Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-346
Chương 346 : Chương 346LAI LỊCH CỦA THÍCH KHÁCH
Thì ra, thích khách áo đen chia thành hai nhóm, một nhóm đến ngự trướng hành thích Vĩnh Chiêu Đế, nhóm kia thì đến những lều trướng còn lại ám sát các trọng thần.
Trong số đó, thái thường khanh Tạ Lộc Niên bị chúng đâm trúng ngực, hiện đang trọng thương.
Đám người thượng thư Lễ Bộ như Vương Ngọc Phác cũng bị thương ở nhiều mức độ.
Nhóm thích khách tấn công các trọng thần chắc hẳn võ công thấp hơn nhóm đột nhập vào ngự trướng, bởi vậy đã không kịp trốn thoát nên bị binh lính Tả Dực Vệ tóm gọn. Nhóm này hiện giờ cũng giống nhóm đột nhập vào ngự trướng, sau khi bị bắt không được bao lâu thì đã nôn ra máu đen, trúng độc mà chết.
Để điều tra thân phận của những thích khách, các Tả Dực Vệ đã gỡ tấm vải đen che mặt của bọn chúng xuống, bất ngờ phát hiện ra...
Đối diện với sự tập trung chú ý của mọi người, nhất là trước ánh mắt hờ hững của Uông đốc chủ, binh lính đến bẩm báo liền cảm thấy cổ họng như bị bóp chặt, không thốt được nên lời.
Ngay sau đó, y nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng những người ở đây nữa, bấm bụng nói liền một mạch: “Những thích khách này mặc y phục Minh Xà bên trong. Quan trọng hơn là... binh lính Tả Dực Vệ nhận ra một vài đề kỵ. Không cần phải nghi ngờ, chắc chắn là đề kỵ ạ.”
Y vừa dứt lời, tất cả mọi người cũng giống như y lúc trước, đều cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó bóp chặt, trong đầu bỗng chốc mù mờ.
Đề kỵ, hóa ra những tên thích khách này là đề kỵ!
Y phục Minh Xà có thể làm giả, nhưng sự tồn tại của những đề kỵ bị binh lính Tả Dực Vệ nhận ra là thật, không thể giả trang được thì phải?
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Uông Ấn, muốn xem hắn phản ứng thế nào.
Nhưng sắc mặt Uông Ấn vẫn chẳng mảy may xao động, như thể chuyện này hoàn toàn không liên quan đến hắn.
Trái lại hắn còn nhếch khóe môi, cười nói: “Trò vu oan giá họa này có phần thú vị đây!”
Hắn thản nhiên nhìn lại những quan viên đang chăm chú về phía mình, nhướng mày, hỏi: “Không phải các vị thực sự cho rằng chuyện này là do bổn tọa làm đấy chứ? Thủ đoạn đổ tội vụng về như vậy, bổn tọa ngu ngốc thế sao?”
Giọng nói của hắn ẩn chứa chút mỉa mai, lập tức khiến mọi người quay mặt đi nơi khác.
Đến lúc này, cuối cùng Uông Ấn đã hiểu được lí do thất thế của mình.
Hóa ra là có kẻ mượn danh nghĩa đề kỵ đến ám sát hoàng thượng.
Theo những gì mà cô gái nhỏ biết, hắn không đi theo hoàng thượng nên chắc hẳn hoàn toàn không hay biết gì về tất cả những chuyện này, lại càng không thể giải thích, cho nên đã gieo một hạt giống nghi ngờ vào trong lòng hoàng thượng.
Có kẻ đã vu oan giá họa, hơn nữa còn thuận lợi giấu được hắn.
Người có thể giấu kín tin tức hoàng thượng bị ám sát, chỉ có... hoàng thượng.
Vừa rồi lúc nghe thấy binh lính bẩm báo là đề kỵ, đồng tử của Vĩnh Chiêu Đế khẽ co rút, cơ thể cũng không kiểm soát được mà đờ ra.
Tới lúc nghe Uông Ấn nửa mỉa mai nửa giải thích, Vĩnh Chiêu Đế mới lấy lại tinh thần, nhìn mấy tên thích khách đang nằm gục dưới đất, sau đó ra lệnh: “Lột đồ ra cho trẫm!”
