Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-87
Chương 87: Ăn xong rồi đến khách sạn
Lục Nguyên cũng nhìn ra được ý của quản lý.
Có điều anh vẫn cân nhắc một chút, rượu vang đỏ mà giám đốc đưa tới chắc chắn không rẻ.
Nhưng nếu nhận thật thì cũng phải cho mấy người Phan Tăng Mỹ uống, tuy rằng họ quá keo kiệt, không rót rượu vang đỏ cho mình, nhưng mình không thể giống với bọn họ được.
Trong lòng Lục Nguyên thật sự không muốn cho bọn họ uống rượu đỏ vang ngon như vậy.
Nhưng nều đã nhận lại không thể không cho họ uống được.
Thấy quản lý bê rượu vang tới, Lục Nguyên bèn nghĩ ra cách, dứt khoát lặng lẽ vẫy vẫy tay với quản lý, lại dùng ánh mắt tỏ ý là tôi không nhận rượu vang này đâu, anh cầm về đi.
Đương nhiên Lục Nguyên không thể trực tiếp mở miệng nói tôi không cần rượu vang được, như vậy sẽ quá rõ ràng, cho nên dứt khoát làm một động tác tay.
Bảo quản lý cầm rượu vang đỏ về, dù sao nếu mình có cơ hội sẽ dẫn Chu Doãn và mẹ Chu Doãn tới uống sau là được.
“Vậy tôi sẽ để rượu vang ở đây, đây là tâm ý của tôi, tôi không dám quấy rầy nhiều nữa, mời các vị từ từ dùng bữa.”
Quản lý lại cố tình hiểu nhầm ý của Lục Nguyên.
Anh ta cũng không nghĩ là Lục Nguyên không muốn nhận rượu vang này, thấy Lục Nguyên xua tay, còn tưởng là Lục Nguyên không muốn để lộ thân phận, cho nên vừa thấy Lục Nguyên xua tay, trong lòng anh ta liền thấp thỏm. Đúng rồi, vị thiếu gia này ăn mặc đơn giản như vậy, vừa thấy chính là người khiêm tốn, mà nếu mình đưa rượu vang đỏ đến trước mặt cậu ấy như vậy, chẳng phải chính là đề lộ thân phận của cậu ấy sao?
Cho nên quản lý không dám đi đến cạnh Lục Nguyên, liền trực tiếp đặt rượu vang ở trên bàn, cũng không dám nhìn Lục Nguyên nữa, cứ như vậy rời khỏi phòng.
Lục Nguyên cũng nhìn ra được ý của giám đốc, nhưng việc đã đến nước này thì không có cách nào khác, chỉ có thể cảm thán một tiếng, mẹ nó quản lý thật là không gì sánh được mà.
“Ôi, đây là ai nhỉ, cũng có thể diện quá đấy, không chỉ tặng hai chai rượu vang đỏ, mà còn đích thân đưa tới nữa.”
Trên mặt Vương Tiểu Thúy toàn sự vui vẻ.
“Vừa rồi anh ta nói là khách quý, trong phòng này của chúng ta, khách quý còn có thể là ai, đương nhiên là Hoành Phi rồi.” – Lúc này trong lòng Mã Dong càng thêm tán thưởng bối cảnh của Lý Hoành Phi.
Đúng vậy, không phải Lý Hoành Phi thì còn có thể là ai?
Lục Nguyên, bạn trai của Chu Doãn? Chàng trai tầm thường kia? Không thể nào.
“Cái này còn phải hỏi sao, chắc chắn là Hoành Phi nhà chúng ta rồi.” – Phan Tăng Mỹ cũng vô cùng vui mừng, lần này đúng là có thể diện. Đích thân quản lý đến tặng rượu vang.
Nói rồi, Phan Tăng Mỹ cầm lấy một chai rượu vang đỏ, hai mắt lập tức phát sáng: “Ôi, Ngưu Lan Sơn 1949, đây là rượu vang thượng hạng đó.”
