Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-336
Chương 336 : Chương 336CHỌN LỰA
Tai mắt của Uông Ấn ở khắp nơi nên đã biết được danh sách quan viên đi theo từ chỗ Lại Bộ. Hắn đủ khả năng động tay động chân thay đổi bảng danh sách, nhưng lại chẳng làm vì cho rằng không cần thiết.
Chưa kể, hắn cũng muốn xem thử xem, rốt cuộc chuyến viếng hoàng lăng ở Mậu Lĩnh sẽ xảy ra chuyện gì mà lại khiến Chu Vân Xuyên trở thành một trong số các tâm phúc của hoàng thượng, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì mà lại khiến các quan viên sau đó nhận định rằng hắn sẽ thất thế sau lễ tế lớn.
Không sai, theo lời Diệp Tuy nói, sau lễ tế, hắn sẽ dần mất đi ân sủng của hoàng thượng.
Đây là điều mà nàng lo lắng nhất.
Ân sủng của đế vương không cố định, người ngồi trên vị trí tối cao đó nắm giữ quyền sinh sát trong tay, dù là ai thì cũng vĩnh viễn không thể đoán được tâm tư của ông ta.
Chính Uông Ấn cũng chẳng chắc chắn mình sẽ luôn được hoàng thượng yêu thích. Không, phải nói là hắn rất chắc chắn rằng mình nhất định sẽ dần mất vị thế, cũng mất đi quyền lực quản lí Đề Xưởng.
Nhưng không phải tại thời điểm này mà là rất lâu sau đó.
Dù sao, hiện tại hắn vẫn đang chấp chưởng Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh, vẫn được hoàng thượng coi trọng nhất, hoàng thượng chưa để lộ ra tâm tư ngờ vực nghi kị hắn bao giờ, trong triều cũng chẳng có động tĩnh nào thể hiện điều đó.
Hắn muốn xem cuối cùng liệu Chu Vân Xuyên có thật sự được hoàng thượng chọn đi hay không.
Không chỉ riêng Uông Ấn mà những thế lực khác trong triều cũng để tâm tới danh sách được hoàng thượng phê duyệt tham gia buổi tế, trong đó có phủ thái tử và phủ Ngũ hoàng tử.
Lễ tế lớn được tổ chức mười năm một lần, không thể nói là không quan trọng. Đối với mọi quan viên và hoàng tử trong triều, có được chọn đi viếng hoàng lăng hay không thể hiện vinh quang và địa vị của họ trong lòng hoàng thượng.
Hoàng thượng đến Mậu Lĩnh, đồng nghĩa với việc mọi vấn đề triều chính quân sự của Đại An cũng theo đế vương về đây. Được chọn đi cùng, nếu không phải có địa vị, quyền thế trong triều thì chính là người rất được hoàng thượng yêu thích.
Bởi vậy, ai mà lại không muốn đi theo hoàng thượng đến Mậu Lĩnh chứ? Nhất là các hoàng tử, bọn họ dùng hết mọi cách để tranh giành một suất.
Trong phủ thái tử, xá nhân của thái tử là Tang Chính Minh nói: “Điện hạ, hoàng thượng vẫn còn chưa chọn ra người đi theo, thần vô dụng, nội thị của điện Tử Thần không để lộ ra chút tin tức nào. Không biết Hoàng quý phi nương nương có đoán biết đươc tâm tư của hoàng thượng hay chăng?”
Theo Tang Chính Minh, thuận theo ý trời là tốt nhất, y tốn bao nhiêu tâm tư cũng không moi được gì từ Đề Xưởng, vậy thì chỗ thái tử và Hoàng quý phi nương nương có thể có cách sao?
Thái tử Trịnh Trọng im lặng lắc đầu, phủ thái tử luôn bị các quan viên quần thần chú ý, hắn ta cũng không dám làm gì.
Còn về hoàng quý phi… bởi vì chuyện các danh gia vọng tộc, đã lâu lắm rồi hoàng thượng không ở lại trong cung của hoàng quý phi, bà ta còn đang nghĩ mọi cách để lấy lại sự sủng hạnh của đế vương, có thể có cách gì được?