Những binh lính Tả Dực Vệ nhanh chóng bước tới, lột bỏ bộ đồ màu đen trên người chúng, quả nhiên liền nhìn thấy y phục Minh Xà màu đỏ.
Nhưng gương mặt thì không phải đề kỵ.
Vừa trông thấy y phục Minh Xà, bầu không khí trong ngự trướng dường như khác hẳn.
Thấy Uông Ấn vẫn lặng yên, Chu Vân Xuyên ở bên cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trước đó, lên tiếng: “Uông đốc chủ, chẳng lẽ ngài không có gì để nói về những đề kỵ này sao? Hay Uông đốc chủ cho rằng đám thích khách này đã chết thì không cần phải giải thích gì nữa?”
Lời này đã nói lên tiếng lòng của mọi người. Thế là bọn họ lại nhìn về phía Uông Ấn lần nữa, muốn nghe xem Uông Ấn sẽ đáp lại thế nào.
Thật đáng tiếc, Uông Ấn vẫn chỉ im lặng và nhếch khóe môi cười mỉa mai. Hắn cũng không buồn liếc nhìn Chu Vân Xuyên lấy một cái, nụ cười giễu cợt bên môi ngày càng rõ nét, giống như Chu Vân Xuyên đang hỏi điều gì đó rất nực cười.
Chu Vân Xuyên nghẹn lời, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ bối rối.
Thái độ của Uông Ấn nghĩa là thật sự không coi Chu Vân Xuyên ra gì. .
Chu Vân Xuyên là thứ sử Thái Châu, chức quan tứ phẩm, mấy ngày nay còn được hoàng thượng cực kì yêu thích, Uông Ấn lại dám cư xử với hắn ta như vậy? Trước mặt hoàng thượng mà cũng không coi ai ra gì?
Chu Vân Xuyên dường như đã quên mất Uông Ấn chấp chưởng Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh, cũng chính là cận thần của hoàng thượng?
Tại sao Chu Vân Xuyên hỏi thì Uông Ấn phải trả lời? Thật là nực cười!
Vĩnh Chiêu Đế mím chặt môi, đường pháp lệnh hai bên cánh mũi hằn sâu. Ông ta nhìn Uông Ấn, cuối cùng cũng tỏ thái độ: “Ái khanh, khanh nói thử xem!”
Uông Ấn bèn khom người, thu lại nụ cười, đáp rằng: “Hoàng thượng, y phục Minh Xà có thể làm giả được thì đương nhiên đề kỵ cũng có thể bị đóng giả. Những thích khách này nhìn thì tưởng là từ Đề Xưởng, nhưng chuyện này không liên quan tới Đề Xưởng, càng không liên quan đến vi thần.”
Dứt lời, hắn ngồi xổm xuống, lật giở y phục Minh Xà đang mặc trên người đám thích khách, ánh mắt hết sức tập trung, như đang nghiên cứu chất liệu và hoa văn trên bộ y phục.
Sau đó, hắn nói tiếp: “Đây đúng là y phục Minh Xà, chắc hẳn những kẻ này đã chuẩn bị kĩ càng. Còn về dáng vẻ những đề kỵ... vi thần cho rằng những kẻ này là gián điệp do người khác cài cắm vào trong Đề Xưởng.”
Hắn ngẩng đầu nhìn Vĩnh Chiêu Đế, kết luận lại: “Hoàng thượng, hành vi vu oan giá họa này chẳng qua là để che giấu thân phận thật sự của đám thích khách mà thôi.”
“Hoàng thượng, vi thần cả gan nói một câu: Vi thần lại có thể làm việc, sắp đặt ngu xuẩn như vậy sao? Phái người ám sát hoàng thượng, còn cố ý mặc y phục Minh Xà, sợ người ta không biết đây là do Đề Xưởng làm sao?”
