Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-131
Chương 131: Câu chuyện trong khách sạn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng bao.
Lục Nguyên đau khổ cau mày, uống hết ly bia này đến ly bia khác.
“Anh Lục, anh uống ít một chút đi.” – Trịnh Huyền Nhã quan tâm nói.
“Không, không, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi.” – Hiện giờ Lục Nguyên thật sự có chút căm thù chính bản thân mình. Đúng vậy, hôm đó tới sân bay, sau lại quay đầu lại cơ chứ?
Bản thân tại sao phải quay về cứu nam sinh bị đánh kia?
Kết quả thì sao chứ, cũng vẫn không thể cứu được.
Đến cuối cùng cái tên Tạ Tử Hiên kia vốn dĩ cũng không có tự tử thật.
Nên là đi về cũng chỉ là một chuyến vô ích.
Lúc ấy anh không nên quay lại, phải trực tiếp đến sân bay đi gặp Chu Doãn.
Anh cần gì phải tốt bụng như thế, anh phải độc ác một chút, ích kỷ một chút.
Dù sao hiện tại đã khác trước kia rồi, trước kia chỉ có một mình anh, có vô dụng đến thế nào thì cũng chẳng sao.
Thế nhưng hiện giờ anh đã có Chu Doãn rồi, vì Chu Doãn anh phải độc ác một chút, phải ích kỷ một chút.
Sống chết của những kẻ khác nào có quan hệ gì với Lục Nguyên cơ chứ?
Tắt cả mọi việc đều phải lấy Chu Doãn làm trọng.
Nghĩ tới đây Lục Nguyên lại hận không thể tự vả bản thân mấy cái.
Lục Nguyên à, mày thật sự là đồ vô dụng, căn bản không hiểu làm sao để yêu một người con gái hét.
Chu Doãn à, em về đi.
Bây giờ em về, Lục Nguyên anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em, vĩnh viễn ở bên cạnh em, cho dù em đi tới đâu anh cũng có thể buông bỏ tất cả mọi việc để được ở bên cạnh em.
Lục Nguyên rơi nước mắt, lại đau khổ nốc một ly rượu.
“Nhã Nhã, cho cô này.”
Lúc này, Lý Lộ Lộ không biết đã vào phòng từ bao giờ, nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay Trịnh Huyền Nhã, sau đó từ phía bên dưới đưa qua một bình sứ nhỏ. “Các bạn vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình ra nhiều chương mỗi ngày nhé!”
Trên mặt bình sứ có một hình tròn màu xanh lam.
Bên trong vòng tròn có một chữ “Dâm”.
Nhìn thấy bình sứ, vẻ mặt Trịnh Huyền Nhã lập tức lộ vẻ vui mừng.
Lúc này Lục Nguyên đã say khướt rồi, Trình Huyền Nhã cũng không cần che đậy quá mức làm gì, cứ thế tranh thủ lúc không bị phát hiện, thoải mái rắc một ít bột phấn vào trong ly bia của Lục Nguyên.
Hai phút sau, Lục Nguyên ngã phịch một tiếng xuống bàn, không nhúc nhích gì nữa.
“Anh Lục, anh Lục.”
Trịnh Huyền Nhã dùng sức đẩy Lục Nguyên nhưng anh chẳng có chút phản ứng nào hết.
“Công dụng của thuốc phát tác rồi.” – Trịnh Huyền Nhã hết sức vui mừng: “Loại thuốc này sẽ làm ngắt trước, sau đó mười phút thì sẽ tỉnh lại, sau đó anh ta sẽ vô cùng ham muốn.”
“Lộ Lộ, Tây Tây, hai người nhanh chóng qua đây, giúp tôi đưa anh Lục lên phòng trên lầu, hai người đã đặt được phòng chưa?”
Lúc này, Lục Nguyên đang nằm ngửa trên giường, hai mắt nhắm chặt, vẫn không nhúc nhích.