“Ngưu Lan Sơn.” – Vương Tiểu Thúy cũng không tin nổi mà nhìn nhãn hiệu trên chai rượu vang: “Đây chính là nhãn hiệu rượu vang cực kỳ hiếm có, nghe nói năm 1949 chỉ sản xuất 1949 chai, trong đó một nghìn chai dành cho lễ thành lập quốc gia, chỉ có chín trăm bốn mươi chín chai được lưu hành trên thế giới, lần này lại tặng chúng ta hai chai.”
*A Mỹ, sau khi uống xong, chúng ta cũng mang hai cái chai này đi đi.” – Mã Dong nói.
Sau đó lại bắm tay tạch tạch tạch, đèn flash sáng lên.
Nói thật, Lý Hoành Phi cũng không nghĩ ra mình lại có thể diện đến vậy? Chẳng lẽ do bố mình là Lý Cương, bây giờ đã trở nên rất giỏi mà mình không biết sao?
Quản lý nhận ra mình là con trai Lý Cương, cho nên tặng hai chai rượu vang đỏ này cho mình?
Trong lòng nghi ngờ, nhưng đã đến mức này Lý Hoành Phi vẫn quyết định nhận lấy.
“Quản lý này, cũng thật là quá khách sáo rồi.” – Lý Hoành Phi từ từ nói.
Bữa cơm này Phan Tăng Mỹ ăn vô cùng thoải mái, hưởng thụ lời khen không ngừng từ đám bạn thân từ nhỏ, lại vui mừng vì con gái tìm được một bạn trai giàu có ở thành phố.
Cuối cùng, cơm no rượu say, đoàn người đi xuống dưới, đến quây lễ tân tính tiền.
Quày lễ tân vừa thấy Lục Nguyên thì nhận ra ngay, vừa rồi giám đốc cũng đã tiếp đãi, vì thế lại giảm giá bảy mươi phần trăm.
Tắt nhiên, việc này càng khiến Phan Tăng Mỹ lau mắt mà nhìn Lý Hoành Phi, đúng là mẹ vợ nhìn con rễ, càng nhìn càng thích.
Ra khỏi nhà hàng, một chiếc xe tải đông lạnh màu trắng dừng ở trước cửa.
Chiếc xe tải này mở ra hai cánh cửa phía sau ra, hai lính canh cầm súng và đạn thật đứng ở hai bên, nhìn qua trông cứ như một chiếc xe tải chở tiền vậy.
Mà còn có mấy người đang dọn đồ vật từ kho lạnh trên xe xuống dưới.
Đều là các loại nguyên liệu nấu ăn đông lạnh được bọc trong túi nhựa.
Có lẽ đều là một ít cá tôm, các loại thịt, còn có một vài nguyên liệu hải sản vân vân.
Trên xe đông lạnh viết mấy chữ to màu đỏ “Thực phẩm Thái Bình Dương.”
“Thật là lợi hại, thế mà nhà hàng này lại được công ty thực phẩm Thái Bình Dương cung cấp nguyên liệu nấu ăn. Chẳng trách hương vị lại tuyệt vời như vậy.”
“Công ty thực phẩm Thái Bình Dương, tôi nghe nói đây là một công ty chuyên cung cấp thực phẩm cho các nhà hàng sang trọng, tất cả đều là nguyên liệu nhập khẩu chất lượng hàng đầu, nhà hàng này thực sự rất cao cấp đấy.”
Đám người Phan Tăng Mỹ lại sôi nổi khen ngợi một lần nữa.
Đúng thế, khen cái nhà hàng này thực ra chẳng khác gì khen Lý Hoành Phi cả, dù sao cũng là Lý Hoành Phi đặt bàn tại nhà hàng này, hơn nữa quản lý còn tặng cả rượu vang đỏ.
Mà khen Lý Hoành Phi, thật ra cũng tương đương với đang khen mình.
*Đi thôi, mẹ, dì Vương, dì Mã, mọi người vất vả tới Kim Lăng một chuyến thì hãy ở lại đây vài ngày đi, chúng con đã đặt khách sạn rồi, chúng ta cùng đến đó thôi.”
