-
Chương 356-360
Chương 356 Phục kích
Tề Đẳng Nhàn bồi cho Đông Tinh uống không ít rượu.
Trận say rượu này, ít nhiều cũng khiến cho Hướng Đông Tình giải phóng ra được đôi chút áp lực trong lòng cô.
Đương nhiên rượu là rượu ngon, cho dù là ngày đầu uống say như chết, thì ngày hôm sau tỉnh lại, cũng giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra, không hề gây đau đầu.
Cho nên, trạng thái của Hướng Đông Tình coi như là khá tốt.
"Chú Phúc, chú ở nhà nghỉ ngơi là được rồi, tôi đi an táng tro cốt cho Hướng Đông Lôi." Dĩ nhiên Hướng Đông Tình đã thay một bộ âu phục màu đen, giọng điệu bình tĩnh nói:
"Vâng, tiểu thư." A Phúc thấp giọng xuống thuận theo.
Hướng Đông Tình gật gật đầu với Tề Đẳng Nhàn, sau đó bước ra cửa.
Tề Đẳng Nhàn đuổi theo bước chân của cô, cùng cô đi xe đến khu nghĩa trang bên này.
Trên căn bản thì hôm nay trong nghĩa trang không có ai, đặc biệt hơn là cha mẹ của Hướng Đông Tình được chôn cất ở khu vực đỉnh núi nghĩa trang.
Có thể mua được một cái mộ huyệt ở chỗ này, chủ yếu đều là các gia đình giàu có, giá cả của một cái mộ huyệt có thể bị đôn lên giá trên trời, hơn cả trăm vạn.
Rất nhiều người đều cảm thấy mua một khu mộ đắt tiền như vậy, chẳng khác nào là đang nộp thuế IQ mà thôi, nhưng cũng có người bỏ ra số tiền này để cho con cháu đời sau yên tâm, hình như đúng thật là không thiếu những trường hợp này.
Lúc đó trên đỉnh núi đang được khai hoang, nơi có mấy trăm con dơi bay tới, vì thế chính quyền liền xào nấu ra một cái gì đó gọi là "Vạn Phúc Lai Triêu", một nghĩa trang giá giao dịch rẻ nhất cũng là tận tám mươi vạn.
Dựa theo loại thân phận địa vị của Hướng Đông Tình mà nói, an táng Hướng Đông Lôi đương nhiên là phải làm lễ phong quang, thậm chí còn phải mời một đám người đến cúng viếng.
Tuy nhiên, cuối cùng cô vẫn lựa chọn loại phương thức khiêm tốn này, có lẽ là không muốn những hồi ức đau đớn kia lại bị người ta nhắc tới.
Bên cạnh ngôi mộ được chôn chung này còn có một ngôi mộ, trên bia mộ được dán bằng một miếng băng dính màu đen.
Hướng Đông Tình xé băng keo xuống, bất ngờ mặt trên viết tên Hướng Đông Lôi, còn có một tấm ảnh màu đen trắng.
Thì ra, cô đã sớm chuẩn bị xong ngày này.
Tề Đẳng Nhàn bỏ hộp tro cốt vào trong mộ, sau đó dùng phiến đá nặng nề niêm phong lại.
"Cát bụi về cát bụi, đất về đất."
"Sau này em sẽ không hận anh nữa, gặp ba mẹ, nhớ xin lỗi họ."
Hướng Đông Tình nâng lên một nắm bùn đất, sau đó lấy bật lửa ra thắp nén nhang.
Tề Đẳng Nhàn đút tay vào trong túi quần đứng ở một bên nhìn cảnh này, bỗng nhiên, hắn lại trở nên cảnh giác một cách khó hiểu.
Anh nheo mắt mình lại, ung dung thản nhiên đứng bên cạnh Hướng Đông Tình, trong chốc lát nội tâm lại có chút phẫn nộ khó hiểu.
Đương nhiên hắn là một con người lạnh lùng, nhưng dù sao hắn cũng không phải thuộc dạng lạnh lùng đến mức chuyện gì cũng sẽ không để ý tới.
Vì vậy, hắn có tức giận đôi phần, bởi vì những người này đã chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn.
Nơi này là khu vực mộ của cha mẹ Hướng Đông Tình, có lẽ cũng là nơi chôn vùi tia hy vọng cuối cùng trong nội tâm của Hướng Đông Tình, nhưng hiện tại, hết lần này tới lần khác lại có người muốn tới phá hư nó.
Có thể ở chỗ này phục kích Hướng Đông Tình, rõ ràng là biết được tin Hướng Đông Lôi đã chết.
Vào những ngày như vậy, ở khu địa phương này, làm ra loại chuyện như vậy, ít nhiều cũng làm mất đi tình người.
Hướng Đông Tình cũng không nhận ra bất kỳ nguy hiểm nào, lặng lẽ mở ra một bình chứa rơm, rải lên trước phần mộ của cha mẹ, hai tay chắp lại, cũng không biết là đang cầu nguyện cái gì.
"Nên đi rồi, nếu không đi thì sẽ không kịp." Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn trở nên nghiêm túc, đưa tay ra kéo tay của Hướng Đông Tình đi, chậm rãi nói.
"Ừ?" Hướng Đông Tình không khỏi nhíu mày, nhìn về phía hắn, cô không hiểu rõ nguyên nhân.
"Ầm!"
Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên!
Hình như là trong nháy mắt trước khi tiếng súng vang lên, Tề Đẳng Nhàn đã bất ngờ ấn lưng của Hướng Đông Tình xuống.
Một viên đạn lướt qua, tàn nhẫn bắn trúng vào bậc thềm xi măng bên cạnh nghĩa trang, làm cho đá vụn bay loạn xạ cả lên.
Trong chớp mắt, sắt mặt của Hướng Đông Tình trở nên trắng bệch, dường như cô không thể tin được, lại có người núp ở nơi này để mà phục kích cô, chuẩn bị giết chết cô ngay tại đây!
Tề Đẳng Nhàn đưa tay ra nâng người của Hướng Đông Tình lên, giống như một con búp bê vải đang bị kẹp ở dưới nách của mình, sau đó nhảy xuống theo bậc thang cao.
Khoảng khắc khi hắn đang nhảy xuống, lại có thêm vài viên đạn bay vụt qua.
Trong lúc loạng choạng thì Hướng Đông Tình đã nhìn thấy, dưới chân núi có một số người đang xông lên, trong tay những người này đều mang theo vũ khí.
"Trốn được rồi." Tề Đẳng Nhàn dẫn Hướng Đông Tình đến phía sau của một tấm bia mộ khổng lồ, để cho cô cuộn tròn người lại.
Sau đó, hắn nắm lấy một nắm đá vụn trên mặt đất và bước ra ngoài.
Khi người ở trên không trung, thì đá vụn trong tay liền được rải ra ngoài!
Cách đó năm thước, một đám xạ thủ vừa mới chạy tới còn chưa kịp phản ứng gì cả, thì trên mặt đã bị đá đập vào bùm bùm, máu tươi văng khắp nơi.
Trong nháy mắt toàn bộ khuôn mặt của bọn họ dường như đã biến thành mặt trăng, khắp nơi gồ ghề, khảm đá vụn.
Bọn họ ngã xuống trong đau đớn, và đương nhiên khẩu súng trong tay của bọn họ cũng rơi xuống đất theo.
Từ trên không trung Tề Đẳng Nhàn đáp xuống đất trong phút chốc, bàn tay mở ra, mạnh mẽ ấn xuống mặt đất, cơ thể hạ xuống thấp, tựa như người đã áp sát vào mặt đất và lướt nhanh về phía trước.
Hắn giống như một con rắn độc đang đi bộ giữa cỏ vậy!
Hắn lướt qua khẩu súng lục này, trực tiếp cầm súng trong tay, sau khi cơ thể đã trở nên ổn định, lập tức giơ tay lên bắn.
Hai tay súng tới gần tiếp cận hắn nhằm đáp trả cũng bị ngã xuống đất.
Tổng cộng Tề Đẳng Nhàn đã bắn bốn phát, viên đạn đầu tiên bắn trúng ngực của xạ thủ, phát thứ hai thì bắn nổ đầu.
Đây là phương pháp bắn súng của Mozambique, bắn vào vùng cơ thể có diện tích bị trúng đạn lớn hơn trước, để cho kẻ thù ngừng chuyển động lại, sau đó mới bổ sung thêm phát súng thứ hai để hoàn tất việc bắn nổ đầu.
Phương pháp bắn như vậy có thể mang lại hiệu quả giết người cao nhất.
Kẻ địch rất nhiều, súng cũng rất nhiều, tuy nhiên cũng may là Tề Đẳng Nhàn nhạy bén, bia mộ xung quanh cũng có thể làm thứ che chở khá hiệu quả.
Từng viên đạn bắn vỡ bia mộ, đá vụn bắn tung tóe khắp nơi, bay lên vô số khói bụi.
Toàn bộ ngọn đồi nghĩa trang trên núi đều có tiếng súng vang lên!
Hướng Đông Tình đau khổ, che lỗ tai mình lại, cơ thể liên tục run rẩy, không phải là cô sợ hãi, mà là do cảm giác đau đớn.
"Đừng lộn xộn, ngoan ngoãn đi theo tôi." Tề Đẳng Nhàn kéo Hướng Đông Tình từ phía sau bia mộ khổng lồ ra, trên thắt lưng đã có thêm hai khẩu súng lục thu được.
Hắn một tay cầm súng, một tay kéo Hướng Đông Tình chạy vòng quanh khi nghĩa trang trên núi, tìm cách tránh con đường nhiều tay súng nhất để mà đi xuống chân núi.
Cũng may là núi khá lớn, các xạ thủ cũng phải phân tán ra để tìm giết hai người
Hơn nữa, kỹ thuật bắn súng của Tề Đẳng Nhàn rất chuẩn xác, khi đối mặt với nguy hiểm thì khứu giác cũng trở nên nhạy bén đến đỉnh điểm, cho dù ở thời điểm vòng vây sắp hình thành, thì hắn cũng nhanh chóng đánh chết chỗ xạ thủ yếu nhất, mạnh mẽ kéo theo Hướng Đông Tình xông ra.
"Những người này là có lai lịch gì?" Hướng Đông Tình cắn răng hỏi, trong mắt lóe lên tia lửa tức giận.
"Không biết, nhưng chắc chắn có quan hệ với liên minh kinh tế Từ thị." Giọng điệu của Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh, bỗng nhiên ôm lấy Hướng Đông Tình một cái, vươn người lên nhảy xuống đài cao hơn bốn thước.
Hình như Hướng Đông Tình không cảm nhận được cảm giác chấn động khi rơi xuống đất, cô trầm giọng nói: "Xem ra đã đến lúc thu lưới rồi, anh cảm thấy thế nào?"
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nói: "Cô tự mình sắp xếp đi, cô là tổng tư lệnh."
Sau khi nói xong lời này, hắn ném khẩu súng lục rỗng trong tay ra ngoài, đập một tiếng ầm vào gò má của tay súng cách đó tầm mười thước.
Sau đó, hắn nhanh chóng rút khẩu súng lục khác ra, hai ba phát súng bắn thẳng tới giết chết tay súng che mặt.
Vài phút sau, cuối cùng Tề Đẳng Nhàn cũng đã dẫn được Hướng Đông Tình xuống khỏi khu nghĩa trang trên núi.
Tuy nhiên, những xạ thủ kia lại không có ý định từ bỏ, nhao nhao xông tới đòi đuổi giết.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một chiếc xe phóng nhanh tới, lạng lách vài vòng rồi dừng ở trước mặt của Tề Đẳng Nhàn.
"Tề tổng, Hướng tổng, mau lên xe!" Những người trên xe hét lên.
Chương 357 Điểm mấu chốt
Người lái xe khiến Tề Đẳng Nhàn có hơi ngoài ý muốn.
Thế mà lại là Hoàng Sung mới nhận chức ở Tư Bản Thiên Lại ngày hôm qua.
Tề Đẳng Nhàn không do dự mở cửa xe, dẫn theo Hướng Đông Tình lên xe.
Sau khi hai người lên xe, Hoàng Sung khởi động xe chạy ngay, viên đạn bắn vào sau xe đùng đùng như mưa rơi nặng hạt, làm cửa kính bị vỡ nát.
May thay, kỹ thuật lái xe của Hoàng Sung rất tốt, tốc độ xe rất nhanh nên bọn họ đã bỏ lại đám truy sát rất xa.
Dù đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng mặt Hướng Đông Tình vẫn đen như đít nồi.
Cô ta rất tức giận, không ngờ rằng đối thủ lại hèn hạ đến như vậy, dám phục kích cô ta trước mộ của ba mẹ đã vậy còn canh lúc đang an táng anh trai ra tay!
