Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
uong-xuong-cong-130
Chương 130: Xin nhờ xưởng công
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hơn nữa, mẹ tiểu nữ phải chi tiêu khá nhiều, cho nên tiểu nữ liền nghĩ tới việc phụ gia đình kiếm tiền, để lo cho chị gái tiểu nữ ở trong cung, vì vậy mới mở quán trà này...” Diệp Tuy tiếp tục kể rõ lí do
Uông Ấn nhìn xung quanh một lượt, phát hiện cả quán trà chỉ có một vị khách là hắn, thật sự vắng như chùa bà đanh
Hắn liền hờ hững nói: “Xem ra, việc buôn bán của quán trà này cũng không khác cửa hàng bán dầu trẩu là bao.” Diệp Tuy ngẩn người, giọng điệu này của Uông đốc chủ thật tùy ý
Cứ như..
Hắn nhớ rõ, Diệp Cư Tiêu mãi về sau mới đi giành mua, thế nên “người họ Diệp” mà để kỵ nhắc đến này chắc chắn là nàng
Hiện giờ phủ Kinh Triệu đã di dời, đường3Dương Gia dần dần náo nhiệt và phát triển hơn hẳn trước kia, những cửa hàng đó chắc hẳn đều kiểm được không ít tiền
Cô gái nhỏ có lẽ cũng chẳng phải bận tâm tới việc lời lỗ nơi này
Có điều, mấy lần hắn đến đây thưởng trà phần lớn đều là vì sự thanh tĩnh yên lặng
Nếu ở đây đông người, chắc hẳn sẽ không đến nữa
Nghĩ vậy, Uông Ấn bỗng chẳng muốn quán trà ăn nên làm ra chút nào
Lúc này, hắn không hề để ý rằng bản thân sau khi nghe Diệp Tuy nói nàng mở quán trà này là vì chị gái, chút không vui ban nãy đã biến mất
Hắn ngửi hương trà tươi mát, sắc mặt tuy vẫn lạnh lùng không nhìn ra được cảm xúc nhưng tâm tình đã trở nên tốt hơn.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Diệp Tuy,2hôm nay nàng mặc y phục màu vàng
Vẫn là màu sắc rực rỡ tươi sáng vô cùng tương xứng với vẻ ngoài tuyệt đẹp của nàng
đang chế giễu vậy? Ý hắn là quán trà buôn bán ế ẩm? Nàng không ngờ Uống đốc chủ lại có thể nói những câu như thế này, giống như thần tiên đang ở trên cao đột nhiên rơi xuống trần gian, bất giác có thêm vài phần hơi thở của con người
Nàng khẽ dời ánh mắt, không nhìn nhân vật tuấn tú này nữa mà quan sát xung quanh, đáp lời với vẻ mặt hơi xấu hổ: “Đại nhân nói phải, quán trà này đúng là đang lỗ
Nhưng..
nhưng sau này sẽ khá hơn.” Nàng cũng chẳng thể nói với Đốc chủ đại nhân rằng nàng đang có trong tay mấy cửa hàng trên đường Dương Gia, nên căn bản không cần2phải lo lắng về vấn đề tiền bạc
Uống Ẩn không nói gì, hắn sực nhớ, trước kia nàng đã lấy đi ba nghìn lượng từ Vận Chuyển Các, về sau đề kỵ được cài cắm trong phủ Kinh Triệu cũng báo lại chuyện có người họ Diệp mua lại không ít cửa hàng trên đường Dương Gia.
Lúc này, hắn không hề để ý rằng bản thân sau khi nghe Diệp Tuy nói nàng mở quán trà này là vì chị gái, chút không vui ban nãy đã biến mất
Hắn ngửi hương trà tươi mát, sắc mặt tuy vẫn lạnh lùng không nhìn ra được cảm xúc nhưng tâm tình đã trở nên tốt hơn.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Diệp Tuy, hôm nay nàng mặc y phục màu vàng
Vẫn là màu sắc rực rỡ tươi sáng vô cùng tương xứng với vẻ ngoài tuyệt đẹp của nàng
Theo9hắn thấy, nàng ăn mặc như vậy càng nổi bật, mải miết theo đuổi sự nhã nhặn thì đâu có gì thú vị? Trăm hoa đua nở, mỗi loài có một vẻ đẹp riêng
Diệp Tuy đột nhiên đứng dậy, chắp hai tay cúi đầu vái, cung kính thỉnh cầu: “Đại nhân, chị gái tiểu nữ sống trong cung thật không dễ dàng
Mong đại nhân..
