-
Chương 346-350
Chương 346 Giám ngục U Đô
Những lời này của Tề Đẳng Nhàn đúng thật là làm màu cấp độ cao mà!
Mông rời sô pha, thì coi như cậu thắng!?
Vạch đường để đến khiêu khích đông đảo cao thủ Long Môn thì thôi, ngồi xuống chiếc ghế sô pha bị dời trước khi đổ thêm dầu vào lửa thì cũng đã nhịn, nhưng bây giờ lại nói ra câu nếu mông chính mình rời sô pha thì coi như đối phương thắng...
"Những giám ngục U Đô không tới nổi cấp bậc độc ác cùng cực, chỉ e rằng thật sự không có ai có thể khiến mông của Nhị đương gia rời sô pha." Trong lòng Diệp Phong thầm nghĩ.
Mấy năm nay ngồi xổm trong đại lao, anh ta đã nhìn thấy cách Tề Đẳng Nhàn chỉnh đốn đám người tàn bạo bất trị đó đến thừa sống thừa chết, thế nên anh ta vô cùng tin tưởng thực lực của hắn.
Quả nhiên là Lý Tường cũng bị những lời này của Tề Đẳng Nhàn chọc giận, đôi mắt loé lên sự lạnh lẽo, gã ta nói: "Hay hay hay, anh quá ngông cuồng, hy vọng lát nữa khi đầu anh rơi xuống đất, thì anh vẫn có thể ngông cuồng như vậy!"
Tề Đẳng Nhàn ngồi ngay ngắn trên sô pha không nhúc nhích, thậm chí đặt cả đôi tay trên đầu gối, lạnh lùng nhìn đối phương.
Từ An lạnh lùng nói: "Lý Tường, đừng nhiều với cậu, trực tiếp chặt đầu cậu ta, nếu có vấn đề, thì ông sẽ chịu trách nhiệm!"
Lý Tường đáp lại: "Được!"
Trong lúc nói chuyện, Lý Tường đã bước lên phía trước, anh ta giơ cây đao trong tay, mang theo sự lạnh lẽo dày đặc.
Người đứng phía sau cũng có thể cảm nhận được sự áp bách mà Lý Tường mang đến, khiến bọn họ không tự chủ được lùi về phía sau.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn vẫn ngồi trên sô pha như cũ, phòng thủ như núi đá, bộ dạng ngồi ở đấy giống như đã thật sự chuẩn bị kỹ lưỡng để giải quyết Lý Tường.
Khi Lý Tường đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn hai mét thì bỗng đứng lại, thở sâu một hơi, nếu Tề Đẳng Nhàn ngồi yên không nhúc nhích, khinh thường tới như vậy, thì anh ta sẽ giải quyết hắn trong vòng một chiêu!
Anh ta chậm rãi dồn tất cả sức lực vào trên đôi chân, sau đó chậm rãi bước đến phía trước, mũi chân cạ qua mặt đất, phát tiếng vang sàn sạt, trên gạch xuất hiện từng vết nứt.
Tề Đẳng Nhàn khẽ nhướng mày, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Lý Tường khịt mũi khinh thường, ngay lúc này giơ cây đao trong tay lên, sau đó chậm rãi kéo ra phía sau, một bàn tay duỗi ra phía trước, vận động sức lực cả người.
Lý Tường dự định dùng đao pháp đơn giản nhất trong "Đao" để giải quyết vấn đề, đâm mạnh cây đao ra ngoài, toàn bộ sức lực dồn vào mũi đao, vừa nhanh vừa mạnh.
"Xoẹt!"
Sau khi Lý Tường dùng toàn bộ sức lực, chân dậm một phát, anh ta làm toàn bộ quán bar chấn động giống như đang rung chuyển.
Nháy mắt cây đao của anh ta đâm ra ngoài, nhát đao này phát ra tiếng vang vèo vèo giữa không khí!
Mũi đao bởi vì đâm quá mạnh quá nhanh, nên nảy sinh sự cọ xát kịch liệt với không khí, chỉ thấy mũi đao quấn quanh từng luồng khí lưu, thậm chí mũi đao còn phiếm đỏ!
"Đao pháp thật nhanh!" Ngay cả Diệp Phong khi nhìn thấy đao này, cũng nhịn không được mà thốt ra câu này, thầm đổ mồ hôi thay Tề Đẳng Nhàn.
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn ngưng đọng, cây đao bay thẳng đến giữa mày của hắn, tốc độ rất nhanh, gần như là không thể tránh khỏi!
Đương nhiên là hắn cũng không định tránh.
Nếu hắn nghiêng đầu né tránh, vậy Lý Tường sẽ bổ đao xuống, đến lúc đó, cho dù hắn không muốn rời mông khỏi sô pha thì cũng rất khó.
Sau đó hắn khẽ nghiêng người, mở miệng chính mình để đón nhận mũi đao đang đâm tới!
"Làm cái trò gì vậy!?" Trong đầu Lý Tường lóe lên một ý nghĩ, sát ý càng lớn, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chỉ đơn thuần muốn sỉ nhục anh ta trên con đường tự tìm chết, nhất định phải dùng một chiêu duy nhất giết chết hắn thì mới có thể giải hận được!
Lý Tường cảm thấy đao của chính mình giống như đâm phải một ngọn núi, tuy rằng dồn toàn sức lực để đâm thật mạnh, còn vừa mạnh vừa nhanh, nhưng mà một cây đao thì làm sao có thể đâm thủng một ngọn núi!?
Anh ta nhìn vô cùng tập trung, chỉ nhìn thấy hàm răng trắng của Tề Đẳng Nhàn cắn chặt vào mũi đao, cho dù anh ta có dùng lực như thế nào, thì cây đao vẫn không thể nhúc nhích!
"Rắc!"
Mọi người có mặt tại hiện trường ồ lên ngay lập tức.
Đám người trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Dùng miệng để đón đao, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
Thật ra đã từng thấy các đại sư khí công đung răng cắt đứt sắt thép trên các chương trình truyền hình, nhưng những cây đao đó đều đứng yên, còn đây đao thì đang di chuyển, lại đột ngột đâm đến với sức lực như vậy!
Trong miệng Lý Tường phát ra một tiếng gầm giận dữ, ra sức lay động cổ tay, muốn xoay tròn cây đao trong tay, anh ta muốn dùng mũi đao trực tiếp cắt đứt cái miệng của Tề Đẳng Nhàn.
Chẳng qua cơ bắp trên tay anh ta đã phình to méo mó, nhưng cây đao bị Tề Đẳng Nhàn cắn chặt trong miệng vẫn không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, chỉ thấy Tề Đẳng cử động cơ bắp hai bên quai hàm, bỗng dùng sức cắn mạnh!
"Răng rắc!"
Một tiếng vang giòn tan, cây đao của Lý Tường xoay tròn bay khỏi tay anh ta, thế mà trong miệng Tề Đẳng Nhàn lại cắn chặt một nửa mũi đao!
Cảnh tượng này trực tiếp khiến đám người ngạc nhiên, lực cắn của hàm răng có thể mạnh như vậy à? Thế mà có thể cắn đứt cây đao!
Từ An cảm thấy bản thân sắp ngưng thở luôn rồi, gần như là không thể tin vào đôi mắt của chính mình!
Cả khuôn mặt Lý Tường đỏ bừng, không thể tưởng tượng được mà nhìn một nửa cây đao nằm trên mặt đất, cơ thể run rẩy không thể kiềm chế.
Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn không có cảm xúc nào mà dùng đầu lưỡi cuốn lấy một nửa cây đao vào trong khoang miệng, sau đó nhai rộp rộp, mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng từng miếng sắt bị nhai đến méo mó tới mức ê răng phát ra từ trong miệng hắn.
Sau khi nhai mười mấy cái, Tề Đẳng Nhàn mở miệng phun ra, chỉ sau một tiếng phụt, lập tức trên mặt đất có rất nhiều vụn sắt rơi xuống.
Cảnh tượng này khiến tất cả người xem cảm thấy da đầu tê tái dại!
"Hình như công lực của Nhị đương gia đã khủng bố hơn mấy năm trước rất nhiều!" Diệp Phong cảm thấy cả người sởn da gà.
Loại công lực này đã vượt xa phạm trù hiểu biết của anh ta, thật là đáng sợ.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Lý Tường đang đứng ngây ngốc tại chỗ, hắn hỏi anh ta: "Còn muốn thử nữa không?"
Lý Tường nuốt nước miếng ừng ực, không nói ra được bất cứ lời nào.
Tất cả mọi người ở hiện trường cũng bị chiêu thức này của Tề Đẳng Nhàn làm kinh sợ!
Đây rốt cuộc là loại công lực gì mà có thể cắn đứt một cây đao đang lao nhanh đến, còn nhai cây đao này đến nát bét, miệng của hắn không đau à? Miệng của hắn được chế tạo từ hợp kim Titan?
"Từ đà chủ, tôi không đánh nữa!" Lý Tường quay đầu sang một bên, nghẹn khuất nói ra một câu như vậy với Từ An.
Hai người căn bản không phải là người cùng một cấp bậc, người ta ngồi yên không nhúc nhích, nhưng vẫn có thể làm cây đao của chính mình trở nên cùi bắp, chắc là anh ta ý thức được việc thực lực chênh lệch nhau, nếu bây giờ ra nhất quyết ra tay, thì cũng chỉ xấu mặt giống Từ Phi lúc vừa nãy thôi
Mặt Từ An đen như cái đít nồi, loại người lợi hại như Tề Đẳng Nhàn, quả thật là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy trong suốt cuộc đời này!
Rốt cuộc Mã Hồng Tuấn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ông ấy cười ha ha nói: "Xem ra hôm nay người của Từ đà chủ không có cách nào để có thể vượt qua Tề tổng rồi!"
Ánh mắt Từ An lóe lên sự độc ác tàn nhẫn, ông ta nói: "Bây giờ Mã đà chủ nói như thì vẫn còn quá sớm!"
Tề Đẳng Nhàn đã đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Không thú vị, nhanh kết thúc thôi nào. Thời gian không còn sớm, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi."
Lúc này không có ai cảm thấy hắn chỉ đang làm màu.
Người ta thật sự có thực lực, đơn giản là đến Tân Thủ Thôn để bắt nạt những lớn giàu, đây là dáng vẻ bình thường của cao thủ, có gì mà gọi là làm màu!?
Từ An cười dữ tợn nói: "Hoàng Sung, cậu hãy thử thực lực của cậu ta!"
Khi nghe Từ An nhắc đến cái tên này, vẻ mặt của Mã Hồng Tuấn hoàn toàn thay đổi.
"Từ đà chủ, ông nói có thể sử dụng vũ khí, nhưng không nói là được sử dụng súng!" Mã Hồng Tuấn tức giận nói.
Hoàng Sung là một tay súng dưới trướng của Từ An, đồng thời là một nhân vật đáng gờm đã xuất ngũ khỏi bộ đội đặc chủng.
Chương 347 Súng nhanh hơn
Mã Hồng Tuấn hiểu rất rõ những cấp dưới tài giỏi của Từ An, rốt cuộc Từ An cũng là đối thủ của ông ấy.
Mã Hồng Tuấn cũng hiểu rất rõ kẻ tên Hoàng Sung, đây là một cao thủ dùng súng, anh ta từng tạo nên thành tích dùng súng bắn được mười điểm!
Lúc trước khi ông ấy vẫn còn là bộ đội đặc chủng, cũng chỉ là một nhân vật cấp cao trong quận đội nhà nước, nhưng bởi vì cảm xúc nhạy cảm dễ giết người, sau khi bắn chết tám tù binh, ông ấy bị đưa ra toà án quân sự, cuối cùng bị ép xuất ngũ, còn phải ngồi tù suốt nhiều năm.
Sau khi Từ An nghe thấy lời nói của Mã Hồng Tuấn, lập tức khịt mũi khinh thường, lạnh lùng nói: "Ai nói súng không phải là vũ khí? Súng là vũ khí nóng, có vấn đề nào không?"
Mã Hồng Tuấn không kiềm chế được sự tức giận, ông ấy giận dữ nói: "Từ An, ông là đà chủ, đừng không có liêm sỉ như vậy?"
Ngay lúc này Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, nói: "Dùng súng? Thú vị lắm! Tôi cảm thấy đây không phải vấn đề, cứ để cậu ta dùng súng thử xem."
Hắn vừa dứt lời, thì đã khiến mọi người ở hiện trường ngạc nhiên!
Ánh mắt của đám người phe Mã Hồng Tuấn nhìn về phía Tề Đẳng giống như đang nhìn một kẻ điên, đừng nói là thằng ranh này cảm thấy bản thân thắng hai đối thủ là đã vô địch thiên hạ, đao súng không thể gây sát thương?
Súng chính là một loại vũ ở thời đại hiện đại hoá, dù cho có là người giỏi đến mức nào thì khi bị bắn chắc chắn sẽ có một cái lỗ đầy máu!
Nếu cậu có Kim Chung Tráo và Áo Giáp Sắt thì có lẽ sẽ có thể đỡ được đòn tấn công của vũ khí lạnh, nhưng muốn đỡ được mấy viên đạn của người ta, vậy chỉ có thể là chuyện không thể nào xảy ra!
"Tề tổng, chuyện này không thể nói đùa được đâu! Dù sao đó cũng là súng, sức người không thể đấu lại, có là trâu thì khi bị súng bắn trúng cũng sẽ ngã xuống!" Mã Hồng Tuấn nóng vội như có lửa đốt.
Nếu Tề Đẳng Nhàn kiên quyết không cho Từ An dùng súng, vậy đám cấp dưới có thể đánh nhau của Từ An cũng sẽ không còn được bao nhiêu, vậy Mã Hồng Tuấn cũng không cần phải lo lắng đến việc bị Từ An chèn ép gây áp lực.
