Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Mục đích của quốc vương
Tôi đã từng có một mối tình đầu trong sáng. Kí ức như cuốn nhật ký, từng nơi chúng tôi đã từng đi từng đến tôi đều nhớ rất rõ. Tôi và anh cùng trải qua những năm tháng của tuổi thanh xuân nhưng chàng trai của năm 18 tuổi không thể là chàng trai cùng bước lên lễ đường trong tương lai. Anh chỉ vì thứ lợi lộc, muốn quyền thế và vì gia đình mà chọn cách buông tay. Tuổi thanh xuân của tôi đã kết thúc khi anh quay người khi anh nói "Chúng ta chia tay đi". Xin anh hãy trả lại thanh xuân cho tôi, bóng lưng của chàng trai năm xưa, 8 năm thời gian của người con gái...
(Nguyệt)
Phong Lam Nhu ngẩn người thẫn thờ nhìn căn phòng rộng lớn, cô từng ngày từng ngày nhớ ra từng trang của cuốn nhật ký quá khứ. Cô nhớ, cô bị Phong gia đối xử tệ bạc, là một tiểu thư chảy chung dòng máu với bọn họ mà bọn họ coi cô chả khác gì nô lệ, là hành khất không hơn không kém. Chỉ vì cô không có tiền bạc, không có mẹ và không giá trị lợi dụng, bọn họ nhẫn tâm bỏ mặc cô
Phong Lam Nhu có ngày hôm nay là nhờ Phong gia, Phong Lam Nhu trở thành đứa trẻ mồ côi mẹ là nhờ Phong Dĩnh và người đàn bà kia, Phong Lam Nhu bị cha đoạn tuyệt quan hệ, không còn mái nhà để ở ngày qua ngàu là nhờ Phong Ninh Sương. Mọi thứ đều chỉ vì bản thân Phong Lam Nhu là nữ phụ trong một cuốn truyện thì số phận không tránh khỏi nghiệt ngã do bị định đoạt ngay từ đầu. Kì thực dung nhan của Phong Lam Nhu là tuyệt tác của tạo hóa, là do tạo hóa tạo thành mới hoàn hảo, bản tính thiện lương cùng trái tim của cô gái bị sự tàn nhẫn do số phận mài mòn đi, do sự xô đẩy của dòng đời. Bất hạnh, không tình thương, cay nghiệt luôn chỉ dành cho nữ phụ
Mộc Van Tình chết vì do Phong Dĩnh thiêu rụi căn nhà to lớn ở ngoại ô, biển lửa nuốt chửng cả một mảnh rừng, bà đã bị thiêu rụi, chết trong sự đau đớn từ thể xác lẫn tinh thần. Bị chính chồng mình phóng hỏa đốt nhà còn gì đau đớn hơn đây? Từ đó Phong Lam Nhu không dám nhớ lại kí ức ấy, chỉ chôn vùi nó sau trang cuốn nhật ký. Nhưng Phong LAm Nhu mấy năm sau, từ ác mộng tỉnh dậy cảm thấy kì lạ, sự việc ấy có một lỗ hỏng bí ẩn, mối nghi ngờ từ từ chậm rãi tìm ra
Phong Lam Nhu bật cười, mới chỉ nhớ được một phần, nhớ lại kí ức đau đớn cô đã không thể thở nổi huống hồ còn những năm tháng đằng sau ấy liệu cô sẽ thế nào đây?
Còn Vương Dật Hàn và người đàn ông tên Đông Phượng Dung kia là ai trong cuốn nhật ký, đã từng là người thế nào cô chưa thể giải thích được
...
- Các người phải cho tôi vào, các người có biết tôi là ai không? Phong Lam Nhu, em hãy ra đây đi
Đông Phượng Dung gào thét nổi loạn trước cửa hoàng cung đồ sộ, nhưng hắn bị những con robot to lớn sắt thép chặn lại, không cách nào vượt qua được
Đông Phượng Dung cười lạnh khi một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt hắn. Dung mạo tuấn lãng ấm áp nhưng đôi mắt lạnh lùng cùng phong thái cao quý bức người trái ngược vẻ bề ngoài lại hòa hợp một cách thần kì
Mộc Vinh David nhếch môi cười lạnh đáp lại hắn, ánh mắt trào phúng vừa khinh thường
- Ô hay, hay cho kẻ bạo lực lại bước chân đến một quốc gia khinh rẻ bạo lực. Đông Phượng Dung, anh đến đây làm gì? Đường đường một đại thiếu gia... Thứ lỗi, tôi quên mất là ở đây anh chẳng có tài cán gì, chẳng là cái gì trong mắt chúng tôi
Lời nói tràn ngập khinh thường, châm chọc vang lên bên tai Đông Phượng Dung. Hắn cau chặt mày, sắc mặt xanh chuyển thành đen như đáy nồi
- Kẻ bạo lực?
