Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-327
Chương 327 : Chương 327TIỆC MỪNG THỌ Ở NHÀ HỌ DIỆP
Nhờ chuyện ở vườn mai nhà họ Thẩm lúc trước mà mối quan hệ giữa Diệp Tuy và Nhị bá nương Từ thị cùng hai cô em họ Diệp Khởi, Diệp Trản đã được cải thiện.
Sau khi được gả đến phủ nhà họ Uông, nàng cũng vẫn qua lại với họ.
Trước đây khi có tin nàng bị thương, Từ thị còn gửi tặng không ít dược liệu bổ dưỡng.
Nhất là sau khi cha mẹ nàng rời khỏi Kinh Triệu đến đạo Hà Đông, Từ thị thường xuyên cho người tới đưa tin hoặc tặng quà, khiến nàng cảm nhận được đầy đủ sự quan tâm chăm sóc. Tình cảm dần nảy nở, quan hệ của Diệp Tuy với những người bên Nhị phòng càng ngày càng tốt hơn.
Nhà họ Diệp và phủ nhà họ Uông đều ở Kinh Triệu, trước đây Từ thị đều cho chuyển lời đến, sao lần này lại đổi thành gửi thư?
Nàng vừa mở ra đọc, chân mày liền khẽ nhíu lại.
Thì ra, cuối tháng là sinh nhật của Diệp Cư Tiêu, Diệp Cư Tiêu định tổ chức tiệc lớn, đồng thời chúc mừng Diệp An Thái về kinh nhậm chức, muốn mời Uông đốc chủ và Diệp Tuy cùng tới, đặc biệt gửi thư đến hỏi thăm.
Có lẽ, để cẩn thận nên Từ thị mới cố ý viết thư nhắc nàng chuyện này.
Xem xong, Diệp Tuy gấp bức thư lại, nhếch khóe môi nở nụ cười châm chọc.
Tổ chức tiệc lớn sao? Nếu nàng nhớ không lầm, ông nội Diệp Cư Tiêu của nàng năm nay sáu mươi ba tuổi, không phải thọ chẵn, vì sao phải làm lớn?
Phải rồi, Đại bá Diệp An Thái của nàng trở về Kinh Triệu, đúng là phải có một dịp long trọng để chúc mừng chuyện này, gắng hết sức tập trung các mối quan hệ của nhà họ Diệp lại để giúp ông ta dễ bề tích lũy mạng lưới giao thiệp, mở rộng phạm vi chốn quan trường.
Lễ mừng thọ đúng là dịp thích hợp nhất.
Diệp Cư Tiêu suy tính cho Diệp An Thái thật là chu đáo, đến cả lễ mừng không phải thọ chẵn cũng quyết định làm lớn.
Diệp Tuy biết rất rõ Diệp Cư Tiêu yêu thương hai người con trai Diệp An Thái và Diệp An Cố do vợ cả Sở thị để lại nhất, đặc biệt coi trọng Diệp An Thái.
Con trưởng, cháu đích tôn vốn luôn được yêu thương hơn, vả lại Diệp An Thái khôn khéo, con đường làm quan càng lúc càng rộng mở, tính tình tướng mạo đều rất giống Diệp Cư Tiêu.
Bởi thế, địa vị của ông ta lại càng quan trọng.
Sáu năm trước, Diệp An Thái tới Tịnh Châu nhậm chức thứ sử. Suốt sáu năm qua, nhà họ Diệp không biết đã dồn bao nhiêu tiền của và tốn bao nhiêu tâm sức vào đó, chỉ vì con đường thăng chức từ thứ sử Tịnh Châu lên lang trung ti Thượng Thư này.
Con đường thăng quan tiến chức luôn có điểm kết, nhưng quyền lực thì lại vô tận, nhất là khi Diệp An Thái lại đang trong thời kỳ quan trọng. Diệp Cư Tiêu vừa là trưởng tộc, vừa là cha, nên đương nhiên phải trù tính cẩn thận cho con trai mình.
Hiểu được những điều trên, trong lòng Diệp Tuy lại sinh chán nản.
Diệp Cư Tiêu đối xử với Diệp An Thái tốt bao nhiêu thì lại càng thể hiện rõ sự khác biệt trong cách đối xử của ông ta với Diệp An Thế.
