-
Chương 156-160
Chương 156 Thông thạo
Lực uy hiếp của Lý nhị thúc rõ mười mươi, chỉ bước một bước bình thường thôi cũng đã cho người ta cảm giác áp lực ngột ngạt đến nghẹt thở!
Trong lòng Lý Vân Uyển bất giác lo lắng thay cho Tề Đẳng Nhàn.
“Anh Tề đúng là không biết chữ ‘sợ’ viết như thế nào, với ai cũng bày ra vẻ cứng đầu như thế.” Lý Vân Uyển cười khổ trong lòng.
Khi mọi người ai cũng sợ dáng vẻ đáng sợ này của Lý Nhị thúc thì Tề Đẳng Nhàn lại bình thản như không, chỉ thiếu mỗi việc nói ra câu ‘có thế thôi à’.
“Thanh niên gan dạ là chuyện tốt nhưng không biết giữ mồm giữ miệng thì là tự tìm đường chết!” Lý Nhị thúc lạnh lùng nói.
Ông ta đi về phía trước một bước, oanh một tiếng, sàn bê tông bị giẫm sụp xuống, cả bãi đậu xe như đang rung chuyển.
“Ông ta là con người sao? Sao lại mạnh như thế được? Đạp một cái, có khi thép cũng phải móp luôn ấy?”
“Đây là nhân vật đứng thứ hai của Lý Gia Quyền sao? Thật đáng sợ! Không biết luyện tập kiểu gì nữa.”
“So đấu với hạng người này đúng là ngu mà, mau chóng quỳ xuống đầu hàng còn hơn.”
Đám quần chúng hết cả hồn, bọn họ thấy chú hai Lý đã không phải là con người bằng da bằng thịt nữa mà là người sắt mặc chiến giáp thép.
Gương mặt Dương Văn Khải cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên hâm mộ, nói: “Không ngờ sức mạnh của chú hai đã đạt đến trình độ này, không biết sức mạnh của Lý lão đại đã ở mức độ nào?”
“Bố tôi mạnh hơn chú hai một chút.” Khóe môi Lý Thiên Lạc khẽ cong lên, đắc ý vô cùng: “Cậu Dương không cần lo, chú hai của tôi ra tay thì hôm nay là ngày tàn của thằng nhãi ngông cuồng này.”
Dương Văn Khải khẽ gật đầu: “Lát nữa chắc tôi phải kể lại Lý Gia Quyền mạnh đến mức nào cho bố tôi nghe để ông ấy giúp nhà cậu khếch trương danh tiếng!”
Tề Đẳng Nhàn khoát tay bảo Lý Vân Uyển đứng né sang một bên tránh bị đánh lây.
“Đến, để tôi xem thằng nhãi như cậu có bản lĩnh gì mà kiêu ngạo như thế!” Chú hai Lý hừ lạnh, vào thế đánh.
“Được thôi ông già, tôi cũng muốn xem thử ông có bản lĩnh gì mà hống hách như thế.” Tề Đẳng Nhàn cười như không cười tiến về phái trước, hai tay cũng giơ lên.
Chú hai Lý nhún người tấn công như mũi tên lao đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, đầu tiên là một cú đấm!
Tề Đẳng Nhàn đứng im không nhúc nhích, bàn tay phẩy nhẹ một cái đã có thể đánh lệch cú đấm của chú hai Lý.
Sau khi đánh hụt một đấm, chú hai Lý cũng không ngạc nhiên gì, thân mình chuyển hướng, hai nắm đấm cũng thay đổi, ngón tay co quắp biến thành hổ quyền như con mãnh hổ đang rình mồi!
“Mã hình biến thế kết hợp với tinh hoa của Lý Gia Quyền, thú vị!” Tề Đẳng Nhàn tán thưởng một câu.
Chiêu lần này là mãnh hổ xuống núi!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại ra chiêu mãnh hổ lên núi – bát cực quyền, mãnh hổ giẫm nát núi!
‘Bốp! Bịch!”
Hai nắm đấu chạm vào nhau tạo ra tiếng vang long trời lở đất, mọi người đều thấy màng nhỉ đau nhức, sàn bê tông dưới chân hai người cũng nứt ra.
Sau khi chạm vào quyền cước của Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt chú hai Lý không khỏi thay đổi, sức mạnh của đối phương cứng rắn mạnh mẽ dọa người.
“Rõ là bát quái chưởng nhưng sao có thể mạnh như vậy?” Trong đầu chú hai Lý như có một tia chớp lóe lên, không kịp suy nghĩ gì mà vội nói ‘Hộ Tâm Chùy’.
Khuỷu tay của Tề Đẳng Nhàn đã đánh đến, Bát Cực lấy nắm đấm thế cây thương, một quyền này như một cây thương đâm đến!
‘Hộ Tâm chùy’ của chú hai Lý đánh ra, đập thẳng vào khuỷu tay của Tề Đẳng Nhàn. ‘Bốp’, ông ta tái nhợt, liên tiếp lùi về sau ba bước.
Quần chúng vây xem thấy thế thì mặt mày sượng trân. Chú hai Lý bị Tề Đẳng Nhàn đánh lùi? Sao có thể?
Lúc này, bọn họ không tin vào mắt mình!
Chú hai Lý luyện Lý Gia Quyền, còn theo thầy học nghệ Hình Ý Quyền mấy năm, nổi danh quyền pháp mạnh mẽ bá đạo nhưng lần này lại thua?
Nụ cười của Lý Thiên Lạc cũng cứng ngắc, sau đó trầm giọng nói: “Chắc chắn là do chú hai tôi đang nhường, nếu không thì Tề Đẳng Nhàn không thể đánh lui đâu.”
Dương Văn Khải cũng nói: “Tôi cũng thấy thế, chứ cái tên khố rách áo ôm này sao có thể ăn được tông sư như chú hai Lý chứ?”
Còn chưa dứt lời thì Tề Đẳng Nhàn đã tiến lên phái trước, anh dùng Bát Quái bộ nhưng tay lại ra thế ‘Mã Hình pháo’.
Vừa đến gần động tác của anh lập tức thay đổi, cơ thể như ngựa phi nước đại, ba quyền liên tiếp đùng đùng đùng hướng đến như pháo nổ!
‘Hít...Sao nắm đấm của thằng nhãi này mạnh như thế? Chẳng lẽ tôi đã già, đến tuổi sợ trai tráng rồi?” chú hai Lý ngạc nhiên.
Sau khi liên tiếp chặn ba quyền, ông ta có cảm giác gan đang ẩn ẩn đau.
Khi đánh xong ba quyền, Tề Đẳng Nhàn cũng bắt chước chú ba Lý thay đổi Hổ Hình quyền nhưng Hổ Hình quyền này không theo Hình Ý mà theo Hồng Quyền!
“Hổ xoay người? Chẳng phải thằng nhãi này luyện Bát Quái chưởng à?” Chú hai Lý muốn chửi người.
Hai nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn trên dưới tung bay, mạnh mẽ dữ dội. Mỗi cú đâm đều mang theo gió xé khiến mặt chú hai Lý đau rát.
Điều này khiến chú hai có cảm giác khổ không nói nên lời.
‘Vù!’
Tề Đẳng Nhàn thu nắm đấm lại, liên tục chuyển bước sang trái ba bước, xoay qua sườn đối phương, ba chưởng thẳng tiến!
“Kiền Tam Liên của Bát Quái chưởng?” Chú hai Lý không ngờ Tề Đẳng Nhàn biến đổi chiêu thức nhanh như vậy, không một chút trì hoãn.
Tựa như anh thông thuộc hai loại quyền pháp hoàn toàn khác nhau ấy.
Ba chưởng này, chú hai Lý ngăn được hai chưởng nhưng chưởng còn lại không thể chặn, xuyên qua cánh tay ông ta, đánh thẳng lên mũi ông ta!
‘Bốp!’
Mũi chú hai Lý sụp xuống, tuyến lệ bị kích thích, hai mắt rươm rướm không nhìn rõ nữa.
Ngay lúc này, Tề Đẳng Nhàn vọt về ohias trước, giơ nắm đấm giáng trời đánh thẳng vào khuôn mặt già nua của chú hai Lý!
‘Phụt!’
Chú hai Lý phun máu, trong đó còn có mấy cái răng, cả người bay lên, té xuống đất.
Tề Đẳng Nhàn thu hai tay lại, đút vào túi quần, thản nhiên nói: “Không tệ, có thể chơi nhiều chiêu với ông như thế, tôi đây rất vừa lòng.”
Sau khi nghe được câu đó, chú hai Lý tức phát run, phụt thêm một tiếng, phun thêm một ngụm máu tươi!
Ông ta đường đường là Nhị đương gia của Lý Gia Quyền vậy mà bị một tên tiểu bối đánh bại còn bị đối phương chế nhạo. Bây giờ ông ta chỉ muốn chết quách cho xong.
“Hả?”
“Mắt tôi mù à? Chú hai Lý thua trận?”
“Giỡn cái gì thế? Người kia là ai mà có thể đánh bại chú hai Lý?”
“Nhân vật mạnh thứ hai Lý Gia Quyền lại thua trong tay một tên vô danh tiểu tốt? Quá kỳ lạ, không dám tin!”
Vẻ mặt của Dương Văn Khải cũng cứng đờ, thậm chí anh ta còn thấy tay chân mình cứng ngắc.
“Vậy, bây giờ vấn đề đến rồi đây...”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn Dương Văn Khải, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng trong mắt đã không còn chút kiên nhẫn nào.
Vấn đề của anh đương nhiên không phải đánh giá kỹ thuật nhà nào mạnh hơn.
“Rốt cuộc thì cậu có xin lỗi hay không?”
Hỏi xong, ánh mắt Tề Đẳng Nhàn nhắm thẳng vào mặt Dương Văn Khải.
Chương 157 Thư ký chủ tịch tỉnh
Mọi người nhìn rõ biểu cảm trên mặt Tề Đẳng Nhàn, thậm chí còn hiểu nếu Dương Văn Khải nói chữ ‘không’ thì nửa bên mặt kia cũng có thể bị sưng luôn.
Dùng quyền thế chèn ép, người ta không sợ!
Dùng vũ lực thì đánh không lại người ta!
Đến nước này thì còn có thể làm gì?
Bây giờ Dương Văn Khải còn có suy nghĩ lấy di động ra, lên mạng tra cách công lược. Gặp phải lưu manh phải làm sao? Online chờ, gấp!
Đối mặt với loại lưu manh cấp cao này, một cậu chủ nhà chủ tịch tỉnh như anh ta cũng bó tay.
“Thằng khốn, mày dám đánh người ngay giữa đường, làm chú hai của tao bị thương lại còn uy hiếp cậu Lý?”
“Mày tưởng mày biết đánh nhau là muốn làm gì thì làm à?”
Lý Thiên Lạc gào to, chắn trước mặt Dương Văn Khải.
Anh ta biết bây giờ anh ta phải thể hiện bản thân, như thế thì mới có thể khiến Dương Văn Khải quan tâm đến Lý Gia Quyền nhiều hơn, tương lại mới có thể càng phát triển.
Dù cho giờ đây anh ta cũng sợ hãi.
Ngay lúc này, một chiếc Volkswagen với biển số là một dãy số 0 dừng lại. Dương Văn Khải thấy chiếc xe này thì mắt sáng lên, anh ta nói: "Thư ký Ngô đến rồi!"
Thư ký Ngô đương nhiên là thư ký của chủ tịch tỉnh Dương Lệnh Quang.
Thư ký Ngô bước xuống xe trông rất văn nhã hiền lành, người tâm bốn mươi tuổi.
“Thư ký chủ tịch tỉnh cũng nghe tiếng gió rồi?”
Thấy thư ký Ngô đến, mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Xem ra lần này Tề Đẳng Nhàn chuốc họa lớn rồi. Đập xe dự phòng của chủ tịch tỉnh, kinh động thư ký của người ra, lần này tiêu thật rồi!
Dù lưu manh đến mứa nào? Giỏi đánh nhau thì sao chứ?
Nơi này là Hoa quốc.
Dân không đấu lại quan!
Là thư ký của lãnh đạo đứng đầu một tỉnh Đông Hải, thư ký Ngô có thể điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát tỉnh Đông Hải chỉ với một cuộc điện thoại, xử lý tên ngông cuồng như Tề Đẳng Nhàn chẳng phải chỉ là chuyện chỉ mấy phút đồng hồ thôi sao?
“Chuyện gì vậy? Tại sao chiếc xe này lại bị đập?” Bí thư Ngô đi đến, nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz bị đập nát thì sững sờ ngay tại chỗ.
Ông chưa bao giờ tưởng tượng đến một ngày chiếc xe dự phòng của chủ tịch tỉnh bị đập thành từng mảnh!
Dương Văn Khải bước tới, nói: "Thư ký Ngô, ở đây có một tên điên, anh ta dắt bạn gái đến ăn vạ!”
"Ăn vạ không được thì quay sang buộc tội tôi kỹ năng lái xe kém, nói tôi muốn đâm chết họ."
"Sau đó, họ bắt tôi phải trả tiền, nhưng tôi không muốn nên đã đập xe tôi!”
“Chú xem chuyện này phải giải quyết thế nào đây?”
Nghe những lời này, sắc mặt thư ký Ngô lập tức trầm xuống, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện như vậy sao?”
Lý Vân Uyển nghe thế thì nóng lòng muốn đi lên giải thích nhưng bị Tề Đẳng Nhàn cản lại.
“Giảng đạo lý với cái loại này cũng uổng công vô ích thôi.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Đây là thư ký của chủ tịch tỉnh, không giống cậu ấm như Dương Văn Khải, người ta có thực quyền đó!" Lý Vân Uyển sợ hãi hỏi.
