-
Chương 49-51
Chương 49: Quà sinh nhật của Hàn Soái
Đường Thiên Dật nói: “Hiện tại người tu luyện thuật pháp so với tu luyện võ đạo thì ít hơn rất nhiều, tôi cũng không biết rõ số lượng bao nhiêu mà chỉ biết đại khái.
Người tu pháp đại khái chia thành bốn cấp bậc: thuật sĩ tu pháp, chân nhân tu pháp, đại sư thuật pháp và tông sư thuật pháp.
Dựa trên thực lực, thuật sĩ tu pháp tương đương võ giả cấp Hoàng, chân nhân tu pháp tương đương võ giả cấp Huyền, đại sư thuật pháp tương đương võ giả cấp Địa, tông sư thuật pháp bằng với võ giả cấp Thiên, lên cao nữa thì tôi không biết.
Nhưng mà thứ ít thì sẽ quý hiếm, bởi vì số lượng ít nên địa vị người tu pháp càng cao quý hơn. Ân nhân, tôi chỉ biết chừng đó thôi”.
Diệp Phi Nhiên gật đầu, qua giới thiệu của Đường Thiên Dật, anh đã hiểu được đại khái.
Thuật sĩ tu pháp trên địa cầu tương đương với nhập môn trong truyền thừa, chân nhân tu pháp tương đương tu pháp trong truyền thừa, đại sư thuật pháp tương đương ngộ đạo trong truyền thừa, tông sư thuật pháp tương đương đạo Huyền trong truyền thừa.
Hiện tại bản thân anh đã đạt đến cấp bậc ngộ đạo, vì vậy được lão đạo kia gọi là đại sư thuật pháp.
Lúc này anh đã nhận thức được sơ bộ thực lực của bản thân, Hoa Hạ nhiều nhân tài, người giỏi hơn anh cũng có rất nhiều, nhưng ở thành phố Giang Nam thì không có ai có thể đe dọa được anh.
Ngay lúc này, điện thoại trong túi anh chợt vang lên, là Hàn Soái gọi đến.
“Em ba, mày đang ở đâu đấy? Anh đã đến Dạ Vị Ương rồi, mày mau qua đây đi!”
Diệp Phi Nhiên nhìn đồng hồ, chớp mắt đã đến tối rồi, anh tạm biệt bố con Đường Thiên Dật rồi rời khỏi nhà họ Đường, vội đi đến KTV Dạ Vị Ương ở khu phía Đông.
Anh đi rồi, Mã Hải Đông cũng rời khỏi đó, bố con Đường Thiên Dật lại quay về phòng làm việc.
Đường Thiên Dật ngồi trên ghế bành hỏi: “Phong Nhi, hôm nay con đưa cho bác sĩ Diệp bao nhiêu tiền khám vậy?”
Đường Phong nói: “Thưa bố, con đưa mười triệu”.
Nghe thấy con số này, Đường Thiên Dật khẽ lắc đầu.
Đường Phong kinh ngạc nói: “Sao vậy ạ, có vấn đề gì sao? Đối với bác sĩ mà nói, một triệu đã là giá trên trời rồi, chúng ta đưa mười triệu hẳn là đã không ít rồi mà?”
“Phong Nhi, đầu óc con vẫn không đủ nhanh nhạy, mười triệu đúng là không ít, nhưng phải xem xem đó là bác sĩ nào”.
Đường Thiên Dật nói: “Bác sĩ Diệp là thần y, không chỉ cứu sống cái mạng già này của bố, mà còn nâng cao tu vi của bố, đồng thời người ta còn là một võ giả cấp Huyền.
Vừa mới hai mươi tuổi đã có thể bước vào cấp Huyền, đồng thời còn là thánh thủ y đạo, nhìn khắp thiên hạ này, chắc chắn không ai có thể có được bản lĩnh này.
Đối với loại người cao quý như vậy, nhà họ Đường chúng ta nên tận sức làm quen, chỉ cần bác sĩ Diệp nguyện ý thì bất cứ lúc nào cũng có thể đưa con bước vào ngưỡng cửa cấp Huyền”.
Đường Phong nói: “Bố à, con cũng chính là vì muốn kết giao với bác sĩ Diệp nên mới bỏ ra mười triệu”.
“Nếu được thế thì bố đã không nói con còn kém lắm, tầm nhìn con quá hạn hẹp, người cao quý như bác sĩ Diệp sao lại coi trọng tiền tài chứ? Chẳng lẽ con không phát hiện lúc đưa tấm chi phiếu qua, cậu ấy cũng chẳng buồn liếc nhìn sao.
Chỉ dựa vào điểm này, làm sao cậu ấy coi trọng nhà họ Đường chúng ta chứ”.
“Chuyện này… Bố, là con không suy nghĩ chu đáo, bố xem xem có cách nào cứu vãn không?”
Đường Phong nói chuyện thì trán đã chảy đầy mồ hôi lạnh, nếu thật sự khiến Diệp Phi Nhiên không vui, vậy sau này hy vọng tiến đến cấp Huyền của anh ta xem như mất rồi.
“Đối với người cao quý như bác sĩ Diệp, tiền tài bình thường chắc chắn khó để lại ấn tượng trong lòng cậu ấy”.
Đường Thiên Dật nói: “Như vậy đi, con lái chiếc xe trong nhà kho, xử lý thủ tục giấy tờ rồi tặng cho bác sĩ Diệp, cũng xem như là thành ý của nhà họ Đường chúng ta”.
Vẻ mặt Đường Phong chợt thay đổi, nói: “Bố à, chiếc xe đó không phải chuẩn bị để tặng cho bên tỉnh thành, làm quen với nhà họ Cố sao?”
Đường Thiên Dật nhíu mày nói: “Đến giờ con vẫn chưa nhìn ra bên nào nặng bên nào nhẹ sao? Nhà họ Cố tuy là gia tộc lớn ở tỉnh, nhưng cũng là nước xa, lúc cấp bách cũng không cứu được lửa gần cho nhà họ Đường chúng ta.
Con biết võ giả cấp Huyền đối với gia tộc võ đạo chúng ta quan trọng đến thế nào, chỉ cần bác sĩ Diệp lại giúp nhà họ Đường chúng ta tăng thêm hai võ giả cấp Huyền thì nhà họ Đường chúng ta xem như một bước lên mây.
Vì vậy chỉ cần chúng ta có thể giữ được bác sĩ Diệp thì tương lai, cho dù vượt xa nhà họ Cố cũng chẳng phải chuyện khó”.
“Con hiểu rồi bố, bây giờ con sẽ đi làm ngay”.
Đường Phong nói xong thì rời khỏi phòng làm việc.
Diệp Phi Nhiên gọi một chiếc xe, đi thẳng đến trước cửa KTV Dạ Vị Ương ở khu Đông, lúc đến nơi, Hàn Soái đã đợi ở bên trong, tay trái anh ấy không biết làm sao lại băng bó, bên trên còn có cả vết máu.
Nhìn thấy Hàn Soái mặc bộ đồ thể thao thoải mái, anh bất giác kinh ngạc hỏi: “Người anh em, hôm nay không phải là anh đến tỏ tình sao? Sao lại mặc xuề xòa vậy?”
Hàn Soái cười ha ha: “Anh không nói cho Vũ Đình biết anh là con nhà giàu, đương nhiên phải ăn mặc bình thường chút”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Có cần thiết phải vậy không? Nói cho người ta biết anh có nhà có xe, trong nhà có tiền tiết kiệm tám chữ số, không phải càng dễ theo đuổi con gái hơn sao?”
Hàn Soái ra vẻ nói: “Anh với Vũ Đình là kiểu tình cảm thuần khiết, không liên quan gì đến vật chất cả”.
“Anh à, chắc chắn là anh xem phim quá nhiều rồi, đầu óc cũng bị tàn phá hết rồi”. Diệp Phi Nhiên lại nhìn cánh tay băng bó rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Bị lúc chuẩn bị quà sinh nhật cho Vũ Đình”.
Hàn Soai nói rồi lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra thì bên trong có một chiếc nhẫn bạc.
