Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-326
Chương 326 : Chương 326TẤM LÒNG CỦA UÔNG ẤN
Trong viện Tư Lai bày đầy những hộp gỗ tử đàn lớn nhỏ không đồng nhất. Hộp khắc hoa văn trang trí rất tinh xảo quý giá.
Nhưng, điều khiến người ta phải chú ý hơn cả là những thứ bên trong.
Trong mỗi chiếc hộp là một món trang sức đặc biệt.
Món thì lấp lánh rực rỡ, món lại tinh tế sang trọng, món như phượng hoàng giương cánh, món giống san hô đáy biển…
Tất cả đều được tạo hình rất độc đáo, cho thấy tay nghề điêu luyện, đó là còn chưa kể đến châu báu khảm trên trang sức.
Diệp Tuy mới lướt mắt qua đã lập tức thấy một viên ngọc trai to cỡ quả trứng gà, rồi một viên ngọc màu lục sẫm không lẫn chút tạp chất, và còn cả ngọc quan quấn vàng thể hiện trình độ kỹ thuật cao nhất của Đại An…
Mấy trăm món trang sức tỏa ánh hào quang, dường như khiến viện Tư Lai cũng sáng bừng lên.
Có lẽ không mấy người phụ nữ có thể cưỡng lại được cảnh tượng như vậy, cho dù là người đã sống đến kiếp thứ hai, không coi trọng vật ngoài thân như Diệp Tuy cũng chẳng kìm nén được mà cảm thấy cực kì thích thú.
Ham muốn vật chất tầm thường sao? Dẹp qua một bên đi!
Hiện giờ hai mắt Diệp Tuy sáng bừng lên, bởi chúng quá đẹp, và quan trọng hơn là chúng đều do Đốc chủ đại nhân chuẩn bị cho nàng.
Lúc này, Diệp Tuy đã hoàn toàn hiểu rõ một đặc điểm khác của Uông đốc chủ: Đó chính là lắm tiền nhiều của!
Nhìn vẻ vui mừng không hề che giấu trên gương mặt Diệp Tuy, Uông Ấn khẽ nhếch môi, tâm trạng bồn chồn đã buông lỏng hẳn.
Cô gái nhỏ thích như vậy là hắn yên tâm rồi.
Hắn thuận tay cầm một món lên, đưa cho Diệp Tuy, nói: “Cô gái nhỏ, nàng nhìn kĩ cái này xem.”
Nghe ý của Uông Ấn, chẳng lẽ món trang sức này có gì đặc biệt sao?
Diệp Tuy nhận cây trâm ngọc, ngắm nghía tỉ mỉ.
Đó là một cây trâm phượng hoàng năm đuôi, hình phượng hoàng được tạo dáng trông rất sống động, hai con mắt hẳn là được khảm bằng đá hắc diệu, sinh động không lời nào diễn tả, khiến người ta vừa nhìn đã thích.
Nàng ngắm đi ngắm lại, ngoài sự tinh xảo sống động của nó ra thì không phát hiện được gì khác lạ nữa.
Uông Ấn cười nhẹ, cầm lại cây trâm ngọc, gập đầu phượng hoàng vào thân trâm rồi ấn ngón tay lên hai mắt phượng hoàng.
Một tiếng “tách” cực kì nhỏ vang lên, thân trâm thình lình xuất hiện vài cây châm bạc nhỏ như lông trâu.
Diệp Tuy mở trừng mắt, khiếp sợ nhìn những cây châm bạc vừa bắn ra, không thể tin nổi vào mắt mình.
Trâm ngọc là một khối, nàng quan sát rất lâu cũng không phát hiện ra manh mối gì, làm thế nào để được như vậy?
Đốc chủ đại nhân chỉ thuận tay cầm một món lên, không lẽ… không lẽ tất cả đều giấu ám khí?
Uông Ấn thản nhiên xác nhận với vẻ mặt không biểu cảm: “Đúng vậy, những món trang sức này đều giấu ám khí, người thường không thể nhìn ra. Đây là bổn tọa chuẩn bị cho nàng dùng để phòng thân.”
