-
Chương 396-400
Chương 396 Thực chiến thuật chân
Sau buổi sáng này, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Dương Quan Quan là một nhân tài chân chính, điều này cũng hoàn toàn thay đổi tâm lý giảng dạy của hắn.
Hắn muốn dùng phương thức nghiêm khắc hơn để huấn luyện Dương Quan Quan, bồi dưỡng cô ta thành một bậc thầy của thế hệ.
Sau khi bài huấn luyện buổi sáng chấm dứt, Tề Đẳng Nhàn bảo Dương Quan Quan đến cửa biệt thự chờ mình, hắn vào phòng lục lọi một lát, lấy ra một quyển sổ ghi chép, đưa cho Dương Quan Quan.
"Đây là cái gì?" Dương Quan Quan ngạc nhiên.
"Trở về đọc kỹ rồi từ từ suy nghĩ, chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi." Tề Đẳng Nhàn không nói nhiều, sau đó liền đóng cửa trở về.
Dương Quan Quan mở bìa ra xem, trên trang tiêu đề viết bốn chữ lớn —— Thực chiến thuật chân.
Tiếp theo là lời nói đầu:
Từ năm mười hai tuổi tôi đã bắt đầu tập võ, lấy Hình Ý để nhập môn, sau đó tập bát quái, Thái Cực, đến năm hai mươi hai tuổi, tổng cộng đã luyện võ được mười năm, từ nhỏ đến lớn tham gia hơn trăm trận thực chiến. Tôi muốn sử dụng cuốn sách này để ghi lại những trận đánh ấn tượng nhất trong số đó.
Hoàng Sung không biết từ đâu xuất hiện, ghé đầu qua nhìn, kinh ngạc thốt lên: "Mẹ kiếp... Sư phụ thiên vị quá rồi đó, sư muội, quyển sách này cũng sao chép ra cho tôi một bản đi?”
Dương Quan Quan cười như không cười khép quyển sách lại, liếc hắn anh ta một cái: "Còn dám gọi tôi là sư muội?”
Da đầu Hoàng Sung tê dại, liên tục ho khan: "Thì cô đã thành sư nương đâu?”
(*) Sư nương: Vợ của sư phụ
Dương Quan Quan nói: "Hắn không bảo cho anh xem, anh tự đến hỏi đi, nếu hắn gật đầu thì tôi đi sao chép cho anh một bản.”
Dương Quan Quan rất nhanh đã lái xe đến công ty, sau đó thay một bộ quần áo mới, ngồi trước bàn làm việc đọc quyển "Thực chiến thuật chân" này.
"Cái này cũng quá đặc sắc rồi..."
Sau khi Dương Quan Quan đọc mấy trang, chỉ cảm thấy mình đang đọc một quyển tiểu thuyết võ hiệp hiện đại.
Trong sách Tề Đẳng Nhàn tường thuật chi tiết về quyền pháp của đối thủ cùng với sự am hiểu về đấu pháp, sau đó viết ra lúc ấy hắn ứng chiêu như thế nào, đồng thời nghiêm túc giảng giải tâm lý, suy nghĩ cùng với sự biến hóa tiếp theo khi giao chiến.
Sau mấy bài thực chiến, còn có trình bày một vài cảm giác và quan điểm của hắn khi luyện quyền.
"Đây chính là bí tịch võ công trong tiểu thuyết võ hiệp, mà chỉ có nhân vật chính mới có thể đạt được! Hy vọng một ngày nào đó, mình cũng có thể luyện võ được đến mức này.” Dương Quan Quan nhìn mà thở dài, vẫn còn chưa thỏa mãn.
Đúng lúc này, mặt bàn vang lên mấy tiếng khiến cô ta giật nảy mình, vừa ngẩng đầu liền thấy Tề Đẳng Nhàn.
"Giờ làm việc mà ngồi đây đọc sách giải trí, hàng năm trả lương cô cao như như vậy để cô làm việc thế này à?" Tề Đẳng Nhàn khó chịu hỏi.
“A, tôi cất ngay..." Dương Quan Quan vội vàng nói.
Sau đó, cô ta phát hiện, mình ngồi lâu như vậy nhưng mông không đặt trên ghế, mà đang đứng tấn, vậy mà không có chút cảm giác mệt mỏi naog.
Điều này làm cho cô ta không khỏi ngạc nhiên!
Sau đó, không khó tránh khỏi có chút đắc ý, đây chính là thiên phú bẩm sinh sao? Mới hai ngày đã nắm giữ được bí quyết của trung bình tấn!
Tề Đẳng Nhàn như nhìn ra tâm tư của cô ta, khinh thường nói: "Đứng tấn đơn giản như vậy mà mất tận hai ngày, thật sự là ngu ngốc tột cùng rồi, người bình thường chỉ cần có nửa ngày thôi!”
Dương Quan Quan sửng sốt, nhanh chóng mất tinh thần, hỏi: "Vậy lúc trước anh luyện đứng tấn mất bao lâu?"
“Tôi ấy à? Vài phút.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đáp, hoàn toàn không nhìn ra được dáng vẻ đang nói dối.
Dương Quan Quan mím môi: "Vậy Hoàng Sung hiện tại còn chưa nắm giữ được bí quyết..."
"Vậy chỉ có thể nói cậu ta còn ngu ngốc hơn cô, tôi còn nói được gì khác sao?" Tề Đẳng Nhàn nhún vai.
Dương Quan Quan thở dài, xem ra đúng là cô ta hơi ngốc thật, loại chiêu đơn giản như đứng tấn mà mình tốn tận hai ngày mới có thể nắm giữ, mất mặt quá đi...
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng không khỏi nảy ra một ý nghĩ, cô nàng này thông minh thì đúng là thông minh thật, nhưng có đôi khi, đầu óc không đủ tỉnh táo, rất dễ lừa gạt.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Đọc kỹ quyển sách này, nghiêm túc vào, tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ giảng dạy, đến lúc đó cô tha hồ nếm mùi đau khổ, nhớ đừng khóc là được.”
Dương Quan Quan cắn răng nói: "Tôi sẽ cố gắng!”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu.
Dương Quan Quan lại nói: "À đúng rồi, sáng nay tôi thấy Mông Mộng cũng chạy bộ... Lúc đó tôi lái xe đi ngang qua, khoảng bốn rưỡi sáng.”
Tề Đẳng Nhàn liền ngẩn người, xem ra, sự thay đổi của Kiều Thu Mộng đúng là đáng kinh ngạc, cô ta nói muốn cố gắng làm chuyện mình muốn làm, xem ra là sự thật.
Tề Đẳng Nhàn cho rằng, cách đơn giản nhất để một người thay đổi bản thân là bắt đầu từ việc thay đổi vóc dáng.
Bởi vì thay đổi trạng thái cơ thể là dễ nhất, chỉ cần mỗi ngày kiên trì tập thể dục sẽ rèn ra đức tính kiên trì, sau đó làm bất cứ điều gì cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
"Có phải anh kích thích cậu ấy không?" Dương Quan Quan lại nói.
“Tôi kích thích vẻ mặt cô thì có!” Tề Đẳng Nhàn tức giận đập vào gáy cô ta một cái.
Dương Quan Quan sợ tới mức giật mình, cô ta thoáng muốn đứng lên, nhưng vừa mới đứng tấn lâu như vậy, trong cơ bắp đều là axit lactic, còn đeo thêm đôi giày cao gót bảy phân nữa…
Cơ thể cũng tự nhiên mà ngã một cách vô cùng máu chó về phía trước.
Tề Đẳng Nhàn thấy cô thư ký nhỏ chủ động ôm ấp, chuyện tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ qua, tên tư bản chó má này liền vươn tay ra ôm người vào lòng.
“Anh anh anh, anh làm gì vậy, trong công ty mà dám đùa giỡn lưu manh?” Sắc mặt Dương Quan Quan đỏ bừng đẩy người ra, vừa thở hổn hển vừa mắng.
"Rõ ràng là tôi làm việc thiện, vừa rồi thấy cô sắp ngã nên mới đưa tay đỡ một phen, sao cô không hiểu chuyện chút nào vậy?" Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói.
Dương Quan Quan nghiến răng nghiến lợi.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Đừng nhúc nhích.”
Sau đó, hắn đưa tay ra.
Dương Quan Quan sợ tới mức không dám động đậy, kết quả là hắn chỉ đưa tay nhẹ nhàng vén tóc cô ta, giúp cô ta sửa lại mái tóc một chút.
"Không sờ ngực cô nên cô thất vọng?" Tề Đẳng Nhàn cười hỏi.
“Tôi bóp chết anh!” Dương Quan Quan vô cùng hung ác vươn hai tay ra, làm ra động tác muốn bóp chết người.
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Cố gắng luyện tập thật tốt, tôi xem trọng cô lắm đấy, tuy hơi ngu ngốc nhưng vẫn có thể luyện ra gì đó, cố lên!”
Sau khi nói xong, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp xoay người trở về phòng làm việc của mình.
Dương Quan Quan thở phào nhẹ nhõm, sau khi ngồi xuống, trong lòng lại hoảng loạn không thôi, luôn cảm thấy vừa nãy cô ta ở cùng Tề Đẳng Nhàn giống như tán tỉnh ấy.
“A, mình nên làm cái gì bây giờ!” Đối với Dương Quan Quan đoạn tình cảm ái muội này rất mông lung, đưa tay nâng cằm mình lên, bực bội thở dài.
Sau đó, cô ta hơi nâng mông rời khỏi ghế, dùng tư thế đứng tấn bắt đầu làm việc, đứng được một lát cảm thấy chân không chịu nổi, dứt khoát cởi giày cao gót ra đứng chân trần.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn cảm thán Dương Quan Quan thật sự là một nhân tài dễ uốn, đã bẩm sinh có tài mà lại còn cố gắng như vậy, nhất định phải ra sức bồi dưỡng mới được.
Lần đầu tiên, hắn muốn bồi dưỡng Dương Quan Quan không chỉ vì ngực của cô ta to...
Gần trưa, Dương Quan Đóng tới gõ cửa.
"Tề tổng, có khách tới văn phòng, là Hoàng đại tiên sinh." Dương Quan Quan nói.
"Ồ? Vậy thì vào đi!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Hoàng Văn Đào đi vào phòng làm việc, cười ha hả chào hỏi Tề Đẳng Nhàn, nói: "Tề tổng, đã lâu không gặp!”
Tề Đẳng Nhàn mời Hoàng Văn Đào ngồi xuống sô pha, bảo Dương Quan Quan đi rót trà.
Dương Quan Quan tức không chịu được, cô ta thân là thư ký của hội đồng quản trị, không phải thư ký chạy vặt!
Cô ta đã sớm nói Tề Đẳng Nhàn tuyển một thư ký chuyên môn bưng trà rót nước về, nhưng nói gì hắn cũng không làm, điều này khiến cô ta tức muốn chết.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể trợn trắng mắt rót trà cho hai vị lãnh đạo.
Chương 397 Từ gia
Hoàng Văn Đào tới tìm Tề Đẳng Nhàn thăm dò, sau đó Tề Đẳng Nhàn thành thật báo cáo.
Số vàng năm mươi tỷ của Hướng Đông Tinh, chính cô ta cũng đã công khai tuyên bố với bên ngoài, không có gì phải giấu diếm.
Sau khi Hoàng Văn Đào xác nhận vài lần, trợn mắt há mồm, cả người đều hồn phi lạc phách...
Ông ta đã đầu tư vào liên minh thương nghiệp của Từ thị vài ba tỷ, tập đoàn Hướng thị có nền tảng vững chắc như vậy, xem chừng có vẻ ổn hơn!
“Tôi thật sự hối hận!" Hoàng Văn Đào tức giận đến mức suýt nữa đấm ngực dậm chân tại chỗ.
Dù sao thì hồi trước Tề Đẳng Nhàn đã từng chủ động đến Hoàng gia tìm ông ta nói chuyện, bảo ông ta nhanh chóng rút vốn mà ông ta lại không tin.
Khi Vương Vạn Kim rút vốn còn bị mọi người cười cợt một phen, hiện tại xem chừng người giàu nhất Trung Hải như người ta là danh xứng với thực, khứu giác nhạy bén hơn đám người bọn họ nhiều.
Hoàng Văn Đào nhìn Tề Đẳng Nhàn, trông mong nói: "Có biện pháp gì giúp cho tôi bảo toàn được khoản tài chính này không?"
Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười, nói: "Hoàng đại tiên sinh sao lại hỏi câu ngây thơ như vậy, một khi chúng tôi ăn thì nhất định là ăn hết, chẳng lẽ còn chỉ mặt nói không ăn tiền của ông?"
Hoàng Văn Đào bất đắc dĩ thở dài, như cha mẹ chết.
Mọi người lúc này cũng đã phát hiện tập đoàn Hướng thị có điểm không thích hợp, chẳng qua vẫn đang tự mình lừa gạt mình, nói tập đoàn Hướng thị đang cố gắng chống đỡ, ngoan cố chống chịu đến cuối.
“ Tôi hỏi thêm một câu, năm mươi tỷ vàng này ở đâu ra? "Hoàng Văn Đào chua xót hỏi.
“Tôi cho!" Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
“Hả! Cậu có nhiều tiền như vậy?!" Hoàng Văn Đào khiếp sợ nhìn Tề Đẳng Nhàn.
“Không giống sao?" Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình.
Một thân âu phục, ăn mặc chỉnh tề vô cùng, nhìn thế nào cũng ra dáng đại boss.