Diệp Phi Nhiên nói: “Sinh nhật người ta mà anh tặng cái này? Một chiếc nhẫn bạc cũng chỉ có mấy chục tệ mà thôi, như vậy chẳng phải là keo kiệt quá rồi sao?”
“Con người mày nông cạn quá em ạ”. Hàn Soái khinh bỉ trừng nhìn anh, sau đó nói: “Chiếc nhẫn bạc của anh đây không phải bình thường, mà là đích thân anh đây tự tay làm ra.
Bên trên có tên của Vũ Đình, còn có cả máu của anh nữa tay là do lúc mài nhẫn không cẩn thận mà bị thương, cho nên chiếc nhẫn này đối với Vũ Đình mà nói là bảo vật vô giá”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Vậy thì đó là do anh tự xem là bảo vật thôi, bây giờ có rất nhiều cô gái đều rất coi trọng vật chất đấy”.
“Vũ Đình nhà anh không phải kiểu người như vậy, nếu không phải tên nhóc Đào Vĩ kia hay phá đám thì hai người bọn anh sớm đã là tình nhân thành người thân rồi”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Biết rõ gia thế tình địch rồi sao?”
“Đương nhiên rồi, phải biết mình biết ta mới trăm trận trăm thắng được. Tên kia là sinh viên năm tư đại học Giang Nam, bố cậu ta kinh doanh đại lý rượu, trong nhà cũng có chút tiền.
Lúc trước cậu ta thường dùng tiền trêu đùa rất nhiều bạn học nữ, chỉ là Vũ Đình không phải kiểu con gái yêu tiền như vậy”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Anh tự tin như vậy sao?”
“Tự tin thì có nhưng cũng phải chuẩn bị đầy đủ, nên mới gọi mày đến giúp anh đây”.
Hàn Soái nói: “Chúng ta mau đi vào đi, phải vào trước khi Vũ Đình đến, không thể đến muộn được”.
Nói xong hai người cùng đi vào KTV Dạ Vị Ương, bọn họ vừa đi vào thì một tên lưu mạnh cách đó không xa đã lấy điện thoại ra.
“Cậu Mã, vừa nãy tôi nhìn thấy cái tên Diệp Phi Nhiên kia, đi cùng một người khác vào KTV Dạ Vị Ương”.
“Được, tôi biết rồi”.
Bên kia điện thoại, Mã Văn Bác và Chu Lâm Lâm đang ngồi trong phòng bao ở quán bar, uống rượu cùng một thanh niên chừng ba mươi tuổi.
Người kia nhuộm tóc sặc sỡ, trước ngực còn xăm hình đầu sói rất lớn, lúc này đang ra tay giở trò với một cô gái trang điểm xinh đẹp ôm trong lòng.
Mã Văn Bác cúp điện thoại nói: “Anh Lang, đã tìm được tên kia rồi, chỉ cần anh đánh gãy hai chân của tên kia thì sẽ có ba triệu trong túi, không thiếu một đồng”.
Chương 50: KTV Dạ Vị Ương
Từ sau khi bị ném ra khỏi học viện Đông y Giang Nam, Mã Văn Bác đã căm hận Diệp Phi Nhiên đến tận xương tủy, bỏ ra ba triệu tìm tên lưu manh Hắc Lang, chuẩn bị báo thù Diệp Phi Nhiên.
Hắc Lang cầm ly rượu vang trước mặt, uống một ngụm rồi nói: “Chẳng qua cũng là một thằng sinh viên thôi mà? Nói cho tôi biết thằng đó ở đâu, bây giờ tôi đưa anh em qua đánh gãy hai chân nó”.
“Ở KTV Dạ Vị Ương, chúng ta qua ngay đi, trực tiếp kéo nó ra”.
Nghĩ đến hôm nay cuối cùng bản thân cũng có thể báo thù, vẻ mặt Mã Văn Bác rất vui mừng, Hắc Lang là tên lưu manh có tiếng, nghe nói không có chuyện gì mà hắn ta không làm được.
Chu Lâm Lâm cũng hớn hở: “Em cũng muốn đi, em muốn nhìn xem tên kia quỳ xuống xin em tha thứ thế nào”.
Lúc này cô ta cũng căm hận Diệp Phi Nhiên, tâm lý cô gái này rất kỳ lạ, rõ ràng bản thân bắt cá hai tay nhưng luôn nghĩ người ta có lỗi với cô ta.
Dáng vẻ hai người nóng lòng muốn thử, nhưng vẻ mặt Hắc Lang lại rất nghiêm túc: “KTV Dạ Vị Ương là địa bàn của Ma Cửu gia, ai dám đến đó gây chuyện chứ?”
Chu Lâm Lâm hỏi: “Hả? Anh Lang, ngay cả anh cũng sợ hắn ta sao?”
Cô ta không ở trong giới, cũng không biết Ma Cửu gia là thần thánh phương nào, trong mắt cô ta thì người trước mắt này đã là nhân vật rất lợi hại rồi.
Hắc Lang hung hăng trừng nhìn cô ta, cô gái này đúng là ngực to não nhỏ, bản thân hắn ta nhiều lắm cũng chỉ là tên lưu manh côn đồ, sao có thể so với Ma Cửu gia chứ?
Người ta là nhân vật lớn ở khu thành Đông, giơ tay nhấc chân thôi cũng có thể đè chết hắn ta rồi.
Nhưng chuyện mất mặt thế này đương nhiên không thể nói ra, hắn ta nói: “Đây không phải vấn đề sợ hay không sợ, lăn lộn ngoài xã hội cũng phải có quy tắc chứ, đó là địa bàn của Ma Cửu gia, tôi không thể vào được”.
Mã Văn Bác nói: “Vậy phải làm sao?”
Hắc Lang nói: “Được thôi, bây giờ chúng ta dẫn người đến trước cửa KTV, đợi tên nhóc kia đi ra thì chúng ta có thể ra tay rồi.
Chỉ cần rời khỏi địa bàn của Ma Cửu gia, chúng ta muốn làm gì cậu ta cũng được”.
Mã Văn Bác nói: “Vậy được, bây giờ chúng ta qua đó, tuyệt đối không thể để hắn ta chạy được”.
Diệp Phi Nhiên và Hàn Soái cùng đi vào KTV Dạ Vị Ương, nơi này vừa mở cửa không lâu, toàn bộ trang trí đều mới cả, thoạt nhìn vô cùng xa hoa.
Đây là lần đầu tiên anh đến nơi tiêu phí xa hoa như vậy, nếu là lúc trước thì chắc chắn sẽ rất lo lắng.
Nhưng bây giờ anh là người thừa kế Cổ Y Môn, dù là ánh mắt hay khí chất cũng không thể so với người thường, đương nhiên sẽ không màng đến những thứ thế tục như vậy.
Hai người đi thẳng đến phòng bao bạch kim trên lầu hai, địa điểm tổ chức sinh nhật cho Thạch Vũ Đình được đặt ở đây.
Đẩy cửa phòng, ghế sô pha bằng da trong phòng đã có ba người trẻ tuổi ngồi đó.
Không ăn mặc bình thường như Hàn Soái, mà ba người này đều mặc đồ vest trông rất mắc tiền, tay còn đeo đồng hồ hơn cả trăm nghìn tệ, trông dáng vẻ như chỉ sợ người khác không biết bọn họ là người có tiền mà thôi.
Nhìn thấy Diệp Phi Nhiên và Hàn Soái bước vào, người trẻ tuổi ngồi ngay giữa cười lạnh đứng dậy, hắn ta chính là tình địch hiện tại của Hàn Soái - Đào Vĩ.
“Hàn Soái, thật không ngờ hôm nay anh còn dám đến”.
Đào Vĩ đứng dậy, vẻ mặt trêu chọc nhìn Hàn Soái.
Hàn Soái nói: “Hôm nay là sinh nhật của Vũ Đình, tôi là bạn trai cô ấy, đương nhiên phải đến rồi”.
“Bạn trai của Vũ Đình? Đúng là không biết ai cho anh cái gan này, lời như thế mà cũng nói ra được. Thôi vậy, tôi cũng không so đo gì với cái tên nghèo mạt như anh, qua hôm nay thì anh sẽ biết Vũ Đình là người phụ nữ của ai thôi”.
