-
Chương 426-428
Chương 426 Dày và nặng
Từ Ngạo Tuyết quay đầu nhìn về phía Hướng Đông Tinh, lạnh giọng nói: “Cô không sợ chết sao?”
Hướng Đông Tinh bình tĩnh đáp: “Đương nhiên là tôi sợ chết.”
Từ Ngạo Tuyết liền bảo: “Vậy cô không định thương lượng sao?”
Hướng Đông Tinh nói: “Không có gì để thương lượng, hơn nữa, cả một đời người, ai cũng phải trải qua mấy lần đánh cược tất tay. Anh ta là con át chủ bài của tôi, tôi muốn xem xem mình có thể giành lấy phần thắng hay không!”
Khi nói lời này, Hướng Đông Tinh ngẩng đầu lên, đối chọi với ánh mắt sắc bén của Từ Ngạo Tuyết, để lộ rõ khí phách ngạo nghễ, ngông cuồng!
Từ Ngạo Tuyết cũng bị khí phách này của Hướng Đông Tinh làm cho kinh sợ, cô ta nói: “Chúng ta cũng đâu nhất định phải đi tới bước đường cô sống tôi chết, hai bên đều có thể lùi một bước mà!”
Hướng Đông Tinh lắc đầu, cô ta đáp: “Lùi thế nào đây? Các người tổn thất nhiều tiền như vậy, bảo tập đoàn Hướng thị chúng tôi đập nồi bán sắt cho các người chắc?”
“Năm trăm triệu đô la kia cũng không phải từ trên trời rơi xuống, nếu chúng ta thất tín với người khác, vậy thì tiếp theo đây, xui xẻo chính là chính chúng tôi!”
“Cho nên bước này, thứ cho tôi không lùi được!”
Khuôn mặt Từ Ngạo Tuyết trở nên âm trầm.
Nếu bây giờ nói cô ta không hối hận khi xen vào vũng nước đục ở vùng Trung Hải này, vậy thì hẳn là nói dối, nếu không phải vì thấy tập đoàn Hổ Môn chèn ép tập đoàn Hướng thị sẽ đem lại lợi ích, vậy thì sao cô ta dám ra tay?
Hơn nữa càng lún càng sâu, mọi nguồn vốn đều đổ hết vào trận chiến tài chính không có hồi kết này, muốn rút lui toàn thây còn phải nhìn sắc mặt của tập đoàn Hướng thị!
“Quả đúng là lời hay cũng chẳng khuyên được kẻ liều chết, nếu đã như vậy thì cứ chờ anh ta chết trước mặt cô, sau đó chúng ta nói chuyện tiếp vậy!” Từ Ngạo Tuyết lạnh giọng nói.
Ngọc Tiểu Long cũng chỉ biết thở dài, quả nhiên mọi chuyện đã tới nước này, cho dù không đến, hay không muốn ra tay, thì cũng chỉ là thiện chí một phía đến từ cô mà thôi.
Tề Đẳng Nhàn đứng ở giữa sân, hắn ngáp một cái, bảo: “Không có gì muốn nói nữa sao? Nếu không còn lời gì để nói, vậy thì mau động thủ đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải tới bước này!”
Bàn tay Từ Ngọc Giai run lên, đầu thương và thân thương nháy mắt bay lên trời, tay ông ta khẽ động đậy, “leng keng leng keng” vài tiếng, chỉ trong nháy mắt, cây thương bằng sắt dài hai mét đã được lắp ráp xong!
Triệu Hằng Vũ cũng cười ha hả bước tới, anh ta nói: “Tên họ Tề kia, cậu cũng thật là ghê gớm, tuổi còn trẻ đã có thể khiến ba người chúng ta liên thủ hạ gục.”
“Cho dù hôm nay có bị đánh chết ở chỗ này…”
“Vậy thì khi truyền ra ngoài, đây cũng là một chuyện vẻ vang!”
Khuôn mặt Tề Đẳng Nhàn không có lấy một biểu cảm, hắn nhìn về phía Triệu Hằng Vũ, hỏi: “Anh họ Triệu à?”
Triệu Hằng Vũ nói: “Đúng vậy, tôi họ Triệu!”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, mỉm cười nói: “Lát nữa tôi sẽ đánh chết anh đầu tiên, tôi ghét nhất là người họ Triệu!”
Triệu Hằng Vũ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, bảo rằng: “Đúng là con kiến không biết trời cao đất dày, còn cả gan dám chống lại lệnh trời!”
“Một đứa Triệu quèn mà dám xưng lệnh trời sao?” Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, chân phải tiến về phía trước một bước làm bước đệm, đặt trọng tâm của cơ thể ở giữa hai chân dang rộng.
Sàn nhà bằng đá cẩm thạch dưới chân chân hắn nứt toác ra chỉ trong nháy mắt, xuất hiện những vết nứt nhỏ li ti chẳng khác gì mạng nhện.
Khóe mắt Từ Ngọc Giai giật nhẹ, ông ta nói: “Trời, đất, con người, tam tài hợp nhất, không phải thứ cậu ta luyện là Bát Quái Chưởng đấy chứ?”
Triệu Hằng Vũ lạnh lùng đáp: “Tôi mặc kệ cậu ta luyện Bát Quái Chưởng hay là Hình Ý Quyền, hôm nay cậu ta nhất định sẽ bị đánh chết ở chỗ này.”
Nói xong lời này lúc, anh ta dậm chân một cái, “uỳnh” một tiếng, đá cẩm thạch gạch lập tức nứt toác ra, toàn bộ nhà hàng đều ở chấn động, ly nước trên mặt bàn sóng sánh liên hồi, như thể sắp đổ đến nơi.
Chỉ có Ngọc Tiểu Long vẫn ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, hai tay đặt trên đầu gối, vô cùng nghiêm chỉnh.
Người cao ngạo như cô, sẽ không bắt tay với kẻ khác.
“Khi trước Triệu gia có thể đuổi cậu và cha cậu ra khỏi đế đô, chắc cậu cũng biết rõ, trên thế giới này luôn có những kẻ mà cậu không thể nào chọc nổi!” Triệu Hằng Vũ đứng ở phía bên trái, đi từng bước một về phía Tề Đẳng Nhàn.
Bước chân của anh ta quét lên mặt đất, nền gạch trắng bóng loáng dần xuất hiện những vết lõm hình chân người, vừa nhìn đã biết lực chân của anh ta lớn đến mức nào!
Từ Ngọc Giai bên cạnh cũng không sốt sắng, ông ta biết hôm nay nhất định phải giết người, nếu không giết chết Tề Đẳng Nhàn, vậy thì cái giá Từ gia phải trả sẽ cực kỳ khủng khiếp.
Cho nên, cho dù có phải từ bỏ thể diện của một bậc đại cao thủ, bắt tay với hàng con cháu như Triệu Hằng Vũ, ông ta cũng nhất định phải đánh chết Tề Đẳng Nhàn.
“Hà!”
Từ Ngọc Giai rống lên một tiếng phẫn nộ, thân thương rung lắc liên hồi, lao thẳng về phía Tề Đẳng Nhàn bằng tốc độ đáng kinh ngạc.
Trong nháy mắt khi đầu thương của ông ta lao ra, đầu nhọn cọ xát với không khí, khiến cho ánh hồng của kim loại ân ẩn hiện lên!
Đã rất nhiều năm ông ta không đụng đến cây thương bạc này, hôm nay ra tay, cảm giác như binh sĩ mài kiếm mười năm mới đợi được đến ngày ra quân!
Cho dù là Triệu Hằng Vũ hay Từ Ngọc Giai, vào thời điểm này, bọn họ đều dành cho Tề Đẳng Nhàn một sự tôn trọng lớn nhất, đó là ra tay bằng toàn bộ sức lực. Mới chỉ là đòn đầu tiên, khí thế đã như hổ vồ sư tử.
Tề Đẳng Nhàn nhìn mũi thương lao tới, ngay vào lúc này, cẳng chân hắn di chuyển, hóa thành dạng khỉ, khom xuống một chút, tránh được mũi thương lao về phía mình.
Trong nháy mắt khi Từ Ngọc Giai đi tới bên cạnh hắn, ông ta bỗng nhiên cử động cánh tay, thân thương dài gần hai mét cũng theo đó mà rung lên, uốn thành một vòng cung lớn, nện thẳng về phía xương sườn của Tề Đẳng Nhàn!
Thương pháp là bộ môn khó luyện nhất, khi luyện thành, sức sát thương cũng là lớn nhất!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong lịch sử có nhiều mãnh tướng chuộng dùng thương như vật.
Tay trái của Tề Đẳng Nhàn thả xuống, nắm thành nắm đấm, đấm thẳng vào thân thương, sau đó cơ thể lại tiến về phía trước!
Đối phó với cao thủ dùng đại thương, đương nhiên là dùng cự ly.
