Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49: Quà sinh nhật
Lúc này, ông cụ Lâm vẫn đang im lặng quan sát tình hình đã nhận ra có gì đó không ổn. Nhưng không ổn chỗ nào thì ông ta không nói ngay được.
Ông cụ Lâm lạnh lùng nhìn thoáng qua Tô Dương rồi bảo Lâm Húc Đông:
“Cứ để người ta gõ, nhưng hôm nay tôi nhất định phải lấy được ba mươi triệu tiền mặt! Nếu chậm một phút thì không tính lần đấu giá này nữa đâu!”
Sau khi ông cụ Lâm dứt lời, người chủ trì giơ búa gỗ lên, gõ mạnh xuống rồi nói:
“Ba mươi triệu lần thứ ba, chúc mừng vị khách số 12 đã giành được tòa nhà Hoàn Á và mảnh đất đi kèm! Mời vị khách số 12 lên sân khấu để thanh toán và làm thủ tục…”
Nghe thấy thế, Lâm Khả Hy nhìn Tô Dương với vẻ hơi hoảng hốt.
Cô không có tiền, nhưng sao Tô Dương có thể có tiền cơ chứ? Anh chỉ có một trăm nghìn tiền thắng bạn trai cũ của Khương Nhất Tuyết tại nhà hàng món Pháp lần trước là cùng.
Nhưng số tiền này cách ba mươi triệu cả vạn dặm!
Sao cô biết được trong thẻ ngân hàng của Tô Dương có khoảng bảy mươi triệu chứ!
Tô Dương mỉm cười, nhướng mày với Lâm Khả Hy rồi chậm rãi bước lên bục.
Sau khi đến chỗ thanh toán, Tô Dương lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, quay đầu nhìn ông cụ Lâm rồi mỉm cười:
“Tôi cũng không có chi phiếu, quẹt thẻ nhé…”
Kế toán nhanh chóng quét ba mươi triệu.
Người nhà họ Lâm đều trợn tròn mắt.
Sao tên ăn mày này có thể có ba mươi triệu chứ?
Lâm Húc Đông không nhịn được hỏi mà hỏi ông cụ Lâm bên cạnh:
“Ông nội, sao cậu ta lại có nhiều tiền như thế chứ, có phải ai đó đã cho cậu ta vay không?”
Ông cụ Lâm cũng cảm thấy rất lạ, ông ta lắc đầu:
“Ông không biết, có lẽ tiền này là của Lâm Khả Hy…”
Ông cụ Lâm tự thấy mình là người đa mưu túc trí. Ông ta nghi ngờ, liệu có phải trước đó bố Lâm Khả Hy đã biển thủ tiền công ty rồi để lại cho Lâm Khả Hy.
Trong lúc ông ta suy nghĩ, Tô Dương đã làm thủ tục xong.
Anh cầm tập hợp đồng, bước lên trước bục, nhìn người nhà họ Lâm đang bi phẫn rồi nhìn về phía Lâm Khả Hy, mỉm cười:
“Trước hết, tôi phải cảm ơn các ông bà chủ. Cảm ơn mọi người đã giơ cao đánh khẽ, không đấu giá với tôi, để tôi mua được tòa nhà Hoàn Á với giá thấp như thế! Thật ra người nhà họ Lâm đã nói một câu rất đúng, họ nói tôi là tên ăn mày thối tha. Nói đúng hơn, tôi cũng không phải ăn mày, mà là tên nhặt ve chai…”
“Năm tám tuổi, tôi vẫn đang lưu lạc đầu đường, kiếm sống bằng cách nhặt ve chai. Cũng vào năm ấy, tôi gặp một cô bé trạc tuổi mình. Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô bé kia, tôi đã rất kinh ngạc. Tôi không hiểu sao trên đời này lại có cô bé xinh đẹp như thế. Từ ngày đó, tôi đã coi cô bé ấy là nữ thần của tôi. Cô ấy chính là Lâm Khả Hy…”
Tô Dương vừa dứt lời, mọi người lập tức nhìn về phía Lâm Khả Hy. Tuy Lâm Khả Hy thường xuyên được người khác khen là xinh đẹp, nhưng trước mặt nhiều người như thế, cô vẫn hơi đỏ mặt, có vẻ ngượng ngùng.