Tề Đẳng Nhàn không nói gì, chỉ là cười lạnh hai tiếng. Anh là một tên khốn liều mạng, nếu có người muốn lợi dụng thế lực để chèn ép anh thì anh đây sẽ không chỉ ngồi im chờ chết.
Từ xưa đến nay, Nho giáo lấy văn nói chuyện, hiệp lấy võ quyết định. Nếu thật sự động đến điểm mấu chốt của anh thì không thể tránh việc đi một bước giết mười người, quét sạch kẻ vướng chân.
“Là ai làm? Đứng ra cho tôi!" Thư ký Ngô lạnh lùng quát.
“Là tôi làm.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói, tiến lên một bước.
Trên mặt Dương Văn Khải lộ ra một tia cười lạnh, anh dám đánh anh ta, lại còn đập phá xe. Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của Tề Đẳng Nhàn!
Lý Thiên Lạc cũng cảm thấy lần này Tề Đẳng Nhàn chết chắc rồi. Thư ký Ngô là thân tín của chủ tịch tỉnh Dương, quyền lực to lớn, một cú điện thoại có thể khiến Tề Đẳng Nhàn chết không có chỗ chôn.
Có điều, lúc thư kí Ngô nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, lại hơi sửng sốt một chút, hắn không nổi giận như bọn họ tưởng tượng.
“Hả? Xin hỏi, ngài chính là ngài Đẳng Nhan sao? Là nhị đương gia nhà tù U Đô sao?” Sắc mặt thư kí Ngô căng thẳng, khách sáo hỏi lại.
“Là tôi, có vấn đề gì không?” Tề Đẳng Nhàn nhìn thư kí Ngô, dáng vẻ vương hầu ngạo nghễ, ung dung, cho dù là Hoàng đế tới cũng không có gì để cho hắn phải kinh sợ cả.
Có gì mà sợ cơ chứ?
Quyền lực vốn dĩ tồn tại để phục vụ nhân dân mà.
Nói trắng ra là, trong mắt hắn thì chính phủ cũng chỉ giống như bất động sản mà thôi, không có nhiều ông lớn ở sau chống lưng thì cũng không có tác dụng gì cả.
Người cầm quyền, là người phải làm phục vụ, chứ không phải tác oai tác quái dọa người.
Dương Văn Khải cười gằn, nói: “Thư kí Ngô, nhiều lời với lại người cặn bã như hắn để làm gì? Anh gọi người đến bắt thẳng hắn vào trong tù ngồi là được, dạy dỗ hắn ta làm sao để làm người.”
Thư kí Ngô lạnh giọng: “Câm mồm, nơi này không có chỗ cho anh lên tiếng.”
Dương Văn Khải hơi sửng sốt, kinh ngạc!
Từ trước đến giờ thư kí Ngô đều rất khách sáo với anh ta, nhưng mà hôm nay lại vì một người không quen biết mà trở mặt với anh ta sao?
Anh ta cũng biết là thư kí Ngô là người thân tín bên cạnh ba mình Dương Lệnh Quang, nếu như cãi nhau với anh ta chắc chắn mình không được lợi gì.
“Không đúng, thư kí Ngô, người này chính là tên ác đồ đó. Đánh anh Dương, còn đập xe, còn ra tay đánh lén chú Hai tôi, đánh người khác bị thương nữa…” Lý Thiên Lạc vội vàng bước lên nói.
“Anh đang dạy tôi làm việc đấy à?” Thư kí Ngô quay đầu nhìn Lý Thiên Lạc, lạnh mặt chất vấn.
Lý Thiên Lạc bị nhìn đến mức có cảm giác hít thở không thông, vội vàng cười nói: “Không dám, không dám! Tôi nào dám dạy thư kí Ngô làm việc cơ chứ?”
Thư kí Ngô quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, sau đó bỗng nở nụ cười, nói: “Tôi là thư kí của chủ tịch Dương Lệnh Quan, đặc biệt tới mời anh Tề.”
Lời này vừa dứt, cả hiện trường lập tức bùng nổ.
Chủ tịch Dương Lệnh Quan biết Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa còn cố ý phải thư kí của mình tới đón hắn?
Đầu óc Dương Văn Khải cũng ngơ ra, người này có lai lịch gì cơ chứ? Sao lại có thể để ba mình đích thân bảo thư kí tới mời hắn?
Hai ngôi sao nhỏ kia lúc nảy run lẩy bẩy đứng lên, bọn họ vừa nãy nói không ít những lời khó nghe, lúc này rất sợ bản thân mình bị sờ đến.
“Tìm tôi làm gì?” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng hỏi.
“Tôi cũng không biết, nói là có chuyện rất quan trọng.” Thư kí Ngô cười nói.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu một cái, nói: “Không đi, tôi ở đây còn có chuyện chưa giải quyết xong.”
Hắn vừa nói những lời này, mọi người lại tiếp tục kinh hãi.
Con mẹ nó, chủ tịch tỉnh đó, quyền cao chức trọng, để cho thư kí mình tự mình tới mời người, vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại nói không đi?
Phải kiêu ngạo đến mức nào mới nói ra được những lời như này cơ chứ?
“Đồ khốn, ba tao đã bảo thư kí Ngô đến mời mày rồi, mày dám không nể mặt à?” Dương Văn Khải giận dữ nói.
“Chủ tịch tỉnh thì không phải là người à? Hơn nữa, là ông ta mời tôi. Tôi đi hay không là chuyện của tôi.” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Chuyện của chúng ta vẫn chưa giải quyết xong.”
Lý Vân Uyển nhìn Tề Đẳng Nhàn, chỉ cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng. Mê lực của người đàn ông này, cũng không chỉ nằm ở bối cảnh to lớn đằng sau.
Hắn coi nhẹ chính quyền, khí chất ngạo nghễ, tất cả mọi thứ đều làm cho người khác mê mẩn. Trên thế giới này có mấy người không bị khuất phục trước quyền lực cơ chứ? Có mấy người có thể coi thường quyền lực?
Dù sao, những người ở chỗ này không một ai không bị những lời nói của Tề Đẳng Nhàn làm cho kinh ngạc, vậy mà lại có người… không coi chủ tịch tỉnh ra gì?
Thư kí Ngô lập tức quay đầu nhìn về phía Dương Văn Khải: “Cậu Dương, cậu làm gì để anh Tề không hải lòng?”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Anh ta muốn lái xe đụng tôi, tôi vả vào mồm anh ta, đập xe anh ta, chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Nếu như thư kí Ngô không hài lòng, có thể thử ra mặt cho anh ta.”
Chương 158 Hống hách
Nếu anh ta không hài lòng thì có thể ra mặt giúp hắn!
Nghe đi, đây là lời mà con người sẽ nói sao?
Những người chung quanh không khỏi trợn tròn mắt, người này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào cơ chứ, hay là đầu óc có bệnh, thế mà dám nói chuyện như vậy với thư ký của Tỉnh trưởng?!
Dương Văn Khải cả giận nói: “Ngông cuồng!”
Ngô bí thư vậy mà lại xoay đầu nhìn Dương Văn Khải, trầm giọng nói: “Dương thiếu gia, xem ra Tỉnh trưởng bề bộn công việc nên bỏ bê việc dạy dỗ cậu.”
“Cậu dám lấy xe dự phòng của Tỉnh trưởng đi ở ngoài này, còn đấu đá lung tung suýt nữa đụng vào người, có biết chuyện này sẽ mang lại ảnh hưởng tồi tệ gì đến Tỉnh trưởng không?”
“Ngay lập tức, xin lỗi Tề tiên sinh mau!”
“Nếu không tôi sẽ nói chuyện này cho Tỉnh trưởng, ông ấy chắc chắn không dễ dàng tha thứ cho cậu đâu!”
Dương Văn Khải bị Ngô bí thư nói đến mữ sửng sốt cả người, tiếp đó cả kinh nói: “Cái gì? Anh để cho tôi xin lỗi hắn?”
“Nói đùa cái gì vậy? Dương Văn Khải tôi lại đi xin lỗi một con chó sao?”
“Ngô bí thư, đầu óc anh có phải bã đậu không thế?!”
Ngô bí thư giận dữ, vung tay tát vào mặt Dương Văn Khải một phát mạnh.
Anh ta mặc dù chỉ là thư ký của Tỉnh trưởng, nhưng lại vô cùng thân mật với Tỉnh trưởng, Tỉnh trưởng coi anh ta là tâm phúc của mình.
Anh làm việc rất có chừng mực, cho nên vốn không hề lo lắng cái bạt tai này của mình có thể gây nên chuyện không tốt gì.
“Anh...” Dương Văn Khải ngạc nhiên, ôm lấy mặt mình, vô cùng khiếp sợ nhìn Ngô bí thư.
Hai tiểu minh tinh cũng đang run lẩy bà lẩy bẩy, những chuyện như này họ cũng không dám nhiều lời.
Lý Thiên Lạc bên kia cũng giả bộ như không trông thấy cái gì cả.
Ngô bí thư mặt đen nói: “Hôm nay, nếu cậu không xin lỗi Tề tiên sinh, tôi sẽ gọi điện thoại ngay cho cha của cậu, để ông ấy tự mình tới xem, xem cậu đã làm ra chuyện tốt gì!”
Vừa nói chuyện, Ngô bí thư vừa lấy ra điện thoại di động, xem ra là định gọi thật.
Dương Văn Khải nghĩ đến người cha nghiêm khắc của mình, không khỏi run run người, sau đó cắn răng gật đầu, nói: “Ngô bí thư, anh làm tốt lắm, ép tôi phải nói xin lỗi với người ngoài, tôi nhớ kỹ rồi!”
Trong khi nói chuyện, Dương Văn Khải đã quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, nói: “Thật xin lỗi, chuyện hôm nay là do tôi làm sai!”
“Thái độ gì vậy?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi.
“Cậu...” Dương Văn Khải giận tím mặt, hận xé xác người trước mắt này ra, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Ngô bí thư, chỉ có thể kiềm chế lửa giận trong lòng mình.
Hít sâu hai cái, Dương Văn Khải mới quay về phía Tề Đẳng Nhàn nói: “Tề tiên sinh, vô cùng xin lỗi, chuyện ngày hôm nay đều là do tôi không đúng, xin cậu tha thứ cho tôi.”
Lần này, thái độ của anh ta thành khẩn hơn rất nhiều, ngữ khí cũng hòa hoãn không ít.
Tề Đẳng Nhàn biết rõ lời xin lỗi này không phải lời thật lòng của người này, nhưng mà lười dây dưa, phất phất tay, nói: “Cứ như thế đi!”
Dương Văn Khải hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói: “Chúng ta đi thôi!”
Anh ta dắt theo hai tiểu minh tinh rời khỏi hiện trường, mặc kệ chiếc xe bị Tề Đẳng Nhàn đập bể.
Lý Thiên Lạc thấy đến cả Dương Văn Khải cũng phải ảo não rời đi như vậy, cũng không dám nói thêm gì nữa, đỡ chú hai Lý rời khỏi nơi này.
“Lần này thật là mất mặt mà!” Trong lòng Lý Thiên Lạc hận muốn nhỏ máu.
“Công lực của Tề Đẳng Nhàn này không hề tầm thường...” Lý Nhị thúc ho khan nói, nội tạng vẫn còn đang đau đớn.
Lý Thiên Lạc trầm giọng nói: “Mặt mũi của Lý gia chúng ta hầu như đã bị tên súc sinh kia làm cho mất hết rồi, nhất định phải nghĩ biện pháp lấy lại danh dự mới được! Đến lúc đó, nói không chừng phải mời phụ thân của tôi ra tay!”
Chú hai Lý nói: “Có anh cả ra tay, tất nhiên là chắc chắn chín phần mười rồi.”
Sau khi bọn họ rời đu, người vây xem thấy không còn náo nhiệt để xem cũng nhao nhao rời đi.
Lý Vân Uyển nhẹ nhàng thở ra, sự việc chỉ cần nhẹ nhàng như thế đã được giải quyết? Thật đúng là ngoài ý muốn mà!
Nhưng mà Tề Đẳng Nhàn có quan hệ với Tỉnh trưởng lúc nào vậy? Khiến Tỉnh trưởng phải phái thư ký đi mời hắn đến!
Ngô bí thư cười ha hả nói: “Tề tiên sinh, mời ngài đi theo tôi đến gặp Tỉnh trưởng tiên sinh?”
“Hôm nay không có hứng cho lắm, để ngày khác đi!” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt trả lời, rồi kéo Lý Vân Uyển đi mất.
Lý Vân Uyển không khỏi cảm thấy lúng túng, người ta dù gì cũng là bí thư của Tỉnh trưởng, cứ thất hứa như vậy có vẻ không ổn lắm đâu?
Nhưng mà cô cũng không nên nói thêm cái gì, chỉ có thể quay đầu lại cười áy náy với Ngô bí thư.
Ngô bí thư cũng sững sờ, sau đó đẩy đẩy mắt kính của mình, kinh ngạc nói: “Hống hách như vậy sao? Hắn rốt cuộc có lai lịch gì đây?”
Tề Đẳng Nhàn một câu không có hứng lắm đã đuổi Ngô bí thư về, sau kho nghe xong lời Ngô bí thư nói, Dương Lệnh Quang không khỏi ngạc nhiên.
“Tỉnh trưởng, giám ngục này rốt cuộc lai lịch gì thế? Một giám ngục cấp hai thôi mà lại có dáng vẻ như vậy sao!” Ngô bí thư cười khổ hỏi.
“Tôi cũng không biết nữa... Nhưng mà, hắn là người mà phía trên chỉ đích danh muốn tôi mời được.” Dương Lệnh Quang cũng không hiểu lắm.
Ngô bí thư kinh ngạc nói: “Phía trên?!”
Dương Lệnh Quang trầm giọng nói: “Đại Nguyên soái của Bộ chiến tranh, Phó Phong Vân tiên sinh.”
