-
Chương 131-135
Chương 131 Lý Vân Uyển giận dỗi
Tề Đẳng Nhàn bật cười, lắc đầu hỏi: “Thật không biết cô lấy đâu ra cái cảm giác về sự ưu việt này thế?”
“Tôi giúp tập đoàn hướng thị vì nhằm vào cô sao?”
“Cô nghĩ nhiều rồi, cái đó chẳng qua là vì tôi phải thực hiện một lời hứa mà thôi.”
Môi Ngọc Tiểu Long nhẹ nhàng giật giật, rõ ràng là mang theo chút khinh thường, cô không hề tin vào lý do thoái thác này của Tề Đẳng Nhàn.
“ngạo tuyết là bạn tốt của tôi, tôi sẽ giúp cậu ấy, nếu anh vẫn tiếp tục bất mê chấp ngộ thì đến lúc đó cũng đừng trách tôi không lưu tình.” Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói.
“Tuy rằng cô có hơi kiêu ngạo một chút nhưng không phải người tâm địa xấu xa, tôi đây cũng nhắc nhở cô một câu.” Tề Đẳng Nhàn khinh thường cười.
“Để từ ngạo tuyết thành thành thật thật cút về Đế Đô làm ăn buôn bán của cô ta, đừng có đánh chủ ý gì lên tập đoàn hướng thị nữa!”
“Còn cả cô nữa, tốt nhất là không nên nhúng tay vào, nếu không tôi sợ ngọc gia các cô mất công quá nhiều rồi tới lúc đó cô hết chỗ đặt chân.”
“Nếu cô vẫn chấp mê bất ngộ, bị vả sưng mặt thì cũng đừng oán trách tôi.”
Ngọc Tiểu Long chỉ cảm thấy mấy lời này phá lệ buồn cười, Tề Đẳng Nhàn chỉ là một cảnh ngục nhỏ mà thôi, lấy cái gì mà tranh đây?
Có lẽ trên người hắn có vài điểm sáng đi nữa nhưng mấy cái đó ở trong mắt Ngọc Tiểu Long chẳng qua cũng chỉ là ánh sáng đom đóm, sao có thể so sánh được với ánh trăng trên cao cơ chứ?
“Được rồi, vậy tôi chờ anh!”
“Lần này tôi sẽ rời khỏi trung hải một thời gian quay về Đế Đô, tập trung tài sản ngọc gia lại.”
“Đến lúc đó tôi muốn nhìn thử xem, dưới áp lực như Thái Sơn đè xuống như vậy thì anh có thể làm nên trò trống gì?”
Ngọc Tiểu Long đột nhiên ha hả cười, xoay người về hướng khác rời đi, vừa đi vừa nói: “Một người có lòng tự trọng là chuyện tốt nhưng lòng tự trọng quá cao khó tránh khỏi sẽ có vẻ lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe.
Tề Đẳng Nhàn nhìn bóng dáng Ngọc Tiểu Long rời đi, khoé miệng mang theo tia cười khinh thường, cũng được, ở trong trận đại chiến giữa tập đoàn hướng thị và hai tập đoàn lớn này hãy nghiêm túc đấu một trận đi!
“hướng tổng này, không phải tôi đã nhắc nhở cô rồi sao? Sao cô lại cứ không để trong lòng vậy chứ? Cô có biết hôm nay như vậy rất nguy hiểm hay không hả!” Tề Đẳng Nhàn có chút bất đắc dĩ đi tới trước mặt Hướng Đông Tinh.
“Xin lỗi, là do tôi quá tự đại.” Trên mặt Hướng Đông Tinh hiện lên một tia thẹn thùng hiếm thấy.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Thôi vậy, như thế cũng được, cứ như vậy cô cũng có thể hoàn toàn thấy rõ bộ mặt thật của Vương Hổ.”
Việc Hướng Đông Tinh xử lý chuyện tình cảm với Vương Hổ thật sự có hơi chút xu hướng chơi với lửa có ngày chết cháy khiến cho cô ta không còn gì để nói.
“Quả nhiên vẫn là Lý Vân Uyển nguyện ý nghe lời mình nhất, để cô ta chờ thì cô ta vẫn luôn chờ chỗ này.” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.
Thấy Tề Đẳng Nhàn và Hướng Đông Tinh bình yên vô sự tiến lại, Lý Vân Uyển nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa rồi ở trên đường cô ta gặp phải Ngọc Tiểu Long nên cô ta để Ngọc Tiểu Long nên núi xem thử.
Hướng Đông Tinh hỏi: “Sao anh lại xuất hiện ở đây thế?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi nói rồi mà, tôi ở trong sơn trang Vân Đỉnh, vừa vặn nhìn thấy xe của cô nên đến nhìn qua một chút.”
Hướng Đông Tinh giật mình, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn có nhà ở trong sơn trang Vân Đỉnh.
“Vừa rồi anh với Ngọc Tiểu Long nói chuyện gì thế?” Hướng Đông Tinh lại hỏi.
“Tôi hơi khát nước, cô không thấy khát hả? Về nhà uống cốc nước rồi hỏi tiếp.” Tề Đẳng Nhàn thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hướng Đông Tinh theo Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển tới trước cửa ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’ thì lại lắp bắp kinh hãi hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn vậy mà ở nơi này?!
Đây chính là căn biệt thự độc nhất vô nhị ở trung hải, năm đó lấy giá hải tỷ trên trời bán cho một người mua thần bí, nghe nói địa vị của người mua này lớn đến kinh người.
“Anh ở chỗ này?!” Hướng Đông Tinh kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, cảm thấy cái này chẳng có gì phải ngạc nhiên cả, nhà ở có tốt như nào đi nữa chẳng phải cũng chỉ để cho người ở thôi sao?
Lý Vân Uyển nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên kia của Hướng Đông Tinh thì trong lòng đắc ý, lúc trước khi mình biết Tề Đẳng Nhàn ở nơi này cũng kinh ngạc không kém gì cô ta.
Không nghĩ tới nhân vật lớn như Hướng Đông Tinh cũng không ngoại lệ kinh ngạc như vậy!
Hướng Đông Tinh bình tĩnh nói: “Có thể cho tôi mượn căn nhà này một ngày hay không?”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người hỏi: “Cô muốn làm gì?”
“Ra vẻ đó!” Hướng Đông Tinh nói.
Lý Vân Uyển thiếu chút nữa phun sạch cà phê ở trong miệng ra, không nghĩ tới Hướng Đông Tinh sẽ nói ra được lời như vậy!
Hơn nữa, bản thân Hướng Đông Tinh đã trị giá hơn chục tỷ rồi, còn cần phải ra vẻ nữa sao?
Tề Đẳng Nhàn cũng không hỏi han kỹ càng tỉ mỉ đã nói: “Cho cô mượn một ngày cũng được, nhưng cô phải bảo đảm lúc cô trả lại nó cho tôi không bị thiếu thứ gì cả.”
Hướng Đông Tinh nói: “Đương nhiên, đấy là nguyên tắc.”
Tề Đẳng Nhàn cũng không nghĩ ra được Hướng Đông Tinh muốn dùng căn hộ này ra vẻ thế nào, nhưng không thể không nói căn biệt thự trị giá hai tỷ này đích thật đủ để kiêu ngạo.
Lúc trước Sở Vô Đạo cũng đủ xa hoa, dùng hai tỷ mua nhà ở, lại tiêu mấy trăm triệu tới trang hoàng, chỉ riêng những chai rượu dưới hầm rượu thôi cũng sánh ngang với giá trị của một công ty nhỏ.
“Ngọc Tiểu Long chuẩn bị quay về Đế Đô gom góp tài sản của ngọc gia, hồi quyết chiến cuối cùng cũng đến rồi.” Tề Đẳng Nhàn nói với Hướng Đông Tinh: “Cô đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Những lời này hẳn là tôi nên hỏi anh mới phải, hiện giờ tập đoàn hướng thị thiếu nhất chính là tiền! Tiền! Tiền!” Hướng Đông Tinh cường điệu liên tục ba lần, hai mắt nhìn thẳng vào Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói: “Tôi bảo đảm với cô, thời điểm bọn họ ra tay cũng là lúc tiền sẽ được bổ sung vào chỗ trống.”
Hướng Đông Tinh hỏi: “Có thể có bao nhiêu?”
“Ít nhất năm mươi tỷ.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.
Lý Vân Uyển ở một bên nghe được thì hãi hùng khiếp vía, Tề Đẳng Nhàn vậy mà phải đưa tiền cho Hướng Đông Tinh, hơn nữa còn là năm mươi tỷ? Tên này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy được?
Cô ta rất tò mò nhưng cũng không chen vào giữa đoạn đối thoại của hai người.
Tề Đẳng Nhàn nghĩ nghĩ, nói: “Thật ra tôi cảm thấy để cho bọn họ biết khó mà lui là tốt nhất, dù sao nhiều tiền như vậy đổ vào thị trường thì không biết sẽ có bao nhiêu doanh nghiệp vừa lẫn nhỏ bị ảnh hưởng.”
Nếu Hướng Đông Tinh không có tiền thì dễ nói, thế cục nghiêng về một bên, tập đoàn hướng thị nị nuốt gọn.
Nhưng trong tay Hướng Đông Tinh có tiền thì lại không giống nữa, một trận đại chiến có một không hai này không biết sẽ liên lụy tới bao nhiêu xí nghiệp.
Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn rất muốn vả mặt Ngọc Tiểu Long nhưng cũng có tâm từ bi, không muốn nhiều người vì trận chiến ‘thần tiên đánh nhau’ này mà tan cửa nát nhà.
“Hoà bình là dựa vào đánh mà thành chứ không phải chỉ việc cầu là được, mấu chốt phải xem bọn họ làm thế nào đã.” Hướng Đông Tinh bình tĩnh nói.
Nói chuyện một lúc thì Hướng Đông Tinh mượn thẻ ra vào của Tề Đẳng Nhàn, sau đó lái xe rời khỏi, cũng nói cho Tề Đẳng Nhàn biết khi nào cô dùng thì sẽ nói trước cho hắn biết.
Tề Đẳng Nhàn nhớ tới mấy lời nói kai của Ngọc Tiểu Long thì hơi lắc đầu cười, lẩm bẩm nói: “Núi Thái Sơn đè đầu sao?”
“Chỉ sợ thời điểm cô ép xuống lại phát hiện bên dưới chính là Tôn Đại Thánh, trực tiếp xốc ngược Thái Sơn cô lên thôi.”
Lý Vân Uyển hơi khó chịu nói: “Tôi còn chưa có thẻ ra vào mà anh cứ đưa cho Hướng Đông Tinh như vậy rồi!”
Tề Đẳng Nhàn cười cười: “Cô không cần thẻ, cô chỉ cần đến lúc nào là tôi đều sẽ ra mở rộng cửa lúc ấy.”
Lý Vân Uyển cảm thấy mấy lời này có EQ rất cao, vì thì có chút tâm hoa nộ phóng.
vừa định chuẩn bị làm chút gì đó với Lý Vân Uyển thì Tề Đẳng Nhàn lại nhận được điện thoại của Tôn Thanh Huyền, nói là có một đại hội bái sư mời hắn nhất định phải tới, dù sao đi nữa cũng nhất định phải bái hắn làm thầy.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy lão già đầu này cũng không dễ dàng gì, vì muốn học chút xíu từ chỗ hắn mà phải phô trương làm lớn như vậy, chính mình cũng không tiện từ chối cho lắm….
Chỉ có thể thở dài đồng ý.
Chương 132 Không bằng cầm thú
Hầm rượu của Sở Vô Đạo ngày hôm nay bị Tề Đẳng Nhàn lấy ra đập hỏng không ít.
Uống đến mức vỏ chai lăn lộn đầy đất, ngủ từ khi nào cũng không biết.
Hôm sau lúc tỉnh lại, Tề Đẳng Nhàn mới phát hiện cả người Lý Vân Uyển đều dựa vào trong lòng mình ngủ, nhưng quần áo trên người lại một món cũng không thiếu, chẳng qua là có chút nhăn nhúm.
“Nhìn cũng khá đẹp đấy chứ, sờ cũng chỉ đến thế là cùng.”
Tề Đẳng Nhàn lấy tay từ trên đùi Lý Vân Uyển xuống, trong lòng lẩm bẩm một câu.
Lý Vân Uyển cũng xoa xoa hai mắt của mình tỉnh lại, phát hiện bản thân đang đeo trên người Tề Đẳng Nhàn nằm ở trên sofa thì hoảng sợ, vội vàng bật dậy, sau đó vỗ vỗ ngực: “Vẫn may vẫn may!”
“Vẫn may cái gì?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được hỏi.
“Vẫn may anh không phải loại không bằng cầm thú!” Lý Vân Uyển híp mắt bật cười với Tề Đẳng Nhàn, cực kỳ đắc ý, cưới tới mức hoa chi loạn chiến*.
hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên.
Khoé mắt Tề Đẳng Nhàn giật giật, nếu không phải tại tối qua uống quá nhiều thì hắn nhất định sẽ không bằng cầm thú thật, còn khẳng định cầm thú hơn cả cầm thú!
Nếu không sáng nay người phụ nữ này cũng chưa chắc có thể cười được, nói không chừng còn khóc lóc kéo góc chăn bắt hắn phải chịu trách nhiệm.
Ngẫm lại còn thấy rất ổn nữa…..
Rượu của Sở Vô Đạo tất cả đều là thượng phẩm, Chẳng sợ hôm qua uống đến bất tỉnh nhân sự đi nữa thì cảm giác đau đầu kịch liệt sau khi tỉnh dậy hai người đều không có, chỉ thấy lúc tỉnh lại vẫn rất tỉnh táo như chưa hề uống rượu vậy.