Chẳng qua là bây giờ Tề Đẳng Nhàn lại bảo đối phương cứ dùng súng thử xem, khiến Mã Hồng Tuấn lo sợ không thôi, trên đầu toát ra đầy mồ hôi lạnh.
Tề Đẳng Nhàn bình thản nói: "Cứ dùng súng là vô địch à? Chưa coi phim điện ảnh bao giờ à? Trong vòng bảy bước, nắm đấm nhanh hơn súng."
"..." Suýt chút nữa là Mã Hồng Tuấn đã phun ra một ngụm máu, cậu cũng biết mấy bộ phim điện ảnh đó nữa à?
Mọi người nhìn Tề Đẳng Nhàn, không khỏi ngạc nhiên, bộ dạng này của hắn không giống nói đùa, mà giống như muốn xác định nắm đấm có nhanh hơn súng không!?
Hoàng Sung ôm hai tay đứng trong đám đông, anh ta không nói lời nào, nhưng ánh mắt luôn nhìn chằm chằm về phía Tề Đẳng Nhàn, đáy mắt loé lên sự lạnh lẽo.
Trong giây phút này anh ta bỗng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn rất thú vị, anh ta cũng muốn thử sức người trẻ tuổi vũ lực mạnh mẽ đến biến thái này có thật sự là nhanh hơn súng không!
Từ An cười phá lên, ông ta nói: "Mã phó đà chủ, nếu Tề tổng đã nói như vậy, đồng thời cũng kiên quyết đến thế rồi, vậy không bằng cứ để cậu ta thử sức xem sao!"
Vẻ mặt của Từ Dương cũng trở nên âm trầm, Tề Đẳng Nhàn rất lợi hại, thậm chí là lợi hại hơn cả súng? Anh ta rất muốn xem thử, thằng ranh này khinh người như vậy, không biết hôm nay hắn có bị đánh thành cái sàng không!
"Đến đây, đừng vòng vo nữa." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
"Bằng!"
Hắn chưa kịp nói dứt câu, thì bỗng một tiếng súng vang lên giữa đám người, đám người xung quanh sợ tới mức thét chói tai, trái tim như tan vỡ.
Khi tiếng súng vẫn còn chưa vang lên thì Tề Đẳng Nhàn bỗng nghiêng đầu sang một bên, viên đạn đó gần như là xược qua tóc của hắn, trên không trung có vài sợi tóc tung bay, mang theo mùi vị cháy bỏng.
Trong nháy mắt một chai rượu quý giá ở trên quầy rượu phía sau bể nát, rượu văng tung tóe ở khắp nơi.
Mọi người không khỏi chấn động, đám người nhìn Đông rồi lại nhìn Tây, lúc này mới nhìn thấy Hoàng Sung đang đứng giữa đám người.
Giờ phút này Hoàng Sung đang giơ tay phải lên, chĩa mũi súng về phía Tề Đẳng Nhàn.
"Hoàng Sung, cậu có ý gì!?" Mã Hồng Tuấn tức giận nói.
"Vừa rồi Tề tổng đã nói, chúng tôi có thể ra tay bất cứ lúc nào, cũng không thể không được đánh lén." Hoàng Sung đâp lại với vẻ mặt không cảm xúc.
Mã Hồng Tuấn bị những lời này làm cứng họng, khuôn mặt đỏ bừng, ông ấy có chút bực bội, dùng súng thì thôi, đằng này còn chơi đánh lén, quả nhiên là không nói võ mồm mà!
Tề Đẳng Nhàn vẫy tay không chút để bụng, lạnh nhạt nói: "Những gì tôi là sự thật, muốn đánh lén cũng được, dùng súng cũng không sao."
Mã Hồng Tuấn không dự đoán được Tề Đẳng Nhàn sẽ nói như vậy, ông ấy mở to đôi mắt, tức giận đến phun máu, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói nên lời.
Từ An cười ha ha nói: "Không sai, quả thật là vừa rồi Tề tổng có nói như vậy! Hoàng Sung, cậu không cần phải khách khí, từ từ thưởng thức năng lực của Tề tổng."
Nhưng bây giờ trong lòng ông ta đã nặng trĩu.
Dù sao phát súng không báo trước lời nào của Hoàng Sung lúc nãy cũng đã bị Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng né tránh.
Một phát súng không có bất cứ báo động nào như vậy, cho dù là chiến binh trải qua trăm trận đánh, e rằng cũng bị phát súng đó bắn trúng.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại có thể nhẹ nhàng né tránh phát súng bắn lén đó.
Hoàng Sung tách khỏi đám đông, chậm rãi bước ra, trong tay cầm một khẩu súng ngắn P250, anh ta nói: "Không ngờ vừa rồi anh lại có thể tránh được, tôi vốn nghĩ rằng phát súng đó có thể giết chết anh!"
Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn không cảm xúc cầm tờ quảng cáo của một quán rượu đêm, hắn trực tiếp vứt xuống mặt đất.
Sau đó hắn dùng hai chân dẫm lên tờ quảng cáo.
"Anh có ý gì?" Hoàng Sung thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi ngẩn người, anh ta nhíu mày hỏi.
"Tôi sẽ đứng trên tờ giấy này tránh khỏi viên đạn của cậu! Nếu hai chân rời tờ giấy này thì coi như tôi thua." Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.
Sau khi Hoàng Sung nghe thấy lời này, anh ta càng ngây người, gần như không thể tiếp tục duy trì khí chất lạnh lùng, anh ta khiếp sợ nói: "Anh đang nói gì vậy? Anh muốn đứng trên tờ giấy này để tránh viên đạn của tôi?"
Mọi người lần lượt hít sâu một hơi lạnh, đám người dùng ánh mắt nhìn kẻ điên mà nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.
Chiều dài của tờ giấy này chỉ có 30 cm, chiều rộng cũng chỉ hơn 20 cm, cả đôi chân đứng lên trên là gần như không còn đường sống.
Thế mà Tề Đẳng Nhàn lại muốn đứng trên tờ giấy này để tránh viên đạn của Hoàng Sung, hơn nữa nếu hai chân rời khỏi tờ giấy này thì cứ coi như là hắn đã thua?
Điều kiện như vậy không khỏi quá điên cuồng!
Hoàng Sung dùng súng, Tề Đẳng Nhàn trốn khắp phòng, như vậy thì không khác nhau là mấy, nhưng hắn lại muốn đứng yên một chỗ để tránh đạn, quả thật là khiến người ta không dám tin.
"Không sai." Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nkis.
Bây giờ hân cực kỳ tin vào vũ lực của chính mình, hơn nữa cũng muốn đung phương thức này để kích thích bản thân không ngừng, khiến bản thân càng ngày càng tiến bộ.
Từ sau khi trò chuyện với Dương Quan Quan về bối cảnh của chính mình trong quá khứ, thì ngọn lửa báo thù trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt, thế nên trong lúc bất tri bất giác đã trở nên nóng vội hơn không ít.
Từ An cười to nói: "Được được được, nếu Tề tổng dám đưa ra điều kiện, thì đương nhiên chúng tôi đây sẽ không thể không đồng ý!"
"Tôi đồng ý, tôi vô cùng tôn trọng thực lực của Tề tổng, thế nên Hoàng Sung nhất định phải dùng hết sức lực để đối phó với cậu!"
"Ha ha ha ——"
Đương nhiên Từ An rất mong muốn Tề Đẳng Nhàn tiếp tục tìm đường chết.
Mã Hồng Tuấn tức giận đến mức suýt chút nữa đã dậm chân tại chỗ, mắt thấy sắp nắm chắc phần thắng lợi, kết quả là Tề Đẳng Nhàn lại từ mình tìm con đường chết, còn muốn thử thách khó khăn là đứng trên tờ giấy để viên đạn của người ta!?
"Mẹ nó, đúng là bị bệnh tâm thần!" Mã Hồng Tuấn nhịn không được mà thầm mắng trong lòng, tức giận chịu không nổi.
Hoàng Sung hít sâu một hơi, sau đó đứng yên trước mặt Tề Đẳng Nhàn, cách đứng bảy bước nói: "Anh nói trong vòng bảy bước, nắm đấm nhanh hơn súng."
"Vậy tôi sẽ tôn trọng anh, hơn bảy bước."
"Thì súng sẽ nhanh hơn."
Sau khi nói xong lời này, anh ta khẽ mỉm cười, đôi mắt nhìn chăm chú vào các chỗ hiểm trên người Tề Đẳng Nhàn, giống như là đang suy nghĩ nên bắn viên đạn vào nơi nào.
Chương 348 Nắm đấm nhanh hơn súng
Tề Đẳng Nhàn làm màu dựa vào mấy bộ phim điện ảnh —— Trong vòng bảy bước, nắm đấm nhanh hơn súng.
Thế nên Hoàng Sung rất tôn trọng Tề Đẳng Nhàn, đứng cách hắn bảy bước, sau khi nói xong, anh ta còn lùi về sau một bước.
Bây giờ là cách tám bước.
Nếu cách tám bước thì đương nhiên súng sẽ nhanh hơn.
Súng nhanh hơn thì Tề Đẳng Nhàn sẽ gặp nguy hiểm.
Trên gương mặt Từ An lộ ra nụ cười hài lòng, quả thật là Tề Đẳng Nhàn rất mạnh, đông thời hắn cũng rất cuồng vọng, nhưng mà nếu ngông cuồng trước mặt một tay súng thiện xạ như vậy thì đúng là quá khinh người.
Từ Dương xoa tay, ước gì Hoàng Sung có thể bắn chết Tề Đẳng Nhàn ở trên đương trường, giải nỗi uất hận trong lòng anh ta.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, cảm thấy Hoàng Sung rất hiểu chuyện, cũng thật sự tôn trọng anh ta.
"Khẩu súng P250 này của cậu có tổng cộng mười hai viên đạn, vừa rồi cậu đã bắn mất một viên đạn. Thế nên bây giờ cơ hội của cậu chỉ còn lại mười một viên đạn đó." Tề Đẳng Nhàn đứng trên tờ giấy quảng cáo, lạnh nhạt nói.
Hoàng Sung gật đầu trịnh trọng, nói: "Đúng vậy."
Sau đó anh ta bắt đầu điều chỉnh lại trạng thái của chính mình.
Một tay súng ưu tú, thì cần phải biết điều chỉnh trạng thái của mình một cách hiệu quả, khi chuẩn bị nổ súng, anh ta nín thở ngay lập tức, để cơ thể có thể tiến vào trạng thái ổn định nhất.
Mã Hồng Tuấn không khỏi nuốt nước miếng đầy khó khăn, ông ấy chỉ cảm thấy cổ họng nóng rát ngứa ngáy, Tề Đẳng Nhàn đưa ra quyết định to gan như vậy, không khỏi khiến ông ấy cảm thấy lo lắng e sợ.
Cho dù có là Diệp Phong người luôn tin tưởng Tề Đẳng Nhàn, vào giờ phút này cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, thầm nghĩ: "Quả thật là Nhị đương gia càng ngày càng to gan, thế mà lại dùng phương thức như vậy để khiêu chiến một tay súng thiện xạ!"
"Tên Hoàng Sung này là một bộ đội đặc chủng xuất ngũ cấp cao của quân đội nhà nước, có rất nhiều kinh nghiệm giết người bằng súng thật đạn thật trên chiến trường."
"Hơn nữa cậu ta đã đoạt giải nhất trong mấy cuộc thi đấu bắn súng, kỹ thuật bắn súng vừa nhanh vừa chính xác."
Vũ khí thường dài để cầm tay, theo Tề Đẳng Nhàn quan sát, loại vũ khí gọi là súng này dài như vậy cũng là dùng để cầm tay, nhưng mà dài quá mức rồi.
Còn về đạn hạt nhân thì đã vượt qua phạm trù của con người, đó coi là một vấn đề khác.
Sau khi Hoàng Sung điều chỉnh xong trạng thái của chính mình, lập tức anh ta mỉm cười nói với Tề Đẳng Nhàn: "Chuẩn bị đi."
"Đến..." Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa nói dứt câu, thì đã giật mình, một tiếng xoẹt vang lên, cánh tay phải khẽ co rút.
Một viên đạn suýt chút nữa đã ghim vào cánh tay hắn nếu hắn không rụt cánh tay về ngay lập tức.
Quả nhiên là động tác của Hoàng Sung rất nhanh, tốc độ của viên đạn vừa rồi, đúng là vượt xa dự kiến của Tề Đẳng Nhàn.
Hoàng Sung thấy cảnh tượng như vậy, đồng tử co rụt lại, lập tức anh ta chuyển họng súng của mình sang bên khác, nhắm vào cánh tay trái của Tề Đẳng Nhàn, anh ta bóp còi vang lên một tiếng bằng!
Trong lúc anh kéo ta kéo còi, viên đạn vẫn chưa bị bắn ra, thì Tề Đẳng Nhàn đã rút cánh tay trái trở lại, phát súng lần này lại bị hắn tránh thoát một lần nữa.
Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn liên tục tránh thoát được hai phát súng của Hoàng Sung nhanh như chớp, mọi người nhịn không được mà trợn mắt há hốc mồm.
Đây còn là người nữa à? Ngay cả súng cũng bắn không trúng?
Đương nhiên là Tề Đẳng Nhàn không thể nhanh hơn tốc độ bay của viên đạn, chẳng qua là hắn nhanh hơn người dùng súng mà thôi.
"Bằng!"
Hoàng Sung nhắm vào chân trái của Tề Đẳng Nhàn mà bắn không chút do dự!
Nháy mắt chân trái của Tề Đẳng Nhàn giống như đã biến mất khỏi không khí, trực tiếp co lên trên eo.
Liên tục bắn trượt ba phát súng, khiến Hoàng Sung không khỏi nhíu mày, thậm chí trong lòng còn có một loại cảm giác trống vắng, rõ ràng là đã nhắm ngay mục tiêu, nhưng lần nào đối phương cũng có thể tránh thoát.
"Bằng! Bằng! Bằng!"
