-
Chương 136-140
Chương 136 Hạ tiện
Tề Đẳng Nhàn để những lời này của Hướng Đông Tinh vào trong tai, lòng lại thầm khinh thường.
Người phụ nữ Hướng Đông Tinh này muốn dựng lên việc thần hồn nát thần tính tới dọa Từ Ngạo Tuyết và Vương Hổ, kéo dài bước chân động thủ của bọn họ.
Đồng thời cũng cho tập đoàn Hướng thị thêm can đảm, tranh thủ duy trì xí nghiệp bản địa.
“tôi cũng không tin lão tổng thần bí của Tianlai Capital này lợi hại đến vậy, có thể ngăn cản được liên thủ của chúng ta! Huống chi thương hội Hắc Long với Hoàng Đại tiên sinh cũng đã đồng ý suy xét liên thủ với chúng ta. Đến lúc đó dưới áp lực của núi Thái Sơn đè đầu áp chết cái lão tổng thần bí này cũng rất nhẹ nhàng!” Vương Hổ cười lạnh với Từ Ngạo Tuyết.
Từ Ngạo Tuyết trấn định lạnh, hơi hơi gật đầu, dưới áp lực như Thái Sơn đè xuống như vậy, Hướng Đông Tinh mời tới một Sở Vô Đạo cũng không dùng được!
Huống hồ gì cô ta vẫn còn một lá vương bài – – Ngọc Tiểu Long này!
Lần này Ngọc Tiểu Long về Đế Đo một là báo cáo công tác, hai là gom góp tài chính của Ngọc gia lại.
Tề Đẳng Nhàn ở dưới ô che nắng chán tới chết nằm một lúc, lát sau đứng dậy đi tới chỗ BBQ đầu bếp mới cho ra lò ăn uống.
Kiều Thu Mộng thu hết tất cả những biểu hiện từ đầu tới đầu của hắn vào trong mắt, có chút thất vọng thở dài: “Cơ hội tốt như vậy mà hắn cũng không biết đường lợi dụng.”
Lý Vân Uyển ôm một cái phao bơi nghỉ ngơi ở bên cạnh, cười nói: “Như thế nào mới được gọi là lợi dụng?”
Kiều Thu Mộng lắc đầu nói: “Nếu là người có tâm tiến tới tinh anh thì nhất định sẽ mượn cơ hội này để mở rộng nhân mạch của chính mình.”
“Nhưng mà, cậu nhìn hắn đi….Từ đầu tới cuối vẫn nằm ở kia, không thèm nhúc nhích.”
“Cũng không biết tìm người giao lưu, cũng không biết mở rộng nhân mạch.”
“Hiện tại mình suy nghĩ cẩn thận xong rất khó hiểu, vì sao Hướng tổng lại mời hắn tới tập đoàn Hướng thị đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng vậy?”
Lý Vân Uyển bình tĩnh nói: “Có lẽ hắn vốn dĩ không cần mấy thứ này, bởi vì bản thân hắn cũng đã đủ cường đại rồi.”
Kiều Thu Mộng lại không tin chút nào, Lý Vân Uyển thấy thế cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng hai người đều nhận ra rằng quan hệ của hai bên bởi vì các cô có cái nhìn khác nhau với Tề Đẳng Nhàn nên sinh ra một chút hiềm khích, tuy nói hiềm khích này không lớn nhưng cũng không thân mật như ngày xưa nữa.
Tề Đẳng Nhàn đi tới bên cạnh bàn dài, vừa mới ăn xong một cái cánh gà, cảm thấy không tệ, lại duỗi tay muốn lấy một xâu thịt bò.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay trắng nõn cũng duỗi tới, trong nháy mắt tay hắn chạm tới xen tre thì đụng phải tay hắn.
Bàn tay trắng kia như bị điện giật lập tức rụt trở lại.
Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu thì thấy là một đại mỹ nữ có dáng người cao gầy, mặc váy dài tiên khí phiêu phiêu, giống như đã từng nhìn thấy ở trên TV.
“Ưu tiên phụ nữ.” Tề Đẳng Nhàn vẫn có chút phong độ, rụt tay lại sau đó cười cười duỗi tay, nói.
Sắc mặt của Sở Băng lại âm trầm trong nháy mắt, lạnh lùng hất thẳng một mâm que nướng xuống dưới đất nói: “Bị cái tay bẩn của cậu chạm vào rồi, còn ai dám ăn nữa?!”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này thì sửng sốt, sau đó nhướng mày.
Sở Băng lạnh lùng nói: “Cậu có biết đôi tay này của tôi tốn bao nhiêu tiền bảo dưỡng hay không? Nếu như bị cậu làm bẩn, khiến cho bị thương thì cái tên nghèo nàn rách nát như cậu bồi thường nổi sao?”
Cô ta thấy Tề Đẳng Nhàn ăn mặt thật sự rất bình thường, hơn nữa vẫn luôn nằm ở dưới ô che nắng, cũng không đi theo giao lưu với người nào cả, hiển nhiên là một con cá mặn nên tất nhiên sẽ không nhìn hắn với con mắt khác.
“cô không ăn thì không ăn, cần gì phải lãng phí như vậy?” Tề Đẳng Nhàn nhìn mấy xâu thịt bò rơi đầy đất thì sắc mặt không vui.
Sở Băng cười nói: “Cậu đừng có mà ở đây cố tình nói lảng sang việc khác, tôi đang hỏi cậu, chạm hỏng tay tôi rồi thì cậu bồi thường nổi sao?”
“Huống hồ tôi có lãng phí thì thế nào?”
“Sở Băng tôi tuỳ tiện đại ngôn một cái quảng cáo cũng là phấn đấu cả đời của cậu!”
“Nhìn bộ dạng nghèo kiết hủ lậu kia của cậu, cũng xứng tham gia vào tụ hội ở những nơi như Vân Đỉnh Thiên Cung này?!”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy người phụ nữ này có bệnh, hơi hướng lông mày lên, nghĩ hôm nay phải cho Hướng Đông Tinh ít mặt mũi, một điều nhịn chín điều lành nên chuẩn bị xoay người đi chỗ khác.
“Tai cậu bị điếc rồi sao? Lời tôi hỏi cậu cậu không nghe thấy sao? Không biết trả lời hả?” Sở Băng chất vấn nói.
Lời Sở Băng nói đưa tới một số người hiểu chuyện vây xem, nhìn thấy cô ta phát sinh xung đột với Tề Đẳng Nhàn thì đều mồm năm miệng mười thảo luận.
“Cái đồ háo sắc này chắc là thấy cô Sở Băng xinh đẹp nên cố ý chờ lúc cô Sở Băng tới lấy đồ ăn thì đi sờ tay người ta!”
“Ồ….Tôi vẫn nhớ hắn, hắn không phải là phó trưởng phòng bộ phận an ninh của tập đoàn Hướng thị Tề Đẳng Nhàn sao? Không nghĩ tới tập đoàn Hướng thị lại có người có tố chất rác rưởi như vậy!”
“Còn không nhanh chóng xin lỗi cô Sở Băng đi? Cô Sở Băng chính là đại diện cho hình tượng của tập đoàn Từ thị, cậu đắc tội nổi sao?!”
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được nở nụ cười: “Tôi chỉ là lúc lấy đồ ăn vô ý đụng pahir tay cô ta một chút mà thôi, cần phải chuyện bé xé ra to như vậy sao? Hơn nữa tôi cũng chẳng phải cố ý!”
Sở Băng lại xụ mặt nói: “Tôi cần phải biết là cậu có cố ý hay không sao?”
“Cậu đụng vào tôi, đó chính là do cậu không đúng!”
“Sở Băng tôi là người nào? Cao quý như thế nào? Tay của tôi phí bảo dưỡng mấy trăm triệu là thứ mà tên nghèo nàn như cậu có thể chạm vào sao?”
“Cậu là cái đồ hạ tiện này cho dù là không cẩn thận đụng phải tôi thì cũng nên quỳ xuống xin lỗi mới đúng.”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này thì cỗ lửa giận cuối cùng cũng chậm rãi bốc lên, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Sở Băng nói: “Cô muốn tôi phải xin lỗi như thế nào?”
“Quỳ xuống, sau đó dùng khăn ướt lau khô chỗ tôi bị cậu đụng vào, lau đến khi nào tôi hài lòng mới thôi!”
“Hơn nữa cậu còn phải xin lỗi tôi, bảo đảm không dám mạo phạm tới tôi nữa!”
“Nếu không hôm nay tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Thần sắc Sở Băng tàn nhẫn, cực kỳ ghét bỏ cầm lấy một tờ khăn giấy liên tục chà lau mu bàn tay của mình, tựa như trên đó dính phải thứ gì bẩn lắm vậy.
“Đúng vậy, loại người hạ tiện như cậu đụng phải cô Sở Băng chính là khinh nhờn đối với cô ấy!”
Còn không mau chóng quỳ xuống lau khô tay cho cô Sở Băng đi? Thật không biết loại người đê tiện như cậu trà trộn vào đây như thế nào!”
“Cô Sở Băng chính là đại sứ đại diện hình tượng của tập đoàn Từ thị, tôi khuyên cậu tốt nhất là không nên đắc tội, bằng không chết như nào cũng không biết được.”
Mọi người sôi nổi mở miệng thúc giục Tề Đẳng Nhàn mau chóng quỳ xuống xin lỗi Sở Băng rồi lau khô tay cho cô ta.
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn lại lạnh lên, sau đó tựa tiếu phi tiếu nói: “Tôi cũng cho cô một cơ hội để nói xin lỗi.”
“Quỳ xuống, lau khô nơi vừa rồi tôi bị đụng, bởi vì tôi cảm thấy bị loại người như cô chạm vào thực sự rất ghê tởm.”
“Còn nữa, nhặt toàn bộ số thịt bò bị cô ném xuống mặt đất lên ăn sạch sẽ, đời này tôi ghét nhất chính là người lãng phí lương thực.”
Lời này của Tề Đẳng Nhàn vừa ra khiến người xung quanh đều ngẩn người, sau đó trực tiếp cười phá lên.
“Cậu xem, không phải hắn rất được hoan nghênh đấy sao?” Giờ phút này, Lý Vân Uyển nhàn nhã ghé vào phao bơi ở dưới bể bơi nói với Kiều Thu Mộng.
“Chứ không phải là hắn lại gây chuyện sao?” Kiều Thu Mộng hung hăng nhíu mày nói.
Chương 137 Cao quý
“Ha ha ha, người này khôi hài thật, còn muốn cô Sở Băng quỳ xuống lau tay cho hắn? Ngại cô Sở Băng không sạch sẽ?”
“Chính mình là cái mặt hàng dạng gì không cần phải tự soi lại nước tiểu nhìn lại đi? Trong lòng không tự cho mình một con số sao!”
“Cậu có thể nhìn thấy được tay của cô Sở Băng chính là vinh hạnh của cậu, nhưng mà cô Sở Băng không thích cậu, cậu vẫn nên thành thành thật thật làm theo lời cô Sở Băng đã nói đi!”
Người vây xem đều bày ra vẻ mặt lạnh lùng cười nhạo Tề Đẳng Nhàn, bọn họ thậm chí cảm thấy việc Tề Đẳng Nhàn có thể tiến vào căn biệt thự này chính là một loại vũ nhục đối với bọn họ.
Tề Đẳng Nhàn nhìn nhóm người này cười cười, nói: “Thật là một đám liếm cẩu, cuối cùng tôi cũng biết rõ vì sao trên mạng lại nói liếm cẩu không được chết tử tế rồi.”
Mọi người tức khắc giận dữ, một đám hận không thể vén tay áo đi lên đánh người, nếu không phải cố kỵ đây là party do Hướng Đông Tinh tổ chức thì đã sớm tiến lên giẫm chết hắn rồi.
Sở Băng cười lạnh nói: “Thật đúng là thô bỉ bất kham, quả nhiên là người nghèo chí đoản. Thật không biết vì sao tập đoàn Hướng thị lại nhìn trúng một người có tố chất rác rưởi như cậu chứ?”
“Cũng khó trách vì sao mấy năm nay sinh ý của tập đoàn Hướng thị vẫn luôn không có gì khởi sắc, nói không chừng chưa tới hai tháng nữa sẽ bị chia cắt hết sạch đâu.”
“Xem ra anh mắt của Hướng tổng cũng thật chẳng ra gì cả!”
Người vây xem nghe thấy mấy lời đó thì không bình luận gì thêm, tập đoàn Hướng thị không phải là nơi mà bọn họ có thể trêu chọc vào được.
“Ngay cả tên Vương Hổ nguy hiểm kia rồi Từ Ngạo Tuyết kiêu ngạo thì sao? Nếu hai người bọn họ có thể chia cắt được tập đoàn Hướng thị thì kiếp sau tôi sẽ không phải là đàn ông.” Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói.
Mọi người nghe thấy lời này của hắn đều hít hà một hơi, thật sự là lời nói không mất tiền mua thì muốn nói sao cũng được, tên nhãi này dám đánh giá hai người Vương Hổ và Từ Ngạo Tuyết như vậy!
“Cậu là cái thứ gì mà dám đánh giá Từ tổng như vậy? Mau chóng quỳ xuống cho tôi!” Sở Băng tức giận nói.
“Không phải cậu rất ghét người khác lãng phí lương thực sao?”
“Bang!”
Sở Băng giơ tay lên, trực tiếp ném đi một mâm bánh kem nhỏ, sau đó một chân giẫm lên miếng bánh kem dưới đất.
Cô ta nâng chân mình lên cười nói với Tề Đẳng Nhàn: “Quỳ xuống, ngoan ngoãn ăn sạch bánh kem trên đây, tô có thể suy xét buông tha cho cậu.”
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng, cúi xuống nhặt miếng bánh kem kia lên.