Ánh mắt Đào Vĩ chuyển sang Diệp Phi Nhiên, nói: “Đây là viện binh do anh tìm đến sao? Sao trông còn nghèo hơn anh vậy? Không thể tìm người nào có tiền giữ thể diện cho anh được sao?”
Lúc này, một người khác ở bên cạnh hắn ta lại nói: “Tiểu Vĩ, anh như vậy chẳng phải đang làm khó người ta sao? Bản thân hắn ta là kẻ nghèo, xung quanh trên dưới đều là người nghèo, anh bảo hắn ta đi đâu tìm người có tiền chứ?”
“Anh Húc nói có lý, vật hợp theo loài, người nghèo thì cũng chỉ quen biết người nghèo thôi”.
Đào Vĩ nhìn Hàn Soái, vẻ mặt kiêu căng nói: “Bây giờ cho anh xem thử bạn bè tôi đều là cấp bậc thế nào vậy”.
Hắn ta đưa tay chỉ vào người trẻ tuổi bên trái nói: “Người này là cậu Ngưu - Ngưu Hạo Thiên, bố anh ấy kinh doanh khách sạn năm sao, không những có tiền mà còn có bạn bè cả hai giới hắc bạch ở thành phố Giang Nam này”.
Hắn ta lại vỗ vai người trẻ tuổi bên cạnh vừa mới lên tiếng lúc nãy: “Người này là cậu Dương, Dương Húc, bố anh ấy là nhân vật nổi danh khu Tây, đại ca Từ - Từ Dương, là anh lớn vang dội khắp giới”.
Hôm nay mời hai người này đến, mục đích là muốn khoe khoang thân phận và địa vị bản thân, nhưng không ngờ vừa mới giới thiệu xong, Diệp Phi Nhiên bỗng cười xòa.
Đào Vĩ bực bội nói: “Tên nhóc kia, cười cái gì?”
Diệp Phi Nhiên nói: “Tôi cũng phục anh rồi, nói thì có vẻ như đao to búa lớn lắm, nhưng nói trắng ra chẳng qua chỉ là mở tiệm cơm và một tên côn đồ lưu manh mà thôi, như vậy thì có gì mà khoe khoang chứ?”
Nghe anh nói vậy, sắc mặt ba người đều thay đổi, Dương Húc tức giận nói: “Nhóc con, anh nói chuyện kiểu gì vậy? Có tin ngay bây giờ tôi bảo bố tôi gọi người đến đánh gãy hai chân anh không”.
Hàn Soái kéo Diệp Phi Nhiên che chắn sau lưng, nói: “Anh dám sao, đây là bạn tôi”.
“Bạn anh thì sao? Hai tên nghèo còn nghĩ mình là nhân vật lớn hay sao”.
Dương Húc nói rồi lấy điện thoại ra định gọi điện, Đào Vĩ vội ngăn hắn ta lại: “Anh Húc, thôi đi vậy, hôm nay là sinh nhật Vũ Đình, để hôm khác chúng ta dạy dỗ tên này”.
Sau đó lại thấp giọng nói: “Anh Húc, đây là địa bàn của Ma Cửu gia”.
Nghe hắn ta nói vậy, lúc này Dương Húc với bỏ điện thoại xuống, hung hăng nói: “Tên nhóc kia, có gan thì nói tên ra đi”.
Diệp Phi Nhiên kéo Hàn Soái ra, nói: “Tôi tên Diệp Phi Nhiên, có chuyện thì cứ đến tìm tôi”.
Vốn dĩ anh không thích gây rối, nhưng hôm nay là chuyện tốt của anh em, đương nhiên bản thân anh không thể để đối phương kiêu ngạo được.
“Diệp Phi Nhiên đúng không? Đúng là không hiểu nổi, bây giờ đến tên nghèo mạt cũng dám ngang tàng như vậy, đúng là không biết các người lấy đâu ra dũng khí vậy?”
Người nói chính là Ngưu Hạo Thiên, hắn ta tiến lên hai bước quan sát Diệp Phi Nhiên và Hàn Soái, bĩu môi nói: “Quần áo hai người cộng lại cũng chưa đến mấy trăm tệ nhỉ, đến một cái túi của tụi này cũng chẳng mua nổi”.
Hàn Soái nói: “Vậy thì sao? Có tiền thì ngon sao?”
“Anh nói đúng đấy, có tiền là ngon rồi”. Ngưu Hạo Thiên kiêu căng nói: “Có tiền thì có thể muốn gì được đó, tôi muốn ăn gì thì ăn, muốn mặc gì thì mặc, muốn chơi cô gái nào thì cứ chơi.
Cũng chỉ có loại nghèo mạt như các người mới tin vào tình yêu, mới dùng mấy thứ hư vô đó tự an ủi bản thân, thế giới này nào có phụ nữ nào không thích tiền chứ? Ai cũng thích ngồi BWM khóc chứ cũng sẽ không ngồi trên xe máy mà cười đâu.
Chỉ dựa vào tài cán của các anh mà còn dám muốn cướp phụ nữ của Đào Vĩ, chẳng lẽ không dùng gương soi xem bản thân là dạng gì sao?”
Dương Húc nói theo: “Không sai, loại nghèo hèn như các anh, chỉ có thể đợi chúng tôi chơi phụ nữ chán rồi vứt cho thôi, các anh nhận lấy đồ thừa, rồi cung phụng cả đời như Bồ Tát vậy.
Đây chính là mệnh của loại người nghèo các anh, chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn tụi này, dùng mấy thứ chúng tôi đã chơi nát thôi”.
Đào Vĩ nói: “Nói không sai, đừng nghĩ đến chuyện cướp phụ nữ của tôi, đợi tôi chơi đủ rồi, anh đem về mà cung phụng.
Nhưng anh yên tâm, phụ nữ bình thường, tôi chơi cũng chẳng lâu đâu, đa số chừng mười ngày nửa tháng là chán rồi”.
Nói xong ba người họ đều kiêu căng bật cười, vẻ mặt ngang tàng càn rỡ.
Chương 51: Có tiền cũng không mua được IQ
Bản thân Hàn Soái cũng là cậu ấm nhà giàu, nhưng bình thường không bao giờ anh ấy coi thường người nghèo, không thì đã chẳng ở cùng với Diệp Phi Nhiên lâu đến vậy.
Nghe thấy mấy người phía trước chế nhạo người nghèo, còn lấy Thạch Vũ Đình ra làm đồ chơi thì Hàn Soái lập tức nổi giận, Diệp Phi Nhiên cầm điện thoại nói: “Anh hai, ban nãy em đã quay lại rồi, anh nói xem lát phát cho tất cả mọi người xem thì sẽ vui thế nào?”
Nghe thấy thế, nụ cười trên mặt ba người kia lập tức vụt tắt, sau đó cả bọn đều biến sắc mặt.
Nhất là Đào Vĩ, hắn nghệt mặt ra, câu nói ban nãy của hắn mang ra để huênh hoang lúc không có ai thì được, chứ nếu muốn theo đuổi Thạch Vũ Đình rồi bị phát clip trước bao người thì hỏng bét.
Ngưu Hạo Thiên và Dương Húc rõ ràng cũng ý thức được điều này, cả ba cùng hô lên: “Này, mau xoá ngay đi!”
Diệp Phi Nhiên cầm điện thoại cười nói: “Ban nãy đang oách lắm mà, sao giờ lại sợ thế? Muốn tôi xoá cũng được thôi, xin lỗi anh hai tôi đi”.
“Tôi…”
Đào Vĩ thoáng do dự, cuối cùng vẫn cúi đầu nói với Hàn Soái: “Xin lỗi, ban nãy là tôi sai”.
Diệp Phi Nhiên nói với Ngưu Hạo Thiên và Dương Húc: “Còn hai người nữa”.
“Cứ chờ đấy!”
Tuy hai người kia tức đến cắn răng cắn lợi, nhưng đây là quán karaoke Dạ Vị Ương nên họ không dám làm bậy, vì thế đành phải cúi đầu xin lỗi Hàn Soái.