Ngô bí thư sau khi nghe được cái tên này thì lại càng giật mình hơn, Phó Phong Vân vậy mà là nhân vật đứng đầu Hoa quốc, hơn nữa có vô số công lao hiển hách, có thể gọi là trụ cột của quốc gia.
“Để tôi gọi cho Phó lão trước đã...” Dương Lệnh Quang có chút bất đắc dĩ nói, lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại.
Phó Phong Vân sau khi nghe điện thoại đã hỏi: “Tiểu Dương à, tôi rất nhanh sẽ đến Trung Hải thành phố rồi. Cậu tìm được người cho tôi rồi à?”
Dương Lệnh Quang cười khổ nói: “Phó lão, người thì tìm được rồi, nhưng hắn nói tâm trạng không tốt, không muốn tới tới gặp tôi... Phụ lòng nhờ vả rồi!”
Phó Phong Vân nghe xong, không khỏi ngẩn người, không nghĩ tới Tỉnh trưởng như Dương Lệnh Quang cũng không mời nổi người về?
Xem ra, nhị đương gia nà Sở Vô Đạo sùng bái quả nhiên có chút năng lực!
Nếu là người không có năng lực thì sẽ không hành động tuỳ hứng như thế được.
Phó Phong Vân rất rõ ràng ngục giam U đô có đặc biệt hệ thống của bọn họ, hơn nữa được trưởng từ Tề gia quản lý mãi suốt từ năm đó, nhưng ông không nghĩ tới, Tề Đẳng Nhàn so với phụ thân của hắn có khi không hề kém cạnh.
“Không sao hết, một lần không mời được thì mời lại là được rồi.”
“Đến Lưu Bị cũng phải mời ba lần mới đến, bị thất hứa một lần không tính là gì.”
“Mời mấy lần chắc chắn sẽ có lúc tâm trạng hắn tốt.”
Phó Phong Vân ngữ khí lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ ở lại thành phố Trung Hải thêm mấy ngày, cậu mau chóng mời người cho tôi là được.”
Dương Lệnh Quang lập tức nói: “Phó lão yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng xử lý việc này ổn thoả!”
Sau khi cúp điện thoại, Dương Lệnh Quang thở dài ra một hơi, rồi quay đầu nhìn sang với Ngô bí thư nói: “Tề Đẳng Nhàn kia có tính tình thế nào?”
“Ừmm... Tính tình của hắn....” Ngô bí thư cảm thấy một lời khó nói hết, nhưng lại không tiện nói chuyện của Dương Văn Khải ra.
“Như thế nào?” Dương Lệnh Quang hỏi.
“Chắc hẳn không phải là người dễ chung sống.” Ngô bí thư cười khổ nói, có chút bất đắc dĩ.
Dương Lệnh Quang gõ nhẹ một vào bàn, nói: “Anh đi điều tra điều tra tư liệu của hắn đi, để tôi bớt chút thời gian, tự mình đi gặp hắn.”
“Dù sao cũng là người mà Phó lão muốn gặp, tôi nếu mà không làm được thì có chút không có năng lực rồi!”
“Anh để bớt công việc gần đây xuống đi, tập trung làm chuyện này!”
Ngô bí thư gật đầu một cái, nói: “Đã rõ thưa Tỉnh trưởng!”
Bây giờ Tề Đẳng Nhàn đã mang theo Lý Vân Uyển trở về Vân Đình sơn trang, chyện khác, hắn cũng không muốn quan tâm.
Vì cái gì mà Dương Lệnh Quang muốn gặp hắn, hắn cũng đoán được, hơn phân nửa là do Sở Vô Đạo gây nên.
Chương 159 Từ bị động sang chủ động
Những chuyện xảy ra trong hôm nay đương nhiên có ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của người ta.
Nhưng mà, Lý Vân Uyển vẫn đi đến hầm rượu đi lấy mấy chai rượu vang ra, tiếp đó thuận tay làm mấy món đồ nhắm ngon miệng, cũng không quan tâm cứ uống rượu như vậy có nghẹn hay không, sảng khoái là được rồi.
“Tề sir, tôi rất hiếu kì nha, rốt cuộc phải gặp nhân tài thế nào anh mới cảm thấy kính trọng vậy?” Lý Vân Uyển nhịn không được hỏi.
“Thượng đế toàn trí toàn năng.” Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một chút, sau đó thản nhiên nói.
Lý Vân Uyển ngẩn người, cảm thấy người này chẳng giống người tín ngưỡng đạo Cơ Đốc gì cả.
“Hôm nay anh đúng là chẳng để lại cho người ta chút mặt mũi nào.” Lý Vân Uyển cười khổ nói.
“Là do bọn họ không cần mặt mũi trước, như thế thì tôi để lại mặt mũi cho họ làm gì?” Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, trên mặt đầy sự khinh thường.
Lý Vân Uyển giơ ly lên cụng vào ly của hắn, thuận thế dịch cái mông đến bên cạnh hắn ngồi, cười tủm tỉm nói: “Dáng vẻ chẳng sợ ai này của anh thực ra có chút đẹp trai đấy, gì cũng không sợ.”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Khi cô nghĩ thông suốt thì cũng không có gì đáng sợ, trước đó tôi cũng cảm thấy người ta làm quan lớn thật đáng sợ, nhưng mà bây giờ thì cảm thấy cũng chỉ có như vậy thôi.”
“Dùng lời của Kant (là Immanuel Kant: chi tiết search google nhé) nói thì là trên thế giới này chỉ có hai thứ có thể đả động đến tâm hồn của tôi.”
“Một là vũ trụ mênh mông ở trên đầu, một là chuẩn mực đạo đức cao thượng trong lòng mỗi người.”
Lý Vân Uyển và Tề Đẳng Nhàn ở chung càng lâu lại càng phát hiện ra hắn không đơn giản, không chỉ đơn thuần là có vũ lực, có bối cảnh, từ hành vi của hắn cũng có thể nhìn ra được hắn là người có tu dưỡng từ bên trong.
Khi đang nói chuyện, tay của Tề Đẳng Nhàn không tự chủ được mà rơi trên chân của Lý Vân Uyển.
Lý Vân Uyển cười ha ha nói: “Nếu như lúc nói lời này, tay của anh thành thật một chút, có khi tôi sẽ tin đó!”
“Á? Tay của tôi sao lại ở chỗ này thế? Xin lỗi, xin lỗi nhé...” Tề Đẳng Nhàn thu tay lại, làm bộ nói.
Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, cũng không lâu lắm vỏ chai rượu đã chiếm nửa cái bàn trà.
Khi mà men say lên đến đầu, Lý Vân Uyển nhịn không được hỏi: “Anh nói xem, nếu Mộng Mộng biết chúng ta cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, uống rượu đến bây giờ thì sẽ nghĩ như nào?”
Tề Đẳng Nhàn không đáp lại, buồn bực cúi đầu uống một ngụm rượu.
Lý Vân Uyển nhịn không được đạp hắn một cái, nói: “Đang hỏi anh mà!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô cảm thấy cô ấy sẽ nghĩ như thế nào? Cô với cô ấy có quan hệ tốt hơn tôi nhiều, sao lại hỏi tôi?”
“Tôi cũng không biết cô ấy liệu có tức giận nhiều không, với cả cô ấy đã nói qua rồi, cô ấy không thèm anh, tôi mà thích thì sẽ đưa cho tôi luôn... Ha ha ha...” Lý Vân Uyển nhịn không được cười to.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi cảm thấy có chút phiền muộn, sau đó nghe thấy Lý Vân Uyển nói: “Nếu có một ngày, cô ấy đổi ý, để anh quay về ở cùng với cô ấy, anh sẽ làm thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong thoáng sửng sốt.
Lý Vân Uyển thấy hắn không nói lời nào, cũng buồn bực theo, chân nhỏ nhẹ nhàng đạp vào đùi vài cái, u oán nói: “Đồ không có lương tâm, đến cả lời nói dối cũng không thèm nói!”
Tề Đẳng Nhàn lấy lại tinh thần,lắc lắc cái đầu có hơi choáng, tay phải vươn ra, mô phỏng động tác nắm tay bằng năm ngón, hung ác nói: “Chỉ có trẻ con mới lựa chọn, tôi sẽ chọn hết!”
“Hả?!”
Lần này đến lượt Lý Vân Uyển trợn tròn mắt, vừa khóc vừa cười vừa đạp hắn một phát.
Tề Đẳng Nhàn cũng không biết mình đã uống bao nhiêu rượu, hắn chỉ là cảm thấy cùng Lý Vân Uyển ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm uống rượu thật vui vẻ, vừa uống vừa nói chút chuyện.
Ngủ một giấc đến sáng sớm ngày thứ hai, mở mắt ra, phát hiện hai người cùng chen trên một cái ghế salon, trên mặt bàn là một đống vỏ chai rượu.
“Đệt, lại thêm một lần không bằng cầm thú, thế này cũng quá mất mặt rồi!” Tề Đẳng Nhàn phát hiện đêm qua lại không có phát sinh cái gì, không khỏi nhíu mày một cái.
Đang muốn đứng dậy, lại phát hiện Lý Vân Uyển như bạch tuộc đang cuốn lấy người hắn.
Đợi đến khi hết choáng váng, hô hấp của Tề Đẳng Nhàn dần dần trở nên dồn dập, cộng thêm việc Lý Vân Uyển ôm chặt lấy hắn, cho nên cái phản ứng tự nhiên không hề chính nhân quân tử đến vô cùng tự nhiên.
Thế là, Tề Đẳng Nhàn quyết định làm nốt việc hôm qua muốn làm mà không làm được.
Lần này, hắn cho ra một kết luận là… Người thì dễ nhìn, mà sờ thử thì cũng rất tốt!
“Đùa giỡn lưu manh hả?” Lý Vân Uyển vậy mà lại mê mang mở mắt ở lúc này, mơ màng trợn mắt rồi hừ một tiếng.
“Ờm...... Hôm qua uống hơi nhiều, đầu choáng quá, cô nói gì cơ?” Bản lĩnh giả ngu thì Tề Đẳng Nhàn cũng có một ít.
Lý Vân Uyển bĩu môi cười cười, nhắm mắt lại, đưa trán kề lên khuôn mặt của hắn, đưa tay cầm lấy cổ tay của hắn, một cái tay khác đã hơi hơi đã kéo cổ áo xuống, thả luôn tay của hắn bỏ vào trong.
Trong đầu Tề Đẳng Nhàn như nổ bùm một tiếng, vô cùng bối rối.
“Tôi buồn ngủ quá, cứ ôm như vậy đi, ngủ thêm một lúc nữa.” Lý Vân Uyển như một con mèo nhỏ cọ xát ở trong lồng ngực hắn, tiếp tục nhắm mắt lại mà ngủ mất.
Tề Đẳng Nhàn duy trì tư thế vô cùng cứng nhắc này, một cử động nhỏ cũng không dám làm.
Hắn chỉ cảm thấy lòng bàn tay rất nóng, thậm chí rất nhanh đã ra một tầng mồ hôi mỏng, sau đó, thân thể của hắn cũng nóng lên, không biết có phải hay là do tối hôm qua uống nhiều rượu quá hay không.
Nhưng chỉ một lát sau Tề Đẳng Nhàn đã trợn mắt mê man mà ngủ mất.
Khi tỉnh lại là do Kiều Thu Mộng gọi điện thoại đến đánh thức , hơn nữa người lúc nãy nằm cùng hắn trên sopha Lý Vân Uyển đã đi đâu mất.
“Tề Đẳng Nhàn, anh có rảnh thì đến sân bay đón người giúp tôi đi.” Giọng của Kiều Thu Mộng từ trong ống nghe truyền ra, mang theo một chút mỏi mệt.
“Được, tôi hiểu rồi.” Tề Đẳng Nhàn mở miệng đồng ý.
Não hắn còn có chút mơ hồ, sau khi nâng tay trái đưa về phía mũi của mình ngửi ngửi, mới lẩm bẩm nói: “Hình như không phải nằm mơ giữa ban ngày?”
Kiều Thu Mộng nghe được âm thanh hắn tự lẩm bẩm, không khỏi tức giận không biết phát tiết vào đâu, người này thật đúng là không có lòng cầu tiến, đã đến lúc này rồi mà còn ngủ?!
Bộp một tiếng, cô cúp điện thoại luôn.
Tề Đẳng Nhàn cũng không quá để ý, trong đầu đang không nhịn được mà hồi tưởng lại cảm giác lửa nóng bao quanh cùng với mồ hôi tiết ra kia.
“Phì, anh đang làm gì thế?” âm thanh của Lý Vân Uyển từ một bên bỗng nhiên truyền đến.
Tề Đẳng Nhàn nắm chặt tay lại, mạnh mẽ ho khan hai cái, nói: “Không làm gì cả, mũi hơi ngứa một chút mà thôi.”
“Tề sir, xem ra anh thật là một người đàn ông không bằng cầm thú nha!”
“Vậy thì tôi an tâm rồi, sau này có thể thường xuyên đến uống rượu!”
Lý Vân Uyển cười như không cười nói, cô ta vừa mới đu tắm, tóc vẫn đang ướt nhẹp, cứ như vậy mà nhìn Tề Đẳng Nhàn đầy quyến rũ.
Tề Đẳng Nhàn mặt mo đỏ ửng, không nhịn được mà nở nụ cười khổ, nếu như hôm qua không có người quấy rầy, những chuyện khiến người ta không vui kia không xảy ra, cứ bảo trì bầu không khí mập mờ từ quán cơm về đến đây...
Nói không chừng, đến cả rượu cũng không cần uống, hắn đã có thể làm cầm thú luôn rồi.
Đáng tiếc, trên thế giới này không có nếu như.
“Lần sau tôi chắc chắn sẽ uống ít một chút!” Tề Đẳng Nhàn cắn chặt răng, nói.
