-
Chương 45-46
Chương 45: Cao thủ pháp thuật.
Diệp Phi Nhiên quay đầu nhìn lại, người đang đứng phía sau anh vừa hay lại là đạo sĩ mà anh đã gặp ở Phố đồ cổ.
Có vẻ như khi nãy mình đã quá phấn khích vì lấy được chiếc nhẫn chứa đồ nên mới không chú ý rằng tay đạo sĩ này vẫn luôn theo dõi mình từ phía sau.
Lúc này, hai mắt đạo sĩ sáng ngời nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay anh, kêu lên với vẻ đầy kích động: “Giới Tử Tu Di, chứa đựng vạn vật, đúng là một món đồ tốt. Mau giao nó ra đây cho ông, ông có thể tha cho mày một mạng”.
Diệp Phi Nhiên nói với giọng lạnh lùng: “Mau cút khỏi đây, tôi có thể tha cho ông một mạng”.
Tay đạo sĩ bày ra vẻ mặt dữ tợn, ông ta nói: “Nhóc con, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không? Mày đắc tội với tao, tao sẽ khiến mày không chỉ chết không có chỗ chôn, mà còn hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu thoát.
Nếu mày giao chiếc nhẫn ra đây, ông đây sẽ không để mày thiệt đâu”.
Thật ra, trong lòng đạo sĩ này vẫn còn hơi do dự, nếu người thanh niên trước mắt này có thể sử dụng pháp thuật Giới Tử Tu Di thì chắc chắn đó không phải người bình thường.
Hơn nữa, vẻ mặt bình tĩnh kia khiến ông ta không thể nhìn thấu tâm tư bên trong được, vì vậy ông ta không vội vàng ra tay, mà muốn tìm hiểu rõ hơn về đối phương trước đã.
Diệp Phi Nhiên cau mày: “Phiền vãi, có định cướp hay không? Không cướp thì tôi đi đây”.
“Nếu mày đã muốn chết, ông đấy sẽ tiễn mày lên đường”.
Vì món bảo vật trước mặt, đạo sĩ cũng chẳng thèm để ý nhiều nữa, ông ta vỗ nhẹ lòng bàn tay.
Nếu như ở Trúc Cơ trước kia, chắc Diệp Phi Nhiên vẫn phải dè chừng đạo sĩ, nhưng bây giờ thì khác rồi, hai người hoàn toàn cách biệt nhau một cấp bậc về phương diện tu vi võ đạo.
Anh chẳng còn lý do gì phải tránh né, lòng bàn tay vỗ một cái tiếp chiêu đánh của đạo sĩ.
Lúc hai chưởng đánh chạm vào nhau, chỉ nghe thấy 'ầm' một tiếng, đạo sĩ lập tức bay ngược ra phía sau cách đó mười mấy mét như diều đứt dây, ngã phịch một cái xuống mặt đất, ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
Ông ta bò từ dưới đất bò dậy, nhìn Diệp Phi Nhiên với vẻ đầy kinh ngạc, ông ta không ngờ được rằng người thanh niên trước mặt mình lại có tu vi cao đến vậy, chỉ bằng một chiêu đánh lại khiến ông ta bị trọng thương đến nôn ra máu.
“Mày đã là võ sĩ cấp Huyền?”
Những gì Diệp Phi Nhiên có được là sự kế thừa võ thuật từ Cổ Y Môn, anh không rõ cấp bậc võ sĩ hiện tại của mình là gì cũng không hiểu võ sĩ cấp Huyền nghĩa là gì.
Anh nói: “Cứng đầu vãi, có chút bản lĩnh đó mà còn học đòi cướp đồ của người khác”.
“Nhãi ranh, đừng tưởng rằng mày đạt tới cấp Huyền là ghê gớm lắm, ông đây vẫn có thể giết mày như thường”.
Lão đạo sĩ lau vết máu ở khóe miệng, sau đó hai tay ông ta lật một cái, trong lòng bàn tay ông ta xuất hiện một dãy lá bùa.
“Đi chết đi”.
Đạo sĩ hét lớn một tiếng, những lá bùa đó lập tức bay lên không trung như có linh khí, nối đuôi nhau tạo thành một con rồng dài, rồi sau đó đột nhiên bốc cháy, hóa thành một con rồng lửa lao thẳng về phía Diệp Phi Nhiên.
Sau khi phát động ra một con rồng lửa, đạo sĩ đầy vẻ đắc ý, đây đều là những lá bùa ông luyện chế vô cùng cẩn thận, tuy rằng ngọn lửa của con rồng này vẫn chưa thể bằng ngọn lửa bẩm sinh, nhưng nó vẫn mạnh hơn nhiều so với ngọn lửa thông thường.
Mặc dù đối thủ là một võ sĩ cấp Huyền, nhưng tuyệt đối sẽ không thể ngăn chặn được đòn tấn công pháp thuật của mình.
Diệp Phi Nhiên nhìn con rồng lửa đang gầm thét mà tiến về phía mình, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười nhạo báng, anh đã được kế thừa võ công của Cổ Y Môn, sức lực tinh thần của anh cực kỳ mạnh mẽ, tu vi về mặt pháp thuật cũng bỏ xa võ đạo.
Đối mặt với con rồng lửa đang lao về phía mình, anh khẽ vung tay lên một cái, không những khiến con rồng lửa ngừng tấn công mà ngay lập tức khiến nó quay đầu lại và lao về phía đạo sĩ.
“Kết ấn không gian, nắm giữ Càn Khôn, mày. . . mày. . . Là cao thủ pháp thuật!”
Đạo sĩ kinh ngạc đến tột cùng, nhưng lúc này con rồng lửa đã lao tới trước mặt ông ta, ông ta vội vàng liều mạng chống cự.