Kéo dài khoảng cách với họ thì chỉ có đường chết.
Sau đó, Triệu Hằng Vũ cũng không lui mà tiến, khí thế mãnh liệt vô cùng, mặt mày cũng ngập tràn sát khí và vẻ kiên quyết!
Cơ thể anh ta tựa rồng lớn, đi về phía trước dỡ một cái cột lớn, sau đó nện vào trán Tề Đẳng Nhàn!
Tề Đẳng Nhàn cũng không đỡ lấy, tiếp tục dùng “hầu hình” để né chiêu này, tựa như một con vượn có tay chân linh hoạt, tay vẫn đang đặt trên thân thương, tiến về phía trước khoảng chừng một mét, đây là phạm vi công kích phù hợp của hắn.
Từ Ngọc Giai không né tránh, ông ta cũng không lui lại, bởi vì ông ta biết vẫn còn Triệu Hằng Vũ đang đứng sau hỗ trợ.
Cho nên ông ta chỉ cần tiến công là được!
Trước tình cảnh có thể bị Tề Đẳng Nhàn dùng một quyền đoạt mạng, ông ta cũng không màng sống chết, lập tức thu thương bạc lại, đuôi thương lại tiếp tục nện về phía đầu của Tề Đẳng Nhàn!
Tề Đẳng Nhàn vừa định ra tay, lại cảm thấy sau lưng mình có kẻ đang định tung đòn hiểm các!
Góc độ ra chiêu vô cùng xảo quyệt, hơn nữa khí thế lại vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn Kim Chung Tráo hay Thiết Bố Sam của hắn mấy lần, nếu như lách người qua, chỉ e cũng sẽ bị đòn này đánh cho thịt nát xương tan.
Tề Đẳng Nhàn biết rõ kẻ ra tay là Triệu Hằng Vũ.
Hai người này có vẻ rất ăn ý, một người công, một người thủ.
Từ Ngọc Giai phát huy lợi thế có binh khí, lực sát thương mạnh, phạm vi công kích lớn, Triệu Hằng Vũ phụ trách chặn hậu giúp ông ta, đề phòng ông ta bị Tề Đẳng Nhàn áp sát hạ dụng.
Vì thế, hắn từ bỏ ý định đánh chết Từ Ngọc Giai.
Chân trước lướt đi trên mặt đất, tay phải nâng lên, hắn thuận thế nâng đuôi thương rồi quăng đi, gỡ bỏ vòng vây của Từ Ngọc Giai, thuận thế dùng Bát Quái Bộ để xoay người.
Xoay người lại, hai mắt hắn mở to, vừa hay trông thấy đòn “Linh dương quải giác” của Triệu Hằng Vũ đang nhắm vào chỗ hiểm của mình.
“Không phải các người đều muốn xem bát quái chưởng của tôi sao? Được, tôi thỏa mãn cho các người!” Tề Đẳng Nhàn nói nhanh, tốc độ còn nhanh hơn phát thanh viên, tới cả người nghe cũng chưa chắc đã nghe hết nội dung.
Vào khoảnh khắc đối diện với Tề Đẳng Nhàn, Triệu Hằng Vũ bỗng nhiên cảm thấy tên này dường như cao lên trong nháy mắt, chẳng khác nào cự linh thần trong cách nói của đạo giáo, cao không thấy đỉnh, cho người ta cảm nhận được cảm giác bị áp bách vô hình!
Cú đấm đáng sợ cũng lao theo khi hắn xoay người, không điên loạn, ngông cuồng hay hung ác, mà là một cảm giác vừa nặng vừa dày!
Dày như trời, nặng như đất!
Có sự rộng lớn của bầu trời, có sự dày nặng của đất!
Chương 427 Làm theo cách trái ngược
Chỉ trong một khắc khi đối đầu trực diện với Tề Đẳng Nhàn, thần hồn của Triệu Hằng Vũ đã phải chịu thương tổn nặng nề, khiến cho đòn đánh như rồng như hổ ban nãy cũng đã yếu đi đôi chút!
Đối mặt với một đòn cuồn cuộn ào tới trước mặt mình như sóng cả, anh ta thậm chí còn bắt đầu nảy sinh ý định lẩn trốn!
Cũng may thương của Từ Ngọc Giai cũng đủ nhanh đủ mạnh, khi Tề Đẳng Nhàn xoay người lại, nó đã kịp hướng về phía sườn eo của hắn!
Nếu như đầu thương đâm trúng người, chắc chắn phần thận sẽ bị đâm thủng.
Tề Đẳng Nhàn không do dự một chút nào, hai chân vẫn thi triển bát quái bộ, như thể lướt đi giữa bùn lầy trơn trượt, chỉ hai bước đã tránh xa tận ba mét.
“Chạy đi đâu!” Triệu Hằng Vũ lấy lại tinh thần, anh ta gầm lên giận dữ, như mãnh hổ xuống núi mà đuổi giết Tề Đẳng Nhàn.
Vừa lao đến gần, giao thủ với Tề Đẳng Nhàn, hai quyền mà anh ta đánh ra đều bị hắn làm chệch hướng.
Nhưng quyền pháp của Triều Hằng Vũ không đơn giản như vậy, sau hai quyền lại là hai quyền khác, mỗi cú đấm đều díu vào nhau như tằm xuân nhả tơ.
“Thông Bối Triền Quyền đã thất truyền nhiều năm đây sao? Tên Triệu Biện Tử này cũng có chút bản lĩnh, dạy được tên đồ đệ như thế này!” Tề Đẳng Nhàn thầm kinh ngạc trong lòng.
Hắn lấy chưởng làm đao, bát quái chưởng vốn xuất phát từ đao pháp, chưởng của hắn sắc bén vô cùng, liên tiếp cắt đứt đòn đánh của Triệu Hằng Vũ, hóa giải được rất nhiều quyền trọng yếu!
Từ Ngọc Giai đã tới gần, phát động tấn công cách đó hai mét hơn, trường thương trong tay liên tục đâm thẳng, đánh vào sau eo, phần hông, và cả hai chân, cùng với hạ bộ của Tề Đẳng Nhàn.
Cho dù là Tề Đẳng Nhàn một cao thủ cự phách, nhưng trước những đòn công kích này, hắn cũng khó mà chống đỡ nổi, phía trước phải đối đầu với Triệu Hằng Vũ, sau lưng lại phải lo né trường thương của Từ Ngọc Giai.
Mới chỉ có hai chiêu, hắn đã không chịu được nữa, đành phải xoay thân, hóa thành hình rồng, lướt thẳng ra xa tận năm mét!
Trong những người ngồi ở bên bàn ăn, chỉ có Ngọc Tiểu Long có thể nhìn thấy rõ ràng.
Từ Ngạo Tuyết và Hướng Đông Tinh đều không theo kịp tốc độ này, cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hay là ai đang chiếm thế thượng phong.
Động tác của bọn họ thật sự quá nhanh, nhanh đến nỗi dây thần kinh thị giác của người thường không thể nào theo kịp.
Ngọc Tiểu Long vô cùng căng thẳng, ngón tay khẽ gập lại, trong lòng thầm nghĩ: “Công phu của tên Tề Đẳng Nhàn này thật sự rất lợi hại! Hai người Từ Ngọc Giai và Triệu Hằng Vũ mà dám đơn đã độc đấu với anh ta, nhất định sẽ thua ngay từ chiêu đầu.”
“Nhưng nếu hai người họ liên thủ thì khác.”
“Thông Bối Triền Quyền của Triệu Hằng Vũ là bộ chiêu cận chiến, chỉ cần lơ là một chút thôi sẽ bị anh ta chớp thời cơ đánh gãy tay.”
“Trường thương hai mét của Từ Ngọc Giai là vũ khí công kích ở cự ly xa, lực sát thương rất lớn, dù chỉ sơ sảy một chút, trên người sẽ xuất hiện một vết thủng lớn ngay.”
“Hai người này liên thủ quả đúng là thiên thời địa lợi, rất khó nắm bắt được cơ hội!”
Cô vẫn còn đang ngẫm nghĩ, giữa sảnh lại xuất hiện biến động lớn.
Từ Ngọc Giai tay cầm trường thương, chiếm được quyền ra đòn trước, khi Tề Đẳng Nhàn đáp đất, ông ta lập tức đuổi theo, trường thường dài gần hai mét lật tức ra đòn!
Ánh kim của cây thương lập loè, khiến cho người ta không trông rõ cây thương lao tới theo góc độ nào.
Ngay lúc này, Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa thay đổi tư thế, lập tức nương vào cú lướt khi nãy của mình, tiếp tục dùng chân đá văng ra đầu thương.
Đầu thương vừa mới bay ra được hai tấc, Từ Ngọc Giai lại tức khắc áp cổ tay mình lại, đầu thương áp xuống, đánh thẳng về phía yết hầu của Tề Đẳng Nhàn!