Lòng người khó nói, mười ngón tay còn dài ngắn khác nhau, Diệp Tuy cũng không mong đợi Diệp Cư Tiêu có thể đối xử bình đẳng với con cháu.
Chỉ là, Diệp Cư Tiêu rất quá đáng, nàng ít nhiều luôn cảm thấy bất bình thay cho cha mình.
Trong thâm tâm, nàng không muốn tham dự bữa tiệc mừng thọ này. Nhưng theo lẽ luân thường ruột thịt, nàng là cháu gái của Diệp Cư Tiêu, lại đang ở Kinh Triệu, không thể không tham gia.
Còn Uông Ấn thì… đương nhiên là không cần lãng phí thời gian vào chuyện này.
Sau đó, Diệp Tuy bèn viết thư đáp lại Từ thị, tỏ ý đã biết, cảm ơn bà đã nhắc nhở mình.
Ngoài ra, nàng còn gửi cho Nhị phòng không ít xiêm y, trang sức để bày tỏ tấm lòng.
Mấy ngày sau, thiệp mời tới lễ mừng thọ phủ nhà họ Diệp đã đưa tới phủ nhà họ Uông và được người gác cổng Ninh An dâng đến tận tay Diệp Tuy.
Nghe tin Diệp Cư Tiêu tổ chức tiệc lớn mừng thọ, vẻ mặt Uông Ấn không chút gợn sóng, căn bản là chẳng quan tâm đến.
Tuy nhà họ Diệp là nhà mẹ đẻ của cô gái nhỏ, nhưng Diệp Cư Tiêu thì…
Uông Ấn biết rất rõ tình cảm của nàng đối với ông nội mình như thế nào. Nên nói là chẳng có tình cảm gì mới phải, chỉ quen thân hơn người xa lạ đôi chút thì đúng hơn.
Khi nhắc tới Diệp Cư Tiêu, thỉnh thoảng nàng còn thoáng lộ ra vẻ căm hận.
Nếu nàng không có tình cảm với Diệp Cư Tiêu, vậy thì hắn cũng chẳng cần phải phí sức nghĩ ngợi làm gì, càng không có ý định đi tham gia bữa tiệc mừng thọ vớ vẩn kia.
Hắn chỉ nói một câu: “Trong kho có rất nhiều quà tặng, nàng lấy món nào cũng được.”
Trong kho của phủ nhà họ Uông có vô số lễ vật, món nào cũng quý hiếm đắt giá, nàng có thể tiện tay cầm món nào đi cũng thích hợp làm quà mừng thọ.
Diệp Tuy nghe vậy liền cười híp mắt, gật đầu đáp: “Thiếp biết rồi, đại nhân.”
Có điều, nàng không định dùng tặng phẩm trong kho của phủ nhà họ Uông, tặng cho Diệp Cư Tiêu những thứ quý giá ấy…
Đúng là hơi phí phạm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã tới ngày tổ chức lễ mừng thọ của Diệp Cư Tiêu.
Mãi đến chạng vạng, xe ngựa phủ nhà họ Uông chở Diệp Tuy mới chậm rãi chạy đến ngõ Thái Bình.
Diệp Tuy vừa xuống xe đã hoa cả mắt bởi cảnh tượng trước mặt.
Trước cửa nhà họ Diệp được chăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ treo từ đầu ngõ Thái Bình đến tận nhà họ Diệp. Chưa vào phủ đã nghe thấy tiếng người huyên náo, có thể tưởng tượng được bên trong náo nhiệt nhường nào.
Quả nhiên là tổ chức lớn.
Thấy Diệp Tuy đến, Diệp Hướng Ngu đứng ở cửa đón khách nhanh chóng đi tới, cười gọi: “A Ninh, muội đến rồi, mau theo ta vào phủ.”
Diệp Tuy mỉm cười nhìn anh trai mình, cố ý lộ vẻ trẻ con không hợp tuổi, cười duyên đáp: “Muội còn đang nghĩ không biết lúc nào ca mới trông thấy muội cơ, ca đúng là tinh mắt!”
