Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50: Đây là vấn đề về nhân phẩm
Ông cụ Lâm đứng dậy, nói với đám đông và ông cụ Tân đang chuẩn bị rời đi:
“Các vị, xin dừng bước, có câu hỏi này, tôi nghĩ các vị nên cho tôi câu trả lời!”
Tất cả mọi người đều dừng bước, quay sang nhìn ông cụ Lâm.
Trông ông cụ Lâm rất lạnh lùng, ông ta thản nhiên nói:
“Ở Châu Thành, nhà họ Lâm chúng tôi cũng không phải danh gia vọng tộc. So với các vị, Lâm Nhược Hải tôi cũng không phải nhân vật lớn. Nhưng tôi vẫn hy vọng các vị có thể cho tôi câu trả lời. Những người tham gia đấu giá hôm nay đều đã gọi cho tôi, báo giá thu mua tòa nhà Hoàn Á. Tôi không hiểu tại sao sau khi đến phòng đấu giá, mọi người lại không chịu giơ bảng đấu giá lên, như đã hẹn trước vậy…”
Nghĩ đến việc sắp thông gia với nhà họ Tề, thái độ của ông cụ Lâm cũng cứng rắn hẳn lên.
Trong số đám người này, ông cụ Tân lớn tuổi nhất, địa vị cũng cao nhất. Ông cụ nhìn ông cụ Lâm, thản nhiên nói:
“Ông Lâm, nếu chúng tôi đã đến hội đấu giá thì đương nhiên đều muốn tham gia đấu giá rồi. Về phần tại sao không ai ra giá, tôi nghĩ ông nên hỏi lại cháu trai cưng của ông…”
Lâm Húc Đông đang đứng cạnh ông cụ Lâm. Nghe thấy tên mình được nhắc đến, anh ta không nhịn được mà hỏi:
“Chuyện này… chuyện này liên quan gì đến tôi chứ? Tôi cũng không bảo mọi người đừng ra giá, tôi rất vui khi thấy mọi người ra giá cao mà…”
Ông cụ Tân là người từng trải, nhưng lời Lâm Húc Đông nói vẫn khiến ông cụ không khỏi hừ lạnh:
“Ông Lâm, từ sau khi bước vào phòng đấu giá, nhân phẩm mà cháu trai ông thể hiện đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt. Đầu tiên cậu ta gọi em gái mình và bạn cô ấy là cặp nam nữ chó má. Rồi nói em gái mình không nên thân, là đứa vô dụng! Phải biết rằng đây chính là em họ có quan hệ máu mủ với cậu ta, mà cậu ta còn đối xử với cô ấy như thế! Nếu chúng tôi tham gia đấu giá, chưa chắc cậu ta sẽ không nói gì sau lưng chúng tôi…”
Ông cụ Tân vừa dứt lời, một ông chủ bên cạnh lập tức nói tiếp:
“Đúng thế, ông Lâm! Chúng ta không thể nhìn mỗi lợi ích khi làm ăn được, mà phải xem nhân phẩm của đối phương nữa. Tôi thấy nhân phẩm cậu đây hơi có vấn đề. Chúng tôi cũng không dám qua lại với cậu ta…”
Nghe thấy thế, Lâm Húc Đông trợn tròn mắt. Anh ta thực sự không nhịn nổi nữa. Anh ta không dám mắng ông cụ Tân, nhưng anh ta không biết ông chủ này nên mắng ngay:
“Mẹ nó chứ, ông xàm vừa thôi! Tôi nói chúng nó thì liên quan gì tới các ông chứ, các ông đúng là…”
Anh ta chưa dứt lời, một tiếng “bốp” bỗng vang lên, ông cụ Lâm quay sang tát Lâm Húc Đông một phát.
“Đồ khốn kiếp đáng mất mặt này, sao cháu có thể nói chuyện với bề trên của cháu như thế chứ?”
Lâm Húc Đông cũng nhận ra mình lỡ lời, sao anh ta có thể nói đối phương “xàm” chứ!
Anh ta cúi đầu, ôm mặt, không nói năng gì.
Tô Dương ở cách đó không xa chợt nói:
Mặt ông cụ Lâm trắng bệch, ông ta nén giận, không nhìn Tô Dương.
Nhưng Lâm Húc Đông lại hơi ngẩng đầu, liếc nhìn Tô Dương bằng ánh mắt dữ dằn. Tô Dương cố tình cười hì hì, nháy mắt với anh ta.
Ông cụ Tân nói tiếp:
“Ông Lâm, lẽ ra người ngoài như tôi không có quyền xen vào chuyện nhà ông. Nhưng tôi thấy ông hơi quá đáng với Khả Hy rồi đấy. Ông nên thay đổi tư tưởng trọng nam khinh nữ lạc hậu đó đi. Nếu tôi có đứa cháu gái như thế, chắc chắn tôi sẽ chiều chuộng hết mực. Được rồi, không nói nhiều nữa, tôi đi trước đây”.
