-
Chương 386-390
Chương 386 Lệnh của cha mẹ
Tống Chí Mai cũng khiếp sợ, không nghĩ tới Văn Tư Thuận sẽ nói ra những lợi như vậy.
Ý này là, nhìn trúng Lý Vân Uyển?
Sắc mặt Lý Vân Uyển âm trầm đến hơi khó coi, cái tên khốn này, nói ra những lời này là có ý gì???
Tống Chí Mai lạnh lùng nói: "Thiếu đà chủ rốt cuộc là muốn nói cái gì?!"
Văn Tư Thuận mỉm cười nói: "Tôi có thể ủng hộ Tống phó đà chủ thượng vị, thậm chí thuyết phục cha ta chủ động nhường lại chức vị đà chủ!"
"Cái gì?!"
Vẻ mặt cứ mọi người ở hiện trường đều hiện lên vẻ kinh sợ, bọn họ dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn Văn Tư Thuận.
Văn Tư Thuận nhàn nhạt nói: "Mọi người dù sao cũng đều đồng môn ở Long Môn, nếu cứ luôn tranh đấu nội bộ như vậy, cũng chỉ tự tổn hại chính mình mà thôi."
"Để truyền ra ngoài sẽ làm người ngoài cười chê! Long Môn ở Thượng Hải đấu tranh gay gắt đã lâu, đây cũng là thời điểm nên bình ổn lại."
Tống Chí Mai trầm mặc một lát, nói: "Điều kiện là gì? Chuyện tốt như vậy, không có thể nào lại không có điều kiện!"
Văn Tư Thuận nhìn Lý Vân Uyển, cười nói: "Điều kiện sao, rất đơn giản."
"Bà gả con gái bà cho tôi, tôi nâng đỡ bà thượng vị."
"Về sau, chúng ta là người một nhà, ai đảm nhận chức vị đà chủ này, cũng đều như nhau."
"Đến lúc đó, đứa bé sinh ra rồi lớn lên, là có thể để nó tiếp nhận chức vị đà chủ!"
Mọi người đều sửng sốt, không nghĩ tới Văn Tư Thuận lại tính toán lâu dài đến vậy.
Chẳng qua, nếu tính toán như vậy, thì đối với Văn gia bên này cũng không có hại chút nào.
Cứ cho là Tống Chí Mai lên làm đà chủ 20 năm, điều khiển chi nhánh Long Môn tại Thượng Hải đến hô mưa gọi gió, đến cuối cùng, người tiếp nhận toàn cục, vẫn là họ Văn!
"Cái đề nghị này của tôi, không biết Tống phó đà chủ cảm thấy như thế nào ?" Văn Tư Thuận cười hỏi.
Từ An đứng ở một bên tự mình vuốt cằm rồi bật cười, nói: "Văn thiếu đà chủ thật đúng là đầu óc sáng suốt, cư nhiên có thể nghĩ ra chủ ý như vậy, bố cục như thế này, thực sự rất lâu dài……"
Từ Dương cười dữ tợn nói: "Tốt lắm, cực kỳ tốt, anh cưới Lý Vân Uyển, còn không phải tát vào mặt thằng chó Tề Đẳng Nhân sao? Giết người tru tâm, cũng chỉ đến thế này là cùng!"
"Không được, tuyệt đối không được."
Lý Vân Uyển trực tiếp lắc đầu, dứt khoát từ chối, không nói hai lời.
Những Tống Chí Mai lại trầm ngâm suy nghĩ, sau một lát, mới hỏi nói: "Lời này của thiếu đà chủ là thật sao?"
Văn Tư Thuận cười ha hả, nói: "Ở đây có nhiều người chứng kiến như vậy, tôi nói lời sẽ giữ lấy lời!"
Thái độ của Lý Vân Uyển lúc này tựa hồ đã trở nên không quan trọng.
"Thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi sao?" Tống Chí Mai lại hỏi một câu.
"Tôi trùng hợp cũng đã tới tuổi muốn kết hôn, mà con gái bà trùng hợp lại không tệ, càng trùng hợp là chi nhánh Long Môn Thượng Hải đã nội đấu liên tục nhiều năm lắm." Văn Tư Thuận nghiêm túc nói.
Lý Vân Uyển tức giận nói: "Mẹ à, mẹ không thể lấy hạnh phúc của cả đời con để đánh đổi như vậy được!"
Tống Chí Mai quay đầu, lạnh giọng hỏi: "Hạnh phúc? Hạnh phúc của con là chuẩn bị giao cho một thằng đàn ông đã từng ly hôn sao? Hơn nữa, còn là một thằng đàn ông ngu xuẩn tự cao tự đại, không biết tự lượng sức mình!"
Sau khi nói xong lời này, Tống Chí Mai lập tức nói với Văn Tư Thuận: "Thiếu đà chủ, đề nghị của cậu rất hợp ý tôi, chuyện này cứ như vậy mà xác định đi!"
"Tôi gả con gái cho cậu, cậu nâng đỡ tôi thượng vị, đảm nhiệm chức vị đà chủ chi nhánh Long Môn tại Thượng Hải!"
"Từ nay về sau, mọi người đều là người một nhà!"
Văn Tư Thuận thấy Tống Chí Mai đáp ứng sảng khoái như thế, cũng vui vẻ nói: "Được, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Nếu Tống phó đà chủ đã đáp ứng, vậy xin nhờ mọi người ở đây làm chứng."
"Chúc mừng, chúc mừng thiếu đà chủ vừa có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, vừa có thể hỉ kết lương duyên, đúng là một chuyện rất đáng ăn mừng!"
"Chúc mừng thiếu đà chủ hỉ kết lương duyên, đến lúc đó nhất định phải mời chúng ta đến uống rượu mừng đấy!"
"Chúc mừng thiếu đà chủ, chúc mừng quý bà Tống!"
"Quý bà Tống có thể có được một nhân tài như thiếu đà chủ làm con rể, đúng là có phúc khí, khiến người ta hâm mộ không hết."
Mọi người ở ngay lúc này lại sôi nổi chúc mừng, tâng bốc Văn Tư Thuận và Tống Chí Mai.
Từ Dương càng cười sung sướng, Văn Tư Thuận hoành đao đoạt ái, trực tiếp tát vào mặt Tề Đẳng Nhân, chính là là chuyện sảng khoái nhất.
"Mẹ, mẹ cứ như vậy không để tâm đến ý kiến của con sao?!" Lý Vân Uyển giận dữ nói, thật sự rất bực bội, loại chuyện trọng đại cả đời như kết hôn này, Tống Chí Mai cứ dễ dàng đồng ý như vậy, làm cô ta sao có thể không giận.
"Ý kiến của con thì có gì mà quan trọng? Lệnh của cha mẹ, lời của bà mối! Mẹ là mẹ của con, đương nhiên là mẹ có quyền quyết định chuyện hôn nhân của con." Tống Chí Mai lạnh giọng đáp lại.
Sắc mặt Lý Vân Uyển nghẹn ngào đến mức đỏ bừng lên, tức giận đến mức không thể lấn át.
Từ Dương ở một bên khuyến khích nói: "Tôi thấy chọn ngày chi bằng nhân ngày hôm nay, dứt khoát ngay tại yến hội này, trực tiếp làm tiệc đính hôn luôn! Ngày cưới xác định càng sớm càng tốt, để mọi người chuẩn bị cho hôn lễ yến tiệc."
Tống Chí Mai tán thưởng nói: "Ừ? Tôi thấy cũng không tệ!"
Văn Tư Thuận cũng mỉm cười nói: "Tôi cũng không có ý kiến gì, ngày hôm nay chúng ta đính hôn đi."
"Tôi đính cái đầu nhà anh!" Lý Vân Uyển tức giận quát to.
Văn Tư Thuận không để ý, nếu tính cách của phụ nữ này là cái loại nghe lời vâng vâng dạ dạ, chỉ sợ anh ta ngược lại lại có chút không thích.
Lý Vân Uyển thoáng nhìn qua Tề Đẳng Nhân đã khiêu vũ với Kiều Thu Mộng xong, còn đang bưng champagne nói chuyện trên trời dưới đất, bộ dáng trông còn rất vui vẻ.
Vì thế, ngọn lửa tức giận trong lòng cô ta tạch tạch tạch bốc lên, nhịn không được giận dữ hét: "Họ Tề, nếu anh còn không đến đây, bà đây sẽ gả cho người khác!"
Một tiếng hét to này của cô ta, làm cho mọi người xung quanh hoảng sợ.
Từ Dương nghe thấy lời này, đồng tử co rụt lại, sau đó nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của Tề Đẳng Nhân.
Từ An cũng thế, họ Tề? Vậy chỉ có thể là Tề Đẳng Nhân!
Tề Đẳng Nhân cũng bị tiếng hét to của Lý Vân Uyển làm cho giật mình, mỉm cười xin lỗi với Kiều Thu Mộng, sau đó bước nhanh tới chỗ này.
"Văn thiếu đà chủ, người này chính là Tề Đẳng Nhân mà chúng ta nói, hắn là đối thủ của anh!" Từ Dương thấy thế, vội vàng nói với Văn Tư Thuận.
Sau khi Văn Tư Thuận nghe được lời này, không khỏi ngạc nhiên 'hả' một tiếng, sau đó nhìn về phía Tề Đẳng Nhân, nói: "Hắn chính là đối thủ của tôi? Nhìn qua rất bình thường, trông có vẻ không có chỗ nào hơn người."
Từ An lắc đầu nói: "Thiếu đà chủ cũng không nên xem thường người này, hắn có lẽ không lợi hại bằng anh, nhưng bản lĩnh cũng không kém."
Văn Tư Thuận cười ha hả, tiếp tục khoanh tay mà đứng, lấy một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống, nhìn Tề Đẳng Nhân từ trên xuống dưới.
"Lý Vân Uyển, con muốn chống đối mẹ đúng không?!" Tống Chí Mai đen mặt nói.
Lý Vân Uyển trực tiếp trốn đến bên cạnh Tề Đẳng Nhân, tức giận nói: "Anh có phải chỉ quan tâm đến chuyện ôn lại mộng xưa đúng không? Bà đây sắp bị bắt gả cho cái tên thiếu đà chủ chi nhánh Long Môn Thượng Hải gì đó rồi nè, nếu anh không tới, có tin là em đồng ý luôn không hả."
Tề Đẳng Nhân xấu hổ mà ho khan hai tiếng, nói: "Sao lại thành ra thế này?"
"Không liên quan gì đến cậu!" Tống Chí Mai lạnh lùng nói với Tề Đẳng Nhân.
"Như thế nào lại không liên quan gì đến anh ấy? Anh ấy là người đàn ông của con!" Lý Vân Uyển ở trước mặt công chúng, cao giọng nói.
Một tiếng này, như là nói cho ở đây mọi người nghe, lại giống như, cố ý nói cho Kiều Thu Mộng nghe.
Tề Đẳng Nhân rất nhanh đã hiểu chuyện gì đã xảy ra với Lý Vân Uyển, bất đắc dĩ mà lắc đầu.
"Dì Tống, dì chỉ vì muốn được người khác nâng đỡ, mà bán luôn hạnh phúc cả đời của con gái dì sao?"
"Tôi, có thể trở thành chỗ dựa lớn nhất cho dì."
"Cái tên Văn Tư Thuận này, tính là thứ gì?"
Tề Đẳng Nhân ngoài cười nhưng trong không cười nói, nhẹ nhàng híp mắt trái, nội tâm cực kỳ bất mãn.
Chương 387 Diêm Vương tam điểm thủ
Lời Tề Đẳng Nhân nói trực tiếp khiến hiện trường cho sóng to gió lớn!
Hắn cư nhiên dám nói thiếu đà chủ Long Môn Văn Tư Thuận tính là cái thứ gì?!
Văn Tư Thuận người ta thành danh từ khi con niên thiếu, thậm chí còn là học trò của đại tôn sư Nham Toái Lưu ở Nhật Bản, từ khi còn nhỏ anh ta đã quét ngang vùng duyên hải Đông Nam, đúc kết được tên tuổi bao năm qua.
Danh vọng bậc này, thực lực bậc này, hoàn toàn vượt xa thiếu đà chủ Trần Hùng Phi từ Hương Sơn Long Môn đến thành phố Trung Hải lần trước.
“Cậu?”
“Trở thành chỗ dựa lớn nhất của tôi?”
“Ha ha ha…… Vui đùa gì vậy! Cậu có thể cho tôi cái chỗ dựa gì hả?”
“Cậu chẳng qua chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng không biết lượng sức mình mà thôi!”
Tống Chí Mai cười nhạt với Tề Đẳng Nhân, lời nói mang theo vô vàng sự khinh thường.
Kiên nhẫn của Tề Đẳng Nhân cực kỳ có hạn, hắn đã sớm khó chịu với Tống Chí Mai, hắn híp mắt cười nói: “Nể tình bà là mẹ ruột của Vân Uyển, nên tôi mới tôn trọng mà gọi một tiếng dì Tống.”
“Nếu bà không phải mẹ của cô ấy, tôi đã sớm đánh chết bà rồi.”
“Ở trước mặt tôi mà còn dám nhảy nhót lung tung, bà cảm thấy bà là cái thá gì?!”
Thời điểm nói ra lời này, tính cách thô bạo nóng nảy của hắn thể hiện ra một cách rõ ràng, điều này thật sự khá phiền phức.
Lần trước Tống Chí Mai tìm đến một tên Dương Viễn Sơn để bắt ép Lý Vân Uyển xem mắt, lần này dứt khoát trực tiếp ép buộc cô ta gả cho Văn Tư Thuận, chỉ vì lợi ích của bản thân mà ngay cả con gái ruột cũng bán cho người ta.
Lý Vân Uyển cũng há hốc mồm mà nhìn Tề Đẳng Nhân, cho dù cô ta biết tính cách của Tề Đẳng Nhân có đôi khi hơi bạo lực, nhưng không nghĩ tới hắn dám nói ra lời nói như vậy!
“Vãi ò, cái tên họ Tề này cũng quá kiêu ngạo rồi, cho rằng bản thân đầu tư cho tập đoàn Hướng thị 10 tỷ đô la mỹ là có thể thiên hạ vô địch sao?”
“Hắn đúng là không biết tốt xấu, đối địch với liên minh thương nghiệp Từ thị, đã là tìm đường chết rồi, hiện tại lại còn đắc tội với quý bà Tống và Văn thiếu đà chủ nữa.”
“Đã sớm nghe nói Tề tổng của Tianlai Capital là người cực kỳ kiêu ngạo, nhưng không nghĩ tới lại có thể kiêu ngạo như vậy.”
