Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
uong-xuong-cong-215
Chương 215: Luận bàn về người khác
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cùng cô gái nhỏ thưởng trà là cảnh tượng đẹp mà hắn từng nghĩ đến trước khi thành thân, nàng đích thân mời hắn qua, đương nhiên là hắn phải đến rồi.
Huống chi, mấy ngày nay tâm trạng của nàng mệt mỏi, chẳng có nhã hứng thưởng trà.
Trong lòng Uông Ấn có niềm vui nhỏ, khi gặp Diệp Tuy, niềm vui sướng ấy như lớn hơn, tim đập...
dường như cũng nhanh hơn.
Đại âm hộ thanh, đại phồn chí giản*, sự vật trên thế gian đơn giản đến một mức độ nào thì sẽ có ý vị rất đặc biệt.
(*)Âm thanh cực lớn thì không nghe thấy, sự việc quá rối rắm thực ra lại rất đơn giản.
Một câu trong Đạo Đức Kinh để ngầm chỉ người tài giỏi thực sự thường ít tiếng, “cao nhân bất lộ tướng”.
Khi rót nước sôi vào, hương trà tỏa ra thơm mát3và vương mùi vị xa xăm quẩn quanh nơi chóp mùi, hít vào liên tục khiến con người ta vô thức cảm thấy yên bình và thư thái.
Diệp Tuy không thể không thừa nhận sở thích không ai biết này của Uông đốc chủ thật ra cực kì hợp với nàng.
Khi dẫn Diệp Tuy đi dạo trong phủ nhà họ Uông, chính Uông Ấn đã đưa nàng đến đây.
Không còn gì tuyệt hơn uống trà ở nơi yên tĩnh và dễ chịu như thế này.
Diệp Tuy đã cùng Uông đốc chủ thưởng trà vài lần trong quán trà Diệm Khê, đương nhiên là biết thói quen của hắn.
Đốc chủ đại nhân không thích uống trà được đun lên giống như người đương thời, không cần phải xay nát, nấu chín, mà chỉ cần pha với nước sôi là được.
Bởi vậy, sẽ bớt đi một phần quy trình, thay vào2đó sẽ có yêu cầu cao hơn về chất lượng của trà.
Thấy Uông Ấn, Diệp Tuy vô thức mỉm cười, mắt sáng lấp lánh, nói: “Đại nhân, mời ngồi.
Hôm nay để thiếp pha trà cho đại nhân nhé?” Tốt xấu gì nàng cũng từng là cô chủ nhỏ của quán trà, tuy tài nghệ không sánh được với Lâm chưởng quầy nhưng vẫn biết các kỹ năng cơ bản.
Nàng không muốn mượn tay người khác mà muốn tự tay pha trà cho Đốc chủ đại nhân.
Uông Ấn ngồi xuống đối diện với nàng, gật nhẹ đầu: “Được!” Nơi Diệp Tuy chuẩn bị trà là nhà Ấp Xuân nằm ở góc Đông Nam của viện Tư Lai, xung quanh trồng hoa, đằng trước có dòng suối nhỏ chảy róc rách.
Hơn nữa, địa thế nơi này khá cao, bốn phía không che rèm nên có thể thu hết phong cảnh hoa2tươi và suối nước vào trong đáy mắt, chẳng trách lại có cái tên là Ấp Xuân.
(*)Âm thanh cực lớn thì không nghe thấy, sự việc quá rối rắm thực ra lại rất đơn giản.
Một câu trong Đạo Đức Kinh để ngầm chỉ người tài giỏi thực sự thường ít tiếng, “cao nhân bất lộ tướng”.
Khi rót nước sôi vào, hương trà tỏa ra thơm mát và vương mùi vị xa xăm quẩn quanh nơi chóp mùi, hít vào liên tục khiến con người ta vô thức cảm thấy yên bình và thư thái.
Diệp Tuy không thể không thừa nhận sở thích không ai biết này của Uông đốc chủ thật ra cực kì hợp với nàng.
Sau khi gặp hắn, nàng cũng không uống trà đã xay mịn và nấu lên nữa.
Nàng hết sức tập trung vào việc ngâm trà, không hề phát hiện ra ánh mắt Uông Ấn từ9đầu chí cuối dán chặt vào mình, gương mặt không lãnh đạm như ngày thường, mà mang nụ cười bên môi, ánh mắt thật dịu dàng.
Uống đốc chủ thế này, khiến vẻ ngoài càng thêm tuấn tú bắt mắt, miêu tả bằng câu “điên đảo chúng sinh” cũng không quá.
Đáng tiếc, Diệp Tuy đang tập trung pha trà nên không để ý, những ám vệ nhìn thấy cũng không có động tĩnh gì.
Diệp Tuy bưng chén trà bằng hai tay, mỉm cười với Uông Ấn: “Xin mời đại nhân!” Uông Ấn nhận lấy, khép hờ mắt ngửi mùi hương, nhận xét: “Ngon.” Trà do cô gái nhỏ tự tay pha đương nhiên là ngon rồi.
