Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 4: Kể cho cậu nghe một câu chuyện
Cô gái ấy rất đẹp, chiếc áo dài tay bằng vải ren màu trắng, trên đầu là chiếc mũ lồi kiểu lớn màu đen đội lệch, rất hợp với chiếc khăn quàng cổ màu nâu nhạt, cùng chiếc váy xếp lớp buông dài, thoạt nhìn trông rất có khí chất nghệ thuật.
“Anh em, tới đây, để tớ giới thiệu một chút, đây là bạn gái mới của tớ, Hà Mẫn, cùng là sinh viên trường chúng ta, khoa nghệ thuật.”
Lúc này Trần Phong mới đi từ phòng vệ sinh ra.
Dáng vẻ của Trần Phong cũng rất đẹp trai, cao một mét tám, tóc mái khá dài, thoạt nhìn có cảm giác rất thần bí cũng rất dịu dàng.
“Mẫn Mẫn, đây là mấy anh em tốt cùng ký túc của anh, Lục Nguyên, Trương Huy, Tống Thuần.”
“Chào các anh.”
Hà Mẫn có vẻ như không phải là người quá xởi lởi nhiệt tình, nhưng vẫn chào hỏi ba người Lục Nguyên đàng hoàng, thái độ không nóng cũng không lạnh, rất ôn hòa.
“À đúng rồi, Lục Nguyên, nghe nói cậu với Lý Mộng Dao chia tay rồi sao?” – Trần Phong thở dài một hơi, rồi đột nhiên lại cười tươi, vỗ vỗ vào người Lục Nguyên: “Nhưng mà lão Lục à, cậu cũng đừng quá đau buồn nha, hôm nay tớ đã nói chuyện với Mẫn Mẫn rồi. Là thế này, mấy anh em phòng chúng ta với các nàng cùng phòng của Mẫn Mẫn sẽ có một buổi gặp mặt, mọi người cùng nhau tạo nên một hội bạn bè trong ký túc xá, nói cho mấy cậu biết, mấy cô gái trong phòng của Mẫn Mẫn cũng rất đẹp đấy, mấy cậu phát huy cho thật tốt vào đấy nhé, ha ha.”
“Trời, thật ư.”
Hai người Trương Huy cùng Tống Thuần không nhịn được cơn kích động, mừng rỡ như điên dại trong lòng mình.
Hà Mẫn là sinh viên khoa nghệ thuật vậy thì những cô bạn cùng phòng của cô ấy khẳng định là cực phẩm.
Nhưng mà, tỉnh táo lại đi, hai người Trương Huy thầm nhủ trong lòng, mình cũng chỉ là anh chàng tầm thường mà thôi, bên ngoài đã không đẹp trai bên trong lại còn không có tiền, ngay cả những nữ sinh bình thường còn theo đuổi không nổi, làm sao có thể khiến những cô nàng khoa nghệ thuật để mắt tới.
“Ừ, tớ đã chọn được địa điểm rồi, quán bar Đông Ly nha, bọn mình sửa soạn một chút rồi đi luôn. Mẫn Mẫn, các bạn trong phòng của em đã chuẩn bị xong cả chưa?” – Trần Phong nói.
Hà Mẫn gật đầu: “Vừa nãy Cửu Nhi mới gửi tin nhắn cho em, các cậu ấy đã đến rồi.”
Nói xong Hà Mẫn quay sang nhìn ba người Lục Nguyên: “Được rồi, ba người các anh cũng thay quần áo đi, chọn bộ đồ đẹp nhất ấy, em với Trần Phong ra ngoài chờ các anh.”
“Anh em nhanh lên một chút nha.”
Trần Phong nháy mắt rồi dẫn Hà Mẫn ra ngoài.
Hai người đứng đợi ngay ở cửa ký túc.
Hà Mẫn nhíu mày một cái: “Trần Phong, ba người bạn cùng phòng ký túc này của anh trông chẳng có gì nổi bật cả, nhìn qua giống như đều là những sinh viên vô cùng tầm thường, chỉ có người tên Lục Nguyên kia dáng dấp còn có chút đẹp trai, nhưng mà ăn mặc xấu quá. Hai người còn lại thì khẳng định là những người tầm thường khỏi bàn cãi, em đã nhìn qua những đồ dùng trên bàn của bọn họ rồi, không đáng tiền mà cũng chẳng có chút thẩm mỹ nào cả, vậy mà lúc nào anh cũng khen bọn họ trước mặt em.”