- Phải, là kẻ bạo lực. Hay Đông thiếu đây đã quên mất rồi?
Mộc Vinh David nở nụ cười như ánh mặt trời nhưng không đạt đến đáy mắt
Đông Phượng Dung nắm chặt tay thành quyền, hừ lạnh. Đúng trước kia là do hắn sai, quá sai nhưng hiện tại hắn rất ân hận, căm ghét bản thân mình nhưng dù thế nào hắn sẽ không buông tay Phong Lam Nhu
Mộc Vinh David nhướn mày trêu tức hắn, anh bất ngờ thu hồi lại ánh mắt lạnh lẽo, đứng thẳng người nghiêm túc. Mộc Cung cùng Mộc Tử La từ trên chiếc xe sang trọng bước xuống, tiến gần đến chỗ hai người
- Đông Phượng Dung?
- Quốc vương, tôi biết là ông sẽ không cho phép tôi vào trong nhưng tôi không thể không xin ông cho tôi gặp Nhu NHu đi
- Đông Phượng Dung, cậu biết tiểu Nhu nó yêu cậu từ rất lâu rồi không?
- Tôi biết thưa ngài
- Vậy cậu hãy suy nghĩ xem, nếu như tiểu Nhu nhớ ra từ những chuyện cậu từng đối nó như thế nào kể cả trước khi anh trai cậu đi khỏi? Con bé sẽ thế nào đây? Tôi chắc cậu đã biết tiểu Nhu bị mất trí nhớ đúng chứ? NÊn tôi không thể để con bé nhớ lại những kí ức kinh hoàng ấy nữa
- Nhưng ngài đã cho Vương Dật HÀn thường xuyên ở bên cạnh Nhu Nhu
Đông Phượng Dung tức giận, quả thật không công bằng chút nào, Vương Dật HÀn cũng như hắn kia mà
- Cậu không biết sao? Nếu như tiểu Nhu đồng ý mở miệng tha thứ và muốn bên cạnh cậu tôi sẽ không ngăn cản. Vương Dật HÀn khác với cậu, con bé muốn lập hôn ước trước khi nó mất trí nhớ kia
- CÁi gì? Cô ấy nói?
- Đúng. Cả hai nước chúng tôi đã định ngày cưới cho cả hai vào 1 tháng nữa. Cậu nên bỏ cuộc đi là được
Mộc Cung xoay người đi lướt qua hắn. Đông Phượng Dung trợn mắt không tin
- Ngài đã cho phép tôi đến đây cơ mà? Ngài có bao giờ cho thế lực ngầm như Đông gia đến đâu?
- Đúng, mục đích của tôi cậu có lẽ phải hiểu rõ chứ?
Hay cho câu "Gừng càng già càng cay", cho phép Đông Phượng Dung đến nhưng không cho phép bước vào hoàng cung. Muốn hắn nhìn thấy nhưng không thể tới gần, muốn hắn đau đớn đứng từ xa bất lực nhìn người mình yêu nhất nắm tay người khác, muốn người mình yêu nhất nhìn hắn chẳng khác gì người xa lạ, đau đớn như con rắn quấn chặt lấy hắn. Mọi mục đích của ông là khiến Đông Phượng Dung trải qua cảm giác của Phong Lam Nhu trước kia
Tất cả chưa dừng lại ở đó, ông còn muốn bọn họ phải là Phong Lam Nhu trong quá khứ. Có câu: "Gieo gió thì gặt bão"
Đông Phượng Dung ôm đầu nằm vật ra giường, hắn cắn chặt răng nắm tóc mình vò đầu bứt tai. Nỗi đau đang từ từ gặm nhấm trái tim, tin tức cô sẽ kết hôn trong 1 tháng nữa chả khác gì bóp trái tim hắn
Cánh cửa phòng khách sạn được thuê đột nhiên mở ra, một bóng người cao lớn, giày da sang trọng, âu phục chỉnh tề, gương mặt 3 4 phần giống Đông Phượng Dung xuất hiện
Đông Phượng Dung nghe tiếng bước chân vô hồn liếc mắt, nỗi kinh ngạc chiếm dần
- Đông Đằng? Sao anh lại xuất hiện ở đây?
------------------------
Nguyệt là ai sẽ dần tiết lộ, nếu ns ra sẽ k còn bí mật vv
*Trailer:
- Anh có chuyện quan trọng cần phải giải quyết. Sao? Là em trai nhưng không chào đón anh trai mình sao?