Hoàng Sung liên tục bắn ra ba phát súng, ba phát súng này đều nhắm chính xác vào ngực của Tề Đẳng Nhàn!
Ngực là vị trí dễ trúng đích nhất, bởi vì diện tích trúng đạn khá lớn.
Cơ thể Tề Đẳng Nhàn khẽ di chuyển, trong lúc mơ hồ, mọi người nhìn thấy hắn nghiêng qua bên trai một góc 60°, sau đó trở về chỗ cũ trong nháy mắt.
Cảnh tượng này đã vượt qua kiến thức vật lý, thậm chí là cả Newton cũng phải bật nắp quan tài lên để quan sát sự đáng nghi này.
"Bằng!"
Thêm một phát súng vẫn nhanh như chớp.
Phát súng này của Hoàng Sung giống như là đang chơi trò bắn súng.
Cánh tay anh ta run rẩy, sau đó bỗng trở nên căng thẳng trong nháy mắt, ngừng thở, chuẩn bị kéo cò.
Nhắm chính xác vào đầu của Tề Đẳng Nhàn.
"Phát súng này chắc chắn sẽ trúng... Anh rất giỏi, nhưng vẫn sẽ bị phát súng này của tôi bắn chết, đúng là rất đáng tiếc!" Trong lòng Hoàng Sung loé lên một ý nghĩ, nhịn không được mà thở dài thay cho Tề Đẳng Nhàn.
Sau khi tiếng súng vang lên, mọi người nhìn thấy cái đầu của Tề Đẳng Nhàn đã biến mất.
"Ha ha ha, một phát súng cũng có thể khiến cái đầu biến mất nửa à?"
"Viên đạn này làm bằng thứ gì vậy? Một phát súng có thể làm cái đầu của người ta biến mất?"
"Không biết nữa, vừa rồi tôi không nhìn thấy máu và não văng ra..."
Một vài người không kiềm được mà bật cười ha ha, cảm thấy rất vui khi phát súng của Hoàng Sung có thể bắn trúng cái đầu chó của Tề Đẳng Nhàn, thậm chí lực bắn mạnh đến mức cái đầu cũng biến mất.
Nhưng cũng có số ít người cảm thấy nghi ngờ, bởi vì vừa rồi bọn họ không nhìn thấy cảnh tượng máu và não văng khắp nơi.
Trong lòng Hoàng Sung có một loại cảm giác trống trải, điều này khiến anh ta phải lắc đầu, phát súng này của mình vẫn chưa bắn trúng hắn.
"Phụt!"
Tề Đẳng Nhàn bỗng chui cái đầu ra ngoài.
Chẳng qua là lúc nãy hắn chui đầu vào ngực mà thôi, nếu nhìn thử thì bản thân giống như đã bị chặt đầu.
"Chuyện này..."
Cảnh tượng này khiến mọi người cảm thấy rất ma quái, thậm chí có chút đáng sợ, giống như đang xem một bộ phim ma kinh dị.
Người bình thường nào có năng lực chui rúc đầu vào ngực?
Kích thích như khi bạn đang đi trên một con đường không rõ lý do, bỗng nhiên trước mặt có người xoay đầu lại một góc 180°.
Hoàng Sung thả tay xuống chậm rãi, anh ta không bóp còi, tuy rằng khẩu súng trong tay anh ta vẫn còn đạn nhưng anh biết rõ mấy phát súng tiếp theo của chính mình, chắc chắn sẽ không bắn trúng Tề Đẳng Nhàn.
Hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn vẫn đứng yên trên tờ giấy quảng cáo đó giống như khi nãy, thậm chí còn không dịch sang mặt đất bên cạnh dù chỉ một chút.
Hắn làm theo đúng như lời mình nói, tuyệt đối sẽ không rời khỏi tờ giấy quảng cáo này.
Mọi người cảm thấy vô cùng phấn khích, trận đấu này còn đặc sắc hơn hai trận đấu lúc nãy!
Sắc mặt Từ An vô cùng khó coi, ông ta trầm giọng nói: "Hoàng Sung, cậu còn đợi cái gì nữa? Cậu vẫn còn đạn, mau nổ súng giết chết cậu ta ngay!"
Nhưng Hoàng Sung lại lắc đầu, anh ta nói: "Đà chủ Từ, ông vẫn không nhìn thấy rõ cảnh tượng lúc nãy à? Súng của tôi không bắn trúng anh ta."
Nháy mắt gương mặt Từ An trở nên trắng bệch, mọi không nhịn được mà run rẩy, biểu cảm trên khuôn mặt khó coi gần chết.
Rốt cuộc ông ta không còn biện pháp để duy trì dáng vẻ và cảm giác áp bách của người đứng đầu như lúc vừa nãy.
Mã Hồng Tuấn cười ha ha, ông ấy lớn tiếng nói: "Quả nhiên Tề tổng là anh hùng vô song, ngoài bảy bước, thì cũng không thể làm được gì! Hay lắm hay lắm!"
Đôi mắt sáng như có ngôi sao đang bốc lên, bối cảnh của Tề Đẳng Nhàn không lớn, bản lĩnh của chính hắn cũng khiến người ta chú ý tới.
Một người đàn ông như vậy rất dễ hấp dẫn được phái nữ.
Sau khi Hoàng Sung tháo băng đạn của mình ra, sau đó anh ta trút từng viên đạn rơi xuống đất, còn dư lại bốn viên đạn.
"Tôi thua rồi, tôi tâm phục khẩu phục bản lĩnh của Tề tổng!" Hoàng Sung hít sâu một hơi rồi nói.
Sau khi nói xong câu này, anh ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy ngạc nhiên.
Mọi người cùng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Thua thì thôi, tại sao còn phải quỳ?
Hoàng Sung là người dưới trướng của Từ An, trông thấy Hoàng Sung quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn, quả thật là càng khiến Từ An mất mặt.
"Hoàng Sung, cậu đang làm gì!?" Từ An tức giận tới mức không kiềm chế nổi mà hỏi anh ta.
Chương 349 Xin nhận tôi làm đồ đệ
"Thua thì thua, quỳ làm gì?"
Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ mặt tràn đầy sự ngạc nhiên, không còn cách nào khác chỉ đành lắc đầu.
Chẳng qua là Hoàng Sung nói rất nghiêm túc: "Xin Tề tổng nhận tôi làm đồ đệ!"
Mọi người lấy lại tinh thần, thì ra tên này muốn bái sư!
Từ An suy sụp ngồi xổm trên mặt đất, Hoàng Sung là tướng tài đắc lực của ông ta, thế mà bây giờ lại dám ở ngay trước mặt ông ta, bái Tề Đẳng Nhàn làm sư, vậy ông ta còn thể diện nào để mà sống nữa đây? Đồng thời cũng khiến ông ta có một loại cảm giác đau nhói vì mất phụ tá đắc lực!
Không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại nói với vẻ vô cùng khó chịu: "Tại sao tôi phải thu nhận cậu làm đồ đệ?"
Không có ai ngờ tới việc Tề Đẳng Nhàn sẽ nói ra một câu như vậy.
Hoàng Sung cũng không đoán được Tề Đẳng Nhàn sẽ nói như vậy.
Dù sao anh ta cũng là một người có thực lực, nếu có thể nhận anh ta làm đồ đệ, cũng coi như có một người trợ lực.
"Tôi có thù muốn báo!" Hoàng Sung ngẩn người, nghẹn đến mức cả mặt đỏ bừng, sau đó mới kích động nói.
Tề Đẳng Nhàn không cảm xúc nói: "Chuyện này liên quan đến tôi à!?"
Hoàng Sung trợn tròn mắt, có ai từ chối người khác như vậy à?
Dựa theo kịch bản, thì hắn phải hỏi là, có thù gì muốn báo?
Sau đó, anh ta sẽ kể mối hận thù sâu nặng của chính mình, tiếp theo đối phương sẽ xúc động nhận anh ta làm đồ đệ?
"Nếu anh không nhận tôi làm đồ đệ, vậy tôi không đứng lên!" Hoàng Sung ấm ức nói.
"Vậy thì cậu cứ quỳ." Tề Đẳng Nhàn nhún vai, chẳng quan tâm mà thôi.
Mọi người ồ lên, không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại từ chối một người tài cấp cao như Hoàng Sung, dù sao trước đây người ta cũng là một bộ đội đặc chủng cấp cao của quân đội nhà nước, nếu nhận anh ta thì có thể làm được rất nhiều chuyện.
Kết quả là Tề Đẳng Nhàn trực tiếp từ chối một cách vô tình.
Từ An căm hận liếc nhìn Hoàng Sung, hôm nay cảm thấy thể diện của bản thân đã mất sạch bởi vì thằng ranh này.
Mã Hồng Tuấn không kiềm được mà nhỏ giọng nói: "Tề tổng, Hoàng Sung là người rất có bản lĩnh, nếu cậu nhận cậu ta làm đồ đệ, để cậu ta dốc sức phục vụ cho cậu, thì chắc chắn rất tuyệt!"
Tề Đẳng Nhàn không vui nói: "Tôi có nhận đồ đệ không, hình như là không có liên quan đến thiếu đà chủ Mã? Nếu ông thích, thì để cậu ta bái ông làm sư đi!"
Mã Hồng Tuấn nghẹn đỏ cả mặt vì câu nói này của hắn, chỉ cảm thấy tên đứng trước mặt này đúng là khiến người ta tức chết mà không cần đền mạng, ông ấy vì tốt cho hắn, hắn lại khiến ông ấy đầy một bụng tức.
Chính mình có ý tốt suy nghĩ cho hắn, kết quả là lại bày ra vẻ mặt thờ ơ như vậy, đúng là khiến người ta tức chết mà.
"Nếu không phải vì tôi đánh không lại cậu, khẳng định tôi sẽ đánh thành đầu chó!" Trong lòng Mã Hồng Tuấn bực bội oán giận, im lặng lui về sau.
Diệp Phong nghĩ thầm: "Thiếu đà chủ Mã không hiểu rõ con người của Nhị đương gia, kỹ năng giỏi nhất của Nhị đương gia là giễu cợt người khác."
Người hiểu rõ tính cách của Tề Đẳng Nhàn như Diệp Phong, căn bản sẽ không lên tiếng vào lúc này, đến lúc đó người khó coi vì bị giễu cợt chính là mình.
Tề Đẳng Nhàn đá văng tờ giấy quảng cáo dưới chân, quay đầu nói với Từ An: "Còn người có thể chiến đấu nữa không? Một người giỏi nhất, chứ đừng làm lãng phí thời gian của tôi."
Nếu lúc trước hắn nói những lời này, thì khẳng định sẽ bị mọi người chế nhạo, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện vô cùng thần kỳ của hắn, không có ai hé răng nói nửa lời.
Thế nào là toàn năng, đây chính là toàn năng!
Đứng trên một tờ giấy quảng cáo nho nhỏ nhưng vẫn có thể tránh được bay phát đạn, quả thật là siêu nhân!
Từ An quay đầu nhìn thoáng qua đám cấp dưới của mình, chỉ thấy bọn họ đều sợ hãi rụt rè, lập tức ông ta cảm thấy rất thất vọng.
Hiển nhiên là thực lực của Tề Đẳng Nhàn đã làm những này sợ hãi, không có ai bước lên phía trước.
"Chúng ta đường đường là phân đà Long Môn, thế mà lại bị một thằng ranh trẻ con này đánh đến mức không có người dám ra mặt!?" Trong lòng Từ An chỉ cảm thấy hoang đường, tức giận tới mức không đứng dậy nổi, chỉ có một loại cảm giác bất lực.
Ông ta siết chặt nắm đấm, sau đó vứt điếu xì gà xuống đất, đứng dậy với gương mặt tối sầm: "Chúng ta đi thôi!"
Sau khi nói xong lời này, ông ta vung tay lên, đi về phía cánh cửa đầu tiên.
Nhóm cấp dưới của Từ An liếc mắt nhìn nhau, sau đó cúi gầm mặt đầy nhục nhã, đi theo phía sau ông ta rời khỏi nơi này.
Tiếng cười sang sảng của Mã Hồng Tuấn vang vọng toàn bộ quán bar ngay lập tức, ông ấy lớn tiếng nói: "Đà chủ Từ, ông khoan hãy đi!"
Lập tức bước chân của Từ An trở nên loạn choạng, suýt chút nữa đã té ngã xuống mặt đất.
Nếu hôm nay không nhờ Tề Đẳng Nhàn, thì công ty vật liệu xây dựng Hồng Mã của Mã Hồng Tuấn sẽ phải đóng cửa, sau đó ông ta có thể từ từ chỉnh đốn Mã Hồng Tuấn.
Đến lúc đó, ông ta có thể từng bước xâm chiếm thế lực phía sau của Mã Hồng Tuấn, có thể đá Mã Hồng Tuấn ra khỏi phân đà, từ đó ông ta sẽ hoàn toàn trở thành người nắm giữ quyền tổ chức trọng.
"Nhất định phải tìm cách diệt trừ Tề Đẳng Nhàn, nghe nói thiếu đà chủ Văn Tư Thuận phân đà Long Môn ở Thượng Hải là một thiếu niên tài giỏi, đồng thời còn bái Nham Toái Lưu một đại tông sư ở nước Bành Kiệt làm thầy, tuy rằng chỉ mới 30 tuổi, nhưng đã có thể xông pha khắp Đông Nam!"
"Không bằng chúng ta mời thiếu đà chủ Văn Tư Thuận đến đây, để cậu ta đối phó Tề Đẳng Nhàn?"
Gương mặt Từ Dương âm trầm, anh ta nói với cha của mình.
Đôi mắt Từ An phát sáng ngay lập tức, ông ta nói: "Ý tưởng này không tồi! Bây giờ bên phân đà Long Môn ở Thượng Hải đang đấu tranh giành quyền lực vô cùng kịch liệt, chúng ta đề nghị điều kiện với Văn gia, mời Văn Tư Thuận đến đây để giúp đỡ, khẳng định là cậu ta sẽ không từ chối."