“Mấy người bạn này của anh nhân phẩm tốt cực kỳ, nhất là Lục Nguyên, em không biết cậu ấy đối xử với Lý Mộng Dao tốt thế nào đâu, vì Lý Mộng Dao mà cậu ấy nguyện bôn ba ra ngoài làm thêm những hơn một tháng, kiếm được hơn ba ngàn nhân dân tệ, sau đó dùng hết số tiền đó mua điện thoại mới cho cô ta.” – Trần Phong nói.
“Đúng là ngốc thật, bị người ta đá phải không?”
Hà Mẫn bĩu môi.
Sau đó lập tức nói tiếp: “Vậy thì đã sao, chỉ riêng một món đồ trang điểm của Cửu Nhi đã hơn ba ngàn rồi, hơn nữa cô ấy còn rất độc mồm độc miệng, nếu như buông lời xúc phạm, khinh thường mấy người bạn cùng phòng của anh, đến lúc ấy em sợ bọn họ sẽ không còn mặt mũi nào nữa đâu, hơn nữa mấy người cùng phòng của anh với bạn cùng phòng của em căn bản không phải là những người có thể đi chung cùng một con đường.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” – Nghe thấy những lời bạn gái nói, Trần Phong bỗng cảm thấy cũng rất có đạo lý.
Mặc dù anh hao tâm tổn sức ngày đêm vì đời sống tình cảm của mấy anh em cùng phòng ký túc của mình, vậy nhưng bọn họ bị người ta khinh thường không phải là điều mà Trần Phong muốn thấy: “Vừa nãy anh đã nói với các cậu ấy rồi, cũng không thể nào đột nhiên hủy hẹn được, bọn họ khẳng định sẽ để ý.”
“Trời ơi, chỉ lần này thôi đấy nhé.” – Hà Mẫn bất đắc dĩ nói.
Khi họ đang nói chuyện, mấy người Trương Huy, Lục Nguyên cũng đã ra ngoài rồi.
Cả Trương Huy cùng Tống Thuần đều mặc lên mình bộ quần áo đẹp nhất, Tống Thuần còn xỏ chân vào đôi giày Lining mua hơn trăm tệ mà bình thường anh không nỡ đeo.
Chỉ có Lục Nguyên là vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc trước.
“Lục Nguyên, sao anh không thay đồ?” – Hà Mẫn nói.
“Như vậy đã là tốt nhất của anh rồi.”
Hà Mẫn không còn lời nào để nói nữa, thầm thở dài trong lòng, mong rằng đến lúc đó Cửu Nhi có thể lương thiện một chút, đừng chế giễu anh chàng này.
Lúc này, trong quán bar Đông Ly.
Mấy nữ sinh ngồi quanh một chiếc bàn, trò chuyện tán gẫu với nhau.
Những cô nàng này vô cùng hấp dẫn ánh nhìn, vừa cao ráo, ăn mặc thời thượng, lại vừa trắng trẻo xinh đẹp.
Nhất là cô nàng ngồi ở giữa kia, đôi mắt to tròn trong sáng như làn nước mùa thu, chỉ với một nụ cười thôi cũng đủ khiến người ta say như điếu đổ, đôi chân thon dài miên man khiến người ta nhìn thấy mà vấn vương.
“Cửu Nhi, sáng hôm nay lúc trở về cậu có chút không vui thì phải, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy, nói nghe thử xem đi?”
Nữ sinh bên cạnh bỗng lên tiếng hỏi nữ sinh ngồi ở giữa.
“Lúc đầu tớ thấy rất bực mình, nhưng bây giờ nghĩ lại, tớ chỉ muốn bật cười thôi.” – Tần Cửu Nhi nói.
“Gì cơ, Cửu Nhi, mau nói cho tớ biết đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, mau nói đi.”
Nữ sinh quả nhiên là thích buôn chuyện, mới có vậy mà đã bị kích thích lòng hiếu kỳ rồi.
“Thật ra chuyện cũng không có gì, buổi sáng tớ có ghé vào Dicos ăn chút đồ, lúc đó bên cạnh tớ có một cậu sinh viên đang chăm chú đọc sách nghiên cứu, tuy rằng ăn mặc hơi khó nhìn nhưng mà nhìn rất nghiêm túc, lúc đầu tớ còn cảm thấy rất ngưỡng mộ anh chàng này. Nhưng rồi, sau đó tớ có đi toilet một chút, lúc trở về các cậu biết tớ thấy gì không?”