Di động của Tề Đẳng Nhàn vang lên, là Tôn Thanh Huyền gọi tới, nghe thấy ông ta nói: “Tề đại sư, tôi đã sắp xếp xong ở phòng hội nghị lớn trong khách sạn Thiên Địa rồi, cũng mời tới một số bạn bè hỗ trợ làm chứng giúp.”
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nói: “Tôn tiên sinh, ông không cần làm long trọng như vậy đâu. Ông muốn học cái gì thì tôi đây dạy cho ông là được.”
“Hơn nữa y thuật của ông cũng ở trên tôi, khẳng định tôi cũng chẳng dạy ông được thứ gì ra hồn….”
“Nhiều lắm cũng chỉ là nhiều hơn chút kiến thức cùng với nhìn thấy nhiều chứng bệnh khó hiểu mà thôi, không cần phải phô trương làm lớn như vậy đâu!”
Tôn Thanh Huyền lại nói: “Nếu tôi đã thành tâm muốn học thì nhất định phải chuẩn bị tốt trong các trường hợp! Mời Tề đại sư đúng mười một giờ tới, thị trưởng Hoàng cũng sẽ tới để làm chứng cho việc này.”
Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể luôn mồm đồng ý, nhìn lại thời gian thấy còn sớm nên thong thả ung dung rửa mặt chải đầu một phen rồi qua cũng không muộn.
Lý Vân Uyển thừa lúc Tề Đẳng Nhàn đang nói chuyện điện thoại thì cũng đã thu thập xong xuôi, ra ngoài lại là mỹ nữ rạng ngời nói: “Tôi tới công ty, có chuyện gì thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào!”
Tề Đẳng Nhàn cho tập đoàn mộc tử một hạng mục có thể kiếm được một hai ngàn vạn, gần đây Lý Vân Uyển đều nhìn chằm chằm vào tiến trình của hạng mục này, tranh thủ có thể kiếm tiền về sớm một chút.
Cô ta ngồi xổm ở cửa đi lại giày cao gót của mình, đường cong thân thể vì cúi người mà được phác họa đến mức có hơi kích bạo.
Đi giày xong xuôi rồi Lý Vân Uyển xoay người lại, duỗi tay ôm cổ Tề Đẳng Nhàn cười hì hì nói: “Anh có phải hơi thất vọng một chút hay không?”
“Tôi thất vọng cái gì?” Tề Đẳng Nhàn thắc mắc không hiểu gì cả.
Lý Vân Uyển lại dùng sức một chút kéo đầu hắn tới gần mình, sau đó hung hăng hôn lên một cái giòn tan.
Không chờ Tề Đẳng Nhàn hoàn hồn lại, Lý Vân Uyển đã buông tay ra, tiếng cười như chuông bước ra khỏi cửa lớn.
Đôi chân thon dài uốn lượn phối hợp với mông cong để lại cho Tề Đẳng Nhàn một bóng dáng hoàn mỹ.
“Mẹ nó, người phụ nữ này thành tinh rồi hả?” Sau khi người đi rồi, Tề Đẳng Nhàn nhấc chân đá một cái làm ghế dựa ngã lăn ra.
“Ngày hôm qua tôi uống đến mức say như vậy chính là sự việc chưa từng xảy ra trước đây đâu….”
Bên môi còn sót lại chút son của Lý Vân Uyển, cùng với những ly rượu vang đỏ tối qua lưu lại một chút hương rượu.
Tâm tình của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên tốt lên, dọn dẹp một chút cho thoả đáng rồi tới tiệc rượu ở đại sảnh hội nghị trong khách sạn Thiên Địa.
Rất nhanh đã tới khách sạn Thiên Địa, hắn vừa tiến vào đại sảnh hội nghị đã thấy người của Kiều gia và Kiều Thu Mộng đều đang thấp thỏm chờ đợi gì đó.
“Anh lại biết được tin tức từ đâu ra mà chạy tới đây gây sự hả?” Kiều Thanh Vũ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì khinh thường cười lạnh hỏi.
Kiều Thu Mộng cũng không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn sẽ xuất hiện ở đây, hôm đó lúc Tôn Thanh Huyền xem bệnh cho Kiều lão gia tử thì hắn đã rời đi rồi.
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đáp: “Tôn Thanh Huyền muốn bái tôi làm thầy, hay là tôi không nên tới đây? Khiến ông ta không thể bái sư được?”
Lời này của Tề Đẳng Nhàn vừa ra khiến người xung quanh ngẩn người, sau đó một đám thi nhau bật cười ha hả.
Kiều Thu Mộng đỏ mặt, trực tiếp cúi thấp đầu xuống, hận không thể không quen biết người tên Tề Đẳng Nhàn này.
Tôn Thanh Huyền muốn bái một người tên Tề đại sư có y thuật cao minh làm thầy, có liên quan gì đến tên cảnh ngục như hắn đâu?
“Ha ha ha cười chết tôi rồi, không nghĩ tới anh dám nói như vậy thật!”
“Thật sự cho rằng mình và đại sư kia có họ giống nhau thì có thể đi nói lung tung khắp nơi đúng không? Cẩn thận Tề đại sư đánh vỡ mồm của anh đấy!”
“Anh cái đồ không biết xấu hổ này, chỉ vừa khéo cùng họ với Tề đại sư thì lập tức chạy tới đây ăn vạ người ta hả? Có thấy mất mặt hay không vậy?”
Người Kiều gia đều nhịn không được trào phúng hắn, một đám dùng ánh mắt hài hước nhìn Tề Đẳng Nhàn.
Kiều Thu Mộng nhấp môi, trầm giọng nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh có thể bớt tranh cãi lại một chút đi được không? Anh không nói thì cũng sẽ không có ai bảo anh bị câm đâu!”
Tề Đẳng Nhàn vốn còn định mỉa mai đáp trả nhưng nghe thấy Kiều Thu Mộng nói vậy thì chỉ nhún vai, lười nói thêm.
Đúng lúc này đệ tử của Tôn Thanh Huyền, Tôn Hữu Vi đi tới, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì cười lạnh nói: “Không nghĩ tới ngày đó đúng thật là bị cậu nói trúng phóc, bệnh của Kiều lão gia tử thuộc về dạng bệnh khó hiểu, đích xác không thể dùng phương pháp như trước kia để giải quyết.”
Tề Đẳng Nhàn chỉ liếc anh ta một cái, lười nói chuyện.
“Nhưng chốc nữa cậu không cần phải mở mồm nói chuyện đâu!”
“Hôm nay là ngày tốt của sư phụ Tôn Thanh Huyền của tôi, nếu anh dám quấy rối thì tôi sẽ trực tiếp ném văng cậu từ đâu ra ngoài!”
“Sư phụ của tôi muốn bái Tề đại sư làm thầy, hy vọng mọi người có thể làm chứng thật tốt.”
“Lát nữa sư phụ sẽ mời Tề đại sư ra tay chẩn bệnh khó hiểu của Kiều lão gia tử, các vị cũng có thể được mở mang tầm mắt!”
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật, lắc lắc đầu nói: “Tề đại sư chẳng qua là do Tôn tiên sinh tán thưởng lên thôi….”
“Câm miệng!”
“Cậu là ai mà cũng dám nghi ngờ Tề đại sư?”
“Tề đại sư là người mà đến sư phụ tôi cũng than thở là bản lĩnh không bằng, cậu cảm thấy bản lĩnh của mình còn cao hơn người ta nữa sao? Có được tư cách đánh giá nhân vật như người trời của Tề đại sư?”
Tôn Hữu Vi giận dữ quay đầu chỉ vào Tề Đẳng Nhàn quát lớn.
Kiều Thanh Vũ cũng nói: “Tề Đẳng Nhàn anh mau câm miệng lại đi! Ông nội còn đang chờ được Tề đại sư chữa bệnh, nếu ông nội có bất trắc gì thì anh và Kiều Thu Mộng lập tức cút ra khỏi Kiều gia đi!”
Sắc mặt của Kiều Thu Mộng cũng cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh nói ít vài câu đi!”
Tề Đẳng Nhàn dứt khoát ngồi hẳn xuống, bất đắc dĩ lắc đầu, việc gì phải làm đến phức tạp như vậy chứ?
Một lúc sau, Tôn Thanh Huyền mặc một thân trang phục nhà Đường lên sân khấu.
“Tôn đại sư!”
Mọi người nhìn thấy Tôn Thanh Huyền thì đều cung kính gọi một tiếng.
Tôn Thanh Huyền lại lắc đầu cười: “Hôm nay tôi muốn bái Tề đại sư làm thầy nên không đảm đương nổi hai chữ đại sư này được đâu, các vị không cần gọi tôi như vậy!”
Mọi người đều cảm thấy là Tôn Thanh Huyền đang khiêm tốn, đồng thời cũng càng thêm mong đợi.
Vị Tề đại sư này là thần thánh phương nào thế?
Có thể khiến Tôn Thanh Huyền dùng lễ long trọng như vậy tiếp đón!
Chương 133 Bái sư
“Ánh mắt cùng với thủ đoạn của tề đại sư lão tôn ta đây đã từng được thấy qua, xứng đáng với người xuất sắc nhất.”
“Lúc trước bệnh nặng của thị trưởng Hoàng do Tôn mỗ dùng thuốc dẫn là hà thủ ô trăm năm….”
“Cuối cùng nhờ tề đại sư một chân đá thị trưởng Hoàng bệnh tình đang nguy kịch bức hết máu độc ra….”
Tôn Thanh Huyền ở phía trước kể lại sự việc kia khiến một đám người y giả cùng với nhân vật nổi tiếng tới xem đều nhấc tâm trí lên.
Tề đại sư này thần kỳ như vậy sao? Chỉ một chân đã giải quyết được bệnh tình nguy kịch của Hoàng Văn Lãng, đây chính là người thiếu chút nữa khiến Tôn Thanh Huyền thất thủ đấy!
Tôn Hữu Vi cười cười nói với mấy người Kiều gia: “Mấy người nghe thấy rồi chứ? Bản lĩnh của tề đại sư tuyệt diệu biết bao nhiêu!”
“Có một số người không biết xấu hổ mất mặt, dám nói tề đại sư chỉ là ba chữ tán thưởng mà thôi?”
“Ha ha ha, giờ thì sao, bị vả mặt rồi?”
Người Kiều gia cũng khinh thường nhìn Tề Đẳng Nhàn, một đám ghét bỏ ra mặt, cảm thấy người này vừa không có bản lĩnh còn đen đủi, ngay cả tề đại sư mà Tôn Thanh Huyền kính trọng như vậy cũng dám nói được.
“Tôi thấy chính là có người muốn nhìn thấy lão gia tử nhà chúng ta xảy ra chuyện phải không?’
“Bụng dạ khó lường, lòng người hạn hẹp! Tôi cảm thấy chính là hắn cố ý làm vậy, muốn chọc giận tề đại sư, sau đó khiến lão gia tử không được ai trị bệnh.”
“Loại bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa này sao có thể tiến vào Kiều gia của chúng ta được? Phải đuổi hắn đi sớm một chút mới đúng!”
Vẻ mặt của Tề Đẳng Nhàn lại không sao cả, mấy lời nói rác rưởi như vậy cũng chỉ có mấy nhân tài cũng rác rưởi không kém mới dám nói ra, sao mình có thể so đo với một lũ rác rưởi được đây?
Tôn Thanh Huyền lại ho khan một tiếng ngay lúc này, nói: “Hôm nay tôi mời mọi người tới, mời thị trưởng Hoàng tới là hy vọng mọi người có thể chứng kiến thời khắc tôi bái sư!”
“Đồng thời cũng mời tề đại sư tới!”
“Hiện giờ xin mời tề đại sư tiến vào!”
Tề Đẳng Nhàn lại ngay lúc này bất đắc dĩ đứng dậy, chuẩn bị đi lên phía trước.
Kiều Thu Mộng cả kinh, hung hăng kéo Tề Đẳng Nhàn lại, trầm giọng nói: “Anh điên rồi sao? Gây sự vào lúc này?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi chính là tề đại sư trong miệng bọn họ.”
Kiều Thanh Vũ ha ha cười: “Nếu anh thật sự là tề đại sư thì tôi đây chính là Quan m Bồ Tát chuyển thế!”
“Cái đồ phế vật này mau ngồi xuống cho tôi, đừng có mà ném thể diện của Kiều gia chúng tôi.”
“Chọc giận Tôn tiên sinh và thị trưởng Hoàng, còn cả tề đại sư nữa, cậu chịu trách nhiệm nổi sao?”
Kiều Thu Mộng cũng có chút nôn nóng, kinh giận đan xen nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh có thể nào đừng náo loạn nữa được không?!”
Tôn Hữu Vi ở một bên lại cười lạnh nói: “Vừa rồi vẫn còn nói gì tề đại sư, giờ lại bắt đầu giả danh tề đại sư rồi sao? Ha hả….Thật không biết cậu da mặt dày như thế đấy!”
Tề Đẳng Nhàn lại lười để ý mấy người này, chậm rãi đi đến phía trước.
“Xong rồi! Kiều Thu Mộng, sao cô còn không nhanh chóng giữ chặt hắn lại!” Kiều Thanh Vũ cuồng loạn gầm nhẹ lên, trên mặt là nét sợ hãi.
Kiều Thu Mộng vừa muốn tiến lên thì Tề Đẳng Nhàn đã đi tới trước người Tôn Thanh Huyền.