Đáng tiếc là rồng lửa rất mạnh, ông ta lại không có pháp lực mạnh mẽ như Diệp Phi Nhiên, chỉ trong nháy mắt, ông ta đã bị rồng lửa bao quanh, lông mày và tóc của ông ta đều bị thiêu rụi.
Đạo sĩ cũng rất bất chấp, từng đợt bùa chú bay ra khỏi lòng bàn tay, tốn rất nhiều sức mới dập tắt ngọn lửa trên người, ông ta cũng chẳng dám nán lại lâu nữa, chạy như bay trốn khỏi nơi đây.
Một võ sĩ cấp Huyền trẻ như vậy cộng thêm việc đối phương lại là một cao thủ về pháp thuật chắc chắn không phải là người mà ông ta có thể khiêu khích.
Sau khi Diệp Phi Nhiên có được chiếc nhẫn chứa đồ thì tâm trạng vô cùng tốt, cũng chẳng thèm để ý tới đạo sĩ kia, anh quay người rời khỏi Tụ Bảo Viên, đi về phía khách sạn mà anh đang thuê.
Đạo sĩ kia bỏ chạy, nhưng những gì mà ông ta nói khi nãy đã khơi dậy sự tò mò của anh.
Võ sĩ cấp Huyền là gì? Cao thủ pháp thuật là gì? Rốt cuộc có bao nhiêu võ sĩ và người tu luyện pháp thuật trên thế giới này, cấp bậc của họ được phân chia như thế nào? Đạo sĩ già này đang ở cấp độ nào?
Thế nhưng những người bên cạnh anh bây giờ đều là người thường, những vấn đề này chỉ có thể để trong bụng trước đã, sau này có cơ hội anh sẽ tìm hiểu sau.
Sau khi trở về khách sạn, Diệp Phi Nhiên bỗng nảy ra một suy nghĩ, các công cụ vẽ bùa như chu sa, giấy tiền vàng,... xuất hiện trên bàn.
Anh cầm bút lông lên và bắt đầu vẽ những lá bùa trên tờ giấy tiền vàng.
Những thứ như bùa chú chính là khơi gợi lên linh khí của đất trời bằng chính pháp lực của mình, đồng thời tích trữ sẵn năng lượng dưới dạng bùa vẽ trên giấy tiền vàng.
Có thể nói, lá bùa là một loại năng lượng được dự trữ sẵn từ trước đó, đến thời điểm mấu chốt thì có thể đánh ra chỉ với một ý nghĩ.
Mặc dù đây là lần đầu tiên anh vẽ bùa, nhưng đã được kế thừa của Cổ Y Môn, trình độ pháp thuật uyên thâm, nên việc vẽ một lá bùa không phải là chuyện khó.
Chỉ trong vòng hơn một giờ, anh đã vẽ ra được hai mươi lá bùa trừ tà, hai mươi lá bùa lửa, hai mươi lá bùa ngũ lôi và một số lá bùa lẻ tẻ khác nữa, tất cả đều được cất vào trong nhẫn chứa đồ.
Những thứ như này có chuẩn bị nhiều hơn một chút cũng chẳng hại gì, trong những thời khắc quan trọng có dự liệu trước vẫn hơn.
Ví dụ như cái bùa Ngũ Lôi kia, cho dù gặp phải võ sĩ có tu vi cao hơn anh, nếu anh phát động ra hàng loạt chắc cũng sẽ khiến cho đối phương hoảng sợ, nhân cơ hội anh có thể chạy trốn.
Vừa chuẩn bị xong mấy thứ kia thì điện thoại di động bên cạnh anh đổ chuông, đó là cuộc gọi của người anh em tốt, Hàn Soái.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói Hàn Soái truyền đến ngay: “Thằng ba, tám giờ tối nay, quán bar Dạ Vị Ương ở khu Đông Thành, mày không được đến muộn đấu đấy, chuyện chung thân đại sự của anh em, mày nhất định không được đến muộn”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Yên tâm đi, mặc dù anh không đẹp trai bằng em, nhưng có người anh em là em đây, chắc chắn em sẽ giúp anh rước được người đẹp về nhà”.
Là một người kế thừa Cổ Y Môn, anh hoàn toàn có thể tự tin như này.
“Mày lấy đâu ra dũng khí mà nói ra lời này đấy, không biết anh đây mới là người gánh giá trị sắc đẹp trong ký túc của chúng ta hả?”, Hàn Soái nói: “Không nói nữa, anh phải gọi điện thoại cho Ngọc Đình, tối nay gặp”.
Hàn Soái nói xong liền cúp điện thoại.
Ngay khi Diệp Phi Nhiên đặt điện thoại lên bàn, điện thoại lại đổ chuông, anh liếc nhìn thanh hiển thị người gọi, lần này là viện trưởng bệnh viện Giang Nam, Mã Hải Đông gọi tới.
Sau khi nhấn nút trả lời, anh nói: “Viện trưởng Mã, có chuyện gì vậy?”
“Bác sĩ Diệp, là thế này. Tôi có một người anh họ đang bị bệnh, bệnh tình rất nghiêm trọng. Tôi muốn nhờ cậu ra tay giúp đỡ chữa trị. Cậu có thời gian không?”
Mã Hải Đông là viện trưởng của bệnh viện Giang Nam, ông ta có trong tay nguồn tài nguyên y tế tốt nhất ở thành phố Giang Nam, ngay cả ông ta cũng không thể chữa khỏi cho người đó thì có thể thấy rằng người này chắc chắn mắc bệnh nan y, điều này đột nhiên khơi dậy sự hứng thú của Diệp Phi Nhiên.
Anh nói: “Được rồi, vừa hay chiều nay tôi có thời gian”.
“Thế thì thật tốt quá, bây giờ tôi đi đón cậu”.