Mọi người nói rồi quay người rời đi.
Sắc mặt ông cụ Lâm xám ngoét, không nói năng gì.
Thật ra ông ta không chỉ có tư tưởng trọng nam khinh nữ đơn giản với Lâm Khả Hy. Chuyện này còn liên quan đến mẹ cô nữa!
Lâm Húc Đông nhìn theo đám đông, nói với vẻ căm tức:
“Ông nội, cháu mắng Lâm Khả Hy và thằng ăn mày kia thì liên quan gì tới họ chứ. Chắc chắn họ đã giao kèo trước, cố tình khiến nhà họ Lâm khó xử!”
Lần này Lâm Húc Đông nói đúng.
Từ hai ngày trước, khi biết nhà họ Lâm định bán tòa nhà kia đi, Tô Dương đã bắn tin cho ông cụ Tân và Triệu Tử Lan, để họ gọi cho ông cụ Lâm, cố tình đưa ra giá cả ngang nhau.
Ông cụ Tân lại nhờ thêm mấy ông chủ khác gọi đến để ra giá, chờ người nhà họ Lâm mắc câu.
Tô Dương đoán, với tính cách vừa tham tiền vừa nịnh hót của người nhà họ Lâm, chắc chắn họ sẽ mở hội đấu giá, vừa không đắc tội với ai, vừa bán được tòa nhà kia với giá tốt.
Đến khi đấu giá, chỉ cần những người kia không giơ bảng, Tô Dương sẽ mua được tòa nhà Hoàn Á với giá thấp nhất.
Ông cụ Tân rất phối hợp, họ cố tình không chào hỏi Tô Dương khi đến phòng đấu giá hôm nay để tránh người nhà họ Lâm nghi ngờ.
Nghe thấy Lâm Húc Đông nói thế, ông cụ Lâm quay sang nhìn anh ta, quát:
“Im miệng, lần trước cũng vì cháu mà suýt đắc tội với Triệu Tử Lan. Lần này lại là cháu, ông cho cháu biết, Lâm Húc Đông, nếu cháu cứ thế, cháu cút khỏi nhà họ Lâm cho ông, ông không có đứa cháu trai không nên hồn như thế!”
Lâm Húc Đông biết lần này ông nội giận thật. Anh ta lập tức cúi đầu, không dám nói gì nữa.
Nhưng Lâm Hiểu Mạn vẫn rất hứng khởi, cô ta kéo tay ông cụ Lâm, nói bằng giọng nũng nịu:
“Ông nội, chẳng phải chỉ là chuyện tòa nhà bị bán rẻ hơn mấy chục triệu thôi ư? Sau khi việc hôn nhân giữa cháu và cậu ấm nhà họ Tề được quyết định, cháu sẽ nhờ cậu Tề giới thiệu mấy đơn hàng cho chúng ta, bảo đảm sẽ giúp nhà họ Lâm kiếm bộn…”
Lúc này ông cụ Lâm mới mỉm cười, xoa đầu Lâm Hiểu Mạn, vui mừng nói:
“Vẫn là Hiểu Mạn hiểu chuyện, giúp ông bớt lo…”
Ông cụ Lâm nói rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Khả Hy, sắc mặt cũng trở nên lạnh nhạt:
“Lâm Khả Hy, lát nữa cháu cũng về biệt thự đi. Ông đã đồng ý với nhà họ Tề, hôm nay tất cả người nhà họ Lâm sẽ có mặt, không ai được vắng…”
Ông cụ Lâm nói rồi nhìn về phía Tô Dương đang mỉm cười cợt nhả, buồn bực nói:
“Cậu ta không được đến…”
Ông ta chưa dứt lời, Lâm Hiểu Mạn đã kéo ông ta, thấp giọng nói:
“Ông nội, cứ để anh ta tới đi! Chẳng phải tên vô lại này luôn khiến ông tức giận ư? Đến khi đó, cháu sẽ nhờ cậu Tề dạy dỗ anh ta…”
Ông cụ Lâm nghe thấy thế cũng cảm thấy không tệ, bèn đổi giọng:
“Hai người các cháu cùng đến đi!”
Ông ta nói rồi dẫn người nhà họ Lâm đi.
Tuy Lâm Khả Hy không muốn đi, nhưng trong khoảng thời gian này, ông nội đã hay mất vui lắm rồi. Nếu ông nội đã nói thế, cô đành phải cố về biệt thự nhà họ Lâm.
“Các vị, xin dừng bước, có câu hỏi này, tôi nghĩ các vị nên cho tôi câu trả lời!”
Tất cả mọi người đều dừng bước, quay sang nhìn ông cụ Lâm.
