Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36: Linh Chi đỏ
Tề Vân Kiệt chính là cháu trai cả, cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Tề.
Nhà họ Tề và nhà họ Tân vẫn luôn bất hoà nên vừa vào cửa anh ta đã nhằm vào ông cụ Tân.
Nghe thấy Tề Vân Kiệt nói chuyện với ông cụ Tân như vậy, dì My lạnh lùng nói:
“Tề Vân Kiệt, cậu đừng có ngang ngược làm càn! Dù là ông nội của cậu ở đây cũng không thể ăn nói với ông cụ Tân như vậy…”
Tề Vân Kiệt quay lại nhìn dì My, nhếch miệng cười dâm tà nhìn chằm chằm ngực cô ta, chậm rãi nói:
“Lâu rồi không gặp, dì My ngày càng quyến rũ hơn rồi! Dạo gần đây tôi chỉ chơi đùa với mấy cô nhóc, đã lâu không được nếm mùi phụ nữ giống như chị, hay là chúng ta chơi đùa chút đi…”
Anh ta vừa nói vừa giơ tay định sờ mặt dì My.
Vệ sĩ sau lưng ông cụ Tân định xông lên ngăn cản. Thế nhưng bọn họ đứng cách Tề Vân Kiệt một khoảng, mà tay anh ta đã sắp chạm vào mặt dì My.
Đột nhiên có một bàn tay lớn vươn ra từ bên cạnh tóm lấy tay Tề Vân Kiệt!
Anh ta quay lại thấy Tô Dương đang bóp cổ tay mình, lạnh mắt nhìn anh
“Nhà họ Tề không dạy cậu Tề kính già yêu trẻ, tôn trọng phụ nữ à?”
“Con mẹ nói, mày là thằng nào? Sao mày dám quản chuyện của ông đây?”
Tề Vân Kiệt dùng sức rút tay ra.
Tiếc thay, bàn tay của Tô Dương cứ như một cái kìm sắt kẹp chặt tay anh ta.
Thấy Tề Vân Kiệt chịu thiệt, vệ sĩ của anh ta lập tức xông lên muốn ra tay với Tô Dương.
Nhưng vệ sĩ của ông cụ Tân cũng tiến lên. Hai phe ngăn cản lẫn nhau tạo thành tình thế giằng co.
Tô Dương vẫn tỏ vẻ cười cợt nhìn Tề Vân Kiệt:
“Mau xin lỗi dì My, tôi sẽ thả cậu ra. Nếu không cái tay này của cậu phế chắc…”
Tề Vân Kiệt hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Tô Dương:
“Đồ rác rưởi nhà mày đi hỏi thử xem ở cái đất Châu Thành này, tao từng xin lỗi ai chưa? Con mẹ nó, tao thấy mày chán sống rồi đấy…”
Dứt lời, anh ta vung tay còn lại lên đấm vào mặt Tô Dương.
Nhưng anh ta chỉ mới cử động, Tô Dương đã dồn sức vào tay.
“Á…”
Tề Vân Kiệt lập tức rống lên thảm thiết. Nỗi đau thấu xương này khiến anh ta có cảm giác như tay mình sắp gãy ra.
“Xin lỗi!”
Tô Dương thay đổi sắc mặt, quát lớn.
Tề Vân Kiệt đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nhưng anh ta không cam tâm, quay lại trừng mắt nhìn Tô Dương chửi mắng:
“Đồ chết tiệt, tao nhất định phải giết chết mày!”
Tô Dương cười lạnh, lại tăng thêm lực ở tay.
Lần này, Tề Vân Kiệt đau không chịu nổi, chỉ có thể cắn răng nói với dì My một câu:
“Tôi sai rồi!”
Mặc dù anh ta nói xin lỗi nhưng giọng điệu vẫn ngang ngược như cũ.
Dì My chẳng thèm để ý tới anh ta, cười lạnh quay mặt đi.
Tô Dương không buông tay mà nói tiếp:
“Cậu đang xin lỗi hay là ra uy?”