Diệp Phi Nhiên cười nói: “Tốt, thái độ tích cực, rất chân thành!”
Đào Vĩ hung hăng nói: “Giờ xoá clip đi được chưa?”
Diệp Phi Nhiên giơ điện thoại lên nói: “Phải công nhận là tiền là thứ thần kỳ, nhưng không phải thứ gì cũng mua được. Ví dụ như ba người chẳng hạn, có tiền nhưng không mua được IQ, tôi chỉ đùa các người thôi, điện thoại đã mở đâu mà quay được gì?”
“Thằng khốn, mày dám chơi bọn tao à!”
Nói rồi, Dương Húc với dáng người đô con định lao đến đánh Diệp Phi Nhiên, nhưng đã bị Đào Vĩ kéo lại.
“Anh Húc, đừng nóng, chờ qua tối nay, mình sẽ cho nó biết tay”.
Dương Húc hừ lạnh một tiếng, sau đó cả ba không để ý đến nhóm Diệp Phi Nhiên nữa, mà ngồi lại vào chỗ.
Hàn Soái ôm cánh tay Diệp Phi Nhiên rồi cười phá lên nói: “Chú ba, chú mày chơi ba thằng kia một vố được đấy, trút được giận cho anh em mình”.
Ở phía khác, Ngưu Hạo Thiên nói to: “Tiểu Vĩ, nghe nói phòng bao bạch kim của quán Dạ Vị Ương này rẻ nhất cũng mười nghìn, chú mày cũng chịu chi đấy”.
Đào Vĩ hiểu ngay được ý của mấy người anh em, họ đang muốn tìm lại chút thể diện mà ban nãy đã mất, hắn rất phối hợp mà nói: “Có là gì đâu, chỉ mười nghìn thôi mà. Với đám nghèo hèn thì là con số lớn, chứ với tụi mình thì chỉ bằng cốc rượu thôi”.
Dương Húc hùa theo: “Muốn đặt được phòng bạch kim không phải chỉ cần có tiền là xong đâu, đây là địa bàn của Ma Cửu gia, không có chút thân phận và địa vị thì còn lâu mới đặt được”.
“Thường thôi anh, bố em là bạn của Ma Cửu gia, rượu với đồ uống ở đây do nhà em phụ trách hết mà”.
Hắn đắc ý liếc nhìn Diệp Phi Nhiên và Hàn Soái, có thể móc nối quan hệ với Ma Cửu gia cũng đủ để vênh mặt với đời rồi.
Ngưu Hạo Thiên nói: “Ma Cửu gia là thần tượng của anh, nghe nói ông ấy đứng đầu trong bốn ông lớn của Giang Nam, bên dưới có đến vài trăm anh em đấy”.
Dương Húc: “Chính xác, Ma Cửu gia không phải ông lớn bình thường đâu, sau lưng ông ấy là một bối cảnh rất lớn, người của cả hai giới hắc bạch đều không dám dây vào. Nghe nói cách đây không lâu có một thương nhân ở ngoài đến, dựa vào mình có quen biết với giới quan chức nên không coi Ma Cửu gia ra gì, kết quả là chưa đến ba ngày thì công ty đã phá sản, từ đó không còn ai ở Giang Nam dám làm ăn với người đó nữa, đây chính là uy lực của Ma Cửu gia. Nói không phải quá chứ, Ma Cửu gia chỉ cần hắt hơi một cái là cả Giang Nam cảm cúm ngay”.
Đào Vĩ nói: “Em nghe nói bản thân ông ấy cũng là một cao thủ đấy, hồi còn trẻ từng tay không đánh bại hơn 100 người, từ đó mới nổi danh”.
Dương Húc: “Đúng đó, thân thủ của Ma Cửu gia thâm sâu khó lường, nhưng giờ ông ấy là ông lớn của Giang Nam rồi nên đã nhiều năm không phải ra tay nữa. Dù gặp chuyện gì cũng sai đàn em đi giải quyết thôi”.
Ngưu Hạo Thiên: “Nghe bố anh bảo mấy hôm trước có một thằng oắt không biết sống chết đã chọc vào Ma Cửu gia, nó chẳng những đánh người của ông ấy mà còn tống anh Đao Sẹo vào tù, có phải chán sống hay không chứ?”
“Thế á? Có chuyện này ư?”, Đào Vĩ nghi hoặc hỏi: “Giờ thằng đó sao rồi? Có phải bị phanh thây rồi không?”
Dương Húc: “Nghe bố anh bảo chuyện này không đơn giản, nghe đâu thằng kia có chút quen biết với cô lớn nhà họ Hạ. Vì nể mặt nhà họ Hạ nên Ma Cửu gia chưa thấy có động tĩnh gì. Nhưng chắc cũng là tạm thời thôi, không ai động vào Ma Cửu gia mà không phải trả giá cả, chắc vài bữa nữa là thằng kia nhừ tử thôi”.
Nghe bọn họ nói đến đây, Diệp Phi Nhiên không nhịn được bật cười. Chuyện này kể ra cũng buồn cười, mấy hôm trước chính anh đã dạy cho đám đàn em của Ma Cửu gia một bài học, giờ lại ngồi uống rượu trong quán của ông ta. Hàn Soái nghiêm mặt nói: “Chú ba, bố anh cũng từng kể về Ma Cửu gia này, một nhân vật lớn thiết thực đấy, sau này chú mà gặp thì phải cẩn thận, đừng dây vào làm gì”.
Diệp Phi Nhiên cười nói: “Chỉ là một lão lưu manh thôi mà, có gì phải sợ chứ”.
Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bao mở ra, có hai cô gái đi vào.
Cô gái đi trước mặc một chiếc váy dài màu trắng, tóc dài xoã ngang vai, ngũ quan tinh tế, trông rất thống công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Tuy cô gái này không xinh bằng Hạ Song Song và Tần Giai Kỳ, nhưng cũng thuộc hàng mỹ nữ.
Còn cô gái đứng cạnh cô ấy thì trông cũng xinh, nhưng do trang điểm quá đậm, thêm cách ăn mặc hở hang nên trông giống gái làng chơi, thua xa khí chất của cô đằng trước.
“Vũ Đình, em đến rồi à!”
Hai cô gái bước vào xong thì nhóm Hàn Soái và Đào Vĩ đều đứng dậy ra chào hỏi, cô phía trước chính là Thạch Vũ Đình - người mà Hàn Soái đang theo đuổi, cô còn lại là Hoàng Tiểu Lệ - bạn học kiêm bạn thên của Thạch Vũ Đình.
Thấy tất cả mọi người đều quây quanh Thạch Vũ Đình, Hoàng Tiểu Lệ thoáng có vẻ ghen tỵ.
Cô ta biết Đào Vĩ có tiền nên hôm nay đã cố tình chuẩn bị thật tinh tươm đến đây, chỉ mong sao vớ được một anh chàng giàu có cho mình.
Sau khi mọi người về chỗ ngồi, Đào Vĩ nói: “Mọi người trật tự, tôi có chuyện muốn nói. Hôm nay là sinh nhật của Vũ Đình nên bữa tiệc này sẽ do tôi chủ trì, giờ chúng ta mở màn với tiết mục đầu tiên, đó là tặng quà sinh nhật”.
Dứt lời, hắn ngoái lại nhìn Hàn Soái: “Cậu đến chúc mừng sinh nhật Vũ Đình cơ mà, mang quà ra đây cho mọi người xem đi”.
Hàn Soái lườm hắn, sau đó lấy một cái hộp nhỏ trong túi ra rồi đưa cho Thạch Vũ Đình, tiếp theo thâm tình nói: “Vũ Đình, đây là anh chuẩn bị cho em, sinh nhật vui vẻ!”
Hoàng Tiểu Lệ nói: “Hàn Soái, gì thế anh? Đừng bảo anh tặng Vũ Đình một cái nhẫn kim cương to đùng nhé?”
Đào Vĩ châm chọc: “Thế cơ à? Với gia thế của Hàn Soái thì tặng nhẫn kim cương chắc chắn phải to rồi, ít cũng phải bốn, năm cara, chúng ta cùng mỏi mắt trông chờ nào!”