mong đại nhân, lúc thuận tiện có thể giúp đỡ chút ít.” Nói xong, Diệp Tuy không dám thở mạnh cũng không ngẩng lên, cứ cúi đầu như vậy
Thật ra, chính nàng cũng giật mình khi nói ra những lời như vậy, cảm xúc trong lòng càng trở nên phức tạp
Bởi vì, trước đó nàng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ mở miệng nhờ vả, bây giờ lại như bị ma xui quỷ khiến buột miệng
Nàng biết, Đề Xưởng khiến ai nấy nghe thấy mặt4đều biến sắc sau này sẽ bị tiêu diệt, Uông đốc chủ quyền thể khuynh đảo sẽ chết vào hai ba năm sau, chưa kể mọi thứ liên quan tới Uông đốc chủ cũng bị liên lụy theo..
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ có bất cứ sự liên hệ trực tiếp nào với Uông đốc chủ, chứ đừng nói là nhờ cậy hắn cái gì
Lỡ như số phận Uống đốc chủ giống như kiếp trước thì chị gái nàng phải làm sao? Thế nhưng, nàng vẫn thỉnh cầu sự giúp đỡ của hắn
Là bởi vì, là bởi vì..
Trong hương trà thoang thoảng, Uông đốc chủ dịu dàng dường như rất đỗi ôn hòa, nhưng đồng thời vẫn xen lẫn hơi thở lãnh đạm cực kì mạnh mẽ, kiên định
Điều đó khiến người ta vô cùng tin tưởng kinh phục
Nàng tin rằng, Uông đốc chủ có thể bảo vệ bất cứ ai, chỉ cần hắn muốn
Đúng vậy, chỉ cần hắn muốn
Nhưng vấn đề là, Uông đốc chủ có muốn hay không? Quan trọng hơn là, vận mệnh của Để Xưởng và Uông độc chủ sau này sẽ ra sao? Diệp Tuy cảm thấy đầu óc mình lộn xộn, cảm thấy bản thân quá đột ngột và chẳng đúng thời điểm
Nàng hít sâu một hơi, đang định rút lại lời thỉnh cầu thì lại nghe thấy Uông đốc chủ đáp lại: “Được
Bổn tọa đồng ý với nàng.” Lời nói cực kì ngắn gọn, giọng điệu vẫn lạnh lùng hờ hững như trước
Diệp Tuy ngẩng đầu lên, không kịp đề phòng chạm phải ánh mắt hắn, giống như rơi vào đại dương mênh mông sâu vô tận
Nhưng nàng chẳng hề sợ hãi hoảng loạn, thậm chí còn thấy yên bình khó diễn tả
Gương mặt vô cùng đẹp đẽ kia đang nhìn về phía nàng, đôi mắt dài mảnh phản chiếu dáng vẻ kinh ngạc của nàng, đôi môi đỏ tươi cử động, cam đoan một lần nữa: “Bổn tọa đồng ý với nàng, sẽ chiếu cố Thuần tần.” Lòng Diệp Tuy chấn động, vang lên tiếng “ầm ầm”, vừa bất ngờ, vừa vui mừng, lại vừa hoang mang
Vẻ mặt Uông đốc chủ vẫn lạnh lùng không bộc lộ bất cứ biểu cảm gì, nhưng Diệp Tuy nghe được sự nghiêm túc và thận trọng trong lời nói của hắn
Hiện tại, Đề Xưởng có ba nghìn đề kỵ, uy thế đầy mình
Uống Ấn lại là xưởng công của Đề Xưởng và thủ lĩnh nội thị, còn được hoàng thượng trọng dụng
Một câu đồng ý của hắn không khác gì đại diện cho hai thể lực Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh trong cung
Các quan viên còn khác với nhau: “Vạn lượng vàng còn không bằng một lời đồng ý của xưởng công.” Có thể thấy được sự đồng ý của hắn có trọng lượng thế nào! Có qua có lại, nàng nên báo đáp thế nào đây?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Uông Ấn nhìn xung quanh một lượt, phát hiện cả quán trà chỉ có một vị khách là hắn, thật sự vắng như chùa bà đanh
Hắn liền hờ hững nói: “Xem ra, việc buôn bán của quán trà này cũng không khác cửa hàng bán dầu trẩu là bao.” Diệp Tuy ngẩn người, giọng điệu này của Uông đốc chủ thật tùy ý
Cứ như..
