-
Chương 141-145
Chương 141 Quản gia
Tề Đẳng Nhàn đi tới trước mặt Sở Băng, lạnh nhạt nhìn cô ta.
Sở Băng vừa rồi vẫn còn cực kỳ kiêu ngạo, nay lại bị dọa đến cả người phát run, một câu cũng không nói nên lời.
“Tề Đẳng Nhàn, anh đừng làm bậy!”
Kiều Thu Mộng sợ Tề Đẳng Nhàn nổi điên sẽ làm chuyện gì không hay với Sở Băng.
Tề Đẳng Nhàn lại lạnh lùng nói “Lúc đàn ông làm việc thì phụ nữ đừng xen vào!”
Kiều Thu Mộng bị lời nói của Tề Đẳng Nhàn chặn lại, qua một hồi vẫn không biết phải đáp lại thế nào
“Quỳ xuống!”
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nhìn Sở Băng, ra lệnh.
Sở Băng sửng sốt, nghiến răng hỏi “Anh nói cái gì? Anh muốn tôi quỳ xuống?”
“Tôi cao quý như thế, cần phải quỳ xuống trước một kẻ nghèo hèn như anh?”
Lời còn chưa dứt đã thấy Tề Đẳng Nhàn hơi buông lỏng tay cầm lựu đạn, cần bẩy kêu răng rắc, tùy thời đều có thể bật ra.
“Cô có thể không quỳ, sau đó để tôi nhìn xem người cao quý như cô bị lựu đạn nổ có khác gì với người bình thường hay không?” Tề Đẳng Nhàn quơ lựu đạn trong tay, thản nhiên uy hiếp.
“Anh… Đồ vô sỉ! Anh lại dám dùng thủ đoạn vô liêm sỉ như vậy để hù dọa một cô gái yếu đuối!” Sở Băng hoảng hốt luống cuống tìm trợ giúp, “Từ tổng, cô còn không mau giúp tôi?”
Trong tay Tề Đẳng Nhàn là một quả lựu đạn thật, Từ Ngạo Tuyết cũng không dám đánh cược với tên điên này nên sao có thể tiến lên?
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng chất vấn “Cô gái yếu đuối? Không phải cô vừa tự xưng là cao quý? Bọn tôi đều là kẻ nghèo hèn hay sao?”
“Tôi lặp lại một lần cuối cùng, quỳ xuống!”
Vừa dứt lời, hắn giơ quả lựu đạn tới trước mặt Sở Băng.
Sở Băng bật khóc, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn.
Mọi người nhìn thấy một màn này, đều bất giác không rét mà run. Vừa này thấy Thiên Lang cả người treo đầy lựu đạn đã điên lắm rồi, nhưng bây giờ xem ra, Tề Đẳng Nhàn mới là kẻ điên thật sự!
“Xin lỗi.” Tề Đẳng Nhàn mặt vô biểu tình nhìn Sở Băng đang quỳ dưới đất, ra lệnh.
Sở Băng run rẩy, khóc lóc nói “Tôi sai rồi!”
Tề Đẳng Nhàn hỏi “Cô sai ở đâu?”
Một số người đứng xem xung quanh không nhìn nổi, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn có chút quá mức.
“Họ Tề, anh đừng quá đáng thế! Cô Sở đã quỳ xuống rồi, anh còn muốn thế nào?”
“Đúng vậy, anh là đàn ông mà ức hiếp phụ nữ như thế thì hay lắm sao?”
“Thật không biết xấu hổ, làm mất mặt đàn ông chúng ta!”
Tề Đẳng Nhàn nghe được thì khịt mũi coi thường, nói “Tốt thôi, vậy trong số các người, ai bằng lòng đi lên thay cô Sở không?!”
Lời này vừa nói ra, nhất thời không ai trả lời.
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, nói “Vừa rồi cô ta hống hách như vậy cũng không thấy các người đứng ra hành hiệp trượng nghĩa giúp tôi nha?”
“Sao bây giờ cả đám lại như con khỉ nhảy ra vậy?”
“Nào, tới đây. Tô cho các người cơ hội đứng trước mặt tôi nói chuyện.”
Nói xong, hắn quơ quơ lựu đạn trong tay.
Đám người xung quanh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, làm gì có tên ngu nào dám tiến lên?
Hướng Đông Tinh thấy một màn như vậy, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười mà bất đắc dĩ lắc đầu. Thật tò mò không biết cái tính cách ngang bướng cỗ chấp này của Tề Đẳng Nhàn được hình thành như thế nào.
Thấy mọi người đều không nói gì nữa, lúc này Tề Đẳng Nhàn mới liếc mắt nhìn Sở Băng một cái, lạnh nhạt nói “Hỏi cô đấy, sai ở đâu.”
“Tôi… Tôi không nên kiêu ngạo hống hách, nói ra những lời quá đáng như vậy, lại càng không nên đánh cô Kiều…” Sắc mặt Sở Băng trắng nhợt, vẻ như đưa đám.
Có thể nói, ngày hôm nay cô ta đã mất hết mặt mũi.
Tề Đẳng Nhàn nghe nhưng không nói gì, ý bảo cô ta tiếp tục.
“Tôi không nên xem thường người khác, không nên lãng phí lương thực…”
Sở Băng nơm nớp lo sợ, thừa nhận lỗi sai của bản thân.
Tề Đẳng Nhàn hỏi “Vậy cô cảm thấy mình có nên xin lỗi không?”
“Có có có… Đều là lỗi của tôi, cô Kiều, vừa rồi là do tôi xúc động, Tôi không nên đánh cô.” Sở Băng lau nước mắt nói, “Xin cô hãy tha thứ cho tôi.”
Kiều Thu Mộng cũng cảm thấy có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, nói “Vậy cứ như vậy đi, không sai biệt lắm là được rồi.”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, sau đó cắm lại chốt an toàn.
Trùng hợp lúc này Thiên Lang bò ra khỏi bể bơi, thật vất vả mới tìm lại được chốt an toàn, lấy lựu đạn trong miệng ra rồi cắm chốt vào.
“Trả cậu này.” Tề Đẳng Nhàn tùy tay ném lựu đạn về phía cậu ta.
Thiên Lang cho rằng chốt an toàn của quả lựu đạn này đã bị kéo ra, sợ tới mức vội vàng nằm xuống đất ôm đầu.
Đến khi lựu đạn rơi xuống bên cạnh mới thấy rõ ràng. Điều này làm cậu ta thở phào nhẹ nhõm, nhặt lựu đạn lên rồi cất vào trong ngực.
Từ Ngạo Tuyết tức giận đến cả người đều đang run rẩy, người này, còn khoe khoang rằng trước kia ở vùng Trung Đông lợi hại cỡ nào, kết quả, bị Tề Đẳng Nhàn chỉnh cho thành sợ sệt nhát gan thế này?!
“Tôi đã nói mắt nhìn người của Từ tổng không được tốt lắm, thuần túy là hành vi ngu xuẩn phí tiền mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn cười mỉa.
Từ Ngạo Tuyết nói không nên lời, vốn tưởng rằng lần này có thể hung hăng giáo huấn Tề Đẳng Nhàn một chút, không ngờ người mất mặt cuối cùng lại là chính mình.
Cô ta đột nhiên cảm thấy mình như trở thành tên hề.
“Được rồi, chuyện dừng ở đây thôi, mọi người đều tản đi.” Lúc này Hướng Đông Tinh đi ra, bình tĩnh đuổi người.
Mọi người cũng đều nể tình mà không hề tiếp tục đứng hóng, giống như chim thú chạy nạn mà xôn xao rời đi.
Từ Ngạo Tuyết trầm giọng chất vấn “Chuyện cứ vậy mà thôi sao?!”
“Từ tổng còn muốn như thế nào nữa?” Sắc mặt Hướng Đông Tinh đã có chút khó coi.
“Hướng tổng cảm thấy thế nào?!” Từ Ngạo Tuyết vẻ mặt nghiêm túc, có vẻ chuẩn bị làm lớn chuyện.
Nhưng ngay lúc này, một ông già với dáng vẻ quản gia từ trong biệt thự đi ra.
Quản gia đầu tiên là hơi khom lưng chào hỏi Hướng Đông Tinh, nói “Hướng tổng!”
“Quản gia tiên sinh.” Hướng Đông Tinh cũng hơi đáp lễ.
Tề Đẳng Nhàn ngây người, sao hắn không biết trong biệt thự của mình có quản gia chứ?
Quản gia ho khan một tiếng, nói “Lão gia của chúng ta nói các người ở chỗ này gây náo loạn có chút quá đáng, cãi cọ ầm ĩ, ảnh hưởng tới ngài ấy nghỉ ngơi.”
“Ngài ấy hy vọng mọi người có thể buông xuống tranh chấp, việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không, đừng lại tiếp tục dây dưa nữa.”
“Nếu không…”
“Ngài ấy sẽ không vui!”
Tề Đẳng Nhàn hiểu ra, quản gia này hẳn là do Hướng Đông Tinh đặc biệt tìm tới để diễn kịch.
Vương Hổ nhướng mày, nói lớn “Lão gia của các người là ai? Bảo chúng tôi bỏ qua tranh chấp?!”
“Vương tổng! Nói cẩn thận!” Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng quát Vương Hổ dừng lại, tránh cho anh ta lại nói ra lời gì không hay.
Cô ta hít một hơi thật sâu, nói “Nếu là ý của Sở tiên sinh thì tôi cũng chỉ có thể nể mặt ngài ấy.”
Vương Hổ khó hiểu, không biết vì sao Từ Ngạo Tuyết lại kiêng kỵ như vậy. Nhưng, người có thể làm Từ Ngạo Tuyết kiêng kỵ tới vậy, hẳn là bối cảnh phía sau không bình thường nên anh ta cũng không dám lắm miệng nữa.
Hướng Đông Tinh nhìn thấy Từ Ngạo Tuyết giống như thật sự bị dọa sợ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, trên mặt vẫn treo ý cười, nói “Hôm nay tôi mượn biệt thự này từ một vị lão tổng thần bí để mở tiệc vì muốn mọi người vui vẻ, chứ không phải gây náo loạn ầm ĩ không vui.”
“Các vị, vứt hết ân oán sang một bên, vui vẻ hưởng thụ đi.”
Nói xong, Hướng Đông Tinh trực tiếp xoay người rời đi tiếp đón các đoàn khác khác.
Sở Băng rưng rưng cắn răng nói “Từ tổng, thật sự cứ như vậy bỏ qua sao?”
“Chủ nhân của biệt thự này không giống bình thường, nếu người đó đã cử quản gia tới nói chuyện vậy thì một sự nhịn chín sự lành đi.” Từ Ngạo Tuyết bất đắc dĩ thở dài.
Chương 142 Kem chống nắng
“Xem ra, vị lão tổng thần bí sở hữu căn biệt thự này có lai lịch không nhỏ!”
Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, có thể để cho quản gia đi ra nói mấy câu đơn giản đã dọa lui Từ Ngạo Tuyết, cũng không phải là một việc dễ dàng.
Hướng Đông Tinh muốn chính là hiệu quả như vậy, nghe thấy những người khác thầm nghị luận, trong lòng cô ta không khỏi đắc ý.
Trống rỗng hư cấu ra một vị lão tổng thần bí như vậy, trong tương lai sẽ mang đến cho cô ta càng nhiều thuận lợi.
Ngay cả Kiều Thu Mộng cũng nhịn không được hỏi “Vân Uyển, cậu có biết vị lão tổng thần bí đó là người như thế nào không? Lợi hại quá!”
Lý Vân Uyển cảm thấy khá buồn cười, vị lão tổng thần bí này không phải chính là Tề Đẳng Nhàn hay sao? Nhưng cuối cùng, cô ta chỉ lắc đầu nói “Không biết.”
Kiều Thu Mộng nhịn không được thở dài “Nếu tớ có thể kết bạn với vị lão tổng thần bí này thì tốt rồi, tương lai phát triển nhất định rất khả quan!”
Lý Vân Uyển lại cảm thấy Kiều Thu Mộng hiện tại đang ở trong phúc mà không biết phúc.
Sở Băng đã không còn mặt mũi nào tham gia bữa tiệc, sau khi chuyện này kết thúc thì lập tức rời khỏi
Trước khi đi, còn không quên hung ác trừng mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn. Chỉ là, Tề Đẳng Nhàn căn bản không để chuyện này trong lòng.
“Anh đừng không để tâm đến mọi chuyện như vậy được không. Dù gì Sở Băng cũng là người đế đô, hơn nữa là một ngôi sao lớn như vậy, khẳng định là có hậu trường hay cha nuôi gì đó.” Lý Vân Uyển thấy Tề Đẳng Nhàn tùy tiện như vậy, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
“Nếu cô ta không phục thì cứ việc gọi người đến đối phó tôi. Nếu có thể khiến tôi cúi đầu thì coi như cô ta lợi hại.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nói.
Lý Vân Uyển bật cười “Tôi thích tính cách không gì sánh được này của anh, thưởng cho anh bôi kem chống nắng hộ tôi đấy!”
Trong lúc nói chuyện, Lý Vân Uyển ném một tuýp kem chống nắng vào tay Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày “Phần thưởng cái quỷ gì vậy? Sao cô không tự bôi!”
Lý Vân Uyển nhếch miệng cười “Vậy tôi tìm đàn ông khác đến giúp tôi và Mộng Mộng bôi kem mới được, người ta nhất định sẽ cực kỳ đồng ý làm giúp!”
Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, vẻ mặt điềm tĩnh vặn nắp chai ra.
“Mộng Mộng, mau tới đây, tớ đã bảo anh Tề bôi kem chống nắng cho chúng ta rồi này!” Lý Vân Uyển hô to về phía Kiều Thu Mộng, đồng thời, cởi chiếc khăn tắm đang khoác trên người.
Không thể không nói, dáng người của Lý Vân Uyển thật sự rất tuyệt, có thể coi là thuộc top đầu. Trước lồi sau vểnh, eo thon chân dài, mặc đồ bơi bikini quả thực rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác. ,
Kiều Thu Mộng lạnh lùng nói “Không cần, tớ không cần bôi kem chống nắng, tớ chuẩn bị bơi thêm một lát nữa!”
Dứt lời, cô ta xoay người đi về phía bể bơi, nhảy lên vô cùng tao nhã rồi chui xuống nước, nhẹ nhàng uyển chuyển như mỹ nhân ngư trong truyền thuyết.
“Xem ra anh không có diễm phúc này!” Lý Vân Uyển thả tay Tề Đẳng Nhàn ra, trực tiếp nằm sấp trước ghế dài.
Tề Đẳng Nhàn đổ kem chống nắng vào lòng bàn tay, khi bôi đến đôi chân dài của Lý Vân Uyển thì cổ họng bất giác nuốt một ngụm nước miếng lớn.
“Anh Tề, trông anh không hiểu sự đời như vậy mà còn nói mình từng lướt qua vạn bụi hoa sao?” Lý Vân Uyển nhịn không được mà đùa giỡn, chống đầu phô bày cơ thể thành hình chữ ‘s’, quyến rũ mê người.
“Còn lâu, tôi thực sự từng qua lại với vô số cô gái, cô thì biết cài gì?” Tề Đẳng Nhàn vẫn mạnh miệng.
Đây cũng là lần đầu tiên Lý Vân Uyển để cho đàn ông tiếp xúc thân mật với mình như thế, mỗi tấc da thịt Tề Đẳng Nhàn chạm vào, trái tim cô ta đập loạn nhịp. Chỉ là, cô ta vẫn giả vờ làm một ngự tỷ trưởng thành, nói cười tự nhiên, thậm chí còn chứa chút ý cười đùa.
Phía trước đã bôi xong, Lý Vân Uyển vừa nhấc đầu thì phát hiện Tề Đẳng Nhàn đã mặt đỏ tai hồng.
Cô ta khẽ mím môi, nhẹ giọng hỏi “Bây giờ tôi hỏi anh, đây có tính là phần thưởng không?”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngượng ngùng cười, nói “Tính.”
Lý Vân Uyển xoay người lại, nằm sấp trên ghế dài rồi nhẹ giọng nói “Còn có sau lưng chưa bôi đâu!”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi lại nuốt nước bọt ừng ực. Có điều, càng quá mức hơn chính là, Lý Vân Uyển vươn tay ra sau cởi bỏ dây lưng áo tắm.
“Anh đừng câu nệ như thế, dù sao anh cũng là đàn ông lướt qua vạn bụi hoa, nếu trong lúc bôi kem chống nắng, anh đụng vào một số nơi không nên động thì tôi cũng không trách anh…” Lý Vân Uyển nhẹ nhàng cười, triển lãm bờ lưng trắng muốt nuột nà.
Kiều Thu Mộng bơi một vòng, phát hiện Tề Đẳng Nhàn đang bôi kem chống nắng cho lưng Lý Vân Uyển, thậm chí còn nhìn thấy Lý Vân Uyển cởi cả dây áo tắm, lửa giận bất giác trồi lên trong lòng.
Khi ngọn lửa này lên tới đỉnh đầu, hình như lại biến thành màu xanh lục.
Cô ta sắc mặt khó coi hừ lạnh.
“Tôi mới sẽ không ghen vì loại đàn ông này! Vân Uyển, nếu cậu thích bị hắn ăn đậu hũ thì cứ việc!” Kiều Thu Mộng hung tợn cắn răng rồi lại lặn vào đáy bể.
Tề Đẳng Nhàn vừa bôi kem chống nắng cho Lý Vân Uyển, trong lòng lại không nhịn được mà nghĩ đến có phải nên cho Hướng Đông Tinh mượn biệt thự thêm vài lần, để cô ta tổ chức những buổi tiệc như thế này?
“Cảm ơn!”
Lý Vân Uyển cười, nói “Giúp tôi buộc dây lưng đi.”
Tề Đẳng Nhàn cảm giác mình như mắc bệnh Parkinson, đôi tay không ngừng run rẩy, buộc nơ bướm mấy lần nhưng đều thất bại.
“Mẹ nó, mình quá không tiền đồ rồi?!” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được mà mắng chính mình một câu, cuối cùng cũng buộc được cái nơ đáng chết này.
Lý Vân Uyển giả mạo ngự tỷ trưởng thành nên cứ đùa giỡn hắn, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô để một người đàn ông bôi kem chống nắng cho mình, tuy miệng rất lợi hại làm Tề Đẳng Nhàn liên tiếp bại lui, nhưng trên mặt cô cũng đã đỏ bừng.
Lúc này, mọi người phát ra một tiếng kinh hô.
Hướng Đông Tinh xuất hiện.
Lần này cô ta xuất hiện khiến mọi người sôi trào.
Chỉ thấy, Hướng Đông Tinh mặc bộ đồ tắm bó sát người, thân cao một mét bảy, một đôi kiếm nhật thon dài trắng nõn nuột nà lộ ra bên ngoài.
Kích cỡ áo tắm rất vừa vặn hơn nữa mặc lên còn rất thoải mái, phác họa ra đường con cơ thể hoàn mỹ sánh với được những người mẫu hàng đầu.
Trước ngực là cổ chữ V khoét sâu, khe ngực sâu hút câu hồn.
Phía sau lưng là dây buộc chiểu dây đằng, tăng thêm một bút quyến rũ.
Lúc này trong lòng mọi người chỉ có một điều—— mở rộng tầm mắt!
Tuy Hướng Đông Tinh tính cách lạnh lùng, thủ đoạn thương nghiệp cực kỳ tàn nhẫn, nhưng sự thật là cô ta cũng là một người đẹp nức tiếng, làm vô số đàn ông doanh nhân thành đạt mơ ước.
Hôm nay, cô ta mặc một thân áo tắm đỏ bỏ sát như vậy, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
“Đẹp không?” Tề Đẳng Nhàn cảm giác được thịt ở eo bị nhéo, có chút đau. Bên tai truyền đến giọng nói chất vấn có chứa ghen tuông của Lý Vân Uyển.
Tề Đẳng Nhàn còn không kịp nói gì, Hướng Đông Tinh đã giơ tay lên, mỉm cười hỏi “Vị nào bằng lòng đi lên giúp tôi bôi kem chống nắng không?”
Các quý ông sửng sốt, sau đó nháy mắt giống bỏ đồ sống vào dầu sôi, lập tức sôi nổi nhao nhao đề cử bản thân.
Ngay lúc này, Tề Đẳng Nhàn chợt đứng dậy, thân thể tựa như mũi tên lao ra!
“Đồ háo sắc đáng chết!”
Lý Vân Uyển thấy một màn như vậy, không khỏi tức giận đến dở khóc dở cười, sau đó hung hăng cắn răng.
Không thể không nói, Hướng Đông Tinh quả thật xinh đẹp, dáng người cũng là đứng đầu, nhưng cũng không thể nói mình không bằng cô ta chứ?
Tề Đẳng Nhàn này, vừa bôi cho mình xong mà, có cần gấp gáp vậy không?!
Ngay cả Hướng Đông Tinh đều có chút ngạc nhiên trước tốc độ của Tề Đẳng Nhàn, cô ta đang định nói cái gì thì Tề Đẳng Nhàn đã chạy lướt qua, ở khoảng cách bể bơi còn có năm mét đã nhảy lên, tựa như một con cá bay vào bể bơi.
Dáng người đó, mạnh mẽ đến làm người cảm thấy có chút hoa mắt.
Chương 143 Không hòa thuận
Hai người Lý Vân Uyển và Hướng Đông Tinh đều không hẹn mà cùng sửng sốt, sao Tề Đẳng Nhàn lại nhảy vào bể bơi?
Lý Vân Uyển cảm thấy Tề Đẳng Nhàn là hướng về phía Hướng Đông Tinh, chính Hướng Đông Tinh cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn là chạy về phía mình…
Lúc này, Kiều Thu Mộng đang giãy giụa trong bể bơi.
Cùng lúc khi Hướng Đông Tinh xuất hiện, chân Kiều Thu Mộng bị chuột rút. Do chưa gặp trường hợp này bao giờ nên cô ta không có kinh nghiệm, nhất thời kinh hoảng vùng vẫy, bắp chân đau nhức lại không ngừng sặc nước nên sức lực dần yếu đi và chìm xuống nước.
Trùng hợp là lúc này ánh mặt mọi người bị Hướng Đông Tinh hấp dẫn, thế nên không ai chú ý tới cô ta sắp chết đuối.
“Chẳng lẽ, mình cứ như vậy chết ở chỗ này? Chết uất ức thế này ư?”
“Có ai không… Có ai có thể chú ý tới tôi không!”
Từ miệng Kiều Thu Mộng không ngừng tuôn ra bong bóng khí, cả người từ từ chìm xuống, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. Bị sặc nước khiến phổi cô ta rất khó chịu.
Cô ta mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang bơi về phía mình, trong lòng không khỏi nghĩ “Là ai? Minh sắp được cứu ư?”
Sau khi lặn xuống, Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng bơi đến chỗ Kiều Thu Mộng và kéo cô ta lên khỏi mặt nước, lại dùng một chút lực, trực tiếp nâng cô ta lên bờ.
Lúc này Lý Vân Uyển mới chú ý tới Kiều Thu Mộng suýt chết đuối, vội vàng chạy đến, thấy Kiều Thu Mộng đã hôn mê thì hốt hoảng gọi “Mộng Mộng, cậu sao thế? Cậu đừng làm tớ sợ!”
Tề Đẳng Nhàn ướt dầm dề trèo lên bờ, ngồi quỳ một chân trên đất, đỡ cơ thể Kiều Thu Mộng nằm lên đùi mình rồi vỗ mạnh sau lưng cô ta mấy cái.
“Khụ!!!”
Kiều Thu Mộng há mồm lập tức nôn ra một đống nước, ngay cả nước mắt nước mũi cũng đều chảy ra.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn vỗ nhiều lần mới làm Kiều Thu Mộng nôn ra hết nước, cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hướng Đông Tinh cũng bị kinh động, đi tới hỏi thăm “Kiều tổng, cô không sao chứ?”
Tề Đẳng Nhàn đợi Kiều Thu Mộng nôn hết nước rồi thì đỡ cô ta đứng dậy, Kiều Thu Mộng sắc mặt tái nhợt lắc đầu.
“Thật ngại quá, Hướng tổng… Vừa rồi tôi đang bơi thì chân bị chuột rút.” Kiều Thu Mộng liên tục ho khan nói.
“Phó trưởng phòng Tề, anh đưa Kiều tổng đi nghỉ ngơi đi.” Hướng Đông Tinh gật đầu, nói.
Kiều Thu Mộng đang mất sức không đi lại được, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp khom lưng bế cô lên, đi vào trong biệt thự.
Kiều Thu Mộng giãy giụa nói “Anh thả tôi xuống ngay! Nhiều người như vậy, có mất mặt không?”
“Chúng ta là vợ chồng, tôi ôm cô không phải chuyện đương nhiên sao?” Tề Đẳng Nhàn không khỏi khinh thường mà cười nhạo một tiếng.
“Anh…” Kiều Thu Mộng trực tiếp không nói nên lời, chỉ có thể tùy ý hắn ôm mình đi vào biệt thự.
Lý Vân Uyển nhìn mà ghen tị, nhưng cũng không nói thêm gì và càng không theo vào trong.
Sau khi vào biệt thự, Tề Đẳng Nhàn ôm Kiều Thu Mộng đi thẳng lên tầng hai, mở cửa phòng ra rồi đặt cô ta lên giường để cô ta nghỉ ngơi.
Ngay sau đó hắn mở tủ quần áo ra, từ bên trong lấy ra quần áo của mình rồi quay đầu đi vào phòng vệ sinh.
Kiều Thu Mộng không khỏi sửng sốt một chút, trong tủ quần áo này thế mà lại đều là quần áo của Tề Đẳng Nhàn? Hơn nữa, cô ta còn thấy bộ âu phục của nhãn hiệu Boss mà cô ta mua cho Tề Đẳng Nhàn.
“Chuyện này… Sao có thể?” Kiều Thu Mộng kinh ngạc nhìn kỹ tủ quần áo, xác định đây đều là của Tề Đẳng Nhàn.
Đến khi Tề Đẳng Nhàn đổi quần áo sạch đi ra thì Kiều Thu Mộng mới lấy lại tinh thần.
Cô ta quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn, hỏi “Sao nơi này lại có quần áo của anh?”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp “Tôi ở đây mà, có gì lạ sao?”
Kiều Thu Mộng nghĩ, biệt thự này là do Hướng Đông Tinh mượn từ chỗ lão tổng thần bí để tổ chức tiệc, Tề Đẳng Nhàn có thể ở chỗ này, khẳng định là nhờ phúc của Hướng Đông Tinh. Vì để chuẩn bị cho bữa tiệc nên Hướng Đông Tinh để hắn ở lại nơi này.