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn cũng khó coi, hắn cũng tức giận không kém vì làm như thế thật đúng là không có đạo đức, thậm chí là không còn chút nhân tính nào.
"Sao cậu lại ở đây? Tốt nhất là nên cho tôi một lời giải thích đàng hoàng.", Tề Đẳng Nhàn nói với Hoàng Sung.
Hoàng Sung xuất hiện ở núi nghĩa trang giúp hắn và Hướng Đông Tình thoát khỏi nguy hiểm, thế thì cũng quá trùng hợp rồi.
Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, dù Tề Đẳng Nhàn có tài giỏi đến đâu cũng có khả năng bị bắn chết.
Những tay súng đó một khi bao vây toàn bộ thì trừ khi hắn mọc cánh bay lên bằng không hắn và Hướng Đông Tình chết ở chỗ này là cái chắc.
Hoàng Sung nói: "Lúc nãy bị phục kích là do Vương Hổ sắp đặt, tôi vừa biết tin là chạy tới đây ngay."
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, nhớ lại lúc trước Hoàng Sung là người dưới quyền Từ An, còn rất được coi trọng. Tập đoàn Hổ Môn và nhánh Long Môn ở tỉnh Đông Hải có mối quan hệ chặt chẽ không thể tách rời, Vương Hổ muốn ra tay thì chắc chắn Long Môn cũng nhận được tin báo này. Hoàng Sung lăn lộn trong Long Môn mấy năm nay nên có vài tai mắt cũng là chuyện bình thường.
"Vương Hổ?"
"Tôi nhất định phải xé xác tên đó ra!"
Hương Đông Tình điên tiết nói, giọng điệu độc ác, cô ta nghiến răng đến mức chảy ra máu.
Nơi đây là mảnh đất bình yên cuối cùng trong nội tâm của cô ta, đã thế hôm nay còn là một ngày bi thương đau khổ.
Gặp phải chuyện vào ngày hôm nay, ở đúng chỗ này thì làm sao tinh thần cô ta không sụp đổ được cơ chứ?
Tề Đẳng Nhàn hít một hơi thật sâu rồi hỏi: "Cậu có chắc do Vương Hổ làm không?"
Hoàng Sung khẽ gật đầu, nói: "Tin này hẳn là đáng tin cậy, ngoài anh ta ra thì hiếm ai có thể dùng thủ đoạn này đối phó với Hướng tổng."
Tề Đẳng Nhàn nghe xong rơi vào trầm tư.
Hướng Đông Tình lửa giận ngút trời nói: "Mau chạy đến tập đoàn Hổ Môn, tôi muốn tự mình đi tìm Vương Hổ!"
Hoàng Sung không nói gì, vẫn chạy xe bình thường.
Tề Đẳng Nhất nói đùa: "Bây giờ cô đi tìm anh ta để cho anh ta có cơ hội giết cô thêm lần nữa à?"
Hướng Đông Tình nghe xong càng nổi giận: "Tôi phải cho ba mẹ tôi một lời giải thích! Mấy người không dám đi thì một mình tôi đi!"
"Giờ cô cần phải bình tĩnh lại.", Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.
"Bình tĩnh? Bình tĩnh làm được cái gì? Bình tĩnh là có thể cho ba mẹ tôi một lời giải thích hả?", Hướng Đông Tình hơi mất lý trí, giọng điệu cao vút.
Dĩ nhiên chuyện này làm tổn thương đến tinh thần cô ta vô cùng, cảm xúc không thể kiềm chế nổi.
Đổi lại người suy bụng ta ra bụng người cũng sẽ không bình tĩnh được rồi xách dao đi giết cả nhà kẻ chủ mưu ngay tức khắc.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Tôi sẽ giúp cô mang lời giải thích trở về nhưng không phải là bây giờ."
Hướng Đông Tình cau mày: "Vậy thì khi nào?"
"Tối hôm nay.", Tề Đẳng Nhàn mặt không đổi sắc nói.
"Tại sao phải chờ đến tối nay?!", Hướng Đông Tình khó hiểu, vẫn còn tức giận.
"Bởi vì đêm nay không trăng không sao(*).", Tề Đẳng Nhàn mặt không cảm xúc nói tiếp.
Hướng Đông Tình ngây ra, ngay cả Hoàng Dung đang lái xe cũng không khỏi cảm thấy cổ họng hơi khô đắng, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Đêm đen gió lớn dễ giết người.
Tề Đẳng Nhàn nói đêm nay không trăng không sao thì chỉ có ý muốn giết người mà thôi.
Tề Đẳng Nhàn không phải là kẻ thích chém giết thế nhưng hôm nay hành động của Vương Hổ làm hắn cảm thấy buồn nôn, động chạm đến điểm mấu chốt của người khác.
Hướng Đông Tình bị lời nói của Tề Đẳng Nhàn làm bình tĩnh lại, yên lặng một lúc mới hỏi: "Hình như làm như vậy có hơi quá không?"
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy buồn cười, mới vừa rồi Hướng Đông Tình còn nổi trận lôi đình đòi liều mạng với Vương Hổ.
Kết quả nghe hắn nói vậy thì thấy chuyện này hình như không được tốt lắm...
"Không có gì quá đáng cả, Vương Hổ làm mùng một thì chúng ta làm mùng mười lăm.", Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.
"Thật à...", Hướng Đông Tình do dự nhíu mày.
Cô ta chỉ là nhà kinh doanh còn là phụ nữ, không phải kiểu người trong giang hồ như Vương Hổ.
Hướng Đông Tình làm ăn đã lâu nên chưa từng dùng thủ đoạn không còn nhân tính để đối phó với kẻ như vậy.
Hoàng Sung ho một tiếng: "Tề tổng, giờ chúng ta đi đâu?"
"Đến tập đoàn Hướng thị trước đi, tránh phát sinh sự cố.", Tề Đẳng Nhàn nói.
Nội bộ tập đoàn Hướng thị cũng không gắn bó keo sơn gì, thân thích Hướng Đông Tình luôn luôn ước cô ta chết sớm một chút.
Vương Hổ biết tin Hướng Đông Lôi chết do có người bán rẻ tình báo này cho anh ta, còn chắc chắn rằng hôm nay Hướng Đông Tình sẽ tới núi nghĩa trang.
Hướng Đông Tình là người thông minh, nghe Tề Đẳng Nhàn nói xong thì nghĩ tới chuyện nào đó, sắc mặt cô ta tối sầm lại.
"Chuyện ngày hôm nay kẻ nào dám làm thì đừng có trách tôi không niệm tình thân thích gì nữa!", Hướng Đông Tình nhếch môi cười lạnh lẽo, hiện giờ tâm trạng cô ta cực kỳ không tốt, ngay cả chuyện giết người cũng làm được.
Hoàng Sung lái xe rất nhanh, một lát đã đến tập đoàn Hướng thị.
Mặt mày Hướng Đông Tình u ám đi thẳng vào thang máy.
Tề Đẳng Nhàn và Hoàng Sung không có đi theo.
"Không ngờ rằng cậu cơ trí như thế, hôm nay có thể nói là cứu tôi với Hướng tổng một mạng.", Tề Đẳng Nhàn nhìn Hoàng Sung thản nhiên nói.
"Ha ha ha, Tề tổng quá khen rồi... Ngay cả viên đạn cũng không bắn trúng Tề tổng được, tôi chỉ đến giúp đỡ xíu thôi chưa đến mức cứu mạng đâu.", Hoàng Sung vội vàng khách sáo.
Tề Đẳng Nhàn không ngờ anh ta khiêm tốn như vậy: "Không tồi, biết ăn nói, có EQ cao, trở về tôi thưởng cho cậu một ít tiền."
Vẻ mặt Hoàng Sung căng thẳng, cười nói: "Tôi không nhận tiền thưởng đâu... Tề tổng, cân nhắc lại chuyện cho tôi bái sư được không?"
Tề Đẳng Nhàn lườm một cái, tự nói tiếp: "Thưởng cậu hai trăm ngàn cổ vũ đấy."
Hoàng Sung thấy hắn bỏ qua lời nói của mình không khỏi thấy bất đắc dĩ, chậc lưỡi không biết nói gì.
"Nếu cậu tiếp tục lập công, tôi sẽ cân nhắc lại chuyện dạy cho cậu một vài kỹ thuật.", Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn anh ta.
"Được, tôi sẽ cố gắng hết sức!", Hoàng Sung vui đến mức đứng lên.
Tề Đẳng Nhàn bật cười, cảm thấy bản thân càng hợp với danh xưng "Đồ chó tư bản" Dương Quan Quan nói, cách làm kiểu đưa cho người ta ngân phiếu rồi vẽ bánh nướng lớn càng ngày càng dùng thành thạo.
Nghĩ đến đây hắn khó tránh cảm thấy đắc chí, cảm thấy bốn chữ "Đồ chó tư bản" nghe cũng hay hay.
(*) Gốc 月黑杀人夜, 风高放火天 (Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hỏa): thích hợp làm những chuyện mờ ám, cũng chỉ tình cảnh nguy hiểm.
Chương 358 Bút chì
Hoàng Sung không biết trong lòng Tề Đẳng Nhàn có mục đích gì, anh ta còn đang bận lập kế hoạch đạt công lao rồi hoàn thành chuyện bái sư.
Hôm nay tập đoàn Hướng thị hơi hỗn loạn nhưng Hướng Đông Tình nói rằng cô ta đã giải quyết hết tất cả mọi chuyện.
Không lâu sau đó, Hướng Đông Tình gọi Tề Đẳng Nhàn vào văn phòng, cô ta hít sâu một hơi rồi nói: "Tôi không muốn tiếp tục chơi với Từ Ngạo Tuyết nữa, hôm nay cô ta đầu tư hơn mười tỷ tiền vốn, coi như cũng tiếp tay đụng vào chúng ta rồi."
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, Từ Ngạo Tuyết đương nhiên biết rõ hôm nay Hướng Đông Tình chết chắc nên đầu tư vốn quy mô lớn.
Nếu cô ta thích đi tìm chết như vậy, Hướng Đông Tình không ngại tiễn cô ta trước một đoạn.
"Được, theo ý của cô đi.", Tề Đẳng Nhất quyết đoán nói.
Trong lúc hai người đang thương lượng, thư ký đến gõ cửa, cẩn thận từng chút một thò đầu vào trong nói: "Hướng tổng, Vương tổng tới..."
Hướng Đông Tình cau mày nói: "Vương tổng nào?!"
"Tôi! Vương Hổ!", thư ký chưa kịp trả lời thì tiếng của Vương Hổ đã vọng ngoài cửa.
Vương Hổ mở rộng cửa, sải bước tiến vào, toàn thân mặc vest đen rất ra dáng phong độ, tràn đầy sức sống.
Đôi mắt Hướng Đông Tình vừa thấy Vương Hổ lóe lên sát khí, chuyện hôm nay đã đụng tới điểm mấu chốt của cô ta, thậm chí đập tan mảnh đất sâu trong nội tâm kia.
Đám người này muốn giết cô ta ngay tại chỗ cha mẹ yên nghỉ, ngay lúc đang an táng anh trai.
"Tới rồi thì ngồi xuống chút đi!", Hướng Đông Tình lạnh lùng nói.
Vương Hổ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn cũng ở đây thì nói: "Không ngờ trời trong xanh như vậy vẫn có ruồi."
Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nhìn anh ta, hắn nghĩ xem nếu bây giờ làm thịt Vương Hổ luôn thì có quá ác hay không?
Đương nhiên hắn lười động tay, dùng cách đơn giản nhất xử lý nhưng cũng kéo theo không ít phiền phức.
"Vương Hổ, anh muốn nói gì với tôi sao?", Giọng Hướng Đông Tình lạnh lùng, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn như có như không, rõ ràng tâm trạng của cô ta rất tồi tệ.
Vương Hổ cười cười nói: "Tôi nghe nói hôm nay Đông Tình gặp nguy hiểm, tôi lo lắng nên mới chạy sang xem cô có sao không."
Hướng Đông Tình: "Thật sao? Tôi không ngờ Vương tổng lại quan tâm tôi đến vậy, đúng là một người giàu tình cảm!"
Vương Hổ nhìn Hướng Đông Tình nói: "Tôi lúc nào cũng quan tâm đến cô mà, từ trước đến giờ không đổi, chỉ là cô không để ý thôi."
Hướng Đông Tình không nói nữa.
Tề Đẳng Nhàn vẫn đang nghĩ xem có nên làm thịt tên này không.
"Bây giờ chưa quá muộn, chúng ta hợp tác với nhau sẽ khiến cho tập đoàn Hướng thị càng lớn mạnh hơn."
"Hơn nữa, cô cũng không gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng nữa."