Hoàng Văn Đào cười khổ nói: "Có mắt không biết Thái Sơn, không nghĩ tới cậu lại giàu có như vậy! Kia cái gì, xin Tề tổng cho tôi ít mặt mũi, hỗ trợ liên hệ với Hướng tổng để hợp tác mấy hạng mục được không?"
“Dự án cảng nước sâu lợi nhuận lớn như vậy, một mình Hướng thị ăn cũng không hết.”
“Có tôi tham gia, chưa nói đến có bao nhiêu lợi ích, nhưng ít nhất có thể bảo vệ hộ tống, không ai dám quấy rối hạng mục này.”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, cười nói: "Được, lát nữa tôi sẽ nói với Hướng tổng.”
Hoàng Văn Lãng là người đứng đầu thành phố Trung Hải, Hoàng Văn Đào cũng là thương nhân rất có sức ảnh hưởng ở tỉnh Đông Hải, ông ta chủ động muốn hợp tác, đương nhiên Tề Đẳng Nhàn không có lý do gì để từ chối.
Dự án cảng nước sâu ở Đông Hải có lợi nhuận quá lớn, chắc chắn sẽ có nhiều chó mắt đỏ. Thế nên có người có thực lực phối hợp chung sẽ có thể đàn áp được bọn đạo trích kia.
"Cám ơn Tề tổng, không có việc gì tôi đi trước. Chỉ là muốn nhắc cậu một tiếng, Từ tổng trở về Đế Đô, cậu phải cẩn thận một chút.” Hoàng Văn Đào thấp giọng nói.
"Cám ơn Hoàng đại tiên sinh nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận." Tề Đẳng Nhàn cười cười đáp.
Từ Ngạo Tuyết quay về Đế Đô thì có thể làm gì?
Chắc là huy động vốn hoặc là chuyển binh cứu viện, đối với chuyện này Tề Đẳng Nhàn đã sớm có dự liệu.
Dương Quan Quan đưa Hoàng Văn Đào ra khỏi phòng làm việc, lúc này mới quay đầu nói với người khác: "Cứ như vậy nói tin tức cho ông ta biết, có phải hơi tự cao không?”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Hướng Đông Tinh sớm đã tuyên bố mình nhận được năm mươi tỷ đầu tư, có gì đâu mà tự cao?”
Dương Quan Quan đăm chiêu nói: "Có thể nhìn ra được, Hoàng đại tiên sinh có vẻ rất hối tiếc."
“Có thể không hối tiếc sao? Nhìn mấy tỷ của mình trôi nổi như thế, có thể không hối hận sao được?” Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng.
Hoàng Văn Đào cũng không có tiền như Vương Vạn Kim, mấy tỷ đó không cánh mà bay ông ta sẽ đau lòng muốn chết, dù gì cũng là tích cóp hơn nửa đời của ông ta.
Lúc này, Từ Ngạo Tuyết đang ở Từ gia tại Đế Đô.
Các trưởng bối Từ gia mặt ai nấy đều đen như đáy nồi, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Ngạo Tuyết.
Ngày thường, Từ Ngạo Tuyết có thể kiếm tiền cho bọn họ, là thần tài của họ, không ai dám đắc tội.
Nhưng lúc này đây, Từ Ngạo Tuyết đã đem toàn bộ tập đoàn Từ thị đổ hết vào tỉnh Đông Hải, hơn nữa còn có khả năng mất trắng toàn bộ, điều này làm cho lòng ai nấy đều nóng như lửa đốt.
“Ông nội, lần này là cháu sơ suất, nhưng cũng không phải đã hết khả năng lật ngược tình thế.” Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết tái nhợt.
Ông cụ Từ ngồi ở trên ghế thái sư, lạnh lùng nhìn cô ta, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Tiền của chúng ta, có thể rút ra bao nhiêu?"
Từ Ngạo Tuyết mấp máy miệng, nói: "Đã đổ vào toàn bộ, trong tay chỉ còn lại khoảng hai, ba tỷ... Nếu như bây giờ rút lui, nhiều lắm có thể rút lại mười phần trăm.”
Hướng Đông Tinh gài bẫy thật sự quá sâu, hơn nữa phía sau còn là dây xích liên hoàn, từng vòng từng vòng, một khi cô ta giẫm chân vào liền không bò ra được.
Rút ra mười phần trăm vốn, cái này đã không còn gọi là tráng sĩ chặt tay, mà là gọi tráng sĩ mổ bụng…
Cho dù lấy tiền về cũng không thể nào duy trì vận hành được tập đoàn Từ thị lớn như vậy!
Huống chi còn có nhiều thế lực lớn đang đầu tư rất nhiều tiền vào tập đoàn Từ thị, nếu Từ Ngạo Tuyết thất bại, trách nhiệm phải gánh sẽ rất lớn.
Cái nồi này, không ai cõng nổi!
Chỉ riêng mười tỷ kia của Ngọc gia, Từ gia đã cõng không nổi... Tuy Ngọc Tiểu Long nhất định sẽ chủ động giúp Từ Ngạo Tuyết đảm đương nhưng tất nhiên phía Ngọc gia vẫn sẽ trách tội.
"Vô dụng, Từ Ngạo Tuyết con nhỏ vô dụng này, cầm nhiều tiền như vậy mà bị một xí nghiệp tỉnh Đông Hải đánh bại!"
"Từ Ngạo Tuyết cô làm ăn cái gì bọn tôi không biết, ỷ mọi người tín nhiệm cô nên bây giờ cô cầm tiền của chúng ta đi ném đá trên sông đấy à?"
"Cô còn mặt mũi trở về Đế Đô đòi tiền sao? Đưa cho cô nhiều tiền như vậy đều mất sạch, cô còn muốn bao nhiêu nữa?!"
Người nhà Từ gia sau khi nghe Từ Ngạo Tuyết nói thế, đều tức giận đến tím mặt, mấy chục tỷ bỏ ra mà bây giờ chỉ có thể rút được nhiều nhất mười phần trăm?
Hơn nữa, số tiền này còn dính líu tới rất nhiều gia tộc lớn... Trong đó có Khang gia đầu tư vào mười tỷ, con mẹ nó làm gì có ai mà cõng được món nợ này?!
Từ Ngạo Tuyết thấp giọng nói: "Chúng ta chưa có thua, vẫn còn lá bài cuối cùng!"
"Ông nội, cho cháu mượn người..."
“Cháu trở về để lật ngược ván bài này!”
Ông cụ Từ vỗ nhẹ trán mình, sau đó trầm giọng nói: "Ngạo Tuyết, đây là cơ hội cuối cùng của cháu, hy vọng cháu có thể nắm chắc.”
“Cháu muốn người nào, ông nội đều cho.”
"Nhưng nếu như cháu không thể hoàn thành nhiệm vụ này, vậy thì trách nhiệm cuối cùng sẽ do một mình cháu gánh vác!"
Từ Ngạo Tuyết trịnh trọng gật đầu: "Ông nội yên tâm, cháu nhất định sẽ làm được!”
Lúc này bố mẹ Từ Ngạo Tuyết dùng ánh mắt lo lắng nhìn con gái.
Bọn họ biết, con gái mình quá cao ngạo, có thể làm cho người kiêu ngạo như cô ta trở về Đế Đô cúi đầu xin xỏ mọi người, nhất định là vô cùng khó giải quyết.
“Tề gia cũng để ở chỗ chúng ta năm tỷ, liên lạc với người Tề gia một chút, để cho bọn họ ra mặt." Ông cụ Từ trầm ngâm một lát, nói với Từ Ngạo Tuyết.
“Cháu cũng đang có ý này, để cháu đến Tề gia một chuyến." Từ Ngạo Tuyết trầm giọng đáp.
Tình cảnh khốn cùng này đều do Tề Đẳng Nhàn mà ra, mà Tề Đẳng Nhàn này, là người của Tề gia ở Đế Đô.
Tề gia cũng không thể nào vô duyên vô cớ cứ như vậy mà tổn thất năm tỷ được.
Trận này không chỉ là trận chiến giữa hai thương nghiệp, mà còn dính líu đến rất nhiều thế lực khác nữa…
Chương 398 Lợi nhuận trăm tỷ
Trong những ngày tiếp theo, vòng tròn thương mại ở Đông Hải bùng nổ.
Liên minh thương nghiệp Từ thị bắt đầu tan tác hết cả, cuộc phản công toàn diện từ tập đoàn Hướng thị cũng tới.
Cổ phiếu của các doanh nghiệp do tập đoàn Từ thị đứng đầu, chỉ trong mấy ngày này xanh mướt một mảng, không nhìn được tí đỏ nào.
Tập đoàn Hổ Môn, vào sáng cùng ngày đột nhiên tuyên bố đóng cửa phá sản.
Những người đầu tư vào dự án của Từ Ngạo Tuyết đều trở nên phát điên.
“Hướng tổng tới rồi!” Trước cửa lớn của Tianlai Capital, Hoàng Sung nhìn thấy xe của Hướng Đông Tinh dừng lại liền hô to một tiếng.
Trong công ty, nhân viên lớn nhỏ lập tức chạy tới, đứng thành hai hàng xen kẽ, chào hỏi Hướng Đông Tinh.
Hướng Đông Tinh đẩy cửa xuống xe, đi vào công ty, ngay lập tức tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Điều này làm cho cô ta nhất thời ngẩn ra, sau đó mỉm cười gật đầu với mọi người, nói: "Gần đây mọi người vất vả rồi, kiên trì thêm một chút nữa, bình minh thắng lợi ngay trước mắt!”
Tất cả mọi người đều hoan hô, cả tập thể hô to: "Hướng tổng vạn tuế!”
Hướng Đông Tinh không nói nhiều với bọn họ mà trực tiếp vào phòng làm việc tìm Tề Đẳng Nhàn.
Vừa vào văn phòng đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang tựa vào ghế ông chủ, hai chân gác lên bàn làm việc, bộ dáng lười biếng.
Hắn nghe được tiếng động thì miễn cưỡng mở mắt ra: "Hướng tổng đến đấy à, kiếm chỗ ngồi rồi tự rót trà uống nhé.”
Hướng Đông Tinh nhìn thấy một màn này thì tức muốn xì khói, mấy ngày nay mình mệt thành chó mà trông tên này lại rất thoải mái đấy nhỉ!
Hướng Đông Tinh đi tới trước bàn làm việc, vỗ tay lên mặt bàn, nhíu mày nói: "Tề tổng, anh không quan tâm tí nào đến năm mươi tỷ vàng của mình à?”
Tề Đẳng Nhàn cười thoải mái, nói: "Có cái gì cần tôi phải lo lắng nữa, dù sao cũng có cô ra trận rồi, hơn nữa, không phải sáng sớm nay tập đoàn Hổ Môn đã tuyên bố phá sản rồi sao?”
Tập đoàn Hổ Môn là doanh nghiệp đáng gờm nhất đối với Hướng Đông Tinh nhưng bây giờ đã bị một số tiền lớn đập xuống, vỡ tá lả không còn hình thù rồi.
Hơn nữa, Định Hải Thần Châm Vương Hổ của tập đoàn Hổ Môn cũng đã sớm bị Tề Đẳng Nhàn giết chết, bên phân đà Long Môn có Mã Hồng Tuấn chống đỡ, tài nguyên cung cấp lại vốn có hạn, thế nên trở thành kẻ đầu tiên phá sản cũng không có gì lạ cả.
"Từ Ngạo Tuyết từ Đế Đô về rồi." Hướng Đông Tinh nhìn Tề Đẳng Nhàn, nghiêm túc nói.
"Ồ!" Tề Đẳng Nhàn bâng quơ gật đầu, tỏ vẻ không quan tâm.
"Lần này cô ta trở về, cũng là lần đại quyết chiến cuối cùng." Ánh mắt Hướng Đông Tinh sâu thẳm, muốn tìm chút cảm xúc nào đó từ trên người Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn không để ý như cũ, chỉ chậm rãi để hai chân xuống khỏi mặt bàn, nói: "Đến thì đến, dù sao cũng đã sớm dự liệu được có ngày như vậy rồi, không lẽ giờ cô còn lo lắng gì à?”
Hướng Đông Tinh bình tĩnh nói: "Tôi nhận được tin tức rằng cô ta đã đến Tề gia một chuyến.”
Tề Đẳng Nhàn nghe nói như vậy, ánh mắt đột nhiên thay đổi, khí chất cả người trở nên bình tĩnh lại sắc bén.
"Vậy thì sao? Tôi với Tề gia đã không còn quan hệ từ lâu.”
“Lúc trước, chính bọn họ đuổi tôi và bố ra khỏi Đế Đô!”
"Nếu lúc trước Tề gia kiên quyết đứng về phía bố con chúng tôi, thì đã chẳng có nhiều phiền toái đến vậy."
Giọng hắn lạnh lùng, thái độ đối với Tề gia có vẻ rất khinh thường.
Hướng Đông Tinh lại nói: "Chắc người của Tề gia sẽ đến gặp anh.”
Tề Đẳng Nhàn liền đáp: "Đến thì tiếp, dù sao cũng đã nhiều năm chưa gặp mặt, gặp một lần cũng chẳng sao cả.”
Hướng Đông Tinh hỏi: "Anh sẽ không thay đổi chủ ý chứ?”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi có gì để thay đổi ý định?”
Hướng Đông Tinh: "Bọn họ hứa lợi ích, cho phép anh trở về Đế Đô, anh không lung lay à?”
Tề Đẳng Nhàn thấy vậy không nhịn được nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu.
"Anh cười cái gì?" Hướng Đông Tinh không khỏi liên tục nhíu mày.