“Dáng vẻ ngốc ngốc này của anh, quả nhiên rất đáng yêu.” Lý Vân Uyển hì hì cười một tiếng, sắc mặt cũng hơi phiếm hồng.
Cô ta phát hiện, khi không ngừng trêu chọc Tề Đẳng Nhàn thì chính cô cũng đang hãm sâu thêm vào nhà tù này.
Bây giờ, cho dù Kiều Thu Mộng chỉ vào mặt cô bắt cô cút đi, cô cũng muốn cắn chặt răng mà đi tranh giành với Kiều Thu Mộng một lần!
“Không được, tôi đường đường là nhị đương gia của nhà tù U đô, sao có thể bị một người phụ nữ đùa bỡn?!” Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên cắn răng nói.
Lý Vân Uyển ngẩn người, khi lấy lại tinh thần thì phát hiện Tề Đẳng Nhàn đã đứng ở trước mặt nàng.
Thẳng đến khi bị Tề Đẳng Nhàn đẩy đập nhẹ lưng vào bức tường ở phía sau thì cô mới hồi phục tinh thần, vừa kinh ngạc vừa thẹn đỏ mặt mà nói: “Anh......”
“Thực ra cô cũng chẳng có kinh nghiệm gì nhỉ? Chẳng qua chỉ là cố ý giả vờ như mình đã biết hết rồi thôi!” Tề Đẳng Nhàn thấy được dáng vẻ vừa thẹn vừa vội của cô ta, không nhịn được mà nhếch miệng cười xấu xa.
“Thực ra cô, cũng rất thẹn thùng...”
Trên mặt Lý Vân Uyển đầy sự lúng túng nhưng vẫn cậy mạnh mà cười, đưa tay kéo cổ Tề Đẳng Nhàn, cười nói: “Khoác lác giả vờ làm gì? Chỉ là đối mặt với xử nam như anh mà tôi sẽ thẹn thùng sao?”
Cô ta vừa mới chuẩn bị đoạt lại quyền chủ động, thì bị Tề Đẳng Nhàn ép dựa vào bức tường phía sau, tiếp đó, đôi môi bị người ta bịt kín…
Chương 160 Dương Quan Quan
Tề Đẳng Nhàn chuyển từ thụ động sang chủ động, nằm ngoài dự kiến của Lý Vân Uyển, cô ta cảm thấy nhịp đập mà cô khống chế nãy giờ, đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn.
"Lần sau cô đến đây, sẽ không có cơ hội để trêu chọc tôi nữa đâu!" Tề Đẳng Nhàn buông Lý Vân Uyển ra, thở hổn hển, nhìn chăm chú vào gương mặt ửng đỏ và hồng hào từ khoảng cách gần, đầy vui vẻ.
"Không thể nói trước được đâu!" Lý Vân Uyển liếm nhẹ đôi môi hơi sưng do bị hôn, mỉm cười tiến lại gần.
Tề Đẳng Nhàn giơ ngón trỏ lên, đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô ta, mỉm cười nói: “Nghiện rồi có phải không?”
Nói xong lời này, một lúc sau, hắn lắc đầu, nói:"Tôi đi ra sân bay đây, tối nay gặp sau."
Đợi cho Tề Đẳng Nhàn rời khỏi biệt thự, Lý Vân Uyển mới lấy lại được tinh thần.
"Con người xấu xa này, ngay cả khi hôn cũng không chịu buông tay…”
Lý Vân Uyển đỏ mặt, đỏ tai, cắn chặt môi, nhưng cô không tức giận chút nào, ngược lại trong nội tâm còn có chút cảm giác mùa xuân đang nảy mầm.
Hôm nay, Lý Vân Uyển đã chứng kiến một mặt khác của Tề Đẳng Nhàn, vừa quyến rũ vừa bá đạo.
Đây là một mặt khác được ẩn giấu của Nhị đương gia.
Tề Đẳng Nhàn tới sân bay, tùy tiện tìm một tấm bảng tên, phía trên viết tên Dương Quan Quan, hắn liền đến điểm đón chờ người.
Không lâu sau, một người phụ nữ có ngoại hình xuất sắc mặc áo sơ mi màu trắng, quần màu đen thoải mái đang dần xuất hiện từ lối, thu hút sự chú ý của những người đàn ông quanh đó.
Bộ trang phục được phối vô cùng đơn giản, nhưng cô ta lại có thân hình ngang ngửa với siêu mẫu, nên vô cùng thu hút được ánh mắt của mọi người.
Thân cao chân dài, hơn nữa, vòng một cực lớn,. . . . . . những cái nút áo trên sơ mi của cô ta, dường như muốn bung ra bất cứ lúc nào.
"Có vẻ còn lớn hơn của Lý Vân Uyển!" Tề Đẳng Nhàn nhìn người phụ nữ này, cũng không thể kiềm nén được mà nhìn hai lần, đàn ông mà, luôn không thể nào chỉ nhìn qua một lần.
Người phụ nữ có chút chán ghét ánh mắt của người đàn ông này, nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn thoáng qua tấm bảng tên ở cổng đón, sau đó đi đến hướng của Tề Đẳng Nhàn.
"Anh có phải là Tề Đẳng Nhàn?" người phụ nữ nói, đôi môi đỏ mộng khẽ mở, toát lên một sự quyến rũ không thể nói thành lời.
"Ừm, cô là Dương Quan Quan?" Tề Đẳng Nhàn phục hồi tinh thần lại, vội vã trả lời.
Trên khuôn mặt người phụ nữ hiện rõ lên vẻ mặt chán ghét, nhíu mày nói: ”Tôi chính là Dương Quan Quan.”
Tề Đẳng Nhàn cười, nói: "Thu Mộng đã nhờ tôi đến đón cô."
Dương Quan Quan gật đầu một cách tùy ý, trực tiếp vứt hành lý xuống, sau đó đi ra ngoài.
"Cô luôn tỏ vẻ kiêu ngạo như vậy à?" Tề Đẳng Nhàn giữ chặt hành lý, bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo phía sau Dương Quan Quan ra ngoài.
Người phụ nữ tên Dương Quan Quan này, tỉ lệ cơ thể quả thật có chút khoa trương, và điều đáng chú ý đó là, đôi chân cực dài.
Tề Đẳng Nhàn dẫn Dương Quan Quan tới bãi đỗ xe, lấy chìa khóa xe ra nhấn một cái, Dương Quan Quan liếc nhìn một cách không có hứng thú, nói: "Một chiếc Passat à?"
Xe này là Phaeton, nếu không nhìn kỹ, có thể nhầm với xe Passat, hơn nữa nó đã ngừng sản xuất, và rất hiếm có trên thị trường.
Tề Đẳng Nhàn cũng lười giải thích, đem hành lý đặt vào sau cốp xe, rồi lái xe đưa Dương Quan Quan đến khách sạn mà Kiều Thu Mộng đã đặt trước để nghỉ ngơi.
"Mộng Mộng, tớ đã đến Trung Hải, chồng cậu đã đến đón tớ rồi. Ừm, tớ về khách sản trước, nghỉ ngơi một chút, tối nay cùng ăn cơm đi. . . . . ." Dương Quan Quan nói chuyện điện thoại với Kiều Thu Mộng trên xe.
Bữa cơm tối nay, Kiều Thu Mộng cũng không có mời Tề Đẳng Nhàn, Tề Đẳng Nhàn cũng sẽ không tự nhiên tham gia và làm hỏng bầu không khí.
"Quan Quan, mừng cậu đã trở về nước!" Kiều Thu Mộng nhìn thấy Dương Quan Quan, trực tiếp chạy đến ôm cô ta thật chặt.
"Hôm nay tôi bận bàn chuyện hợp tác ở Tư Bản Thiên Lại, cho nên không thể đi đón cô được, thật sự xin lỗi cô!"
Dương Quan Quan cười, nói: "Không sao đâu, không phải cậu cũng đã nhờ chồng đến đón tớ rồi sao?”
Trong lúc hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, Lý Vân Uyển cũng đến .
"Hình như quan hệ của cậu với chồng cậu, không được tốt cho lắm nhỉ?" Sau khi uống mấy chén, Dương Quan Quan mở miệng dò hỏi.
"Chỉ là người chồng trên danh nghĩa thôi, là do bố của tớ ép buộc cuộc hôn nhân này, tớ với anh ta không có tình cảm gì hết.”
"Hơn nữa, người này là người thích gây rắc rối, miệng thì chuyên khoác lác."
Kiều Thu Mộng thở dài, lắc đầu, nói: "Tớ đoán là khoảng chừng hai ba năm nữa, đến lúc đó tớ sẽ nói với bố muốn ly hôn, thì chắc ông ấy cũng sẽ không phản đối đâu phải không?.”
Dương Quan Quan gật đầu, cô ta cũng hiểu được Tề Đẳng Nhàn không phải một người đàn ông xuất sắc, ngay khi lúc cô xuất hiện, người này còn nhìn chằm chằm vào ngực cô ta đểđánh giá.
Lý Vân Uyển nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, trong lòng có một chút đắc ý, Tề Đẳng Nhàn hiện tại chính là một viên bảo ngọc đang bị ẩn giấu, hai người này không phát hiện ra, vậy thì bản thân cô ta sẽ im lặng tận dụng cơ hội này vậy/
Trong giới đồ cổ, những người biết tận dụng cơ hội, khi tìm được món đồ quý, sẽ cảm thấy rất vui mừng, thấy thật tự hào, Lý Vân Uyển hiện tại đúng là đang có loại tâm tính này.
"Vậy cậu có kế hoạch gì trong tương lai chưa?" Dương Quan Quan không nhịn được tò mò hỏi.
"A. . . . . . Hôm nay tớ có cuộc họp với Tư bản Thiên Lại. Bọn họ đã ám chỉ rằng dường như vị lão tổng thần bí kia đang quan tâm tớ, tớ không biết lão tổng thần bí đó có ý gì nữa.” Kiều Thu Mộng nhấp hé miệng, sau đó thở dài nói.
Dương Quan Quan nói: "Tớ nghe nói vị Lão tổng thần bí này sống ở Vân Đỉnh Thiên Cung, hơn nữa còn khiến cho Từ Ngạo Tuyết phải kinh ngạc, là một người có gia cảnh rất lớn. Ở ngoài mặt Tư Bản Thiên Lại là tài sản của tập đoàn Hướng Thị, nhưng trên thực tế, người đứng sau lại là lão tổng thần bí này!"
Lý Vân Uyển cảm thấy cô ta nói vậy có hơi thái quá, Lão tổng thần bí hoàn toàn là do Hướng Đông Tinh cố ý tung hỏa mù, ngay từ đầu là muốn nhắm đến Tề Đẳng Nhàn, nhưng do đám người Từ Ngạo Tuyết đề cập đến "Vân Đỉnh Thiên Cung" mà hiểu lầm nghĩ rằng lão tổng thần bí đó là Sở Vô Đạo.
Tất nhiên là Hướng Đông Tinh sẽ không tiết lộ sự thật, vì vậy sau đó họ sẽ tiếp tục tìm hiểu, làm cho vị lão tổng thần bí ẩn này càng trở nên bí ẩn.
Đám người Từ Ngạo Tuyết sẽ đoán rằng, Tề Đẳng Nhàn, chính là lão tổng thần bí - người đứng đầu Tư Bản Thiên Lại chỉ là một con rối thôi, và ông chủ lớn thật sự chính là Sở Vô Đạo sẽ không lộ diện.
Thâm chí là, rất nhiều công nhân trong Tư Bản Thiên Lại đều cho là như vậy.
"Nếu anh ta thật sự quan tâm đến cậu, vậy thì đừng do dự nữa, người đàn ông như vậy cũng không phải muốn là gặp được đâu." Dương Quan Quan cười nói, "Vân Uyển, cậu nói xem có phải không?"
Lý Vân Uyển gật gật đầu, nói: "Tớ cảm thấy cậu nói thật sự rất đúng!"
Kiều Thu Mộng trầm ngâm không nói gì.
Dương Quan Quan nói: "Vừa hay, lần này tôi nhận lời mời của giám đốc Tư Bản Thiên Lại, đến lúc đó có thể sẽ có cơ hội tiếp xúc với vị lão tổng thần bí này, tớ sẽ giúp cậu thăm dò.”
"Tớ cảm thấy, một người đàn ông vô duyên vô cớ dốc sức giúp một người phụ nữ như vậy, chắc chắn sẽ không thể không có nguyên nhân gì khác trừ yêu thích đâu."
"Mộng Mộng, cậu phải nắm bắt cơ hội lần này!"
Kiều Thu Mộng nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: "Nếu cô có tin tức gì thì hãy nói cho tớ biết vơi nhé."
Sau bữa cơm tối, ba người tán gẫu rất vui vẻ.
Trong lòng Lý Vân Uyển cảm thấy có chút buồn cười, Hướng Đông Tinh có đang đi quá xa trong việc tạo ra lão tổng thần bí này không? Nó có thể hoàn toàn phá hỏng mối quan hệ giữa Kiều Thu Mộng và Tề Đẳng Nhàn.
Nếu Tề Đẳng Nhàn biết chân tướng rằng mình bị lão tổng thần bí này lợi dụng, cũng không biết anh ta sẽ có biểu cảm gì, nghĩ đến thôi cô đã cảm thấy thật phấn khích?
Hoặc là nói, nếu Kiều Thu Mộng biết vị lão tổng thần bí này không tồn tại, thậm chí vị lão tổng thần bí này lại là nhân bản của Tề Đẳng Nhàn, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?
Chỉ cần vừa nghĩ đến thôi, cô ta đã cảm thấy rất hưng phấn.
Sáng sớm hôm sau, Tề Đẳng Nhàn theo yêu cầu của Kiều Thu Mộng, lái xe đến khách sạn đón Dương Quan Quan, rồi đi thẳng đến Tư Bản Thiên Lại.
