-
Chương 416-418
Chương 416 Diệt khẩu
“Thằng nhãi này thật đáng sợ, mình không nên đơn thương độc mã đối phó với nó…”
“Cho dù những trận đánh trước đó đã khiến cho nó hao tổn không ít thể lực, nhưng nó cũng không phải người mình có thể ứng phó được!”
“Nó quả thực là một cuốn bí kíp võ công sống, võ học của môn phái nào cũng thành thạo!”
“Thiệt hại lớn quá rồi!”
Văn Dũng Phu vừa chạy vừa ôm lấy bả vai của mình, ông ta cố gắng điều hòa lại khí huyết, bịt kín mạch máu, ngăn cho máu tươi không chảy ra từ vết thương nữa.
Có vẻ công phu luyện cả đời của ông ta đã trở thành vô dụng, không còn cánh tay phải, thân thể sẽ mất thăng bằng, khí huyết hao tổn quá nhiều, tương lai sẽ không còn sức mạnh đáng kính nể như xưa nữa.
Lắp một cánh tay đao sao? Làm ơn đi, đó là chuyện xảy ra trong phim điện ảnh, cơ thể người bị khuyết tật, chắc chắn sẽ chẳng còn bước đi được trên con đường võ học này nữa.
Văn Dũng Phu thở hồng hộc chạy vài cây số, thấy Tề Đẳng Nhàn không đuổi theo lấy mạng mình mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên, Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy việc bảo vệ Trần Ngư quan trọng hơn nhiều, cái mạng này của ông ta có lấy hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, dù sao bây giờ ông ta cũng đã trở thành một phế nhân.
Sau khi ngồi xuống nghỉ ngơi, Văn Dũng Phu gọi một cuộc điện thoại, ông ta nói: “Bây giờ tôi đang ở đường ven biển Thanh đường, tôi thất bại rồi.”
Nói xong câu này, ông ta buông điện thoại xuống, chờ người tới cứu viện.
Không bao lâu sau, một chiếc xe jeep đi về phía này, cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra một gương mặt lạnh lùng.
“Văn sư phụ, ông cũng thất bại rồi sao? Bại dưới tay một tên nhãi vắt mũi chưa sạch sao?” Người này mở miệng, lạnh giọng hỏi.
“Thư ngài Cá Sấu, do ngài chưa được gặp tên nhãi này đó thôi, nó chính là một quyển bí kíp võ công sống sờ sờ, môn võ nào nó cùng nằm lòng như võ nhà nó vậy. Cách thức chiến đấu của nó cũng vô cùng đáng sợ, tôi vốn chẳng phải đối thủ của nó đâu!” Văn Dũng Phu cười khổ.
Người đàn ông được gọi là “Cá Sấu” khẽ nhíu mày bảo: “Như vậy tức là tới cả Trần Ngư ông cũng không thể giết được sao!”
Văn Dũng Phu lắc đầu: “Thật ra tôi đã đâm xe cho cô ta bị thương, có điều vết thương như vậy không thể gây chết người. Tên họ Tề kia quá lợi hại, tôi đánh không lại nó, cũng không thể động tay vào Trần Ngư được.”
Cá Sấu gật đầu, nói rằng: “Có còn gì muốn nói nữa không?”
Văn Dũng Phu nói: “Xin ngài lập tức sắp xếp người đưa tôi trở lại thượng hải, tôi ở chỗ này không an toàn một chút nào.”
“Nếu không còn gì muốn nói nữa, vậy thì ông mau lên đường đi!” Cá Sấu bỗng nhiên nhếch mép cười, gương mặt trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết.
Văn Dũng Phu kinh hãi, cả giận quát: “Ngài có ý gì?!”
Một tiếng súng bất ngờ vang lên, khiến cho lũ chim đang đậu trong lùm cây bay tán loạn, tiếng vỗ cánh xôn xao khắp đất trời.
Văn Dũng Phu dùng tay trái che lại ngực mình, ông ta đờ đẫn gục xuống đất, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Nếu là ngày thường, ông ta có thể tránh được viên đạn này, nhưng sau khi bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho thương tích đầy mình, hơn nữa khí huyết cũng đã bị hao tổn quá nhiều, đồng thời cũng buông lỏng đề phòng với kẻ đồng lõa trước mắt, cho nên mới bị kẻ này bắn cho một viên đạn.
“Tôi được gọi bằng cái tên Cá Sấu, bởi vì tôi là loài máu lạnh!”
“Nếu như ông không hoàn thành được nhiệm vị, vậy thì phải chuẩn bị tinh thần bị diệt khẩu chứ.”
Cá Sấu cất khẩu súng lục đi, nhàn nhạt nói.
Văn Dũng Phu ngã ra mặt đất, ông ta nhìn đối phương bằng ánh mắt không cam lòng. Võ công của ông ta cao siêu, sức sống cũng vô cùng mãnh liệt, sau khi bị một viên đạn găm thẳng vào tim, ông ta vẫn chưa chết ngay.
“Được… được… được, Hồng Thiên Đô, quả nhiên là một kẻ ác độc…” Văn Dũng Phu nghiến răng nghiến lợi, khoang miệng không ngừng ọc máu.
Cá Sấu nhếch mép cười bảo: “Ông không có tư cách đánh giá lão đại của chúng tôi!”
Văn Dũng Phu nói: “Các người sớm muộn gì cũng sẽ chết hết trong tay của tên nhãi họ Tề kia… Các người sẽ không được chết tử tế đâu…”
Sau khi nói xong mấy lời “Không được chết tử tế” kia, Văn Dũng Phu hoàn toàn tắt thở, ông ta nằm im không nhúc nhích, hai mắt vẫn còn trợn ngược, chết không nhắm mắt.
Văn Dũng Phu đã ngồi trên cái ghế đà chủ của Long Môn phân đà Thượng Hải ngót nghét ba mươi năm, có thể nói ông ta đã sống một cuộc đời kiêu hùng, nhưng cho dù có chết ông ta cũng không ngờ bản thân sẽ lìa đời trong tình cảnh nhục nhã, uất ức tới mức này.
Ông ta luôn cho rằng bản thân mình sẽ như Sở Vương hay Hạng Vũ trong sử sách, có một sự ra đi kinh thiên động địa, vô cùng oanh liệt, khí phách, nhưng kết quả là, thứ kết liễu tính mạng của ông ta lại chỉ là một viên đạn chì nhỏ nhoi vô tri vô giác mà thôi.
“Đúng là một tên bỏ đi, chút chuyện cỏn con này còn không hoàn thành được, còn dám nguyền rủa chúng tôi sao?” Cá Sấu cười lạnh, đóng cửa sổ xe, lái xe rời đi.
Anh ta vừa lái xe vừa gọi điện thoại, nhàn nhạt bảo: “Mau truyền tin này ra bên ngoài, nói rằng Văn Dũng Phu đã chết, bị Tề Đẳng Nhàn đánh chết.”
“Nhất định phải truyền tin này cho đồ đệ của ông ta, bọn họ phải là những người đầu tiên biết chuyện.”
“Bây giờ nhiệm vụ lấy mạng Trần Ngư gặp phải đôi chút khó khăn, nếu như tiếp tục hành động, phía chính phủ cũng sẽ đứng ra can thiệp.”
…
Trần chiến kia của Tề Đẳng Nhàn và Văn Dũng Phu có thể nói là một trận chiến sinh tử, tuy rằng cuối cùng Văn Dũng Phu chạy thoát, nhưng hắn cũng không để bụng.
Bởi vì đối với hắn mà nói, bây giờ Văn Dũng Phu đã trở thành một phế nhân.
Đuổi giết một tên phế thải là một chuyện cực kỳ vô nghĩa, vả lại lúc này bảo vệ Trần Ngư mới là nhiệm vụ tối quan trọng.
“Anh Tề này, anh không sao chứ?” Trần Ngư thấy Tề Đẳng Nhàn cầm theo một cánh tay người, không kìm được lo lắng mà hỏi.
“Tôi không sao hết.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, tiện tay vứt cánh tay cụt lủn xuống đường, nhẹ nhàng như thể vứt một bọc rác vậy.
Trần Ngư cười khổ, cuối cùng cô ấy cũng biết vì sao cha con nhà họ Tề có thể bảo vệ được Trần Khánh an toàn, có được bản lĩnh như vậy, quả đúng là quỷ thần cũng khó mà địch lại!
Trải qua trận chiến này, thể lực của Tề Đẳng Nhàn cũng đã hao hụt nghiêm trọng, nhưng cũng may hắn không cảm nhận được nguy hiểm phía trước, nên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chỗ này đã rất gần sơn trang Vân Đỉnh rồi, chúng ta đi bộ tới đó thôi, từ đây tới đó chắc sẽ tốn khoảng mười phút, cô có đi được không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi Trần Ngư.