Bấy giờ, Giản Tĩnh An vẫn đứng một bên đột nhiên nhớ đến bóng dáng Uông Ấn phóng vèo ra khỏi trướng. Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh thong dong của Uông Ấn lúc này, ma xui quỷ khiến thế nào, Giản Tĩnh An lại lên tiếng: “Việc binh không ngại dối lừa, Đốc chủ đại nhân là người dẫn binh, tâm tư tinh tế, không ai sánh bằng. Chưa biết chừng đây chính là kế gây nghi hoặc khó hiểu. Chính bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng việc mặc y phục Minh Xà để lộ thân phận là quá ngu xuẩn, sẽ cho rằng Đốc chủ đại nhân không làm việc này, vì vậy có thể thuận lợi trốn thoát được tội rồi.”
Những lời của Giản Tĩnh An chẳng khác gì nói vụ ám sát là do Uông Ấn sai khiến.
Vĩnh Chiếu Đế và Chu Vân Xuyên tức thì đều liếc nhìn Giản Tĩnh An.
Giản đại tướng quân đang điều tra vụ ám sát hay là... nhắm vào Uông đốc chủ?
Uông Ấn nhìn về phía Giản Tĩnh An, thế mà lại gật đầu, đồng ý với lời y vừa nói và đáp: “Giản đại tướng quân nói có lí. Có điều, bổn tọa thấm nhuần ơn vua, lên kế hoạch vụ ám sát này có lợi lộc gì cho bổn tọa?”
Lần này, Giản Tĩnh An bật cười, chỉ vào những kẻ mặc đồ đen và trả lời: “Chẳng phải lợi lộc của Uông đốc chủ bày ra rành rành đây ư? Công hộ giá không phải là cái lợi to lớn sao? Bằng không, giải thích thế nào về việc trong số thích khách có đề kỵ? Chi bằng mời Uông đốc chủ giải thích điểm nghi hoặc này đi!”
Uông Ấn thản nhiên đáp: “Bổn tọa không có gì để giải thích cả. Nếu các người đã quan tâm đến bổn tọa như vậy, thì để bổn tọa cho các người biết chân tướng.”
Nói đoạn, hắn cất cao giọng về phía bên ngoài ngự trướng: “Dẫn người đến đây đi!”
Thì ra, thích khách áo đen chia thành hai nhóm, một nhóm đến ngự trướng hành thích Vĩnh Chiêu Đế, nhóm kia thì đến những lều trướng còn lại ám sát các trọng thần.
Trong số đó, thái thường khanh Tạ Lộc Niên bị chúng đâm trúng ngực, hiện đang trọng thương.
Đám người thượng thư Lễ Bộ như Vương Ngọc Phác cũng bị thương ở nhiều mức độ.
Nhóm thích khách tấn công các trọng thần chắc hẳn võ công thấp hơn nhóm đột nhập vào ngự trướng, bởi vậy đã không kịp trốn thoát nên bị binh lính Tả Dực Vệ tóm gọn. Nhóm này hiện giờ cũng giống nhóm đột nhập vào ngự trướng, sau khi bị bắt không được bao lâu thì đã nôn ra máu đen, trúng độc mà chết.
Để điều tra thân phận của những thích khách, các Tả Dực Vệ đã gỡ tấm vải đen che mặt của bọn chúng xuống, bất ngờ phát hiện ra...
Đối diện với sự tập trung chú ý của mọi người, nhất là trước ánh mắt hờ hững của Uông đốc chủ, binh lính đến bẩm báo liền cảm thấy cổ họng như bị bóp chặt, không thốt được nên lời.
Ngay sau đó, y nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng những người ở đây nữa, bấm bụng nói liền một mạch: “Những thích khách này mặc y phục Minh Xà bên trong. Quan trọng hơn là... binh lính Tả Dực Vệ nhận ra một vài đề kỵ. Không cần phải nghi ngờ, chắc chắn là đề kỵ ạ.”
Y vừa dứt lời, tất cả mọi người cũng giống như y lúc trước, đều cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó bóp chặt, trong đầu bỗng chốc mù mờ.
Đề kỵ, hóa ra những tên thích khách này là đề kỵ!