“Thấy gì cơ?” – Mấy nữ sinh lại trừng mắt lớn hơn nữa.
“Cậu sinh viên kia đang ngồi trên ghế của tớ, cầm đồ ăn thừa của tớ mà gặm lấy gặm để, hơn nữa còn uống luôn cả cốc nước thừa của tớ nữa kìa, chẳng khác nào con hổ đói, lúc đó thật sự tớ bị hình ảnh ấy dọa cho sợ đến mức ngây người ra luôn.” – Tần Cửu Nhi nói đến đây bỗng lấy tay vỗ vỗ ngực, như thể đến giờ vẫn còn sợ hãi.
“Không phải chứ, lại còn có người như vậy sao?”
“Tớ hiểu rồi, nam sinh ấy khẳng định là không có tiền ăn, cho rằng Cửu Nhi đã rời khỏi rồi nên mới xông tới ăn đồ thừa.”
“Trờsi đât, thời buổi này còn có một nam sinh như vậy sao, quá mất mặt rồi.”
“Đổi lại là tớ thì tớ không dám mặt dày mày dạn như vậy đâu.”
“Loại con trai nghèo kiết xác này.”
“Thôi quên đi, đừng nói những chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện gì vui vẻ chút đi.” – Tần Cửu Nhi nhoẻn miệng cười: “Tớ vừa nhắn với nữ đại gia Mẫn Mẫn rằng chúng mình đã tới nơi rồi, ba chàng trai cùng phòng ký túc của Trần Phong cũng đi tới đây đấy, hì hì.”
“Nghe nói là khoa quản trị, những chàng trai học quản trị, khẳng định là sẽ rất đẹp trai.”
“Học quản trị, vậy thì tương lai chẳng phải sẽ trở thành tổng tài hay sao, ha ha, nhất định tớ phải có được một anh.”
“Nghe nói mấy người học quản trị đều là phú nhị đại cả đấy, không biết có ăn mặc khoa trương quá không.”
Nói xong, mấy cô gái lấy ra một chiếc gương nhỏ, khẽ chuốt lại mascara, cố gắng muốn mình đẹp hơn nữa.
Lúc này, mấy người Lục Nguyên cũng đã tới nơi.
“Đi thôi, chúng ta qua đó đi.” – Trần Phong mỉm cười nói.
Gương mặt Trương Huy cùng Tống Thuần vừa phấn khích nhưng lại vừa căng thẳng.
“Cửu Nhi, Na Na, Mạn Mạn, bọn tớ tới rồi.” – Hà Mẫn chào hỏi hội chị em, sau đó đi lên phía trước.
“Mẫn Mẫn, Trần Phong.”
Chỉ là, khi mấy người Tần Cửu Nhi nhìn thấy Trương Huy và Tống Thuần, gương mặt ban đầu vốn dĩ rất nhiệt tình hưng phấn thoáng chốc lạnh nhạt hẳn.
Hai người này trông tầm thường quá đi.
Các cô hoàn toàn không có chút hứng thú.
“Các cậu vừa nãy nói cái gì vậy, tớ thấy các cậu cười suốt.”
Hà Mẫn nói.
Cô và Tần Phong là người giới thiệu hai bên với nhau, chỉ có bọn họ mới thân quen với người của hai bên mà thôi, vậy nên cô biết rằng bầu không khí chủ yếu do cô cùng Trần Phong khuấy động.
Nhìn thấy tâm tình của ba người Tần Cửu Nhi đã bắt đầu giảm xuống, cô chỉ có thể gợi chuyện để cải thiện bầu không khí.
“Có chuyện gì vui thì kể đi, mọi người cùng nhau vui vẻ.”
Hà Mẫn tiếp tục nói.
“Cũng không có gì, là chuyện Cửu Nhi gặp một nam sinh ở Dicos, Cửu Nhi, Mẫn Mẫn vẫn chưa nghe chuyện này, cậu kể cho cậu ấy nghe đi.” – Cố Na nói.
Tần Cửu Nhi kể lại câu chuyện chàng sinh viên ăn vụng đồ ăn của nàng.
Mọi người nghe xong đều cười một tiếng.