“Tôi thì không vấn đề gì.” Trần Ngư sửa sang lại trang phục và gương mặt của mình, hiện giờ trông cô ấy có vẻ hơi lôi thôi, nhưng khí chất bình tĩnh và tự tin vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Giọng nói trong trẻo nhã nhặn của Trần Ngư thậm chí còn có thể khiến cho người đang bối rối hoảng loãn bình ổn trở lại.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nếu vậy thì chúng ta nhanh chân lên thôi, hy vọng sẽ gặp nguy hiểm gì nữa, đến cả tôi cũng mệt muốn chết rồi đây này!”
Trần Ngư nghe xong cũng cười khúc khích, cô ấy cảm thấy nếu như trong tình cảnh này vẫn có thể nở nụ cười, vậy thì cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.
Cuộc đời này nhiều đau khổ như vậy, hà cớ gì phải mặt ủ mày chau?
“Anh Tề quả đúng là một người anh dũng, tôi thấy mấy vị tướng quân vang danh sử sách như Lữ Bố hay Lý Nguyên Bá kia có đội mồ sống dậy cũng chẳng so được với anh đâu!” Trần Ngư nhẹ nhàng nói.
“Quá khen rồi!” Trước những lời có cánh này, Tề Đẳng Nhàn Cũng chỉ thong dong đáp lại đôi câu, không cảm thấy có gì để đắc ý.
Hắn cảm nhận cơ thể mình cho thật kỹ, cũng còn may, nội tạng không bị thương, chỉ có chút chấn thương ở gân cốt mà thôi, mấy vết thương nhỏ như vậy, chỉ cần dùng Hổ Báo Lôi m để chữa trị, chưa tới hai mươi tư giờ đồng hồ đã có thể khôi phục hoàn toàn.
Hắn còn phải tới Hồng Môn Yến do Từ Ngạo Tuyết bày ra nữa kìa, nếu như nội tạng xảy ra vấn đề gì, chỉ e tới lúc đó phải lựa thời cơ rút lui.
Tuy rằng thi thoảng Tề Đẳng Nhàn hành xử rất “điên”, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc, cũng hiểu rõ bốn chữ “biết khó mà lui” được áp dụng trong trường hợp thế nào.
Chẳng bao lâu sau hai người đã tiến vào sơn trang Vân Đỉnh, men theo dọc đường quốc lộ mà đi về phía “Thiên Cung Vân Đỉnh”.
Thường ngày nếu lái xe tới đây, Tề Đẳng Nhàn cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng lần này đi bộ, quả đúng là một ngày khó nói hết.
Cũng may khi lên tới sườn núi, một con ngựa ngọc màu xanh lam (BMW) xuất hiện, người lái xe là Lý Vân Uyển.
Trông thấy Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư với bộ dạng lôi thôi lếch thếch, Lý Vân Uyển cả kinh, cô ấy hỏi: “Hai người hẹn nhau ăn cơm ở tận vùng tranh chấp Trung Đông đấy ả? Sao lại thành ra thế này!”
Trần Ngư nở nụ cười bất đắc dĩ.
Tề Đẳng Nhàn tặc lưỡi: “Đừng dong dài nữa, mau lên xe đi.”
Trần Ngư nghĩ bụng, ở phía đỉnh núi chỉ có một căn biệt thự, Lý Vân Uyển cũng đi về phía ấy, hình như mối quan hệ giữa hai người này không bình thường đâu nhỉ!
Chương 417 Nghe tiéng vang đi
“Cô Trần Ngư, chuyện xảy ra ngày hôm nay có để lại ấn tượng sâu sắc gì hay không?”
Tề Đẳng Nhàn ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh Lý Vân Uyển, quay đầu lại nhếch miệng cười với Trần Ngư.
Trần Ngư sửa sang lại mái tóc rối tung xõa xượi của mình, lắc đầu bất đắc dĩ, bảo rằng: “Xin lỗi, tôi cũng không ngờ chuyện sẽ trở nên hỗn loạn tới mức ấy, vì để lấy mạng tôi, đám người kia đã phí không ít sức lực!”
Tề Đẳng Nhàn thở dài bảo: “Tình hình ở Nam Dương càng lúc càng trở nên căng thẳng, những thành viên quan trọng trong nhà họ Trần cũng phải cẩn thận hơn nhiều mới được.”
“Gần đây tôi gặp phải rất nhiều rắc rối, những chuyện ở Nam Dương bây giờ đã ngoài tầm với của tôi rồi.”
“Nhà họ Trần coi tôi là bằng hữu, tôi cũng xem từng thành viên của Trần gia là người chung chiến tuyến, hy vọng tất cả mọi người ở Nam Dương đều bình an, khỏe mạnh.”
Trần Ngư gật đầu đáp: “Cảm ơn anh Tề đã có lòng…”
Tề Đẳng Nhàn bỗng nghe được tiếng thông bảo của điện thoại vang lên. Vừa cầm điện thoại lên, hắn đã trông thấy tài khoản của mình vừa nhận thêm mười tỷ USD, điều này khiến cho hắn ngẩn cả người, sau đó mới trông thấy tên của bên chuyển khoản là Trần Ngư.
Trần Ngư cười nói: “Tôi biết hiện tại anh Tề không thiếu tiền, một tỷ USD này là khoản đầu tư tự do tôi gửi tới anh, khi nào anh hoan lại cũng được, cũng không cần chia phần trăm hoa hồng cho tôi.”
Lý Vân Uyển đang lái xe nghe vậy thì bỗng sững sờ, gia tộc lớn này quả không uổng cái danh “gia tộc lớn” mà, xuống tay thật là hào phóng, chuyển bừa một lần cũng chuyển tận một tỷ USD, lại còn nói chuyện bằng giọng điệu khách khí như vậy.
Đồng thời, trong lòng cô ấy cũng khâm phục Tề Đẳng Nhàn hơn gấp nhiều lần, cũng chỉ có người có sức hút như anh mới có thể kết giao với một người bạn như Trần Ngư vậy.
“Giữa bạn bè với nhau thì đừng nói tới tiền bạc, nhưng nếu như cô đã chuyển đi rồi thì tôi đành nhận vậy.”
“Dù sao thì tôi cũng có nhiều kế hoạch cho sau này, cần phải dùng đến tiền.”
Tề Đẳng Nhàn nghĩ một lát rồi vui vẻ nhận lấy số tiền này, không từ chối nữa.
Trần Ngư gật đầu, cô ấy cũng đánh giá Tề Đẳng Nhàn rất cao, vì anh không ra vẻ, giải quyết chuyện gì cũng vô cùng dứt khoát, cô ấy rất thích giao thiệp với người như vậy.
Trong lòng Lý Vân Uyển không được vui cho lắm, tên này có kế hoạch gì mà phải dùng tới cả mớ tiền như vậy chứ? Sao hắn không nói cho cô ấy biết, thật là đáng ghét quá đi mà!
Đợi sau này có thời gian rảnh, nhất định cô ấy phải tìm hắn tính sổ mới được!
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đậu ở trước cửa “Thiên Cung Vân đỉnh”.
Lý Vân Uyển lái xe về phía gara, ba người lần lượt xuống xe.
Vừa mới xuống xe, sắc mặt Tề Đẳng Nhàn bỗng dưng trở nên khó coi, lông tơ dựng đứng cả lên chẳng khác nào con thú xù lông, hắn vươn tay ra, mỗi tay kéo một người, dẫn Lý Vân Uyển và Trần Ngư chạy thật nhanh!
“Tít! Tít! Tít! Tít!”
Hai cô gái bị Tề Đẳng Nhàn lôi đi, trên đường chạy, bọn họ nghe được tiếng nhịp tim hắn đập như trống trận!
Hắn có vẻ đang rất căng thẳng!
Sau khi rời khỏi nhà để xe và chạy liên tục hơn chục mét, cả ba người họ đều cảm thấy đằng sau lưng mình như trời rung đất lở!
Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy một tiếng nổ vang trời!
Tề Đẳng Nhàn vác luôn hai cô gái lên vai mình mà khiêng đi, hắn đặt một cái xẻng trên mặt đất và trượt đi khoảng năm mét, sau đó ấn hai người họ vào bồn hoa đầy bùn đất, sau đó cũng tự mình nhảy vào.
Sóng xung kích của vụ nổ tình cờ lướt qua vào ngay thời điểm này, làn sóng nhiệt dữ dội đã đốt cháy tóc của ba người họ.
Trần Ngư và Lý Vân Uyển không hẹn mà cũng hét lên thảm thiết!
Sau trận nổ dữ dội, Tề Đẳng Nhàn đen mặt ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu đã trông thấy căn biệt thự của mình đã bị nổ mất một nửa, nửa còn lại cũng trở thành một mớ hổ lốn.
“Hai tỷ nhân dân tệ ơi, có nghe thấy tiếng vang không?” Tề Đẳng Nhàn bỗng dưng không nhịn được mà bật cười.
Sở Vô Đạo tiêu mất hai tỷ mua lại “Thiên Cung Vân Đỉnh”, chỉ với một tiếng nổ vang trời, cả căn biệt thự đã tan thành mây khói.