Thái tử chính là người kế vị ngai vàng, địa vị gần như chỉ dưới đế vương một nước, trên danh nghĩa thì chiếm hết quyền thế, nhưng có ai biết được địa vị thái tử bất tiện vô cùng?
Thái tử ở Đông Cung, mọi hành động đều bị hạn chế, ngoài những thuộc quan mà hoàng thượng phân cho thì phủ thái tử chẳng còn nhân tài nào khác.
Không những không có nhân tài mà ngay cả tiền tài cũng không nốt.
Bởi vì Trịnh Trọng là thái tử nên hắn không dám, cũng không thể phát triển nhân lực, tài lực cho mình.
Làm thái tử, hắn chỉ có thể co đầu rụt cổ trong cung, chờ đợi cuối cùng được ngồi lên vị trí kia, hoặc là bị phế.
Nói về dự trữ tiền tài và nhân tài thì có lẽ phủ thái tử còn không bằng phủ các hoàng tử.
Ít nhất, sau khi các hoàng tử rời cung lập phủ thì còn có được một khoản tiền lớn, danh chính ngôn thuận chiêu mộ nhân tài.
Trịnh Trọng vô cùng ngưỡng mộ những hoàng tử ở điểm này.
Đâu giống như Đông Cung, chỉ được cái thùng rỗng kêu to!
Nhìn thái độ của Trịnh Trọng, Tang Chính Minh thoáng ngẫm nghĩ rồi ra vẻ thoải mái, nói: “Điện hạ là thái tử, là người kế vị, chắc chắc hoàng thượng sẽ chọn điện hạ đi cùng, xin điện hạ yên tâm.”
Trịnh Trọng không tỏ ý kiến, trong lòng hắn ta biết rõ Tang Chính Minh chỉ đang an ủi mình mà thôi.
Tuy hắn ta là thái tử thật, nhưng bất kể là luật pháp hay tông pháp thì cũng đều không có quy định hoàng thượng nhất định phải dẫn theo thái tử đi viếng hoàng lăng.
Hắn ta có tên trong danh sách đi cùng hay không phụ thuộc hoàn toàn vào suy nghĩ của phụ hoàng.
Từ vẻ thất vọng lộ ra trong mắt phụ hoàng dạo gần đây thì khả năng cao là ông ta sẽ không dẫn hắn ta đi cùng.
Trịnh Trọng cũng thấy mình không nhất định phải đi Mậu Lĩnh, thế nhưng những thuộc quan của Đông Cung có thẳng thừng, có bóng gió nói rằng đi viếng hoàng lăng sẽ tốt hơn.
Hơn nữa, hắn ta biết Ngũ hoàng tử đã đến điện Tử Thần cầu xin được theo đến Mậu Lĩnh, hiện giờ chỉ trông vào ý của hoàng thượng.
Nếu cuối cùng hoàng thượng dẫn theo Ngũ hoàng tử mà không dẫn hắn ta đi cùng thì các quan viên trong triều sẽ nghĩ thế nào?
Liệu bọn họ có cho rằng hắn ta đã thất thế, liệu bọn họ có lén ngả về phía Ngũ hoàng tử hay không?
Hắn ta trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Dâng tấu nhắc đến chuyện đi viếng hoàng lăng với phụ hoàng đi, bản điện hạ sẽ bảo mẫu phi để tâm nhiều hơn.”
Lễ tế lớn quá quan trọng, hắn ta không thể không đấu tranh.
Cùng lúc đó, tại cung Khôn Ninh, Vi hoàng hậu mở một lá thư ra, sau đó khẽ mỉm cười.
Chấp nhận sự quy hàng của nhà họ Cố thật là một việc đúng đắn. Quả nhiên, bây giờ nhà họ Cố đã đưa ra một kế sách khiến hoàng hậu vui như mở cờ trong bụng.
Nghĩ đến kết quả nếu kế sách này được thực hiện một cách thuận lợi, Vi hoàng hậu càng cười tươi hơn, trong mắt hiện vẻ tán thưởng không thể che giấu.