Triệu Yến nói, bởi vì quá đông người cho nên mọi người ngồi xe bus đến khách sạn.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên đám người Phan Tăng Mỹ tới Kim Lăng, cũng nhất định phải trải nghiệm xe bus của Kim Lăng một chút.
“Khách sạn gì thế, Yến Yến?” – Phan Tăng Mỹ hỏi. Đối với bà ta mà nói, bà ta cảm giác được đã đến lúc thể hiện rồi: *Có phải cũng là Hoành Phi đặt không?”
“Không phải anh ấy đặt, là Lục Nguyên đặt.” – Triệu Yến nói.
“Hả, cậu ta đặt?” – Phan Tăng Mỹ nhíu mày: “Cậu ta đặt, có khi nào sẽ đặt chỗ quá tệ không, nếu là khách sạn nhỏ gì đó thì không ổn, hơn nữa mẹ cùng tới đây với dì Vương dì Mã, cũng không thể để họ ở khách sạn nhỏ được.”
“Chuyện này…, cứ qua đó xem sao vậy.”
Lúc này trong lòng Triệu Yến cũng nghĩ thầm, cái gì mà Mai Lâm Tiểu Trúc chứ, chưa từng nghe thấy bao giờ.
Lúc này, một khách sạn lớn xa hoa xuất hiện ở ngoài cửa sổ xe bus, kiến trúc Châu Âu, thảm đỏ trải ở cửa, rất nhiều siêu xe đỗ ở đó, trông rất sang trọng.
“A, có phải chúng ta ở trong khách sạn này không?”
“Trông đẹp quá. Vừa nhìn liền biết là năm sao.”
Mã Dong và Vương Tiểu Thúy chỉ vào tòa nhà có ghi “Khách sạn Westin” bên ngoài, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hô lên.
Phan Tăng Mỹ lắc đầu: “Không phải chỗ này.”
Nói xong, bà ta lại vội vàng giải thích: “Khách sạn để nghỉ không phải do Hoành Phi đặt, mà là Lục Nguyên đặt. Nếu là Hoành Phi đặt chắc chắn cậu ấy sẽ đặt khách sạn này.”
“Thảo nào.” – Mã Dong đột nhiên nản lòng.
“Ôi, xem ra không nên hi vọng gì vào chỗ ở này rồi, nếu là Hoành Phi đặt thì tốt.” – Vương Tiểu Thúy cũng thở dài, nói.
Trong bầu không khí này, cuối cùng mọi người cũng đã xuống xe.
“Còn phải đi mấy bước nữa, ở ngay phía trước.”
Lục Nguyên nói, tuy rằng đây cũng là lần đầu tiên anh tới Mai Lâm Tiểu Trúc, nhưng Chu Đại Hữu đã gửi cho anh vị trí chỗ này rồi.
“Thật là, còn phải đi tiếp nữa.”
“Nghe vậy cũng biết không phải khách sạn tốt.”
“Sớm biết như vậy đã để Hoành Phi đặt rồi, không có tiền còn giả vờ giả vịt cái gì chứ, xuống xe còn phải đi bộ, rốt cuộc ở cái xó xỉnh nào vậy?”
Mấy người Phan Tăng Mỹ bắt lực oán trách, nhưng cuối cùng vẫn đi tới Mai Lâm Tiểu Trúc.
“Ôi, đẹp quá.”
Chờ khi mọi người tới phía trước Mai Lâm Tiểu Trúc, Chu Doãn không nhịn được tán thưởng một tiếng.
Đây là một khu rừng với những cây phong, cây bạch dương, cây liễu và cây long não, mà Mai Lâm Tiểu Trúc nằm ở trong khu rừng này, được bao quanh bởi hoa tử đằng và hoa tường Vì.
Mai Lâm Tiểu Trúc tổng cộng có ba tầng, tạo hình là một tòa nhà cổ, trước cửa còn có một ngôi nhà gỗ nhỏ, toàn bộ đều làm bằng gỗ.