Đám người vây xem đều sôi nổi lắc đầu, bọn họ đều cảm thấy Tề Đẳng Nhân nói chuyện kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Tống Chí Mai bị Tề Đẳng Nhân đe dọa mà giật cả mình, lập tức nổi giận, tên này vậy mà dám nói chuyện với mình như vậy?
“Lý Vân Uyển, concon mau nhìn sắc mặt của nó đi!” Tống Chí Mai tức giận quát lớn.
Lý Vân Uyển chỉ đứng bên cạnh Tề Đẳng Nhân, mím môi, trầm giọng nói: “Mẹ, lần này mẹ thật sự có chút quá đáng!”
Tống Chí Mai tức giận nói: “Quá đáng? Mẹ là vì muốn tốt cho con! Con có biết chờ sau khi con gả cho Văn thiếu đà chủ, sẽ có bao nhiêu vinh hoa phú quý đang chờ con không? Con có biết con sẽ có được địa vị như thế nào trong tương lai không?”
“Nể tình con là con gái của mẹ, mẹ không so đo với con!”
“Hiện tại, lập tức qua bên cạnh mẹ, sau đó cắt đứt quan hệ với tên đàn ông này.”
“Nếu không thì đừng trách mẹ không nể tình mẹ con.”
Tề Đẳng Nhân bĩu môi, hắn ghét nhất mấy cái lý do lý trấu này, lúc trước, mấy tên ngu xuẩn kia cũng dùng lý do như này để ép ba mẹ hắn ly hôn.
Vì thế, sắc mặt của hắn càng trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Tống Chí Mai, mỗi người sinh ra đều tự do, cho dù là cha mẹ, cũng không có tư cách quyết định cuộc sống của họ!”
“Bà đừng có mà ở trước mặt tôi cậy già lên mặt, trò này không có tác dụng đâu.”
“Tôi cho bà mặt mũi, sẵn lòng làm chỗ dựa cho bà, giúp đỡ bà thượng vị, bà lại không tin, ngược lại còn muốn ép buộc Vân Uyển.”
“Nếu bà còn dám dong dài ở chỗ này, thì vị trí đà chủ kia bà cũng đừng mơ giữ nổi!”
Lý Vân Uyển nhìn thấy Tề Đẳng Nhân trở mặt với mẹ của mình, bất đắc dĩ nở nụ cười khổ.
Cô ta thực sự không muốn như vậy, người một nhà, đương nhiên phải hoà thuận vui vẻ mới là tốt nhất.
Hơn nữa, khi còn nhỏ, mẹ cô ta thực sự rất yêu thương cô ta.
Nhưng mà, cô ta không muốn gả cho Văn Tư Thuận, cũng không đồng ý với lời nói chỉ vì muốn tốt cho cô ta của mẹ mình.
Nhìn Tề Đẳng Nhân ở đằng trước đứng bên cạnh Lý Vân Uyển, Kiều Thu Mộng yên lặng thở dài, cô ta đã biết mình thua ở chỗ nào.
Thường thường vào những lúc như thế này, cô ta sẽ luôn là đứng về phía đối lập với Tề Đẳng Nhân, cho dù không đứng ở phía đối lập, thì cũng sẽ không tin lời nói của hắn.
Mà Lý Vân Uyển, từ đầu đến cuối, chưa từng dịch chuyển khỏi vị trí bên cạnh Tề Đẳng Nhân nửa bước, cho dù đối mặt Tống Chí Mai đã nổi trận lôi đình.
“Ha ha ha ha ——”
Tống Chí Mai trực tiếp cười to khinh bỉ, hung tợn mà nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhân, nói: “Khẩu khí rất lớn, rất uy phong!”
Văn Tư Thuận cũng lắc đầu, nói với Từ An và Từ Dương: “Tôi còn tưởng rằng vị cao thủ trong miệng hai người có gì đặc biệt, chẳng qua cũng chỉ là một tên côn đồ vô lễ mà thôi!”
Khuôn mặt Tề Đẳng Nhân không có biểu cảm gì, nói với Lý Vân Uyển: “Chúng ta đi thôi, đừng ở đây dong dài với bọn họ.”
“Cậu muốn mang con gái tôi đi đâu? Cậu đùa cái gì vậy!” Tống Chí Mai đạp mạnh xuống đất, ‘phịch’ một tiếng, gót giày cao gót trực tiếp bị bà ta dậm đến gãy nát.
“Tôi động thủ, không có nghĩa là tôi không dám đánh bà, nhưng nếu bà đã ra tay với tôi trước, thì dù tôi có làm bà bị thương, có lẽ Vân Uyển cũng không nói gì tôi đâu.”
“Làm trò xấu mặt trước mặt nhiều người như vậy, chỉ sợ là bà cũng không muốn đúng không?”
“Ngoan ngoãn tránh đường ra, miễn cho đến lúc đó lại mất mặt.”
Ánh mắt Tề Đẳng Nhân lạnh như băng, ngữ khí mang theo một loại cảm giác áp bách xưa nay chưa từng có.
Lý Vân Uyển nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Tề Đẳng Nhân, nói: “Bà ấy là mẹ em, có thể đừng làm thế được không……”
Tề Đẳng Nhân nhíu mày nói: “Nếu không thì em ở lại? Tôi đi?”
Lý Vân Uyển trực tiếp bị những lời này làm cho nghẹn đỏ bừng mặt.
Cô ta đã nghe qua chuyện cũ của Tề Đẳng Nhân, biết Tề Đẳng Nhân là người như thế nào.
Hắn ghét nhất là những người thân cận của hắn, vào lúc thời khắc mấu chốt, lại không đứng về phía hắn.
Đó cũng là lý do vì sao, hắn lại có cảm tình với Hướng Đông Tình như vậy, đều là bởi vì một câu “Anh không phụ tôi, tập đoàn Hướng thị sẽ không phụ anh” kia.
“Đừng như vậy…… Mẹ chắc chắn là muốn động thủ, anh nhẹ tay chút, đừng làm bà ấy bị thương.” Lý Vân Uyển có cảm giác xấu hổ không thôi, lúc này, cô ta mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là khó xử.
Tề Đẳng Nhân ừ một tiếng, khẽ gật đầu, hắn đương nhiên sẽ nhẹ tay với Tống Chí Mai, người phụ nữ này dù sao cũng là mẹ của Lý Vân Uyển.
Tống Chí Mai bước lên phía trước một bước, lạnh lùng nói: “Tôi cho anh một cơ hội, quỳ xuống!”
Tề Đẳng Nhân rút tay từ trong túi ra, nhẹ nhàng vung vẩy hai cái.
“Không thức thời phải không? rất tốt!” ngữ khí của Tống Chí Mai càng thêm lạnh lùng.
Sau đó, bà ta dậm chân xuống đất, sau đó tại chỗ vang lên một tiếng trầm đục, cả người giống như ngựa hoang thoát cương chạy về phía Tề Đẳng Nhân, giơ khuỷu tay lên, đánh về phía trán!
Văn Tư Thuận đứng đằng sau khen ngợi: “Tống phó đà chủ luyện bát cực quyền rất tốt, thực lực tuy rằng không bằng tôi, nhưng cũng tuyệt đối không tệ.”
Tề Đẳng Nhân vào ngay lúc này nhẹ nhàng né sang bên trái, né tránh khuỷu tay đánh tới, sắc mặt âm trầm, vội vàng nói: “Bà là người lớn, tôi nhường bà ba chiêu, sau ba chiêu, đừng trách tôi không cho bà mặt mũi!”
“Vô nghĩa!”
Tống Chí Mai quát một tiếng, vừa giơ tay là một chiêu chiêu bài“Diêm Vương tam điểm thủ”.
Đâm khuỷu tay không trúng, bà ta lập tức nắm tay lại, bước chân về bên trái một bước, thuận thế đấm về phía huyệt thái dương bên phải Tề Đẳng Nhân!
Tề Đẳng Nhân lại né một lần nữa, Tống Chí Mai lập tức bước sang bên phải một bước, nắm tay lại đấm vào huyệt thái dương bên trái của Tề Đẳng Nhân!
Sau hai đấm đều bị né đi, bà ta lập tức nhấc khuỷu tay lên, lần lượt vung hai chỏ vào mặt Tề Đẳng Nhân.
Đồng thời, bà ta còn hơn nữa thay đổi tư thế của mình, chân phía dưới cùng lúc duỗi ra, bàn chân căng lên, tựa như cối xay cuồn cuộn bay đến, mỗi một chân đều hướng thẳng về phía ống quyển của Tề Đẳng Nhân mà đá, mang theo ác ý không đá gãy chân hắn thì sẽ không bỏ qua!
Tề Đẳng Nhân thấy từng chiêu của Tống Chí Mai đều nhắm vào chỗ chí mạng, ánh mắt càng lạnh hơn.
Chương 388 Tôi sẽ đánh chết anh.
Mắt thấy Tống Chí Mai ngày càng hùng hổ dọa người, Tề Đẳng Nhàn cũng không nhẫn nhịn nữa.
Hắn chập hai tay lại và bất ngờ đưa lên trước mặt, chính vào lúc hai khuỷu tay của Tống Chí Mai lao đến, hắn ngay lập tức đón lấy!
Hai bàn tay ngay lập tức xòe ra, mỗi một ngón tay đều mềm mại như dỏ dại nhưng lại mang theo sự cứng rắn tiềm ẩn, chỉ trong chốc lát đã khóa chặt lấy cánh tay của Tống Chí Mai.
Tống Chí Mai bị bàn tay của hắn khóa lại, cảm thấy từ chỗ cánh tay truyền đến một cảm giác đau đớn như bị cứa vào.
Một số loài cỏ dại tuy rằng trông thì rất mềm mại nhưng trên lá cỏ lại có rất nhiều răng cưa, rất dễ dàng khiến cho người ta đứt tay và chảy máu.
Hai bàn tay của Tề Đẳng Nhàn ấn xuống và phát huy sức mạnh, trực tiếp khiến cho thế đánh của Tống Chí Mai bị chấn động đến mức suýt chút nữa đã rời ra.
“Cút đi!”
Ngay sau đó, Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng và đánh ra một chưởng, bụp một tiếng đánh thẳng vào bụng của Tống Chí Mai.
Sắc mặt của Tống Chí Mai ngay lập tức trở nên tái nhợt vô cùng, cả người bay thẳng ra ngoài, đập vào cái bàn rầm một cái, khiến cho cái bàn đó vỡ tan tành.
“Bát Quái chưởng hay lắm!” Văn Tư Thuận ở bên cạnh thấy thế thì cuối cùng cũng không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi, trên mặt hiện ra biểu cảm nóng lòng muốn thử xem sao.
Anh ta vốn là người được Từ An mời đến để đối phó với Tề Đẳng Nhàn, bây giờ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đánh ra chiêu Bát Quái chưởng với công lực thâm hậu như thế, anh ta không khỏi cảm thấy có chút hưng phấn và nóng lòng muốn thử xem thân thủ của Tề Đẳng Nhàn như thế nào.
Mọi người nhìn thấy Tống Chí Mai bị Tề Đẳng Nhàn đánh bay thì đều choáng váng đầu óc, ai cũng biết Tống Chí Mai đã từng là một mãnh nữ có thể xách theo dao bầu và truy sát cả một đám ác ôn.
Lúc này Lý Vân Uyển mới vội vàng chạy đến và hỏi với giọng lo lắng: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Tống Chí Mai chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình giống như đã bị đảo lộn hết lên rồi vậy, trong cổ họng có vị cay xè, có một ngụm máu dường như có thể phun ra bất cứ lúc nào.
Thế nhưng bà ta vẫn cố gắng nhịn xuống, hộc máu ở trước mặt nhiều người như thế thì thật là bất lịch sự và mất mặt!
“Mẹ không sao!” Tống Chí Mai cắn chặt răng và lạnh lùng nói.
Bây giờ bà ta đã chắc chắn rằng mình và Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn không phải là đối thủ cùng đẳng cấp, Bát Quái chưởng của người ta đã đến trình độ xuất thần nhập hóa rồi, chút Bát Cực quyền này của mình hoàn toàn chẳng là gì cả!
Bà ta có thể khẳng định rằng võ công của Tề Đẳng Nhàn e rằng đã không còn thua kém gì so với vị đại tông sư Đổng Hải Xuyên một chưởng đập nát nội tạng của một con trâu điên kia nữa rồi!
Một chưởng ban nãy kia, chắc chắn là đối phương đã nể mặt Lý Vân Uyển mà hạ thủ lưu tình với bà ta, nếu không thì e rằng nội tạng của bà ta đã bị một chưởng đó đánh cho vỡ vụn rồi.
Tề Đẳng Nhàn liếc Tống Chí Mai một cái, không thèm nói chuyện với bà ta, nếu như bà ta không biết tốt xấu mà lại xông đến nữa thì hắn sẽ không nhẹ tay nữa đâu.
Lúc này, Văn Tư Thuận đứng dậy và nhàn nhạt nói: “Bát Quái chưởng của anh khá lắm, chẳng trách anh lại kiêu căng như thế, cơ mà chỉ riêng chút bản lĩnh đó thôi thì chưa đủ đâu.”
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo và nói: “Cậu chui ra từ dây thắt lưng không thắt chặt của ai mà cũng có tư cách để đánh giá tôi?”
“Hỗn xược, nói chuyện với thiếu đà chủ Văn kiểu gì thế hả!”
“Thiếu đà chủ Văn là thiếu đà chủ của chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải, lại còn bái đại tông sư Nham Toái Lưu của nước Kiệt Bành làm thầy, tuổi trẻ thành danh, có phong thái của một tông sư trẻ tuổi, cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với ngài ấy kiểu đấy?”
“Còn không mau quỳ xuống nhận tội với thiếu đà chủ Văn, như vậy thì mới có thể giữ được cái mạng chó của cậu!”
“Cái thứ không biết tốt xấu kia, cứ mở miệng ra là lại ăn nói hồ đồ, thực sự cho rằng mình tài giỏi lắm à? Còn không mau quỳ xuống!”
Sau khi nghe thấy Tề Đẳng Nhàn nói vậy, mọi người đều nhao nhao quát lớn và muốn bắt Tề Đẳng Nhàn quỳ xuống nhận sai với Văn Tư Thuận.
Tề Đẳng Nhàn cũng lười nghe mấy lời vô nghĩa kia, trực tiếp tự động chọn lọc thông tin, nhìn Từ An và nói: “Đây là người mà ông cất công mời đến từ Thượng Hải xa xôi đó hả? Chỉ thế thôi đấy hả?”