Tôi đã từng có một mối tình đầu trong sáng. Kí ức như cuốn nhật ký, từng nơi chúng tôi đã từng đi từng đến tôi đều nhớ rất rõ. Tôi và anh cùng trải qua những năm tháng của tuổi thanh xuân nhưng chàng trai của năm 18 tuổi không thể là chàng trai cùng bước lên lễ đường trong tương lai. Anh chỉ vì thứ lợi lộc, muốn quyền thế và vì gia đình mà chọn cách buông tay. Tuổi thanh xuân của tôi đã kết thúc khi anh quay người khi anh nói "Chúng ta chia tay đi". Xin anh hãy trả lại thanh xuân cho tôi, bóng lưng của chàng trai năm xưa, 8 năm thời gian của người con gái...
(Nguyệt)
Phong Lam Nhu ngẩn người thẫn thờ nhìn căn phòng rộng lớn, cô từng ngày từng ngày nhớ ra từng trang của cuốn nhật ký quá khứ. Cô nhớ, cô bị Phong gia đối xử tệ bạc, là một tiểu thư chảy chung dòng máu với bọn họ mà bọn họ coi cô chả khác gì nô lệ, là hành khất không hơn không kém. Chỉ vì cô không có tiền bạc, không có mẹ và không giá trị lợi dụng, bọn họ nhẫn tâm bỏ mặc cô
Phong Lam Nhu có ngày hôm nay là nhờ Phong gia, Phong Lam Nhu trở thành đứa trẻ mồ côi mẹ là nhờ Phong Dĩnh và người đàn bà kia, Phong Lam Nhu bị cha đoạn tuyệt quan hệ, không còn mái nhà để ở ngày qua ngàu là nhờ Phong Ninh Sương. Mọi thứ đều chỉ vì bản thân Phong Lam Nhu là nữ phụ trong một cuốn truyện thì số phận không tránh khỏi nghiệt ngã do bị định đoạt ngay từ đầu. Kì thực dung nhan của Phong Lam Nhu là tuyệt tác của tạo hóa, là do tạo hóa tạo thành mới hoàn hảo, bản tính thiện lương cùng trái tim của cô gái bị sự tàn nhẫn do số phận mài mòn đi, do sự xô đẩy của dòng đời. Bất hạnh, không tình thương, cay nghiệt luôn chỉ dành cho nữ phụ
Mộc Van Tình chết vì do Phong Dĩnh thiêu rụi căn nhà to lớn ở ngoại ô, biển lửa nuốt chửng cả một mảnh rừng, bà đã bị thiêu rụi, chết trong sự đau đớn từ thể xác lẫn tinh thần. Bị chính chồng mình phóng hỏa đốt nhà còn gì đau đớn hơn đây? Từ đó Phong Lam Nhu không dám nhớ lại kí ức ấy, chỉ chôn vùi nó sau trang cuốn nhật ký. Nhưng Phong LAm Nhu mấy năm sau, từ ác mộng tỉnh dậy cảm thấy kì lạ, sự việc ấy có một lỗ hỏng bí ẩn, mối nghi ngờ từ từ chậm rãi tìm ra
Phong Lam Nhu bật cười, mới chỉ nhớ được một phần, nhớ lại kí ức đau đớn cô đã không thể thở nổi huống hồ còn những năm tháng đằng sau ấy liệu cô sẽ thế nào đây?
Còn Vương Dật Hàn và người đàn ông tên Đông Phượng Dung kia là ai trong cuốn nhật ký, đã từng là người thế nào cô chưa thể giải thích được
...
- Các người phải cho tôi vào, các người có biết tôi là ai không? Phong Lam Nhu, em hãy ra đây đi
Đông Phượng Dung gào thét nổi loạn trước cửa hoàng cung đồ sộ, nhưng hắn bị những con robot to lớn sắt thép chặn lại, không cách nào vượt qua được
Đông Phượng Dung cười lạnh khi một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt hắn. Dung mạo tuấn lãng ấm áp nhưng đôi mắt lạnh lùng cùng phong thái cao quý bức người trái ngược vẻ bề ngoài lại hòa hợp một cách thần kì
Mộc Vinh David nhếch môi cười lạnh đáp lại hắn, ánh mắt trào phúng vừa khinh thường
- Ô hay, hay cho kẻ bạo lực lại bước chân đến một quốc gia khinh rẻ bạo lực. Đông Phượng Dung, anh đến đây làm gì? Đường đường một đại thiếu gia... Thứ lỗi, tôi quên mất là ở đây anh chẳng có tài cán gì, chẳng là cái gì trong mắt chúng tôi
Lời nói tràn ngập khinh thường, châm chọc vang lên bên tai Đông Phượng Dung. Hắn cau chặt mày, sắc mặt xanh chuyển thành đen như đáy nồi
- Kẻ bạo lực?