Lực uy hiếp của Lý nhị thúc rõ mười mươi, chỉ bước một bước bình thường thôi cũng đã cho người ta cảm giác áp lực ngột ngạt đến nghẹt thở!
Trong lòng Lý Vân Uyển bất giác lo lắng thay cho Tề Đẳng Nhàn.
“Anh Tề đúng là không biết chữ ‘sợ’ viết như thế nào, với ai cũng bày ra vẻ cứng đầu như thế.” Lý Vân Uyển cười khổ trong lòng.
Khi mọi người ai cũng sợ dáng vẻ đáng sợ này của Lý Nhị thúc thì Tề Đẳng Nhàn lại bình thản như không, chỉ thiếu mỗi việc nói ra câu ‘có thế thôi à’.
“Thanh niên gan dạ là chuyện tốt nhưng không biết giữ mồm giữ miệng thì là tự tìm đường chết!” Lý Nhị thúc lạnh lùng nói.
Ông ta đi về phía trước một bước, oanh một tiếng, sàn bê tông bị giẫm sụp xuống, cả bãi đậu xe như đang rung chuyển.
“Ông ta là con người sao? Sao lại mạnh như thế được? Đạp một cái, có khi thép cũng phải móp luôn ấy?”
“Đây là nhân vật đứng thứ hai của Lý Gia Quyền sao? Thật đáng sợ! Không biết luyện tập kiểu gì nữa.”
“So đấu với hạng người này đúng là ngu mà, mau chóng quỳ xuống đầu hàng còn hơn.”
Đám quần chúng hết cả hồn, bọn họ thấy chú hai Lý đã không phải là con người bằng da bằng thịt nữa mà là người sắt mặc chiến giáp thép.
Gương mặt Dương Văn Khải cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên hâm mộ, nói: “Không ngờ sức mạnh của chú hai đã đạt đến trình độ này, không biết sức mạnh của Lý lão đại đã ở mức độ nào?”
“Bố tôi mạnh hơn chú hai một chút.” Khóe môi Lý Thiên Lạc khẽ cong lên, đắc ý vô cùng: “Cậu Dương không cần lo, chú hai của tôi ra tay thì hôm nay là ngày tàn của thằng nhãi ngông cuồng này.”
Dương Văn Khải khẽ gật đầu: “Lát nữa chắc tôi phải kể lại Lý Gia Quyền mạnh đến mức nào cho bố tôi nghe để ông ấy giúp nhà cậu khếch trương danh tiếng!”
Tề Đẳng Nhàn khoát tay bảo Lý Vân Uyển đứng né sang một bên tránh bị đánh lây.
“Đến, để tôi xem thằng nhãi như cậu có bản lĩnh gì mà kiêu ngạo như thế!” Chú hai Lý hừ lạnh, vào thế đánh.
“Được thôi ông già, tôi cũng muốn xem thử ông có bản lĩnh gì mà hống hách như thế.” Tề Đẳng Nhàn cười như không cười tiến về phái trước, hai tay cũng giơ lên.
Chú hai Lý nhún người tấn công như mũi tên lao đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, đầu tiên là một cú đấm!
Tề Đẳng Nhàn đứng im không nhúc nhích, bàn tay phẩy nhẹ một cái đã có thể đánh lệch cú đấm của chú hai Lý.
Sau khi đánh hụt một đấm, chú hai Lý cũng không ngạc nhiên gì, thân mình chuyển hướng, hai nắm đấm cũng thay đổi, ngón tay co quắp biến thành hổ quyền như con mãnh hổ đang rình mồi!
“Mã hình biến thế kết hợp với tinh hoa của Lý Gia Quyền, thú vị!” Tề Đẳng Nhàn tán thưởng một câu.
Chiêu lần này là mãnh hổ xuống núi!
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại ra chiêu mãnh hổ lên núi – bát cực quyền, mãnh hổ giẫm nát núi!
‘Bốp! Bịch!”
Hai nắm đấu chạm vào nhau tạo ra tiếng vang long trời lở đất, mọi người đều thấy màng nhỉ đau nhức, sàn bê tông dưới chân hai người cũng nứt ra.
Sau khi chạm vào quyền cước của Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt chú hai Lý không khỏi thay đổi, sức mạnh của đối phương cứng rắn mạnh mẽ dọa người.
“Rõ là bát quái chưởng nhưng sao có thể mạnh như vậy?” Trong đầu chú hai Lý như có một tia chớp lóe lên, không kịp suy nghĩ gì mà vội nói ‘Hộ Tâm Chùy’.
Khuỷu tay của Tề Đẳng Nhàn đã đánh đến, Bát Cực lấy nắm đấm thế cây thương, một quyền này như một cây thương đâm đến!
‘Hộ Tâm chùy’ của chú hai Lý đánh ra, đập thẳng vào khuỷu tay của Tề Đẳng Nhàn. ‘Bốp’, ông ta tái nhợt, liên tiếp lùi về sau ba bước.
Quần chúng vây xem thấy thế thì mặt mày sượng trân. Chú hai Lý bị Tề Đẳng Nhàn đánh lùi? Sao có thể?
Lúc này, bọn họ không tin vào mắt mình!
Chú hai Lý luyện Lý Gia Quyền, còn theo thầy học nghệ Hình Ý Quyền mấy năm, nổi danh quyền pháp mạnh mẽ bá đạo nhưng lần này lại thua?
Nụ cười của Lý Thiên Lạc cũng cứng ngắc, sau đó trầm giọng nói: “Chắc chắn là do chú hai tôi đang nhường, nếu không thì Tề Đẳng Nhàn không thể đánh lui đâu.”
Dương Văn Khải cũng nói: “Tôi cũng thấy thế, chứ cái tên khố rách áo ôm này sao có thể ăn được tông sư như chú hai Lý chứ?”
Còn chưa dứt lời thì Tề Đẳng Nhàn đã tiến lên phái trước, anh dùng Bát Quái bộ nhưng tay lại ra thế ‘Mã Hình pháo’.
Vừa đến gần động tác của anh lập tức thay đổi, cơ thể như ngựa phi nước đại, ba quyền liên tiếp đùng đùng đùng hướng đến như pháo nổ!
‘Hít...Sao nắm đấm của thằng nhãi này mạnh như thế? Chẳng lẽ tôi đã già, đến tuổi sợ trai tráng rồi?” chú hai Lý ngạc nhiên.
Sau khi liên tiếp chặn ba quyền, ông ta có cảm giác gan đang ẩn ẩn đau.
Khi đánh xong ba quyền, Tề Đẳng Nhàn cũng bắt chước chú ba Lý thay đổi Hổ Hình quyền nhưng Hổ Hình quyền này không theo Hình Ý mà theo Hồng Quyền!
“Hổ xoay người? Chẳng phải thằng nhãi này luyện Bát Quái chưởng à?” Chú hai Lý muốn chửi người.
Hai nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn trên dưới tung bay, mạnh mẽ dữ dội. Mỗi cú đâm đều mang theo gió xé khiến mặt chú hai Lý đau rát.
Điều này khiến chú hai có cảm giác khổ không nói nên lời.
‘Vù!’
Tề Đẳng Nhàn thu nắm đấm lại, liên tục chuyển bước sang trái ba bước, xoay qua sườn đối phương, ba chưởng thẳng tiến!
“Kiền Tam Liên của Bát Quái chưởng?” Chú hai Lý không ngờ Tề Đẳng Nhàn biến đổi chiêu thức nhanh như vậy, không một chút trì hoãn.
Tựa như anh thông thuộc hai loại quyền pháp hoàn toàn khác nhau ấy.
Ba chưởng này, chú hai Lý ngăn được hai chưởng nhưng chưởng còn lại không thể chặn, xuyên qua cánh tay ông ta, đánh thẳng lên mũi ông ta!
‘Bốp!’
Mũi chú hai Lý sụp xuống, tuyến lệ bị kích thích, hai mắt rươm rướm không nhìn rõ nữa.
Ngay lúc này, Tề Đẳng Nhàn vọt về ohias trước, giơ nắm đấm giáng trời đánh thẳng vào khuôn mặt già nua của chú hai Lý!
‘Phụt!’
Chú hai Lý phun máu, trong đó còn có mấy cái răng, cả người bay lên, té xuống đất.
Tề Đẳng Nhàn thu hai tay lại, đút vào túi quần, thản nhiên nói: “Không tệ, có thể chơi nhiều chiêu với ông như thế, tôi đây rất vừa lòng.”
Sau khi nghe được câu đó, chú hai Lý tức phát run, phụt thêm một tiếng, phun thêm một ngụm máu tươi!
Ông ta đường đường là Nhị đương gia của Lý Gia Quyền vậy mà bị một tên tiểu bối đánh bại còn bị đối phương chế nhạo. Bây giờ ông ta chỉ muốn chết quách cho xong.
“Hả?”
“Mắt tôi mù à? Chú hai Lý thua trận?”
“Giỡn cái gì thế? Người kia là ai mà có thể đánh bại chú hai Lý?”
“Nhân vật mạnh thứ hai Lý Gia Quyền lại thua trong tay một tên vô danh tiểu tốt? Quá kỳ lạ, không dám tin!”
Vẻ mặt của Dương Văn Khải cũng cứng đờ, thậm chí anh ta còn thấy tay chân mình cứng ngắc.
“Vậy, bây giờ vấn đề đến rồi đây...”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn Dương Văn Khải, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng trong mắt đã không còn chút kiên nhẫn nào.
Vấn đề của anh đương nhiên không phải đánh giá kỹ thuật nhà nào mạnh hơn.
“Rốt cuộc thì cậu có xin lỗi hay không?”
Hỏi xong, ánh mắt Tề Đẳng Nhàn nhắm thẳng vào mặt Dương Văn Khải.
Chương 157 Thư ký chủ tịch tỉnh
Mọi người nhìn rõ biểu cảm trên mặt Tề Đẳng Nhàn, thậm chí còn hiểu nếu Dương Văn Khải nói chữ ‘không’ thì nửa bên mặt kia cũng có thể bị sưng luôn.
Dùng quyền thế chèn ép, người ta không sợ!
Dùng vũ lực thì đánh không lại người ta!
Đến nước này thì còn có thể làm gì?
Bây giờ Dương Văn Khải còn có suy nghĩ lấy di động ra, lên mạng tra cách công lược. Gặp phải lưu manh phải làm sao? Online chờ, gấp!
Đối mặt với loại lưu manh cấp cao này, một cậu chủ nhà chủ tịch tỉnh như anh ta cũng bó tay.
“Thằng khốn, mày dám đánh người ngay giữa đường, làm chú hai của tao bị thương lại còn uy hiếp cậu Lý?”
“Mày tưởng mày biết đánh nhau là muốn làm gì thì làm à?”
Lý Thiên Lạc gào to, chắn trước mặt Dương Văn Khải.
Anh ta biết bây giờ anh ta phải thể hiện bản thân, như thế thì mới có thể khiến Dương Văn Khải quan tâm đến Lý Gia Quyền nhiều hơn, tương lại mới có thể càng phát triển.
Dù cho giờ đây anh ta cũng sợ hãi.
Ngay lúc này, một chiếc Volkswagen với biển số là một dãy số 0 dừng lại. Dương Văn Khải thấy chiếc xe này thì mắt sáng lên, anh ta nói: "Thư ký Ngô đến rồi!"
Thư ký Ngô đương nhiên là thư ký của chủ tịch tỉnh Dương Lệnh Quang.
Thư ký Ngô bước xuống xe trông rất văn nhã hiền lành, người tâm bốn mươi tuổi.
“Thư ký chủ tịch tỉnh cũng nghe tiếng gió rồi?”
Thấy thư ký Ngô đến, mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Xem ra lần này Tề Đẳng Nhàn chuốc họa lớn rồi. Đập xe dự phòng của chủ tịch tỉnh, kinh động thư ký của người ra, lần này tiêu thật rồi!
Dù lưu manh đến mứa nào? Giỏi đánh nhau thì sao chứ?
Nơi này là Hoa quốc.
Dân không đấu lại quan!
Là thư ký của lãnh đạo đứng đầu một tỉnh Đông Hải, thư ký Ngô có thể điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát tỉnh Đông Hải chỉ với một cuộc điện thoại, xử lý tên ngông cuồng như Tề Đẳng Nhàn chẳng phải chỉ là chuyện chỉ mấy phút đồng hồ thôi sao?
“Chuyện gì vậy? Tại sao chiếc xe này lại bị đập?” Bí thư Ngô đi đến, nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz bị đập nát thì sững sờ ngay tại chỗ.
Ông chưa bao giờ tưởng tượng đến một ngày chiếc xe dự phòng của chủ tịch tỉnh bị đập thành từng mảnh!
Dương Văn Khải bước tới, nói: "Thư ký Ngô, ở đây có một tên điên, anh ta dắt bạn gái đến ăn vạ!”
"Ăn vạ không được thì quay sang buộc tội tôi kỹ năng lái xe kém, nói tôi muốn đâm chết họ."
"Sau đó, họ bắt tôi phải trả tiền, nhưng tôi không muốn nên đã đập xe tôi!”
“Chú xem chuyện này phải giải quyết thế nào đây?”
Nghe những lời này, sắc mặt thư ký Ngô lập tức trầm xuống, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện như vậy sao?”
Lý Vân Uyển nghe thế thì nóng lòng muốn đi lên giải thích nhưng bị Tề Đẳng Nhàn cản lại.
“Giảng đạo lý với cái loại này cũng uổng công vô ích thôi.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Đây là thư ký của chủ tịch tỉnh, không giống cậu ấm như Dương Văn Khải, người ta có thực quyền đó!" Lý Vân Uyển sợ hãi hỏi.
Tề Đẳng Nhàn không nói gì, chỉ là cười lạnh hai tiếng. Anh là một tên khốn liều mạng, nếu có người muốn lợi dụng thế lực để chèn ép anh thì anh đây sẽ không chỉ ngồi im chờ chết.