Sau khi hỏi địa chỉ của Diệp Phi Nhiên xong, Mã Hải Đông cúp điện thoại, nửa giờ sau, ông ta lái chiếc Audi A6 màu đen đến trước cửa khách sạn.
Sau khi đón Diệp Phi Nhiên, cả hai cùng nhau chạy về phía nam thành phố Giang Nam.
Chương 46: Tẩu hoả nhập ma
Trong xe, Diệp Phi Nhiên hỏi: "Trưởng khoa Mã, tình trạng của bệnh nhân thế nào?"
Mã Hải Đông nói: "Bác sĩ Diệp, cậu có nghe nói về nhà họ Đường ở Giang Nam không?"
Diệp Phi Nhiên lắc đầu, trước đây anh chỉ là một học sinh bình thường, không biết nhiều về giới thượng lưu ở Giang Nam.
Mã Hải Đông lại nói: "Còn nhà họ Hạ cậu có biết không?"
Giang Nam không quá lớn, với tư cách là giám đốc bệnh viện Giang Nam, Mã Hải Đông đã nghe nói về việc Diệp Phi Nhiên chữa trị cho Hạ Trường Thanh từ lâu.
Diệp Phi Nhiên gật đầu: "Tôi đương nhiên biết".
Mã Hải Đông nói: "Xét về thực lực và địa vị, nhà họ Đường không thua kém nhà họ Hạ chút nào. Điểm khác biệt là nhà họ Hạ dựa vào tiền bạc và địa vị của mình ở Hoa Hạ, còn nhà họ Đường thì dựa vào sức mạnh".
Nhà họ Đường là một thế gia Võ Đạo, mọi thành viên cốt cán trong nhà đều luyện võ. Ông cụ Đường thậm chí còn là cao thủ, tuy đã ngoài tám mươi nhưng cơ thể vô cùng cường tráng, nhưng ba ngày trước không biết vì lý do gì đột nhiên ngã bệnh.
“Ông cụ Đường là chú họ của tôi, trong ba ngày qua tôi đã giới thiệu rất nhiều chuyên gia nổi tiếng cho ông ấy nhưng đều không hiệu quả nên hôm nay tôi muốn nhờ bác sĩ Diệp giúp đỡ".
Diệp Phi Nhiên gật đầu, không hỏi thêm câu nào khác. Về tình hình bệnh nhân, anh phải nhìn tận mắt mới có thể chẩn đoán chính xác nhất.
Không lâu sau, Mã Hải Đông lái chiếc Audi đến một biệt thự ở ngoại ô.
Biệt thự này được xây dựng dưới chân một ngọn đồi, phía trước có dòng suối, nhìn vô cùng sang trọng.
Mã Hải Đông chào vệ sĩ ở cửa, sau đó lái xe thẳng vào bên trong, đậu trước một tòa nhà nhỏ ba tầng.
Đây là bệnh viện tư nhân của nhà họ Đường. Sau khi xuống xe, ông ta đưa Diệp Phi Nhiên lên phòng bệnh ở tầng hai.
Sau khi vào cửa liền nhìn thấy một ông lão râu tóc bạc trắng nằm trên giường bệnh, bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng đang tiến hành kiểm tra.
Diệp Phi Nhiên khẽ nhếch mép cười. Thật trùng hợp, người này chính là Cao Hải Sinh, bác sĩ chuyên khoa tim phổi mà anh đã gặp ở nhà họ Hạ, không ngờ lại gặp lại sớm như vậy.
Nhìn thấy Mã Hải Đông đi vào, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi ra đón. Anh ta là Đường Phong, con trai út của ông cụ Đường.
Diệp Phi Nhiên liếc mắt một cái, lập tức nhìn rõ tu vi của đối phương, quả nhiên là một gia tộc võ thuật, người này đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao của luyện Khí.
"Anh họ, anh đến rồi".
Đường Phong lễ phép chào hỏi Mã Hải Đông, về phần Diệp Phi Nhiên bên cạnh, anh ta tưởng là tài xế đưa anh họ mình đến đây nên cũng mặc kệ.
Mã Hải Đông nói: “Em họ, tình trạng của chú thế nào rồi?”
"Tình hình rất tệ, vừa rồi ông cụ còn hộc ra máu". Đường Phong vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đây là bác sĩ mà em mời tới chữa bệnh, không biết lần này có có chữa được hay không".
Mã Hải Đông nói: “Em họ, đừng lo lắng, lần này anh đặc biệt mời bác sĩ Diệp đến chữa trị cho ông".
"Bác sĩ Diệp rất am hiểu về y học cổ truyền, cậu ấy nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho chú".
"Bác sĩ Diệp, y học cổ truyền?"
Đường Phong nghi ngờ nhìn Diệp Phi Nhiên, nếu không phải do bệnh tình của ông cụ, anh ta thật sự cho rằng anh họ đang nói đùa.
Một thanh niên hai mươi mấy tuổi lại là cao thủ Đông y? Đông y từ khi nào lại được "trẻ hoá" như vậy? Các thầy thuốc Đông y bình thường chẳng phải đều tóc bạc râu dài sao?
Thấy anh ta có vẻ nghi ngờ, Mã Hải Đông vội vàng giải thích: "Em họ, em chớ coi thường bác sĩ Diệp. Cậu ấy tuy còn trẻ nhưng tay nghề y chắc chắn là đỉnh cao. Ông cụ nhà họ Hạ ngã bệnh vài ngày trước, sau đó được cậu ấy chữa khỏi cho".
Là con cháu một thế gia ở Giang Nam, Đường Phong đương nhiên biết nhà họ Hạ, cũng biết chuyện mấy ngày trước ông cụ Hạ bị ốm. Nhưng anh ta không ngờ rằng người thanh niên trước mặt mình lại chính là người đã chữa khỏi cho Hạ Trường Thanh.