Thính lực của Tề Đẳng Nhàn rất kinh người, thế mà có thể nghe được hai cha con Từ An và Từ Dương thảo luận muốn mời ai đó về để đối phó với hắn.
Nhưng mà đối với hắn mà nói thì cũng không sao, tới đây thì càng tốt.
Một người tới giết một người, hai người tới thì giết hai người.
Lúc này Hoàng Sung vẫn còn đang quỳ, cố chấp muốn Tề Đẳng Nhàn nhận anh ta làm đồ đệ.
Tề Đẳng Nhàn không muốn quan tâm, vỗ mông chuẩn bị rời khỏi đây.
Mã Hồng Tuấn giữ hắn lại, ông ấy nói: "Tề tổng à, đừng vội đi như thế, lúc này chúng ta mới hoàn thành việc lớn, không ăn mừng một bữa à? Tôi có gọi vài cô gái đến đây, cùng uống vài ly đi."
Tề Đẳng Nhàn xua tay nói: "Thôi, tôi không thấy hứng thú."
Lập tức Mã Hồng Tuấn nói với giọng điệu vô cùng đáng tiếc: "Vậy thì tiếc quá, mấy cô gái đó là con lai giữa Hoa quốc và Tuyết quốc, mới vừa đến công ty của tôi để tìm chỗ nương tựa, còn tươi mới vẫn chưa được ai hưởng thức."
"Hả?" Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, dừng bước chân.
"Để tôi gọi người chở Tề tổng về." Mã Hồng Tuấn nói.
"Thôi, dù sao đây cũng là ngày đầu tiên tôi gặp Mã tổng, không thể làm mất vui như vậy."
"Nếu Mã tổng đã nhiệt tình mời tôi như vậy, tôi chỉ đành ở lại chung vui!"
"Tôi không quan tâm đến những cô gái lai đó, chủ yếu là muốn uống rượu thôi."
Trên mặt Tề Đẳng Nhàn lộ ra nụ cười xán lạn, xoay người nắm lấy tay Mã Hồng Tuấn.
Mã Hồng Tuấn sửng sốt ngay lập tức, sau đó cười phá lên, ông ấy nói: "Được được được, hôm nay có thể chiêm ngưỡng tửu lượng cao của Tề tổng!"
Trương Nhu đứng ở một bên không khỏi nhẹ nhàng hừ một hơi từ lỗ mũi, cô ta khịt mũi khinh thường: "Đàn ông đều là một loại chim!"
Diệp Phong lúng túng nói: "Tiểu Nhu, em đừng vơ đũa cả nắm như vậy!"
Vừa ngồi xuống không được bao lâu, Mã Hồng Tuấn đã gọi các cô gái ra ngoài, một nhóm người đẹp da trắng chân mặc váy ngắn và mang tất chân màu đen, khuôn mặt xinh đẹp lanh lợi như có thể véo ra nước.
Có thể nói là xinh đẹp hơn những Hot girl nổi tiếng trên mạng rất nhiều, kết hợp với vẻ đẹp cổ điển của con gái Hoa quốc, cộng thêm dáng người cao gầy và tính cách của con gái Tuyết quốc, quả thật là rất hoàn hảo.
"Hai cô ngồi xuống bên cạnh Tề tổng đi, từ từ uống với Tề tổng hai ly!"
"Tề tổng là quý nhân của Mã Hồng Tuấn này, có ơn lớn vô cùng!"
"Sau này Tề tổng có chuyện gì thì chỉ cần nói một tiếng."
Mã Hồng Tuấn cười nói sang sảng, duỗi tay chỉ hai cô gái xinh đẹp nhất ngồi xuống bên cạnh Tề Đẳng Nhàn.
Chương 350 Kính một ly
“……”
Hoàng Sung đã yên lặng bò lên thân nhìn Tề Đẳng Nhàn, lộ ra vẻ mặt không biết nói gì, cảm thấy phong phạm cao nhân của đối phương đã biến mất trong nháy mắt.
Tề Đẳng Nhàn biết ý tưởng của hắn, có lẽ là đến để dạy dỗ hắn.
Ai nói phong phạm của cao nhân là cứ phải bắt chẹt người khác, có thể hay không bình thường như này?
"Tới đây, anh Tề, lần đầu gặp mặt chúng ta kính ngươi một ly! Hy vọng sau này có thể được giúp đỡ nhiều hơn!" Người con gái trẻ tuổi cao gầy bên cạnh mang theo thái độ làm khách cầm chén rượu lên tới kính rượu Tề Đẳng Nhàn.
Mã Hồng Tuấn cười nói: "Anh Tề thích không? Nếu là thích, hôm nay có thể đưa đi."
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Thích hay không cũng không quan trọng, hôm nay ta tới chủ yếu là để uống rượu."
"Hiểu rõ, hiểu rõ." Mã Hồng Tuần liên tục nói.
Có nhiều gái đẹp như vậy có tên đàn ông nào không nghĩ đến uống rượu sao?
Không thể không nói, giá trị cùng dáng người của con lai thật đúng là có thể làm nhiều người bình thường đổ gục ngay lập tức. Vẻ đẹp kết hợp Trung ngoại này không phải dựa vào thay đổi là có thể được.
"Tề tổng, theo hiểu biết của ta, Từ An cũng không phải dạng người nguyện ý bỏ qua chuyện gì!"
"Lần này ít nhiều nhờ ngươi ra tay, lúc này mới có thể giữ được vật liệu xây dựng cho Hồng Mã ta."
"Ngươi phải cẩn thận bị hắn trả thù!"
Mã Hồng Tuần cầm chén rượu chạm với Tề Đằng Nhàn sau đó nhắc nhở nói.
Tề Đằng Nhàn ngữ khí điềm đạm nói: "Ta vừa mới nghe được bọn họ đang tính tìm người đối phó ta."
Mã Hồng Tuấn kinh ngạc hỏi: "Bọn họ tìm ai?"
Tề Đằng Nhàn lắc đầu trả lời: "Không biết, dù sao là ai thì cũng không quan trọng."
Mã Hồng Tuấn dừng một chút, lúc này dù chỉ một chút hắn cũng không cảm thấy Tề Đằng Nhàn đang khoác lác, người ta là chim sẻ mổ mông trâu, thực lực rất mạnh nên căn bản không cần thổi.
Tể Đằng Nhàn tiếp tục nói: "Ta vừa nghe được một chút, hình như là chuẩn bị mời một người nào đó ở ma đô."
"Ma đô sao?" Lông mày Mã Hồng Tuấn nhíu lại, sau cả người run sợ.
Diệp Phong cũng không khỏi trần giọng nói: "Sẽ không phải là mời người ở chi nhánh Long Môn tại ma đô chứ? Ta nghe nói thiếu chủ của chi nhánh Long Môn Cấu Tứ Thuận có thể được gọi là thiếu niên tông sư, là cao thủ có thể quét ngang vùng duyên hải Đông Nam."
Mã Hồng Tuấn sắc mặt nghiêm túc nói: "Đúng vậy, hắn chính là một siêu cấp thiên tài thực thụ, bái đại tông sư Nham Toái Lưu làm thầy, cả người vũ lực vô cùng cao."
Diệp Phong nhắc nhở Tề Đằng Nhàn: "Nếu như thật sự mời Cấu Tứ Thuận đến, Nhị đương gia ngài vẫn nên làm một chút tâm ý nhỏ, người này đoán chừng không yếu hơn ngài."
Tề Đằng Nhàn tự nhiên biết trên thế giới không thiếu thiên, cũng biết núi cao còn có núi cao hơn, chỉ là, hắn cũng không quan tâm.
Hắn được dạy qua, tâm luôn tự tin vô địch là quan trọng nhất.
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Các người không thấy mấy em gái này xinh đẹp sao?"
"Tất nhiên là có." Mã Hồng Tuấn và Diệp Phong sửng sốt, không hiểu tại sao Tề Đẳng Nhàn hỏi bọn hắn một câu không liên quan như vậy.
Tề Đẳng Nhàn hỏi tiếp: "Chân không dài sao?"
"Dài!" Hai người họ lại được một phen bất ngờ.
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Nếu có mấy em gái đẹp như vậy, tại sao còn muốn nói những chuyện làm mất hứng?
Hai người im lặng không còn biết nói thêm cái gì.
Lại uống rượu thêm một lúc sau, điện thoại Tề Đẳng Nhàn vang lên, hắn nhìn thấy người gọi ghi là "Phúc bá" nên lập tức đồng ý.
A Phúc nghe được bên kia đã nghe máy, vội vàng nói: "Tề tổng, có chuyện cần ngươi giúp đỡ."
Tề Đẳng Nhàn nhìn đồng hồ, lúc này đã rạng sáng, tìm hắn sớm như vậy rốt cuộc có chuyện gì?
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Làm sao vậy Phúc bá?"
"Tiểu thư vẫn luôn làm việc, vừa rồi chảy máu mũi, ta khuyên cô nghỉ ngơi ngơi nhưng cô ấy không nghe, ngươi nhanh qua đây khuyên một chút đi!" A Phúc vô cùng lo lắng nói ra.
Hướng Đông Tình là một người cuồng công việc, đặc biệt thời gian gần đây, làm việc vô cùng cố chấp có chút kỳ lạ, chưa thấy cô ấy chợp mắt dù chỉ một ngày.
Hôm nay từ sau khi trở về vẫn luôn làm việc không ăn cơm, cũng không ngủ.
Lúc A Phúc định đưa cho cô nước ấm thì phát hiện máu mũi cô đang chảy ra.
Nhưng Hướng Đông Tình cũng chỉ lau đi sau đó tiếp tục làm việc.
A Phúc khuyên một hồi, nước mắt cũng đã rơi xuống nhưng Hướng Đông Tình không nghe, vẫn như cũ làm theo ý mình.
Hắn không còn cách nào đành gọi cho Tề Đẳng Nhàn.
Dù sao Tề Đẳng Nhàn là người đầu tiên Hướng Đông Tình đưa tới nhà ăn cơm.
Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: "Cô ta muốn tìm chết vậy cứ để cô chết đi!"
A Phúc suýt chút nữa thì khóc, nói: "Tề tổng, ta xin ngươi, giúp ta lần này đi. Nếu có người có thể khuyên cô thì người đó nhất định là ngươi."
Tề Đẳng Nhàn không khỏi thở dài: "Được rồi, Phúc bá, ngươi chờ một lát, ta bây giờ đến."
Nói xong Tề Đẳng Nhàn bỏ chén rượu trên tay xuống.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Mã tổng, Diệp Phong, ta có việc ở chỗ khác, hai người cho xe đưa ta đi một lát."
"Tề tổng phải đi rồi sao? Sao không uống thêm hai ly nữa đi?" Cô gái hỗn huyết kéo tay Tề Đẳng Nhàn nói.
Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: "Lần sau."
Mã Hồng Tuấn nhìn bộ dạng của Tề Đẳng Nhàn trong lòng bội phục, đây mới là dáng vẻ của người thật sự làm chuyện lớn, lúc chơi có thể thoải mái nhưng khi có chuyện chính có thể lập tức bỏ tất cả để đi làm việc, có dụ dỗ cũng không được.
Hai cô gái xinh đẹp kia không khỏi thất vọng, Tề Đẳng Nhàn rõ ràng là đại lão đáng giá nịnh bợ, vốn tưởng rằng hôm nay có có hội nịnh bợ để đi lên nào ngờ người ta lúc này lại muốn rời đi.
Cô gái này trong mắt như toát ra ngôi sao, cười nói: "Lưu số điện thoại nha, lần sau ta lại mời ngài uống rượu."
"Có duyên gặp lại, ta và Mã tổng là bạn, nếu có cơ hội gặp được thì nói tiếp." Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng trả lời.
Hai cô gái xinh đẹp càng thêm thất vọng, phương thức liên lạc cũng không lấy được, đây là bị vứt bỏ rồi sao?
Mã Hồng Tuấn cười nói: "Về sau lúc ta mời Tề tổng uống rượu sẽ gọi hai ngươi tới, đừng thương tâm."
Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, Mã Hồng Tuấn cùng Diệp Phong cũng vội vàng đưa tiễn.
Chờ đến khi hắn hoàn toàn lên xe, Mã Hồng Tuấn đứng ở chỗ một gốc cây.
Diệp Phong cười ha hả hỏi: "Mã tổng thấy thế nào? Có đánh giá gì không?"
"Người này,..." Mã Hồng Tuấn chéo chép miệng, cười khổ nói.
Vừa mới nghe Tề Đẳng Nhàn nói phải rời đi, mỹ nữ hỗn huyết lúc đáy đã giữ lại, hắn còn tìm cớ nói gì chủ yếu đến là uống rượu, kết quả bây giờ có việc phải đi, hai cô gái xinh đẹp kia muốn xin phương thức liên lạc, hắn trực tiếp không cho.
Mã Hồng Tuấn xem những hành động này, hai cô gái xinh đẹp như vậy đưa tới cửa hắn từ chối không được có lẽ sẽ đi làm việc chính trước nhưng tại sao không cho phương thức liên lạc.
Tề Đẳng Nhàn ngồi xe đi tới nhà Hướng Đông Tình.
A Phúc chờ ở cửa, nửa đêm nhiệt độ không khí giảm mạnh, vô cùng lạnh.
Ông ấy đứng ở cửa ôm hai tay dậm chân liên tục, run bần bật nhìn thấy vậy, Tề Đẳng Nhàn thấy có chút đau lòng.
"Hướng Đông Tình cũng quá kỳ cục, vậy mà để cho ông nhọc lòng vì cô như vậy, đi dạy dỗ lại cô." Tề Đằng Nhàn hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa xe đi ra.
A Phúc nhìn thấy Tề Đằng Nhàn lập tức đi lên, nói: "Tề tổng, nhanh nhanh nhanh, cùng ta đi vào trong."