“Ngồi đi Trương huy, anh ngồi cạnh Trần Mạn này, còn Tống Thuần, anh ngồi cạnh Cố Na đi.”
Hà Mẫn nói.
Cô cố ý sắp xếp như vậy.
Bởi vì trong hội chị em, Tần Cửu Nhi là người xinh đẹp nhất nên yêu cầu cũng phải cao nhất.
Mà những anh chàng cùng phòng của Trần Phong tuy rằng ăn mặc rất tầm thường nhưng mà dáng dấp của Lục Nguyên thì lại trông rất được.
Sở dĩ Hà Mẫn âm thầm xếp Lục Nguyên ngồi cạnh Tần Cửu Nhi đương nhiên là để khống chế cảm xúc của cô ấy.
Dù sao thì nếu như để Tống Thuần hay Trương Huy ngồi cạnh Tần Cửu Nhi thì nói không chừng cô ấy sẽ thật sự chán nản, buồn bực.
Đương nhiên, Hà Mẫn biết rõ rằng cho dù có để Lục Nguyên ngồi cạnh Tần Cửu Nhi cũng vô dụng, Tần Cửu Nhi nhất định sẽ thấy rất chán ghét Lục Nguyên, dù sao thì quần áo trên người Lục Nguyên, thật sự quá rách rưới rồi.
Nhưng mà trước mặt chỉ có những chú lùn này thôi, Hà Mẫn sao có thể biến ra một chàng hoàng tử hoàng gia tuấn tú được.
“Sao lại chỉ có hai người tới đây?”
Tần Cửu Nhi nói.
“À, Lục Nguyên cậu ấy vào toilet một lát, đến ngay bây giờ đây.” – Trần Phong nói: “Chúng ta cứ ăn chút đồ trước đi, mọi người trò chuyện vui vẻ với nhau đi, ha ha, thoải mái chút, đều là những người trẻ tuổi với nhau mà.”
Sau đó Trần Mạn và Trương Huy, Tống Thuần và Cố Na liền chào hỏi xã giao với nhau đôi ba câu, người này đáp người kia trả lời.
Trần Mạn và Cố Na không hề muốn nói chuyện phiếm chút nào nhưng cũng phải nể mặt Trần Phong và Hà Mẫn chứ, cũng không thể nói chuyện quá giả bộ được.
Còn Trương Huy và Tống Thuần, đừng nhìn dáng vẻ bây giờ của bọn họ mà nói họ ít nói, bình thường miệng lưỡi linh hoạt lắm, nhưng chỉ cần gặp những cô nàng xinh đẹp một cái là đầu lưỡi cứ như bị thắt lại, não cứ bó chặt vào, nói không nên lời.
Cuộc trò chuyện cứ ngắc ngứ lắp bắp như vậy mà diễn ra.
Tần Cửu Nhi không hề có chút hứng thú nào với Trương Huy và Tổng Thuần, nói chuyện phiếm thì càng không có.
Trong lòng của nàng đang mong chờ người con trai vẫn chưa xuất hiện, Lục Nguyên.
Trương Huy cùng Tống Thuần đã khiến sự háo hức phấn khích trong lòng nàng nguội lạnh đi rất nhiều.
Lúc này, nàng chỉ hy vọng người con trai tên Lục Nguyên kia là một chàng sinh viên ưu tú khoa quản trị, là một phú nhị đại chân chính vì để kế thừa gia nghiệp nên mới tới học quản trị.
“Cửu Nhi, cậu đang làm cái gì thế, sao cứ liếc mắt nhìn về phía nhà vệ sinh vậy hả?”
Cố Na vừa cười vừa nói.
“Không cần phải nói, nhất định là muốn nhìn thấy anh chàng Lục Nguyên kia rồi.” – Trần Mạn cũng cười nói trêu chọc.
Nói thật, hai cô nàng này cũng đang rất mong chờ nhìn thấy Lục Nguyên.
Tuy rằng Lục Nguyên không ngồi bên cạnh các nàng vậy nhưng không có sao, Trương Huy và Tống Thuần khiến cho bọn họ quá thất vọng rồi, cho nên bọn họ chỉ hy vọng Lục Nguyên sẽ là một chàng công tử nhà giàu cao ráo đẹp trai thôi.
“A, Lục Nguyên.”
Đúng lúc này thì Lục Nguyên đi ra, Trần Phong vội vàng vẫy vẫy tay gọi anh tới.