Kiều Thu Mộng thấy tình huống bên này không thích hợp, đã bước lên khỏi bể bơi, quấn khăn tắm đi về hướng bên này.
“Tề Đẳng Nhàn, sao lại thế này? Anh lại gây hoạ?” Kiều Thu Mộng thấy Tề Đẳng Nhàn chọc phải Sở Băng đại minh tinh này thì sắc mặt càng thêm khó coi.
Sở Băng chính là người đã lấy được ảnh hậu, thậm chí cũng đã từng quay hai bộ phim có nguồn vốn khủng ở nước Mỹ, thanh danh cực lớn, còn là người phát ngôn của tập đoàn Từ thị, nói không chừng ở Đế Đô còn có người che chở cho cô ta nữa.
Vừa lơ đãng một cái là Tề Đẳng Nhàn lại đi đắc tội với người ta, hơn nữa còn đắc tội với Sở Băng, trái tim Kiều Thu Mộng đều bang bang nhảy lên.
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời của Kiều Thu Mộng thì sắc mặt càng lạnh hơn, thậm chí còn cười với cô ta.
Mọi người thấy Tề Đẳng Nhàn nhặt bánh kem lên thì đều cười ha hả.
“Sợ, chung quy lại vẫn là sợ! Khí tràng của cô Sở là thứ mà hắn có thể đỡ được sao?”
“Mau chóng ăn đi, cậu cái đồ rác rưởi này cũng chỉ xứng ăn thứ đồ ăn ô uế như vậy thôi, đồ trên mặt bàn kia cậu một chút cũng không xứng được sờ vào.”
“Ăn nhanh lên, sau đó quỳ xuống lau tay nhận sai với cô Sở!”
Kiều Thu Mộng thấy một màn này thì sửng sốt, sau đó nói: “Cô Sở, giết người cùng lắm cũng phải cúi đầu xuống đất, không cần phải làm nhục người khác như vậy đâu?”
“Cô thì biết cái gì?”
“Sở Băng tôi cả đời băng thanh ngọc khiết, từ nhỏ lớn lên ở Đế Đô, dưới chân thiên tử, là người mà mấy người có thể so sánh được sao?”
“Hắn đụng phải tôi, mặc kệ là cố ý hay vô tình thì hắn đều phải thành khẩn xin lỗi cho tôi, nhận thức được sai lầm của mình!”
“Tôi nguyện ý cho hắn một cơ hội ăn cái bánh kem ô uế này đó là bởi vì tôi khoan hồng độ lượng, nếu không thì hiện tại ngay cả tư cách nói chuyện ở trước mặt tôi hắn cũng không có.”
“Còn cô nữa, cô lại là cái thứ gì? Có tư cách gì tới dạy tôi cách làm việc?”
Sở Băng ngạo mạn nhìn Kiều Thu Mộng, trong miệng không mặn không nhạt nói ra những lời như vậy.
Tề Đẳng Nhàn lại không nghĩ tới Kiều Thu Mộng sẽ đứng ra nói chuyện giúp mình, không khỏi liếc mắt nhìn cô ta nhiều thêm một cái.
“Hắn chẳng qua là trong lúc vô tình chạm vào cô một chút mà thôi, cần gì phải đến nỗi như vậy?” Kiều Thu Mộng nhấp môi nói.
“Không được! Hắn dựa vào đâu mà dám chạm vào tôi? Hắn cũng xứng chạm vào tôi sao?” Sở Băng lãnh đạm nói.
“Tôi chính là cao quý trời sinh so với loại hạ tiện như này!”
“Cô có biết ở cổ đại, tiện dân va chạm với quý tộc sẽ có kết cục gì không? Là lưu đày, sung quân, thậm chí biếm thành nô lệ!”
“Tôi nguyện ý buông tha hắn dễ dàng như vậy quả thực là tiện nghi cho hắn.”
Kiều Thu Mộng nghe xong lời này của Sở Băng thì trực tiếp ngây ngẩn cả người, sao còn có loại người có thế giới quan kỳ quái như vậy thế?
Cô ta cắn chặt răng nói: “Không có khả năng, chuyện này là do cô làm sai trước, hắn tuyệt đối không thể xin lỗi loại người như cô được!”
“Ha ha, Kiều tổng thật đúng là bênh vực người mình, vì cái tên chồng phế vật này của mình mà đắc tội với cô Sở đây, cô cảm thấy có đáng giá hay không?”
“Mắt của cô bị mù rồi hả Kiều tổng? Sao lại giữ gìn một tên đàn ông phế vật như vậy chứ?”
Mọi người cười vang.
Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười lắc lắc đầu, nói: “Mấy người ở trong nhà tôi tác oai tác quái, lãng phí lương thực, còn muốn đảo khách thành chủ?”
“Ha ha ha, thật là chuyện cười thiên hạ, đây là nhà cậu?”
“Hướng tổng đã nói rồi, căn biệt thự này là cô ấy mượn từ tay lão tổng thần bí của Tianlai Capital mở tiệc party, từ khi nào biến thành nhà cậu rồi?”
“Nếu cậu mà có thể ở nơi như này thì lão tử chính là hoàng thượng có thể ở trong Tử Cấm Thành luôn! Đồ ngu ngốc!”
Mọi người nghe thấy lời này của Tề Đẳng Nhàn thì trực tiếp cười ha hả, cực kỳ khinh thường.
Kiều Thu Mộng nghe thấy Tề Đẳng Nhàn lại lấy lý do này tới thoái thác thì hung hăng trợn mắt, đây là nói dối nhiều tới mức chính bản thân cũng tự nhiên tin là vậy sao?
Cô ta trực tiếp giữ chặt tay của Tề Đẳng Nhàn, nói: “Không cần phải nói lý với cô ta nữa, chúng ta đi!”
“Tô phải dạy cho cô ta đạo lý….” Trong tay Tề Đẳng Nhàn cầm miếng bánh kem bị dẫm bẹp không vui nói.
Sở Băng lại ngăn chặn đường đi lại, nói: “Tôi cho hắn đi rồi sao? Cô xác định muốn đối nghịch với tôi?”
Kiều Thu Mộng trừng mắt nhìn Sở Băng, không nói gì.
“Bang!”
Đột nhiên không kịp phòng bị, Sở Băng tát một cái lên mặt Kiều Thu Mộng.
Kiều Thu Mộng cũng không nghĩ tới đối phương đột nhiên động thủ, trực tiếp bị một tát này tát đến choáng váng đầu óc ngã bịch một tiếng trên mặt đất, đau tới mức nước mắt rơi xuống.
“Sao cô có thể đánh người như vậy chứ?!” Lý Vân Uyển đi lên ngay lúc này, có chút tức hộc máu nói, duỗi tay nâng Kiều Thu Mộng dậy.
“Tôi xem xem ai dám đỡ cô ta dậy! Nếu dám đỡ cô ta dậy thì chính là địch nhân của Sở Băng này! Tôi khuyên cô trước khi làm chuyện này ước lượng trước xem bản thân có đáng để đối nghịch với tôi hay không!” Sở Băng cười lạnh nói.
Lý Vân Uyển lại không quan tâm, trực tiếp kéo Kiều Thu Mộng từ trên mặt đất dậy.
Tề Đẳng Nhàn lại đột nhiên vươn tay bóp cổ Sở Băng đúng lúc này, nhét thẳng bánh kem trong tay vào miệng cô ta, hờ hững nói: “Cô còn rất oai đấy?!”
Sở Băng bị miếng bánh kem bẩn thỉu này làm cho nghẹn lại, sắc mặt tức khắc thay đổi, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở ô ô, cực lực giãy giụa.
“Hôm nay nếu cô con mẹ nó không ăn xong miếng bánh kem này, sau đó xin lỗi vợ tôi thật tốt thì tôi băm nát tay cô, tôi ngược lại muốn nhìn xem cô cao quý như nào!” Sắc mặt của Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng, trong mắt một mảnh lạnh lẽo khiến người nhìn thẳng hắn đều sẽ hãi hùng khiếp vía.
Chương 138 Đổi trắng thay đen
Mọi người thấy một màn như vậy đều hít vào một hơi khí lạnh!
Sở Băng chính là minh tinh quốc tế đấy! đã từng quay phim có nguồn vốn khủng ở Hollywood bên Mỹ, vậy mà bị Tề Đẳng Nhàn đối xử như vậy?
Kiều Thu Mộng thấy một màn này thì trong lòng ngũ vị tạp trần, Tề Đẳng Nhàn tuy rằng là hỗn không tiếc nhưng chỉ cần hắn vừa ra tay là có thể dẫn đến phiền toái to lắm….
Cô ta tình nguyện bị đánh cũng không sao, cùng lắm thì sau này tìm cơ hội trả thù ngược lại, không nghĩ tới lại gặp phải vấn đề lớn như vậy ở hiện tại.
Lý Vân Uyển lại cảm thấy đã ghiền hết sức, Sở Băng này tính là cái thứ gì, dựa vào cái gì mà cảm thấy bản thân hơn người, có thể tùy tiện bắt nạt người khác, thậm chí còn ra tay đánh người!
“Cậu….Cậu dám đánh tôi….Còn dám nhét đồ bẩn vào miệng tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!” Sở Băng cuồng loạn kêu lớn.
Miệng cô ta vừa mở ra thì lại bị Tề Đẳng Nhàn nhét thêm một miếng bánh khác vào, rồi sau đó đấm một quyền xuống bụng cô ta.
Lý Vân Uyển vẫn hay nói Tề Đẳng Nhàn EQ thấp nên hắn cũng sẽ không thương hương tiếc ngọc với loại phụ nữ như này, một miệng đầy bánh kem của Sở Băng toàn bộ đều nuốt xuống.
“Đánh cô? Hôm nay nếu cô không xin lỗi cẩn thận thì tôi sẽ băm nát tay cô!” Trong mắt Tề Đẳng Nhàn một mảnh hàn quang.
Kiều Thu Mộng che mặt mình lại, lắc đầu nói: “Tề Đẳng Nhàn, thôi, anh buông cô ta ra đi. Cô ta đánh tôi, anh cũng giáo huấn cô ta rồi, chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi!”
Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng. buông lỏng tay của mình, Sở Băng trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
“Thôi?”
“Cô cảm thấy chuyện này có thể thôi như vậy sao?”
“Tôi nói cho các người biết, chuyện này tuyệt đối không có khả năng bỏ qua như vậy!”
“Cậu, cô, còn cô ta nữa, ba người các người, tôi đảm bảo không sống được đến ngày mai!”
Sở Băng ngòi trên mặt đất duỗi tay chỉ chỉ ba người Tề Đẳng Nhàn, Kiều Thu Mộng và Lý Vân Uyển, trên mặt là âm ngoan độc ác. tuy rằng chật vật không sao tả được nhưng khí thế vẫn khiến người khác cảm giác được hãi hùng khiếp vía.
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Được, tôi chờ, tôi thật sự muốn nhìn thử xem cô làm cách nào khiến chúng tôi không sống nổi tới ngày mai đây!”
Kiều Thu Mộng lại bị dọa sợ, Kiều gia hiện tại vốn dĩ không thể cứng đối cứng với nhân vật tai to mặt lớn như Sở Băng này.
“Sở Băng, vừa rồi hắn đánh cô, nếu cô không hài lòng thì cứ đánh tôi là được! Đánh tới khi nào cô hết giận thì thôi!” Kiều Thu Mộng cắn răng đứng ra, trong lòng cực kỳ uỷ khuất.
“Đánh cô?”
“Cô là cái thứ gì vậy chứ?”
“Đánh cô chỉ khiến tay tôi bẩn thêm!”
“Người cao quý như tôi đây là người mà loại hạ tiện như các cô có thể so được sao?”
“Dám động đến tôi?”
“Hôm nay một người cũng đừng mong sống được!”
Sở Băng không màng tới dáng vẻ của bản thân phẫn nộ rít gào.
Cô ta gào to cuối cùng cũng dẫn ba vị đầu sỏ tới – – Hướng Đông Tinh, Từ Ngạo Tuyết, Vương Hổ!
Hướng Đông Tinh là người tổ chức nên tự nhiên không có sắc mặt tốt, mặt âm trầm đi lên hỏi: “Sao lại thế này?!?
“Hướng tổng, cái đồ quê mùa háo sắc này của công ty cô thừa dịp lúc cô Sở đây lấy đồ ăn thì cố ý sờ soạng tay của cô ấy!”
“Đúng vậy,, cô Sở trách cứ hắn, hắn ngược lại còn kiêu ngạo vô cùng, nói chúng ta ở trên địa bàn của hắn không có tư cách ngông cuồng.”
“Vừa rồi cô Sở còn bị hắn đánh một trận, thậm chí trong miệng còn bị ép ăn đồ ăn bị rơi dưới đất.”
Mọi người mồm năm miệng mười tôi một lời cậu một câu cáo trạng với Hướng Đông Tinh, muốn dùng cơ hội này nịnh bợ Sở Băng.
Hướng Đông Tinh thấy mọi người trăm lời một vẻ thì cũng chỉ nhíu mày, sau đó nhìn về hướng Tề Đẳng Nhàn nói: “Sao lại thế này?”
“Người xấu làm việc xấu mà thôi!” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, sau lại chỉ chỉ vết thương trên mặt Kiều Thu Mộng.
Kiều Thu Mộng cũng chỉ có thể giải thích nói: “Hướng tổng, sự việc không phải như vậy….”
“Bản thân Sở Băng hùng hổ doạ người, bắt nạt chúng tôi!”
“Hơn nữa là do cô ta ra tay đánh tôi trước nên Tề Đẳng Nhàn mới đánh trả.”
Lý Vân Uyển gật đầu nói: “Tôi có thể làm chứng!”
Sở Băng cười lạnh nói: “Hướng tổng, hôm nay cô nhất định phải cho Sở Băng tôi một cái công đạo, nếu không tôi cũng chỉ có thể nhờ truyền thông lên tiếng giúp mà thôi!”