"Từ tổng cũng sẽ cho tôi mặt mũi."
Đôi mắt Vương Hổ thâm thúy nhìn cô ta.
Hướng Đông Tình không nhịn được bật cười: "Vương Hổ, anh coi tôi là đồ ngu đúng không?"
"Không lật đổ được tập đoàn Hướng thị thì đi giết tôi."
"Không giết được tôi giờ giả mù sa mưa nói chuyện tình cảm?"
Vương Hổ bình tĩnh nói: "Tôi đang tường thuật lại sự thật mà thôi, cô cứ chấp mê bất ngộ vậy đi rồi sẽ có ngày cô sẽ chết."
Anh ta nhìn Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: "Anh ta có thể bảo vệ cô lần một lần hai nhưng không phải lần nào vận may vẫn ở đây."
"Làm người phụ nữ của tôi, tôi đảm bảo tập đoàn Hướng thị càng ngày càng lớn mạnh, đảm bảo cho cô một cuộc đời vinh hoa phú quý!"
Hướng Đông Tình ghê tởm, Vương Hổ giết cô ta không được thì quay sang làm dáng khoe khoang thắng lợi. nói đủ thứ làm người khác nghe qua tưởng đâu anh ta muốn bảo vệ cô ta lắm.
"Phái người giết tôi lúc tôi đang an táng anh trai, ngay tại chỗ ba mẹ tôi yên nghỉ, giờ thì ngồi đây nói những lời này?", Hướng Đông Tình lạnh lùng chất vấn.
"Cái này thì bình thường, tôi biết cô là loại phụ nữ nào."
"Muốn chinh phục cô chỉ khi mài mòn từng tia hy vọng trong nội tâm cô."
"Cơ mà nếu không có được cô thì tôi chỉ có thể hủy hoại cô thôi."
Vương Hổ nhìn Hướng Đông Tình, nụ cười trên mặt chưa tan, từ tốn nói: "Nếu cô không đồng ý yêu cầu của tôi vậy thì chuyện giống ngày hôm nay vẫn sẽ tiếp diễn."
"Tôi nghe nói cô có một quản gia gọi là A Phúc đúng không?"
"Ông ta theo nhà họ Hướng đã mấy chục năm trời chắc tình cảm với cô cũng sâu đậm lắm nhỉ?"
Hướng Đông Tình nghe Vương Hổ uy hiếp đứng ngồi không yên, theo bản năng sờ cây súng lục giấu dưới bàn làm việc.
Thế nhưng bờ vai của cô ta bị Tề Đẳng Nhàn đè xuống.
Một tay Tề Đẳng Nhàn giữ lấy bả vai Hướng Đông Tình không để cô ta manh động, một tay giữ lấy bả vai bên kia, mỉm cười với Vương Hổ: "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à?"
"Con ma cà bông như anh sao có thể xứng với con cưng của trời Hướng Đông Tình được?"
"Anh là người trong giang hồ mà suốt ngày chỉ biết làm chuyện hèn hạ, có thấy mất mặt không?"
Vương Hổ nhìn thấy cảnh này, ánh mặt lạnh thấu xương, giọng nói lạnh lùng: "Tề Đẳng Nhàn, anh cũng vậy thôi, không phải lúc nào cũng gặp vận may đâu!"
Tề Đẳng Nhàn cúi đầu, cười nói với Hướng Đông Tình: "Cái thằng ngu này chắc cả đời cũng không thể lấy cây bút chì này của cô đâu nhỉ? Xõa tóc ra chút đi, để tên này thèm mà không có được."
Hướng Đông Tình chưa kịp chuẩn bị thì cây bút chì đã bị rút ra, mái tóc đen nhánh của cô ta rơi xuống.
Vương Hổ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó cảm thấy đau khổ vô cùng.
Anh ta biết rõ cây bút chì cắm trên tóc của Hướng Đông Tình có ý nghĩa gì, hầu như không ai có thể đụng đến nó.
Một người đàn ông có thể lấy đi đồ vật quan trọng nhất của người phụ nữ đủ hiểu mối quan hệ hai người này như thế nào, không cần nói cũng biết.
Cho nên bây giờ Vương Hổ rất tức giận, lửa giận lấp kín lòng ngực.
Thậm chí anh ta còn muốn giựt lấy cây bút chì kia rồi đâm nó vào cuống họng Tề Đẳng Nhàn!
Thế nhưng anh ta biết mình không phải John Wick một lúc giết ba người bằng cây bút chì, chỉ có thể kiềm chế cơn tức giận của mình.
"Các người thành công chọc giận tôi rồi, chờ phong ba bão táp đến như mong muốn đi!", Vương Hổ nhịn xuống lửa giận, mỉm cười rồi xoay người ra cửa.
"Vương tổng.", ngay lúc này Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng gọi một tiếng.
Vương Hổ quay đầu, nhíu mày.
Tề Đẳng Nhàn bình Tình nói: "Chân của Đông Tình rất dài, ngực cũng rất mềm mại."
Vương Hổ nắm chặt nắm đấm, anh ta thà rằng hủy đi thứ mình không chiếm được còn hơn để người khác đoạt lấy.
Khớp xương kêu răng rắc giòn tan, một lát sau anh ta thả lỏng tay.
Thấy Vương Hổ không để ý đến, Tề Đẳng Nhàn có hơi thất vọng.
"Còn nữa..."
"Cẩn thận cái đầu của mình."
Vương Hổ ra khỏi cửa văn phòng một đoạn, Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Vương Hổ quay đầu cười mỉa với Tề Đẳng Nhàn: "Có giỏi thì đến lấy!"
Chương 359 Vì tri kỷ đổ máu và nước mắt
Vương Hổ bình yên vô sự rời khỏi tập đoàn Hướng thị.
Mọi người đều biết hôm nay Hướng Đông Tình gặp phải nguy hiểm sinh tử mà chuyện này do Vương Hổ sắp đặt không thể nghi ngờ, mặc dù không có chứng cứ gì.
Vậy mà bây giờ Vương Hổ tự nhiên đến đây rồi bình an rời đi.
Các công nhân viên trong tập đoàn Hướng thị ai cũng giấu lo lắng trong lòng.
Vương Hổ đến rồi đi như vậy đối với tinh thần của bọn họ tạo thành chấn thương lớn.
Tề Đẳng Nhàn đặt cây bút chì của Hướng Đông Tình lên bàn, hơi nghi ngờ khẽ lắc đầu, nói: "Đáng tiếc."
Hướng Đông Tình mím môi không lên tiếng, lấy cây bút chì cài lên tóc.
"Anh ta cố ý.", Hướng Đông Tình hít một hơi thật sâu rồi nói: "Dường như muốn thông báo thắng lợi của mình nên đến tập đoàn chúng ta dạo một vòng."
"Thậm chí còn buộc tôi đánh anh ta."
"Chắc chắn anh ta có kế hoạch dự phòng."
Tề Đẳng Nhàn cười cười, đương nhiên Hướng Đông Tình phát hiện ra hành động vừa rồi của mình có hơi không ổn.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Anh ta mặc áo chống đạn, chỉ là cô không nhìn thấy mà thôi. Khả năng bắn súng của cô muốn nã vào đầu anh ta thì rất khó."
Hướng Đông Tình nhíu mày nhưng cái này nằm trong dự kiến.
"Vừa rồi anh ta tức giận nhưng không ra tay, tiếc thật.", Hướng Đông Tình gẩy nhẹ cây bút chì sau đầu, tiếc nuối nói.
Cô ta biết vừa rồi Tề Đẳng Nhàn chọc giận Vương Hổ để anh ta nén giận ra tay.
Vì vậy cô ta cũng phối hợp theo, ngay cả khi Tề Đẳng Nhàn khiêu khích mình thì thái độ và hành động của cô ta cũng thuận theo hắn.
Những hành động này càng khiến cho Vương Hổ phẫn nộ hơn.
Cuối cùng Vương Hổ vẫn giữ được bình tĩnh, sau đó ra về bình thường.
Hướng Đông Tình đột nhiên cắn răng thật mạnh, nói: "Anh ta dám lấy chú Phúc ra đe dọa tôi!"
Tề Đẳng Nhàn biết A Phúc là trưởng bối còn sống mà Hướng Đông Tình quý trọng nhất, tuy không phải thân thích gì nhưng so với người thân còn gần gũi hơn rất nhiều.
Lấy tính cách của Vương Hổ chỉ sợ nói được làm được, biến chuyện đe dọa này thành hành động thực tế.
"Anh ta không có cơ hội ra tay, hết đêm nay là thành người chết rồi.", Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Hướng Đông Tình, giọng nói không có cảm xúc.
Hướng Đông Tình thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu.
"Chú Phúc là người tôi rất kính trọng.", Tề Đẳng Nhàn bổ sung thêm một câu, dường như muốn nói rõ hắn mạo hiểm làm vậy không phải vì Hướng Đông Tình.
Hướng Đông Tình nghe câu nói dư thừa này không khỏi nhếch miệng cười khinh, giữa mày nhíu chặt khó chịu, rắn vẽ thêm chân, cũng chỉ có thế mà thôi.
Hướng Đông Tình mở máy tính của mình lên rồi giải thích suy nghĩ của mình cho Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn không hiểu chuyện kinh doanh cho lắm nhưng Hướng Đông Tình nói rất kỹ càng và lấy nhiều phép so sánh khác nhau, dù người ngoài như hắn cũng nghe hiểu được lời cô ta nói, trong lòng không khỏi kinh ngạc trước tài năng của Hướng Đông Tình.
"Anh sẽ không phản bội tôi.", bỗng dưng Hướng Đông Tình nói, giọng điệu không giống như thăm dò.
Lợi ích động đến lòng người.
Tề Đẳng Nhàn đầu tư vào năm mươi tỷ USD, số tiền này đủ để ăn hết toàn bộ tài sản của liên minh thương nghiệp Từ thị, lợi ích này quá lớn, lớn đến mức cha con bất hòa, anh em phản bội.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong không khỏi giật mình, cười nói: "Một người từng mất đi tất cả mọi người sao có thể phản bội một người khác cũng mất đi như vậy?"
"Huống chi đây là một người đàn ông có thể làm bất cứ thứ gì để làm vui lòng phụ nữ."
"Vì thế Hướng tổng nói vấn đề này có hơi ngớ ngẩn đó nha!"
Hướng Đông Tình nghe xong rất thoải mái, trực giác mách bảo cô ta rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ không phản bội nhưng cô ta vẫn sẽ hỏi như vậy.
Bởi vì cô ta là người kinh doanh, không thể dựa vào trực giác mà làm việc.
Hướng Đông Tình hít một hơi thật sâu, quay đầu chân thành nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: "Anh không làm tôi thất vọng thì sau chuyện này..."
"Tập đoàn Hướng thị là đồng minh trung thành nhất của anh, cũng là chỗ dựa vững chắc nhất!"
"Ngay cả khi anh muốn lật trời, tập đoàn Hướng thị cũng quyết không lùi nửa bước."
Lời nói Hướng Đông Tình giúp Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thoải mái giống vậy.
Hắn giúp đỡ Hướng Đông Tình dĩ nhiên là có mục đích riêng.
Tuy hắn không cần người ta báo đáp nhưng cũng không muốn gặp phải bạch nhãn lang.
Hướng Đông Tình biết rõ tương lai Tề Đẳng Nhàn đối mặt là ai, là thế lực nào nhưng cô ta vẫn nói ra lời lẽ đanh thép, vô cùng kiên quyết.
Có thể thấy được lòng quyết đoán của người phụ nữ này cho dù là đàn ông cũng tự than thở không sánh bằng.
"Cô có biết lời mình nói có ý gì không?", Tề Đẳng Nhàn muốn xác định lại lần nữa.
"Chúng ta không còn gì để mất rồi.", Hướng Đông Tình bình tĩnh nói.
Tề Đẳng Nhàn hài lòng cười, câu nói này của Hướng Đông Tình đại biểu cho tâm tính của cô ta đã thay đổi.
Tập đoàn Hướng thị không còn một người bị xem là kéo dài mạng sống của cha mẹ, trở thành loại người không gánh nổi trách nhiệm.
Chầu rượu ngày hôm qua xem như không bị lãng phí.
"Thật ra khi cô uống say thật sự rất đáng yêu."
"Chờ chuyện này thành công, chúng ta lại uống thêm lần nữa."
"Hầm rượu nhà cô có một thùng rượu lâu năm ở thành phố Bordeaux, để như vậy có hơi uổng phí."
Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa đi ra cửa văn phòng.
Hướng Đông Tình nói: "Thắng, chúng ta nâng ly uống. Thua cũng nâng ly uống!"
Tình cách cởi mở này khiến Tề Đẳng Nhàn càng thích.