Đã lâu rồi Diệp Tuy không gặp Diệp Hướng Ngu, trước đó hắn theo Nghi Loan Vệ đến Ký Châu khổ luyện, chỉ mới trở lại Kinh Triệu mấy ngày trước.
Nàng phát hiện ra anh trai mình dường như cao lên rất nhiều, vóc dáng cũng cường tráng hơn, da dẻ ngăm đen, không còn sự nho nhã của trước kia mà đã trông giống như người lính trải qua thử thách chốn sa trường hơn.
Anh trai nàng đang từng bước tới gần mục tiêu của bản thân, thật tốt, thật tốt!
Trông thấy Diệp Tuy, Diệp Hướng Ngu cũng vô cùng phấn khởi, hắn sai tên sai vặt bên cạnh: “Đem lễ vật của Lục cô nương vào tiền sảnh trước đi. A Ninh, chúng ta trò chuyện chút đã rồi hẵng vào chúc thọ ông nội.”
Câu sau là nói với Diệp Tuy.
Diệp Hướng Ngu không cảm thấy mình như thế có gì không ổn, dù sao ông nội của họ trước nay vẫn không ưa Tam phòng, hắn và A Ninh cần gì phải vào đó sớm?
Trải qua nhiều chuyện và phải chịu bao nhiêu giày vò khổ sở như vậy, tâm tính hắn càng trở nên kiên nghị và phóng khoáng hơn.
Đến lúc này, hắn đã hiểu rất rõ, người sống trên đời phải biết buông bỏ, hiện giờ hắn chỉ quan tâm tới những người mình coi trọng, còn những người không thích hắn thì…
Mặc kệ đi, có liên quan gì nào?
Đối với hắn, trò chuyện với em gái mình quan trọng hơn đi chào hỏi ông nội nhiều.
Hai anh em chậm rãi thả bước dọc theo hồ Minh Chiếu, lúc đi tới hành lang chín khúc, Diệp Hướng Ngu rốt cuộc không kìm nén được nữa bèn hỏi: “A Ninh, muội sống tốt chứ?”
Sau khi gả cho Uông đốc chủ, A Ninh sống thế nào?
Nghĩ đến chuyện em gái mình không thể hạnh phúc vui vẻ được như những đôi vợ chồng bình thường khác, trong lòng hắn dâng lên nỗi thương xót.
“Ca, muội sống rất tốt, ca yên tâm đi. Gần đây muội đang học y thuật…” Diệp Tuy cười đáp, kể lại sơ qua tình hình gần đây của mình cho Diệp Hướng Ngu.
Diệp Hướng Ngu biết em gái mình chắc chắn sẽ nói tất cả đều tốt, nhưng tướng công của nàng là một hoạn quan, sao có thể sống tốt cho được?
Hắn muốn nói gì đó với Diệp Tuy, nhưng ngay sau đó lại nhận ra không biết nên nói gì, nên cuối cùng chỉ im lặng.
Bất luận A Ninh sống có tốt hay không, thì với bản lĩnh của hắn bây giờ cũng không thể thay đổi được tình cảnh của A Ninh.
Điều hắn có thể làm bây giờ chỉ là từng bước xông về phía trước, giành được vị trí phó tướng Nghi Loan Vệ trong vòng năm năm.
Vì A Ninh, vì người thân mà hắn coi trọng nhất, hắn nhất định sẽ làm được!
Diệp Tuy cũng trầm lặng, đáy lòng bỗng nặng trĩu.
Quả nhiên, anh trai nàng lại lộ ra ánh mắt áy náy, xem ra hắn cũng không tin lời nàng!.
Vậy thì không cần phải nhiều lời mãi, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Đúng lúc này, Từ thị dẫn theo một đám gia nhân xuất hiện bên hồ Minh Chiếu.
Bà vừa tới đón Diệp Tuy, vừa tới đón một nhóm khách quý khác.
Dáng vẻ Từ thị vội vã, thậm chí còn hơi luống cuống, bởi lẽ kể cả người đang quản việc nhà hiện giờ là Từ thị, hay người được mừng thọ hôm nay là Diệp Cư tiêu đều không ngờ những vị khách quý này lại đến đây chúc thọ. Họ hoàn toàn không có sự chuẩn bị.