“Đến lúc đó bên phía chính phủ tham gia vào thì không phải là việc mà tôi có thể khống chế được!”
“Nếu việc này tạo thành tổn thất cho tập đoàn Hướng thị thì cũng đừng trách ở trên người tôi.”
Gần đây bước đi của tập đoàn Hướng thị rất nguy nan, hơn nữa vẫn luôn có người ác ý bôi đen, hiện tại không chế không tốt, nếu lại phơi ra thêm chuyện này, thêm dư luận bị dẫn đường thì cổ phiếu khẳng định sẽ lại giảm một đợt nghiêm trọng.
Hướng Đông Tinh nghe thấy lời uy hiếp của Sở Băng thì sắc mặt càng thêm khó coi.
Tất nhiên là tư bản có thể tùy thời phong sát lưu lượng, nhưng nếu lưu lượng có danh tiếng quá lớn thì tư bản cũng sẽ sinh ra kiêng kỵ.
Tập đoàn Hướng thị chung quy lại cũng không phải là nhà tư bản giống với Tianlai Capital, nếu không thì loại người như Sở Băng sao dám nói ra lời nói uy hiếp người khác như này?
“Tề Đẳng Nhàn, Sở Băng chính là khách quý của tập đoàn Từ thị chúng tôi, còn là đại sứ hình tượng nữa!”
“Anh là một người đàn ông lại ra tay đánh phụ nữ, còn nhét đồ bẩn vào miệng người ta, anh có thấy mất mặt hay không?”
“Anh vô sỉ hạ tiện, quả thực khiến người khinh bỉ!”
“Hiện tại, lập tức xin lỗi Sở Băng cho tôi!”
“Chờ sau khi anh được Sở Băng tha thứ rồi thì tôi cho anh một cơ hội ngồi xuống đàm phán công bằng.”
Từ Ngạo Tuyết ôm hai tay, trên cổ tay đeo một cái đồ hồ Patek Philippe bản giới hạn dưới ánh nắng chiếu ra nếp gấp rực rỡ, cả người cũng chứa một cỗ uy nghiêm không thể xâm phạm.
Sở Băng âm trầm nói: “Vừa rồi không phải Kiều Thu Mộng nói có thể để tôi tuỳ tiện đánh sao? Tôi muốn cậu đi qua giúp tôi tát cô ta hai mươi cái tát, sau đó lại quỳ xuống ăn sạch sẽ số bánh kem trên mặt đất cho tôi!”
Nói xong lời này, cô ta hung hăng đạp vỡ một cái bánh kem, đầy mặt ác độc: “Nếu cậu có thể khiến tôi vừa lòng thì tôi có thể suy xét việc tha thứ cho anh.”
Vương Hổ cũng nói với Hướng Đông Tinh: “Hướng tổng, cô là người tổ chức, nhưng người của công ty các cô vậy mà cứ bắt nạt người ta như vậy?”
“Nếu như không cho cô Sở đây một cái công đạo thì tập đoàn Hổ Môn cũng sẽ tuyệt đối không chỉ đứng yên mà nhìn đâu!”
“Tập đoàn Hổ Môn luôn luôn lấy công chính đi đầu! Gặp chuyện bất bình tất phải rút đao tương trợ!”
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được nở nụ cười, nói: “Anh cùng lắm cũng chỉ là một tên nhãi nhép, nói đường hoàng như vậy làm gì?”
Hắn quay đầu nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết, mỉm cười nói: “Từ Ngạo Tuyết, gương mặt này của cô còn chưa bị vả cho sưng phải không? Lại bắt đầu nhảy nhót lung tung ở trước mặt tôi?”
“Còn có cô, cô Sở Băng cao quý? Để tôi xin lỗi cô? Chính cô tự nhìn lại xem mình có xứng hay không đi đã!”
“Nên ăn sạch mấy thứ này chính là cô, đạo lý quý trọng lương thực cô giáo và người nhà không dạy cô từ lúc còn nhỏ sao?”
Lời này của Tề Đẳng Nhàn trực tiếp khiến người xung quanh ngây người một lần nữa.
Này mẹ nó trước mặt hai vị đại lão và Hướng tổng mà cũng dám nói như vậy, tên nhãi này cuồng vọng như vậy? Có còn muốn mạng nữa hay không vậy!
Kiều Thu Mộng nghe thấy vậy cũng dại ra, Tề Đẳng Nhàn cường ngạnh như vậy khiến cô ta không biết nên nói là hắn ngốc hay là nói nguyên tắc của hắn tốt đây.
“Hiện tại quỳ xuống trước mặt vợ tôi, cầu được cô ấy tha thứ! Sau đó ăn sạch sẽ mấy thứ này cho tôi!”
Hàn quang trong mắt Tề Đẳng Nhàn lập loè, nhìn Sở Băng lạnh lùng nói: “Nếu không, ai tới cũng sẽ không có chuyện tốt để xem đâu!”
Sở Băng tức khắc tức tới mức muốn hộc máu.
Mặt Từ Ngạo Tuyết sụp xuống, cười lạnh nói: “Hướng tổng, xem ra người của cô không biết tốt xấu rồi! Tôi mạo phép xin Hướng tổng được dạy dỗ lại hắn cho tốt!”
Nói xong lời này, Từ Ngạo Tuyết nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.
Một người đàn ông thân cao gần 1m8 đi ra, mặc một thân tây trang đen, cả người có vẻ rất oai phong, vừa thấy chính là cao thủ thân kinh bách chiến.
Chương 139 Lựu đạn đầy người
Trên người của người đàn ông này mang theo một cỗ sát khí rất nặng, khiến người liếc anh ta một cái thì trong lòng cũng phát lạnh.
Tề Đẳng Nhàn thấy Từ Ngạo Tuyết gọi người này ra thì biểu tình ngược lại rất bình tĩnh.
“Tề Đẳng Nhàn, nếu anh không thành thật xin lỗi cô Sở đây thì sự việc ngày hôm nay chỉ sợ cũng sẽ không nhỏ như vậy đâu!” Vẻ mặt Từ Ngạo Tuyết nghiêm khắc nói.
Cô ta hiện tại chính là muốn hung hăng đập nát mặt mũi của Tề Đẳng Nhàn, giẫm mặt mũi của Hướng Đông Tinh dưới chân!
Dù sao thì hai lần giao phong trước cô ta cũng chưa chiếm được ít tiện nghi nào, cái này khiến cho một người tâm cao khí ngạo như cô ta sao có thể thoải mái được?
Người đàn ông nọ dừng ánh mắt ở trên người Tề Đẳng Nhàn tựa như đang đánh giá một con kiến, tuỳ tay là có thể giết chết Tề Đẳng Nhàn như vậy.
“Người anh em này là ai vậy, bộ dáng thật là doạ người mà….”
“Thật sự có chút doạ người mà….Cảm giác ánh mắt kia của hắn cùng với những tội phạm giết người liên hoàn kia không khác nhau lắm.”
“Không biết Từ tổng mời được người này từ đâu tới vậy, quá khủng bố rồi!”
Mọi người đều cảm thấy người đàn ông mà Từ Ngạo Tuyết gọi tới này cực kỳ đáng sợ, người đều có giác quan thứ sáu, bọn họ có thể cảm giác được rằng trên người của người đàn ông này tràn ngập hơi thở mùi máu tươi!
Hướng Đông Tinh đen mặt trầm giọng nói: “Từ tổng, cô ở đây gây chuyện là không muốn cho lão tổng thần bí của Tianlai Capital mặt mũi hay sao?!”
Từ Ngạo Tuyết ha hả cười: “Tôi đương nhiên không muốn đi khiêu khích vị lão tổng thần bí này, nhưng Tề Đẳng Nhàn dám bắt nạt đại sứ hình tượng của công ty tôi, tôi chỉ dựa vào một câu của cô mà buông tha cho hắn sao?!”
Khóe miệng Vương Hổ mang theo tia cười lạnh, anh ta rõ ràng biết lai lịch của người đàn ông này, là lính đánh thuê Từ Ngạo Tuyết dùng giá cao thuê tới từ phía đông bên kia, thân kinh bách chiến, giết người như ma.
Cứ việc Tề Đẳng Nhàn có chút thân thủ thì sao, đối đầu với hắn là cỗ máy giết người lạnh băng, chỉ sợ cũng không chiếm được chỗ tốt nào!
Từ Ngạo Tuyết cũng biết rõ rằng lão tổng thần bí đó là Sở Vô Đạo mà Ngọc Tiểu Long muốn gặp nhưng không thấy, nếu hôm nay Sở Vô Đạo ra mặt vì việc này thì cô ta tất nhiên sẽ từ bỏ.
Nhưng nếu Sở Vô Đạo không ra, vậy thì đừng trách cô ta thu thập Tề Đẳng Nhàn thật tốt!
“Hướng tổng, chuyện này cô đừng quản nhiều, tôi tự mình xử lý là được.” Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay với Hướng Đông Tinh, nhàn nhạt nói.
Hướng Đông Tinh nhíu nhíu mày, sau đó khẽ gật đầu, ý bảo Tề Đẳng Nhàn cứ việc tuỳ ý.
“Thiên Lang, giáo huấn người này tốt một chút cho tôi!” Từ Ngạo Tuyết lạnh giọng nói.
Thiên Lang trực tiếp đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, bình tĩnh nói: “Loại tôm tép nhãi nhép cuồng vọng giống cậu một năm tôi gặp không biết bao nhiêu người, cũng không biết đã giẫm chết bao nhiêu tên!”
Nói xong lời này, Thiên Lang đột nhiên vén áo khoác tây trang của mình lên.
Mọi người kinh hô ra tiếng, sôi nổi lùi về sau mà đi!
Chỉ thấy trong người Thiên Lang treo đầy từng quả từng quả lựu đạn.
Thời điểm anh ta cởi áo lựu đạn leng keng va chạm vào nhau khiến mọi người sợ nó sẽ trực tiếp nổ mạnh.
“Mẹ nó, người này là kẻ điên sao, vậy mà treo nhiều lựu đạn ở trên người như vậy….”
“Con mẹ nó, anh ta không sợ nó đột nhiên nổ mạnh hại chết chúng ta sao?!”
“Người này có địa vị gì thế, mang nhiều lựu đạn ở trên người như vậy, không sợ không cẩn thận khiến hcinhs mình cũng nổ chết luôn sao?”
Mọi người vội vàng lùi về sau, gần như là cách xa mười mét.
Hướng Đông Tinh cũng lui về sau, ánh mắt tràn ngập kiêng kỵ, không nghĩ tới Từ Ngạo Tuyết lại mời một kẻ điên như vậy tới đối phó với Tề Đẳng Nhàn!
“Ngài Tề, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt đã!” Lý Vân Uyển bắt lấy cánh tay của Kiều Thu Mộng mà la lớn.
“Tề Đẳng Nhàn, anh đừng có cứng đối cứng với kẻ điên như vậy, cùng lắm thì chúng ta nhường một bước là được!” Kiều Thu Mộng cũng sốt ruột theo.
Tuy rằng cô ta không thích Tề Đẳng Nhàn nhưng mỗi khi Tề Đẳng Nhàn gặp nguy hiểm thì cô ta vẫn sẽ cảm thấy nóng lòng.
Từ Ngạo Tuyết và Vương Hổ cũng lui về sau tới cạnh một cái bàn, Sở Băng đi theo bên cạnh hai người, trong ánh mắt tràn ngập khoái ý.
“Từ tổng, không nghĩ tới cô lại mời một người như vậy đến, cho dù họ Tề kia có ra vẻ đến mức nào đi nữa thì cũng sẽ phải cúi đầu mà thôi!” Sở Băng cười cười nói, cảm thấy rất sảng khoái.
“Thiên Lang là lính đánh thuê ở vùng Trung Đông, từ trước tới nay luôn được xưng là không muốn sống, tôi cũng phải tốn số tiền lớn mới mời được anh ta tới.”
“Vốn nghĩ để tới thời khắc mấu chốt uy hiếp Hướng Đông Tinh, nhưng hôm nay không thể không đem ra dùng trước.”
“Cũng không biết có thể bức được chủ nhân của căn biệt thự này ra mặt hay không?”
Trên mặt Từ Ngạo Tuyết mang theo một tia ý cười lạnh nhạt, hơi hơi gật đầu, xa xa đánh giá hai người Thiên Lang và Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn phất phất tay với Lý Vân Uyển, ý bảo cô ta dẫn theo Kiều Thu Mộng đi xa một chút, miễn cho lát nữa bị lan tới.
Thiên Lang lại ngay lúc này duỗi tay vào trong ngực mình tháo xuống một quả lựu đạn, sau đó nhẹ nhàng vứt ra, duỗi tay ở trong không trung tiếp được.
Loại bộ dáng tuỳ ý của của anh ta khiến mọi người xem một trận sợ hãi, nếu quả lựu đạn này mà rơi xuống đất, phát sinh nổ mạnh thì phải làm sao bây giờ đây?!
“Tề Đẳng Nhàn, không cần phải miễn cưỡng, không được thì thôi.” Hướng Đông Tinh nhíu mày nói.
Bất kể là công hay Từ thị cô ta đều không hy vọng Tề Đẳng Nhàn sẽ xảy ra chuyện vào lúc này.
Tề Đẳng Nhàn đã cứu mạng cô ta, lại còn đáp ứng giúp cô ta thu tiền về tay.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, lắc đầu với Hướng Đông Tinh nói: “Hướng tổng cứ ở một bên nhìn là được. Kiểu hù dọa người này tôi đã thấy không biết bao nhiêu lần rồi!”
Tên nhãi trong ngục giam gọi là Tham Lang kia chính là người đã từng trộm được đầu đạn hạt nhân, nhét đầu đạn hạt nhân xuống dưới mông ngồi bàn điều kiện với tổng thống của một quốc gia đấy.
