- Ảnh bìa
- Tác giả
- Black
- Thể loại
- Tiên hiệp
- Tình trạng
- Đang viết
- Nguồn
- Santruyen.com
- Lượt đọc
- 1,854
- Cập nhật
Ngục u minh tăm tối tĩnh mịt,tội nhân ngày đêm chịu khổ hình gào thét không ngừng. Một đám âm sai xum xêu nịnh hót bao quanh thư sinh nọ.
- Sinh phán đại nhân hắn là ở trong này ạ.
Đầu mục khom lưng dẫn lối vào gian tù thất nơi tầng thứ 18. Hắn mở cửa sắt nặng nề chỉ bằng một tay,thật không ngờ dáng vẻ trông bình thường là thế khí lực vô cùng.
- Các ngươi lui xuống đi - thư sinh áo trắng nói.
Âm sai vâng dạ lui ra để lại nơi đây khoảng không vô tận,tù thất này ánh sáng thật hiếm hoi.
- Ngươi có thể đi rồi - thư sinh hờ hững bảo.
Kẻ kia bị xích sắt vây quanh khẽ động,hắn thở dài.
- Dẫn độ một ngàn linh hồn một công đức,mười ngàn công đức đổi lấy ta,nàng thực đã làm như lời. Sinh phán thời gian đã qua bao lâu rồi ?
- Ngươi hỏi ta,ta biết hỏi ai. Việc ngày tháng đã lâu lắm rồi ta không biết tới. Đi thôi dong dài làm chi - thư sinh áo trắng quay lưng bước ra cửa,nơi này hắn thực không thích chút nào.
- Sinh phán ta muốn ở lại làm âm sai một ngàn năm có được không.
Thư sinh chợt dừng bước chau mày nhìn kẻ kia.
- Nàng ta đã luân hồi không biết bao lần,canh Mạnh bà đã uống ngàn vạn chén há chăng có thể nhớ tới ngươi.
Kẻ kia chỉ khẽ cười mà bảo.
- Cứ cho là ta cố chấp,trong muôn nẻo hồng trần vạn vạn sinh linh chỉ cần một lần cầu tương phùng là đủ. Ta muốn lại thấy nàng một lần,gặp một lần để nói một lời.
Thư sinh nhếch miệng cười nhạt bảo " tùy ngươi",phất tay áo hắn rời đi.
Hắn ra khỏi ngục u minh ngược dòng minh hà tới hoàng tuyền,trên cầu Nại Hà trông về biển hoa mạn đà la vô bờ vô bến.
Lồng đèn trắng lắc lư trong gió,âm sai nhỏ bé siêu vẹo mà đi. Nàng bước lên cầu Nại Hà chợt dừng bước,gặp qua thư sinh liền cuối chào.
- Sinh phán đại nhân.
Thư sinh gật đầu coi như chào hỏi,đoạn nói.
- Hắn đi rồi. Ngươi cũng nên đi thôi.
Âm sai nhỏ bé khẽ rung,xích sắt trong tay nắm không vững,lòng thì thầm " cuối cùng cũng đi rồi ".
- Sinh phán đại nhân,thuộc hạ có thể ở lại đây thêm một ngàn năm nữa không.
Thư sinh lại thở dài.
- Hắn nói cảm tạ ngươi độ vong hồn thu công đức cứu hắn,nhưng trong lòng hắn chỉ có người kia mãi chẳng có ngươi. Với lại,hắn đã nhập luôn hồi vốn đã quên ngươi.
Thủy châu lẻ bóng lăn dàu trên má nàng rơi vào khoảng không,cứ thế rơi mãi chưa kịp chạm đất đã tan rồi. Âm sai nhỏ bé rung rung mà nói.
- Vì thuộc hạ mà hắn cùng người kia ly biệt,đọa u minh ngục mấy ngàn năm. Cứ cho là cố chấp,thuộc hạ chỉ mong gặp lại một lần nói một lời xin lỗi.
Thư sinh lắc đầu ngao ngán.
- Địa ngục trầm luân nếu không thể buôn bỏ mãi chịu khổ.
- Sinh phán đại nhân thuộc hạ xin người.
Thư sinh thở dài nhìn nàng quỳ đó,trong tay áo gã lấy ra chiếc mặt nạ sắt.
- Mang nó vào từ hôm nay ngươi sẽ là Hắc Vô Thường của u minh ta.
Âm sai nhỏ bé cảm tạ hết lời nhận lấy mặt nạ mang vào. Sau hôm đó,u minh có thêm một Hắc Vô Thường. Sau hôm đó,u minh có thêm một Bạch Vô Thường. Một kẻ si,một kẻ dại,hai tên cố chấp không buôn bỏ được.
Có người nói trăm năm làm đại thụ mong người một lần dựa vào. Năm trăm năm hóa cầu đá mong ai kia một lần bước qua. Một ngàn năm là gió vượt muôn trùng chỉ cầu lướt qua người một lần. Là duyên ta gặp gỡ,là nợ nên vấn vươn,là nghiệp nên khổ đau.
Cầu nại hà qua lại bao bận,có người hỏi thư sinh áo trắng " ngươi ngày nào cũng trên cầu là đón ai".
Thư sinh lấy sổ ra ghi chép miệng lẩm bẩm.