Cô gái ấy rất đẹp, chiếc áo dài tay bằng vải ren màu trắng, trên đầu là chiếc mũ lồi kiểu lớn màu đen đội lệch, rất hợp với chiếc khăn quàng cổ màu nâu nhạt, cùng chiếc váy xếp lớp buông dài, thoạt nhìn trông rất có khí chất nghệ thuật.
“Anh em, tới đây, để tớ giới thiệu một chút, đây là bạn gái mới của tớ, Hà Mẫn, cùng là sinh viên trường chúng ta, khoa nghệ thuật.”
Lúc này Trần Phong mới đi từ phòng vệ sinh ra.
Dáng vẻ của Trần Phong cũng rất đẹp trai, cao một mét tám, tóc mái khá dài, thoạt nhìn có cảm giác rất thần bí cũng rất dịu dàng.
“Mẫn Mẫn, đây là mấy anh em tốt cùng ký túc của anh, Lục Nguyên, Trương Huy, Tống Thuần.”
“Chào các anh.”
Hà Mẫn có vẻ như không phải là người quá xởi lởi nhiệt tình, nhưng vẫn chào hỏi ba người Lục Nguyên đàng hoàng, thái độ không nóng cũng không lạnh, rất ôn hòa.
“À đúng rồi, Lục Nguyên, nghe nói cậu với Lý Mộng Dao chia tay rồi sao?” – Trần Phong thở dài một hơi, rồi đột nhiên lại cười tươi, vỗ vỗ vào người Lục Nguyên: “Nhưng mà lão Lục à, cậu cũng đừng quá đau buồn nha, hôm nay tớ đã nói chuyện với Mẫn Mẫn rồi. Là thế này, mấy anh em phòng chúng ta với các nàng cùng phòng của Mẫn Mẫn sẽ có một buổi gặp mặt, mọi người cùng nhau tạo nên một hội bạn bè trong ký túc xá, nói cho mấy cậu biết, mấy cô gái trong phòng của Mẫn Mẫn cũng rất đẹp đấy, mấy cậu phát huy cho thật tốt vào đấy nhé, ha ha.”
“Trời, thật ư.”
Hai người Trương Huy cùng Tống Thuần không nhịn được cơn kích động, mừng rỡ như điên dại trong lòng mình.
Hà Mẫn là sinh viên khoa nghệ thuật vậy thì những cô bạn cùng phòng của cô ấy khẳng định là cực phẩm.
Nhưng mà, tỉnh táo lại đi, hai người Trương Huy thầm nhủ trong lòng, mình cũng chỉ là anh chàng tầm thường mà thôi, bên ngoài đã không đẹp trai bên trong lại còn không có tiền, ngay cả những nữ sinh bình thường còn theo đuổi không nổi, làm sao có thể khiến những cô nàng khoa nghệ thuật để mắt tới.
“Ừ, tớ đã chọn được địa điểm rồi, quán bar Đông Ly nha, bọn mình sửa soạn một chút rồi đi luôn. Mẫn Mẫn, các bạn trong phòng của em đã chuẩn bị xong cả chưa?” – Trần Phong nói.
Hà Mẫn gật đầu: “Vừa nãy Cửu Nhi mới gửi tin nhắn cho em, các cậu ấy đã đến rồi.”
Nói xong Hà Mẫn quay sang nhìn ba người Lục Nguyên: “Được rồi, ba người các anh cũng thay quần áo đi, chọn bộ đồ đẹp nhất ấy, em với Trần Phong ra ngoài chờ các anh.”
“Anh em nhanh lên một chút nha.”
Trần Phong nháy mắt rồi dẫn Hà Mẫn ra ngoài.
Hai người đứng đợi ngay ở cửa ký túc.
Hà Mẫn nhíu mày một cái: “Trần Phong, ba người bạn cùng phòng ký túc này của anh trông chẳng có gì nổi bật cả, nhìn qua giống như đều là những sinh viên vô cùng tầm thường, chỉ có người tên Lục Nguyên kia dáng dấp còn có chút đẹp trai, nhưng mà ăn mặc xấu quá. Hai người còn lại thì khẳng định là những người tầm thường khỏi bàn cãi, em đã nhìn qua những đồ dùng trên bàn của bọn họ rồi, không đáng tiền mà cũng chẳng có chút thẩm mỹ nào cả, vậy mà lúc nào anh cũng khen bọn họ trước mặt em.”