Tề Đẳng Nhàn thuận thế lui về sau một bước, sau đó lại tiếp tục mượn lực, nhấc chân lên đá thêm một cái, “uỳnh” một tiếng, hắn đá văng ra đầu thương.
Cẳng chân vừa tung đòn của Tề Đẳng Nhàn hạ xuống, đương nhiên để lộ rất nhiều sơ hở, Triệu Hằng Vũ thừa cơ nện một đòn “Yến Tử Tam Sao Thủy” từ phía sau cây thương của Từ Ngọc Giai!
Với thân pháp của anh ta, có thể phá vỡ ba băng ghế đá dài xếp cách nhau mười mét, chưa đến hai dây, toàn bộ cơ thể đã có thể xuyên phá ba băng ghế dài bằng đá tảng.
Nếu như ở trong tình huống một đối một, Tề Đẳng Nhàn có giơ chân cao một chút cũng không sao, nhưng hắn đang một đánh hai!
Triệu Hằng Vũ nắm bắt cơ hội này, thừa dịp chân hắn vẫn chưa chạm đất mà ra đòn, chỉ cần va chạm nhỏ thôi là có thể phá hỏng thế cân bằng của hắn, sau đó lập tức đánh hắn chết tươi.
Cao thủ đối đầu, thường phân thắng bại trong thời khắc này!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn tập võ từ nhỏ, đã sớm thân kinh bách chiến, sao có thể không lường trước được điều này?
Khi làm cai ngục ở U Đô, nhiều tên trùm sò khát máu như vậy đều phải ngả mũ khâm phục hắn, đây là điều mà người bình thường có thể làm được hay sao?
Triệu Hằng Vũ lao ra từ phía trường thương, vồ lấy Tề Đẳng Nhàn như hổ vồ mồi. Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa hạ chân, thậm chí còn bật cả chân lấy đà lên!
Hắn nhảy thẳng lên không trung!
Đây là điều tối kỵ trong thực chiến!
Nếu như đã bay lên không trung, coi như mặc cho người ta làm thịt.
Cho dù chưa bị đánh chết ngay trên không trung, thì khi tiếp đất, hắn cũng sẽ bị hao tổn khí huyết dẫn tới không giữ được trọng tâm, rất dễ bị đối thủ nắm bắt thời cơ mà đánh bại.
“Cậu chết chắc rồi!” Triệu Hằng Vũ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn phạm phải sai lầm lớn như vậy thì thét lên điên loạn, dùng một đòn “Long Toản Thiên”, đánh về phía hạ bộ của Tề Đẳng Nhàn.
Nhưng khi Tề Đẳng Nhàn lăng mình lên không trung, hắn cũng không ngồi chờ chết, mà tiếp tục đổi chân, đá thẳng về phía bàn tay của Triệu Hằng Vũ!
Cú đầu tiên, hắn đá thẳng vào giữa lòng bàn tay của Triệu Hằng Vũ, khiến anh ta đau đến nỗi trắng bệch cả mặt, miệng cũng không kìm được tiếng rên rỉ.
Lực của cẳng chân bao giờ cũng lớn hơn lực tay một chút.
Triệu Hằng Vũ còn chưa kịp ra chiêu thứ hai, Tề Đẳng Nhàn đã đổi chân khác, cú thứ hai, hắn đá thẳng vào vòm ngực của anh ta!
Triệu Hằng Vũ không kịp nghĩ ngợi, giơ tay lên để che ngực, bảo vệ lồng ngực, xòe ra toan bắt lấy bàn chân của Tề Đẳng Nhàn, nhưng lực chân này tiếp tục khiến mặt mày anh ta tái nhợt.
Ngay sau đó, Tề Đẳng Nhàn đá cú thứ ba!
Cú này chọc thẳng vào yết hầu!
Triệu Hằng Vũ ớn lạnh trong lòng, anh ta đã chịu hai cú đá, khí lực hao tổn nghiêm trọng, chỉ e không có sức đỡ cú thứ ba này!
Cũng may còn có Từ Ngọc Giai, ông ta giương thương bạc, đầu thương chọc thẳng vào lòng bàn chân của Tề Đẳng Nhàn.
Trong nháy bắt này, bàn chân Tề Đẳng Nhàn buông lỏng, đổi đá thành đạp, thân thể cũng mất đi sức thăng bằng trên không, bị sức hút của trái đất kéo xuống dưới!
Hắn đứng một chân lên đầu thương, như thể mượn lực, lại bật lên trên không, đá vào vùng háng của Triệu Hằng Vũ.
Triệu Hằng Vũ mới kịp thở một hơi, ưỡn ngực hóp bụng, khí tụ đan điền, tránh được cú đá này, đồng thời cũng vận lực đánh ra một quyền, nhắm thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn!
Trước quyền này, Tề Đẳng Nhàn cũng vừa hay tiếp đất, cơ thể chưa lấy được trọng tâm, đây là thời điểm có nhiều sơ hở nhất.
Nhưng hắn vừa tiếp đất đã đá hậu, chân trước bỗng nhiên duỗi thẳng, đã vào đũng quần Triệu Hằng Vũ, cơ thể cũng nhún xuống một nhịp, trọng tâm dịch đến chân trước, thuận lực đá chéo, nửa người đều xuyên qua giữa hai chân Triệu Hằng Vũ.
Cánh tay của hắn giơ lên, vừa hay chạm vào hạ bộ Triệu Hằng Vũ, trong lúc đó, hắn cũng gập vai, cong người, bộ vị kiên cố va mạnh vào phần háng của Triệu Hằng Vũ!
Lần này hắn chọn cách khó hơn!
“A!!!”
Triệu Hằng Vũ gào ầm lên như con heo bị chọc tiết, toàn thân bay thẳng lên không trung trước đòn của Tề Đẳng Nhàn, khuôn mặt ngập tràn sự đau đớn và khiếp sợ.
Đòn đánh khi tiếp đất này của hắn quả đúng là nước đi của thánh thần, không kẻ nào lường được!
Cho dù là Ngọc Tiểu Long khi nãy cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn sẽ bị Triệu Hằng Vũ đánh trúng khi tiếp đất, không chết thì cũng tàn phé.
Ai mà ngờ được hắn có thể biến hóa linh hoạt như vậy!
Chương 428 Đánh bại hai người
Tề Đẳng Nhàn nói muốn đánh chết Triệu Hằng Vũ đầu tiên, vậy thì tất nhiên phải đánh chết anh ta đầu tiên!
Hắn hận cả nhà họ Triệu đến tận xương tủy.
Khi Triệu Hằng Vũ bị đánh bay còn phát ra kêu thảm thiết, nhưng khi nên người xuống mặt đất lại chẳng còn chút động tĩnh nào.
Đòn vừa nãy của Tề Đẳng Nhàn đã dùng lực rất lớn, toàn bộ cơ dưới vùng lên đụng vào hạ bộ của Triệu Hằng Vũ, đâm cho hai trái cà của anh ta nát tơi bời, nếu mà toàn mạng được thì cũng lạ!
Cái chết của Triệu Hằng Vũ, có thể nói là vô cùng thê thảm.
Xuất thân là đồ đệ của Triệu Biện Tử, cuối cùng lại đi đến bước đường bị đánh vào háng chết tươi.
Từ Ngọc Giai cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra chóng vánh như vậy, nhìn động tác của Triệu Hằng Vũ, ông ta còn tưởng rằng đã nắm chắc thắng lợi, ai mà ngờ được phần thắng lại nghiêng về phía Tề Đẳng Nhàn chỉ trong nháy mắt!
“Này…” Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy Triệu Hằng Vũ chết bất đắc kỳ tử thì kinh hãi đứng phắt dậy.
Còn Hướng Đông Tinh thì thản nhiên chớp mắt, trên môi xuất hiện một nụ cười đẹp như hoa, cô ta biết lần này mình đã thắng cược rồi!
Từ Ngọc Giai còn chưa kịp hoàn hồn lại, cây thương bằng sắt đã lập tức bật nảy lên, lao thẳng đến trước mặt ông ta.
“Không tốt!”
Từ Ngọc Giai biết bản thân đã phạm phải sai lầm chí mạng, vừa nãy ông ta đã lơ là cảnh giác, bị Tề Đẳng Nhàn áp sát mất rồi!
Ông ta lập tức trông thấy hai bàn tay Tề Đẳng Nhàn như hai cánh của cối xay gió lao về phía đầu mình.
“Bát Quái Chưởng đáng sợ quá!” Trong lòng Từ Ngọc Giai chỉ còn lại cảm giác ớn lạnh.
Tề Đẳng Nhàn ra tay, chưởng lực cuồn cuộn lao về phía mình như sóng thần, khiến cho ông ta cảm thấy như bản thân mình đang lênh đênh trên một con thuyền độc mộc, không có bất cứ điểm tự nào, tự như nước chảy bèo trôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật.