Tôn Thanh Huyền lại khom lưng một cái với Tề Đẳng Nhàn, hai tay ôm quyền trầm giọng nói: “Đệ tử Tôn Thanh Huyền, bái kiến tề đại sư!”
“Oanh!”
Hiện trường sôi trào một chút, mấy người Tôn Thanh Huyền mời tới đều trợn tròn mắt, không nghĩ tới tề đại sư lại là một người trẻ tuổi như vậy.
Bọn họ còn cho rằng vị tề đại sư này nên là một người tiên phong đạo cốt bảy tám chục tuổi, nào có nghĩ đến người nọ trẻ tuổi như vậy đâu?
Thị trưởng Hoàng cũng ha hả cười với Tề Đẳng Nhàn: “tề đại sư, hôm nay cậu nhất định phải đồng ý với Tôn tiên sinh đấy, ông ta vì muốn bái cậu làm thầy mà tốn không ít tâm huyết đâu!”
Nghe thấy Hoàng Văn Lãng mở miệng nói vậy, mọi người càng thêm chấn động, đây chính là tề đại sư hàng thật giá thật!
Người Kiều gia lại càng thêm mộng bức, mỗi một người đều tựa như nuốt xuống một quả bom vào bụng, đầu bị nổ đến ong ong kêu.
“Hắn….Hắn là tề đại sư? Làm sao có thể….” Tôn Hữu Vi cũng khiếp sợ lẩm bẩm, đồng thời trong lòng cũng giật nảy lên.
Nếu Tôn Thanh Huyền bái Tề Đẳng Nhàn làm sư phụ, vậy dựa theo bối phận thì không phải Tề Đẳng Nhàn chính là sư công của anh ta sao! Vừa rồi anh ta còn nói những lời cợt nhả đó ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn nữa, nói không chừng người ta sẽ nhớ đến anh ta như nào đây.
Kiều Thu Mộng cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa ngòi ở trên ghế thất thần, lẩm bẩm nói: “Hắn….Tề Đẳng Nhàn, tề đại sư?”
“Vậy mà hắn chính là tề đại sư?”
“Thật sự là tề đại sư?!”
Sắc mặt của những người Kiều gia còn lại cũng cực kỳ xuất sắc.
“Tôn tiên sinh, ở trên phương diện y thuật kia kỳ thật tôi không bằng được ông, chẳng qua là tiếp xúc với người tương đối nhiều nên mới hiểu biết cũng tương đối nhiều mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn thái độ khiêm tốn lắc đầu.
“Tề đại sư nói đùa rồi, còn mời ngài nhận tôi làm đồ đệ!” Tôn Thanh Huyền rất có thành ý nói.
Hoàng Văn Lãng cũng ở một bên hát đệm vào, Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười nói: “Vậy được rồi, tôi đây đành nhận người đồ đệ là ông vậy, những gì có thể dạy đều sẽ dạy lại cho ông.”
Tôn Thanh Huyền vui mừng, sau đó mời Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống ghế, chuẩn bị quỳ lạy mời trà.
“Hiện giờ cũng không phải xã hội phong kiến, quỳ xuống này kia tôi không thích, hơn nữa tuổi tác của ông cũng đã cao, tôi sợ ông quỳ tôi sẽ giảm thọ.” Tề Đẳng Nhàn duỗi tay ra đỡ không để Tôn Thanh Huyền quỳ xuống, nhận chén trà uống một hơi cạn sạch xem như hoàn thành lễ bái sư.
Tôn Thanh Huyền ý cười đầy mặt, ôm quyền nói với Tề Đẳng Nhàn: “Sư phụ!”
“Chúc mừng Tôn tiên sinh bái sư thành công!”
“Chúc mừng tề đại sư thu được ái đồ!”
“Chúc mừng! Chúc mừng!”
Nhóm khán giả chứng kiến sôi nổi vỗ tay.
Người Kiều gia chết lặng cũng máy móc vô thức vỗ tay theo.
Bọn họ nào có nghĩ tới Tề đại sư Tôn Thanh Huyền một lòng muốn bái làm thầy, người bọn họ khổ tâm muốn nịnh bợ lại thật sự chính là Tề Đẳng Nhàn đâu!
Kiều Thu Mộng như rơi vào trong mộng, đầu óc mơ màng hồ đồ, cả người đều có cảm giác choáng váng, hận không thể tự tát bản thân mình hai cái xem có phải thật sự đang nằm mơ hay không.
“Cái này thì có gì ghê gớm chứ, chỉ là y thuật thôi mà! Y thuật cũng chẳng đại biểu cho quyền lực!” Kiều Thanh Vũ ở một bên hừ lạnh một tiếng, vẫn rất ngoan cố nói.
Người Kiều gia cũng gật đầu theo, cũng dùng ý nghĩ như vậy tới an ủi chính mình.
Tôn Thanh Huyền dẫn Tôn Hữu Vi tới, nói: “Đây là đệ tử Tôn Hữu Vi của tôi, Tôn Hữu Vi, con còn không mau hành lễ với sư công?!”
Tôn Hữu Vi căng da đầu dâng trà: “Đồ tôn Tôn Hữu Vi gặp qua sư công!”
“Ha….” Tề Đẳng Nhàn cười gượng hai tiếng, cảm thấy có chút quái dị, tuổi chính mình chẳng lớn bao nhiêu mà lại có một lão đồ đệ như vậy, còn có một đồ tôn tuổi so với mình còn lớn hơn, ngẫm lại cũng đều thấy thật buồn cười.
Tôn Thanh Huyền nghiêm mặt nói: “Sư phụ, tôi có chứng bệnh khó giải muốn mời ngài tới giải quyết mới là chính sự.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ồ?’
“Là Kiều lão gia tử của Kiều gia, chứng bệnh đó của ông ta tôi cũng chưa từng thấy qua, cho nên chỉ đành mời ngài phải ra tay.” Tôn Thanh Huyền thở dài.
Người Kiều gia nghe thấy mấy lời này đều một trận xấu hổ.
Lúc trước Kiều lão gia tử phát bệnh Tề Đẳng Nhàn cũng từng mở miệng nói, nhưng lại bị bọn họ trào phúng các kiểu, thậm chí bảo Kiều Thu Mộng đuổi hắn đi.
Hiện tại cầu đi cầu lại vẫn là cầu tới trên đầu Tề Đẳng Nhàn….
“Kiều lão gia tử là ông nội của vợ tôi, tôi nên trị.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Sắc mặt Kiều Thu Mộng đỏ lên, không phải bởi vì thẹn thùng mà là vì nghĩ lại những lời nói lúc trước mình từng nói, cảm thấy hổ thẹn!
Tôn Thanh Huyền hơi kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều.
Người Kiều gia bên này đỡ Kiều lão gia tử tới hiện trường, sau đó Tề Đẳng Nhàn bắt đầu thi cứu….
Chương 134 Trọng điểm của tỉnh
Bệnh của Kiều lão gia tử là do tà khí nhập thể, Tề Đẳng Nhàn giải thích đơn giản cho Tôn Thanh Huyền một lúc, sau đó tiện tay lật xem mấy thứ tùy thân mà kiều lão gia tử đeo, rồi tháo xuống một chuỗi hạt châu trên cổ tay ông ta xuống.
“Hạt châu này dùng đầu lâu người mài dũa mà thành lại bị mấy người xem thành phật châu. Vật này bản thân vốn chứa sát khí nghiêm trọng, lại đeo mỗi ngày nên mới dẫn tới tình huống như hiện tại.” Tề Đẳng Nhàn nói, trực tiếp ném chuỗi hạt qua một bên.
Tôn Thanh Huyền nhịn không được hỏi: “Dựa vào cái gì mà chắc chắn rằng đây là do tà khí nhập thể?”
“Đơn giản, chỉ là khí tức mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
Hắn vừa giải thích vừa xoa bóp lưng giúp kiều lão gia tử, chưa tới mười phút kiều lão gia tử phun ra một ngụm máu đen, cả người cũng theo đó mà tỉnh lại.
Những người vây xem nhìn thấy đều cảm thán thủ đoạn của Tề Đẳng Nhàn lợi hại.
Sắc mặt của mấy người Kiều gia lại vi diệu xấu hổ, một đám toàn bộ biến thành người câm không nói được một câu, chờ sau khi lão gia tử tỉnh lại thì vội vàng nói lời cảm tạ rồi mang người rời đi.
Chỉ có Kiều Thu Mộng nán lại.
“Thật xin lỗi vì lúc trước hiểu lầm anh, không tin tưởng anh.” Kiều Thu Mộng nhìn Tề Đẳng Nhàn thở dài, ngữ khí chân thành nói xin lỗi.
“Không sao cả, dù gì cũng chẳng phải lần một lần hai.” Tề Đẳng Nhàn cười cười không sao cả đáp.
Kiều Thu Mộng bị câu này của Tề Đẳng Nhàn làm cho sửng sốt, sau đó nhịn không được có chút tức giận nói: “Tề Đẳng Nhàn, mặc dù anh có chút bản lĩnh thật đấy, nhưng cũng đừng có mà cậy tài khinh người!”
“Xã hội này phải có tiền có quyền mới có thể có chỗ chạm chân!”
“Kỹ năng này kia cùng lắm cũng chỉ có thể dùng để phòng thân chứ chẳng thể dựa vào.”
“Nếu anh cho rằng có thể dựa vào đó mà khiến tôi hồi tâm chuyển ý thì không khỏi quá coi thường Kiều Thu Mộng tôi rồi?!”
Nói xong lời này thì cô ta hung hăng quay người, tức giận tới mức mặt đỏ bừng.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: “Được rồi, không cần phải tức giận, tôi biết cô không vừa mắt tôi. Nhưng chúng ta ít nhiều gì cũng từng là bạn tốt lúc nhỏ!”
“Hiện tại thái độ đối với tôi như vậy của cô chẳng qua là vì chú Kiều không để ý tới ý kiến của cô mà ép cô kết hôn với tôi mà thôi.”
“Tôi cũng đã dần dần thấy rõ tôi muốn gì, muốn làm gì rồi, tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói với chú Kiều.”
“Hy vọng đến lúc đó mọi người vẫn có thể làm bạn bè.”
Kiều Thu Mộng nghe thấy lời này của Tề Đẳng Nhàn thì trong lòng hơi hoang mang đến mức có chút khó chịu, thậm chí còn có cảm giác buồn bã mất mác.
“Muốn nói lý hôn cũng phải do tôi mở miệng trước!” Kiều Thu Mộng hừ lạnh một tiếng, sau đó ngẩng đầu cao ngạo rời đi.
Tề Đẳng Nhàn nhìn bóng dáng của cô ta thì có chút bất đắc dĩ cười khổ.
Hắn ăn một bữa cơm với đám Tôn Thanh Huyền và Hoàng Văn Lãng, sau đó thì nhận được điện thoại của Hướng Đông Tinh gọi tới.
Hướng Đông Tinh nói: “Ngày mai tôi muốn mượn căn biệt thự kia của anh một chút, mở một buổi tiệc nhỏ.”
“Có thể, dù sao cũng đã đồng ý với cô rồi, cô dùng để làm gì tôi cũng không ý kiến. Nhưng sau khi dùng xong thì phải thu dọn sạch sẽ lại cho tôi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
“Đương nhiên.” Hướng Đông Tinh nói.
‘Vân ĐỈnh Thiên Cung’ của sơn trang Vân Đỉnh không thể nghi ngờ gì chính là một vũ khí sắc bén, dù sao cũng là căn biệt thự hoành tráng nhất của Trung Hải, hơn nữa còn có quan hệ với Sở Vô Đạo.
Hướng Đông Tinh mượn căn biệt thự này tổ chức một buổi party nhỏ không nghi ngờ gì sẽ khiến Vương Hổ và Từ Ngạo Tuyết sinh ra liên tưởng khác, đặc biệt là Từ Ngạo Tuyết, dù sao cô ta cũng từ miệng của Long Á Nam biết được rằng căn biệt thự này là của Sở Vô Đạo.
Đến lúc đó sẽ không tránh khỏi liên tưởng tới việc Hướng Đông Tinh có quan hệ gì đó với Sở Vô Đạo, người nọ liệu có nhúng tay can thiệp vào đấu tranh thương nghiệp giữa bọn họ hay không?
Hướng Đông Tinh muốn mời tất cả doanh nhân lớn lớn bé bé và nhóm nhân vật nổi tiếng ở Trung Hải tới dự bữa tiệc này, một khi vũ khí sắc bén mang tên ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’ này ra tay thì tất nhiên phải thu về lợi ích lớn nhất mới được!
Hiện tại tập đoàn Hướng thị chính là đang không được xem trọng.
Tập đoàn Hổ Môn có thế lực long môn làm chỗ dựa, thực lực không tầm thường; tập đoàn Từ thị lại có bối cảnh đến từ Đế Đô, lần này còn do đích thân Từ Ngạo Tuyết ‘ngự giá thân chinh’ đến.
Đối mặt với hai người này ở trong mắt của mọi người thì phần thắng của tập đoàn Hướng thị là cực kỳ nhỏ.
Buổi chiều, Tề Đẳng Nhàn bị Kiều Quốc Đào gọi tới ăn cơm chiều.
TV mở phát ra tin tức trong tỉnh Đông Hải.
“Tỉnh đông hải đưa tin mới nhất, tỉnh trưởng Dương tiên sinh tổ chức hội đàm các lãnh đạo trong tỉnh, cũng chứng thực phát triển hạng mục đặc khu thương mại.”