Từ xưa đến nay, Nho giáo lấy văn nói chuyện, hiệp lấy võ quyết định. Nếu thật sự động đến điểm mấu chốt của anh thì không thể tránh việc đi một bước giết mười người, quét sạch kẻ vướng chân.
“Là ai làm? Đứng ra cho tôi!" Thư ký Ngô lạnh lùng quát.
“Là tôi làm.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói, tiến lên một bước.
Trên mặt Dương Văn Khải lộ ra một tia cười lạnh, anh dám đánh anh ta, lại còn đập phá xe. Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của Tề Đẳng Nhàn!
Lý Thiên Lạc cũng cảm thấy lần này Tề Đẳng Nhàn chết chắc rồi. Thư ký Ngô là thân tín của chủ tịch tỉnh Dương, quyền lực to lớn, một cú điện thoại có thể khiến Tề Đẳng Nhàn chết không có chỗ chôn.
Có điều, lúc thư kí Ngô nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, lại hơi sửng sốt một chút, hắn không nổi giận như bọn họ tưởng tượng.
“Hả? Xin hỏi, ngài chính là ngài Đẳng Nhan sao? Là nhị đương gia nhà tù U Đô sao?” Sắc mặt thư kí Ngô căng thẳng, khách sáo hỏi lại.
“Là tôi, có vấn đề gì không?” Tề Đẳng Nhàn nhìn thư kí Ngô, dáng vẻ vương hầu ngạo nghễ, ung dung, cho dù là Hoàng đế tới cũng không có gì để cho hắn phải kinh sợ cả.
Có gì mà sợ cơ chứ?
Quyền lực vốn dĩ tồn tại để phục vụ nhân dân mà.
Nói trắng ra là, trong mắt hắn thì chính phủ cũng chỉ giống như bất động sản mà thôi, không có nhiều ông lớn ở sau chống lưng thì cũng không có tác dụng gì cả.
Người cầm quyền, là người phải làm phục vụ, chứ không phải tác oai tác quái dọa người.
Dương Văn Khải cười gằn, nói: “Thư kí Ngô, nhiều lời với lại người cặn bã như hắn để làm gì? Anh gọi người đến bắt thẳng hắn vào trong tù ngồi là được, dạy dỗ hắn ta làm sao để làm người.”
Thư kí Ngô lạnh giọng: “Câm mồm, nơi này không có chỗ cho anh lên tiếng.”
Dương Văn Khải hơi sửng sốt, kinh ngạc!
Từ trước đến giờ thư kí Ngô đều rất khách sáo với anh ta, nhưng mà hôm nay lại vì một người không quen biết mà trở mặt với anh ta sao?
Anh ta cũng biết là thư kí Ngô là người thân tín bên cạnh ba mình Dương Lệnh Quang, nếu như cãi nhau với anh ta chắc chắn mình không được lợi gì.
“Không đúng, thư kí Ngô, người này chính là tên ác đồ đó. Đánh anh Dương, còn đập xe, còn ra tay đánh lén chú Hai tôi, đánh người khác bị thương nữa…” Lý Thiên Lạc vội vàng bước lên nói.
“Anh đang dạy tôi làm việc đấy à?” Thư kí Ngô quay đầu nhìn Lý Thiên Lạc, lạnh mặt chất vấn.
Lý Thiên Lạc bị nhìn đến mức có cảm giác hít thở không thông, vội vàng cười nói: “Không dám, không dám! Tôi nào dám dạy thư kí Ngô làm việc cơ chứ?”
Thư kí Ngô quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, sau đó bỗng nở nụ cười, nói: “Tôi là thư kí của chủ tịch Dương Lệnh Quan, đặc biệt tới mời anh Tề.”
Lời này vừa dứt, cả hiện trường lập tức bùng nổ.
Chủ tịch Dương Lệnh Quan biết Tề Đẳng Nhàn, hơn nữa còn cố ý phải thư kí của mình tới đón hắn?
Đầu óc Dương Văn Khải cũng ngơ ra, người này có lai lịch gì cơ chứ? Sao lại có thể để ba mình đích thân bảo thư kí tới mời hắn?
Hai ngôi sao nhỏ kia lúc nảy run lẩy bẩy đứng lên, bọn họ vừa nãy nói không ít những lời khó nghe, lúc này rất sợ bản thân mình bị sờ đến.
“Tìm tôi làm gì?” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng hỏi.
“Tôi cũng không biết, nói là có chuyện rất quan trọng.” Thư kí Ngô cười nói.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu một cái, nói: “Không đi, tôi ở đây còn có chuyện chưa giải quyết xong.”
Hắn vừa nói những lời này, mọi người lại tiếp tục kinh hãi.
Con mẹ nó, chủ tịch tỉnh đó, quyền cao chức trọng, để cho thư kí mình tự mình tới mời người, vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại nói không đi?
Phải kiêu ngạo đến mức nào mới nói ra được những lời như này cơ chứ?
“Đồ khốn, ba tao đã bảo thư kí Ngô đến mời mày rồi, mày dám không nể mặt à?” Dương Văn Khải giận dữ nói.
“Chủ tịch tỉnh thì không phải là người à? Hơn nữa, là ông ta mời tôi. Tôi đi hay không là chuyện của tôi.” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Chuyện của chúng ta vẫn chưa giải quyết xong.”
Lý Vân Uyển nhìn Tề Đẳng Nhàn, chỉ cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng. Mê lực của người đàn ông này, cũng không chỉ nằm ở bối cảnh to lớn đằng sau.
Hắn coi nhẹ chính quyền, khí chất ngạo nghễ, tất cả mọi thứ đều làm cho người khác mê mẩn. Trên thế giới này có mấy người không bị khuất phục trước quyền lực cơ chứ? Có mấy người có thể coi thường quyền lực?
Dù sao, những người ở chỗ này không một ai không bị những lời nói của Tề Đẳng Nhàn làm cho kinh ngạc, vậy mà lại có người… không coi chủ tịch tỉnh ra gì?
Thư kí Ngô lập tức quay đầu nhìn về phía Dương Văn Khải: “Cậu Dương, cậu làm gì để anh Tề không hải lòng?”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Anh ta muốn lái xe đụng tôi, tôi vả vào mồm anh ta, đập xe anh ta, chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Nếu như thư kí Ngô không hài lòng, có thể thử ra mặt cho anh ta.”
Chương 158 Hống hách
Nếu anh ta không hài lòng thì có thể ra mặt giúp hắn!
Nghe đi, đây là lời mà con người sẽ nói sao?
Những người chung quanh không khỏi trợn tròn mắt, người này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào cơ chứ, hay là đầu óc có bệnh, thế mà dám nói chuyện như vậy với thư ký của Tỉnh trưởng?!
Dương Văn Khải cả giận nói: “Ngông cuồng!”
Ngô bí thư vậy mà lại xoay đầu nhìn Dương Văn Khải, trầm giọng nói: “Dương thiếu gia, xem ra Tỉnh trưởng bề bộn công việc nên bỏ bê việc dạy dỗ cậu.”
“Cậu dám lấy xe dự phòng của Tỉnh trưởng đi ở ngoài này, còn đấu đá lung tung suýt nữa đụng vào người, có biết chuyện này sẽ mang lại ảnh hưởng tồi tệ gì đến Tỉnh trưởng không?”
“Ngay lập tức, xin lỗi Tề tiên sinh mau!”
“Nếu không tôi sẽ nói chuyện này cho Tỉnh trưởng, ông ấy chắc chắn không dễ dàng tha thứ cho cậu đâu!”
Dương Văn Khải bị Ngô bí thư nói đến mữ sửng sốt cả người, tiếp đó cả kinh nói: “Cái gì? Anh để cho tôi xin lỗi hắn?”
“Nói đùa cái gì vậy? Dương Văn Khải tôi lại đi xin lỗi một con chó sao?”
“Ngô bí thư, đầu óc anh có phải bã đậu không thế?!”
Ngô bí thư giận dữ, vung tay tát vào mặt Dương Văn Khải một phát mạnh.
Anh ta mặc dù chỉ là thư ký của Tỉnh trưởng, nhưng lại vô cùng thân mật với Tỉnh trưởng, Tỉnh trưởng coi anh ta là tâm phúc của mình.
Anh làm việc rất có chừng mực, cho nên vốn không hề lo lắng cái bạt tai này của mình có thể gây nên chuyện không tốt gì.
“Anh...” Dương Văn Khải ngạc nhiên, ôm lấy mặt mình, vô cùng khiếp sợ nhìn Ngô bí thư.
Hai tiểu minh tinh cũng đang run lẩy bà lẩy bẩy, những chuyện như này họ cũng không dám nhiều lời.
Lý Thiên Lạc bên kia cũng giả bộ như không trông thấy cái gì cả.
Ngô bí thư mặt đen nói: “Hôm nay, nếu cậu không xin lỗi Tề tiên sinh, tôi sẽ gọi điện thoại ngay cho cha của cậu, để ông ấy tự mình tới xem, xem cậu đã làm ra chuyện tốt gì!”
Vừa nói chuyện, Ngô bí thư vừa lấy ra điện thoại di động, xem ra là định gọi thật.
Dương Văn Khải nghĩ đến người cha nghiêm khắc của mình, không khỏi run run người, sau đó cắn răng gật đầu, nói: “Ngô bí thư, anh làm tốt lắm, ép tôi phải nói xin lỗi với người ngoài, tôi nhớ kỹ rồi!”
Trong khi nói chuyện, Dương Văn Khải đã quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, nói: “Thật xin lỗi, chuyện hôm nay là do tôi làm sai!”
“Thái độ gì vậy?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi.
“Cậu...” Dương Văn Khải giận tím mặt, hận xé xác người trước mắt này ra, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Ngô bí thư, chỉ có thể kiềm chế lửa giận trong lòng mình.
Hít sâu hai cái, Dương Văn Khải mới quay về phía Tề Đẳng Nhàn nói: “Tề tiên sinh, vô cùng xin lỗi, chuyện ngày hôm nay đều là do tôi không đúng, xin cậu tha thứ cho tôi.”
Lần này, thái độ của anh ta thành khẩn hơn rất nhiều, ngữ khí cũng hòa hoãn không ít.
Tề Đẳng Nhàn biết rõ lời xin lỗi này không phải lời thật lòng của người này, nhưng mà lười dây dưa, phất phất tay, nói: “Cứ như thế đi!”
Dương Văn Khải hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói: “Chúng ta đi thôi!”
Anh ta dắt theo hai tiểu minh tinh rời khỏi hiện trường, mặc kệ chiếc xe bị Tề Đẳng Nhàn đập bể.
Lý Thiên Lạc thấy đến cả Dương Văn Khải cũng phải ảo não rời đi như vậy, cũng không dám nói thêm gì nữa, đỡ chú hai Lý rời khỏi nơi này.
“Lần này thật là mất mặt mà!” Trong lòng Lý Thiên Lạc hận muốn nhỏ máu.
“Công lực của Tề Đẳng Nhàn này không hề tầm thường...” Lý Nhị thúc ho khan nói, nội tạng vẫn còn đang đau đớn.
Lý Thiên Lạc trầm giọng nói: “Mặt mũi của Lý gia chúng ta hầu như đã bị tên súc sinh kia làm cho mất hết rồi, nhất định phải nghĩ biện pháp lấy lại danh dự mới được! Đến lúc đó, nói không chừng phải mời phụ thân của tôi ra tay!”
Chú hai Lý nói: “Có anh cả ra tay, tất nhiên là chắc chắn chín phần mười rồi.”
Sau khi bọn họ rời đu, người vây xem thấy không còn náo nhiệt để xem cũng nhao nhao rời đi.
Lý Vân Uyển nhẹ nhàng thở ra, sự việc chỉ cần nhẹ nhàng như thế đã được giải quyết? Thật đúng là ngoài ý muốn mà!
Nhưng mà Tề Đẳng Nhàn có quan hệ với Tỉnh trưởng lúc nào vậy? Khiến Tỉnh trưởng phải phái thư ký đi mời hắn đến!
Ngô bí thư cười ha hả nói: “Tề tiên sinh, mời ngài đi theo tôi đến gặp Tỉnh trưởng tiên sinh?”
“Hôm nay không có hứng cho lắm, để ngày khác đi!” Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt trả lời, rồi kéo Lý Vân Uyển đi mất.
Lý Vân Uyển không khỏi cảm thấy lúng túng, người ta dù gì cũng là bí thư của Tỉnh trưởng, cứ thất hứa như vậy có vẻ không ổn lắm đâu?
Nhưng mà cô cũng không nên nói thêm cái gì, chỉ có thể quay đầu lại cười áy náy với Ngô bí thư.
Ngô bí thư cũng sững sờ, sau đó đẩy đẩy mắt kính của mình, kinh ngạc nói: “Hống hách như vậy sao? Hắn rốt cuộc có lai lịch gì đây?”
Tề Đẳng Nhàn một câu không có hứng lắm đã đuổi Ngô bí thư về, sau kho nghe xong lời Ngô bí thư nói, Dương Lệnh Quang không khỏi ngạc nhiên.
“Tỉnh trưởng, giám ngục này rốt cuộc lai lịch gì thế? Một giám ngục cấp hai thôi mà lại có dáng vẻ như vậy sao!” Ngô bí thư cười khổ hỏi.
“Tôi cũng không biết nữa... Nhưng mà, hắn là người mà phía trên chỉ đích danh muốn tôi mời được.” Dương Lệnh Quang cũng không hiểu lắm.
Ngô bí thư kinh ngạc nói: “Phía trên?!”
Dương Lệnh Quang trầm giọng nói: “Đại Nguyên soái của Bộ chiến tranh, Phó Phong Vân tiên sinh.”