Lý Vân Uyển quay đầu lại, không nhịn được mà hỏi: “Anh cười cái gì vậy chứ? Vừa nãy suýt chút nữa chúng ta đã bị nổ banh xác đó!”
Tề Đẳng Nhàn hỏi ngược lại: “Tiếng hai tỷ nhân dân tệ tan thành mây khói đó! Cô nghe mà không thấy vui tai sao?”
“…”
“…”
Lý Vân Uyển và Trần Ngư trố mắt nhìn nhau, đều nhận ra được vẻ bất lực và xót xa trong mắt đối phương, sao cái tên này lại giữ được tâm thái lạc quan tới vậy nhỉ?
Giây tiếp theo, khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn tức khắc trở nên vô cùng khó coi, hắn nở nụ cười dữ tợn: “Nổ mất hai tỷ của ông đây, cũng ra gì đấy nhỉ!”
Trần Ngư và Lý Vân Uyển lại đánh mắt nhìn nhau, người này thay đổi thật là nhanh, khiến cho bọn họ không kịp trở tay!
“Anh Tề à, phí tổn của căn nhà cứ tính cho tôi là được.” Trần Ngư chần chừ lên tiếng.
Đám người kia làm vậy đều là vì cô ấy, vậy mà căn biệt thự của Tề Đẳng Nhàn lại gặp phải tai bay vạ gió, chuyện này cũng khiến cho cô ấy vô cùng áy náy.
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy bèn lắc đầu: “Chuyện này không liên quan gì đến cô, nổ mất hai tỷ nhân dân tệ của tôi, tôi nhất định phải đánh chết cái đám chó đẻ này!”
Chọc giận nhị đương gia, hậu quả rất nghiêm trọng!
“Vừa nãy thật sự quá nguy hiểm, nếu như chậm một giây, chỉ e rằng chúng ta cũng bỏ mạng tại đó luôn!” Đến bây giờ Lý Vân Uyển vẫn còn cảm thấy kinh hoàng, cô ấy lấy ra một gói khăn ướt, đưa cho Trần Ngư.
Trần Ngư và Lý Vân Uyển lau bụi bẩn trên mặt, nếu Tề Đẳng Nhàn không phản ứng đủ nhanh, thì bây giờ tất cả mọi người đều đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát kia rồi.
Tề Đẳng Nhàn cúi đầu phủi bụi đất trên người mình, hắn nói với Trần Ngư: “Nhất định phải điều tra ra được kẻ rắp tâm muốn hại cô là ai, đây không chỉ đơn giản là chuyện của Trần gia các người nữa, mà cũng là chuyện của tôi!”
Khi nói những lời này, hắn vô cùng phẫn nộ, vô cùng bực bội, bởi vì căn nhà của hắn đã bị người ta đánh bom thành đống đổ nát.
Trần Ngư nghiêm túc gật đầu, đảm bảo rằng: “Anh Tề cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng điều tra ra được kẻ nào đang có ý đồ xấu với Trần gia chúng tôi, đến lúc đó tôi sẽ nói lại kết quả điều tra với anh trước tiên.”
Tề Đẳng Nhàn thở dài, cất bước đi vào giữa đống phế tích, bắt đầu nhặt nhạnh một vài món đồ quan trọng.
Cũng may, giấy chứng nhận nhà đất còn chưa bị phá hủy, tất cả đều được đặt trong một cái két sắt, hắn mở két sắn ra, sau đó lấy hết đồ vật bên trong.
Ngay vào lúc này, Cá Sấu cũng được điện thoại, hay tin Trần Ngư và Tề Đẳng Nhàn đều bình an vô sự, điều này khiến cho anh ta ngẩn cả người.
“Làm tới vậy rồi mà cũng không giết được cậu ta sao? Xem ra người này không hề đơn giản, nếu như muốn tiếp tục ra tay, chúng ta cần phải suy nghĩ cho thật kỹ càng vào!” Cá Sấu vuốt cằm mình, nghĩ ngợi.
“Hoắc là tôi sẽ đích thân ra tay tiễn anh ta lên đường vậy.”
Sự tình đã tới nước này mới có thể xem như tạm được sóng yên biển lặng, tổ chức mà Cá Sấu gia nhập cũng không tiếp tục ra đòn tấn công Trần Ngư nữa.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi đống đổ nát, hắn đưa tất cả đồ đạc cho Lý Vân Uyển để cô ấy cất giữ, hắn mỉm cười bất đắc dĩ: "Được rồi, tối nay chúng ta sẽ cùng nhau ngủ ở gầm cầu!"
Trần Ngư cười bảo: “Chắc anh chưa tới mức không có cả tiền thuê phòng tổng thống trong khách sạn đâu nhỉ? Anh nên chi ra khoản này đi thôi! Dù sao trong tài khoản của anh vẫn còn một tỷ đô mỹ tôi vừa gửi cơ mà!”
Lý Vân Uyển lắc đầu nói: “Hai người lạc quan thật đấy nhỉ, bây giờ tôi không thể nào cười đùa được.”
Mọi người đang nói chuyện thì trông thấy có mấy chiếc xe đang đi về phía này.
Tề Đẳng Nhàn híp mắt: “Có người tới kìa, hình như là xe của chính phủ, không phải sát thủ.”
Tâm thái căng thẳng của Trần Ngư cũng được thả lỏng ít nhiều, cô ấy lạnh mặt nói: “Động thái của chính phủ Hoa Quốc thật là chậm quá đi thôi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Dù sao thì Từ Ngạo Tuyết cũng có nhúng tay vào chuyện này, dùng thế lực ở Đế Đô để thao túng ít nhiều chuyện ở đây, chuyện này cũng vô cùng dễ hiểu thôi.”
Ánh mắt Trần Ngư lạnh như băng.
Lý Vân Uyển nghiến răng nghiến lợi: “Bọn họ làm như vậy không phải là phí công vô ích sao? Nếu như Trần Ngư bỏ mạng tại đây, bọn họ cũng đâu được lợi lộc gì!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, hắn không nói gì, nhàn nhã đợi những chiếc xe kia đi về phía của mình.
Chương 418 Cục an ninh quốc gia
Những người vừa tới đây đến từ cục an ninh quốc gia, đại đa số người ở đây đều là quân nhân.
Người đi đầu là Triệu Chính Hoa, phó cục trưởng của cục an ninh quốc gia, hiện đang công tác tại thành phố Trung Hải.
Ông ta vừa xuống xe đã lập tức nghiêm mặt bước về phía Trần Ngư, trịnh trọng nói lời xin lỗi: “Thưa cô Trần, vô cùng xin lỗi vì đã khiến cô phải sợ hãi. Kể từ bây giờ, cục an ninh quốc gia chúng tôi sẽ toàn quyền phụ trách vấn đề an toàn của cô!”
Trần Ngư ngẩn cả người, trong ánh mắt xuất hiện thái độ không vui, bây giờ mới tới đây nói lời hay ý đẹp, vậy khi cô ấy gặp nguy hiểm, mấy người này chết ở đâu vậy chứ?
Vừa nãy ở trên đường, cô và Tề Đẳng Nhàn bị một đám người cầm mã tấu đuổi giết, bọn họ đâu có gặp được người của phía chính phủ, sao bây giờ mọi chuyện đã yên ổn bọn họ mới vác mặt tới đây?
“Vị phó cục trưởng này tới thật là đúng lúc ghê, tới khi mới chuyện đã được giải quyết xong xuôi, lúc nhà của tôi bị đánh nát, ông ở chỗ nào vậy chứ!” Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười.
Tâm trạng của hắn lúc này quả thực không tốt nắm, tuy rằng chuyện hai tỷ “đùng” một cái đã biến mất tiêu làm hắn cảm thấy rất buồn cười, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không khóc chịu.
Ánh mắt của Triệu Chính Hoa trở nên lạnh lùng, ông ta nói: “Cục an ninh quốc gia chúng tôi vô cùng cảm kích trước việc anh Tề đây dốc sức bảo vệ cô Trần an toàn, kể từ bây giờ, chuyện này sẽ do chúng tôi phụ trách, xin anh Tề hãy yên tâm.”
Trần Ngư lại nói: “Xin lỗi, tôi không tin tưởng được các người, tôi chỉ tin Tề tổng! Kể từ bây giờ, tôi chọn đồng hành cùng với Tề tổng, anh ấy có thể bảo đảm cho sự an toàn của tôi.”
Những lời này của Trần Ngư khiến cho đám người của cục an ninh quốc gia cảm thấy khá bất mãn.
Cô ấy không thèm tin bọn họ, mà lại đi tin tưởng tên Tề Đẳng Nhàn kia sao?
Hay cô ấy cảm thấy một mình Tề Đẳng Nhàn còn bảo vệ cô ấy tốt hơn bọn họ ư?
Triệu Chính Hoa thấp giọng nói: “Trần tiểu thư, chúng tôi là người của phía chính phủ, có đủ quyền hành và khả năng, cô không tin chúng tôi thì còn tin ai được chứ?”
Trần Ngư lãnh đạm lắc đầu, thái độ dành cho Triệu Chính Hoa hết sức không vui.