Hắn nhớ rõ, Diệp Cư Tiêu mãi về sau mới đi giành mua, thế nên “người họ Diệp” mà để kỵ nhắc đến này chắc chắn là nàng
Hiện giờ phủ Kinh Triệu đã di dời, đường3Dương Gia dần dần náo nhiệt và phát triển hơn hẳn trước kia, những cửa hàng đó chắc hẳn đều kiểm được không ít tiền
Cô gái nhỏ có lẽ cũng chẳng phải bận tâm tới việc lời lỗ nơi này
Có điều, mấy lần hắn đến đây thưởng trà phần lớn đều là vì sự thanh tĩnh yên lặng
Nếu ở đây đông người, chắc hẳn sẽ không đến nữa
Nghĩ vậy, Uông Ấn bỗng chẳng muốn quán trà ăn nên làm ra chút nào
Lúc này, hắn không hề để ý rằng bản thân sau khi nghe Diệp Tuy nói nàng mở quán trà này là vì chị gái, chút không vui ban nãy đã biến mất
Hắn ngửi hương trà tươi mát, sắc mặt tuy vẫn lạnh lùng không nhìn ra được cảm xúc nhưng tâm tình đã trở nên tốt hơn.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Diệp Tuy,2hôm nay nàng mặc y phục màu vàng
Vẫn là màu sắc rực rỡ tươi sáng vô cùng tương xứng với vẻ ngoài tuyệt đẹp của nàng
đang chế giễu vậy? Ý hắn là quán trà buôn bán ế ẩm? Nàng không ngờ Uống đốc chủ lại có thể nói những câu như thế này, giống như thần tiên đang ở trên cao đột nhiên rơi xuống trần gian, bất giác có thêm vài phần hơi thở của con người
Nàng khẽ dời ánh mắt, không nhìn nhân vật tuấn tú này nữa mà quan sát xung quanh, đáp lời với vẻ mặt hơi xấu hổ: “Đại nhân nói phải, quán trà này đúng là đang lỗ
Nhưng..
nhưng sau này sẽ khá hơn.” Nàng cũng chẳng thể nói với Đốc chủ đại nhân rằng nàng đang có trong tay mấy cửa hàng trên đường Dương Gia, nên căn bản không cần2phải lo lắng về vấn đề tiền bạc
Uống Ẩn không nói gì, hắn sực nhớ, trước kia nàng đã lấy đi ba nghìn lượng từ Vận Chuyển Các, về sau đề kỵ được cài cắm trong phủ Kinh Triệu cũng báo lại chuyện có người họ Diệp mua lại không ít cửa hàng trên đường Dương Gia.
Lúc này, hắn không hề để ý rằng bản thân sau khi nghe Diệp Tuy nói nàng mở quán trà này là vì chị gái, chút không vui ban nãy đã biến mất
Hắn ngửi hương trà tươi mát, sắc mặt tuy vẫn lạnh lùng không nhìn ra được cảm xúc nhưng tâm tình đã trở nên tốt hơn.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Diệp Tuy, hôm nay nàng mặc y phục màu vàng
Vẫn là màu sắc rực rỡ tươi sáng vô cùng tương xứng với vẻ ngoài tuyệt đẹp của nàng
Theo9hắn thấy, nàng ăn mặc như vậy càng nổi bật, mải miết theo đuổi sự nhã nhặn thì đâu có gì thú vị? Trăm hoa đua nở, mỗi loài có một vẻ đẹp riêng
Diệp Tuy đột nhiên đứng dậy, chắp hai tay cúi đầu vái, cung kính thỉnh cầu: “Đại nhân, chị gái tiểu nữ sống trong cung thật không dễ dàng
Mong đại nhân..