Những món trang sức này được bắt đầu chế tạo từ lâu rồi, khi hắn mới cưới nàng vào phủ nhà họ Uông.
Hắn đã rất muốn tặng chút gì đó cho nàng để nàng vui, sau đó lại nhớ đến chuyện nàng suýt bị tấn công ở ngõ Bố Châu, nhớ tới vẻ bất đắc dĩ và quyết tuyệt của nàng khi dao găm chĩa vào mặt, tâm tình hắn liền khó chịu khôn tả.
Hắn không xác định được liệu về sau nàng có còn gặp phải chuyện ngoài ý muốn nào không, nhưng hắn không thể không chuẩn bị đề phòng trước.
Nhất là khi hắn là đốc chủ của Đề Xưởng, cuộc sống tắm trong máu tanh và tăm tối. Nàng là phu nhân của hắn, khả năng bị tấn công tăng lên rất cao.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng triệu tập người trong ti binh khí của Đề Xưởng, bí mật chế tạo số trang sức này cho nàng.
Tạo hình của các món không đồng nhất, hơn nữa cũng không quá lớn, bên trong đặt loại vũ khí thích hợp nhưng vẫn phải đảm bảo tính thẩm mỹ, đó không phải chuyện dễ dàng.
Người trong ti binh khí Đề Xưởng vắt não, mất rất nhiều công sức và thời gian, cuối cùng cũng kịp đưa số trang sức này tới viện Tư Lai trước ngày sinh nhật Diệp Tuy.
Hắn nói nghe hết sức nhẹ nhàng, không mảy may nhắc gì về việc chuẩn bị chúng, nhưng Diệp Tuy biết, để chế tạo ra số trang sức như vậy, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Chúng thể hiện tấm lòng ân cần quý trọng mà Đốc chủ đại nhân dành cho nàng.
Trước hôm nay, Diệp Tuy không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Uông đốc chủ tỉ mỉ chuẩn bị sinh nhật cho mình, nhưng giờ thì điều đó trở thành hình ảnh chân thực trước mắt.
Nàng không nhịn được mà lại rơi lệ lần nữa, không thốt được nên lời.
Người thật sự nghĩ cho nàng mới có thể biết được nàng cần gì, mới có thể tỉ mỉ chu đáo chuẩn bị hết thảy, cố gắng hết sức có thể để bảo vệ nàng, tránh cho nàng khỏi bị tổn thương.
Nàng có tài đức gì mà lại được Uông đốc chủ chân thành che chở như vậy?
Ngày đó, sau khi tỉnh lại tại trường ngựa Thiên Ân, nàng gặp được Uông Ấn. Khi ấy, nàng chỉ cảm thán hắn vẫn còn sống, hoàn toàn không ngờ rằng mình sẽ lấy hắn, được hắn bảo vệ thế này.
Không phải nàng tự coi nhẹ mình, nhưng hắn quá tốt, cũng đối xử với nàng quá tốt.
Hắn như vậy, nàng biết cảm ơn thế nào cho đủ đây?
Bất kể nói gì cũng không đủ thể hiện một phần nghìn tâm trạng của nàng.
Nàng không cầm lòng được nữa, bèn nắm lấy tay Uông Ấn, rơi nước mắt, khẽ nói: “Đại nhân, cảm ơn ngài…”
Cảm ơn ngài đã bảo vệ thiếp, cảm ơn ngài đã cho thiếp cảm thấy sống lại lần nữa thật tuyệt biết bao!
Khoảnh khắc nàng nắm tay, Uông Ấn cứng đờ cả người, cảm thấy hơi ấm từ lòng bàn tay xuyên thấu vào tim, khiến trái tim trở nên mềm mại, đồng thời, một cảm xúc xa lạ ùa tới, đem theo chút xót xa.
Cô gái nhỏ…
Hắn không nói gì, vẻ mặt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như thường, nhưng lồng ngực lại phập phồng dữ dội.
Đột nhiên, hắn lật ngược bàn tay, nắm chặt lấy tay nàng, như đang nắm lấy thứ quý giá nhất của đời này.
Cùng lúc đó, một bức thư từ nhà họ Diệp được gửi đến phủ nhà họ Uông.