"Tôi cười cô ngốc đấy! Tôi muốn trở về Đế Đô phải cần ai cho phép nữa sao?” Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn trở nên lạnh lùng, lạnh nhạt nói.
Hướng Đông Tinh không khỏi ngạc nhiên, sau đó cô ta gật đầu: "Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, rót cho Hướng Đông Tinh một chén trà.
"Mấy ngày gần đây, tôi cảm thấy tần suất có kẻ nhìn chằm chằm vào mình ngày càng nhiều, chỉ là không có ai trong số bọn chúng dám tuỳ tiện ra tay."
"Hẳn là cái chết của Vương Hổ đã gióng lên hồi chuông cảnh báo, nhắc bọn chúng không được hành động thiếu suy nghĩ, biết là rất khó để có thể ra tay trả thù tôi."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Người nhắm vào cô tổng cộng cũng có bảy tám người đấy, nhưng cô không biết nhỉ, hầu như bọn họ đều chọn chôn mình trong bụng cá.”
Hướng Đông Tinh nghe thấy vậy liền lắp bắp kinh hãi, gần đây cô ta không phát hiện ra gì bất thường cả, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn đã âm thầm giúp cô ta giải quyết hết bảy, tám người này.
"Những người âm thầm theo dõi anh chắc là đang chờ đợi cơ hội, cũng như đang chờ thái độ của Từ Ngạo Tuyết." Hướng Đông Tinh dựa đầu về phía sau, nói.
"Chuẩn bị rượu cho tốt, tranh thủ kết thúc trong vòng tuần này, OK?" Tề Đẳng Nhàn nhìn Hướng Đông Tinh, khẽ mỉm cười.
“OK!” Hướng Đông Tinh cũng thoải mái cười một tiếng.
Trận chiến thương trường này dàn binh bố trận lâu như vậy, cuối cùng cũng đã đi đến giai đoạn kết, chỉ cần Hướng Đông Tinh không đột nhiên biến thành đồ ngốc, bọn họ không có khả năng thua.
Hoặc là nói, cho dù cô ta có biến thành đồ ngốc thật đi chăng nữa cũng không thua được, bên phía Từ Ngạo Tuyết đã không có đủ tiền để chơi cùng cô ta nữa rồi.
Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Tôi rất quan tâm về việc lần này chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền đấy, dù sao cũng đã đầu tư vào cả năm mươi tỷ vàng!”
Hướng Đông Tinh trầm ngâm suy nghĩ một lát mới nói: "Nếu như đuổi cùng giết tận thì cũng không gom được hết một trăm hai mười tỷ, nếu nhân từ một chút thì thu được tám mươi tỷ đấy.”
Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, trong lòng có chút kinh ngạc, chỉ lấy tiền từ chỗ Từ Ngạo Tuyết cũng đủ để tỉnh Đông Hải xây thêm một cảng nước sâu lớn hơn.
"Đợi đến khi tất cả bụi bặm lắng xuống, cho anh 90% lợi nhuận." Hướng Đông Tinh hào phóng nói, không chút tham lam. Cô ta biết rõ nếu như không có Tề Đẳng Nhàn, tập đoàn Hướng thị đã xong đời từ lâu.
"Được, tôi cũng không khách sáo với cô nữa, dù sao mượn người ta nhiều như vậy cũng phải cho người ta ăn thêm chút thịt, nếu không thì làm sao có lần sau." Tề Đẳng Nhàn nói.
Trong lòng hắn thầm thở dài, con ngỗng lớn Cổ Tân Tư Cơ chỉ nằm trong ngục giam phơi nắng thôi mà cũng kiếm được gần trăm tỷ tiền Hoa Quốc.
Tề Đẳng Nhàn là một người có nguyên tắc, năm mươi tỷ vàng là do Cổ Tân Tư Cơ đưa ra thì đương nhiên phải chia cho ông ta phần lớn.
Cổ Tân Tư Cơ cũng biết Tề Đẳng Nhàn là người có nguyên tắc cho nên mới vô cùng yên tâm đem năm mươi tỷ vàng giao cho hắn kiểm soát.
Nếu không chỉ với năng lực của ông ta, tự tay tiến vào thị trường tiền tệ quốc tế cũng sẽ kiếm được cũng không ít lợi nhuận.
Lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ, Dương Quan Quan gõ cửa tiến vào.
"Tề tổng, bên ngoài có một người nói là anh trai anh, muốn gặp anh." Dương Quan Quan vội nói.
"Ồ? Tên là gì?” Khoé miệng Tề Đẳng Nhàn mím ra một nụ cười lạnh, hỏi.
"Ông ta nói mình tên là Tề Vân Phong." Dương Quan Quan thành thật báo cáo.
Tề Chờ Nhàn gật đầu: "Để cho ông ta vào đi!”
Hướng Đông Tinh không nhịn đượt giật giật mắt, nói: "Tề Vân Phong? Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như ông ta là người dẫn đầu thế hệ Tề gia các anh, người lớn tuổi nhất.”
Tề Đẳng Nhàn cười như không cười đáp: "Lúc trước cũng chính ông ta là người nhảy múa vui nhất, một mực muốn tôi và bố rời khỏi Đế Đô.”
Chương 399 Diễn xuất
Tề Vân Phong, anh cả của Tề gia, cũng là anh họ của Tề Đẳng Nhàn.
Khi bước vào văn phòng, ông ta quan sát xung quanh, sau đó lạnh lùng nói: "Lăn lộn không tệ nhỉ, em trai!”
Tề Đẳng Nhàn ngồi trên ghế ông chủ đáp: "Thì ra là anh à, đã lâu không gặp. Lần này đến tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tề Vân Phong không nghĩ tới thái độ của Tề Đẳng Nhàn lại lạnh nhạt như vậy, khó chịu nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn.
"Tôi đến tìm cậu vì chuyện gì, cậu không biết chắc? Giả vờ cái gì cơ chứ?” Tề Vân Phong nhìn Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng hỏi.
"Có việc thì nói nhanh lên, nếu không có việc gì thì mau chứ đừng lãng phí thời gian của tôi. Bây giờ tôi làm tổng giám đốc rất bận rộn đó!” Tề Đẳng Nhàn cười như không cười nhìn ông ta.
Tề Vân Phong rất nhanh đã đi tới bàn làm việc, há miệng giơ tay lên... Sau đó, bàn tay của ông ta đặt lên vai Tề Đẳng Nhàn.
“Giả vờ cái gì!” Tề Vân Phong cười ha ha, hung hăng vỗ lên vai hắn vài cái.
"Anh cả, đã lâu không gặp." Tề Đẳng Nhàn thở ra một hơi, đứng dậy ôm Tề Vân Phong.
Hướng Đông Tình ở một bên nhìn thấy thì choáng váng, đây là đang diễn cái gì vậy? Cô ta chẳng hiểu gì hết!
Tề Vân Phong quay đầu cười nói: "Vị này chắc hẳn chính là chủ tịch tập đoàn Hướng thị, cô Hướng Đông Tinh đúng không? Thật sự là ngưỡng mộ danh tiếng từ lâu, quả thật không thua kém đám đàn ông chúng tôi chút nào.”
Hướng Đông Tinh ngẩn người: "Xin chào Tề tiên sinh.”
Tề Vân Phong bình tĩnh nói: "Thật ra thái độ vừa rồi là diễn cho đám người ngoài xem. Làm sao mà Tề gia chúng tôi có thể không ủng hộ nhà mình được chứ?”
Hướng Đông Tinh vốn tưởng rằng mối quan hệ của Tề Đẳng Nhàn với Tề như phim truyền hình cẩu huyết có ân oán gì đó, nào nghĩ tới quan hệ giữa bọn họ rất tốt, chẳng qua là thích diễn trò cho người ngoài xem mà thôi.
Vừa rồi nghe Tề Đẳng Nhàn nói còn làm cho Hướng Đông Tinh có chút xúc động, giờ ngẫm lại mới thấy mình bị lừa, nhịn không được quay đầu tặng hắn một cái trợn mắt, hận không thể đưa hắn hai cái miệng.
Cô ta cũng không ngờ tới, quan hệ thực sự giữa Tề gia và Tề Đẳng Nhàn lại ẩn giấu sâu như vậy.
Ở bên ngoài thì thấy hai bố con Tề Bất Ngữ và Tề Đẳng Nhàn bị đuổi khỏi Đế Đô, bị Tề gia chèn ép.
Chứ hoàn toàn không thể nào biết được, trong đó là khổ nhục kế nằm gai nếm mật.
Đương nhiên quan hệ thật sự giữa Tề Đẳng Nhàn và Tề gia không thể tùy tiện cho người ta biết, nhưng Hướng Đông Tinh là ngoại lệ.
Dù sao thì khi Tề Đẳng Nhàn có thể đưa cho Hướng Đông Tinh năm mươi tỷ vàng để cô ta làm ăn, từ đó là có thể nhìn ra được mối quan hệ gắn kết giữa hai người rồi.
"Như vậy mới là người nhà." Hướng Đông Tinh nhìn hai anh em, khóe miệng vô thức cong lên thành một nụ cười, đúng là cô ta có chút ngưỡng mộ.
Tề Đẳng Nhàn rót cho Tề Vân Phong một chén trà, hỏi: "Sao lần này đại ca lại tư mình chạy đến Trung Hải thế?”
Tề Vân Phong đáp: "Bởi vì chuyện cậu làm ra quá lớn, lại liên quan đến nhiều thế lực như vậy, Tề gia chúng ta kiểu gì cũng phải ra mặt.”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu: "Đầu tư năm tỷ chỗ Từ gia cũng là chủ ý của anh chứ gì."
“Đương nhiên, dù sao chúng ta cũng không gặp mặt thường xuyên được, đến lúc đó cậu phải trả năm tỷ cho anh đó." Tề Vân Phong nở nụ cười bất đắc dĩ.
Sau khi đầu tư năm tỷ vào Từ gia, Tề Vân Phong có thể đường đường chính chính có lý do để chạy đến Trung Hải gặp Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa lý do này còn là do Từ Ngạo Tuyết chắp tay đưa tới.
Là Từ Ngạo Tuyết tự mình đến Tề gia nói về chuyện việc này, sau đó Tề Vân Phong mới khởi hành.
Trong lòng Hướng Đông Tinh nghĩ thầm: "Cũng chơi lớn quá rồi đấy, chỉ vì gặp nhau mà ngang nhiên đập thẳng năm tỷ vào đó! Thế lực đang muốn đối phó Tề Đẳng Nhàn rốt cuộc lớn đến cỡ nào mà lại làm cho người ta phải kiêng dè đến vậy?”
Nhưng trong nội tâm cô ta cũng không quá sợ hãi, thậm chí cũng chẳng có tí tẹo hối hận nào, nói kiểu gì thì nói, một khi giọt nước tràn ly, tập đoàn Hướng thị sẽ luôn ủng hộ Tề Đẳng Nhàn.
"Tôi phải nhắc nhở cậu, lần này Từ Ngạo Tuyết trở về từ Đế Đô, trông rất hung hãn, cậu phải thật cẩn thận đấy."
"Có người của Từ gia cung phụng, còn có cả cao thủ của Long Môn, thêm vài cao thủ được các thế lực lớn huấn luyện đều được cô ta mang về đây."
"Nếu cậu không thỏa hiệp, chắc chắn sẽ xảy ra tử chiến."
Sắc mặt Tề Vân Phong trở nên nghiêm trọng, nghiêm túc nói với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng nghe xong gật đầu, cười một tiếng: "Dù sao cũng là thế lực lớn của Đế Đô, có năng lực này cũng không phải chuyện lạ. Nhưng đại ca anh cứ yên tâm, tôi đã ở trong nhà tù U Đô nhiều năm như vậy cũng không phải là uổng công, nếu cô ta muốn động thủ với tôi, tôi sẽncho cô ta biết chữ chết viết thế nào.”
Tề Vân Phong trầm giọng nói: "Trước mắt thì Tề gia không giúp được gì cho cậu, ở nhà vẫn đang che giấu mọi chuyện rất kín đáo, chuyến này đều dựa vào chính cậu dàn xếp, nhà ta chỉ có thể âm thầm phối hợp.”
Tề Đẳng Nhàn híp mắt cười, đáp: "Không bao lâu nữa tôi cũng sẽ trở về Đế Đô, đến lúc đó hãy đặt dấu chấm cho nhiều năm oán hận kia đi!”
Nhìn thấy Tề Vân Phong có gì muốn nói lại thôi, Hướng Đông Tinh đứng lên chuẩn bị rời đi, cô ta từ khi sinh ra đã là một người có tài quan sát.
Tề Đẳng Nhàn lại thản nhiên nói: "Hướng tổng không cần kiêng dè như vậy, chúng ta là mối quan hệ thân thiết mà, cô cứ ở lại đi. "
“Đại ca, cô Hướng là người có thể tin cậy, cũng có thể nói là sống chết nương tựa lẫn nhau."
"Có chuyện gì cứ nói trước mặt cô ấy không sao cả."
"Tương lai tập đoàn Hướng thị sẽ trở thành trợ thủ đắc lực quan trọng nhất, để cho cô ấy biết một vài tình huống để chuẩn bị dần là vừa."
Sau khi Tề Vân Phong nghe nói như vậy liền thấy sửng sốt, sau đó khiếp sợ nhìn về phía Hướng Đông Tinh, lại nhìn Tề Đẳng Nhàn, trong ánh mắt kia mang theo ý hóng hớt rõ ràng.
"Ô em họ có bản lĩnh đấy, vừa mới từ nhà tù U Đô ra không bao lâu mà đã có được mối quan hệ như vậy." Tề Vân Phong cười ha ha nói.