Một mũi tên trúng hai đích, rất tốt, rất tốt!
Vi hoàng hậu thu lại nụ cười trên mặt, rồi hỏi tâm phúc của mình là Lục Cầm cô cô: “Đông Cung và phủ Ngũ hoàng tử có động tĩnh gì với việc tế lễ không?”
Lục Cầm cô cô cúi người đáp: “Bẩm nương nương, thái tử và Ngũ hoàng tử đều đang chạy ngược chạy xuôi vì chuyện này, xá nhân của thái tử thường xuyên hỏi thăm động tĩnh của điện Tử Thần, Ngũ hoàng tử đã dâng tấu thỉnh cầu với hoàng thượng.”
Những động tĩnh này không phải do một mình Lục Cầm cô cô dò la được mà là phủ Thừa Ân Công đã bố trí không ít mật thám cả trong lẫn ngoài cung để thám thính và truyền tin tức cho Vi hoàng hậu.
“Vậy sao…” Vi hoàng hậu kéo dài giọng, hơi nhếch khóe miệng.
Bà ta cười nhạt: “Bổn cung là mẫu hậu của chúng, cũng nên giúp đỡ chúng một chút, để chúng được như ý nguyện mới phải.”
Cố Sùng nói không sai, muốn có được thì trước hết phải cho đi, muốn Ngũ hoàng tử và thái tử mất đi thế lực thì phải tăng thêm lợi ích cho bọn họ.
Xem ra, có vài việc bà ta cần phải làm đây.
Không lâu sau, Vĩnh Chiêu Đế phê duyệt danh sách đi theo, đồng thời sắp xếp công việc cho các quan viên trong triều và hoàng tử.
Sự sắp xếp này vừa được công bố, thái tử Trịnh Trọng và Ngũ hoàng tử đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhất là thái tử Trịnh Trọng, hắn ta thấy mừng rỡ như điên.
Phụ hoàng sắp xếp như thế này thật tốt quá, tốt quá!
Tai mắt của Uông Ấn ở khắp nơi nên đã biết được danh sách quan viên đi theo từ chỗ Lại Bộ. Hắn đủ khả năng động tay động chân thay đổi bảng danh sách, nhưng lại chẳng làm vì cho rằng không cần thiết.
Chưa kể, hắn cũng muốn xem thử xem, rốt cuộc chuyến viếng hoàng lăng ở Mậu Lĩnh sẽ xảy ra chuyện gì mà lại khiến Chu Vân Xuyên trở thành một trong số các tâm phúc của hoàng thượng, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì mà lại khiến các quan viên sau đó nhận định rằng hắn sẽ thất thế sau lễ tế lớn.
Không sai, theo lời Diệp Tuy nói, sau lễ tế, hắn sẽ dần mất đi ân sủng của hoàng thượng.
Đây là điều mà nàng lo lắng nhất.
Ân sủng của đế vương không cố định, người ngồi trên vị trí tối cao đó nắm giữ quyền sinh sát trong tay, dù là ai thì cũng vĩnh viễn không thể đoán được tâm tư của ông ta.
Chính Uông Ấn cũng chẳng chắc chắn mình sẽ luôn được hoàng thượng yêu thích. Không, phải nói là hắn rất chắc chắn rằng mình nhất định sẽ dần mất vị thế, cũng mất đi quyền lực quản lí Đề Xưởng.
Nhưng không phải tại thời điểm này mà là rất lâu sau đó.
Dù sao, hiện tại hắn vẫn đang chấp chưởng Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh, vẫn được hoàng thượng coi trọng nhất, hoàng thượng chưa để lộ ra tâm tư ngờ vực nghi kị hắn bao giờ, trong triều cũng chẳng có động tĩnh nào thể hiện điều đó.
Hắn muốn xem cuối cùng liệu Chu Vân Xuyên có thật sự được hoàng thượng chọn đi hay không.