Nói xong, anh lại bóp chặt tay. Tề Vân Kiệt lập tức trợn mắt nhe răng, đau đớn hét toáng lên.
“Tôi sai rồi. Dì My, tôi sai rồi. Mau bảo anh ta buông tay ra đi…”
Tề Vân Kiệt là cậu cả nhà họ Tề danh giá, lần đầu tiên phải khúm núm trước mặt mọi người.
Nghe thấy Tề Vân Kiệt nói xin lỗi, dì My mới dịu dàng bảo Tô Dương:
“Dương, thả cậu ta ra đi! Loại người này không đáng phải chấp nhặt…”
Bấy giờ Tô Dương mới thả tay ra.
Tề Vân Kiệt đỡ lấy cổ tay, trừng mắt nhìn Tô Dương mắng:
“Mày cứ chờ đấy. Sớm muộn gì tao cũng chém chết mày!”
Bởi vì anh ta đang đứng gần Tô Dương, sợ anh lại ra tay đánh người nên anh ta vừa nói vừa trốn ra sau lưng vệ sĩ.
Tô Dương cười lạnh một tiếng. Loại con nhà giàu ăn chơi trác táng này không đáng để anh đặt vào mắt.
Chuyện này vừa mới kết thúc, một người đàn ông trung niên lập tức đi lên giữa bục, đảo mắt nhìn mọi người và nói:
“Thưa các vị, ‘Hội chợ tuổi thọ’ hôm nay có hai nội dung. Một là dưới sự uỷ thác của bác sĩ riêng nhà họ Tề là ông Chu Đức Toàn, chúng tôi sẽ tiến hành đấu giá Linh Chi đỏ hoang dã trên núi Nga Mi ở Tứ Xuyên, từng là bảo vật của hiệu thuốc nhà ông ấy. Vẫn như trước kia, nếu người mua thuốc nghi ngờ về độ thật giả sau khi đấu giá, chúng tôi sẽ mời ông Lưu, Hội trưởng Hiệp hội Đông y Châu Thành tới giám định thuốc. Nếu kết quả giám định là giả thì người bán và người bảo đảm sẽ phải bồi thường gấp đôi cho người mua…”
Ngay sau đó, Chu Đức Toàn lập tức đứng dậy chắp tay với mọi người, cười nói:
“Dịch Nhân Đường của tôi bị ông cụ Tân ra lệnh cưỡng chế đóng cửa, bây giờ tôi phải tới nhà họ Tề kiếm miếng cơm. Cây Linh Chi đỏ này là tôi tìm được từ mười mấy năm trước, tuổi thọ chắc chắn phải từ trăm năm trở lên. Đây chính là hàng xịn chỉ có thể gặp không thể cầu. Mọi người giơ bảng nhiều, tăng thêm giá để tôi kiếm chút cơm ăn với. Được rồi, tôi không nói nhiều nữa, mọi người tự xem hàng đi…”
Dứt lời, ông ta lại ngồi xuống.
Người đàn ông trung niên trên bục vung tay một cái, có nữ MC dáng người cao gầy bê một cái hộp bằng thuỷ tinh bước lên. Bên trong là một cây Linh Chi cực lớn.
Nữ MC đặt đồ xuống, người đàn ông trung niên nhiệt tình giới thiệu:
“Theo số liệu do người uỷ thác cung cấp, cây Linh Chi đỏ này dài 62cm, đường kính đầu nấm Linh Chi dài 34cm, trọng lượng nấm đã phơi khô khoảng chừng mười hai cân rưỡi. Đây là hàng cực phẩm trong Linh Chi đỏ. Giá khởi điểm là bảy triệu, mỗi lần tăng giá không được dưới năm trăm nghìn. Bây giờ xin mời mọi người ra giá…”
Ông cụ Tân nhìn chằm chằm cây Linh Chi đỏ trên bục rồi nói với Tô Dương:
“Tôi có biết về cây Linh Chi này, đúng là được Chu Đức Toàn coi như bảo bối của hiệu thuốc! Lúc trước tôi từng ra giá bảy triệu nhưng cậu ta không chịu bán, không ngờ hôm nay lại mang tới đây đấu giá…”
Tô Dương khẽ gật đầu. Dì My vội hỏi:
“Dương, ông cụ rất thích món này. Cậu thấy có đáng giá mua không?”