"Tề tiên sinh suy nghĩ nhiều rồi, giữa chúng tôi không phải loại quan hệ như vậy, chỉ là quan hệ bạn bè kề vai sát cánh thôi." Hướng Đông Tinh lắc đầu, bâng quơ giải thích.
Tề Vân Phong liền nói: "Nói thì nói như vậy, nhưng sự tình thật sự như nào tôi cũng có biết được đâu, Hướng tổng không cần giải thích với tôi, đây là chuyện của hai người!”
Hướng Đông Tinh nhìn thấy biểu cảm dương dương đắc ý của Tề Đẳng Nhàn, xúc động đến mức suýt tặng cho hắn hai quyền, không biết tên này đắc ý cái gì vậy, không chủ động đứng ra giải thích một chút à?
Tề Vân Phong chậm rãi nói với Tề Đẳng Nhàn: "Thật ra hàm chuẩn tướng quân của cậu là chúng tôi thương lượng với Phó lão mà có.”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, chuyện này hắn thật sự không ngờ tới, vốn tưởng chỉ đơn giản là Phó Phong Vân muốn mượn sức hắn đến làm việc mà thôi.
"Việc chúng ta phải làm rất lớn, những chuyện tiếp theo tôi sắp nói không thể tiết lộ ra ngoài bất cứ điều gì..." Sắc mặt Tề Vân Phong trở nên nghiêm túc.
Tề Đẳng Nhàn ngồi nghiêm chỉnh lắng nghe, vẻ mặt nghiêm túc.
Hướng Đông Tinh ở một bên cũng chăm chú nghe, ánh mắt ngày càng trừng lớn hơn, cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ tham dự vào chuyện như vậy, cho dù bây giờ chỉ là đứng một bên nghe...
"Thái độ làm người của Phó lão quả khiến tôi bội phục, về sau tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực giúp ông ta." Tề Đẳng Nhàn nghe tề vân phong nói xong một phen, không khỏi chậc chậc tán thưởng, nghiêm túc nói.
"Có thể coi quyền lực là công cụ mang lại lợi ích cho người khác, thật sự rất bội phục."
"Phó lão có tín ngưỡng chân chính cho nên mới không sùng bái quyền lực, không bị lạc trong dục vọng quyền lực."
Hướng Đông Tinh ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu, hiện tại Phó Phong Vân đang ở vị trí cao, là Đại trưởng lão của bên Quân đội, rõ ràng ông ta có thể tiến lên thêm một bước nữa nhờ vào dàn xếp nhưng hết lần này tới lần khác lại không làm như vậy.
Ông ta lựa chọn một con đường khó khăn hơn...
Đó là thách thức đặc quyền.
Chương 400 Triệu gia
Tề Vân Phong không ở lại lâu, sau khi nói xong chính sự còn dặn dò Tề Đẳng Nhàn phải cẩn thận thêm vài lần, sau đó mới rời khỏi toà nhà của Tianlai Capital.
Sau khi ra ngoài cửa, ông ta lấy điện thoại di động gọi cho Từ Ngạo Tuyết, lạnh lùng nói: "Từ tổng, cô tự xem mà làm đi, thẳng oắt này không hề nể mặt tôi!”
Từ Ngạo Tuyết sửng sốt, không hài lòng nói: “Ngay cả đại ca anh mà anh ta cũng không nể mặt sao?”
Tề Vân Phong cười lạnh một tiếng, chế nhạo: "Năm đó cậu ta bị trục xuất khỏi Đế Đô, trong lòng mang oán hận, làm sao còn có thể nhận tôi là đại ca nữa? Còn suýt đánh tôi một trận kia kìa!”
“Từ tổng cô muốn xử lí cậu ta như nào thì làm như vậy đi, nhất định phải khiến tổn thất của chúng ta ở mức thấp nhất!”
"Tôi ở bên này đã cố gắng hết sức rồi."
Từ Ngạo Tuyết đáp: "Được, tôi đã biết, làm phiền Tề tiên sinh rồi.”
Tề Vân Phong thẳng tay cúp điện thoại, sau đó như có điều gì suy nghĩ quay đầu lại nhìn tòa nhà của Tianlai Capital.
Ông ta vẫn cảm thấy hơi lo lắng cho Tề Đẳng Nhàn, dù sao thì ông ta cũng không biết rõ những năm gần đây Tề Đẳng Nhàn đã trưởng thành đến mức nào.
Lần này Từ Ngạo Tuyết trở về từ Đế Đô, chắc chắn đã có chuẩn bị mới đến.
Không lâu sau, Tề Vân Phong lại nhận được một cuộc điện thoại khiến sắc mặt ông ta trở nên thay đổi.
"Từ Ngạo Tuyết mời người của Triệu gia tới đây?" Vẻ mặt Tề Vân Phong trầm lại hỏi.
Triệu gia chính là gia tộc bên mẹ của Tề Đẳng Nhàn, ngày thường không bao giờ có tiếp xúc gì với bên ngoài, lại vô cùng khiêm tốn, nhưng tuyệt đối không có ai dám chọc giận bọn họ vì đều biết họ cực kỳ đáng gờm.
Bên kia điện thoại đáp: "Người tới chỉ là nhân vật bên ngoài, là họ hàng xa của Triệu gia, nhưng cũng mang họ Triệu.”
Tề Vân Phong thở phào nhẹ nhõm, lạnh giọng nói: "Không phải người của Triệu gia là tốt rồi."
“Nhưng mà... Tề tiên sinh, người này cũng rất khó để đối phó!”
"Người này tên là Triệu Hằng Vũ, sư phụ là Triệu Biện Tử của Triệu gia..."
Tề Vân Phong nghe được lời này, đồng tử đột nhiên co rụt lại, thấp giọng nói: "Đệ tử của Triệu Biện Tử?! "
“Đúng vậy." Đối phương khó khăn đáp một tiếng.
Tề Vân Phong hít sâu một hơi: "Để tôi liên lạc với bác một chút, xem ông ấy nói như thế nào!”
Tuy Triệu Hằng Vũ là một người trẻ tuổi vô danh, nhưng sư phụ của cậu ta lại là người có tên tuổi lớn của Triệu Gia!
Triệu Biện Tử hiện giờ đã hơn một trăm tuổi, vẫn luôn ở sau lưng Triệu gia làm thủ hộ thần, võ công cao cường khiến cho người ta phải thán phục.
Đồ đệ mà ông ta dạy ra chắc chắn có thực lực. Hoặc là rất mạnh, tuyệt đối rất mạnh!
Bác của Tề Vân Phong, cũng chính là bố Tề Đẳng Nhàn, Tề Bất Ngữ.
Tề Bất Ngữ đã mất tích hai ba năm, cho tới bây giờ cũng là ông chủ động liên lạc với người khác, người khác rất khó để có thể liên lạc với ông.
Kết quả, tin tức Tề Vân Phong nhận được là —— bình tĩnh quan sát tình hình.
Điều này làm cho Tề Vân Phong ngẩn người, hiển nhiên Tề Bất Ngữ vô cùng tin tưởng con trai Tề Đẳng Nhàn của mình, cho rằng Triệu Hằng Vũ có ra tay như thế nào cũng gây ra ảnh hưởng gì nghiêm trọng.
"Mười năm nay em họ đã thay đổi lớn như vậy? Ngay cả đồ đệ của Triệu Biện Tử mà bác cũng không để vào mắt?” Tề Vân Phong cầm di động mất hồn.
Khi biết được Triệu Hằng Vũ được Từ Ngạo Tuyết mời tới, ông ta còn định liều ra giúp Tề Đẳn Nhàn một tay nhưng nếu làm như vậy, nhiều năm nằm gai nếm mật kia sẽ trở thành chuyện cười.
Vì vậy ông ta phải chịu đựng.
Hơn nữa Tề Bất Ngữ đã nói như vậy rồi, ông ta cũng kiềm chế suy nghĩ giúp đỡ Tề Đẳng Nhàn lại.
“Nữ chiến thần Hoa Quốc Ngọc Tiểu Long, đồ đệ Triệu Biển Tử Triệu Hằng Vũ, Từ Ngọc Giai được Từ gia coi trọng. Đội hình này em họ thật sự có thể chống đỡ được sao?” Tề Vân Phong vẫn hơi bất an, nhưng không có biện pháp gì.
Ông gửi tin nhắn đi nhắc nhở Tề Đẳng Nhàn, bảo hắn phải thật cẩn thận.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy tin nhắn Tề Vân Phong gửi tới thì lâm vào trầm tư, sau đó cười cười: "Xem ra Từ Ngạo Tuyết vẫn rất coi trọng tôi, nể mặt mà đưa ra một đội hình hoành tráng như vậy!”
Hướng Đông Tinh nói: "Nếu không chắc thì cách khác đi, bọn họ đã muốn giết người thì chúng ta phải có biện pháp phòng bị.”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu từ chối: "Ứng chiến là điều tất yếu thôi, nói cách khác thì khi những thế lực kia tập trung lại sẽ khiến tập đoàn Hướng thị gặp rắc rối.”
Hắn đặt điện thoại di động của mình lên mặt bàn, cười nói: "Phản ứng của Từ Ngạo Tuyết cũng rất nhanh đấy!”
Lời này vừa nói xong, điện thoại di động vang “đinh” một tiếng, chính là tin nhắn đến từ Từ Ngạo Tuyết.
Nội dung trên tin nhắn sóng yên biển lặng, nhìn không ra có gì lạ cả chỉ là đơn giản mời khách ăn cơm mà thôi.
“Hồng Môn Yến à!” Hướng Đông Tinh cũng nhận được tin nhắn, cười lạnh nói.
"Tất nhiên rồi!" Tề Đẳng Nhàn nhún vai: "Tiếc là chúng ta không có Phàn Khoái, Từ Ngạo Tuyết cũng không phải Sở Bá Vương thiếu quyết đoán.”
(*) Nhân vật trong Hồng Môn yến
Hướng Đông Tinh hỏi: "Tôi nên đi không? Có liên luỵ đến anh không.”
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Tất nhiên là cần cô rồi, nếu cô không đi lại giảm khí thế. Hơn nữa, mục đích của Từ Ngạo Tuyết là muốn cô nhìn thấy tôi bại dưới tay cô ta, như vậy mới uy hiếp được người khác."
“Cô cứ yên tâm đi với tôi, trước khi Từ Ngạo Tuyết giải quyết tôi sẽ không động vào cô đâu."
"Bởi vì cô ta biết nếu không loại trừ tôi thì nhằm vào cô cũng vô dụng."
Hướng Đông Tinh khẽ cười: "Được, vậy tôi sẽ đi bữa tiệc Hồng Môn yến này với anh! Tôi cũng muốn nhìn xem Từ Ngạo Tuyết ở trước mặt chúng ta còn mang được vẻ tự đắc gì!”
Tề Đẳng Nhàn híp mắt lại: "Từ Ngạo Tuyết... người trời sinh đã kiêu ngạo của Từ gia, cùng Ngọc Tiểu Long ở Đế Đô cũng song xu song tuyệt, khiến cô ta chạy vào ngõ cụt cũng là chuyện khiến người khác cảm thấy thú vị.”
Không kể là nhan sắc, dáng người, khí chất, hay xuất thân của Từ Ngạo Tuyết đều không có bất kỳ tật xấu gì, cô ta luôn có khí chất như quý phi, công chúa trong hoàng cung thời cổ đại.
Khi một đất nước bị phá huỷ, thường là hậu cung của Hoàng đế gặp tai hoạ lớn nhất, phàm là nữ nhân có dính líu đến hoàng thất đều không ai có thể có được kết quả tốt.
Bởi vì thân phận xuất thân của họ được đặt ở đó.
Chơi đùa với con gái và phi tử của Hoàng Đế, chỉ nghĩ thôi đã khiến người khác cảm thấy phấn khích rồi.
Những việc công thành nhổ trại Tề Đẳng Nhàn không có tí hào hứng nào, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy thú vị chính là có thể hung hăng tát một cái lên mặt Ngọc Tiểu Long.
Đúng lúc này, Dương Quan Quan vô cùng vội vàng gõ cửa tiến vào.
"Có chuyện gì vậy? Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô kìa!” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy bộ dáng này của cô ta thì tức giận quát lớn.
"Ngọc tướng lĩnh tới rồi..." Dương Quan Quan miệng đắng lưỡi khô, khó khăn nói.
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó thản nhiên nói: "Để cho cô ta vào!”
Dương Quan Quan lập tức quay đầu chạy ra ngoài, cô ta cũng không muốn biểu hiện gấp gáp như vậy nhưng người tới... Dù sao cũng là Ngọc Tiểu Long!
Cả Hoa Quốc, thậm chí trên thế giới, làm gì có được mấy người phụ nữ giống như Ngọc Tiểu Long?
"Cô ta đến đây để làm gì?" Hướng Đông Tinh hỏi.
"Nói nhảm." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Trong lòng cô ta có một khúc mắc, thường khi làm chuyện nào đó mà mình không tình nguyện đều sẽ đến nói nhảm.”
Hướng Đông Tinh cười, nói: "Anh với cô ta rất hiểu nhau nhỉ, tôi thấy hai người thử ghép thành một đôi xem sao.”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Trong lòng tôi chỉ có một người duy nhất, cũng không phải Hướng tổng không biết.”
Hướng Đông Tinh cười như không cười, dựng thẳng ngón giữa hướng vào mặt Tề Đẳng Nhàn.
Sau buổi sáng này, Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Dương Quan Quan là một nhân tài chân chính, điều này cũng hoàn toàn thay đổi tâm lý giảng dạy của hắn.