Người viết bức thư này là Nhị bá nương Từ thị của Diệp Tuy.
Trong viện Tư Lai bày đầy những hộp gỗ tử đàn lớn nhỏ không đồng nhất. Hộp khắc hoa văn trang trí rất tinh xảo quý giá.
Nhưng, điều khiến người ta phải chú ý hơn cả là những thứ bên trong.
Trong mỗi chiếc hộp là một món trang sức đặc biệt.
Món thì lấp lánh rực rỡ, món lại tinh tế sang trọng, món như phượng hoàng giương cánh, món giống san hô đáy biển…
Tất cả đều được tạo hình rất độc đáo, cho thấy tay nghề điêu luyện, đó là còn chưa kể đến châu báu khảm trên trang sức.
Diệp Tuy mới lướt mắt qua đã lập tức thấy một viên ngọc trai to cỡ quả trứng gà, rồi một viên ngọc màu lục sẫm không lẫn chút tạp chất, và còn cả ngọc quan quấn vàng thể hiện trình độ kỹ thuật cao nhất của Đại An…
Mấy trăm món trang sức tỏa ánh hào quang, dường như khiến viện Tư Lai cũng sáng bừng lên.
Có lẽ không mấy người phụ nữ có thể cưỡng lại được cảnh tượng như vậy, cho dù là người đã sống đến kiếp thứ hai, không coi trọng vật ngoài thân như Diệp Tuy cũng chẳng kìm nén được mà cảm thấy cực kì thích thú.
Ham muốn vật chất tầm thường sao? Dẹp qua một bên đi!
Hiện giờ hai mắt Diệp Tuy sáng bừng lên, bởi chúng quá đẹp, và quan trọng hơn là chúng đều do Đốc chủ đại nhân chuẩn bị cho nàng.
Lúc này, Diệp Tuy đã hoàn toàn hiểu rõ một đặc điểm khác của Uông đốc chủ: Đó chính là lắm tiền nhiều của!
Nhìn vẻ vui mừng không hề che giấu trên gương mặt Diệp Tuy, Uông Ấn khẽ nhếch môi, tâm trạng bồn chồn đã buông lỏng hẳn.
Cô gái nhỏ thích như vậy là hắn yên tâm rồi.
Hắn thuận tay cầm một món lên, đưa cho Diệp Tuy, nói: “Cô gái nhỏ, nàng nhìn kĩ cái này xem.”
Nghe ý của Uông Ấn, chẳng lẽ món trang sức này có gì đặc biệt sao?
Diệp Tuy nhận cây trâm ngọc, ngắm nghía tỉ mỉ.
Đó là một cây trâm phượng hoàng năm đuôi, hình phượng hoàng được tạo dáng trông rất sống động, hai con mắt hẳn là được khảm bằng đá hắc diệu, sinh động không lời nào diễn tả, khiến người ta vừa nhìn đã thích.
Nàng ngắm đi ngắm lại, ngoài sự tinh xảo sống động của nó ra thì không phát hiện được gì khác lạ nữa.
Uông Ấn cười nhẹ, cầm lại cây trâm ngọc, gập đầu phượng hoàng vào thân trâm rồi ấn ngón tay lên hai mắt phượng hoàng.
Một tiếng “tách” cực kì nhỏ vang lên, thân trâm thình lình xuất hiện vài cây châm bạc nhỏ như lông trâu.
Diệp Tuy mở trừng mắt, khiếp sợ nhìn những cây châm bạc vừa bắn ra, không thể tin nổi vào mắt mình.
Trâm ngọc là một khối, nàng quan sát rất lâu cũng không phát hiện ra manh mối gì, làm thế nào để được như vậy?
Đốc chủ đại nhân chỉ thuận tay cầm một món lên, không lẽ… không lẽ tất cả đều giấu ám khí?
Uông Ấn thản nhiên xác nhận với vẻ mặt không biểu cảm: “Đúng vậy, những món trang sức này đều giấu ám khí, người thường không thể nhìn ra. Đây là bổn tọa chuẩn bị cho nàng dùng để phòng thân.”
Những món trang sức này được bắt đầu chế tạo từ lâu rồi, khi hắn mới cưới nàng vào phủ nhà họ Uông.