Không chỉ riêng Uông Ấn mà những thế lực khác trong triều cũng để tâm tới danh sách được hoàng thượng phê duyệt tham gia buổi tế, trong đó có phủ thái tử và phủ Ngũ hoàng tử.
Lễ tế lớn được tổ chức mười năm một lần, không thể nói là không quan trọng. Đối với mọi quan viên và hoàng tử trong triều, có được chọn đi viếng hoàng lăng hay không thể hiện vinh quang và địa vị của họ trong lòng hoàng thượng.
Hoàng thượng đến Mậu Lĩnh, đồng nghĩa với việc mọi vấn đề triều chính quân sự của Đại An cũng theo đế vương về đây. Được chọn đi cùng, nếu không phải có địa vị, quyền thế trong triều thì chính là người rất được hoàng thượng yêu thích.
Bởi vậy, ai mà lại không muốn đi theo hoàng thượng đến Mậu Lĩnh chứ? Nhất là các hoàng tử, bọn họ dùng hết mọi cách để tranh giành một suất.
Trong phủ thái tử, xá nhân của thái tử là Tang Chính Minh nói: “Điện hạ, hoàng thượng vẫn còn chưa chọn ra người đi theo, thần vô dụng, nội thị của điện Tử Thần không để lộ ra chút tin tức nào. Không biết Hoàng quý phi nương nương có đoán biết đươc tâm tư của hoàng thượng hay chăng?”
Theo Tang Chính Minh, thuận theo ý trời là tốt nhất, y tốn bao nhiêu tâm tư cũng không moi được gì từ Đề Xưởng, vậy thì chỗ thái tử và Hoàng quý phi nương nương có thể có cách sao?
Thái tử Trịnh Trọng im lặng lắc đầu, phủ thái tử luôn bị các quan viên quần thần chú ý, hắn ta cũng không dám làm gì.
Còn về hoàng quý phi… bởi vì chuyện các danh gia vọng tộc, đã lâu lắm rồi hoàng thượng không ở lại trong cung của hoàng quý phi, bà ta còn đang nghĩ mọi cách để lấy lại sự sủng hạnh của đế vương, có thể có cách gì được?
Thái tử chính là người kế vị ngai vàng, địa vị gần như chỉ dưới đế vương một nước, trên danh nghĩa thì chiếm hết quyền thế, nhưng có ai biết được địa vị thái tử bất tiện vô cùng?
Thái tử ở Đông Cung, mọi hành động đều bị hạn chế, ngoài những thuộc quan mà hoàng thượng phân cho thì phủ thái tử chẳng còn nhân tài nào khác.
Không những không có nhân tài mà ngay cả tiền tài cũng không nốt.
Bởi vì Trịnh Trọng là thái tử nên hắn không dám, cũng không thể phát triển nhân lực, tài lực cho mình.
Làm thái tử, hắn chỉ có thể co đầu rụt cổ trong cung, chờ đợi cuối cùng được ngồi lên vị trí kia, hoặc là bị phế.
Nói về dự trữ tiền tài và nhân tài thì có lẽ phủ thái tử còn không bằng phủ các hoàng tử.
Ít nhất, sau khi các hoàng tử rời cung lập phủ thì còn có được một khoản tiền lớn, danh chính ngôn thuận chiêu mộ nhân tài.
Trịnh Trọng vô cùng ngưỡng mộ những hoàng tử ở điểm này.
Đâu giống như Đông Cung, chỉ được cái thùng rỗng kêu to!
Nhìn thái độ của Trịnh Trọng, Tang Chính Minh thoáng ngẫm nghĩ rồi ra vẻ thoải mái, nói: “Điện hạ là thái tử, là người kế vị, chắc chắc hoàng thượng sẽ chọn điện hạ đi cùng, xin điện hạ yên tâm.”
Trịnh Trọng không tỏ ý kiến, trong lòng hắn ta biết rõ Tang Chính Minh chỉ đang an ủi mình mà thôi.
Tuy hắn ta là thái tử thật, nhưng bất kể là luật pháp hay tông pháp thì cũng đều không có quy định hoàng thượng nhất định phải dẫn theo thái tử đi viếng hoàng lăng.