Sau khi biết điều này, thái độ của Đường Phong lập tức trở nên khách sáo hơn rất nhiều: "Bác sĩ Diệp, đúng là tuổi trẻ tài cao, lần này phải phiền bác sĩ rồi".
Lúc này, Cao Hải Sinh ở đằng kia đã kiểm tra xong, mang theo một chồng tài liệu kiểm tra đi tới, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Diệp Phi Nhiên.
Lần này anh ta từ thủ đô đến Giang Nam, vốn tưởng rằng có thể kiếm được rất nhiều tiền, không ngờ chẳng được một xu, ngược lại còn thua cược một triệu.
Vì vậy, anh ta không lập tức trở về thủ đô mà muốn ở Giang Nam này kiếm một món tiền lớn trước lúc rời đi. Vừa đúng lúc, anh ta tình cờ được nhà họ Đường mời, cho nên anh ta đến khám bệnh cho ông cụ Đường Thiên Dật.
Đường Phong hỏi: "Bác sĩ Cao, bệnh của bố tôi thế nào rồi?"
Cao Hải Sinh phớt lờ Diệp Phi Nhiên và nói thẳng: "Tình trạng của ông cụ rất xấu. Theo kết quả kiểm tra X-quang vừa rồi, phổi và gan có bóng mờ. Có thể được chẩn đoán là ung thư giai đoạn cuối và phải phẫu thuật lập tức".
Đường Phong không bình luận gì về kết quả chẩn đoán của Cao Hải Sinh mà quay đầu nhìn về phía Diệp Phi Nhiên: “Bác sĩ Diệp, xin hãy khám bệnh giúp bố tôi”.
"Đường tiên sinh, tôi cảm thấy không cần thiết, chẩn đoán lần này chính xác 100%. Dụng cụ tôi sử dụng đều là loại tiên tiến nhất trên thế giới, kết quả chẩn đoán sẽ không có vấn đề gì".
"Ông cụ hiện đang ở giai đoạn cuối của bệnh ung thư và phải được điều trị bằng phẫu thuật ngay lập tức. Để điều trị khối u ác tính này, y học phương Tây tiên tiến hơn nhiều so với y học cổ truyền".
Lần trước ở nhà họ Hạ, anh ta không chỉ mất mặt mà còn mất một triệu, điều này khiến anh ta vô cùng khó chịu khi nhìn thấy Diệp Phi Nhiên.
Hơn nữa, anh ta đối với lần chẩn đoán này cực kỳ tự tin, các kết quả đều cho thấy ông cụ Đường mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Cho nên anh ta muốn thể hiện y thuật của mình, lấy lại chút thể diện đã mất.
Như đọc được suy nghĩ của anh ta, Diệp Phi Nhiên khẽ mỉm cười: “Bác sĩ Cao, chúng ta khoan nói về việc liệu thuốc Tây có tốt hơn thuốc Đông y trong việc điều trị khối u ác tính hay không".
"Chẩn đoán của anh là hoàn toàn sai, ông cụ Đường không mắc bệnh ung thư, lại càng không phải ung thư giai đoạn cuối".
Thấy Diệp Phi Nhiên phủ nhận chẩn đoán của mình, Cao Hải Sinh lập tức lớn tiếng: "Điều này hoàn toàn không thể xảy ra. Tôi sử dụng thiết bị y tế tiên tiến nhất trên thế giới. Kết quả xét nghiệm chắc chắn là khoa học nhất, sẽ không có sai sót".
Diệp Phi Nhiên vẻ mặt giễu cợt: "Nếu bác sĩ Cao đã tự tin như vậy, anh có dám đặt cược nữa không?"
"Tôi. . . Tôi không đánh cược, khoa học là lập luận chắc chắn nhất, tại sao phải đánh cược!"
Vừa nghĩ đến việc mất một triệu, Cao Hải Sinh lập tức hoảng sợ. Là một bác sĩ chuyên khoa ở Đế Đô, anh ta thường kiếm được rất nhiều tiền nhưng cũng tiêu rất nhiều. Hiện tại tất cả số tiền tiết kiệm được của anh ta cộng lại cũng chỉ được khoảng hai triệu.
Hiện tại đã mất một triệu, một triệu còn lại dù thế nào cũng không thể mất.
Diệp Phi Nhiên nói: "Nếu anh thậm chí không có can đảm để đặt cược thì đừng nói nhiều như vậy. Tây y chỉ là một kỹ năng y tế. Nó không cao hơn Đông y, cũng không thể đại diện cho khoa học".
"Tôi……"
Cao Hải Sinh do dự một chút, cuối cùng vẫn không dám mở miệng. Không biết vì sao, khi đối mặt với người thanh niên trước mặt này, từ đáy lòng anh ta có một cảm giác sợ hãi".
Thấy Diệp Phi Nhiên đang áp đảo Cao Hải Sinh, Đường Phong hỏi: "Bác sĩ Diệp, cậu nghĩ bố tôi đang mắc bệnh gì?"
Diệp Phi Nhiên bình thản nói: "Ông cụ không phải bệnh, mà là nội thương do tẩu hoả nhập ma gây ra".
"Hàm hồ, anh điên rồi, đọc quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp hay sao", Cao Hải Sinh quay đầu nói với Đường Phong: "Đường tiên sinh, anh đừng tin cậu ta, chuyện này hoàn toàn là nói bậy bạ, không khoa học chút nào”.
Không ngờ lúc này Đường Phong lại hưng phấn nhìn về phía Diệp Phi Nhiên: "Bác sĩ Diệp, cậu quả là thần y. Bố tôi trong quá trình tu luyện quả thực bị tẩu hoả nhập ma, cậu có cách nào cứu chữa không?"
Cao Hải Sinh nét mặt đông cứng lại, chuyện này sao có thể? Rõ ràng là ung thư giai đoạn cuối, sao lại thành tẩu hoả nhập ma thế này?