Vào thời điểm cô ấy bị đuổi giết, bọn họ không hề thò đầu ra, bây giờ sóng yên biển lặng, bọn họ tới đây làm gì nữa chứ.
Tới lúc đó, chỉ e rằng công lao bảo vệ sự an toàn cho Trần Ngư cũng sẽ do bọn họ hứng hết!
“Vừa nãy khi tôi bị truy sát, cục trưởng Triệu ở đâu vậy chứ?” Trần Ngư vuốt mái tóc của mình, nhàn nhạt hỏi.
“Lúc ấy tôi đang khua chiêng gõ trống sắp xếp nhân lực, chuẩn bị lực lượng vũ trang!” Triệu Chính Hoa mặt không đỏ tim không run, khi nói ra lời này chẳng tỏ vẻ gì là hổ thẹn.
Trần Ngư nói: “Vậy cục trưởng Triệu cứ tiếp tục sắp xếp đi thôi, Tề tổng sẽ bảo vệ tôi an toàn, không cần ông phải nhọc lòng.”
Triệu Chính Hoa nói: “Đây là mệnh lệnh phía trên đưa xuống, tiểu thư Trần Ngư nhất định phải được chúng tôi bảo vệ!”
“Xin lỗi, tôi là công dân của nước Nam Dương, không phải công dân Hoa Quốc, không cần nghe theo mệnh lệnh của chính phủ Hoa Quốc.” Trần Ngư cười lạnh.
Ngay lúc này, Tề Đẳng Nhàn đột ngột đứng dậy, hắn ngáp một cái, nói rằng: “Nếu như các người không có chuyện gì khác muốn nói thì mau cút đi, hôm nay tôi rất mệt, muốn được nghỉ ngơi sớm một chút.”
Mặt mày Triệu Chính Hoa tối sầm lại, nếu như không đón được Trần Ngư, vậy thì đối với ông ta mà nói, đây chính là tội thất trách, sẽ bị cấp trên coi là một kẻ không đủ năng lực.
Khi phát hiện ra sự việc này, ông ta không lập tức phái người tới đây bảo vệ Trần Ngư, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại gì đến việc ông ta kiếm chút lợi lộc khi sóng yên biển lặng.
“Tề tổng, phiền anh tôn trọng chúng tôi một chút, chúng tôi là người của chính phủ Hoa Quốc, hơn nữa đây cũng là công vụ, là mệnh lệnh của cấp trên!” Triệu Chính Hoa quay đầu, lạnh giọng nói với Tề Đẳng Nhàn.
“Ông có nhiệm vụ thì liên quan gì đến tôi, Trần tiểu thư người ta không muốn tiếp nhận sự bảo vệ của các người, bởi vì cô ấy không tin tưởng các người chút nào!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh.
Gương mặt Triệu Chính Hoa đen như đít nồi, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu Tề tổng cứ một hai phải chống đối chúng tôi, vậy thì chúng tôi chỉ đành sử dụng biện pháp mạnh với anh trước, sau đó mời mời Trần tiểu thư đi theo chúng tôi về cục an ninh quốc gia vậy!”
Trần Ngư không kìm được cơn tức, cô ấy nói: “Khi nãy chuyện xảy ra hỗn loạn như vậy, đâu đâu cũng là đám người máu lạnh muốn lấy cái mạng của tôi, tại sao tới cái bóng của các người tôi cũng chẳng nhìn thấy?”
“Bây giờ mọi chuyện đã tạm yên ổn, các người lại bắt tôi phải đi theo, để các người bảo vệ hay sao?”
“Còn nữa, các người định sử dụng biện pháp gì với người vừa bảo vệ tôi?”
“Hừ, rốt cuộc các người là quan chức nhà nước, hay là phường đầu trộm đuôi cướp vậy?”
Lời Trần Ngư nói khiến cho Triệu Chính Hoa cực kỳ mất mặt, nhưng ông ta vẫn tiếp tục vờ như không nghe thấy, sau đó lại quay sang nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt uy hiếp.
Một lát sau, Triệu Chính Hoa thấp giọng nói: “Thân phận của Trần tiểu thư đặc biệt, chính phủ nước ta đều chú ý đến sự an toàn của cô ấy, hơn nữa cô ấy đang gặp mối nguy hiểm lớn như vậy, nếu Tề tổng cứ khăng khăng muốn để cô ấy ở lại bên cạnh mình, vậy thì tôi không thể không nghi ngờ Tề tổng có ý đồ xấu, là một phần tử gây nguy hại đến Hoa Quốc!”
“Cục trưởng Triệu, dông dài với đám đần độn này làm gì, lập tức đưa Trần tiểu thư đi thôi, nếu như anh ta dám cản trở, xử tội ngay tại chỗ cũng được!”
“Đúng thế, cục an ninh quốc gia chúng ta thi hành công vụ, sao phải lải nhải với đám dân đen này, nếu anh ta không vui thì cứ động tay động chân xem?”
“Tên họ Tề kia, tôi khuyên anh nên biết thức thời một chút, cho dù anh có lắm tiền nhiều của cũng vô dụng thôi, chúng tôi là thành viên của cục an ninh quốc gia, quyền thế rất lớn, nếu như anh còn dám khiêu khích, vậy thì đừng có trách chúng tôi!”
Đám tay chân của Triệu Chính Hoa sôi nổi lên tiếng, bọn họ đều nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt bất thiện.
Tề Đẳng Nhàn Triệu Chính Hoa nói vậy, sau đó lại nghe được mấy lời kia từ đám tay chân của ông ta, trên mặt bỗng nhiên lại xuất hiện ý cười, hắn nói: “Uy hiếp tôi đấy à?”
Triệu Chính Hoa lạnh lùng nói: “Dù thế nào đi nữa Trần tiểu thư cũng phải đi theo cục anh ninh quốc gia, ai dám cản trở thì chính là kẻ gây nguy hiểm đến Hoa Quốc, là kẻ địch của cục an ninh quốc gia!”
Lý Vân Uyển im lặng từ nãy tới giờ cũng không nén được lửa giận, bực bội nói: “Đây là logic của ăn cướp à?”
“Khi chúng tôi cần, các người đâu có ở đây!”
“Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, các người lại trơ mặt xuất hiện, còn uy hiếp chúng tôi nữa!”
Triệu Chính Hoa làm vẻ mặt lãnh đạm, ông ta nói: “Chúng tôi cứ như vậy đấy, bởi vì chúng tôi là cục an ninh quốc gia. Tất cả những chuyện chúng tôi làm đều là vì sự an nguy của mọi người, nếu có ý kiến, cô có thể đi khiếu nại!”
Đương nhiên Triệu Chính Hoa biết thái độ của mình như vậy sẽ đắc tội Trần Ngư, nhưng cũng chẳng sao hết, đắc tội thì cứ đắc tội thôi, dù sao Trần Ngư cũng chẳng phải người của Hoa Quốc.
Tuy rằng Trần gia có sức ảnh hưởng rất lớn, nhưng cũng không thể dễ dàng nhúng tay vào chuyện của Hoa Quốc.
Lý Vân Uyển lập tức bị thái độ của ông ta chọc cho tức sôi máu, đám người có đặc quyền này thật là ghê gớm quá đi! Đúng là muốn làm gì thì làm!
“Tôi xin lặp lại lần cuối, nếu Trần Ngư đồng ý đi theo các người, vậy thì các người cứ việc đưa đi.”
“Nhưng nếu như cô ấy là không muốn, vậy thì có tôi ở đây, không có kẻ nào được phép khiến cô ấy khó xử.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Triệu Chính Hoa, thái độ lạnh nhạt, hai tay đút túi, trên mặt không có bất cứ biểu cảm này.
Lời hắn nói khiến cho đám người của cục an ninh quốc gia đồng loạt cười phá lên.
“Ha ha ha, cậu ta nghĩ mình là ai vậy chứ, đúng là chuyện khôi hài, lời như vậy mà cũng dám nói ra sao?”
“Anh thật sự nghĩ rằng với mấy đồng tiền bẩn thỉu kia, anh có thể gây ra sóng gió gì với cục an ninh quốc gia sao?”
“Hôm nay chúng tôi nhất định phải đưa cô Trần Ngư đi, có là ai thì cũng không giữ lại được!”
Triệu Chính Hoa còn đi thẳng về phía Tề Đẳng Nhàn, đưa một tay lên ghé vào lỗ tai mình, ông ta nói: “Anh nói cái gì? Nói lớn lên một chút đi, tôi không nghe rõ!”
Tề Đẳng Nhàn thấy thái độ ngông cuồng này của ông ta, hẳn gật đầu cười, hắn mở miệng, hét lớn khẩu hiệu của Phật môn!
“Gầm!”
Sắc mặt Triệu Chính Hoa lập tức thay đổi, ông ta cảm thấy đầu ong ong, màng nhĩ như muốn thủng một lỗ trước âm thanh đinh tai nhức óc này…
“Thằng nhãi này thật đáng sợ, mình không nên đơn thương độc mã đối phó với nó…”
“Cho dù những trận đánh trước đó đã khiến cho nó hao tổn không ít thể lực, nhưng nó cũng không phải người mình có thể ứng phó được!”