Cuối cùng không phải vẫn là Tề Đẳng Nhàn cho người ta một bạt tai đá người từ trên đầu đạn hạt nhân lăn xuống dưới sau đó tóm vào tù đấy sao.
Mấy quả lựu đạn này?
Dù sao Tề Đẳng Nhàn hắn cũng chẳng để ở trong mắt.
Nếu để Tham Lang biết Tề Đẳng Nhàn không bị đầu đạn hạt nhân dọa mà bị mấy quả lựu đạn con con doạ tiểu ra quần thì phỏng chừng sẽ cười tới mức răng rơi đầy đất.
“Lấy mấy món đồ chơi đó tới dọa tôi sợ hả?” Tề Đẳng Nhàn tủm tỉm mỉm cười nhìn Thiên Lang, nhàn nhạt hỏi.
“Lúc trước có người đặt mông ngồi lên đầu đạn hạt nhân muốn khiến tôi sợ, tôi cũng chưa từng để tên đó vào trong mắt.”
“Anh thật sự cho rằng có chút như này thì có thể dọa được tôi?”
Lời Tề Đẳng Nhàn nói mọi người đều nghe được, một đám không nhịn được lại cười nhạo lên.
Đạn hạt nhân, đó chính là vũ khí quan trọng của một quốc gia, ai có thể lấy ra đầu đạn hạt nhân tới doạ người được?
Lời này vừa nghe là biết đầy mồm nói phét, lung tung bừa bãi.
“Còn đặt mông ngồi ở trên đầu đạn hạt nhân nữa, mẹ nó cậu hài hước thật! Người này khoác lác mà không cần phải chuẩn bị chút bản thảo nào sao?”
“Tên ngốc này ở trong hiện thực khả năng cũng chưa từng thấy qua viên đạn như nào đâu, còn mẹ nó đạn hạt nhân, hù dọa ai vậy chứ?”
“Mạch não của người ngốc thì không thể dùng tư duy của người bình thường tới suy ngẫm được, mọi người chê cười nghe một chút là được rồi.”
Mọi người khinh thường nhìn lại, sôi nổi trào phúng.
Thiên Lang nghe thấy lời này thì hơi nao nao một chút, sau đó lắc đầu nói: “Tôi đã từng thấy người có thể ra vẻ, nhưng có thể ra vẻ được giống như cậu thì đúng thật là lần đầu tiên nhìn thấy!”
“Cho nên, hiện tại tôi có chút hứng thú với cậu….”
“Tôi muốn nhìn thử xem gương mặt này của cậu nếu bị đánh sưng lên thì nó sẽ thành cái dạng gì?”
Khi nói chuyện, Thiên Lang cầm lựu đạn trong tay mình, trong mắt vụt lóe tia hàn quang, gắt gao nhìn chằm chặp Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn bĩu môi nói: “Đã lâu không gặp được người có sáng tạo khác người như vậy, bồi anh chơi một lúc cũng được.”
“Cũng không biết Từ Ngạo Tuyết tốn bao nhiêu tiền mời cái tên ngốc là anh tới vậy chứ….”
“Cô ta thật đúng là không thèm đi buôn bán mà! Đúng là não tàn!”
Chương 140 Lựu đạn thật giả
Nghe thấy Tề Đẳng Nhàn vẫn còn đang nói Từ Ngạo Tuyết không phải thì sắc mặt của mọi người đều trở nên càng thêm xuất sắc.
Cả khuôn mặt của Từ Ngạo Tuyết càng trực tiếp trầm xuống, cười lạnh nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh sẽ được biết ngay rằng số tiền này chính là tiêu vào việc tiền nào của nấy!”
“Anh cứ không biết lựa lời như vậy, dù có bị chơi chết ở đây.”
“Tôi nghĩ Tiểu Long cũng sẽ không trách tôi bất kỳ cái gì cả.”
Thiên Lang lại ngay lúc này bắt được cổ áo của Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống cho tôi, bằng không tôi sẽ khiến cậu bị nổ thành mảnh nhỏ!”
Mọi người hoảng sợ, đây là một kẻ điên treo đầy lựu đạn ở trên người, loại chuyện này thật đúng là có thể làm ra được.
Tề Đẳng Nhàn lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn không thèm để ý tới cổ áo bị đối phương nắm lấy.
Thiên Lang thấy hắn không dao động thì hừ lạnh một tiếng, buông cổ áo hắn ra, tiện tay rút chốt an toàn của lựu đạn.
mọi người sợ tới mức vội vàng lùi về sau xa hơn, người đàn ông kêu Thiên Lang này quá khủng bố rồi.
Kiều Thu Mộng cũng đầy mặt lo lắng hói: “Làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm gì bây giờ đây? Cái tên Tề Đẳng Nhàn này bị sao vậy chứ, vạn nhất bị nổ chết thật thì mình biết ăn nói như thế nào với trong nhà đây!”
Lý Vân Uyển cũng động dạng hãi hùng khiếp vía, cô ta biết rất rõ tính cách của Tề Đẳng Nhàn, tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận thua ngay lúc này.
Nhưng lựu đạn kia đều là hàng thật giá thật đấy, vạn nhất nổ mạnh thì khẳng định chỉ có một con đường chết mà thôi.
Từ Ngạo Tuyết lạnh nhạt nhìn một màn này, Tề Đẳng Nhàn chết không đáng tiếc, nếu hắn không muốn quỳ xuống xin lỗi thì chỉ có một con đường chết này để đi mà thôi.
“Muốn dọa tôi sợ hả?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm hỏi Thiên Lang.
“Cho cậu thời gian ba giây suy nghĩ!” Thiên Lang lạnh nhạt nói, đè ngón tay cái chỗ bảo hiểm mảnh đạn lại, tùy thời đều có thể thả lỏng.
Tề Đẳng Nhàn lại đột ngột ra tay đúng lúc này, bang một tiếng, trực tiếp đập rơi quả lựu đạn trong tay Thiên Lang xuống đất.
Thiên Lang còn chưa kịp phản ứng, Tề Đẳng Nhàn đã rút chốt bảo hiểm, sau đó nhẹ nhàng ném xuống bể bơi.
Thiên Lang thấy một màn như vậy thì sắc mặt biển đối, khiếp sợ nói: “Cậu thật sự không sợ chết?”
“Tôi đương nhiên sợ chết, nhưng mà tôi cũng không sợ làm ra vẻ.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc cười cười, niết lựu đạn ở trước ngực.
Mọi người đều ồ lên, hai người này là ai so với ai càng không muốn sống hơn?
Thiên Lang kéo lựu đạn ra uy hiếp Tề Đẳng Nhàn, Tề Đẳng Nhàn lại không thèm để ý trực tiếp cướp quả lựu đạn lại kéo chốt an toàn luôn.
Sắc mặt Thiên Lang hết xanh lại hồng, cả giận nói: “Cậu….Cậu con mẹ nó….”
“Cho anh ba giây suy nghĩ, thành thành thật thật quỳ xuống, nếu không tôi bảo đảm nổ chết anh!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói, ngón tay cái ấn ở trên mảnh đạn hơi buông lỏng một chút.
Từ Ngạo Tuyết cười lạnh nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh hù dọa ai thế? Thiên Lang chính là người có tiếng là không muốn sống, cái thủ đoạn nhỏ này của anh có thể khiến anh ta sợ được sao?”
Vương Hổ cũng có chút hứng thú nhìn một màn này, nói: “Tên nhãi này là đang muốn tự đào mồ chôn mình hả?”
Nhưng Thiên Lang lại không hề kiên cường giống như Từ Ngạo Tuyết nói, trong nháy mắt trên trán chảy xuống mồ hôi lạnh.
Từ trước tới nay anh ta tự xưng là không muốn sống, thậm chí cũng dọa được không ít địch nhân, nhưng hiện tại gặp phải một người so với anh ta càng không muốn sống hơn.
“Muốn hay không chúng ta cùng so một chút, một hai ba cùng nhau buông tay?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói, một tay túm được quần áo của Thiên Lang không cho anh ta lui về sau.
Cả người Thiên Lang đều run lẩy bẩy, khiếp sợ nói: “Cậu, cậu cậu cậu….”
“Tay của tôi sắp không ấn mảnh đạn này tiếp được rồi.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.
“Bang!”
Hai đầu gối của Thiên Lang trực tiếp mềm nhũn quỳ xuống trước mặt hắn, một câu cũng không nói được thành lời.
Một màn này khiến người xem trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Từ Ngạo Tuyết cũng chấn động, sau đó giận dữ hét: “Thiên Lang, anh làm gì đó, sao anh có thể quỳ xuống trước mặt hắn như vậy?!”
Cả người Thiên Lang run rẩy, Tề Đẳng Nhàn duỗi tay cầm quả lựu đạn trong tay anh ta tới.
Sau đó hắn tiện tay ném tới dưới chân Từ Ngạo Tuyết!
Từ Ngạo Tuyết và Vương Hổ nháy mắt sửng sốt, đầu óc trống rỗng, người ở xung quanh đã theo bản năng né ra xa hơn, có người còn trực tiếp nằm ngã xuống đất.
Nhưng tiếng nổ mạnh đoán trước không hề xảy ra, mười giây trôi qua, quả lựu đạn kia vẫn còn an tĩnh nằm trên mặt đất.
“Trên thế giới này nào có ai lại không muốn sống đâu?”
“Người chân chính không muốn sống thì sẽ dùng một quả lựu đạn giả tới hù dọa người hả?”
Tề Đẳng Nhàn như cười như không nhìn Thiên Lang quỳ rạp dưới đất, chậm rãi nói.
Mọi người lắp bắp kinh hãi, quả lựu đạn vừa rồi Thiên Lang kéo chốt an toàn kia thực chất chỉ là một quả lựu đạn giả mà thôi?!
Cả người Thiên Lang run lên, sắc mặt tái nhợt không nói gì.
Anh ta dùng phương pháp treo lựu đạn đầy người này hoành hành một phương, tự xưng là không muốn sống, ai thấy anh ta cũng đều phải né xa ba thước.
Nhưng hiện tại, anh ta lật xe.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấu được kỹ xảo của anh ta.
“Giả?” Lá gan của Hướng Đông Tinh không nhỏ đi đến bên cạnh quả lựu đạn,khom lưng nhặt quả lựu đạn kia lên.
Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết cực kỳ khó coi, Vương Hổ động dạng cũng không chạy thoát được, vừa rồi lúc Tề Đẳng Nhàn tiện tay ném quả lựu đạn kia lại đây suýt chút nữa doạ cho mấy người anh ta tiểu ra quần.
“Cho nên tôi bảo cô não tàn, không chịu làm buôn bán, tiêu nhiều tiền như vậy lại mời tới một tên chỉ được mã ngoài như vậy.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Từ Ngạo Tuyết nhàn nhạt nói, trên mặt hắn là khinh thường và khinh miệt.
Sắc mặt của Từ Ngạo Tuyết bị lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho tức giận đến mức đỏ bừng, đời này cô ta còn chưa từng bị ai chế nhạo như vậy đâu.
Kiều Thu Mộng ở một bên lại khiếp sợ với dáng vẻ gan dạ sáng suốt của Tề Đẳng Nhàn, đồng thời cũng kinh ngạc với việc hắn dám chính diện đối đầu với Từ Ngạo Tuyết như vậy.
“Há mồm.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Thiên Lang quỳ trên mặt đất, cười lạnh nói.
Thiên Lang nghẹn khuất đầy mặt nhưng vẫn há mồm ra.
Tề Đẳng Nhàn tiện tay nhét luôn quả lựu đạn vào miệng anh ta, cười nói: “Nhưng quả lựu đạn này lại là thật nha, anh đến cắn cho chặt vào! Chốt an toàn dưới bể bơi rồi, anh xuống chậm rãi tìm đi, nếu trong lúc đó buột miệng bị nổ chết thì cũng đừng trách tôi.”
Cả người Thiên Lang run lên, hàm răng cắn chặt mảnh đạn bảo hiểm, một khi mảnh đạn bảo hiểm này văng ra thì quả lựu đạn kia sẽ lập tức phát sinh nổ mạnh.
Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nâng Thiên Lang từ trên mặt đất dậy, nói: “Anh tự nhìn anh xem, cũng có một người trong tên có chữ Lang giống anh, nhưng Tham Lang người ta kiêu ngạo hơn anh nhiều, mông ngồi xuống cũng là đầu đạn hạt nhân hàng thật giá thật đâu.”
Nói xong lời này, hắn lại tháo thêm một quả lựu đạn từ trên ngực Thiên Lang xuống.
Trong lòng anh ta treo này kia đều là lựu đạn thật, trong đó chỉ có hai quả là giả để anh ta chuyên môn dùng để hù dọa người ta.
Cả người Thiên Lang run rẩy, nghiêng ngả lảo đảo cắn chặt quả lựu đạn lao xuống bể bơi, quần áo cũng không cởi mà tùm một tiếng trực tiếp nhảy xuống, bắt đầu tìm kiếm chốt an toàn.
Tề Đẳng Nhàn cầm theo quả lựu đạn mới thong thả ung dung đi về phía Sở Băng.
Sở Băng hồi phục tinh thần lại từ trong khiếp sợ, hoảng sợ lùi về sau hai bước, cả giận nói: “Cậu muốn làm gì? Cậu đừng có mà tới đây!”
“Bang!”
Ngón cái của Tề Đẳng Nhàn câu nhẹ một cái, tiện tay rút luôn chốt an toàn vứt xuống đất, ý cười đầy mặt đi về phía trước.
“Đừng chạy mà, cô cảm thấy là cô trốn nhanh hay là lựu đạn tôi ném tới nhanh hơn đây?”
“Phạm vi nổ mạnh của một quả lựu đạn là từ ba đến năm mét, cô ước lượng trước một tý đi?”
Sở Băng sợ tới mức hai chân run rẩy, không dám di chuyển thêm một bước.