Tô Dương lại gật đầu đáp:
“Đúng là món này không tồi, một cây Linh Chi tốt. Nhưng đừng có vội, cứ cho bọn họ ra giá trước, chúng ta nghe giá rồi tính!”
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, mọi người xung quanh đã nhao nhao ra giá, nâng lên mười triệu.
Sau khi tới mười triệu, số người giơ tay trả giá đã chẳng còn mấy người.
Dì My đang định giơ tay lại bị Tô Dương nắm lấy, khẽ nói:
“Đừng vội, cứ để họ ra giá tiếp đi!”
Dì My bị Tô Dương nắm tay, không khỏi đỏ mặt, thẹn thùng rút tay ra, còn lén lút liếc nhìn anh.
Đáng tiếc là dường như Tô Dương không hề nhận ra sự thay đổi trên mặt cô ta.
Tô Dương vừa nói xong, người bên cạnh đã hô lên:
“Mười ba triệu!”
Tiếp đó không còn ai giơ tay nữa.
Người trung niên trên bục bắt đầu gõ búa.
“Mười ba triệu lần một!”
“Mười ba triệu lần hai!”
Người này chưa kịp nói lần thứ ba, Chu Đức Toàn bất chợt đứng bật dậy.
Ông ta cười cợt nhìn ông cụ Tân và Tô Dương, giở giọng khiêu khích:
“Không phải ông cụ Tân vẫn luôn muốn có được cây Linh Chi này à? Sao lại không nỡ trả giá? Còn thằng ăn mày bên cạnh nữa, mày từng thấy đồ xịn như này bao giờ chưa?”
Nhà họ Tề và nhà họ Tân vẫn luôn bất hoà nên vừa vào cửa anh ta đã nhằm vào ông cụ Tân.
Nghe thấy Tề Vân Kiệt nói chuyện với ông cụ Tân như vậy, dì My lạnh lùng nói:
“Tề Vân Kiệt, cậu đừng có ngang ngược làm càn! Dù là ông nội của cậu ở đây cũng không thể ăn nói với ông cụ Tân như vậy…”
Tề Vân Kiệt quay lại nhìn dì My, nhếch miệng cười dâm tà nhìn chằm chằm ngực cô ta, chậm rãi nói:
“Lâu rồi không gặp, dì My ngày càng quyến rũ hơn rồi! Dạo gần đây tôi chỉ chơi đùa với mấy cô nhóc, đã lâu không được nếm mùi phụ nữ giống như chị, hay là chúng ta chơi đùa chút đi…”
Anh ta vừa nói vừa giơ tay định sờ mặt dì My.
Vệ sĩ sau lưng ông cụ Tân định xông lên ngăn cản. Thế nhưng bọn họ đứng cách Tề Vân Kiệt một khoảng, mà tay anh ta đã sắp chạm vào mặt dì My.
Đột nhiên có một bàn tay lớn vươn ra từ bên cạnh tóm lấy tay Tề Vân Kiệt!
Anh ta quay lại thấy Tô Dương đang bóp cổ tay mình, lạnh mắt nhìn anh
“Nhà họ Tề không dạy cậu Tề kính già yêu trẻ, tôn trọng phụ nữ à?”
“Con mẹ nói, mày là thằng nào? Sao mày dám quản chuyện của ông đây?”
Tề Vân Kiệt dùng sức rút tay ra.
Tiếc thay, bàn tay của Tô Dương cứ như một cái kìm sắt kẹp chặt tay anh ta.