Trịnh Huyền Nhã nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lục Nguyên, nhẹ nhàng cởi cúc áo sơ mi của Lục Nguyên, vuốt ve lồng ngực Lục Nguyên.
“Ha ha, cũng không vội làm gì.”
Đột nhiên Trịnh Huyền Nhã đứng dậy, đầu tiên là mở tỉ vi lên, kéo âm thanh lên lớn hơn một chút, như thế bản thân cô ta có thể kêu to hơn nữa.
Còn về cái chai vang đỏ này, Trịnh Huyền Nhã khơi gợi liễm liếm môi.
Chai vang đỏ này không phải dùng để uống mà là dùng để giúp vui thêm thôi, hừ hừ…
“Ha ha, đêm nay, em muốn điên cuồng một đêm.” – Nói xong, Trịnh Huyền Nhã phóng khoáng cởi áo.
“Ha ha, đêm nay ông đây muốn điên cuồng một đêm.”
Lúc này, ở trong căn phòng của một khách sạn khác ở thành phố Kim Lăng.
Một tên trai trẻ bỉ ỗi mặc một chiếc quần lót tam giác, nhìn nữ sinh đang bắt tỉnh nằm trên giường, sớm đã không thể kìm nén được nữa rồi.
Đúng vậy, người này chính là Mã Thiếu.
Người trên giường cũng chính là Chu Doãn, sau khi uống hết nước dừa xong thì Chu Doãn đã bị ngất đi.
“Bé xinh đẹp à, anh đến đây.”
Mã Thiếu bỉ ổi leo lên giường, đầu tiên là vuốt ve gương mặt Chu Doãn một lát, cảm thán làn da mềm mại của cô.
“Ôi, còn có cả vòng ngọc đây này, cũng thuộc về anh nhé.”
Mã Thiếu nhìn thấy chiếc vòng hồng ngọc trên cổ Chu Doãn, liền thò tay ra muốn tháo xuống.
Không may, lần này tay gã ta vừa mới chạm tới cái vòng ngọc, đột nhiên Chu Doãn lại mở mắt.
“Cút ngay.”
Chu Doãn hét lên một tiếng chói tai, vừa túm vừa cào lên người Mã Thiếu.
Tuy rằng Chu Doãn không có sức lực gì nhưng hiện tại đột nhiên tỉnh lại cũng khiến Mã Thiếu không kịp đề phòng, nhất thời bị hoảng, suýt nữa là lăn luôn xuống giường.
Đợi đến khi gã ta phản ứng lại, Chu Doãn đã chạy ra khỏi phòng.
“Bé xinh đẹp à, em đừng chạy, đừng chạy mà, khà khà.”
Mã Thiếu vội vàng đuổi theo.
Chu Doãn hoảng loạn không tìm được đường, chỉ biết chạy trốn dọc theo hành lang khách sạn.
Hiện tại trong lòng cô cực kì sợ hãi, cũng lo lắng vô cùng, cô không hiểu, rõ ràng mình đang ở trong xe sao sau khi tỉnh lại thì lại ở đây nữa.
Vì sao người Lục Nguyên phái tới đón mình lại đưa mình đến đây, lại còn muốn … với cô kia chứ.
Chu Doãn thật sự sợ lắm, chuyện gì cũng không biết càng làm cô khủng hoảng hơn.
Một suy nghĩ vô cùng đau đớn, khiến cô không dám tưởng tưởng đổ ập vào trong não cô.
Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là do Lục Nguyên sai bảo sao?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Nhưng nếu anh không yêu cô nữa, nếu như anh không yêu cô, muốn đá cô đi, nhưng lại không tìm được cớ, không phải cũng có thể dùng thủ đoạn thế này sao?
Không, Lục Nguyên tuyệt đối không thể không yêu cô được.
Nhưng mà, nhưng mà vì sao, lần đó…
Chu Doãn không dám nghĩ nữa, lúc này Mã Thiếu vẫn bám chặt lấy cô, cũng đã sắp đuổi tới nơi.