Sau khi nghe xong lời nói đầy vẻ tự cao này, sắc mặt của Từ An trầm xuống, ông ta cười khẩy và nói: “Tên họ Tề kia, cậu đừng có mà quá lộng hành! Tôi đặc biệt mời thiếu đà chủ Văn đến đây chính là để đánh chết cậu!”
Từ Dương cũng cười khẩy và nói: “Biết điều thì nhanh chóng hủy bỏ việc hợp tác với công ty vật liệu xây dựng Hồng Mã, sau đó ngoan ngoãn đầu hàng Long Môn chúng ta, dâng người phụ nữ của mày lên cho thiếu đà chủ, như vậy nói không chừng mày còn có thể sống sót.”
Tề Đẳng Nhàn đưa tay ra móc móc lỗ tai của mình, cảm thấy lời nói của những người này nghe rất nhàm chán.
“Tôi thừa nhận việc cậu có chút võ thuật, nhưng chỉ dựa vào chút xíu này mà đã dám nói sẽ làm chỗ dựa cho tôi à? Cậu không sợ nói ra sẽ bị người khác chê cười sao!” Lúc này Tống Chí Mai mới lấy lại được chút sức lực và lạnh lùng nói.
“Cho bà cơ hội mà bà không cần, bây giờ bà có cầu xin tôi thì tôi cũng chẳng thèm để ý đến bà nữa đâu.” Tề Đẳng Nhàn lười biếng trả lời một câu.
Tống Chí Mai lạnh lùng nói: “Thiếu đà chủ Văn, xin cậu hãy ra tay xử lí người này! Sau khi giải quyết xong người này, tôi sẽ gả con gái cho cậu, những điều kiện chúng ta đã bàn xong trước đó cũng không cần thay đổi.”
Vẻ mặt của Lý Vân Uyển không khỏi trở nên khó coi hơn nữa, cô ta cảm thấy mẹ mình thật sự là đã quá chấp mê bất ngộ rồi.
Tại sao bà ấy lại không chịu tin tưởng Tề Đẳng Nhàn chứ? Được thôi, cho dù bà ấy không tin tưởng Tề Đẳng Nhàn thì ít nhất bà ấy cũng phải tin tưởng con gái của chính mình chứ?
“Ha ha ha, phó giám đốc Tống yên tâm, chuyến này tôi đến Trung Hải chính là để xử lí cái tên ngông cuồng này!”
“Còn nữa, nếu như anh ta đã dám phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, vậy thì tôi chắc chắn sẽ không nương tay đâu.”
“Rất nhanh thôi anh ta sẽ phải đi chầu Diêm Vương!”
Sau khi nói xong lời này, Văn Tư Thuận đột nhiên đạp về phía trước một bước, rầm một tiếng, mặt đất rung động, đèn chùm treo trên trần nhà cũng phát ra những tiếng vo ve.
Một đạp này của anh ta khiến cho cái thảm rạn nứt, gạch nền vỡ toang, xuất hiện một vết chân rất sâu.
Một màn này khiến cho tất cả mọi người đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, ai nấy đều theo bản năng lùi về phía sau hai bước.
Uy thế trên người Văn Tư Thuận quả thực quá đáng sợ và quá dọa người, tiến vào quá gần khó tránh khỏi việc khiến con người ta lo lắng liệu mình có thể bị ảnh hưởng hay không.
Tề Đẳng Nhàn lại chẳng hề động đậy, hắn cười khẩy một tiếng và hờ hững nói: “Tôi với Long Môn ở Thượng Hải không thù không oán, cậu chắc chắn muốn động thủ với tôi à?!”
Văn Tư Thuận nói với giọng khinh thường: “Tôi không muốn nói nhiều với cái tên ngông cuồng như anh, hoặc là anh quỳ xuống và tự phế tay chân của mình, hoặc là tôi sẽ tự mình ra tay!”
“Nhưng mà tôi phải cảnh cáo anh, nếu như để tôi ra tay thì chưa biết là sống hay chết đâu.”
“Nếu như bị tôi đánh chết rồi thì anh cũng đừng có trách tôi.”
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo và nhìn Văn Tư Thuận, chầm chậm giơ một tay ra, sau đó, hắn đột nhiên giơ thẳng ngón giữa lên.
Đám đông xôn xao!
“Cái tên này đúng là không cần mạng nữa mà, sao lại dám khiêu khích thiếu đà chủ Văn như vậy chứ!”
“Nếu như tôi là cậu ta, tôi sẽ nhanh chóng cụp đuôi rồi biến khỏi đây, sau này cũng sẽ làm người một cách khiêm tốn.”
“Thiếu đà chủ Văn đã quét sạch rất nhiều cao thủ ở vùng duyên hải Đông Nam và tạo nên danh hiệu bất khả chiến bại từ lâu rồi, cái tên họ Tề kia khiêu khích ngài ấy chẳng khác nào là tự tìm đường chết!”
“Mọi người chuẩn bị đi nào, nói không chừng ngày mai chúng ta có thể đi ăn tiệc đó!”
Văn Tư Thuận chăm chú nhìn ngón giữa đang dựng thẳng lên của Tề Đẳng Nhàn, không hề tức giận mà lại bật cười một cái.
Một lát sau, Văn Tư Thuận mới nói: “Tốt lắm, tôi sẽ đánh chết anh.”
Khi nói ra những lời này, thái độ của anh ta rất bình tĩnh, giọng nói như người bình thường nói “ăn cơm thôi” lúc đang đói bụng vậy.
Dường như việc đánh chết Tề Đẳng Nhàn dễ đến mức anh ta chỉ cần động ngón tay một chút là đã có thể làm được.
“Lảm nhảm con mẹ mày!” Ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn trở nên lạnh lùng, hắn là người ra tay trước.
Hắn giậm chân một cái, ầm một tiếng, tấm thảm và gạch nền vỡ ra, cơ thể hắn vụt đến trước mặt Văn Tư Thuận như chim én lướt nước.
Văn Tư Thuận trong nháy mắt không khỏi sởn gai ốc, anh ta kinh ngạc kêu lên: “Nhanh thật đấy!”
Có điều, phản ứng của anh ta cũng không quá vội vàng, anh ta giơ tay lên với cách đánh thương hiệu của Nham Toái Lưu, hai tay ôm lấy hắn, vững như bàn thạch!
Chương 389 Kẻ thắng làm vua.
Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn lại bỗng ngồi xổm xuống ngay khi hai tay của Văn Tư Thuận ôm lấy hắn, khoảng cách giữa hai chân của hắn là vô cùng lớn nên người cũng cúi xuống khá thấp.
Sau đó, chỉ thấy cánh tay phải của hắn giơ lên, bắn lên như một cái roi mềm uốn lượn, mu bàn tay chạy tới hạ bộ của Văn Tư Thuận và vẩy một cái!
Võ thuật truyền thống Trung Quốc là thứ võ thuật để bảo vệ đất nước, mà muốn bảo vệ đất nước thì đương nhiên là phải giết người rồi.
Phương pháp đơn giản để khống chế kẻ địch trong một chiêu gồm có chọc mắt, khóa họng, đánh vào hạ bộ, ba chiêu này là đơn giản nhất rồi.
Cho dù là người bình thường, trong lúc đánh nhau mà thành công đánh trúng kẻ địch bằng bất cứ chiêu nào trong ba chiêu này, vậy thì ngay cả khi đối thủ mạnh hơn rất nhiều thì cũng sẽ ngã xuống đất và mất đi sức chiến đấu ngay lập tức.
“Nghĩ đơn giản quá rồi đấy?!” Văn Tư Thuận hừ lạnh một tiếng, chân trước nhấc lên, đập vào cánh tay của Tề Đẳng Nhàn, sau khi ngăn chặn chiêu “Liêu m chưởng” của hắn, bàn chân ngay lập tức đạp về phía trước!
Đám đông nhìn thấy cảnh tượng này thì đều gật đầu lia lịa.
“Tên họ Tề cũng chỉ biết những chiêu thức hạ lưu này thôi, nhưng đối với thiếu đà chủ Văn mà nói, những thứ này hoàn toàn chẳng có tác dụng gì cả!”
“Ha ha ha, thiếu đà chủ Văn tuổi trẻ thành danh, kinh nghiệm dày dặn, hắn cho rằng mấy chiêu thức hạ lưu này có thể chiến thắng được ngài ấy à? Đùa cái gì đấy!”
“Tôi thấy tên họ Tề này cũng chẳng có gì đặc biệt cả, có thể đánh bại bà Tống chẳng qua là do gặp may mắn mà thôi.”
Mọi người nhao nhao lên tiếng, cho rằng thủ đoạn đánh vào chỗ hiểm này của Tề Đẳng Nhàn là rất hèn hạ nên đều vô cùng khinh thường.
Cánh tay phải của Tề Đẳng Nhàn bắn vào chỗ hiểm, cánh tay trái thì lại vung về phía sau mông, trong lúc tay phải đánh vào chỗ hiểm của anh ta, tay trái cũng đồng thời vỗ mạnh xuống mặt đất!
Cái thảm và gạch nền đồng thời vỡ tan, vỡ thành một đống bụi bặm và bị hắn nắm lại ở trong lòng bàn tay.
Đây chính là tuyệt chiêu của Dương Lộ Thiền, vị đại tông sư Thái Cực năm đó đã vô địch thiên hạ, tên là “Nắm cát ném lên mặt”, tay trước đánh vào chỗ hiểm, tay sau nắm một nắm cát, nếu như đánh vào chỗ hiểm không thành thì sẽ giơ tay ném nắm cát vào mặt đối phương.
Cho dù không kịp nắm cát thì cũng có thể mượn lực của cánh tay phía sau để chống xuống đất và dễ dàng rút lui.
Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức bật lên khỏi mặt đất, tay sau vung lên, ngón tay xòe ra, một nắm cát bụi lớn bay thẳng về phía mặt của Văn Tư Thuận!
Mặc dù Văn Tư Thuận kinh nghiệm dày dặn nhưng đã bao giờ nhìn thấy cách đánh như vậy đâu? Cát bụi ngay lập tức bắn vào trong mắt anh ta, anh ta đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng và liên tục ho khan.
Tề Đẳng Nhàn đứng tấn, sống lưng gồng lên, ngẩng đầu lên trời, dồn sức vào nắm đấm bên tay phải, giơ tay lên và tung ra một nắm đấm!
“Rầm!”
Một tiếng vang đinh tai nhức óc!
Một chưởng này không hề đánh bay được Văn Tư Thuận, thì ra là trong lúc bị bụi bặm che mắt, anh ta đã theo bản năng đặt hai tay lên chắn trước ngực và chặn lại được một chưởng này của Tề Đẳng Nhàn!
Cú đánh bị chặn lại, Tề Đẳng Nhàn không hề bất ngờ, hắn ngay lập tức tiến về phía trước, bả vai huých lên một cái, ầm một tiếng khiến cho thế đỡ của Văn Tư Thuận phải tách ra.
Văn Tư Thuận liên tục lùi về phía sau và cố gắng để mở mắt ra nhưng có làm thế nào thì trong hốc mắt cũng chỉ toàn là cát, cho dù mở được mắt ra thì cũng chỉ nhìn thấy được một mảng mơ mơ hồ hồ, nó khó chịu y như việc bị cận thị cả nghìn độ vậy.
“Mẹ kiếp!”
Tề Đẳng Nhàn khẽ quát lên một tiếng, cơ thể luồn đến trước ngực Văn Tư Thuận, hai tay tạo thành hình hoa sen và đánh lên phía trên!
“Rắc rắc!”
Hai bàn tay của hắn đánh thẳng vào cằm dưới của Văn Tư Thuận, đánh ra tiếng xương gãy giòn vang.
Toàn bộ cơ thể của Văn Tư Thuận ngay lập tức bay khỏi mặt đất, hàm răng thoáng cái đã rụng ra không biết bao nhiêu cái răng, một chiêu “Lão Viên quải ấn” này đánh cho bộ não của anh ta không ngừng va chạm vào xương sọ, trong nháy mắt đã trở thành trạng thái chấn động não.
Ngay sau đó, cơ thể của Tề Đẳng Nhàn cũng nhảy lên và xoay vòng, sau khi xoay người ở trên không, cú đá của hắn mạnh mẽ rơi trên lồng ngực của Văn Tư Thuận!
“Ầm!”
Cơ thể của Văn Tư Thuận bay ngược về phía sau giống như một viên đạn với tốc độ cực nhanh, thoáng một cái đã bay xa khoảng bảy tám mét và bẹp một tiếng đập vào bức tường.
Sau khi đập vào bức tường, cơ thể của anh ta cũng không rơi xuống mà gắn chặt ở trên trường như một bức tranh vậy.
Một màn này nói ra thì dài nhưng trên thực tế thì chỉ trong nháy mắt như một tia chớp mà thôi.
Động tác của Tề Đẳng Nhàn quá nhanh và quá mạnh mẽ, từ nắm cát ném lên mặt đến một chưởng và cú huých phá vỡ thế đỡ, lại đến “Lão Viên quải ấn” đánh anh ta bay lên rồi đến cú đá vô cùng mạnh mẽ lúc cuối cùng chỉ đơn giản diễn ra trong vòng hai giây mà thôi.
Vừa rồi những người kia còn chưa nói xong thì cơ thể của Văn Tư Thuận đã bay trên trời rồi.
Sau đó, mọi người không nói nên lời giống như con gà trống bị bóp cổ và trơ mắt nhìn Văn Tư Thuận bị bay ra phía xa...
“Ơ ơ ơ...”
Trong cổ họng của mọi người không tự chủ được mà phát ra những âm thanh quái đản, rõ ràng là bọn họ không thể tin được cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt này.
Hai mắt của Từ An trợn to như chuông đồng, ông ta hoàn toàn không thể tin vào hai mắt của mình, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh dày đặc.
Hai chân của Từ Dương cũng nhũn ra, trong lòng thậm chí còn bắt đầu xuất hiện một sự sợ hãi đối với Tề Đẳng Nhàn.
Tống Chí Mai nhìn Văn Tư Thuận đang dính trên bức tường, thậm chí còn quên mất cảm giác đau đớn nhức nhối trong bụng mình.
“A... chuyện này!!!” Có người lên tiếng, mắt chữ a mồm chữ o, không biết phải dùng từ gì để tổng kết chuyện này.
Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, phủi tay và nói với đám người Từ An: “Chỉ thế này thôi à? Cao thủ mà các người mời đến để đối phó với tôi chỉ có chút bản lĩnh này thôi à? Thiên tài thiếu niên, tông sư trẻ tuổi?”
“Rác rưởi!”