mong đại nhân, lúc thuận tiện có thể giúp đỡ chút ít.” Nói xong, Diệp Tuy không dám thở mạnh cũng không ngẩng lên, cứ cúi đầu như vậy
Thật ra, chính nàng cũng giật mình khi nói ra những lời như vậy, cảm xúc trong lòng càng trở nên phức tạp
Bởi vì, trước đó nàng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ mở miệng nhờ vả, bây giờ lại như bị ma xui quỷ khiến buột miệng
Nàng biết, Đề Xưởng khiến ai nấy nghe thấy mặt4đều biến sắc sau này sẽ bị tiêu diệt, Uông đốc chủ quyền thể khuynh đảo sẽ chết vào hai ba năm sau, chưa kể mọi thứ liên quan tới Uông đốc chủ cũng bị liên lụy theo..
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ có bất cứ sự liên hệ trực tiếp nào với Uông đốc chủ, chứ đừng nói là nhờ cậy hắn cái gì
Lỡ như số phận Uống đốc chủ giống như kiếp trước thì chị gái nàng phải làm sao? Thế nhưng, nàng vẫn thỉnh cầu sự giúp đỡ của hắn
Là bởi vì, là bởi vì..
Trong hương trà thoang thoảng, Uông đốc chủ dịu dàng dường như rất đỗi ôn hòa, nhưng đồng thời vẫn xen lẫn hơi thở lãnh đạm cực kì mạnh mẽ, kiên định
Điều đó khiến người ta vô cùng tin tưởng kinh phục
Nàng tin rằng, Uông đốc chủ có thể bảo vệ bất cứ ai, chỉ cần hắn muốn
Đúng vậy, chỉ cần hắn muốn
Nhưng vấn đề là, Uông đốc chủ có muốn hay không? Quan trọng hơn là, vận mệnh của Để Xưởng và Uông độc chủ sau này sẽ ra sao? Diệp Tuy cảm thấy đầu óc mình lộn xộn, cảm thấy bản thân quá đột ngột và chẳng đúng thời điểm
Nàng hít sâu một hơi, đang định rút lại lời thỉnh cầu thì lại nghe thấy Uông đốc chủ đáp lại: “Được
Bổn tọa đồng ý với nàng.” Lời nói cực kì ngắn gọn, giọng điệu vẫn lạnh lùng hờ hững như trước
Diệp Tuy ngẩng đầu lên, không kịp đề phòng chạm phải ánh mắt hắn, giống như rơi vào đại dương mênh mông sâu vô tận
Nhưng nàng chẳng hề sợ hãi hoảng loạn, thậm chí còn thấy yên bình khó diễn tả
Gương mặt vô cùng đẹp đẽ kia đang nhìn về phía nàng, đôi mắt dài mảnh phản chiếu dáng vẻ kinh ngạc của nàng, đôi môi đỏ tươi cử động, cam đoan một lần nữa: “Bổn tọa đồng ý với nàng, sẽ chiếu cố Thuần tần.” Lòng Diệp Tuy chấn động, vang lên tiếng “ầm ầm”, vừa bất ngờ, vừa vui mừng, lại vừa hoang mang
Vẻ mặt Uông đốc chủ vẫn lạnh lùng không bộc lộ bất cứ biểu cảm gì, nhưng Diệp Tuy nghe được sự nghiêm túc và thận trọng trong lời nói của hắn
Hiện tại, Đề Xưởng có ba nghìn đề kỵ, uy thế đầy mình
Uống Ấn lại là xưởng công của Đề Xưởng và thủ lĩnh nội thị, còn được hoàng thượng trọng dụng
Một câu đồng ý của hắn không khác gì đại diện cho hai thể lực Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh trong cung
Các quan viên còn khác với nhau: “Vạn lượng vàng còn không bằng một lời đồng ý của xưởng công.” Có thể thấy được sự đồng ý của hắn có trọng lượng thế nào! Có qua có lại, nàng nên báo đáp thế nào đây?