Ông ta xoay ngang cây trường thương trong tay, cây thương chĩa thẳng lên trời, thành một cái giá đứng “châm lửa đốt trời”.
“Uỳnh! Uỳnh!”
Hai chưởng của Tề Đẳng Nhàn nện thẳng lên thân cây thương, hai bàn tay cầm thương của Từ Ngọc Giai cũng bị đánh cho chấn động.
Thân thương được chế tạo từ sắt tinh luyện bị hai chưởng này của Tề Đẳng Nhàn đánh cho cong vòng!
Ngọc Tiểu Long ngay lập tức đứng phắt dậy, lao thẳng về phía nơi chiến loạn, cô quát lớn: “Dừng tay lại!”
Tề Đẳng Nhàn đâu thể nghe lời cô nói?
Hai chưởng đánh cho tay của Từ Ngọc Giai tê dại, sau đó được một tấc lại muốn tiến một thước, đánh thẳng về phía ông ta.
Từ Ngọc Giai chỉ có thể vứt bỏ trường thương trong tay mình, bỏ thương làm nắm đấm, giơ tay lên dùng đòn cận chiến thuộc bộ chiêu Bát Cực Quyền, “Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn”!
Tề Đẳng Nhàn từ trước đến nay luôn là kẻ ưa lấy cứng đối cứng, nếu người già này muốn so sức lực với hắn, vậy thì cũng chẳng có gì không tốt, hắn cũng sẽ không khiêm nhường!
Hai tay Tề Đẳng Nhàn biến đổi, cũng hóa thành dạng hổ, nháy mắt từ Bát Quái Chưởng chuyển thành Hình Ý Quyền, khiến cho ông ta cảm thấy như con mồi đang bị hổ rình bắt.
“Uỳnh! Rầm! Uỳnh!”
Đánh được hai chưởng, bàn tay vốn đã tê dại của Từ Ngọc Giai bắt đầu run rẩy.
Lúc này, Ngọc Tiểu Long đã đi ra phía sau, vươn rộng cánh tay, đấm thẳng vào ngay giữa lưng Tề Đẳng Nhàn, muốn cứu Từ Ngọc Giai.
Nhưng lúc này, Tề Đẳng Nhàn lại từ “Hổ Hình” hóa thành “Đà Hình, Đà Hình là chưởng tượng trưng cho cá sấu, là dạng mạnh mẽ nhất!
Hắn hóa thành Đà Hình, tránh khỏi đòn đánh của Ngọc Tiểu Long, đồng thời cũng lao thẳng về phía Từ Ngọc Giai.
Vóc dáng của hắn cao hơn Từ Ngọc Giai chút ít, bây giờ lao thẳng vào người ông ta lại khiến cho người khác có cảm giác hắn nhỏ lại.
Nhưng bây giờ hắn không phải chim non nép vào tổ, mà là một con cá sấu đi săn!
Hai tay của hắn dan rộng, giống như cái miệng rộng của cá sấu, hung hăng đâm thẳng vào phần da dưới nách Từ Ngọc Giai, ngón tay cấu mạnh, như răng cá sấu găm thẳng vào da thịt.
Tề Đẳng Nhàn ôm thân thể Từ Ngọc Giai xoay người, ném thẳng Từ Ngọc Giao về phía Ngọc Tiểu Long.
Từ Ngọc Giai bị nắm vài hai nách, cảm giác đau đớn không tả thành lời xuất hiện, tới cả sức giơ tay cũng chẳng còn. Ông ta muốn thoát khỏi tay của Tề Đẳng Nhàn, lại phát hiện cơ thể đối phương vững như bàn thạch, có lẽ phải dùng hết sức bình sinh mới thoát ra được, hấp tấp như vậy thì không có cơ hội!
Ông ta chỉ có thể đong đưa đầu gối, dùng chân để đá vào chân của Tề Đẳng Nhàn. Nhưng đá được hai cái, chân hắn vẫn đứng vững như núi thái sơn, còn đầu gối của ông ta lại đau như va phải đá.
Ngọc Tiểu Long chỉ đành thu quyền lại, sau đó trơ mắt nhìn cơ thể Từ Ngọc Giai run bần bật như giật điện.
Cô biết Tề Đẳng Nhàn đang dùng lực!
Còn cô bây giờ thì lực bất tòng tâm.
“Đùng!”
Một tiếng vang rền.
Thân thể Từ Ngọc Giai tựa như diều đứt dây, bị Tề Đẳng Nhàn ném cho bay ra xa, giữa không trung, máu tươi, thịt nát bay tứ tung!
Ngọc Tiểu Long tập trung nhìn cho kỹ, chợt thấy hao cánh tay Từ Ngọc Giai đã bị ngắt đứt khỏi cơ thể ông ta, chỉ trong nháy mắt, Từ Ngọc Giai đã biến thành một cái gậy thịt người.
Khi cá sấu cắn mồi cũng không cắn cho chết ngay, mà xoay tròn cơ thể mình, vặn vẹo thân thể con mồi, vặn gãy các chi.
Tề Đẳng Nhàn vừa dừng đòn này đã vặt đứt hai cánh tay Từ Ngọc Giai, khiến cho chúng lìa khỏi cơ thể chủ nhân!
Người không biết còn tưởng hắn chỉ đang bắt nạt người già tàn tật, vặt mất hai cánh tay giả của người ta mà thôi.
Bởi vì tất cả mọi chuyện diễn ra dễ như bỡn.
“Bác Từ ơi!” Mãi đến khi Từ Ngọc Giai va phải tường, chầm chậm rơi xuống đất, Từ Ngạo Tuyết mới hoàn hồn lại, rống lên một tiếng thê thảm.
Cô ta trông thấy trên vách tường kia, một mớ máu thịt lẫn lộn, vô cùng kinh tởm.
Hướng Đông Tinh đã chứng kiến tình cảnh tương tự rất nhiều lần, nhưng nhìn thấy tình trạng của Từ Ngọc Giai, cô ta vẫn cảm nuốt nước bọt kinh hãi, da đầu tê rần.
Trong tay Tề Đẳng Nhàn đang cầm hai cánh tay nhỏ máu đầm đìa, hắn cũng đang thở hổn hà hổn hển.
Đấu với hai đại cao thủ, quả đúng là tốn rất nhiều thể lực!
Nhưng có điều hắn cảm thấy trạng thái của mình cũng không tệ lắm, nhịp tim của hắn đập nhanh hơn, tốc độ lưu chuyển của máu cũng cực nhanh, cơ thể hưng phấn một cách bất thường.
Từ Ngọc Giai nằm trên mặt đất, cười sầu thảm, ông ta trút hết sức lực của mình để phong bế kinh mạch, co cơ bắp lại, ngăn không cho máu chảy ra nữa.
Làm xong những chuyện này, ông ta nhắm mắt lại, không rõ sống chết.
Tề Đẳng Nhàn ném hai cánh tai của Từ Ngọc Giai qua một bên, nhìn Ngọc Tiểu Long, hắn bình tĩnh nói: “Nếu như cô ra tay, tôi cũng sẽ không lưu tình, có muốn thử không?”
Ngọc Tiểu Long nắm chặt tay thành nắm đấm, cô ta không nói gì, cô giơ tay lên trước, chuẩn bị tạo thành hình mỏ chim hạc, chân phải hơi nhích về phía trước, uyển chuyển chĩa xuống đất.
Tề Đẳng Nhàn khẽ cười, hai chân bỗng nhiên khuỵu xuống, cánh tay phải nâng lên, cánh tay trái hạ xuống, bàn tay để vuông góc với cánh tay.
Mí mắt Ngọc Tiểu Long khẽ thay đổi, tư thế Tề Đẳng Nhàn bày ra là “Nhị Tự Kiềm Dương Mã”, đây là Vịnh Xuân Quyền.
Có điều cô cũng đã suy nghĩ kỹ càng!
Tề Đẳng Nhàn hao tổn quá nhiều thể năng khi chiến đấu, khó mà tung ra sức mạnh như khi nãy, vậy nên mới chuyển sang Vịnh Xuân Quyền có lối đánh nhanh và ngắn để đối phó với cô.
Vịnh Xuân Quyền vốn là môn võ do nữ sáng lập ra. Sức lực của đàn bà vốn thua kém đàn ông, cho nên chú ý nhiều đến lối đánh, cách ra đòn, yêu cầu về kỹ xảo rất cao, là loại quyền pháp lấy yếu thắng mạnh.
Tề Đẳng Nhàn đã hao tổn quá nhiều thể lực, lại phải chiến đấu với cao thủ đứng đầu như Ngọc Tiểu Long, không thể không cẩn thận một chút, đành dùng tới Vịnh Xuân Quyền.