Lời nói của Tề Đẳng Nhàn khiến cho gương mặt của hai cha con Từ An và Từ Dương nóng rát, cảm giác khó chịu như vừa phải chịu cả trăm ngàn cái tát.
“Tôi muốn rời khỏi đây, còn ai định chặn tôi lại không?!” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và hỏi.
Hắn nhìn khắp xung quanh, thế mà chẳng có lấy một ai dám nhìn thẳng vào hắn cả!
Ban nãy khí chất của Văn Tư Thuận đáng sợ bao nhiêu thì bây giờ khí chất của hắn còn đáng sợ hơn Văn Tư Thuận những hơn mười lần!
Hiện trường chỉ còn lại những tiếng hít thở ớn lạnh, không một ai dám trả lời câu hỏi này của Tề Đẳng Nhàn, người nào mà dám đứng ra thì sẽ khó tránh khỏi việc trở thành Văn Tư Thuận tiếp theo.
“Bây giờ mẹ biết anh ta lợi hại đến mức nào chưa?” Giọng nói của Lý Vân Uyển khẽ vang lên bên tai Tống Chí Mai.
Tống Chí Mai quay đầu lại, vẻ mặt nắng mưa bất thường.
Kiều Thu Mộng vẫn luôn quan sát từ phía xa cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện ra một nụ cười, không biết vì sao, khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thể hiện bản thân, cô ta cũng cảm thấy rất vinh dự.
“Hừ, chẳng qua cậu đã dùng thủ đoạn hạ lưu để chiến thắng thiếu đà chủ mà thôi, đây là chiến thắng phi võ thuật!”
“Đúng đấy, đúng thật là chỉ biết đánh lén, dùng những thủ đoạn hạ lưu, lại còn ném cát, đúng là vô liêm sỉ!”
“Đúng là cái thứ không biết xấu hổ, cậu phải xin lỗi thiếu đà chủ ngay lập tức bởi vì cậu đã dùng những thủ đoạn bỉ ổi!”
Không biết ai là người đầu tiên lên tiếng, sau đó lại có thêm vài người muốn nịnh bợ Văn Tư Thuận nhảy ra để nói đỡ.
Tề Đẳng Nhàn cười khẩy một cái và nói: “Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Các người nói lắm lời vô ích như thế làm gì? Nếu không hài lòng thì ra đây mà thử sức với tôi đi này.”
Đám người đó ngay lập tức ngậm miệng lại, Văn Tư Thuận đã bị đánh cho tơi bời rồi, chỉ có kẻ ngu mới muốn thử sức với hắn thôi.
Tống Chí Mai trầm giọng nói: “Tề Đẳng Nhàn, cậu rất lợi hại, quả thực là tôi đã xem thường cậu! Thế nhưng thứ võ thuật này của cậu sẽ mãi mãi không thể nào có được sự công nhận của tôi.”
“Chỉ cần ngày nào tôi còn sống thì cậu đừng có mơ đến việc bảo Vân Uyển ở bên cậu.”
“Hai người chúng ta đã kết thù với nhau rồi!”
Lý Vân Uyển không nhịn được mà giậm chân nói: “Mẹ, mẹ nói vớ vẩn gì đấy?!”
Lúc này, Từ An cũng lạnh lùng lên tiếng: “Tề tổng, khách sạn Antianxia này là sản nghiệp của tôi đó!”
“Cậu đã phá hoại chỗ này, làm hỏng bàn của tôi, đánh vỡ gạch của tôi.”
“Số tiền này cậu không thể không đền.”
Chương 390 Khoản bồi thường lên đến năm triệu.
Từ An quả thật không phải là người dễ dàng chịu để yên, tuy rằng người ông ta mời đến là Văn Tư Thuận đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh bại nhưng ông ta vẫn tìm được cơ hội để gây khó dễ cho Tề Đẳng Nhàn.
Khách sạn Antianxia là sản nghiệp của ông ta, Tề Đẳng Nhàn đánh nhau ở đây và phá hoại đồ đạc nên hắn phải đền tiền, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lí!
Tống Chí Mai nghe thấy thế thì không khỏi thầm khen một tiếng trong lòng, Từ An quả nhiên không hổ là người từng trải, ông ta có rất nhiều cách để tìm lại thể diện đã bị vứt đi này.
Nếu như Tề Đẳng Nhàn không chịu bồi thường thì Từ An sẽ có thể thuận lí thành chương mà làm khó hắn.
Nếu như Tề Đẳng Nhàn chịu bồi thường thì chẳng khác nào chứng minh rằng hắn hèn nhát và sợ hãi Từ An?
Nếu như thế thì dù Từ An có xử trí như thế nào thì cũng có thể lấy lại được một chút mặt mũi.
“Nếu tôi nói không thì sao?” Tề Đẳng Nhàn như cười như không và hỏi.
“Nếu như cậu dám không đền, vậy thì xin lỗi, e rằng hôm nay cậu sẽ rất khó có thể bước ra khỏi cửa lớn của khách sạn chúng tôi!” Từ An chậm rãi trả lời.
Trong lúc ông ta nói chuyện, phía cửa ra vào xuất hiện rất nhiều người mặc đồ đen, trong tay mỗi người đều cầm theo vũ khí, bên hông căng phồng, rõ ràng là còn có cả súng nữa.
Với tính cách chẳng ngại đánh nhau của mình, đương nhiên Tề Đẳng Nhàn cũng không hề sợ hãi cái kiểu uy hiếp bằng côn đồ này của Từ An, trong con mắt của hắn ta, cái đám thế lực hắc ám kia cũng chỉ như những con hổ giấy mà thôi.
Thế nhưng hắn không ra tay ngay lập tức mà quay đầu nhìn liếc qua Lý Vân Uyển và cả Kiều Thu Mộng ở cách đó không xa.
Từ An là loại người ngang ngược và dã tâm, ông ta làm việc sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến thứ gọi là đạo đức, nhỡ đâu hắn ứng phó không kịp và khiến cho Kiều Thu Mộng hoặc Lý Vân Uyển bị thương thì thật là không đáng.
Vậy nên, Tề Đẳng Nhàn cười ha ha và hỏi: “Thế thì giám đốc An muốn tôi đền bao nhiêu đây?!”
“Tôi cũng không phải loại người không nói lí lẽ, một giá thôi, năm triệu!” Từ An giơ một bàn tay ra và lạnh lùng nói.
Lý Vân Uyển trực tiếp nổi điên ngay tại chỗ, cô ta tức giận nói: “Năm triệu? Ông nói đùa đấy à! Một cái bàn rởm và một cái nền gạch mà đáng giá nhiều tiền thế cơ à?”
Từ An nhàn nhạt nói: “Cô không biết không có nghĩa là trên thế giới này không có.”
“Cái bàn này của tôi là do bậc thầy làm ra, lúc mới mua đã tốn mười triệu, nhưng dù sao cũng dùng lâu như vậy rồi, giảm cho cậu ta một nửa đã là tốt lắm rồi.”
“Tiền gạch vỡ tôi còn chưa tính vào đâu.”
“Sao nào, đã đủ hào phóng chưa?”
Từ An chỉ đơn thuần là đang nói nhảm mà thôi, loại bàn phổ thông này sao có thể là do bậc thầy làm ra được chứ?
Được thôi, cho dù là do bậc thầy làm ra, ngoại trừ đồ cổ ra thì làm gì có thứ gì đáng giá đến tận mức đó chứ?
Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra ngăn Lý Vân Uyển lại, nở nụ cười giả tạo và nói: “Giám đốc Từ nói không sai, chúng ta nhất định phải đền số tiền này. Còn nữa, nói không chừng cái bàn này là do bậc thầy làm ra thật thì sao?”
Lý Vân Uyển không khỏi ngẩn người, Tề Đẳng Nhàn làm sao thế? Tại sao lại nói đỡ cho Từ An? Tính cách của hắn đâu phải như thế này đâu!
Từ An cũng không khỏi ngẩn người, ông ta không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại nhận thua nhanh như thế.
“Ha ha ha, sợ rồi, rõ ràng là cậu ta sợ rồi! Cái tên này cũng biết rằng nếu như hôm nay không móc năm triệu ra thì sẽ không thể bước ra khỏi nơi này.”
“Giám đốc Từ quả nhiên là người từng trải, uy vũ bá đạo, xử lí đám ngông cuồng này cũng có bài có bản!”
“Khí thế bá vương của giám đốc Từ mà đã bộc phát thì dù là bất cứ ai cũng phải đầu hàng mà thôi, dù sao thì ông ấy cũng là giám đốc của chi nhánh Long Môn tại Đông Hải chúng ta mà!”
Đám đông quần chúng cũng cảm thấy rằng Tề Đẳng Nhàn đã bị thế trận mà Từ An bày ra dọa cho sợ hãi.
Tề Đẳng Nhàn không có ý kiến đối với lý do thoái thác của bọn họ, hắn vẫn cười híp mắt như cũ, đưa tay lên và lấy ra quyển sổ chi phiếu ở trong ngực.
Lý Vân Uyển vội vàng đi đến ngăn lại và nói: “Anh điên rồi à? Ông ta đòi anh năm triệu cho cái bàn rởm đó mà anh cũng đồng ý à?”
Tề Đẳng Nhàn lấy bút ra, viết trên tờ chi phiếu, cười nói: “Chẳng thế thì sao? Chờ ông ta làm loạn rồi bắn chết tôi à? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt mà!”
Tống Chí Mai ở bên cạnh nói: “Lý Vân Uyển, nhìn đi, đây chính là tên hèn nhát mà con tìm về đấy!”
Lý Vân Uyển bị những lời này của Tống Chí Mai làm cho đỏ mặt tía tai, cô ta biết tính cách của Tề Đẳng Nhàn không phải như thế này, nhưng cũng không rõ tại sao Tề Đẳng Nhàn lại phải thỏa hiệp, không biết trong lòng hắn đang tính toán cái gì.
“Chẳng lẽ anh lo tôi và Mộng Mộng sẽ bị uy hiếp à?” Lý Vân Uyển đột nhiên hiểu ra, cô ta hỏi.
“Không, tôi chỉ muốn ông ta nhận lấy năm triệu này thôi.” Khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên nhếch lên một độ cong khiến cho Lý Vân Uyển cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Sau đó, Lý Vân Uyển có hơi sởn gai ốc, bình thường khi Tề Đẳng Nhàn bày ra loại biểu cảm này thì luôn có người sẽ gặp xui xẻo.
Bây giờ cô ta hoàn toàn không cần đoán xem ai là người sẽ gặp xui xẻo nữa rồi, ngoại trừ Từ An ra thì còn có thể là ai khác chứ?
Lý Vân Uyển hít vào một hơi thật sâu, sau đó không nói gì nữa, chuẩn bị xem tiếp theo đây Tề Đẳng Nhàn sẽ xử lí chuyện này như thế nào.
Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng viết lên tờ chi phiếu con số năm triệu, tiện tay xé tờ chi phiếu ra, cầm ở trong tay và nhàn nhạt nói: “Từ tổng, đây là tờ séc tiền mặt trị giá năm triệu, ông có thể đến ngân hàng rút tiền bất cứ lúc nào!”
“Năm triệu mà nói có là có, không hổ là đại diện cho đám người ngu ngốc nhiều tiền dám đầu tư vào tập đoàn Hướng thị!”
“Lần sau tôi cũng sẽ để cho cậu ta ném vỡ một vài thứ đồ của tôi, nói không chừng cũng có thể lừa lấy năm triệu đó, ha ha...”
“Đây không phải là kẻ ngốc nhiều tiền mà chỉ đơn giản là hèn nhát và sợ hãi mà thôi, giám đốc Từ đâu có dễ chọc vào!”
Lời nói của mọi người khiến cho Từ An cảm thấy thể diện của mình ít nhiều gì cũng đã cứu vãn lại được một chút, trong lòng không khỏi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Từ An đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, giơ tay ra và nhàn nhạt nói: “Được rồi, đưa cho tôi đi rồi cậu sẽ có thể bình an vô sự mà bước ra khỏi đây.”
Tề Đẳng Nhàn tiện tay đưa chi phiếu cho Từ An, Từ An kiểm tra cẩn thận, không có vấn đề gì, đúng thật là năm triệu, có thể đi rút bất cứ lúc nào.
Sau đó, ông ta gật đầu một cách hài lòng, dùng giọng điệu giáo huấn để nói: “Lần sau Tề tổng phải chú ý hơn một chút nhé, đừng có chân tay lóng ngóng rồi phá hỏng đồ vật xung quanh, không phải ai cũng dễ nói chuyện giống như tôi đâu, đồ vật trị giá mười triệu mà chỉ bắt cậu bồi thường có năm triệu!”
Từ Dương ở bên cạnh cũng có một cảm giác nở mày nở mặt, anh ta cười lớn và nói: “Ba tao nói đúng đấy, mày phải quý trọng cơ hội không dễ có được này, phải lấy đó làm gương!”
Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói: “Các người nói đúng lắm, tôi ghi nhớ rồi.”
“Có điều, tôi cũng phải nhắc nhở các người một câu...”
“Năm triệu này của tôi không dễ lấy như thế đâu!”
Sau khi nói xong câu này, hắn nghiến răng nghiến lợi và nở một nụ cười trông có vẻ rất xán lạn.
Mọi người nghe thấy những lời này của Tề Đẳng Nhàn thì đều bật cười với vẻ khinh thường, chẳng qua chỉ là đang tìm cho mình một cái cớ để cho bản thân một lối thoát mà thôi, nghe có vẻ hoàn toàn không có chút sức răn đe nào cả.
Từ An đường đường là giám đốc của một chi nhánh Long Môn, ông ta sẽ sợ chút lời uy hiếp này của Tề Đẳng Nhàn hay sao? Nghĩ thôi đã thấy buồn cười rồi!
“Thế à? Tôi cảm thấy cũng ổn mà, dù sao thì Tề tổng cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi.” Từ An cười và trực tiếp nhét chi phiếu vào trong túi của mình.
Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều, trực tiếp gọi đi một cuộc điện thoại, sau đó cười và nói: “Hôm nay lại có hạng mục huấn luyện mới đây.”
“Ừ... Các ngươi đến khách sạn Antianxia một chuyến, chuẩn bị đầy đủ cả vũ khí cho tôi.”
“Trong vòng nửa tiếng nữa bắt buộc phải đến nơi, người đến muộn sẽ phải bị trừng phạt.”
Mọi người thấy Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại thì đều không khỏi khinh thường, làm bộ làm tịch cho ai xem đấy? Gọi cho ai vậy? Có ích không?”