Hắn đã rất muốn tặng chút gì đó cho nàng để nàng vui, sau đó lại nhớ đến chuyện nàng suýt bị tấn công ở ngõ Bố Châu, nhớ tới vẻ bất đắc dĩ và quyết tuyệt của nàng khi dao găm chĩa vào mặt, tâm tình hắn liền khó chịu khôn tả.
Hắn không xác định được liệu về sau nàng có còn gặp phải chuyện ngoài ý muốn nào không, nhưng hắn không thể không chuẩn bị đề phòng trước.
Nhất là khi hắn là đốc chủ của Đề Xưởng, cuộc sống tắm trong máu tanh và tăm tối. Nàng là phu nhân của hắn, khả năng bị tấn công tăng lên rất cao.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng triệu tập người trong ti binh khí của Đề Xưởng, bí mật chế tạo số trang sức này cho nàng.
Tạo hình của các món không đồng nhất, hơn nữa cũng không quá lớn, bên trong đặt loại vũ khí thích hợp nhưng vẫn phải đảm bảo tính thẩm mỹ, đó không phải chuyện dễ dàng.
Người trong ti binh khí Đề Xưởng vắt não, mất rất nhiều công sức và thời gian, cuối cùng cũng kịp đưa số trang sức này tới viện Tư Lai trước ngày sinh nhật Diệp Tuy.
Hắn nói nghe hết sức nhẹ nhàng, không mảy may nhắc gì về việc chuẩn bị chúng, nhưng Diệp Tuy biết, để chế tạo ra số trang sức như vậy, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Chúng thể hiện tấm lòng ân cần quý trọng mà Đốc chủ đại nhân dành cho nàng.
Trước hôm nay, Diệp Tuy không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Uông đốc chủ tỉ mỉ chuẩn bị sinh nhật cho mình, nhưng giờ thì điều đó trở thành hình ảnh chân thực trước mắt.
Nàng không nhịn được mà lại rơi lệ lần nữa, không thốt được nên lời.
Người thật sự nghĩ cho nàng mới có thể biết được nàng cần gì, mới có thể tỉ mỉ chu đáo chuẩn bị hết thảy, cố gắng hết sức có thể để bảo vệ nàng, tránh cho nàng khỏi bị tổn thương.
Nàng có tài đức gì mà lại được Uông đốc chủ chân thành che chở như vậy?
Ngày đó, sau khi tỉnh lại tại trường ngựa Thiên Ân, nàng gặp được Uông Ấn. Khi ấy, nàng chỉ cảm thán hắn vẫn còn sống, hoàn toàn không ngờ rằng mình sẽ lấy hắn, được hắn bảo vệ thế này.
Không phải nàng tự coi nhẹ mình, nhưng hắn quá tốt, cũng đối xử với nàng quá tốt.
Hắn như vậy, nàng biết cảm ơn thế nào cho đủ đây?
Bất kể nói gì cũng không đủ thể hiện một phần nghìn tâm trạng của nàng.
Nàng không cầm lòng được nữa, bèn nắm lấy tay Uông Ấn, rơi nước mắt, khẽ nói: “Đại nhân, cảm ơn ngài…”
Cảm ơn ngài đã bảo vệ thiếp, cảm ơn ngài đã cho thiếp cảm thấy sống lại lần nữa thật tuyệt biết bao!
Khoảnh khắc nàng nắm tay, Uông Ấn cứng đờ cả người, cảm thấy hơi ấm từ lòng bàn tay xuyên thấu vào tim, khiến trái tim trở nên mềm mại, đồng thời, một cảm xúc xa lạ ùa tới, đem theo chút xót xa.
Cô gái nhỏ…
Hắn không nói gì, vẻ mặt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như thường, nhưng lồng ngực lại phập phồng dữ dội.
Đột nhiên, hắn lật ngược bàn tay, nắm chặt lấy tay nàng, như đang nắm lấy thứ quý giá nhất của đời này.
Cùng lúc đó, một bức thư từ nhà họ Diệp được gửi đến phủ nhà họ Uông.
Người viết bức thư này là Nhị bá nương Từ thị của Diệp Tuy.