Chu Doãn chạy vội dọc theo cầu thang bộ, nhanh chóng lao xuống lầu dưới.
Chạy ra khỏi cửa khách sạn.
Sảnh trước của khách sạn có một cô gái vẻ mặt sợ hãi, chạy hai chân trần ra khỏi khách sạn, phía sau còn có một gã trai trẻ tuổi mặc một cái quần lót tam giác chạy theo.
“Bé muôn chạy à? Bé không chạy thoát được đâu, khà khà.”
Mã Thiếu sau khi chạy ra khỏi khách sạn cũng không quá nhanh không chậm.
Hiện tại Chu Doãn đã ngắn ra rồi, tuy rằng đã ra khỏi khách sạn nhưng bốn phía đều tối đen, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt, nơi này rõ ràng là vùng ngoại thành.
Giờ đã là giữa đêm, dường như trừ cái khách sạn này ra thì ở đây chẳng có gì khác nữa.
Người đi đường hay gì đó đều không.
Giống như là ở nơi rừng hoang núi vắng vậy.
“Bé chạy đi, để anh xem bé có thể chạy được tới đâu đây?”
Mã Thiếu vừa nở một nụ cười đê tiện nhìn Chu Doãn vừa nói.
Hiện giờ Chu Doãn đã yếu lắm rồi, vốn cô đã uống phải thuốc mê, vừa rồi sở dĩ tỉnh lại được là vì trong mơ cô có cảm giác có người động vào chiếc vòng ngọc bích kia.
Từ sau cái lần bị Trịnh Huyền Nhã cướp mắt, dường như Chu Doãn càng yêu thích chiếc vòng ngọc bích đó hơn.
Vẫn thường xuyên để ý xem nó còn ở đó không.
Nhưng mà hiện giờ cô thực sự là yếu lắm rồi, đêm khuya thì lạnh, cô lại còn để chân trần.
“Anh đừng có tới đây, đừng có tới đây, Lục Nguyên đâu, anh ấy ở đâu rồi, xin anh đó, nói cho tôi biết đi…”
Chu Doãn nhìn Mã Thiếu càng ngày càng tới gần mình thì đau khổ cầu xin.
Nhưng câu trả lời mà cô nhận được là nụ cười cùng những bước chân càng lúc càng gần của Mã Thiếu.
Chu Doãn vùng vẫy, xoay người chạy về phía con đường ở đối diện.
Đột nhiên, có hai ánh đèn chiếu thẳng tới đây.
Ăm.
Một tiếng va đập vang lên, cơ thể Chu Doãn bay lên cao mấy mét, giống như một con chỉm én bị rơi xuống trong cơn bão tó, ngã xuống cách đó hơn mười mét.
Nằm vật dưới đất, cũng không hề động đậy gì nữa.
Một đêm không lời.
Tảng sáng ngày hôm sau, mặt trời rạng hướng đông.
Trong một khách sạn nào đó ở thành phố Kim Lăng.
“Chu Doãn.”
Đột nhiên Lục Nguyên kêu lớn lên, thở hỗn hển, đột ngột vùng dậy trên giường.
Anh cảm thấy mình vừa mơ thấy một cơn ác mộng, nhưng nội dung cơn ác mộng ấy thế nào thì anh hoàn toàn không nhớ gì cả.
“Chu Doãn, Chu Doãn đâu? Hôm qua không phải tôi đã đi đón cô ấy sao? Không đón được ư?” – Lục Nguyên cảm giác đầu mình đau tới mức muốn nứt cả ra. Anh nhíu mày, kì lạ nhìn quang cảnh xung quanh, đây rõ ràng là một căn phòng ở khách sạn, sao anh lại ở đây?
Sau đó, đột nhiên Lục Nguyên sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng lên.
Trên giường còn có một người phụ nữ lõa thẻ.
Hơn nữa trên ga trải giường còn loang lỗ vết máu tươi.
Giữa hai chân người phụ nữ kia cũng có vết máu.