Chưa đưa vào miệng đã thấy có mùi thơm ngọt ngào, rất tốt, rất tốt.
Nếu ngày nào nàng cũng tự tay pha trà cho hắn thì cảnh tượng còn đẹp hơn tưởng tượng trước đây.
Uông Ấn4vừa nghĩ vậy vừa nhấp một ngụm, một lần nữa cảm thấy trà cô gái nhỏ pha cực kì ngon, còn ngon hơn cả Lâm chưởng quầy pha.
Diệp Tuy tiếp tục châm thêm trà cho Uông Ấn và hỏi: “Đại nhân, thiếp đã nghe được chuyện Trinh tần được phong làm Lương quý tần.
Hoàng thượng...
rất coi trọng Thái thường khanh đại nhân đúng không ạ?” Uông Ấn nghĩ một lát rồi đáp: “Thái Thường Tự trông coi việc tế lễ trời đất, thần thánh, đứng đầu chín Tự Thái thường khanh đứng đầu chính khanh, đương nhiên là địa vị rất được tôn kính.” Nếu không thì cháu gái của Tạ Lộc Niên cũng đâu được thăng làm quý tần ngay khi vừa mang thai.
Chuyện này tất nhiên là Uông Ấn đã thêm dầu vào lửa.
Nhưng hắn không thể phủ nhận địa vị của Thái thường khanh cũng đóng vai trò quan trọng.
“Tạ đại nhân là người thế nào? Tính tình của Lương quý tần hình như...
hơi đơn giản?” Diệp Tuy chớp chớp mắt, hỏi Uông Ấn.
“Đơn giản” đương nhiên là nói cho dễ nghe.
Song, Lương quý tần vẫn sống bình an tới giờ, Diệp Tuy có phần không chắc chắn nàng ta là ngu ngốc thật hay giả vờ ngu ngốc.
Uông Ấn nhếch khóe môi, dường như cảm thấy hình dung của Diệp Tuy rất thú vị, bèn trả lời: “Tạ Lộc Niên là một vị quan tốt, cũng là một người ông tốt, khó tránh khỏi việc cưng chiều con cháu.” Cưng chiều? Không nỡ để chúng chịu một chút gió mưa dơ bẩn nào, hiểu chứ? Chẳng trách cuối cùng Lương quý tần lại trở thành kẻ chịu tội thay, bị tống vào lãnh cung.
Có thể sống yên ổn đến tận bây giờ, Tạ Lộc Niên chắc hẳn đã lao tâm khổ tứ, tốn mất bao nhiêu tâm tư.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Huống chi, mấy ngày nay tâm trạng của nàng mệt mỏi, chẳng có nhã hứng thưởng trà.
Trong lòng Uông Ấn có niềm vui nhỏ, khi gặp Diệp Tuy, niềm vui sướng ấy như lớn hơn, tim đập...
dường như cũng nhanh hơn.
Đại âm hộ thanh, đại phồn chí giản*, sự vật trên thế gian đơn giản đến một mức độ nào thì sẽ có ý vị rất đặc biệt.
(*)Âm thanh cực lớn thì không nghe thấy, sự việc quá rối rắm thực ra lại rất đơn giản.
Một câu trong Đạo Đức Kinh để ngầm chỉ người tài giỏi thực sự thường ít tiếng, “cao nhân bất lộ tướng”.
Khi rót nước sôi vào, hương trà tỏa ra thơm mát3và vương mùi vị xa xăm quẩn quanh nơi chóp mùi, hít vào liên tục khiến con người ta vô thức cảm thấy yên bình và thư thái.
Diệp Tuy không thể không thừa nhận sở thích không ai biết này của Uông đốc chủ thật ra cực kì hợp với nàng.
Khi dẫn Diệp Tuy đi dạo trong phủ nhà họ Uông, chính Uông Ấn đã đưa nàng đến đây.
Không còn gì tuyệt hơn uống trà ở nơi yên tĩnh và dễ chịu như thế này.
Diệp Tuy đã cùng Uông đốc chủ thưởng trà vài lần trong quán trà Diệm Khê, đương nhiên là biết thói quen của hắn.
Đốc chủ đại nhân không thích uống trà được đun lên giống như người đương thời, không cần phải xay nát, nấu chín, mà chỉ cần pha với nước sôi là được.
Bởi vậy, sẽ bớt đi một phần quy trình, thay vào2đó sẽ có yêu cầu cao hơn về chất lượng của trà.
Thấy Uông Ấn, Diệp Tuy vô thức mỉm cười, mắt sáng lấp lánh, nói: “Đại nhân, mời ngồi.
Hôm nay để thiếp pha trà cho đại nhân nhé?” Tốt xấu gì nàng cũng từng là cô chủ nhỏ của quán trà, tuy tài nghệ không sánh được với Lâm chưởng quầy nhưng vẫn biết các kỹ năng cơ bản.
