Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: Đấu giá
Ngày hôm sau, Lâm Khả Hy lái xe đi xem nhà ở khắp Châu Thành. Nhưng cô làm sao có thể thuê tòa nhà văn phòng theo tháng được? Sau nhiều lần gặp trắc trở, cô gần như đã nản lòng thoái chí.
Tô Dương không đi đâu, chỉ nằm trên sofa xem ti vi. Thật ra anh có gọi điện thoại cho Tiểu Lục, hỏi gã xem quán bar thế nào rồi.
Tiểu Lục nói cho anh biết, có một quán bar sắp được bán do ông chủ muốn ra nước ngoài định cư nhưng gã không vội, đang chuẩn bị ép giá.
Ngày đấu giá tòa nhà Hoàn Á.
Tô Dương dậy rất sớm, tự tay nấu mì, còn chần hai quả trứng.
Lâm Khả Hy không khỏi xúc động khi nhìn thấy bát mì này. Ngày hôm nay rất bình thường với những người khác nhưng lại đặc biệt với cô. Cô đã rất nhiều năm không ăn mì rồi.
Lâm Khả Hy ăn sáng xong, chuẩn bị tiếp tục đi tìm tòa nhà văn phòng.
Cô đang định đi, Tô Dương vội vàng chạy từ phòng bếp ra, cản cô lại và nói:
"Hôm nay là ngày đấu giá tòa nhà Hoàn Á, cô không qua xem sao?"
Lâm Khả Hy không hề nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu:
"Tôi không đi, ai thích đấu giá thì cứ việc, tôi không có tiền đấu giá. Tôi còn phải đi tìm tòa nhà văn phòng...”
Lâm Khả Hy đã cố ý mặc quần áo giản dị và đi giày thể thao. Dù sao đi xem nhà cũng là một chuyện tốn sức, nếu cô đi giày cao gót sẽ mệt lắm.
Nhưng không ngờ Tô Dương giống như một kẻ vô lại, cứ chắn trước mặt cô cợt nhả nói:
"Dù gì Hoàn Á cũng do một tay bố cô gây dựng lên, cô cũng đã làm việc ở đó mấy năm. Giây phút quan trọng như vậy, sao cô có thể không đi được chứ?"
Lời Tô Dương nói làm Lâm Khả Hy giật mình. Đúng vậy, Hoàn Á là tâm huyết của bố, không có tòa nhà văn phòng Hoàn Á thì chẳng khác nào con người không có linh hồn.
Cô đang mải suy nghĩ, Tô Dương đã xoay người lấy ra một chiếc váy màu tím và đôi tất chân đen bóng, cười hì hì đưa cho Lâm Khả Hy nói:
"Nào, hôm nay cô mặc cái này. Tôi đã ủi cho cô rồi. Cô rất hợp với màu tím, đoan trang, khí thế lại không mất đi vẻ xinh đẹp lạnh lùng. Tôi vừa nhìn đã muốn hôn một cái...”
Lâm Khả Hy không để ý tới những lời nói vô nghĩa của Tô Dương. Nhưng khi cô nhìn chiếc váy, đôi mắt đẹp lập tức trợn trừng, hỏi anh:
"Tô Dương! Ai cho anh lục tủ quần áo của tôi?"
Cô vẫn treo chiếc váy này trong tủ quần áo, không ngờ Tô Dương lấy ra được.
Quan trọng nhất là trong tủ quần áo của cô còn để áo lót, quần lót, Tô Dương lại dám đi lục tìm trong đó.
Tô Dương không quan tâm tới lời chất vấn của Lâm Khả Hy, đẩy cô vào phòng ngủ và đưa váy qua, vừa cười ngả ngớn vừa nói:
"Cô mau thay đồ đi. Cô còn không thay, tôi sẽ thay giúp cô đấy...”
Cho dù Lâm Khả Hy nhận lấy cái váy nhưng vẫn tức giận mắng Tô Dương:
"Tô Dương, nếu anh còn dám lục đồ của tôi nữa, tôi sẽ lập tức đuổi anh ra ngoài!"