Đường Thiên Dật nói: “Hiện tại người tu luyện thuật pháp so với tu luyện võ đạo thì ít hơn rất nhiều, tôi cũng không biết rõ số lượng bao nhiêu mà chỉ biết đại khái.
Người tu pháp đại khái chia thành bốn cấp bậc: thuật sĩ tu pháp, chân nhân tu pháp, đại sư thuật pháp và tông sư thuật pháp.
Dựa trên thực lực, thuật sĩ tu pháp tương đương võ giả cấp Hoàng, chân nhân tu pháp tương đương võ giả cấp Huyền, đại sư thuật pháp tương đương võ giả cấp Địa, tông sư thuật pháp bằng với võ giả cấp Thiên, lên cao nữa thì tôi không biết.
Nhưng mà thứ ít thì sẽ quý hiếm, bởi vì số lượng ít nên địa vị người tu pháp càng cao quý hơn. Ân nhân, tôi chỉ biết chừng đó thôi”.
Diệp Phi Nhiên gật đầu, qua giới thiệu của Đường Thiên Dật, anh đã hiểu được đại khái.
Thuật sĩ tu pháp trên địa cầu tương đương với nhập môn trong truyền thừa, chân nhân tu pháp tương đương tu pháp trong truyền thừa, đại sư thuật pháp tương đương ngộ đạo trong truyền thừa, tông sư thuật pháp tương đương đạo Huyền trong truyền thừa.
Hiện tại bản thân anh đã đạt đến cấp bậc ngộ đạo, vì vậy được lão đạo kia gọi là đại sư thuật pháp.
Lúc này anh đã nhận thức được sơ bộ thực lực của bản thân, Hoa Hạ nhiều nhân tài, người giỏi hơn anh cũng có rất nhiều, nhưng ở thành phố Giang Nam thì không có ai có thể đe dọa được anh.
Ngay lúc này, điện thoại trong túi anh chợt vang lên, là Hàn Soái gọi đến.
“Em ba, mày đang ở đâu đấy? Anh đã đến Dạ Vị Ương rồi, mày mau qua đây đi!”
Diệp Phi Nhiên nhìn đồng hồ, chớp mắt đã đến tối rồi, anh tạm biệt bố con Đường Thiên Dật rồi rời khỏi nhà họ Đường, vội đi đến KTV Dạ Vị Ương ở khu phía Đông.
Anh đi rồi, Mã Hải Đông cũng rời khỏi đó, bố con Đường Thiên Dật lại quay về phòng làm việc.
Đường Thiên Dật ngồi trên ghế bành hỏi: “Phong Nhi, hôm nay con đưa cho bác sĩ Diệp bao nhiêu tiền khám vậy?”
Đường Phong nói: “Thưa bố, con đưa mười triệu”.
Nghe thấy con số này, Đường Thiên Dật khẽ lắc đầu.
Đường Phong kinh ngạc nói: “Sao vậy ạ, có vấn đề gì sao? Đối với bác sĩ mà nói, một triệu đã là giá trên trời rồi, chúng ta đưa mười triệu hẳn là đã không ít rồi mà?”
“Phong Nhi, đầu óc con vẫn không đủ nhanh nhạy, mười triệu đúng là không ít, nhưng phải xem xem đó là bác sĩ nào”.
Đường Thiên Dật nói: “Bác sĩ Diệp là thần y, không chỉ cứu sống cái mạng già này của bố, mà còn nâng cao tu vi của bố, đồng thời người ta còn là một võ giả cấp Huyền.
Vừa mới hai mươi tuổi đã có thể bước vào cấp Huyền, đồng thời còn là thánh thủ y đạo, nhìn khắp thiên hạ này, chắc chắn không ai có thể có được bản lĩnh này.
Đối với loại người cao quý như vậy, nhà họ Đường chúng ta nên tận sức làm quen, chỉ cần bác sĩ Diệp nguyện ý thì bất cứ lúc nào cũng có thể đưa con bước vào ngưỡng cửa cấp Huyền”.
Đường Phong nói: “Bố à, con cũng chính là vì muốn kết giao với bác sĩ Diệp nên mới bỏ ra mười triệu”.
“Nếu được thế thì bố đã không nói con còn kém lắm, tầm nhìn con quá hạn hẹp, người cao quý như bác sĩ Diệp sao lại coi trọng tiền tài chứ? Chẳng lẽ con không phát hiện lúc đưa tấm chi phiếu qua, cậu ấy cũng chẳng buồn liếc nhìn sao.
Chỉ dựa vào điểm này, làm sao cậu ấy coi trọng nhà họ Đường chúng ta chứ”.
“Chuyện này… Bố, là con không suy nghĩ chu đáo, bố xem xem có cách nào cứu vãn không?”
Đường Phong nói chuyện thì trán đã chảy đầy mồ hôi lạnh, nếu thật sự khiến Diệp Phi Nhiên không vui, vậy sau này hy vọng tiến đến cấp Huyền của anh ta xem như mất rồi.
“Đối với người cao quý như bác sĩ Diệp, tiền tài bình thường chắc chắn khó để lại ấn tượng trong lòng cậu ấy”.
Đường Thiên Dật nói: “Như vậy đi, con lái chiếc xe trong nhà kho, xử lý thủ tục giấy tờ rồi tặng cho bác sĩ Diệp, cũng xem như là thành ý của nhà họ Đường chúng ta”.
Vẻ mặt Đường Phong chợt thay đổi, nói: “Bố à, chiếc xe đó không phải chuẩn bị để tặng cho bên tỉnh thành, làm quen với nhà họ Cố sao?”
Đường Thiên Dật nhíu mày nói: “Đến giờ con vẫn chưa nhìn ra bên nào nặng bên nào nhẹ sao? Nhà họ Cố tuy là gia tộc lớn ở tỉnh, nhưng cũng là nước xa, lúc cấp bách cũng không cứu được lửa gần cho nhà họ Đường chúng ta.
Con biết võ giả cấp Huyền đối với gia tộc võ đạo chúng ta quan trọng đến thế nào, chỉ cần bác sĩ Diệp lại giúp nhà họ Đường chúng ta tăng thêm hai võ giả cấp Huyền thì nhà họ Đường chúng ta xem như một bước lên mây.
Vì vậy chỉ cần chúng ta có thể giữ được bác sĩ Diệp thì tương lai, cho dù vượt xa nhà họ Cố cũng chẳng phải chuyện khó”.
“Con hiểu rồi bố, bây giờ con sẽ đi làm ngay”.
Đường Phong nói xong thì rời khỏi phòng làm việc.
Diệp Phi Nhiên gọi một chiếc xe, đi thẳng đến trước cửa KTV Dạ Vị Ương ở khu Đông, lúc đến nơi, Hàn Soái đã đợi ở bên trong, tay trái anh ấy không biết làm sao lại băng bó, bên trên còn có cả vết máu.
Nhìn thấy Hàn Soái mặc bộ đồ thể thao thoải mái, anh bất giác kinh ngạc hỏi: “Người anh em, hôm nay không phải là anh đến tỏ tình sao? Sao lại mặc xuề xòa vậy?”
Hàn Soái cười ha ha: “Anh không nói cho Vũ Đình biết anh là con nhà giàu, đương nhiên phải ăn mặc bình thường chút”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Có cần thiết phải vậy không? Nói cho người ta biết anh có nhà có xe, trong nhà có tiền tiết kiệm tám chữ số, không phải càng dễ theo đuổi con gái hơn sao?”
Hàn Soái ra vẻ nói: “Anh với Vũ Đình là kiểu tình cảm thuần khiết, không liên quan gì đến vật chất cả”.
“Anh à, chắc chắn là anh xem phim quá nhiều rồi, đầu óc cũng bị tàn phá hết rồi”. Diệp Phi Nhiên lại nhìn cánh tay băng bó rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Bị lúc chuẩn bị quà sinh nhật cho Vũ Đình”.
Hàn Soai nói rồi lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra thì bên trong có một chiếc nhẫn bạc.