- Lừa được hai tên ngốc ở lại làm Vô thường rồi,để coi còn thiếu vài tên phán quan. Chức Tử phán đi, tiếp theo là lừa tên nào đó làm chức này cho nhẹ việc.
- Sinh phán đại nhân hắn là ở trong này ạ.
Đầu mục khom lưng dẫn lối vào gian tù thất nơi tầng thứ 18. Hắn mở cửa sắt nặng nề chỉ bằng một tay,thật không ngờ dáng vẻ trông bình thường là thế khí lực vô cùng.
- Các ngươi lui xuống đi - thư sinh áo trắng nói.
Âm sai vâng dạ lui ra để lại nơi đây khoảng không vô tận,tù thất này ánh sáng thật hiếm hoi.
- Ngươi có thể đi rồi - thư sinh hờ hững bảo.
Kẻ kia bị xích sắt vây quanh khẽ động,hắn thở dài.
- Dẫn độ một ngàn linh hồn một công đức,mười ngàn công đức đổi lấy ta,nàng thực đã làm như lời. Sinh phán thời gian đã qua bao lâu rồi ?
- Ngươi hỏi ta,ta biết hỏi ai. Việc ngày tháng đã lâu lắm rồi ta không biết tới. Đi thôi dong dài làm chi - thư sinh áo trắng quay lưng bước ra cửa,nơi này hắn thực không thích chút nào.
- Sinh phán ta muốn ở lại làm âm sai một ngàn năm có được không.
Thư sinh chợt dừng bước chau mày nhìn kẻ kia.
- Nàng ta đã luân hồi không biết bao lần,canh Mạnh bà đã uống ngàn vạn chén há chăng có thể nhớ tới ngươi.
Kẻ kia chỉ khẽ cười mà bảo.
- Cứ cho là ta cố chấp,trong muôn nẻo hồng trần vạn vạn sinh linh chỉ cần một lần cầu tương phùng là đủ. Ta muốn lại thấy nàng một lần,gặp một lần để nói một lời.
Thư sinh nhếch miệng cười nhạt bảo " tùy ngươi",phất tay áo hắn rời đi.
Hắn ra khỏi ngục u minh ngược dòng minh hà tới hoàng tuyền,trên cầu Nại Hà trông về biển hoa mạn đà la vô bờ vô bến.
Lồng đèn trắng lắc lư trong gió,âm sai nhỏ bé siêu vẹo mà đi. Nàng bước lên cầu Nại Hà chợt dừng bước,gặp qua thư sinh liền cuối chào.
- Sinh phán đại nhân.
Thư sinh gật đầu coi như chào hỏi,đoạn nói.
- Hắn đi rồi. Ngươi cũng nên đi thôi.
Âm sai nhỏ bé khẽ rung,xích sắt trong tay nắm không vững,lòng thì thầm " cuối cùng cũng đi rồi ".
- Sinh phán đại nhân,thuộc hạ có thể ở lại đây thêm một ngàn năm nữa không.
Thư sinh lại thở dài.
- Hắn nói cảm tạ ngươi độ vong hồn thu công đức cứu hắn,nhưng trong lòng hắn chỉ có người kia mãi chẳng có ngươi. Với lại,hắn đã nhập luôn hồi vốn đã quên ngươi.
Thủy châu lẻ bóng lăn dàu trên má nàng rơi vào khoảng không,cứ thế rơi mãi chưa kịp chạm đất đã tan rồi. Âm sai nhỏ bé rung rung mà nói.
- Vì thuộc hạ mà hắn cùng người kia ly biệt,đọa u minh ngục mấy ngàn năm. Cứ cho là cố chấp,thuộc hạ chỉ mong gặp lại một lần nói một lời xin lỗi.
Thư sinh lắc đầu ngao ngán.
- Địa ngục trầm luân nếu không thể buôn bỏ mãi chịu khổ.
- Sinh phán đại nhân thuộc hạ xin người.
Thư sinh thở dài nhìn nàng quỳ đó,trong tay áo gã lấy ra chiếc mặt nạ sắt.
- Mang nó vào từ hôm nay ngươi sẽ là Hắc Vô Thường của u minh ta.
Âm sai nhỏ bé cảm tạ hết lời nhận lấy mặt nạ mang vào. Sau hôm đó,u minh có thêm một Hắc Vô Thường. Sau hôm đó,u minh có thêm một Bạch Vô Thường. Một kẻ si,một kẻ dại,hai tên cố chấp không buôn bỏ được.
Có người nói trăm năm làm đại thụ mong người một lần dựa vào. Năm trăm năm hóa cầu đá mong ai kia một lần bước qua. Một ngàn năm là gió vượt muôn trùng chỉ cầu lướt qua người một lần. Là duyên ta gặp gỡ,là nợ nên vấn vươn,là nghiệp nên khổ đau.
Cầu nại hà qua lại bao bận,có người hỏi thư sinh áo trắng " ngươi ngày nào cũng trên cầu là đón ai".
Thư sinh lấy sổ ra ghi chép miệng lẩm bẩm.
- Lừa được hai tên ngốc ở lại làm Vô thường rồi,để coi còn thiếu vài tên phán quan. Chức Tử phán đi, tiếp theo là lừa tên nào đó làm chức này cho nhẹ việc.