Nghĩ thông suốt theo cách này, Kiều Thu Mộng không hề rối rắm nữa mà chỉ còn chút ngạc nhiên, không ngờ Hướng Đông Tinh lại coi trọng Tề Đẳng Nhàn như thế.
“Anh ở biệt thự của người ta nhưng không thể nói biệt thự này là của anh được. Làm như vậy không tốt, để người khác biết thì sẽ rất mất mặt!” Kiều Thu Mộng lên giọng dạy bảo.
“???” Tề Đẳng Nhàn đầy đầu dấu chấm hỏi, không rõ lời này của Kiều Thu Mộng là có ý gì.
Kiều Thu Mộng nói “Hướng tổng coi trọng anh, để anh giúp cô ta chuẩn bị bữa tiệc này nên cho anh ở lại đây hỗ trợ cô ta bố trí, phải không?”
Tề Đẳng Nhàn nói “Biệt thự này vốn là của tôi, là Hướng Đông Tinh mượn của tôi được chứ. Mấy chuyện bố trí trang trí đều do cô ta tự tay sắp xếp mà.”
Kiều Thu Mộng không nhịn được mà nhíu mày, lạnh giọng nói “Tề Đẳng Nhàn, lần trước anh nói dối đã bị Ngọc tướng quân giáp mặt vạch trấn, có thể đổi một bộ lý do khác không?”
“Chẳng lẽ anh không cảm thấy làm như vậy rất mất mặt hay sao? Rõ ràng không phải của mình lại cố tình nhận vơ nói là của mình!”
“Nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì anh vĩnh viễn không xứng với tôi!”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Kiều Thu Mộng, cười ha hả, nói “Tôi nói thật thì cô không tin, nói nhiều thì lại trách móc tôi.”
Kiều Thu Mộng sắc mặt âm trầm nói “Một căn biệt thự trị giá hai tỷ, anh cảm thấy anh mua nổi sao?”
“Không mua nổi, căn biệt thự này là người khác tặng tôi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đáp lại.
“Vậy mặt anh cũng lớn thật đấy!” Kiều Thu Mộng cắn răng cười lạnh.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới cứu cô ta ở bể bơi, theo lẽ thường thì lúc này tình cảm của hai người sẽ nhân đó mà tiến triển.
Nhưng không hiểu có chuyện gì xảy ra, tiến triển không thấy lại biến thành lùi lại, thậm chí cuộc nói chuyện càng thêm gay gắt.
Tề Đẳng Nhàn cũng không có hứng thú tiếp tục nói chuyện với Kiều Thu Mộng, nói “Được rồi, cô nghỉ ngơi đi, tốt nhất là ngủ một giấc lấy lại tinh thần.”
Nói xong hắn lập tức xoay người rời đi, đóng cửa phòng lại.
Kiều Thu Mộng bất giác cảm thấy buồn bã, ngay sau đó, cô ta lắc đầu, tức giận thở phì phì mà đấm gối, bực bội nói “Lại không phải tôi sai! Anh thích khoác lác mạnh miệng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ lật xe!”
“Thật không biết người như vậy sao lại được Hướng tổng trọng dụng!”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình có lòng tốt giúp đỡ lại bị coi là lòng lang dạ thú, cứu Kiều Thu Mộng một mạng, không được cảm ơn thì thôi, ngược lại còn không thể hiểu được lại bị quở trách?
“Tương phùng nếu chỉ như mới gặp.” Tề Đẳng Nhàn cuối cùng cũng cảm nhận được tâm trạng của Nạp Lan Tính Đức khi viết câu thơ này. Kiều Thu Mộng của hiện tại, thực sự kém xa Kiều Thu Mộng lúc nhỏ trong lòng hắn.
Lý Vân Uyển đi đến Tề Đẳng Nhàn rồi vỗ mạnh vai hắn một cái, nói “Hey, anh Tề, sao anh lại đứng đây đọc thơ thế này?”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi bất đắc dĩ cười cười, nói “Không có gì.”
“Anh lại cãi nhau với Mộng Mộng à?” Lý Vân Uyển hai mắt tròn xoe, không dám tin mà hỏi.
“Đúng vậy.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ gật đầu.
Lý Vân Uyển cảm thấy, quan hệ của hai người này phòng chừng rất nhanh sẽ đi đến hồi kết, Tề Đẳng Nhàn vừa mới cứu mạng Kiều Thu Mộng nhưng vừa quay đầu đã lại cãi nhau, sao lại thế này chứ?
Kiều Thu Mộng hơn hai tiếng đồng hồ mới lấy lại tinh thần, chuẩn bị đi thay quần áo, lại phát hiện quần áo của mình sớm được treo trên tay nắm cửa.
Chút việc nhỏ này làm cô ta cảm thấy hơi ấm lòng.
Vừa mới thay quần áo xong, Kiều Thu Mộng nhận được một cuộc điện thoại.
“Xin hỏi cô có phải là tổng giám đốc của tập đoàn Kiều thị - cô Kiều Thu Mộng không? Chúng tôi là công ty trách nhiệm hữu hạn Tianlai Capital, có một số dự án muốn tìm công ty cô để hợp tác.” Đối phương mở miệng đã nói ngay mục đích.
Kiều Thu Mộng sửng sốt, sau đó là mừng như điên!
Chương 144 Marketing khiến người người đều tin
Nhìn thấy Kiều Thu Mộng kích động như vậy, Lý Vân Uyển và Tề Đẳng Nhàn đều không khỏi có chút tò mò.
“Mộng Mộng, xảy ra chuyện gì vậy?” Lý Vân Uyển đi tới, ngạc nhiên hỏi.
Kiều Thu Mộng mừng rỡ như điên mà ôm lấy Lý Vân Uyển rồi hôn một cái, cười nói “Vân Uyển, cậu biết ai vừa gọi điện cho tới không?”
Lý Vân Uyển nói “Xem cậu kích động như vậy, chẳng lẽ là Tom Cruise hay là Brad Pitt?”
Kiều Thu Mộng lườm nguýt cô ta một cái, nói “Không đùa nữa! Người vừa gọi cho tớ là người của Tianlai Capital, bọn họ có một số dự án muốn hợp tác với tập đoàn Kiều thị chúng ta.”
“Hoặc là nói, đây không phải hợp tác mà là bọn họ chuẩn bị mang theo tập đoàn Kiều thị chúng ta phát tài!”
“Còn nói, đây là mệnh lệnh từ lão tổng thần bí của bọn họ!”
Lý Vân Uyển ngây ra, có chút dở khóc dở cười.
Tề Đẳng Nhàn ở một bên thản nhiên nói thẳng “Là tôi bảo bảo họ sắp xếp mấy dự án có tập đoàn Kiều thị đấy, cô không cần phải kích động như vậy.”
“Anh?”
Kiều Thu Mộng quay đầu liền nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, sau đó cười lạnh nói “Anh lại bắt đầu đấy hả? Quên tôi vừa nói gì với anh à?”
Lý Vân Uyển bất đắc dĩ nói “Mộng Mộng, có phải cậu hiểu lầm anh Tề cái gì không, chuyện này, hơn phân nửa thật sự là anh ấy làm.”
“Hừ, mọi người đều nói, đây là vị lão tổng thần bí kia sắp xếp! Hắn là lão tổng thần bí sao?” Kiều Thu Mộng hừ lạnh một tiếng, hỏi.
Kiều Thu Mộng cũng biết, hơn hai trăm mẫu đất thuộc tập đoàn Kiều thị là do tập đoàn Hướng thị thu mua, Tianlai Capital cũng là do Hướng Đông Tinh dựng nên. Cô ta thậm chí còn cho rằng Tianlai Capital là công ty con của tập đoàn Hướng thị cơ!
Nhưng mà, trên báo đài marketing vị lão bản thần bí này nhiều như vậy, cùng với hôm nay lời nói của Hướng Đông Tinh để lộ thái độ.
Tianlai Capital, trên thực tế thực sự có một vị đại nhân vật tọa trấn, vị đại nhân vật này chính là lão tổng thần bí, hơn nữa, bối cảnh của người này cũng đủ để đại nhân vật từ đế đô tới như Từ Ngạo Tuyết cũng phải kiêng dè.
Lý Vân Uyển nghe Kiều Thu Mộng nói thế thì nghẹn lời, Tề Đẳng Nhàn thực sự là vị lão tổng thần bí kia mà…
Vị lão tổng thần bí này, cũng chỉ là nhân vật do Hướng Đông Tinh hư cấu ra dùng để làm tập đoàn Từ thị và tập đoàn Hổ Môn phải dè chừng mà thôi.
“Thật sự quá làm người hưng phấn, có thể hợp tác với bên đó, tập đoàn Kiều thị rất nhanh là có thể cất cánh!” Kiều Thu Mộng đầy mặt hưng phấn, đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai.
Bữa tiệc đã gần kết thúc, Kiều Thu Mộng nhìn thấy Hướng Đông Tinh thì không khỏi chạy tới bắt chuyện.
“Hướng tổng!” Kiều Thu Mộng hô.
“Kiều tổng, có chuyện gì sao? Cơ thể khỏe hơn chút nào chưa?” Hướng Đông Tinh khách khí hỏi.
Kiều Thu Mộng gật đầu, nói “Tôi không sao! Hướng tổng, vừa nãy người của Tianlai Capital gọi cho tôi, nói là lão tổng thần bí đã sắp xếp giao cho tập đoàn Kiều thị chúng tôi mấy dự án hợp tác.”
“Tôi nghĩ…”
“Nếu Hướng tổng và lão tổng thần bí quen thuộc như vậy, có thể giới thiệu cho tôi không?”
“Tôi muốn giáp mặt cảm ơn ngài ấy!”
Lời nói của Kiều Thu Mộng làm Hướng Đông Tinh không khỏi sửng sốt, trên mặt thậm chí để lộ ra biểu tình cạn lời.
“A… Chuyện này……” Hướng Đông Tinh ho khan một tiếng, “Cô cũng biết, lão tổng thần bí rất thần bí, cho nên, chuyện này thứ lỗi cho tôi không giúp được gì.”
Kiều Thu Mộng nhất thời có chút thất vọng, thở dài nói “Ngài ấy giúp tôi như vậy, là quý nhân trong sinh mệnh của tôi, tôi thực sự muốn cảm ơn ngài ấy.”
Hướng Đông Tinh không khỏi lắc đầu, cười nói “Có lẽ vị lão tổng thần bí này hứng thú với cô?”
“Hướng tổng có ý gì?” Kiều Thu Mộng sửng sốt, mặt đỏ bừng.
“Chẳng lẽ không phải bởi vì ngài ấy để cho Hướng tổng thu mua lô đất của từ tập đoàn Kiều thị của chúng tôi với giá thấp nên chuẩn bị bồi thường Kiều gia một chút sao?”
Hướng Đông Tinh bình tĩnh nói “Lão tổng thần bí này như thần long thấy đầu không thấy đuôi, tôi cũng không dám tùy tiện phỏng đoán suy nghĩ của ngài ấy. Nếu có cơ hội thì tôi sẽ giúp cô hỏi một chút, xem ngài ấy có muốn gặp cô hay không.”
Kiều Thu Mộng gật đầu nói “Cảm ơn Hướng tổng!”
Hướng Đông Tinh cười cười, sau đó đi sắp xếp nhân viên phục vụ chuẩn bị kết thúc bữa tiệc, cô ta chuẩn bị một ít quá, mỗi người đến dự tiệc đều có phần.
Kiều Thu Mộng vẫn đứng tại chỗ, sửng sốt nửa ngày mới lẩm bẩm nói “Vị lão tổng này có hứng thú với mình? Hướng tổng nói, là thật hay giả vậy?”
Phản ứng đầu tiên của cô ta không phải là xấu hổ mà là khiếp sợ, sau đó là hơi chút sợ hãi.
Rốt cuộc, vị lão tổng thần bí này chính là đại nhân vật có thể khiến Từ Ngạo Tuyết kiêng kỵ!
Đến khi bữa tiệc kết thúc, tâm trạng Kiều Thu Mộng vẫn rất rối bời.
“Quan hệ giữa anh và vợ kỳ lạ thật đấy!” Hướng Đông Tinh khoanh tay trước ngực, trên mặt lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt như cũ.
“Dưa hái xanh không ngọt, không thể nào làm khác được!” Tề Đẳng Nhàn ngược lại khá lạc quan, chỉ là có chút bất đắc dĩ cùng phiền muộn.
Hắn đương nhiên rất muốn có quan hệ tốt với Kiều Thu Mộng. Cho dù không thể thành vợ chồng thì có thể biến về như lúc trước hai đứa nhỏ vô tư bên nhau cũng tốt. Nhưng xem ra, mọi chuyện đều không như ý.
Hướng Đông Tinh nhìn ra được, nói “Cô ấy rất không tín nhiệm anh.”
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ bật cười, nói “Không sao cả.”
Hướng Đông Tinh nói “Tôi nói với cô ấy là vị lão tổng thần bí kia có hứng thú với cô ấy, anh có thể mượn cơ hội này biểu hiện thật tốt, sau đó cho cô ấy một bất ngờ.”
“Không cần thiết, cho dù làm vậy thì cô ấy chẳng qua chỉ là thích bối cảnh lớn mạnh của vị lão tổng thần bí kia, mà không phải một cảnh ngục nhỏ không biết chui ra từ xó xỉnh nào này.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đạm nhiên, giống như cao tăng đã nhìn thấu hồng trần.