Sau khi biết đó là ai, ánh mắt Diệp Tuy lóe lên.
Nhờ chuyện ở vườn mai nhà họ Thẩm lúc trước mà mối quan hệ giữa Diệp Tuy và Nhị bá nương Từ thị cùng hai cô em họ Diệp Khởi, Diệp Trản đã được cải thiện.
Sau khi được gả đến phủ nhà họ Uông, nàng cũng vẫn qua lại với họ.
Trước đây khi có tin nàng bị thương, Từ thị còn gửi tặng không ít dược liệu bổ dưỡng.
Nhất là sau khi cha mẹ nàng rời khỏi Kinh Triệu đến đạo Hà Đông, Từ thị thường xuyên cho người tới đưa tin hoặc tặng quà, khiến nàng cảm nhận được đầy đủ sự quan tâm chăm sóc. Tình cảm dần nảy nở, quan hệ của Diệp Tuy với những người bên Nhị phòng càng ngày càng tốt hơn.
Nhà họ Diệp và phủ nhà họ Uông đều ở Kinh Triệu, trước đây Từ thị đều cho chuyển lời đến, sao lần này lại đổi thành gửi thư?
Nàng vừa mở ra đọc, chân mày liền khẽ nhíu lại.
Thì ra, cuối tháng là sinh nhật của Diệp Cư Tiêu, Diệp Cư Tiêu định tổ chức tiệc lớn, đồng thời chúc mừng Diệp An Thái về kinh nhậm chức, muốn mời Uông đốc chủ và Diệp Tuy cùng tới, đặc biệt gửi thư đến hỏi thăm.
Có lẽ, để cẩn thận nên Từ thị mới cố ý viết thư nhắc nàng chuyện này.
Xem xong, Diệp Tuy gấp bức thư lại, nhếch khóe môi nở nụ cười châm chọc.
Tổ chức tiệc lớn sao? Nếu nàng nhớ không lầm, ông nội Diệp Cư Tiêu của nàng năm nay sáu mươi ba tuổi, không phải thọ chẵn, vì sao phải làm lớn?
Phải rồi, Đại bá Diệp An Thái của nàng trở về Kinh Triệu, đúng là phải có một dịp long trọng để chúc mừng chuyện này, gắng hết sức tập trung các mối quan hệ của nhà họ Diệp lại để giúp ông ta dễ bề tích lũy mạng lưới giao thiệp, mở rộng phạm vi chốn quan trường.
Lễ mừng thọ đúng là dịp thích hợp nhất.
Diệp Cư Tiêu suy tính cho Diệp An Thái thật là chu đáo, đến cả lễ mừng không phải thọ chẵn cũng quyết định làm lớn.
Diệp Tuy biết rất rõ Diệp Cư Tiêu yêu thương hai người con trai Diệp An Thái và Diệp An Cố do vợ cả Sở thị để lại nhất, đặc biệt coi trọng Diệp An Thái.
Con trưởng, cháu đích tôn vốn luôn được yêu thương hơn, vả lại Diệp An Thái khôn khéo, con đường làm quan càng lúc càng rộng mở, tính tình tướng mạo đều rất giống Diệp Cư Tiêu.
Bởi thế, địa vị của ông ta lại càng quan trọng.
Sáu năm trước, Diệp An Thái tới Tịnh Châu nhậm chức thứ sử. Suốt sáu năm qua, nhà họ Diệp không biết đã dồn bao nhiêu tiền của và tốn bao nhiêu tâm sức vào đó, chỉ vì con đường thăng chức từ thứ sử Tịnh Châu lên lang trung ti Thượng Thư này.
Con đường thăng quan tiến chức luôn có điểm kết, nhưng quyền lực thì lại vô tận, nhất là khi Diệp An Thái lại đang trong thời kỳ quan trọng. Diệp Cư Tiêu vừa là trưởng tộc, vừa là cha, nên đương nhiên phải trù tính cẩn thận cho con trai mình.
Hiểu được những điều trên, trong lòng Diệp Tuy lại sinh chán nản.
Diệp Cư Tiêu đối xử với Diệp An Thái tốt bao nhiêu thì lại càng thể hiện rõ sự khác biệt trong cách đối xử của ông ta với Diệp An Thế.