Tống Chí Mai cũng khiếp sợ, không nghĩ tới Văn Tư Thuận sẽ nói ra những lợi như vậy.
Ý này là, nhìn trúng Lý Vân Uyển?
Sắc mặt Lý Vân Uyển âm trầm đến hơi khó coi, cái tên khốn này, nói ra những lời này là có ý gì???
Tống Chí Mai lạnh lùng nói: "Thiếu đà chủ rốt cuộc là muốn nói cái gì?!"
Văn Tư Thuận mỉm cười nói: "Tôi có thể ủng hộ Tống phó đà chủ thượng vị, thậm chí thuyết phục cha ta chủ động nhường lại chức vị đà chủ!"
"Cái gì?!"
Vẻ mặt cứ mọi người ở hiện trường đều hiện lên vẻ kinh sợ, bọn họ dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn Văn Tư Thuận.
Văn Tư Thuận nhàn nhạt nói: "Mọi người dù sao cũng đều đồng môn ở Long Môn, nếu cứ luôn tranh đấu nội bộ như vậy, cũng chỉ tự tổn hại chính mình mà thôi."
"Để truyền ra ngoài sẽ làm người ngoài cười chê! Long Môn ở Thượng Hải đấu tranh gay gắt đã lâu, đây cũng là thời điểm nên bình ổn lại."
Tống Chí Mai trầm mặc một lát, nói: "Điều kiện là gì? Chuyện tốt như vậy, không có thể nào lại không có điều kiện!"
Văn Tư Thuận nhìn Lý Vân Uyển, cười nói: "Điều kiện sao, rất đơn giản."
"Bà gả con gái bà cho tôi, tôi nâng đỡ bà thượng vị."
"Về sau, chúng ta là người một nhà, ai đảm nhận chức vị đà chủ này, cũng đều như nhau."
"Đến lúc đó, đứa bé sinh ra rồi lớn lên, là có thể để nó tiếp nhận chức vị đà chủ!"
Mọi người đều sửng sốt, không nghĩ tới Văn Tư Thuận lại tính toán lâu dài đến vậy.
Chẳng qua, nếu tính toán như vậy, thì đối với Văn gia bên này cũng không có hại chút nào.
Cứ cho là Tống Chí Mai lên làm đà chủ 20 năm, điều khiển chi nhánh Long Môn tại Thượng Hải đến hô mưa gọi gió, đến cuối cùng, người tiếp nhận toàn cục, vẫn là họ Văn!
"Cái đề nghị này của tôi, không biết Tống phó đà chủ cảm thấy như thế nào ?" Văn Tư Thuận cười hỏi.
Từ An đứng ở một bên tự mình vuốt cằm rồi bật cười, nói: "Văn thiếu đà chủ thật đúng là đầu óc sáng suốt, cư nhiên có thể nghĩ ra chủ ý như vậy, bố cục như thế này, thực sự rất lâu dài……"
Từ Dương cười dữ tợn nói: "Tốt lắm, cực kỳ tốt, anh cưới Lý Vân Uyển, còn không phải tát vào mặt thằng chó Tề Đẳng Nhân sao? Giết người tru tâm, cũng chỉ đến thế này là cùng!"
"Không được, tuyệt đối không được."
Lý Vân Uyển trực tiếp lắc đầu, dứt khoát từ chối, không nói hai lời.
Những Tống Chí Mai lại trầm ngâm suy nghĩ, sau một lát, mới hỏi nói: "Lời này của thiếu đà chủ là thật sao?"
Văn Tư Thuận cười ha hả, nói: "Ở đây có nhiều người chứng kiến như vậy, tôi nói lời sẽ giữ lấy lời!"
Thái độ của Lý Vân Uyển lúc này tựa hồ đã trở nên không quan trọng.
"Thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi sao?" Tống Chí Mai lại hỏi một câu.
"Tôi trùng hợp cũng đã tới tuổi muốn kết hôn, mà con gái bà trùng hợp lại không tệ, càng trùng hợp là chi nhánh Long Môn Thượng Hải đã nội đấu liên tục nhiều năm lắm." Văn Tư Thuận nghiêm túc nói.
Lý Vân Uyển tức giận nói: "Mẹ à, mẹ không thể lấy hạnh phúc của cả đời con để đánh đổi như vậy được!"
Tống Chí Mai quay đầu, lạnh giọng hỏi: "Hạnh phúc? Hạnh phúc của con là chuẩn bị giao cho một thằng đàn ông đã từng ly hôn sao? Hơn nữa, còn là một thằng đàn ông ngu xuẩn tự cao tự đại, không biết tự lượng sức mình!"
Sau khi nói xong lời này, Tống Chí Mai lập tức nói với Văn Tư Thuận: "Thiếu đà chủ, đề nghị của cậu rất hợp ý tôi, chuyện này cứ như vậy mà xác định đi!"
"Tôi gả con gái cho cậu, cậu nâng đỡ tôi thượng vị, đảm nhiệm chức vị đà chủ chi nhánh Long Môn tại Thượng Hải!"
"Từ nay về sau, mọi người đều là người một nhà!"
Văn Tư Thuận thấy Tống Chí Mai đáp ứng sảng khoái như thế, cũng vui vẻ nói: "Được, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Nếu Tống phó đà chủ đã đáp ứng, vậy xin nhờ mọi người ở đây làm chứng."
"Chúc mừng, chúc mừng thiếu đà chủ vừa có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, vừa có thể hỉ kết lương duyên, đúng là một chuyện rất đáng ăn mừng!"
"Chúc mừng thiếu đà chủ hỉ kết lương duyên, đến lúc đó nhất định phải mời chúng ta đến uống rượu mừng đấy!"
"Chúc mừng thiếu đà chủ, chúc mừng quý bà Tống!"
"Quý bà Tống có thể có được một nhân tài như thiếu đà chủ làm con rể, đúng là có phúc khí, khiến người ta hâm mộ không hết."
Mọi người ở ngay lúc này lại sôi nổi chúc mừng, tâng bốc Văn Tư Thuận và Tống Chí Mai.
Từ Dương càng cười sung sướng, Văn Tư Thuận hoành đao đoạt ái, trực tiếp tát vào mặt Tề Đẳng Nhân, chính là là chuyện sảng khoái nhất.
"Mẹ, mẹ cứ như vậy không để tâm đến ý kiến của con sao?!" Lý Vân Uyển giận dữ nói, thật sự rất bực bội, loại chuyện trọng đại cả đời như kết hôn này, Tống Chí Mai cứ dễ dàng đồng ý như vậy, làm cô ta sao có thể không giận.
"Ý kiến của con thì có gì mà quan trọng? Lệnh của cha mẹ, lời của bà mối! Mẹ là mẹ của con, đương nhiên là mẹ có quyền quyết định chuyện hôn nhân của con." Tống Chí Mai lạnh giọng đáp lại.
Sắc mặt Lý Vân Uyển nghẹn ngào đến mức đỏ bừng lên, tức giận đến mức không thể lấn át.
Từ Dương ở một bên khuyến khích nói: "Tôi thấy chọn ngày chi bằng nhân ngày hôm nay, dứt khoát ngay tại yến hội này, trực tiếp làm tiệc đính hôn luôn! Ngày cưới xác định càng sớm càng tốt, để mọi người chuẩn bị cho hôn lễ yến tiệc."
Tống Chí Mai tán thưởng nói: "Ừ? Tôi thấy cũng không tệ!"
Văn Tư Thuận cũng mỉm cười nói: "Tôi cũng không có ý kiến gì, ngày hôm nay chúng ta đính hôn đi."
"Tôi đính cái đầu nhà anh!" Lý Vân Uyển tức giận quát to.
Văn Tư Thuận không để ý, nếu tính cách của phụ nữ này là cái loại nghe lời vâng vâng dạ dạ, chỉ sợ anh ta ngược lại lại có chút không thích.
Lý Vân Uyển thoáng nhìn qua Tề Đẳng Nhân đã khiêu vũ với Kiều Thu Mộng xong, còn đang bưng champagne nói chuyện trên trời dưới đất, bộ dáng trông còn rất vui vẻ.
Vì thế, ngọn lửa tức giận trong lòng cô ta tạch tạch tạch bốc lên, nhịn không được giận dữ hét: "Họ Tề, nếu anh còn không đến đây, bà đây sẽ gả cho người khác!"
Một tiếng hét to này của cô ta, làm cho mọi người xung quanh hoảng sợ.
Từ Dương nghe thấy lời này, đồng tử co rụt lại, sau đó nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của Tề Đẳng Nhân.
Từ An cũng thế, họ Tề? Vậy chỉ có thể là Tề Đẳng Nhân!
Tề Đẳng Nhân cũng bị tiếng hét to của Lý Vân Uyển làm cho giật mình, mỉm cười xin lỗi với Kiều Thu Mộng, sau đó bước nhanh tới chỗ này.
"Văn thiếu đà chủ, người này chính là Tề Đẳng Nhân mà chúng ta nói, hắn là đối thủ của anh!" Từ Dương thấy thế, vội vàng nói với Văn Tư Thuận.
Sau khi Văn Tư Thuận nghe được lời này, không khỏi ngạc nhiên 'hả' một tiếng, sau đó nhìn về phía Tề Đẳng Nhân, nói: "Hắn chính là đối thủ của tôi? Nhìn qua rất bình thường, trông có vẻ không có chỗ nào hơn người."
Từ An lắc đầu nói: "Thiếu đà chủ cũng không nên xem thường người này, hắn có lẽ không lợi hại bằng anh, nhưng bản lĩnh cũng không kém."
Văn Tư Thuận cười ha hả, tiếp tục khoanh tay mà đứng, lấy một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống, nhìn Tề Đẳng Nhân từ trên xuống dưới.
"Lý Vân Uyển, con muốn chống đối mẹ đúng không?!" Tống Chí Mai đen mặt nói.
Lý Vân Uyển trực tiếp trốn đến bên cạnh Tề Đẳng Nhân, tức giận nói: "Anh có phải chỉ quan tâm đến chuyện ôn lại mộng xưa đúng không? Bà đây sắp bị bắt gả cho cái tên thiếu đà chủ chi nhánh Long Môn Thượng Hải gì đó rồi nè, nếu anh không tới, có tin là em đồng ý luôn không hả."
Tề Đẳng Nhân xấu hổ mà ho khan hai tiếng, nói: "Sao lại thành ra thế này?"
"Không liên quan gì đến cậu!" Tống Chí Mai lạnh lùng nói với Tề Đẳng Nhân.
"Như thế nào lại không liên quan gì đến anh ấy? Anh ấy là người đàn ông của con!" Lý Vân Uyển ở trước mặt công chúng, cao giọng nói.
Một tiếng này, như là nói cho ở đây mọi người nghe, lại giống như, cố ý nói cho Kiều Thu Mộng nghe.
Tề Đẳng Nhân rất nhanh đã hiểu chuyện gì đã xảy ra với Lý Vân Uyển, bất đắc dĩ mà lắc đầu.
"Dì Tống, dì chỉ vì muốn được người khác nâng đỡ, mà bán luôn hạnh phúc cả đời của con gái dì sao?"
"Tôi, có thể trở thành chỗ dựa lớn nhất cho dì."
"Cái tên Văn Tư Thuận này, tính là thứ gì?"
Tề Đẳng Nhân ngoài cười nhưng trong không cười nói, nhẹ nhàng híp mắt trái, nội tâm cực kỳ bất mãn.
Chương 387 Diêm Vương tam điểm thủ
Lời Tề Đẳng Nhân nói trực tiếp khiến hiện trường cho sóng to gió lớn!
Hắn cư nhiên dám nói thiếu đà chủ Long Môn Văn Tư Thuận tính là cái thứ gì?!
Văn Tư Thuận người ta thành danh từ khi con niên thiếu, thậm chí còn là học trò của đại tôn sư Nham Toái Lưu ở Nhật Bản, từ khi còn nhỏ anh ta đã quét ngang vùng duyên hải Đông Nam, đúc kết được tên tuổi bao năm qua.
Danh vọng bậc này, thực lực bậc này, hoàn toàn vượt xa thiếu đà chủ Trần Hùng Phi từ Hương Sơn Long Môn đến thành phố Trung Hải lần trước.
“Cậu?”
“Trở thành chỗ dựa lớn nhất của tôi?”
“Ha ha ha…… Vui đùa gì vậy! Cậu có thể cho tôi cái chỗ dựa gì hả?”
“Cậu chẳng qua chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng không biết lượng sức mình mà thôi!”
Tống Chí Mai cười nhạt với Tề Đẳng Nhân, lời nói mang theo vô vàng sự khinh thường.
Kiên nhẫn của Tề Đẳng Nhân cực kỳ có hạn, hắn đã sớm khó chịu với Tống Chí Mai, hắn híp mắt cười nói: “Nể tình bà là mẹ ruột của Vân Uyển, nên tôi mới tôn trọng mà gọi một tiếng dì Tống.”
“Nếu bà không phải mẹ của cô ấy, tôi đã sớm đánh chết bà rồi.”
“Ở trước mặt tôi mà còn dám nhảy nhót lung tung, bà cảm thấy bà là cái thá gì?!”
Thời điểm nói ra lời này, tính cách thô bạo nóng nảy của hắn thể hiện ra một cách rõ ràng, điều này thật sự khá phiền phức.
Lần trước Tống Chí Mai tìm đến một tên Dương Viễn Sơn để bắt ép Lý Vân Uyển xem mắt, lần này dứt khoát trực tiếp ép buộc cô ta gả cho Văn Tư Thuận, chỉ vì lợi ích của bản thân mà ngay cả con gái ruột cũng bán cho người ta.
Lý Vân Uyển cũng há hốc mồm mà nhìn Tề Đẳng Nhân, cho dù cô ta biết tính cách của Tề Đẳng Nhân có đôi khi hơi bạo lực, nhưng không nghĩ tới hắn dám nói ra lời nói như vậy!
“Vãi ò, cái tên họ Tề này cũng quá kiêu ngạo rồi, cho rằng bản thân đầu tư cho tập đoàn Hướng thị 10 tỷ đô la mỹ là có thể thiên hạ vô địch sao?”
“Hắn đúng là không biết tốt xấu, đối địch với liên minh thương nghiệp Từ thị, đã là tìm đường chết rồi, hiện tại lại còn đắc tội với quý bà Tống và Văn thiếu đà chủ nữa.”
“Đã sớm nghe nói Tề tổng của Tianlai Capital là người cực kỳ kiêu ngạo, nhưng không nghĩ tới lại có thể kiêu ngạo như vậy.”