Trông ông cụ Lâm rất lạnh lùng, ông ta thản nhiên nói:
“Ở Châu Thành, nhà họ Lâm chúng tôi cũng không phải danh gia vọng tộc. So với các vị, Lâm Nhược Hải tôi cũng không phải nhân vật lớn. Nhưng tôi vẫn hy vọng các vị có thể cho tôi câu trả lời. Những người tham gia đấu giá hôm nay đều đã gọi cho tôi, báo giá thu mua tòa nhà Hoàn Á. Tôi không hiểu tại sao sau khi đến phòng đấu giá, mọi người lại không chịu giơ bảng đấu giá lên, như đã hẹn trước vậy…”
Nghĩ đến việc sắp thông gia với nhà họ Tề, thái độ của ông cụ Lâm cũng cứng rắn hẳn lên.
Trong số đám người này, ông cụ Tân lớn tuổi nhất, địa vị cũng cao nhất. Ông cụ nhìn ông cụ Lâm, thản nhiên nói:
“Ông Lâm, nếu chúng tôi đã đến hội đấu giá thì đương nhiên đều muốn tham gia đấu giá rồi. Về phần tại sao không ai ra giá, tôi nghĩ ông nên hỏi lại cháu trai cưng của ông…”
Lâm Húc Đông đang đứng cạnh ông cụ Lâm. Nghe thấy tên mình được nhắc đến, anh ta không nhịn được mà hỏi:
“Chuyện này… chuyện này liên quan gì đến tôi chứ? Tôi cũng không bảo mọi người đừng ra giá, tôi rất vui khi thấy mọi người ra giá cao mà…”
Ông cụ Tân là người từng trải, nhưng lời Lâm Húc Đông nói vẫn khiến ông cụ không khỏi hừ lạnh:
“Ông Lâm, từ sau khi bước vào phòng đấu giá, nhân phẩm mà cháu trai ông thể hiện đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt. Đầu tiên cậu ta gọi em gái mình và bạn cô ấy là cặp nam nữ chó má. Rồi nói em gái mình không nên thân, là đứa vô dụng! Phải biết rằng đây chính là em họ có quan hệ máu mủ với cậu ta, mà cậu ta còn đối xử với cô ấy như thế! Nếu chúng tôi tham gia đấu giá, chưa chắc cậu ta sẽ không nói gì sau lưng chúng tôi…”
Ông cụ Tân vừa dứt lời, một ông chủ bên cạnh lập tức nói tiếp:
“Đúng thế, ông Lâm! Chúng ta không thể nhìn mỗi lợi ích khi làm ăn được, mà phải xem nhân phẩm của đối phương nữa. Tôi thấy nhân phẩm cậu đây hơi có vấn đề. Chúng tôi cũng không dám qua lại với cậu ta…”
Nghe thấy thế, Lâm Húc Đông trợn tròn mắt. Anh ta thực sự không nhịn nổi nữa. Anh ta không dám mắng ông cụ Tân, nhưng anh ta không biết ông chủ này nên mắng ngay:
“Mẹ nó chứ, ông xàm vừa thôi! Tôi nói chúng nó thì liên quan gì tới các ông chứ, các ông đúng là…”
Anh ta chưa dứt lời, một tiếng “bốp” bỗng vang lên, ông cụ Lâm quay sang tát Lâm Húc Đông một phát.
“Đồ khốn kiếp đáng mất mặt này, sao cháu có thể nói chuyện với bề trên của cháu như thế chứ?”
Lâm Húc Đông cũng nhận ra mình lỡ lời, sao anh ta có thể nói đối phương “xàm” chứ!
Anh ta cúi đầu, ôm mặt, không nói năng gì.
Tô Dương ở cách đó không xa chợt nói:
“Ông cụ Lâm, cái bạt tai này của ông vẫn chưa mạnh lắm nhỉ, hay để tôi giúp ông nhé?”Hiện nay kinh phí mua truyện hơi cao nên anh/chị nào có dư thì ủng hộ donate VietWriter bằng MoMo qua link này nhé:
https://nhantien.momo.vn/vietwriter
Thông tin ngân hàng:https://anotepad.com/notes/giwk8pja
Còn không thì ủng hộ bằng cách đọc ở web mình tăng view là ok rồi, cám ơn các bạn ạ.
Mặt ông cụ Lâm trắng bệch, ông ta nén giận, không nhìn Tô Dương.
Nhưng Lâm Húc Đông lại hơi ngẩng đầu, liếc nhìn Tô Dương bằng ánh mắt dữ dằn. Tô Dương cố tình cười hì hì, nháy mắt với anh ta.