Lòng người khó nói, mười ngón tay còn dài ngắn khác nhau, Diệp Tuy cũng không mong đợi Diệp Cư Tiêu có thể đối xử bình đẳng với con cháu.
Chỉ là, Diệp Cư Tiêu rất quá đáng, nàng ít nhiều luôn cảm thấy bất bình thay cho cha mình.
Trong thâm tâm, nàng không muốn tham dự bữa tiệc mừng thọ này. Nhưng theo lẽ luân thường ruột thịt, nàng là cháu gái của Diệp Cư Tiêu, lại đang ở Kinh Triệu, không thể không tham gia.
Còn Uông Ấn thì… đương nhiên là không cần lãng phí thời gian vào chuyện này.
Sau đó, Diệp Tuy bèn viết thư đáp lại Từ thị, tỏ ý đã biết, cảm ơn bà đã nhắc nhở mình.
Ngoài ra, nàng còn gửi cho Nhị phòng không ít xiêm y, trang sức để bày tỏ tấm lòng.
Mấy ngày sau, thiệp mời tới lễ mừng thọ phủ nhà họ Diệp đã đưa tới phủ nhà họ Uông và được người gác cổng Ninh An dâng đến tận tay Diệp Tuy.
Nghe tin Diệp Cư Tiêu tổ chức tiệc lớn mừng thọ, vẻ mặt Uông Ấn không chút gợn sóng, căn bản là chẳng quan tâm đến.
Tuy nhà họ Diệp là nhà mẹ đẻ của cô gái nhỏ, nhưng Diệp Cư Tiêu thì…
Uông Ấn biết rất rõ tình cảm của nàng đối với ông nội mình như thế nào. Nên nói là chẳng có tình cảm gì mới phải, chỉ quen thân hơn người xa lạ đôi chút thì đúng hơn.
Khi nhắc tới Diệp Cư Tiêu, thỉnh thoảng nàng còn thoáng lộ ra vẻ căm hận.
Nếu nàng không có tình cảm với Diệp Cư Tiêu, vậy thì hắn cũng chẳng cần phải phí sức nghĩ ngợi làm gì, càng không có ý định đi tham gia bữa tiệc mừng thọ vớ vẩn kia.
Hắn chỉ nói một câu: “Trong kho có rất nhiều quà tặng, nàng lấy món nào cũng được.”
Trong kho của phủ nhà họ Uông có vô số lễ vật, món nào cũng quý hiếm đắt giá, nàng có thể tiện tay cầm món nào đi cũng thích hợp làm quà mừng thọ.
Diệp Tuy nghe vậy liền cười híp mắt, gật đầu đáp: “Thiếp biết rồi, đại nhân.”
Có điều, nàng không định dùng tặng phẩm trong kho của phủ nhà họ Uông, tặng cho Diệp Cư Tiêu những thứ quý giá ấy…
Đúng là hơi phí phạm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã tới ngày tổ chức lễ mừng thọ của Diệp Cư Tiêu.
Mãi đến chạng vạng, xe ngựa phủ nhà họ Uông chở Diệp Tuy mới chậm rãi chạy đến ngõ Thái Bình.
Diệp Tuy vừa xuống xe đã hoa cả mắt bởi cảnh tượng trước mặt.
Trước cửa nhà họ Diệp được chăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ treo từ đầu ngõ Thái Bình đến tận nhà họ Diệp. Chưa vào phủ đã nghe thấy tiếng người huyên náo, có thể tưởng tượng được bên trong náo nhiệt nhường nào.
Quả nhiên là tổ chức lớn.
Thấy Diệp Tuy đến, Diệp Hướng Ngu đứng ở cửa đón khách nhanh chóng đi tới, cười gọi: “A Ninh, muội đến rồi, mau theo ta vào phủ.”
Diệp Tuy mỉm cười nhìn anh trai mình, cố ý lộ vẻ trẻ con không hợp tuổi, cười duyên đáp: “Muội còn đang nghĩ không biết lúc nào ca mới trông thấy muội cơ, ca đúng là tinh mắt!”
Đã lâu rồi Diệp Tuy không gặp Diệp Hướng Ngu, trước đó hắn theo Nghi Loan Vệ đến Ký Châu khổ luyện, chỉ mới trở lại Kinh Triệu mấy ngày trước.