Hắn muốn dùng phương thức nghiêm khắc hơn để huấn luyện Dương Quan Quan, bồi dưỡng cô ta thành một bậc thầy của thế hệ.
Sau khi bài huấn luyện buổi sáng chấm dứt, Tề Đẳng Nhàn bảo Dương Quan Quan đến cửa biệt thự chờ mình, hắn vào phòng lục lọi một lát, lấy ra một quyển sổ ghi chép, đưa cho Dương Quan Quan.
"Đây là cái gì?" Dương Quan Quan ngạc nhiên.
"Trở về đọc kỹ rồi từ từ suy nghĩ, chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi." Tề Đẳng Nhàn không nói nhiều, sau đó liền đóng cửa trở về.
Dương Quan Quan mở bìa ra xem, trên trang tiêu đề viết bốn chữ lớn —— Thực chiến thuật chân.
Tiếp theo là lời nói đầu:
Từ năm mười hai tuổi tôi đã bắt đầu tập võ, lấy Hình Ý để nhập môn, sau đó tập bát quái, Thái Cực, đến năm hai mươi hai tuổi, tổng cộng đã luyện võ được mười năm, từ nhỏ đến lớn tham gia hơn trăm trận thực chiến. Tôi muốn sử dụng cuốn sách này để ghi lại những trận đánh ấn tượng nhất trong số đó.
Hoàng Sung không biết từ đâu xuất hiện, ghé đầu qua nhìn, kinh ngạc thốt lên: "Mẹ kiếp... Sư phụ thiên vị quá rồi đó, sư muội, quyển sách này cũng sao chép ra cho tôi một bản đi?”
Dương Quan Quan cười như không cười khép quyển sách lại, liếc hắn anh ta một cái: "Còn dám gọi tôi là sư muội?”
Da đầu Hoàng Sung tê dại, liên tục ho khan: "Thì cô đã thành sư nương đâu?”
(*) Sư nương: Vợ của sư phụ
Dương Quan Quan nói: "Hắn không bảo cho anh xem, anh tự đến hỏi đi, nếu hắn gật đầu thì tôi đi sao chép cho anh một bản.”
Dương Quan Quan rất nhanh đã lái xe đến công ty, sau đó thay một bộ quần áo mới, ngồi trước bàn làm việc đọc quyển "Thực chiến thuật chân" này.
"Cái này cũng quá đặc sắc rồi..."
Sau khi Dương Quan Quan đọc mấy trang, chỉ cảm thấy mình đang đọc một quyển tiểu thuyết võ hiệp hiện đại.
Trong sách Tề Đẳng Nhàn tường thuật chi tiết về quyền pháp của đối thủ cùng với sự am hiểu về đấu pháp, sau đó viết ra lúc ấy hắn ứng chiêu như thế nào, đồng thời nghiêm túc giảng giải tâm lý, suy nghĩ cùng với sự biến hóa tiếp theo khi giao chiến.
Sau mấy bài thực chiến, còn có trình bày một vài cảm giác và quan điểm của hắn khi luyện quyền.
"Đây chính là bí tịch võ công trong tiểu thuyết võ hiệp, mà chỉ có nhân vật chính mới có thể đạt được! Hy vọng một ngày nào đó, mình cũng có thể luyện võ được đến mức này.” Dương Quan Quan nhìn mà thở dài, vẫn còn chưa thỏa mãn.
Đúng lúc này, mặt bàn vang lên mấy tiếng khiến cô ta giật nảy mình, vừa ngẩng đầu liền thấy Tề Đẳng Nhàn.
"Giờ làm việc mà ngồi đây đọc sách giải trí, hàng năm trả lương cô cao như như vậy để cô làm việc thế này à?" Tề Đẳng Nhàn khó chịu hỏi.
“A, tôi cất ngay..." Dương Quan Quan vội vàng nói.
Sau đó, cô ta phát hiện, mình ngồi lâu như vậy nhưng mông không đặt trên ghế, mà đang đứng tấn, vậy mà không có chút cảm giác mệt mỏi naog.
Điều này làm cho cô ta không khỏi ngạc nhiên!
Sau đó, không khó tránh khỏi có chút đắc ý, đây chính là thiên phú bẩm sinh sao? Mới hai ngày đã nắm giữ được bí quyết của trung bình tấn!
Tề Đẳng Nhàn như nhìn ra tâm tư của cô ta, khinh thường nói: "Đứng tấn đơn giản như vậy mà mất tận hai ngày, thật sự là ngu ngốc tột cùng rồi, người bình thường chỉ cần có nửa ngày thôi!”
Dương Quan Quan sửng sốt, nhanh chóng mất tinh thần, hỏi: "Vậy lúc trước anh luyện đứng tấn mất bao lâu?"
“Tôi ấy à? Vài phút.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đáp, hoàn toàn không nhìn ra được dáng vẻ đang nói dối.
Dương Quan Quan mím môi: "Vậy Hoàng Sung hiện tại còn chưa nắm giữ được bí quyết..."
"Vậy chỉ có thể nói cậu ta còn ngu ngốc hơn cô, tôi còn nói được gì khác sao?" Tề Đẳng Nhàn nhún vai.
Dương Quan Quan thở dài, xem ra đúng là cô ta hơi ngốc thật, loại chiêu đơn giản như đứng tấn mà mình tốn tận hai ngày mới có thể nắm giữ, mất mặt quá đi...
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng không khỏi nảy ra một ý nghĩ, cô nàng này thông minh thì đúng là thông minh thật, nhưng có đôi khi, đầu óc không đủ tỉnh táo, rất dễ lừa gạt.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Đọc kỹ quyển sách này, nghiêm túc vào, tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ giảng dạy, đến lúc đó cô tha hồ nếm mùi đau khổ, nhớ đừng khóc là được.”
Dương Quan Quan cắn răng nói: "Tôi sẽ cố gắng!”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu.
Dương Quan Quan lại nói: "À đúng rồi, sáng nay tôi thấy Mông Mộng cũng chạy bộ... Lúc đó tôi lái xe đi ngang qua, khoảng bốn rưỡi sáng.”
Tề Đẳng Nhàn liền ngẩn người, xem ra, sự thay đổi của Kiều Thu Mộng đúng là đáng kinh ngạc, cô ta nói muốn cố gắng làm chuyện mình muốn làm, xem ra là sự thật.
Tề Đẳng Nhàn cho rằng, cách đơn giản nhất để một người thay đổi bản thân là bắt đầu từ việc thay đổi vóc dáng.
Bởi vì thay đổi trạng thái cơ thể là dễ nhất, chỉ cần mỗi ngày kiên trì tập thể dục sẽ rèn ra đức tính kiên trì, sau đó làm bất cứ điều gì cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
"Có phải anh kích thích cậu ấy không?" Dương Quan Quan lại nói.
“Tôi kích thích vẻ mặt cô thì có!” Tề Đẳng Nhàn tức giận đập vào gáy cô ta một cái.
Dương Quan Quan sợ tới mức giật mình, cô ta thoáng muốn đứng lên, nhưng vừa mới đứng tấn lâu như vậy, trong cơ bắp đều là axit lactic, còn đeo thêm đôi giày cao gót bảy phân nữa…
Cơ thể cũng tự nhiên mà ngã một cách vô cùng máu chó về phía trước.
Tề Đẳng Nhàn thấy cô thư ký nhỏ chủ động ôm ấp, chuyện tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ qua, tên tư bản chó má này liền vươn tay ra ôm người vào lòng.
“Anh anh anh, anh làm gì vậy, trong công ty mà dám đùa giỡn lưu manh?” Sắc mặt Dương Quan Quan đỏ bừng đẩy người ra, vừa thở hổn hển vừa mắng.
"Rõ ràng là tôi làm việc thiện, vừa rồi thấy cô sắp ngã nên mới đưa tay đỡ một phen, sao cô không hiểu chuyện chút nào vậy?" Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói.
Dương Quan Quan nghiến răng nghiến lợi.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Đừng nhúc nhích.”
Sau đó, hắn đưa tay ra.
Dương Quan Quan sợ tới mức không dám động đậy, kết quả là hắn chỉ đưa tay nhẹ nhàng vén tóc cô ta, giúp cô ta sửa lại mái tóc một chút.
"Không sờ ngực cô nên cô thất vọng?" Tề Đẳng Nhàn cười hỏi.
“Tôi bóp chết anh!” Dương Quan Quan vô cùng hung ác vươn hai tay ra, làm ra động tác muốn bóp chết người.
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Cố gắng luyện tập thật tốt, tôi xem trọng cô lắm đấy, tuy hơi ngu ngốc nhưng vẫn có thể luyện ra gì đó, cố lên!”
Sau khi nói xong, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp xoay người trở về phòng làm việc của mình.
Dương Quan Quan thở phào nhẹ nhõm, sau khi ngồi xuống, trong lòng lại hoảng loạn không thôi, luôn cảm thấy vừa nãy cô ta ở cùng Tề Đẳng Nhàn giống như tán tỉnh ấy.
“A, mình nên làm cái gì bây giờ!” Đối với Dương Quan Quan đoạn tình cảm ái muội này rất mông lung, đưa tay nâng cằm mình lên, bực bội thở dài.
Sau đó, cô ta hơi nâng mông rời khỏi ghế, dùng tư thế đứng tấn bắt đầu làm việc, đứng được một lát cảm thấy chân không chịu nổi, dứt khoát cởi giày cao gót ra đứng chân trần.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn cảm thán Dương Quan Quan thật sự là một nhân tài dễ uốn, đã bẩm sinh có tài mà lại còn cố gắng như vậy, nhất định phải ra sức bồi dưỡng mới được.
Lần đầu tiên, hắn muốn bồi dưỡng Dương Quan Quan không chỉ vì ngực của cô ta to...
Gần trưa, Dương Quan Đóng tới gõ cửa.
"Tề tổng, có khách tới văn phòng, là Hoàng đại tiên sinh." Dương Quan Quan nói.
"Ồ? Vậy thì vào đi!” Tề Đẳng Nhàn nói.
Hoàng Văn Đào đi vào phòng làm việc, cười ha hả chào hỏi Tề Đẳng Nhàn, nói: "Tề tổng, đã lâu không gặp!”
Tề Đẳng Nhàn mời Hoàng Văn Đào ngồi xuống sô pha, bảo Dương Quan Quan đi rót trà.
Dương Quan Quan tức không chịu được, cô ta thân là thư ký của hội đồng quản trị, không phải thư ký chạy vặt!
Cô ta đã sớm nói Tề Đẳng Nhàn tuyển một thư ký chuyên môn bưng trà rót nước về, nhưng nói gì hắn cũng không làm, điều này khiến cô ta tức muốn chết.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể trợn trắng mắt rót trà cho hai vị lãnh đạo.
Chương 397 Từ gia
Hoàng Văn Đào tới tìm Tề Đẳng Nhàn thăm dò, sau đó Tề Đẳng Nhàn thành thật báo cáo.
Số vàng năm mươi tỷ của Hướng Đông Tinh, chính cô ta cũng đã công khai tuyên bố với bên ngoài, không có gì phải giấu diếm.
Sau khi Hoàng Văn Đào xác nhận vài lần, trợn mắt há mồm, cả người đều hồn phi lạc phách...
Ông ta đã đầu tư vào liên minh thương nghiệp của Từ thị vài ba tỷ, tập đoàn Hướng thị có nền tảng vững chắc như vậy, xem chừng có vẻ ổn hơn!
“Tôi thật sự hối hận!" Hoàng Văn Đào tức giận đến mức suýt nữa đấm ngực dậm chân tại chỗ.
Dù sao thì hồi trước Tề Đẳng Nhàn đã từng chủ động đến Hoàng gia tìm ông ta nói chuyện, bảo ông ta nhanh chóng rút vốn mà ông ta lại không tin.
Khi Vương Vạn Kim rút vốn còn bị mọi người cười cợt một phen, hiện tại xem chừng người giàu nhất Trung Hải như người ta là danh xứng với thực, khứu giác nhạy bén hơn đám người bọn họ nhiều.
Hoàng Văn Đào nhìn Tề Đẳng Nhàn, trông mong nói: "Có biện pháp gì giúp cho tôi bảo toàn được khoản tài chính này không?"
Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười, nói: "Hoàng đại tiên sinh sao lại hỏi câu ngây thơ như vậy, một khi chúng tôi ăn thì nhất định là ăn hết, chẳng lẽ còn chỉ mặt nói không ăn tiền của ông?"
Hoàng Văn Đào bất đắc dĩ thở dài, như cha mẹ chết.
Mọi người lúc này cũng đã phát hiện tập đoàn Hướng thị có điểm không thích hợp, chẳng qua vẫn đang tự mình lừa gạt mình, nói tập đoàn Hướng thị đang cố gắng chống đỡ, ngoan cố chống chịu đến cuối.
“ Tôi hỏi thêm một câu, năm mươi tỷ vàng này ở đâu ra? "Hoàng Văn Đào chua xót hỏi.
“Tôi cho!" Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
“Hả! Cậu có nhiều tiền như vậy?!" Hoàng Văn Đào khiếp sợ nhìn Tề Đẳng Nhàn.
“Không giống sao?" Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình.
Một thân âu phục, ăn mặc chỉnh tề vô cùng, nhìn thế nào cũng ra dáng đại boss.
Hoàng Văn Đào cười khổ nói: "Có mắt không biết Thái Sơn, không nghĩ tới cậu lại giàu có như vậy! Kia cái gì, xin Tề tổng cho tôi ít mặt mũi, hỗ trợ liên hệ với Hướng tổng để hợp tác mấy hạng mục được không?"