Đám người vây xem đều sôi nổi lắc đầu, bọn họ đều cảm thấy Tề Đẳng Nhân nói chuyện kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Tống Chí Mai bị Tề Đẳng Nhân đe dọa mà giật cả mình, lập tức nổi giận, tên này vậy mà dám nói chuyện với mình như vậy?
“Lý Vân Uyển, concon mau nhìn sắc mặt của nó đi!” Tống Chí Mai tức giận quát lớn.
Lý Vân Uyển chỉ đứng bên cạnh Tề Đẳng Nhân, mím môi, trầm giọng nói: “Mẹ, lần này mẹ thật sự có chút quá đáng!”
Tống Chí Mai tức giận nói: “Quá đáng? Mẹ là vì muốn tốt cho con! Con có biết chờ sau khi con gả cho Văn thiếu đà chủ, sẽ có bao nhiêu vinh hoa phú quý đang chờ con không? Con có biết con sẽ có được địa vị như thế nào trong tương lai không?”
“Nể tình con là con gái của mẹ, mẹ không so đo với con!”
“Hiện tại, lập tức qua bên cạnh mẹ, sau đó cắt đứt quan hệ với tên đàn ông này.”
“Nếu không thì đừng trách mẹ không nể tình mẹ con.”
Tề Đẳng Nhân bĩu môi, hắn ghét nhất mấy cái lý do lý trấu này, lúc trước, mấy tên ngu xuẩn kia cũng dùng lý do như này để ép ba mẹ hắn ly hôn.
Vì thế, sắc mặt của hắn càng trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Tống Chí Mai, mỗi người sinh ra đều tự do, cho dù là cha mẹ, cũng không có tư cách quyết định cuộc sống của họ!”
“Bà đừng có mà ở trước mặt tôi cậy già lên mặt, trò này không có tác dụng đâu.”
“Tôi cho bà mặt mũi, sẵn lòng làm chỗ dựa cho bà, giúp đỡ bà thượng vị, bà lại không tin, ngược lại còn muốn ép buộc Vân Uyển.”
“Nếu bà còn dám dong dài ở chỗ này, thì vị trí đà chủ kia bà cũng đừng mơ giữ nổi!”
Lý Vân Uyển nhìn thấy Tề Đẳng Nhân trở mặt với mẹ của mình, bất đắc dĩ nở nụ cười khổ.
Cô ta thực sự không muốn như vậy, người một nhà, đương nhiên phải hoà thuận vui vẻ mới là tốt nhất.
Hơn nữa, khi còn nhỏ, mẹ cô ta thực sự rất yêu thương cô ta.
Nhưng mà, cô ta không muốn gả cho Văn Tư Thuận, cũng không đồng ý với lời nói chỉ vì muốn tốt cho cô ta của mẹ mình.
Nhìn Tề Đẳng Nhân ở đằng trước đứng bên cạnh Lý Vân Uyển, Kiều Thu Mộng yên lặng thở dài, cô ta đã biết mình thua ở chỗ nào.
Thường thường vào những lúc như thế này, cô ta sẽ luôn là đứng về phía đối lập với Tề Đẳng Nhân, cho dù không đứng ở phía đối lập, thì cũng sẽ không tin lời nói của hắn.
Mà Lý Vân Uyển, từ đầu đến cuối, chưa từng dịch chuyển khỏi vị trí bên cạnh Tề Đẳng Nhân nửa bước, cho dù đối mặt Tống Chí Mai đã nổi trận lôi đình.
“Ha ha ha ha ——”
Tống Chí Mai trực tiếp cười to khinh bỉ, hung tợn mà nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhân, nói: “Khẩu khí rất lớn, rất uy phong!”
Văn Tư Thuận cũng lắc đầu, nói với Từ An và Từ Dương: “Tôi còn tưởng rằng vị cao thủ trong miệng hai người có gì đặc biệt, chẳng qua cũng chỉ là một tên côn đồ vô lễ mà thôi!”
Khuôn mặt Tề Đẳng Nhân không có biểu cảm gì, nói với Lý Vân Uyển: “Chúng ta đi thôi, đừng ở đây dong dài với bọn họ.”
“Cậu muốn mang con gái tôi đi đâu? Cậu đùa cái gì vậy!” Tống Chí Mai đạp mạnh xuống đất, ‘phịch’ một tiếng, gót giày cao gót trực tiếp bị bà ta dậm đến gãy nát.
“Tôi động thủ, không có nghĩa là tôi không dám đánh bà, nhưng nếu bà đã ra tay với tôi trước, thì dù tôi có làm bà bị thương, có lẽ Vân Uyển cũng không nói gì tôi đâu.”
“Làm trò xấu mặt trước mặt nhiều người như vậy, chỉ sợ là bà cũng không muốn đúng không?”
“Ngoan ngoãn tránh đường ra, miễn cho đến lúc đó lại mất mặt.”
Ánh mắt Tề Đẳng Nhân lạnh như băng, ngữ khí mang theo một loại cảm giác áp bách xưa nay chưa từng có.
Lý Vân Uyển nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Tề Đẳng Nhân, nói: “Bà ấy là mẹ em, có thể đừng làm thế được không……”
Tề Đẳng Nhân nhíu mày nói: “Nếu không thì em ở lại? Tôi đi?”
Lý Vân Uyển trực tiếp bị những lời này làm cho nghẹn đỏ bừng mặt.
Cô ta đã nghe qua chuyện cũ của Tề Đẳng Nhân, biết Tề Đẳng Nhân là người như thế nào.
Hắn ghét nhất là những người thân cận của hắn, vào lúc thời khắc mấu chốt, lại không đứng về phía hắn.
Đó cũng là lý do vì sao, hắn lại có cảm tình với Hướng Đông Tình như vậy, đều là bởi vì một câu “Anh không phụ tôi, tập đoàn Hướng thị sẽ không phụ anh” kia.
“Đừng như vậy…… Mẹ chắc chắn là muốn động thủ, anh nhẹ tay chút, đừng làm bà ấy bị thương.” Lý Vân Uyển có cảm giác xấu hổ không thôi, lúc này, cô ta mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là khó xử.
Tề Đẳng Nhân ừ một tiếng, khẽ gật đầu, hắn đương nhiên sẽ nhẹ tay với Tống Chí Mai, người phụ nữ này dù sao cũng là mẹ của Lý Vân Uyển.
Tống Chí Mai bước lên phía trước một bước, lạnh lùng nói: “Tôi cho anh một cơ hội, quỳ xuống!”
Tề Đẳng Nhân rút tay từ trong túi ra, nhẹ nhàng vung vẩy hai cái.
“Không thức thời phải không? rất tốt!” ngữ khí của Tống Chí Mai càng thêm lạnh lùng.
Sau đó, bà ta dậm chân xuống đất, sau đó tại chỗ vang lên một tiếng trầm đục, cả người giống như ngựa hoang thoát cương chạy về phía Tề Đẳng Nhân, giơ khuỷu tay lên, đánh về phía trán!
Văn Tư Thuận đứng đằng sau khen ngợi: “Tống phó đà chủ luyện bát cực quyền rất tốt, thực lực tuy rằng không bằng tôi, nhưng cũng tuyệt đối không tệ.”
Tề Đẳng Nhân vào ngay lúc này nhẹ nhàng né sang bên trái, né tránh khuỷu tay đánh tới, sắc mặt âm trầm, vội vàng nói: “Bà là người lớn, tôi nhường bà ba chiêu, sau ba chiêu, đừng trách tôi không cho bà mặt mũi!”
“Vô nghĩa!”
Tống Chí Mai quát một tiếng, vừa giơ tay là một chiêu chiêu bài“Diêm Vương tam điểm thủ”.
Đâm khuỷu tay không trúng, bà ta lập tức nắm tay lại, bước chân về bên trái một bước, thuận thế đấm về phía huyệt thái dương bên phải Tề Đẳng Nhân!
Tề Đẳng Nhân lại né một lần nữa, Tống Chí Mai lập tức bước sang bên phải một bước, nắm tay lại đấm vào huyệt thái dương bên trái của Tề Đẳng Nhân!
Sau hai đấm đều bị né đi, bà ta lập tức nhấc khuỷu tay lên, lần lượt vung hai chỏ vào mặt Tề Đẳng Nhân.
Đồng thời, bà ta còn hơn nữa thay đổi tư thế của mình, chân phía dưới cùng lúc duỗi ra, bàn chân căng lên, tựa như cối xay cuồn cuộn bay đến, mỗi một chân đều hướng thẳng về phía ống quyển của Tề Đẳng Nhân mà đá, mang theo ác ý không đá gãy chân hắn thì sẽ không bỏ qua!
Tề Đẳng Nhân thấy từng chiêu của Tống Chí Mai đều nhắm vào chỗ chí mạng, ánh mắt càng lạnh hơn.
Chương 388 Tôi sẽ đánh chết anh.
Mắt thấy Tống Chí Mai ngày càng hùng hổ dọa người, Tề Đẳng Nhàn cũng không nhẫn nhịn nữa.
Hắn chập hai tay lại và bất ngờ đưa lên trước mặt, chính vào lúc hai khuỷu tay của Tống Chí Mai lao đến, hắn ngay lập tức đón lấy!
Hai bàn tay ngay lập tức xòe ra, mỗi một ngón tay đều mềm mại như dỏ dại nhưng lại mang theo sự cứng rắn tiềm ẩn, chỉ trong chốc lát đã khóa chặt lấy cánh tay của Tống Chí Mai.
Tống Chí Mai bị bàn tay của hắn khóa lại, cảm thấy từ chỗ cánh tay truyền đến một cảm giác đau đớn như bị cứa vào.
Một số loài cỏ dại tuy rằng trông thì rất mềm mại nhưng trên lá cỏ lại có rất nhiều răng cưa, rất dễ dàng khiến cho người ta đứt tay và chảy máu.
Hai bàn tay của Tề Đẳng Nhàn ấn xuống và phát huy sức mạnh, trực tiếp khiến cho thế đánh của Tống Chí Mai bị chấn động đến mức suýt chút nữa đã rời ra.
“Cút đi!”
Ngay sau đó, Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng và đánh ra một chưởng, bụp một tiếng đánh thẳng vào bụng của Tống Chí Mai.
Sắc mặt của Tống Chí Mai ngay lập tức trở nên tái nhợt vô cùng, cả người bay thẳng ra ngoài, đập vào cái bàn rầm một cái, khiến cho cái bàn đó vỡ tan tành.
“Bát Quái chưởng hay lắm!” Văn Tư Thuận ở bên cạnh thấy thế thì cuối cùng cũng không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi, trên mặt hiện ra biểu cảm nóng lòng muốn thử xem sao.
Anh ta vốn là người được Từ An mời đến để đối phó với Tề Đẳng Nhàn, bây giờ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đánh ra chiêu Bát Quái chưởng với công lực thâm hậu như thế, anh ta không khỏi cảm thấy có chút hưng phấn và nóng lòng muốn thử xem thân thủ của Tề Đẳng Nhàn như thế nào.
Mọi người nhìn thấy Tống Chí Mai bị Tề Đẳng Nhàn đánh bay thì đều choáng váng đầu óc, ai cũng biết Tống Chí Mai đã từng là một mãnh nữ có thể xách theo dao bầu và truy sát cả một đám ác ôn.
Lúc này Lý Vân Uyển mới vội vàng chạy đến và hỏi với giọng lo lắng: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Tống Chí Mai chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình giống như đã bị đảo lộn hết lên rồi vậy, trong cổ họng có vị cay xè, có một ngụm máu dường như có thể phun ra bất cứ lúc nào.
Thế nhưng bà ta vẫn cố gắng nhịn xuống, hộc máu ở trước mặt nhiều người như thế thì thật là bất lịch sự và mất mặt!
“Mẹ không sao!” Tống Chí Mai cắn chặt răng và lạnh lùng nói.
Bây giờ bà ta đã chắc chắn rằng mình và Tề Đẳng Nhàn hoàn toàn không phải là đối thủ cùng đẳng cấp, Bát Quái chưởng của người ta đã đến trình độ xuất thần nhập hóa rồi, chút Bát Cực quyền này của mình hoàn toàn chẳng là gì cả!
Bà ta có thể khẳng định rằng võ công của Tề Đẳng Nhàn e rằng đã không còn thua kém gì so với vị đại tông sư Đổng Hải Xuyên một chưởng đập nát nội tạng của một con trâu điên kia nữa rồi!
Một chưởng ban nãy kia, chắc chắn là đối phương đã nể mặt Lý Vân Uyển mà hạ thủ lưu tình với bà ta, nếu không thì e rằng nội tạng của bà ta đã bị một chưởng đó đánh cho vỡ vụn rồi.
Tề Đẳng Nhàn liếc Tống Chí Mai một cái, không thèm nói chuyện với bà ta, nếu như bà ta không biết tốt xấu mà lại xông đến nữa thì hắn sẽ không nhẹ tay nữa đâu.
Lúc này, Văn Tư Thuận đứng dậy và nhàn nhạt nói: “Bát Quái chưởng của anh khá lắm, chẳng trách anh lại kiêu căng như thế, cơ mà chỉ riêng chút bản lĩnh đó thôi thì chưa đủ đâu.”
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo và nói: “Cậu chui ra từ dây thắt lưng không thắt chặt của ai mà cũng có tư cách để đánh giá tôi?”
“Hỗn xược, nói chuyện với thiếu đà chủ Văn kiểu gì thế hả!”
“Thiếu đà chủ Văn là thiếu đà chủ của chi nhánh Long Môn ở Thượng Hải, lại còn bái đại tông sư Nham Toái Lưu của nước Kiệt Bành làm thầy, tuổi trẻ thành danh, có phong thái của một tông sư trẻ tuổi, cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với ngài ấy kiểu đấy?”
“Còn không mau quỳ xuống nhận tội với thiếu đà chủ Văn, như vậy thì mới có thể giữ được cái mạng chó của cậu!”
“Cái thứ không biết tốt xấu kia, cứ mở miệng ra là lại ăn nói hồ đồ, thực sự cho rằng mình tài giỏi lắm à? Còn không mau quỳ xuống!”
Sau khi nghe thấy Tề Đẳng Nhàn nói vậy, mọi người đều nhao nhao quát lớn và muốn bắt Tề Đẳng Nhàn quỳ xuống nhận sai với Văn Tư Thuận.
Tề Đẳng Nhàn cũng lười nghe mấy lời vô nghĩa kia, trực tiếp tự động chọn lọc thông tin, nhìn Từ An và nói: “Đây là người mà ông cất công mời đến từ Thượng Hải xa xôi đó hả? Chỉ thế thôi đấy hả?”