Hắn ta có tên trong danh sách đi cùng hay không phụ thuộc hoàn toàn vào suy nghĩ của phụ hoàng.
Từ vẻ thất vọng lộ ra trong mắt phụ hoàng dạo gần đây thì khả năng cao là ông ta sẽ không dẫn hắn ta đi cùng.
Trịnh Trọng cũng thấy mình không nhất định phải đi Mậu Lĩnh, thế nhưng những thuộc quan của Đông Cung có thẳng thừng, có bóng gió nói rằng đi viếng hoàng lăng sẽ tốt hơn.
Hơn nữa, hắn ta biết Ngũ hoàng tử đã đến điện Tử Thần cầu xin được theo đến Mậu Lĩnh, hiện giờ chỉ trông vào ý của hoàng thượng.
Nếu cuối cùng hoàng thượng dẫn theo Ngũ hoàng tử mà không dẫn hắn ta đi cùng thì các quan viên trong triều sẽ nghĩ thế nào?
Liệu bọn họ có cho rằng hắn ta đã thất thế, liệu bọn họ có lén ngả về phía Ngũ hoàng tử hay không?
Hắn ta trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Dâng tấu nhắc đến chuyện đi viếng hoàng lăng với phụ hoàng đi, bản điện hạ sẽ bảo mẫu phi để tâm nhiều hơn.”
Lễ tế lớn quá quan trọng, hắn ta không thể không đấu tranh.
Cùng lúc đó, tại cung Khôn Ninh, Vi hoàng hậu mở một lá thư ra, sau đó khẽ mỉm cười.
Chấp nhận sự quy hàng của nhà họ Cố thật là một việc đúng đắn. Quả nhiên, bây giờ nhà họ Cố đã đưa ra một kế sách khiến hoàng hậu vui như mở cờ trong bụng.
Nghĩ đến kết quả nếu kế sách này được thực hiện một cách thuận lợi, Vi hoàng hậu càng cười tươi hơn, trong mắt hiện vẻ tán thưởng không thể che giấu.
Một mũi tên trúng hai đích, rất tốt, rất tốt!
Vi hoàng hậu thu lại nụ cười trên mặt, rồi hỏi tâm phúc của mình là Lục Cầm cô cô: “Đông Cung và phủ Ngũ hoàng tử có động tĩnh gì với việc tế lễ không?”
Lục Cầm cô cô cúi người đáp: “Bẩm nương nương, thái tử và Ngũ hoàng tử đều đang chạy ngược chạy xuôi vì chuyện này, xá nhân của thái tử thường xuyên hỏi thăm động tĩnh của điện Tử Thần, Ngũ hoàng tử đã dâng tấu thỉnh cầu với hoàng thượng.”
Những động tĩnh này không phải do một mình Lục Cầm cô cô dò la được mà là phủ Thừa Ân Công đã bố trí không ít mật thám cả trong lẫn ngoài cung để thám thính và truyền tin tức cho Vi hoàng hậu.
“Vậy sao…” Vi hoàng hậu kéo dài giọng, hơi nhếch khóe miệng.
Bà ta cười nhạt: “Bổn cung là mẫu hậu của chúng, cũng nên giúp đỡ chúng một chút, để chúng được như ý nguyện mới phải.”
Cố Sùng nói không sai, muốn có được thì trước hết phải cho đi, muốn Ngũ hoàng tử và thái tử mất đi thế lực thì phải tăng thêm lợi ích cho bọn họ.
Xem ra, có vài việc bà ta cần phải làm đây.
Không lâu sau, Vĩnh Chiêu Đế phê duyệt danh sách đi theo, đồng thời sắp xếp công việc cho các quan viên trong triều và hoàng tử.
Sự sắp xếp này vừa được công bố, thái tử Trịnh Trọng và Ngũ hoàng tử đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nhất là thái tử Trịnh Trọng, hắn ta thấy mừng rỡ như điên.
Phụ hoàng sắp xếp như thế này thật tốt quá, tốt quá!