“Dự án cảng nước sâu lợi nhuận lớn như vậy, một mình Hướng thị ăn cũng không hết.”
“Có tôi tham gia, chưa nói đến có bao nhiêu lợi ích, nhưng ít nhất có thể bảo vệ hộ tống, không ai dám quấy rối hạng mục này.”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, cười nói: "Được, lát nữa tôi sẽ nói với Hướng tổng.”
Hoàng Văn Lãng là người đứng đầu thành phố Trung Hải, Hoàng Văn Đào cũng là thương nhân rất có sức ảnh hưởng ở tỉnh Đông Hải, ông ta chủ động muốn hợp tác, đương nhiên Tề Đẳng Nhàn không có lý do gì để từ chối.
Dự án cảng nước sâu ở Đông Hải có lợi nhuận quá lớn, chắc chắn sẽ có nhiều chó mắt đỏ. Thế nên có người có thực lực phối hợp chung sẽ có thể đàn áp được bọn đạo trích kia.
"Cám ơn Tề tổng, không có việc gì tôi đi trước. Chỉ là muốn nhắc cậu một tiếng, Từ tổng trở về Đế Đô, cậu phải cẩn thận một chút.” Hoàng Văn Đào thấp giọng nói.
"Cám ơn Hoàng đại tiên sinh nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận." Tề Đẳng Nhàn cười cười đáp.
Từ Ngạo Tuyết quay về Đế Đô thì có thể làm gì?
Chắc là huy động vốn hoặc là chuyển binh cứu viện, đối với chuyện này Tề Đẳng Nhàn đã sớm có dự liệu.
Dương Quan Quan đưa Hoàng Văn Đào ra khỏi phòng làm việc, lúc này mới quay đầu nói với người khác: "Cứ như vậy nói tin tức cho ông ta biết, có phải hơi tự cao không?”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Hướng Đông Tinh sớm đã tuyên bố mình nhận được năm mươi tỷ đầu tư, có gì đâu mà tự cao?”
Dương Quan Quan đăm chiêu nói: "Có thể nhìn ra được, Hoàng đại tiên sinh có vẻ rất hối tiếc."
“Có thể không hối tiếc sao? Nhìn mấy tỷ của mình trôi nổi như thế, có thể không hối hận sao được?” Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng.
Hoàng Văn Đào cũng không có tiền như Vương Vạn Kim, mấy tỷ đó không cánh mà bay ông ta sẽ đau lòng muốn chết, dù gì cũng là tích cóp hơn nửa đời của ông ta.
Lúc này, Từ Ngạo Tuyết đang ở Từ gia tại Đế Đô.
Các trưởng bối Từ gia mặt ai nấy đều đen như đáy nồi, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Ngạo Tuyết.
Ngày thường, Từ Ngạo Tuyết có thể kiếm tiền cho bọn họ, là thần tài của họ, không ai dám đắc tội.
Nhưng lúc này đây, Từ Ngạo Tuyết đã đem toàn bộ tập đoàn Từ thị đổ hết vào tỉnh Đông Hải, hơn nữa còn có khả năng mất trắng toàn bộ, điều này làm cho lòng ai nấy đều nóng như lửa đốt.
“Ông nội, lần này là cháu sơ suất, nhưng cũng không phải đã hết khả năng lật ngược tình thế.” Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết tái nhợt.
Ông cụ Từ ngồi ở trên ghế thái sư, lạnh lùng nhìn cô ta, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Tiền của chúng ta, có thể rút ra bao nhiêu?"
Từ Ngạo Tuyết mấp máy miệng, nói: "Đã đổ vào toàn bộ, trong tay chỉ còn lại khoảng hai, ba tỷ... Nếu như bây giờ rút lui, nhiều lắm có thể rút lại mười phần trăm.”
Hướng Đông Tinh gài bẫy thật sự quá sâu, hơn nữa phía sau còn là dây xích liên hoàn, từng vòng từng vòng, một khi cô ta giẫm chân vào liền không bò ra được.
Rút ra mười phần trăm vốn, cái này đã không còn gọi là tráng sĩ chặt tay, mà là gọi tráng sĩ mổ bụng…
Cho dù lấy tiền về cũng không thể nào duy trì vận hành được tập đoàn Từ thị lớn như vậy!
Huống chi còn có nhiều thế lực lớn đang đầu tư rất nhiều tiền vào tập đoàn Từ thị, nếu Từ Ngạo Tuyết thất bại, trách nhiệm phải gánh sẽ rất lớn.
Cái nồi này, không ai cõng nổi!
Chỉ riêng mười tỷ kia của Ngọc gia, Từ gia đã cõng không nổi... Tuy Ngọc Tiểu Long nhất định sẽ chủ động giúp Từ Ngạo Tuyết đảm đương nhưng tất nhiên phía Ngọc gia vẫn sẽ trách tội.
"Vô dụng, Từ Ngạo Tuyết con nhỏ vô dụng này, cầm nhiều tiền như vậy mà bị một xí nghiệp tỉnh Đông Hải đánh bại!"
"Từ Ngạo Tuyết cô làm ăn cái gì bọn tôi không biết, ỷ mọi người tín nhiệm cô nên bây giờ cô cầm tiền của chúng ta đi ném đá trên sông đấy à?"
"Cô còn mặt mũi trở về Đế Đô đòi tiền sao? Đưa cho cô nhiều tiền như vậy đều mất sạch, cô còn muốn bao nhiêu nữa?!"
Người nhà Từ gia sau khi nghe Từ Ngạo Tuyết nói thế, đều tức giận đến tím mặt, mấy chục tỷ bỏ ra mà bây giờ chỉ có thể rút được nhiều nhất mười phần trăm?
Hơn nữa, số tiền này còn dính líu tới rất nhiều gia tộc lớn... Trong đó có Khang gia đầu tư vào mười tỷ, con mẹ nó làm gì có ai mà cõng được món nợ này?!
Từ Ngạo Tuyết thấp giọng nói: "Chúng ta chưa có thua, vẫn còn lá bài cuối cùng!"
"Ông nội, cho cháu mượn người..."
“Cháu trở về để lật ngược ván bài này!”
Ông cụ Từ vỗ nhẹ trán mình, sau đó trầm giọng nói: "Ngạo Tuyết, đây là cơ hội cuối cùng của cháu, hy vọng cháu có thể nắm chắc.”
“Cháu muốn người nào, ông nội đều cho.”
"Nhưng nếu như cháu không thể hoàn thành nhiệm vụ này, vậy thì trách nhiệm cuối cùng sẽ do một mình cháu gánh vác!"
Từ Ngạo Tuyết trịnh trọng gật đầu: "Ông nội yên tâm, cháu nhất định sẽ làm được!”
Lúc này bố mẹ Từ Ngạo Tuyết dùng ánh mắt lo lắng nhìn con gái.
Bọn họ biết, con gái mình quá cao ngạo, có thể làm cho người kiêu ngạo như cô ta trở về Đế Đô cúi đầu xin xỏ mọi người, nhất định là vô cùng khó giải quyết.
“Tề gia cũng để ở chỗ chúng ta năm tỷ, liên lạc với người Tề gia một chút, để cho bọn họ ra mặt." Ông cụ Từ trầm ngâm một lát, nói với Từ Ngạo Tuyết.
“Cháu cũng đang có ý này, để cháu đến Tề gia một chuyến." Từ Ngạo Tuyết trầm giọng đáp.
Tình cảnh khốn cùng này đều do Tề Đẳng Nhàn mà ra, mà Tề Đẳng Nhàn này, là người của Tề gia ở Đế Đô.
Tề gia cũng không thể nào vô duyên vô cớ cứ như vậy mà tổn thất năm tỷ được.
Trận này không chỉ là trận chiến giữa hai thương nghiệp, mà còn dính líu đến rất nhiều thế lực khác nữa…
Chương 398 Lợi nhuận trăm tỷ
Trong những ngày tiếp theo, vòng tròn thương mại ở Đông Hải bùng nổ.
Liên minh thương nghiệp Từ thị bắt đầu tan tác hết cả, cuộc phản công toàn diện từ tập đoàn Hướng thị cũng tới.
Cổ phiếu của các doanh nghiệp do tập đoàn Từ thị đứng đầu, chỉ trong mấy ngày này xanh mướt một mảng, không nhìn được tí đỏ nào.
Tập đoàn Hổ Môn, vào sáng cùng ngày đột nhiên tuyên bố đóng cửa phá sản.
Những người đầu tư vào dự án của Từ Ngạo Tuyết đều trở nên phát điên.
“Hướng tổng tới rồi!” Trước cửa lớn của Tianlai Capital, Hoàng Sung nhìn thấy xe của Hướng Đông Tinh dừng lại liền hô to một tiếng.
Trong công ty, nhân viên lớn nhỏ lập tức chạy tới, đứng thành hai hàng xen kẽ, chào hỏi Hướng Đông Tinh.
Hướng Đông Tinh đẩy cửa xuống xe, đi vào công ty, ngay lập tức tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Điều này làm cho cô ta nhất thời ngẩn ra, sau đó mỉm cười gật đầu với mọi người, nói: "Gần đây mọi người vất vả rồi, kiên trì thêm một chút nữa, bình minh thắng lợi ngay trước mắt!”
Tất cả mọi người đều hoan hô, cả tập thể hô to: "Hướng tổng vạn tuế!”
Hướng Đông Tinh không nói nhiều với bọn họ mà trực tiếp vào phòng làm việc tìm Tề Đẳng Nhàn.
Vừa vào văn phòng đã nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang tựa vào ghế ông chủ, hai chân gác lên bàn làm việc, bộ dáng lười biếng.
Hắn nghe được tiếng động thì miễn cưỡng mở mắt ra: "Hướng tổng đến đấy à, kiếm chỗ ngồi rồi tự rót trà uống nhé.”
Hướng Đông Tinh nhìn thấy một màn này thì tức muốn xì khói, mấy ngày nay mình mệt thành chó mà trông tên này lại rất thoải mái đấy nhỉ!
Hướng Đông Tinh đi tới trước bàn làm việc, vỗ tay lên mặt bàn, nhíu mày nói: "Tề tổng, anh không quan tâm tí nào đến năm mươi tỷ vàng của mình à?”
Tề Đẳng Nhàn cười thoải mái, nói: "Có cái gì cần tôi phải lo lắng nữa, dù sao cũng có cô ra trận rồi, hơn nữa, không phải sáng sớm nay tập đoàn Hổ Môn đã tuyên bố phá sản rồi sao?”
Tập đoàn Hổ Môn là doanh nghiệp đáng gờm nhất đối với Hướng Đông Tinh nhưng bây giờ đã bị một số tiền lớn đập xuống, vỡ tá lả không còn hình thù rồi.
Hơn nữa, Định Hải Thần Châm Vương Hổ của tập đoàn Hổ Môn cũng đã sớm bị Tề Đẳng Nhàn giết chết, bên phân đà Long Môn có Mã Hồng Tuấn chống đỡ, tài nguyên cung cấp lại vốn có hạn, thế nên trở thành kẻ đầu tiên phá sản cũng không có gì lạ cả.
"Từ Ngạo Tuyết từ Đế Đô về rồi." Hướng Đông Tinh nhìn Tề Đẳng Nhàn, nghiêm túc nói.
"Ồ!" Tề Đẳng Nhàn bâng quơ gật đầu, tỏ vẻ không quan tâm.
"Lần này cô ta trở về, cũng là lần đại quyết chiến cuối cùng." Ánh mắt Hướng Đông Tinh sâu thẳm, muốn tìm chút cảm xúc nào đó từ trên người Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn không để ý như cũ, chỉ chậm rãi để hai chân xuống khỏi mặt bàn, nói: "Đến thì đến, dù sao cũng đã sớm dự liệu được có ngày như vậy rồi, không lẽ giờ cô còn lo lắng gì à?”
Hướng Đông Tinh bình tĩnh nói: "Tôi nhận được tin tức rằng cô ta đã đến Tề gia một chuyến.”
Tề Đẳng Nhàn nghe nói như vậy, ánh mắt đột nhiên thay đổi, khí chất cả người trở nên bình tĩnh lại sắc bén.
"Vậy thì sao? Tôi với Tề gia đã không còn quan hệ từ lâu.”
“Lúc trước, chính bọn họ đuổi tôi và bố ra khỏi Đế Đô!”
"Nếu lúc trước Tề gia kiên quyết đứng về phía bố con chúng tôi, thì đã chẳng có nhiều phiền toái đến vậy."
Giọng hắn lạnh lùng, thái độ đối với Tề gia có vẻ rất khinh thường.
Hướng Đông Tinh lại nói: "Chắc người của Tề gia sẽ đến gặp anh.”
Tề Đẳng Nhàn liền đáp: "Đến thì tiếp, dù sao cũng đã nhiều năm chưa gặp mặt, gặp một lần cũng chẳng sao cả.”
Hướng Đông Tinh hỏi: "Anh sẽ không thay đổi chủ ý chứ?”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi có gì để thay đổi ý định?”
Hướng Đông Tinh: "Bọn họ hứa lợi ích, cho phép anh trở về Đế Đô, anh không lung lay à?”
Tề Đẳng Nhàn thấy vậy không nhịn được nở nụ cười, vừa cười vừa lắc đầu.
"Anh cười cái gì?" Hướng Đông Tinh không khỏi liên tục nhíu mày.
"Tôi cười cô ngốc đấy! Tôi muốn trở về Đế Đô phải cần ai cho phép nữa sao?” Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn trở nên lạnh lùng, lạnh nhạt nói.