Nhưng Lâm Hiểu Mạn lại thấp giọng nói:
“Vớ vẩn! Một đứa bé tám tuổi thì biết gì chứ. Lại bịa chuyện để lấy lòng Lâm Khả Hy…”
Tô Dương nói rồi giơ hợp đồng trong tay lên, nói tiếp:
“Thật ra công ty Hoàn Á và tòa nhà này đều do bố Lâm Khả Hy gây dựng. Nhưng người nhà họ Lâm không chịu chia tài sản, quyền sở hữu tòa nhà này cũng thuộc sản nghiệp nhà họ Lâm. Sau khi Lâm Khả Hy tiếp nhận công ty Hoàn Á, ông cụ Lâm trọng nam khinh nữ, tin vào Lâm Húc Đông - đứa cháu trai cả nham hiểm độc ác của ông ta, nhất quyết cho tòa nhà lên đấu giá. Ông ta muốn khiến Lâm Khả Hy rơi vào bước đường cùng, tránh cho sau này cô ấy tranh giành tài sản! Độc ác nhất chính là hôm nay vốn là sinh nhật Lâm Khả Hy, họ lại cố tình tổ chức đấu giá vào hôm nay! Hành vi độc ác này có khác gì giết người đâu cơ chứ!”
Lần này Tô Dương đã nói oan cho ông cụ Lâm, ông ta không hề chọn ngày hôm nay vì nó là sinh nhật Lâm Khả Hy, mà ông ta vốn không nhớ nổi sinh nhật cô.
Lâm Khả Hy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, khó trách sáng nayTô Dương lại nấu mì, thì ra anh biết sinh nhật cô!
Tô Dương nói tiếp:
“Hồi trước tôi đã nói với Khả Hy rằng, chỉ cần tôi còn ở đây, những thứ của cô ấy sẽ mãi mãi thuộc về cô ấy, không ai có thể lấy đi hết! Tôi nói được thì làm được! Tòa nhà Hoàn Á vốn là của Lâm Khả Hy, đây cũng là món quà sinh nhật mà tôi tặng cho cô ấy!”
Lời anh nói khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Không ai ngờ một tên ăn mày như Tô Dương lại tặng quà sinh nhật là tòa nhà trị giá sáu bảy mươi triệu.
Lâm Khả Hy kinh ngạc che miệng, cố kìm nén sự kích động trong lòng, không để nước mắt rơi.
Sinh nhật ư, cô không có sinh nhật lâu lắm rồi.
Đừng nói là bạn thân Khương Nhất Tuyết, ngay cả em gái ruột cũng quên sinh nhật cô!
Cảnh tượng này khiến Lâm Hiểu Mạn nảy lòng ghen ghét. Cô ta cho rằng nhân vật chính của nhà họ Lâm hôm nay phải là cô ta. Dù sao lát nữa nhà họ Tề cũng sẽ đến cầu hôn. Nhưng sự vẻ vang này lại bị Lâm Khả Hy cướp mất.
Nhưng nghĩ lại, sính lễ nhà họ Tề chỉ trị giá mấy triệu mà thôi.
Vào sinh nhật của Lâm Khả Hy, Tô Dương đã tặng hẳn một tòa nhà.
Sự trái ngược này cũng quá lớn.
Cô ta thầm quyết định, lát nữa sẽ nghĩ cách nhờ cậu ấm nhà họ Tề lấy lại thể diện cho mình.
Sau khi nói xong, Tô Dương đi xuống bục, bước đến trước mặt Lâm Khả Hy, đưa hợp đồng trong tay cho cô rồi mỉm cười:
“Khả Hy, sinh nhật vui vẻ! Cô thích món quà này chứ?”