Diệp Phi Nhiên nói: “Sinh nhật người ta mà anh tặng cái này? Một chiếc nhẫn bạc cũng chỉ có mấy chục tệ mà thôi, như vậy chẳng phải là keo kiệt quá rồi sao?”
“Con người mày nông cạn quá em ạ”. Hàn Soái khinh bỉ trừng nhìn anh, sau đó nói: “Chiếc nhẫn bạc của anh đây không phải bình thường, mà là đích thân anh đây tự tay làm ra.
Bên trên có tên của Vũ Đình, còn có cả máu của anh nữa tay là do lúc mài nhẫn không cẩn thận mà bị thương, cho nên chiếc nhẫn này đối với Vũ Đình mà nói là bảo vật vô giá”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Vậy thì đó là do anh tự xem là bảo vật thôi, bây giờ có rất nhiều cô gái đều rất coi trọng vật chất đấy”.
“Vũ Đình nhà anh không phải kiểu người như vậy, nếu không phải tên nhóc Đào Vĩ kia hay phá đám thì hai người bọn anh sớm đã là tình nhân thành người thân rồi”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Biết rõ gia thế tình địch rồi sao?”
“Đương nhiên rồi, phải biết mình biết ta mới trăm trận trăm thắng được. Tên kia là sinh viên năm tư đại học Giang Nam, bố cậu ta kinh doanh đại lý rượu, trong nhà cũng có chút tiền.
Lúc trước cậu ta thường dùng tiền trêu đùa rất nhiều bạn học nữ, chỉ là Vũ Đình không phải kiểu con gái yêu tiền như vậy”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Anh tự tin như vậy sao?”
“Tự tin thì có nhưng cũng phải chuẩn bị đầy đủ, nên mới gọi mày đến giúp anh đây”.
Hàn Soái nói: “Chúng ta mau đi vào đi, phải vào trước khi Vũ Đình đến, không thể đến muộn được”.
Nói xong hai người cùng đi vào KTV Dạ Vị Ương, bọn họ vừa đi vào thì một tên lưu mạnh cách đó không xa đã lấy điện thoại ra.
“Cậu Mã, vừa nãy tôi nhìn thấy cái tên Diệp Phi Nhiên kia, đi cùng một người khác vào KTV Dạ Vị Ương”.
“Được, tôi biết rồi”.
Bên kia điện thoại, Mã Văn Bác và Chu Lâm Lâm đang ngồi trong phòng bao ở quán bar, uống rượu cùng một thanh niên chừng ba mươi tuổi.
Người kia nhuộm tóc sặc sỡ, trước ngực còn xăm hình đầu sói rất lớn, lúc này đang ra tay giở trò với một cô gái trang điểm xinh đẹp ôm trong lòng.
Mã Văn Bác cúp điện thoại nói: “Anh Lang, đã tìm được tên kia rồi, chỉ cần anh đánh gãy hai chân của tên kia thì sẽ có ba triệu trong túi, không thiếu một đồng”.
Chương 50: KTV Dạ Vị Ương
Từ sau khi bị ném ra khỏi học viện Đông y Giang Nam, Mã Văn Bác đã căm hận Diệp Phi Nhiên đến tận xương tủy, bỏ ra ba triệu tìm tên lưu manh Hắc Lang, chuẩn bị báo thù Diệp Phi Nhiên.
Hắc Lang cầm ly rượu vang trước mặt, uống một ngụm rồi nói: “Chẳng qua cũng là một thằng sinh viên thôi mà? Nói cho tôi biết thằng đó ở đâu, bây giờ tôi đưa anh em qua đánh gãy hai chân nó”.
“Ở KTV Dạ Vị Ương, chúng ta qua ngay đi, trực tiếp kéo nó ra”.
Nghĩ đến hôm nay cuối cùng bản thân cũng có thể báo thù, vẻ mặt Mã Văn Bác rất vui mừng, Hắc Lang là tên lưu manh có tiếng, nghe nói không có chuyện gì mà hắn ta không làm được.
Chu Lâm Lâm cũng hớn hở: “Em cũng muốn đi, em muốn nhìn xem tên kia quỳ xuống xin em tha thứ thế nào”.
Lúc này cô ta cũng căm hận Diệp Phi Nhiên, tâm lý cô gái này rất kỳ lạ, rõ ràng bản thân bắt cá hai tay nhưng luôn nghĩ người ta có lỗi với cô ta.
Dáng vẻ hai người nóng lòng muốn thử, nhưng vẻ mặt Hắc Lang lại rất nghiêm túc: “KTV Dạ Vị Ương là địa bàn của Ma Cửu gia, ai dám đến đó gây chuyện chứ?”
Chu Lâm Lâm hỏi: “Hả? Anh Lang, ngay cả anh cũng sợ hắn ta sao?”
Cô ta không ở trong giới, cũng không biết Ma Cửu gia là thần thánh phương nào, trong mắt cô ta thì người trước mắt này đã là nhân vật rất lợi hại rồi.
Hắc Lang hung hăng trừng nhìn cô ta, cô gái này đúng là ngực to não nhỏ, bản thân hắn ta nhiều lắm cũng chỉ là tên lưu manh côn đồ, sao có thể so với Ma Cửu gia chứ?
Người ta là nhân vật lớn ở khu thành Đông, giơ tay nhấc chân thôi cũng có thể đè chết hắn ta rồi.
Nhưng chuyện mất mặt thế này đương nhiên không thể nói ra, hắn ta nói: “Đây không phải vấn đề sợ hay không sợ, lăn lộn ngoài xã hội cũng phải có quy tắc chứ, đó là địa bàn của Ma Cửu gia, tôi không thể vào được”.
Mã Văn Bác nói: “Vậy phải làm sao?”
Hắc Lang nói: “Được thôi, bây giờ chúng ta dẫn người đến trước cửa KTV, đợi tên nhóc kia đi ra thì chúng ta có thể ra tay rồi.
Chỉ cần rời khỏi địa bàn của Ma Cửu gia, chúng ta muốn làm gì cậu ta cũng được”.
Mã Văn Bác nói: “Vậy được, bây giờ chúng ta qua đó, tuyệt đối không thể để hắn ta chạy được”.
Diệp Phi Nhiên và Hàn Soái cùng đi vào KTV Dạ Vị Ương, nơi này vừa mở cửa không lâu, toàn bộ trang trí đều mới cả, thoạt nhìn vô cùng xa hoa.
Đây là lần đầu tiên anh đến nơi tiêu phí xa hoa như vậy, nếu là lúc trước thì chắc chắn sẽ rất lo lắng.
Nhưng bây giờ anh là người thừa kế Cổ Y Môn, dù là ánh mắt hay khí chất cũng không thể so với người thường, đương nhiên sẽ không màng đến những thứ thế tục như vậy.
Hai người đi thẳng đến phòng bao bạch kim trên lầu hai, địa điểm tổ chức sinh nhật cho Thạch Vũ Đình được đặt ở đây.
Đẩy cửa phòng, ghế sô pha bằng da trong phòng đã có ba người trẻ tuổi ngồi đó.
Không ăn mặc bình thường như Hàn Soái, mà ba người này đều mặc đồ vest trông rất mắc tiền, tay còn đeo đồng hồ hơn cả trăm nghìn tệ, trông dáng vẻ như chỉ sợ người khác không biết bọn họ là người có tiền mà thôi.
Nhìn thấy Diệp Phi Nhiên và Hàn Soái bước vào, người trẻ tuổi ngồi ngay giữa cười lạnh đứng dậy, hắn ta chính là tình địch hiện tại của Hàn Soái - Đào Vĩ.
“Hàn Soái, thật không ngờ hôm nay anh còn dám đến”.
Đào Vĩ đứng dậy, vẻ mặt trêu chọc nhìn Hàn Soái.
Hàn Soái nói: “Hôm nay là sinh nhật của Vũ Đình, tôi là bạn trai cô ấy, đương nhiên phải đến rồi”.
“Bạn trai của Vũ Đình? Đúng là không biết ai cho anh cái gan này, lời như thế mà cũng nói ra được. Thôi vậy, tôi cũng không so đo gì với cái tên nghèo mạt như anh, qua hôm nay thì anh sẽ biết Vũ Đình là người phụ nữ của ai thôi”.