“Nó quả thực là một cuốn bí kíp võ công sống, võ học của môn phái nào cũng thành thạo!”
“Thiệt hại lớn quá rồi!”
Văn Dũng Phu vừa chạy vừa ôm lấy bả vai của mình, ông ta cố gắng điều hòa lại khí huyết, bịt kín mạch máu, ngăn cho máu tươi không chảy ra từ vết thương nữa.
Có vẻ công phu luyện cả đời của ông ta đã trở thành vô dụng, không còn cánh tay phải, thân thể sẽ mất thăng bằng, khí huyết hao tổn quá nhiều, tương lai sẽ không còn sức mạnh đáng kính nể như xưa nữa.
Lắp một cánh tay đao sao? Làm ơn đi, đó là chuyện xảy ra trong phim điện ảnh, cơ thể người bị khuyết tật, chắc chắn sẽ chẳng còn bước đi được trên con đường võ học này nữa.
Văn Dũng Phu thở hồng hộc chạy vài cây số, thấy Tề Đẳng Nhàn không đuổi theo lấy mạng mình mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên, Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy việc bảo vệ Trần Ngư quan trọng hơn nhiều, cái mạng này của ông ta có lấy hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, dù sao bây giờ ông ta cũng đã trở thành một phế nhân.
Sau khi ngồi xuống nghỉ ngơi, Văn Dũng Phu gọi một cuộc điện thoại, ông ta nói: “Bây giờ tôi đang ở đường ven biển Thanh đường, tôi thất bại rồi.”
Nói xong câu này, ông ta buông điện thoại xuống, chờ người tới cứu viện.
Không bao lâu sau, một chiếc xe jeep đi về phía này, cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra một gương mặt lạnh lùng.
“Văn sư phụ, ông cũng thất bại rồi sao? Bại dưới tay một tên nhãi vắt mũi chưa sạch sao?” Người này mở miệng, lạnh giọng hỏi.
“Thư ngài Cá Sấu, do ngài chưa được gặp tên nhãi này đó thôi, nó chính là một quyển bí kíp võ công sống sờ sờ, môn võ nào nó cùng nằm lòng như võ nhà nó vậy. Cách thức chiến đấu của nó cũng vô cùng đáng sợ, tôi vốn chẳng phải đối thủ của nó đâu!” Văn Dũng Phu cười khổ.
Người đàn ông được gọi là “Cá Sấu” khẽ nhíu mày bảo: “Như vậy tức là tới cả Trần Ngư ông cũng không thể giết được sao!”
Văn Dũng Phu lắc đầu: “Thật ra tôi đã đâm xe cho cô ta bị thương, có điều vết thương như vậy không thể gây chết người. Tên họ Tề kia quá lợi hại, tôi đánh không lại nó, cũng không thể động tay vào Trần Ngư được.”
Cá Sấu gật đầu, nói rằng: “Có còn gì muốn nói nữa không?”
Văn Dũng Phu nói: “Xin ngài lập tức sắp xếp người đưa tôi trở lại thượng hải, tôi ở chỗ này không an toàn một chút nào.”
“Nếu không còn gì muốn nói nữa, vậy thì ông mau lên đường đi!” Cá Sấu bỗng nhiên nhếch mép cười, gương mặt trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết.
Văn Dũng Phu kinh hãi, cả giận quát: “Ngài có ý gì?!”
Một tiếng súng bất ngờ vang lên, khiến cho lũ chim đang đậu trong lùm cây bay tán loạn, tiếng vỗ cánh xôn xao khắp đất trời.
Văn Dũng Phu dùng tay trái che lại ngực mình, ông ta đờ đẫn gục xuống đất, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Nếu là ngày thường, ông ta có thể tránh được viên đạn này, nhưng sau khi bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho thương tích đầy mình, hơn nữa khí huyết cũng đã bị hao tổn quá nhiều, đồng thời cũng buông lỏng đề phòng với kẻ đồng lõa trước mắt, cho nên mới bị kẻ này bắn cho một viên đạn.
“Tôi được gọi bằng cái tên Cá Sấu, bởi vì tôi là loài máu lạnh!”
“Nếu như ông không hoàn thành được nhiệm vị, vậy thì phải chuẩn bị tinh thần bị diệt khẩu chứ.”
Cá Sấu cất khẩu súng lục đi, nhàn nhạt nói.
Văn Dũng Phu ngã ra mặt đất, ông ta nhìn đối phương bằng ánh mắt không cam lòng. Võ công của ông ta cao siêu, sức sống cũng vô cùng mãnh liệt, sau khi bị một viên đạn găm thẳng vào tim, ông ta vẫn chưa chết ngay.
“Được… được… được, Hồng Thiên Đô, quả nhiên là một kẻ ác độc…” Văn Dũng Phu nghiến răng nghiến lợi, khoang miệng không ngừng ọc máu.
Cá Sấu nhếch mép cười bảo: “Ông không có tư cách đánh giá lão đại của chúng tôi!”
Văn Dũng Phu nói: “Các người sớm muộn gì cũng sẽ chết hết trong tay của tên nhãi họ Tề kia… Các người sẽ không được chết tử tế đâu…”
Sau khi nói xong mấy lời “Không được chết tử tế” kia, Văn Dũng Phu hoàn toàn tắt thở, ông ta nằm im không nhúc nhích, hai mắt vẫn còn trợn ngược, chết không nhắm mắt.
Văn Dũng Phu đã ngồi trên cái ghế đà chủ của Long Môn phân đà Thượng Hải ngót nghét ba mươi năm, có thể nói ông ta đã sống một cuộc đời kiêu hùng, nhưng cho dù có chết ông ta cũng không ngờ bản thân sẽ lìa đời trong tình cảnh nhục nhã, uất ức tới mức này.
Ông ta luôn cho rằng bản thân mình sẽ như Sở Vương hay Hạng Vũ trong sử sách, có một sự ra đi kinh thiên động địa, vô cùng oanh liệt, khí phách, nhưng kết quả là, thứ kết liễu tính mạng của ông ta lại chỉ là một viên đạn chì nhỏ nhoi vô tri vô giác mà thôi.
“Đúng là một tên bỏ đi, chút chuyện cỏn con này còn không hoàn thành được, còn dám nguyền rủa chúng tôi sao?” Cá Sấu cười lạnh, đóng cửa sổ xe, lái xe rời đi.
Anh ta vừa lái xe vừa gọi điện thoại, nhàn nhạt bảo: “Mau truyền tin này ra bên ngoài, nói rằng Văn Dũng Phu đã chết, bị Tề Đẳng Nhàn đánh chết.”
“Nhất định phải truyền tin này cho đồ đệ của ông ta, bọn họ phải là những người đầu tiên biết chuyện.”
“Bây giờ nhiệm vụ lấy mạng Trần Ngư gặp phải đôi chút khó khăn, nếu như tiếp tục hành động, phía chính phủ cũng sẽ đứng ra can thiệp.”
…
Trần chiến kia của Tề Đẳng Nhàn và Văn Dũng Phu có thể nói là một trận chiến sinh tử, tuy rằng cuối cùng Văn Dũng Phu chạy thoát, nhưng hắn cũng không để bụng.
Bởi vì đối với hắn mà nói, bây giờ Văn Dũng Phu đã trở thành một phế nhân.
Đuổi giết một tên phế thải là một chuyện cực kỳ vô nghĩa, vả lại lúc này bảo vệ Trần Ngư mới là nhiệm vụ tối quan trọng.
“Anh Tề này, anh không sao chứ?” Trần Ngư thấy Tề Đẳng Nhàn cầm theo một cánh tay người, không kìm được lo lắng mà hỏi.
“Tôi không sao hết.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười, tiện tay vứt cánh tay cụt lủn xuống đường, nhẹ nhàng như thể vứt một bọc rác vậy.
Trần Ngư cười khổ, cuối cùng cô ấy cũng biết vì sao cha con nhà họ Tề có thể bảo vệ được Trần Khánh an toàn, có được bản lĩnh như vậy, quả đúng là quỷ thần cũng khó mà địch lại!
Trải qua trận chiến này, thể lực của Tề Đẳng Nhàn cũng đã hao hụt nghiêm trọng, nhưng cũng may hắn không cảm nhận được nguy hiểm phía trước, nên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chỗ này đã rất gần sơn trang Vân Đỉnh rồi, chúng ta đi bộ tới đó thôi, từ đây tới đó chắc sẽ tốn khoảng mười phút, cô có đi được không?” Tề Đẳng Nhàn hỏi Trần Ngư.