“Mấy người bạn này của anh nhân phẩm tốt cực kỳ, nhất là Lục Nguyên, em không biết cậu ấy đối xử với Lý Mộng Dao tốt thế nào đâu, vì Lý Mộng Dao mà cậu ấy nguyện bôn ba ra ngoài làm thêm những hơn một tháng, kiếm được hơn ba ngàn nhân dân tệ, sau đó dùng hết số tiền đó mua điện thoại mới cho cô ta.” – Trần Phong nói.
“Đúng là ngốc thật, bị người ta đá phải không?”
Hà Mẫn bĩu môi.
Sau đó lập tức nói tiếp: “Vậy thì đã sao, chỉ riêng một món đồ trang điểm của Cửu Nhi đã hơn ba ngàn rồi, hơn nữa cô ấy còn rất độc mồm độc miệng, nếu như buông lời xúc phạm, khinh thường mấy người bạn cùng phòng của anh, đến lúc ấy em sợ bọn họ sẽ không còn mặt mũi nào nữa đâu, hơn nữa mấy người cùng phòng của anh với bạn cùng phòng của em căn bản không phải là những người có thể đi chung cùng một con đường.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” – Nghe thấy những lời bạn gái nói, Trần Phong bỗng cảm thấy cũng rất có đạo lý.
Mặc dù anh hao tâm tổn sức ngày đêm vì đời sống tình cảm của mấy anh em cùng phòng ký túc của mình, vậy nhưng bọn họ bị người ta khinh thường không phải là điều mà Trần Phong muốn thấy: “Vừa nãy anh đã nói với các cậu ấy rồi, cũng không thể nào đột nhiên hủy hẹn được, bọn họ khẳng định sẽ để ý.”
“Trời ơi, chỉ lần này thôi đấy nhé.” – Hà Mẫn bất đắc dĩ nói.
Khi họ đang nói chuyện, mấy người Trương Huy, Lục Nguyên cũng đã ra ngoài rồi.
Cả Trương Huy cùng Tống Thuần đều mặc lên mình bộ quần áo đẹp nhất, Tống Thuần còn xỏ chân vào đôi giày Lining mua hơn trăm tệ mà bình thường anh không nỡ đeo.
Chỉ có Lục Nguyên là vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc trước.
“Lục Nguyên, sao anh không thay đồ?” – Hà Mẫn nói.
“Như vậy đã là tốt nhất của anh rồi.”
Hà Mẫn không còn lời nào để nói nữa, thầm thở dài trong lòng, mong rằng đến lúc đó Cửu Nhi có thể lương thiện một chút, đừng chế giễu anh chàng này.
Lúc này, trong quán bar Đông Ly.
Mấy nữ sinh ngồi quanh một chiếc bàn, trò chuyện tán gẫu với nhau.
Những cô nàng này vô cùng hấp dẫn ánh nhìn, vừa cao ráo, ăn mặc thời thượng, lại vừa trắng trẻo xinh đẹp.
Nhất là cô nàng ngồi ở giữa kia, đôi mắt to tròn trong sáng như làn nước mùa thu, chỉ với một nụ cười thôi cũng đủ khiến người ta say như điếu đổ, đôi chân thon dài miên man khiến người ta nhìn thấy mà vấn vương.
“Cửu Nhi, sáng hôm nay lúc trở về cậu có chút không vui thì phải, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy, nói nghe thử xem đi?”
Nữ sinh bên cạnh bỗng lên tiếng hỏi nữ sinh ngồi ở giữa.
“Lúc đầu tớ thấy rất bực mình, nhưng bây giờ nghĩ lại, tớ chỉ muốn bật cười thôi.” – Tần Cửu Nhi nói.
“Gì cơ, Cửu Nhi, mau nói cho tớ biết đi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, mau nói đi.”
Nữ sinh quả nhiên là thích buôn chuyện, mới có vậy mà đã bị kích thích lòng hiếu kỳ rồi.
“Thật ra chuyện cũng không có gì, buổi sáng tớ có ghé vào Dicos ăn chút đồ, lúc đó bên cạnh tớ có một cậu sinh viên đang chăm chú đọc sách nghiên cứu, tuy rằng ăn mặc hơi khó nhìn nhưng mà nhìn rất nghiêm túc, lúc đầu tớ còn cảm thấy rất ngưỡng mộ anh chàng này. Nhưng rồi, sau đó tớ có đi toilet một chút, lúc trở về các cậu biết tớ thấy gì không?”