Rốt cuộc Lâm Khả Hy cũng không nhịn được nữa, nước mắt ứa ra. Cô muốn đưa tay lau nước mắt, nhưng Tô Dương lại cười:
“Không cần lau, dáng vẻ lúc khóc của cô vẫn rất đẹp mà, cứ như hoa lê trong mưa ấy…”
Tuy trên mặt vẫn vương nước mắt, nhưng Lâm Khả Hy lại mỉm cười. Cô nhìn hợp đồng trong tay Tô Dương, nói khẽ:
“Tô Dương, cảm ơn anh, rất cảm ơn anh. Nhưng món quà này quá quý giá, tôi không nhận nổi…”
Tô Dương cười ha hả:
“Nếu cô không nhận nổi, trên đời này không ai nhận nổi nữa! Được rồi, cầm lấy đi. Nếu cô băn khoăn thật…”
Tô Dương ghé mặt vào tai Lâm Khả Hy, nhỏ giọng nói:
“Cô có thể ở bên tôi một đêm…”
Bầu không khí ấm áp đầy cảm động lập tức bị câu thì thầm của Tô Dương phá hủy.
Lâm Khả Hy lườm anh, tặng thêm một chữ:
“Cút!”
Lâm Húc Đông đã không chịu nổi cảnh tượng trước mặt từ nãy. Anh ta vốn định dùng bốn mươi triệu để nuốt riêng tòa nhà Hoàn Á, không ngờ Tô Dương lại cướp mất nó với giá ba mươi triệu.
Anh ta đứng dậy, khoát tay với người nhà họ Lâm, lạnh lùng nói:
“Người nhà họ Lâm đi hết đi! Cứ để cặp nam nữ chó má này tiếp tục diễn trò…”
Người nhà họ Lâm đều đứng dậy hết.
Nhưng ông cụ Lâm vẫn ngồi im, ông ta chưa hiểu, tại sao có bao nhiêu người mà không ai giơ bảng cạnh tranh với Tô Dương chứ. Ông ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Ông cụ Lâm lạnh lùng nhìn thoáng qua Tô Dương rồi bảo Lâm Húc Đông:
“Cứ để người ta gõ, nhưng hôm nay tôi nhất định phải lấy được ba mươi triệu tiền mặt! Nếu chậm một phút thì không tính lần đấu giá này nữa đâu!”
Sau khi ông cụ Lâm dứt lời, người chủ trì giơ búa gỗ lên, gõ mạnh xuống rồi nói:
“Ba mươi triệu lần thứ ba, chúc mừng vị khách số 12 đã giành được tòa nhà Hoàn Á và mảnh đất đi kèm! Mời vị khách số 12 lên sân khấu để thanh toán và làm thủ tục…”
Nghe thấy thế, Lâm Khả Hy nhìn Tô Dương với vẻ hơi hoảng hốt.
Cô không có tiền, nhưng sao Tô Dương có thể có tiền cơ chứ? Anh chỉ có một trăm nghìn tiền thắng bạn trai cũ của Khương Nhất Tuyết tại nhà hàng món Pháp lần trước là cùng.
Nhưng số tiền này cách ba mươi triệu cả vạn dặm!
Sao cô biết được trong thẻ ngân hàng của Tô Dương có khoảng bảy mươi triệu chứ!
Tô Dương mỉm cười, nhướng mày với Lâm Khả Hy rồi chậm rãi bước lên bục.
Sau khi đến chỗ thanh toán, Tô Dương lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, quay đầu nhìn ông cụ Lâm rồi mỉm cười:
“Tôi cũng không có chi phiếu, quẹt thẻ nhé…”
Kế toán nhanh chóng quét ba mươi triệu.
Người nhà họ Lâm đều trợn tròn mắt.
Sao tên ăn mày này có thể có ba mươi triệu chứ?