Hướng Đông Tinh không khỏi ngạc nhiên, sau đó cô ta gật đầu: "Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, rót cho Hướng Đông Tinh một chén trà.
"Mấy ngày gần đây, tôi cảm thấy tần suất có kẻ nhìn chằm chằm vào mình ngày càng nhiều, chỉ là không có ai trong số bọn chúng dám tuỳ tiện ra tay."
"Hẳn là cái chết của Vương Hổ đã gióng lên hồi chuông cảnh báo, nhắc bọn chúng không được hành động thiếu suy nghĩ, biết là rất khó để có thể ra tay trả thù tôi."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Người nhắm vào cô tổng cộng cũng có bảy tám người đấy, nhưng cô không biết nhỉ, hầu như bọn họ đều chọn chôn mình trong bụng cá.”
Hướng Đông Tinh nghe thấy vậy liền lắp bắp kinh hãi, gần đây cô ta không phát hiện ra gì bất thường cả, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn đã âm thầm giúp cô ta giải quyết hết bảy, tám người này.
"Những người âm thầm theo dõi anh chắc là đang chờ đợi cơ hội, cũng như đang chờ thái độ của Từ Ngạo Tuyết." Hướng Đông Tinh dựa đầu về phía sau, nói.
"Chuẩn bị rượu cho tốt, tranh thủ kết thúc trong vòng tuần này, OK?" Tề Đẳng Nhàn nhìn Hướng Đông Tinh, khẽ mỉm cười.
“OK!” Hướng Đông Tinh cũng thoải mái cười một tiếng.
Trận chiến thương trường này dàn binh bố trận lâu như vậy, cuối cùng cũng đã đi đến giai đoạn kết, chỉ cần Hướng Đông Tinh không đột nhiên biến thành đồ ngốc, bọn họ không có khả năng thua.
Hoặc là nói, cho dù cô ta có biến thành đồ ngốc thật đi chăng nữa cũng không thua được, bên phía Từ Ngạo Tuyết đã không có đủ tiền để chơi cùng cô ta nữa rồi.
Tề Đẳng Nhàn lại nói: "Tôi rất quan tâm về việc lần này chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền đấy, dù sao cũng đã đầu tư vào cả năm mươi tỷ vàng!”
Hướng Đông Tinh trầm ngâm suy nghĩ một lát mới nói: "Nếu như đuổi cùng giết tận thì cũng không gom được hết một trăm hai mười tỷ, nếu nhân từ một chút thì thu được tám mươi tỷ đấy.”
Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, trong lòng có chút kinh ngạc, chỉ lấy tiền từ chỗ Từ Ngạo Tuyết cũng đủ để tỉnh Đông Hải xây thêm một cảng nước sâu lớn hơn.
"Đợi đến khi tất cả bụi bặm lắng xuống, cho anh 90% lợi nhuận." Hướng Đông Tinh hào phóng nói, không chút tham lam. Cô ta biết rõ nếu như không có Tề Đẳng Nhàn, tập đoàn Hướng thị đã xong đời từ lâu.
"Được, tôi cũng không khách sáo với cô nữa, dù sao mượn người ta nhiều như vậy cũng phải cho người ta ăn thêm chút thịt, nếu không thì làm sao có lần sau." Tề Đẳng Nhàn nói.
Trong lòng hắn thầm thở dài, con ngỗng lớn Cổ Tân Tư Cơ chỉ nằm trong ngục giam phơi nắng thôi mà cũng kiếm được gần trăm tỷ tiền Hoa Quốc.
Tề Đẳng Nhàn là một người có nguyên tắc, năm mươi tỷ vàng là do Cổ Tân Tư Cơ đưa ra thì đương nhiên phải chia cho ông ta phần lớn.
Cổ Tân Tư Cơ cũng biết Tề Đẳng Nhàn là người có nguyên tắc cho nên mới vô cùng yên tâm đem năm mươi tỷ vàng giao cho hắn kiểm soát.
Nếu không chỉ với năng lực của ông ta, tự tay tiến vào thị trường tiền tệ quốc tế cũng sẽ kiếm được cũng không ít lợi nhuận.
Lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ, Dương Quan Quan gõ cửa tiến vào.
"Tề tổng, bên ngoài có một người nói là anh trai anh, muốn gặp anh." Dương Quan Quan vội nói.
"Ồ? Tên là gì?” Khoé miệng Tề Đẳng Nhàn mím ra một nụ cười lạnh, hỏi.
"Ông ta nói mình tên là Tề Vân Phong." Dương Quan Quan thành thật báo cáo.
Tề Chờ Nhàn gật đầu: "Để cho ông ta vào đi!”
Hướng Đông Tinh không nhịn đượt giật giật mắt, nói: "Tề Vân Phong? Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như ông ta là người dẫn đầu thế hệ Tề gia các anh, người lớn tuổi nhất.”
Tề Đẳng Nhàn cười như không cười đáp: "Lúc trước cũng chính ông ta là người nhảy múa vui nhất, một mực muốn tôi và bố rời khỏi Đế Đô.”
Chương 399 Diễn xuất
Tề Vân Phong, anh cả của Tề gia, cũng là anh họ của Tề Đẳng Nhàn.
Khi bước vào văn phòng, ông ta quan sát xung quanh, sau đó lạnh lùng nói: "Lăn lộn không tệ nhỉ, em trai!”
Tề Đẳng Nhàn ngồi trên ghế ông chủ đáp: "Thì ra là anh à, đã lâu không gặp. Lần này đến tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tề Vân Phong không nghĩ tới thái độ của Tề Đẳng Nhàn lại lạnh nhạt như vậy, khó chịu nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên khó coi hơn.
"Tôi đến tìm cậu vì chuyện gì, cậu không biết chắc? Giả vờ cái gì cơ chứ?” Tề Vân Phong nhìn Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng hỏi.
"Có việc thì nói nhanh lên, nếu không có việc gì thì mau chứ đừng lãng phí thời gian của tôi. Bây giờ tôi làm tổng giám đốc rất bận rộn đó!” Tề Đẳng Nhàn cười như không cười nhìn ông ta.
Tề Vân Phong rất nhanh đã đi tới bàn làm việc, há miệng giơ tay lên... Sau đó, bàn tay của ông ta đặt lên vai Tề Đẳng Nhàn.
“Giả vờ cái gì!” Tề Vân Phong cười ha ha, hung hăng vỗ lên vai hắn vài cái.
"Anh cả, đã lâu không gặp." Tề Đẳng Nhàn thở ra một hơi, đứng dậy ôm Tề Vân Phong.
Hướng Đông Tình ở một bên nhìn thấy thì choáng váng, đây là đang diễn cái gì vậy? Cô ta chẳng hiểu gì hết!
Tề Vân Phong quay đầu cười nói: "Vị này chắc hẳn chính là chủ tịch tập đoàn Hướng thị, cô Hướng Đông Tinh đúng không? Thật sự là ngưỡng mộ danh tiếng từ lâu, quả thật không thua kém đám đàn ông chúng tôi chút nào.”
Hướng Đông Tinh ngẩn người: "Xin chào Tề tiên sinh.”
Tề Vân Phong bình tĩnh nói: "Thật ra thái độ vừa rồi là diễn cho đám người ngoài xem. Làm sao mà Tề gia chúng tôi có thể không ủng hộ nhà mình được chứ?”
Hướng Đông Tinh vốn tưởng rằng mối quan hệ của Tề Đẳng Nhàn với Tề như phim truyền hình cẩu huyết có ân oán gì đó, nào nghĩ tới quan hệ giữa bọn họ rất tốt, chẳng qua là thích diễn trò cho người ngoài xem mà thôi.
Vừa rồi nghe Tề Đẳng Nhàn nói còn làm cho Hướng Đông Tinh có chút xúc động, giờ ngẫm lại mới thấy mình bị lừa, nhịn không được quay đầu tặng hắn một cái trợn mắt, hận không thể đưa hắn hai cái miệng.
Cô ta cũng không ngờ tới, quan hệ thực sự giữa Tề gia và Tề Đẳng Nhàn lại ẩn giấu sâu như vậy.
Ở bên ngoài thì thấy hai bố con Tề Bất Ngữ và Tề Đẳng Nhàn bị đuổi khỏi Đế Đô, bị Tề gia chèn ép.
Chứ hoàn toàn không thể nào biết được, trong đó là khổ nhục kế nằm gai nếm mật.
Đương nhiên quan hệ thật sự giữa Tề Đẳng Nhàn và Tề gia không thể tùy tiện cho người ta biết, nhưng Hướng Đông Tinh là ngoại lệ.
Dù sao thì khi Tề Đẳng Nhàn có thể đưa cho Hướng Đông Tinh năm mươi tỷ vàng để cô ta làm ăn, từ đó là có thể nhìn ra được mối quan hệ gắn kết giữa hai người rồi.
"Như vậy mới là người nhà." Hướng Đông Tinh nhìn hai anh em, khóe miệng vô thức cong lên thành một nụ cười, đúng là cô ta có chút ngưỡng mộ.
Tề Đẳng Nhàn rót cho Tề Vân Phong một chén trà, hỏi: "Sao lần này đại ca lại tư mình chạy đến Trung Hải thế?”
Tề Vân Phong đáp: "Bởi vì chuyện cậu làm ra quá lớn, lại liên quan đến nhiều thế lực như vậy, Tề gia chúng ta kiểu gì cũng phải ra mặt.”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu: "Đầu tư năm tỷ chỗ Từ gia cũng là chủ ý của anh chứ gì."
“Đương nhiên, dù sao chúng ta cũng không gặp mặt thường xuyên được, đến lúc đó cậu phải trả năm tỷ cho anh đó." Tề Vân Phong nở nụ cười bất đắc dĩ.
Sau khi đầu tư năm tỷ vào Từ gia, Tề Vân Phong có thể đường đường chính chính có lý do để chạy đến Trung Hải gặp Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa lý do này còn là do Từ Ngạo Tuyết chắp tay đưa tới.
Là Từ Ngạo Tuyết tự mình đến Tề gia nói về chuyện việc này, sau đó Tề Vân Phong mới khởi hành.
Trong lòng Hướng Đông Tinh nghĩ thầm: "Cũng chơi lớn quá rồi đấy, chỉ vì gặp nhau mà ngang nhiên đập thẳng năm tỷ vào đó! Thế lực đang muốn đối phó Tề Đẳng Nhàn rốt cuộc lớn đến cỡ nào mà lại làm cho người ta phải kiêng dè đến vậy?”
Nhưng trong nội tâm cô ta cũng không quá sợ hãi, thậm chí cũng chẳng có tí tẹo hối hận nào, nói kiểu gì thì nói, một khi giọt nước tràn ly, tập đoàn Hướng thị sẽ luôn ủng hộ Tề Đẳng Nhàn.
"Tôi phải nhắc nhở cậu, lần này Từ Ngạo Tuyết trở về từ Đế Đô, trông rất hung hãn, cậu phải thật cẩn thận đấy."
"Có người của Từ gia cung phụng, còn có cả cao thủ của Long Môn, thêm vài cao thủ được các thế lực lớn huấn luyện đều được cô ta mang về đây."
"Nếu cậu không thỏa hiệp, chắc chắn sẽ xảy ra tử chiến."
Sắc mặt Tề Vân Phong trở nên nghiêm trọng, nghiêm túc nói với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng nghe xong gật đầu, cười một tiếng: "Dù sao cũng là thế lực lớn của Đế Đô, có năng lực này cũng không phải chuyện lạ. Nhưng đại ca anh cứ yên tâm, tôi đã ở trong nhà tù U Đô nhiều năm như vậy cũng không phải là uổng công, nếu cô ta muốn động thủ với tôi, tôi sẽncho cô ta biết chữ chết viết thế nào.”
Tề Vân Phong trầm giọng nói: "Trước mắt thì Tề gia không giúp được gì cho cậu, ở nhà vẫn đang che giấu mọi chuyện rất kín đáo, chuyến này đều dựa vào chính cậu dàn xếp, nhà ta chỉ có thể âm thầm phối hợp.”
Tề Đẳng Nhàn híp mắt cười, đáp: "Không bao lâu nữa tôi cũng sẽ trở về Đế Đô, đến lúc đó hãy đặt dấu chấm cho nhiều năm oán hận kia đi!”
Nhìn thấy Tề Vân Phong có gì muốn nói lại thôi, Hướng Đông Tinh đứng lên chuẩn bị rời đi, cô ta từ khi sinh ra đã là một người có tài quan sát.
Tề Đẳng Nhàn lại thản nhiên nói: "Hướng tổng không cần kiêng dè như vậy, chúng ta là mối quan hệ thân thiết mà, cô cứ ở lại đi. "
“Đại ca, cô Hướng là người có thể tin cậy, cũng có thể nói là sống chết nương tựa lẫn nhau."
"Có chuyện gì cứ nói trước mặt cô ấy không sao cả."
"Tương lai tập đoàn Hướng thị sẽ trở thành trợ thủ đắc lực quan trọng nhất, để cho cô ấy biết một vài tình huống để chuẩn bị dần là vừa."
Sau khi Tề Vân Phong nghe nói như vậy liền thấy sửng sốt, sau đó khiếp sợ nhìn về phía Hướng Đông Tinh, lại nhìn Tề Đẳng Nhàn, trong ánh mắt kia mang theo ý hóng hớt rõ ràng.
"Ô em họ có bản lĩnh đấy, vừa mới từ nhà tù U Đô ra không bao lâu mà đã có được mối quan hệ như vậy." Tề Vân Phong cười ha ha nói.