“Thấy gì cơ?” – Mấy nữ sinh lại trừng mắt lớn hơn nữa.
“Cậu sinh viên kia đang ngồi trên ghế của tớ, cầm đồ ăn thừa của tớ mà gặm lấy gặm để, hơn nữa còn uống luôn cả cốc nước thừa của tớ nữa kìa, chẳng khác nào con hổ đói, lúc đó thật sự tớ bị hình ảnh ấy dọa cho sợ đến mức ngây người ra luôn.” – Tần Cửu Nhi nói đến đây bỗng lấy tay vỗ vỗ ngực, như thể đến giờ vẫn còn sợ hãi.
“Không phải chứ, lại còn có người như vậy sao?”
“Tớ hiểu rồi, nam sinh ấy khẳng định là không có tiền ăn, cho rằng Cửu Nhi đã rời khỏi rồi nên mới xông tới ăn đồ thừa.”
“Trờsi đât, thời buổi này còn có một nam sinh như vậy sao, quá mất mặt rồi.”
“Đổi lại là tớ thì tớ không dám mặt dày mày dạn như vậy đâu.”
“Loại con trai nghèo kiết xác này.”
“Thôi quên đi, đừng nói những chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện gì vui vẻ chút đi.” – Tần Cửu Nhi nhoẻn miệng cười: “Tớ vừa nhắn với nữ đại gia Mẫn Mẫn rằng chúng mình đã tới nơi rồi, ba chàng trai cùng phòng ký túc của Trần Phong cũng đi tới đây đấy, hì hì.”
“Nghe nói là khoa quản trị, những chàng trai học quản trị, khẳng định là sẽ rất đẹp trai.”
“Học quản trị, vậy thì tương lai chẳng phải sẽ trở thành tổng tài hay sao, ha ha, nhất định tớ phải có được một anh.”
“Nghe nói mấy người học quản trị đều là phú nhị đại cả đấy, không biết có ăn mặc khoa trương quá không.”
Nói xong, mấy cô gái lấy ra một chiếc gương nhỏ, khẽ chuốt lại mascara, cố gắng muốn mình đẹp hơn nữa.
Lúc này, mấy người Lục Nguyên cũng đã tới nơi.
“Đi thôi, chúng ta qua đó đi.” – Trần Phong mỉm cười nói.
Gương mặt Trương Huy cùng Tống Thuần vừa phấn khích nhưng lại vừa căng thẳng.
“Cửu Nhi, Na Na, Mạn Mạn, bọn tớ tới rồi.” – Hà Mẫn chào hỏi hội chị em, sau đó đi lên phía trước.
“Mẫn Mẫn, Trần Phong.”
Chỉ là, khi mấy người Tần Cửu Nhi nhìn thấy Trương Huy và Tống Thuần, gương mặt ban đầu vốn dĩ rất nhiệt tình hưng phấn thoáng chốc lạnh nhạt hẳn.
Hai người này trông tầm thường quá đi.
Các cô hoàn toàn không có chút hứng thú.
“Các cậu vừa nãy nói cái gì vậy, tớ thấy các cậu cười suốt.”
Hà Mẫn nói.
Cô và Tần Phong là người giới thiệu hai bên với nhau, chỉ có bọn họ mới thân quen với người của hai bên mà thôi, vậy nên cô biết rằng bầu không khí chủ yếu do cô cùng Trần Phong khuấy động.
Nhìn thấy tâm tình của ba người Tần Cửu Nhi đã bắt đầu giảm xuống, cô chỉ có thể gợi chuyện để cải thiện bầu không khí.
“Có chuyện gì vui thì kể đi, mọi người cùng nhau vui vẻ.”
Hà Mẫn tiếp tục nói.
“Cũng không có gì, là chuyện Cửu Nhi gặp một nam sinh ở Dicos, Cửu Nhi, Mẫn Mẫn vẫn chưa nghe chuyện này, cậu kể cho cậu ấy nghe đi.” – Cố Na nói.
Tần Cửu Nhi kể lại câu chuyện chàng sinh viên ăn vụng đồ ăn của nàng.
Mọi người nghe xong đều cười một tiếng.