Những lời này của Tề Đẳng Nhàn đúng thật là làm màu cấp độ cao mà!
Mông rời sô pha, thì coi như cậu thắng!?
Vạch đường để đến khiêu khích đông đảo cao thủ Long Môn thì thôi, ngồi xuống chiếc ghế sô pha bị dời trước khi đổ thêm dầu vào lửa thì cũng đã nhịn, nhưng bây giờ lại nói ra câu nếu mông chính mình rời sô pha thì coi như đối phương thắng...
"Những giám ngục U Đô không tới nổi cấp bậc độc ác cùng cực, chỉ e rằng thật sự không có ai có thể khiến mông của Nhị đương gia rời sô pha." Trong lòng Diệp Phong thầm nghĩ.
Mấy năm nay ngồi xổm trong đại lao, anh ta đã nhìn thấy cách Tề Đẳng Nhàn chỉnh đốn đám người tàn bạo bất trị đó đến thừa sống thừa chết, thế nên anh ta vô cùng tin tưởng thực lực của hắn.
Quả nhiên là Lý Tường cũng bị những lời này của Tề Đẳng Nhàn chọc giận, đôi mắt loé lên sự lạnh lẽo, gã ta nói: "Hay hay hay, anh quá ngông cuồng, hy vọng lát nữa khi đầu anh rơi xuống đất, thì anh vẫn có thể ngông cuồng như vậy!"
Tề Đẳng Nhàn ngồi ngay ngắn trên sô pha không nhúc nhích, thậm chí đặt cả đôi tay trên đầu gối, lạnh lùng nhìn đối phương.
Từ An lạnh lùng nói: "Lý Tường, đừng nhiều với cậu, trực tiếp chặt đầu cậu ta, nếu có vấn đề, thì ông sẽ chịu trách nhiệm!"
Lý Tường đáp lại: "Được!"
Trong lúc nói chuyện, Lý Tường đã bước lên phía trước, anh ta giơ cây đao trong tay, mang theo sự lạnh lẽo dày đặc.
Người đứng phía sau cũng có thể cảm nhận được sự áp bách mà Lý Tường mang đến, khiến bọn họ không tự chủ được lùi về phía sau.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn vẫn ngồi trên sô pha như cũ, phòng thủ như núi đá, bộ dạng ngồi ở đấy giống như đã thật sự chuẩn bị kỹ lưỡng để giải quyết Lý Tường.
Khi Lý Tường đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn hai mét thì bỗng đứng lại, thở sâu một hơi, nếu Tề Đẳng Nhàn ngồi yên không nhúc nhích, khinh thường tới như vậy, thì anh ta sẽ giải quyết hắn trong vòng một chiêu!
Anh ta chậm rãi dồn tất cả sức lực vào trên đôi chân, sau đó chậm rãi bước đến phía trước, mũi chân cạ qua mặt đất, phát tiếng vang sàn sạt, trên gạch xuất hiện từng vết nứt.
Tề Đẳng Nhàn khẽ nhướng mày, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Lý Tường khịt mũi khinh thường, ngay lúc này giơ cây đao trong tay lên, sau đó chậm rãi kéo ra phía sau, một bàn tay duỗi ra phía trước, vận động sức lực cả người.
Lý Tường dự định dùng đao pháp đơn giản nhất trong "Đao" để giải quyết vấn đề, đâm mạnh cây đao ra ngoài, toàn bộ sức lực dồn vào mũi đao, vừa nhanh vừa mạnh.
"Xoẹt!"
Sau khi Lý Tường dùng toàn bộ sức lực, chân dậm một phát, anh ta làm toàn bộ quán bar chấn động giống như đang rung chuyển.
Nháy mắt cây đao của anh ta đâm ra ngoài, nhát đao này phát ra tiếng vang vèo vèo giữa không khí!
Mũi đao bởi vì đâm quá mạnh quá nhanh, nên nảy sinh sự cọ xát kịch liệt với không khí, chỉ thấy mũi đao quấn quanh từng luồng khí lưu, thậm chí mũi đao còn phiếm đỏ!
"Đao pháp thật nhanh!" Ngay cả Diệp Phong khi nhìn thấy đao này, cũng nhịn không được mà thốt ra câu này, thầm đổ mồ hôi thay Tề Đẳng Nhàn.
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn ngưng đọng, cây đao bay thẳng đến giữa mày của hắn, tốc độ rất nhanh, gần như là không thể tránh khỏi!
Đương nhiên là hắn cũng không định tránh.
Nếu hắn nghiêng đầu né tránh, vậy Lý Tường sẽ bổ đao xuống, đến lúc đó, cho dù hắn không muốn rời mông khỏi sô pha thì cũng rất khó.
Sau đó hắn khẽ nghiêng người, mở miệng chính mình để đón nhận mũi đao đang đâm tới!
"Làm cái trò gì vậy!?" Trong đầu Lý Tường lóe lên một ý nghĩ, sát ý càng lớn, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chỉ đơn thuần muốn sỉ nhục anh ta trên con đường tự tìm chết, nhất định phải dùng một chiêu duy nhất giết chết hắn thì mới có thể giải hận được!
Lý Tường cảm thấy đao của chính mình giống như đâm phải một ngọn núi, tuy rằng dồn toàn sức lực để đâm thật mạnh, còn vừa mạnh vừa nhanh, nhưng mà một cây đao thì làm sao có thể đâm thủng một ngọn núi!?
Anh ta nhìn vô cùng tập trung, chỉ nhìn thấy hàm răng trắng của Tề Đẳng Nhàn cắn chặt vào mũi đao, cho dù anh ta có dùng lực như thế nào, thì cây đao vẫn không thể nhúc nhích!
"Rắc!"
Mọi người có mặt tại hiện trường ồ lên ngay lập tức.
Đám người trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Dùng miệng để đón đao, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
Thật ra đã từng thấy các đại sư khí công đung răng cắt đứt sắt thép trên các chương trình truyền hình, nhưng những cây đao đó đều đứng yên, còn đây đao thì đang di chuyển, lại đột ngột đâm đến với sức lực như vậy!
Trong miệng Lý Tường phát ra một tiếng gầm giận dữ, ra sức lay động cổ tay, muốn xoay tròn cây đao trong tay, anh ta muốn dùng mũi đao trực tiếp cắt đứt cái miệng của Tề Đẳng Nhàn.
Chẳng qua cơ bắp trên tay anh ta đã phình to méo mó, nhưng cây đao bị Tề Đẳng Nhàn cắn chặt trong miệng vẫn không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, chỉ thấy Tề Đẳng cử động cơ bắp hai bên quai hàm, bỗng dùng sức cắn mạnh!
"Răng rắc!"
Một tiếng vang giòn tan, cây đao của Lý Tường xoay tròn bay khỏi tay anh ta, thế mà trong miệng Tề Đẳng Nhàn lại cắn chặt một nửa mũi đao!
Cảnh tượng này trực tiếp khiến đám người ngạc nhiên, lực cắn của hàm răng có thể mạnh như vậy à? Thế mà có thể cắn đứt cây đao!
Từ An cảm thấy bản thân sắp ngưng thở luôn rồi, gần như là không thể tin vào đôi mắt của chính mình!
Cả khuôn mặt Lý Tường đỏ bừng, không thể tưởng tượng được mà nhìn một nửa cây đao nằm trên mặt đất, cơ thể run rẩy không thể kiềm chế.
Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn không có cảm xúc nào mà dùng đầu lưỡi cuốn lấy một nửa cây đao vào trong khoang miệng, sau đó nhai rộp rộp, mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng từng miếng sắt bị nhai đến méo mó tới mức ê răng phát ra từ trong miệng hắn.
Sau khi nhai mười mấy cái, Tề Đẳng Nhàn mở miệng phun ra, chỉ sau một tiếng phụt, lập tức trên mặt đất có rất nhiều vụn sắt rơi xuống.
Cảnh tượng này khiến tất cả người xem cảm thấy da đầu tê tái dại!
"Hình như công lực của Nhị đương gia đã khủng bố hơn mấy năm trước rất nhiều!" Diệp Phong cảm thấy cả người sởn da gà.
Loại công lực này đã vượt xa phạm trù hiểu biết của anh ta, thật là đáng sợ.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thoáng qua Lý Tường đang đứng ngây ngốc tại chỗ, hắn hỏi anh ta: "Còn muốn thử nữa không?"
Lý Tường nuốt nước miếng ừng ực, không nói ra được bất cứ lời nào.
Tất cả mọi người ở hiện trường cũng bị chiêu thức này của Tề Đẳng Nhàn làm kinh sợ!
Đây rốt cuộc là loại công lực gì mà có thể cắn đứt một cây đao đang lao nhanh đến, còn nhai cây đao này đến nát bét, miệng của hắn không đau à? Miệng của hắn được chế tạo từ hợp kim Titan?
"Từ đà chủ, tôi không đánh nữa!" Lý Tường quay đầu sang một bên, nghẹn khuất nói ra một câu như vậy với Từ An.
Hai người căn bản không phải là người cùng một cấp bậc, người ta ngồi yên không nhúc nhích, nhưng vẫn có thể làm cây đao của chính mình trở nên cùi bắp, chắc là anh ta ý thức được việc thực lực chênh lệch nhau, nếu bây giờ ra nhất quyết ra tay, thì cũng chỉ xấu mặt giống Từ Phi lúc vừa nãy thôi
Mặt Từ An đen như cái đít nồi, loại người lợi hại như Tề Đẳng Nhàn, quả thật là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy trong suốt cuộc đời này!
Rốt cuộc Mã Hồng Tuấn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ông ấy cười ha ha nói: "Xem ra hôm nay người của Từ đà chủ không có cách nào để có thể vượt qua Tề tổng rồi!"
Ánh mắt Từ An lóe lên sự độc ác tàn nhẫn, ông ta nói: "Bây giờ Mã đà chủ nói như thì vẫn còn quá sớm!"
Tề Đẳng Nhàn đã đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Không thú vị, nhanh kết thúc thôi nào. Thời gian không còn sớm, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi."
Lúc này không có ai cảm thấy hắn chỉ đang làm màu.
Người ta thật sự có thực lực, đơn giản là đến Tân Thủ Thôn để bắt nạt những lớn giàu, đây là dáng vẻ bình thường của cao thủ, có gì mà gọi là làm màu!?
Từ An cười dữ tợn nói: "Hoàng Sung, cậu hãy thử thực lực của cậu ta!"
Khi nghe Từ An nhắc đến cái tên này, vẻ mặt của Mã Hồng Tuấn hoàn toàn thay đổi.
"Từ đà chủ, ông nói có thể sử dụng vũ khí, nhưng không nói là được sử dụng súng!" Mã Hồng Tuấn tức giận nói.
Hoàng Sung là một tay súng dưới trướng của Từ An, đồng thời là một nhân vật đáng gờm đã xuất ngũ khỏi bộ đội đặc chủng.
Chương 347 Súng nhanh hơn
Mã Hồng Tuấn hiểu rất rõ những cấp dưới tài giỏi của Từ An, rốt cuộc Từ An cũng là đối thủ của ông ấy.
Mã Hồng Tuấn cũng hiểu rất rõ kẻ tên Hoàng Sung, đây là một cao thủ dùng súng, anh ta từng tạo nên thành tích dùng súng bắn được mười điểm!
Lúc trước khi ông ấy vẫn còn là bộ đội đặc chủng, cũng chỉ là một nhân vật cấp cao trong quận đội nhà nước, nhưng bởi vì cảm xúc nhạy cảm dễ giết người, sau khi bắn chết tám tù binh, ông ấy bị đưa ra toà án quân sự, cuối cùng bị ép xuất ngũ, còn phải ngồi tù suốt nhiều năm.
Sau khi Từ An nghe thấy lời nói của Mã Hồng Tuấn, lập tức khịt mũi khinh thường, lạnh lùng nói: "Ai nói súng không phải là vũ khí? Súng là vũ khí nóng, có vấn đề nào không?"
Mã Hồng Tuấn không kiềm chế được sự tức giận, ông ấy giận dữ nói: "Từ An, ông là đà chủ, đừng không có liêm sỉ như vậy?"
Ngay lúc này Tề Đẳng Nhàn cười ha ha, nói: "Dùng súng? Thú vị lắm! Tôi cảm thấy đây không phải vấn đề, cứ để cậu ta dùng súng thử xem."
Hắn vừa dứt lời, thì đã khiến mọi người ở hiện trường ngạc nhiên!
Ánh mắt của đám người phe Mã Hồng Tuấn nhìn về phía Tề Đẳng giống như đang nhìn một kẻ điên, đừng nói là thằng ranh này cảm thấy bản thân thắng hai đối thủ là đã vô địch thiên hạ, đao súng không thể gây sát thương?
Súng chính là một loại vũ ở thời đại hiện đại hoá, dù cho có là người giỏi đến mức nào thì khi bị bắn chắc chắn sẽ có một cái lỗ đầy máu!
Nếu cậu có Kim Chung Tráo và Áo Giáp Sắt thì có lẽ sẽ có thể đỡ được đòn tấn công của vũ khí lạnh, nhưng muốn đỡ được mấy viên đạn của người ta, vậy chỉ có thể là chuyện không thể nào xảy ra!
"Tề tổng, chuyện này không thể nói đùa được đâu! Dù sao đó cũng là súng, sức người không thể đấu lại, có là trâu thì khi bị súng bắn trúng cũng sẽ ngã xuống!" Mã Hồng Tuấn nóng vội như có lửa đốt.
Nếu Tề Đẳng Nhàn kiên quyết không cho Từ An dùng súng, vậy đám cấp dưới có thể đánh nhau của Từ An cũng sẽ không còn được bao nhiêu, vậy Mã Hồng Tuấn cũng không cần phải lo lắng đến việc bị Từ An chèn ép gây áp lực.