Mà bản thân anh cũng đang trần truồng.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng bao.
Lục Nguyên đau khổ cau mày, uống hết ly bia này đến ly bia khác.
“Anh Lục, anh uống ít một chút đi.” – Trịnh Huyền Nhã quan tâm nói.
“Không, không, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi.” – Hiện giờ Lục Nguyên thật sự có chút căm thù chính bản thân mình. Đúng vậy, hôm đó tới sân bay, sau lại quay đầu lại cơ chứ?
Bản thân tại sao phải quay về cứu nam sinh bị đánh kia?
Kết quả thì sao chứ, cũng vẫn không thể cứu được.
Đến cuối cùng cái tên Tạ Tử Hiên kia vốn dĩ cũng không có tự tử thật.
Nên là đi về cũng chỉ là một chuyến vô ích.
Lúc ấy anh không nên quay lại, phải trực tiếp đến sân bay đi gặp Chu Doãn.
Anh cần gì phải tốt bụng như thế, anh phải độc ác một chút, ích kỷ một chút.
Dù sao hiện tại đã khác trước kia rồi, trước kia chỉ có một mình anh, có vô dụng đến thế nào thì cũng chẳng sao.
Thế nhưng hiện giờ anh đã có Chu Doãn rồi, vì Chu Doãn anh phải độc ác một chút, phải ích kỷ một chút.
Sống chết của những kẻ khác nào có quan hệ gì với Lục Nguyên cơ chứ?
Tắt cả mọi việc đều phải lấy Chu Doãn làm trọng.
Nghĩ tới đây Lục Nguyên lại hận không thể tự vả bản thân mấy cái.
Lục Nguyên à, mày thật sự là đồ vô dụng, căn bản không hiểu làm sao để yêu một người con gái hét.
Chu Doãn à, em về đi.
Bây giờ em về, Lục Nguyên anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em, vĩnh viễn ở bên cạnh em, cho dù em đi tới đâu anh cũng có thể buông bỏ tất cả mọi việc để được ở bên cạnh em.
Lục Nguyên rơi nước mắt, lại đau khổ nốc một ly rượu.
“Nhã Nhã, cho cô này.”
Lúc này, Lý Lộ Lộ không biết đã vào phòng từ bao giờ, nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay Trịnh Huyền Nhã, sau đó từ phía bên dưới đưa qua một bình sứ nhỏ. “Các bạn vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình ra nhiều chương mỗi ngày nhé!”
Trên mặt bình sứ có một hình tròn màu xanh lam.
Bên trong vòng tròn có một chữ “Dâm”.
Nhìn thấy bình sứ, vẻ mặt Trịnh Huyền Nhã lập tức lộ vẻ vui mừng.
Lúc này Lục Nguyên đã say khướt rồi, Trình Huyền Nhã cũng không cần che đậy quá mức làm gì, cứ thế tranh thủ lúc không bị phát hiện, thoải mái rắc một ít bột phấn vào trong ly bia của Lục Nguyên.
Hai phút sau, Lục Nguyên ngã phịch một tiếng xuống bàn, không nhúc nhích gì nữa.
“Anh Lục, anh Lục.”
Trịnh Huyền Nhã dùng sức đẩy Lục Nguyên nhưng anh chẳng có chút phản ứng nào hết.
“Công dụng của thuốc phát tác rồi.” – Trịnh Huyền Nhã hết sức vui mừng: “Loại thuốc này sẽ làm ngắt trước, sau đó mười phút thì sẽ tỉnh lại, sau đó anh ta sẽ vô cùng ham muốn.”
“Lộ Lộ, Tây Tây, hai người nhanh chóng qua đây, giúp tôi đưa anh Lục lên phòng trên lầu, hai người đã đặt được phòng chưa?”
Lúc này, Lục Nguyên đang nằm ngửa trên giường, hai mắt nhắm chặt, vẫn không nhúc nhích.