Sau khi nghe xong lời nói đầy vẻ tự cao này, sắc mặt của Từ An trầm xuống, ông ta cười khẩy và nói: “Tên họ Tề kia, cậu đừng có mà quá lộng hành! Tôi đặc biệt mời thiếu đà chủ Văn đến đây chính là để đánh chết cậu!”
Từ Dương cũng cười khẩy và nói: “Biết điều thì nhanh chóng hủy bỏ việc hợp tác với công ty vật liệu xây dựng Hồng Mã, sau đó ngoan ngoãn đầu hàng Long Môn chúng ta, dâng người phụ nữ của mày lên cho thiếu đà chủ, như vậy nói không chừng mày còn có thể sống sót.”
Tề Đẳng Nhàn đưa tay ra móc móc lỗ tai của mình, cảm thấy lời nói của những người này nghe rất nhàm chán.
“Tôi thừa nhận việc cậu có chút võ thuật, nhưng chỉ dựa vào chút xíu này mà đã dám nói sẽ làm chỗ dựa cho tôi à? Cậu không sợ nói ra sẽ bị người khác chê cười sao!” Lúc này Tống Chí Mai mới lấy lại được chút sức lực và lạnh lùng nói.
“Cho bà cơ hội mà bà không cần, bây giờ bà có cầu xin tôi thì tôi cũng chẳng thèm để ý đến bà nữa đâu.” Tề Đẳng Nhàn lười biếng trả lời một câu.
Tống Chí Mai lạnh lùng nói: “Thiếu đà chủ Văn, xin cậu hãy ra tay xử lí người này! Sau khi giải quyết xong người này, tôi sẽ gả con gái cho cậu, những điều kiện chúng ta đã bàn xong trước đó cũng không cần thay đổi.”
Vẻ mặt của Lý Vân Uyển không khỏi trở nên khó coi hơn nữa, cô ta cảm thấy mẹ mình thật sự là đã quá chấp mê bất ngộ rồi.
Tại sao bà ấy lại không chịu tin tưởng Tề Đẳng Nhàn chứ? Được thôi, cho dù bà ấy không tin tưởng Tề Đẳng Nhàn thì ít nhất bà ấy cũng phải tin tưởng con gái của chính mình chứ?
“Ha ha ha, phó giám đốc Tống yên tâm, chuyến này tôi đến Trung Hải chính là để xử lí cái tên ngông cuồng này!”
“Còn nữa, nếu như anh ta đã dám phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, vậy thì tôi chắc chắn sẽ không nương tay đâu.”
“Rất nhanh thôi anh ta sẽ phải đi chầu Diêm Vương!”
Sau khi nói xong lời này, Văn Tư Thuận đột nhiên đạp về phía trước một bước, rầm một tiếng, mặt đất rung động, đèn chùm treo trên trần nhà cũng phát ra những tiếng vo ve.
Một đạp này của anh ta khiến cho cái thảm rạn nứt, gạch nền vỡ toang, xuất hiện một vết chân rất sâu.
Một màn này khiến cho tất cả mọi người đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, ai nấy đều theo bản năng lùi về phía sau hai bước.
Uy thế trên người Văn Tư Thuận quả thực quá đáng sợ và quá dọa người, tiến vào quá gần khó tránh khỏi việc khiến con người ta lo lắng liệu mình có thể bị ảnh hưởng hay không.
Tề Đẳng Nhàn lại chẳng hề động đậy, hắn cười khẩy một tiếng và hờ hững nói: “Tôi với Long Môn ở Thượng Hải không thù không oán, cậu chắc chắn muốn động thủ với tôi à?!”
Văn Tư Thuận nói với giọng khinh thường: “Tôi không muốn nói nhiều với cái tên ngông cuồng như anh, hoặc là anh quỳ xuống và tự phế tay chân của mình, hoặc là tôi sẽ tự mình ra tay!”
“Nhưng mà tôi phải cảnh cáo anh, nếu như để tôi ra tay thì chưa biết là sống hay chết đâu.”
“Nếu như bị tôi đánh chết rồi thì anh cũng đừng có trách tôi.”
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo và nhìn Văn Tư Thuận, chầm chậm giơ một tay ra, sau đó, hắn đột nhiên giơ thẳng ngón giữa lên.
Đám đông xôn xao!
“Cái tên này đúng là không cần mạng nữa mà, sao lại dám khiêu khích thiếu đà chủ Văn như vậy chứ!”
“Nếu như tôi là cậu ta, tôi sẽ nhanh chóng cụp đuôi rồi biến khỏi đây, sau này cũng sẽ làm người một cách khiêm tốn.”
“Thiếu đà chủ Văn đã quét sạch rất nhiều cao thủ ở vùng duyên hải Đông Nam và tạo nên danh hiệu bất khả chiến bại từ lâu rồi, cái tên họ Tề kia khiêu khích ngài ấy chẳng khác nào là tự tìm đường chết!”
“Mọi người chuẩn bị đi nào, nói không chừng ngày mai chúng ta có thể đi ăn tiệc đó!”
Văn Tư Thuận chăm chú nhìn ngón giữa đang dựng thẳng lên của Tề Đẳng Nhàn, không hề tức giận mà lại bật cười một cái.
Một lát sau, Văn Tư Thuận mới nói: “Tốt lắm, tôi sẽ đánh chết anh.”
Khi nói ra những lời này, thái độ của anh ta rất bình tĩnh, giọng nói như người bình thường nói “ăn cơm thôi” lúc đang đói bụng vậy.
Dường như việc đánh chết Tề Đẳng Nhàn dễ đến mức anh ta chỉ cần động ngón tay một chút là đã có thể làm được.
“Lảm nhảm con mẹ mày!” Ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn trở nên lạnh lùng, hắn là người ra tay trước.
Hắn giậm chân một cái, ầm một tiếng, tấm thảm và gạch nền vỡ ra, cơ thể hắn vụt đến trước mặt Văn Tư Thuận như chim én lướt nước.
Văn Tư Thuận trong nháy mắt không khỏi sởn gai ốc, anh ta kinh ngạc kêu lên: “Nhanh thật đấy!”
Có điều, phản ứng của anh ta cũng không quá vội vàng, anh ta giơ tay lên với cách đánh thương hiệu của Nham Toái Lưu, hai tay ôm lấy hắn, vững như bàn thạch!
Chương 389 Kẻ thắng làm vua.
Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn lại bỗng ngồi xổm xuống ngay khi hai tay của Văn Tư Thuận ôm lấy hắn, khoảng cách giữa hai chân của hắn là vô cùng lớn nên người cũng cúi xuống khá thấp.
Sau đó, chỉ thấy cánh tay phải của hắn giơ lên, bắn lên như một cái roi mềm uốn lượn, mu bàn tay chạy tới hạ bộ của Văn Tư Thuận và vẩy một cái!
Võ thuật truyền thống Trung Quốc là thứ võ thuật để bảo vệ đất nước, mà muốn bảo vệ đất nước thì đương nhiên là phải giết người rồi.
Phương pháp đơn giản để khống chế kẻ địch trong một chiêu gồm có chọc mắt, khóa họng, đánh vào hạ bộ, ba chiêu này là đơn giản nhất rồi.
Cho dù là người bình thường, trong lúc đánh nhau mà thành công đánh trúng kẻ địch bằng bất cứ chiêu nào trong ba chiêu này, vậy thì ngay cả khi đối thủ mạnh hơn rất nhiều thì cũng sẽ ngã xuống đất và mất đi sức chiến đấu ngay lập tức.
“Nghĩ đơn giản quá rồi đấy?!” Văn Tư Thuận hừ lạnh một tiếng, chân trước nhấc lên, đập vào cánh tay của Tề Đẳng Nhàn, sau khi ngăn chặn chiêu “Liêu m chưởng” của hắn, bàn chân ngay lập tức đạp về phía trước!
Đám đông nhìn thấy cảnh tượng này thì đều gật đầu lia lịa.
“Tên họ Tề cũng chỉ biết những chiêu thức hạ lưu này thôi, nhưng đối với thiếu đà chủ Văn mà nói, những thứ này hoàn toàn chẳng có tác dụng gì cả!”
“Ha ha ha, thiếu đà chủ Văn tuổi trẻ thành danh, kinh nghiệm dày dặn, hắn cho rằng mấy chiêu thức hạ lưu này có thể chiến thắng được ngài ấy à? Đùa cái gì đấy!”
“Tôi thấy tên họ Tề này cũng chẳng có gì đặc biệt cả, có thể đánh bại bà Tống chẳng qua là do gặp may mắn mà thôi.”
Mọi người nhao nhao lên tiếng, cho rằng thủ đoạn đánh vào chỗ hiểm này của Tề Đẳng Nhàn là rất hèn hạ nên đều vô cùng khinh thường.
Cánh tay phải của Tề Đẳng Nhàn bắn vào chỗ hiểm, cánh tay trái thì lại vung về phía sau mông, trong lúc tay phải đánh vào chỗ hiểm của anh ta, tay trái cũng đồng thời vỗ mạnh xuống mặt đất!
Cái thảm và gạch nền đồng thời vỡ tan, vỡ thành một đống bụi bặm và bị hắn nắm lại ở trong lòng bàn tay.
Đây chính là tuyệt chiêu của Dương Lộ Thiền, vị đại tông sư Thái Cực năm đó đã vô địch thiên hạ, tên là “Nắm cát ném lên mặt”, tay trước đánh vào chỗ hiểm, tay sau nắm một nắm cát, nếu như đánh vào chỗ hiểm không thành thì sẽ giơ tay ném nắm cát vào mặt đối phương.
Cho dù không kịp nắm cát thì cũng có thể mượn lực của cánh tay phía sau để chống xuống đất và dễ dàng rút lui.
Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức bật lên khỏi mặt đất, tay sau vung lên, ngón tay xòe ra, một nắm cát bụi lớn bay thẳng về phía mặt của Văn Tư Thuận!
Mặc dù Văn Tư Thuận kinh nghiệm dày dặn nhưng đã bao giờ nhìn thấy cách đánh như vậy đâu? Cát bụi ngay lập tức bắn vào trong mắt anh ta, anh ta đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng và liên tục ho khan.
Tề Đẳng Nhàn đứng tấn, sống lưng gồng lên, ngẩng đầu lên trời, dồn sức vào nắm đấm bên tay phải, giơ tay lên và tung ra một nắm đấm!
“Rầm!”
Một tiếng vang đinh tai nhức óc!
Một chưởng này không hề đánh bay được Văn Tư Thuận, thì ra là trong lúc bị bụi bặm che mắt, anh ta đã theo bản năng đặt hai tay lên chắn trước ngực và chặn lại được một chưởng này của Tề Đẳng Nhàn!
Cú đánh bị chặn lại, Tề Đẳng Nhàn không hề bất ngờ, hắn ngay lập tức tiến về phía trước, bả vai huých lên một cái, ầm một tiếng khiến cho thế đỡ của Văn Tư Thuận phải tách ra.
Văn Tư Thuận liên tục lùi về phía sau và cố gắng để mở mắt ra nhưng có làm thế nào thì trong hốc mắt cũng chỉ toàn là cát, cho dù mở được mắt ra thì cũng chỉ nhìn thấy được một mảng mơ mơ hồ hồ, nó khó chịu y như việc bị cận thị cả nghìn độ vậy.
“Mẹ kiếp!”
Tề Đẳng Nhàn khẽ quát lên một tiếng, cơ thể luồn đến trước ngực Văn Tư Thuận, hai tay tạo thành hình hoa sen và đánh lên phía trên!
“Rắc rắc!”
Hai bàn tay của hắn đánh thẳng vào cằm dưới của Văn Tư Thuận, đánh ra tiếng xương gãy giòn vang.
Toàn bộ cơ thể của Văn Tư Thuận ngay lập tức bay khỏi mặt đất, hàm răng thoáng cái đã rụng ra không biết bao nhiêu cái răng, một chiêu “Lão Viên quải ấn” này đánh cho bộ não của anh ta không ngừng va chạm vào xương sọ, trong nháy mắt đã trở thành trạng thái chấn động não.
Ngay sau đó, cơ thể của Tề Đẳng Nhàn cũng nhảy lên và xoay vòng, sau khi xoay người ở trên không, cú đá của hắn mạnh mẽ rơi trên lồng ngực của Văn Tư Thuận!
“Ầm!”
Cơ thể của Văn Tư Thuận bay ngược về phía sau giống như một viên đạn với tốc độ cực nhanh, thoáng một cái đã bay xa khoảng bảy tám mét và bẹp một tiếng đập vào bức tường.
Sau khi đập vào bức tường, cơ thể của anh ta cũng không rơi xuống mà gắn chặt ở trên trường như một bức tranh vậy.
Một màn này nói ra thì dài nhưng trên thực tế thì chỉ trong nháy mắt như một tia chớp mà thôi.
Động tác của Tề Đẳng Nhàn quá nhanh và quá mạnh mẽ, từ nắm cát ném lên mặt đến một chưởng và cú huých phá vỡ thế đỡ, lại đến “Lão Viên quải ấn” đánh anh ta bay lên rồi đến cú đá vô cùng mạnh mẽ lúc cuối cùng chỉ đơn giản diễn ra trong vòng hai giây mà thôi.
Vừa rồi những người kia còn chưa nói xong thì cơ thể của Văn Tư Thuận đã bay trên trời rồi.
Sau đó, mọi người không nói nên lời giống như con gà trống bị bóp cổ và trơ mắt nhìn Văn Tư Thuận bị bay ra phía xa...
“Ơ ơ ơ...”
Trong cổ họng của mọi người không tự chủ được mà phát ra những âm thanh quái đản, rõ ràng là bọn họ không thể tin được cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt này.
Hai mắt của Từ An trợn to như chuông đồng, ông ta hoàn toàn không thể tin vào hai mắt của mình, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh dày đặc.
Hai chân của Từ Dương cũng nhũn ra, trong lòng thậm chí còn bắt đầu xuất hiện một sự sợ hãi đối với Tề Đẳng Nhàn.
Tống Chí Mai nhìn Văn Tư Thuận đang dính trên bức tường, thậm chí còn quên mất cảm giác đau đớn nhức nhối trong bụng mình.
“A... chuyện này!!!” Có người lên tiếng, mắt chữ a mồm chữ o, không biết phải dùng từ gì để tổng kết chuyện này.
Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, phủi tay và nói với đám người Từ An: “Chỉ thế này thôi à? Cao thủ mà các người mời đến để đối phó với tôi chỉ có chút bản lĩnh này thôi à? Thiên tài thiếu niên, tông sư trẻ tuổi?”
“Rác rưởi!”