“Các anh thật thú vị.” Hướng Đông Tinh nghe đến đó, khóe miệng bất giác nhếch lên một độ cung rất nhỏ, lắc đầu rời đi.
Ngày hôm sau Tề Đẳng Nhàn đến Tianlai Capital mới phát hiện, đề tài lão tổng thần bí này được marketing tốt đến mức người người đều tin!
Ngay cả nhân viên trong công ty đều chạy đến hỏi hắn “Tề tổng, ông chủ lớn đứng sau công ty chúng ta là ai vậy? Có thân phận gì? Lai lịch thế nào? Anh có quen không?”
Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể cười tủm tỉm đáp “Thiên cơ đừng hỏi.”
“Chuyện mà lão tổng thần bí dặn các cậu phải làm tốt, sắp xếp hạng mục chuẩn bị hợp tác với tập đoàn Kiều thị cho thỏa đáng.” Mở một cuộc họp đơn giản, Tề Đẳng Nhàn nhân mạnh việc này, hoàn toàn phủi sạch quan hệ giữa hắn và lão tổng thần bí do Hướng Đông Tinh đắp nặn nên.
“Có thể làm Tề tổng an tâm làm việc cho mình, ông chủ thần bí phía sau chắc chắn không hề tầm thường!”
“Nói nhảm! Trước khi Hướng tổng thu mua những lô đất đó, tỉnh còn chưa truyền xuống tin tức gì đâu, hiển nhiên là vị lão tổng thần bí này của chúng ta nắm được tin tức nội bộ!”
“Có thể làm Hướng tổng hỗ trợ yểm hộ như vậy, người này nhất định không đơn giản, không chừng là ông chủ lớn nào đó ở đế đô…”
Đám nhân viên cấp cao trong Tianlai Capital, trong lòng đều có vô số ý tưởng, vừa tan ca, mọi người không hẹn mà cùng thảo luận về vị lão tổng thần bí này.
Cũng chính là hôm nay, Sở Vô Đạo bị Từ Ngạo Tuyết ngộ nhận là lão tổng thần bí bước ra từ nhà tù U Đô.
Không thể nói là mãn hạn tù, mà là nói, trạng thái tinh thần của anh ta đã điều chỉnh tốt, sẽ không lại xảy ra chuyện đại sát tứ phương nữa.
Trải qua vài lần đánh giá, cảnh ngục U Đô và các lãnh đạo cấp cao quyết định thả Sở Vô Đạo.
Vừa mới bước ra khỏi nhà tù U Đô, một chiếc xe quân sự chặn trước mặt Sở Vô Đạo. Từ trên xe bước xuống là một ông lão bảy mươi tuổi râu tóc bạc trắng.
Chương 145 Ra tù
Ông lão tuy tuổi đã cao, nhưng tinh thần quắc thước, đôi mắt sắc bén như ưng tựa hổ, hiển nhiên là cả đời trải qua thiết huyết sát phạt.
“Tiểu Sở, nhận được tin tức cậu ra tù, tôi suốt đêm chạy tới đây đấy.” Ông ấy nhìn Sở Vô Đạo, nói.
“Phó lão…” Ngay khi nhìn thấy ông lão, hốc mắt Sở Vô Đạo lập tức đỏ lên. Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không nói nên lời.
Phó Phong Vân vỗ vai Sở Vô Đạo, nói “Những năm gần đây, vất vả cậu rồi! Nhưng mà, quốc gia này vẫn cần cậu tỏa sáng.”
Sở Vô Đạo chán nản cười đáp “Phó lão, ông còn không nhìn ra sao?”
“Tôi, đã phế rồi…”
“Hiện tại, tôi chỉ là một phế nhân.”
“Vinh quang ngày xưa, cứ để cho nó bị chôn vùi đi… Tôi chỉ muốn sống yên bình nửa đời còn lại. Tôi đã phế rồi, cũng mệt mỏi, không muốn lại đánh giết nữa.”
Nét mặt Phó Phong Vân cứng đờ, ông ấy đương nhiên nhìn ra được, “Vĩnh dạ quân vương” hăng hái của mấy năm trước đã không còn nữa. Lúc này đứng trước mặt ông ấy, chẳng qua chỉ là một cái người đàn ông trung niên tinh thần suy sút mà thôi.
“Tôi biết… nhưng tôi không còn cách nào khác!”
“Tôi nhận được tin tức, Vladimir trong thế giới ngầm được ca tụng là ‘vua chiến tranh’ đã bí mật đi vào Hoa Quốc.”
“Mục tiêu hành động lần này của hắn ta là chủ tịch tập đoàn Hướng thị Hướng Đông Tinh, chuyện liên quan đến ân oán năm đó Hướng Đông Lôi ăn lẻ vũ khí của hắn ta.”
“Trước mắt, tính cả trên dưới Hoa Quốc này, người có thể rút ra thời gian đối phó hắn ta chỉ có một mình Trung tướng Ngọc Tiểu Long.”
“Nhưng Ngọc Tiểu Long còn trẻ, tôi sợ mình cô ấy không chống lại được Vladimir…”
Phó Phong Vân cũng đầy mặt bất đắc dĩ, ông ấy hiểu rõ trạng thái của Sở Vô Đạo mấy năm nay, cho nên cũng không muốn quấy rầy quyết định tị thế của Sở Vô Đạo, nhưng dưới tình huống Vladimir đã lẻn vào Hoa Quốc khiến ông ấy không thể không tìm tới vị thuộc hạ cũ này.
Sở Vô Đạo cười khổ nói “Cho dù là thời kỳ đỉnh phong của tôi, đối phó vua chiến tranh cũng không có nhiều phần thắng… Ngọc tướng quân, hơn phân nửa cũng không phải đối thủ của hắn ta.”
Phó Phong Vân gật đầu, ánh mắt mong chờ mà nhìn Sở Vô Đạo, hy vọng anh có thể rời núi.
“Nhưng bây giờ tôi mà đứng ra chẳng qua cũng là chịu chết…”
Phó Phong Vân hoàn toàn thất vọng.
“Cho nên…” Sở Vô Đạo tiếp tục nói.
“Cho nên?” Phó Phong Vân hơi ngẩn người.
“Cho nên tôi quyết định hướng đề cử cho ngài một người.” Sở Vô Đạo nghiêm túc nói.
“Ai vậy?” Phó Phong Vân ngạc nhiên.
Sở Vô Đạo nói “Nhị đương gia của nhà tù U Đô, Tề Đẳng Nhàn.”
Qua một hồi tìm hiểu tình hình, Phó Phong Vân lập tức ra lệnh cho thuộc hạ “Mau liên hệ tỉnh thưởng tỉnh Đông Hải cho tôi, bảo ông ta giúp tôi tìm một người! Bây giờ tôi sẽ lên đường đến thành phố Trung Hải, tôi muốn sau khi máy bay hạ cánh sẽ lập tức gặp được người này!”
……
“Lão tổng thần bí tan ca chưa? Đêm nay có may may được mời anh đi ăn một bữa không?” Lý Vân Uyển gọi điện thoại tới, nũng nịu hỏi.
“Lão tổng thần bí rất bận, không rảnh.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp.
“Ồ… Vậy anh hỏi giúp tôi xem nhân viên của lão tổng thần bí, Tề Đẳng Nhàn có rảnh không?” Lý Vân Uyển lại hỏi, trong lời nói khó nến ý cười.
Tề Đẳng Nhàn nói “Hơn phân nửa là có rảnh, ăn ở đâu đây?”
Vừa dứt lời, hắn lập tức nhìn thấy xe của Lý Vân Uyển đã dừng ở ven đường đối diện.
Thấy khuôn mặt tươi cười đắc ý của cô ta, Tề Đẳng Nhàn không khỏi cảm thấy trái tim như nóng lên. Hắn phát hiện, hắn càng ngày càng thích ở chung với người phụ nữ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của mình.
Vừa lên xe, Tề Đẳng Nhàn lại nhận được một cuộc điện thoại.
“Nhị đương gia, tôi ra tù, nhân tiện đề cử cậu với một vị lão lãnh đạo.” Đối phương trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
“Lão lãnh đạo nào? Tôi không có thời gian rảnh ứng phó những người đó!” Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói, “Sở Vô Đạo, tôi cảnh cáo anh, đừng gây phiền phức cho tôi, nếu không…”
“Tút!”
Đối phương cúp máy!
Tề Đẳng Nhàn chưa nói xong đã bị cúp điện thoại, tức khắc giận sôi máu, thở hồng hộc.
“Thằng chó này, được ra tù cảm thấy tôi không có biện pháp quản anh, cho nên dám cúp điện thoại của tôi đúng không?” Tề Đẳng Nhàn nghiến răng, trong ánh mang theo sát khí.
Lý Vân Uyển không khỏi dè dặt hỏi “Làm sao vậy?”
Tề Đẳng Nhàn cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, lắc đầu, nói “Tôi cũng không rõ nhưng hình như tôi bị tên này bán đứng rồi!”
“Anh vừa rồi nói là Sở Vô Đạo? Người mà Ngọc Tiểu Long muốn gặp nhưng vẫn luôn không thể gặp hả?” Lý Vân Uyển rất tò mò.
“Đúng vậy…” Tề Đẳng Nhàn buông di động, có chút bất đắc dĩ.
Lúc này hắn mới chú ý tới, Lý Vân Uyển mặc tất lưới đen giống hệt ngày đó. Hôn đó sau khi hắn uống say, vừa sờ vừa khen đẹp.
Váy liền thân cúp ngực màu trắng phác họa ra dáng người hoàn mỹ, bên ngoài khoác chiếc áo sơ mi kẻ sọc rộng thùng thình không quá lộ ra da thịt hay vẻ đẹp kiều diễm, trên đùi tất lưới của Balenciaga mà ngay cả Tề Đẳng Nhàn cũng phải khen đẹp, dưới chân là đôi bốt Martin của Hermes.
Người phụ nữ này, tựa hồ luôn đi trước xu hướng thời trang.
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn thẳng tắp nhìn chân cô ta, trong miệng lẩm bẩm hỏi “Hôm nay còn có thể sờ sao?”
“Ha ha ha, vậy phải xem hôm nay anh uống thế nào!” Lý Vân Uyển nhịn không được cười ha hả, cảm thấy có những lúc Tề Đẳng Nhàn biểu hiện chân chất ngây thơ thật sự đáng yêu.
Lý Vân Uyển lái xe dẫn Tề Đẳng Nhàn tới rồi nhà hàng, sau khi vào phòng ăn riêng thì bảo nhân viên phục vụ mau chóng mang thức ăn lên.
Lý Vân Uyển ngồi gần Tề Đẳng Nhàn, thục nữ khép đầu gối, đôi tay đặt ở trên đùi, dáng vẻ dịu ngoan động lòng người.
Tề Đẳng Nhàn nhịn không được hỏi “Cô định ra chiêu gì đây? Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Lý Vân Uyển không khỏi nở nụ cười, nói “Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy lão tổng thần bí còn rất đẹp trai, cũng không biết đời này có cơ hội yêu đương với ngài ấy hay không?”
Tề Đẳng Nhàn giơ tay búng trán Lý Vân Uyển một cái, làm cho khí chất thục nữ tan hết, cô ta giương nanh múa vuốt muốn trả thù.
Cả người Lý Vân Uyển đều ghé lên chân Tề Đẳng Nhàn, duỗi tay bóp mặt hắn, xoa thành các loại hình dạng rồi đắc ý bật cười.
“Hôm qua anh…”
“Hôm qua cô…”
Hai người không hẹn mà cùng mở miệng, nhưng chợt dừng lại.
Lý Vân Uyển nói “Anh nói trước!”
Tề Đẳng Nhàn nói “Được rồi, tôi muốn hỏi sao hôm qua cô không ở lại?”
“Ha, tôi cũng đang muốn hỏi, sao hôm qua anh không giữ tôi ở lại?” Lý Vân Uyển mím môi cười.
Dường như sau chuyện bôi kem chống năng, quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước.
Nói xong, hai tay Lý Vân Uyển vẫn để trên má Tề Đẳng Nhàn, rồi nhắm mắt lại chủ động hôn hắn.
Hai đôi môi chạm nhau, Tề Đẳng Nhàn duỗi tay ôm sát vòng eo nhỏ nhắn của cô ta, một bàn tay khác lần xuống sờ cặp chân dài từng khiến hắn xao xuyến.
Lý Vân Uyển hôn rất nhập tâm, Tề Đẳng Nhàn thì cực hưởng thụ.
Hắn chuẩn bị tử xem những nơi khác có phải cũng ‘nhìn đẹp sờ thích’ hay không thì cửa phòng chợt vang một tiếng.
Lý Vân Uyển như con thỏ giật mình mà nhảy ra khỏi lòng ngực hắn, sắc mặt đỏ bừng, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ. Mình thật là bị quỷ mê đầu, sao lại hôn hắn ở nơi này chứ?
Tề Đẳng Nhàn nhìn tay phải sắp được hưởng thụ lại bị cắt ngang giữa chừng, cảm giác giống như khi leo núi nắm được tảng đá nhưng tảng đá kia đột nhiên bị gãy vậy…
Vì thế, hắn rất phẫn nộ!
Ngay sau đó, cửa lại vang lên tiếng động lớn hơn, một người phụ nữ lảo đảo mở cửa ngã vào.