"Cô không nỡ đâu...”
Tô Dương mặt dày, cười hì hì.
Lâm Khả Hy đi tất chân đen bóng, mặc váy màu tím phối hợp giày cao gót màu đen, đã khôi phục lại khí chất xinh đẹp lạnh lùng trước kia.
Lúc hai người lái xe đến phòng đấu giá, đám người nhà họ Lâm đã tới trước.
Ông cụ Tân ra giá tám mươi triệu dẫn theo dì My, Triệu Tử Lan - sếp tổng của Adore dẫn theo trợ lý, còn có mấy người mua khác cũng đến rồi.
Mọi người túm năm tụm ba trò chuyện sôi nổi.
Đám người vừa thấy Tô Dương và Lâm Khả Hy bước vào thì đều sửng sốt.
Người nhà họ Lâm thấy kỳ lạ, sao Lâm Khả Hy và Tô Dương có thể tới được?
Những người khác kinh ngạc vì Lâm Khả Hy xinh đẹp lạnh lùng giống như tiên nữ băng giá lạc xuống trần gian, Tô Dương lại ăn mặc tồi tàn, còn có dáng vẻ bất cần đời như ăn mày bên đường.
Hai người này đi chung với nhau luôn cho người ta cảm giác không hài hòa.
Lâm Húc Đông vừa nhìn thấy hai người bọn họ thì lập tức bước tới. Anh ta liếc nhìn hai người với ý xấu, sau đó thâm hiểm nói:
"Da mặt các người dày thật đấy! Không ai mời, các người có tư cách gì tới đây?"
Cho dù Lâm Húc Đông đang ở trước mắt Tô Dương nhưng anh lại nhìn quanh, giả vờ như không nhìn thấy anh ta, đồng thời còn nói:
"Ai vậy? Ai đang đánh rắm thế? Sao mùi thối thế?"
Tô Dương nói xong còn che mũi, dùng tay quạt gió.
Những động tác này của anh làm mấy người không rõ tình hình đều không nhịn được cười.
Lâm Húc Đông tức giận đỏ mặt nhưng vẫn cười lạnh nói:
"Thằng nhóc ăn mày, có phải cậu bị ngu không mà còn ở đây mồm mép tép nhảy? Nhưng các người đã tới thì ở lại đi, cũng xem như để Lâm Khả Hy từ biệt tòa nhà Hoàn Á. Còn cậu à, chắc hẳn cả đời cậu cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng hoành tráng như vậy. Tôi cho cậu một cơ hội, để cậu xem thử người giàu tiêu tiền thế nào...”
Tô Dương còn chưa nói, Lâm Hiểu Mạn đã đi tới.
Trong những người có mặt ở đây hôm nay, tâm trạng của cô ta là tốt nhất. Cô ta hi vọng buổi đấu giá nhanh chóng kết thúc để còn về nhà. Lát nữa cậu chủ nhà họ Tề sẽ qua nhà hỏi cưới cô ta đấy.
Đây chính là ngày tốt để Lâm Hiểu Mạn nở mày nở mặt, bay lên cành cao.
Lâm Hiểu Mạn nhìn Lâm Húc Đông cười quyến rũ:
"Anh ơi, anh đường đường là cậu cả của nhà họ Lâm, cần gì phải nói chuyện với hai kẻ vô dụng như bọn họ chứ?"
Cô ta nói xong lại quan sát Lâm Khả Hy với vẻ xem thường, giọng điệu khó chịu:
"Có vài người còn chưa tuyệt vọng à? Có phải cô tới buổi đấu giá xem thử còn cơ hội nào giữ lại tòa nhà? Tôi khuyên cô bỏ ý định này đi, đừng tiếp tục mơ mộng hão huyền nữa...”
Lâm Hiểu Mạn vừa nói dứt lời, một người nhà họ Lâm bên cạnh đã tiếp lời:
"Cô muốn giữ lại tòa nhà cũng được thôi, lấy tiền ra đấu giá đi. Nhưng nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của bọn họ, cho dù có bán thận cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu...”