Hắn cảm nhận được khí chất dũng cảm như kiểu "Vì tri kỷ đổ máu và nước mắt, uống say mang đao chém đầu người", phần dũng cảm này là từ mấy năm nay kìm chế tạo nên.
Giống Việt Vương Câu Tiễn "Quân tử giấu tài trong người, chờ đợi thời cơ ra tay", càng kiềm chế càng đúc thành một Hướng Đông Tình gan dạ hơn người.
"Chờ tin tốt của tôi, tôi sẽ giúp cô báo thù.", Tề Đẳng Nhàn chớp chớp mắt, vung tay vẫy chào rời khỏi văn phòng.
Hướng Đông Tình ngồi yên tĩnh, cô ta cũng phát hiện ra tâm tính bản thân bên ngoài khác biệt, cái cảm giác thoải mái khó có được, cái cảm giác vứt bỏ hết mọi thứ đánh cược làm cho cô ta sảng khoái vô cùng.
Tề Đẳng Nhàn đi ra từ văn phòng Hướng Đông Tình thì nhận được cuộc gọi hỏi han của Lý Vân Uyển.
"Tôi nghe nói Hướng tổng bị ám sát suýt chút nữa là mất mạng phải không?", Lý Vân Uyển vội vã hỏi.
"Đúng vậy nhưng cũng may là có tôi ở đấy.", Tề Đẳng Nhàn dương dương tự đắc nói.
"Anh ở cạnh cô ấy? Thế thì tốt rồi... Vậy anh có bị thương không?", Lý Vân Uyển hỏi.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi không sao, à... tôi hỏi một chuyện."
Lý Vân Uyển: "Hả?"
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Cô biết Vương Hổ ở đâu không?"
Lý Vân Uyển ngạc nhiên: "Anh muốn làm gì?"
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười lạnh lùng, từ tốn nói: "Tất nhiên là chém đầu anh ta rồi xách về cho Hướng tổng hả giận!"
Buổi chiều trời đổ mưa lớn, nhiệt độ hạ thấp.
Đúng như Tề Đẳng Nhàn nói, đêm nay trời âm u không có trăng cũng chẳng có sao.
Chương 360 Phòng ngừa chu đáo
Đúng hẹn, Vương Hổ tới văn phòng của Từ Ngạo Tuyết để cùng cô ta thảo luận về việc đối phó với tập đoàn Hướng thị.
“Tiếc là không diệt trừ được Hướng Đông Tinh, để cô ta thoát được một kiếp.” Vương Hổ có vẻ tiếc nuối.
Từ Ngạo Tuyết hơi nhíu mày. Từ khi bắt đầu có ý định thì Vương Hổ đã đề cập đến chuyện này, nhưng cô ta từ chối cho ý kiến, không ủng hộ mà cũng không phản đối.
Lũ chuột quậy phá trong trung tâm thương mại và gương mặt đầy máu chuột lần trước khiến cô ta vẫn còn hơi sợ.
Nhưng Vương Hổ là tên cứng đầu lại thích chơi luật rừng, anh ta không sợ.
Vương Hổ nói tiếp: “Tôi còn cố ý tới tập đoàn Hướng thị một chuyến, chọc giận Hướng Đông Tinh để cô ta ra tay với tôi.”
“Cô ta cũng có ý đó từ trước, tiếc là bị tên họ Tề ngăn lại.”
“Nếu không có tên họ Tề thì việc đối phó với tập đoàn Hướng thị sẽ rất dễ dàng.”
Nói đến đây, Vương Hổ không nhịn được mà thở dài một tiếng.
Từ Ngạo Tuyết lần nữa nhướng mày thật cao, sau đó lạnh giọng: “Đúng là rất đáng tiếc. Thêm nữa, Tề Đẳng Nhàn cũng nằm ngoài dự kiến của chúng ta.”
Trong ấn tượng của cô ta, Tề Đẳng Nhàn chỉ là một tên vô dụng bị nhà họ Tề ở đế đô trục xuất, thậm chí còn bị Ngọc Tiểu Long từ hôn.
Ngọc Tiểu Long và cô ta đều như phượng hoàng trên trời cao, Tề Đẳng Nhàn chỉ là tên cảnh ngục quèn ở một nhà tù bé nhỏ, khoảng cách giữa họ có thể nói là một trời một vực.
Cô ta không thèm để Tề Đẳng Nhàn vào mắt, thậm chí còn thường nhắc tới Ngọc Tiểu Long để đả kích sự tự tin của hắn.
Ai ngờ hắn lại trở thành chướng ngại vật lớn nhất ngăn cản họ phân chia tập đoàn Hướng thị!
Thậm chí còn khiến cô ta phải chịu tổn thất nặng nề!
“Hôm qua tôi lấy được hơn một tỷ từ tập đoàn Hướng thị trên thị trường chứng khoán, giờ nghĩ lại, hẳn là do anh trai của Hướng Đông Tinh đã qua đời nên cô ta mới hoảng loạn mắc lỗi." Từ Ngạo Tuyết nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh nói.
“Nếu không nhân cơ hội này giết chết cô ta thì sau này sẽ khó." Vương Hổ tiếp lời cô ta bằng giọng tiếc rẻ.
Ai cũng biết chỉ cần phá bỏ chủ nghĩa nhân đạo của Hướng Đông Tinh là tập đoàn Hướng thị sẽ tự động sụp đổ.
Dù sao đám thân thích vô ơn của nhà họ Hướng cũng đều là đám ăn thịt người không nhả xương. Nếu Hướng Đông Tinh chết, tự họ sẽ chia năm xẻ bảy tập đoàn Hướng thị, người ngoài thậm chí không phải nhúng tay vào.
Dường như Từ Ngạo Tuyết nhớ ra điều gì đó, cô ta nhìn Vương Hổ, nói nghiêm túc: “Nếu anh định dùng cách đó thì phải cẩn thận đừng để gậy ông đập lưng ông."
“Tên kia cũng không chơi luật thường, chỉ chơi luật rừng."
“Nếu tay súng của anh không thể giết chết họ, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho anh.”
Vương Hổ cười lạnh: “Hắn muốn ra tay với tôi lắm, nhưng cũng chẳng tìm được chứng cứ đâu!”
“Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hôm nay hắn nói mấy câu ngớ ngẩn kia giữa tập đoàn Hướng thị là để chọc giận tôi.”
“Cũng may là tôi nhịn được, nếu không đã phải chịu thiệt rồi.”
Vương Hổ không phải người ngu dốt. Cẩn thận ngẫm lại những gì đã xảy ra, anh ta hiểu Tề Đẳng Nhàn muốn chọc giận anh ta để nhân cơ hội bắt giữ anh ta và giải quyết mọi chuyện.
Từ Ngạo Tuyết cau mày: “Hắn không thể xuống tay quang minh chính đại, không có nghĩa không thể dùng ám chiêu. Anh đã quên gương mặt đầy máu chuột lần trước rồi sao?”
Gò má Vương Hổ giật giật, hễ nhắc đến chuyện này là anh ta thầm bực tức. Cả đời Vương Hổ đã bao giờ chịu thiệt nhiều thế đâu?
“Ý cô là hắn sẽ âm thầm trừ khử tôi?” Vương Hổ khinh thường.
“Phải.” Từ Ngạo Tuyết nghiêm túc gật đầu, giờ cô ta cũng khá hiểu tính cách của Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn và Hướng Đông Tinh phải chịu thiệt nhiều như thế, suýt thì bị tay súng của Vương Hổ giết chết, nhất định hắn muốn trả thù.
Ngày trước nhà họ Khang dây vào Tề Đẳng Nhàn ra sao, lão quản gia tên Khang Hướng Vinh có đi mà không có về thế nào, lòng Từ Ngạo Tuyết hiểu rõ.
Vương Hổ không nhịn được mà cười ha ha: “Từ tổng cứ yên tâm, sao tôi lại không biết đạo lý không nên dùng ngọc sứ đập vào mái ngói cho được?”
“Để đề phòng mấy trò mèo của Tề Đẳng Nhàn, tôi đã nhờ quan hệ gọi sư đoàn 81 đến giúp một thời gian.”
“Nơi này canh phòng cẩn mật, cứ ba đến năm bước chân lại có một trạm gác!”
“Tôi không tin tên kia còn mọc cánh bay vào được.”
Nghe anh ta nói với vẻ rất tự tin, Từ Ngạo Tuyết không khỏi yên lòng. Đúng là rất an toàn nếu có sư đoàn 81.
Chẳng trách Vương Hổ coi nhẹ Tề Đẳng Nhàn và những thủ đoạn lấy độc trị độc của hắn, thì ra anh ta đã phòng ngừa chu đáo từ lâu.
“Thế thì tôi cũng yên tâm. Có điều khi ra khỏi cửa anh nên cẩn thận, chúng ta không thể đánh giá thấp tên này!” Từ Ngạo Tuyết nhắc nhở.
“Từ tổng cứ yên tâm!” Vương Hổ cười ha ha, khuôn mặt đầy sát khí. “Thằng nhãi ranh đó có gan giở trò với tôi sao? Tôi sẽ cho nó biết tôi là ông nội nó!”
Vương Hổ vốn sinh ra trong luật rừng nên không sợ những thứ này, thậm chí anh ta còn quyết định phải chơi chết Tề Đẳng Nhàn rồi mới cho qua.
Đang nói chuyện với Vương Hổ, Từ Ngạo Tuyết bỗng thấy màn hình máy tính dao động. Dòng cổ phiếu vốn mang màu xanh của tập đoàn Hướng thị dần chuyển đỏ, hơn nữa, rất nhiều tiền vốn bắt đầu được rót vào!
Cô ta không khỏi biến sắc!
“Hướng Đông Tinh lấy đâu ra nhiều tiền như thế?!”
“Hôm qua cô ta bị tôi cướp đi bao nhiêu tiền vốn cơ mà…”
“Dạo gần đây cô ta còn định khai thác cảng nước sâu, dù có mười tỷ cũng không khác gì trứng chọi với đá.”
Từ Ngạo Tuyết đập bàn, hai mắt mở to, lòng thầm nghĩ không ổn rồi.
Vương Hổ nói: “Chỉ là Hướng Đông Tinh đang trả đũa chuyện hôm qua thôi, cô không cần lo lắng. Lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, bây giờ tập đoàn Hướng thị có nghèo đến đâu thì giật gấu vá vai vẫn đủ tiền vốn phản đòn.”
Nghe vậy, Từ Ngạo Tuyết gật đầu như có điều suy nghĩ, thầm nhủ rằng anh ta nói cũng phải.
Trước mắt Hướng Đông Tinh đang bị chèn ép quá nặng nề, nếu cô ta không phản đòn thì lòng tin vào tập đoàn Hướng thị sẽ hoàn toàn tan rã.
“Từ tổng, tối nay cùng dùng bữa đi.” Vương Hổ ngỏ ý mời.
“Không được, trong thời buổi loạn lạc này thì chúng ta nên khiêm tốn một chút.” Từ Ngạo Tuyết gõ bàn, trầm ngâm.
Vương Hổ bất đắc dĩ vẫy tay chào rồi bực bội rời đi, lòng không khỏi tiếc nuối, dù sao Từ Ngạo Tuyết cũng là một đại mỹ nhân nổi tiếng khắp đế đô.
Nếu có thể hẹn riêng cô ta cùng ăn tối thì đương nhiên là chuyện tốt, thậm chí còn có thể phát triển đề tài sang gì đó riêng tư hơn nữa.
Dưới sự hộ tống nghiêm ngặt của một nhóm vệ sĩ, Vương Hổ rời khỏi chỗ của Từ Ngạo Tuyết rồi quay về doanh trại.
Trong doanh trại này, cứ ba đến năm bước là lại gặp một trạm gác, lúc nào cũng có người trực.
Muốn giết anh ta ngay trước mũi bao nhiêu cao thủ thì khó hơn lên trời.
Ít nhất Vương Hổ nghĩ không một ai trên thế giới làm được!
“Tên họ Tề dám uy hiếp tao?”
“Muốn giết tao à?”
“Thử đến mà xem!”
“Để xem những khẩu súng tự động này có bắn nát đầu mày được không!”
Vương Hổ quay về biệt thự, nhìn đội chiến sĩ tuần tra ngoài cửa sổ, trên mặt là nụ cười trào phúng.
Nửa đêm, đúng mười hai giờ, Tề Đẳng Nhàn xuất hiện bên ngoài doanh trại.
“Giỏi trốn đấy."
Hắn đứng ở đằng xa, khẽ mỉm cười.
Dĩ nhiên hắn có thể thoải mái dùng thân phận chuẩn tướng mà mình vừa giành được sáng nay để vào, nhưng vậy thì không ra tay được.