“Hạng mục này triển khai ở Trung Hải, tỉnh trưởng Dương chờ lãnh đạo thành phố Trung Hải quy hoạch lại khu đất thung lũng giết người phát triển thành đặc khu trung tâm thương nghiệp, ít ngày nữa sẽ tiến hành nghi thức khởi công!”
“Tỉnh trưởng Dương bày tỏ đặc khu thương nghiệp sẽ là trọng tâm trong vòng năm năm tới của tỉnh đông hải chúng ta….”
Bản thảo tin tức người chủ trì hữu lực leng keng nói vốn dĩ mọi người đều không để ý tới, nhưng dần dần biểu tình trên mặt đều đọng lại.
Kiều Quốc Đào khiếp sợ vô cùng nói: “Thật hay giả? Thung lũng giết người sẽ trở thành quy hoạch trọng điểm của tỉnh?!”
Bàng Tú Vân càng phát điên lên kinh hô: “Không phải lúc trước chúng ta có mấy trăm mẫu đất sao? Những mẫu đất đó đâu?”
“Mẹ, những mẫu đất đó đều đã bán đi….Toàn bộ đều bán hết cho tập đoàn Hướng thị rồi! Mẹ quên rồi sao?” Sắc mặt Kiều Thu Mộng có chút trắng bệch nhấp môi nói.
Tề Đẳng Nhàn lại cực kỳ chấn định tự nhiên, tin tức này hắn đã sớm biết được từ trong miệng của Hoàng Văn Lãng rồi.
Chẳng qua đến hiện tại mới công khai tin tức này mà thô, hiển nhiên là miếng đất đó đã phân phối xong lợi ích trần ai lạc định rồi.
Kiều Thu Mộng nói xong lời này thì quay đầu phức tạp nhìn Tề Đẳng Nhàn, khó chịu nói không nên lời….
Lúc trước Tề Đẳng Nhàn cường điệu không chỉ một lần rằng miếng đất thung lũng giết người kia sẽ là trọng khu trong tương lai, nhưng mà không một ai để lời nói của hắn ở trong lòng.
Hiện giờ tin tức đưa tin nhưng mà đã thuộc về người khác.
“Tề Đẳng Nhàn, con rể tốt, cậu có thể tới tìm Hướng tổng mang đất về được không? Chúng ta thu hồi gấp đôi cũng được!” Bàng Tú Vân cười ha hả với Tề Đẳng Nhàn. hy vọng hắn có thể giúp đỡ.
“Dì Bàng….Chuyện này không dễ làm đâu! Dì cảm thấy Hướng tổng sẽ thả về sao?” Tề Đẳng Nhàn cười khổ nói.
Sắc mặt Bàng Tú Vân biến đổi, cả giận nói: “Cậu là cái đồ phế vật, ngay cả việc nhỏ như này cũng không làm được sao? Tôi thấy chính là do cậu hợp tác với Hướng Đông Tinh lừa tiền của Kiều gia chúng ta thì có!”
Sắc mặt Kiều Quốc Đào không vui vẫy vẫy tay, nói: “Lúc trước Đẳng Nhàn đã nói qua khối đất này sẽ đáng giá nhưng mọi người đều không tin tưởng, bao gồm cả tôi với bà ở trong đó, hiện tại còn nói cái gì?”
Kiều Thu Mộng cũng thở dài: “Mẹ, khối đất này khẳng định là không thể trở về được nữa, chẳng sợ bình thường Tề Đẳng Nhàn có quan hệ tốt với Hướng tổng như nào đi chăng nữa thì Hướng tổng cũng sẽ không gật đầu đâu.”
“Vậy nghĩ cách đạt thành hợp tác với tập đoàn Hướng thị, bắt được một tấm vé vào cửa phân chia khối đất này, đây chính là cơ hội tốt, trăm triệu không thể bỏ lỡ!” Bàng Tú Vân gấp đến mức vò đầu bứt tai.
Trong lòng bà ta hối hận không thôi, nếu biết trước vậy thì đã nghe theo Tề Đẳng Nhàn rồi, tuỳ tiện giữ lại trong tay mấy chục mẫu cũng được, hiện tại cũng có thể phất lên rất nhanh đó!
Tròng mắt Bàng Tú Vân chuyển động nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng rồi, không phải lúc trước cậu thu mua đất trong tay nhóm thân thích sao? Tổng cộng cũng phải hai trăm mẫu đi?”
“Đúng rồi, cũng đều cho Hướng tổng toàn bộ rồi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
“Cậu….Cậu cậu cậu….Cậu là cái đồ phế vật không có tiền đồ! Cậu biết rõ miếng đất kia sẽ rất đáng giá, vậy mà còn chắp tay nhường cho người ngoài?” Bàng Tú Vân tức đến mức muốn hộc máu.
Kiều Quốc Đào lại hung hăng vỗ xuống bàn một cái, lạnh lùng nói: “Tú Vân, miếng đất kia là của Đẳng Nhàn, nó muốn xử lý thế nào là việc của nó, bà không cần phải xen vào!”
“Đắc chi ngã hạnh, thất chi ngã mệnh*.”
Đắc chi ngã hạnh, thất chi ngã mệnh: nó được hiểu nôm na với câu ‘May thì được, không thì là số phận’.
“Nếu chúng ta đã không có mệnh phát tài này thì cũng chỉ có thể nhận!”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, hắn cảm thấy loại tâm tính này của Kiều Quốc Đào rất tốt.
Kiều Thu Mộng một câu cũng không nói, lúc này cô ta lại có cảm giác áy náy không chỗ dung thân ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn!
Chương 135 Lão tổng thần bí
Kiều gia vuột mất một cơ hội phất nhanh khiến Tề Đẳng Nhàn cũng có chút bất đắc dĩ, dù sao những lời nên nói cũng đã nói, bọn họ không nghe thì có biện pháp nào đâu?
Nhưng Tề Đẳng Nhàn vẫn gọi một cuộc điện thoại tới Tianlai Capital để quản lý cao cấp trong công ty nhìn thử xem có hạng mục nào thích hợp để phân cho tập đoàn Kiều thị hoặc là vài mẫu đất nhỏ hay không.
Thật ra trong tay hắn còn một trăm mẫu đất nhưng đã đồng ý để cho Lý Vân Uyển tới xử lý rồi nên đương nhiên không thể đổi ý thu về được.
Kết quả nghe thấy quản lý nói Hướng Đông Tinh đã sắp xếp xong rồi.
Cái này khiến cho Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Hướng Đông Tinh là một người có EQ cao.
Cũng bởi vì tin tức này mà Tianlai Capital bỗng nhiên thành danh sau một đêm.
Công ty vốn không có người chú ý tới sau khi có tin tức nháy mắt biến thành bánh trái thơm ngon, người tới muốn nhận lời hoà đàm hợp tác nhiều như cá diếc qua sông.
“Oa, ngài Tề, anh cũng ghê gớm quá rồi, có thấy tin tức hôm nay không? Thung lũng giết người thật sự trở thành con đường hoàng kim rồi!” Lý Vân Uyển gọi điện cho Tề Đẳng Nhàn, vui mừng tới mức không sao tả được.
Tuy rằng lúc trước cô ta nhất mực tin tưởng nghe theo Tề Đẳng Nhàn nhưng trước khi sự việc chưa được chính phủ chứng thực làm rõ thì hết thảy vẫn chỉ là vẽ một cái bánh lớn để đấy, nhưng hiện tại đã được chứng thực xong xuôi rồi.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tôi nhìn thấy rồi, cô cứ an tâm làm tốt quy hoạch của mình là được.”
Lý Vân Uyển im lặng một lát, sau đó cẩn thận hỏi: “Tình huống của Mộng Mộng bên đó hẳn là rất phức tạp đúng không? Dù sao thì bọn họ đều bán hết đất trong tay ra ngoài rồi.”
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười khổ nói: “Trong công ty sẽ điều đất ra hợp tác với tập đoàn Kiều thị, tận lực để cho bọn họ kiếm thêm ít tiền.”
Tề Đẳng Nhàn tay có Tianlai Capital, hiện tại giá trị của bản thân đã là thổ hào mấy tỷ, hơn nữa dựa vào điều hành miếng đất này, giá trị của công ty cũng sẽ tiến thêm một bước mở rộng.
Trên TV bỗng nhiên lại nổi lên tin tức thứ nhất.
Nội dung tin tức là về Tianlai Capital, nói trong tay Tianlai Capital cầm năm trăm mẫu đất sẽ trở thành xí nghiệp trọng điểm trong tương lai được tỉnh nâng đỡ.
Hơn nữa lão tổng của Tianlai Capital còn là một người đàn ông trẻ tuổi.
Nội dung tin tức này đưa ra ánh sáng hư hư thật thật. thậm chí còn hơi thổi phồng lão bản của Tianlai Capital khiến cho Tề Đẳng Nhàn xem đến mức lắc đầu, biết đây có lẽ là thủ đoạn của Hướng Đông Tinh.
Hiển nhiên là Hướng Đông Tinh muốn mượn đài truyền hình tỉnh tới lăng xê cho Tianlai Capital, thậm chí còn đóng gói ra cả một lão tổng trẻ tuổi thần bí.
“Ha ha ha, lão tổng thần bí, anh được lắm….tôi biết tên của anh rồi, anh có muốn suy xét cho tôi chút phí bịt miệng hay không?” Lý Vân Uyển cũng đang xem tin tức thì cười lên ha hả.
“Biến đi, không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây. Ngày mai Hướng Đông Tinh tổ chức party ở biệt thự của tôi, cô nhận được giấy mời rồi chứ?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Có có có, nhận được rồi, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tới tham gia!” Lý Vân Uyển cười nói: “Nhưng tôi muốn tối nay qua đó một chuyến! Nhìn tin tức tôi rất vui, muốn chuẩn bị khen thưởng anh một chút.”
“Khen thưởng?” Tề Đẳng Nhàn khó hiểu.
Lý Vân Uyển cười nói: “Mặc bộ đồ ngày hôm qua thêm một đôi tất chân tới bồi anh uống rượu được không?”
Tề Đẳng Nhàn lập tức nói: “Tất chân với uống rượu thì có liên quan gì không?!”
Lý Vân Uyển cười càng thêm đắc ý: “Hôm qua lúc anh uống quá nhiều đã vuốt qua đùi tôi rồi nói nếu có thêm đôi tất chân nữa thì càng thêm xinh đẹp. Sao nào, hôm nay quên hết rồi sao?”
“Tôi tuyệt đối chưa từng nói như vậy!”
Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, sau đó phanh một tiếng cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại rồi hắn còn khó tránh khỏi có chút mặt đỏ tai hồng, đối mặt với yêu tinh như Lý Vân Uyển này thì chút đạo hạnh này của hắn khó tránh khỏi có chút chẳng đủ xem.
Lý Vân Uyển đắc ý dào dạt, trong lòng lại nghĩ: “Lão tổng thần bí? Dù sao lão nương sớm muộn gì cũng bắt được anh!”
Tề Đẳng Nhàn thấy thời gian cũng không còn sớm thì tạm biệt rời khỏi Kiều gia.
Sáng sớm hôm sau, Hướng Đông Tinh dẫn theo một đám người tới biệt thự, sau đó cô ta chỉ huy những người này bày trí lại biệt thự.
Bể bơi lớn ở đẳng sau lại một lần nữa được rửa sạch, sau đó xả đầy nước sạch, trên mặt cỏ cũng bày bàn dài, nhóm đầu bếp bắt đầu chế biến đồ ăn tinh mỹ.
“Chuyện anh là chủ nhân của căn biệt thự này không cần phải lộ ra đâu.” Hướng Đông Tinh nói với Tề Đẳng Nhàn.
“Ồ.” Tề Đẳng Nhàn gật đầu, biết cô ta lại chuẩn bị lăng xê cái gì đó.
Chờ đến chiều thì các khách mời của Hướng Đông Tinh bắt đầu lục đục tiến vào, các doanh nhân lớn lớn bé bé của thành phố Trung Hải, còn có một số nhân vật nổi tiếng có thể tới thì đều tới.
Kiều Thu Mộng và Lý Vân Uyển cùng nhau tới, Tề Đẳng Nhàn thấy hai người thì đi lên đón.
“Sao có cảm giác Vân Uyển cậu có chút ngựa quen đường cũ với nơi này thế?” Kiều Thu Mộng liếc mắt nhìn Lý Vân Uyển một cái, hỏi.
“Tớ đã tới rất nhiều lần, còn từng qua đêm ở trong đó.” Lý Vân Uyển như cười như không trả lời.
“Cậu cứ nói khoác đi….” Kiều Thu Mộng tức giận trợn mắt, vừa lúc thấy Tề Đẳng Nhàn nghênh diện đi tới thì sắc mặt lạnh lùng.
Lý Vân Uyển lại vẫn lúm đồng tiền như hoa khua tay nhỏ chào hỏi: “Hello, ngài Tề, nhớ tôi không?”
Cũng chỉ có yêu nghiệt Lý Vân Uyển này mới dám làm trò ở trước mặt Kiều Thu Mộng như vậy, quang minh chính đại đùa giỡn Tề Đẳng Nhàn.
“Căn biệt thự này là của Hướng tổng sao?” Kiều Thu Mộng liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái hỏi, ngậm miệng không đề cập tới việc hắn từng lấy căn biệt thự này tới ra vẻ.
“Không phải, cô ta mượn.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu trả lời đúng sự thật.
Kiều Thu Mộng đánh giá đống bày trí cực kỳ cổ xưa rồi tới căn biệt thự xa hoa cực điểm này thì âm thầm thở dài, thật không biết bản thân phấn đấu bao lâu nữa mới có thể mua được một căn biệt thự như này đây!