Ngô bí thư sau khi nghe được cái tên này thì lại càng giật mình hơn, Phó Phong Vân vậy mà là nhân vật đứng đầu Hoa quốc, hơn nữa có vô số công lao hiển hách, có thể gọi là trụ cột của quốc gia.
“Để tôi gọi cho Phó lão trước đã...” Dương Lệnh Quang có chút bất đắc dĩ nói, lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại.
Phó Phong Vân sau khi nghe điện thoại đã hỏi: “Tiểu Dương à, tôi rất nhanh sẽ đến Trung Hải thành phố rồi. Cậu tìm được người cho tôi rồi à?”
Dương Lệnh Quang cười khổ nói: “Phó lão, người thì tìm được rồi, nhưng hắn nói tâm trạng không tốt, không muốn tới tới gặp tôi... Phụ lòng nhờ vả rồi!”
Phó Phong Vân nghe xong, không khỏi ngẩn người, không nghĩ tới Tỉnh trưởng như Dương Lệnh Quang cũng không mời nổi người về?
Xem ra, nhị đương gia nà Sở Vô Đạo sùng bái quả nhiên có chút năng lực!
Nếu là người không có năng lực thì sẽ không hành động tuỳ hứng như thế được.
Phó Phong Vân rất rõ ràng ngục giam U đô có đặc biệt hệ thống của bọn họ, hơn nữa được trưởng từ Tề gia quản lý mãi suốt từ năm đó, nhưng ông không nghĩ tới, Tề Đẳng Nhàn so với phụ thân của hắn có khi không hề kém cạnh.
“Không sao hết, một lần không mời được thì mời lại là được rồi.”
“Đến Lưu Bị cũng phải mời ba lần mới đến, bị thất hứa một lần không tính là gì.”
“Mời mấy lần chắc chắn sẽ có lúc tâm trạng hắn tốt.”
Phó Phong Vân ngữ khí lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ ở lại thành phố Trung Hải thêm mấy ngày, cậu mau chóng mời người cho tôi là được.”
Dương Lệnh Quang lập tức nói: “Phó lão yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng xử lý việc này ổn thoả!”
Sau khi cúp điện thoại, Dương Lệnh Quang thở dài ra một hơi, rồi quay đầu nhìn sang với Ngô bí thư nói: “Tề Đẳng Nhàn kia có tính tình thế nào?”
“Ừmm... Tính tình của hắn....” Ngô bí thư cảm thấy một lời khó nói hết, nhưng lại không tiện nói chuyện của Dương Văn Khải ra.
“Như thế nào?” Dương Lệnh Quang hỏi.
“Chắc hẳn không phải là người dễ chung sống.” Ngô bí thư cười khổ nói, có chút bất đắc dĩ.
Dương Lệnh Quang gõ nhẹ một vào bàn, nói: “Anh đi điều tra điều tra tư liệu của hắn đi, để tôi bớt chút thời gian, tự mình đi gặp hắn.”
“Dù sao cũng là người mà Phó lão muốn gặp, tôi nếu mà không làm được thì có chút không có năng lực rồi!”
“Anh để bớt công việc gần đây xuống đi, tập trung làm chuyện này!”
Ngô bí thư gật đầu một cái, nói: “Đã rõ thưa Tỉnh trưởng!”
Bây giờ Tề Đẳng Nhàn đã mang theo Lý Vân Uyển trở về Vân Đình sơn trang, chyện khác, hắn cũng không muốn quan tâm.
Vì cái gì mà Dương Lệnh Quang muốn gặp hắn, hắn cũng đoán được, hơn phân nửa là do Sở Vô Đạo gây nên.
Chương 159 Từ bị động sang chủ động
Những chuyện xảy ra trong hôm nay đương nhiên có ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của người ta.
Nhưng mà, Lý Vân Uyển vẫn đi đến hầm rượu đi lấy mấy chai rượu vang ra, tiếp đó thuận tay làm mấy món đồ nhắm ngon miệng, cũng không quan tâm cứ uống rượu như vậy có nghẹn hay không, sảng khoái là được rồi.
“Tề sir, tôi rất hiếu kì nha, rốt cuộc phải gặp nhân tài thế nào anh mới cảm thấy kính trọng vậy?” Lý Vân Uyển nhịn không được hỏi.
“Thượng đế toàn trí toàn năng.” Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một chút, sau đó thản nhiên nói.
Lý Vân Uyển ngẩn người, cảm thấy người này chẳng giống người tín ngưỡng đạo Cơ Đốc gì cả.
“Hôm nay anh đúng là chẳng để lại cho người ta chút mặt mũi nào.” Lý Vân Uyển cười khổ nói.
“Là do bọn họ không cần mặt mũi trước, như thế thì tôi để lại mặt mũi cho họ làm gì?” Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, trên mặt đầy sự khinh thường.
Lý Vân Uyển giơ ly lên cụng vào ly của hắn, thuận thế dịch cái mông đến bên cạnh hắn ngồi, cười tủm tỉm nói: “Dáng vẻ chẳng sợ ai này của anh thực ra có chút đẹp trai đấy, gì cũng không sợ.”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Khi cô nghĩ thông suốt thì cũng không có gì đáng sợ, trước đó tôi cũng cảm thấy người ta làm quan lớn thật đáng sợ, nhưng mà bây giờ thì cảm thấy cũng chỉ có như vậy thôi.”
“Dùng lời của Kant (là Immanuel Kant: chi tiết search google nhé) nói thì là trên thế giới này chỉ có hai thứ có thể đả động đến tâm hồn của tôi.”
“Một là vũ trụ mênh mông ở trên đầu, một là chuẩn mực đạo đức cao thượng trong lòng mỗi người.”
Lý Vân Uyển và Tề Đẳng Nhàn ở chung càng lâu lại càng phát hiện ra hắn không đơn giản, không chỉ đơn thuần là có vũ lực, có bối cảnh, từ hành vi của hắn cũng có thể nhìn ra được hắn là người có tu dưỡng từ bên trong.
Khi đang nói chuyện, tay của Tề Đẳng Nhàn không tự chủ được mà rơi trên chân của Lý Vân Uyển.
Lý Vân Uyển cười ha ha nói: “Nếu như lúc nói lời này, tay của anh thành thật một chút, có khi tôi sẽ tin đó!”
“Á? Tay của tôi sao lại ở chỗ này thế? Xin lỗi, xin lỗi nhé...” Tề Đẳng Nhàn thu tay lại, làm bộ nói.
Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, cũng không lâu lắm vỏ chai rượu đã chiếm nửa cái bàn trà.
Khi mà men say lên đến đầu, Lý Vân Uyển nhịn không được hỏi: “Anh nói xem, nếu Mộng Mộng biết chúng ta cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, uống rượu đến bây giờ thì sẽ nghĩ như nào?”
Tề Đẳng Nhàn không đáp lại, buồn bực cúi đầu uống một ngụm rượu.
Lý Vân Uyển nhịn không được đạp hắn một cái, nói: “Đang hỏi anh mà!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô cảm thấy cô ấy sẽ nghĩ như thế nào? Cô với cô ấy có quan hệ tốt hơn tôi nhiều, sao lại hỏi tôi?”
“Tôi cũng không biết cô ấy liệu có tức giận nhiều không, với cả cô ấy đã nói qua rồi, cô ấy không thèm anh, tôi mà thích thì sẽ đưa cho tôi luôn... Ha ha ha...” Lý Vân Uyển nhịn không được cười to.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi cảm thấy có chút phiền muộn, sau đó nghe thấy Lý Vân Uyển nói: “Nếu có một ngày, cô ấy đổi ý, để anh quay về ở cùng với cô ấy, anh sẽ làm thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong thoáng sửng sốt.
Lý Vân Uyển thấy hắn không nói lời nào, cũng buồn bực theo, chân nhỏ nhẹ nhàng đạp vào đùi vài cái, u oán nói: “Đồ không có lương tâm, đến cả lời nói dối cũng không thèm nói!”
Tề Đẳng Nhàn lấy lại tinh thần,lắc lắc cái đầu có hơi choáng, tay phải vươn ra, mô phỏng động tác nắm tay bằng năm ngón, hung ác nói: “Chỉ có trẻ con mới lựa chọn, tôi sẽ chọn hết!”
“Hả?!”
Lần này đến lượt Lý Vân Uyển trợn tròn mắt, vừa khóc vừa cười vừa đạp hắn một phát.
Tề Đẳng Nhàn cũng không biết mình đã uống bao nhiêu rượu, hắn chỉ là cảm thấy cùng Lý Vân Uyển ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm uống rượu thật vui vẻ, vừa uống vừa nói chút chuyện.
Ngủ một giấc đến sáng sớm ngày thứ hai, mở mắt ra, phát hiện hai người cùng chen trên một cái ghế salon, trên mặt bàn là một đống vỏ chai rượu.
“Đệt, lại thêm một lần không bằng cầm thú, thế này cũng quá mất mặt rồi!” Tề Đẳng Nhàn phát hiện đêm qua lại không có phát sinh cái gì, không khỏi nhíu mày một cái.
Đang muốn đứng dậy, lại phát hiện Lý Vân Uyển như bạch tuộc đang cuốn lấy người hắn.
Đợi đến khi hết choáng váng, hô hấp của Tề Đẳng Nhàn dần dần trở nên dồn dập, cộng thêm việc Lý Vân Uyển ôm chặt lấy hắn, cho nên cái phản ứng tự nhiên không hề chính nhân quân tử đến vô cùng tự nhiên.
Thế là, Tề Đẳng Nhàn quyết định làm nốt việc hôm qua muốn làm mà không làm được.
Lần này, hắn cho ra một kết luận là… Người thì dễ nhìn, mà sờ thử thì cũng rất tốt!
“Đùa giỡn lưu manh hả?” Lý Vân Uyển vậy mà lại mê mang mở mắt ở lúc này, mơ màng trợn mắt rồi hừ một tiếng.
“Ờm...... Hôm qua uống hơi nhiều, đầu choáng quá, cô nói gì cơ?” Bản lĩnh giả ngu thì Tề Đẳng Nhàn cũng có một ít.
Lý Vân Uyển bĩu môi cười cười, nhắm mắt lại, đưa trán kề lên khuôn mặt của hắn, đưa tay cầm lấy cổ tay của hắn, một cái tay khác đã hơi hơi đã kéo cổ áo xuống, thả luôn tay của hắn bỏ vào trong.
Trong đầu Tề Đẳng Nhàn như nổ bùm một tiếng, vô cùng bối rối.
“Tôi buồn ngủ quá, cứ ôm như vậy đi, ngủ thêm một lúc nữa.” Lý Vân Uyển như một con mèo nhỏ cọ xát ở trong lồng ngực hắn, tiếp tục nhắm mắt lại mà ngủ mất.
Tề Đẳng Nhàn duy trì tư thế vô cùng cứng nhắc này, một cử động nhỏ cũng không dám làm.
Hắn chỉ cảm thấy lòng bàn tay rất nóng, thậm chí rất nhanh đã ra một tầng mồ hôi mỏng, sau đó, thân thể của hắn cũng nóng lên, không biết có phải hay là do tối hôm qua uống nhiều rượu quá hay không.
Nhưng chỉ một lát sau Tề Đẳng Nhàn đã trợn mắt mê man mà ngủ mất.
Khi tỉnh lại là do Kiều Thu Mộng gọi điện thoại đến đánh thức , hơn nữa người lúc nãy nằm cùng hắn trên sopha Lý Vân Uyển đã đi đâu mất.
“Tề Đẳng Nhàn, anh có rảnh thì đến sân bay đón người giúp tôi đi.” Giọng của Kiều Thu Mộng từ trong ống nghe truyền ra, mang theo một chút mỏi mệt.
“Được, tôi hiểu rồi.” Tề Đẳng Nhàn mở miệng đồng ý.
Não hắn còn có chút mơ hồ, sau khi nâng tay trái đưa về phía mũi của mình ngửi ngửi, mới lẩm bẩm nói: “Hình như không phải nằm mơ giữa ban ngày?”
Kiều Thu Mộng nghe được âm thanh hắn tự lẩm bẩm, không khỏi tức giận không biết phát tiết vào đâu, người này thật đúng là không có lòng cầu tiến, đã đến lúc này rồi mà còn ngủ?!
Bộp một tiếng, cô cúp điện thoại luôn.
Tề Đẳng Nhàn cũng không quá để ý, trong đầu đang không nhịn được mà hồi tưởng lại cảm giác lửa nóng bao quanh cùng với mồ hôi tiết ra kia.
“Phì, anh đang làm gì thế?” âm thanh của Lý Vân Uyển từ một bên bỗng nhiên truyền đến.
Tề Đẳng Nhàn nắm chặt tay lại, mạnh mẽ ho khan hai cái, nói: “Không làm gì cả, mũi hơi ngứa một chút mà thôi.”
“Tề sir, xem ra anh thật là một người đàn ông không bằng cầm thú nha!”
“Vậy thì tôi an tâm rồi, sau này có thể thường xuyên đến uống rượu!”
Lý Vân Uyển cười như không cười nói, cô ta vừa mới đu tắm, tóc vẫn đang ướt nhẹp, cứ như vậy mà nhìn Tề Đẳng Nhàn đầy quyến rũ.
Tề Đẳng Nhàn mặt mo đỏ ửng, không nhịn được mà nở nụ cười khổ, nếu như hôm qua không có người quấy rầy, những chuyện khiến người ta không vui kia không xảy ra, cứ bảo trì bầu không khí mập mờ từ quán cơm về đến đây...
Nói không chừng, đến cả rượu cũng không cần uống, hắn đã có thể làm cầm thú luôn rồi.
Đáng tiếc, trên thế giới này không có nếu như.
“Lần sau tôi chắc chắn sẽ uống ít một chút!” Tề Đẳng Nhàn cắn chặt răng, nói.