“Tôi thì không vấn đề gì.” Trần Ngư sửa sang lại trang phục và gương mặt của mình, hiện giờ trông cô ấy có vẻ hơi lôi thôi, nhưng khí chất bình tĩnh và tự tin vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Giọng nói trong trẻo nhã nhặn của Trần Ngư thậm chí còn có thể khiến cho người đang bối rối hoảng loãn bình ổn trở lại.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nếu vậy thì chúng ta nhanh chân lên thôi, hy vọng sẽ gặp nguy hiểm gì nữa, đến cả tôi cũng mệt muốn chết rồi đây này!”
Trần Ngư nghe xong cũng cười khúc khích, cô ấy cảm thấy nếu như trong tình cảnh này vẫn có thể nở nụ cười, vậy thì cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.
Cuộc đời này nhiều đau khổ như vậy, hà cớ gì phải mặt ủ mày chau?
“Anh Tề quả đúng là một người anh dũng, tôi thấy mấy vị tướng quân vang danh sử sách như Lữ Bố hay Lý Nguyên Bá kia có đội mồ sống dậy cũng chẳng so được với anh đâu!” Trần Ngư nhẹ nhàng nói.
“Quá khen rồi!” Trước những lời có cánh này, Tề Đẳng Nhàn Cũng chỉ thong dong đáp lại đôi câu, không cảm thấy có gì để đắc ý.
Hắn cảm nhận cơ thể mình cho thật kỹ, cũng còn may, nội tạng không bị thương, chỉ có chút chấn thương ở gân cốt mà thôi, mấy vết thương nhỏ như vậy, chỉ cần dùng Hổ Báo Lôi m để chữa trị, chưa tới hai mươi tư giờ đồng hồ đã có thể khôi phục hoàn toàn.
Hắn còn phải tới Hồng Môn Yến do Từ Ngạo Tuyết bày ra nữa kìa, nếu như nội tạng xảy ra vấn đề gì, chỉ e tới lúc đó phải lựa thời cơ rút lui.
Tuy rằng thi thoảng Tề Đẳng Nhàn hành xử rất “điên”, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngốc, cũng hiểu rõ bốn chữ “biết khó mà lui” được áp dụng trong trường hợp thế nào.
Chẳng bao lâu sau hai người đã tiến vào sơn trang Vân Đỉnh, men theo dọc đường quốc lộ mà đi về phía “Thiên Cung Vân Đỉnh”.
Thường ngày nếu lái xe tới đây, Tề Đẳng Nhàn cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng lần này đi bộ, quả đúng là một ngày khó nói hết.
Cũng may khi lên tới sườn núi, một con ngựa ngọc màu xanh lam (BMW) xuất hiện, người lái xe là Lý Vân Uyển.
Trông thấy Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư với bộ dạng lôi thôi lếch thếch, Lý Vân Uyển cả kinh, cô ấy hỏi: “Hai người hẹn nhau ăn cơm ở tận vùng tranh chấp Trung Đông đấy ả? Sao lại thành ra thế này!”
Trần Ngư nở nụ cười bất đắc dĩ.
Tề Đẳng Nhàn tặc lưỡi: “Đừng dong dài nữa, mau lên xe đi.”
Trần Ngư nghĩ bụng, ở phía đỉnh núi chỉ có một căn biệt thự, Lý Vân Uyển cũng đi về phía ấy, hình như mối quan hệ giữa hai người này không bình thường đâu nhỉ!
Chương 417 Nghe tiéng vang đi
“Cô Trần Ngư, chuyện xảy ra ngày hôm nay có để lại ấn tượng sâu sắc gì hay không?”
Tề Đẳng Nhàn ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh Lý Vân Uyển, quay đầu lại nhếch miệng cười với Trần Ngư.
Trần Ngư sửa sang lại mái tóc rối tung xõa xượi của mình, lắc đầu bất đắc dĩ, bảo rằng: “Xin lỗi, tôi cũng không ngờ chuyện sẽ trở nên hỗn loạn tới mức ấy, vì để lấy mạng tôi, đám người kia đã phí không ít sức lực!”
Tề Đẳng Nhàn thở dài bảo: “Tình hình ở Nam Dương càng lúc càng trở nên căng thẳng, những thành viên quan trọng trong nhà họ Trần cũng phải cẩn thận hơn nhiều mới được.”
“Gần đây tôi gặp phải rất nhiều rắc rối, những chuyện ở Nam Dương bây giờ đã ngoài tầm với của tôi rồi.”
“Nhà họ Trần coi tôi là bằng hữu, tôi cũng xem từng thành viên của Trần gia là người chung chiến tuyến, hy vọng tất cả mọi người ở Nam Dương đều bình an, khỏe mạnh.”
Trần Ngư gật đầu đáp: “Cảm ơn anh Tề đã có lòng…”
Tề Đẳng Nhàn bỗng nghe được tiếng thông bảo của điện thoại vang lên. Vừa cầm điện thoại lên, hắn đã trông thấy tài khoản của mình vừa nhận thêm mười tỷ USD, điều này khiến cho hắn ngẩn cả người, sau đó mới trông thấy tên của bên chuyển khoản là Trần Ngư.
Trần Ngư cười nói: “Tôi biết hiện tại anh Tề không thiếu tiền, một tỷ USD này là khoản đầu tư tự do tôi gửi tới anh, khi nào anh hoan lại cũng được, cũng không cần chia phần trăm hoa hồng cho tôi.”
Lý Vân Uyển đang lái xe nghe vậy thì bỗng sững sờ, gia tộc lớn này quả không uổng cái danh “gia tộc lớn” mà, xuống tay thật là hào phóng, chuyển bừa một lần cũng chuyển tận một tỷ USD, lại còn nói chuyện bằng giọng điệu khách khí như vậy.
Đồng thời, trong lòng cô ấy cũng khâm phục Tề Đẳng Nhàn hơn gấp nhiều lần, cũng chỉ có người có sức hút như anh mới có thể kết giao với một người bạn như Trần Ngư vậy.
“Giữa bạn bè với nhau thì đừng nói tới tiền bạc, nhưng nếu như cô đã chuyển đi rồi thì tôi đành nhận vậy.”
“Dù sao thì tôi cũng có nhiều kế hoạch cho sau này, cần phải dùng đến tiền.”
Tề Đẳng Nhàn nghĩ một lát rồi vui vẻ nhận lấy số tiền này, không từ chối nữa.
Trần Ngư gật đầu, cô ấy cũng đánh giá Tề Đẳng Nhàn rất cao, vì anh không ra vẻ, giải quyết chuyện gì cũng vô cùng dứt khoát, cô ấy rất thích giao thiệp với người như vậy.
Trong lòng Lý Vân Uyển không được vui cho lắm, tên này có kế hoạch gì mà phải dùng tới cả mớ tiền như vậy chứ? Sao hắn không nói cho cô ấy biết, thật là đáng ghét quá đi mà!
Đợi sau này có thời gian rảnh, nhất định cô ấy phải tìm hắn tính sổ mới được!
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đậu ở trước cửa “Thiên Cung Vân đỉnh”.
Lý Vân Uyển lái xe về phía gara, ba người lần lượt xuống xe.
Vừa mới xuống xe, sắc mặt Tề Đẳng Nhàn bỗng dưng trở nên khó coi, lông tơ dựng đứng cả lên chẳng khác nào con thú xù lông, hắn vươn tay ra, mỗi tay kéo một người, dẫn Lý Vân Uyển và Trần Ngư chạy thật nhanh!
“Tít! Tít! Tít! Tít!”
Hai cô gái bị Tề Đẳng Nhàn lôi đi, trên đường chạy, bọn họ nghe được tiếng nhịp tim hắn đập như trống trận!
Hắn có vẻ đang rất căng thẳng!
Sau khi rời khỏi nhà để xe và chạy liên tục hơn chục mét, cả ba người họ đều cảm thấy đằng sau lưng mình như trời rung đất lở!
Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy một tiếng nổ vang trời!
Tề Đẳng Nhàn vác luôn hai cô gái lên vai mình mà khiêng đi, hắn đặt một cái xẻng trên mặt đất và trượt đi khoảng năm mét, sau đó ấn hai người họ vào bồn hoa đầy bùn đất, sau đó cũng tự mình nhảy vào.
Sóng xung kích của vụ nổ tình cờ lướt qua vào ngay thời điểm này, làn sóng nhiệt dữ dội đã đốt cháy tóc của ba người họ.
Trần Ngư và Lý Vân Uyển không hẹn mà cũng hét lên thảm thiết!
Sau trận nổ dữ dội, Tề Đẳng Nhàn đen mặt ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu đã trông thấy căn biệt thự của mình đã bị nổ mất một nửa, nửa còn lại cũng trở thành một mớ hổ lốn.
“Hai tỷ nhân dân tệ ơi, có nghe thấy tiếng vang không?” Tề Đẳng Nhàn bỗng dưng không nhịn được mà bật cười.
Sở Vô Đạo tiêu mất hai tỷ mua lại “Thiên Cung Vân Đỉnh”, chỉ với một tiếng nổ vang trời, cả căn biệt thự đã tan thành mây khói.
Lý Vân Uyển quay đầu lại, không nhịn được mà hỏi: “Anh cười cái gì vậy chứ? Vừa nãy suýt chút nữa chúng ta đã bị nổ banh xác đó!”