Chẳng qua là bây giờ Tề Đẳng Nhàn lại bảo đối phương cứ dùng súng thử xem, khiến Mã Hồng Tuấn lo sợ không thôi, trên đầu toát ra đầy mồ hôi lạnh.
Tề Đẳng Nhàn bình thản nói: "Cứ dùng súng là vô địch à? Chưa coi phim điện ảnh bao giờ à? Trong vòng bảy bước, nắm đấm nhanh hơn súng."
"..." Suýt chút nữa là Mã Hồng Tuấn đã phun ra một ngụm máu, cậu cũng biết mấy bộ phim điện ảnh đó nữa à?
Mọi người nhìn Tề Đẳng Nhàn, không khỏi ngạc nhiên, bộ dạng này của hắn không giống nói đùa, mà giống như muốn xác định nắm đấm có nhanh hơn súng không!?
Hoàng Sung ôm hai tay đứng trong đám đông, anh ta không nói lời nào, nhưng ánh mắt luôn nhìn chằm chằm về phía Tề Đẳng Nhàn, đáy mắt loé lên sự lạnh lẽo.
Trong giây phút này anh ta bỗng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn rất thú vị, anh ta cũng muốn thử sức người trẻ tuổi vũ lực mạnh mẽ đến biến thái này có thật sự là nhanh hơn súng không!
Từ An cười phá lên, ông ta nói: "Mã phó đà chủ, nếu Tề tổng đã nói như vậy, đồng thời cũng kiên quyết đến thế rồi, vậy không bằng cứ để cậu ta thử sức xem sao!"
Vẻ mặt của Từ Dương cũng trở nên âm trầm, Tề Đẳng Nhàn rất lợi hại, thậm chí là lợi hại hơn cả súng? Anh ta rất muốn xem thử, thằng ranh này khinh người như vậy, không biết hôm nay hắn có bị đánh thành cái sàng không!
"Đến đây, đừng vòng vo nữa." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
"Bằng!"
Hắn chưa kịp nói dứt câu, thì bỗng một tiếng súng vang lên giữa đám người, đám người xung quanh sợ tới mức thét chói tai, trái tim như tan vỡ.
Khi tiếng súng vẫn còn chưa vang lên thì Tề Đẳng Nhàn bỗng nghiêng đầu sang một bên, viên đạn đó gần như là xược qua tóc của hắn, trên không trung có vài sợi tóc tung bay, mang theo mùi vị cháy bỏng.
Trong nháy mắt một chai rượu quý giá ở trên quầy rượu phía sau bể nát, rượu văng tung tóe ở khắp nơi.
Mọi người không khỏi chấn động, đám người nhìn Đông rồi lại nhìn Tây, lúc này mới nhìn thấy Hoàng Sung đang đứng giữa đám người.
Giờ phút này Hoàng Sung đang giơ tay phải lên, chĩa mũi súng về phía Tề Đẳng Nhàn.
"Hoàng Sung, cậu có ý gì!?" Mã Hồng Tuấn tức giận nói.
"Vừa rồi Tề tổng đã nói, chúng tôi có thể ra tay bất cứ lúc nào, cũng không thể không được đánh lén." Hoàng Sung đâp lại với vẻ mặt không cảm xúc.
Mã Hồng Tuấn bị những lời này làm cứng họng, khuôn mặt đỏ bừng, ông ấy có chút bực bội, dùng súng thì thôi, đằng này còn chơi đánh lén, quả nhiên là không nói võ mồm mà!
Tề Đẳng Nhàn vẫy tay không chút để bụng, lạnh nhạt nói: "Những gì tôi là sự thật, muốn đánh lén cũng được, dùng súng cũng không sao."
Mã Hồng Tuấn không dự đoán được Tề Đẳng Nhàn sẽ nói như vậy, ông ấy mở to đôi mắt, tức giận đến phun máu, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói nên lời.
Từ An cười ha ha nói: "Không sai, quả thật là vừa rồi Tề tổng có nói như vậy! Hoàng Sung, cậu không cần phải khách khí, từ từ thưởng thức năng lực của Tề tổng."
Nhưng bây giờ trong lòng ông ta đã nặng trĩu.
Dù sao phát súng không báo trước lời nào của Hoàng Sung lúc nãy cũng đã bị Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng né tránh.
Một phát súng không có bất cứ báo động nào như vậy, cho dù là chiến binh trải qua trăm trận đánh, e rằng cũng bị phát súng đó bắn trúng.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại có thể nhẹ nhàng né tránh phát súng bắn lén đó.
Hoàng Sung tách khỏi đám đông, chậm rãi bước ra, trong tay cầm một khẩu súng ngắn P250, anh ta nói: "Không ngờ vừa rồi anh lại có thể tránh được, tôi vốn nghĩ rằng phát súng đó có thể giết chết anh!"
Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn không cảm xúc cầm tờ quảng cáo của một quán rượu đêm, hắn trực tiếp vứt xuống mặt đất.
Sau đó hắn dùng hai chân dẫm lên tờ quảng cáo.
"Anh có ý gì?" Hoàng Sung thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi ngẩn người, anh ta nhíu mày hỏi.
"Tôi sẽ đứng trên tờ giấy này tránh khỏi viên đạn của cậu! Nếu hai chân rời tờ giấy này thì coi như tôi thua." Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói.
Sau khi Hoàng Sung nghe thấy lời này, anh ta càng ngây người, gần như không thể tiếp tục duy trì khí chất lạnh lùng, anh ta khiếp sợ nói: "Anh đang nói gì vậy? Anh muốn đứng trên tờ giấy này để tránh viên đạn của tôi?"
Mọi người lần lượt hít sâu một hơi lạnh, đám người dùng ánh mắt nhìn kẻ điên mà nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn.
Chiều dài của tờ giấy này chỉ có 30 cm, chiều rộng cũng chỉ hơn 20 cm, cả đôi chân đứng lên trên là gần như không còn đường sống.
Thế mà Tề Đẳng Nhàn lại muốn đứng trên tờ giấy này để tránh viên đạn của Hoàng Sung, hơn nữa nếu hai chân rời khỏi tờ giấy này thì cứ coi như là hắn đã thua?
Điều kiện như vậy không khỏi quá điên cuồng!
Hoàng Sung dùng súng, Tề Đẳng Nhàn trốn khắp phòng, như vậy thì không khác nhau là mấy, nhưng hắn lại muốn đứng yên một chỗ để tránh đạn, quả thật là khiến người ta không dám tin.
"Không sai." Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nkis.
Bây giờ hân cực kỳ tin vào vũ lực của chính mình, hơn nữa cũng muốn đung phương thức này để kích thích bản thân không ngừng, khiến bản thân càng ngày càng tiến bộ.
Từ sau khi trò chuyện với Dương Quan Quan về bối cảnh của chính mình trong quá khứ, thì ngọn lửa báo thù trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt, thế nên trong lúc bất tri bất giác đã trở nên nóng vội hơn không ít.
Từ An cười to nói: "Được được được, nếu Tề tổng dám đưa ra điều kiện, thì đương nhiên chúng tôi đây sẽ không thể không đồng ý!"
"Tôi đồng ý, tôi vô cùng tôn trọng thực lực của Tề tổng, thế nên Hoàng Sung nhất định phải dùng hết sức lực để đối phó với cậu!"
"Ha ha ha ——"
Đương nhiên Từ An rất mong muốn Tề Đẳng Nhàn tiếp tục tìm đường chết.
Mã Hồng Tuấn tức giận đến mức suýt chút nữa đã dậm chân tại chỗ, mắt thấy sắp nắm chắc phần thắng lợi, kết quả là Tề Đẳng Nhàn lại từ mình tìm con đường chết, còn muốn thử thách khó khăn là đứng trên tờ giấy để viên đạn của người ta!?
"Mẹ nó, đúng là bị bệnh tâm thần!" Mã Hồng Tuấn nhịn không được mà thầm mắng trong lòng, tức giận chịu không nổi.
Hoàng Sung hít sâu một hơi, sau đó đứng yên trước mặt Tề Đẳng Nhàn, cách đứng bảy bước nói: "Anh nói trong vòng bảy bước, nắm đấm nhanh hơn súng."
"Vậy tôi sẽ tôn trọng anh, hơn bảy bước."
"Thì súng sẽ nhanh hơn."
Sau khi nói xong lời này, anh ta khẽ mỉm cười, đôi mắt nhìn chăm chú vào các chỗ hiểm trên người Tề Đẳng Nhàn, giống như là đang suy nghĩ nên bắn viên đạn vào nơi nào.
Chương 348 Nắm đấm nhanh hơn súng
Tề Đẳng Nhàn làm màu dựa vào mấy bộ phim điện ảnh —— Trong vòng bảy bước, nắm đấm nhanh hơn súng.
Thế nên Hoàng Sung rất tôn trọng Tề Đẳng Nhàn, đứng cách hắn bảy bước, sau khi nói xong, anh ta còn lùi về sau một bước.
Bây giờ là cách tám bước.
Nếu cách tám bước thì đương nhiên súng sẽ nhanh hơn.
Súng nhanh hơn thì Tề Đẳng Nhàn sẽ gặp nguy hiểm.
Trên gương mặt Từ An lộ ra nụ cười hài lòng, quả thật là Tề Đẳng Nhàn rất mạnh, đông thời hắn cũng rất cuồng vọng, nhưng mà nếu ngông cuồng trước mặt một tay súng thiện xạ như vậy thì đúng là quá khinh người.
Từ Dương xoa tay, ước gì Hoàng Sung có thể bắn chết Tề Đẳng Nhàn ở trên đương trường, giải nỗi uất hận trong lòng anh ta.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu, cảm thấy Hoàng Sung rất hiểu chuyện, cũng thật sự tôn trọng anh ta.
"Khẩu súng P250 này của cậu có tổng cộng mười hai viên đạn, vừa rồi cậu đã bắn mất một viên đạn. Thế nên bây giờ cơ hội của cậu chỉ còn lại mười một viên đạn đó." Tề Đẳng Nhàn đứng trên tờ giấy quảng cáo, lạnh nhạt nói.
Hoàng Sung gật đầu trịnh trọng, nói: "Đúng vậy."
Sau đó anh ta bắt đầu điều chỉnh lại trạng thái của chính mình.
Một tay súng ưu tú, thì cần phải biết điều chỉnh trạng thái của mình một cách hiệu quả, khi chuẩn bị nổ súng, anh ta nín thở ngay lập tức, để cơ thể có thể tiến vào trạng thái ổn định nhất.
Mã Hồng Tuấn không khỏi nuốt nước miếng đầy khó khăn, ông ấy chỉ cảm thấy cổ họng nóng rát ngứa ngáy, Tề Đẳng Nhàn đưa ra quyết định to gan như vậy, không khỏi khiến ông ấy cảm thấy lo lắng e sợ.
Cho dù có là Diệp Phong người luôn tin tưởng Tề Đẳng Nhàn, vào giờ phút này cũng không khỏi đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, thầm nghĩ: "Quả thật là Nhị đương gia càng ngày càng to gan, thế mà lại dùng phương thức như vậy để khiêu chiến một tay súng thiện xạ!"
"Tên Hoàng Sung này là một bộ đội đặc chủng xuất ngũ cấp cao của quân đội nhà nước, có rất nhiều kinh nghiệm giết người bằng súng thật đạn thật trên chiến trường."
"Hơn nữa cậu ta đã đoạt giải nhất trong mấy cuộc thi đấu bắn súng, kỹ thuật bắn súng vừa nhanh vừa chính xác."
Vũ khí thường dài để cầm tay, theo Tề Đẳng Nhàn quan sát, loại vũ khí gọi là súng này dài như vậy cũng là dùng để cầm tay, nhưng mà dài quá mức rồi.
Còn về đạn hạt nhân thì đã vượt qua phạm trù của con người, đó coi là một vấn đề khác.
Sau khi Hoàng Sung điều chỉnh xong trạng thái của chính mình, lập tức anh ta mỉm cười nói với Tề Đẳng Nhàn: "Chuẩn bị đi."
"Đến..." Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa nói dứt câu, thì đã giật mình, một tiếng xoẹt vang lên, cánh tay phải khẽ co rút.
Một viên đạn suýt chút nữa đã ghim vào cánh tay hắn nếu hắn không rụt cánh tay về ngay lập tức.
Quả nhiên là động tác của Hoàng Sung rất nhanh, tốc độ của viên đạn vừa rồi, đúng là vượt xa dự kiến của Tề Đẳng Nhàn.
Hoàng Sung thấy cảnh tượng như vậy, đồng tử co rụt lại, lập tức anh ta chuyển họng súng của mình sang bên khác, nhắm vào cánh tay trái của Tề Đẳng Nhàn, anh ta bóp còi vang lên một tiếng bằng!
Trong lúc anh kéo ta kéo còi, viên đạn vẫn chưa bị bắn ra, thì Tề Đẳng Nhàn đã rút cánh tay trái trở lại, phát súng lần này lại bị hắn tránh thoát một lần nữa.
Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn liên tục tránh thoát được hai phát súng của Hoàng Sung nhanh như chớp, mọi người nhịn không được mà trợn mắt há hốc mồm.
Đây còn là người nữa à? Ngay cả súng cũng bắn không trúng?
Đương nhiên là Tề Đẳng Nhàn không thể nhanh hơn tốc độ bay của viên đạn, chẳng qua là hắn nhanh hơn người dùng súng mà thôi.
"Bằng!"
Hoàng Sung nhắm vào chân trái của Tề Đẳng Nhàn mà bắn không chút do dự!
Nháy mắt chân trái của Tề Đẳng Nhàn giống như đã biến mất khỏi không khí, trực tiếp co lên trên eo.
Liên tục bắn trượt ba phát súng, khiến Hoàng Sung không khỏi nhíu mày, thậm chí trong lòng còn có một loại cảm giác trống vắng, rõ ràng là đã nhắm ngay mục tiêu, nhưng lần nào đối phương cũng có thể tránh thoát.
"Bằng! Bằng! Bằng!"