Lâm Húc Đông không nhịn được hỏi mà hỏi ông cụ Lâm bên cạnh:
“Ông nội, sao cậu ta lại có nhiều tiền như thế chứ, có phải ai đó đã cho cậu ta vay không?”
Ông cụ Lâm cũng cảm thấy rất lạ, ông ta lắc đầu:
“Ông không biết, có lẽ tiền này là của Lâm Khả Hy…”
Ông cụ Lâm tự thấy mình là người đa mưu túc trí. Ông ta nghi ngờ, liệu có phải trước đó bố Lâm Khả Hy đã biển thủ tiền công ty rồi để lại cho Lâm Khả Hy.
Trong lúc ông ta suy nghĩ, Tô Dương đã làm thủ tục xong.
Anh cầm tập hợp đồng, bước lên trước bục, nhìn người nhà họ Lâm đang bi phẫn rồi nhìn về phía Lâm Khả Hy, mỉm cười:
“Trước hết, tôi phải cảm ơn các ông bà chủ. Cảm ơn mọi người đã giơ cao đánh khẽ, không đấu giá với tôi, để tôi mua được tòa nhà Hoàn Á với giá thấp như thế! Thật ra người nhà họ Lâm đã nói một câu rất đúng, họ nói tôi là tên ăn mày thối tha. Nói đúng hơn, tôi cũng không phải ăn mày, mà là tên nhặt ve chai…”
“Năm tám tuổi, tôi vẫn đang lưu lạc đầu đường, kiếm sống bằng cách nhặt ve chai. Cũng vào năm ấy, tôi gặp một cô bé trạc tuổi mình. Trong khoảnh khắc nhìn thấy cô bé kia, tôi đã rất kinh ngạc. Tôi không hiểu sao trên đời này lại có cô bé xinh đẹp như thế. Từ ngày đó, tôi đã coi cô bé ấy là nữ thần của tôi. Cô ấy chính là Lâm Khả Hy…”
Tô Dương vừa dứt lời, mọi người lập tức nhìn về phía Lâm Khả Hy. Tuy Lâm Khả Hy thường xuyên được người khác khen là xinh đẹp, nhưng trước mặt nhiều người như thế, cô vẫn hơi đỏ mặt, có vẻ ngượng ngùng.
Nhưng Lâm Hiểu Mạn lại thấp giọng nói:
“Vớ vẩn! Một đứa bé tám tuổi thì biết gì chứ. Lại bịa chuyện để lấy lòng Lâm Khả Hy…”
Tô Dương nói rồi giơ hợp đồng trong tay lên, nói tiếp:
“Thật ra công ty Hoàn Á và tòa nhà này đều do bố Lâm Khả Hy gây dựng. Nhưng người nhà họ Lâm không chịu chia tài sản, quyền sở hữu tòa nhà này cũng thuộc sản nghiệp nhà họ Lâm. Sau khi Lâm Khả Hy tiếp nhận công ty Hoàn Á, ông cụ Lâm trọng nam khinh nữ, tin vào Lâm Húc Đông - đứa cháu trai cả nham hiểm độc ác của ông ta, nhất quyết cho tòa nhà lên đấu giá. Ông ta muốn khiến Lâm Khả Hy rơi vào bước đường cùng, tránh cho sau này cô ấy tranh giành tài sản! Độc ác nhất chính là hôm nay vốn là sinh nhật Lâm Khả Hy, họ lại cố tình tổ chức đấu giá vào hôm nay! Hành vi độc ác này có khác gì giết người đâu cơ chứ!”
Lần này Tô Dương đã nói oan cho ông cụ Lâm, ông ta không hề chọn ngày hôm nay vì nó là sinh nhật Lâm Khả Hy, mà ông ta vốn không nhớ nổi sinh nhật cô.
Lâm Khả Hy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, khó trách sáng nayTô Dương lại nấu mì, thì ra anh biết sinh nhật cô!