Tề Đẳng Nhàn bồi cho Đông Tinh uống không ít rượu.
Trận say rượu này, ít nhiều cũng khiến cho Hướng Đông Tình giải phóng ra được đôi chút áp lực trong lòng cô.
Đương nhiên rượu là rượu ngon, cho dù là ngày đầu uống say như chết, thì ngày hôm sau tỉnh lại, cũng giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra, không hề gây đau đầu.
Cho nên, trạng thái của Hướng Đông Tình coi như là khá tốt.
"Chú Phúc, chú ở nhà nghỉ ngơi là được rồi, tôi đi an táng tro cốt cho Hướng Đông Lôi." Dĩ nhiên Hướng Đông Tình đã thay một bộ âu phục màu đen, giọng điệu bình tĩnh nói:
"Vâng, tiểu thư." A Phúc thấp giọng xuống thuận theo.
Hướng Đông Tình gật gật đầu với Tề Đẳng Nhàn, sau đó bước ra cửa.
Tề Đẳng Nhàn đuổi theo bước chân của cô, cùng cô đi xe đến khu nghĩa trang bên này.
Trên căn bản thì hôm nay trong nghĩa trang không có ai, đặc biệt hơn là cha mẹ của Hướng Đông Tình được chôn cất ở khu vực đỉnh núi nghĩa trang.
Có thể mua được một cái mộ huyệt ở chỗ này, chủ yếu đều là các gia đình giàu có, giá cả của một cái mộ huyệt có thể bị đôn lên giá trên trời, hơn cả trăm vạn.
Rất nhiều người đều cảm thấy mua một khu mộ đắt tiền như vậy, chẳng khác nào là đang nộp thuế IQ mà thôi, nhưng cũng có người bỏ ra số tiền này để cho con cháu đời sau yên tâm, hình như đúng thật là không thiếu những trường hợp này.
Lúc đó trên đỉnh núi đang được khai hoang, nơi có mấy trăm con dơi bay tới, vì thế chính quyền liền xào nấu ra một cái gì đó gọi là "Vạn Phúc Lai Triêu", một nghĩa trang giá giao dịch rẻ nhất cũng là tận tám mươi vạn.
Dựa theo loại thân phận địa vị của Hướng Đông Tình mà nói, an táng Hướng Đông Lôi đương nhiên là phải làm lễ phong quang, thậm chí còn phải mời một đám người đến cúng viếng.
Tuy nhiên, cuối cùng cô vẫn lựa chọn loại phương thức khiêm tốn này, có lẽ là không muốn những hồi ức đau đớn kia lại bị người ta nhắc tới.
Bên cạnh ngôi mộ được chôn chung này còn có một ngôi mộ, trên bia mộ được dán bằng một miếng băng dính màu đen.
Hướng Đông Tình xé băng keo xuống, bất ngờ mặt trên viết tên Hướng Đông Lôi, còn có một tấm ảnh màu đen trắng.
Thì ra, cô đã sớm chuẩn bị xong ngày này.
Tề Đẳng Nhàn bỏ hộp tro cốt vào trong mộ, sau đó dùng phiến đá nặng nề niêm phong lại.
"Cát bụi về cát bụi, đất về đất."
"Sau này em sẽ không hận anh nữa, gặp ba mẹ, nhớ xin lỗi họ."
Hướng Đông Tình nâng lên một nắm bùn đất, sau đó lấy bật lửa ra thắp nén nhang.
Tề Đẳng Nhàn đút tay vào trong túi quần đứng ở một bên nhìn cảnh này, bỗng nhiên, hắn lại trở nên cảnh giác một cách khó hiểu.
Anh nheo mắt mình lại, ung dung thản nhiên đứng bên cạnh Hướng Đông Tình, trong chốc lát nội tâm lại có chút phẫn nộ khó hiểu.
Đương nhiên hắn là một con người lạnh lùng, nhưng dù sao hắn cũng không phải thuộc dạng lạnh lùng đến mức chuyện gì cũng sẽ không để ý tới.
Vì vậy, hắn có tức giận đôi phần, bởi vì những người này đã chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn.
Nơi này là khu vực mộ của cha mẹ Hướng Đông Tình, có lẽ cũng là nơi chôn vùi tia hy vọng cuối cùng trong nội tâm của Hướng Đông Tình, nhưng hiện tại, hết lần này tới lần khác lại có người muốn tới phá hư nó.
Có thể ở chỗ này phục kích Hướng Đông Tình, rõ ràng là biết được tin Hướng Đông Lôi đã chết.
Vào những ngày như vậy, ở khu địa phương này, làm ra loại chuyện như vậy, ít nhiều cũng làm mất đi tình người.
Hướng Đông Tình cũng không nhận ra bất kỳ nguy hiểm nào, lặng lẽ mở ra một bình chứa rơm, rải lên trước phần mộ của cha mẹ, hai tay chắp lại, cũng không biết là đang cầu nguyện cái gì.
"Nên đi rồi, nếu không đi thì sẽ không kịp." Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn trở nên nghiêm túc, đưa tay ra kéo tay của Hướng Đông Tình đi, chậm rãi nói.
"Ừ?" Hướng Đông Tình không khỏi nhíu mày, nhìn về phía hắn, cô không hiểu rõ nguyên nhân.
"Ầm!"
Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên!
Hình như là trong nháy mắt trước khi tiếng súng vang lên, Tề Đẳng Nhàn đã bất ngờ ấn lưng của Hướng Đông Tình xuống.
Một viên đạn lướt qua, tàn nhẫn bắn trúng vào bậc thềm xi măng bên cạnh nghĩa trang, làm cho đá vụn bay loạn xạ cả lên.
Trong chớp mắt, sắt mặt của Hướng Đông Tình trở nên trắng bệch, dường như cô không thể tin được, lại có người núp ở nơi này để mà phục kích cô, chuẩn bị giết chết cô ngay tại đây!
Tề Đẳng Nhàn đưa tay ra nâng người của Hướng Đông Tình lên, giống như một con búp bê vải đang bị kẹp ở dưới nách của mình, sau đó nhảy xuống theo bậc thang cao.
Khoảng khắc khi hắn đang nhảy xuống, lại có thêm vài viên đạn bay vụt qua.
Trong lúc loạng choạng thì Hướng Đông Tình đã nhìn thấy, dưới chân núi có một số người đang xông lên, trong tay những người này đều mang theo vũ khí.
"Trốn được rồi." Tề Đẳng Nhàn dẫn Hướng Đông Tình đến phía sau của một tấm bia mộ khổng lồ, để cho cô cuộn tròn người lại.
Sau đó, hắn nắm lấy một nắm đá vụn trên mặt đất và bước ra ngoài.
Khi người ở trên không trung, thì đá vụn trong tay liền được rải ra ngoài!
Cách đó năm thước, một đám xạ thủ vừa mới chạy tới còn chưa kịp phản ứng gì cả, thì trên mặt đã bị đá đập vào bùm bùm, máu tươi văng khắp nơi.
Trong nháy mắt toàn bộ khuôn mặt của bọn họ dường như đã biến thành mặt trăng, khắp nơi gồ ghề, khảm đá vụn.
Bọn họ ngã xuống trong đau đớn, và đương nhiên khẩu súng trong tay của bọn họ cũng rơi xuống đất theo.
Từ trên không trung Tề Đẳng Nhàn đáp xuống đất trong phút chốc, bàn tay mở ra, mạnh mẽ ấn xuống mặt đất, cơ thể hạ xuống thấp, tựa như người đã áp sát vào mặt đất và lướt nhanh về phía trước.
Hắn giống như một con rắn độc đang đi bộ giữa cỏ vậy!
Hắn lướt qua khẩu súng lục này, trực tiếp cầm súng trong tay, sau khi cơ thể đã trở nên ổn định, lập tức giơ tay lên bắn.
Hai tay súng tới gần tiếp cận hắn nhằm đáp trả cũng bị ngã xuống đất.
Tổng cộng Tề Đẳng Nhàn đã bắn bốn phát, viên đạn đầu tiên bắn trúng ngực của xạ thủ, phát thứ hai thì bắn nổ đầu.
Đây là phương pháp bắn súng của Mozambique, bắn vào vùng cơ thể có diện tích bị trúng đạn lớn hơn trước, để cho kẻ thù ngừng chuyển động lại, sau đó mới bổ sung thêm phát súng thứ hai để hoàn tất việc bắn nổ đầu.
Phương pháp bắn như vậy có thể mang lại hiệu quả giết người cao nhất.
Kẻ địch rất nhiều, súng cũng rất nhiều, tuy nhiên cũng may là Tề Đẳng Nhàn nhạy bén, bia mộ xung quanh cũng có thể làm thứ che chở khá hiệu quả.
Từng viên đạn bắn vỡ bia mộ, đá vụn bắn tung tóe khắp nơi, bay lên vô số khói bụi.
Toàn bộ ngọn đồi nghĩa trang trên núi đều có tiếng súng vang lên!
Hướng Đông Tình đau khổ, che lỗ tai mình lại, cơ thể liên tục run rẩy, không phải là cô sợ hãi, mà là do cảm giác đau đớn.
"Đừng lộn xộn, ngoan ngoãn đi theo tôi." Tề Đẳng Nhàn kéo Hướng Đông Tình từ phía sau bia mộ khổng lồ ra, trên thắt lưng đã có thêm hai khẩu súng lục thu được.
Hắn một tay cầm súng, một tay kéo Hướng Đông Tình chạy vòng quanh khi nghĩa trang trên núi, tìm cách tránh con đường nhiều tay súng nhất để mà đi xuống chân núi.
Cũng may là núi khá lớn, các xạ thủ cũng phải phân tán ra để tìm giết hai người
Hơn nữa, kỹ thuật bắn súng của Tề Đẳng Nhàn rất chuẩn xác, khi đối mặt với nguy hiểm thì khứu giác cũng trở nên nhạy bén đến đỉnh điểm, cho dù ở thời điểm vòng vây sắp hình thành, thì hắn cũng nhanh chóng đánh chết chỗ xạ thủ yếu nhất, mạnh mẽ kéo theo Hướng Đông Tình xông ra.
"Những người này là có lai lịch gì?" Hướng Đông Tình cắn răng hỏi, trong mắt lóe lên tia lửa tức giận.
"Không biết, nhưng chắc chắn có quan hệ với liên minh kinh tế Từ thị." Giọng điệu của Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh, bỗng nhiên ôm lấy Hướng Đông Tình một cái, vươn người lên nhảy xuống đài cao hơn bốn thước.
Hình như Hướng Đông Tình không cảm nhận được cảm giác chấn động khi rơi xuống đất, cô trầm giọng nói: "Xem ra đã đến lúc thu lưới rồi, anh cảm thấy thế nào?"
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, nói: "Cô tự mình sắp xếp đi, cô là tổng tư lệnh."
Sau khi nói xong lời này, hắn ném khẩu súng lục rỗng trong tay ra ngoài, đập một tiếng ầm vào gò má của tay súng cách đó tầm mười thước.
Sau đó, hắn nhanh chóng rút khẩu súng lục khác ra, hai ba phát súng bắn thẳng tới giết chết tay súng che mặt.
Vài phút sau, cuối cùng Tề Đẳng Nhàn cũng đã dẫn được Hướng Đông Tình xuống khỏi khu nghĩa trang trên núi.
Tuy nhiên, những xạ thủ kia lại không có ý định từ bỏ, nhao nhao xông tới đòi đuổi giết.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một chiếc xe phóng nhanh tới, lạng lách vài vòng rồi dừng ở trước mặt của Tề Đẳng Nhàn.
"Tề tổng, Hướng tổng, mau lên xe!" Những người trên xe hét lên.
Chương 357 Điểm mấu chốt
Người lái xe khiến Tề Đẳng Nhàn có hơi ngoài ý muốn.
Thế mà lại là Hoàng Sung mới nhận chức ở Tư Bản Thiên Lại ngày hôm qua.
Tề Đẳng Nhàn không do dự mở cửa xe, dẫn theo Hướng Đông Tình lên xe.
Sau khi hai người lên xe, Hoàng Sung khởi động xe chạy ngay, viên đạn bắn vào sau xe đùng đùng như mưa rơi nặng hạt, làm cửa kính bị vỡ nát.
May thay, kỹ thuật lái xe của Hoàng Sung rất tốt, tốc độ xe rất nhanh nên bọn họ đã bỏ lại đám truy sát rất xa.
Dù đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng mặt Hướng Đông Tình vẫn đen như đít nồi.
Cô ta rất tức giận, không ngờ rằng đối thủ lại hèn hạ đến như vậy, dám phục kích cô ta trước mộ của ba mẹ đã vậy còn canh lúc đang an táng anh trai ra tay!