Tề Đẳng Nhàn đi tới trước mặt Sở Băng, lạnh nhạt nhìn cô ta.
Sở Băng vừa rồi vẫn còn cực kỳ kiêu ngạo, nay lại bị dọa đến cả người phát run, một câu cũng không nói nên lời.
“Tề Đẳng Nhàn, anh đừng làm bậy!”
Kiều Thu Mộng sợ Tề Đẳng Nhàn nổi điên sẽ làm chuyện gì không hay với Sở Băng.
Tề Đẳng Nhàn lại lạnh lùng nói “Lúc đàn ông làm việc thì phụ nữ đừng xen vào!”
Kiều Thu Mộng bị lời nói của Tề Đẳng Nhàn chặn lại, qua một hồi vẫn không biết phải đáp lại thế nào
“Quỳ xuống!”
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nhìn Sở Băng, ra lệnh.
Sở Băng sửng sốt, nghiến răng hỏi “Anh nói cái gì? Anh muốn tôi quỳ xuống?”
“Tôi cao quý như thế, cần phải quỳ xuống trước một kẻ nghèo hèn như anh?”
Lời còn chưa dứt đã thấy Tề Đẳng Nhàn hơi buông lỏng tay cầm lựu đạn, cần bẩy kêu răng rắc, tùy thời đều có thể bật ra.
“Cô có thể không quỳ, sau đó để tôi nhìn xem người cao quý như cô bị lựu đạn nổ có khác gì với người bình thường hay không?” Tề Đẳng Nhàn quơ lựu đạn trong tay, thản nhiên uy hiếp.
“Anh… Đồ vô sỉ! Anh lại dám dùng thủ đoạn vô liêm sỉ như vậy để hù dọa một cô gái yếu đuối!” Sở Băng hoảng hốt luống cuống tìm trợ giúp, “Từ tổng, cô còn không mau giúp tôi?”
Trong tay Tề Đẳng Nhàn là một quả lựu đạn thật, Từ Ngạo Tuyết cũng không dám đánh cược với tên điên này nên sao có thể tiến lên?
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng chất vấn “Cô gái yếu đuối? Không phải cô vừa tự xưng là cao quý? Bọn tôi đều là kẻ nghèo hèn hay sao?”
“Tôi lặp lại một lần cuối cùng, quỳ xuống!”
Vừa dứt lời, hắn giơ quả lựu đạn tới trước mặt Sở Băng.
Sở Băng bật khóc, hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tề Đẳng Nhàn.
Mọi người nhìn thấy một màn này, đều bất giác không rét mà run. Vừa này thấy Thiên Lang cả người treo đầy lựu đạn đã điên lắm rồi, nhưng bây giờ xem ra, Tề Đẳng Nhàn mới là kẻ điên thật sự!
“Xin lỗi.” Tề Đẳng Nhàn mặt vô biểu tình nhìn Sở Băng đang quỳ dưới đất, ra lệnh.
Sở Băng run rẩy, khóc lóc nói “Tôi sai rồi!”
Tề Đẳng Nhàn hỏi “Cô sai ở đâu?”
Một số người đứng xem xung quanh không nhìn nổi, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn có chút quá mức.
“Họ Tề, anh đừng quá đáng thế! Cô Sở đã quỳ xuống rồi, anh còn muốn thế nào?”
“Đúng vậy, anh là đàn ông mà ức hiếp phụ nữ như thế thì hay lắm sao?”
“Thật không biết xấu hổ, làm mất mặt đàn ông chúng ta!”
Tề Đẳng Nhàn nghe được thì khịt mũi coi thường, nói “Tốt thôi, vậy trong số các người, ai bằng lòng đi lên thay cô Sở không?!”
Lời này vừa nói ra, nhất thời không ai trả lời.
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh, nói “Vừa rồi cô ta hống hách như vậy cũng không thấy các người đứng ra hành hiệp trượng nghĩa giúp tôi nha?”
“Sao bây giờ cả đám lại như con khỉ nhảy ra vậy?”
“Nào, tới đây. Tô cho các người cơ hội đứng trước mặt tôi nói chuyện.”
Nói xong, hắn quơ quơ lựu đạn trong tay.
Đám người xung quanh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, làm gì có tên ngu nào dám tiến lên?
Hướng Đông Tinh thấy một màn như vậy, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười mà bất đắc dĩ lắc đầu. Thật tò mò không biết cái tính cách ngang bướng cỗ chấp này của Tề Đẳng Nhàn được hình thành như thế nào.
Thấy mọi người đều không nói gì nữa, lúc này Tề Đẳng Nhàn mới liếc mắt nhìn Sở Băng một cái, lạnh nhạt nói “Hỏi cô đấy, sai ở đâu.”
“Tôi… Tôi không nên kiêu ngạo hống hách, nói ra những lời quá đáng như vậy, lại càng không nên đánh cô Kiều…” Sắc mặt Sở Băng trắng nhợt, vẻ như đưa đám.
Có thể nói, ngày hôm nay cô ta đã mất hết mặt mũi.
Tề Đẳng Nhàn nghe nhưng không nói gì, ý bảo cô ta tiếp tục.
“Tôi không nên xem thường người khác, không nên lãng phí lương thực…”
Sở Băng nơm nớp lo sợ, thừa nhận lỗi sai của bản thân.
Tề Đẳng Nhàn hỏi “Vậy cô cảm thấy mình có nên xin lỗi không?”
“Có có có… Đều là lỗi của tôi, cô Kiều, vừa rồi là do tôi xúc động, Tôi không nên đánh cô.” Sở Băng lau nước mắt nói, “Xin cô hãy tha thứ cho tôi.”
Kiều Thu Mộng cũng cảm thấy có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, nói “Vậy cứ như vậy đi, không sai biệt lắm là được rồi.”
Tề Đẳng Nhàn nhún vai, sau đó cắm lại chốt an toàn.
Trùng hợp lúc này Thiên Lang bò ra khỏi bể bơi, thật vất vả mới tìm lại được chốt an toàn, lấy lựu đạn trong miệng ra rồi cắm chốt vào.
“Trả cậu này.” Tề Đẳng Nhàn tùy tay ném lựu đạn về phía cậu ta.
Thiên Lang cho rằng chốt an toàn của quả lựu đạn này đã bị kéo ra, sợ tới mức vội vàng nằm xuống đất ôm đầu.
Đến khi lựu đạn rơi xuống bên cạnh mới thấy rõ ràng. Điều này làm cậu ta thở phào nhẹ nhõm, nhặt lựu đạn lên rồi cất vào trong ngực.
Từ Ngạo Tuyết tức giận đến cả người đều đang run rẩy, người này, còn khoe khoang rằng trước kia ở vùng Trung Đông lợi hại cỡ nào, kết quả, bị Tề Đẳng Nhàn chỉnh cho thành sợ sệt nhát gan thế này?!
“Tôi đã nói mắt nhìn người của Từ tổng không được tốt lắm, thuần túy là hành vi ngu xuẩn phí tiền mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn cười mỉa.
Từ Ngạo Tuyết nói không nên lời, vốn tưởng rằng lần này có thể hung hăng giáo huấn Tề Đẳng Nhàn một chút, không ngờ người mất mặt cuối cùng lại là chính mình.
Cô ta đột nhiên cảm thấy mình như trở thành tên hề.
“Được rồi, chuyện dừng ở đây thôi, mọi người đều tản đi.” Lúc này Hướng Đông Tinh đi ra, bình tĩnh đuổi người.
Mọi người cũng đều nể tình mà không hề tiếp tục đứng hóng, giống như chim thú chạy nạn mà xôn xao rời đi.
Từ Ngạo Tuyết trầm giọng chất vấn “Chuyện cứ vậy mà thôi sao?!”
“Từ tổng còn muốn như thế nào nữa?” Sắc mặt Hướng Đông Tinh đã có chút khó coi.
“Hướng tổng cảm thấy thế nào?!” Từ Ngạo Tuyết vẻ mặt nghiêm túc, có vẻ chuẩn bị làm lớn chuyện.
Nhưng ngay lúc này, một ông già với dáng vẻ quản gia từ trong biệt thự đi ra.
Quản gia đầu tiên là hơi khom lưng chào hỏi Hướng Đông Tinh, nói “Hướng tổng!”
“Quản gia tiên sinh.” Hướng Đông Tinh cũng hơi đáp lễ.
Tề Đẳng Nhàn ngây người, sao hắn không biết trong biệt thự của mình có quản gia chứ?
Quản gia ho khan một tiếng, nói “Lão gia của chúng ta nói các người ở chỗ này gây náo loạn có chút quá đáng, cãi cọ ầm ĩ, ảnh hưởng tới ngài ấy nghỉ ngơi.”
“Ngài ấy hy vọng mọi người có thể buông xuống tranh chấp, việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không, đừng lại tiếp tục dây dưa nữa.”
“Nếu không…”
“Ngài ấy sẽ không vui!”
Tề Đẳng Nhàn hiểu ra, quản gia này hẳn là do Hướng Đông Tinh đặc biệt tìm tới để diễn kịch.
Vương Hổ nhướng mày, nói lớn “Lão gia của các người là ai? Bảo chúng tôi bỏ qua tranh chấp?!”
“Vương tổng! Nói cẩn thận!” Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng quát Vương Hổ dừng lại, tránh cho anh ta lại nói ra lời gì không hay.
Cô ta hít một hơi thật sâu, nói “Nếu là ý của Sở tiên sinh thì tôi cũng chỉ có thể nể mặt ngài ấy.”
Vương Hổ khó hiểu, không biết vì sao Từ Ngạo Tuyết lại kiêng kỵ như vậy. Nhưng, người có thể làm Từ Ngạo Tuyết kiêng kỵ tới vậy, hẳn là bối cảnh phía sau không bình thường nên anh ta cũng không dám lắm miệng nữa.
Hướng Đông Tinh nhìn thấy Từ Ngạo Tuyết giống như thật sự bị dọa sợ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, trên mặt vẫn treo ý cười, nói “Hôm nay tôi mượn biệt thự này từ một vị lão tổng thần bí để mở tiệc vì muốn mọi người vui vẻ, chứ không phải gây náo loạn ầm ĩ không vui.”
“Các vị, vứt hết ân oán sang một bên, vui vẻ hưởng thụ đi.”
Nói xong, Hướng Đông Tinh trực tiếp xoay người rời đi tiếp đón các đoàn khác khác.
Sở Băng rưng rưng cắn răng nói “Từ tổng, thật sự cứ như vậy bỏ qua sao?”
“Chủ nhân của biệt thự này không giống bình thường, nếu người đó đã cử quản gia tới nói chuyện vậy thì một sự nhịn chín sự lành đi.” Từ Ngạo Tuyết bất đắc dĩ thở dài.
Chương 142 Kem chống nắng
“Xem ra, vị lão tổng thần bí sở hữu căn biệt thự này có lai lịch không nhỏ!”
Mọi người đều thầm nghĩ trong lòng, có thể để cho quản gia đi ra nói mấy câu đơn giản đã dọa lui Từ Ngạo Tuyết, cũng không phải là một việc dễ dàng.
Hướng Đông Tinh muốn chính là hiệu quả như vậy, nghe thấy những người khác thầm nghị luận, trong lòng cô ta không khỏi đắc ý.
Trống rỗng hư cấu ra một vị lão tổng thần bí như vậy, trong tương lai sẽ mang đến cho cô ta càng nhiều thuận lợi.
Ngay cả Kiều Thu Mộng cũng nhịn không được hỏi “Vân Uyển, cậu có biết vị lão tổng thần bí đó là người như thế nào không? Lợi hại quá!”
Lý Vân Uyển cảm thấy khá buồn cười, vị lão tổng thần bí này không phải chính là Tề Đẳng Nhàn hay sao? Nhưng cuối cùng, cô ta chỉ lắc đầu nói “Không biết.”
Kiều Thu Mộng nhịn không được thở dài “Nếu tớ có thể kết bạn với vị lão tổng thần bí này thì tốt rồi, tương lai phát triển nhất định rất khả quan!”
Lý Vân Uyển lại cảm thấy Kiều Thu Mộng hiện tại đang ở trong phúc mà không biết phúc.
Sở Băng đã không còn mặt mũi nào tham gia bữa tiệc, sau khi chuyện này kết thúc thì lập tức rời khỏi
Trước khi đi, còn không quên hung ác trừng mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn. Chỉ là, Tề Đẳng Nhàn căn bản không để chuyện này trong lòng.
“Anh đừng không để tâm đến mọi chuyện như vậy được không. Dù gì Sở Băng cũng là người đế đô, hơn nữa là một ngôi sao lớn như vậy, khẳng định là có hậu trường hay cha nuôi gì đó.” Lý Vân Uyển thấy Tề Đẳng Nhàn tùy tiện như vậy, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
“Nếu cô ta không phục thì cứ việc gọi người đến đối phó tôi. Nếu có thể khiến tôi cúi đầu thì coi như cô ta lợi hại.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, nói.
Lý Vân Uyển bật cười “Tôi thích tính cách không gì sánh được này của anh, thưởng cho anh bôi kem chống nắng hộ tôi đấy!”
Trong lúc nói chuyện, Lý Vân Uyển ném một tuýp kem chống nắng vào tay Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn nhíu mày “Phần thưởng cái quỷ gì vậy? Sao cô không tự bôi!”
Lý Vân Uyển nhếch miệng cười “Vậy tôi tìm đàn ông khác đến giúp tôi và Mộng Mộng bôi kem mới được, người ta nhất định sẽ cực kỳ đồng ý làm giúp!”
Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, vẻ mặt điềm tĩnh vặn nắp chai ra.
“Mộng Mộng, mau tới đây, tớ đã bảo anh Tề bôi kem chống nắng cho chúng ta rồi này!” Lý Vân Uyển hô to về phía Kiều Thu Mộng, đồng thời, cởi chiếc khăn tắm đang khoác trên người.
Không thể không nói, dáng người của Lý Vân Uyển thật sự rất tuyệt, có thể coi là thuộc top đầu. Trước lồi sau vểnh, eo thon chân dài, mặc đồ bơi bikini quả thực rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác. ,
Kiều Thu Mộng lạnh lùng nói “Không cần, tớ không cần bôi kem chống nắng, tớ chuẩn bị bơi thêm một lát nữa!”
Dứt lời, cô ta xoay người đi về phía bể bơi, nhảy lên vô cùng tao nhã rồi chui xuống nước, nhẹ nhàng uyển chuyển như mỹ nhân ngư trong truyền thuyết.
“Xem ra anh không có diễm phúc này!” Lý Vân Uyển thả tay Tề Đẳng Nhàn ra, trực tiếp nằm sấp trước ghế dài.
Tề Đẳng Nhàn đổ kem chống nắng vào lòng bàn tay, khi bôi đến đôi chân dài của Lý Vân Uyển thì cổ họng bất giác nuốt một ngụm nước miếng lớn.
“Anh Tề, trông anh không hiểu sự đời như vậy mà còn nói mình từng lướt qua vạn bụi hoa sao?” Lý Vân Uyển nhịn không được mà đùa giỡn, chống đầu phô bày cơ thể thành hình chữ ‘s’, quyến rũ mê người.
“Còn lâu, tôi thực sự từng qua lại với vô số cô gái, cô thì biết cài gì?” Tề Đẳng Nhàn vẫn mạnh miệng.
Đây cũng là lần đầu tiên Lý Vân Uyển để cho đàn ông tiếp xúc thân mật với mình như thế, mỗi tấc da thịt Tề Đẳng Nhàn chạm vào, trái tim cô ta đập loạn nhịp. Chỉ là, cô ta vẫn giả vờ làm một ngự tỷ trưởng thành, nói cười tự nhiên, thậm chí còn chứa chút ý cười đùa.
Phía trước đã bôi xong, Lý Vân Uyển vừa nhấc đầu thì phát hiện Tề Đẳng Nhàn đã mặt đỏ tai hồng.
Cô ta khẽ mím môi, nhẹ giọng hỏi “Bây giờ tôi hỏi anh, đây có tính là phần thưởng không?”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngượng ngùng cười, nói “Tính.”
Lý Vân Uyển xoay người lại, nằm sấp trên ghế dài rồi nhẹ giọng nói “Còn có sau lưng chưa bôi đâu!”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi lại nuốt nước bọt ừng ực. Có điều, càng quá mức hơn chính là, Lý Vân Uyển vươn tay ra sau cởi bỏ dây lưng áo tắm.
“Anh đừng câu nệ như thế, dù sao anh cũng là đàn ông lướt qua vạn bụi hoa, nếu trong lúc bôi kem chống nắng, anh đụng vào một số nơi không nên động thì tôi cũng không trách anh…” Lý Vân Uyển nhẹ nhàng cười, triển lãm bờ lưng trắng muốt nuột nà.
Kiều Thu Mộng bơi một vòng, phát hiện Tề Đẳng Nhàn đang bôi kem chống nắng cho lưng Lý Vân Uyển, thậm chí còn nhìn thấy Lý Vân Uyển cởi cả dây áo tắm, lửa giận bất giác trồi lên trong lòng.
Khi ngọn lửa này lên tới đỉnh đầu, hình như lại biến thành màu xanh lục.
Cô ta sắc mặt khó coi hừ lạnh.
“Tôi mới sẽ không ghen vì loại đàn ông này! Vân Uyển, nếu cậu thích bị hắn ăn đậu hũ thì cứ việc!” Kiều Thu Mộng hung tợn cắn răng rồi lại lặn vào đáy bể.
Tề Đẳng Nhàn vừa bôi kem chống nắng cho Lý Vân Uyển, trong lòng lại không nhịn được mà nghĩ đến có phải nên cho Hướng Đông Tinh mượn biệt thự thêm vài lần, để cô ta tổ chức những buổi tiệc như thế này?
“Cảm ơn!”
Lý Vân Uyển cười, nói “Giúp tôi buộc dây lưng đi.”
Tề Đẳng Nhàn cảm giác mình như mắc bệnh Parkinson, đôi tay không ngừng run rẩy, buộc nơ bướm mấy lần nhưng đều thất bại.
“Mẹ nó, mình quá không tiền đồ rồi?!” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được mà mắng chính mình một câu, cuối cùng cũng buộc được cái nơ đáng chết này.
Lý Vân Uyển giả mạo ngự tỷ trưởng thành nên cứ đùa giỡn hắn, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô để một người đàn ông bôi kem chống nắng cho mình, tuy miệng rất lợi hại làm Tề Đẳng Nhàn liên tiếp bại lui, nhưng trên mặt cô cũng đã đỏ bừng.
Lúc này, mọi người phát ra một tiếng kinh hô.
Hướng Đông Tinh xuất hiện.
Lần này cô ta xuất hiện khiến mọi người sôi trào.
Chỉ thấy, Hướng Đông Tinh mặc bộ đồ tắm bó sát người, thân cao một mét bảy, một đôi kiếm nhật thon dài trắng nõn nuột nà lộ ra bên ngoài.
Kích cỡ áo tắm rất vừa vặn hơn nữa mặc lên còn rất thoải mái, phác họa ra đường con cơ thể hoàn mỹ sánh với được những người mẫu hàng đầu.
Trước ngực là cổ chữ V khoét sâu, khe ngực sâu hút câu hồn.
Phía sau lưng là dây buộc chiểu dây đằng, tăng thêm một bút quyến rũ.
Lúc này trong lòng mọi người chỉ có một điều—— mở rộng tầm mắt!
Tuy Hướng Đông Tinh tính cách lạnh lùng, thủ đoạn thương nghiệp cực kỳ tàn nhẫn, nhưng sự thật là cô ta cũng là một người đẹp nức tiếng, làm vô số đàn ông doanh nhân thành đạt mơ ước.
Hôm nay, cô ta mặc một thân áo tắm đỏ bỏ sát như vậy, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
“Đẹp không?” Tề Đẳng Nhàn cảm giác được thịt ở eo bị nhéo, có chút đau. Bên tai truyền đến giọng nói chất vấn có chứa ghen tuông của Lý Vân Uyển.
Tề Đẳng Nhàn còn không kịp nói gì, Hướng Đông Tinh đã giơ tay lên, mỉm cười hỏi “Vị nào bằng lòng đi lên giúp tôi bôi kem chống nắng không?”
Các quý ông sửng sốt, sau đó nháy mắt giống bỏ đồ sống vào dầu sôi, lập tức sôi nổi nhao nhao đề cử bản thân.
Ngay lúc này, Tề Đẳng Nhàn chợt đứng dậy, thân thể tựa như mũi tên lao ra!
“Đồ háo sắc đáng chết!”
Lý Vân Uyển thấy một màn như vậy, không khỏi tức giận đến dở khóc dở cười, sau đó hung hăng cắn răng.
Không thể không nói, Hướng Đông Tinh quả thật xinh đẹp, dáng người cũng là đứng đầu, nhưng cũng không thể nói mình không bằng cô ta chứ?
Tề Đẳng Nhàn này, vừa bôi cho mình xong mà, có cần gấp gáp vậy không?!
Ngay cả Hướng Đông Tinh đều có chút ngạc nhiên trước tốc độ của Tề Đẳng Nhàn, cô ta đang định nói cái gì thì Tề Đẳng Nhàn đã chạy lướt qua, ở khoảng cách bể bơi còn có năm mét đã nhảy lên, tựa như một con cá bay vào bể bơi.
Dáng người đó, mạnh mẽ đến làm người cảm thấy có chút hoa mắt.
Chương 143 Không hòa thuận
Hai người Lý Vân Uyển và Hướng Đông Tinh đều không hẹn mà cùng sửng sốt, sao Tề Đẳng Nhàn lại nhảy vào bể bơi?
Lý Vân Uyển cảm thấy Tề Đẳng Nhàn là hướng về phía Hướng Đông Tinh, chính Hướng Đông Tinh cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn là chạy về phía mình…
Lúc này, Kiều Thu Mộng đang giãy giụa trong bể bơi.
Cùng lúc khi Hướng Đông Tinh xuất hiện, chân Kiều Thu Mộng bị chuột rút. Do chưa gặp trường hợp này bao giờ nên cô ta không có kinh nghiệm, nhất thời kinh hoảng vùng vẫy, bắp chân đau nhức lại không ngừng sặc nước nên sức lực dần yếu đi và chìm xuống nước.
Trùng hợp là lúc này ánh mặt mọi người bị Hướng Đông Tinh hấp dẫn, thế nên không ai chú ý tới cô ta sắp chết đuối.
“Chẳng lẽ, mình cứ như vậy chết ở chỗ này? Chết uất ức thế này ư?”
“Có ai không… Có ai có thể chú ý tới tôi không!”
Từ miệng Kiều Thu Mộng không ngừng tuôn ra bong bóng khí, cả người từ từ chìm xuống, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. Bị sặc nước khiến phổi cô ta rất khó chịu.
Cô ta mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang bơi về phía mình, trong lòng không khỏi nghĩ “Là ai? Minh sắp được cứu ư?”
Sau khi lặn xuống, Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng bơi đến chỗ Kiều Thu Mộng và kéo cô ta lên khỏi mặt nước, lại dùng một chút lực, trực tiếp nâng cô ta lên bờ.
Lúc này Lý Vân Uyển mới chú ý tới Kiều Thu Mộng suýt chết đuối, vội vàng chạy đến, thấy Kiều Thu Mộng đã hôn mê thì hốt hoảng gọi “Mộng Mộng, cậu sao thế? Cậu đừng làm tớ sợ!”
Tề Đẳng Nhàn ướt dầm dề trèo lên bờ, ngồi quỳ một chân trên đất, đỡ cơ thể Kiều Thu Mộng nằm lên đùi mình rồi vỗ mạnh sau lưng cô ta mấy cái.
“Khụ!!!”
Kiều Thu Mộng há mồm lập tức nôn ra một đống nước, ngay cả nước mắt nước mũi cũng đều chảy ra.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn vỗ nhiều lần mới làm Kiều Thu Mộng nôn ra hết nước, cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hướng Đông Tinh cũng bị kinh động, đi tới hỏi thăm “Kiều tổng, cô không sao chứ?”
Tề Đẳng Nhàn đợi Kiều Thu Mộng nôn hết nước rồi thì đỡ cô ta đứng dậy, Kiều Thu Mộng sắc mặt tái nhợt lắc đầu.
“Thật ngại quá, Hướng tổng… Vừa rồi tôi đang bơi thì chân bị chuột rút.” Kiều Thu Mộng liên tục ho khan nói.
“Phó trưởng phòng Tề, anh đưa Kiều tổng đi nghỉ ngơi đi.” Hướng Đông Tinh gật đầu, nói.
Kiều Thu Mộng đang mất sức không đi lại được, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp khom lưng bế cô lên, đi vào trong biệt thự.
Kiều Thu Mộng giãy giụa nói “Anh thả tôi xuống ngay! Nhiều người như vậy, có mất mặt không?”
“Chúng ta là vợ chồng, tôi ôm cô không phải chuyện đương nhiên sao?” Tề Đẳng Nhàn không khỏi khinh thường mà cười nhạo một tiếng.
“Anh…” Kiều Thu Mộng trực tiếp không nói nên lời, chỉ có thể tùy ý hắn ôm mình đi vào biệt thự.
Lý Vân Uyển nhìn mà ghen tị, nhưng cũng không nói thêm gì và càng không theo vào trong.
Sau khi vào biệt thự, Tề Đẳng Nhàn ôm Kiều Thu Mộng đi thẳng lên tầng hai, mở cửa phòng ra rồi đặt cô ta lên giường để cô ta nghỉ ngơi.
Ngay sau đó hắn mở tủ quần áo ra, từ bên trong lấy ra quần áo của mình rồi quay đầu đi vào phòng vệ sinh.
Kiều Thu Mộng không khỏi sửng sốt một chút, trong tủ quần áo này thế mà lại đều là quần áo của Tề Đẳng Nhàn? Hơn nữa, cô ta còn thấy bộ âu phục của nhãn hiệu Boss mà cô ta mua cho Tề Đẳng Nhàn.
“Chuyện này… Sao có thể?” Kiều Thu Mộng kinh ngạc nhìn kỹ tủ quần áo, xác định đây đều là của Tề Đẳng Nhàn.
Đến khi Tề Đẳng Nhàn đổi quần áo sạch đi ra thì Kiều Thu Mộng mới lấy lại tinh thần.
Cô ta quay đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn, hỏi “Sao nơi này lại có quần áo của anh?”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp “Tôi ở đây mà, có gì lạ sao?”
Kiều Thu Mộng nghĩ, biệt thự này là do Hướng Đông Tinh mượn từ chỗ lão tổng thần bí để tổ chức tiệc, Tề Đẳng Nhàn có thể ở chỗ này, khẳng định là nhờ phúc của Hướng Đông Tinh. Vì để chuẩn bị cho bữa tiệc nên Hướng Đông Tinh để hắn ở lại nơi này.