Tề Đẳng Nhàn để những lời này của Hướng Đông Tinh vào trong tai, lòng lại thầm khinh thường.
Người phụ nữ Hướng Đông Tinh này muốn dựng lên việc thần hồn nát thần tính tới dọa Từ Ngạo Tuyết và Vương Hổ, kéo dài bước chân động thủ của bọn họ.
Đồng thời cũng cho tập đoàn Hướng thị thêm can đảm, tranh thủ duy trì xí nghiệp bản địa.
“tôi cũng không tin lão tổng thần bí của Tianlai Capital này lợi hại đến vậy, có thể ngăn cản được liên thủ của chúng ta! Huống chi thương hội Hắc Long với Hoàng Đại tiên sinh cũng đã đồng ý suy xét liên thủ với chúng ta. Đến lúc đó dưới áp lực của núi Thái Sơn đè đầu áp chết cái lão tổng thần bí này cũng rất nhẹ nhàng!” Vương Hổ cười lạnh với Từ Ngạo Tuyết.
Từ Ngạo Tuyết trấn định lạnh, hơi hơi gật đầu, dưới áp lực như Thái Sơn đè xuống như vậy, Hướng Đông Tinh mời tới một Sở Vô Đạo cũng không dùng được!
Huống hồ gì cô ta vẫn còn một lá vương bài – – Ngọc Tiểu Long này!
Lần này Ngọc Tiểu Long về Đế Đo một là báo cáo công tác, hai là gom góp tài chính của Ngọc gia lại.
Tề Đẳng Nhàn ở dưới ô che nắng chán tới chết nằm một lúc, lát sau đứng dậy đi tới chỗ BBQ đầu bếp mới cho ra lò ăn uống.
Kiều Thu Mộng thu hết tất cả những biểu hiện từ đầu tới đầu của hắn vào trong mắt, có chút thất vọng thở dài: “Cơ hội tốt như vậy mà hắn cũng không biết đường lợi dụng.”
Lý Vân Uyển ôm một cái phao bơi nghỉ ngơi ở bên cạnh, cười nói: “Như thế nào mới được gọi là lợi dụng?”
Kiều Thu Mộng lắc đầu nói: “Nếu là người có tâm tiến tới tinh anh thì nhất định sẽ mượn cơ hội này để mở rộng nhân mạch của chính mình.”
“Nhưng mà, cậu nhìn hắn đi….Từ đầu tới cuối vẫn nằm ở kia, không thèm nhúc nhích.”
“Cũng không biết tìm người giao lưu, cũng không biết mở rộng nhân mạch.”
“Hiện tại mình suy nghĩ cẩn thận xong rất khó hiểu, vì sao Hướng tổng lại mời hắn tới tập đoàn Hướng thị đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng vậy?”
Lý Vân Uyển bình tĩnh nói: “Có lẽ hắn vốn dĩ không cần mấy thứ này, bởi vì bản thân hắn cũng đã đủ cường đại rồi.”
Kiều Thu Mộng lại không tin chút nào, Lý Vân Uyển thấy thế cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng hai người đều nhận ra rằng quan hệ của hai bên bởi vì các cô có cái nhìn khác nhau với Tề Đẳng Nhàn nên sinh ra một chút hiềm khích, tuy nói hiềm khích này không lớn nhưng cũng không thân mật như ngày xưa nữa.
Tề Đẳng Nhàn đi tới bên cạnh bàn dài, vừa mới ăn xong một cái cánh gà, cảm thấy không tệ, lại duỗi tay muốn lấy một xâu thịt bò.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay trắng nõn cũng duỗi tới, trong nháy mắt tay hắn chạm tới xen tre thì đụng phải tay hắn.
Bàn tay trắng kia như bị điện giật lập tức rụt trở lại.
Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu thì thấy là một đại mỹ nữ có dáng người cao gầy, mặc váy dài tiên khí phiêu phiêu, giống như đã từng nhìn thấy ở trên TV.
“Ưu tiên phụ nữ.” Tề Đẳng Nhàn vẫn có chút phong độ, rụt tay lại sau đó cười cười duỗi tay, nói.
Sắc mặt của Sở Băng lại âm trầm trong nháy mắt, lạnh lùng hất thẳng một mâm que nướng xuống dưới đất nói: “Bị cái tay bẩn của cậu chạm vào rồi, còn ai dám ăn nữa?!”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này thì sửng sốt, sau đó nhướng mày.
Sở Băng lạnh lùng nói: “Cậu có biết đôi tay này của tôi tốn bao nhiêu tiền bảo dưỡng hay không? Nếu như bị cậu làm bẩn, khiến cho bị thương thì cái tên nghèo nàn rách nát như cậu bồi thường nổi sao?”
Cô ta thấy Tề Đẳng Nhàn ăn mặt thật sự rất bình thường, hơn nữa vẫn luôn nằm ở dưới ô che nắng, cũng không đi theo giao lưu với người nào cả, hiển nhiên là một con cá mặn nên tất nhiên sẽ không nhìn hắn với con mắt khác.
“cô không ăn thì không ăn, cần gì phải lãng phí như vậy?” Tề Đẳng Nhàn nhìn mấy xâu thịt bò rơi đầy đất thì sắc mặt không vui.
Sở Băng cười nói: “Cậu đừng có mà ở đây cố tình nói lảng sang việc khác, tôi đang hỏi cậu, chạm hỏng tay tôi rồi thì cậu bồi thường nổi sao?”
“Huống hồ tôi có lãng phí thì thế nào?”
“Sở Băng tôi tuỳ tiện đại ngôn một cái quảng cáo cũng là phấn đấu cả đời của cậu!”
“Nhìn bộ dạng nghèo kiết hủ lậu kia của cậu, cũng xứng tham gia vào tụ hội ở những nơi như Vân Đỉnh Thiên Cung này?!”
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy người phụ nữ này có bệnh, hơi hướng lông mày lên, nghĩ hôm nay phải cho Hướng Đông Tinh ít mặt mũi, một điều nhịn chín điều lành nên chuẩn bị xoay người đi chỗ khác.
“Tai cậu bị điếc rồi sao? Lời tôi hỏi cậu cậu không nghe thấy sao? Không biết trả lời hả?” Sở Băng chất vấn nói.
Lời Sở Băng nói đưa tới một số người hiểu chuyện vây xem, nhìn thấy cô ta phát sinh xung đột với Tề Đẳng Nhàn thì đều mồm năm miệng mười thảo luận.
“Cái đồ háo sắc này chắc là thấy cô Sở Băng xinh đẹp nên cố ý chờ lúc cô Sở Băng tới lấy đồ ăn thì đi sờ tay người ta!”
“Ồ….Tôi vẫn nhớ hắn, hắn không phải là phó trưởng phòng bộ phận an ninh của tập đoàn Hướng thị Tề Đẳng Nhàn sao? Không nghĩ tới tập đoàn Hướng thị lại có người có tố chất rác rưởi như vậy!”
“Còn không nhanh chóng xin lỗi cô Sở Băng đi? Cô Sở Băng chính là đại diện cho hình tượng của tập đoàn Từ thị, cậu đắc tội nổi sao?!”
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được nở nụ cười: “Tôi chỉ là lúc lấy đồ ăn vô ý đụng pahir tay cô ta một chút mà thôi, cần phải chuyện bé xé ra to như vậy sao? Hơn nữa tôi cũng chẳng phải cố ý!”
Sở Băng lại xụ mặt nói: “Tôi cần phải biết là cậu có cố ý hay không sao?”
“Cậu đụng vào tôi, đó chính là do cậu không đúng!”
“Sở Băng tôi là người nào? Cao quý như thế nào? Tay của tôi phí bảo dưỡng mấy trăm triệu là thứ mà tên nghèo nàn như cậu có thể chạm vào sao?”
“Cậu là cái đồ hạ tiện này cho dù là không cẩn thận đụng phải tôi thì cũng nên quỳ xuống xin lỗi mới đúng.”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này thì cỗ lửa giận cuối cùng cũng chậm rãi bốc lên, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Sở Băng nói: “Cô muốn tôi phải xin lỗi như thế nào?”
“Quỳ xuống, sau đó dùng khăn ướt lau khô chỗ tôi bị cậu đụng vào, lau đến khi nào tôi hài lòng mới thôi!”
“Hơn nữa cậu còn phải xin lỗi tôi, bảo đảm không dám mạo phạm tới tôi nữa!”
“Nếu không hôm nay tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Thần sắc Sở Băng tàn nhẫn, cực kỳ ghét bỏ cầm lấy một tờ khăn giấy liên tục chà lau mu bàn tay của mình, tựa như trên đó dính phải thứ gì bẩn lắm vậy.
“Đúng vậy, loại người hạ tiện như cậu đụng phải cô Sở Băng chính là khinh nhờn đối với cô ấy!”
Còn không mau chóng quỳ xuống lau khô tay cho cô Sở Băng đi? Thật không biết loại người đê tiện như cậu trà trộn vào đây như thế nào!”
“Cô Sở Băng chính là đại sứ đại diện hình tượng của tập đoàn Từ thị, tôi khuyên cậu tốt nhất là không nên đắc tội, bằng không chết như nào cũng không biết được.”
Mọi người sôi nổi mở miệng thúc giục Tề Đẳng Nhàn mau chóng quỳ xuống xin lỗi Sở Băng rồi lau khô tay cho cô ta.
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn lại lạnh lên, sau đó tựa tiếu phi tiếu nói: “Tôi cũng cho cô một cơ hội để nói xin lỗi.”
“Quỳ xuống, lau khô nơi vừa rồi tôi bị đụng, bởi vì tôi cảm thấy bị loại người như cô chạm vào thực sự rất ghê tởm.”
“Còn nữa, nhặt toàn bộ số thịt bò bị cô ném xuống mặt đất lên ăn sạch sẽ, đời này tôi ghét nhất chính là người lãng phí lương thực.”
Lời này của Tề Đẳng Nhàn vừa ra khiến người xung quanh đều ngẩn người, sau đó trực tiếp cười phá lên.
“Cậu xem, không phải hắn rất được hoan nghênh đấy sao?” Giờ phút này, Lý Vân Uyển nhàn nhã ghé vào phao bơi ở dưới bể bơi nói với Kiều Thu Mộng.
“Chứ không phải là hắn lại gây chuyện sao?” Kiều Thu Mộng hung hăng nhíu mày nói.
Chương 137 Cao quý
“Ha ha ha, người này khôi hài thật, còn muốn cô Sở Băng quỳ xuống lau tay cho hắn? Ngại cô Sở Băng không sạch sẽ?”
“Chính mình là cái mặt hàng dạng gì không cần phải tự soi lại nước tiểu nhìn lại đi? Trong lòng không tự cho mình một con số sao!”
“Cậu có thể nhìn thấy được tay của cô Sở Băng chính là vinh hạnh của cậu, nhưng mà cô Sở Băng không thích cậu, cậu vẫn nên thành thành thật thật làm theo lời cô Sở Băng đã nói đi!”
Người vây xem đều bày ra vẻ mặt lạnh lùng cười nhạo Tề Đẳng Nhàn, bọn họ thậm chí cảm thấy việc Tề Đẳng Nhàn có thể tiến vào căn biệt thự này chính là một loại vũ nhục đối với bọn họ.
Tề Đẳng Nhàn nhìn nhóm người này cười cười, nói: “Thật là một đám liếm cẩu, cuối cùng tôi cũng biết rõ vì sao trên mạng lại nói liếm cẩu không được chết tử tế rồi.”
Mọi người tức khắc giận dữ, một đám hận không thể vén tay áo đi lên đánh người, nếu không phải cố kỵ đây là party do Hướng Đông Tinh tổ chức thì đã sớm tiến lên giẫm chết hắn rồi.
Sở Băng cười lạnh nói: “Thật đúng là thô bỉ bất kham, quả nhiên là người nghèo chí đoản. Thật không biết vì sao tập đoàn Hướng thị lại nhìn trúng một người có tố chất rác rưởi như cậu chứ?”
“Cũng khó trách vì sao mấy năm nay sinh ý của tập đoàn Hướng thị vẫn luôn không có gì khởi sắc, nói không chừng chưa tới hai tháng nữa sẽ bị chia cắt hết sạch đâu.”
“Xem ra anh mắt của Hướng tổng cũng thật chẳng ra gì cả!”
Người vây xem nghe thấy mấy lời đó thì không bình luận gì thêm, tập đoàn Hướng thị không phải là nơi mà bọn họ có thể trêu chọc vào được.
“Ngay cả tên Vương Hổ nguy hiểm kia rồi Từ Ngạo Tuyết kiêu ngạo thì sao? Nếu hai người bọn họ có thể chia cắt được tập đoàn Hướng thị thì kiếp sau tôi sẽ không phải là đàn ông.” Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói.
Mọi người nghe thấy lời này của hắn đều hít hà một hơi, thật sự là lời nói không mất tiền mua thì muốn nói sao cũng được, tên nhãi này dám đánh giá hai người Vương Hổ và Từ Ngạo Tuyết như vậy!
“Cậu là cái thứ gì mà dám đánh giá Từ tổng như vậy? Mau chóng quỳ xuống cho tôi!” Sở Băng tức giận nói.
“Không phải cậu rất ghét người khác lãng phí lương thực sao?”
“Bang!”
Sở Băng giơ tay lên, trực tiếp ném đi một mâm bánh kem nhỏ, sau đó một chân giẫm lên miếng bánh kem dưới đất.
Cô ta nâng chân mình lên cười nói với Tề Đẳng Nhàn: “Quỳ xuống, ngoan ngoãn ăn sạch bánh kem trên đây, tô có thể suy xét buông tha cho cậu.”
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng, cúi xuống nhặt miếng bánh kem kia lên.
Kiều Thu Mộng thấy tình huống bên này không thích hợp, đã bước lên khỏi bể bơi, quấn khăn tắm đi về hướng bên này.