Kiều Thu Mộng nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: “Về sau anh sẽ không tiếp tục nói căn biệt thự này là của anh nữa đúng không?”
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn động động: “Không nói.”
Lúc này Kiều Thu Mộng mới vừa lòng gật đầu, chỉ sợ Tề Đẳng Nhàn vịt chết không sợ nước sôi cường ngạnh nói căn biệt thự này là của hắn, đến lúc đó khó tránh khỏi lại rước lấy chê cười của người khác.
Lý Vân Uyển thấy ở trong mắt nhưng trong lòng lại có chút buồn cười, đây rõ ràng chính là nhà của Tề Đẳng Nhàn nha!
Party bắt đầu tổ chức, người thú vị vây quanh nhau một vòng khoác lác phẩm rượu, các mỹ nữ thay đồ bơi gợi cảm bơi lội ở bể bơi, soái ca có tâm thông đồng cũng thay quần bơi đi xuống….
Kiều Thu Mộng và Lý Vân Uyển cũng thay đồ bơi, dáng người kia đưa tới vô số ánh mắt.
Từ Ngạo Tuyết và Vương Hổ cũng chọn ngay lúc này cùng tới, hai người xuất hiện dẫn tới mọi người châu đầu ghé tai thảo luận. không nghĩ tới Hướng Đông Tinh sẽ mời hai đối thủ một mất một còn này tới!
“Đây chính là đang ra oai phủ đầu với chúng ta!” Vương Hổ bước chân vào căn biệt thự kỳ danh ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’, hơi nhướng mắt cười lạnh nói.
“Xem ra để nuốt trôi tập đoàn Hướng thị này cũng rất khó khăn đấy!” Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói.
Cô ta rất rõ ràng, người ở trong ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’ chính là Sở Vô Đạo mà Ngọc Tiểu Long muốn gặp nhưng không thể! ‘Vĩnh Dạ Quân vương’ đại danh đỉnh đỉnh!
Mà Hướng Đông Tinh có thể mượn căn biệt thự ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’ này có thể chứng minh theo khía cạnh khác là cô ta có quan hệ không giống bình thường với Sở Vô Đạo.
Nếu có Sở Vô Đạo trợ giúp cho Hướng Đông Tinh thì kế hoạch thâu tóm tập đoàn Hướng thị kia sẽ trở nên gian nan không ít….
Vương Hổ hừ lạnh một tiếng nói: “Vĩnh Dạ Quân vương cái gì cơ? Tôi ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua! Chắc cũng chỉ là vô danh tiểu tốt mà thôi đi?”
“Hướng Đông Tinh quang minh chính đại thương chiến với chúng ta còn tốt, nếu muốn nhờ cái gì mà Vĩnh Dạ Quân vương kai của thế giới ngầm tương trợ.”
“Vậy long môn chúng tôi cũng không phải là ăn chay không!”
Hướng Đông Tinh lại đúng lúc này bước lên sân khấu, mặc một thân váy liền áo thuần trắng, để mặt mộc, tựa như thanh thuỷ xuất phù dung.
Hôm nay cô ta không hề lạnh băng như vậy mà có vẻ tương đối ôn hoà, có thể bắt chuyện hai câu với các khách mời khiến khách mời có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Sau khi thấy Từ Ngạo Tuyết và Vương Hổ thì cô ta chủ động đi tới, cười giao lưu với hai người.
Hướng Đông Tinh còn nói: “Chủ nhân của căn biệt thự này thật ra chính là lão tổng thần bí của Tianlai Capital.”
Mọi người nghe thấy lời này thì đều lắp bắp kinh hãi.
Thần sắc của Từ Ngạo Tuyết càng ngưng trọng thêm, cô ta và Vương Hổ tất nhiên cũng biết chuyện Tianlai Capital do Hướng Đông Tinh lập ra, hơn nữa đẩy Tề Đẳng Nhàn là một tấm gỗ ra bên ngoài chiếu cáo.
“Sở Vô Đạo vậy mà là lão bản chân chính phía sau của Tianlai Capital?”
Tề Đẳng Nhàn bật cười, lắc đầu hỏi: “Thật không biết cô lấy đâu ra cái cảm giác về sự ưu việt này thế?”
“Tôi giúp tập đoàn hướng thị vì nhằm vào cô sao?”
“Cô nghĩ nhiều rồi, cái đó chẳng qua là vì tôi phải thực hiện một lời hứa mà thôi.”
Môi Ngọc Tiểu Long nhẹ nhàng giật giật, rõ ràng là mang theo chút khinh thường, cô không hề tin vào lý do thoái thác này của Tề Đẳng Nhàn.
“ngạo tuyết là bạn tốt của tôi, tôi sẽ giúp cậu ấy, nếu anh vẫn tiếp tục bất mê chấp ngộ thì đến lúc đó cũng đừng trách tôi không lưu tình.” Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói.
“Tuy rằng cô có hơi kiêu ngạo một chút nhưng không phải người tâm địa xấu xa, tôi đây cũng nhắc nhở cô một câu.” Tề Đẳng Nhàn khinh thường cười.
“Để từ ngạo tuyết thành thành thật thật cút về Đế Đô làm ăn buôn bán của cô ta, đừng có đánh chủ ý gì lên tập đoàn hướng thị nữa!”
“Còn cả cô nữa, tốt nhất là không nên nhúng tay vào, nếu không tôi sợ ngọc gia các cô mất công quá nhiều rồi tới lúc đó cô hết chỗ đặt chân.”
“Nếu cô vẫn chấp mê bất ngộ, bị vả sưng mặt thì cũng đừng oán trách tôi.”
Ngọc Tiểu Long chỉ cảm thấy mấy lời này phá lệ buồn cười, Tề Đẳng Nhàn chỉ là một cảnh ngục nhỏ mà thôi, lấy cái gì mà tranh đây?
Có lẽ trên người hắn có vài điểm sáng đi nữa nhưng mấy cái đó ở trong mắt Ngọc Tiểu Long chẳng qua cũng chỉ là ánh sáng đom đóm, sao có thể so sánh được với ánh trăng trên cao cơ chứ?
“Được rồi, vậy tôi chờ anh!”
“Lần này tôi sẽ rời khỏi trung hải một thời gian quay về Đế Đô, tập trung tài sản ngọc gia lại.”
“Đến lúc đó tôi muốn nhìn thử xem, dưới áp lực như Thái Sơn đè xuống như vậy thì anh có thể làm nên trò trống gì?”
Ngọc Tiểu Long đột nhiên ha hả cười, xoay người về hướng khác rời đi, vừa đi vừa nói: “Một người có lòng tự trọng là chuyện tốt nhưng lòng tự trọng quá cao khó tránh khỏi sẽ có vẻ lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe.
Tề Đẳng Nhàn nhìn bóng dáng Ngọc Tiểu Long rời đi, khoé miệng mang theo tia cười khinh thường, cũng được, ở trong trận đại chiến giữa tập đoàn hướng thị và hai tập đoàn lớn này hãy nghiêm túc đấu một trận đi!
“hướng tổng này, không phải tôi đã nhắc nhở cô rồi sao? Sao cô lại cứ không để trong lòng vậy chứ? Cô có biết hôm nay như vậy rất nguy hiểm hay không hả!” Tề Đẳng Nhàn có chút bất đắc dĩ đi tới trước mặt Hướng Đông Tinh.
“Xin lỗi, là do tôi quá tự đại.” Trên mặt Hướng Đông Tinh hiện lên một tia thẹn thùng hiếm thấy.
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Thôi vậy, như thế cũng được, cứ như vậy cô cũng có thể hoàn toàn thấy rõ bộ mặt thật của Vương Hổ.”
Việc Hướng Đông Tinh xử lý chuyện tình cảm với Vương Hổ thật sự có hơi chút xu hướng chơi với lửa có ngày chết cháy khiến cho cô ta không còn gì để nói.
“Quả nhiên vẫn là Lý Vân Uyển nguyện ý nghe lời mình nhất, để cô ta chờ thì cô ta vẫn luôn chờ chỗ này.” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ.
Thấy Tề Đẳng Nhàn và Hướng Đông Tinh bình yên vô sự tiến lại, Lý Vân Uyển nhẹ nhàng thở ra một hơi, vừa rồi ở trên đường cô ta gặp phải Ngọc Tiểu Long nên cô ta để Ngọc Tiểu Long nên núi xem thử.
Hướng Đông Tinh hỏi: “Sao anh lại xuất hiện ở đây thế?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi nói rồi mà, tôi ở trong sơn trang Vân Đỉnh, vừa vặn nhìn thấy xe của cô nên đến nhìn qua một chút.”
Hướng Đông Tinh giật mình, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn có nhà ở trong sơn trang Vân Đỉnh.
“Vừa rồi anh với Ngọc Tiểu Long nói chuyện gì thế?” Hướng Đông Tinh lại hỏi.
“Tôi hơi khát nước, cô không thấy khát hả? Về nhà uống cốc nước rồi hỏi tiếp.” Tề Đẳng Nhàn thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hướng Đông Tinh theo Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển tới trước cửa ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’ thì lại lắp bắp kinh hãi hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn vậy mà ở nơi này?!
Đây chính là căn biệt thự độc nhất vô nhị ở trung hải, năm đó lấy giá hải tỷ trên trời bán cho một người mua thần bí, nghe nói địa vị của người mua này lớn đến kinh người.
“Anh ở chỗ này?!” Hướng Đông Tinh kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy.” Tề Đẳng Nhàn nhún vai, cảm thấy cái này chẳng có gì phải ngạc nhiên cả, nhà ở có tốt như nào đi nữa chẳng phải cũng chỉ để cho người ở thôi sao?
Lý Vân Uyển nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên kia của Hướng Đông Tinh thì trong lòng đắc ý, lúc trước khi mình biết Tề Đẳng Nhàn ở nơi này cũng kinh ngạc không kém gì cô ta.
Không nghĩ tới nhân vật lớn như Hướng Đông Tinh cũng không ngoại lệ kinh ngạc như vậy!
Hướng Đông Tinh bình tĩnh nói: “Có thể cho tôi mượn căn nhà này một ngày hay không?”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người hỏi: “Cô muốn làm gì?”
“Ra vẻ đó!” Hướng Đông Tinh nói.
Lý Vân Uyển thiếu chút nữa phun sạch cà phê ở trong miệng ra, không nghĩ tới Hướng Đông Tinh sẽ nói ra được lời như vậy!
Hơn nữa, bản thân Hướng Đông Tinh đã trị giá hơn chục tỷ rồi, còn cần phải ra vẻ nữa sao?
Tề Đẳng Nhàn cũng không hỏi han kỹ càng tỉ mỉ đã nói: “Cho cô mượn một ngày cũng được, nhưng cô phải bảo đảm lúc cô trả lại nó cho tôi không bị thiếu thứ gì cả.”
Hướng Đông Tinh nói: “Đương nhiên, đấy là nguyên tắc.”
Tề Đẳng Nhàn cũng không nghĩ ra được Hướng Đông Tinh muốn dùng căn hộ này ra vẻ thế nào, nhưng không thể không nói căn biệt thự trị giá hai tỷ này đích thật đủ để kiêu ngạo.
Lúc trước Sở Vô Đạo cũng đủ xa hoa, dùng hai tỷ mua nhà ở, lại tiêu mấy trăm triệu tới trang hoàng, chỉ riêng những chai rượu dưới hầm rượu thôi cũng sánh ngang với giá trị của một công ty nhỏ.
“Ngọc Tiểu Long chuẩn bị quay về Đế Đô gom góp tài sản của ngọc gia, hồi quyết chiến cuối cùng cũng đến rồi.” Tề Đẳng Nhàn nói với Hướng Đông Tinh: “Cô đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Những lời này hẳn là tôi nên hỏi anh mới phải, hiện giờ tập đoàn hướng thị thiếu nhất chính là tiền! Tiền! Tiền!” Hướng Đông Tinh cường điệu liên tục ba lần, hai mắt nhìn thẳng vào Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn gật đầu nói: “Tôi bảo đảm với cô, thời điểm bọn họ ra tay cũng là lúc tiền sẽ được bổ sung vào chỗ trống.”
Hướng Đông Tinh hỏi: “Có thể có bao nhiêu?”
“Ít nhất năm mươi tỷ.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.
Lý Vân Uyển ở một bên nghe được thì hãi hùng khiếp vía, Tề Đẳng Nhàn vậy mà phải đưa tiền cho Hướng Đông Tinh, hơn nữa còn là năm mươi tỷ? Tên này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy được?
Cô ta rất tò mò nhưng cũng không chen vào giữa đoạn đối thoại của hai người.
Tề Đẳng Nhàn nghĩ nghĩ, nói: “Thật ra tôi cảm thấy để cho bọn họ biết khó mà lui là tốt nhất, dù sao nhiều tiền như vậy đổ vào thị trường thì không biết sẽ có bao nhiêu doanh nghiệp vừa lẫn nhỏ bị ảnh hưởng.”
Nếu Hướng Đông Tinh không có tiền thì dễ nói, thế cục nghiêng về một bên, tập đoàn hướng thị nị nuốt gọn.
Nhưng trong tay Hướng Đông Tinh có tiền thì lại không giống nữa, một trận đại chiến có một không hai này không biết sẽ liên lụy tới bao nhiêu xí nghiệp.
Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn rất muốn vả mặt Ngọc Tiểu Long nhưng cũng có tâm từ bi, không muốn nhiều người vì trận chiến ‘thần tiên đánh nhau’ này mà tan cửa nát nhà.