“Ngồi đi Trương huy, anh ngồi cạnh Trần Mạn này, còn Tống Thuần, anh ngồi cạnh Cố Na đi.”
Hà Mẫn nói.
Cô cố ý sắp xếp như vậy.
Bởi vì trong hội chị em, Tần Cửu Nhi là người xinh đẹp nhất nên yêu cầu cũng phải cao nhất.
Mà những anh chàng cùng phòng của Trần Phong tuy rằng ăn mặc rất tầm thường nhưng mà dáng dấp của Lục Nguyên thì lại trông rất được.
Sở dĩ Hà Mẫn âm thầm xếp Lục Nguyên ngồi cạnh Tần Cửu Nhi đương nhiên là để khống chế cảm xúc của cô ấy.
Dù sao thì nếu như để Tống Thuần hay Trương Huy ngồi cạnh Tần Cửu Nhi thì nói không chừng cô ấy sẽ thật sự chán nản, buồn bực.
Đương nhiên, Hà Mẫn biết rõ rằng cho dù có để Lục Nguyên ngồi cạnh Tần Cửu Nhi cũng vô dụng, Tần Cửu Nhi nhất định sẽ thấy rất chán ghét Lục Nguyên, dù sao thì quần áo trên người Lục Nguyên, thật sự quá rách rưới rồi.
Nhưng mà trước mặt chỉ có những chú lùn này thôi, Hà Mẫn sao có thể biến ra một chàng hoàng tử hoàng gia tuấn tú được.
“Sao lại chỉ có hai người tới đây?”
Tần Cửu Nhi nói.
“À, Lục Nguyên cậu ấy vào toilet một lát, đến ngay bây giờ đây.” – Trần Phong nói: “Chúng ta cứ ăn chút đồ trước đi, mọi người trò chuyện vui vẻ với nhau đi, ha ha, thoải mái chút, đều là những người trẻ tuổi với nhau mà.”
Sau đó Trần Mạn và Trương Huy, Tống Thuần và Cố Na liền chào hỏi xã giao với nhau đôi ba câu, người này đáp người kia trả lời.
Trần Mạn và Cố Na không hề muốn nói chuyện phiếm chút nào nhưng cũng phải nể mặt Trần Phong và Hà Mẫn chứ, cũng không thể nói chuyện quá giả bộ được.
Còn Trương Huy và Tống Thuần, đừng nhìn dáng vẻ bây giờ của bọn họ mà nói họ ít nói, bình thường miệng lưỡi linh hoạt lắm, nhưng chỉ cần gặp những cô nàng xinh đẹp một cái là đầu lưỡi cứ như bị thắt lại, não cứ bó chặt vào, nói không nên lời.
Cuộc trò chuyện cứ ngắc ngứ lắp bắp như vậy mà diễn ra.
Tần Cửu Nhi không hề có chút hứng thú nào với Trương Huy và Tổng Thuần, nói chuyện phiếm thì càng không có.
Trong lòng của nàng đang mong chờ người con trai vẫn chưa xuất hiện, Lục Nguyên.
Trương Huy cùng Tống Thuần đã khiến sự háo hức phấn khích trong lòng nàng nguội lạnh đi rất nhiều.
Lúc này, nàng chỉ hy vọng người con trai tên Lục Nguyên kia là một chàng sinh viên ưu tú khoa quản trị, là một phú nhị đại chân chính vì để kế thừa gia nghiệp nên mới tới học quản trị.
“Cửu Nhi, cậu đang làm cái gì thế, sao cứ liếc mắt nhìn về phía nhà vệ sinh vậy hả?”
Cố Na vừa cười vừa nói.
“Không cần phải nói, nhất định là muốn nhìn thấy anh chàng Lục Nguyên kia rồi.” – Trần Mạn cũng cười nói trêu chọc.
Nói thật, hai cô nàng này cũng đang rất mong chờ nhìn thấy Lục Nguyên.
Tuy rằng Lục Nguyên không ngồi bên cạnh các nàng vậy nhưng không có sao, Trương Huy và Tống Thuần khiến cho bọn họ quá thất vọng rồi, cho nên bọn họ chỉ hy vọng Lục Nguyên sẽ là một chàng công tử nhà giàu cao ráo đẹp trai thôi.
“A, Lục Nguyên.”
Đúng lúc này thì Lục Nguyên đi ra, Trần Phong vội vàng vẫy vẫy tay gọi anh tới.