"Đúng vậy, chắc hẳn cả đời bọn họ cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy...”
Mấy người thi nhau giễu cợt Tô Dương và Lâm Khả Hy.
Lâm Khả Hy tức tới tái mặt, tay chân lạnh buốt nhưng không thể phản bác được. Suy cho cùng, mình thật sự không có tiền để giữ lại tòa nhà Hoàn Á.
Tô Dương không để ý, cười hì hì nhìn mọi người nói:
"Đúng, đúng, các người nói đều đúng hết. Các người đều là sếp lớn có tài sản tới chục tỷ, tôi chỉ là một tên ăn mày, sao có thể so được với các người chứ? Các người mau tránh ra, tôi còn phải tìm một vị trí tốt để xem náo nhiệt đấy...”
Anh đang nói thì thấy người chủ trì buổi đấu giá bước lên bục, nói vào micro:
"Chào các vị, buổi đấu giá sẽ lập tức bắt đầu. Mời mọi người trở lại vị trí của mình...”
Lúc này, đám người Lâm Húc Đông mới tản ra. Khi sắp đi, anh ta còn nhìn hai người cười lạnh.
Tô Dương và Lâm Khả Hy chọn chỗ ngồi ở hàng cuối cùng. Cô nghĩ, chỉ cần buổi đấu giá vừa kết thúc, mình sẽ đi ngay. Cô thật sự không muốn tiếp tục nhìn sắc mặt của đám họ hàng nhà họ Lâm nữa.
Bọn họ vừa ngồi xuống, Lâm Khả Hy đã nhìn thấy có thẻ số trên ghế. Cô cầm thẻ số, cảm thấy kỳ lạ hỏi Tô Dương:
"Chúng ta đâu tham dự bán đấu giá, sao lại có thẻ số chứ?"
Tô Dương nhìn quanh một lượt, nói:
"Ai tới đây cũng có hết, trừ người nhà họ Lâm các cô...”
Lâm Khả Hy nhìn quanh, thấy hình như người nào tới cũng có thẻ số thật.
Tô Dương không đi đâu, chỉ nằm trên sofa xem ti vi. Thật ra anh có gọi điện thoại cho Tiểu Lục, hỏi gã xem quán bar thế nào rồi.
Tiểu Lục nói cho anh biết, có một quán bar sắp được bán do ông chủ muốn ra nước ngoài định cư nhưng gã không vội, đang chuẩn bị ép giá.
Ngày đấu giá tòa nhà Hoàn Á.
Tô Dương dậy rất sớm, tự tay nấu mì, còn chần hai quả trứng.
Lâm Khả Hy không khỏi xúc động khi nhìn thấy bát mì này. Ngày hôm nay rất bình thường với những người khác nhưng lại đặc biệt với cô. Cô đã rất nhiều năm không ăn mì rồi.
Lâm Khả Hy ăn sáng xong, chuẩn bị tiếp tục đi tìm tòa nhà văn phòng.
Cô đang định đi, Tô Dương vội vàng chạy từ phòng bếp ra, cản cô lại và nói:
"Hôm nay là ngày đấu giá tòa nhà Hoàn Á, cô không qua xem sao?"
Lâm Khả Hy không hề nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu:
"Tôi không đi, ai thích đấu giá thì cứ việc, tôi không có tiền đấu giá. Tôi còn phải đi tìm tòa nhà văn phòng...”
Lâm Khả Hy đã cố ý mặc quần áo giản dị và đi giày thể thao. Dù sao đi xem nhà cũng là một chuyện tốn sức, nếu cô đi giày cao gót sẽ mệt lắm.
Nhưng không ngờ Tô Dương giống như một kẻ vô lại, cứ chắn trước mặt cô cợt nhả nói:
"Dù gì Hoàn Á cũng do một tay bố cô gây dựng lên, cô cũng đã làm việc ở đó mấy năm. Giây phút quan trọng như vậy, sao cô có thể không đi được chứ?"