Nghĩ thông suốt theo cách này, Kiều Thu Mộng không hề rối rắm nữa mà chỉ còn chút ngạc nhiên, không ngờ Hướng Đông Tinh lại coi trọng Tề Đẳng Nhàn như thế.
“Anh ở biệt thự của người ta nhưng không thể nói biệt thự này là của anh được. Làm như vậy không tốt, để người khác biết thì sẽ rất mất mặt!” Kiều Thu Mộng lên giọng dạy bảo.
“???” Tề Đẳng Nhàn đầy đầu dấu chấm hỏi, không rõ lời này của Kiều Thu Mộng là có ý gì.
Kiều Thu Mộng nói “Hướng tổng coi trọng anh, để anh giúp cô ta chuẩn bị bữa tiệc này nên cho anh ở lại đây hỗ trợ cô ta bố trí, phải không?”
Tề Đẳng Nhàn nói “Biệt thự này vốn là của tôi, là Hướng Đông Tinh mượn của tôi được chứ. Mấy chuyện bố trí trang trí đều do cô ta tự tay sắp xếp mà.”
Kiều Thu Mộng không nhịn được mà nhíu mày, lạnh giọng nói “Tề Đẳng Nhàn, lần trước anh nói dối đã bị Ngọc tướng quân giáp mặt vạch trấn, có thể đổi một bộ lý do khác không?”
“Chẳng lẽ anh không cảm thấy làm như vậy rất mất mặt hay sao? Rõ ràng không phải của mình lại cố tình nhận vơ nói là của mình!”
“Nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì anh vĩnh viễn không xứng với tôi!”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Kiều Thu Mộng, cười ha hả, nói “Tôi nói thật thì cô không tin, nói nhiều thì lại trách móc tôi.”
Kiều Thu Mộng sắc mặt âm trầm nói “Một căn biệt thự trị giá hai tỷ, anh cảm thấy anh mua nổi sao?”
“Không mua nổi, căn biệt thự này là người khác tặng tôi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đáp lại.
“Vậy mặt anh cũng lớn thật đấy!” Kiều Thu Mộng cắn răng cười lạnh.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới cứu cô ta ở bể bơi, theo lẽ thường thì lúc này tình cảm của hai người sẽ nhân đó mà tiến triển.
Nhưng không hiểu có chuyện gì xảy ra, tiến triển không thấy lại biến thành lùi lại, thậm chí cuộc nói chuyện càng thêm gay gắt.
Tề Đẳng Nhàn cũng không có hứng thú tiếp tục nói chuyện với Kiều Thu Mộng, nói “Được rồi, cô nghỉ ngơi đi, tốt nhất là ngủ một giấc lấy lại tinh thần.”
Nói xong hắn lập tức xoay người rời đi, đóng cửa phòng lại.
Kiều Thu Mộng bất giác cảm thấy buồn bã, ngay sau đó, cô ta lắc đầu, tức giận thở phì phì mà đấm gối, bực bội nói “Lại không phải tôi sai! Anh thích khoác lác mạnh miệng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ lật xe!”
“Thật không biết người như vậy sao lại được Hướng tổng trọng dụng!”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình có lòng tốt giúp đỡ lại bị coi là lòng lang dạ thú, cứu Kiều Thu Mộng một mạng, không được cảm ơn thì thôi, ngược lại còn không thể hiểu được lại bị quở trách?
“Tương phùng nếu chỉ như mới gặp.” Tề Đẳng Nhàn cuối cùng cũng cảm nhận được tâm trạng của Nạp Lan Tính Đức khi viết câu thơ này. Kiều Thu Mộng của hiện tại, thực sự kém xa Kiều Thu Mộng lúc nhỏ trong lòng hắn.
Lý Vân Uyển đi đến Tề Đẳng Nhàn rồi vỗ mạnh vai hắn một cái, nói “Hey, anh Tề, sao anh lại đứng đây đọc thơ thế này?”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi bất đắc dĩ cười cười, nói “Không có gì.”
“Anh lại cãi nhau với Mộng Mộng à?” Lý Vân Uyển hai mắt tròn xoe, không dám tin mà hỏi.
“Đúng vậy.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ gật đầu.
Lý Vân Uyển cảm thấy, quan hệ của hai người này phòng chừng rất nhanh sẽ đi đến hồi kết, Tề Đẳng Nhàn vừa mới cứu mạng Kiều Thu Mộng nhưng vừa quay đầu đã lại cãi nhau, sao lại thế này chứ?
Kiều Thu Mộng hơn hai tiếng đồng hồ mới lấy lại tinh thần, chuẩn bị đi thay quần áo, lại phát hiện quần áo của mình sớm được treo trên tay nắm cửa.
Chút việc nhỏ này làm cô ta cảm thấy hơi ấm lòng.
Vừa mới thay quần áo xong, Kiều Thu Mộng nhận được một cuộc điện thoại.
“Xin hỏi cô có phải là tổng giám đốc của tập đoàn Kiều thị - cô Kiều Thu Mộng không? Chúng tôi là công ty trách nhiệm hữu hạn Tianlai Capital, có một số dự án muốn tìm công ty cô để hợp tác.” Đối phương mở miệng đã nói ngay mục đích.
Kiều Thu Mộng sửng sốt, sau đó là mừng như điên!
Chương 144 Marketing khiến người người đều tin
Nhìn thấy Kiều Thu Mộng kích động như vậy, Lý Vân Uyển và Tề Đẳng Nhàn đều không khỏi có chút tò mò.
“Mộng Mộng, xảy ra chuyện gì vậy?” Lý Vân Uyển đi tới, ngạc nhiên hỏi.
Kiều Thu Mộng mừng rỡ như điên mà ôm lấy Lý Vân Uyển rồi hôn một cái, cười nói “Vân Uyển, cậu biết ai vừa gọi điện cho tới không?”
Lý Vân Uyển nói “Xem cậu kích động như vậy, chẳng lẽ là Tom Cruise hay là Brad Pitt?”
Kiều Thu Mộng lườm nguýt cô ta một cái, nói “Không đùa nữa! Người vừa gọi cho tớ là người của Tianlai Capital, bọn họ có một số dự án muốn hợp tác với tập đoàn Kiều thị chúng ta.”
“Hoặc là nói, đây không phải hợp tác mà là bọn họ chuẩn bị mang theo tập đoàn Kiều thị chúng ta phát tài!”
“Còn nói, đây là mệnh lệnh từ lão tổng thần bí của bọn họ!”
Lý Vân Uyển ngây ra, có chút dở khóc dở cười.
Tề Đẳng Nhàn ở một bên thản nhiên nói thẳng “Là tôi bảo bảo họ sắp xếp mấy dự án có tập đoàn Kiều thị đấy, cô không cần phải kích động như vậy.”
“Anh?”
Kiều Thu Mộng quay đầu liền nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, sau đó cười lạnh nói “Anh lại bắt đầu đấy hả? Quên tôi vừa nói gì với anh à?”
Lý Vân Uyển bất đắc dĩ nói “Mộng Mộng, có phải cậu hiểu lầm anh Tề cái gì không, chuyện này, hơn phân nửa thật sự là anh ấy làm.”
“Hừ, mọi người đều nói, đây là vị lão tổng thần bí kia sắp xếp! Hắn là lão tổng thần bí sao?” Kiều Thu Mộng hừ lạnh một tiếng, hỏi.
Kiều Thu Mộng cũng biết, hơn hai trăm mẫu đất thuộc tập đoàn Kiều thị là do tập đoàn Hướng thị thu mua, Tianlai Capital cũng là do Hướng Đông Tinh dựng nên. Cô ta thậm chí còn cho rằng Tianlai Capital là công ty con của tập đoàn Hướng thị cơ!
Nhưng mà, trên báo đài marketing vị lão bản thần bí này nhiều như vậy, cùng với hôm nay lời nói của Hướng Đông Tinh để lộ thái độ.
Tianlai Capital, trên thực tế thực sự có một vị đại nhân vật tọa trấn, vị đại nhân vật này chính là lão tổng thần bí, hơn nữa, bối cảnh của người này cũng đủ để đại nhân vật từ đế đô tới như Từ Ngạo Tuyết cũng phải kiêng dè.
Lý Vân Uyển nghe Kiều Thu Mộng nói thế thì nghẹn lời, Tề Đẳng Nhàn thực sự là vị lão tổng thần bí kia mà…
Vị lão tổng thần bí này, cũng chỉ là nhân vật do Hướng Đông Tinh hư cấu ra dùng để làm tập đoàn Từ thị và tập đoàn Hổ Môn phải dè chừng mà thôi.
“Thật sự quá làm người hưng phấn, có thể hợp tác với bên đó, tập đoàn Kiều thị rất nhanh là có thể cất cánh!” Kiều Thu Mộng đầy mặt hưng phấn, đã bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai.
Bữa tiệc đã gần kết thúc, Kiều Thu Mộng nhìn thấy Hướng Đông Tinh thì không khỏi chạy tới bắt chuyện.
“Hướng tổng!” Kiều Thu Mộng hô.
“Kiều tổng, có chuyện gì sao? Cơ thể khỏe hơn chút nào chưa?” Hướng Đông Tinh khách khí hỏi.
Kiều Thu Mộng gật đầu, nói “Tôi không sao! Hướng tổng, vừa nãy người của Tianlai Capital gọi cho tôi, nói là lão tổng thần bí đã sắp xếp giao cho tập đoàn Kiều thị chúng tôi mấy dự án hợp tác.”
“Tôi nghĩ…”
“Nếu Hướng tổng và lão tổng thần bí quen thuộc như vậy, có thể giới thiệu cho tôi không?”
“Tôi muốn giáp mặt cảm ơn ngài ấy!”
Lời nói của Kiều Thu Mộng làm Hướng Đông Tinh không khỏi sửng sốt, trên mặt thậm chí để lộ ra biểu tình cạn lời.
“A… Chuyện này……” Hướng Đông Tinh ho khan một tiếng, “Cô cũng biết, lão tổng thần bí rất thần bí, cho nên, chuyện này thứ lỗi cho tôi không giúp được gì.”
Kiều Thu Mộng nhất thời có chút thất vọng, thở dài nói “Ngài ấy giúp tôi như vậy, là quý nhân trong sinh mệnh của tôi, tôi thực sự muốn cảm ơn ngài ấy.”
Hướng Đông Tinh không khỏi lắc đầu, cười nói “Có lẽ vị lão tổng thần bí này hứng thú với cô?”
“Hướng tổng có ý gì?” Kiều Thu Mộng sửng sốt, mặt đỏ bừng.
“Chẳng lẽ không phải bởi vì ngài ấy để cho Hướng tổng thu mua lô đất của từ tập đoàn Kiều thị của chúng tôi với giá thấp nên chuẩn bị bồi thường Kiều gia một chút sao?”
Hướng Đông Tinh bình tĩnh nói “Lão tổng thần bí này như thần long thấy đầu không thấy đuôi, tôi cũng không dám tùy tiện phỏng đoán suy nghĩ của ngài ấy. Nếu có cơ hội thì tôi sẽ giúp cô hỏi một chút, xem ngài ấy có muốn gặp cô hay không.”
Kiều Thu Mộng gật đầu nói “Cảm ơn Hướng tổng!”
Hướng Đông Tinh cười cười, sau đó đi sắp xếp nhân viên phục vụ chuẩn bị kết thúc bữa tiệc, cô ta chuẩn bị một ít quá, mỗi người đến dự tiệc đều có phần.
Kiều Thu Mộng vẫn đứng tại chỗ, sửng sốt nửa ngày mới lẩm bẩm nói “Vị lão tổng này có hứng thú với mình? Hướng tổng nói, là thật hay giả vậy?”
Phản ứng đầu tiên của cô ta không phải là xấu hổ mà là khiếp sợ, sau đó là hơi chút sợ hãi.
Rốt cuộc, vị lão tổng thần bí này chính là đại nhân vật có thể khiến Từ Ngạo Tuyết kiêng kỵ!
Đến khi bữa tiệc kết thúc, tâm trạng Kiều Thu Mộng vẫn rất rối bời.
“Quan hệ giữa anh và vợ kỳ lạ thật đấy!” Hướng Đông Tinh khoanh tay trước ngực, trên mặt lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt như cũ.
“Dưa hái xanh không ngọt, không thể nào làm khác được!” Tề Đẳng Nhàn ngược lại khá lạc quan, chỉ là có chút bất đắc dĩ cùng phiền muộn.
Hắn đương nhiên rất muốn có quan hệ tốt với Kiều Thu Mộng. Cho dù không thể thành vợ chồng thì có thể biến về như lúc trước hai đứa nhỏ vô tư bên nhau cũng tốt. Nhưng xem ra, mọi chuyện đều không như ý.
Hướng Đông Tinh nhìn ra được, nói “Cô ấy rất không tín nhiệm anh.”
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ bật cười, nói “Không sao cả.”
Hướng Đông Tinh nói “Tôi nói với cô ấy là vị lão tổng thần bí kia có hứng thú với cô ấy, anh có thể mượn cơ hội này biểu hiện thật tốt, sau đó cho cô ấy một bất ngờ.”
“Không cần thiết, cho dù làm vậy thì cô ấy chẳng qua chỉ là thích bối cảnh lớn mạnh của vị lão tổng thần bí kia, mà không phải một cảnh ngục nhỏ không biết chui ra từ xó xỉnh nào này.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh đạm nhiên, giống như cao tăng đã nhìn thấu hồng trần.