- Phải, là kẻ bạo lực. Hay Đông thiếu đây đã quên mất rồi?
Mộc Vinh David nở nụ cười như ánh mặt trời nhưng không đạt đến đáy mắt
Đông Phượng Dung nắm chặt tay thành quyền, hừ lạnh. Đúng trước kia là do hắn sai, quá sai nhưng hiện tại hắn rất ân hận, căm ghét bản thân mình nhưng dù thế nào hắn sẽ không buông tay Phong Lam Nhu
Mộc Vinh David nhướn mày trêu tức hắn, anh bất ngờ thu hồi lại ánh mắt lạnh lẽo, đứng thẳng người nghiêm túc. Mộc Cung cùng Mộc Tử La từ trên chiếc xe sang trọng bước xuống, tiến gần đến chỗ hai người
- Đông Phượng Dung?
- Quốc vương, tôi biết là ông sẽ không cho phép tôi vào trong nhưng tôi không thể không xin ông cho tôi gặp Nhu NHu đi
- Đông Phượng Dung, cậu biết tiểu Nhu nó yêu cậu từ rất lâu rồi không?
- Tôi biết thưa ngài
- Vậy cậu hãy suy nghĩ xem, nếu như tiểu Nhu nhớ ra từ những chuyện cậu từng đối nó như thế nào kể cả trước khi anh trai cậu đi khỏi? Con bé sẽ thế nào đây? Tôi chắc cậu đã biết tiểu Nhu bị mất trí nhớ đúng chứ? NÊn tôi không thể để con bé nhớ lại những kí ức kinh hoàng ấy nữa
- Nhưng ngài đã cho Vương Dật HÀn thường xuyên ở bên cạnh Nhu Nhu
Đông Phượng Dung tức giận, quả thật không công bằng chút nào, Vương Dật HÀn cũng như hắn kia mà
- Cậu không biết sao? Nếu như tiểu Nhu đồng ý mở miệng tha thứ và muốn bên cạnh cậu tôi sẽ không ngăn cản. Vương Dật HÀn khác với cậu, con bé muốn lập hôn ước trước khi nó mất trí nhớ kia
- CÁi gì? Cô ấy nói?
- Đúng. Cả hai nước chúng tôi đã định ngày cưới cho cả hai vào 1 tháng nữa. Cậu nên bỏ cuộc đi là được
Mộc Cung xoay người đi lướt qua hắn. Đông Phượng Dung trợn mắt không tin
- Ngài đã cho phép tôi đến đây cơ mà? Ngài có bao giờ cho thế lực ngầm như Đông gia đến đâu?
- Đúng, mục đích của tôi cậu có lẽ phải hiểu rõ chứ?
Hay cho câu "Gừng càng già càng cay", cho phép Đông Phượng Dung đến nhưng không cho phép bước vào hoàng cung. Muốn hắn nhìn thấy nhưng không thể tới gần, muốn hắn đau đớn đứng từ xa bất lực nhìn người mình yêu nhất nắm tay người khác, muốn người mình yêu nhất nhìn hắn chẳng khác gì người xa lạ, đau đớn như con rắn quấn chặt lấy hắn. Mọi mục đích của ông là khiến Đông Phượng Dung trải qua cảm giác của Phong Lam Nhu trước kia
Tất cả chưa dừng lại ở đó, ông còn muốn bọn họ phải là Phong Lam Nhu trong quá khứ. Có câu: "Gieo gió thì gặt bão"
Đông Phượng Dung ôm đầu nằm vật ra giường, hắn cắn chặt răng nắm tóc mình vò đầu bứt tai. Nỗi đau đang từ từ gặm nhấm trái tim, tin tức cô sẽ kết hôn trong 1 tháng nữa chả khác gì bóp trái tim hắn
Cánh cửa phòng khách sạn được thuê đột nhiên mở ra, một bóng người cao lớn, giày da sang trọng, âu phục chỉnh tề, gương mặt 3 4 phần giống Đông Phượng Dung xuất hiện
Đông Phượng Dung nghe tiếng bước chân vô hồn liếc mắt, nỗi kinh ngạc chiếm dần
- Đông Đằng? Sao anh lại xuất hiện ở đây?
------------------------
Nguyệt là ai sẽ dần tiết lộ, nếu ns ra sẽ k còn bí mật
*Trailer:
- Anh có chuyện quan trọng cần phải giải quyết. Sao? Là em trai nhưng không chào đón anh trai mình sao?