Trịnh Huyền Nhã nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lục Nguyên, nhẹ nhàng cởi cúc áo sơ mi của Lục Nguyên, vuốt ve lồng ngực Lục Nguyên.
“Ha ha, cũng không vội làm gì.”
Đột nhiên Trịnh Huyền Nhã đứng dậy, đầu tiên là mở tỉ vi lên, kéo âm thanh lên lớn hơn một chút, như thế bản thân cô ta có thể kêu to hơn nữa.
Còn về cái chai vang đỏ này, Trịnh Huyền Nhã khơi gợi liễm liếm môi.
Chai vang đỏ này không phải dùng để uống mà là dùng để giúp vui thêm thôi, hừ hừ…
“Ha ha, đêm nay, em muốn điên cuồng một đêm.” – Nói xong, Trịnh Huyền Nhã phóng khoáng cởi áo.
“Ha ha, đêm nay ông đây muốn điên cuồng một đêm.”
Lúc này, ở trong căn phòng của một khách sạn khác ở thành phố Kim Lăng.
Một tên trai trẻ bỉ ỗi mặc một chiếc quần lót tam giác, nhìn nữ sinh đang bắt tỉnh nằm trên giường, sớm đã không thể kìm nén được nữa rồi.
Đúng vậy, người này chính là Mã Thiếu.
Người trên giường cũng chính là Chu Doãn, sau khi uống hết nước dừa xong thì Chu Doãn đã bị ngất đi.
“Bé xinh đẹp à, anh đến đây.”
Mã Thiếu bỉ ổi leo lên giường, đầu tiên là vuốt ve gương mặt Chu Doãn một lát, cảm thán làn da mềm mại của cô.
“Ôi, còn có cả vòng ngọc đây này, cũng thuộc về anh nhé.”
Mã Thiếu nhìn thấy chiếc vòng hồng ngọc trên cổ Chu Doãn, liền thò tay ra muốn tháo xuống.
Không may, lần này tay gã ta vừa mới chạm tới cái vòng ngọc, đột nhiên Chu Doãn lại mở mắt.
“Cút ngay.”
Chu Doãn hét lên một tiếng chói tai, vừa túm vừa cào lên người Mã Thiếu.
Tuy rằng Chu Doãn không có sức lực gì nhưng hiện tại đột nhiên tỉnh lại cũng khiến Mã Thiếu không kịp đề phòng, nhất thời bị hoảng, suýt nữa là lăn luôn xuống giường.
Đợi đến khi gã ta phản ứng lại, Chu Doãn đã chạy ra khỏi phòng.
“Bé xinh đẹp à, em đừng chạy, đừng chạy mà, khà khà.”
Mã Thiếu vội vàng đuổi theo.
Chu Doãn hoảng loạn không tìm được đường, chỉ biết chạy trốn dọc theo hành lang khách sạn.
Hiện tại trong lòng cô cực kì sợ hãi, cũng lo lắng vô cùng, cô không hiểu, rõ ràng mình đang ở trong xe sao sau khi tỉnh lại thì lại ở đây nữa.
Vì sao người Lục Nguyên phái tới đón mình lại đưa mình đến đây, lại còn muốn … với cô kia chứ.
Chu Doãn thật sự sợ lắm, chuyện gì cũng không biết càng làm cô khủng hoảng hơn.
Một suy nghĩ vô cùng đau đớn, khiến cô không dám tưởng tưởng đổ ập vào trong não cô.
Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều là do Lục Nguyên sai bảo sao?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Nhưng nếu anh không yêu cô nữa, nếu như anh không yêu cô, muốn đá cô đi, nhưng lại không tìm được cớ, không phải cũng có thể dùng thủ đoạn thế này sao?
Không, Lục Nguyên tuyệt đối không thể không yêu cô được.
Nhưng mà, nhưng mà vì sao, lần đó…
Chu Doãn không dám nghĩ nữa, lúc này Mã Thiếu vẫn bám chặt lấy cô, cũng đã sắp đuổi tới nơi.