Lời Tô Dương nói làm Lâm Khả Hy giật mình. Đúng vậy, Hoàn Á là tâm huyết của bố, không có tòa nhà văn phòng Hoàn Á thì chẳng khác nào con người không có linh hồn.
Cô đang mải suy nghĩ, Tô Dương đã xoay người lấy ra một chiếc váy màu tím và đôi tất chân đen bóng, cười hì hì đưa cho Lâm Khả Hy nói:
"Nào, hôm nay cô mặc cái này. Tôi đã ủi cho cô rồi. Cô rất hợp với màu tím, đoan trang, khí thế lại không mất đi vẻ xinh đẹp lạnh lùng. Tôi vừa nhìn đã muốn hôn một cái...”
Lâm Khả Hy không để ý tới những lời nói vô nghĩa của Tô Dương. Nhưng khi cô nhìn chiếc váy, đôi mắt đẹp lập tức trợn trừng, hỏi anh:
"Tô Dương! Ai cho anh lục tủ quần áo của tôi?"
Cô vẫn treo chiếc váy này trong tủ quần áo, không ngờ Tô Dương lấy ra được.
Quan trọng nhất là trong tủ quần áo của cô còn để áo lót, quần lót, Tô Dương lại dám đi lục tìm trong đó.
Tô Dương không quan tâm tới lời chất vấn của Lâm Khả Hy, đẩy cô vào phòng ngủ và đưa váy qua, vừa cười ngả ngớn vừa nói:
"Cô mau thay đồ đi. Cô còn không thay, tôi sẽ thay giúp cô đấy...”
Cho dù Lâm Khả Hy nhận lấy cái váy nhưng vẫn tức giận mắng Tô Dương:
"Tô Dương, nếu anh còn dám lục đồ của tôi nữa, tôi sẽ lập tức đuổi anh ra ngoài!"
"Cô không nỡ đâu...”
Tô Dương mặt dày, cười hì hì.
Lâm Khả Hy đi tất chân đen bóng, mặc váy màu tím phối hợp giày cao gót màu đen, đã khôi phục lại khí chất xinh đẹp lạnh lùng trước kia.
Lúc hai người lái xe đến phòng đấu giá, đám người nhà họ Lâm đã tới trước.
Ông cụ Tân ra giá tám mươi triệu dẫn theo dì My, Triệu Tử Lan - sếp tổng của Adore dẫn theo trợ lý, còn có mấy người mua khác cũng đến rồi.
Mọi người túm năm tụm ba trò chuyện sôi nổi.
Đám người vừa thấy Tô Dương và Lâm Khả Hy bước vào thì đều sửng sốt.
Người nhà họ Lâm thấy kỳ lạ, sao Lâm Khả Hy và Tô Dương có thể tới được?
Những người khác kinh ngạc vì Lâm Khả Hy xinh đẹp lạnh lùng giống như tiên nữ băng giá lạc xuống trần gian, Tô Dương lại ăn mặc tồi tàn, còn có dáng vẻ bất cần đời như ăn mày bên đường.
Hai người này đi chung với nhau luôn cho người ta cảm giác không hài hòa.
Lâm Húc Đông vừa nhìn thấy hai người bọn họ thì lập tức bước tới. Anh ta liếc nhìn hai người với ý xấu, sau đó thâm hiểm nói:
"Da mặt các người dày thật đấy! Không ai mời, các người có tư cách gì tới đây?"
Cho dù Lâm Húc Đông đang ở trước mắt Tô Dương nhưng anh lại nhìn quanh, giả vờ như không nhìn thấy anh ta, đồng thời còn nói:
"Ai vậy? Ai đang đánh rắm thế? Sao mùi thối thế?"
Tô Dương nói xong còn che mũi, dùng tay quạt gió.
Những động tác này của anh làm mấy người không rõ tình hình đều không nhịn được cười.