Tề Đẳng Nhàn hỏi ngược lại: “Tiếng hai tỷ nhân dân tệ tan thành mây khói đó! Cô nghe mà không thấy vui tai sao?”
“…”
“…”
Lý Vân Uyển và Trần Ngư trố mắt nhìn nhau, đều nhận ra được vẻ bất lực và xót xa trong mắt đối phương, sao cái tên này lại giữ được tâm thái lạc quan tới vậy nhỉ?
Giây tiếp theo, khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn tức khắc trở nên vô cùng khó coi, hắn nở nụ cười dữ tợn: “Nổ mất hai tỷ của ông đây, cũng ra gì đấy nhỉ!”
Trần Ngư và Lý Vân Uyển lại đánh mắt nhìn nhau, người này thay đổi thật là nhanh, khiến cho bọn họ không kịp trở tay!
“Anh Tề à, phí tổn của căn nhà cứ tính cho tôi là được.” Trần Ngư chần chừ lên tiếng.
Đám người kia làm vậy đều là vì cô ấy, vậy mà căn biệt thự của Tề Đẳng Nhàn lại gặp phải tai bay vạ gió, chuyện này cũng khiến cho cô ấy vô cùng áy náy.
Tề Đẳng Nhàn nghe vậy bèn lắc đầu: “Chuyện này không liên quan gì đến cô, nổ mất hai tỷ nhân dân tệ của tôi, tôi nhất định phải đánh chết cái đám chó đẻ này!”
Chọc giận nhị đương gia, hậu quả rất nghiêm trọng!
“Vừa nãy thật sự quá nguy hiểm, nếu như chậm một giây, chỉ e rằng chúng ta cũng bỏ mạng tại đó luôn!” Đến bây giờ Lý Vân Uyển vẫn còn cảm thấy kinh hoàng, cô ấy lấy ra một gói khăn ướt, đưa cho Trần Ngư.
Trần Ngư và Lý Vân Uyển lau bụi bẩn trên mặt, nếu Tề Đẳng Nhàn không phản ứng đủ nhanh, thì bây giờ tất cả mọi người đều đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát kia rồi.
Tề Đẳng Nhàn cúi đầu phủi bụi đất trên người mình, hắn nói với Trần Ngư: “Nhất định phải điều tra ra được kẻ rắp tâm muốn hại cô là ai, đây không chỉ đơn giản là chuyện của Trần gia các người nữa, mà cũng là chuyện của tôi!”
Khi nói những lời này, hắn vô cùng phẫn nộ, vô cùng bực bội, bởi vì căn nhà của hắn đã bị người ta đánh bom thành đống đổ nát.
Trần Ngư nghiêm túc gật đầu, đảm bảo rằng: “Anh Tề cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng điều tra ra được kẻ nào đang có ý đồ xấu với Trần gia chúng tôi, đến lúc đó tôi sẽ nói lại kết quả điều tra với anh trước tiên.”
Tề Đẳng Nhàn thở dài, cất bước đi vào giữa đống phế tích, bắt đầu nhặt nhạnh một vài món đồ quan trọng.
Cũng may, giấy chứng nhận nhà đất còn chưa bị phá hủy, tất cả đều được đặt trong một cái két sắt, hắn mở két sắn ra, sau đó lấy hết đồ vật bên trong.
Ngay vào lúc này, Cá Sấu cũng được điện thoại, hay tin Trần Ngư và Tề Đẳng Nhàn đều bình an vô sự, điều này khiến cho anh ta ngẩn cả người.
“Làm tới vậy rồi mà cũng không giết được cậu ta sao? Xem ra người này không hề đơn giản, nếu như muốn tiếp tục ra tay, chúng ta cần phải suy nghĩ cho thật kỹ càng vào!” Cá Sấu vuốt cằm mình, nghĩ ngợi.
“Hoắc là tôi sẽ đích thân ra tay tiễn anh ta lên đường vậy.”
Sự tình đã tới nước này mới có thể xem như tạm được sóng yên biển lặng, tổ chức mà Cá Sấu gia nhập cũng không tiếp tục ra đòn tấn công Trần Ngư nữa.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi đống đổ nát, hắn đưa tất cả đồ đạc cho Lý Vân Uyển để cô ấy cất giữ, hắn mỉm cười bất đắc dĩ: "Được rồi, tối nay chúng ta sẽ cùng nhau ngủ ở gầm cầu!"
Trần Ngư cười bảo: “Chắc anh chưa tới mức không có cả tiền thuê phòng tổng thống trong khách sạn đâu nhỉ? Anh nên chi ra khoản này đi thôi! Dù sao trong tài khoản của anh vẫn còn một tỷ đô mỹ tôi vừa gửi cơ mà!”
Lý Vân Uyển lắc đầu nói: “Hai người lạc quan thật đấy nhỉ, bây giờ tôi không thể nào cười đùa được.”
Mọi người đang nói chuyện thì trông thấy có mấy chiếc xe đang đi về phía này.
Tề Đẳng Nhàn híp mắt: “Có người tới kìa, hình như là xe của chính phủ, không phải sát thủ.”
Tâm thái căng thẳng của Trần Ngư cũng được thả lỏng ít nhiều, cô ấy lạnh mặt nói: “Động thái của chính phủ Hoa Quốc thật là chậm quá đi thôi!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Dù sao thì Từ Ngạo Tuyết cũng có nhúng tay vào chuyện này, dùng thế lực ở Đế Đô để thao túng ít nhiều chuyện ở đây, chuyện này cũng vô cùng dễ hiểu thôi.”
Ánh mắt Trần Ngư lạnh như băng.
Lý Vân Uyển nghiến răng nghiến lợi: “Bọn họ làm như vậy không phải là phí công vô ích sao? Nếu như Trần Ngư bỏ mạng tại đây, bọn họ cũng đâu được lợi lộc gì!”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, hắn không nói gì, nhàn nhã đợi những chiếc xe kia đi về phía của mình.
Chương 418 Cục an ninh quốc gia
Những người vừa tới đây đến từ cục an ninh quốc gia, đại đa số người ở đây đều là quân nhân.
Người đi đầu là Triệu Chính Hoa, phó cục trưởng của cục an ninh quốc gia, hiện đang công tác tại thành phố Trung Hải.
Ông ta vừa xuống xe đã lập tức nghiêm mặt bước về phía Trần Ngư, trịnh trọng nói lời xin lỗi: “Thưa cô Trần, vô cùng xin lỗi vì đã khiến cô phải sợ hãi. Kể từ bây giờ, cục an ninh quốc gia chúng tôi sẽ toàn quyền phụ trách vấn đề an toàn của cô!”
Trần Ngư ngẩn cả người, trong ánh mắt xuất hiện thái độ không vui, bây giờ mới tới đây nói lời hay ý đẹp, vậy khi cô ấy gặp nguy hiểm, mấy người này chết ở đâu vậy chứ?
Vừa nãy ở trên đường, cô và Tề Đẳng Nhàn bị một đám người cầm mã tấu đuổi giết, bọn họ đâu có gặp được người của phía chính phủ, sao bây giờ mọi chuyện đã yên ổn bọn họ mới vác mặt tới đây?
“Vị phó cục trưởng này tới thật là đúng lúc ghê, tới khi mới chuyện đã được giải quyết xong xuôi, lúc nhà của tôi bị đánh nát, ông ở chỗ nào vậy chứ!” Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười.
Tâm trạng của hắn lúc này quả thực không tốt nắm, tuy rằng chuyện hai tỷ “đùng” một cái đã biến mất tiêu làm hắn cảm thấy rất buồn cười, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không khóc chịu.
Ánh mắt của Triệu Chính Hoa trở nên lạnh lùng, ông ta nói: “Cục an ninh quốc gia chúng tôi vô cùng cảm kích trước việc anh Tề đây dốc sức bảo vệ cô Trần an toàn, kể từ bây giờ, chuyện này sẽ do chúng tôi phụ trách, xin anh Tề hãy yên tâm.”
Trần Ngư lại nói: “Xin lỗi, tôi không tin tưởng được các người, tôi chỉ tin Tề tổng! Kể từ bây giờ, tôi chọn đồng hành cùng với Tề tổng, anh ấy có thể bảo đảm cho sự an toàn của tôi.”
Những lời này của Trần Ngư khiến cho đám người của cục an ninh quốc gia cảm thấy khá bất mãn.
Cô ấy không thèm tin bọn họ, mà lại đi tin tưởng tên Tề Đẳng Nhàn kia sao?
Hay cô ấy cảm thấy một mình Tề Đẳng Nhàn còn bảo vệ cô ấy tốt hơn bọn họ ư?
Triệu Chính Hoa thấp giọng nói: “Trần tiểu thư, chúng tôi là người của phía chính phủ, có đủ quyền hành và khả năng, cô không tin chúng tôi thì còn tin ai được chứ?”
Trần Ngư lãnh đạm lắc đầu, thái độ dành cho Triệu Chính Hoa hết sức không vui.