Diệp Phi Nhiên quay đầu nhìn lại, người đang đứng phía sau anh vừa hay lại là đạo sĩ mà anh đã gặp ở Phố đồ cổ.
Có vẻ như khi nãy mình đã quá phấn khích vì lấy được chiếc nhẫn chứa đồ nên mới không chú ý rằng tay đạo sĩ này vẫn luôn theo dõi mình từ phía sau.
Lúc này, hai mắt đạo sĩ sáng ngời nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay anh, kêu lên với vẻ đầy kích động: “Giới Tử Tu Di, chứa đựng vạn vật, đúng là một món đồ tốt. Mau giao nó ra đây cho ông, ông có thể tha cho mày một mạng”.
Diệp Phi Nhiên nói với giọng lạnh lùng: “Mau cút khỏi đây, tôi có thể tha cho ông một mạng”.
Tay đạo sĩ bày ra vẻ mặt dữ tợn, ông ta nói: “Nhóc con, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không? Mày đắc tội với tao, tao sẽ khiến mày không chỉ chết không có chỗ chôn, mà còn hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu thoát.
Nếu mày giao chiếc nhẫn ra đây, ông đây sẽ không để mày thiệt đâu”.
Thật ra, trong lòng đạo sĩ này vẫn còn hơi do dự, nếu người thanh niên trước mắt này có thể sử dụng pháp thuật Giới Tử Tu Di thì chắc chắn đó không phải người bình thường.
Hơn nữa, vẻ mặt bình tĩnh kia khiến ông ta không thể nhìn thấu tâm tư bên trong được, vì vậy ông ta không vội vàng ra tay, mà muốn tìm hiểu rõ hơn về đối phương trước đã.
Diệp Phi Nhiên cau mày: “Phiền vãi, có định cướp hay không? Không cướp thì tôi đi đây”.
“Nếu mày đã muốn chết, ông đấy sẽ tiễn mày lên đường”.
Vì món bảo vật trước mặt, đạo sĩ cũng chẳng thèm để ý nhiều nữa, ông ta vỗ nhẹ lòng bàn tay.
Nếu như ở Trúc Cơ trước kia, chắc Diệp Phi Nhiên vẫn phải dè chừng đạo sĩ, nhưng bây giờ thì khác rồi, hai người hoàn toàn cách biệt nhau một cấp bậc về phương diện tu vi võ đạo.
Anh chẳng còn lý do gì phải tránh né, lòng bàn tay vỗ một cái tiếp chiêu đánh của đạo sĩ.
Lúc hai chưởng đánh chạm vào nhau, chỉ nghe thấy 'ầm' một tiếng, đạo sĩ lập tức bay ngược ra phía sau cách đó mười mấy mét như diều đứt dây, ngã phịch một cái xuống mặt đất, ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
Ông ta bò từ dưới đất bò dậy, nhìn Diệp Phi Nhiên với vẻ đầy kinh ngạc, ông ta không ngờ được rằng người thanh niên trước mặt mình lại có tu vi cao đến vậy, chỉ bằng một chiêu đánh lại khiến ông ta bị trọng thương đến nôn ra máu.
“Mày đã là võ sĩ cấp Huyền?”
Những gì Diệp Phi Nhiên có được là sự kế thừa võ thuật từ Cổ Y Môn, anh không rõ cấp bậc võ sĩ hiện tại của mình là gì cũng không hiểu võ sĩ cấp Huyền nghĩa là gì.
Anh nói: “Cứng đầu vãi, có chút bản lĩnh đó mà còn học đòi cướp đồ của người khác”.
“Nhãi ranh, đừng tưởng rằng mày đạt tới cấp Huyền là ghê gớm lắm, ông đây vẫn có thể giết mày như thường”.
Lão đạo sĩ lau vết máu ở khóe miệng, sau đó hai tay ông ta lật một cái, trong lòng bàn tay ông ta xuất hiện một dãy lá bùa.
“Đi chết đi”.
Đạo sĩ hét lớn một tiếng, những lá bùa đó lập tức bay lên không trung như có linh khí, nối đuôi nhau tạo thành một con rồng dài, rồi sau đó đột nhiên bốc cháy, hóa thành một con rồng lửa lao thẳng về phía Diệp Phi Nhiên.
Sau khi phát động ra một con rồng lửa, đạo sĩ đầy vẻ đắc ý, đây đều là những lá bùa ông luyện chế vô cùng cẩn thận, tuy rằng ngọn lửa của con rồng này vẫn chưa thể bằng ngọn lửa bẩm sinh, nhưng nó vẫn mạnh hơn nhiều so với ngọn lửa thông thường.
Mặc dù đối thủ là một võ sĩ cấp Huyền, nhưng tuyệt đối sẽ không thể ngăn chặn được đòn tấn công pháp thuật của mình.
Diệp Phi Nhiên nhìn con rồng lửa đang gầm thét mà tiến về phía mình, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười nhạo báng, anh đã được kế thừa võ công của Cổ Y Môn, sức lực tinh thần của anh cực kỳ mạnh mẽ, tu vi về mặt pháp thuật cũng bỏ xa võ đạo.
Đối mặt với con rồng lửa đang lao về phía mình, anh khẽ vung tay lên một cái, không những khiến con rồng lửa ngừng tấn công mà ngay lập tức khiến nó quay đầu lại và lao về phía đạo sĩ.
“Kết ấn không gian, nắm giữ Càn Khôn, mày. . . mày. . . Là cao thủ pháp thuật!”
Đạo sĩ kinh ngạc đến tột cùng, nhưng lúc này con rồng lửa đã lao tới trước mặt ông ta, ông ta vội vàng liều mạng chống cự.