Tô Dương nói tiếp:
“Hồi trước tôi đã nói với Khả Hy rằng, chỉ cần tôi còn ở đây, những thứ của cô ấy sẽ mãi mãi thuộc về cô ấy, không ai có thể lấy đi hết! Tôi nói được thì làm được! Tòa nhà Hoàn Á vốn là của Lâm Khả Hy, đây cũng là món quà sinh nhật mà tôi tặng cho cô ấy!”
Lời anh nói khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Không ai ngờ một tên ăn mày như Tô Dương lại tặng quà sinh nhật là tòa nhà trị giá sáu bảy mươi triệu.
Lâm Khả Hy kinh ngạc che miệng, cố kìm nén sự kích động trong lòng, không để nước mắt rơi.
Sinh nhật ư, cô không có sinh nhật lâu lắm rồi.
Đừng nói là bạn thân Khương Nhất Tuyết, ngay cả em gái ruột cũng quên sinh nhật cô!
Cảnh tượng này khiến Lâm Hiểu Mạn nảy lòng ghen ghét. Cô ta cho rằng nhân vật chính của nhà họ Lâm hôm nay phải là cô ta. Dù sao lát nữa nhà họ Tề cũng sẽ đến cầu hôn. Nhưng sự vẻ vang này lại bị Lâm Khả Hy cướp mất.
Nhưng nghĩ lại, sính lễ nhà họ Tề chỉ trị giá mấy triệu mà thôi.
Vào sinh nhật của Lâm Khả Hy, Tô Dương đã tặng hẳn một tòa nhà.
Sự trái ngược này cũng quá lớn.
Cô ta thầm quyết định, lát nữa sẽ nghĩ cách nhờ cậu ấm nhà họ Tề lấy lại thể diện cho mình.
Sau khi nói xong, Tô Dương đi xuống bục, bước đến trước mặt Lâm Khả Hy, đưa hợp đồng trong tay cho cô rồi mỉm cười:
“Khả Hy, sinh nhật vui vẻ! Cô thích món quà này chứ?”
Rốt cuộc Lâm Khả Hy cũng không nhịn được nữa, nước mắt ứa ra. Cô muốn đưa tay lau nước mắt, nhưng Tô Dương lại cười:
“Không cần lau, dáng vẻ lúc khóc của cô vẫn rất đẹp mà, cứ như hoa lê trong mưa ấy…”
Tuy trên mặt vẫn vương nước mắt, nhưng Lâm Khả Hy lại mỉm cười. Cô nhìn hợp đồng trong tay Tô Dương, nói khẽ:
“Tô Dương, cảm ơn anh, rất cảm ơn anh. Nhưng món quà này quá quý giá, tôi không nhận nổi…”
Tô Dương cười ha hả:
“Nếu cô không nhận nổi, trên đời này không ai nhận nổi nữa! Được rồi, cầm lấy đi. Nếu cô băn khoăn thật…”
Tô Dương ghé mặt vào tai Lâm Khả Hy, nhỏ giọng nói:
“Cô có thể ở bên tôi một đêm…”
Bầu không khí ấm áp đầy cảm động lập tức bị câu thì thầm của Tô Dương phá hủy.
Lâm Khả Hy lườm anh, tặng thêm một chữ:
“Cút!”
Lâm Húc Đông đã không chịu nổi cảnh tượng trước mặt từ nãy. Anh ta vốn định dùng bốn mươi triệu để nuốt riêng tòa nhà Hoàn Á, không ngờ Tô Dương lại cướp mất nó với giá ba mươi triệu.
Anh ta đứng dậy, khoát tay với người nhà họ Lâm, lạnh lùng nói:
“Người nhà họ Lâm đi hết đi! Cứ để cặp nam nữ chó má này tiếp tục diễn trò…”
Người nhà họ Lâm đều đứng dậy hết.
Nhưng ông cụ Lâm vẫn ngồi im, ông ta chưa hiểu, tại sao có bao nhiêu người mà không ai giơ bảng cạnh tranh với Tô Dương chứ. Ông ta nhất định phải hỏi cho rõ ràng.