“Dáng vẻ ngốc ngốc này của anh, quả nhiên rất đáng yêu.” Lý Vân Uyển hì hì cười một tiếng, sắc mặt cũng hơi phiếm hồng.
Cô ta phát hiện, khi không ngừng trêu chọc Tề Đẳng Nhàn thì chính cô cũng đang hãm sâu thêm vào nhà tù này.
Bây giờ, cho dù Kiều Thu Mộng chỉ vào mặt cô bắt cô cút đi, cô cũng muốn cắn chặt răng mà đi tranh giành với Kiều Thu Mộng một lần!
“Không được, tôi đường đường là nhị đương gia của nhà tù U đô, sao có thể bị một người phụ nữ đùa bỡn?!” Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên cắn răng nói.
Lý Vân Uyển ngẩn người, khi lấy lại tinh thần thì phát hiện Tề Đẳng Nhàn đã đứng ở trước mặt nàng.
Thẳng đến khi bị Tề Đẳng Nhàn đẩy đập nhẹ lưng vào bức tường ở phía sau thì cô mới hồi phục tinh thần, vừa kinh ngạc vừa thẹn đỏ mặt mà nói: “Anh......”
“Thực ra cô cũng chẳng có kinh nghiệm gì nhỉ? Chẳng qua chỉ là cố ý giả vờ như mình đã biết hết rồi thôi!” Tề Đẳng Nhàn thấy được dáng vẻ vừa thẹn vừa vội của cô ta, không nhịn được mà nhếch miệng cười xấu xa.
“Thực ra cô, cũng rất thẹn thùng...”
Trên mặt Lý Vân Uyển đầy sự lúng túng nhưng vẫn cậy mạnh mà cười, đưa tay kéo cổ Tề Đẳng Nhàn, cười nói: “Khoác lác giả vờ làm gì? Chỉ là đối mặt với xử nam như anh mà tôi sẽ thẹn thùng sao?”
Cô ta vừa mới chuẩn bị đoạt lại quyền chủ động, thì bị Tề Đẳng Nhàn ép dựa vào bức tường phía sau, tiếp đó, đôi môi bị người ta bịt kín…
Chương 160 Dương Quan Quan
Tề Đẳng Nhàn chuyển từ thụ động sang chủ động, nằm ngoài dự kiến của Lý Vân Uyển, cô ta cảm thấy nhịp đập mà cô khống chế nãy giờ, đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn.
"Lần sau cô đến đây, sẽ không có cơ hội để trêu chọc tôi nữa đâu!" Tề Đẳng Nhàn buông Lý Vân Uyển ra, thở hổn hển, nhìn chăm chú vào gương mặt ửng đỏ và hồng hào từ khoảng cách gần, đầy vui vẻ.
"Không thể nói trước được đâu!" Lý Vân Uyển liếm nhẹ đôi môi hơi sưng do bị hôn, mỉm cười tiến lại gần.
Tề Đẳng Nhàn giơ ngón trỏ lên, đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô ta, mỉm cười nói: “Nghiện rồi có phải không?”
Nói xong lời này, một lúc sau, hắn lắc đầu, nói:"Tôi đi ra sân bay đây, tối nay gặp sau."
Đợi cho Tề Đẳng Nhàn rời khỏi biệt thự, Lý Vân Uyển mới lấy lại được tinh thần.
"Con người xấu xa này, ngay cả khi hôn cũng không chịu buông tay…”
Lý Vân Uyển đỏ mặt, đỏ tai, cắn chặt môi, nhưng cô không tức giận chút nào, ngược lại trong nội tâm còn có chút cảm giác mùa xuân đang nảy mầm.
Hôm nay, Lý Vân Uyển đã chứng kiến một mặt khác của Tề Đẳng Nhàn, vừa quyến rũ vừa bá đạo.
Đây là một mặt khác được ẩn giấu của Nhị đương gia.
Tề Đẳng Nhàn tới sân bay, tùy tiện tìm một tấm bảng tên, phía trên viết tên Dương Quan Quan, hắn liền đến điểm đón chờ người.
Không lâu sau, một người phụ nữ có ngoại hình xuất sắc mặc áo sơ mi màu trắng, quần màu đen thoải mái đang dần xuất hiện từ lối, thu hút sự chú ý của những người đàn ông quanh đó.
Bộ trang phục được phối vô cùng đơn giản, nhưng cô ta lại có thân hình ngang ngửa với siêu mẫu, nên vô cùng thu hút được ánh mắt của mọi người.
Thân cao chân dài, hơn nữa, vòng một cực lớn,. . . . . . những cái nút áo trên sơ mi của cô ta, dường như muốn bung ra bất cứ lúc nào.
"Có vẻ còn lớn hơn của Lý Vân Uyển!" Tề Đẳng Nhàn nhìn người phụ nữ này, cũng không thể kiềm nén được mà nhìn hai lần, đàn ông mà, luôn không thể nào chỉ nhìn qua một lần.
Người phụ nữ có chút chán ghét ánh mắt của người đàn ông này, nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn thoáng qua tấm bảng tên ở cổng đón, sau đó đi đến hướng của Tề Đẳng Nhàn.
"Anh có phải là Tề Đẳng Nhàn?" người phụ nữ nói, đôi môi đỏ mộng khẽ mở, toát lên một sự quyến rũ không thể nói thành lời.
"Ừm, cô là Dương Quan Quan?" Tề Đẳng Nhàn phục hồi tinh thần lại, vội vã trả lời.
Trên khuôn mặt người phụ nữ hiện rõ lên vẻ mặt chán ghét, nhíu mày nói: ”Tôi chính là Dương Quan Quan.”
Tề Đẳng Nhàn cười, nói: "Thu Mộng đã nhờ tôi đến đón cô."
Dương Quan Quan gật đầu một cách tùy ý, trực tiếp vứt hành lý xuống, sau đó đi ra ngoài.
"Cô luôn tỏ vẻ kiêu ngạo như vậy à?" Tề Đẳng Nhàn giữ chặt hành lý, bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo phía sau Dương Quan Quan ra ngoài.
Người phụ nữ tên Dương Quan Quan này, tỉ lệ cơ thể quả thật có chút khoa trương, và điều đáng chú ý đó là, đôi chân cực dài.
Tề Đẳng Nhàn dẫn Dương Quan Quan tới bãi đỗ xe, lấy chìa khóa xe ra nhấn một cái, Dương Quan Quan liếc nhìn một cách không có hứng thú, nói: "Một chiếc Passat à?"
Xe này là Phaeton, nếu không nhìn kỹ, có thể nhầm với xe Passat, hơn nữa nó đã ngừng sản xuất, và rất hiếm có trên thị trường.
Tề Đẳng Nhàn cũng lười giải thích, đem hành lý đặt vào sau cốp xe, rồi lái xe đưa Dương Quan Quan đến khách sạn mà Kiều Thu Mộng đã đặt trước để nghỉ ngơi.
"Mộng Mộng, tớ đã đến Trung Hải, chồng cậu đã đến đón tớ rồi. Ừm, tớ về khách sản trước, nghỉ ngơi một chút, tối nay cùng ăn cơm đi. . . . . ." Dương Quan Quan nói chuyện điện thoại với Kiều Thu Mộng trên xe.
Bữa cơm tối nay, Kiều Thu Mộng cũng không có mời Tề Đẳng Nhàn, Tề Đẳng Nhàn cũng sẽ không tự nhiên tham gia và làm hỏng bầu không khí.
"Quan Quan, mừng cậu đã trở về nước!" Kiều Thu Mộng nhìn thấy Dương Quan Quan, trực tiếp chạy đến ôm cô ta thật chặt.
"Hôm nay tôi bận bàn chuyện hợp tác ở Tư Bản Thiên Lại, cho nên không thể đi đón cô được, thật sự xin lỗi cô!"
Dương Quan Quan cười, nói: "Không sao đâu, không phải cậu cũng đã nhờ chồng đến đón tớ rồi sao?”
Trong lúc hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, Lý Vân Uyển cũng đến .
"Hình như quan hệ của cậu với chồng cậu, không được tốt cho lắm nhỉ?" Sau khi uống mấy chén, Dương Quan Quan mở miệng dò hỏi.
"Chỉ là người chồng trên danh nghĩa thôi, là do bố của tớ ép buộc cuộc hôn nhân này, tớ với anh ta không có tình cảm gì hết.”
"Hơn nữa, người này là người thích gây rắc rối, miệng thì chuyên khoác lác."
Kiều Thu Mộng thở dài, lắc đầu, nói: "Tớ đoán là khoảng chừng hai ba năm nữa, đến lúc đó tớ sẽ nói với bố muốn ly hôn, thì chắc ông ấy cũng sẽ không phản đối đâu phải không?.”
Dương Quan Quan gật đầu, cô ta cũng hiểu được Tề Đẳng Nhàn không phải một người đàn ông xuất sắc, ngay khi lúc cô xuất hiện, người này còn nhìn chằm chằm vào ngực cô ta đểđánh giá.
Lý Vân Uyển nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, trong lòng có một chút đắc ý, Tề Đẳng Nhàn hiện tại chính là một viên bảo ngọc đang bị ẩn giấu, hai người này không phát hiện ra, vậy thì bản thân cô ta sẽ im lặng tận dụng cơ hội này vậy/
Trong giới đồ cổ, những người biết tận dụng cơ hội, khi tìm được món đồ quý, sẽ cảm thấy rất vui mừng, thấy thật tự hào, Lý Vân Uyển hiện tại đúng là đang có loại tâm tính này.
"Vậy cậu có kế hoạch gì trong tương lai chưa?" Dương Quan Quan không nhịn được tò mò hỏi.
"A. . . . . . Hôm nay tớ có cuộc họp với Tư bản Thiên Lại. Bọn họ đã ám chỉ rằng dường như vị lão tổng thần bí kia đang quan tâm tớ, tớ không biết lão tổng thần bí đó có ý gì nữa.” Kiều Thu Mộng nhấp hé miệng, sau đó thở dài nói.
Dương Quan Quan nói: "Tớ nghe nói vị Lão tổng thần bí này sống ở Vân Đỉnh Thiên Cung, hơn nữa còn khiến cho Từ Ngạo Tuyết phải kinh ngạc, là một người có gia cảnh rất lớn. Ở ngoài mặt Tư Bản Thiên Lại là tài sản của tập đoàn Hướng Thị, nhưng trên thực tế, người đứng sau lại là lão tổng thần bí này!"
Lý Vân Uyển cảm thấy cô ta nói vậy có hơi thái quá, Lão tổng thần bí hoàn toàn là do Hướng Đông Tinh cố ý tung hỏa mù, ngay từ đầu là muốn nhắm đến Tề Đẳng Nhàn, nhưng do đám người Từ Ngạo Tuyết đề cập đến "Vân Đỉnh Thiên Cung" mà hiểu lầm nghĩ rằng lão tổng thần bí đó là Sở Vô Đạo.
Tất nhiên là Hướng Đông Tinh sẽ không tiết lộ sự thật, vì vậy sau đó họ sẽ tiếp tục tìm hiểu, làm cho vị lão tổng thần bí ẩn này càng trở nên bí ẩn.
Đám người Từ Ngạo Tuyết sẽ đoán rằng, Tề Đẳng Nhàn, chính là lão tổng thần bí - người đứng đầu Tư Bản Thiên Lại chỉ là một con rối thôi, và ông chủ lớn thật sự chính là Sở Vô Đạo sẽ không lộ diện.
Thâm chí là, rất nhiều công nhân trong Tư Bản Thiên Lại đều cho là như vậy.
"Nếu anh ta thật sự quan tâm đến cậu, vậy thì đừng do dự nữa, người đàn ông như vậy cũng không phải muốn là gặp được đâu." Dương Quan Quan cười nói, "Vân Uyển, cậu nói xem có phải không?"
Lý Vân Uyển gật gật đầu, nói: "Tớ cảm thấy cậu nói thật sự rất đúng!"
Kiều Thu Mộng trầm ngâm không nói gì.
Dương Quan Quan nói: "Vừa hay, lần này tôi nhận lời mời của giám đốc Tư Bản Thiên Lại, đến lúc đó có thể sẽ có cơ hội tiếp xúc với vị lão tổng thần bí này, tớ sẽ giúp cậu thăm dò.”
"Tớ cảm thấy, một người đàn ông vô duyên vô cớ dốc sức giúp một người phụ nữ như vậy, chắc chắn sẽ không thể không có nguyên nhân gì khác trừ yêu thích đâu."
"Mộng Mộng, cậu phải nắm bắt cơ hội lần này!"
Kiều Thu Mộng nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: "Nếu cô có tin tức gì thì hãy nói cho tớ biết vơi nhé."
Sau bữa cơm tối, ba người tán gẫu rất vui vẻ.
Trong lòng Lý Vân Uyển cảm thấy có chút buồn cười, Hướng Đông Tinh có đang đi quá xa trong việc tạo ra lão tổng thần bí này không? Nó có thể hoàn toàn phá hỏng mối quan hệ giữa Kiều Thu Mộng và Tề Đẳng Nhàn.
Nếu Tề Đẳng Nhàn biết chân tướng rằng mình bị lão tổng thần bí này lợi dụng, cũng không biết anh ta sẽ có biểu cảm gì, nghĩ đến thôi cô đã cảm thấy thật phấn khích?
Hoặc là nói, nếu Kiều Thu Mộng biết vị lão tổng thần bí này không tồn tại, thậm chí vị lão tổng thần bí này lại là nhân bản của Tề Đẳng Nhàn, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?
Chỉ cần vừa nghĩ đến thôi, cô ta đã cảm thấy rất hưng phấn.
Sáng sớm hôm sau, Tề Đẳng Nhàn theo yêu cầu của Kiều Thu Mộng, lái xe đến khách sạn đón Dương Quan Quan, rồi đi thẳng đến Tư Bản Thiên Lại.