“Hoà bình là dựa vào đánh mà thành chứ không phải chỉ việc cầu là được, mấu chốt phải xem bọn họ làm thế nào đã.” Hướng Đông Tinh bình tĩnh nói.
Nói chuyện một lúc thì Hướng Đông Tinh mượn thẻ ra vào của Tề Đẳng Nhàn, sau đó lái xe rời khỏi, cũng nói cho Tề Đẳng Nhàn biết khi nào cô dùng thì sẽ nói trước cho hắn biết.
Tề Đẳng Nhàn nhớ tới mấy lời nói kai của Ngọc Tiểu Long thì hơi lắc đầu cười, lẩm bẩm nói: “Núi Thái Sơn đè đầu sao?”
“Chỉ sợ thời điểm cô ép xuống lại phát hiện bên dưới chính là Tôn Đại Thánh, trực tiếp xốc ngược Thái Sơn cô lên thôi.”
Lý Vân Uyển hơi khó chịu nói: “Tôi còn chưa có thẻ ra vào mà anh cứ đưa cho Hướng Đông Tinh như vậy rồi!”
Tề Đẳng Nhàn cười cười: “Cô không cần thẻ, cô chỉ cần đến lúc nào là tôi đều sẽ ra mở rộng cửa lúc ấy.”
Lý Vân Uyển cảm thấy mấy lời này có EQ rất cao, vì thì có chút tâm hoa nộ phóng.
vừa định chuẩn bị làm chút gì đó với Lý Vân Uyển thì Tề Đẳng Nhàn lại nhận được điện thoại của Tôn Thanh Huyền, nói là có một đại hội bái sư mời hắn nhất định phải tới, dù sao đi nữa cũng nhất định phải bái hắn làm thầy.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy lão già đầu này cũng không dễ dàng gì, vì muốn học chút xíu từ chỗ hắn mà phải phô trương làm lớn như vậy, chính mình cũng không tiện từ chối cho lắm….
Chỉ có thể thở dài đồng ý.
Chương 132 Không bằng cầm thú
Hầm rượu của Sở Vô Đạo ngày hôm nay bị Tề Đẳng Nhàn lấy ra đập hỏng không ít.
Uống đến mức vỏ chai lăn lộn đầy đất, ngủ từ khi nào cũng không biết.
Hôm sau lúc tỉnh lại, Tề Đẳng Nhàn mới phát hiện cả người Lý Vân Uyển đều dựa vào trong lòng mình ngủ, nhưng quần áo trên người lại một món cũng không thiếu, chẳng qua là có chút nhăn nhúm.
“Nhìn cũng khá đẹp đấy chứ, sờ cũng chỉ đến thế là cùng.”
Tề Đẳng Nhàn lấy tay từ trên đùi Lý Vân Uyển xuống, trong lòng lẩm bẩm một câu.
Lý Vân Uyển cũng xoa xoa hai mắt của mình tỉnh lại, phát hiện bản thân đang đeo trên người Tề Đẳng Nhàn nằm ở trên sofa thì hoảng sợ, vội vàng bật dậy, sau đó vỗ vỗ ngực: “Vẫn may vẫn may!”
“Vẫn may cái gì?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được hỏi.
“Vẫn may anh không phải loại không bằng cầm thú!” Lý Vân Uyển híp mắt bật cười với Tề Đẳng Nhàn, cực kỳ đắc ý, cưới tới mức hoa chi loạn chiến*.
hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên.
Khoé mắt Tề Đẳng Nhàn giật giật, nếu không phải tại tối qua uống quá nhiều thì hắn nhất định sẽ không bằng cầm thú thật, còn khẳng định cầm thú hơn cả cầm thú!
Nếu không sáng nay người phụ nữ này cũng chưa chắc có thể cười được, nói không chừng còn khóc lóc kéo góc chăn bắt hắn phải chịu trách nhiệm.
Ngẫm lại còn thấy rất ổn nữa…..
Rượu của Sở Vô Đạo tất cả đều là thượng phẩm, Chẳng sợ hôm qua uống đến bất tỉnh nhân sự đi nữa thì cảm giác đau đầu kịch liệt sau khi tỉnh dậy hai người đều không có, chỉ thấy lúc tỉnh lại vẫn rất tỉnh táo như chưa hề uống rượu vậy.
Di động của Tề Đẳng Nhàn vang lên, là Tôn Thanh Huyền gọi tới, nghe thấy ông ta nói: “Tề đại sư, tôi đã sắp xếp xong ở phòng hội nghị lớn trong khách sạn Thiên Địa rồi, cũng mời tới một số bạn bè hỗ trợ làm chứng giúp.”
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ nói: “Tôn tiên sinh, ông không cần làm long trọng như vậy đâu. Ông muốn học cái gì thì tôi đây dạy cho ông là được.”
“Hơn nữa y thuật của ông cũng ở trên tôi, khẳng định tôi cũng chẳng dạy ông được thứ gì ra hồn….”
“Nhiều lắm cũng chỉ là nhiều hơn chút kiến thức cùng với nhìn thấy nhiều chứng bệnh khó hiểu mà thôi, không cần phải phô trương làm lớn như vậy đâu!”
Tôn Thanh Huyền lại nói: “Nếu tôi đã thành tâm muốn học thì nhất định phải chuẩn bị tốt trong các trường hợp! Mời Tề đại sư đúng mười một giờ tới, thị trưởng Hoàng cũng sẽ tới để làm chứng cho việc này.”
Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể luôn mồm đồng ý, nhìn lại thời gian thấy còn sớm nên thong thả ung dung rửa mặt chải đầu một phen rồi qua cũng không muộn.
Lý Vân Uyển thừa lúc Tề Đẳng Nhàn đang nói chuyện điện thoại thì cũng đã thu thập xong xuôi, ra ngoài lại là mỹ nữ rạng ngời nói: “Tôi tới công ty, có chuyện gì thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào!”
Tề Đẳng Nhàn cho tập đoàn mộc tử một hạng mục có thể kiếm được một hai ngàn vạn, gần đây Lý Vân Uyển đều nhìn chằm chằm vào tiến trình của hạng mục này, tranh thủ có thể kiếm tiền về sớm một chút.
Cô ta ngồi xổm ở cửa đi lại giày cao gót của mình, đường cong thân thể vì cúi người mà được phác họa đến mức có hơi kích bạo.
Đi giày xong xuôi rồi Lý Vân Uyển xoay người lại, duỗi tay ôm cổ Tề Đẳng Nhàn cười hì hì nói: “Anh có phải hơi thất vọng một chút hay không?”
“Tôi thất vọng cái gì?” Tề Đẳng Nhàn thắc mắc không hiểu gì cả.
Lý Vân Uyển lại dùng sức một chút kéo đầu hắn tới gần mình, sau đó hung hăng hôn lên một cái giòn tan.
Không chờ Tề Đẳng Nhàn hoàn hồn lại, Lý Vân Uyển đã buông tay ra, tiếng cười như chuông bước ra khỏi cửa lớn.
Đôi chân thon dài uốn lượn phối hợp với mông cong để lại cho Tề Đẳng Nhàn một bóng dáng hoàn mỹ.
“Mẹ nó, người phụ nữ này thành tinh rồi hả?” Sau khi người đi rồi, Tề Đẳng Nhàn nhấc chân đá một cái làm ghế dựa ngã lăn ra.
“Ngày hôm qua tôi uống đến mức say như vậy chính là sự việc chưa từng xảy ra trước đây đâu….”
Bên môi còn sót lại chút son của Lý Vân Uyển, cùng với những ly rượu vang đỏ tối qua lưu lại một chút hương rượu.
Tâm tình của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên tốt lên, dọn dẹp một chút cho thoả đáng rồi tới tiệc rượu ở đại sảnh hội nghị trong khách sạn Thiên Địa.
Rất nhanh đã tới khách sạn Thiên Địa, hắn vừa tiến vào đại sảnh hội nghị đã thấy người của Kiều gia và Kiều Thu Mộng đều đang thấp thỏm chờ đợi gì đó.
“Anh lại biết được tin tức từ đâu ra mà chạy tới đây gây sự hả?” Kiều Thanh Vũ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì khinh thường cười lạnh hỏi.
Kiều Thu Mộng cũng không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn sẽ xuất hiện ở đây, hôm đó lúc Tôn Thanh Huyền xem bệnh cho Kiều lão gia tử thì hắn đã rời đi rồi.
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đáp: “Tôn Thanh Huyền muốn bái tôi làm thầy, hay là tôi không nên tới đây? Khiến ông ta không thể bái sư được?”
Lời này của Tề Đẳng Nhàn vừa ra khiến người xung quanh ngẩn người, sau đó một đám thi nhau bật cười ha hả.
Kiều Thu Mộng đỏ mặt, trực tiếp cúi thấp đầu xuống, hận không thể không quen biết người tên Tề Đẳng Nhàn này.
Tôn Thanh Huyền muốn bái một người tên Tề đại sư có y thuật cao minh làm thầy, có liên quan gì đến tên cảnh ngục như hắn đâu?
“Ha ha ha cười chết tôi rồi, không nghĩ tới anh dám nói như vậy thật!”
“Thật sự cho rằng mình và đại sư kia có họ giống nhau thì có thể đi nói lung tung khắp nơi đúng không? Cẩn thận Tề đại sư đánh vỡ mồm của anh đấy!”
“Anh cái đồ không biết xấu hổ này, chỉ vừa khéo cùng họ với Tề đại sư thì lập tức chạy tới đây ăn vạ người ta hả? Có thấy mất mặt hay không vậy?”
Người Kiều gia đều nhịn không được trào phúng hắn, một đám dùng ánh mắt hài hước nhìn Tề Đẳng Nhàn.
Kiều Thu Mộng nhấp môi, trầm giọng nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh có thể bớt tranh cãi lại một chút đi được không? Anh không nói thì cũng sẽ không có ai bảo anh bị câm đâu!”
Tề Đẳng Nhàn vốn còn định mỉa mai đáp trả nhưng nghe thấy Kiều Thu Mộng nói vậy thì chỉ nhún vai, lười nói thêm.
Đúng lúc này đệ tử của Tôn Thanh Huyền, Tôn Hữu Vi đi tới, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì cười lạnh nói: “Không nghĩ tới ngày đó đúng thật là bị cậu nói trúng phóc, bệnh của Kiều lão gia tử thuộc về dạng bệnh khó hiểu, đích xác không thể dùng phương pháp như trước kia để giải quyết.”
Tề Đẳng Nhàn chỉ liếc anh ta một cái, lười nói chuyện.
“Nhưng chốc nữa cậu không cần phải mở mồm nói chuyện đâu!”
“Hôm nay là ngày tốt của sư phụ Tôn Thanh Huyền của tôi, nếu anh dám quấy rối thì tôi sẽ trực tiếp ném văng cậu từ đâu ra ngoài!”
“Sư phụ của tôi muốn bái Tề đại sư làm thầy, hy vọng mọi người có thể làm chứng thật tốt.”
“Lát nữa sư phụ sẽ mời Tề đại sư ra tay chẩn bệnh khó hiểu của Kiều lão gia tử, các vị cũng có thể được mở mang tầm mắt!”
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật, lắc lắc đầu nói: “Tề đại sư chẳng qua là do Tôn tiên sinh tán thưởng lên thôi….”
“Câm miệng!”
“Cậu là ai mà cũng dám nghi ngờ Tề đại sư?”
“Tề đại sư là người mà đến sư phụ tôi cũng than thở là bản lĩnh không bằng, cậu cảm thấy bản lĩnh của mình còn cao hơn người ta nữa sao? Có được tư cách đánh giá nhân vật như người trời của Tề đại sư?”
Tôn Hữu Vi giận dữ quay đầu chỉ vào Tề Đẳng Nhàn quát lớn.
Kiều Thanh Vũ cũng nói: “Tề Đẳng Nhàn anh mau câm miệng lại đi! Ông nội còn đang chờ được Tề đại sư chữa bệnh, nếu ông nội có bất trắc gì thì anh và Kiều Thu Mộng lập tức cút ra khỏi Kiều gia đi!”
Sắc mặt của Kiều Thu Mộng cũng cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn nói: “Anh nói ít vài câu đi!”
Tề Đẳng Nhàn dứt khoát ngồi hẳn xuống, bất đắc dĩ lắc đầu, việc gì phải làm đến phức tạp như vậy chứ?
Một lúc sau, Tôn Thanh Huyền mặc một thân trang phục nhà Đường lên sân khấu.
“Tôn đại sư!”
Mọi người nhìn thấy Tôn Thanh Huyền thì đều cung kính gọi một tiếng.
Tôn Thanh Huyền lại lắc đầu cười: “Hôm nay tôi muốn bái Tề đại sư làm thầy nên không đảm đương nổi hai chữ đại sư này được đâu, các vị không cần gọi tôi như vậy!”
Mọi người đều cảm thấy là Tôn Thanh Huyền đang khiêm tốn, đồng thời cũng càng thêm mong đợi.
Vị Tề đại sư này là thần thánh phương nào thế?
Có thể khiến Tôn Thanh Huyền dùng lễ long trọng như vậy tiếp đón!
Chương 133 Bái sư
“Ánh mắt cùng với thủ đoạn của tề đại sư lão tôn ta đây đã từng được thấy qua, xứng đáng với người xuất sắc nhất.”
“Lúc trước bệnh nặng của thị trưởng Hoàng do Tôn mỗ dùng thuốc dẫn là hà thủ ô trăm năm….”
“Cuối cùng nhờ tề đại sư một chân đá thị trưởng Hoàng bệnh tình đang nguy kịch bức hết máu độc ra….”