Y phục Minh Xà có thể làm giả, nhưng sự tồn tại của những đề kỵ bị binh lính Tả Dực Vệ nhận ra là thật, không thể giả trang được thì phải?
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Uông Ấn, muốn xem hắn phản ứng thế nào.
Nhưng sắc mặt Uông Ấn vẫn chẳng mảy may xao động, như thể chuyện này hoàn toàn không liên quan đến hắn.
Trái lại hắn còn nhếch khóe môi, cười nói: “Trò vu oan giá họa này có phần thú vị đây!”
Hắn thản nhiên nhìn lại những quan viên đang chăm chú về phía mình, nhướng mày, hỏi: “Không phải các vị thực sự cho rằng chuyện này là do bổn tọa làm đấy chứ? Thủ đoạn đổ tội vụng về như vậy, bổn tọa ngu ngốc thế sao?”
Giọng nói của hắn ẩn chứa chút mỉa mai, lập tức khiến mọi người quay mặt đi nơi khác.
Đến lúc này, cuối cùng Uông Ấn đã hiểu được lí do thất thế của mình.
Hóa ra là có kẻ mượn danh nghĩa đề kỵ đến ám sát hoàng thượng.
Theo những gì mà cô gái nhỏ biết, hắn không đi theo hoàng thượng nên chắc hẳn hoàn toàn không hay biết gì về tất cả những chuyện này, lại càng không thể giải thích, cho nên đã gieo một hạt giống nghi ngờ vào trong lòng hoàng thượng.
Có kẻ đã vu oan giá họa, hơn nữa còn thuận lợi giấu được hắn.
Người có thể giấu kín tin tức hoàng thượng bị ám sát, chỉ có... hoàng thượng.
Vừa rồi lúc nghe thấy binh lính bẩm báo là đề kỵ, đồng tử của Vĩnh Chiêu Đế khẽ co rút, cơ thể cũng không kiểm soát được mà đờ ra.
Tới lúc nghe Uông Ấn nửa mỉa mai nửa giải thích, Vĩnh Chiêu Đế mới lấy lại tinh thần, nhìn mấy tên thích khách đang nằm gục dưới đất, sau đó ra lệnh: “Lột đồ ra cho trẫm!”
Những binh lính Tả Dực Vệ nhanh chóng bước tới, lột bỏ bộ đồ màu đen trên người chúng, quả nhiên liền nhìn thấy y phục Minh Xà màu đỏ.
Nhưng gương mặt thì không phải đề kỵ.
Vừa trông thấy y phục Minh Xà, bầu không khí trong ngự trướng dường như khác hẳn.
Thấy Uông Ấn vẫn lặng yên, Chu Vân Xuyên ở bên cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trước đó, lên tiếng: “Uông đốc chủ, chẳng lẽ ngài không có gì để nói về những đề kỵ này sao? Hay Uông đốc chủ cho rằng đám thích khách này đã chết thì không cần phải giải thích gì nữa?”
Lời này đã nói lên tiếng lòng của mọi người. Thế là bọn họ lại nhìn về phía Uông Ấn lần nữa, muốn nghe xem Uông Ấn sẽ đáp lại thế nào.
Thật đáng tiếc, Uông Ấn vẫn chỉ im lặng và nhếch khóe môi cười mỉa mai. Hắn cũng không buồn liếc nhìn Chu Vân Xuyên lấy một cái, nụ cười giễu cợt bên môi ngày càng rõ nét, giống như Chu Vân Xuyên đang hỏi điều gì đó rất nực cười.
Chu Vân Xuyên nghẹn lời, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ bối rối.
Thái độ của Uông Ấn nghĩa là thật sự không coi Chu Vân Xuyên ra gì. .
Chu Vân Xuyên là thứ sử Thái Châu, chức quan tứ phẩm, mấy ngày nay còn được hoàng thượng cực kì yêu thích, Uông Ấn lại dám cư xử với hắn ta như vậy? Trước mặt hoàng thượng mà cũng không coi ai ra gì?
Chu Vân Xuyên dường như đã quên mất Uông Ấn chấp chưởng Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh, cũng chính là cận thần của hoàng thượng?