Từ Ngạo Tuyết quay đầu nhìn về phía Hướng Đông Tinh, lạnh giọng nói: “Cô không sợ chết sao?”
Hướng Đông Tinh bình tĩnh đáp: “Đương nhiên là tôi sợ chết.”
Từ Ngạo Tuyết liền bảo: “Vậy cô không định thương lượng sao?”
Hướng Đông Tinh nói: “Không có gì để thương lượng, hơn nữa, cả một đời người, ai cũng phải trải qua mấy lần đánh cược tất tay. Anh ta là con át chủ bài của tôi, tôi muốn xem xem mình có thể giành lấy phần thắng hay không!”
Khi nói lời này, Hướng Đông Tinh ngẩng đầu lên, đối chọi với ánh mắt sắc bén của Từ Ngạo Tuyết, để lộ rõ khí phách ngạo nghễ, ngông cuồng!
Từ Ngạo Tuyết cũng bị khí phách này của Hướng Đông Tinh làm cho kinh sợ, cô ta nói: “Chúng ta cũng đâu nhất định phải đi tới bước đường cô sống tôi chết, hai bên đều có thể lùi một bước mà!”
Hướng Đông Tinh lắc đầu, cô ta đáp: “Lùi thế nào đây? Các người tổn thất nhiều tiền như vậy, bảo tập đoàn Hướng thị chúng tôi đập nồi bán sắt cho các người chắc?”
“Năm trăm triệu đô la kia cũng không phải từ trên trời rơi xuống, nếu chúng ta thất tín với người khác, vậy thì tiếp theo đây, xui xẻo chính là chính chúng tôi!”
“Cho nên bước này, thứ cho tôi không lùi được!”
Khuôn mặt Từ Ngạo Tuyết trở nên âm trầm.
Nếu bây giờ nói cô ta không hối hận khi xen vào vũng nước đục ở vùng Trung Hải này, vậy thì hẳn là nói dối, nếu không phải vì thấy tập đoàn Hổ Môn chèn ép tập đoàn Hướng thị sẽ đem lại lợi ích, vậy thì sao cô ta dám ra tay?
Hơn nữa càng lún càng sâu, mọi nguồn vốn đều đổ hết vào trận chiến tài chính không có hồi kết này, muốn rút lui toàn thây còn phải nhìn sắc mặt của tập đoàn Hướng thị!
“Quả đúng là lời hay cũng chẳng khuyên được kẻ liều chết, nếu đã như vậy thì cứ chờ anh ta chết trước mặt cô, sau đó chúng ta nói chuyện tiếp vậy!” Từ Ngạo Tuyết lạnh giọng nói.
Ngọc Tiểu Long cũng chỉ biết thở dài, quả nhiên mọi chuyện đã tới nước này, cho dù không đến, hay không muốn ra tay, thì cũng chỉ là thiện chí một phía đến từ cô mà thôi.
Tề Đẳng Nhàn đứng ở giữa sân, hắn ngáp một cái, bảo: “Không có gì muốn nói nữa sao? Nếu không còn lời gì để nói, vậy thì mau động thủ đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải tới bước này!”
Bàn tay Từ Ngọc Giai run lên, đầu thương và thân thương nháy mắt bay lên trời, tay ông ta khẽ động đậy, “leng keng leng keng” vài tiếng, chỉ trong nháy mắt, cây thương bằng sắt dài hai mét đã được lắp ráp xong!
Triệu Hằng Vũ cũng cười ha hả bước tới, anh ta nói: “Tên họ Tề kia, cậu cũng thật là ghê gớm, tuổi còn trẻ đã có thể khiến ba người chúng ta liên thủ hạ gục.”
“Cho dù hôm nay có bị đánh chết ở chỗ này…”
“Vậy thì khi truyền ra ngoài, đây cũng là một chuyện vẻ vang!”
Khuôn mặt Tề Đẳng Nhàn không có lấy một biểu cảm, hắn nhìn về phía Triệu Hằng Vũ, hỏi: “Anh họ Triệu à?”
Triệu Hằng Vũ nói: “Đúng vậy, tôi họ Triệu!”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, mỉm cười nói: “Lát nữa tôi sẽ đánh chết anh đầu tiên, tôi ghét nhất là người họ Triệu!”
Triệu Hằng Vũ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, bảo rằng: “Đúng là con kiến không biết trời cao đất dày, còn cả gan dám chống lại lệnh trời!”
“Một đứa Triệu quèn mà dám xưng lệnh trời sao?” Tề Đẳng Nhàn cười ha hả, chân phải tiến về phía trước một bước làm bước đệm, đặt trọng tâm của cơ thể ở giữa hai chân dang rộng.
Sàn nhà bằng đá cẩm thạch dưới chân chân hắn nứt toác ra chỉ trong nháy mắt, xuất hiện những vết nứt nhỏ li ti chẳng khác gì mạng nhện.
Khóe mắt Từ Ngọc Giai giật nhẹ, ông ta nói: “Trời, đất, con người, tam tài hợp nhất, không phải thứ cậu ta luyện là Bát Quái Chưởng đấy chứ?”
Triệu Hằng Vũ lạnh lùng đáp: “Tôi mặc kệ cậu ta luyện Bát Quái Chưởng hay là Hình Ý Quyền, hôm nay cậu ta nhất định sẽ bị đánh chết ở chỗ này.”
Nói xong lời này lúc, anh ta dậm chân một cái, “uỳnh” một tiếng, đá cẩm thạch gạch lập tức nứt toác ra, toàn bộ nhà hàng đều ở chấn động, ly nước trên mặt bàn sóng sánh liên hồi, như thể sắp đổ đến nơi.
Chỉ có Ngọc Tiểu Long vẫn ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, hai tay đặt trên đầu gối, vô cùng nghiêm chỉnh.
Người cao ngạo như cô, sẽ không bắt tay với kẻ khác.
“Khi trước Triệu gia có thể đuổi cậu và cha cậu ra khỏi đế đô, chắc cậu cũng biết rõ, trên thế giới này luôn có những kẻ mà cậu không thể nào chọc nổi!” Triệu Hằng Vũ đứng ở phía bên trái, đi từng bước một về phía Tề Đẳng Nhàn.
Bước chân của anh ta quét lên mặt đất, nền gạch trắng bóng loáng dần xuất hiện những vết lõm hình chân người, vừa nhìn đã biết lực chân của anh ta lớn đến mức nào!
Từ Ngọc Giai bên cạnh cũng không sốt sắng, ông ta biết hôm nay nhất định phải giết người, nếu không giết chết Tề Đẳng Nhàn, vậy thì cái giá Từ gia phải trả sẽ cực kỳ khủng khiếp.
Cho nên, cho dù có phải từ bỏ thể diện của một bậc đại cao thủ, bắt tay với hàng con cháu như Triệu Hằng Vũ, ông ta cũng nhất định phải đánh chết Tề Đẳng Nhàn.
“Hà!”
Từ Ngọc Giai rống lên một tiếng phẫn nộ, thân thương rung lắc liên hồi, lao thẳng về phía Tề Đẳng Nhàn bằng tốc độ đáng kinh ngạc.
Trong nháy mắt khi đầu thương của ông ta lao ra, đầu nhọn cọ xát với không khí, khiến cho ánh hồng của kim loại ân ẩn hiện lên!
Đã rất nhiều năm ông ta không đụng đến cây thương bạc này, hôm nay ra tay, cảm giác như binh sĩ mài kiếm mười năm mới đợi được đến ngày ra quân!
Cho dù là Triệu Hằng Vũ hay Từ Ngọc Giai, vào thời điểm này, bọn họ đều dành cho Tề Đẳng Nhàn một sự tôn trọng lớn nhất, đó là ra tay bằng toàn bộ sức lực. Mới chỉ là đòn đầu tiên, khí thế đã như hổ vồ sư tử.
Tề Đẳng Nhàn nhìn mũi thương lao tới, ngay vào lúc này, cẳng chân hắn di chuyển, hóa thành dạng khỉ, khom xuống một chút, tránh được mũi thương lao về phía mình.
Trong nháy mắt khi Từ Ngọc Giai đi tới bên cạnh hắn, ông ta bỗng nhiên cử động cánh tay, thân thương dài gần hai mét cũng theo đó mà rung lên, uốn thành một vòng cung lớn, nện thẳng về phía xương sườn của Tề Đẳng Nhàn!
Thương pháp là bộ môn khó luyện nhất, khi luyện thành, sức sát thương cũng là lớn nhất!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong lịch sử có nhiều mãnh tướng chuộng dùng thương như vật.
Tay trái của Tề Đẳng Nhàn thả xuống, nắm thành nắm đấm, đấm thẳng vào thân thương, sau đó cơ thể lại tiến về phía trước!
Đối phó với cao thủ dùng đại thương, đương nhiên là dùng cự ly.