Nàng không muốn mượn tay người khác mà muốn tự tay pha trà cho Đốc chủ đại nhân.
Uông Ấn ngồi xuống đối diện với nàng, gật nhẹ đầu: “Được!” Nơi Diệp Tuy chuẩn bị trà là nhà Ấp Xuân nằm ở góc Đông Nam của viện Tư Lai, xung quanh trồng hoa, đằng trước có dòng suối nhỏ chảy róc rách.
Hơn nữa, địa thế nơi này khá cao, bốn phía không che rèm nên có thể thu hết phong cảnh hoa2tươi và suối nước vào trong đáy mắt, chẳng trách lại có cái tên là Ấp Xuân.
(*)Âm thanh cực lớn thì không nghe thấy, sự việc quá rối rắm thực ra lại rất đơn giản.
Một câu trong Đạo Đức Kinh để ngầm chỉ người tài giỏi thực sự thường ít tiếng, “cao nhân bất lộ tướng”.
Khi rót nước sôi vào, hương trà tỏa ra thơm mát và vương mùi vị xa xăm quẩn quanh nơi chóp mùi, hít vào liên tục khiến con người ta vô thức cảm thấy yên bình và thư thái.
Diệp Tuy không thể không thừa nhận sở thích không ai biết này của Uông đốc chủ thật ra cực kì hợp với nàng.
Sau khi gặp hắn, nàng cũng không uống trà đã xay mịn và nấu lên nữa.
Nàng hết sức tập trung vào việc ngâm trà, không hề phát hiện ra ánh mắt Uông Ấn từ9đầu chí cuối dán chặt vào mình, gương mặt không lãnh đạm như ngày thường, mà mang nụ cười bên môi, ánh mắt thật dịu dàng.
Uống đốc chủ thế này, khiến vẻ ngoài càng thêm tuấn tú bắt mắt, miêu tả bằng câu “điên đảo chúng sinh” cũng không quá.
Đáng tiếc, Diệp Tuy đang tập trung pha trà nên không để ý, những ám vệ nhìn thấy cũng không có động tĩnh gì.
Diệp Tuy bưng chén trà bằng hai tay, mỉm cười với Uông Ấn: “Xin mời đại nhân!” Uông Ấn nhận lấy, khép hờ mắt ngửi mùi hương, nhận xét: “Ngon.” Trà do cô gái nhỏ tự tay pha đương nhiên là ngon rồi.
Chưa đưa vào miệng đã thấy có mùi thơm ngọt ngào, rất tốt, rất tốt.
Nếu ngày nào nàng cũng tự tay pha trà cho hắn thì cảnh tượng còn đẹp hơn tưởng tượng trước đây.
Uông Ấn4vừa nghĩ vậy vừa nhấp một ngụm, một lần nữa cảm thấy trà cô gái nhỏ pha cực kì ngon, còn ngon hơn cả Lâm chưởng quầy pha.
Diệp Tuy tiếp tục châm thêm trà cho Uông Ấn và hỏi: “Đại nhân, thiếp đã nghe được chuyện Trinh tần được phong làm Lương quý tần.
Hoàng thượng...
rất coi trọng Thái thường khanh đại nhân đúng không ạ?” Uông Ấn nghĩ một lát rồi đáp: “Thái Thường Tự trông coi việc tế lễ trời đất, thần thánh, đứng đầu chín Tự Thái thường khanh đứng đầu chính khanh, đương nhiên là địa vị rất được tôn kính.” Nếu không thì cháu gái của Tạ Lộc Niên cũng đâu được thăng làm quý tần ngay khi vừa mang thai.
Chuyện này tất nhiên là Uông Ấn đã thêm dầu vào lửa.
Nhưng hắn không thể phủ nhận địa vị của Thái thường khanh cũng đóng vai trò quan trọng.
“Tạ đại nhân là người thế nào? Tính tình của Lương quý tần hình như...
hơi đơn giản?” Diệp Tuy chớp chớp mắt, hỏi Uông Ấn.
“Đơn giản” đương nhiên là nói cho dễ nghe.
Song, Lương quý tần vẫn sống bình an tới giờ, Diệp Tuy có phần không chắc chắn nàng ta là ngu ngốc thật hay giả vờ ngu ngốc.
Uông Ấn nhếch khóe môi, dường như cảm thấy hình dung của Diệp Tuy rất thú vị, bèn trả lời: “Tạ Lộc Niên là một vị quan tốt, cũng là một người ông tốt, khó tránh khỏi việc cưng chiều con cháu.” Cưng chiều? Không nỡ để chúng chịu một chút gió mưa dơ bẩn nào, hiểu chứ? Chẳng trách cuối cùng Lương quý tần lại trở thành kẻ chịu tội thay, bị tống vào lãnh cung.
Có thể sống yên ổn đến tận bây giờ, Tạ Lộc Niên chắc hẳn đã lao tâm khổ tứ, tốn mất bao nhiêu tâm tư.