Chu Doãn chạy vội dọc theo cầu thang bộ, nhanh chóng lao xuống lầu dưới.
Chạy ra khỏi cửa khách sạn.
Sảnh trước của khách sạn có một cô gái vẻ mặt sợ hãi, chạy hai chân trần ra khỏi khách sạn, phía sau còn có một gã trai trẻ tuổi mặc một cái quần lót tam giác chạy theo.
“Bé muôn chạy à? Bé không chạy thoát được đâu, khà khà.”
Mã Thiếu sau khi chạy ra khỏi khách sạn cũng không quá nhanh không chậm.
Hiện tại Chu Doãn đã ngắn ra rồi, tuy rằng đã ra khỏi khách sạn nhưng bốn phía đều tối đen, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt, nơi này rõ ràng là vùng ngoại thành.
Giờ đã là giữa đêm, dường như trừ cái khách sạn này ra thì ở đây chẳng có gì khác nữa.
Người đi đường hay gì đó đều không.
Giống như là ở nơi rừng hoang núi vắng vậy.
“Bé chạy đi, để anh xem bé có thể chạy được tới đâu đây?”
Mã Thiếu vừa nở một nụ cười đê tiện nhìn Chu Doãn vừa nói.
Hiện giờ Chu Doãn đã yếu lắm rồi, vốn cô đã uống phải thuốc mê, vừa rồi sở dĩ tỉnh lại được là vì trong mơ cô có cảm giác có người động vào chiếc vòng ngọc bích kia.
Từ sau cái lần bị Trịnh Huyền Nhã cướp mắt, dường như Chu Doãn càng yêu thích chiếc vòng ngọc bích đó hơn.
Vẫn thường xuyên để ý xem nó còn ở đó không.
Nhưng mà hiện giờ cô thực sự là yếu lắm rồi, đêm khuya thì lạnh, cô lại còn để chân trần.
“Anh đừng có tới đây, đừng có tới đây, Lục Nguyên đâu, anh ấy ở đâu rồi, xin anh đó, nói cho tôi biết đi…”
Chu Doãn nhìn Mã Thiếu càng ngày càng tới gần mình thì đau khổ cầu xin.
Nhưng câu trả lời mà cô nhận được là nụ cười cùng những bước chân càng lúc càng gần của Mã Thiếu.
Chu Doãn vùng vẫy, xoay người chạy về phía con đường ở đối diện.
Đột nhiên, có hai ánh đèn chiếu thẳng tới đây.
Ăm.
Một tiếng va đập vang lên, cơ thể Chu Doãn bay lên cao mấy mét, giống như một con chỉm én bị rơi xuống trong cơn bão tó, ngã xuống cách đó hơn mười mét.
Nằm vật dưới đất, cũng không hề động đậy gì nữa.
Một đêm không lời.
Tảng sáng ngày hôm sau, mặt trời rạng hướng đông.
Trong một khách sạn nào đó ở thành phố Kim Lăng.
“Chu Doãn.”
Đột nhiên Lục Nguyên kêu lớn lên, thở hỗn hển, đột ngột vùng dậy trên giường.
Anh cảm thấy mình vừa mơ thấy một cơn ác mộng, nhưng nội dung cơn ác mộng ấy thế nào thì anh hoàn toàn không nhớ gì cả.
“Chu Doãn, Chu Doãn đâu? Hôm qua không phải tôi đã đi đón cô ấy sao? Không đón được ư?” – Lục Nguyên cảm giác đầu mình đau tới mức muốn nứt cả ra. Anh nhíu mày, kì lạ nhìn quang cảnh xung quanh, đây rõ ràng là một căn phòng ở khách sạn, sao anh lại ở đây?
Sau đó, đột nhiên Lục Nguyên sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng lên.
Trên giường còn có một người phụ nữ lõa thẻ.
Hơn nữa trên ga trải giường còn loang lỗ vết máu tươi.
Giữa hai chân người phụ nữ kia cũng có vết máu.
Mà bản thân anh cũng đang trần truồng.