Kéo dài khoảng cách với họ thì chỉ có đường chết.
Sau đó, Triệu Hằng Vũ cũng không lui mà tiến, khí thế mãnh liệt vô cùng, mặt mày cũng ngập tràn sát khí và vẻ kiên quyết!
Cơ thể anh ta tựa rồng lớn, đi về phía trước dỡ một cái cột lớn, sau đó nện vào trán Tề Đẳng Nhàn!
Tề Đẳng Nhàn cũng không đỡ lấy, tiếp tục dùng “hầu hình” để né chiêu này, tựa như một con vượn có tay chân linh hoạt, tay vẫn đang đặt trên thân thương, tiến về phía trước khoảng chừng một mét, đây là phạm vi công kích phù hợp của hắn.
Từ Ngọc Giai không né tránh, ông ta cũng không lui lại, bởi vì ông ta biết vẫn còn Triệu Hằng Vũ đang đứng sau hỗ trợ.
Cho nên ông ta chỉ cần tiến công là được!
Trước tình cảnh có thể bị Tề Đẳng Nhàn dùng một quyền đoạt mạng, ông ta cũng không màng sống chết, lập tức thu thương bạc lại, đuôi thương lại tiếp tục nện về phía đầu của Tề Đẳng Nhàn!
Tề Đẳng Nhàn vừa định ra tay, lại cảm thấy sau lưng mình có kẻ đang định tung đòn hiểm các!
Góc độ ra chiêu vô cùng xảo quyệt, hơn nữa khí thế lại vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn Kim Chung Tráo hay Thiết Bố Sam của hắn mấy lần, nếu như lách người qua, chỉ e cũng sẽ bị đòn này đánh cho thịt nát xương tan.
Tề Đẳng Nhàn biết rõ kẻ ra tay là Triệu Hằng Vũ.
Hai người này có vẻ rất ăn ý, một người công, một người thủ.
Từ Ngọc Giai phát huy lợi thế có binh khí, lực sát thương mạnh, phạm vi công kích lớn, Triệu Hằng Vũ phụ trách chặn hậu giúp ông ta, đề phòng ông ta bị Tề Đẳng Nhàn áp sát hạ dụng.
Vì thế, hắn từ bỏ ý định đánh chết Từ Ngọc Giai.
Chân trước lướt đi trên mặt đất, tay phải nâng lên, hắn thuận thế nâng đuôi thương rồi quăng đi, gỡ bỏ vòng vây của Từ Ngọc Giai, thuận thế dùng Bát Quái Bộ để xoay người.
Xoay người lại, hai mắt hắn mở to, vừa hay trông thấy đòn “Linh dương quải giác” của Triệu Hằng Vũ đang nhắm vào chỗ hiểm của mình.
“Không phải các người đều muốn xem bát quái chưởng của tôi sao? Được, tôi thỏa mãn cho các người!” Tề Đẳng Nhàn nói nhanh, tốc độ còn nhanh hơn phát thanh viên, tới cả người nghe cũng chưa chắc đã nghe hết nội dung.
Vào khoảnh khắc đối diện với Tề Đẳng Nhàn, Triệu Hằng Vũ bỗng nhiên cảm thấy tên này dường như cao lên trong nháy mắt, chẳng khác nào cự linh thần trong cách nói của đạo giáo, cao không thấy đỉnh, cho người ta cảm nhận được cảm giác bị áp bách vô hình!
Cú đấm đáng sợ cũng lao theo khi hắn xoay người, không điên loạn, ngông cuồng hay hung ác, mà là một cảm giác vừa nặng vừa dày!
Dày như trời, nặng như đất!
Có sự rộng lớn của bầu trời, có sự dày nặng của đất!
Chương 427 Làm theo cách trái ngược
Chỉ trong một khắc khi đối đầu trực diện với Tề Đẳng Nhàn, thần hồn của Triệu Hằng Vũ đã phải chịu thương tổn nặng nề, khiến cho đòn đánh như rồng như hổ ban nãy cũng đã yếu đi đôi chút!
Đối mặt với một đòn cuồn cuộn ào tới trước mặt mình như sóng cả, anh ta thậm chí còn bắt đầu nảy sinh ý định lẩn trốn!
Cũng may thương của Từ Ngọc Giai cũng đủ nhanh đủ mạnh, khi Tề Đẳng Nhàn xoay người lại, nó đã kịp hướng về phía sườn eo của hắn!
Nếu như đầu thương đâm trúng người, chắc chắn phần thận sẽ bị đâm thủng.
Tề Đẳng Nhàn không do dự một chút nào, hai chân vẫn thi triển bát quái bộ, như thể lướt đi giữa bùn lầy trơn trượt, chỉ hai bước đã tránh xa tận ba mét.
“Chạy đi đâu!” Triệu Hằng Vũ lấy lại tinh thần, anh ta gầm lên giận dữ, như mãnh hổ xuống núi mà đuổi giết Tề Đẳng Nhàn.
Vừa lao đến gần, giao thủ với Tề Đẳng Nhàn, hai quyền mà anh ta đánh ra đều bị hắn làm chệch hướng.
Nhưng quyền pháp của Triều Hằng Vũ không đơn giản như vậy, sau hai quyền lại là hai quyền khác, mỗi cú đấm đều díu vào nhau như tằm xuân nhả tơ.
“Thông Bối Triền Quyền đã thất truyền nhiều năm đây sao? Tên Triệu Biện Tử này cũng có chút bản lĩnh, dạy được tên đồ đệ như thế này!” Tề Đẳng Nhàn thầm kinh ngạc trong lòng.
Hắn lấy chưởng làm đao, bát quái chưởng vốn xuất phát từ đao pháp, chưởng của hắn sắc bén vô cùng, liên tiếp cắt đứt đòn đánh của Triệu Hằng Vũ, hóa giải được rất nhiều quyền trọng yếu!
Từ Ngọc Giai đã tới gần, phát động tấn công cách đó hai mét hơn, trường thương trong tay liên tục đâm thẳng, đánh vào sau eo, phần hông, và cả hai chân, cùng với hạ bộ của Tề Đẳng Nhàn.
Cho dù là Tề Đẳng Nhàn một cao thủ cự phách, nhưng trước những đòn công kích này, hắn cũng khó mà chống đỡ nổi, phía trước phải đối đầu với Triệu Hằng Vũ, sau lưng lại phải lo né trường thương của Từ Ngọc Giai.
Mới chỉ có hai chiêu, hắn đã không chịu được nữa, đành phải xoay thân, hóa thành hình rồng, lướt thẳng ra xa tận năm mét!
Trong những người ngồi ở bên bàn ăn, chỉ có Ngọc Tiểu Long có thể nhìn thấy rõ ràng.
Từ Ngạo Tuyết và Hướng Đông Tinh đều không theo kịp tốc độ này, cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hay là ai đang chiếm thế thượng phong.
Động tác của bọn họ thật sự quá nhanh, nhanh đến nỗi dây thần kinh thị giác của người thường không thể nào theo kịp.
Ngọc Tiểu Long vô cùng căng thẳng, ngón tay khẽ gập lại, trong lòng thầm nghĩ: “Công phu của tên Tề Đẳng Nhàn này thật sự rất lợi hại! Hai người Từ Ngọc Giai và Triệu Hằng Vũ mà dám đơn đã độc đấu với anh ta, nhất định sẽ thua ngay từ chiêu đầu.”
“Nhưng nếu hai người họ liên thủ thì khác.”
“Thông Bối Triền Quyền của Triệu Hằng Vũ là bộ chiêu cận chiến, chỉ cần lơ là một chút thôi sẽ bị anh ta chớp thời cơ đánh gãy tay.”
“Trường thương hai mét của Từ Ngọc Giai là vũ khí công kích ở cự ly xa, lực sát thương rất lớn, dù chỉ sơ sảy một chút, trên người sẽ xuất hiện một vết thủng lớn ngay.”
“Hai người này liên thủ quả đúng là thiên thời địa lợi, rất khó nắm bắt được cơ hội!”
Cô vẫn còn đang ngẫm nghĩ, giữa sảnh lại xuất hiện biến động lớn.
Từ Ngọc Giai tay cầm trường thương, chiếm được quyền ra đòn trước, khi Tề Đẳng Nhàn đáp đất, ông ta lập tức đuổi theo, trường thường dài gần hai mét lật tức ra đòn!
Ánh kim của cây thương lập loè, khiến cho người ta không trông rõ cây thương lao tới theo góc độ nào.
Ngay lúc này, Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa thay đổi tư thế, lập tức nương vào cú lướt khi nãy của mình, tiếp tục dùng chân đá văng ra đầu thương.
Đầu thương vừa mới bay ra được hai tấc, Từ Ngọc Giai lại tức khắc áp cổ tay mình lại, đầu thương áp xuống, đánh thẳng về phía yết hầu của Tề Đẳng Nhàn!