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn cũng khó coi, hắn cũng tức giận không kém vì làm như thế thật đúng là không có đạo đức, thậm chí là không còn chút nhân tính nào.
"Sao cậu lại ở đây? Tốt nhất là nên cho tôi một lời giải thích đàng hoàng.", Tề Đẳng Nhàn nói với Hoàng Sung.
Hoàng Sung xuất hiện ở núi nghĩa trang giúp hắn và Hướng Đông Tình thoát khỏi nguy hiểm, thế thì cũng quá trùng hợp rồi.
Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, dù Tề Đẳng Nhàn có tài giỏi đến đâu cũng có khả năng bị bắn chết.
Những tay súng đó một khi bao vây toàn bộ thì trừ khi hắn mọc cánh bay lên bằng không hắn và Hướng Đông Tình chết ở chỗ này là cái chắc.
Hoàng Sung nói: "Lúc nãy bị phục kích là do Vương Hổ sắp đặt, tôi vừa biết tin là chạy tới đây ngay."
Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, nhớ lại lúc trước Hoàng Sung là người dưới quyền Từ An, còn rất được coi trọng. Tập đoàn Hổ Môn và nhánh Long Môn ở tỉnh Đông Hải có mối quan hệ chặt chẽ không thể tách rời, Vương Hổ muốn ra tay thì chắc chắn Long Môn cũng nhận được tin báo này. Hoàng Sung lăn lộn trong Long Môn mấy năm nay nên có vài tai mắt cũng là chuyện bình thường.
"Vương Hổ?"
"Tôi nhất định phải xé xác tên đó ra!"
Hương Đông Tình điên tiết nói, giọng điệu độc ác, cô ta nghiến răng đến mức chảy ra máu.
Nơi đây là mảnh đất bình yên cuối cùng trong nội tâm của cô ta, đã thế hôm nay còn là một ngày bi thương đau khổ.
Gặp phải chuyện vào ngày hôm nay, ở đúng chỗ này thì làm sao tinh thần cô ta không sụp đổ được cơ chứ?
Tề Đẳng Nhàn hít một hơi thật sâu rồi hỏi: "Cậu có chắc do Vương Hổ làm không?"
Hoàng Sung khẽ gật đầu, nói: "Tin này hẳn là đáng tin cậy, ngoài anh ta ra thì hiếm ai có thể dùng thủ đoạn này đối phó với Hướng tổng."
Tề Đẳng Nhàn nghe xong rơi vào trầm tư.
Hướng Đông Tình lửa giận ngút trời nói: "Mau chạy đến tập đoàn Hổ Môn, tôi muốn tự mình đi tìm Vương Hổ!"
Hoàng Sung không nói gì, vẫn chạy xe bình thường.
Tề Đẳng Nhất nói đùa: "Bây giờ cô đi tìm anh ta để cho anh ta có cơ hội giết cô thêm lần nữa à?"
Hướng Đông Tình nghe xong càng nổi giận: "Tôi phải cho ba mẹ tôi một lời giải thích! Mấy người không dám đi thì một mình tôi đi!"
"Giờ cô cần phải bình tĩnh lại.", Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.
"Bình tĩnh? Bình tĩnh làm được cái gì? Bình tĩnh là có thể cho ba mẹ tôi một lời giải thích hả?", Hướng Đông Tình hơi mất lý trí, giọng điệu cao vút.
Dĩ nhiên chuyện này làm tổn thương đến tinh thần cô ta vô cùng, cảm xúc không thể kiềm chế nổi.
Đổi lại người suy bụng ta ra bụng người cũng sẽ không bình tĩnh được rồi xách dao đi giết cả nhà kẻ chủ mưu ngay tức khắc.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Tôi sẽ giúp cô mang lời giải thích trở về nhưng không phải là bây giờ."
Hướng Đông Tình cau mày: "Vậy thì khi nào?"
"Tối hôm nay.", Tề Đẳng Nhàn mặt không đổi sắc nói.
"Tại sao phải chờ đến tối nay?!", Hướng Đông Tình khó hiểu, vẫn còn tức giận.
"Bởi vì đêm nay không trăng không sao(*).", Tề Đẳng Nhàn mặt không cảm xúc nói tiếp.
Hướng Đông Tình ngây ra, ngay cả Hoàng Dung đang lái xe cũng không khỏi cảm thấy cổ họng hơi khô đắng, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Đêm đen gió lớn dễ giết người.
Tề Đẳng Nhàn nói đêm nay không trăng không sao thì chỉ có ý muốn giết người mà thôi.
Tề Đẳng Nhàn không phải là kẻ thích chém giết thế nhưng hôm nay hành động của Vương Hổ làm hắn cảm thấy buồn nôn, động chạm đến điểm mấu chốt của người khác.
Hướng Đông Tình bị lời nói của Tề Đẳng Nhàn làm bình tĩnh lại, yên lặng một lúc mới hỏi: "Hình như làm như vậy có hơi quá không?"
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy buồn cười, mới vừa rồi Hướng Đông Tình còn nổi trận lôi đình đòi liều mạng với Vương Hổ.
Kết quả nghe hắn nói vậy thì thấy chuyện này hình như không được tốt lắm...
"Không có gì quá đáng cả, Vương Hổ làm mùng một thì chúng ta làm mùng mười lăm.", Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.
"Thật à...", Hướng Đông Tình do dự nhíu mày.
Cô ta chỉ là nhà kinh doanh còn là phụ nữ, không phải kiểu người trong giang hồ như Vương Hổ.
Hướng Đông Tình làm ăn đã lâu nên chưa từng dùng thủ đoạn không còn nhân tính để đối phó với kẻ như vậy.
Hoàng Sung ho một tiếng: "Tề tổng, giờ chúng ta đi đâu?"
"Đến tập đoàn Hướng thị trước đi, tránh phát sinh sự cố.", Tề Đẳng Nhàn nói.
Nội bộ tập đoàn Hướng thị cũng không gắn bó keo sơn gì, thân thích Hướng Đông Tình luôn luôn ước cô ta chết sớm một chút.
Vương Hổ biết tin Hướng Đông Lôi chết do có người bán rẻ tình báo này cho anh ta, còn chắc chắn rằng hôm nay Hướng Đông Tình sẽ tới núi nghĩa trang.
Hướng Đông Tình là người thông minh, nghe Tề Đẳng Nhàn nói xong thì nghĩ tới chuyện nào đó, sắc mặt cô ta tối sầm lại.
"Chuyện ngày hôm nay kẻ nào dám làm thì đừng có trách tôi không niệm tình thân thích gì nữa!", Hướng Đông Tình nhếch môi cười lạnh lẽo, hiện giờ tâm trạng cô ta cực kỳ không tốt, ngay cả chuyện giết người cũng làm được.
Hoàng Sung lái xe rất nhanh, một lát đã đến tập đoàn Hướng thị.
Mặt mày Hướng Đông Tình u ám đi thẳng vào thang máy.
Tề Đẳng Nhàn và Hoàng Sung không có đi theo.
"Không ngờ rằng cậu cơ trí như thế, hôm nay có thể nói là cứu tôi với Hướng tổng một mạng.", Tề Đẳng Nhàn nhìn Hoàng Sung thản nhiên nói.
"Ha ha ha, Tề tổng quá khen rồi... Ngay cả viên đạn cũng không bắn trúng Tề tổng được, tôi chỉ đến giúp đỡ xíu thôi chưa đến mức cứu mạng đâu.", Hoàng Sung vội vàng khách sáo.
Tề Đẳng Nhàn không ngờ anh ta khiêm tốn như vậy: "Không tồi, biết ăn nói, có EQ cao, trở về tôi thưởng cho cậu một ít tiền."
Vẻ mặt Hoàng Sung căng thẳng, cười nói: "Tôi không nhận tiền thưởng đâu... Tề tổng, cân nhắc lại chuyện cho tôi bái sư được không?"
Tề Đẳng Nhàn lườm một cái, tự nói tiếp: "Thưởng cậu hai trăm ngàn cổ vũ đấy."
Hoàng Sung thấy hắn bỏ qua lời nói của mình không khỏi thấy bất đắc dĩ, chậc lưỡi không biết nói gì.
"Nếu cậu tiếp tục lập công, tôi sẽ cân nhắc lại chuyện dạy cho cậu một vài kỹ thuật.", Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn anh ta.
"Được, tôi sẽ cố gắng hết sức!", Hoàng Sung vui đến mức đứng lên.
Tề Đẳng Nhàn bật cười, cảm thấy bản thân càng hợp với danh xưng "Đồ chó tư bản" Dương Quan Quan nói, cách làm kiểu đưa cho người ta ngân phiếu rồi vẽ bánh nướng lớn càng ngày càng dùng thành thạo.
Nghĩ đến đây hắn khó tránh cảm thấy đắc chí, cảm thấy bốn chữ "Đồ chó tư bản" nghe cũng hay hay.
(*) Gốc 月黑杀人夜, 风高放火天 (Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hỏa): thích hợp làm những chuyện mờ ám, cũng chỉ tình cảnh nguy hiểm.
Chương 358 Bút chì
Hoàng Sung không biết trong lòng Tề Đẳng Nhàn có mục đích gì, anh ta còn đang bận lập kế hoạch đạt công lao rồi hoàn thành chuyện bái sư.
Hôm nay tập đoàn Hướng thị hơi hỗn loạn nhưng Hướng Đông Tình nói rằng cô ta đã giải quyết hết tất cả mọi chuyện.
Không lâu sau đó, Hướng Đông Tình gọi Tề Đẳng Nhàn vào văn phòng, cô ta hít sâu một hơi rồi nói: "Tôi không muốn tiếp tục chơi với Từ Ngạo Tuyết nữa, hôm nay cô ta đầu tư hơn mười tỷ tiền vốn, coi như cũng tiếp tay đụng vào chúng ta rồi."
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, Từ Ngạo Tuyết đương nhiên biết rõ hôm nay Hướng Đông Tình chết chắc nên đầu tư vốn quy mô lớn.
Nếu cô ta thích đi tìm chết như vậy, Hướng Đông Tình không ngại tiễn cô ta trước một đoạn.
"Được, theo ý của cô đi.", Tề Đẳng Nhất quyết đoán nói.
Trong lúc hai người đang thương lượng, thư ký đến gõ cửa, cẩn thận từng chút một thò đầu vào trong nói: "Hướng tổng, Vương tổng tới..."
Hướng Đông Tình cau mày nói: "Vương tổng nào?!"
"Tôi! Vương Hổ!", thư ký chưa kịp trả lời thì tiếng của Vương Hổ đã vọng ngoài cửa.
Vương Hổ mở rộng cửa, sải bước tiến vào, toàn thân mặc vest đen rất ra dáng phong độ, tràn đầy sức sống.
Đôi mắt Hướng Đông Tình vừa thấy Vương Hổ lóe lên sát khí, chuyện hôm nay đã đụng tới điểm mấu chốt của cô ta, thậm chí đập tan mảnh đất sâu trong nội tâm kia.
Đám người này muốn giết cô ta ngay tại chỗ cha mẹ yên nghỉ, ngay lúc đang an táng anh trai.
"Tới rồi thì ngồi xuống chút đi!", Hướng Đông Tình lạnh lùng nói.
Vương Hổ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn cũng ở đây thì nói: "Không ngờ trời trong xanh như vậy vẫn có ruồi."
Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nhìn anh ta, hắn nghĩ xem nếu bây giờ làm thịt Vương Hổ luôn thì có quá ác hay không?
Đương nhiên hắn lười động tay, dùng cách đơn giản nhất xử lý nhưng cũng kéo theo không ít phiền phức.
"Vương Hổ, anh muốn nói gì với tôi sao?", Giọng Hướng Đông Tình lạnh lùng, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn như có như không, rõ ràng tâm trạng của cô ta rất tồi tệ.
Vương Hổ cười cười nói: "Tôi nghe nói hôm nay Đông Tình gặp nguy hiểm, tôi lo lắng nên mới chạy sang xem cô có sao không."
Hướng Đông Tình: "Thật sao? Tôi không ngờ Vương tổng lại quan tâm tôi đến vậy, đúng là một người giàu tình cảm!"
Vương Hổ nhìn Hướng Đông Tình nói: "Tôi lúc nào cũng quan tâm đến cô mà, từ trước đến giờ không đổi, chỉ là cô không để ý thôi."
Hướng Đông Tình không nói nữa.
Tề Đẳng Nhàn vẫn đang nghĩ xem có nên làm thịt tên này không.
"Bây giờ chưa quá muộn, chúng ta hợp tác với nhau sẽ khiến cho tập đoàn Hướng thị càng lớn mạnh hơn."
"Hơn nữa, cô cũng không gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng nữa."
"Từ tổng cũng sẽ cho tôi mặt mũi."
Đôi mắt Vương Hổ thâm thúy nhìn cô ta.
Hướng Đông Tình không nhịn được bật cười: "Vương Hổ, anh coi tôi là đồ ngu đúng không?"
"Không lật đổ được tập đoàn Hướng thị thì đi giết tôi."
"Không giết được tôi giờ giả mù sa mưa nói chuyện tình cảm?"
Vương Hổ bình tĩnh nói: "Tôi đang tường thuật lại sự thật mà thôi, cô cứ chấp mê bất ngộ vậy đi rồi sẽ có ngày cô sẽ chết."
Anh ta nhìn Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: "Anh ta có thể bảo vệ cô lần một lần hai nhưng không phải lần nào vận may vẫn ở đây."
"Làm người phụ nữ của tôi, tôi đảm bảo tập đoàn Hướng thị càng ngày càng lớn mạnh, đảm bảo cho cô một cuộc đời vinh hoa phú quý!"
Hướng Đông Tình ghê tởm, Vương Hổ giết cô ta không được thì quay sang làm dáng khoe khoang thắng lợi. nói đủ thứ làm người khác nghe qua tưởng đâu anh ta muốn bảo vệ cô ta lắm.
"Phái người giết tôi lúc tôi đang an táng anh trai, ngay tại chỗ ba mẹ tôi yên nghỉ, giờ thì ngồi đây nói những lời này?", Hướng Đông Tình lạnh lùng chất vấn.
"Cái này thì bình thường, tôi biết cô là loại phụ nữ nào."
"Muốn chinh phục cô chỉ khi mài mòn từng tia hy vọng trong nội tâm cô."
"Cơ mà nếu không có được cô thì tôi chỉ có thể hủy hoại cô thôi."
Vương Hổ nhìn Hướng Đông Tình, nụ cười trên mặt chưa tan, từ tốn nói: "Nếu cô không đồng ý yêu cầu của tôi vậy thì chuyện giống ngày hôm nay vẫn sẽ tiếp diễn."
"Tôi nghe nói cô có một quản gia gọi là A Phúc đúng không?"
"Ông ta theo nhà họ Hướng đã mấy chục năm trời chắc tình cảm với cô cũng sâu đậm lắm nhỉ?"
Hướng Đông Tình nghe Vương Hổ uy hiếp đứng ngồi không yên, theo bản năng sờ cây súng lục giấu dưới bàn làm việc.
Thế nhưng bờ vai của cô ta bị Tề Đẳng Nhàn đè xuống.
Một tay Tề Đẳng Nhàn giữ lấy bả vai Hướng Đông Tình không để cô ta manh động, một tay giữ lấy bả vai bên kia, mỉm cười với Vương Hổ: "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à?"
"Con ma cà bông như anh sao có thể xứng với con cưng của trời Hướng Đông Tình được?"
"Anh là người trong giang hồ mà suốt ngày chỉ biết làm chuyện hèn hạ, có thấy mất mặt không?"
Vương Hổ nhìn thấy cảnh này, ánh mặt lạnh thấu xương, giọng nói lạnh lùng: "Tề Đẳng Nhàn, anh cũng vậy thôi, không phải lúc nào cũng gặp vận may đâu!"
Tề Đẳng Nhàn cúi đầu, cười nói với Hướng Đông Tình: "Cái thằng ngu này chắc cả đời cũng không thể lấy cây bút chì này của cô đâu nhỉ? Xõa tóc ra chút đi, để tên này thèm mà không có được."
Hướng Đông Tình chưa kịp chuẩn bị thì cây bút chì đã bị rút ra, mái tóc đen nhánh của cô ta rơi xuống.
Vương Hổ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó cảm thấy đau khổ vô cùng.
Anh ta biết rõ cây bút chì cắm trên tóc của Hướng Đông Tình có ý nghĩa gì, hầu như không ai có thể đụng đến nó.
Một người đàn ông có thể lấy đi đồ vật quan trọng nhất của người phụ nữ đủ hiểu mối quan hệ hai người này như thế nào, không cần nói cũng biết.
Cho nên bây giờ Vương Hổ rất tức giận, lửa giận lấp kín lòng ngực.
Thậm chí anh ta còn muốn giựt lấy cây bút chì kia rồi đâm nó vào cuống họng Tề Đẳng Nhàn!
Thế nhưng anh ta biết mình không phải John Wick một lúc giết ba người bằng cây bút chì, chỉ có thể kiềm chế cơn tức giận của mình.
"Các người thành công chọc giận tôi rồi, chờ phong ba bão táp đến như mong muốn đi!", Vương Hổ nhịn xuống lửa giận, mỉm cười rồi xoay người ra cửa.
"Vương tổng.", ngay lúc này Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng gọi một tiếng.
Vương Hổ quay đầu, nhíu mày.
Tề Đẳng Nhàn bình Tình nói: "Chân của Đông Tình rất dài, ngực cũng rất mềm mại."
Vương Hổ nắm chặt nắm đấm, anh ta thà rằng hủy đi thứ mình không chiếm được còn hơn để người khác đoạt lấy.
Khớp xương kêu răng rắc giòn tan, một lát sau anh ta thả lỏng tay.
Thấy Vương Hổ không để ý đến, Tề Đẳng Nhàn có hơi thất vọng.
"Còn nữa..."
"Cẩn thận cái đầu của mình."
Vương Hổ ra khỏi cửa văn phòng một đoạn, Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Vương Hổ quay đầu cười mỉa với Tề Đẳng Nhàn: "Có giỏi thì đến lấy!"
Chương 359 Vì tri kỷ đổ máu và nước mắt
Vương Hổ bình yên vô sự rời khỏi tập đoàn Hướng thị.
Mọi người đều biết hôm nay Hướng Đông Tình gặp phải nguy hiểm sinh tử mà chuyện này do Vương Hổ sắp đặt không thể nghi ngờ, mặc dù không có chứng cứ gì.
Vậy mà bây giờ Vương Hổ tự nhiên đến đây rồi bình an rời đi.
Các công nhân viên trong tập đoàn Hướng thị ai cũng giấu lo lắng trong lòng.
Vương Hổ đến rồi đi như vậy đối với tinh thần của bọn họ tạo thành chấn thương lớn.
Tề Đẳng Nhàn đặt cây bút chì của Hướng Đông Tình lên bàn, hơi nghi ngờ khẽ lắc đầu, nói: "Đáng tiếc."
Hướng Đông Tình mím môi không lên tiếng, lấy cây bút chì cài lên tóc.
"Anh ta cố ý.", Hướng Đông Tình hít một hơi thật sâu rồi nói: "Dường như muốn thông báo thắng lợi của mình nên đến tập đoàn chúng ta dạo một vòng."
"Thậm chí còn buộc tôi đánh anh ta."
"Chắc chắn anh ta có kế hoạch dự phòng."
Tề Đẳng Nhàn cười cười, đương nhiên Hướng Đông Tình phát hiện ra hành động vừa rồi của mình có hơi không ổn.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Anh ta mặc áo chống đạn, chỉ là cô không nhìn thấy mà thôi. Khả năng bắn súng của cô muốn nã vào đầu anh ta thì rất khó."
Hướng Đông Tình nhíu mày nhưng cái này nằm trong dự kiến.
"Vừa rồi anh ta tức giận nhưng không ra tay, tiếc thật.", Hướng Đông Tình gẩy nhẹ cây bút chì sau đầu, tiếc nuối nói.
Cô ta biết vừa rồi Tề Đẳng Nhàn chọc giận Vương Hổ để anh ta nén giận ra tay.
Vì vậy cô ta cũng phối hợp theo, ngay cả khi Tề Đẳng Nhàn khiêu khích mình thì thái độ và hành động của cô ta cũng thuận theo hắn.
Những hành động này càng khiến cho Vương Hổ phẫn nộ hơn.
Cuối cùng Vương Hổ vẫn giữ được bình tĩnh, sau đó ra về bình thường.
Hướng Đông Tình đột nhiên cắn răng thật mạnh, nói: "Anh ta dám lấy chú Phúc ra đe dọa tôi!"
Tề Đẳng Nhàn biết A Phúc là trưởng bối còn sống mà Hướng Đông Tình quý trọng nhất, tuy không phải thân thích gì nhưng so với người thân còn gần gũi hơn rất nhiều.
Lấy tính cách của Vương Hổ chỉ sợ nói được làm được, biến chuyện đe dọa này thành hành động thực tế.
"Anh ta không có cơ hội ra tay, hết đêm nay là thành người chết rồi.", Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Hướng Đông Tình, giọng nói không có cảm xúc.
Hướng Đông Tình thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu.
"Chú Phúc là người tôi rất kính trọng.", Tề Đẳng Nhàn bổ sung thêm một câu, dường như muốn nói rõ hắn mạo hiểm làm vậy không phải vì Hướng Đông Tình.
Hướng Đông Tình nghe câu nói dư thừa này không khỏi nhếch miệng cười khinh, giữa mày nhíu chặt khó chịu, rắn vẽ thêm chân, cũng chỉ có thế mà thôi.
Hướng Đông Tình mở máy tính của mình lên rồi giải thích suy nghĩ của mình cho Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn không hiểu chuyện kinh doanh cho lắm nhưng Hướng Đông Tình nói rất kỹ càng và lấy nhiều phép so sánh khác nhau, dù người ngoài như hắn cũng nghe hiểu được lời cô ta nói, trong lòng không khỏi kinh ngạc trước tài năng của Hướng Đông Tình.
"Anh sẽ không phản bội tôi.", bỗng dưng Hướng Đông Tình nói, giọng điệu không giống như thăm dò.
Lợi ích động đến lòng người.
Tề Đẳng Nhàn đầu tư vào năm mươi tỷ USD, số tiền này đủ để ăn hết toàn bộ tài sản của liên minh thương nghiệp Từ thị, lợi ích này quá lớn, lớn đến mức cha con bất hòa, anh em phản bội.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong không khỏi giật mình, cười nói: "Một người từng mất đi tất cả mọi người sao có thể phản bội một người khác cũng mất đi như vậy?"
"Huống chi đây là một người đàn ông có thể làm bất cứ thứ gì để làm vui lòng phụ nữ."
"Vì thế Hướng tổng nói vấn đề này có hơi ngớ ngẩn đó nha!"
Hướng Đông Tình nghe xong rất thoải mái, trực giác mách bảo cô ta rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ không phản bội nhưng cô ta vẫn sẽ hỏi như vậy.
Bởi vì cô ta là người kinh doanh, không thể dựa vào trực giác mà làm việc.
Hướng Đông Tình hít một hơi thật sâu, quay đầu chân thành nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: "Anh không làm tôi thất vọng thì sau chuyện này..."
"Tập đoàn Hướng thị là đồng minh trung thành nhất của anh, cũng là chỗ dựa vững chắc nhất!"
"Ngay cả khi anh muốn lật trời, tập đoàn Hướng thị cũng quyết không lùi nửa bước."
Lời nói Hướng Đông Tình giúp Tề Đẳng Nhàn cảm thấy thoải mái giống vậy.
Hắn giúp đỡ Hướng Đông Tình dĩ nhiên là có mục đích riêng.
Tuy hắn không cần người ta báo đáp nhưng cũng không muốn gặp phải bạch nhãn lang.
Hướng Đông Tình biết rõ tương lai Tề Đẳng Nhàn đối mặt là ai, là thế lực nào nhưng cô ta vẫn nói ra lời lẽ đanh thép, vô cùng kiên quyết.
Có thể thấy được lòng quyết đoán của người phụ nữ này cho dù là đàn ông cũng tự than thở không sánh bằng.
"Cô có biết lời mình nói có ý gì không?", Tề Đẳng Nhàn muốn xác định lại lần nữa.
"Chúng ta không còn gì để mất rồi.", Hướng Đông Tình bình tĩnh nói.
Tề Đẳng Nhàn hài lòng cười, câu nói này của Hướng Đông Tình đại biểu cho tâm tính của cô ta đã thay đổi.
Tập đoàn Hướng thị không còn một người bị xem là kéo dài mạng sống của cha mẹ, trở thành loại người không gánh nổi trách nhiệm.
Chầu rượu ngày hôm qua xem như không bị lãng phí.
"Thật ra khi cô uống say thật sự rất đáng yêu."
"Chờ chuyện này thành công, chúng ta lại uống thêm lần nữa."
"Hầm rượu nhà cô có một thùng rượu lâu năm ở thành phố Bordeaux, để như vậy có hơi uổng phí."
Tề Đẳng Nhàn vừa cười vừa đi ra cửa văn phòng.
Hướng Đông Tình nói: "Thắng, chúng ta nâng ly uống. Thua cũng nâng ly uống!"
Tình cách cởi mở này khiến Tề Đẳng Nhàn càng thích.
Hắn cảm nhận được khí chất dũng cảm như kiểu "Vì tri kỷ đổ máu và nước mắt, uống say mang đao chém đầu người", phần dũng cảm này là từ mấy năm nay kìm chế tạo nên.
Giống Việt Vương Câu Tiễn "Quân tử giấu tài trong người, chờ đợi thời cơ ra tay", càng kiềm chế càng đúc thành một Hướng Đông Tình gan dạ hơn người.
"Chờ tin tốt của tôi, tôi sẽ giúp cô báo thù.", Tề Đẳng Nhàn chớp chớp mắt, vung tay vẫy chào rời khỏi văn phòng.
Hướng Đông Tình ngồi yên tĩnh, cô ta cũng phát hiện ra tâm tính bản thân bên ngoài khác biệt, cái cảm giác thoải mái khó có được, cái cảm giác vứt bỏ hết mọi thứ đánh cược làm cho cô ta sảng khoái vô cùng.
Tề Đẳng Nhàn đi ra từ văn phòng Hướng Đông Tình thì nhận được cuộc gọi hỏi han của Lý Vân Uyển.
"Tôi nghe nói Hướng tổng bị ám sát suýt chút nữa là mất mạng phải không?", Lý Vân Uyển vội vã hỏi.
"Đúng vậy nhưng cũng may là có tôi ở đấy.", Tề Đẳng Nhàn dương dương tự đắc nói.
"Anh ở cạnh cô ấy? Thế thì tốt rồi... Vậy anh có bị thương không?", Lý Vân Uyển hỏi.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi không sao, à... tôi hỏi một chuyện."
Lý Vân Uyển: "Hả?"
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Cô biết Vương Hổ ở đâu không?"
Lý Vân Uyển ngạc nhiên: "Anh muốn làm gì?"
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười lạnh lùng, từ tốn nói: "Tất nhiên là chém đầu anh ta rồi xách về cho Hướng tổng hả giận!"
Buổi chiều trời đổ mưa lớn, nhiệt độ hạ thấp.
Đúng như Tề Đẳng Nhàn nói, đêm nay trời âm u không có trăng cũng chẳng có sao.
Chương 360 Phòng ngừa chu đáo
Đúng hẹn, Vương Hổ tới văn phòng của Từ Ngạo Tuyết để cùng cô ta thảo luận về việc đối phó với tập đoàn Hướng thị.
“Tiếc là không diệt trừ được Hướng Đông Tinh, để cô ta thoát được một kiếp.” Vương Hổ có vẻ tiếc nuối.
Từ Ngạo Tuyết hơi nhíu mày. Từ khi bắt đầu có ý định thì Vương Hổ đã đề cập đến chuyện này, nhưng cô ta từ chối cho ý kiến, không ủng hộ mà cũng không phản đối.
Lũ chuột quậy phá trong trung tâm thương mại và gương mặt đầy máu chuột lần trước khiến cô ta vẫn còn hơi sợ.
Nhưng Vương Hổ là tên cứng đầu lại thích chơi luật rừng, anh ta không sợ.
Vương Hổ nói tiếp: “Tôi còn cố ý tới tập đoàn Hướng thị một chuyến, chọc giận Hướng Đông Tinh để cô ta ra tay với tôi.”
“Cô ta cũng có ý đó từ trước, tiếc là bị tên họ Tề ngăn lại.”
“Nếu không có tên họ Tề thì việc đối phó với tập đoàn Hướng thị sẽ rất dễ dàng.”
Nói đến đây, Vương Hổ không nhịn được mà thở dài một tiếng.
Từ Ngạo Tuyết lần nữa nhướng mày thật cao, sau đó lạnh giọng: “Đúng là rất đáng tiếc. Thêm nữa, Tề Đẳng Nhàn cũng nằm ngoài dự kiến của chúng ta.”
Trong ấn tượng của cô ta, Tề Đẳng Nhàn chỉ là một tên vô dụng bị nhà họ Tề ở đế đô trục xuất, thậm chí còn bị Ngọc Tiểu Long từ hôn.
Ngọc Tiểu Long và cô ta đều như phượng hoàng trên trời cao, Tề Đẳng Nhàn chỉ là tên cảnh ngục quèn ở một nhà tù bé nhỏ, khoảng cách giữa họ có thể nói là một trời một vực.
Cô ta không thèm để Tề Đẳng Nhàn vào mắt, thậm chí còn thường nhắc tới Ngọc Tiểu Long để đả kích sự tự tin của hắn.
Ai ngờ hắn lại trở thành chướng ngại vật lớn nhất ngăn cản họ phân chia tập đoàn Hướng thị!
Thậm chí còn khiến cô ta phải chịu tổn thất nặng nề!
“Hôm qua tôi lấy được hơn một tỷ từ tập đoàn Hướng thị trên thị trường chứng khoán, giờ nghĩ lại, hẳn là do anh trai của Hướng Đông Tinh đã qua đời nên cô ta mới hoảng loạn mắc lỗi." Từ Ngạo Tuyết nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh nói.
“Nếu không nhân cơ hội này giết chết cô ta thì sau này sẽ khó." Vương Hổ tiếp lời cô ta bằng giọng tiếc rẻ.
Ai cũng biết chỉ cần phá bỏ chủ nghĩa nhân đạo của Hướng Đông Tinh là tập đoàn Hướng thị sẽ tự động sụp đổ.
Dù sao đám thân thích vô ơn của nhà họ Hướng cũng đều là đám ăn thịt người không nhả xương. Nếu Hướng Đông Tinh chết, tự họ sẽ chia năm xẻ bảy tập đoàn Hướng thị, người ngoài thậm chí không phải nhúng tay vào.
Dường như Từ Ngạo Tuyết nhớ ra điều gì đó, cô ta nhìn Vương Hổ, nói nghiêm túc: “Nếu anh định dùng cách đó thì phải cẩn thận đừng để gậy ông đập lưng ông."
“Tên kia cũng không chơi luật thường, chỉ chơi luật rừng."
“Nếu tay súng của anh không thể giết chết họ, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho anh.”
Vương Hổ cười lạnh: “Hắn muốn ra tay với tôi lắm, nhưng cũng chẳng tìm được chứng cứ đâu!”
“Bây giờ nghĩ lại, có lẽ hôm nay hắn nói mấy câu ngớ ngẩn kia giữa tập đoàn Hướng thị là để chọc giận tôi.”
“Cũng may là tôi nhịn được, nếu không đã phải chịu thiệt rồi.”
Vương Hổ không phải người ngu dốt. Cẩn thận ngẫm lại những gì đã xảy ra, anh ta hiểu Tề Đẳng Nhàn muốn chọc giận anh ta để nhân cơ hội bắt giữ anh ta và giải quyết mọi chuyện.
Từ Ngạo Tuyết cau mày: “Hắn không thể xuống tay quang minh chính đại, không có nghĩa không thể dùng ám chiêu. Anh đã quên gương mặt đầy máu chuột lần trước rồi sao?”
Gò má Vương Hổ giật giật, hễ nhắc đến chuyện này là anh ta thầm bực tức. Cả đời Vương Hổ đã bao giờ chịu thiệt nhiều thế đâu?
“Ý cô là hắn sẽ âm thầm trừ khử tôi?” Vương Hổ khinh thường.
“Phải.” Từ Ngạo Tuyết nghiêm túc gật đầu, giờ cô ta cũng khá hiểu tính cách của Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn và Hướng Đông Tinh phải chịu thiệt nhiều như thế, suýt thì bị tay súng của Vương Hổ giết chết, nhất định hắn muốn trả thù.
Ngày trước nhà họ Khang dây vào Tề Đẳng Nhàn ra sao, lão quản gia tên Khang Hướng Vinh có đi mà không có về thế nào, lòng Từ Ngạo Tuyết hiểu rõ.
Vương Hổ không nhịn được mà cười ha ha: “Từ tổng cứ yên tâm, sao tôi lại không biết đạo lý không nên dùng ngọc sứ đập vào mái ngói cho được?”
“Để đề phòng mấy trò mèo của Tề Đẳng Nhàn, tôi đã nhờ quan hệ gọi sư đoàn 81 đến giúp một thời gian.”
“Nơi này canh phòng cẩn mật, cứ ba đến năm bước chân lại có một trạm gác!”
“Tôi không tin tên kia còn mọc cánh bay vào được.”
Nghe anh ta nói với vẻ rất tự tin, Từ Ngạo Tuyết không khỏi yên lòng. Đúng là rất an toàn nếu có sư đoàn 81.
Chẳng trách Vương Hổ coi nhẹ Tề Đẳng Nhàn và những thủ đoạn lấy độc trị độc của hắn, thì ra anh ta đã phòng ngừa chu đáo từ lâu.
“Thế thì tôi cũng yên tâm. Có điều khi ra khỏi cửa anh nên cẩn thận, chúng ta không thể đánh giá thấp tên này!” Từ Ngạo Tuyết nhắc nhở.
“Từ tổng cứ yên tâm!” Vương Hổ cười ha ha, khuôn mặt đầy sát khí. “Thằng nhãi ranh đó có gan giở trò với tôi sao? Tôi sẽ cho nó biết tôi là ông nội nó!”
Vương Hổ vốn sinh ra trong luật rừng nên không sợ những thứ này, thậm chí anh ta còn quyết định phải chơi chết Tề Đẳng Nhàn rồi mới cho qua.
Đang nói chuyện với Vương Hổ, Từ Ngạo Tuyết bỗng thấy màn hình máy tính dao động. Dòng cổ phiếu vốn mang màu xanh của tập đoàn Hướng thị dần chuyển đỏ, hơn nữa, rất nhiều tiền vốn bắt đầu được rót vào!
Cô ta không khỏi biến sắc!
“Hướng Đông Tinh lấy đâu ra nhiều tiền như thế?!”
“Hôm qua cô ta bị tôi cướp đi bao nhiêu tiền vốn cơ mà…”
“Dạo gần đây cô ta còn định khai thác cảng nước sâu, dù có mười tỷ cũng không khác gì trứng chọi với đá.”
Từ Ngạo Tuyết đập bàn, hai mắt mở to, lòng thầm nghĩ không ổn rồi.
Vương Hổ nói: “Chỉ là Hướng Đông Tinh đang trả đũa chuyện hôm qua thôi, cô không cần lo lắng. Lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, bây giờ tập đoàn Hướng thị có nghèo đến đâu thì giật gấu vá vai vẫn đủ tiền vốn phản đòn.”
Nghe vậy, Từ Ngạo Tuyết gật đầu như có điều suy nghĩ, thầm nhủ rằng anh ta nói cũng phải.
Trước mắt Hướng Đông Tinh đang bị chèn ép quá nặng nề, nếu cô ta không phản đòn thì lòng tin vào tập đoàn Hướng thị sẽ hoàn toàn tan rã.
“Từ tổng, tối nay cùng dùng bữa đi.” Vương Hổ ngỏ ý mời.
“Không được, trong thời buổi loạn lạc này thì chúng ta nên khiêm tốn một chút.” Từ Ngạo Tuyết gõ bàn, trầm ngâm.
Vương Hổ bất đắc dĩ vẫy tay chào rồi bực bội rời đi, lòng không khỏi tiếc nuối, dù sao Từ Ngạo Tuyết cũng là một đại mỹ nhân nổi tiếng khắp đế đô.
Nếu có thể hẹn riêng cô ta cùng ăn tối thì đương nhiên là chuyện tốt, thậm chí còn có thể phát triển đề tài sang gì đó riêng tư hơn nữa.
Dưới sự hộ tống nghiêm ngặt của một nhóm vệ sĩ, Vương Hổ rời khỏi chỗ của Từ Ngạo Tuyết rồi quay về doanh trại.
Trong doanh trại này, cứ ba đến năm bước là lại gặp một trạm gác, lúc nào cũng có người trực.
Muốn giết anh ta ngay trước mũi bao nhiêu cao thủ thì khó hơn lên trời.
Ít nhất Vương Hổ nghĩ không một ai trên thế giới làm được!
“Tên họ Tề dám uy hiếp tao?”
“Muốn giết tao à?”
“Thử đến mà xem!”
“Để xem những khẩu súng tự động này có bắn nát đầu mày được không!”
Vương Hổ quay về biệt thự, nhìn đội chiến sĩ tuần tra ngoài cửa sổ, trên mặt là nụ cười trào phúng.
Nửa đêm, đúng mười hai giờ, Tề Đẳng Nhàn xuất hiện bên ngoài doanh trại.
“Giỏi trốn đấy."
Hắn đứng ở đằng xa, khẽ mỉm cười.
Dĩ nhiên hắn có thể thoải mái dùng thân phận chuẩn tướng mà mình vừa giành được sáng nay để vào, nhưng vậy thì không ra tay được.