Ánh mắt Đào Vĩ chuyển sang Diệp Phi Nhiên, nói: “Đây là viện binh do anh tìm đến sao? Sao trông còn nghèo hơn anh vậy? Không thể tìm người nào có tiền giữ thể diện cho anh được sao?”
Lúc này, một người khác ở bên cạnh hắn ta lại nói: “Tiểu Vĩ, anh như vậy chẳng phải đang làm khó người ta sao? Bản thân hắn ta là kẻ nghèo, xung quanh trên dưới đều là người nghèo, anh bảo hắn ta đi đâu tìm người có tiền chứ?”
“Anh Húc nói có lý, vật hợp theo loài, người nghèo thì cũng chỉ quen biết người nghèo thôi”.
Đào Vĩ nhìn Hàn Soái, vẻ mặt kiêu căng nói: “Bây giờ cho anh xem thử bạn bè tôi đều là cấp bậc thế nào vậy”.
Hắn ta đưa tay chỉ vào người trẻ tuổi bên trái nói: “Người này là cậu Ngưu - Ngưu Hạo Thiên, bố anh ấy kinh doanh khách sạn năm sao, không những có tiền mà còn có bạn bè cả hai giới hắc bạch ở thành phố Giang Nam này”.
Hắn ta lại vỗ vai người trẻ tuổi bên cạnh vừa mới lên tiếng lúc nãy: “Người này là cậu Dương, Dương Húc, bố anh ấy là nhân vật nổi danh khu Tây, đại ca Từ - Từ Dương, là anh lớn vang dội khắp giới”.
Hôm nay mời hai người này đến, mục đích là muốn khoe khoang thân phận và địa vị bản thân, nhưng không ngờ vừa mới giới thiệu xong, Diệp Phi Nhiên bỗng cười xòa.
Đào Vĩ bực bội nói: “Tên nhóc kia, cười cái gì?”
Diệp Phi Nhiên nói: “Tôi cũng phục anh rồi, nói thì có vẻ như đao to búa lớn lắm, nhưng nói trắng ra chẳng qua chỉ là mở tiệm cơm và một tên côn đồ lưu manh mà thôi, như vậy thì có gì mà khoe khoang chứ?”
Nghe anh nói vậy, sắc mặt ba người đều thay đổi, Dương Húc tức giận nói: “Nhóc con, anh nói chuyện kiểu gì vậy? Có tin ngay bây giờ tôi bảo bố tôi gọi người đến đánh gãy hai chân anh không”.
Hàn Soái kéo Diệp Phi Nhiên che chắn sau lưng, nói: “Anh dám sao, đây là bạn tôi”.
“Bạn anh thì sao? Hai tên nghèo còn nghĩ mình là nhân vật lớn hay sao”.
Dương Húc nói rồi lấy điện thoại ra định gọi điện, Đào Vĩ vội ngăn hắn ta lại: “Anh Húc, thôi đi vậy, hôm nay là sinh nhật Vũ Đình, để hôm khác chúng ta dạy dỗ tên này”.
Sau đó lại thấp giọng nói: “Anh Húc, đây là địa bàn của Ma Cửu gia”.
Nghe hắn ta nói vậy, lúc này Dương Húc với bỏ điện thoại xuống, hung hăng nói: “Tên nhóc kia, có gan thì nói tên ra đi”.
Diệp Phi Nhiên kéo Hàn Soái ra, nói: “Tôi tên Diệp Phi Nhiên, có chuyện thì cứ đến tìm tôi”.
Vốn dĩ anh không thích gây rối, nhưng hôm nay là chuyện tốt của anh em, đương nhiên bản thân anh không thể để đối phương kiêu ngạo được.
“Diệp Phi Nhiên đúng không? Đúng là không hiểu nổi, bây giờ đến tên nghèo mạt cũng dám ngang tàng như vậy, đúng là không biết các người lấy đâu ra dũng khí vậy?”
Người nói chính là Ngưu Hạo Thiên, hắn ta tiến lên hai bước quan sát Diệp Phi Nhiên và Hàn Soái, bĩu môi nói: “Quần áo hai người cộng lại cũng chưa đến mấy trăm tệ nhỉ, đến một cái túi của tụi này cũng chẳng mua nổi”.
Hàn Soái nói: “Vậy thì sao? Có tiền thì ngon sao?”
“Anh nói đúng đấy, có tiền là ngon rồi”. Ngưu Hạo Thiên kiêu căng nói: “Có tiền thì có thể muốn gì được đó, tôi muốn ăn gì thì ăn, muốn mặc gì thì mặc, muốn chơi cô gái nào thì cứ chơi.
Cũng chỉ có loại nghèo mạt như các người mới tin vào tình yêu, mới dùng mấy thứ hư vô đó tự an ủi bản thân, thế giới này nào có phụ nữ nào không thích tiền chứ? Ai cũng thích ngồi BWM khóc chứ cũng sẽ không ngồi trên xe máy mà cười đâu.
Chỉ dựa vào tài cán của các anh mà còn dám muốn cướp phụ nữ của Đào Vĩ, chẳng lẽ không dùng gương soi xem bản thân là dạng gì sao?”
Dương Húc nói theo: “Không sai, loại nghèo hèn như các anh, chỉ có thể đợi chúng tôi chơi phụ nữ chán rồi vứt cho thôi, các anh nhận lấy đồ thừa, rồi cung phụng cả đời như Bồ Tát vậy.
Đây chính là mệnh của loại người nghèo các anh, chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn tụi này, dùng mấy thứ chúng tôi đã chơi nát thôi”.
Đào Vĩ nói: “Nói không sai, đừng nghĩ đến chuyện cướp phụ nữ của tôi, đợi tôi chơi đủ rồi, anh đem về mà cung phụng.
Nhưng anh yên tâm, phụ nữ bình thường, tôi chơi cũng chẳng lâu đâu, đa số chừng mười ngày nửa tháng là chán rồi”.
Nói xong ba người họ đều kiêu căng bật cười, vẻ mặt ngang tàng càn rỡ.
Chương 51: Có tiền cũng không mua được IQ
Bản thân Hàn Soái cũng là cậu ấm nhà giàu, nhưng bình thường không bao giờ anh ấy coi thường người nghèo, không thì đã chẳng ở cùng với Diệp Phi Nhiên lâu đến vậy.
Nghe thấy mấy người phía trước chế nhạo người nghèo, còn lấy Thạch Vũ Đình ra làm đồ chơi thì Hàn Soái lập tức nổi giận, Diệp Phi Nhiên cầm điện thoại nói: “Anh hai, ban nãy em đã quay lại rồi, anh nói xem lát phát cho tất cả mọi người xem thì sẽ vui thế nào?”
Nghe thấy thế, nụ cười trên mặt ba người kia lập tức vụt tắt, sau đó cả bọn đều biến sắc mặt.
Nhất là Đào Vĩ, hắn nghệt mặt ra, câu nói ban nãy của hắn mang ra để huênh hoang lúc không có ai thì được, chứ nếu muốn theo đuổi Thạch Vũ Đình rồi bị phát clip trước bao người thì hỏng bét.
Ngưu Hạo Thiên và Dương Húc rõ ràng cũng ý thức được điều này, cả ba cùng hô lên: “Này, mau xoá ngay đi!”
Diệp Phi Nhiên cầm điện thoại cười nói: “Ban nãy đang oách lắm mà, sao giờ lại sợ thế? Muốn tôi xoá cũng được thôi, xin lỗi anh hai tôi đi”.
“Tôi…”
Đào Vĩ thoáng do dự, cuối cùng vẫn cúi đầu nói với Hàn Soái: “Xin lỗi, ban nãy là tôi sai”.
Diệp Phi Nhiên nói với Ngưu Hạo Thiên và Dương Húc: “Còn hai người nữa”.
“Cứ chờ đấy!”
Tuy hai người kia tức đến cắn răng cắn lợi, nhưng đây là quán karaoke Dạ Vị Ương nên họ không dám làm bậy, vì thế đành phải cúi đầu xin lỗi Hàn Soái.