Thấy Tề Vân Kiệt chịu thiệt, vệ sĩ của anh ta lập tức xông lên muốn ra tay với Tô Dương.
Nhưng vệ sĩ của ông cụ Tân cũng tiến lên. Hai phe ngăn cản lẫn nhau tạo thành tình thế giằng co.
Tô Dương vẫn tỏ vẻ cười cợt nhìn Tề Vân Kiệt:
“Mau xin lỗi dì My, tôi sẽ thả cậu ra. Nếu không cái tay này của cậu phế chắc…”
Tề Vân Kiệt hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn Tô Dương:
“Đồ rác rưởi nhà mày đi hỏi thử xem ở cái đất Châu Thành này, tao từng xin lỗi ai chưa? Con mẹ nó, tao thấy mày chán sống rồi đấy…”
Dứt lời, anh ta vung tay còn lại lên đấm vào mặt Tô Dương.
Nhưng anh ta chỉ mới cử động, Tô Dương đã dồn sức vào tay.
“Á…”
Tề Vân Kiệt lập tức rống lên thảm thiết. Nỗi đau thấu xương này khiến anh ta có cảm giác như tay mình sắp gãy ra.
“Xin lỗi!”
Tô Dương thay đổi sắc mặt, quát lớn.
Tề Vân Kiệt đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nhưng anh ta không cam tâm, quay lại trừng mắt nhìn Tô Dương chửi mắng:
“Đồ chết tiệt, tao nhất định phải giết chết mày!”
Tô Dương cười lạnh, lại tăng thêm lực ở tay.
Lần này, Tề Vân Kiệt đau không chịu nổi, chỉ có thể cắn răng nói với dì My một câu:
“Tôi sai rồi!”
Mặc dù anh ta nói xin lỗi nhưng giọng điệu vẫn ngang ngược như cũ.
Dì My chẳng thèm để ý tới anh ta, cười lạnh quay mặt đi.
Tô Dương không buông tay mà nói tiếp:
“Cậu đang xin lỗi hay là ra uy?”
Nói xong, anh lại bóp chặt tay. Tề Vân Kiệt lập tức trợn mắt nhe răng, đau đớn hét toáng lên.
“Tôi sai rồi. Dì My, tôi sai rồi. Mau bảo anh ta buông tay ra đi…”
Tề Vân Kiệt là cậu cả nhà họ Tề danh giá, lần đầu tiên phải khúm núm trước mặt mọi người.
Nghe thấy Tề Vân Kiệt nói xin lỗi, dì My mới dịu dàng bảo Tô Dương:
“Dương, thả cậu ta ra đi! Loại người này không đáng phải chấp nhặt…”
Bấy giờ Tô Dương mới thả tay ra.
Tề Vân Kiệt đỡ lấy cổ tay, trừng mắt nhìn Tô Dương mắng:
“Mày cứ chờ đấy. Sớm muộn gì tao cũng chém chết mày!”
Bởi vì anh ta đang đứng gần Tô Dương, sợ anh lại ra tay đánh người nên anh ta vừa nói vừa trốn ra sau lưng vệ sĩ.
Tô Dương cười lạnh một tiếng. Loại con nhà giàu ăn chơi trác táng này không đáng để anh đặt vào mắt.