“Ha ha, đẹp cũng chỉ là phong cảnh đẹp, khách sạn này nhìn quá lạc hậu, đâu có đẹp bằng khách sạn Westin vừa nãy.”
“Đúng vậy, nếu như ở khách sạn Westin, còn có thể đăng lên nhóm bạn bè, ở cái khách sạn cũ rích này, đăng nó lên đúng là xấu hỗ, người khác còn tưởng rằng chúng ta đến thôn làng ở miền núi đó, chẳng có kiến trúc hiện đại tí nào.”
Đám người Phan Tăng Mỹ lại oán trách.
Nhưng nếu như đã tới đây rồi, thoạt nhìn cũng không phải dạng nhà trọ trong hẻm.
Hơn nữa Triệu Yến và Lý Hoành Phi đã gánh tiền cơm, tiêu tốn không ít, cũng không còn sức để đặt thêm một khách sạn tốt _: khi i6 nh nữa, mọi người vẫn phải đi vào.
Tạo hình bên ngoài Mai Lâm Tiểu Trúc vô cùng xinh đẹp cổ kính, bên trong được trải thảm, trang trí cũng không tệ, chỉ là thoạt nhìn không có cảm giác hùng hỗ khoe khoang sự giàu có, chỉ có một cảm giác ấm áp.
Lục Nguyên đã báo trước với Chu Đại Hữu, nên mọi việc đều ổn.
Trực tiếp đặt bốn phòng ở bảy ngày trước, đến lúc đó nếu còn muốn ở nữa thì lại đăng ký thêm.
Mà đám người Phan Tăng Mỹ nhìn bên trong cũng không tệ, liền không nói gì, vả lại họ lái xe một đêm, đều mệt mỏi cả rồi.
Vì thế đều ngủ lại ở chỗ này.
Lục Nguyên và Chu Doãn đưa mẹ Chu Doãn về phòng, sau khi thu xếp xong mới quay về.
Lục Nguyên cũng nhìn ra được ý của quản lý.
Có điều anh vẫn cân nhắc một chút, rượu vang đỏ mà giám đốc đưa tới chắc chắn không rẻ.
Nhưng nếu nhận thật thì cũng phải cho mấy người Phan Tăng Mỹ uống, tuy rằng họ quá keo kiệt, không rót rượu vang đỏ cho mình, nhưng mình không thể giống với bọn họ được.
Trong lòng Lục Nguyên thật sự không muốn cho bọn họ uống rượu đỏ vang ngon như vậy.
Nhưng nều đã nhận lại không thể không cho họ uống được.
Thấy quản lý bê rượu vang tới, Lục Nguyên bèn nghĩ ra cách, dứt khoát lặng lẽ vẫy vẫy tay với quản lý, lại dùng ánh mắt tỏ ý là tôi không nhận rượu vang này đâu, anh cầm về đi.
Đương nhiên Lục Nguyên không thể trực tiếp mở miệng nói tôi không cần rượu vang được, như vậy sẽ quá rõ ràng, cho nên dứt khoát làm một động tác tay.
Bảo quản lý cầm rượu vang đỏ về, dù sao nếu mình có cơ hội sẽ dẫn Chu Doãn và mẹ Chu Doãn tới uống sau là được.
“Vậy tôi sẽ để rượu vang ở đây, đây là tâm ý của tôi, tôi không dám quấy rầy nhiều nữa, mời các vị từ từ dùng bữa.”
Quản lý lại cố tình hiểu nhầm ý của Lục Nguyên.
Anh ta cũng không nghĩ là Lục Nguyên không muốn nhận rượu vang này, thấy Lục Nguyên xua tay, còn tưởng là Lục Nguyên không muốn để lộ thân phận, cho nên vừa thấy Lục Nguyên xua tay, trong lòng anh ta liền thấp thỏm. Đúng rồi, vị thiếu gia này ăn mặc đơn giản như vậy, vừa thấy chính là người khiêm tốn, mà nếu mình đưa rượu vang đỏ đến trước mặt cậu ấy như vậy, chẳng phải chính là đề lộ thân phận của cậu ấy sao?