Diệp Phi Nhiên cười nói: “Tốt, thái độ tích cực, rất chân thành!”
Đào Vĩ hung hăng nói: “Giờ xoá clip đi được chưa?”
Diệp Phi Nhiên giơ điện thoại lên nói: “Phải công nhận là tiền là thứ thần kỳ, nhưng không phải thứ gì cũng mua được. Ví dụ như ba người chẳng hạn, có tiền nhưng không mua được IQ, tôi chỉ đùa các người thôi, điện thoại đã mở đâu mà quay được gì?”
“Thằng khốn, mày dám chơi bọn tao à!”
Nói rồi, Dương Húc với dáng người đô con định lao đến đánh Diệp Phi Nhiên, nhưng đã bị Đào Vĩ kéo lại.
“Anh Húc, đừng nóng, chờ qua tối nay, mình sẽ cho nó biết tay”.
Dương Húc hừ lạnh một tiếng, sau đó cả ba không để ý đến nhóm Diệp Phi Nhiên nữa, mà ngồi lại vào chỗ.
Hàn Soái ôm cánh tay Diệp Phi Nhiên rồi cười phá lên nói: “Chú ba, chú mày chơi ba thằng kia một vố được đấy, trút được giận cho anh em mình”.
Ở phía khác, Ngưu Hạo Thiên nói to: “Tiểu Vĩ, nghe nói phòng bao bạch kim của quán Dạ Vị Ương này rẻ nhất cũng mười nghìn, chú mày cũng chịu chi đấy”.
Đào Vĩ hiểu ngay được ý của mấy người anh em, họ đang muốn tìm lại chút thể diện mà ban nãy đã mất, hắn rất phối hợp mà nói: “Có là gì đâu, chỉ mười nghìn thôi mà. Với đám nghèo hèn thì là con số lớn, chứ với tụi mình thì chỉ bằng cốc rượu thôi”.
Dương Húc hùa theo: “Muốn đặt được phòng bạch kim không phải chỉ cần có tiền là xong đâu, đây là địa bàn của Ma Cửu gia, không có chút thân phận và địa vị thì còn lâu mới đặt được”.
“Thường thôi anh, bố em là bạn của Ma Cửu gia, rượu với đồ uống ở đây do nhà em phụ trách hết mà”.
Hắn đắc ý liếc nhìn Diệp Phi Nhiên và Hàn Soái, có thể móc nối quan hệ với Ma Cửu gia cũng đủ để vênh mặt với đời rồi.
Ngưu Hạo Thiên nói: “Ma Cửu gia là thần tượng của anh, nghe nói ông ấy đứng đầu trong bốn ông lớn của Giang Nam, bên dưới có đến vài trăm anh em đấy”.
Dương Húc: “Chính xác, Ma Cửu gia không phải ông lớn bình thường đâu, sau lưng ông ấy là một bối cảnh rất lớn, người của cả hai giới hắc bạch đều không dám dây vào. Nghe nói cách đây không lâu có một thương nhân ở ngoài đến, dựa vào mình có quen biết với giới quan chức nên không coi Ma Cửu gia ra gì, kết quả là chưa đến ba ngày thì công ty đã phá sản, từ đó không còn ai ở Giang Nam dám làm ăn với người đó nữa, đây chính là uy lực của Ma Cửu gia. Nói không phải quá chứ, Ma Cửu gia chỉ cần hắt hơi một cái là cả Giang Nam cảm cúm ngay”.
Đào Vĩ nói: “Em nghe nói bản thân ông ấy cũng là một cao thủ đấy, hồi còn trẻ từng tay không đánh bại hơn 100 người, từ đó mới nổi danh”.
Dương Húc: “Đúng đó, thân thủ của Ma Cửu gia thâm sâu khó lường, nhưng giờ ông ấy là ông lớn của Giang Nam rồi nên đã nhiều năm không phải ra tay nữa. Dù gặp chuyện gì cũng sai đàn em đi giải quyết thôi”.
Ngưu Hạo Thiên: “Nghe bố anh bảo mấy hôm trước có một thằng oắt không biết sống chết đã chọc vào Ma Cửu gia, nó chẳng những đánh người của ông ấy mà còn tống anh Đao Sẹo vào tù, có phải chán sống hay không chứ?”
“Thế á? Có chuyện này ư?”, Đào Vĩ nghi hoặc hỏi: “Giờ thằng đó sao rồi? Có phải bị phanh thây rồi không?”
Dương Húc: “Nghe bố anh bảo chuyện này không đơn giản, nghe đâu thằng kia có chút quen biết với cô lớn nhà họ Hạ. Vì nể mặt nhà họ Hạ nên Ma Cửu gia chưa thấy có động tĩnh gì. Nhưng chắc cũng là tạm thời thôi, không ai động vào Ma Cửu gia mà không phải trả giá cả, chắc vài bữa nữa là thằng kia nhừ tử thôi”.
Nghe bọn họ nói đến đây, Diệp Phi Nhiên không nhịn được bật cười. Chuyện này kể ra cũng buồn cười, mấy hôm trước chính anh đã dạy cho đám đàn em của Ma Cửu gia một bài học, giờ lại ngồi uống rượu trong quán của ông ta. Hàn Soái nghiêm mặt nói: “Chú ba, bố anh cũng từng kể về Ma Cửu gia này, một nhân vật lớn thiết thực đấy, sau này chú mà gặp thì phải cẩn thận, đừng dây vào làm gì”.
Diệp Phi Nhiên cười nói: “Chỉ là một lão lưu manh thôi mà, có gì phải sợ chứ”.
Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bao mở ra, có hai cô gái đi vào.
Cô gái đi trước mặc một chiếc váy dài màu trắng, tóc dài xoã ngang vai, ngũ quan tinh tế, trông rất thống công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Tuy cô gái này không xinh bằng Hạ Song Song và Tần Giai Kỳ, nhưng cũng thuộc hàng mỹ nữ.
Còn cô gái đứng cạnh cô ấy thì trông cũng xinh, nhưng do trang điểm quá đậm, thêm cách ăn mặc hở hang nên trông giống gái làng chơi, thua xa khí chất của cô đằng trước.
“Vũ Đình, em đến rồi à!”
Hai cô gái bước vào xong thì nhóm Hàn Soái và Đào Vĩ đều đứng dậy ra chào hỏi, cô phía trước chính là Thạch Vũ Đình - người mà Hàn Soái đang theo đuổi, cô còn lại là Hoàng Tiểu Lệ - bạn học kiêm bạn thên của Thạch Vũ Đình.
Thấy tất cả mọi người đều quây quanh Thạch Vũ Đình, Hoàng Tiểu Lệ thoáng có vẻ ghen tỵ.
Cô ta biết Đào Vĩ có tiền nên hôm nay đã cố tình chuẩn bị thật tinh tươm đến đây, chỉ mong sao vớ được một anh chàng giàu có cho mình.
Sau khi mọi người về chỗ ngồi, Đào Vĩ nói: “Mọi người trật tự, tôi có chuyện muốn nói. Hôm nay là sinh nhật của Vũ Đình nên bữa tiệc này sẽ do tôi chủ trì, giờ chúng ta mở màn với tiết mục đầu tiên, đó là tặng quà sinh nhật”.
Dứt lời, hắn ngoái lại nhìn Hàn Soái: “Cậu đến chúc mừng sinh nhật Vũ Đình cơ mà, mang quà ra đây cho mọi người xem đi”.
Hàn Soái lườm hắn, sau đó lấy một cái hộp nhỏ trong túi ra rồi đưa cho Thạch Vũ Đình, tiếp theo thâm tình nói: “Vũ Đình, đây là anh chuẩn bị cho em, sinh nhật vui vẻ!”
Hoàng Tiểu Lệ nói: “Hàn Soái, gì thế anh? Đừng bảo anh tặng Vũ Đình một cái nhẫn kim cương to đùng nhé?”
Đào Vĩ châm chọc: “Thế cơ à? Với gia thế của Hàn Soái thì tặng nhẫn kim cương chắc chắn phải to rồi, ít cũng phải bốn, năm cara, chúng ta cùng mỏi mắt trông chờ nào!”