“Tề Đẳng Nhàn, sao lại thế này? Anh lại gây hoạ?” Kiều Thu Mộng thấy Tề Đẳng Nhàn chọc phải Sở Băng đại minh tinh này thì sắc mặt càng thêm khó coi.
Sở Băng chính là người đã lấy được ảnh hậu, thậm chí cũng đã từng quay hai bộ phim có nguồn vốn khủng ở nước Mỹ, thanh danh cực lớn, còn là người phát ngôn của tập đoàn Từ thị, nói không chừng ở Đế Đô còn có người che chở cho cô ta nữa.
Vừa lơ đãng một cái là Tề Đẳng Nhàn lại đi đắc tội với người ta, hơn nữa còn đắc tội với Sở Băng, trái tim Kiều Thu Mộng đều bang bang nhảy lên.
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời của Kiều Thu Mộng thì sắc mặt càng lạnh hơn, thậm chí còn cười với cô ta.
Mọi người thấy Tề Đẳng Nhàn nhặt bánh kem lên thì đều cười ha hả.
“Sợ, chung quy lại vẫn là sợ! Khí tràng của cô Sở là thứ mà hắn có thể đỡ được sao?”
“Mau chóng ăn đi, cậu cái đồ rác rưởi này cũng chỉ xứng ăn thứ đồ ăn ô uế như vậy thôi, đồ trên mặt bàn kia cậu một chút cũng không xứng được sờ vào.”
“Ăn nhanh lên, sau đó quỳ xuống lau tay nhận sai với cô Sở!”
Kiều Thu Mộng thấy một màn này thì sửng sốt, sau đó nói: “Cô Sở, giết người cùng lắm cũng phải cúi đầu xuống đất, không cần phải làm nhục người khác như vậy đâu?”
“Cô thì biết cái gì?”
“Sở Băng tôi cả đời băng thanh ngọc khiết, từ nhỏ lớn lên ở Đế Đô, dưới chân thiên tử, là người mà mấy người có thể so sánh được sao?”
“Hắn đụng phải tôi, mặc kệ là cố ý hay vô tình thì hắn đều phải thành khẩn xin lỗi cho tôi, nhận thức được sai lầm của mình!”
“Tôi nguyện ý cho hắn một cơ hội ăn cái bánh kem ô uế này đó là bởi vì tôi khoan hồng độ lượng, nếu không thì hiện tại ngay cả tư cách nói chuyện ở trước mặt tôi hắn cũng không có.”
“Còn cô nữa, cô lại là cái thứ gì? Có tư cách gì tới dạy tôi cách làm việc?”
Sở Băng ngạo mạn nhìn Kiều Thu Mộng, trong miệng không mặn không nhạt nói ra những lời như vậy.
Tề Đẳng Nhàn lại không nghĩ tới Kiều Thu Mộng sẽ đứng ra nói chuyện giúp mình, không khỏi liếc mắt nhìn cô ta nhiều thêm một cái.
“Hắn chẳng qua là trong lúc vô tình chạm vào cô một chút mà thôi, cần gì phải đến nỗi như vậy?” Kiều Thu Mộng nhấp môi nói.
“Không được! Hắn dựa vào đâu mà dám chạm vào tôi? Hắn cũng xứng chạm vào tôi sao?” Sở Băng lãnh đạm nói.
“Tôi chính là cao quý trời sinh so với loại hạ tiện như này!”
“Cô có biết ở cổ đại, tiện dân va chạm với quý tộc sẽ có kết cục gì không? Là lưu đày, sung quân, thậm chí biếm thành nô lệ!”
“Tôi nguyện ý buông tha hắn dễ dàng như vậy quả thực là tiện nghi cho hắn.”
Kiều Thu Mộng nghe xong lời này của Sở Băng thì trực tiếp ngây ngẩn cả người, sao còn có loại người có thế giới quan kỳ quái như vậy thế?
Cô ta cắn chặt răng nói: “Không có khả năng, chuyện này là do cô làm sai trước, hắn tuyệt đối không thể xin lỗi loại người như cô được!”
“Ha ha, Kiều tổng thật đúng là bênh vực người mình, vì cái tên chồng phế vật này của mình mà đắc tội với cô Sở đây, cô cảm thấy có đáng giá hay không?”
“Mắt của cô bị mù rồi hả Kiều tổng? Sao lại giữ gìn một tên đàn ông phế vật như vậy chứ?”
Mọi người cười vang.
Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười lắc lắc đầu, nói: “Mấy người ở trong nhà tôi tác oai tác quái, lãng phí lương thực, còn muốn đảo khách thành chủ?”
“Ha ha ha, thật là chuyện cười thiên hạ, đây là nhà cậu?”
“Hướng tổng đã nói rồi, căn biệt thự này là cô ấy mượn từ tay lão tổng thần bí của Tianlai Capital mở tiệc party, từ khi nào biến thành nhà cậu rồi?”
“Nếu cậu mà có thể ở nơi như này thì lão tử chính là hoàng thượng có thể ở trong Tử Cấm Thành luôn! Đồ ngu ngốc!”
Mọi người nghe thấy lời này của Tề Đẳng Nhàn thì trực tiếp cười ha hả, cực kỳ khinh thường.
Kiều Thu Mộng nghe thấy Tề Đẳng Nhàn lại lấy lý do này tới thoái thác thì hung hăng trợn mắt, đây là nói dối nhiều tới mức chính bản thân cũng tự nhiên tin là vậy sao?
Cô ta trực tiếp giữ chặt tay của Tề Đẳng Nhàn, nói: “Không cần phải nói lý với cô ta nữa, chúng ta đi!”
“Tô phải dạy cho cô ta đạo lý….” Trong tay Tề Đẳng Nhàn cầm miếng bánh kem bị dẫm bẹp không vui nói.
Sở Băng lại ngăn chặn đường đi lại, nói: “Tôi cho hắn đi rồi sao? Cô xác định muốn đối nghịch với tôi?”
Kiều Thu Mộng trừng mắt nhìn Sở Băng, không nói gì.
“Bang!”
Đột nhiên không kịp phòng bị, Sở Băng tát một cái lên mặt Kiều Thu Mộng.
Kiều Thu Mộng cũng không nghĩ tới đối phương đột nhiên động thủ, trực tiếp bị một tát này tát đến choáng váng đầu óc ngã bịch một tiếng trên mặt đất, đau tới mức nước mắt rơi xuống.
“Sao cô có thể đánh người như vậy chứ?!” Lý Vân Uyển đi lên ngay lúc này, có chút tức hộc máu nói, duỗi tay nâng Kiều Thu Mộng dậy.
“Tôi xem xem ai dám đỡ cô ta dậy! Nếu dám đỡ cô ta dậy thì chính là địch nhân của Sở Băng này! Tôi khuyên cô trước khi làm chuyện này ước lượng trước xem bản thân có đáng để đối nghịch với tôi hay không!” Sở Băng cười lạnh nói.
Lý Vân Uyển lại không quan tâm, trực tiếp kéo Kiều Thu Mộng từ trên mặt đất dậy.
Tề Đẳng Nhàn lại đột nhiên vươn tay bóp cổ Sở Băng đúng lúc này, nhét thẳng bánh kem trong tay vào miệng cô ta, hờ hững nói: “Cô còn rất oai đấy?!”
Sở Băng bị miếng bánh kem bẩn thỉu này làm cho nghẹn lại, sắc mặt tức khắc thay đổi, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở ô ô, cực lực giãy giụa.
“Hôm nay nếu cô con mẹ nó không ăn xong miếng bánh kem này, sau đó xin lỗi vợ tôi thật tốt thì tôi băm nát tay cô, tôi ngược lại muốn nhìn xem cô cao quý như nào!” Sắc mặt của Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng, trong mắt một mảnh lạnh lẽo khiến người nhìn thẳng hắn đều sẽ hãi hùng khiếp vía.
Chương 138 Đổi trắng thay đen
Mọi người thấy một màn như vậy đều hít vào một hơi khí lạnh!
Sở Băng chính là minh tinh quốc tế đấy! đã từng quay phim có nguồn vốn khủng ở Hollywood bên Mỹ, vậy mà bị Tề Đẳng Nhàn đối xử như vậy?
Kiều Thu Mộng thấy một màn này thì trong lòng ngũ vị tạp trần, Tề Đẳng Nhàn tuy rằng là hỗn không tiếc nhưng chỉ cần hắn vừa ra tay là có thể dẫn đến phiền toái to lắm….
Cô ta tình nguyện bị đánh cũng không sao, cùng lắm thì sau này tìm cơ hội trả thù ngược lại, không nghĩ tới lại gặp phải vấn đề lớn như vậy ở hiện tại.
Lý Vân Uyển lại cảm thấy đã ghiền hết sức, Sở Băng này tính là cái thứ gì, dựa vào cái gì mà cảm thấy bản thân hơn người, có thể tùy tiện bắt nạt người khác, thậm chí còn ra tay đánh người!
“Cậu….Cậu dám đánh tôi….Còn dám nhét đồ bẩn vào miệng tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!” Sở Băng cuồng loạn kêu lớn.
Miệng cô ta vừa mở ra thì lại bị Tề Đẳng Nhàn nhét thêm một miếng bánh khác vào, rồi sau đó đấm một quyền xuống bụng cô ta.
Lý Vân Uyển vẫn hay nói Tề Đẳng Nhàn EQ thấp nên hắn cũng sẽ không thương hương tiếc ngọc với loại phụ nữ như này, một miệng đầy bánh kem của Sở Băng toàn bộ đều nuốt xuống.
“Đánh cô? Hôm nay nếu cô không xin lỗi cẩn thận thì tôi sẽ băm nát tay cô!” Trong mắt Tề Đẳng Nhàn một mảnh hàn quang.
Kiều Thu Mộng che mặt mình lại, lắc đầu nói: “Tề Đẳng Nhàn, thôi, anh buông cô ta ra đi. Cô ta đánh tôi, anh cũng giáo huấn cô ta rồi, chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi!”
Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng. buông lỏng tay của mình, Sở Băng trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
“Thôi?”
“Cô cảm thấy chuyện này có thể thôi như vậy sao?”
“Tôi nói cho các người biết, chuyện này tuyệt đối không có khả năng bỏ qua như vậy!”
“Cậu, cô, còn cô ta nữa, ba người các người, tôi đảm bảo không sống được đến ngày mai!”
Sở Băng ngòi trên mặt đất duỗi tay chỉ chỉ ba người Tề Đẳng Nhàn, Kiều Thu Mộng và Lý Vân Uyển, trên mặt là âm ngoan độc ác. tuy rằng chật vật không sao tả được nhưng khí thế vẫn khiến người khác cảm giác được hãi hùng khiếp vía.
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: “Được, tôi chờ, tôi thật sự muốn nhìn thử xem cô làm cách nào khiến chúng tôi không sống nổi tới ngày mai đây!”
Kiều Thu Mộng lại bị dọa sợ, Kiều gia hiện tại vốn dĩ không thể cứng đối cứng với nhân vật tai to mặt lớn như Sở Băng này.
“Sở Băng, vừa rồi hắn đánh cô, nếu cô không hài lòng thì cứ đánh tôi là được! Đánh tới khi nào cô hết giận thì thôi!” Kiều Thu Mộng cắn răng đứng ra, trong lòng cực kỳ uỷ khuất.
“Đánh cô?”
“Cô là cái thứ gì vậy chứ?”
“Đánh cô chỉ khiến tay tôi bẩn thêm!”
“Người cao quý như tôi đây là người mà loại hạ tiện như các cô có thể so được sao?”
“Dám động đến tôi?”
“Hôm nay một người cũng đừng mong sống được!”
Sở Băng không màng tới dáng vẻ của bản thân phẫn nộ rít gào.
Cô ta gào to cuối cùng cũng dẫn ba vị đầu sỏ tới – – Hướng Đông Tinh, Từ Ngạo Tuyết, Vương Hổ!
Hướng Đông Tinh là người tổ chức nên tự nhiên không có sắc mặt tốt, mặt âm trầm đi lên hỏi: “Sao lại thế này?!?
“Hướng tổng, cái đồ quê mùa háo sắc này của công ty cô thừa dịp lúc cô Sở đây lấy đồ ăn thì cố ý sờ soạng tay của cô ấy!”
“Đúng vậy,, cô Sở trách cứ hắn, hắn ngược lại còn kiêu ngạo vô cùng, nói chúng ta ở trên địa bàn của hắn không có tư cách ngông cuồng.”
“Vừa rồi cô Sở còn bị hắn đánh một trận, thậm chí trong miệng còn bị ép ăn đồ ăn bị rơi dưới đất.”
Mọi người mồm năm miệng mười tôi một lời cậu một câu cáo trạng với Hướng Đông Tinh, muốn dùng cơ hội này nịnh bợ Sở Băng.
Hướng Đông Tinh thấy mọi người trăm lời một vẻ thì cũng chỉ nhíu mày, sau đó nhìn về hướng Tề Đẳng Nhàn nói: “Sao lại thế này?”
“Người xấu làm việc xấu mà thôi!” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, sau lại chỉ chỉ vết thương trên mặt Kiều Thu Mộng.
Kiều Thu Mộng cũng chỉ có thể giải thích nói: “Hướng tổng, sự việc không phải như vậy….”
“Bản thân Sở Băng hùng hổ doạ người, bắt nạt chúng tôi!”
“Hơn nữa là do cô ta ra tay đánh tôi trước nên Tề Đẳng Nhàn mới đánh trả.”
Lý Vân Uyển gật đầu nói: “Tôi có thể làm chứng!”
Sở Băng cười lạnh nói: “Hướng tổng, hôm nay cô nhất định phải cho Sở Băng tôi một cái công đạo, nếu không tôi cũng chỉ có thể nhờ truyền thông lên tiếng giúp mà thôi!”