Tề Đẳng Nhàn thuận thế lui về sau một bước, sau đó lại tiếp tục mượn lực, nhấc chân lên đá thêm một cái, “uỳnh” một tiếng, hắn đá văng ra đầu thương.
Cẳng chân vừa tung đòn của Tề Đẳng Nhàn hạ xuống, đương nhiên để lộ rất nhiều sơ hở, Triệu Hằng Vũ thừa cơ nện một đòn “Yến Tử Tam Sao Thủy” từ phía sau cây thương của Từ Ngọc Giai!
Với thân pháp của anh ta, có thể phá vỡ ba băng ghế đá dài xếp cách nhau mười mét, chưa đến hai dây, toàn bộ cơ thể đã có thể xuyên phá ba băng ghế dài bằng đá tảng.
Nếu như ở trong tình huống một đối một, Tề Đẳng Nhàn có giơ chân cao một chút cũng không sao, nhưng hắn đang một đánh hai!
Triệu Hằng Vũ nắm bắt cơ hội này, thừa dịp chân hắn vẫn chưa chạm đất mà ra đòn, chỉ cần va chạm nhỏ thôi là có thể phá hỏng thế cân bằng của hắn, sau đó lập tức đánh hắn chết tươi.
Cao thủ đối đầu, thường phân thắng bại trong thời khắc này!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn tập võ từ nhỏ, đã sớm thân kinh bách chiến, sao có thể không lường trước được điều này?
Khi làm cai ngục ở U Đô, nhiều tên trùm sò khát máu như vậy đều phải ngả mũ khâm phục hắn, đây là điều mà người bình thường có thể làm được hay sao?
Triệu Hằng Vũ lao ra từ phía trường thương, vồ lấy Tề Đẳng Nhàn như hổ vồ mồi. Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa hạ chân, thậm chí còn bật cả chân lấy đà lên!
Hắn nhảy thẳng lên không trung!
Đây là điều tối kỵ trong thực chiến!
Nếu như đã bay lên không trung, coi như mặc cho người ta làm thịt.
Cho dù chưa bị đánh chết ngay trên không trung, thì khi tiếp đất, hắn cũng sẽ bị hao tổn khí huyết dẫn tới không giữ được trọng tâm, rất dễ bị đối thủ nắm bắt thời cơ mà đánh bại.
“Cậu chết chắc rồi!” Triệu Hằng Vũ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn phạm phải sai lầm lớn như vậy thì thét lên điên loạn, dùng một đòn “Long Toản Thiên”, đánh về phía hạ bộ của Tề Đẳng Nhàn.
Nhưng khi Tề Đẳng Nhàn lăng mình lên không trung, hắn cũng không ngồi chờ chết, mà tiếp tục đổi chân, đá thẳng về phía bàn tay của Triệu Hằng Vũ!
Cú đầu tiên, hắn đá thẳng vào giữa lòng bàn tay của Triệu Hằng Vũ, khiến anh ta đau đến nỗi trắng bệch cả mặt, miệng cũng không kìm được tiếng rên rỉ.
Lực của cẳng chân bao giờ cũng lớn hơn lực tay một chút.
Triệu Hằng Vũ còn chưa kịp ra chiêu thứ hai, Tề Đẳng Nhàn đã đổi chân khác, cú thứ hai, hắn đá thẳng vào vòm ngực của anh ta!
Triệu Hằng Vũ không kịp nghĩ ngợi, giơ tay lên để che ngực, bảo vệ lồng ngực, xòe ra toan bắt lấy bàn chân của Tề Đẳng Nhàn, nhưng lực chân này tiếp tục khiến mặt mày anh ta tái nhợt.
Ngay sau đó, Tề Đẳng Nhàn đá cú thứ ba!
Cú này chọc thẳng vào yết hầu!
Triệu Hằng Vũ ớn lạnh trong lòng, anh ta đã chịu hai cú đá, khí lực hao tổn nghiêm trọng, chỉ e không có sức đỡ cú thứ ba này!
Cũng may còn có Từ Ngọc Giai, ông ta giương thương bạc, đầu thương chọc thẳng vào lòng bàn chân của Tề Đẳng Nhàn.
Trong nháy bắt này, bàn chân Tề Đẳng Nhàn buông lỏng, đổi đá thành đạp, thân thể cũng mất đi sức thăng bằng trên không, bị sức hút của trái đất kéo xuống dưới!
Hắn đứng một chân lên đầu thương, như thể mượn lực, lại bật lên trên không, đá vào vùng háng của Triệu Hằng Vũ.
Triệu Hằng Vũ mới kịp thở một hơi, ưỡn ngực hóp bụng, khí tụ đan điền, tránh được cú đá này, đồng thời cũng vận lực đánh ra một quyền, nhắm thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn!
Trước quyền này, Tề Đẳng Nhàn cũng vừa hay tiếp đất, cơ thể chưa lấy được trọng tâm, đây là thời điểm có nhiều sơ hở nhất.
Nhưng hắn vừa tiếp đất đã đá hậu, chân trước bỗng nhiên duỗi thẳng, đã vào đũng quần Triệu Hằng Vũ, cơ thể cũng nhún xuống một nhịp, trọng tâm dịch đến chân trước, thuận lực đá chéo, nửa người đều xuyên qua giữa hai chân Triệu Hằng Vũ.
Cánh tay của hắn giơ lên, vừa hay chạm vào hạ bộ Triệu Hằng Vũ, trong lúc đó, hắn cũng gập vai, cong người, bộ vị kiên cố va mạnh vào phần háng của Triệu Hằng Vũ!
Lần này hắn chọn cách khó hơn!
“A!!!”
Triệu Hằng Vũ gào ầm lên như con heo bị chọc tiết, toàn thân bay thẳng lên không trung trước đòn của Tề Đẳng Nhàn, khuôn mặt ngập tràn sự đau đớn và khiếp sợ.
Đòn đánh khi tiếp đất này của hắn quả đúng là nước đi của thánh thần, không kẻ nào lường được!
Cho dù là Ngọc Tiểu Long khi nãy cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn sẽ bị Triệu Hằng Vũ đánh trúng khi tiếp đất, không chết thì cũng tàn phé.
Ai mà ngờ được hắn có thể biến hóa linh hoạt như vậy!
Chương 428 Đánh bại hai người
Tề Đẳng Nhàn nói muốn đánh chết Triệu Hằng Vũ đầu tiên, vậy thì tất nhiên phải đánh chết anh ta đầu tiên!
Hắn hận cả nhà họ Triệu đến tận xương tủy.
Khi Triệu Hằng Vũ bị đánh bay còn phát ra kêu thảm thiết, nhưng khi nên người xuống mặt đất lại chẳng còn chút động tĩnh nào.
Đòn vừa nãy của Tề Đẳng Nhàn đã dùng lực rất lớn, toàn bộ cơ dưới vùng lên đụng vào hạ bộ của Triệu Hằng Vũ, đâm cho hai trái cà của anh ta nát tơi bời, nếu mà toàn mạng được thì cũng lạ!
Cái chết của Triệu Hằng Vũ, có thể nói là vô cùng thê thảm.
Xuất thân là đồ đệ của Triệu Biện Tử, cuối cùng lại đi đến bước đường bị đánh vào háng chết tươi.
Từ Ngọc Giai cũng không ngờ mọi chuyện lại diễn ra chóng vánh như vậy, nhìn động tác của Triệu Hằng Vũ, ông ta còn tưởng rằng đã nắm chắc thắng lợi, ai mà ngờ được phần thắng lại nghiêng về phía Tề Đẳng Nhàn chỉ trong nháy mắt!
“Này…” Từ Ngạo Tuyết nhìn thấy Triệu Hằng Vũ chết bất đắc kỳ tử thì kinh hãi đứng phắt dậy.
Còn Hướng Đông Tinh thì thản nhiên chớp mắt, trên môi xuất hiện một nụ cười đẹp như hoa, cô ta biết lần này mình đã thắng cược rồi!
Từ Ngọc Giai còn chưa kịp hoàn hồn lại, cây thương bằng sắt đã lập tức bật nảy lên, lao thẳng đến trước mặt ông ta.
“Không tốt!”
Từ Ngọc Giai biết bản thân đã phạm phải sai lầm chí mạng, vừa nãy ông ta đã lơ là cảnh giác, bị Tề Đẳng Nhàn áp sát mất rồi!
Ông ta lập tức trông thấy hai bàn tay Tề Đẳng Nhàn như hai cánh của cối xay gió lao về phía đầu mình.
“Bát Quái Chưởng đáng sợ quá!” Trong lòng Từ Ngọc Giai chỉ còn lại cảm giác ớn lạnh.
Tề Đẳng Nhàn ra tay, chưởng lực cuồn cuộn lao về phía mình như sóng thần, khiến cho ông ta cảm thấy như bản thân mình đang lênh đênh trên một con thuyền độc mộc, không có bất cứ điểm tự nào, tự như nước chảy bèo trôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật.