Ông cụ Tân nói tiếp:
“Ông Lâm, lẽ ra người ngoài như tôi không có quyền xen vào chuyện nhà ông. Nhưng tôi thấy ông hơi quá đáng với Khả Hy rồi đấy. Ông nên thay đổi tư tưởng trọng nam khinh nữ lạc hậu đó đi. Nếu tôi có đứa cháu gái như thế, chắc chắn tôi sẽ chiều chuộng hết mực. Được rồi, không nói nhiều nữa, tôi đi trước đây”.
Mọi người nói rồi quay người rời đi.
Sắc mặt ông cụ Lâm xám ngoét, không nói năng gì.
Thật ra ông ta không chỉ có tư tưởng trọng nam khinh nữ đơn giản với Lâm Khả Hy. Chuyện này còn liên quan đến mẹ cô nữa!
Lâm Húc Đông nhìn theo đám đông, nói với vẻ căm tức:
“Ông nội, cháu mắng Lâm Khả Hy và thằng ăn mày kia thì liên quan gì tới họ chứ. Chắc chắn họ đã giao kèo trước, cố tình khiến nhà họ Lâm khó xử!”
Lần này Lâm Húc Đông nói đúng.
Từ hai ngày trước, khi biết nhà họ Lâm định bán tòa nhà kia đi, Tô Dương đã bắn tin cho ông cụ Tân và Triệu Tử Lan, để họ gọi cho ông cụ Lâm, cố tình đưa ra giá cả ngang nhau.
Ông cụ Tân lại nhờ thêm mấy ông chủ khác gọi đến để ra giá, chờ người nhà họ Lâm mắc câu.
Tô Dương đoán, với tính cách vừa tham tiền vừa nịnh hót của người nhà họ Lâm, chắc chắn họ sẽ mở hội đấu giá, vừa không đắc tội với ai, vừa bán được tòa nhà kia với giá tốt.
Đến khi đấu giá, chỉ cần những người kia không giơ bảng, Tô Dương sẽ mua được tòa nhà Hoàn Á với giá thấp nhất.
Ông cụ Tân rất phối hợp, họ cố tình không chào hỏi Tô Dương khi đến phòng đấu giá hôm nay để tránh người nhà họ Lâm nghi ngờ.
Nghe thấy Lâm Húc Đông nói thế, ông cụ Lâm quay sang nhìn anh ta, quát:
“Im miệng, lần trước cũng vì cháu mà suýt đắc tội với Triệu Tử Lan. Lần này lại là cháu, ông cho cháu biết, Lâm Húc Đông, nếu cháu cứ thế, cháu cút khỏi nhà họ Lâm cho ông, ông không có đứa cháu trai không nên hồn như thế!”
Lâm Húc Đông biết lần này ông nội giận thật. Anh ta lập tức cúi đầu, không dám nói gì nữa.
Nhưng Lâm Hiểu Mạn vẫn rất hứng khởi, cô ta kéo tay ông cụ Lâm, nói bằng giọng nũng nịu:
“Ông nội, chẳng phải chỉ là chuyện tòa nhà bị bán rẻ hơn mấy chục triệu thôi ư? Sau khi việc hôn nhân giữa cháu và cậu ấm nhà họ Tề được quyết định, cháu sẽ nhờ cậu Tề giới thiệu mấy đơn hàng cho chúng ta, bảo đảm sẽ giúp nhà họ Lâm kiếm bộn…”
Lúc này ông cụ Lâm mới mỉm cười, xoa đầu Lâm Hiểu Mạn, vui mừng nói:
“Vẫn là Hiểu Mạn hiểu chuyện, giúp ông bớt lo…”
Ông cụ Lâm nói rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Khả Hy, sắc mặt cũng trở nên lạnh nhạt:
“Lâm Khả Hy, lát nữa cháu cũng về biệt thự đi. Ông đã đồng ý với nhà họ Tề, hôm nay tất cả người nhà họ Lâm sẽ có mặt, không ai được vắng…”
Ông cụ Lâm nói rồi nhìn về phía Tô Dương đang mỉm cười cợt nhả, buồn bực nói:
“Cậu ta không được đến…”
Ông ta chưa dứt lời, Lâm Hiểu Mạn đã kéo ông ta, thấp giọng nói:
“Ông nội, cứ để anh ta tới đi! Chẳng phải tên vô lại này luôn khiến ông tức giận ư? Đến khi đó, cháu sẽ nhờ cậu Tề dạy dỗ anh ta…”
Ông cụ Lâm nghe thấy thế cũng cảm thấy không tệ, bèn đổi giọng:
“Hai người các cháu cùng đến đi!”
Ông ta nói rồi dẫn người nhà họ Lâm đi.
Tuy Lâm Khả Hy không muốn đi, nhưng trong khoảng thời gian này, ông nội đã hay mất vui lắm rồi. Nếu ông nội đã nói thế, cô đành phải cố về biệt thự nhà họ Lâm.
Last edited: