-
Chương 351-355
Chương 351 Đánh mông
Chương 351
Hướng Đông Tình là người rất giỏi, trong mắt nhiều người, cô là người có thể vượt qua cái chết của cha mẹ để tranh quyền ở trên hội đồng quản trị.
Cô có thể nói ra cha mẹ là được hỏa táng, sẽ không phải chịu đựng lời nói của những con người máu lạnh này.
Trong mắt nhiều nhiều, cô là người cố chấp, vẫn giữ tập đoàn Hướng Thị, phát triển lớn mạnh, giống như tập đoàn Hướng thị trở thành thứ kéo dài sinh mệnh cha mẹ cô.
Chỉ là, ở trong mắt Tề Đẳng Nhàn, Hướng Đông Tình làm như vậy là ấu trĩ.
Không sai, chính là ấu trĩ.
Hắn lớn lên ở u đô giám ngục, tam giáo cửu lưu, các loại đầu trâu mặt ngựa hắn đều đã từng thấy qua, những chuyện xưa nhân vật cực kì bi thảm hay cảm động trời đất hắn cũng được nghe nhiều.
Hướng Đông Tình vì cái chết của cha mẹ không cách nào tự kiềm chế, cô cố chấp cho rằng tập đoàn Hướng thị là tài sản duy nhất cha mẹ để lại cho cô nên cô cần phải phát triển tập đoàn Hướng thị thật tốt.
Cô chưa bao giờ suy nghĩ qua, cha mẹ cô kỳ vọng lớn nhất với con mình là có thể sống một cách vui vẻ chứ không phải mệt mỏi như vậy.
Tề Đẳng Nhãn cũng gánh vác một số thứ, nhưng hắn không ép chính mình ngày nào cũng phải luyện công khổ cực, mà là có thể tranh thủ thời gian thư giãn.
Nói cho người khác biết những cực khổ của mình trong quá khứ, sau đó để cho đối phương hiểu chính mình đồng tình với mình sao?
Chìm đắm trong quá khứ bi thương, tự tạo cho mình một loại khí chất đau buồn mang cảm giác xuân đi thu tới sao?
Đối với người được cho hung thần dựa vào nắm đấm cứng cỏi đánh đến u đô giám ngục mà nói thì chuyện như vậy không bao giờ xảy ra.
Theo Tề Đẳng Nhàn, chuyện hiện tại Hướng Đông Tình nên làm chính là quý trọng A Phúc, chỉ duy nhất ông là người toàn tâm toàn đối tốt với cô.
Cho nên cô hẳn là nên hiểu chuyện một chút, không nên làm A Phúc lo lắng thân thể cô có vấn đề.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy chính mình nên dạy bảo Hướng Đông Tình một chút.
Nếu muốn dạy cô, vậy việc đầu tiên là phải gặp được cô.
Cho nên hắn đi tới đây.
Sau đó hắn đi vào trong phòng của Hướng Đông Tình.
Hứa Đông Tình đang dựa ở bàn làm việc, đôi mắt đã mỏi đến mức đỏ bừng lên, mái tóc rối tung lên, ở trên còn cài một cây bút chì, cô cố chấp lẩm bẩm một mình, trên kế hoạch như tằm ăn lên. Từ liên minh thương nghiệp từng bước tinh vi vươn lên.
Giờ phút này Hướng Đông Tình đang mặc áo ngủ, đầu bù tóc rối, dù cho ai nhìn chắc chắn cũng không thể tin được cô là người cầm lái của tập đoàn Hướng thị.
Hướng Đông Tình nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt vừa nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn sắc mặt cô tối sầm lại tức giận quát lớn: "Sao ngươi lại tới đây? Cút ra ngoài ngay cho ta!"
Giọng của cô có chút khàn khàn, giống như có cát sỏi đọng lại ở trong cổ họng cô.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu tấm tắc nói: "Hướng tổng, hôm nay nhìn cô thật là không nhận ra."
Hướng Đông Tình lạnh lùng nói: "Ta cần ngươi nhìn sao? Phúc bá, ngươi đang ở đâu, ngay lập tức đuổi tên này ra ngoài cho ta."
Tề Đẳng Nhàn đi đến trước mặt cô, duỗi tay trực tiếp ấn notebook xuống, bên ngoài lộ dáng vẻ cười nhưng không phải cười nói: "Cô cần phải nghỉ ngơi!"
Hướng Đông Tình khinh thường nói: "Thân thể của ta ta tự hiểu rõ, không cần ngươi đến giả vờ quan tâm. Ngươi không phải là để ý đến chỗ kia được ngươi đầu tư năm trăm triệu sao?
Tề Đẳng Nhàn ấn tay ở trên notebook nhàn nhạt đáp lại: "Tất nhiên là ta có để ý, nói cái khác, cô cảm thấy ta tại sao sẽ quan tâm đến cô, kẻ điên luôn làm người khác khó chịu?"
Đôi mắt Hướng Đông Tình giống như càng đỏ hơn, có chút tức giận, trên mặt nở một nụ cười lạnh lẽo khiếp người.
Hướng Đông Tình nói tiếp: "Năm trăm triệu kia của ngươi, một đồng sẽ không thiếu, nên trả ngươi không sẽ trả đủ. Bây giờ rút lại sự quan tâm giả dối của ngươi rồi cút khỏi nhà ta."
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, hờ hững đáp: "Cô cho rằng ta rất quan tâm cô sao? Nếu không phải phúc bá gọi điện thoại tới một mực lo lắng tình trạng của cô ta cũng sẽ không tới."
Hướng Đông Tình cả giận nói: "Nhiều chuyện."
Lời nói của cô bị Tề Đẳng Nhàn nghe thấy.
Hắn có chút không vui, nói: "Phúc bá là người gần cô nhất trên thế giới này, cũng là người quan tâm cô nhất, cô không nên nói những lời tổn thương người như vậy."
Hướng Đông Tình cười khẩy nói: "Làm sao nào, Tề tổng đầu tư cho ta năm trăm triệu mễ kim thì có thể quản cách nói nói chuyện của ta sao?"
Tề Đẳng Nhàn nhìn Hướng Đông Tình, ánh mắt lạnh lẽo mang một chút ý không kiên nhẫn.
Hướng Đông Tình nhìn thẳng vào Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt tràn đầy sự lạnh nhạt và bướng bỉnh.
Bọn họ giống như ai cũng không thể thuyết phục người kia.
Khi ngôn ngữ không cách nào phát huy tác dụng thì khi đó bạo lực bắt đầu trở thành biện pháp được sử dụng.
Vì vậy nên Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ muốn dùng bạo lực.
Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn hỏi lại: "Cô chắc chắn không đi nghỉ ngơi phải không?"
Hướng Đông Tình đã nhấc tay hắn lên mở notebook ra lần nữa.
Cô bây giờ lười nói chuyện tiếp.
Tề Đẳng Nhàn duối tay một chút sau đó lấy cái bút chì trên tóc cô xuống.
Hướng Đông Tình tức giận đến tím mặt, cái bút chì này giống như đồ vật vô cùng quan trọng của cô, ngoại trừ cô ra thì không ai được động vào.
Hướng Đông Tình tức giận cũng không ngoài dự tính của Tề Đẳng Nhàn, bởi vì Hướng Đông Tình lúc nào cũng mang theo cây bút chì này.
Rất rõ ràng cây bút chì này đối với cô có một ý nghĩa đặc biệt nào đó mà khó có thể tưởng tượng được.
"Trả lại cho tôi!" Hướng Đông Tình phẫn nộ tiếp tới, toàn thân vậy mà tản ra một loại sát khí đáng sợ.
Nhưng cái này không thể dọa được Tề Đẳng Nhàn, dù có giống hơn thì cũng chỉ là giống mà thôi, nói chung vẫn là một người con gái yếu đuối.
Nhưng hắn lại quên một chuyện, là con người cũng có hàm răng.
Cho nên hắn nhẹ nhàng giữ được Hướng Đông Tình, lại bị Hướng Đông Tình hung hăng cắn một cái.
"Cô là chó sao!" Tề Đẳng Nhàn giận tím mặt, hung hăng đánh một cái vào mông Hướng Đông Tình.
Một cú đánh này hắn không có lưu thủ, đánh một tiếng ầm một chút, thân thể Hướng Đông Tình suýt chút từ mặt đất nhảy lên.
Trong miệng cô phát ra một tiếng rên rỉ vô cùng đau đớn.
"Bảo cô nghỉ ngơi cho tốt mà không nghe lời! Sao cô lại không hiểu chuyện làm cho Phúc bá lo lắng cho cô!" Tề Đẳng Nhàn hôm nay vốn dĩ bị thái độ của Hướng Đông Tình làm cho khó, hơn nữa còn bị cắn một cái, đó chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Hắn giơ tay của mình lên đưa hướng tới Hướng Đông Tình trên mặt bàn, sau đó đánh vào mông cô mấy lần.
Cái này rất giống với người lớn dạy dỗ con cái của mình khi chúng không nghe lời.
Hướng Đông Tình cũng chưa bao giờ nghĩ tới, đời này của mình vậy mà bị một người con trai ấn trên bàn dạy dỗ như đứa trẻ.
Mấy bàn tay kia đánh xuống, đau đến mức da thịt cô giống như nứt ra, nước mắt bắt đầu chảy ra.
Trong miệng cũng phát ra những tiếng gào thét thông khổ trong vô vọng.
“Cho cô nghỉ ngơi là vì muốn tốt cho cô, cô thì cứ rúc vào mấy cái vấn đề không thể giải quyết đó.”
Tề Đẳng Nhàn đánh xuống, đến mức Hướng Đông Tình nằm liệt trên mặt bàn, đôi chân dài run rẩy, thậm chí có chút đứng không vững, cả người trượt xuống.
Hướng Đông Tình bị Tề Đẳng Nhàn đánh đến phát khóc, nhưng khóc cũng không quá thảm thiết, âm thanh rất nhỏ mà nước mắt rất nhiều.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Bây giờ đã biết tôi lợi hại chưa? Không phải ai cũng sẽ quan tâm cô. Ít nhất tôi sẽ không!"
Hướng Đông Tình trong miệng phát ra tiếng khóc, ngay sau đó cả người không kìm nén được khóc rống lên.
Đau đớn chỉ dẫn đường cho cô khóc, cuối cùng khiến cô khóc thành tiếng là thời gian dài phải mang theo gánh nặng trên vai và áp lực cuộc sống cho cô sự thống khổ.
Chương 352 Oan gia
Hướng Đông Tình đang khóc, Tề Đẳng Nhàn ở bên cạnh nhìn.
Chú Phúc ngoài cửa nghe được động tĩnh vừa rồi thì không khỏi thấy lo lắng. Có điều, nếu cô ta đã gọi Tề Đẳng Nhàn tới thì ông ấy tin tưởng hắn là được.
Ông ấy tin rằng Tề Đẳng Nhàn là người đàn ông đầu tiên được Hướng Đông Tình dẫn về nhà thì tất nhiên hắn sẽ có điểm đặc biệt.
“Tôi biết cô rất mệt mỏi và áp lực. Tuy nhiên, cô đừng sống mãi trong quá khứ rồi tự dằn vặt bản thân nữa.”
“Thời gian không ngừng tiến về phía trước, cuộc sống cũng vậy.”
“Chúng ta luôn phải nhìn về phía trước.”
Giọng nói Tề Đẳng Nhàn ấm áp, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hướng Đông Tình, sau đó đưa khăn giấy cho cô ta.
Hướng Đông Tình xấu hổ nằm sấp trên bàn làm việc quả thực không được đẹp cho lắm, thậm chí trông cô ta còn rất nhếch nhác.
Không ai có thể ngờ rằng bà chủ lớn của tập đoàn Hướng thị lại có dáng vẻ nhếch nhác như vậy. Cô ta nằm sấp trên bàn khóc rống lên, lại còn để một người đàn ông đánh một trận.
Tề Đẳng Nhàn tiếp tục nói: “Cha mẹ cố gắng tạo điều kiện tốt là để chúng ta có cuộc sống tốt hơn. Họ chưa bao giờ trông chờ người ta nhớ kỹ sự nghiệp của mình mà chỉ mong đứa con của mình có thể sống vui vẻ khỏe mạnh.”
Hướng Đông Tình nghẹn ngào nói: “Ai mà chẳng nói được những lời như vậy. Anh chưa từng trải qua đau đớn mất đi gia đình thì đừng nói những lời châm chọc như thế!”
Tề Đẳng Nhàn chỉ cười, nói: “Đúng vậy, chưa trải qua đau khổ của người khác thì đừng khuyên làm gì.”
“Có điều, không phải chính chúng ta mới có thể quyết định mình sống cuộc sống thế nào sao?”
“Ít nhất cũng đừng để mình sống mệt mỏi như vậy.”
“Cô nên quý trọng chú Phúc, ông ấy già rồi, cô không nên để ông ấy lúc nào cũng lo lắng cho cô nữa.”
Sau khi nói xong, Tề Đẳng Nhàn vươn tay, kéo Hướng Đông Tình từ trên bàn lên.
Dáng vẻ cô ta nằm sấp trên bàn thật đúng là khiến người ta suy nghĩ lung tung.
“Cô nhất định phải nghỉ ngơi.” Tề Đẳng Nhàn lặp lại lần nữa.
Hướng Đông Tình trầm mặc, vươn tay.
“Trả lại cây bút cho tôi!” Một lúc lâu sau, cô ta mới lạnh lùng nói.
Tề Đẳng Nhàn đưa cây bút vào trong tay cô ta rồi cười nói: “Tôi cảm thấy dáng vẻ cô không buộc tóc hình như càng đẹp hơn.”
Hướng Đông Tình đương nhiên không quan tâm hắn thấy đẹp hay không. Phụ nữ chỉ trang điểm vì người mình yêu, hiển nhiên Tề Đẳng Nhàn không phải, thậm chí cô ta còn có chút căm ghét hắn.
Hướng Đông Tình không chút do dự cắm cây bút vào búi tóc sau đầu.
Tề Đẳng Nhàn nhìn búi tóc quen thuộc thì thấy tẻ nhạt chán ngán.
“Tôi muốn nghỉ ngơi, có thể mời anh ra khỏi phòng tôi không?” Hướng Đông Tình lau nước mắt trên mặt mình, sau đó lạnh lùng nói.
“Tôi muốn nhìn cô nghỉ ngơi, sau khi chắc chắn cô ngủ rồi thì tôi mới rời khỏi phòng.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Hướng Đông Tình tức giận đến mặt đỏ bừng lên, có người được voi đòi tiên như vậy sao?
Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói: “Cho nên, nếu như cô thật sự không muốn bị đánh nữa thì tốt nhất cô nên ngoan ngoãn lên giường nghỉ ngơi đi.”
Hướng Đông Tình tức giận không chịu được, nhưng đau đớn trên mông vẫn khiến cô ta lựa chọn nhượng bộ. Vì thế, cô ta yên lặng đến bên giường, xoay người nằm lên rồi đắp chăn.
Tề Đẳng Nhàn thoải mái ngồi xuống ghế, cứ trông chừng Hướng Đông Tình ngủ như vậy.
Hướng Đông Tình vốn định kiên trì không ngủ để Tề Đẳng Nhàn ngồi thức cả đêm, khiến hắn mệt chết.
Nhưng mà, cô ta thật sự quá mệt mỏi, vừa nằm lên giường lớn thoải mái, mí mắt bắt đầu không ngừng đánh nhau, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.
Sau đó, cô ta mạnh mẽ lắc đầu hai lần và buộc mình phải tỉnh táo lại.
“Thật đúng là một người phụ nữ bướng bỉnh, tình nguyện để mình chịu khổ cũng phải kéo người khác khổ hơn... Cũng đến lạy!” Tề Đẳng Nhàn nhìn, trong lòng không khỏi thầm mắng một câu.
Hắn uống không ít rượu, hơn nữa vừa rồi còn đánh cô ta, cho dù tinh thần hay thể lực cũng đã tiêu hao rất nhiều.
Hai người cứ như vậy kéo dài khoảng một tiếng, dù sao cũng không biết ai không kiên trì được trước.
Lúc A Phúc mở cửa ra, ông ấy nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang tựa vào ghế ngủ thiếp đi, Hướng Đông Tình thì nằm trên giường ngủ rất ngon.
Ông ấy không khỏi vui mừng cười cười, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thật sự là một người trẻ tuổi khá tốt, nếu như hắn có thể ở cùng một chỗ với Hướng Đông Tình thì tốt rồi.
Ông ấy cũng có thể nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi rã rời.
Ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn từ trên ghế tỉnh lại, cảm thấy cả người hơi uể oải. Dù sao, hắn ngồi ngủ mấy tiếng như thế nào cũng sẽ không thoải mái.
Hắn nhìn Hướng Đông Tình nằm trên giường ngủ tay chân dang rộng, trong lòng như có một ngọn lửa. Chính mình thấy khó chịu mà người phụ nữ này lại thoải mái như vậy...
“Tư thế ngủ thật khó coi!” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được cười lạnh, đứng dậy, đong đưa cơ thể.
Cột sống của hắn bắt đầu phát ra từng tiếng giòn vang giống như tiếng pháo nổ.
Tề Đẳng Nhàn rời khỏi phòng Hướng Đông Tình, A Phúc nghe thấy tiếng động thì lập tức chạy tới, cười nói với hắn: “Tề tổng, hôm qua anh vất vả rồi, tôi thật sự muốn cảm ơn anh rất nhiều, đã lâu rồi tiểu thư chưa được nghỉ ngơi như vậy.”
“Chuyện nhỏ mà thôi, cô ta chính là quá tùy hứng, chú đừng nuông chiều cô ta.” Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái, thản nhiên nói.
A Phúc cười cười, nói: “Tề tổng, tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng, mời anh dùng xong rồi hãng đi.”
Tề Đẳng Nhàn không khách khí, sau khi ăn xong bữa sáng mới rời đi.
Hướng Đông Tình ngủ đến gần trưa mới tỉnh. Ngay khi vừa mở mắt ra, cô ta cảm thấy sảng khoái, đầu óc mơ hồ và cơ thể mệt mỏi cũng đều được quét sạch không còn.
Chẳng qua, mông vẫn hơi đau, thậm chí còn khiến cô ta suýt ngã khi bước xuống đất.
“Tiểu thư, cô tỉnh rồi à? Tề tổng đã rời đi rồi.” A Phúc mỉm cười nói.
“Ồ? Hắn đi khi nào?” Hướng Đông Tình nhịn không được hỏi.
“Mới sáng sớm.” A Phúc nói.
Hướng Đông Tình nhíu mày nói: “Tối hôm qua hắn không đi?”
A Phúc nói: “Ngủ một đêm trên ghế, sáng nay hắn còn oán giận với tôi là hơi đau lưng.”
Hướng Đông Tình nghe nói như vậy, khóe miệng cười đắc ý, không biết vì sao khi nghe được Tề Đẳng Nhàn chịu khổ, cô ta ngược lại rất vui vẻ.
Nhìn thấy nụ cười của Hướng Đông Tình, A Phúc thấy lòng mình được an ủi, mỉm cười nói: “Tề tổng là một người tốt.”
“Hắn tốt? Hắn chính là một tên rác rưởi, lưu manh đáng khinh mà thôi!” Hướng Đông Tình khinh thường nói.
Vốn cảm nhận của cô ta với Tề Đẳng Nhàn không tệ, dù sao tập đoàn Hướng thị có thể tiếp tục kiên trì đều nhờ công lao của hắn.
Nhưng bây giờ, không biết vì sao, cô ta lại thấy rất chán ghét hắn.
A Phúc nói: “Vậy sau này tôi sẽ không mở cửa cho hắn nữa.”
Khóe miệng Hướng Đông Tình giật giật, trầm ngâm một lát mới nói: “Không cần, hiện tại hắn là đối tác quan trọng nhất của tôi, cũng không thể không cho hắn mặt mũi.”
A Phúc cười cười, nói: “Tôi biết rồi.”
Hôm nay, tinh thần Hướng Đông Tình rất tốt nên tâm trạng dường như cũng không tệ, ngay cả cháo đậu xanh mà cô ta cũng ăn hai bát.
Nhìn Hướng Đông Tình tươi sáng trở lại, tâm trạng A Phúc như trấn an, ông ấy cũng rất cảm kích Tề Đẳng Nhàn.
Mà người được Hướng Đông Tình gọi là lưu manh rác rưởi - Tề Đẳng Nhàn vừa đến công ty, hắn lập tức nhận được một bản lý lịch Dương Quan Quan đưa tới, nói là có người xin việc.
Tề Đẳng Nhàn tập trung nhìn, không khỏi ngẩn người...
Đồ ngốc này còn đuổi theo đến tận công ty?!
Chương 353 Hoàng Sung nhận chức
Sơ yếu lý lịch là của Hoàng Sung, anh ta đến Tianlai Capital để nộp đơn xin việc.
Những người có quá khứ lẫy lừng như Hoàng Sung sẽ được chào đón khi đi xin việc ở bất kỳ công ty nào.
Cho nên, Dương Quan Quan cũng không dám tự tiện chủ trương mà đưa ngay sơ yếu lý lịch đến bàn làm việc của Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Hoàng Sung này thật sự thông minh. Hôm qua mình mới từ chối anh ta, thế mà hôm nay anh ta lập tức chạy đến công ty ứng tuyển.
“Không được nhận vào.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Tại sao không được nhận?” Dương Quan Quan sửng sốt, cô ta thấy người này là nhân tài mà không được nhận thì khá khó hiểu.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi là ông chủ mà cần phải nói lý do cho một thư ký như cô sao?”
Dương Quan Quan lập tức nổi giận, nói: “Ông chủ cũng không thể chuyên quyền độc đoán như vậy, nếu không, anh cần thư ký như tôi làm gì? Công ty cần nhân tài như Hoàng Sung này, anh phải cho tôi một lý do mà anh không chấp nhận, tôi sẽ trả lời anh ta!”
Tề Đẳng Nhàn cũng bốc hỏa, tức giận nói: “Tôi nói không tuyển là không tuyển, không thì tự cô mở công ty tuyển anh ta đi!”
Dương Quan Quan nghiến răng nghiến lợi nhìn Tề Đẳng Nhàn, không cam lòng yếu thế nói: “Không được, anh nhất định phải cho tôi một lý do chính đáng! Anh ta là một nhân tài hiếm có, không thể bỏ lỡ như vậy.”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi thở dài, nói: “Được rồi được rồi, cô thắng... Anh ta muốn bái tôi làm thầy, nhưng tôi không muốn nhận đồ đệ, cho nên không muốn tuyển anh ta.”
Dương Quan Quan ngẩn người.
"Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, nhưng anh không thể mang cảm xúc cá nhân vào công việc được! Công ty không phải chỉ có một mình anh, tất cả mọi người cũng phải dựa vào công ty để kiếm ăn.”
“Cho nên, tôi không đồng ý đề nghị này của anh!”
“Tôi cảm thấy, chúng ta cần phải tuyển nhân tài như vậy, hơn nữa còn có thể giao một số công việc quan trọng cho anh ta.”
Dương Quan Quan phản bác lại. Về mặt công việc, cô ta rất nghiêm túc, hơn nữa cô ta cũng cảm thấy Hoàng Sung chính là một nhân tài hiếm có, để anh ta rời đi thì thật đáng tiếc.
Tề Đẳng Nhàn tức giận nói: “Này, tôi là ông chủ hay là cô là ông chủ hả?”
Dương Quan Quan lại rất kiên trì với ý kiến của mình, thậm chí trực tiếp đập bàn của ông chủ Tề Đẳng Nhàn, nói như thế nào cũng phải tuyển Hoàng Sung vào công ty.
“Nếu như anh kiên trì với ý kiến của mình, tôi sẽ đưa sơ yếu lý lịch này cho Hướng tổng!”
“Tôi nhớ không lầm, Hướng tổng có nhiều cổ phần kiểm soát hơn ở Tianlai Capital hơn anh.”
“Tôi nghĩ, cô ấy nhất định sẽ ủng hộ quyết định của tôi!”
Dương Quan Quan cũng đưa ra nước đi lớn bùng nổ của mình.
Cuối cùng, Tề Đẳng Nhàn bị Dương Quan Quan đe dọa đến bất đắc dĩ cười, nói: “Được được, vậy cứ tuyển trước, sau đó kiểm tra xem anh ta có năng lực làm việc không, được không? Thư ký Dương!”
Dương Quan Quan hài lòng cười, nói: “Như vậy cũng được! Tề tổng, trước tiên anh phải suy nghĩ cho công ty, sau đó mới bận tâm đến ân oán cá nhân của mình.”
Tề Đẳng Nhàn biết, Dương Quan Quan rất coi trọng Tianlai Capital này, bởi vì công ty chính là một nền tảng quan trọng với cô ta, nó liên quan đến tương lai của cô ta.
Cho nên, Dương Quan Quan đập bàn tranh luận chuyện này với hắn, hắn cũng không tức giận mấy.
Hắn chỉ không hiểu, để thuyết phục hắn, cô thư ký nhỏ không biết trời cao đất dày này nhất định phải dùng thái độ cứng rắn, thậm chí còn lôi cả Hướng Đông Tình ra uy hiếp hắn sao?
Cô ta không thể cởi hai nút áo sơ mi ra, hoặc là hẹn hắn chơi cầu lông hay gì đó sao?
Nếu cô ta dùng cách dụ dỗ như vậy, chắc chắn hắn sẽ sảng khoái đồng ý!
Đến lúc đó, ai cũng vui vẻ.
“EQ thấp.” Tề Đẳng Nhàn không khỏi thầm đánh giá Dương Quan Quan một câu, sau đó có chút đắc ý, chính hắn ta cũng có tư cách dùng ba chữ này để bình luận người khác.
Dương Quan Quan cúi người lấy tài liệu đẩy đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười nói: “Ký tên đi!”
Cô ta cúi người, cổ áo hơi mở ra, Tề Đẳng Nhàn có thể dễ dàng nhìn thấy bùa may mắn mà hắn tặng cô.
Ồ, bùa may mắn thật là trắng!
“Trước cô như vậy thì không phải tôi đã đồng ý từ lâu rồi sao?” Tề Đẳng Nhàn chớp chớp mắt, sau đó lừ viết tên mình xuống.
Dương Quan Quan không khỏi sửng sốt, sau đó mới ý thức được cái gì, sắc mặt cô ta nghẹn đến đỏ bừng. Cô ta nhanh chóng đứng thẳng dậy, rất có lòng phòng bị che cổ áo mình đi.
“Đồ háo sắc, tôi với anh không đội trời chung!” Dương Quan Quan nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Cô nói chuyện với ông chủ kiêm đại ca như vậy?” Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói, ném tài liệu trở lại trong tay cô ta.
Dương Quan Quan xì một tiếng khe khẽ, cô ta ôm văn kiện xoay người rời đi, vừa đi vừa lấy tay kéo góc váy của mình, sợ lại lộ gì đó.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Thư ký Dương, cô không biết sao, càng phòng trộm thì càng dễ bị kẻ trộm nhớ thương!”
“Hừ, anh chính là một tên háo sắc!” Dương Quan Quan khinh thường nói.
"Tôi là người đánh cắp trái tim." Tề Đẳng Nhàn nói.
Dương Quan Quan cũng không quay đầu lại mà đi tiếp, điều này khiến Tề Đẳng Nhàn rất vui vẻ. Hiện tại niềm vui lớn nhất khi đến Tianlai Capital làm việc của hắn chính là cãi nhau với Dương Quan Quan, đùa giỡn cô ta.
Không bao lâu sau, Hoàng Sung lập tức vào công ty. Dưới sự thúc giục của Dương Quan Quan, bộ phận nhân sự nhanh chóng hoàn tất quy trình nhận chức.
Hoàng Sung được phân đến bộ phận an ninh, trực tiếp đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng. Sau khi kiểm tra một thời gian, anh ta còn có thể được đề bạt.
“Xin chào Tề tổng!” Hoàng Sung gặp phải Tề Đẳng Nhàn thì lập tức cúi đầu chín mươi độ, kính cẩn nói.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhíu nhíu mày, nói: “Tôi nói sẽ không nhận cậu làm đồ đệ nên cậu đừng nghĩ nhiều nữa, vào công ty của tôi cũng vô dụng thôi.”
Hoàng Sung cười cười, nói: “Có công mài sắt có ngày nên kim. Tôi sẽ cố gắng, Tề tổng cũng sẽ đổi ý!”
Tề Đẳng Nhàn bây giờ thật sự lười nhúng tay vào chuyện của người khác, Hoàng Sung nói có hận thù chồng chất, vậy nếu hắn làm sư phụ của Hoàng Sung, đương nhiên cũng phải giúp Hoàng Sung gánh một phần trách nhiệm.
Đến lúc đó thật sự có kẻ thù tìm tới cửa, hắn làm sư phụ thì rốt cuộc nên ra tay hay không?
Đừng nhìn Tề Đẳng Nhàn có rất nhiều tư tưởng tiến bộ, nhưng trên phương diện võ công này, hắn vẫn tuân theo quy tắc và đạo lý trên giang hồ.
Võ sư xã hội cũ muốn nhận đồ đệ thì nhất định phải chú ý kiểm tra nhân phẩm thật tốt, tài năng cũng chỉ là thứ yếu mà thôi.
Tề Đẳng Nhàn lười nói với anh ta, đúng lúc nhận được điện thoại ra ngoài cửa ký nhận chuyển phát nhanh.
Chuyển phát nhanh được gửi tới từ nhà tù U Đô, là tro cốt của Hướng Đông Lôi.
“Đưa tro cốt này cho Đông Tình, đây lại là một đả kích với cô ấy.” Tề Đẳng Nhàn cầm hộp tro cốt, không khỏi thở dài.
Cũng trách Hướng Đông Lôi tự tìm cái chết, không thích làm đại thiếu gia nhà giàu mà lại đi buôn bán vũ khí gì, còn dám giao du với xã hội đen, cuối cùng lại liên lụy cả nhà.
Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng vỗ hộp tro cốt, âm thầm thở dài nói: “Lão Hướng à, anh cứ an tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt em gái anh.”
“A, Tề tổng, ở đây còn có một lá thư muốn ngài ký nhận.” Sau khi Tề Đẳng Nhàn ký nhận hộp tro cốt, nhân viên chuyển phát nhanh lại lấy ra một lá thư đưa cho hắn.
Tề Đẳng Nhàn nhìn chữ ký phía trên, thế mà là Phó Phong Vân.
Hắn mở ra xem, không khỏi trầm ngâm.
“Phó Phong Vân này muốn mình thiếu nợ ông ấy sao?” Tề Đẳng Nhàn cầm thư, rơi vào trầm ngâm.
Trong lòng hắn hơi giãy dụa.
Nếu nhận sự giúp đỡ của Phó Phong Vân, vậy hắn chắc chắn sẽ thiếu nợ ông ấy rất nhiều.
Nhưng nếu hắn không nhận thì lại khó có thể ngăn cản sự hấp dẫn này…
Chương 354 Không được lặng lẽ vỗ vai
Đang lúc sững sờ, Tề Đẳng Nhàn cảm giác bả vai bị người ta vỗ một cái.
Hắn giật mình, theo bản năng muốn quật ngã người vỗ vai hắn.
Có điều, cũng may mũi ngửi được mùi chanel khiến hắn nhớ thương vô số lần thì hắn lập tức tỉnh táo lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia trong tay.
“Nói bao nhiêu lần rồi, không cần lặng lẽ vỗ vai tôi, rất nguy hiểm.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười nói.
Tôn Lộc Đường được mệnh danh là “Võ Thần” từng cảnh cáo đệ tử và người thân không nên đột ngột đến gần mình trong vòng ba mét, nếu không, hậu quả khôn lường. Anh ta đã luyện công phu vào tận xương tủy nên hình thành phản ứng tự nhiên, có đôi khi bản thân anh ta cũng không khống chế được, sợ không cẩn thận làm người khác bị thương.
Lý Tiểu Long cũng không thích bị vỗ vai, đây cũng là nguyên nhân một khi thân thể sinh ra phản ứng căng thẳng thì rất dễ làm tổn thương người khác.
Lý Vân Uyển mỉm cười, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, tôi thấy anh đứng do dự ở đây rất lâu rồi, là vì viết thư tình nhưng bị người từ chối sao?”
Trong lúc nói chuyện, cô ta cũng không ghé lại nhìn xem Tề Đẳng Nhàn đang cầm gì trong tay.
Lý Vân Uyển đúng là người có EQ cao, không phải là loại EQ cao giả như Tề Đẳng Nhàn có thể so sánh. Cô ta rất rõ ràng, có một số việc cần phải giữ khoảng cách nhất định, không nên quá tọc mạch vào cuộc sống riêng tư của đối phương.
“Cô tự xem đi!” Tề Đẳng Nhàn lập tức ném thư trong tay cho Lý Vân Uyển, thản nhiên nói.
Lý Vân Uyển xem xong rất nhanh, hỏi với vẻ mặt kinh ngạc: “Anh do dự cái gì? Lập tức đồng ý là được! Đây chính là chuẩn tướng đấy, anh có biết Trung Quốc có bao nhiêu người mắc kẹt ở đại tá và chuẩn tướng này không?”
“Anh thậm chí còn không có kinh nghiệm nhập ngũ, đối phương trực tiếp hứa hẹn cho anh quân hàm chuẩn tướng, đây chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.”
“Thật không biết anh ở đây do dự cái gì… Có phải cố tình ra vẻ không?”
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười cười, nói: “Sao mọi chuyện lại đơn giản như vậy chứ? Phó Phong Vân là ai?”
Lý Vân Uyển nói: “Đại trưởng lão Chiến Bộ!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng rồi, cô thấy một Đại trưởng lão Chiến Bộ lại tự nhiên không có lý do gì cho tôi địa vị quyền thế lớn như vậy sao?”
Lý Vân Uyển nghĩ đến việc lần trước Tề Đẳng Nhàn giải quyết kẻ địch mạnh một cách dễ dàng mà ngay cả Ngọc Tiểu Long cũng không giải quyết được, cô ta nói ngay: “Có lẽ Phó Phong Vân rất coi trọng năng lực của anh.”
“Cô nói chuyện có ích ghê.” Tề Đẳng Nhàn trực tiếp liếc mắt một cái. Nếu như Phó Phong Vân không coi trọng năng lực của hắn, chỉ sợ ông ấy cũng sẽ không viết lá thư này.
Lý Vân Uyển cũng biết hắn do dự điều gì, Phó Phong Vân đã cho hắn quả ngọt, nhưng sau khi hắn ăn vào thì đương nhiên sẽ nợ ông ấy một ân huệ.
n huệ của Đại trưởng lão Chiến Bộ đâu phải dễ nợ như vậy?
Nếu Phó Phong Vân không có chút năng lực và tầm nhìn thì làm sao ông ấy có thể vị trí cao như vậy?
Tề Đẳng Nhàn không có kinh nghiệm nhập ngũ, nhưng hắn có kinh nghiệm từ cảnh sát, hơn nữa hắn còn đánh chết Vladimir - một chuyên gia đứng đầu khiến quân đội đau đầu, Phó Phong Vân nhân cơ hội này đưa hắn vào biên chế, người khác cũng không tìm ra sai sót gì.
Tề Đẳng Nhàn vào biên chế này thì ít nhiều sẽ bị trói buộc.
Hơn nữa, ân huệ lớn như vậy, việc Phó Phong Vân muốn hắn làm chắc chắn không đơn giản.
“Tôi cũng không thể cho anh lời khuyên gì, mọi việc tùy thuộc vào anh… Người có thân phận địa vị như Phó Phong Vân không dễ ở chung, đến lúc đó chỉ sợ ông ấy cho anh công việc không dễ dàng.” Lý Vân Uyển mím môi, không muốn làm phiền đến quyết định của Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc gật gật đầu, việc này rất hấp dẫn với hắn.
Hơn nữa, chuẩn tướng này không phải là chuẩn tướng bình thường.
Đó là chức vụ trực tiếp phụ trách những việc quan trọng của bộ phận chính trị, có quyền lực rất lớn!
Cục Chính trị có quyền lực rất lớn trong toàn bộ giới quân đội Trung Quốc, chịu trách nhiệm kiểm tra quân chủ lực, đồng thời cũng chịu trách nhiệm bảo vệ an ninh quốc gia, có quyền tự xử lý một số lực lượng đe dọa an ninh trong nước.
“Hừ, Phó Phong Vân này thật đúng là nắm chắc tôi, biết tôi cần thân phận, quyền lực để trở lại đế đô một cách đàng hoàng.” Tề Đẳng Nhàn híp mắt lại, cười lạnh nói.
Tề Đẳng Nhàn cũng không sợ quyền quý, nhưng lúc này hắn cần quyền lực.
Nhưng sau khi hắn tiếp nhận quyền lực này, khó tránh khỏi sẽ bị trói buộc.
phòng Chính trị này không độc lập như nhà tù U Đô.
Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên nhe răng cười, Lý Vân Uyển nhìn thấy nụ cười này của hắn cũng thấy sởn tóc gáy. Thường thường khi hắn cười như vậy, hơn phân nửa sẽ có người xui xẻo.
“Phó Phong Vân cho tôi chỗ tốt này, vậy tôi sẽ nhận lấy!” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.
Lý Vân Uyển không khỏi thở dài trong lòng, bao nhiêu người có thể cả đời không được bước vào quan trường, nhưng chỉ một lá thư của Phó Phong Vân mà Tề Đẳng Nhàn lại dễ dàng đảm nhận chức vị chuẩn tướng phòng Chính trị!
Có điều, cô ta cũng biết, Tề Đẳng Nhàn nhận được chỗ tốt này, như vậy sau này chắc chắn hắn sẽ phải đối mặt với không ít phiền toái khó khăn.
Spider-Man có một câu nói nổi tiếng: “Khả năng của một người càng lớn thì trách nhiệm của người đó càng lớn.”
Tề Đẳng Nhàn thoáng cái được thăng chức chuẩn tướng, như vậy hắn cũng không thể chỉ làm việc của sĩ quan.
Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống, lập tức bấm số trên lá thư, nói: “Tôi là Tề Đẳng Nhàn, tôi đồng ý với sự sắp xếp của Đại trưởng lão Phó Phong Vân!”
“Xin Tề chuẩn tướng chờ một chút, chúng tôi lập tức bàn giao những thứ có liên quan cho ngài!” Đối phương trầm giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn cúp điện thoại, thoải mái cười cười, thoải mái ngồi xuống mui xe, nói: “Cứ chờ ở đây một lát.”
Khoảng mười lăm phút sau, có người lái xe jeep đến.
Người ngồi trên xe mặc quần áo bình thường, thần thái nghiêm nghị, hiển nhiên là người trong quân đội.
"Bịch!"
Sau khi xuống xe, người này lập tức chào Tề Đẳng Nhàn.
Sau đó, anh ta cầm một chiếc hộp từ trong xe ra, đưa bằng hai tay đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn.
“Tề chuẩn tướng, xin ngài nghiệm thu!”
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nhận lấy cái hộp.
Hắn mở hộp ra, bên trong là hai bộ quân phục màu đen và bốn dây đeo vai, trên dây đeo vai còn có một ngôi sào màu vàng, bên cạnh có một số giấy tờ và các tài liệu liên quan.
Tề Đẳng Nhàn nhịn không được cười nói: “Phó lão thật đúng là ăn chắc tôi, thế mà đã chuẩn bị tốt mấy thứ này.”
Người đưa đồ tới cũng nghiêm nghị nói: “Tề chuẩn tướng, ngoài ra, còn có một nhiệm vụ chờ ngài hoàn thành!”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: “Nhiệm vụ gì?”
“Phó lão bảo ngài đến sư đoàn 81 báo danh, đảm nhiệm huấn luyện viên của đại đội đao nhọn đặc chủng của sư đoàn 81.” Giọng điệu đối phương trầm trầm, có vẻ rất thận trọng.
“Biết rồi, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Tề Đẳng Nhàn giơ tay chào chào.
Đối phương đáp lại, sau đó nhảy lên xe jeep phóng đi.
Tề Đẳng Nhàn cầm cái hộp trong tay, khẽ mỉm cười.
Lý Vân Uyển lúc này mới từ phía sau đi tới, nói: “Vị Đại trưởng lão Chiến Bộ này không đơn giản, đã tính anh chắc chắn đồng ý với ông ấy.”
Tề Đẳng Nhàn híp mắt, nói: “Nếu ông ấy có thể có địa vị như vậy thì làm sao có thể cho tôi một ít nhiệm vụ đơn giản chứ? Có điều cũng không sao, chắc nhiệm vụ đầu tiên sẽ không quá hà khắc.”
Sư đoàn 81 là bộ đội đóng quân của thành phố Trung Hải, nói chung, nhiệm vụ này khá thoải mái với hắn.
Lý Vân Uyển nói: “Mấy ngày trước tôi mới xem tin tức, người cầm quyền nhà họ Lý là Lý Trường Hồng được sư đoàn 81 đặc biệt thuê làm huấn luyện viên danh dự, anh và bọn họ có mâu thuẫn, phải cẩn thận một chút.”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, sau đó nói: “Vậy rất tốt, con trai ông ta thua trong tau tôi, phỏng chừng ông ta muốn hại tôi, đánh ông ta một trận là xong.”
Chương 355 Chúng ta có năm mươi tỷ
Lý Vân Uyển ngẩn người ra, từ khi nào mà Lý Thiên Lạc đã rơi vào tay của Tề Đẳng Nhàn?
Quả thật, sự kiện lúc ở khu nghỉ dưỡng Đông Sơn đã gây ra ảnh hưởng quá lớn, cho dù là Dương Lệnh Quang ra tay đi chăng nữa, cũng phải kiêng dè trái phải, suy xét hết lần này đến lần khác, tránh cho dính dáng đến quá nhiều nhân vật lớn.
Vì vậy, sau sự việc bùng nổ đó, vẫn còn đang bị ép buộc, không được tiếp xúc với truyền thông. Phải đợi đến khi các hạt bụi này gần như lắng xuống, chuyện này mới có thể đưa lên tin tức.
"Đợi qua một thời gian ngắn cô xem tin tức thì sẽ biết." Tề Đẳng Nhàn cười với Lý Vân Uyển, không giải thích quá nhiều.
Tề Đẳng Nhàn để đồ đạc vào trong xe, sau đó cùng Lý Vân Uyển trở về công ty.
Buổi trưa ăn cơm trong căng tin, hai người ngồi cùng nhau.
Dương Quan Quan bưng mâm cơm tới, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, ngay lập tức cô ta liền tránh ra, ngồi xuống ở một góc khá xa.
Lý Vân Uyển tò mò hỏi: "Anh ức hiếp Quan Quan như thế nào, mà tôi cảm thấy hình như là cô ta rất không muốn gặp mặt anh vậy?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Có không? Tôi cũng giống như một người đàn ông bình thường mà thôi, không thoát đôi mắt ra khỏi được thứ kia, có chuyện gì sao?"
Lý Vân Uyển dở khóc dở cười, đúng là cũng chỉ có loại đàn ông như Tề Đẳng Nhàn mới dám nói ra những lời cợt nhả như vậy ở trước mặt bạn gái của mình.
Dường như Dương Quan Quan nhận ra Tề Đẳng Nhàn đang nói cô ta, cô quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, có chút hung dữ.
"Hiếm khi thấy Quan Quan hung dữ như vậy." Lý Vân Uyển nhịn không được mà bật cười, lắc đầu.
"Ừ, bộ ngực của cô ta đẹp thật!" Tề Đẳng Nhàn cũng thở dài nói.
Tề Đẳng Nhàn ăn cơm trưa xong, trực tiếp gọi điện thoại cho Hướng Đông Tình, hỏi cô ta đang ở nơi nào.
Hướng Đông Tình bình tĩnh nói: "Tôi đang nghỉ ngơi ở nhà."
Tề Đẳng Nhàn hài lòng nói: "Được, tôi tới tìm cô, nhớ bảo chú Phúc mở cửa cho tôi."
Dường như Hướng Đông Tình đã nhận ra rằng Tề Đẳng Nhàn lần này tới đây là muốn làm gì, trầm tĩnh một lát sau, trực tiếp cúp điện thoại.
Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn đi tới cửa nhà Hướng Đông Tình một lần nữa, A Phúc đã chờ ở đó sẵn.
Sau khi A Phúc nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, trên mặt lộ ra một nụ cười, tuy nhiên, khí chất cả người lại có vẻ khá bi thương và nặng nề.
Ông ấy nhìn túi vải trong tay Tề Đẳng Nhàn, liền biết bên trong là vật gì, trong chốc lát, trong hốc mắt có chút nước mắt rưng rưng.
"Vất vả cho anh, Tề tổng." A Phúc thở dài, nói.
"Dễ dàng thôi" Tề Đẳng Nhàn cười cười: "Chú Phúc, chú không cần phải sống quá khổ sở, quan trọng nhất là phải chú ý giữ gìn sức khỏe, Hướng tổng cũng chỉ còn một mình chú là người nhà."
A Phúc nâng tay lên lau khóe mắt mình, chua xót nói: "Tôi nhìn thiếu gia lớn lên từng ngày, cậu ta rất có tài năng, nhưng mà, chính những tài năng này cũng đã hại cậu ta... Đều do tôi, năm đó không có dạy dỗ cậu ta đàng hoàng."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Đường là do tự mình chọn, không được trách bất kì kẻ nào. Chú Phúc, chú cũng đừng nên tự trách mình quá, chú đã cống hiến tất cả cho gia đình này rồi."
A Phúc nói: "Lão gia có ân tình lớn đối với tôi, vì Hướng gia tôi có thể làm bất cứ cái gì, tất cả đều đáng giá. Tề tổng, mời vào, tiểu thư đang ở bên trong chờ anh..."
Tề Đẳng Nhàn đi theo A Phúc bước vào bên trong căn biệt thự xa hoa khoa trương này, dinh thự này tuy xa hoa, nhưng luôn làm cho người ta cảm thấy khắp nơi đều tràn ngập sự bi thương.
Biết Tề Đẳng Nhàn mang đến cái gì, nên Hướng Đông Tình đã thay một bộ váy màu đen. Cô ta cố gắng che dấu đi vẻ mặt đau buồn trên mặt mình, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên có chút kì lạ.
"Tro cốt của anh trai cô." Hai tay Tề Đẳng Nhàn cầm hộp tro cốt, trịnh trọng giao cho Hướng Đông Tình.
Hướng Đông Tình không đưa tay ra lấy, mím môi, nói: "Để chỗ đó đi."
Tề Đẳng Nhàn không còn cách nào khác, đành phải đặt hộp tro cốt lên mặt bàn.
Một lát sau, Hướng Đông Tình lộ vẻ đau thương cười một tiếng, nói: "Hiện tại ngay cả người để có thể hận, tôi cũng không có, phải không?"
Tề Đẳng Nhàn cũng không biết nên nói cái gì, loại sinh ly tử biệt này, hắn đã thấy quá nhiều.
Thậm chí hắn còn không thay đổi sắc mặt.
Hắn thi hành án tử hình cho hàng chục tù nhân, trước khi chia tay, họ đều khóc lóc kể khổ với Tề Đẳng Nhàn.
Nhưng hai tay của Tề Đẳng Nhàn vẫn có thể vững vàng nắm chắc súng trường, dùng góc độ gian xảo nhất bắn viên đạn vào gáy của người bị hình phạt, hắn tránh né máu và óc bắn vào người mình.
Nhưng ngay lúc này, trong lòng hắn cũng khó tránh khỏi có chút cảm thông với sự đau thương của Hướng Đông Tình.
Tề Đẳng Nhàn là một người lạnh lùng đến tận xương tủy, hơn nữa chắc chắn hắn sẽ luôn làm theo ý của mình, nếu không như thế, thì sẽ không có quá nhiều người căm hận hắn như vậy.
Ngay cả hắn cũng cảm thấy Hướng Đông Tình thật sự rất bi thương, người thân hầu như đều chết hết trong trận tai nạn kia, người thân có quan hệ huyết thống bên cạnh cô thì lại luôn mong cô ta cũng sớm chết đi, để phân chia tài sản của tập đoàn Hướng thị, bây giờ ngay cả anh trai duy nhất có thể căm hận, cũng bởi vì bệnh hiểm nghèo mà qua đời… Người duy nhất cô còn có thể tín nhiệm chỉ còn lại một lão quản gia đã bầu bạn với gia đình nhiều năm.
Nếu Hướng Đông Tình sinh ra trong manga ở thành phố Gotham, chắc có lẽ cô cũng sẽ biến thành Avengers, hiệp sĩ bóng tối.
Tề Đẳng Nhàn đặt giấy chứng tử trên mặt bàn, cùng với một ít di vật nhỏ không đáng kể mà Hướng Đông Lôi để lại.
"Cô có thể không có người để hận, nhưng trong tương lai cô sẽ có rất nhiều người xứng đáng yêu cô và còn nhiều người quan tâm đến cô nữa."
"Ít nhất, nếu như cô phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi cũng sẽ rất đau lòng."
Tề Đẳng Nhàn nhìn Hướng Đông Tình, nghiêm túc nói.
Hướng Đông Tình bị đánh cho một trận, nghỉ ngơi một ngày, dường như là từ trong sự cố chấp mà đi ra, sau khi nghe được lời này của Tề Đẳng Nhàn, cô ngẩn người ra, trái tim lạnh lẽo cũng có ấm lên được đôi phần.
Tề Đẳng Nhàn cho cô ta năm mươi tỷ vàng, hắn tự có tính toán của riêng mình.
Hiện tại Hướng Đông Tình suy nghĩ rõ ràng hơn một chút, hắn tin tưởng mình, cho nên, mới sẵn lòng giao nhiều tiền như vậy cho mình.
A Phúc im lặng đứng ở một bên nhìn đôi nam nữ này, ông càng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chính là người duy nhất có thể chăm sóc cho Hướng Đông Tình sau khi ông đi.
Vì thế, ánh mắt của ông ấy cũng càng thêm hiền lành, nhìn Tề Đẳng Nhàn, thật giống như đang nhìn một con rể ưu tú.
Đúng vậy, ông ấy luôn coi Hướng Đông Tình như là con gái của mình.
"Hôm nay tôi không muốn để ý tới tình hình trên thị trường chứng khoán kia nữa, tôi muốn uống hai chai rượu thật tốt, để cho bản thân mình say một chút." Hướng Đông Tình nghiêm túc nói.
"Nhưng, như vậy sợ rằng sẽ bị thiệt hại cả mấy trăm triệu."
Tề Đẳng Nhàn nghe Hướng Đông Tình nói thế, không khỏi cười cười, nói: "Chúng ta có năm mươi tỷ, hơn nữa chúng còn là vàng."
Hướng Đông Tình sửng sốt, trên mặt nở ra một nụ cười khẽ khó thấy, trong lồng ngực xuất hiện một cảm giác đã giải tỏa được hơi thở bị đè nén bấy lâu nay.
"Ngày mai tôi muốn chôn cất tro cốt của Hướng Đông Lôi bên cạnh mộ cha mẹ." Hướng Đông Tình nhìn Tề Đẳng Nhàn nói.
"Được, tôi đi cùng cô." Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói.
Hướng Đông Tình gật đầu, nhìn về phía A Phúc nói: "Chú Phúc, phiền chú đi lấy hết rượu cất giấu của ba tôi ra, với nói người giúp việc làm cho tôi thêm mấy món đồ nhắm thích hợp để tôi uống rượu. Sau đó, giúp tôi từ chối hết tất cả các cuộc gọi đến tôi."
Từ tận đáy lòng, A Phúc rất vui mừng, ông ấy biết, quyết định này Hướng Đông Tình sẽ làm tổn thất mấy trăm triệu.
Thế nhưng, Hướng Đông Tình không quan tâm.
Tề Đẳng Nhàn thân là nhà đầu tư, thế nhưng hắn cũng không quan tâm.
Có lẽ, hôm nay Từ Ngạo Tuyết sẽ vô cùng đắc ý.
Nhưng như vậy thì làm sao? Có liên quan gì đến chứ?
Chỉ cần Hướng Đông Tình có thể vui vẻ lên một chút là được rồi.
Tề Đẳng Nhàn đưa tay tháo bút chì phía sau đầu của Đông Tinh xuống, trước khi Hướng Đông Tình kịp tức giận thì hắn đã nói: "Tôi cảm thấy bộ dáng tóc dài xõa vai của cô rất đẹp, cùng người đẹp như vậy uống rượu, nói không chừng tôi có thể uống thêm hai ly."
Hướng Đông Tình cảm thấy ngọn lửa đang thiêu đốt từ trong lồng ngực mình, lại đột nhiên bị một luồng gió thổi tắt mất.
Cô im lặng một lúc, lấy lại bút chì, nhưng không cắm nó vào tóc.
"Lần sau, không có sự cho phép của tôi, anh đừng chạm vào nó nữa."
Chương 351
Hướng Đông Tình là người rất giỏi, trong mắt nhiều người, cô là người có thể vượt qua cái chết của cha mẹ để tranh quyền ở trên hội đồng quản trị.
Cô có thể nói ra cha mẹ là được hỏa táng, sẽ không phải chịu đựng lời nói của những con người máu lạnh này.
Trong mắt nhiều nhiều, cô là người cố chấp, vẫn giữ tập đoàn Hướng Thị, phát triển lớn mạnh, giống như tập đoàn Hướng thị trở thành thứ kéo dài sinh mệnh cha mẹ cô.
Chỉ là, ở trong mắt Tề Đẳng Nhàn, Hướng Đông Tình làm như vậy là ấu trĩ.
Không sai, chính là ấu trĩ.
Hắn lớn lên ở u đô giám ngục, tam giáo cửu lưu, các loại đầu trâu mặt ngựa hắn đều đã từng thấy qua, những chuyện xưa nhân vật cực kì bi thảm hay cảm động trời đất hắn cũng được nghe nhiều.
Hướng Đông Tình vì cái chết của cha mẹ không cách nào tự kiềm chế, cô cố chấp cho rằng tập đoàn Hướng thị là tài sản duy nhất cha mẹ để lại cho cô nên cô cần phải phát triển tập đoàn Hướng thị thật tốt.
Cô chưa bao giờ suy nghĩ qua, cha mẹ cô kỳ vọng lớn nhất với con mình là có thể sống một cách vui vẻ chứ không phải mệt mỏi như vậy.
Tề Đẳng Nhãn cũng gánh vác một số thứ, nhưng hắn không ép chính mình ngày nào cũng phải luyện công khổ cực, mà là có thể tranh thủ thời gian thư giãn.
Nói cho người khác biết những cực khổ của mình trong quá khứ, sau đó để cho đối phương hiểu chính mình đồng tình với mình sao?
Chìm đắm trong quá khứ bi thương, tự tạo cho mình một loại khí chất đau buồn mang cảm giác xuân đi thu tới sao?
Đối với người được cho hung thần dựa vào nắm đấm cứng cỏi đánh đến u đô giám ngục mà nói thì chuyện như vậy không bao giờ xảy ra.
Theo Tề Đẳng Nhàn, chuyện hiện tại Hướng Đông Tình nên làm chính là quý trọng A Phúc, chỉ duy nhất ông là người toàn tâm toàn đối tốt với cô.
Cho nên cô hẳn là nên hiểu chuyện một chút, không nên làm A Phúc lo lắng thân thể cô có vấn đề.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy chính mình nên dạy bảo Hướng Đông Tình một chút.
Nếu muốn dạy cô, vậy việc đầu tiên là phải gặp được cô.
Cho nên hắn đi tới đây.
Sau đó hắn đi vào trong phòng của Hướng Đông Tình.
Hứa Đông Tình đang dựa ở bàn làm việc, đôi mắt đã mỏi đến mức đỏ bừng lên, mái tóc rối tung lên, ở trên còn cài một cây bút chì, cô cố chấp lẩm bẩm một mình, trên kế hoạch như tằm ăn lên. Từ liên minh thương nghiệp từng bước tinh vi vươn lên.
Giờ phút này Hướng Đông Tình đang mặc áo ngủ, đầu bù tóc rối, dù cho ai nhìn chắc chắn cũng không thể tin được cô là người cầm lái của tập đoàn Hướng thị.
Hướng Đông Tình nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt vừa nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn sắc mặt cô tối sầm lại tức giận quát lớn: "Sao ngươi lại tới đây? Cút ra ngoài ngay cho ta!"
Giọng của cô có chút khàn khàn, giống như có cát sỏi đọng lại ở trong cổ họng cô.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu tấm tắc nói: "Hướng tổng, hôm nay nhìn cô thật là không nhận ra."
Hướng Đông Tình lạnh lùng nói: "Ta cần ngươi nhìn sao? Phúc bá, ngươi đang ở đâu, ngay lập tức đuổi tên này ra ngoài cho ta."
Tề Đẳng Nhàn đi đến trước mặt cô, duỗi tay trực tiếp ấn notebook xuống, bên ngoài lộ dáng vẻ cười nhưng không phải cười nói: "Cô cần phải nghỉ ngơi!"
Hướng Đông Tình khinh thường nói: "Thân thể của ta ta tự hiểu rõ, không cần ngươi đến giả vờ quan tâm. Ngươi không phải là để ý đến chỗ kia được ngươi đầu tư năm trăm triệu sao?
Tề Đẳng Nhàn ấn tay ở trên notebook nhàn nhạt đáp lại: "Tất nhiên là ta có để ý, nói cái khác, cô cảm thấy ta tại sao sẽ quan tâm đến cô, kẻ điên luôn làm người khác khó chịu?"
Đôi mắt Hướng Đông Tình giống như càng đỏ hơn, có chút tức giận, trên mặt nở một nụ cười lạnh lẽo khiếp người.
Hướng Đông Tình nói tiếp: "Năm trăm triệu kia của ngươi, một đồng sẽ không thiếu, nên trả ngươi không sẽ trả đủ. Bây giờ rút lại sự quan tâm giả dối của ngươi rồi cút khỏi nhà ta."
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, hờ hững đáp: "Cô cho rằng ta rất quan tâm cô sao? Nếu không phải phúc bá gọi điện thoại tới một mực lo lắng tình trạng của cô ta cũng sẽ không tới."
Hướng Đông Tình cả giận nói: "Nhiều chuyện."
Lời nói của cô bị Tề Đẳng Nhàn nghe thấy.
Hắn có chút không vui, nói: "Phúc bá là người gần cô nhất trên thế giới này, cũng là người quan tâm cô nhất, cô không nên nói những lời tổn thương người như vậy."
Hướng Đông Tình cười khẩy nói: "Làm sao nào, Tề tổng đầu tư cho ta năm trăm triệu mễ kim thì có thể quản cách nói nói chuyện của ta sao?"
Tề Đẳng Nhàn nhìn Hướng Đông Tình, ánh mắt lạnh lẽo mang một chút ý không kiên nhẫn.
Hướng Đông Tình nhìn thẳng vào Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt tràn đầy sự lạnh nhạt và bướng bỉnh.
Bọn họ giống như ai cũng không thể thuyết phục người kia.
Khi ngôn ngữ không cách nào phát huy tác dụng thì khi đó bạo lực bắt đầu trở thành biện pháp được sử dụng.
Vì vậy nên Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ muốn dùng bạo lực.
Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn hỏi lại: "Cô chắc chắn không đi nghỉ ngơi phải không?"
Hướng Đông Tình đã nhấc tay hắn lên mở notebook ra lần nữa.
Cô bây giờ lười nói chuyện tiếp.
Tề Đẳng Nhàn duối tay một chút sau đó lấy cái bút chì trên tóc cô xuống.
Hướng Đông Tình tức giận đến tím mặt, cái bút chì này giống như đồ vật vô cùng quan trọng của cô, ngoại trừ cô ra thì không ai được động vào.
Hướng Đông Tình tức giận cũng không ngoài dự tính của Tề Đẳng Nhàn, bởi vì Hướng Đông Tình lúc nào cũng mang theo cây bút chì này.
Rất rõ ràng cây bút chì này đối với cô có một ý nghĩa đặc biệt nào đó mà khó có thể tưởng tượng được.
"Trả lại cho tôi!" Hướng Đông Tình phẫn nộ tiếp tới, toàn thân vậy mà tản ra một loại sát khí đáng sợ.
Nhưng cái này không thể dọa được Tề Đẳng Nhàn, dù có giống hơn thì cũng chỉ là giống mà thôi, nói chung vẫn là một người con gái yếu đuối.
Nhưng hắn lại quên một chuyện, là con người cũng có hàm răng.
Cho nên hắn nhẹ nhàng giữ được Hướng Đông Tình, lại bị Hướng Đông Tình hung hăng cắn một cái.
"Cô là chó sao!" Tề Đẳng Nhàn giận tím mặt, hung hăng đánh một cái vào mông Hướng Đông Tình.
Một cú đánh này hắn không có lưu thủ, đánh một tiếng ầm một chút, thân thể Hướng Đông Tình suýt chút từ mặt đất nhảy lên.
Trong miệng cô phát ra một tiếng rên rỉ vô cùng đau đớn.
"Bảo cô nghỉ ngơi cho tốt mà không nghe lời! Sao cô lại không hiểu chuyện làm cho Phúc bá lo lắng cho cô!" Tề Đẳng Nhàn hôm nay vốn dĩ bị thái độ của Hướng Đông Tình làm cho khó, hơn nữa còn bị cắn một cái, đó chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Hắn giơ tay của mình lên đưa hướng tới Hướng Đông Tình trên mặt bàn, sau đó đánh vào mông cô mấy lần.
Cái này rất giống với người lớn dạy dỗ con cái của mình khi chúng không nghe lời.
Hướng Đông Tình cũng chưa bao giờ nghĩ tới, đời này của mình vậy mà bị một người con trai ấn trên bàn dạy dỗ như đứa trẻ.
Mấy bàn tay kia đánh xuống, đau đến mức da thịt cô giống như nứt ra, nước mắt bắt đầu chảy ra.
Trong miệng cũng phát ra những tiếng gào thét thông khổ trong vô vọng.
“Cho cô nghỉ ngơi là vì muốn tốt cho cô, cô thì cứ rúc vào mấy cái vấn đề không thể giải quyết đó.”
Tề Đẳng Nhàn đánh xuống, đến mức Hướng Đông Tình nằm liệt trên mặt bàn, đôi chân dài run rẩy, thậm chí có chút đứng không vững, cả người trượt xuống.
Hướng Đông Tình bị Tề Đẳng Nhàn đánh đến phát khóc, nhưng khóc cũng không quá thảm thiết, âm thanh rất nhỏ mà nước mắt rất nhiều.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Bây giờ đã biết tôi lợi hại chưa? Không phải ai cũng sẽ quan tâm cô. Ít nhất tôi sẽ không!"
Hướng Đông Tình trong miệng phát ra tiếng khóc, ngay sau đó cả người không kìm nén được khóc rống lên.
Đau đớn chỉ dẫn đường cho cô khóc, cuối cùng khiến cô khóc thành tiếng là thời gian dài phải mang theo gánh nặng trên vai và áp lực cuộc sống cho cô sự thống khổ.
Chương 352 Oan gia
Hướng Đông Tình đang khóc, Tề Đẳng Nhàn ở bên cạnh nhìn.
Chú Phúc ngoài cửa nghe được động tĩnh vừa rồi thì không khỏi thấy lo lắng. Có điều, nếu cô ta đã gọi Tề Đẳng Nhàn tới thì ông ấy tin tưởng hắn là được.
Ông ấy tin rằng Tề Đẳng Nhàn là người đàn ông đầu tiên được Hướng Đông Tình dẫn về nhà thì tất nhiên hắn sẽ có điểm đặc biệt.
“Tôi biết cô rất mệt mỏi và áp lực. Tuy nhiên, cô đừng sống mãi trong quá khứ rồi tự dằn vặt bản thân nữa.”
“Thời gian không ngừng tiến về phía trước, cuộc sống cũng vậy.”
“Chúng ta luôn phải nhìn về phía trước.”
Giọng nói Tề Đẳng Nhàn ấm áp, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hướng Đông Tình, sau đó đưa khăn giấy cho cô ta.
Hướng Đông Tình xấu hổ nằm sấp trên bàn làm việc quả thực không được đẹp cho lắm, thậm chí trông cô ta còn rất nhếch nhác.
Không ai có thể ngờ rằng bà chủ lớn của tập đoàn Hướng thị lại có dáng vẻ nhếch nhác như vậy. Cô ta nằm sấp trên bàn khóc rống lên, lại còn để một người đàn ông đánh một trận.
Tề Đẳng Nhàn tiếp tục nói: “Cha mẹ cố gắng tạo điều kiện tốt là để chúng ta có cuộc sống tốt hơn. Họ chưa bao giờ trông chờ người ta nhớ kỹ sự nghiệp của mình mà chỉ mong đứa con của mình có thể sống vui vẻ khỏe mạnh.”
Hướng Đông Tình nghẹn ngào nói: “Ai mà chẳng nói được những lời như vậy. Anh chưa từng trải qua đau đớn mất đi gia đình thì đừng nói những lời châm chọc như thế!”
Tề Đẳng Nhàn chỉ cười, nói: “Đúng vậy, chưa trải qua đau khổ của người khác thì đừng khuyên làm gì.”
“Có điều, không phải chính chúng ta mới có thể quyết định mình sống cuộc sống thế nào sao?”
“Ít nhất cũng đừng để mình sống mệt mỏi như vậy.”
“Cô nên quý trọng chú Phúc, ông ấy già rồi, cô không nên để ông ấy lúc nào cũng lo lắng cho cô nữa.”
Sau khi nói xong, Tề Đẳng Nhàn vươn tay, kéo Hướng Đông Tình từ trên bàn lên.
Dáng vẻ cô ta nằm sấp trên bàn thật đúng là khiến người ta suy nghĩ lung tung.
“Cô nhất định phải nghỉ ngơi.” Tề Đẳng Nhàn lặp lại lần nữa.
Hướng Đông Tình trầm mặc, vươn tay.
“Trả lại cây bút cho tôi!” Một lúc lâu sau, cô ta mới lạnh lùng nói.
Tề Đẳng Nhàn đưa cây bút vào trong tay cô ta rồi cười nói: “Tôi cảm thấy dáng vẻ cô không buộc tóc hình như càng đẹp hơn.”
Hướng Đông Tình đương nhiên không quan tâm hắn thấy đẹp hay không. Phụ nữ chỉ trang điểm vì người mình yêu, hiển nhiên Tề Đẳng Nhàn không phải, thậm chí cô ta còn có chút căm ghét hắn.
Hướng Đông Tình không chút do dự cắm cây bút vào búi tóc sau đầu.
Tề Đẳng Nhàn nhìn búi tóc quen thuộc thì thấy tẻ nhạt chán ngán.
“Tôi muốn nghỉ ngơi, có thể mời anh ra khỏi phòng tôi không?” Hướng Đông Tình lau nước mắt trên mặt mình, sau đó lạnh lùng nói.
“Tôi muốn nhìn cô nghỉ ngơi, sau khi chắc chắn cô ngủ rồi thì tôi mới rời khỏi phòng.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Hướng Đông Tình tức giận đến mặt đỏ bừng lên, có người được voi đòi tiên như vậy sao?
Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói: “Cho nên, nếu như cô thật sự không muốn bị đánh nữa thì tốt nhất cô nên ngoan ngoãn lên giường nghỉ ngơi đi.”
Hướng Đông Tình tức giận không chịu được, nhưng đau đớn trên mông vẫn khiến cô ta lựa chọn nhượng bộ. Vì thế, cô ta yên lặng đến bên giường, xoay người nằm lên rồi đắp chăn.
Tề Đẳng Nhàn thoải mái ngồi xuống ghế, cứ trông chừng Hướng Đông Tình ngủ như vậy.
Hướng Đông Tình vốn định kiên trì không ngủ để Tề Đẳng Nhàn ngồi thức cả đêm, khiến hắn mệt chết.
Nhưng mà, cô ta thật sự quá mệt mỏi, vừa nằm lên giường lớn thoải mái, mí mắt bắt đầu không ngừng đánh nhau, ánh mắt cũng trở nên mơ màng.
Sau đó, cô ta mạnh mẽ lắc đầu hai lần và buộc mình phải tỉnh táo lại.
“Thật đúng là một người phụ nữ bướng bỉnh, tình nguyện để mình chịu khổ cũng phải kéo người khác khổ hơn... Cũng đến lạy!” Tề Đẳng Nhàn nhìn, trong lòng không khỏi thầm mắng một câu.
Hắn uống không ít rượu, hơn nữa vừa rồi còn đánh cô ta, cho dù tinh thần hay thể lực cũng đã tiêu hao rất nhiều.
Hai người cứ như vậy kéo dài khoảng một tiếng, dù sao cũng không biết ai không kiên trì được trước.
Lúc A Phúc mở cửa ra, ông ấy nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang tựa vào ghế ngủ thiếp đi, Hướng Đông Tình thì nằm trên giường ngủ rất ngon.
Ông ấy không khỏi vui mừng cười cười, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn thật sự là một người trẻ tuổi khá tốt, nếu như hắn có thể ở cùng một chỗ với Hướng Đông Tình thì tốt rồi.
Ông ấy cũng có thể nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi rã rời.
Ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn từ trên ghế tỉnh lại, cảm thấy cả người hơi uể oải. Dù sao, hắn ngồi ngủ mấy tiếng như thế nào cũng sẽ không thoải mái.
Hắn nhìn Hướng Đông Tình nằm trên giường ngủ tay chân dang rộng, trong lòng như có một ngọn lửa. Chính mình thấy khó chịu mà người phụ nữ này lại thoải mái như vậy...
“Tư thế ngủ thật khó coi!” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được cười lạnh, đứng dậy, đong đưa cơ thể.
Cột sống của hắn bắt đầu phát ra từng tiếng giòn vang giống như tiếng pháo nổ.
Tề Đẳng Nhàn rời khỏi phòng Hướng Đông Tình, A Phúc nghe thấy tiếng động thì lập tức chạy tới, cười nói với hắn: “Tề tổng, hôm qua anh vất vả rồi, tôi thật sự muốn cảm ơn anh rất nhiều, đã lâu rồi tiểu thư chưa được nghỉ ngơi như vậy.”
“Chuyện nhỏ mà thôi, cô ta chính là quá tùy hứng, chú đừng nuông chiều cô ta.” Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái, thản nhiên nói.
A Phúc cười cười, nói: “Tề tổng, tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng, mời anh dùng xong rồi hãng đi.”
Tề Đẳng Nhàn không khách khí, sau khi ăn xong bữa sáng mới rời đi.
Hướng Đông Tình ngủ đến gần trưa mới tỉnh. Ngay khi vừa mở mắt ra, cô ta cảm thấy sảng khoái, đầu óc mơ hồ và cơ thể mệt mỏi cũng đều được quét sạch không còn.
Chẳng qua, mông vẫn hơi đau, thậm chí còn khiến cô ta suýt ngã khi bước xuống đất.
“Tiểu thư, cô tỉnh rồi à? Tề tổng đã rời đi rồi.” A Phúc mỉm cười nói.
“Ồ? Hắn đi khi nào?” Hướng Đông Tình nhịn không được hỏi.
“Mới sáng sớm.” A Phúc nói.
Hướng Đông Tình nhíu mày nói: “Tối hôm qua hắn không đi?”
A Phúc nói: “Ngủ một đêm trên ghế, sáng nay hắn còn oán giận với tôi là hơi đau lưng.”
Hướng Đông Tình nghe nói như vậy, khóe miệng cười đắc ý, không biết vì sao khi nghe được Tề Đẳng Nhàn chịu khổ, cô ta ngược lại rất vui vẻ.
Nhìn thấy nụ cười của Hướng Đông Tình, A Phúc thấy lòng mình được an ủi, mỉm cười nói: “Tề tổng là một người tốt.”
“Hắn tốt? Hắn chính là một tên rác rưởi, lưu manh đáng khinh mà thôi!” Hướng Đông Tình khinh thường nói.
Vốn cảm nhận của cô ta với Tề Đẳng Nhàn không tệ, dù sao tập đoàn Hướng thị có thể tiếp tục kiên trì đều nhờ công lao của hắn.
Nhưng bây giờ, không biết vì sao, cô ta lại thấy rất chán ghét hắn.
A Phúc nói: “Vậy sau này tôi sẽ không mở cửa cho hắn nữa.”
Khóe miệng Hướng Đông Tình giật giật, trầm ngâm một lát mới nói: “Không cần, hiện tại hắn là đối tác quan trọng nhất của tôi, cũng không thể không cho hắn mặt mũi.”
A Phúc cười cười, nói: “Tôi biết rồi.”
Hôm nay, tinh thần Hướng Đông Tình rất tốt nên tâm trạng dường như cũng không tệ, ngay cả cháo đậu xanh mà cô ta cũng ăn hai bát.
Nhìn Hướng Đông Tình tươi sáng trở lại, tâm trạng A Phúc như trấn an, ông ấy cũng rất cảm kích Tề Đẳng Nhàn.
Mà người được Hướng Đông Tình gọi là lưu manh rác rưởi - Tề Đẳng Nhàn vừa đến công ty, hắn lập tức nhận được một bản lý lịch Dương Quan Quan đưa tới, nói là có người xin việc.
Tề Đẳng Nhàn tập trung nhìn, không khỏi ngẩn người...
Đồ ngốc này còn đuổi theo đến tận công ty?!
Chương 353 Hoàng Sung nhận chức
Sơ yếu lý lịch là của Hoàng Sung, anh ta đến Tianlai Capital để nộp đơn xin việc.
Những người có quá khứ lẫy lừng như Hoàng Sung sẽ được chào đón khi đi xin việc ở bất kỳ công ty nào.
Cho nên, Dương Quan Quan cũng không dám tự tiện chủ trương mà đưa ngay sơ yếu lý lịch đến bàn làm việc của Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Hoàng Sung này thật sự thông minh. Hôm qua mình mới từ chối anh ta, thế mà hôm nay anh ta lập tức chạy đến công ty ứng tuyển.
“Không được nhận vào.” Tề Đẳng Nhàn nói.
“Tại sao không được nhận?” Dương Quan Quan sửng sốt, cô ta thấy người này là nhân tài mà không được nhận thì khá khó hiểu.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi là ông chủ mà cần phải nói lý do cho một thư ký như cô sao?”
Dương Quan Quan lập tức nổi giận, nói: “Ông chủ cũng không thể chuyên quyền độc đoán như vậy, nếu không, anh cần thư ký như tôi làm gì? Công ty cần nhân tài như Hoàng Sung này, anh phải cho tôi một lý do mà anh không chấp nhận, tôi sẽ trả lời anh ta!”
Tề Đẳng Nhàn cũng bốc hỏa, tức giận nói: “Tôi nói không tuyển là không tuyển, không thì tự cô mở công ty tuyển anh ta đi!”
Dương Quan Quan nghiến răng nghiến lợi nhìn Tề Đẳng Nhàn, không cam lòng yếu thế nói: “Không được, anh nhất định phải cho tôi một lý do chính đáng! Anh ta là một nhân tài hiếm có, không thể bỏ lỡ như vậy.”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi thở dài, nói: “Được rồi được rồi, cô thắng... Anh ta muốn bái tôi làm thầy, nhưng tôi không muốn nhận đồ đệ, cho nên không muốn tuyển anh ta.”
Dương Quan Quan ngẩn người.
"Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, nhưng anh không thể mang cảm xúc cá nhân vào công việc được! Công ty không phải chỉ có một mình anh, tất cả mọi người cũng phải dựa vào công ty để kiếm ăn.”
“Cho nên, tôi không đồng ý đề nghị này của anh!”
“Tôi cảm thấy, chúng ta cần phải tuyển nhân tài như vậy, hơn nữa còn có thể giao một số công việc quan trọng cho anh ta.”
Dương Quan Quan phản bác lại. Về mặt công việc, cô ta rất nghiêm túc, hơn nữa cô ta cũng cảm thấy Hoàng Sung chính là một nhân tài hiếm có, để anh ta rời đi thì thật đáng tiếc.
Tề Đẳng Nhàn tức giận nói: “Này, tôi là ông chủ hay là cô là ông chủ hả?”
Dương Quan Quan lại rất kiên trì với ý kiến của mình, thậm chí trực tiếp đập bàn của ông chủ Tề Đẳng Nhàn, nói như thế nào cũng phải tuyển Hoàng Sung vào công ty.
“Nếu như anh kiên trì với ý kiến của mình, tôi sẽ đưa sơ yếu lý lịch này cho Hướng tổng!”
“Tôi nhớ không lầm, Hướng tổng có nhiều cổ phần kiểm soát hơn ở Tianlai Capital hơn anh.”
“Tôi nghĩ, cô ấy nhất định sẽ ủng hộ quyết định của tôi!”
Dương Quan Quan cũng đưa ra nước đi lớn bùng nổ của mình.
Cuối cùng, Tề Đẳng Nhàn bị Dương Quan Quan đe dọa đến bất đắc dĩ cười, nói: “Được được, vậy cứ tuyển trước, sau đó kiểm tra xem anh ta có năng lực làm việc không, được không? Thư ký Dương!”
Dương Quan Quan hài lòng cười, nói: “Như vậy cũng được! Tề tổng, trước tiên anh phải suy nghĩ cho công ty, sau đó mới bận tâm đến ân oán cá nhân của mình.”
Tề Đẳng Nhàn biết, Dương Quan Quan rất coi trọng Tianlai Capital này, bởi vì công ty chính là một nền tảng quan trọng với cô ta, nó liên quan đến tương lai của cô ta.
Cho nên, Dương Quan Quan đập bàn tranh luận chuyện này với hắn, hắn cũng không tức giận mấy.
Hắn chỉ không hiểu, để thuyết phục hắn, cô thư ký nhỏ không biết trời cao đất dày này nhất định phải dùng thái độ cứng rắn, thậm chí còn lôi cả Hướng Đông Tình ra uy hiếp hắn sao?
Cô ta không thể cởi hai nút áo sơ mi ra, hoặc là hẹn hắn chơi cầu lông hay gì đó sao?
Nếu cô ta dùng cách dụ dỗ như vậy, chắc chắn hắn sẽ sảng khoái đồng ý!
Đến lúc đó, ai cũng vui vẻ.
“EQ thấp.” Tề Đẳng Nhàn không khỏi thầm đánh giá Dương Quan Quan một câu, sau đó có chút đắc ý, chính hắn ta cũng có tư cách dùng ba chữ này để bình luận người khác.
Dương Quan Quan cúi người lấy tài liệu đẩy đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, mỉm cười nói: “Ký tên đi!”
Cô ta cúi người, cổ áo hơi mở ra, Tề Đẳng Nhàn có thể dễ dàng nhìn thấy bùa may mắn mà hắn tặng cô.
Ồ, bùa may mắn thật là trắng!
“Trước cô như vậy thì không phải tôi đã đồng ý từ lâu rồi sao?” Tề Đẳng Nhàn chớp chớp mắt, sau đó lừ viết tên mình xuống.
Dương Quan Quan không khỏi sửng sốt, sau đó mới ý thức được cái gì, sắc mặt cô ta nghẹn đến đỏ bừng. Cô ta nhanh chóng đứng thẳng dậy, rất có lòng phòng bị che cổ áo mình đi.
“Đồ háo sắc, tôi với anh không đội trời chung!” Dương Quan Quan nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Cô nói chuyện với ông chủ kiêm đại ca như vậy?” Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói, ném tài liệu trở lại trong tay cô ta.
Dương Quan Quan xì một tiếng khe khẽ, cô ta ôm văn kiện xoay người rời đi, vừa đi vừa lấy tay kéo góc váy của mình, sợ lại lộ gì đó.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Thư ký Dương, cô không biết sao, càng phòng trộm thì càng dễ bị kẻ trộm nhớ thương!”
“Hừ, anh chính là một tên háo sắc!” Dương Quan Quan khinh thường nói.
"Tôi là người đánh cắp trái tim." Tề Đẳng Nhàn nói.
Dương Quan Quan cũng không quay đầu lại mà đi tiếp, điều này khiến Tề Đẳng Nhàn rất vui vẻ. Hiện tại niềm vui lớn nhất khi đến Tianlai Capital làm việc của hắn chính là cãi nhau với Dương Quan Quan, đùa giỡn cô ta.
Không bao lâu sau, Hoàng Sung lập tức vào công ty. Dưới sự thúc giục của Dương Quan Quan, bộ phận nhân sự nhanh chóng hoàn tất quy trình nhận chức.
Hoàng Sung được phân đến bộ phận an ninh, trực tiếp đảm nhiệm chức vụ tổ trưởng. Sau khi kiểm tra một thời gian, anh ta còn có thể được đề bạt.
“Xin chào Tề tổng!” Hoàng Sung gặp phải Tề Đẳng Nhàn thì lập tức cúi đầu chín mươi độ, kính cẩn nói.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhíu nhíu mày, nói: “Tôi nói sẽ không nhận cậu làm đồ đệ nên cậu đừng nghĩ nhiều nữa, vào công ty của tôi cũng vô dụng thôi.”
Hoàng Sung cười cười, nói: “Có công mài sắt có ngày nên kim. Tôi sẽ cố gắng, Tề tổng cũng sẽ đổi ý!”
Tề Đẳng Nhàn bây giờ thật sự lười nhúng tay vào chuyện của người khác, Hoàng Sung nói có hận thù chồng chất, vậy nếu hắn làm sư phụ của Hoàng Sung, đương nhiên cũng phải giúp Hoàng Sung gánh một phần trách nhiệm.
Đến lúc đó thật sự có kẻ thù tìm tới cửa, hắn làm sư phụ thì rốt cuộc nên ra tay hay không?
Đừng nhìn Tề Đẳng Nhàn có rất nhiều tư tưởng tiến bộ, nhưng trên phương diện võ công này, hắn vẫn tuân theo quy tắc và đạo lý trên giang hồ.
Võ sư xã hội cũ muốn nhận đồ đệ thì nhất định phải chú ý kiểm tra nhân phẩm thật tốt, tài năng cũng chỉ là thứ yếu mà thôi.
Tề Đẳng Nhàn lười nói với anh ta, đúng lúc nhận được điện thoại ra ngoài cửa ký nhận chuyển phát nhanh.
Chuyển phát nhanh được gửi tới từ nhà tù U Đô, là tro cốt của Hướng Đông Lôi.
“Đưa tro cốt này cho Đông Tình, đây lại là một đả kích với cô ấy.” Tề Đẳng Nhàn cầm hộp tro cốt, không khỏi thở dài.
Cũng trách Hướng Đông Lôi tự tìm cái chết, không thích làm đại thiếu gia nhà giàu mà lại đi buôn bán vũ khí gì, còn dám giao du với xã hội đen, cuối cùng lại liên lụy cả nhà.
Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng vỗ hộp tro cốt, âm thầm thở dài nói: “Lão Hướng à, anh cứ an tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt em gái anh.”
“A, Tề tổng, ở đây còn có một lá thư muốn ngài ký nhận.” Sau khi Tề Đẳng Nhàn ký nhận hộp tro cốt, nhân viên chuyển phát nhanh lại lấy ra một lá thư đưa cho hắn.
Tề Đẳng Nhàn nhìn chữ ký phía trên, thế mà là Phó Phong Vân.
Hắn mở ra xem, không khỏi trầm ngâm.
“Phó Phong Vân này muốn mình thiếu nợ ông ấy sao?” Tề Đẳng Nhàn cầm thư, rơi vào trầm ngâm.
Trong lòng hắn hơi giãy dụa.
Nếu nhận sự giúp đỡ của Phó Phong Vân, vậy hắn chắc chắn sẽ thiếu nợ ông ấy rất nhiều.
Nhưng nếu hắn không nhận thì lại khó có thể ngăn cản sự hấp dẫn này…
Chương 354 Không được lặng lẽ vỗ vai
Đang lúc sững sờ, Tề Đẳng Nhàn cảm giác bả vai bị người ta vỗ một cái.
Hắn giật mình, theo bản năng muốn quật ngã người vỗ vai hắn.
Có điều, cũng may mũi ngửi được mùi chanel khiến hắn nhớ thương vô số lần thì hắn lập tức tỉnh táo lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia trong tay.
“Nói bao nhiêu lần rồi, không cần lặng lẽ vỗ vai tôi, rất nguy hiểm.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười nói.
Tôn Lộc Đường được mệnh danh là “Võ Thần” từng cảnh cáo đệ tử và người thân không nên đột ngột đến gần mình trong vòng ba mét, nếu không, hậu quả khôn lường. Anh ta đã luyện công phu vào tận xương tủy nên hình thành phản ứng tự nhiên, có đôi khi bản thân anh ta cũng không khống chế được, sợ không cẩn thận làm người khác bị thương.
Lý Tiểu Long cũng không thích bị vỗ vai, đây cũng là nguyên nhân một khi thân thể sinh ra phản ứng căng thẳng thì rất dễ làm tổn thương người khác.
Lý Vân Uyển mỉm cười, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, tôi thấy anh đứng do dự ở đây rất lâu rồi, là vì viết thư tình nhưng bị người từ chối sao?”
Trong lúc nói chuyện, cô ta cũng không ghé lại nhìn xem Tề Đẳng Nhàn đang cầm gì trong tay.
Lý Vân Uyển đúng là người có EQ cao, không phải là loại EQ cao giả như Tề Đẳng Nhàn có thể so sánh. Cô ta rất rõ ràng, có một số việc cần phải giữ khoảng cách nhất định, không nên quá tọc mạch vào cuộc sống riêng tư của đối phương.
“Cô tự xem đi!” Tề Đẳng Nhàn lập tức ném thư trong tay cho Lý Vân Uyển, thản nhiên nói.
Lý Vân Uyển xem xong rất nhanh, hỏi với vẻ mặt kinh ngạc: “Anh do dự cái gì? Lập tức đồng ý là được! Đây chính là chuẩn tướng đấy, anh có biết Trung Quốc có bao nhiêu người mắc kẹt ở đại tá và chuẩn tướng này không?”
“Anh thậm chí còn không có kinh nghiệm nhập ngũ, đối phương trực tiếp hứa hẹn cho anh quân hàm chuẩn tướng, đây chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống.”
“Thật không biết anh ở đây do dự cái gì… Có phải cố tình ra vẻ không?”
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười cười, nói: “Sao mọi chuyện lại đơn giản như vậy chứ? Phó Phong Vân là ai?”
Lý Vân Uyển nói: “Đại trưởng lão Chiến Bộ!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng rồi, cô thấy một Đại trưởng lão Chiến Bộ lại tự nhiên không có lý do gì cho tôi địa vị quyền thế lớn như vậy sao?”
Lý Vân Uyển nghĩ đến việc lần trước Tề Đẳng Nhàn giải quyết kẻ địch mạnh một cách dễ dàng mà ngay cả Ngọc Tiểu Long cũng không giải quyết được, cô ta nói ngay: “Có lẽ Phó Phong Vân rất coi trọng năng lực của anh.”
“Cô nói chuyện có ích ghê.” Tề Đẳng Nhàn trực tiếp liếc mắt một cái. Nếu như Phó Phong Vân không coi trọng năng lực của hắn, chỉ sợ ông ấy cũng sẽ không viết lá thư này.
Lý Vân Uyển cũng biết hắn do dự điều gì, Phó Phong Vân đã cho hắn quả ngọt, nhưng sau khi hắn ăn vào thì đương nhiên sẽ nợ ông ấy một ân huệ.
n huệ của Đại trưởng lão Chiến Bộ đâu phải dễ nợ như vậy?
Nếu Phó Phong Vân không có chút năng lực và tầm nhìn thì làm sao ông ấy có thể vị trí cao như vậy?
Tề Đẳng Nhàn không có kinh nghiệm nhập ngũ, nhưng hắn có kinh nghiệm từ cảnh sát, hơn nữa hắn còn đánh chết Vladimir - một chuyên gia đứng đầu khiến quân đội đau đầu, Phó Phong Vân nhân cơ hội này đưa hắn vào biên chế, người khác cũng không tìm ra sai sót gì.
Tề Đẳng Nhàn vào biên chế này thì ít nhiều sẽ bị trói buộc.
Hơn nữa, ân huệ lớn như vậy, việc Phó Phong Vân muốn hắn làm chắc chắn không đơn giản.
“Tôi cũng không thể cho anh lời khuyên gì, mọi việc tùy thuộc vào anh… Người có thân phận địa vị như Phó Phong Vân không dễ ở chung, đến lúc đó chỉ sợ ông ấy cho anh công việc không dễ dàng.” Lý Vân Uyển mím môi, không muốn làm phiền đến quyết định của Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc gật gật đầu, việc này rất hấp dẫn với hắn.
Hơn nữa, chuẩn tướng này không phải là chuẩn tướng bình thường.
Đó là chức vụ trực tiếp phụ trách những việc quan trọng của bộ phận chính trị, có quyền lực rất lớn!
Cục Chính trị có quyền lực rất lớn trong toàn bộ giới quân đội Trung Quốc, chịu trách nhiệm kiểm tra quân chủ lực, đồng thời cũng chịu trách nhiệm bảo vệ an ninh quốc gia, có quyền tự xử lý một số lực lượng đe dọa an ninh trong nước.
“Hừ, Phó Phong Vân này thật đúng là nắm chắc tôi, biết tôi cần thân phận, quyền lực để trở lại đế đô một cách đàng hoàng.” Tề Đẳng Nhàn híp mắt lại, cười lạnh nói.
Tề Đẳng Nhàn cũng không sợ quyền quý, nhưng lúc này hắn cần quyền lực.
Nhưng sau khi hắn tiếp nhận quyền lực này, khó tránh khỏi sẽ bị trói buộc.
phòng Chính trị này không độc lập như nhà tù U Đô.
Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên nhe răng cười, Lý Vân Uyển nhìn thấy nụ cười này của hắn cũng thấy sởn tóc gáy. Thường thường khi hắn cười như vậy, hơn phân nửa sẽ có người xui xẻo.
“Phó Phong Vân cho tôi chỗ tốt này, vậy tôi sẽ nhận lấy!” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.
Lý Vân Uyển không khỏi thở dài trong lòng, bao nhiêu người có thể cả đời không được bước vào quan trường, nhưng chỉ một lá thư của Phó Phong Vân mà Tề Đẳng Nhàn lại dễ dàng đảm nhận chức vị chuẩn tướng phòng Chính trị!
Có điều, cô ta cũng biết, Tề Đẳng Nhàn nhận được chỗ tốt này, như vậy sau này chắc chắn hắn sẽ phải đối mặt với không ít phiền toái khó khăn.
Spider-Man có một câu nói nổi tiếng: “Khả năng của một người càng lớn thì trách nhiệm của người đó càng lớn.”
Tề Đẳng Nhàn thoáng cái được thăng chức chuẩn tướng, như vậy hắn cũng không thể chỉ làm việc của sĩ quan.
Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống, lập tức bấm số trên lá thư, nói: “Tôi là Tề Đẳng Nhàn, tôi đồng ý với sự sắp xếp của Đại trưởng lão Phó Phong Vân!”
“Xin Tề chuẩn tướng chờ một chút, chúng tôi lập tức bàn giao những thứ có liên quan cho ngài!” Đối phương trầm giọng nói.
Tề Đẳng Nhàn cúp điện thoại, thoải mái cười cười, thoải mái ngồi xuống mui xe, nói: “Cứ chờ ở đây một lát.”
Khoảng mười lăm phút sau, có người lái xe jeep đến.
Người ngồi trên xe mặc quần áo bình thường, thần thái nghiêm nghị, hiển nhiên là người trong quân đội.
"Bịch!"
Sau khi xuống xe, người này lập tức chào Tề Đẳng Nhàn.
Sau đó, anh ta cầm một chiếc hộp từ trong xe ra, đưa bằng hai tay đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn.
“Tề chuẩn tướng, xin ngài nghiệm thu!”
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nhận lấy cái hộp.
Hắn mở hộp ra, bên trong là hai bộ quân phục màu đen và bốn dây đeo vai, trên dây đeo vai còn có một ngôi sào màu vàng, bên cạnh có một số giấy tờ và các tài liệu liên quan.
Tề Đẳng Nhàn nhịn không được cười nói: “Phó lão thật đúng là ăn chắc tôi, thế mà đã chuẩn bị tốt mấy thứ này.”
Người đưa đồ tới cũng nghiêm nghị nói: “Tề chuẩn tướng, ngoài ra, còn có một nhiệm vụ chờ ngài hoàn thành!”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: “Nhiệm vụ gì?”
“Phó lão bảo ngài đến sư đoàn 81 báo danh, đảm nhiệm huấn luyện viên của đại đội đao nhọn đặc chủng của sư đoàn 81.” Giọng điệu đối phương trầm trầm, có vẻ rất thận trọng.
“Biết rồi, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Tề Đẳng Nhàn giơ tay chào chào.
Đối phương đáp lại, sau đó nhảy lên xe jeep phóng đi.
Tề Đẳng Nhàn cầm cái hộp trong tay, khẽ mỉm cười.
Lý Vân Uyển lúc này mới từ phía sau đi tới, nói: “Vị Đại trưởng lão Chiến Bộ này không đơn giản, đã tính anh chắc chắn đồng ý với ông ấy.”
Tề Đẳng Nhàn híp mắt, nói: “Nếu ông ấy có thể có địa vị như vậy thì làm sao có thể cho tôi một ít nhiệm vụ đơn giản chứ? Có điều cũng không sao, chắc nhiệm vụ đầu tiên sẽ không quá hà khắc.”
Sư đoàn 81 là bộ đội đóng quân của thành phố Trung Hải, nói chung, nhiệm vụ này khá thoải mái với hắn.
Lý Vân Uyển nói: “Mấy ngày trước tôi mới xem tin tức, người cầm quyền nhà họ Lý là Lý Trường Hồng được sư đoàn 81 đặc biệt thuê làm huấn luyện viên danh dự, anh và bọn họ có mâu thuẫn, phải cẩn thận một chút.”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, sau đó nói: “Vậy rất tốt, con trai ông ta thua trong tau tôi, phỏng chừng ông ta muốn hại tôi, đánh ông ta một trận là xong.”
Chương 355 Chúng ta có năm mươi tỷ
Lý Vân Uyển ngẩn người ra, từ khi nào mà Lý Thiên Lạc đã rơi vào tay của Tề Đẳng Nhàn?
Quả thật, sự kiện lúc ở khu nghỉ dưỡng Đông Sơn đã gây ra ảnh hưởng quá lớn, cho dù là Dương Lệnh Quang ra tay đi chăng nữa, cũng phải kiêng dè trái phải, suy xét hết lần này đến lần khác, tránh cho dính dáng đến quá nhiều nhân vật lớn.
Vì vậy, sau sự việc bùng nổ đó, vẫn còn đang bị ép buộc, không được tiếp xúc với truyền thông. Phải đợi đến khi các hạt bụi này gần như lắng xuống, chuyện này mới có thể đưa lên tin tức.
"Đợi qua một thời gian ngắn cô xem tin tức thì sẽ biết." Tề Đẳng Nhàn cười với Lý Vân Uyển, không giải thích quá nhiều.
Tề Đẳng Nhàn để đồ đạc vào trong xe, sau đó cùng Lý Vân Uyển trở về công ty.
Buổi trưa ăn cơm trong căng tin, hai người ngồi cùng nhau.
Dương Quan Quan bưng mâm cơm tới, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, ngay lập tức cô ta liền tránh ra, ngồi xuống ở một góc khá xa.
Lý Vân Uyển tò mò hỏi: "Anh ức hiếp Quan Quan như thế nào, mà tôi cảm thấy hình như là cô ta rất không muốn gặp mặt anh vậy?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Có không? Tôi cũng giống như một người đàn ông bình thường mà thôi, không thoát đôi mắt ra khỏi được thứ kia, có chuyện gì sao?"
Lý Vân Uyển dở khóc dở cười, đúng là cũng chỉ có loại đàn ông như Tề Đẳng Nhàn mới dám nói ra những lời cợt nhả như vậy ở trước mặt bạn gái của mình.
Dường như Dương Quan Quan nhận ra Tề Đẳng Nhàn đang nói cô ta, cô quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, có chút hung dữ.
"Hiếm khi thấy Quan Quan hung dữ như vậy." Lý Vân Uyển nhịn không được mà bật cười, lắc đầu.
"Ừ, bộ ngực của cô ta đẹp thật!" Tề Đẳng Nhàn cũng thở dài nói.
Tề Đẳng Nhàn ăn cơm trưa xong, trực tiếp gọi điện thoại cho Hướng Đông Tình, hỏi cô ta đang ở nơi nào.
Hướng Đông Tình bình tĩnh nói: "Tôi đang nghỉ ngơi ở nhà."
Tề Đẳng Nhàn hài lòng nói: "Được, tôi tới tìm cô, nhớ bảo chú Phúc mở cửa cho tôi."
Dường như Hướng Đông Tình đã nhận ra rằng Tề Đẳng Nhàn lần này tới đây là muốn làm gì, trầm tĩnh một lát sau, trực tiếp cúp điện thoại.
Đợi đến khi Tề Đẳng Nhàn đi tới cửa nhà Hướng Đông Tình một lần nữa, A Phúc đã chờ ở đó sẵn.
Sau khi A Phúc nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, trên mặt lộ ra một nụ cười, tuy nhiên, khí chất cả người lại có vẻ khá bi thương và nặng nề.
Ông ấy nhìn túi vải trong tay Tề Đẳng Nhàn, liền biết bên trong là vật gì, trong chốc lát, trong hốc mắt có chút nước mắt rưng rưng.
"Vất vả cho anh, Tề tổng." A Phúc thở dài, nói.
"Dễ dàng thôi" Tề Đẳng Nhàn cười cười: "Chú Phúc, chú không cần phải sống quá khổ sở, quan trọng nhất là phải chú ý giữ gìn sức khỏe, Hướng tổng cũng chỉ còn một mình chú là người nhà."
A Phúc nâng tay lên lau khóe mắt mình, chua xót nói: "Tôi nhìn thiếu gia lớn lên từng ngày, cậu ta rất có tài năng, nhưng mà, chính những tài năng này cũng đã hại cậu ta... Đều do tôi, năm đó không có dạy dỗ cậu ta đàng hoàng."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Đường là do tự mình chọn, không được trách bất kì kẻ nào. Chú Phúc, chú cũng đừng nên tự trách mình quá, chú đã cống hiến tất cả cho gia đình này rồi."
A Phúc nói: "Lão gia có ân tình lớn đối với tôi, vì Hướng gia tôi có thể làm bất cứ cái gì, tất cả đều đáng giá. Tề tổng, mời vào, tiểu thư đang ở bên trong chờ anh..."
Tề Đẳng Nhàn đi theo A Phúc bước vào bên trong căn biệt thự xa hoa khoa trương này, dinh thự này tuy xa hoa, nhưng luôn làm cho người ta cảm thấy khắp nơi đều tràn ngập sự bi thương.
Biết Tề Đẳng Nhàn mang đến cái gì, nên Hướng Đông Tình đã thay một bộ váy màu đen. Cô ta cố gắng che dấu đi vẻ mặt đau buồn trên mặt mình, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên có chút kì lạ.
"Tro cốt của anh trai cô." Hai tay Tề Đẳng Nhàn cầm hộp tro cốt, trịnh trọng giao cho Hướng Đông Tình.
Hướng Đông Tình không đưa tay ra lấy, mím môi, nói: "Để chỗ đó đi."
Tề Đẳng Nhàn không còn cách nào khác, đành phải đặt hộp tro cốt lên mặt bàn.
Một lát sau, Hướng Đông Tình lộ vẻ đau thương cười một tiếng, nói: "Hiện tại ngay cả người để có thể hận, tôi cũng không có, phải không?"
Tề Đẳng Nhàn cũng không biết nên nói cái gì, loại sinh ly tử biệt này, hắn đã thấy quá nhiều.
Thậm chí hắn còn không thay đổi sắc mặt.
Hắn thi hành án tử hình cho hàng chục tù nhân, trước khi chia tay, họ đều khóc lóc kể khổ với Tề Đẳng Nhàn.
Nhưng hai tay của Tề Đẳng Nhàn vẫn có thể vững vàng nắm chắc súng trường, dùng góc độ gian xảo nhất bắn viên đạn vào gáy của người bị hình phạt, hắn tránh né máu và óc bắn vào người mình.
Nhưng ngay lúc này, trong lòng hắn cũng khó tránh khỏi có chút cảm thông với sự đau thương của Hướng Đông Tình.
Tề Đẳng Nhàn là một người lạnh lùng đến tận xương tủy, hơn nữa chắc chắn hắn sẽ luôn làm theo ý của mình, nếu không như thế, thì sẽ không có quá nhiều người căm hận hắn như vậy.
Ngay cả hắn cũng cảm thấy Hướng Đông Tình thật sự rất bi thương, người thân hầu như đều chết hết trong trận tai nạn kia, người thân có quan hệ huyết thống bên cạnh cô thì lại luôn mong cô ta cũng sớm chết đi, để phân chia tài sản của tập đoàn Hướng thị, bây giờ ngay cả anh trai duy nhất có thể căm hận, cũng bởi vì bệnh hiểm nghèo mà qua đời… Người duy nhất cô còn có thể tín nhiệm chỉ còn lại một lão quản gia đã bầu bạn với gia đình nhiều năm.
Nếu Hướng Đông Tình sinh ra trong manga ở thành phố Gotham, chắc có lẽ cô cũng sẽ biến thành Avengers, hiệp sĩ bóng tối.
Tề Đẳng Nhàn đặt giấy chứng tử trên mặt bàn, cùng với một ít di vật nhỏ không đáng kể mà Hướng Đông Lôi để lại.
"Cô có thể không có người để hận, nhưng trong tương lai cô sẽ có rất nhiều người xứng đáng yêu cô và còn nhiều người quan tâm đến cô nữa."
"Ít nhất, nếu như cô phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi cũng sẽ rất đau lòng."
Tề Đẳng Nhàn nhìn Hướng Đông Tình, nghiêm túc nói.
Hướng Đông Tình bị đánh cho một trận, nghỉ ngơi một ngày, dường như là từ trong sự cố chấp mà đi ra, sau khi nghe được lời này của Tề Đẳng Nhàn, cô ngẩn người ra, trái tim lạnh lẽo cũng có ấm lên được đôi phần.
Tề Đẳng Nhàn cho cô ta năm mươi tỷ vàng, hắn tự có tính toán của riêng mình.
Hiện tại Hướng Đông Tình suy nghĩ rõ ràng hơn một chút, hắn tin tưởng mình, cho nên, mới sẵn lòng giao nhiều tiền như vậy cho mình.
A Phúc im lặng đứng ở một bên nhìn đôi nam nữ này, ông càng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chính là người duy nhất có thể chăm sóc cho Hướng Đông Tình sau khi ông đi.
Vì thế, ánh mắt của ông ấy cũng càng thêm hiền lành, nhìn Tề Đẳng Nhàn, thật giống như đang nhìn một con rể ưu tú.
Đúng vậy, ông ấy luôn coi Hướng Đông Tình như là con gái của mình.
"Hôm nay tôi không muốn để ý tới tình hình trên thị trường chứng khoán kia nữa, tôi muốn uống hai chai rượu thật tốt, để cho bản thân mình say một chút." Hướng Đông Tình nghiêm túc nói.
"Nhưng, như vậy sợ rằng sẽ bị thiệt hại cả mấy trăm triệu."
Tề Đẳng Nhàn nghe Hướng Đông Tình nói thế, không khỏi cười cười, nói: "Chúng ta có năm mươi tỷ, hơn nữa chúng còn là vàng."
Hướng Đông Tình sửng sốt, trên mặt nở ra một nụ cười khẽ khó thấy, trong lồng ngực xuất hiện một cảm giác đã giải tỏa được hơi thở bị đè nén bấy lâu nay.
"Ngày mai tôi muốn chôn cất tro cốt của Hướng Đông Lôi bên cạnh mộ cha mẹ." Hướng Đông Tình nhìn Tề Đẳng Nhàn nói.
"Được, tôi đi cùng cô." Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói.
Hướng Đông Tình gật đầu, nhìn về phía A Phúc nói: "Chú Phúc, phiền chú đi lấy hết rượu cất giấu của ba tôi ra, với nói người giúp việc làm cho tôi thêm mấy món đồ nhắm thích hợp để tôi uống rượu. Sau đó, giúp tôi từ chối hết tất cả các cuộc gọi đến tôi."
Từ tận đáy lòng, A Phúc rất vui mừng, ông ấy biết, quyết định này Hướng Đông Tình sẽ làm tổn thất mấy trăm triệu.
Thế nhưng, Hướng Đông Tình không quan tâm.
Tề Đẳng Nhàn thân là nhà đầu tư, thế nhưng hắn cũng không quan tâm.
Có lẽ, hôm nay Từ Ngạo Tuyết sẽ vô cùng đắc ý.
Nhưng như vậy thì làm sao? Có liên quan gì đến chứ?
Chỉ cần Hướng Đông Tình có thể vui vẻ lên một chút là được rồi.
Tề Đẳng Nhàn đưa tay tháo bút chì phía sau đầu của Đông Tinh xuống, trước khi Hướng Đông Tình kịp tức giận thì hắn đã nói: "Tôi cảm thấy bộ dáng tóc dài xõa vai của cô rất đẹp, cùng người đẹp như vậy uống rượu, nói không chừng tôi có thể uống thêm hai ly."
Hướng Đông Tình cảm thấy ngọn lửa đang thiêu đốt từ trong lồng ngực mình, lại đột nhiên bị một luồng gió thổi tắt mất.
Cô im lặng một lúc, lấy lại bút chì, nhưng không cắm nó vào tóc.
"Lần sau, không có sự cho phép của tôi, anh đừng chạm vào nó nữa."