Vào thời điểm cô ấy bị đuổi giết, bọn họ không hề thò đầu ra, bây giờ sóng yên biển lặng, bọn họ tới đây làm gì nữa chứ.
Tới lúc đó, chỉ e rằng công lao bảo vệ sự an toàn cho Trần Ngư cũng sẽ do bọn họ hứng hết!
“Vừa nãy khi tôi bị truy sát, cục trưởng Triệu ở đâu vậy chứ?” Trần Ngư vuốt mái tóc của mình, nhàn nhạt hỏi.
“Lúc ấy tôi đang khua chiêng gõ trống sắp xếp nhân lực, chuẩn bị lực lượng vũ trang!” Triệu Chính Hoa mặt không đỏ tim không run, khi nói ra lời này chẳng tỏ vẻ gì là hổ thẹn.
Trần Ngư nói: “Vậy cục trưởng Triệu cứ tiếp tục sắp xếp đi thôi, Tề tổng sẽ bảo vệ tôi an toàn, không cần ông phải nhọc lòng.”
Triệu Chính Hoa nói: “Đây là mệnh lệnh phía trên đưa xuống, tiểu thư Trần Ngư nhất định phải được chúng tôi bảo vệ!”
“Xin lỗi, tôi là công dân của nước Nam Dương, không phải công dân Hoa Quốc, không cần nghe theo mệnh lệnh của chính phủ Hoa Quốc.” Trần Ngư cười lạnh.
Ngay lúc này, Tề Đẳng Nhàn đột ngột đứng dậy, hắn ngáp một cái, nói rằng: “Nếu như các người không có chuyện gì khác muốn nói thì mau cút đi, hôm nay tôi rất mệt, muốn được nghỉ ngơi sớm một chút.”
Mặt mày Triệu Chính Hoa tối sầm lại, nếu như không đón được Trần Ngư, vậy thì đối với ông ta mà nói, đây chính là tội thất trách, sẽ bị cấp trên coi là một kẻ không đủ năng lực.
Khi phát hiện ra sự việc này, ông ta không lập tức phái người tới đây bảo vệ Trần Ngư, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại gì đến việc ông ta kiếm chút lợi lộc khi sóng yên biển lặng.
“Tề tổng, phiền anh tôn trọng chúng tôi một chút, chúng tôi là người của chính phủ Hoa Quốc, hơn nữa đây cũng là công vụ, là mệnh lệnh của cấp trên!” Triệu Chính Hoa quay đầu, lạnh giọng nói với Tề Đẳng Nhàn.
“Ông có nhiệm vụ thì liên quan gì đến tôi, Trần tiểu thư người ta không muốn tiếp nhận sự bảo vệ của các người, bởi vì cô ấy không tin tưởng các người chút nào!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh.
Gương mặt Triệu Chính Hoa đen như đít nồi, ông ta lạnh lùng nói: “Nếu Tề tổng cứ một hai phải chống đối chúng tôi, vậy thì chúng tôi chỉ đành sử dụng biện pháp mạnh với anh trước, sau đó mời mời Trần tiểu thư đi theo chúng tôi về cục an ninh quốc gia vậy!”
Trần Ngư không kìm được cơn tức, cô ấy nói: “Khi nãy chuyện xảy ra hỗn loạn như vậy, đâu đâu cũng là đám người máu lạnh muốn lấy cái mạng của tôi, tại sao tới cái bóng của các người tôi cũng chẳng nhìn thấy?”
“Bây giờ mọi chuyện đã tạm yên ổn, các người lại bắt tôi phải đi theo, để các người bảo vệ hay sao?”
“Còn nữa, các người định sử dụng biện pháp gì với người vừa bảo vệ tôi?”
“Hừ, rốt cuộc các người là quan chức nhà nước, hay là phường đầu trộm đuôi cướp vậy?”
Lời Trần Ngư nói khiến cho Triệu Chính Hoa cực kỳ mất mặt, nhưng ông ta vẫn tiếp tục vờ như không nghe thấy, sau đó lại quay sang nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt uy hiếp.
Một lát sau, Triệu Chính Hoa thấp giọng nói: “Thân phận của Trần tiểu thư đặc biệt, chính phủ nước ta đều chú ý đến sự an toàn của cô ấy, hơn nữa cô ấy đang gặp mối nguy hiểm lớn như vậy, nếu Tề tổng cứ khăng khăng muốn để cô ấy ở lại bên cạnh mình, vậy thì tôi không thể không nghi ngờ Tề tổng có ý đồ xấu, là một phần tử gây nguy hại đến Hoa Quốc!”
“Cục trưởng Triệu, dông dài với đám đần độn này làm gì, lập tức đưa Trần tiểu thư đi thôi, nếu như anh ta dám cản trở, xử tội ngay tại chỗ cũng được!”
“Đúng thế, cục an ninh quốc gia chúng ta thi hành công vụ, sao phải lải nhải với đám dân đen này, nếu anh ta không vui thì cứ động tay động chân xem?”
“Tên họ Tề kia, tôi khuyên anh nên biết thức thời một chút, cho dù anh có lắm tiền nhiều của cũng vô dụng thôi, chúng tôi là thành viên của cục an ninh quốc gia, quyền thế rất lớn, nếu như anh còn dám khiêu khích, vậy thì đừng có trách chúng tôi!”
Đám tay chân của Triệu Chính Hoa sôi nổi lên tiếng, bọn họ đều nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt bất thiện.
Tề Đẳng Nhàn Triệu Chính Hoa nói vậy, sau đó lại nghe được mấy lời kia từ đám tay chân của ông ta, trên mặt bỗng nhiên lại xuất hiện ý cười, hắn nói: “Uy hiếp tôi đấy à?”
Triệu Chính Hoa lạnh lùng nói: “Dù thế nào đi nữa Trần tiểu thư cũng phải đi theo cục anh ninh quốc gia, ai dám cản trở thì chính là kẻ gây nguy hiểm đến Hoa Quốc, là kẻ địch của cục an ninh quốc gia!”
Lý Vân Uyển im lặng từ nãy tới giờ cũng không nén được lửa giận, bực bội nói: “Đây là logic của ăn cướp à?”
“Khi chúng tôi cần, các người đâu có ở đây!”
“Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, các người lại trơ mặt xuất hiện, còn uy hiếp chúng tôi nữa!”
Triệu Chính Hoa làm vẻ mặt lãnh đạm, ông ta nói: “Chúng tôi cứ như vậy đấy, bởi vì chúng tôi là cục an ninh quốc gia. Tất cả những chuyện chúng tôi làm đều là vì sự an nguy của mọi người, nếu có ý kiến, cô có thể đi khiếu nại!”
Đương nhiên Triệu Chính Hoa biết thái độ của mình như vậy sẽ đắc tội Trần Ngư, nhưng cũng chẳng sao hết, đắc tội thì cứ đắc tội thôi, dù sao Trần Ngư cũng chẳng phải người của Hoa Quốc.
Tuy rằng Trần gia có sức ảnh hưởng rất lớn, nhưng cũng không thể dễ dàng nhúng tay vào chuyện của Hoa Quốc.
Lý Vân Uyển lập tức bị thái độ của ông ta chọc cho tức sôi máu, đám người có đặc quyền này thật là ghê gớm quá đi! Đúng là muốn làm gì thì làm!
“Tôi xin lặp lại lần cuối, nếu Trần Ngư đồng ý đi theo các người, vậy thì các người cứ việc đưa đi.”
“Nhưng nếu như cô ấy là không muốn, vậy thì có tôi ở đây, không có kẻ nào được phép khiến cô ấy khó xử.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Triệu Chính Hoa, thái độ lạnh nhạt, hai tay đút túi, trên mặt không có bất cứ biểu cảm này.
Lời hắn nói khiến cho đám người của cục an ninh quốc gia đồng loạt cười phá lên.
“Ha ha ha, cậu ta nghĩ mình là ai vậy chứ, đúng là chuyện khôi hài, lời như vậy mà cũng dám nói ra sao?”
“Anh thật sự nghĩ rằng với mấy đồng tiền bẩn thỉu kia, anh có thể gây ra sóng gió gì với cục an ninh quốc gia sao?”
“Hôm nay chúng tôi nhất định phải đưa cô Trần Ngư đi, có là ai thì cũng không giữ lại được!”
Triệu Chính Hoa còn đi thẳng về phía Tề Đẳng Nhàn, đưa một tay lên ghé vào lỗ tai mình, ông ta nói: “Anh nói cái gì? Nói lớn lên một chút đi, tôi không nghe rõ!”
Tề Đẳng Nhàn thấy thái độ ngông cuồng này của ông ta, hẳn gật đầu cười, hắn mở miệng, hét lớn khẩu hiệu của Phật môn!
“Gầm!”
Sắc mặt Triệu Chính Hoa lập tức thay đổi, ông ta cảm thấy đầu ong ong, màng nhĩ như muốn thủng một lỗ trước âm thanh đinh tai nhức óc này…