“Đến lúc đó bên phía chính phủ tham gia vào thì không phải là việc mà tôi có thể khống chế được!”
“Nếu việc này tạo thành tổn thất cho tập đoàn Hướng thị thì cũng đừng trách ở trên người tôi.”
Gần đây bước đi của tập đoàn Hướng thị rất nguy nan, hơn nữa vẫn luôn có người ác ý bôi đen, hiện tại không chế không tốt, nếu lại phơi ra thêm chuyện này, thêm dư luận bị dẫn đường thì cổ phiếu khẳng định sẽ lại giảm một đợt nghiêm trọng.
Hướng Đông Tinh nghe thấy lời uy hiếp của Sở Băng thì sắc mặt càng thêm khó coi.
Tất nhiên là tư bản có thể tùy thời phong sát lưu lượng, nhưng nếu lưu lượng có danh tiếng quá lớn thì tư bản cũng sẽ sinh ra kiêng kỵ.
Tập đoàn Hướng thị chung quy lại cũng không phải là nhà tư bản giống với Tianlai Capital, nếu không thì loại người như Sở Băng sao dám nói ra lời nói uy hiếp người khác như này?
“Tề Đẳng Nhàn, Sở Băng chính là khách quý của tập đoàn Từ thị chúng tôi, còn là đại sứ hình tượng nữa!”
“Anh là một người đàn ông lại ra tay đánh phụ nữ, còn nhét đồ bẩn vào miệng người ta, anh có thấy mất mặt hay không?”
“Anh vô sỉ hạ tiện, quả thực khiến người khinh bỉ!”
“Hiện tại, lập tức xin lỗi Sở Băng cho tôi!”
“Chờ sau khi anh được Sở Băng tha thứ rồi thì tôi cho anh một cơ hội ngồi xuống đàm phán công bằng.”
Từ Ngạo Tuyết ôm hai tay, trên cổ tay đeo một cái đồ hồ Patek Philippe bản giới hạn dưới ánh nắng chiếu ra nếp gấp rực rỡ, cả người cũng chứa một cỗ uy nghiêm không thể xâm phạm.
Sở Băng âm trầm nói: “Vừa rồi không phải Kiều Thu Mộng nói có thể để tôi tuỳ tiện đánh sao? Tôi muốn cậu đi qua giúp tôi tát cô ta hai mươi cái tát, sau đó lại quỳ xuống ăn sạch sẽ số bánh kem trên mặt đất cho tôi!”
Nói xong lời này, cô ta hung hăng đạp vỡ một cái bánh kem, đầy mặt ác độc: “Nếu cậu có thể khiến tôi vừa lòng thì tôi có thể suy xét việc tha thứ cho anh.”
Vương Hổ cũng nói với Hướng Đông Tinh: “Hướng tổng, cô là người tổ chức, nhưng người của công ty các cô vậy mà cứ bắt nạt người ta như vậy?”
“Nếu như không cho cô Sở đây một cái công đạo thì tập đoàn Hổ Môn cũng sẽ tuyệt đối không chỉ đứng yên mà nhìn đâu!”
“Tập đoàn Hổ Môn luôn luôn lấy công chính đi đầu! Gặp chuyện bất bình tất phải rút đao tương trợ!”
Tề Đẳng Nhàn không nhịn được nở nụ cười, nói: “Anh cùng lắm cũng chỉ là một tên nhãi nhép, nói đường hoàng như vậy làm gì?”
Hắn quay đầu nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết, mỉm cười nói: “Từ Ngạo Tuyết, gương mặt này của cô còn chưa bị vả cho sưng phải không? Lại bắt đầu nhảy nhót lung tung ở trước mặt tôi?”
“Còn có cô, cô Sở Băng cao quý? Để tôi xin lỗi cô? Chính cô tự nhìn lại xem mình có xứng hay không đi đã!”
“Nên ăn sạch mấy thứ này chính là cô, đạo lý quý trọng lương thực cô giáo và người nhà không dạy cô từ lúc còn nhỏ sao?”
Lời này của Tề Đẳng Nhàn trực tiếp khiến người xung quanh ngây người một lần nữa.
Này mẹ nó trước mặt hai vị đại lão và Hướng tổng mà cũng dám nói như vậy, tên nhãi này cuồng vọng như vậy? Có còn muốn mạng nữa hay không vậy!
Kiều Thu Mộng nghe thấy vậy cũng dại ra, Tề Đẳng Nhàn cường ngạnh như vậy khiến cô ta không biết nên nói là hắn ngốc hay là nói nguyên tắc của hắn tốt đây.
“Hiện tại quỳ xuống trước mặt vợ tôi, cầu được cô ấy tha thứ! Sau đó ăn sạch sẽ mấy thứ này cho tôi!”
Hàn quang trong mắt Tề Đẳng Nhàn lập loè, nhìn Sở Băng lạnh lùng nói: “Nếu không, ai tới cũng sẽ không có chuyện tốt để xem đâu!”
Sở Băng tức khắc tức tới mức muốn hộc máu.
Mặt Từ Ngạo Tuyết sụp xuống, cười lạnh nói: “Hướng tổng, xem ra người của cô không biết tốt xấu rồi! Tôi mạo phép xin Hướng tổng được dạy dỗ lại hắn cho tốt!”
Nói xong lời này, Từ Ngạo Tuyết nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.
Một người đàn ông thân cao gần 1m8 đi ra, mặc một thân tây trang đen, cả người có vẻ rất oai phong, vừa thấy chính là cao thủ thân kinh bách chiến.
Chương 139 Lựu đạn đầy người
Trên người của người đàn ông này mang theo một cỗ sát khí rất nặng, khiến người liếc anh ta một cái thì trong lòng cũng phát lạnh.
Tề Đẳng Nhàn thấy Từ Ngạo Tuyết gọi người này ra thì biểu tình ngược lại rất bình tĩnh.
“Tề Đẳng Nhàn, nếu anh không thành thật xin lỗi cô Sở đây thì sự việc ngày hôm nay chỉ sợ cũng sẽ không nhỏ như vậy đâu!” Vẻ mặt Từ Ngạo Tuyết nghiêm khắc nói.
Cô ta hiện tại chính là muốn hung hăng đập nát mặt mũi của Tề Đẳng Nhàn, giẫm mặt mũi của Hướng Đông Tinh dưới chân!
Dù sao thì hai lần giao phong trước cô ta cũng chưa chiếm được ít tiện nghi nào, cái này khiến cho một người tâm cao khí ngạo như cô ta sao có thể thoải mái được?
Người đàn ông nọ dừng ánh mắt ở trên người Tề Đẳng Nhàn tựa như đang đánh giá một con kiến, tuỳ tay là có thể giết chết Tề Đẳng Nhàn như vậy.
“Người anh em này là ai vậy, bộ dáng thật là doạ người mà….”
“Thật sự có chút doạ người mà….Cảm giác ánh mắt kia của hắn cùng với những tội phạm giết người liên hoàn kia không khác nhau lắm.”
“Không biết Từ tổng mời được người này từ đâu tới vậy, quá khủng bố rồi!”
Mọi người đều cảm thấy người đàn ông mà Từ Ngạo Tuyết gọi tới này cực kỳ đáng sợ, người đều có giác quan thứ sáu, bọn họ có thể cảm giác được rằng trên người của người đàn ông này tràn ngập hơi thở mùi máu tươi!
Hướng Đông Tinh đen mặt trầm giọng nói: “Từ tổng, cô ở đây gây chuyện là không muốn cho lão tổng thần bí của Tianlai Capital mặt mũi hay sao?!”
Từ Ngạo Tuyết ha hả cười: “Tôi đương nhiên không muốn đi khiêu khích vị lão tổng thần bí này, nhưng Tề Đẳng Nhàn dám bắt nạt đại sứ hình tượng của công ty tôi, tôi chỉ dựa vào một câu của cô mà buông tha cho hắn sao?!”
Khóe miệng Vương Hổ mang theo tia cười lạnh, anh ta rõ ràng biết lai lịch của người đàn ông này, là lính đánh thuê Từ Ngạo Tuyết dùng giá cao thuê tới từ phía đông bên kia, thân kinh bách chiến, giết người như ma.
Cứ việc Tề Đẳng Nhàn có chút thân thủ thì sao, đối đầu với hắn là cỗ máy giết người lạnh băng, chỉ sợ cũng không chiếm được chỗ tốt nào!
Từ Ngạo Tuyết cũng biết rõ rằng lão tổng thần bí đó là Sở Vô Đạo mà Ngọc Tiểu Long muốn gặp nhưng không thấy, nếu hôm nay Sở Vô Đạo ra mặt vì việc này thì cô ta tất nhiên sẽ từ bỏ.
Nhưng nếu Sở Vô Đạo không ra, vậy thì đừng trách cô ta thu thập Tề Đẳng Nhàn thật tốt!
“Hướng tổng, chuyện này cô đừng quản nhiều, tôi tự mình xử lý là được.” Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay với Hướng Đông Tinh, nhàn nhạt nói.
Hướng Đông Tinh nhíu nhíu mày, sau đó khẽ gật đầu, ý bảo Tề Đẳng Nhàn cứ việc tuỳ ý.
“Thiên Lang, giáo huấn người này tốt một chút cho tôi!” Từ Ngạo Tuyết lạnh giọng nói.
Thiên Lang trực tiếp đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, bình tĩnh nói: “Loại tôm tép nhãi nhép cuồng vọng giống cậu một năm tôi gặp không biết bao nhiêu người, cũng không biết đã giẫm chết bao nhiêu tên!”
Nói xong lời này, Thiên Lang đột nhiên vén áo khoác tây trang của mình lên.
Mọi người kinh hô ra tiếng, sôi nổi lùi về sau mà đi!
Chỉ thấy trong người Thiên Lang treo đầy từng quả từng quả lựu đạn.
Thời điểm anh ta cởi áo lựu đạn leng keng va chạm vào nhau khiến mọi người sợ nó sẽ trực tiếp nổ mạnh.
“Mẹ nó, người này là kẻ điên sao, vậy mà treo nhiều lựu đạn ở trên người như vậy….”
“Con mẹ nó, anh ta không sợ nó đột nhiên nổ mạnh hại chết chúng ta sao?!”
“Người này có địa vị gì thế, mang nhiều lựu đạn ở trên người như vậy, không sợ không cẩn thận khiến hcinhs mình cũng nổ chết luôn sao?”
Mọi người vội vàng lùi về sau, gần như là cách xa mười mét.
Hướng Đông Tinh cũng lui về sau, ánh mắt tràn ngập kiêng kỵ, không nghĩ tới Từ Ngạo Tuyết lại mời một kẻ điên như vậy tới đối phó với Tề Đẳng Nhàn!
“Ngài Tề, hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt đã!” Lý Vân Uyển bắt lấy cánh tay của Kiều Thu Mộng mà la lớn.
“Tề Đẳng Nhàn, anh đừng có cứng đối cứng với kẻ điên như vậy, cùng lắm thì chúng ta nhường một bước là được!” Kiều Thu Mộng cũng sốt ruột theo.
Tuy rằng cô ta không thích Tề Đẳng Nhàn nhưng mỗi khi Tề Đẳng Nhàn gặp nguy hiểm thì cô ta vẫn sẽ cảm thấy nóng lòng.
Từ Ngạo Tuyết và Vương Hổ cũng lui về sau tới cạnh một cái bàn, Sở Băng đi theo bên cạnh hai người, trong ánh mắt tràn ngập khoái ý.
“Từ tổng, không nghĩ tới cô lại mời một người như vậy đến, cho dù họ Tề kia có ra vẻ đến mức nào đi nữa thì cũng sẽ phải cúi đầu mà thôi!” Sở Băng cười cười nói, cảm thấy rất sảng khoái.
“Thiên Lang là lính đánh thuê ở vùng Trung Đông, từ trước tới nay luôn được xưng là không muốn sống, tôi cũng phải tốn số tiền lớn mới mời được anh ta tới.”
“Vốn nghĩ để tới thời khắc mấu chốt uy hiếp Hướng Đông Tinh, nhưng hôm nay không thể không đem ra dùng trước.”
“Cũng không biết có thể bức được chủ nhân của căn biệt thự này ra mặt hay không?”
Trên mặt Từ Ngạo Tuyết mang theo một tia ý cười lạnh nhạt, hơi hơi gật đầu, xa xa đánh giá hai người Thiên Lang và Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn phất phất tay với Lý Vân Uyển, ý bảo cô ta dẫn theo Kiều Thu Mộng đi xa một chút, miễn cho lát nữa bị lan tới.
Thiên Lang lại ngay lúc này duỗi tay vào trong ngực mình tháo xuống một quả lựu đạn, sau đó nhẹ nhàng vứt ra, duỗi tay ở trong không trung tiếp được.
Loại bộ dáng tuỳ ý của của anh ta khiến mọi người xem một trận sợ hãi, nếu quả lựu đạn này mà rơi xuống đất, phát sinh nổ mạnh thì phải làm sao bây giờ đây?!
“Tề Đẳng Nhàn, không cần phải miễn cưỡng, không được thì thôi.” Hướng Đông Tinh nhíu mày nói.
Bất kể là công hay Từ thị cô ta đều không hy vọng Tề Đẳng Nhàn sẽ xảy ra chuyện vào lúc này.
Tề Đẳng Nhàn đã cứu mạng cô ta, lại còn đáp ứng giúp cô ta thu tiền về tay.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, lắc đầu với Hướng Đông Tinh nói: “Hướng tổng cứ ở một bên nhìn là được. Kiểu hù dọa người này tôi đã thấy không biết bao nhiêu lần rồi!”
Tên nhãi trong ngục giam gọi là Tham Lang kia chính là người đã từng trộm được đầu đạn hạt nhân, nhét đầu đạn hạt nhân xuống dưới mông ngồi bàn điều kiện với tổng thống của một quốc gia đấy.