Ông ta xoay ngang cây trường thương trong tay, cây thương chĩa thẳng lên trời, thành một cái giá đứng “châm lửa đốt trời”.
“Uỳnh! Uỳnh!”
Hai chưởng của Tề Đẳng Nhàn nện thẳng lên thân cây thương, hai bàn tay cầm thương của Từ Ngọc Giai cũng bị đánh cho chấn động.
Thân thương được chế tạo từ sắt tinh luyện bị hai chưởng này của Tề Đẳng Nhàn đánh cho cong vòng!
Ngọc Tiểu Long ngay lập tức đứng phắt dậy, lao thẳng về phía nơi chiến loạn, cô quát lớn: “Dừng tay lại!”
Tề Đẳng Nhàn đâu thể nghe lời cô nói?
Hai chưởng đánh cho tay của Từ Ngọc Giai tê dại, sau đó được một tấc lại muốn tiến một thước, đánh thẳng về phía ông ta.
Từ Ngọc Giai chỉ có thể vứt bỏ trường thương trong tay mình, bỏ thương làm nắm đấm, giơ tay lên dùng đòn cận chiến thuộc bộ chiêu Bát Cực Quyền, “Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn”!
Tề Đẳng Nhàn từ trước đến nay luôn là kẻ ưa lấy cứng đối cứng, nếu người già này muốn so sức lực với hắn, vậy thì cũng chẳng có gì không tốt, hắn cũng sẽ không khiêm nhường!
Hai tay Tề Đẳng Nhàn biến đổi, cũng hóa thành dạng hổ, nháy mắt từ Bát Quái Chưởng chuyển thành Hình Ý Quyền, khiến cho ông ta cảm thấy như con mồi đang bị hổ rình bắt.
“Uỳnh! Rầm! Uỳnh!”
Đánh được hai chưởng, bàn tay vốn đã tê dại của Từ Ngọc Giai bắt đầu run rẩy.
Lúc này, Ngọc Tiểu Long đã đi ra phía sau, vươn rộng cánh tay, đấm thẳng vào ngay giữa lưng Tề Đẳng Nhàn, muốn cứu Từ Ngọc Giai.
Nhưng lúc này, Tề Đẳng Nhàn lại từ “Hổ Hình” hóa thành “Đà Hình, Đà Hình là chưởng tượng trưng cho cá sấu, là dạng mạnh mẽ nhất!
Hắn hóa thành Đà Hình, tránh khỏi đòn đánh của Ngọc Tiểu Long, đồng thời cũng lao thẳng về phía Từ Ngọc Giai.
Vóc dáng của hắn cao hơn Từ Ngọc Giai chút ít, bây giờ lao thẳng vào người ông ta lại khiến cho người khác có cảm giác hắn nhỏ lại.
Nhưng bây giờ hắn không phải chim non nép vào tổ, mà là một con cá sấu đi săn!
Hai tay của hắn dan rộng, giống như cái miệng rộng của cá sấu, hung hăng đâm thẳng vào phần da dưới nách Từ Ngọc Giai, ngón tay cấu mạnh, như răng cá sấu găm thẳng vào da thịt.
Tề Đẳng Nhàn ôm thân thể Từ Ngọc Giai xoay người, ném thẳng Từ Ngọc Giao về phía Ngọc Tiểu Long.
Từ Ngọc Giai bị nắm vài hai nách, cảm giác đau đớn không tả thành lời xuất hiện, tới cả sức giơ tay cũng chẳng còn. Ông ta muốn thoát khỏi tay của Tề Đẳng Nhàn, lại phát hiện cơ thể đối phương vững như bàn thạch, có lẽ phải dùng hết sức bình sinh mới thoát ra được, hấp tấp như vậy thì không có cơ hội!
Ông ta chỉ có thể đong đưa đầu gối, dùng chân để đá vào chân của Tề Đẳng Nhàn. Nhưng đá được hai cái, chân hắn vẫn đứng vững như núi thái sơn, còn đầu gối của ông ta lại đau như va phải đá.
Ngọc Tiểu Long chỉ đành thu quyền lại, sau đó trơ mắt nhìn cơ thể Từ Ngọc Giai run bần bật như giật điện.
Cô biết Tề Đẳng Nhàn đang dùng lực!
Còn cô bây giờ thì lực bất tòng tâm.
“Đùng!”
Một tiếng vang rền.
Thân thể Từ Ngọc Giai tựa như diều đứt dây, bị Tề Đẳng Nhàn ném cho bay ra xa, giữa không trung, máu tươi, thịt nát bay tứ tung!
Ngọc Tiểu Long tập trung nhìn cho kỹ, chợt thấy hao cánh tay Từ Ngọc Giai đã bị ngắt đứt khỏi cơ thể ông ta, chỉ trong nháy mắt, Từ Ngọc Giai đã biến thành một cái gậy thịt người.
Khi cá sấu cắn mồi cũng không cắn cho chết ngay, mà xoay tròn cơ thể mình, vặn vẹo thân thể con mồi, vặn gãy các chi.
Tề Đẳng Nhàn vừa dừng đòn này đã vặt đứt hai cánh tay Từ Ngọc Giai, khiến cho chúng lìa khỏi cơ thể chủ nhân!
Người không biết còn tưởng hắn chỉ đang bắt nạt người già tàn tật, vặt mất hai cánh tay giả của người ta mà thôi.
Bởi vì tất cả mọi chuyện diễn ra dễ như bỡn.
“Bác Từ ơi!” Mãi đến khi Từ Ngọc Giai va phải tường, chầm chậm rơi xuống đất, Từ Ngạo Tuyết mới hoàn hồn lại, rống lên một tiếng thê thảm.
Cô ta trông thấy trên vách tường kia, một mớ máu thịt lẫn lộn, vô cùng kinh tởm.
Hướng Đông Tinh đã chứng kiến tình cảnh tương tự rất nhiều lần, nhưng nhìn thấy tình trạng của Từ Ngọc Giai, cô ta vẫn cảm nuốt nước bọt kinh hãi, da đầu tê rần.
Trong tay Tề Đẳng Nhàn đang cầm hai cánh tay nhỏ máu đầm đìa, hắn cũng đang thở hổn hà hổn hển.
Đấu với hai đại cao thủ, quả đúng là tốn rất nhiều thể lực!
Nhưng có điều hắn cảm thấy trạng thái của mình cũng không tệ lắm, nhịp tim của hắn đập nhanh hơn, tốc độ lưu chuyển của máu cũng cực nhanh, cơ thể hưng phấn một cách bất thường.
Từ Ngọc Giai nằm trên mặt đất, cười sầu thảm, ông ta trút hết sức lực của mình để phong bế kinh mạch, co cơ bắp lại, ngăn không cho máu chảy ra nữa.
Làm xong những chuyện này, ông ta nhắm mắt lại, không rõ sống chết.
Tề Đẳng Nhàn ném hai cánh tai của Từ Ngọc Giai qua một bên, nhìn Ngọc Tiểu Long, hắn bình tĩnh nói: “Nếu như cô ra tay, tôi cũng sẽ không lưu tình, có muốn thử không?”
Ngọc Tiểu Long nắm chặt tay thành nắm đấm, cô ta không nói gì, cô giơ tay lên trước, chuẩn bị tạo thành hình mỏ chim hạc, chân phải hơi nhích về phía trước, uyển chuyển chĩa xuống đất.
Tề Đẳng Nhàn khẽ cười, hai chân bỗng nhiên khuỵu xuống, cánh tay phải nâng lên, cánh tay trái hạ xuống, bàn tay để vuông góc với cánh tay.
Mí mắt Ngọc Tiểu Long khẽ thay đổi, tư thế Tề Đẳng Nhàn bày ra là “Nhị Tự Kiềm Dương Mã”, đây là Vịnh Xuân Quyền.
Có điều cô cũng đã suy nghĩ kỹ càng!
Tề Đẳng Nhàn hao tổn quá nhiều thể năng khi chiến đấu, khó mà tung ra sức mạnh như khi nãy, vậy nên mới chuyển sang Vịnh Xuân Quyền có lối đánh nhanh và ngắn để đối phó với cô.
Vịnh Xuân Quyền vốn là môn võ do nữ sáng lập ra. Sức lực của đàn bà vốn thua kém đàn ông, cho nên chú ý nhiều đến lối đánh, cách ra đòn, yêu cầu về kỹ xảo rất cao, là loại quyền pháp lấy yếu thắng mạnh.
Tề Đẳng Nhàn đã hao tổn quá nhiều thể lực, lại phải chiến đấu với cao thủ đứng đầu như Ngọc Tiểu Long, không thể không cẩn thận một chút, đành dùng tới Vịnh Xuân Quyền.