Cho nên quản lý không dám đi đến cạnh Lục Nguyên, liền trực tiếp đặt rượu vang ở trên bàn, cũng không dám nhìn Lục Nguyên nữa, cứ như vậy rời khỏi phòng.
Lục Nguyên cũng nhìn ra được ý của giám đốc, nhưng việc đã đến nước này thì không có cách nào khác, chỉ có thể cảm thán một tiếng, mẹ nó quản lý thật là không gì sánh được mà.
“Ôi, đây là ai nhỉ, cũng có thể diện quá đấy, không chỉ tặng hai chai rượu vang đỏ, mà còn đích thân đưa tới nữa.”
Trên mặt Vương Tiểu Thúy toàn sự vui vẻ.
“Vừa rồi anh ta nói là khách quý, trong phòng này của chúng ta, khách quý còn có thể là ai, đương nhiên là Hoành Phi rồi.” – Lúc này trong lòng Mã Dong càng thêm tán thưởng bối cảnh của Lý Hoành Phi.
Đúng vậy, không phải Lý Hoành Phi thì còn có thể là ai?
Lục Nguyên, bạn trai của Chu Doãn? Chàng trai tầm thường kia? Không thể nào.
“Cái này còn phải hỏi sao, chắc chắn là Hoành Phi nhà chúng ta rồi.” – Phan Tăng Mỹ cũng vô cùng vui mừng, lần này đúng là có thể diện. Đích thân quản lý đến tặng rượu vang.
Nói rồi, Phan Tăng Mỹ cầm lấy một chai rượu vang đỏ, hai mắt lập tức phát sáng: “Ôi, Ngưu Lan Sơn 1949, đây là rượu vang thượng hạng đó.”
“Ngưu Lan Sơn.” – Vương Tiểu Thúy cũng không tin nổi mà nhìn nhãn hiệu trên chai rượu vang: “Đây chính là nhãn hiệu rượu vang cực kỳ hiếm có, nghe nói năm 1949 chỉ sản xuất 1949 chai, trong đó một nghìn chai dành cho lễ thành lập quốc gia, chỉ có chín trăm bốn mươi chín chai được lưu hành trên thế giới, lần này lại tặng chúng ta hai chai.”
*A Mỹ, sau khi uống xong, chúng ta cũng mang hai cái chai này đi đi.” – Mã Dong nói.
Sau đó lại bắm tay tạch tạch tạch, đèn flash sáng lên.
Nói thật, Lý Hoành Phi cũng không nghĩ ra mình lại có thể diện đến vậy? Chẳng lẽ do bố mình là Lý Cương, bây giờ đã trở nên rất giỏi mà mình không biết sao?
Quản lý nhận ra mình là con trai Lý Cương, cho nên tặng hai chai rượu vang đỏ này cho mình?
Trong lòng nghi ngờ, nhưng đã đến mức này Lý Hoành Phi vẫn quyết định nhận lấy.
“Quản lý này, cũng thật là quá khách sáo rồi.” – Lý Hoành Phi từ từ nói.
Bữa cơm này Phan Tăng Mỹ ăn vô cùng thoải mái, hưởng thụ lời khen không ngừng từ đám bạn thân từ nhỏ, lại vui mừng vì con gái tìm được một bạn trai giàu có ở thành phố.
Cuối cùng, cơm no rượu say, đoàn người đi xuống dưới, đến quây lễ tân tính tiền.
Quày lễ tân vừa thấy Lục Nguyên thì nhận ra ngay, vừa rồi giám đốc cũng đã tiếp đãi, vì thế lại giảm giá bảy mươi phần trăm.
Tắt nhiên, việc này càng khiến Phan Tăng Mỹ lau mắt mà nhìn Lý Hoành Phi, đúng là mẹ vợ nhìn con rễ, càng nhìn càng thích.