Hoàng Sung liên tục bắn ra ba phát súng, ba phát súng này đều nhắm chính xác vào ngực của Tề Đẳng Nhàn!
Ngực là vị trí dễ trúng đích nhất, bởi vì diện tích trúng đạn khá lớn.
Cơ thể Tề Đẳng Nhàn khẽ di chuyển, trong lúc mơ hồ, mọi người nhìn thấy hắn nghiêng qua bên trai một góc 60°, sau đó trở về chỗ cũ trong nháy mắt.
Cảnh tượng này đã vượt qua kiến thức vật lý, thậm chí là cả Newton cũng phải bật nắp quan tài lên để quan sát sự đáng nghi này.
"Bằng!"
Thêm một phát súng vẫn nhanh như chớp.
Phát súng này của Hoàng Sung giống như là đang chơi trò bắn súng.
Cánh tay anh ta run rẩy, sau đó bỗng trở nên căng thẳng trong nháy mắt, ngừng thở, chuẩn bị kéo cò.
Nhắm chính xác vào đầu của Tề Đẳng Nhàn.
"Phát súng này chắc chắn sẽ trúng... Anh rất giỏi, nhưng vẫn sẽ bị phát súng này của tôi bắn chết, đúng là rất đáng tiếc!" Trong lòng Hoàng Sung loé lên một ý nghĩ, nhịn không được mà thở dài thay cho Tề Đẳng Nhàn.
Sau khi tiếng súng vang lên, mọi người nhìn thấy cái đầu của Tề Đẳng Nhàn đã biến mất.
"Ha ha ha, một phát súng cũng có thể khiến cái đầu biến mất nửa à?"
"Viên đạn này làm bằng thứ gì vậy? Một phát súng có thể làm cái đầu của người ta biến mất?"
"Không biết nữa, vừa rồi tôi không nhìn thấy máu và não văng ra..."
Một vài người không kiềm được mà bật cười ha ha, cảm thấy rất vui khi phát súng của Hoàng Sung có thể bắn trúng cái đầu chó của Tề Đẳng Nhàn, thậm chí lực bắn mạnh đến mức cái đầu cũng biến mất.
Nhưng cũng có số ít người cảm thấy nghi ngờ, bởi vì vừa rồi bọn họ không nhìn thấy cảnh tượng máu và não văng khắp nơi.
Trong lòng Hoàng Sung có một loại cảm giác trống trải, điều này khiến anh ta phải lắc đầu, phát súng này của mình vẫn chưa bắn trúng hắn.
"Phụt!"
Tề Đẳng Nhàn bỗng chui cái đầu ra ngoài.
Chẳng qua là lúc nãy hắn chui đầu vào ngực mà thôi, nếu nhìn thử thì bản thân giống như đã bị chặt đầu.
"Chuyện này..."
Cảnh tượng này khiến mọi người cảm thấy rất ma quái, thậm chí có chút đáng sợ, giống như đang xem một bộ phim ma kinh dị.
Người bình thường nào có năng lực chui rúc đầu vào ngực?
Kích thích như khi bạn đang đi trên một con đường không rõ lý do, bỗng nhiên trước mặt có người xoay đầu lại một góc 180°.
Hoàng Sung thả tay xuống chậm rãi, anh ta không bóp còi, tuy rằng khẩu súng trong tay anh ta vẫn còn đạn nhưng anh biết rõ mấy phát súng tiếp theo của chính mình, chắc chắn sẽ không bắn trúng Tề Đẳng Nhàn.
Hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn vẫn đứng yên trên tờ giấy quảng cáo đó giống như khi nãy, thậm chí còn không dịch sang mặt đất bên cạnh dù chỉ một chút.
Hắn làm theo đúng như lời mình nói, tuyệt đối sẽ không rời khỏi tờ giấy quảng cáo này.
Mọi người cảm thấy vô cùng phấn khích, trận đấu này còn đặc sắc hơn hai trận đấu lúc nãy!
Sắc mặt Từ An vô cùng khó coi, ông ta trầm giọng nói: "Hoàng Sung, cậu còn đợi cái gì nữa? Cậu vẫn còn đạn, mau nổ súng giết chết cậu ta ngay!"
Nhưng Hoàng Sung lại lắc đầu, anh ta nói: "Đà chủ Từ, ông vẫn không nhìn thấy rõ cảnh tượng lúc nãy à? Súng của tôi không bắn trúng anh ta."
Nháy mắt gương mặt Từ An trở nên trắng bệch, mọi không nhịn được mà run rẩy, biểu cảm trên khuôn mặt khó coi gần chết.
Rốt cuộc ông ta không còn biện pháp để duy trì dáng vẻ và cảm giác áp bách của người đứng đầu như lúc vừa nãy.
Mã Hồng Tuấn cười ha ha, ông ấy lớn tiếng nói: "Quả nhiên Tề tổng là anh hùng vô song, ngoài bảy bước, thì cũng không thể làm được gì! Hay lắm hay lắm!"
Đôi mắt sáng như có ngôi sao đang bốc lên, bối cảnh của Tề Đẳng Nhàn không lớn, bản lĩnh của chính hắn cũng khiến người ta chú ý tới.
Một người đàn ông như vậy rất dễ hấp dẫn được phái nữ.
Sau khi Hoàng Sung tháo băng đạn của mình ra, sau đó anh ta trút từng viên đạn rơi xuống đất, còn dư lại bốn viên đạn.
"Tôi thua rồi, tôi tâm phục khẩu phục bản lĩnh của Tề tổng!" Hoàng Sung hít sâu một hơi rồi nói.
Sau khi nói xong câu này, anh ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy ngạc nhiên.
Mọi người cùng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Thua thì thôi, tại sao còn phải quỳ?
Hoàng Sung là người dưới trướng của Từ An, trông thấy Hoàng Sung quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn, quả thật là càng khiến Từ An mất mặt.
"Hoàng Sung, cậu đang làm gì!?" Từ An tức giận tới mức không kiềm chế nổi mà hỏi anh ta.
Chương 349 Xin nhận tôi làm đồ đệ
"Thua thì thua, quỳ làm gì?"
Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ mặt tràn đầy sự ngạc nhiên, không còn cách nào khác chỉ đành lắc đầu.
Chẳng qua là Hoàng Sung nói rất nghiêm túc: "Xin Tề tổng nhận tôi làm đồ đệ!"
Mọi người lấy lại tinh thần, thì ra tên này muốn bái sư!
Từ An suy sụp ngồi xổm trên mặt đất, Hoàng Sung là tướng tài đắc lực của ông ta, thế mà bây giờ lại dám ở ngay trước mặt ông ta, bái Tề Đẳng Nhàn làm sư, vậy ông ta còn thể diện nào để mà sống nữa đây? Đồng thời cũng khiến ông ta có một loại cảm giác đau nhói vì mất phụ tá đắc lực!
Không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại nói với vẻ vô cùng khó chịu: "Tại sao tôi phải thu nhận cậu làm đồ đệ?"
Không có ai ngờ tới việc Tề Đẳng Nhàn sẽ nói ra một câu như vậy.
Hoàng Sung cũng không đoán được Tề Đẳng Nhàn sẽ nói như vậy.
Dù sao anh ta cũng là một người có thực lực, nếu có thể nhận anh ta làm đồ đệ, cũng coi như có một người trợ lực.
"Tôi có thù muốn báo!" Hoàng Sung ngẩn người, nghẹn đến mức cả mặt đỏ bừng, sau đó mới kích động nói.
Tề Đẳng Nhàn không cảm xúc nói: "Chuyện này liên quan đến tôi à!?"
Hoàng Sung trợn tròn mắt, có ai từ chối người khác như vậy à?
Dựa theo kịch bản, thì hắn phải hỏi là, có thù gì muốn báo?
Sau đó, anh ta sẽ kể mối hận thù sâu nặng của chính mình, tiếp theo đối phương sẽ xúc động nhận anh ta làm đồ đệ?
"Nếu anh không nhận tôi làm đồ đệ, vậy tôi không đứng lên!" Hoàng Sung ấm ức nói.
"Vậy thì cậu cứ quỳ." Tề Đẳng Nhàn nhún vai, chẳng quan tâm mà thôi.
Mọi người ồ lên, không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại từ chối một người tài cấp cao như Hoàng Sung, dù sao trước đây người ta cũng là một bộ đội đặc chủng cấp cao của quân đội nhà nước, nếu nhận anh ta thì có thể làm được rất nhiều chuyện.
Kết quả là Tề Đẳng Nhàn trực tiếp từ chối một cách vô tình.
Từ An căm hận liếc nhìn Hoàng Sung, hôm nay cảm thấy thể diện của bản thân đã mất sạch bởi vì thằng ranh này.
Mã Hồng Tuấn không kiềm được mà nhỏ giọng nói: "Tề tổng, Hoàng Sung là người rất có bản lĩnh, nếu cậu nhận cậu ta làm đồ đệ, để cậu ta dốc sức phục vụ cho cậu, thì chắc chắn rất tuyệt!"
Tề Đẳng Nhàn không vui nói: "Tôi có nhận đồ đệ không, hình như là không có liên quan đến thiếu đà chủ Mã? Nếu ông thích, thì để cậu ta bái ông làm sư đi!"
Mã Hồng Tuấn nghẹn đỏ cả mặt vì câu nói này của hắn, chỉ cảm thấy tên đứng trước mặt này đúng là khiến người ta tức chết mà không cần đền mạng, ông ấy vì tốt cho hắn, hắn lại khiến ông ấy đầy một bụng tức.
Chính mình có ý tốt suy nghĩ cho hắn, kết quả là lại bày ra vẻ mặt thờ ơ như vậy, đúng là khiến người ta tức chết mà.
"Nếu không phải vì tôi đánh không lại cậu, khẳng định tôi sẽ đánh thành đầu chó!" Trong lòng Mã Hồng Tuấn bực bội oán giận, im lặng lui về sau.
Diệp Phong nghĩ thầm: "Thiếu đà chủ Mã không hiểu rõ con người của Nhị đương gia, kỹ năng giỏi nhất của Nhị đương gia là giễu cợt người khác."
Người hiểu rõ tính cách của Tề Đẳng Nhàn như Diệp Phong, căn bản sẽ không lên tiếng vào lúc này, đến lúc đó người khó coi vì bị giễu cợt chính là mình.
Tề Đẳng Nhàn đá văng tờ giấy quảng cáo dưới chân, quay đầu nói với Từ An: "Còn người có thể chiến đấu nữa không? Một người giỏi nhất, chứ đừng làm lãng phí thời gian của tôi."
Nếu lúc trước hắn nói những lời này, thì khẳng định sẽ bị mọi người chế nhạo, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện vô cùng thần kỳ của hắn, không có ai hé răng nói nửa lời.
Thế nào là toàn năng, đây chính là toàn năng!
Đứng trên một tờ giấy quảng cáo nho nhỏ nhưng vẫn có thể tránh được bay phát đạn, quả thật là siêu nhân!
Từ An quay đầu nhìn thoáng qua đám cấp dưới của mình, chỉ thấy bọn họ đều sợ hãi rụt rè, lập tức ông ta cảm thấy rất thất vọng.
Hiển nhiên là thực lực của Tề Đẳng Nhàn đã làm những này sợ hãi, không có ai bước lên phía trước.
"Chúng ta đường đường là phân đà Long Môn, thế mà lại bị một thằng ranh trẻ con này đánh đến mức không có người dám ra mặt!?" Trong lòng Từ An chỉ cảm thấy hoang đường, tức giận tới mức không đứng dậy nổi, chỉ có một loại cảm giác bất lực.
Ông ta siết chặt nắm đấm, sau đó vứt điếu xì gà xuống đất, đứng dậy với gương mặt tối sầm: "Chúng ta đi thôi!"
Sau khi nói xong lời này, ông ta vung tay lên, đi về phía cánh cửa đầu tiên.
Nhóm cấp dưới của Từ An liếc mắt nhìn nhau, sau đó cúi gầm mặt đầy nhục nhã, đi theo phía sau ông ta rời khỏi nơi này.
Tiếng cười sang sảng của Mã Hồng Tuấn vang vọng toàn bộ quán bar ngay lập tức, ông ấy lớn tiếng nói: "Đà chủ Từ, ông khoan hãy đi!"
Lập tức bước chân của Từ An trở nên loạn choạng, suýt chút nữa đã té ngã xuống mặt đất.
Nếu hôm nay không nhờ Tề Đẳng Nhàn, thì công ty vật liệu xây dựng Hồng Mã của Mã Hồng Tuấn sẽ phải đóng cửa, sau đó ông ta có thể từ từ chỉnh đốn Mã Hồng Tuấn.
Đến lúc đó, ông ta có thể từng bước xâm chiếm thế lực phía sau của Mã Hồng Tuấn, có thể đá Mã Hồng Tuấn ra khỏi phân đà, từ đó ông ta sẽ hoàn toàn trở thành người nắm giữ quyền tổ chức trọng.
"Nhất định phải tìm cách diệt trừ Tề Đẳng Nhàn, nghe nói thiếu đà chủ Văn Tư Thuận phân đà Long Môn ở Thượng Hải là một thiếu niên tài giỏi, đồng thời còn bái Nham Toái Lưu một đại tông sư ở nước Bành Kiệt làm thầy, tuy rằng chỉ mới 30 tuổi, nhưng đã có thể xông pha khắp Đông Nam!"
"Không bằng chúng ta mời thiếu đà chủ Văn Tư Thuận đến đây, để cậu ta đối phó Tề Đẳng Nhàn?"
Gương mặt Từ Dương âm trầm, anh ta nói với cha của mình.
Đôi mắt Từ An phát sáng ngay lập tức, ông ta nói: "Ý tưởng này không tồi! Bây giờ bên phân đà Long Môn ở Thượng Hải đang đấu tranh giành quyền lực vô cùng kịch liệt, chúng ta đề nghị điều kiện với Văn gia, mời Văn Tư Thuận đến đây để giúp đỡ, khẳng định là cậu ta sẽ không từ chối."