Lâm Húc Đông tức giận đỏ mặt nhưng vẫn cười lạnh nói:
"Thằng nhóc ăn mày, có phải cậu bị ngu không mà còn ở đây mồm mép tép nhảy? Nhưng các người đã tới thì ở lại đi, cũng xem như để Lâm Khả Hy từ biệt tòa nhà Hoàn Á. Còn cậu à, chắc hẳn cả đời cậu cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng hoành tráng như vậy. Tôi cho cậu một cơ hội, để cậu xem thử người giàu tiêu tiền thế nào...”
Tô Dương còn chưa nói, Lâm Hiểu Mạn đã đi tới.
Trong những người có mặt ở đây hôm nay, tâm trạng của cô ta là tốt nhất. Cô ta hi vọng buổi đấu giá nhanh chóng kết thúc để còn về nhà. Lát nữa cậu chủ nhà họ Tề sẽ qua nhà hỏi cưới cô ta đấy.
Đây chính là ngày tốt để Lâm Hiểu Mạn nở mày nở mặt, bay lên cành cao.
Lâm Hiểu Mạn nhìn Lâm Húc Đông cười quyến rũ:
"Anh ơi, anh đường đường là cậu cả của nhà họ Lâm, cần gì phải nói chuyện với hai kẻ vô dụng như bọn họ chứ?"
Cô ta nói xong lại quan sát Lâm Khả Hy với vẻ xem thường, giọng điệu khó chịu:
"Có vài người còn chưa tuyệt vọng à? Có phải cô tới buổi đấu giá xem thử còn cơ hội nào giữ lại tòa nhà? Tôi khuyên cô bỏ ý định này đi, đừng tiếp tục mơ mộng hão huyền nữa...”
Lâm Hiểu Mạn vừa nói dứt lời, một người nhà họ Lâm bên cạnh đã tiếp lời:
"Cô muốn giữ lại tòa nhà cũng được thôi, lấy tiền ra đấu giá đi. Nhưng nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của bọn họ, cho dù có bán thận cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu...”
"Đúng vậy, chắc hẳn cả đời bọn họ cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy...”
Mấy người thi nhau giễu cợt Tô Dương và Lâm Khả Hy.
Lâm Khả Hy tức tới tái mặt, tay chân lạnh buốt nhưng không thể phản bác được. Suy cho cùng, mình thật sự không có tiền để giữ lại tòa nhà Hoàn Á.
Tô Dương không để ý, cười hì hì nhìn mọi người nói:
"Đúng, đúng, các người nói đều đúng hết. Các người đều là sếp lớn có tài sản tới chục tỷ, tôi chỉ là một tên ăn mày, sao có thể so được với các người chứ? Các người mau tránh ra, tôi còn phải tìm một vị trí tốt để xem náo nhiệt đấy...”
Anh đang nói thì thấy người chủ trì buổi đấu giá bước lên bục, nói vào micro:
"Chào các vị, buổi đấu giá sẽ lập tức bắt đầu. Mời mọi người trở lại vị trí của mình...”
Lúc này, đám người Lâm Húc Đông mới tản ra. Khi sắp đi, anh ta còn nhìn hai người cười lạnh.
Tô Dương và Lâm Khả Hy chọn chỗ ngồi ở hàng cuối cùng. Cô nghĩ, chỉ cần buổi đấu giá vừa kết thúc, mình sẽ đi ngay. Cô thật sự không muốn tiếp tục nhìn sắc mặt của đám họ hàng nhà họ Lâm nữa.
Bọn họ vừa ngồi xuống, Lâm Khả Hy đã nhìn thấy có thẻ số trên ghế. Cô cầm thẻ số, cảm thấy kỳ lạ hỏi Tô Dương:
"Chúng ta đâu tham dự bán đấu giá, sao lại có thẻ số chứ?"
Tô Dương nhìn quanh một lượt, nói:
"Ai tới đây cũng có hết, trừ người nhà họ Lâm các cô...”
Lâm Khả Hy nhìn quanh, thấy hình như người nào tới cũng có thẻ số thật.