"Tề tiên sinh suy nghĩ nhiều rồi, giữa chúng tôi không phải loại quan hệ như vậy, chỉ là quan hệ bạn bè kề vai sát cánh thôi." Hướng Đông Tinh lắc đầu, bâng quơ giải thích.
Tề Vân Phong liền nói: "Nói thì nói như vậy, nhưng sự tình thật sự như nào tôi cũng có biết được đâu, Hướng tổng không cần giải thích với tôi, đây là chuyện của hai người!”
Hướng Đông Tinh nhìn thấy biểu cảm dương dương đắc ý của Tề Đẳng Nhàn, xúc động đến mức suýt tặng cho hắn hai quyền, không biết tên này đắc ý cái gì vậy, không chủ động đứng ra giải thích một chút à?
Tề Vân Phong chậm rãi nói với Tề Đẳng Nhàn: "Thật ra hàm chuẩn tướng quân của cậu là chúng tôi thương lượng với Phó lão mà có.”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, chuyện này hắn thật sự không ngờ tới, vốn tưởng chỉ đơn giản là Phó Phong Vân muốn mượn sức hắn đến làm việc mà thôi.
"Việc chúng ta phải làm rất lớn, những chuyện tiếp theo tôi sắp nói không thể tiết lộ ra ngoài bất cứ điều gì..." Sắc mặt Tề Vân Phong trở nên nghiêm túc.
Tề Đẳng Nhàn ngồi nghiêm chỉnh lắng nghe, vẻ mặt nghiêm túc.
Hướng Đông Tinh ở một bên cũng chăm chú nghe, ánh mắt ngày càng trừng lớn hơn, cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ tham dự vào chuyện như vậy, cho dù bây giờ chỉ là đứng một bên nghe...
"Thái độ làm người của Phó lão quả khiến tôi bội phục, về sau tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực giúp ông ta." Tề Đẳng Nhàn nghe tề vân phong nói xong một phen, không khỏi chậc chậc tán thưởng, nghiêm túc nói.
"Có thể coi quyền lực là công cụ mang lại lợi ích cho người khác, thật sự rất bội phục."
"Phó lão có tín ngưỡng chân chính cho nên mới không sùng bái quyền lực, không bị lạc trong dục vọng quyền lực."
Hướng Đông Tinh ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu, hiện tại Phó Phong Vân đang ở vị trí cao, là Đại trưởng lão của bên Quân đội, rõ ràng ông ta có thể tiến lên thêm một bước nữa nhờ vào dàn xếp nhưng hết lần này tới lần khác lại không làm như vậy.
Ông ta lựa chọn một con đường khó khăn hơn...
Đó là thách thức đặc quyền.
Chương 400 Triệu gia
Tề Vân Phong không ở lại lâu, sau khi nói xong chính sự còn dặn dò Tề Đẳng Nhàn phải cẩn thận thêm vài lần, sau đó mới rời khỏi toà nhà của Tianlai Capital.
Sau khi ra ngoài cửa, ông ta lấy điện thoại di động gọi cho Từ Ngạo Tuyết, lạnh lùng nói: "Từ tổng, cô tự xem mà làm đi, thẳng oắt này không hề nể mặt tôi!”
Từ Ngạo Tuyết sửng sốt, không hài lòng nói: “Ngay cả đại ca anh mà anh ta cũng không nể mặt sao?”
Tề Vân Phong cười lạnh một tiếng, chế nhạo: "Năm đó cậu ta bị trục xuất khỏi Đế Đô, trong lòng mang oán hận, làm sao còn có thể nhận tôi là đại ca nữa? Còn suýt đánh tôi một trận kia kìa!”
“Từ tổng cô muốn xử lí cậu ta như nào thì làm như vậy đi, nhất định phải khiến tổn thất của chúng ta ở mức thấp nhất!”
"Tôi ở bên này đã cố gắng hết sức rồi."
Từ Ngạo Tuyết đáp: "Được, tôi đã biết, làm phiền Tề tiên sinh rồi.”
Tề Vân Phong thẳng tay cúp điện thoại, sau đó như có điều gì suy nghĩ quay đầu lại nhìn tòa nhà của Tianlai Capital.
Ông ta vẫn cảm thấy hơi lo lắng cho Tề Đẳng Nhàn, dù sao thì ông ta cũng không biết rõ những năm gần đây Tề Đẳng Nhàn đã trưởng thành đến mức nào.
Lần này Từ Ngạo Tuyết trở về từ Đế Đô, chắc chắn đã có chuẩn bị mới đến.
Không lâu sau, Tề Vân Phong lại nhận được một cuộc điện thoại khiến sắc mặt ông ta trở nên thay đổi.
"Từ Ngạo Tuyết mời người của Triệu gia tới đây?" Vẻ mặt Tề Vân Phong trầm lại hỏi.
Triệu gia chính là gia tộc bên mẹ của Tề Đẳng Nhàn, ngày thường không bao giờ có tiếp xúc gì với bên ngoài, lại vô cùng khiêm tốn, nhưng tuyệt đối không có ai dám chọc giận bọn họ vì đều biết họ cực kỳ đáng gờm.
Bên kia điện thoại đáp: "Người tới chỉ là nhân vật bên ngoài, là họ hàng xa của Triệu gia, nhưng cũng mang họ Triệu.”
Tề Vân Phong thở phào nhẹ nhõm, lạnh giọng nói: "Không phải người của Triệu gia là tốt rồi."
“Nhưng mà... Tề tiên sinh, người này cũng rất khó để đối phó!”
"Người này tên là Triệu Hằng Vũ, sư phụ là Triệu Biện Tử của Triệu gia..."
Tề Vân Phong nghe được lời này, đồng tử đột nhiên co rụt lại, thấp giọng nói: "Đệ tử của Triệu Biện Tử?! "
“Đúng vậy." Đối phương khó khăn đáp một tiếng.
Tề Vân Phong hít sâu một hơi: "Để tôi liên lạc với bác một chút, xem ông ấy nói như thế nào!”
Tuy Triệu Hằng Vũ là một người trẻ tuổi vô danh, nhưng sư phụ của cậu ta lại là người có tên tuổi lớn của Triệu Gia!
Triệu Biện Tử hiện giờ đã hơn một trăm tuổi, vẫn luôn ở sau lưng Triệu gia làm thủ hộ thần, võ công cao cường khiến cho người ta phải thán phục.
Đồ đệ mà ông ta dạy ra chắc chắn có thực lực. Hoặc là rất mạnh, tuyệt đối rất mạnh!
Bác của Tề Vân Phong, cũng chính là bố Tề Đẳng Nhàn, Tề Bất Ngữ.
Tề Bất Ngữ đã mất tích hai ba năm, cho tới bây giờ cũng là ông chủ động liên lạc với người khác, người khác rất khó để có thể liên lạc với ông.
Kết quả, tin tức Tề Vân Phong nhận được là —— bình tĩnh quan sát tình hình.
Điều này làm cho Tề Vân Phong ngẩn người, hiển nhiên Tề Bất Ngữ vô cùng tin tưởng con trai Tề Đẳng Nhàn của mình, cho rằng Triệu Hằng Vũ có ra tay như thế nào cũng gây ra ảnh hưởng gì nghiêm trọng.
"Mười năm nay em họ đã thay đổi lớn như vậy? Ngay cả đồ đệ của Triệu Biện Tử mà bác cũng không để vào mắt?” Tề Vân Phong cầm di động mất hồn.
Khi biết được Triệu Hằng Vũ được Từ Ngạo Tuyết mời tới, ông ta còn định liều ra giúp Tề Đẳn Nhàn một tay nhưng nếu làm như vậy, nhiều năm nằm gai nếm mật kia sẽ trở thành chuyện cười.
Vì vậy ông ta phải chịu đựng.
Hơn nữa Tề Bất Ngữ đã nói như vậy rồi, ông ta cũng kiềm chế suy nghĩ giúp đỡ Tề Đẳng Nhàn lại.
“Nữ chiến thần Hoa Quốc Ngọc Tiểu Long, đồ đệ Triệu Biển Tử Triệu Hằng Vũ, Từ Ngọc Giai được Từ gia coi trọng. Đội hình này em họ thật sự có thể chống đỡ được sao?” Tề Vân Phong vẫn hơi bất an, nhưng không có biện pháp gì.
Ông gửi tin nhắn đi nhắc nhở Tề Đẳng Nhàn, bảo hắn phải thật cẩn thận.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy tin nhắn Tề Vân Phong gửi tới thì lâm vào trầm tư, sau đó cười cười: "Xem ra Từ Ngạo Tuyết vẫn rất coi trọng tôi, nể mặt mà đưa ra một đội hình hoành tráng như vậy!”
Hướng Đông Tinh nói: "Nếu không chắc thì cách khác đi, bọn họ đã muốn giết người thì chúng ta phải có biện pháp phòng bị.”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu từ chối: "Ứng chiến là điều tất yếu thôi, nói cách khác thì khi những thế lực kia tập trung lại sẽ khiến tập đoàn Hướng thị gặp rắc rối.”
Hắn đặt điện thoại di động của mình lên mặt bàn, cười nói: "Phản ứng của Từ Ngạo Tuyết cũng rất nhanh đấy!”
Lời này vừa nói xong, điện thoại di động vang “đinh” một tiếng, chính là tin nhắn đến từ Từ Ngạo Tuyết.
Nội dung trên tin nhắn sóng yên biển lặng, nhìn không ra có gì lạ cả chỉ là đơn giản mời khách ăn cơm mà thôi.
“Hồng Môn Yến à!” Hướng Đông Tinh cũng nhận được tin nhắn, cười lạnh nói.
"Tất nhiên rồi!" Tề Đẳng Nhàn nhún vai: "Tiếc là chúng ta không có Phàn Khoái, Từ Ngạo Tuyết cũng không phải Sở Bá Vương thiếu quyết đoán.”
(*) Nhân vật trong Hồng Môn yến
Hướng Đông Tinh hỏi: "Tôi nên đi không? Có liên luỵ đến anh không.”
Tề Đẳng Nhàn đáp: "Tất nhiên là cần cô rồi, nếu cô không đi lại giảm khí thế. Hơn nữa, mục đích của Từ Ngạo Tuyết là muốn cô nhìn thấy tôi bại dưới tay cô ta, như vậy mới uy hiếp được người khác."
“Cô cứ yên tâm đi với tôi, trước khi Từ Ngạo Tuyết giải quyết tôi sẽ không động vào cô đâu."
"Bởi vì cô ta biết nếu không loại trừ tôi thì nhằm vào cô cũng vô dụng."
Hướng Đông Tinh khẽ cười: "Được, vậy tôi sẽ đi bữa tiệc Hồng Môn yến này với anh! Tôi cũng muốn nhìn xem Từ Ngạo Tuyết ở trước mặt chúng ta còn mang được vẻ tự đắc gì!”
Tề Đẳng Nhàn híp mắt lại: "Từ Ngạo Tuyết... người trời sinh đã kiêu ngạo của Từ gia, cùng Ngọc Tiểu Long ở Đế Đô cũng song xu song tuyệt, khiến cô ta chạy vào ngõ cụt cũng là chuyện khiến người khác cảm thấy thú vị.”
Không kể là nhan sắc, dáng người, khí chất, hay xuất thân của Từ Ngạo Tuyết đều không có bất kỳ tật xấu gì, cô ta luôn có khí chất như quý phi, công chúa trong hoàng cung thời cổ đại.
Khi một đất nước bị phá huỷ, thường là hậu cung của Hoàng đế gặp tai hoạ lớn nhất, phàm là nữ nhân có dính líu đến hoàng thất đều không ai có thể có được kết quả tốt.
Bởi vì thân phận xuất thân của họ được đặt ở đó.
Chơi đùa với con gái và phi tử của Hoàng Đế, chỉ nghĩ thôi đã khiến người khác cảm thấy phấn khích rồi.
Những việc công thành nhổ trại Tề Đẳng Nhàn không có tí hào hứng nào, điều duy nhất khiến hắn cảm thấy thú vị chính là có thể hung hăng tát một cái lên mặt Ngọc Tiểu Long.
Đúng lúc này, Dương Quan Quan vô cùng vội vàng gõ cửa tiến vào.
"Có chuyện gì vậy? Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô kìa!” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy bộ dáng này của cô ta thì tức giận quát lớn.
"Ngọc tướng lĩnh tới rồi..." Dương Quan Quan miệng đắng lưỡi khô, khó khăn nói.
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó thản nhiên nói: "Để cho cô ta vào!”
Dương Quan Quan lập tức quay đầu chạy ra ngoài, cô ta cũng không muốn biểu hiện gấp gáp như vậy nhưng người tới... Dù sao cũng là Ngọc Tiểu Long!
Cả Hoa Quốc, thậm chí trên thế giới, làm gì có được mấy người phụ nữ giống như Ngọc Tiểu Long?
"Cô ta đến đây để làm gì?" Hướng Đông Tinh hỏi.
"Nói nhảm." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Trong lòng cô ta có một khúc mắc, thường khi làm chuyện nào đó mà mình không tình nguyện đều sẽ đến nói nhảm.”
Hướng Đông Tinh cười, nói: "Anh với cô ta rất hiểu nhau nhỉ, tôi thấy hai người thử ghép thành một đôi xem sao.”
Tề Đẳng Nhàn nói: "Trong lòng tôi chỉ có một người duy nhất, cũng không phải Hướng tổng không biết.”
Hướng Đông Tinh cười như không cười, dựng thẳng ngón giữa hướng vào mặt Tề Đẳng Nhàn.