Tại sao Chu Vân Xuyên hỏi thì Uông Ấn phải trả lời? Thật là nực cười!
Vĩnh Chiêu Đế mím chặt môi, đường pháp lệnh hai bên cánh mũi hằn sâu. Ông ta nhìn Uông Ấn, cuối cùng cũng tỏ thái độ: “Ái khanh, khanh nói thử xem!”
Uông Ấn bèn khom người, thu lại nụ cười, đáp rằng: “Hoàng thượng, y phục Minh Xà có thể làm giả được thì đương nhiên đề kỵ cũng có thể bị đóng giả. Những thích khách này nhìn thì tưởng là từ Đề Xưởng, nhưng chuyện này không liên quan tới Đề Xưởng, càng không liên quan đến vi thần.”
Dứt lời, hắn ngồi xổm xuống, lật giở y phục Minh Xà đang mặc trên người đám thích khách, ánh mắt hết sức tập trung, như đang nghiên cứu chất liệu và hoa văn trên bộ y phục.
Sau đó, hắn nói tiếp: “Đây đúng là y phục Minh Xà, chắc hẳn những kẻ này đã chuẩn bị kĩ càng. Còn về dáng vẻ những đề kỵ... vi thần cho rằng những kẻ này là gián điệp do người khác cài cắm vào trong Đề Xưởng.”
Hắn ngẩng đầu nhìn Vĩnh Chiêu Đế, kết luận lại: “Hoàng thượng, hành vi vu oan giá họa này chẳng qua là để che giấu thân phận thật sự của đám thích khách mà thôi.”
“Hoàng thượng, vi thần cả gan nói một câu: Vi thần lại có thể làm việc, sắp đặt ngu xuẩn như vậy sao? Phái người ám sát hoàng thượng, còn cố ý mặc y phục Minh Xà, sợ người ta không biết đây là do Đề Xưởng làm sao?”
Bấy giờ, Giản Tĩnh An vẫn đứng một bên đột nhiên nhớ đến bóng dáng Uông Ấn phóng vèo ra khỏi trướng. Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh thong dong của Uông Ấn lúc này, ma xui quỷ khiến thế nào, Giản Tĩnh An lại lên tiếng: “Việc binh không ngại dối lừa, Đốc chủ đại nhân là người dẫn binh, tâm tư tinh tế, không ai sánh bằng. Chưa biết chừng đây chính là kế gây nghi hoặc khó hiểu. Chính bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng việc mặc y phục Minh Xà để lộ thân phận là quá ngu xuẩn, sẽ cho rằng Đốc chủ đại nhân không làm việc này, vì vậy có thể thuận lợi trốn thoát được tội rồi.”
Những lời của Giản Tĩnh An chẳng khác gì nói vụ ám sát là do Uông Ấn sai khiến.
Vĩnh Chiếu Đế và Chu Vân Xuyên tức thì đều liếc nhìn Giản Tĩnh An.
Giản đại tướng quân đang điều tra vụ ám sát hay là... nhắm vào Uông đốc chủ?
Uông Ấn nhìn về phía Giản Tĩnh An, thế mà lại gật đầu, đồng ý với lời y vừa nói và đáp: “Giản đại tướng quân nói có lí. Có điều, bổn tọa thấm nhuần ơn vua, lên kế hoạch vụ ám sát này có lợi lộc gì cho bổn tọa?”
Lần này, Giản Tĩnh An bật cười, chỉ vào những kẻ mặc đồ đen và trả lời: “Chẳng phải lợi lộc của Uông đốc chủ bày ra rành rành đây ư? Công hộ giá không phải là cái lợi to lớn sao? Bằng không, giải thích thế nào về việc trong số thích khách có đề kỵ? Chi bằng mời Uông đốc chủ giải thích điểm nghi hoặc này đi!”
Uông Ấn thản nhiên đáp: “Bổn tọa không có gì để giải thích cả. Nếu các người đã quan tâm đến bổn tọa như vậy, thì để bổn tọa cho các người biết chân tướng.”
Nói đoạn, hắn cất cao giọng về phía bên ngoài ngự trướng: “Dẫn người đến đây đi!”