Đáng tiếc là rồng lửa rất mạnh, ông ta lại không có pháp lực mạnh mẽ như Diệp Phi Nhiên, chỉ trong nháy mắt, ông ta đã bị rồng lửa bao quanh, lông mày và tóc của ông ta đều bị thiêu rụi.
Đạo sĩ cũng rất bất chấp, từng đợt bùa chú bay ra khỏi lòng bàn tay, tốn rất nhiều sức mới dập tắt ngọn lửa trên người, ông ta cũng chẳng dám nán lại lâu nữa, chạy như bay trốn khỏi nơi đây.
Một võ sĩ cấp Huyền trẻ như vậy cộng thêm việc đối phương lại là một cao thủ về pháp thuật chắc chắn không phải là người mà ông ta có thể khiêu khích.
Sau khi Diệp Phi Nhiên có được chiếc nhẫn chứa đồ thì tâm trạng vô cùng tốt, cũng chẳng thèm để ý tới đạo sĩ kia, anh quay người rời khỏi Tụ Bảo Viên, đi về phía khách sạn mà anh đang thuê.
Đạo sĩ kia bỏ chạy, nhưng những gì mà ông ta nói khi nãy đã khơi dậy sự tò mò của anh.
Võ sĩ cấp Huyền là gì? Cao thủ pháp thuật là gì? Rốt cuộc có bao nhiêu võ sĩ và người tu luyện pháp thuật trên thế giới này, cấp bậc của họ được phân chia như thế nào? Đạo sĩ già này đang ở cấp độ nào?
Thế nhưng những người bên cạnh anh bây giờ đều là người thường, những vấn đề này chỉ có thể để trong bụng trước đã, sau này có cơ hội anh sẽ tìm hiểu sau.
Sau khi trở về khách sạn, Diệp Phi Nhiên bỗng nảy ra một suy nghĩ, các công cụ vẽ bùa như chu sa, giấy tiền vàng,... xuất hiện trên bàn.
Anh cầm bút lông lên và bắt đầu vẽ những lá bùa trên tờ giấy tiền vàng.
Những thứ như bùa chú chính là khơi gợi lên linh khí của đất trời bằng chính pháp lực của mình, đồng thời tích trữ sẵn năng lượng dưới dạng bùa vẽ trên giấy tiền vàng.
Có thể nói, lá bùa là một loại năng lượng được dự trữ sẵn từ trước đó, đến thời điểm mấu chốt thì có thể đánh ra chỉ với một ý nghĩ.
Mặc dù đây là lần đầu tiên anh vẽ bùa, nhưng đã được kế thừa của Cổ Y Môn, trình độ pháp thuật uyên thâm, nên việc vẽ một lá bùa không phải là chuyện khó.
Chỉ trong vòng hơn một giờ, anh đã vẽ ra được hai mươi lá bùa trừ tà, hai mươi lá bùa lửa, hai mươi lá bùa ngũ lôi và một số lá bùa lẻ tẻ khác nữa, tất cả đều được cất vào trong nhẫn chứa đồ.
Những thứ như này có chuẩn bị nhiều hơn một chút cũng chẳng hại gì, trong những thời khắc quan trọng có dự liệu trước vẫn hơn.
Ví dụ như cái bùa Ngũ Lôi kia, cho dù gặp phải võ sĩ có tu vi cao hơn anh, nếu anh phát động ra hàng loạt chắc cũng sẽ khiến cho đối phương hoảng sợ, nhân cơ hội anh có thể chạy trốn.
Vừa chuẩn bị xong mấy thứ kia thì điện thoại di động bên cạnh anh đổ chuông, đó là cuộc gọi của người anh em tốt, Hàn Soái.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói Hàn Soái truyền đến ngay: “Thằng ba, tám giờ tối nay, quán bar Dạ Vị Ương ở khu Đông Thành, mày không được đến muộn đấu đấy, chuyện chung thân đại sự của anh em, mày nhất định không được đến muộn”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Yên tâm đi, mặc dù anh không đẹp trai bằng em, nhưng có người anh em là em đây, chắc chắn em sẽ giúp anh rước được người đẹp về nhà”.
Là một người kế thừa Cổ Y Môn, anh hoàn toàn có thể tự tin như này.
“Mày lấy đâu ra dũng khí mà nói ra lời này đấy, không biết anh đây mới là người gánh giá trị sắc đẹp trong ký túc của chúng ta hả?”, Hàn Soái nói: “Không nói nữa, anh phải gọi điện thoại cho Ngọc Đình, tối nay gặp”.
Hàn Soái nói xong liền cúp điện thoại.
Ngay khi Diệp Phi Nhiên đặt điện thoại lên bàn, điện thoại lại đổ chuông, anh liếc nhìn thanh hiển thị người gọi, lần này là viện trưởng bệnh viện Giang Nam, Mã Hải Đông gọi tới.
Sau khi nhấn nút trả lời, anh nói: “Viện trưởng Mã, có chuyện gì vậy?”
“Bác sĩ Diệp, là thế này. Tôi có một người anh họ đang bị bệnh, bệnh tình rất nghiêm trọng. Tôi muốn nhờ cậu ra tay giúp đỡ chữa trị. Cậu có thời gian không?”
Mã Hải Đông là viện trưởng của bệnh viện Giang Nam, ông ta có trong tay nguồn tài nguyên y tế tốt nhất ở thành phố Giang Nam, ngay cả ông ta cũng không thể chữa khỏi cho người đó thì có thể thấy rằng người này chắc chắn mắc bệnh nan y, điều này đột nhiên khơi dậy sự hứng thú của Diệp Phi Nhiên.
Anh nói: “Được rồi, vừa hay chiều nay tôi có thời gian”.
“Thế thì thật tốt quá, bây giờ tôi đi đón cậu”.
Sau khi hỏi địa chỉ của Diệp Phi Nhiên xong, Mã Hải Đông cúp điện thoại, nửa giờ sau, ông ta lái chiếc Audi A6 màu đen đến trước cửa khách sạn.