Ra khỏi nhà hàng, một chiếc xe tải đông lạnh màu trắng dừng ở trước cửa.
Chiếc xe tải này mở ra hai cánh cửa phía sau ra, hai lính canh cầm súng và đạn thật đứng ở hai bên, nhìn qua trông cứ như một chiếc xe tải chở tiền vậy.
Mà còn có mấy người đang dọn đồ vật từ kho lạnh trên xe xuống dưới.
Đều là các loại nguyên liệu nấu ăn đông lạnh được bọc trong túi nhựa.
Có lẽ đều là một ít cá tôm, các loại thịt, còn có một vài nguyên liệu hải sản vân vân.
Trên xe đông lạnh viết mấy chữ to màu đỏ “Thực phẩm Thái Bình Dương.”
“Thật là lợi hại, thế mà nhà hàng này lại được công ty thực phẩm Thái Bình Dương cung cấp nguyên liệu nấu ăn. Chẳng trách hương vị lại tuyệt vời như vậy.”
“Công ty thực phẩm Thái Bình Dương, tôi nghe nói đây là một công ty chuyên cung cấp thực phẩm cho các nhà hàng sang trọng, tất cả đều là nguyên liệu nhập khẩu chất lượng hàng đầu, nhà hàng này thực sự rất cao cấp đấy.”
Đám người Phan Tăng Mỹ lại sôi nổi khen ngợi một lần nữa.
Đúng thế, khen cái nhà hàng này thực ra chẳng khác gì khen Lý Hoành Phi cả, dù sao cũng là Lý Hoành Phi đặt bàn tại nhà hàng này, hơn nữa quản lý còn tặng cả rượu vang đỏ.
Mà khen Lý Hoành Phi, thật ra cũng tương đương với đang khen mình.
*Đi thôi, mẹ, dì Vương, dì Mã, mọi người vất vả tới Kim Lăng một chuyến thì hãy ở lại đây vài ngày đi, chúng con đã đặt khách sạn rồi, chúng ta cùng đến đó thôi.”
Triệu Yến nói, bởi vì quá đông người cho nên mọi người ngồi xe bus đến khách sạn.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên đám người Phan Tăng Mỹ tới Kim Lăng, cũng nhất định phải trải nghiệm xe bus của Kim Lăng một chút.
“Khách sạn gì thế, Yến Yến?” – Phan Tăng Mỹ hỏi. Đối với bà ta mà nói, bà ta cảm giác được đã đến lúc thể hiện rồi: *Có phải cũng là Hoành Phi đặt không?”
“Không phải anh ấy đặt, là Lục Nguyên đặt.” – Triệu Yến nói.
“Hả, cậu ta đặt?” – Phan Tăng Mỹ nhíu mày: “Cậu ta đặt, có khi nào sẽ đặt chỗ quá tệ không, nếu là khách sạn nhỏ gì đó thì không ổn, hơn nữa mẹ cùng tới đây với dì Vương dì Mã, cũng không thể để họ ở khách sạn nhỏ được.”
“Chuyện này…, cứ qua đó xem sao vậy.”
Lúc này trong lòng Triệu Yến cũng nghĩ thầm, cái gì mà Mai Lâm Tiểu Trúc chứ, chưa từng nghe thấy bao giờ.
Lúc này, một khách sạn lớn xa hoa xuất hiện ở ngoài cửa sổ xe bus, kiến trúc Châu Âu, thảm đỏ trải ở cửa, rất nhiều siêu xe đỗ ở đó, trông rất sang trọng.
“A, có phải chúng ta ở trong khách sạn này không?”
“Trông đẹp quá. Vừa nhìn liền biết là năm sao.”
Mã Dong và Vương Tiểu Thúy chỉ vào tòa nhà có ghi “Khách sạn Westin” bên ngoài, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hô lên.
Phan Tăng Mỹ lắc đầu: “Không phải chỗ này.”