Chuyện này vừa mới kết thúc, một người đàn ông trung niên lập tức đi lên giữa bục, đảo mắt nhìn mọi người và nói:
“Thưa các vị, ‘Hội chợ tuổi thọ’ hôm nay có hai nội dung. Một là dưới sự uỷ thác của bác sĩ riêng nhà họ Tề là ông Chu Đức Toàn, chúng tôi sẽ tiến hành đấu giá Linh Chi đỏ hoang dã trên núi Nga Mi ở Tứ Xuyên, từng là bảo vật của hiệu thuốc nhà ông ấy. Vẫn như trước kia, nếu người mua thuốc nghi ngờ về độ thật giả sau khi đấu giá, chúng tôi sẽ mời ông Lưu, Hội trưởng Hiệp hội Đông y Châu Thành tới giám định thuốc. Nếu kết quả giám định là giả thì người bán và người bảo đảm sẽ phải bồi thường gấp đôi cho người mua…”
Ngay sau đó, Chu Đức Toàn lập tức đứng dậy chắp tay với mọi người, cười nói:
“Dịch Nhân Đường của tôi bị ông cụ Tân ra lệnh cưỡng chế đóng cửa, bây giờ tôi phải tới nhà họ Tề kiếm miếng cơm. Cây Linh Chi đỏ này là tôi tìm được từ mười mấy năm trước, tuổi thọ chắc chắn phải từ trăm năm trở lên. Đây chính là hàng xịn chỉ có thể gặp không thể cầu. Mọi người giơ bảng nhiều, tăng thêm giá để tôi kiếm chút cơm ăn với. Được rồi, tôi không nói nhiều nữa, mọi người tự xem hàng đi…”
Dứt lời, ông ta lại ngồi xuống.
Người đàn ông trung niên trên bục vung tay một cái, có nữ MC dáng người cao gầy bê một cái hộp bằng thuỷ tinh bước lên. Bên trong là một cây Linh Chi cực lớn.
Nữ MC đặt đồ xuống, người đàn ông trung niên nhiệt tình giới thiệu:
“Theo số liệu do người uỷ thác cung cấp, cây Linh Chi đỏ này dài 62cm, đường kính đầu nấm Linh Chi dài 34cm, trọng lượng nấm đã phơi khô khoảng chừng mười hai cân rưỡi. Đây là hàng cực phẩm trong Linh Chi đỏ. Giá khởi điểm là bảy triệu, mỗi lần tăng giá không được dưới năm trăm nghìn. Bây giờ xin mời mọi người ra giá…”
Ông cụ Tân nhìn chằm chằm cây Linh Chi đỏ trên bục rồi nói với Tô Dương:
“Tôi có biết về cây Linh Chi này, đúng là được Chu Đức Toàn coi như bảo bối của hiệu thuốc! Lúc trước tôi từng ra giá bảy triệu nhưng cậu ta không chịu bán, không ngờ hôm nay lại mang tới đây đấu giá…”
Tô Dương khẽ gật đầu. Dì My vội hỏi:
“Dương, ông cụ rất thích món này. Cậu thấy có đáng giá mua không?”
Tô Dương lại gật đầu đáp:
“Đúng là món này không tồi, một cây Linh Chi tốt. Nhưng đừng có vội, cứ cho bọn họ ra giá trước, chúng ta nghe giá rồi tính!”
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, mọi người xung quanh đã nhao nhao ra giá, nâng lên mười triệu.
Sau khi tới mười triệu, số người giơ tay trả giá đã chẳng còn mấy người.
Dì My đang định giơ tay lại bị Tô Dương nắm lấy, khẽ nói:
“Đừng vội, cứ để họ ra giá tiếp đi!”
Dì My bị Tô Dương nắm tay, không khỏi đỏ mặt, thẹn thùng rút tay ra, còn lén lút liếc nhìn anh.
Đáng tiếc là dường như Tô Dương không hề nhận ra sự thay đổi trên mặt cô ta.
Tô Dương vừa nói xong, người bên cạnh đã hô lên:
“Mười ba triệu!”
Tiếp đó không còn ai giơ tay nữa.
Người trung niên trên bục bắt đầu gõ búa.
“Mười ba triệu lần một!”
“Mười ba triệu lần hai!”
Người này chưa kịp nói lần thứ ba, Chu Đức Toàn bất chợt đứng bật dậy.
Ông ta cười cợt nhìn ông cụ Tân và Tô Dương, giở giọng khiêu khích:
“Không phải ông cụ Tân vẫn luôn muốn có được cây Linh Chi này à? Sao lại không nỡ trả giá? Còn thằng ăn mày bên cạnh nữa, mày từng thấy đồ xịn như này bao giờ chưa?”