Cuối cùng không phải vẫn là Tề Đẳng Nhàn cho người ta một bạt tai đá người từ trên đầu đạn hạt nhân lăn xuống dưới sau đó tóm vào tù đấy sao.
Mấy quả lựu đạn này?
Dù sao Tề Đẳng Nhàn hắn cũng chẳng để ở trong mắt.
Nếu để Tham Lang biết Tề Đẳng Nhàn không bị đầu đạn hạt nhân dọa mà bị mấy quả lựu đạn con con doạ tiểu ra quần thì phỏng chừng sẽ cười tới mức răng rơi đầy đất.
“Lấy mấy món đồ chơi đó tới dọa tôi sợ hả?” Tề Đẳng Nhàn tủm tỉm mỉm cười nhìn Thiên Lang, nhàn nhạt hỏi.
“Lúc trước có người đặt mông ngồi lên đầu đạn hạt nhân muốn khiến tôi sợ, tôi cũng chưa từng để tên đó vào trong mắt.”
“Anh thật sự cho rằng có chút như này thì có thể dọa được tôi?”
Lời Tề Đẳng Nhàn nói mọi người đều nghe được, một đám không nhịn được lại cười nhạo lên.
Đạn hạt nhân, đó chính là vũ khí quan trọng của một quốc gia, ai có thể lấy ra đầu đạn hạt nhân tới doạ người được?
Lời này vừa nghe là biết đầy mồm nói phét, lung tung bừa bãi.
“Còn đặt mông ngồi ở trên đầu đạn hạt nhân nữa, mẹ nó cậu hài hước thật! Người này khoác lác mà không cần phải chuẩn bị chút bản thảo nào sao?”
“Tên ngốc này ở trong hiện thực khả năng cũng chưa từng thấy qua viên đạn như nào đâu, còn mẹ nó đạn hạt nhân, hù dọa ai vậy chứ?”
“Mạch não của người ngốc thì không thể dùng tư duy của người bình thường tới suy ngẫm được, mọi người chê cười nghe một chút là được rồi.”
Mọi người khinh thường nhìn lại, sôi nổi trào phúng.
Thiên Lang nghe thấy lời này thì hơi nao nao một chút, sau đó lắc đầu nói: “Tôi đã từng thấy người có thể ra vẻ, nhưng có thể ra vẻ được giống như cậu thì đúng thật là lần đầu tiên nhìn thấy!”
“Cho nên, hiện tại tôi có chút hứng thú với cậu….”
“Tôi muốn nhìn thử xem gương mặt này của cậu nếu bị đánh sưng lên thì nó sẽ thành cái dạng gì?”
Khi nói chuyện, Thiên Lang cầm lựu đạn trong tay mình, trong mắt vụt lóe tia hàn quang, gắt gao nhìn chằm chặp Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn bĩu môi nói: “Đã lâu không gặp được người có sáng tạo khác người như vậy, bồi anh chơi một lúc cũng được.”
“Cũng không biết Từ Ngạo Tuyết tốn bao nhiêu tiền mời cái tên ngốc là anh tới vậy chứ….”
“Cô ta thật đúng là không thèm đi buôn bán mà! Đúng là não tàn!”
Chương 140 Lựu đạn thật giả
Nghe thấy Tề Đẳng Nhàn vẫn còn đang nói Từ Ngạo Tuyết không phải thì sắc mặt của mọi người đều trở nên càng thêm xuất sắc.
Cả khuôn mặt của Từ Ngạo Tuyết càng trực tiếp trầm xuống, cười lạnh nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh sẽ được biết ngay rằng số tiền này chính là tiêu vào việc tiền nào của nấy!”
“Anh cứ không biết lựa lời như vậy, dù có bị chơi chết ở đây.”
“Tôi nghĩ Tiểu Long cũng sẽ không trách tôi bất kỳ cái gì cả.”
Thiên Lang lại ngay lúc này bắt được cổ áo của Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống cho tôi, bằng không tôi sẽ khiến cậu bị nổ thành mảnh nhỏ!”
Mọi người hoảng sợ, đây là một kẻ điên treo đầy lựu đạn ở trên người, loại chuyện này thật đúng là có thể làm ra được.
Tề Đẳng Nhàn lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn không thèm để ý tới cổ áo bị đối phương nắm lấy.
Thiên Lang thấy hắn không dao động thì hừ lạnh một tiếng, buông cổ áo hắn ra, tiện tay rút chốt an toàn của lựu đạn.
mọi người sợ tới mức vội vàng lùi về sau xa hơn, người đàn ông kêu Thiên Lang này quá khủng bố rồi.
Kiều Thu Mộng cũng đầy mặt lo lắng hói: “Làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm gì bây giờ đây? Cái tên Tề Đẳng Nhàn này bị sao vậy chứ, vạn nhất bị nổ chết thật thì mình biết ăn nói như thế nào với trong nhà đây!”
Lý Vân Uyển cũng động dạng hãi hùng khiếp vía, cô ta biết rất rõ tính cách của Tề Đẳng Nhàn, tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận thua ngay lúc này.
Nhưng lựu đạn kia đều là hàng thật giá thật đấy, vạn nhất nổ mạnh thì khẳng định chỉ có một con đường chết mà thôi.
Từ Ngạo Tuyết lạnh nhạt nhìn một màn này, Tề Đẳng Nhàn chết không đáng tiếc, nếu hắn không muốn quỳ xuống xin lỗi thì chỉ có một con đường chết này để đi mà thôi.
“Muốn dọa tôi sợ hả?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm hỏi Thiên Lang.
“Cho cậu thời gian ba giây suy nghĩ!” Thiên Lang lạnh nhạt nói, đè ngón tay cái chỗ bảo hiểm mảnh đạn lại, tùy thời đều có thể thả lỏng.
Tề Đẳng Nhàn lại đột ngột ra tay đúng lúc này, bang một tiếng, trực tiếp đập rơi quả lựu đạn trong tay Thiên Lang xuống đất.
Thiên Lang còn chưa kịp phản ứng, Tề Đẳng Nhàn đã rút chốt bảo hiểm, sau đó nhẹ nhàng ném xuống bể bơi.
Thiên Lang thấy một màn như vậy thì sắc mặt biển đối, khiếp sợ nói: “Cậu thật sự không sợ chết?”
“Tôi đương nhiên sợ chết, nhưng mà tôi cũng không sợ làm ra vẻ.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc cười cười, niết lựu đạn ở trước ngực.
Mọi người đều ồ lên, hai người này là ai so với ai càng không muốn sống hơn?
Thiên Lang kéo lựu đạn ra uy hiếp Tề Đẳng Nhàn, Tề Đẳng Nhàn lại không thèm để ý trực tiếp cướp quả lựu đạn lại kéo chốt an toàn luôn.
Sắc mặt Thiên Lang hết xanh lại hồng, cả giận nói: “Cậu….Cậu con mẹ nó….”
“Cho anh ba giây suy nghĩ, thành thành thật thật quỳ xuống, nếu không tôi bảo đảm nổ chết anh!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói, ngón tay cái ấn ở trên mảnh đạn hơi buông lỏng một chút.
Từ Ngạo Tuyết cười lạnh nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh hù dọa ai thế? Thiên Lang chính là người có tiếng là không muốn sống, cái thủ đoạn nhỏ này của anh có thể khiến anh ta sợ được sao?”
Vương Hổ cũng có chút hứng thú nhìn một màn này, nói: “Tên nhãi này là đang muốn tự đào mồ chôn mình hả?”
Nhưng Thiên Lang lại không hề kiên cường giống như Từ Ngạo Tuyết nói, trong nháy mắt trên trán chảy xuống mồ hôi lạnh.
Từ trước tới nay anh ta tự xưng là không muốn sống, thậm chí cũng dọa được không ít địch nhân, nhưng hiện tại gặp phải một người so với anh ta càng không muốn sống hơn.
“Muốn hay không chúng ta cùng so một chút, một hai ba cùng nhau buông tay?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói, một tay túm được quần áo của Thiên Lang không cho anh ta lui về sau.
Cả người Thiên Lang đều run lẩy bẩy, khiếp sợ nói: “Cậu, cậu cậu cậu….”
“Tay của tôi sắp không ấn mảnh đạn này tiếp được rồi.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.
“Bang!”
Hai đầu gối của Thiên Lang trực tiếp mềm nhũn quỳ xuống trước mặt hắn, một câu cũng không nói được thành lời.
Một màn này khiến người xem trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Từ Ngạo Tuyết cũng chấn động, sau đó giận dữ hét: “Thiên Lang, anh làm gì đó, sao anh có thể quỳ xuống trước mặt hắn như vậy?!”
Cả người Thiên Lang run rẩy, Tề Đẳng Nhàn duỗi tay cầm quả lựu đạn trong tay anh ta tới.
Sau đó hắn tiện tay ném tới dưới chân Từ Ngạo Tuyết!
Từ Ngạo Tuyết và Vương Hổ nháy mắt sửng sốt, đầu óc trống rỗng, người ở xung quanh đã theo bản năng né ra xa hơn, có người còn trực tiếp nằm ngã xuống đất.
Nhưng tiếng nổ mạnh đoán trước không hề xảy ra, mười giây trôi qua, quả lựu đạn kia vẫn còn an tĩnh nằm trên mặt đất.
“Trên thế giới này nào có ai lại không muốn sống đâu?”
“Người chân chính không muốn sống thì sẽ dùng một quả lựu đạn giả tới hù dọa người hả?”
Tề Đẳng Nhàn như cười như không nhìn Thiên Lang quỳ rạp dưới đất, chậm rãi nói.
Mọi người lắp bắp kinh hãi, quả lựu đạn vừa rồi Thiên Lang kéo chốt an toàn kia thực chất chỉ là một quả lựu đạn giả mà thôi?!
Cả người Thiên Lang run lên, sắc mặt tái nhợt không nói gì.
Anh ta dùng phương pháp treo lựu đạn đầy người này hoành hành một phương, tự xưng là không muốn sống, ai thấy anh ta cũng đều phải né xa ba thước.
Nhưng hiện tại, anh ta lật xe.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấu được kỹ xảo của anh ta.
“Giả?” Lá gan của Hướng Đông Tinh không nhỏ đi đến bên cạnh quả lựu đạn,khom lưng nhặt quả lựu đạn kia lên.
Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết cực kỳ khó coi, Vương Hổ động dạng cũng không chạy thoát được, vừa rồi lúc Tề Đẳng Nhàn tiện tay ném quả lựu đạn kia lại đây suýt chút nữa doạ cho mấy người anh ta tiểu ra quần.
“Cho nên tôi bảo cô não tàn, không chịu làm buôn bán, tiêu nhiều tiền như vậy lại mời tới một tên chỉ được mã ngoài như vậy.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Từ Ngạo Tuyết nhàn nhạt nói, trên mặt hắn là khinh thường và khinh miệt.
Sắc mặt của Từ Ngạo Tuyết bị lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho tức giận đến mức đỏ bừng, đời này cô ta còn chưa từng bị ai chế nhạo như vậy đâu.
Kiều Thu Mộng ở một bên lại khiếp sợ với dáng vẻ gan dạ sáng suốt của Tề Đẳng Nhàn, đồng thời cũng kinh ngạc với việc hắn dám chính diện đối đầu với Từ Ngạo Tuyết như vậy.
“Há mồm.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Thiên Lang quỳ trên mặt đất, cười lạnh nói.
Thiên Lang nghẹn khuất đầy mặt nhưng vẫn há mồm ra.
Tề Đẳng Nhàn tiện tay nhét luôn quả lựu đạn vào miệng anh ta, cười nói: “Nhưng quả lựu đạn này lại là thật nha, anh đến cắn cho chặt vào! Chốt an toàn dưới bể bơi rồi, anh xuống chậm rãi tìm đi, nếu trong lúc đó buột miệng bị nổ chết thì cũng đừng trách tôi.”
Cả người Thiên Lang run lên, hàm răng cắn chặt mảnh đạn bảo hiểm, một khi mảnh đạn bảo hiểm này văng ra thì quả lựu đạn kia sẽ lập tức phát sinh nổ mạnh.
Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nâng Thiên Lang từ trên mặt đất dậy, nói: “Anh tự nhìn anh xem, cũng có một người trong tên có chữ Lang giống anh, nhưng Tham Lang người ta kiêu ngạo hơn anh nhiều, mông ngồi xuống cũng là đầu đạn hạt nhân hàng thật giá thật đâu.”
Nói xong lời này, hắn lại tháo thêm một quả lựu đạn từ trên ngực Thiên Lang xuống.
Trong lòng anh ta treo này kia đều là lựu đạn thật, trong đó chỉ có hai quả là giả để anh ta chuyên môn dùng để hù dọa người ta.
Cả người Thiên Lang run rẩy, nghiêng ngả lảo đảo cắn chặt quả lựu đạn lao xuống bể bơi, quần áo cũng không cởi mà tùm một tiếng trực tiếp nhảy xuống, bắt đầu tìm kiếm chốt an toàn.
Tề Đẳng Nhàn cầm theo quả lựu đạn mới thong thả ung dung đi về phía Sở Băng.
Sở Băng hồi phục tinh thần lại từ trong khiếp sợ, hoảng sợ lùi về sau hai bước, cả giận nói: “Cậu muốn làm gì? Cậu đừng có mà tới đây!”
“Bang!”
Ngón cái của Tề Đẳng Nhàn câu nhẹ một cái, tiện tay rút luôn chốt an toàn vứt xuống đất, ý cười đầy mặt đi về phía trước.
“Đừng chạy mà, cô cảm thấy là cô trốn nhanh hay là lựu đạn tôi ném tới nhanh hơn đây?”
“Phạm vi nổ mạnh của một quả lựu đạn là từ ba đến năm mét, cô ước lượng trước một tý đi?”
Sở Băng sợ tới mức hai chân run rẩy, không dám di chuyển thêm một bước.