Sau khi đón Diệp Phi Nhiên, cả hai cùng nhau chạy về phía nam thành phố Giang Nam.
Chương 46: Tẩu hoả nhập ma
Trong xe, Diệp Phi Nhiên hỏi: "Trưởng khoa Mã, tình trạng của bệnh nhân thế nào?"
Mã Hải Đông nói: "Bác sĩ Diệp, cậu có nghe nói về nhà họ Đường ở Giang Nam không?"
Diệp Phi Nhiên lắc đầu, trước đây anh chỉ là một học sinh bình thường, không biết nhiều về giới thượng lưu ở Giang Nam.
Mã Hải Đông lại nói: "Còn nhà họ Hạ cậu có biết không?"
Giang Nam không quá lớn, với tư cách là giám đốc bệnh viện Giang Nam, Mã Hải Đông đã nghe nói về việc Diệp Phi Nhiên chữa trị cho Hạ Trường Thanh từ lâu.
Diệp Phi Nhiên gật đầu: "Tôi đương nhiên biết".
Mã Hải Đông nói: "Xét về thực lực và địa vị, nhà họ Đường không thua kém nhà họ Hạ chút nào. Điểm khác biệt là nhà họ Hạ dựa vào tiền bạc và địa vị của mình ở Hoa Hạ, còn nhà họ Đường thì dựa vào sức mạnh".
Nhà họ Đường là một thế gia Võ Đạo, mọi thành viên cốt cán trong nhà đều luyện võ. Ông cụ Đường thậm chí còn là cao thủ, tuy đã ngoài tám mươi nhưng cơ thể vô cùng cường tráng, nhưng ba ngày trước không biết vì lý do gì đột nhiên ngã bệnh.
“Ông cụ Đường là chú họ của tôi, trong ba ngày qua tôi đã giới thiệu rất nhiều chuyên gia nổi tiếng cho ông ấy nhưng đều không hiệu quả nên hôm nay tôi muốn nhờ bác sĩ Diệp giúp đỡ".
Diệp Phi Nhiên gật đầu, không hỏi thêm câu nào khác. Về tình hình bệnh nhân, anh phải nhìn tận mắt mới có thể chẩn đoán chính xác nhất.
Không lâu sau, Mã Hải Đông lái chiếc Audi đến một biệt thự ở ngoại ô.
Biệt thự này được xây dựng dưới chân một ngọn đồi, phía trước có dòng suối, nhìn vô cùng sang trọng.
Mã Hải Đông chào vệ sĩ ở cửa, sau đó lái xe thẳng vào bên trong, đậu trước một tòa nhà nhỏ ba tầng.
Đây là bệnh viện tư nhân của nhà họ Đường. Sau khi xuống xe, ông ta đưa Diệp Phi Nhiên lên phòng bệnh ở tầng hai.
Sau khi vào cửa liền nhìn thấy một ông lão râu tóc bạc trắng nằm trên giường bệnh, bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng đang tiến hành kiểm tra.
Diệp Phi Nhiên khẽ nhếch mép cười. Thật trùng hợp, người này chính là Cao Hải Sinh, bác sĩ chuyên khoa tim phổi mà anh đã gặp ở nhà họ Hạ, không ngờ lại gặp lại sớm như vậy.
Nhìn thấy Mã Hải Đông đi vào, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi ra đón. Anh ta là Đường Phong, con trai út của ông cụ Đường.
Diệp Phi Nhiên liếc mắt một cái, lập tức nhìn rõ tu vi của đối phương, quả nhiên là một gia tộc võ thuật, người này đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao của luyện Khí.
"Anh họ, anh đến rồi".
Đường Phong lễ phép chào hỏi Mã Hải Đông, về phần Diệp Phi Nhiên bên cạnh, anh ta tưởng là tài xế đưa anh họ mình đến đây nên cũng mặc kệ.
Mã Hải Đông nói: “Em họ, tình trạng của chú thế nào rồi?”
"Tình hình rất tệ, vừa rồi ông cụ còn hộc ra máu". Đường Phong vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đây là bác sĩ mà em mời tới chữa bệnh, không biết lần này có có chữa được hay không".
Mã Hải Đông nói: “Em họ, đừng lo lắng, lần này anh đặc biệt mời bác sĩ Diệp đến chữa trị cho ông".
"Bác sĩ Diệp rất am hiểu về y học cổ truyền, cậu ấy nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho chú".
"Bác sĩ Diệp, y học cổ truyền?"
Đường Phong nghi ngờ nhìn Diệp Phi Nhiên, nếu không phải do bệnh tình của ông cụ, anh ta thật sự cho rằng anh họ đang nói đùa.
Một thanh niên hai mươi mấy tuổi lại là cao thủ Đông y? Đông y từ khi nào lại được "trẻ hoá" như vậy? Các thầy thuốc Đông y bình thường chẳng phải đều tóc bạc râu dài sao?
Thấy anh ta có vẻ nghi ngờ, Mã Hải Đông vội vàng giải thích: "Em họ, em chớ coi thường bác sĩ Diệp. Cậu ấy tuy còn trẻ nhưng tay nghề y chắc chắn là đỉnh cao. Ông cụ nhà họ Hạ ngã bệnh vài ngày trước, sau đó được cậu ấy chữa khỏi cho".
Là con cháu một thế gia ở Giang Nam, Đường Phong đương nhiên biết nhà họ Hạ, cũng biết chuyện mấy ngày trước ông cụ Hạ bị ốm. Nhưng anh ta không ngờ rằng người thanh niên trước mặt mình lại chính là người đã chữa khỏi cho Hạ Trường Thanh.