Thính lực của Tề Đẳng Nhàn rất kinh người, thế mà có thể nghe được hai cha con Từ An và Từ Dương thảo luận muốn mời ai đó về để đối phó với hắn.
Nhưng mà đối với hắn mà nói thì cũng không sao, tới đây thì càng tốt.
Một người tới giết một người, hai người tới thì giết hai người.
Lúc này Hoàng Sung vẫn còn đang quỳ, cố chấp muốn Tề Đẳng Nhàn nhận anh ta làm đồ đệ.
Tề Đẳng Nhàn không muốn quan tâm, vỗ mông chuẩn bị rời khỏi đây.
Mã Hồng Tuấn giữ hắn lại, ông ấy nói: "Tề tổng à, đừng vội đi như thế, lúc này chúng ta mới hoàn thành việc lớn, không ăn mừng một bữa à? Tôi có gọi vài cô gái đến đây, cùng uống vài ly đi."
Tề Đẳng Nhàn xua tay nói: "Thôi, tôi không thấy hứng thú."
Lập tức Mã Hồng Tuấn nói với giọng điệu vô cùng đáng tiếc: "Vậy thì tiếc quá, mấy cô gái đó là con lai giữa Hoa quốc và Tuyết quốc, mới vừa đến công ty của tôi để tìm chỗ nương tựa, còn tươi mới vẫn chưa được ai hưởng thức."
"Hả?" Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, dừng bước chân.
"Để tôi gọi người chở Tề tổng về." Mã Hồng Tuấn nói.
"Thôi, dù sao đây cũng là ngày đầu tiên tôi gặp Mã tổng, không thể làm mất vui như vậy."
"Nếu Mã tổng đã nhiệt tình mời tôi như vậy, tôi chỉ đành ở lại chung vui!"
"Tôi không quan tâm đến những cô gái lai đó, chủ yếu là muốn uống rượu thôi."
Trên mặt Tề Đẳng Nhàn lộ ra nụ cười xán lạn, xoay người nắm lấy tay Mã Hồng Tuấn.
Mã Hồng Tuấn sửng sốt ngay lập tức, sau đó cười phá lên, ông ấy nói: "Được được được, hôm nay có thể chiêm ngưỡng tửu lượng cao của Tề tổng!"
Trương Nhu đứng ở một bên không khỏi nhẹ nhàng hừ một hơi từ lỗ mũi, cô ta khịt mũi khinh thường: "Đàn ông đều là một loại chim!"
Diệp Phong lúng túng nói: "Tiểu Nhu, em đừng vơ đũa cả nắm như vậy!"
Vừa ngồi xuống không được bao lâu, Mã Hồng Tuấn đã gọi các cô gái ra ngoài, một nhóm người đẹp da trắng chân mặc váy ngắn và mang tất chân màu đen, khuôn mặt xinh đẹp lanh lợi như có thể véo ra nước.
Có thể nói là xinh đẹp hơn những Hot girl nổi tiếng trên mạng rất nhiều, kết hợp với vẻ đẹp cổ điển của con gái Hoa quốc, cộng thêm dáng người cao gầy và tính cách của con gái Tuyết quốc, quả thật là rất hoàn hảo.
"Hai cô ngồi xuống bên cạnh Tề tổng đi, từ từ uống với Tề tổng hai ly!"
"Tề tổng là quý nhân của Mã Hồng Tuấn này, có ơn lớn vô cùng!"
"Sau này Tề tổng có chuyện gì thì chỉ cần nói một tiếng."
Mã Hồng Tuấn cười nói sang sảng, duỗi tay chỉ hai cô gái xinh đẹp nhất ngồi xuống bên cạnh Tề Đẳng Nhàn.
Chương 350 Kính một ly
“……”
Hoàng Sung đã yên lặng bò lên thân nhìn Tề Đẳng Nhàn, lộ ra vẻ mặt không biết nói gì, cảm thấy phong phạm cao nhân của đối phương đã biến mất trong nháy mắt.
Tề Đẳng Nhàn biết ý tưởng của hắn, có lẽ là đến để dạy dỗ hắn.
Ai nói phong phạm của cao nhân là cứ phải bắt chẹt người khác, có thể hay không bình thường như này?
"Tới đây, anh Tề, lần đầu gặp mặt chúng ta kính ngươi một ly! Hy vọng sau này có thể được giúp đỡ nhiều hơn!" Người con gái trẻ tuổi cao gầy bên cạnh mang theo thái độ làm khách cầm chén rượu lên tới kính rượu Tề Đẳng Nhàn.
Mã Hồng Tuấn cười nói: "Anh Tề thích không? Nếu là thích, hôm nay có thể đưa đi."
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Thích hay không cũng không quan trọng, hôm nay ta tới chủ yếu là để uống rượu."
"Hiểu rõ, hiểu rõ." Mã Hồng Tuần liên tục nói.
Có nhiều gái đẹp như vậy có tên đàn ông nào không nghĩ đến uống rượu sao?
Không thể không nói, giá trị cùng dáng người của con lai thật đúng là có thể làm nhiều người bình thường đổ gục ngay lập tức. Vẻ đẹp kết hợp Trung ngoại này không phải dựa vào thay đổi là có thể được.
"Tề tổng, theo hiểu biết của ta, Từ An cũng không phải dạng người nguyện ý bỏ qua chuyện gì!"
"Lần này ít nhiều nhờ ngươi ra tay, lúc này mới có thể giữ được vật liệu xây dựng cho Hồng Mã ta."
"Ngươi phải cẩn thận bị hắn trả thù!"
Mã Hồng Tuần cầm chén rượu chạm với Tề Đằng Nhàn sau đó nhắc nhở nói.
Tề Đằng Nhàn ngữ khí điềm đạm nói: "Ta vừa mới nghe được bọn họ đang tính tìm người đối phó ta."
Mã Hồng Tuấn kinh ngạc hỏi: "Bọn họ tìm ai?"
Tề Đằng Nhàn lắc đầu trả lời: "Không biết, dù sao là ai thì cũng không quan trọng."
Mã Hồng Tuấn dừng một chút, lúc này dù chỉ một chút hắn cũng không cảm thấy Tề Đằng Nhàn đang khoác lác, người ta là chim sẻ mổ mông trâu, thực lực rất mạnh nên căn bản không cần thổi.
Tể Đằng Nhàn tiếp tục nói: "Ta vừa nghe được một chút, hình như là chuẩn bị mời một người nào đó ở ma đô."
"Ma đô sao?" Lông mày Mã Hồng Tuấn nhíu lại, sau cả người run sợ.
Diệp Phong cũng không khỏi trần giọng nói: "Sẽ không phải là mời người ở chi nhánh Long Môn tại ma đô chứ? Ta nghe nói thiếu chủ của chi nhánh Long Môn Cấu Tứ Thuận có thể được gọi là thiếu niên tông sư, là cao thủ có thể quét ngang vùng duyên hải Đông Nam."
Mã Hồng Tuấn sắc mặt nghiêm túc nói: "Đúng vậy, hắn chính là một siêu cấp thiên tài thực thụ, bái đại tông sư Nham Toái Lưu làm thầy, cả người vũ lực vô cùng cao."
Diệp Phong nhắc nhở Tề Đằng Nhàn: "Nếu như thật sự mời Cấu Tứ Thuận đến, Nhị đương gia ngài vẫn nên làm một chút tâm ý nhỏ, người này đoán chừng không yếu hơn ngài."
Tề Đằng Nhàn tự nhiên biết trên thế giới không thiếu thiên, cũng biết núi cao còn có núi cao hơn, chỉ là, hắn cũng không quan tâm.
Hắn được dạy qua, tâm luôn tự tin vô địch là quan trọng nhất.
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Các người không thấy mấy em gái này xinh đẹp sao?"
"Tất nhiên là có." Mã Hồng Tuấn và Diệp Phong sửng sốt, không hiểu tại sao Tề Đẳng Nhàn hỏi bọn hắn một câu không liên quan như vậy.
Tề Đẳng Nhàn hỏi tiếp: "Chân không dài sao?"
"Dài!" Hai người họ lại được một phen bất ngờ.
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Nếu có mấy em gái đẹp như vậy, tại sao còn muốn nói những chuyện làm mất hứng?
Hai người im lặng không còn biết nói thêm cái gì.
Lại uống rượu thêm một lúc sau, điện thoại Tề Đẳng Nhàn vang lên, hắn nhìn thấy người gọi ghi là "Phúc bá" nên lập tức đồng ý.
A Phúc nghe được bên kia đã nghe máy, vội vàng nói: "Tề tổng, có chuyện cần ngươi giúp đỡ."
Tề Đẳng Nhàn nhìn đồng hồ, lúc này đã rạng sáng, tìm hắn sớm như vậy rốt cuộc có chuyện gì?
Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Làm sao vậy Phúc bá?"
"Tiểu thư vẫn luôn làm việc, vừa rồi chảy máu mũi, ta khuyên cô nghỉ ngơi ngơi nhưng cô ấy không nghe, ngươi nhanh qua đây khuyên một chút đi!" A Phúc vô cùng lo lắng nói ra.
Hướng Đông Tình là một người cuồng công việc, đặc biệt thời gian gần đây, làm việc vô cùng cố chấp có chút kỳ lạ, chưa thấy cô ấy chợp mắt dù chỉ một ngày.
Hôm nay từ sau khi trở về vẫn luôn làm việc không ăn cơm, cũng không ngủ.
Lúc A Phúc định đưa cho cô nước ấm thì phát hiện máu mũi cô đang chảy ra.
Nhưng Hướng Đông Tình cũng chỉ lau đi sau đó tiếp tục làm việc.
A Phúc khuyên một hồi, nước mắt cũng đã rơi xuống nhưng Hướng Đông Tình không nghe, vẫn như cũ làm theo ý mình.
Hắn không còn cách nào đành gọi cho Tề Đẳng Nhàn.
Dù sao Tề Đẳng Nhàn là người đầu tiên Hướng Đông Tình đưa tới nhà ăn cơm.
Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: "Cô ta muốn tìm chết vậy cứ để cô chết đi!"
A Phúc suýt chút nữa thì khóc, nói: "Tề tổng, ta xin ngươi, giúp ta lần này đi. Nếu có người có thể khuyên cô thì người đó nhất định là ngươi."
Tề Đẳng Nhàn không khỏi thở dài: "Được rồi, Phúc bá, ngươi chờ một lát, ta bây giờ đến."
Nói xong Tề Đẳng Nhàn bỏ chén rượu trên tay xuống.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Mã tổng, Diệp Phong, ta có việc ở chỗ khác, hai người cho xe đưa ta đi một lát."
"Tề tổng phải đi rồi sao? Sao không uống thêm hai ly nữa đi?" Cô gái hỗn huyết kéo tay Tề Đẳng Nhàn nói.
Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt nói: "Lần sau."
Mã Hồng Tuấn nhìn bộ dạng của Tề Đẳng Nhàn trong lòng bội phục, đây mới là dáng vẻ của người thật sự làm chuyện lớn, lúc chơi có thể thoải mái nhưng khi có chuyện chính có thể lập tức bỏ tất cả để đi làm việc, có dụ dỗ cũng không được.
Hai cô gái xinh đẹp kia không khỏi thất vọng, Tề Đẳng Nhàn rõ ràng là đại lão đáng giá nịnh bợ, vốn tưởng rằng hôm nay có có hội nịnh bợ để đi lên nào ngờ người ta lúc này lại muốn rời đi.
Cô gái này trong mắt như toát ra ngôi sao, cười nói: "Lưu số điện thoại nha, lần sau ta lại mời ngài uống rượu."
"Có duyên gặp lại, ta và Mã tổng là bạn, nếu có cơ hội gặp được thì nói tiếp." Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng trả lời.
Hai cô gái xinh đẹp càng thêm thất vọng, phương thức liên lạc cũng không lấy được, đây là bị vứt bỏ rồi sao?
Mã Hồng Tuấn cười nói: "Về sau lúc ta mời Tề tổng uống rượu sẽ gọi hai ngươi tới, đừng thương tâm."
Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, Mã Hồng Tuấn cùng Diệp Phong cũng vội vàng đưa tiễn.
Chờ đến khi hắn hoàn toàn lên xe, Mã Hồng Tuấn đứng ở chỗ một gốc cây.
Diệp Phong cười ha hả hỏi: "Mã tổng thấy thế nào? Có đánh giá gì không?"
"Người này,..." Mã Hồng Tuấn chéo chép miệng, cười khổ nói.
Vừa mới nghe Tề Đẳng Nhàn nói phải rời đi, mỹ nữ hỗn huyết lúc đáy đã giữ lại, hắn còn tìm cớ nói gì chủ yếu đến là uống rượu, kết quả bây giờ có việc phải đi, hai cô gái xinh đẹp kia muốn xin phương thức liên lạc, hắn trực tiếp không cho.
Mã Hồng Tuấn xem những hành động này, hai cô gái xinh đẹp như vậy đưa tới cửa hắn từ chối không được có lẽ sẽ đi làm việc chính trước nhưng tại sao không cho phương thức liên lạc.
Tề Đẳng Nhàn ngồi xe đi tới nhà Hướng Đông Tình.
A Phúc chờ ở cửa, nửa đêm nhiệt độ không khí giảm mạnh, vô cùng lạnh.
Ông ấy đứng ở cửa ôm hai tay dậm chân liên tục, run bần bật nhìn thấy vậy, Tề Đẳng Nhàn thấy có chút đau lòng.
"Hướng Đông Tình cũng quá kỳ cục, vậy mà để cho ông nhọc lòng vì cô như vậy, đi dạy dỗ lại cô." Tề Đằng Nhàn hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa xe đi ra.
A Phúc nhìn thấy Tề Đằng Nhàn lập tức đi lên, nói: "Tề tổng, nhanh nhanh nhanh, cùng ta đi vào trong."