Lời nói của Tề Đẳng Nhàn khiến cho gương mặt của hai cha con Từ An và Từ Dương nóng rát, cảm giác khó chịu như vừa phải chịu cả trăm ngàn cái tát.
“Tôi muốn rời khỏi đây, còn ai định chặn tôi lại không?!” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và hỏi.
Hắn nhìn khắp xung quanh, thế mà chẳng có lấy một ai dám nhìn thẳng vào hắn cả!
Ban nãy khí chất của Văn Tư Thuận đáng sợ bao nhiêu thì bây giờ khí chất của hắn còn đáng sợ hơn Văn Tư Thuận những hơn mười lần!
Hiện trường chỉ còn lại những tiếng hít thở ớn lạnh, không một ai dám trả lời câu hỏi này của Tề Đẳng Nhàn, người nào mà dám đứng ra thì sẽ khó tránh khỏi việc trở thành Văn Tư Thuận tiếp theo.
“Bây giờ mẹ biết anh ta lợi hại đến mức nào chưa?” Giọng nói của Lý Vân Uyển khẽ vang lên bên tai Tống Chí Mai.
Tống Chí Mai quay đầu lại, vẻ mặt nắng mưa bất thường.
Kiều Thu Mộng vẫn luôn quan sát từ phía xa cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện ra một nụ cười, không biết vì sao, khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thể hiện bản thân, cô ta cũng cảm thấy rất vinh dự.
“Hừ, chẳng qua cậu đã dùng thủ đoạn hạ lưu để chiến thắng thiếu đà chủ mà thôi, đây là chiến thắng phi võ thuật!”
“Đúng đấy, đúng thật là chỉ biết đánh lén, dùng những thủ đoạn hạ lưu, lại còn ném cát, đúng là vô liêm sỉ!”
“Đúng là cái thứ không biết xấu hổ, cậu phải xin lỗi thiếu đà chủ ngay lập tức bởi vì cậu đã dùng những thủ đoạn bỉ ổi!”
Không biết ai là người đầu tiên lên tiếng, sau đó lại có thêm vài người muốn nịnh bợ Văn Tư Thuận nhảy ra để nói đỡ.
Tề Đẳng Nhàn cười khẩy một cái và nói: “Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Các người nói lắm lời vô ích như thế làm gì? Nếu không hài lòng thì ra đây mà thử sức với tôi đi này.”
Đám người đó ngay lập tức ngậm miệng lại, Văn Tư Thuận đã bị đánh cho tơi bời rồi, chỉ có kẻ ngu mới muốn thử sức với hắn thôi.
Tống Chí Mai trầm giọng nói: “Tề Đẳng Nhàn, cậu rất lợi hại, quả thực là tôi đã xem thường cậu! Thế nhưng thứ võ thuật này của cậu sẽ mãi mãi không thể nào có được sự công nhận của tôi.”
“Chỉ cần ngày nào tôi còn sống thì cậu đừng có mơ đến việc bảo Vân Uyển ở bên cậu.”
“Hai người chúng ta đã kết thù với nhau rồi!”
Lý Vân Uyển không nhịn được mà giậm chân nói: “Mẹ, mẹ nói vớ vẩn gì đấy?!”
Lúc này, Từ An cũng lạnh lùng lên tiếng: “Tề tổng, khách sạn Antianxia này là sản nghiệp của tôi đó!”
“Cậu đã phá hoại chỗ này, làm hỏng bàn của tôi, đánh vỡ gạch của tôi.”
“Số tiền này cậu không thể không đền.”
Chương 390 Khoản bồi thường lên đến năm triệu.
Từ An quả thật không phải là người dễ dàng chịu để yên, tuy rằng người ông ta mời đến là Văn Tư Thuận đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh bại nhưng ông ta vẫn tìm được cơ hội để gây khó dễ cho Tề Đẳng Nhàn.
Khách sạn Antianxia là sản nghiệp của ông ta, Tề Đẳng Nhàn đánh nhau ở đây và phá hoại đồ đạc nên hắn phải đền tiền, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lí!
Tống Chí Mai nghe thấy thế thì không khỏi thầm khen một tiếng trong lòng, Từ An quả nhiên không hổ là người từng trải, ông ta có rất nhiều cách để tìm lại thể diện đã bị vứt đi này.
Nếu như Tề Đẳng Nhàn không chịu bồi thường thì Từ An sẽ có thể thuận lí thành chương mà làm khó hắn.
Nếu như Tề Đẳng Nhàn chịu bồi thường thì chẳng khác nào chứng minh rằng hắn hèn nhát và sợ hãi Từ An?
Nếu như thế thì dù Từ An có xử trí như thế nào thì cũng có thể lấy lại được một chút mặt mũi.
“Nếu tôi nói không thì sao?” Tề Đẳng Nhàn như cười như không và hỏi.
“Nếu như cậu dám không đền, vậy thì xin lỗi, e rằng hôm nay cậu sẽ rất khó có thể bước ra khỏi cửa lớn của khách sạn chúng tôi!” Từ An chậm rãi trả lời.
Trong lúc ông ta nói chuyện, phía cửa ra vào xuất hiện rất nhiều người mặc đồ đen, trong tay mỗi người đều cầm theo vũ khí, bên hông căng phồng, rõ ràng là còn có cả súng nữa.
Với tính cách chẳng ngại đánh nhau của mình, đương nhiên Tề Đẳng Nhàn cũng không hề sợ hãi cái kiểu uy hiếp bằng côn đồ này của Từ An, trong con mắt của hắn ta, cái đám thế lực hắc ám kia cũng chỉ như những con hổ giấy mà thôi.
Thế nhưng hắn không ra tay ngay lập tức mà quay đầu nhìn liếc qua Lý Vân Uyển và cả Kiều Thu Mộng ở cách đó không xa.
Từ An là loại người ngang ngược và dã tâm, ông ta làm việc sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến thứ gọi là đạo đức, nhỡ đâu hắn ứng phó không kịp và khiến cho Kiều Thu Mộng hoặc Lý Vân Uyển bị thương thì thật là không đáng.
Vậy nên, Tề Đẳng Nhàn cười ha ha và hỏi: “Thế thì giám đốc An muốn tôi đền bao nhiêu đây?!”
“Tôi cũng không phải loại người không nói lí lẽ, một giá thôi, năm triệu!” Từ An giơ một bàn tay ra và lạnh lùng nói.
Lý Vân Uyển trực tiếp nổi điên ngay tại chỗ, cô ta tức giận nói: “Năm triệu? Ông nói đùa đấy à! Một cái bàn rởm và một cái nền gạch mà đáng giá nhiều tiền thế cơ à?”
Từ An nhàn nhạt nói: “Cô không biết không có nghĩa là trên thế giới này không có.”
“Cái bàn này của tôi là do bậc thầy làm ra, lúc mới mua đã tốn mười triệu, nhưng dù sao cũng dùng lâu như vậy rồi, giảm cho cậu ta một nửa đã là tốt lắm rồi.”
“Tiền gạch vỡ tôi còn chưa tính vào đâu.”
“Sao nào, đã đủ hào phóng chưa?”
Từ An chỉ đơn thuần là đang nói nhảm mà thôi, loại bàn phổ thông này sao có thể là do bậc thầy làm ra được chứ?
Được thôi, cho dù là do bậc thầy làm ra, ngoại trừ đồ cổ ra thì làm gì có thứ gì đáng giá đến tận mức đó chứ?
Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra ngăn Lý Vân Uyển lại, nở nụ cười giả tạo và nói: “Giám đốc Từ nói không sai, chúng ta nhất định phải đền số tiền này. Còn nữa, nói không chừng cái bàn này là do bậc thầy làm ra thật thì sao?”
Lý Vân Uyển không khỏi ngẩn người, Tề Đẳng Nhàn làm sao thế? Tại sao lại nói đỡ cho Từ An? Tính cách của hắn đâu phải như thế này đâu!
Từ An cũng không khỏi ngẩn người, ông ta không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại nhận thua nhanh như thế.
“Ha ha ha, sợ rồi, rõ ràng là cậu ta sợ rồi! Cái tên này cũng biết rằng nếu như hôm nay không móc năm triệu ra thì sẽ không thể bước ra khỏi nơi này.”
“Giám đốc Từ quả nhiên là người từng trải, uy vũ bá đạo, xử lí đám ngông cuồng này cũng có bài có bản!”
“Khí thế bá vương của giám đốc Từ mà đã bộc phát thì dù là bất cứ ai cũng phải đầu hàng mà thôi, dù sao thì ông ấy cũng là giám đốc của chi nhánh Long Môn tại Đông Hải chúng ta mà!”
Đám đông quần chúng cũng cảm thấy rằng Tề Đẳng Nhàn đã bị thế trận mà Từ An bày ra dọa cho sợ hãi.
Tề Đẳng Nhàn không có ý kiến đối với lý do thoái thác của bọn họ, hắn vẫn cười híp mắt như cũ, đưa tay lên và lấy ra quyển sổ chi phiếu ở trong ngực.
Lý Vân Uyển vội vàng đi đến ngăn lại và nói: “Anh điên rồi à? Ông ta đòi anh năm triệu cho cái bàn rởm đó mà anh cũng đồng ý à?”
Tề Đẳng Nhàn lấy bút ra, viết trên tờ chi phiếu, cười nói: “Chẳng thế thì sao? Chờ ông ta làm loạn rồi bắn chết tôi à? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt mà!”
Tống Chí Mai ở bên cạnh nói: “Lý Vân Uyển, nhìn đi, đây chính là tên hèn nhát mà con tìm về đấy!”
Lý Vân Uyển bị những lời này của Tống Chí Mai làm cho đỏ mặt tía tai, cô ta biết tính cách của Tề Đẳng Nhàn không phải như thế này, nhưng cũng không rõ tại sao Tề Đẳng Nhàn lại phải thỏa hiệp, không biết trong lòng hắn đang tính toán cái gì.
“Chẳng lẽ anh lo tôi và Mộng Mộng sẽ bị uy hiếp à?” Lý Vân Uyển đột nhiên hiểu ra, cô ta hỏi.
“Không, tôi chỉ muốn ông ta nhận lấy năm triệu này thôi.” Khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên nhếch lên một độ cong khiến cho Lý Vân Uyển cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Sau đó, Lý Vân Uyển có hơi sởn gai ốc, bình thường khi Tề Đẳng Nhàn bày ra loại biểu cảm này thì luôn có người sẽ gặp xui xẻo.
Bây giờ cô ta hoàn toàn không cần đoán xem ai là người sẽ gặp xui xẻo nữa rồi, ngoại trừ Từ An ra thì còn có thể là ai khác chứ?
Lý Vân Uyển hít vào một hơi thật sâu, sau đó không nói gì nữa, chuẩn bị xem tiếp theo đây Tề Đẳng Nhàn sẽ xử lí chuyện này như thế nào.
Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng viết lên tờ chi phiếu con số năm triệu, tiện tay xé tờ chi phiếu ra, cầm ở trong tay và nhàn nhạt nói: “Từ tổng, đây là tờ séc tiền mặt trị giá năm triệu, ông có thể đến ngân hàng rút tiền bất cứ lúc nào!”
“Năm triệu mà nói có là có, không hổ là đại diện cho đám người ngu ngốc nhiều tiền dám đầu tư vào tập đoàn Hướng thị!”
“Lần sau tôi cũng sẽ để cho cậu ta ném vỡ một vài thứ đồ của tôi, nói không chừng cũng có thể lừa lấy năm triệu đó, ha ha...”
“Đây không phải là kẻ ngốc nhiều tiền mà chỉ đơn giản là hèn nhát và sợ hãi mà thôi, giám đốc Từ đâu có dễ chọc vào!”
Lời nói của mọi người khiến cho Từ An cảm thấy thể diện của mình ít nhiều gì cũng đã cứu vãn lại được một chút, trong lòng không khỏi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Từ An đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, giơ tay ra và nhàn nhạt nói: “Được rồi, đưa cho tôi đi rồi cậu sẽ có thể bình an vô sự mà bước ra khỏi đây.”
Tề Đẳng Nhàn tiện tay đưa chi phiếu cho Từ An, Từ An kiểm tra cẩn thận, không có vấn đề gì, đúng thật là năm triệu, có thể đi rút bất cứ lúc nào.
Sau đó, ông ta gật đầu một cách hài lòng, dùng giọng điệu giáo huấn để nói: “Lần sau Tề tổng phải chú ý hơn một chút nhé, đừng có chân tay lóng ngóng rồi phá hỏng đồ vật xung quanh, không phải ai cũng dễ nói chuyện giống như tôi đâu, đồ vật trị giá mười triệu mà chỉ bắt cậu bồi thường có năm triệu!”
Từ Dương ở bên cạnh cũng có một cảm giác nở mày nở mặt, anh ta cười lớn và nói: “Ba tao nói đúng đấy, mày phải quý trọng cơ hội không dễ có được này, phải lấy đó làm gương!”
Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói: “Các người nói đúng lắm, tôi ghi nhớ rồi.”
“Có điều, tôi cũng phải nhắc nhở các người một câu...”
“Năm triệu này của tôi không dễ lấy như thế đâu!”
Sau khi nói xong câu này, hắn nghiến răng nghiến lợi và nở một nụ cười trông có vẻ rất xán lạn.
Mọi người nghe thấy những lời này của Tề Đẳng Nhàn thì đều bật cười với vẻ khinh thường, chẳng qua chỉ là đang tìm cho mình một cái cớ để cho bản thân một lối thoát mà thôi, nghe có vẻ hoàn toàn không có chút sức răn đe nào cả.
Từ An đường đường là giám đốc của một chi nhánh Long Môn, ông ta sẽ sợ chút lời uy hiếp này của Tề Đẳng Nhàn hay sao? Nghĩ thôi đã thấy buồn cười rồi!
“Thế à? Tôi cảm thấy cũng ổn mà, dù sao thì Tề tổng cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi.” Từ An cười và trực tiếp nhét chi phiếu vào trong túi của mình.
Tề Đẳng Nhàn cũng không nói nhiều, trực tiếp gọi đi một cuộc điện thoại, sau đó cười và nói: “Hôm nay lại có hạng mục huấn luyện mới đây.”
“Ừ... Các ngươi đến khách sạn Antianxia một chuyến, chuẩn bị đầy đủ cả vũ khí cho tôi.”
“Trong vòng nửa tiếng nữa bắt buộc phải đến nơi, người đến muộn sẽ phải bị trừng phạt.”
Mọi người thấy Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại thì đều không khỏi khinh thường, làm bộ làm tịch cho ai xem đấy? Gọi cho ai vậy? Có ích không?”