Nói xong, bà ta lại vội vàng giải thích: “Khách sạn để nghỉ không phải do Hoành Phi đặt, mà là Lục Nguyên đặt. Nếu là Hoành Phi đặt chắc chắn cậu ấy sẽ đặt khách sạn này.”
“Thảo nào.” – Mã Dong đột nhiên nản lòng.
“Ôi, xem ra không nên hi vọng gì vào chỗ ở này rồi, nếu là Hoành Phi đặt thì tốt.” – Vương Tiểu Thúy cũng thở dài, nói.
Trong bầu không khí này, cuối cùng mọi người cũng đã xuống xe.
“Còn phải đi mấy bước nữa, ở ngay phía trước.”
Lục Nguyên nói, tuy rằng đây cũng là lần đầu tiên anh tới Mai Lâm Tiểu Trúc, nhưng Chu Đại Hữu đã gửi cho anh vị trí chỗ này rồi.
“Thật là, còn phải đi tiếp nữa.”
“Nghe vậy cũng biết không phải khách sạn tốt.”
“Sớm biết như vậy đã để Hoành Phi đặt rồi, không có tiền còn giả vờ giả vịt cái gì chứ, xuống xe còn phải đi bộ, rốt cuộc ở cái xó xỉnh nào vậy?”
Mấy người Phan Tăng Mỹ bắt lực oán trách, nhưng cuối cùng vẫn đi tới Mai Lâm Tiểu Trúc.
“Ôi, đẹp quá.”
Chờ khi mọi người tới phía trước Mai Lâm Tiểu Trúc, Chu Doãn không nhịn được tán thưởng một tiếng.
Đây là một khu rừng với những cây phong, cây bạch dương, cây liễu và cây long não, mà Mai Lâm Tiểu Trúc nằm ở trong khu rừng này, được bao quanh bởi hoa tử đằng và hoa tường Vì.
Mai Lâm Tiểu Trúc tổng cộng có ba tầng, tạo hình là một tòa nhà cổ, trước cửa còn có một ngôi nhà gỗ nhỏ, toàn bộ đều làm bằng gỗ.
“Ha ha, đẹp cũng chỉ là phong cảnh đẹp, khách sạn này nhìn quá lạc hậu, đâu có đẹp bằng khách sạn Westin vừa nãy.”
“Đúng vậy, nếu như ở khách sạn Westin, còn có thể đăng lên nhóm bạn bè, ở cái khách sạn cũ rích này, đăng nó lên đúng là xấu hỗ, người khác còn tưởng rằng chúng ta đến thôn làng ở miền núi đó, chẳng có kiến trúc hiện đại tí nào.”
Đám người Phan Tăng Mỹ lại oán trách.
Nhưng nếu như đã tới đây rồi, thoạt nhìn cũng không phải dạng nhà trọ trong hẻm.
Hơn nữa Triệu Yến và Lý Hoành Phi đã gánh tiền cơm, tiêu tốn không ít, cũng không còn sức để đặt thêm một khách sạn tốt _: khi i6 nh nữa, mọi người vẫn phải đi vào.
Tạo hình bên ngoài Mai Lâm Tiểu Trúc vô cùng xinh đẹp cổ kính, bên trong được trải thảm, trang trí cũng không tệ, chỉ là thoạt nhìn không có cảm giác hùng hỗ khoe khoang sự giàu có, chỉ có một cảm giác ấm áp.
Lục Nguyên đã báo trước với Chu Đại Hữu, nên mọi việc đều ổn.
Trực tiếp đặt bốn phòng ở bảy ngày trước, đến lúc đó nếu còn muốn ở nữa thì lại đăng ký thêm.
Mà đám người Phan Tăng Mỹ nhìn bên trong cũng không tệ, liền không nói gì, vả lại họ lái xe một đêm, đều mệt mỏi cả rồi.
Vì thế đều ngủ lại ở chỗ này.
Lục Nguyên và Chu Doãn đưa mẹ Chu Doãn về phòng, sau khi thu xếp xong mới quay về.