“Các anh thật thú vị.” Hướng Đông Tinh nghe đến đó, khóe miệng bất giác nhếch lên một độ cung rất nhỏ, lắc đầu rời đi.
Ngày hôm sau Tề Đẳng Nhàn đến Tianlai Capital mới phát hiện, đề tài lão tổng thần bí này được marketing tốt đến mức người người đều tin!
Ngay cả nhân viên trong công ty đều chạy đến hỏi hắn “Tề tổng, ông chủ lớn đứng sau công ty chúng ta là ai vậy? Có thân phận gì? Lai lịch thế nào? Anh có quen không?”
Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể cười tủm tỉm đáp “Thiên cơ đừng hỏi.”
“Chuyện mà lão tổng thần bí dặn các cậu phải làm tốt, sắp xếp hạng mục chuẩn bị hợp tác với tập đoàn Kiều thị cho thỏa đáng.” Mở một cuộc họp đơn giản, Tề Đẳng Nhàn nhân mạnh việc này, hoàn toàn phủi sạch quan hệ giữa hắn và lão tổng thần bí do Hướng Đông Tinh đắp nặn nên.
“Có thể làm Tề tổng an tâm làm việc cho mình, ông chủ thần bí phía sau chắc chắn không hề tầm thường!”
“Nói nhảm! Trước khi Hướng tổng thu mua những lô đất đó, tỉnh còn chưa truyền xuống tin tức gì đâu, hiển nhiên là vị lão tổng thần bí này của chúng ta nắm được tin tức nội bộ!”
“Có thể làm Hướng tổng hỗ trợ yểm hộ như vậy, người này nhất định không đơn giản, không chừng là ông chủ lớn nào đó ở đế đô…”
Đám nhân viên cấp cao trong Tianlai Capital, trong lòng đều có vô số ý tưởng, vừa tan ca, mọi người không hẹn mà cùng thảo luận về vị lão tổng thần bí này.
Cũng chính là hôm nay, Sở Vô Đạo bị Từ Ngạo Tuyết ngộ nhận là lão tổng thần bí bước ra từ nhà tù U Đô.
Không thể nói là mãn hạn tù, mà là nói, trạng thái tinh thần của anh ta đã điều chỉnh tốt, sẽ không lại xảy ra chuyện đại sát tứ phương nữa.
Trải qua vài lần đánh giá, cảnh ngục U Đô và các lãnh đạo cấp cao quyết định thả Sở Vô Đạo.
Vừa mới bước ra khỏi nhà tù U Đô, một chiếc xe quân sự chặn trước mặt Sở Vô Đạo. Từ trên xe bước xuống là một ông lão bảy mươi tuổi râu tóc bạc trắng.
Chương 145 Ra tù
Ông lão tuy tuổi đã cao, nhưng tinh thần quắc thước, đôi mắt sắc bén như ưng tựa hổ, hiển nhiên là cả đời trải qua thiết huyết sát phạt.
“Tiểu Sở, nhận được tin tức cậu ra tù, tôi suốt đêm chạy tới đây đấy.” Ông ấy nhìn Sở Vô Đạo, nói.
“Phó lão…” Ngay khi nhìn thấy ông lão, hốc mắt Sở Vô Đạo lập tức đỏ lên. Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không nói nên lời.
Phó Phong Vân vỗ vai Sở Vô Đạo, nói “Những năm gần đây, vất vả cậu rồi! Nhưng mà, quốc gia này vẫn cần cậu tỏa sáng.”
Sở Vô Đạo chán nản cười đáp “Phó lão, ông còn không nhìn ra sao?”
“Tôi, đã phế rồi…”
“Hiện tại, tôi chỉ là một phế nhân.”
“Vinh quang ngày xưa, cứ để cho nó bị chôn vùi đi… Tôi chỉ muốn sống yên bình nửa đời còn lại. Tôi đã phế rồi, cũng mệt mỏi, không muốn lại đánh giết nữa.”
Nét mặt Phó Phong Vân cứng đờ, ông ấy đương nhiên nhìn ra được, “Vĩnh dạ quân vương” hăng hái của mấy năm trước đã không còn nữa. Lúc này đứng trước mặt ông ấy, chẳng qua chỉ là một cái người đàn ông trung niên tinh thần suy sút mà thôi.
“Tôi biết… nhưng tôi không còn cách nào khác!”
“Tôi nhận được tin tức, Vladimir trong thế giới ngầm được ca tụng là ‘vua chiến tranh’ đã bí mật đi vào Hoa Quốc.”
“Mục tiêu hành động lần này của hắn ta là chủ tịch tập đoàn Hướng thị Hướng Đông Tinh, chuyện liên quan đến ân oán năm đó Hướng Đông Lôi ăn lẻ vũ khí của hắn ta.”
“Trước mắt, tính cả trên dưới Hoa Quốc này, người có thể rút ra thời gian đối phó hắn ta chỉ có một mình Trung tướng Ngọc Tiểu Long.”
“Nhưng Ngọc Tiểu Long còn trẻ, tôi sợ mình cô ấy không chống lại được Vladimir…”
Phó Phong Vân cũng đầy mặt bất đắc dĩ, ông ấy hiểu rõ trạng thái của Sở Vô Đạo mấy năm nay, cho nên cũng không muốn quấy rầy quyết định tị thế của Sở Vô Đạo, nhưng dưới tình huống Vladimir đã lẻn vào Hoa Quốc khiến ông ấy không thể không tìm tới vị thuộc hạ cũ này.
Sở Vô Đạo cười khổ nói “Cho dù là thời kỳ đỉnh phong của tôi, đối phó vua chiến tranh cũng không có nhiều phần thắng… Ngọc tướng quân, hơn phân nửa cũng không phải đối thủ của hắn ta.”
Phó Phong Vân gật đầu, ánh mắt mong chờ mà nhìn Sở Vô Đạo, hy vọng anh có thể rời núi.
“Nhưng bây giờ tôi mà đứng ra chẳng qua cũng là chịu chết…”
Phó Phong Vân hoàn toàn thất vọng.
“Cho nên…” Sở Vô Đạo tiếp tục nói.
“Cho nên?” Phó Phong Vân hơi ngẩn người.
“Cho nên tôi quyết định hướng đề cử cho ngài một người.” Sở Vô Đạo nghiêm túc nói.
“Ai vậy?” Phó Phong Vân ngạc nhiên.
Sở Vô Đạo nói “Nhị đương gia của nhà tù U Đô, Tề Đẳng Nhàn.”
Qua một hồi tìm hiểu tình hình, Phó Phong Vân lập tức ra lệnh cho thuộc hạ “Mau liên hệ tỉnh thưởng tỉnh Đông Hải cho tôi, bảo ông ta giúp tôi tìm một người! Bây giờ tôi sẽ lên đường đến thành phố Trung Hải, tôi muốn sau khi máy bay hạ cánh sẽ lập tức gặp được người này!”
……
“Lão tổng thần bí tan ca chưa? Đêm nay có may may được mời anh đi ăn một bữa không?” Lý Vân Uyển gọi điện thoại tới, nũng nịu hỏi.
“Lão tổng thần bí rất bận, không rảnh.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp.
“Ồ… Vậy anh hỏi giúp tôi xem nhân viên của lão tổng thần bí, Tề Đẳng Nhàn có rảnh không?” Lý Vân Uyển lại hỏi, trong lời nói khó nến ý cười.
Tề Đẳng Nhàn nói “Hơn phân nửa là có rảnh, ăn ở đâu đây?”
Vừa dứt lời, hắn lập tức nhìn thấy xe của Lý Vân Uyển đã dừng ở ven đường đối diện.
Thấy khuôn mặt tươi cười đắc ý của cô ta, Tề Đẳng Nhàn không khỏi cảm thấy trái tim như nóng lên. Hắn phát hiện, hắn càng ngày càng thích ở chung với người phụ nữ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của mình.
Vừa lên xe, Tề Đẳng Nhàn lại nhận được một cuộc điện thoại.
“Nhị đương gia, tôi ra tù, nhân tiện đề cử cậu với một vị lão lãnh đạo.” Đối phương trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
“Lão lãnh đạo nào? Tôi không có thời gian rảnh ứng phó những người đó!” Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói, “Sở Vô Đạo, tôi cảnh cáo anh, đừng gây phiền phức cho tôi, nếu không…”
“Tút!”
Đối phương cúp máy!
Tề Đẳng Nhàn chưa nói xong đã bị cúp điện thoại, tức khắc giận sôi máu, thở hồng hộc.
“Thằng chó này, được ra tù cảm thấy tôi không có biện pháp quản anh, cho nên dám cúp điện thoại của tôi đúng không?” Tề Đẳng Nhàn nghiến răng, trong ánh mang theo sát khí.
Lý Vân Uyển không khỏi dè dặt hỏi “Làm sao vậy?”
Tề Đẳng Nhàn cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, lắc đầu, nói “Tôi cũng không rõ nhưng hình như tôi bị tên này bán đứng rồi!”
“Anh vừa rồi nói là Sở Vô Đạo? Người mà Ngọc Tiểu Long muốn gặp nhưng vẫn luôn không thể gặp hả?” Lý Vân Uyển rất tò mò.
“Đúng vậy…” Tề Đẳng Nhàn buông di động, có chút bất đắc dĩ.
Lúc này hắn mới chú ý tới, Lý Vân Uyển mặc tất lưới đen giống hệt ngày đó. Hôn đó sau khi hắn uống say, vừa sờ vừa khen đẹp.
Váy liền thân cúp ngực màu trắng phác họa ra dáng người hoàn mỹ, bên ngoài khoác chiếc áo sơ mi kẻ sọc rộng thùng thình không quá lộ ra da thịt hay vẻ đẹp kiều diễm, trên đùi tất lưới của Balenciaga mà ngay cả Tề Đẳng Nhàn cũng phải khen đẹp, dưới chân là đôi bốt Martin của Hermes.
Người phụ nữ này, tựa hồ luôn đi trước xu hướng thời trang.
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn thẳng tắp nhìn chân cô ta, trong miệng lẩm bẩm hỏi “Hôm nay còn có thể sờ sao?”
“Ha ha ha, vậy phải xem hôm nay anh uống thế nào!” Lý Vân Uyển nhịn không được cười ha hả, cảm thấy có những lúc Tề Đẳng Nhàn biểu hiện chân chất ngây thơ thật sự đáng yêu.
Lý Vân Uyển lái xe dẫn Tề Đẳng Nhàn tới rồi nhà hàng, sau khi vào phòng ăn riêng thì bảo nhân viên phục vụ mau chóng mang thức ăn lên.
Lý Vân Uyển ngồi gần Tề Đẳng Nhàn, thục nữ khép đầu gối, đôi tay đặt ở trên đùi, dáng vẻ dịu ngoan động lòng người.
Tề Đẳng Nhàn nhịn không được hỏi “Cô định ra chiêu gì đây? Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Lý Vân Uyển không khỏi nở nụ cười, nói “Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy lão tổng thần bí còn rất đẹp trai, cũng không biết đời này có cơ hội yêu đương với ngài ấy hay không?”
Tề Đẳng Nhàn giơ tay búng trán Lý Vân Uyển một cái, làm cho khí chất thục nữ tan hết, cô ta giương nanh múa vuốt muốn trả thù.
Cả người Lý Vân Uyển đều ghé lên chân Tề Đẳng Nhàn, duỗi tay bóp mặt hắn, xoa thành các loại hình dạng rồi đắc ý bật cười.
“Hôm qua anh…”
“Hôm qua cô…”
Hai người không hẹn mà cùng mở miệng, nhưng chợt dừng lại.
Lý Vân Uyển nói “Anh nói trước!”
Tề Đẳng Nhàn nói “Được rồi, tôi muốn hỏi sao hôm qua cô không ở lại?”
“Ha, tôi cũng đang muốn hỏi, sao hôm qua anh không giữ tôi ở lại?” Lý Vân Uyển mím môi cười.
Dường như sau chuyện bôi kem chống năng, quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước.
Nói xong, hai tay Lý Vân Uyển vẫn để trên má Tề Đẳng Nhàn, rồi nhắm mắt lại chủ động hôn hắn.
Hai đôi môi chạm nhau, Tề Đẳng Nhàn duỗi tay ôm sát vòng eo nhỏ nhắn của cô ta, một bàn tay khác lần xuống sờ cặp chân dài từng khiến hắn xao xuyến.
Lý Vân Uyển hôn rất nhập tâm, Tề Đẳng Nhàn thì cực hưởng thụ.
Hắn chuẩn bị tử xem những nơi khác có phải cũng ‘nhìn đẹp sờ thích’ hay không thì cửa phòng chợt vang một tiếng.
Lý Vân Uyển như con thỏ giật mình mà nhảy ra khỏi lòng ngực hắn, sắc mặt đỏ bừng, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ. Mình thật là bị quỷ mê đầu, sao lại hôn hắn ở nơi này chứ?
Tề Đẳng Nhàn nhìn tay phải sắp được hưởng thụ lại bị cắt ngang giữa chừng, cảm giác giống như khi leo núi nắm được tảng đá nhưng tảng đá kia đột nhiên bị gãy vậy…
Vì thế, hắn rất phẫn nộ!
Ngay sau đó, cửa lại vang lên tiếng động lớn hơn, một người phụ nữ lảo đảo mở cửa ngã vào.