Sau khi biết điều này, thái độ của Đường Phong lập tức trở nên khách sáo hơn rất nhiều: "Bác sĩ Diệp, đúng là tuổi trẻ tài cao, lần này phải phiền bác sĩ rồi".
Lúc này, Cao Hải Sinh ở đằng kia đã kiểm tra xong, mang theo một chồng tài liệu kiểm tra đi tới, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Diệp Phi Nhiên.
Lần này anh ta từ thủ đô đến Giang Nam, vốn tưởng rằng có thể kiếm được rất nhiều tiền, không ngờ chẳng được một xu, ngược lại còn thua cược một triệu.
Vì vậy, anh ta không lập tức trở về thủ đô mà muốn ở Giang Nam này kiếm một món tiền lớn trước lúc rời đi. Vừa đúng lúc, anh ta tình cờ được nhà họ Đường mời, cho nên anh ta đến khám bệnh cho ông cụ Đường Thiên Dật.
Đường Phong hỏi: "Bác sĩ Cao, bệnh của bố tôi thế nào rồi?"
Cao Hải Sinh phớt lờ Diệp Phi Nhiên và nói thẳng: "Tình trạng của ông cụ rất xấu. Theo kết quả kiểm tra X-quang vừa rồi, phổi và gan có bóng mờ. Có thể được chẩn đoán là ung thư giai đoạn cuối và phải phẫu thuật lập tức".
Đường Phong không bình luận gì về kết quả chẩn đoán của Cao Hải Sinh mà quay đầu nhìn về phía Diệp Phi Nhiên: “Bác sĩ Diệp, xin hãy khám bệnh giúp bố tôi”.
"Đường tiên sinh, tôi cảm thấy không cần thiết, chẩn đoán lần này chính xác 100%. Dụng cụ tôi sử dụng đều là loại tiên tiến nhất trên thế giới, kết quả chẩn đoán sẽ không có vấn đề gì".
"Ông cụ hiện đang ở giai đoạn cuối của bệnh ung thư và phải được điều trị bằng phẫu thuật ngay lập tức. Để điều trị khối u ác tính này, y học phương Tây tiên tiến hơn nhiều so với y học cổ truyền".
Lần trước ở nhà họ Hạ, anh ta không chỉ mất mặt mà còn mất một triệu, điều này khiến anh ta vô cùng khó chịu khi nhìn thấy Diệp Phi Nhiên.
Hơn nữa, anh ta đối với lần chẩn đoán này cực kỳ tự tin, các kết quả đều cho thấy ông cụ Đường mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Cho nên anh ta muốn thể hiện y thuật của mình, lấy lại chút thể diện đã mất.
Như đọc được suy nghĩ của anh ta, Diệp Phi Nhiên khẽ mỉm cười: “Bác sĩ Cao, chúng ta khoan nói về việc liệu thuốc Tây có tốt hơn thuốc Đông y trong việc điều trị khối u ác tính hay không".
"Chẩn đoán của anh là hoàn toàn sai, ông cụ Đường không mắc bệnh ung thư, lại càng không phải ung thư giai đoạn cuối".
Thấy Diệp Phi Nhiên phủ nhận chẩn đoán của mình, Cao Hải Sinh lập tức lớn tiếng: "Điều này hoàn toàn không thể xảy ra. Tôi sử dụng thiết bị y tế tiên tiến nhất trên thế giới. Kết quả xét nghiệm chắc chắn là khoa học nhất, sẽ không có sai sót".
Diệp Phi Nhiên vẻ mặt giễu cợt: "Nếu bác sĩ Cao đã tự tin như vậy, anh có dám đặt cược nữa không?"
"Tôi. . . Tôi không đánh cược, khoa học là lập luận chắc chắn nhất, tại sao phải đánh cược!"
Vừa nghĩ đến việc mất một triệu, Cao Hải Sinh lập tức hoảng sợ. Là một bác sĩ chuyên khoa ở Đế Đô, anh ta thường kiếm được rất nhiều tiền nhưng cũng tiêu rất nhiều. Hiện tại tất cả số tiền tiết kiệm được của anh ta cộng lại cũng chỉ được khoảng hai triệu.
Hiện tại đã mất một triệu, một triệu còn lại dù thế nào cũng không thể mất.
Diệp Phi Nhiên nói: "Nếu anh thậm chí không có can đảm để đặt cược thì đừng nói nhiều như vậy. Tây y chỉ là một kỹ năng y tế. Nó không cao hơn Đông y, cũng không thể đại diện cho khoa học".
"Tôi……"
Cao Hải Sinh do dự một chút, cuối cùng vẫn không dám mở miệng. Không biết vì sao, khi đối mặt với người thanh niên trước mặt này, từ đáy lòng anh ta có một cảm giác sợ hãi".
Thấy Diệp Phi Nhiên đang áp đảo Cao Hải Sinh, Đường Phong hỏi: "Bác sĩ Diệp, cậu nghĩ bố tôi đang mắc bệnh gì?"
Diệp Phi Nhiên bình thản nói: "Ông cụ không phải bệnh, mà là nội thương do tẩu hoả nhập ma gây ra".
"Hàm hồ, anh điên rồi, đọc quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp hay sao", Cao Hải Sinh quay đầu nói với Đường Phong: "Đường tiên sinh, anh đừng tin cậu ta, chuyện này hoàn toàn là nói bậy bạ, không khoa học chút nào”.
Không ngờ lúc này Đường Phong lại hưng phấn nhìn về phía Diệp Phi Nhiên: "Bác sĩ Diệp, cậu quả là thần y. Bố tôi trong quá trình tu luyện quả thực bị tẩu hoả nhập ma, cậu có cách nào cứu chữa không?"
Cao Hải Sinh nét mặt đông cứng lại, chuyện này sao có thể? Rõ ràng là ung thư giai đoạn cuối, sao lại thành tẩu hoả nhập ma thế này?