Nàng phát hiện ra anh trai mình dường như cao lên rất nhiều, vóc dáng cũng cường tráng hơn, da dẻ ngăm đen, không còn sự nho nhã của trước kia mà đã trông giống như người lính trải qua thử thách chốn sa trường hơn.
Anh trai nàng đang từng bước tới gần mục tiêu của bản thân, thật tốt, thật tốt!
Trông thấy Diệp Tuy, Diệp Hướng Ngu cũng vô cùng phấn khởi, hắn sai tên sai vặt bên cạnh: “Đem lễ vật của Lục cô nương vào tiền sảnh trước đi. A Ninh, chúng ta trò chuyện chút đã rồi hẵng vào chúc thọ ông nội.”
Câu sau là nói với Diệp Tuy.
Diệp Hướng Ngu không cảm thấy mình như thế có gì không ổn, dù sao ông nội của họ trước nay vẫn không ưa Tam phòng, hắn và A Ninh cần gì phải vào đó sớm?
Trải qua nhiều chuyện và phải chịu bao nhiêu giày vò khổ sở như vậy, tâm tính hắn càng trở nên kiên nghị và phóng khoáng hơn.
Đến lúc này, hắn đã hiểu rất rõ, người sống trên đời phải biết buông bỏ, hiện giờ hắn chỉ quan tâm tới những người mình coi trọng, còn những người không thích hắn thì…
Mặc kệ đi, có liên quan gì nào?
Đối với hắn, trò chuyện với em gái mình quan trọng hơn đi chào hỏi ông nội nhiều.
Hai anh em chậm rãi thả bước dọc theo hồ Minh Chiếu, lúc đi tới hành lang chín khúc, Diệp Hướng Ngu rốt cuộc không kìm nén được nữa bèn hỏi: “A Ninh, muội sống tốt chứ?”
Sau khi gả cho Uông đốc chủ, A Ninh sống thế nào?
Nghĩ đến chuyện em gái mình không thể hạnh phúc vui vẻ được như những đôi vợ chồng bình thường khác, trong lòng hắn dâng lên nỗi thương xót.
“Ca, muội sống rất tốt, ca yên tâm đi. Gần đây muội đang học y thuật…” Diệp Tuy cười đáp, kể lại sơ qua tình hình gần đây của mình cho Diệp Hướng Ngu.
Diệp Hướng Ngu biết em gái mình chắc chắn sẽ nói tất cả đều tốt, nhưng tướng công của nàng là một hoạn quan, sao có thể sống tốt cho được?
Hắn muốn nói gì đó với Diệp Tuy, nhưng ngay sau đó lại nhận ra không biết nên nói gì, nên cuối cùng chỉ im lặng.
Bất luận A Ninh sống có tốt hay không, thì với bản lĩnh của hắn bây giờ cũng không thể thay đổi được tình cảnh của A Ninh.
Điều hắn có thể làm bây giờ chỉ là từng bước xông về phía trước, giành được vị trí phó tướng Nghi Loan Vệ trong vòng năm năm.
Vì A Ninh, vì người thân mà hắn coi trọng nhất, hắn nhất định sẽ làm được!
Diệp Tuy cũng trầm lặng, đáy lòng bỗng nặng trĩu.
Quả nhiên, anh trai nàng lại lộ ra ánh mắt áy náy, xem ra hắn cũng không tin lời nàng!.
Vậy thì không cần phải nhiều lời mãi, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Đúng lúc này, Từ thị dẫn theo một đám gia nhân xuất hiện bên hồ Minh Chiếu.
Bà vừa tới đón Diệp Tuy, vừa tới đón một nhóm khách quý khác.
Dáng vẻ Từ thị vội vã, thậm chí còn hơi luống cuống, bởi lẽ kể cả người đang quản việc nhà hiện giờ là Từ thị, hay người được mừng thọ hôm nay là Diệp Cư tiêu đều không ngờ những vị khách quý này lại đến đây chúc thọ. Họ hoàn toàn không có sự chuẩn bị.
Sau khi biết đó là ai, ánh mắt Diệp Tuy lóe lên.