Tôn Thanh Huyền ở phía trước kể lại sự việc kia khiến một đám người y giả cùng với nhân vật nổi tiếng tới xem đều nhấc tâm trí lên.
Tề đại sư này thần kỳ như vậy sao? Chỉ một chân đã giải quyết được bệnh tình nguy kịch của Hoàng Văn Lãng, đây chính là người thiếu chút nữa khiến Tôn Thanh Huyền thất thủ đấy!
Tôn Hữu Vi cười cười nói với mấy người Kiều gia: “Mấy người nghe thấy rồi chứ? Bản lĩnh của tề đại sư tuyệt diệu biết bao nhiêu!”
“Có một số người không biết xấu hổ mất mặt, dám nói tề đại sư chỉ là ba chữ tán thưởng mà thôi?”
“Ha ha ha, giờ thì sao, bị vả mặt rồi?”
Người Kiều gia cũng khinh thường nhìn Tề Đẳng Nhàn, một đám ghét bỏ ra mặt, cảm thấy người này vừa không có bản lĩnh còn đen đủi, ngay cả tề đại sư mà Tôn Thanh Huyền kính trọng như vậy cũng dám nói được.
“Tôi thấy chính là có người muốn nhìn thấy lão gia tử nhà chúng ta xảy ra chuyện phải không?’
“Bụng dạ khó lường, lòng người hạn hẹp! Tôi cảm thấy chính là hắn cố ý làm vậy, muốn chọc giận tề đại sư, sau đó khiến lão gia tử không được ai trị bệnh.”
“Loại bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa này sao có thể tiến vào Kiều gia của chúng ta được? Phải đuổi hắn đi sớm một chút mới đúng!”
Vẻ mặt của Tề Đẳng Nhàn lại không sao cả, mấy lời nói rác rưởi như vậy cũng chỉ có mấy nhân tài cũng rác rưởi không kém mới dám nói ra, sao mình có thể so đo với một lũ rác rưởi được đây?
Tôn Thanh Huyền lại ho khan một tiếng ngay lúc này, nói: “Hôm nay tôi mời mọi người tới, mời thị trưởng Hoàng tới là hy vọng mọi người có thể chứng kiến thời khắc tôi bái sư!”
“Đồng thời cũng mời tề đại sư tới!”
“Hiện giờ xin mời tề đại sư tiến vào!”
Tề Đẳng Nhàn lại ngay lúc này bất đắc dĩ đứng dậy, chuẩn bị đi lên phía trước.
Kiều Thu Mộng cả kinh, hung hăng kéo Tề Đẳng Nhàn lại, trầm giọng nói: “Anh điên rồi sao? Gây sự vào lúc này?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tôi chính là tề đại sư trong miệng bọn họ.”
Kiều Thanh Vũ ha ha cười: “Nếu anh thật sự là tề đại sư thì tôi đây chính là Quan m Bồ Tát chuyển thế!”
“Cái đồ phế vật này mau ngồi xuống cho tôi, đừng có mà ném thể diện của Kiều gia chúng tôi.”
“Chọc giận Tôn tiên sinh và thị trưởng Hoàng, còn cả tề đại sư nữa, cậu chịu trách nhiệm nổi sao?”
Kiều Thu Mộng cũng có chút nôn nóng, kinh giận đan xen nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh có thể nào đừng náo loạn nữa được không?!”
Tôn Hữu Vi ở một bên lại cười lạnh nói: “Vừa rồi vẫn còn nói gì tề đại sư, giờ lại bắt đầu giả danh tề đại sư rồi sao? Ha hả….Thật không biết cậu da mặt dày như thế đấy!”
Tề Đẳng Nhàn lại lười để ý mấy người này, chậm rãi đi đến phía trước.
“Xong rồi! Kiều Thu Mộng, sao cô còn không nhanh chóng giữ chặt hắn lại!” Kiều Thanh Vũ cuồng loạn gầm nhẹ lên, trên mặt là nét sợ hãi.
Kiều Thu Mộng vừa muốn tiến lên thì Tề Đẳng Nhàn đã đi tới trước người Tôn Thanh Huyền.
Tôn Thanh Huyền lại khom lưng một cái với Tề Đẳng Nhàn, hai tay ôm quyền trầm giọng nói: “Đệ tử Tôn Thanh Huyền, bái kiến tề đại sư!”
“Oanh!”
Hiện trường sôi trào một chút, mấy người Tôn Thanh Huyền mời tới đều trợn tròn mắt, không nghĩ tới tề đại sư lại là một người trẻ tuổi như vậy.
Bọn họ còn cho rằng vị tề đại sư này nên là một người tiên phong đạo cốt bảy tám chục tuổi, nào có nghĩ đến người nọ trẻ tuổi như vậy đâu?
Thị trưởng Hoàng cũng ha hả cười với Tề Đẳng Nhàn: “tề đại sư, hôm nay cậu nhất định phải đồng ý với Tôn tiên sinh đấy, ông ta vì muốn bái cậu làm thầy mà tốn không ít tâm huyết đâu!”
Nghe thấy Hoàng Văn Lãng mở miệng nói vậy, mọi người càng thêm chấn động, đây chính là tề đại sư hàng thật giá thật!
Người Kiều gia lại càng thêm mộng bức, mỗi một người đều tựa như nuốt xuống một quả bom vào bụng, đầu bị nổ đến ong ong kêu.
“Hắn….Hắn là tề đại sư? Làm sao có thể….” Tôn Hữu Vi cũng khiếp sợ lẩm bẩm, đồng thời trong lòng cũng giật nảy lên.
Nếu Tôn Thanh Huyền bái Tề Đẳng Nhàn làm sư phụ, vậy dựa theo bối phận thì không phải Tề Đẳng Nhàn chính là sư công của anh ta sao! Vừa rồi anh ta còn nói những lời cợt nhả đó ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn nữa, nói không chừng người ta sẽ nhớ đến anh ta như nào đây.
Kiều Thu Mộng cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa ngòi ở trên ghế thất thần, lẩm bẩm nói: “Hắn….Tề Đẳng Nhàn, tề đại sư?”
“Vậy mà hắn chính là tề đại sư?”
“Thật sự là tề đại sư?!”
Sắc mặt của những người Kiều gia còn lại cũng cực kỳ xuất sắc.
“Tôn tiên sinh, ở trên phương diện y thuật kia kỳ thật tôi không bằng được ông, chẳng qua là tiếp xúc với người tương đối nhiều nên mới hiểu biết cũng tương đối nhiều mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn thái độ khiêm tốn lắc đầu.
“Tề đại sư nói đùa rồi, còn mời ngài nhận tôi làm đồ đệ!” Tôn Thanh Huyền rất có thành ý nói.
Hoàng Văn Lãng cũng ở một bên hát đệm vào, Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười nói: “Vậy được rồi, tôi đây đành nhận người đồ đệ là ông vậy, những gì có thể dạy đều sẽ dạy lại cho ông.”
Tôn Thanh Huyền vui mừng, sau đó mời Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống ghế, chuẩn bị quỳ lạy mời trà.
“Hiện giờ cũng không phải xã hội phong kiến, quỳ xuống này kia tôi không thích, hơn nữa tuổi tác của ông cũng đã cao, tôi sợ ông quỳ tôi sẽ giảm thọ.” Tề Đẳng Nhàn duỗi tay ra đỡ không để Tôn Thanh Huyền quỳ xuống, nhận chén trà uống một hơi cạn sạch xem như hoàn thành lễ bái sư.
Tôn Thanh Huyền ý cười đầy mặt, ôm quyền nói với Tề Đẳng Nhàn: “Sư phụ!”
“Chúc mừng Tôn tiên sinh bái sư thành công!”
“Chúc mừng tề đại sư thu được ái đồ!”
“Chúc mừng! Chúc mừng!”
Nhóm khán giả chứng kiến sôi nổi vỗ tay.
Người Kiều gia chết lặng cũng máy móc vô thức vỗ tay theo.
Bọn họ nào có nghĩ tới Tề đại sư Tôn Thanh Huyền một lòng muốn bái làm thầy, người bọn họ khổ tâm muốn nịnh bợ lại thật sự chính là Tề Đẳng Nhàn đâu!
Kiều Thu Mộng như rơi vào trong mộng, đầu óc mơ màng hồ đồ, cả người đều có cảm giác choáng váng, hận không thể tự tát bản thân mình hai cái xem có phải thật sự đang nằm mơ hay không.
“Cái này thì có gì ghê gớm chứ, chỉ là y thuật thôi mà! Y thuật cũng chẳng đại biểu cho quyền lực!” Kiều Thanh Vũ ở một bên hừ lạnh một tiếng, vẫn rất ngoan cố nói.
Người Kiều gia cũng gật đầu theo, cũng dùng ý nghĩ như vậy tới an ủi chính mình.
Tôn Thanh Huyền dẫn Tôn Hữu Vi tới, nói: “Đây là đệ tử Tôn Hữu Vi của tôi, Tôn Hữu Vi, con còn không mau hành lễ với sư công?!”
Tôn Hữu Vi căng da đầu dâng trà: “Đồ tôn Tôn Hữu Vi gặp qua sư công!”
“Ha….” Tề Đẳng Nhàn cười gượng hai tiếng, cảm thấy có chút quái dị, tuổi chính mình chẳng lớn bao nhiêu mà lại có một lão đồ đệ như vậy, còn có một đồ tôn tuổi so với mình còn lớn hơn, ngẫm lại cũng đều thấy thật buồn cười.
Tôn Thanh Huyền nghiêm mặt nói: “Sư phụ, tôi có chứng bệnh khó giải muốn mời ngài tới giải quyết mới là chính sự.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Ồ?’
“Là Kiều lão gia tử của Kiều gia, chứng bệnh đó của ông ta tôi cũng chưa từng thấy qua, cho nên chỉ đành mời ngài phải ra tay.” Tôn Thanh Huyền thở dài.
Người Kiều gia nghe thấy mấy lời này đều một trận xấu hổ.
Lúc trước Kiều lão gia tử phát bệnh Tề Đẳng Nhàn cũng từng mở miệng nói, nhưng lại bị bọn họ trào phúng các kiểu, thậm chí bảo Kiều Thu Mộng đuổi hắn đi.
Hiện tại cầu đi cầu lại vẫn là cầu tới trên đầu Tề Đẳng Nhàn….
“Kiều lão gia tử là ông nội của vợ tôi, tôi nên trị.” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói.
Sắc mặt Kiều Thu Mộng đỏ lên, không phải bởi vì thẹn thùng mà là vì nghĩ lại những lời nói lúc trước mình từng nói, cảm thấy hổ thẹn!
Tôn Thanh Huyền hơi kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều.
Người Kiều gia bên này đỡ Kiều lão gia tử tới hiện trường, sau đó Tề Đẳng Nhàn bắt đầu thi cứu….
Chương 134 Trọng điểm của tỉnh
Bệnh của Kiều lão gia tử là do tà khí nhập thể, Tề Đẳng Nhàn giải thích đơn giản cho Tôn Thanh Huyền một lúc, sau đó tiện tay lật xem mấy thứ tùy thân mà kiều lão gia tử đeo, rồi tháo xuống một chuỗi hạt châu trên cổ tay ông ta xuống.
“Hạt châu này dùng đầu lâu người mài dũa mà thành lại bị mấy người xem thành phật châu. Vật này bản thân vốn chứa sát khí nghiêm trọng, lại đeo mỗi ngày nên mới dẫn tới tình huống như hiện tại.” Tề Đẳng Nhàn nói, trực tiếp ném chuỗi hạt qua một bên.
Tôn Thanh Huyền nhịn không được hỏi: “Dựa vào cái gì mà chắc chắn rằng đây là do tà khí nhập thể?”
“Đơn giản, chỉ là khí tức mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
Hắn vừa giải thích vừa xoa bóp lưng giúp kiều lão gia tử, chưa tới mười phút kiều lão gia tử phun ra một ngụm máu đen, cả người cũng theo đó mà tỉnh lại.
Những người vây xem nhìn thấy đều cảm thán thủ đoạn của Tề Đẳng Nhàn lợi hại.
Sắc mặt của mấy người Kiều gia lại vi diệu xấu hổ, một đám toàn bộ biến thành người câm không nói được một câu, chờ sau khi lão gia tử tỉnh lại thì vội vàng nói lời cảm tạ rồi mang người rời đi.
Chỉ có Kiều Thu Mộng nán lại.
“Thật xin lỗi vì lúc trước hiểu lầm anh, không tin tưởng anh.” Kiều Thu Mộng nhìn Tề Đẳng Nhàn thở dài, ngữ khí chân thành nói xin lỗi.
“Không sao cả, dù gì cũng chẳng phải lần một lần hai.” Tề Đẳng Nhàn cười cười không sao cả đáp.
Kiều Thu Mộng bị câu này của Tề Đẳng Nhàn làm cho sửng sốt, sau đó nhịn không được có chút tức giận nói: “Tề Đẳng Nhàn, mặc dù anh có chút bản lĩnh thật đấy, nhưng cũng đừng có mà cậy tài khinh người!”
“Xã hội này phải có tiền có quyền mới có thể có chỗ chạm chân!”
“Kỹ năng này kia cùng lắm cũng chỉ có thể dùng để phòng thân chứ chẳng thể dựa vào.”
“Nếu anh cho rằng có thể dựa vào đó mà khiến tôi hồi tâm chuyển ý thì không khỏi quá coi thường Kiều Thu Mộng tôi rồi?!”
Nói xong lời này thì cô ta hung hăng quay người, tức giận tới mức mặt đỏ bừng.
Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: “Được rồi, không cần phải tức giận, tôi biết cô không vừa mắt tôi. Nhưng chúng ta ít nhiều gì cũng từng là bạn tốt lúc nhỏ!”
“Hiện tại thái độ đối với tôi như vậy của cô chẳng qua là vì chú Kiều không để ý tới ý kiến của cô mà ép cô kết hôn với tôi mà thôi.”
“Tôi cũng đã dần dần thấy rõ tôi muốn gì, muốn làm gì rồi, tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói với chú Kiều.”
“Hy vọng đến lúc đó mọi người vẫn có thể làm bạn bè.”
Kiều Thu Mộng nghe thấy lời này của Tề Đẳng Nhàn thì trong lòng hơi hoang mang đến mức có chút khó chịu, thậm chí còn có cảm giác buồn bã mất mác.
“Muốn nói lý hôn cũng phải do tôi mở miệng trước!” Kiều Thu Mộng hừ lạnh một tiếng, sau đó ngẩng đầu cao ngạo rời đi.
Tề Đẳng Nhàn nhìn bóng dáng của cô ta thì có chút bất đắc dĩ cười khổ.
Hắn ăn một bữa cơm với đám Tôn Thanh Huyền và Hoàng Văn Lãng, sau đó thì nhận được điện thoại của Hướng Đông Tinh gọi tới.
Hướng Đông Tinh nói: “Ngày mai tôi muốn mượn căn biệt thự kia của anh một chút, mở một buổi tiệc nhỏ.”
“Có thể, dù sao cũng đã đồng ý với cô rồi, cô dùng để làm gì tôi cũng không ý kiến. Nhưng sau khi dùng xong thì phải thu dọn sạch sẽ lại cho tôi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
“Đương nhiên.” Hướng Đông Tinh nói.
‘Vân ĐỈnh Thiên Cung’ của sơn trang Vân Đỉnh không thể nghi ngờ gì chính là một vũ khí sắc bén, dù sao cũng là căn biệt thự hoành tráng nhất của Trung Hải, hơn nữa còn có quan hệ với Sở Vô Đạo.
Hướng Đông Tinh mượn căn biệt thự này tổ chức một buổi party nhỏ không nghi ngờ gì sẽ khiến Vương Hổ và Từ Ngạo Tuyết sinh ra liên tưởng khác, đặc biệt là Từ Ngạo Tuyết, dù sao cô ta cũng từ miệng của Long Á Nam biết được rằng căn biệt thự này là của Sở Vô Đạo.
Đến lúc đó sẽ không tránh khỏi liên tưởng tới việc Hướng Đông Tinh có quan hệ gì đó với Sở Vô Đạo, người nọ liệu có nhúng tay can thiệp vào đấu tranh thương nghiệp giữa bọn họ hay không?
Hướng Đông Tinh muốn mời tất cả doanh nhân lớn lớn bé bé và nhóm nhân vật nổi tiếng ở Trung Hải tới dự bữa tiệc này, một khi vũ khí sắc bén mang tên ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’ này ra tay thì tất nhiên phải thu về lợi ích lớn nhất mới được!
Hiện tại tập đoàn Hướng thị chính là đang không được xem trọng.
Tập đoàn Hổ Môn có thế lực long môn làm chỗ dựa, thực lực không tầm thường; tập đoàn Từ thị lại có bối cảnh đến từ Đế Đô, lần này còn do đích thân Từ Ngạo Tuyết ‘ngự giá thân chinh’ đến.
Đối mặt với hai người này ở trong mắt của mọi người thì phần thắng của tập đoàn Hướng thị là cực kỳ nhỏ.
Buổi chiều, Tề Đẳng Nhàn bị Kiều Quốc Đào gọi tới ăn cơm chiều.
TV mở phát ra tin tức trong tỉnh Đông Hải.
“Tỉnh đông hải đưa tin mới nhất, tỉnh trưởng Dương tiên sinh tổ chức hội đàm các lãnh đạo trong tỉnh, cũng chứng thực phát triển hạng mục đặc khu thương mại.”
“Hạng mục này triển khai ở Trung Hải, tỉnh trưởng Dương chờ lãnh đạo thành phố Trung Hải quy hoạch lại khu đất thung lũng giết người phát triển thành đặc khu trung tâm thương nghiệp, ít ngày nữa sẽ tiến hành nghi thức khởi công!”
“Tỉnh trưởng Dương bày tỏ đặc khu thương nghiệp sẽ là trọng tâm trong vòng năm năm tới của tỉnh đông hải chúng ta….”
Bản thảo tin tức người chủ trì hữu lực leng keng nói vốn dĩ mọi người đều không để ý tới, nhưng dần dần biểu tình trên mặt đều đọng lại.
Kiều Quốc Đào khiếp sợ vô cùng nói: “Thật hay giả? Thung lũng giết người sẽ trở thành quy hoạch trọng điểm của tỉnh?!”
Bàng Tú Vân càng phát điên lên kinh hô: “Không phải lúc trước chúng ta có mấy trăm mẫu đất sao? Những mẫu đất đó đâu?”
“Mẹ, những mẫu đất đó đều đã bán đi….Toàn bộ đều bán hết cho tập đoàn Hướng thị rồi! Mẹ quên rồi sao?” Sắc mặt Kiều Thu Mộng có chút trắng bệch nhấp môi nói.
Tề Đẳng Nhàn lại cực kỳ chấn định tự nhiên, tin tức này hắn đã sớm biết được từ trong miệng của Hoàng Văn Lãng rồi.
Chẳng qua đến hiện tại mới công khai tin tức này mà thô, hiển nhiên là miếng đất đó đã phân phối xong lợi ích trần ai lạc định rồi.
Kiều Thu Mộng nói xong lời này thì quay đầu phức tạp nhìn Tề Đẳng Nhàn, khó chịu nói không nên lời….
Lúc trước Tề Đẳng Nhàn cường điệu không chỉ một lần rằng miếng đất thung lũng giết người kia sẽ là trọng khu trong tương lai, nhưng mà không một ai để lời nói của hắn ở trong lòng.
Hiện giờ tin tức đưa tin nhưng mà đã thuộc về người khác.
“Tề Đẳng Nhàn, con rể tốt, cậu có thể tới tìm Hướng tổng mang đất về được không? Chúng ta thu hồi gấp đôi cũng được!” Bàng Tú Vân cười ha hả với Tề Đẳng Nhàn. hy vọng hắn có thể giúp đỡ.
“Dì Bàng….Chuyện này không dễ làm đâu! Dì cảm thấy Hướng tổng sẽ thả về sao?” Tề Đẳng Nhàn cười khổ nói.
Sắc mặt Bàng Tú Vân biến đổi, cả giận nói: “Cậu là cái đồ phế vật, ngay cả việc nhỏ như này cũng không làm được sao? Tôi thấy chính là do cậu hợp tác với Hướng Đông Tinh lừa tiền của Kiều gia chúng ta thì có!”
Sắc mặt Kiều Quốc Đào không vui vẫy vẫy tay, nói: “Lúc trước Đẳng Nhàn đã nói qua khối đất này sẽ đáng giá nhưng mọi người đều không tin tưởng, bao gồm cả tôi với bà ở trong đó, hiện tại còn nói cái gì?”
Kiều Thu Mộng cũng thở dài: “Mẹ, khối đất này khẳng định là không thể trở về được nữa, chẳng sợ bình thường Tề Đẳng Nhàn có quan hệ tốt với Hướng tổng như nào đi chăng nữa thì Hướng tổng cũng sẽ không gật đầu đâu.”
“Vậy nghĩ cách đạt thành hợp tác với tập đoàn Hướng thị, bắt được một tấm vé vào cửa phân chia khối đất này, đây chính là cơ hội tốt, trăm triệu không thể bỏ lỡ!” Bàng Tú Vân gấp đến mức vò đầu bứt tai.
Trong lòng bà ta hối hận không thôi, nếu biết trước vậy thì đã nghe theo Tề Đẳng Nhàn rồi, tuỳ tiện giữ lại trong tay mấy chục mẫu cũng được, hiện tại cũng có thể phất lên rất nhanh đó!
Tròng mắt Bàng Tú Vân chuyển động nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng rồi, không phải lúc trước cậu thu mua đất trong tay nhóm thân thích sao? Tổng cộng cũng phải hai trăm mẫu đi?”
“Đúng rồi, cũng đều cho Hướng tổng toàn bộ rồi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
“Cậu….Cậu cậu cậu….Cậu là cái đồ phế vật không có tiền đồ! Cậu biết rõ miếng đất kia sẽ rất đáng giá, vậy mà còn chắp tay nhường cho người ngoài?” Bàng Tú Vân tức đến mức muốn hộc máu.
Kiều Quốc Đào lại hung hăng vỗ xuống bàn một cái, lạnh lùng nói: “Tú Vân, miếng đất kia là của Đẳng Nhàn, nó muốn xử lý thế nào là việc của nó, bà không cần phải xen vào!”
“Đắc chi ngã hạnh, thất chi ngã mệnh*.”
Đắc chi ngã hạnh, thất chi ngã mệnh: nó được hiểu nôm na với câu ‘May thì được, không thì là số phận’.
“Nếu chúng ta đã không có mệnh phát tài này thì cũng chỉ có thể nhận!”
Tề Đẳng Nhàn cười cười, hắn cảm thấy loại tâm tính này của Kiều Quốc Đào rất tốt.
Kiều Thu Mộng một câu cũng không nói, lúc này cô ta lại có cảm giác áy náy không chỗ dung thân ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn!
Chương 135 Lão tổng thần bí
Kiều gia vuột mất một cơ hội phất nhanh khiến Tề Đẳng Nhàn cũng có chút bất đắc dĩ, dù sao những lời nên nói cũng đã nói, bọn họ không nghe thì có biện pháp nào đâu?
Nhưng Tề Đẳng Nhàn vẫn gọi một cuộc điện thoại tới Tianlai Capital để quản lý cao cấp trong công ty nhìn thử xem có hạng mục nào thích hợp để phân cho tập đoàn Kiều thị hoặc là vài mẫu đất nhỏ hay không.
Thật ra trong tay hắn còn một trăm mẫu đất nhưng đã đồng ý để cho Lý Vân Uyển tới xử lý rồi nên đương nhiên không thể đổi ý thu về được.
Kết quả nghe thấy quản lý nói Hướng Đông Tinh đã sắp xếp xong rồi.
Cái này khiến cho Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Hướng Đông Tinh là một người có EQ cao.
Cũng bởi vì tin tức này mà Tianlai Capital bỗng nhiên thành danh sau một đêm.
Công ty vốn không có người chú ý tới sau khi có tin tức nháy mắt biến thành bánh trái thơm ngon, người tới muốn nhận lời hoà đàm hợp tác nhiều như cá diếc qua sông.
“Oa, ngài Tề, anh cũng ghê gớm quá rồi, có thấy tin tức hôm nay không? Thung lũng giết người thật sự trở thành con đường hoàng kim rồi!” Lý Vân Uyển gọi điện cho Tề Đẳng Nhàn, vui mừng tới mức không sao tả được.
Tuy rằng lúc trước cô ta nhất mực tin tưởng nghe theo Tề Đẳng Nhàn nhưng trước khi sự việc chưa được chính phủ chứng thực làm rõ thì hết thảy vẫn chỉ là vẽ một cái bánh lớn để đấy, nhưng hiện tại đã được chứng thực xong xuôi rồi.
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tôi nhìn thấy rồi, cô cứ an tâm làm tốt quy hoạch của mình là được.”
Lý Vân Uyển im lặng một lát, sau đó cẩn thận hỏi: “Tình huống của Mộng Mộng bên đó hẳn là rất phức tạp đúng không? Dù sao thì bọn họ đều bán hết đất trong tay ra ngoài rồi.”
Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười khổ nói: “Trong công ty sẽ điều đất ra hợp tác với tập đoàn Kiều thị, tận lực để cho bọn họ kiếm thêm ít tiền.”
Tề Đẳng Nhàn tay có Tianlai Capital, hiện tại giá trị của bản thân đã là thổ hào mấy tỷ, hơn nữa dựa vào điều hành miếng đất này, giá trị của công ty cũng sẽ tiến thêm một bước mở rộng.
Trên TV bỗng nhiên lại nổi lên tin tức thứ nhất.
Nội dung tin tức là về Tianlai Capital, nói trong tay Tianlai Capital cầm năm trăm mẫu đất sẽ trở thành xí nghiệp trọng điểm trong tương lai được tỉnh nâng đỡ.
Hơn nữa lão tổng của Tianlai Capital còn là một người đàn ông trẻ tuổi.
Nội dung tin tức này đưa ra ánh sáng hư hư thật thật. thậm chí còn hơi thổi phồng lão bản của Tianlai Capital khiến cho Tề Đẳng Nhàn xem đến mức lắc đầu, biết đây có lẽ là thủ đoạn của Hướng Đông Tinh.
Hiển nhiên là Hướng Đông Tinh muốn mượn đài truyền hình tỉnh tới lăng xê cho Tianlai Capital, thậm chí còn đóng gói ra cả một lão tổng trẻ tuổi thần bí.
“Ha ha ha, lão tổng thần bí, anh được lắm….tôi biết tên của anh rồi, anh có muốn suy xét cho tôi chút phí bịt miệng hay không?” Lý Vân Uyển cũng đang xem tin tức thì cười lên ha hả.
“Biến đi, không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây. Ngày mai Hướng Đông Tinh tổ chức party ở biệt thự của tôi, cô nhận được giấy mời rồi chứ?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.
“Có có có, nhận được rồi, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tới tham gia!” Lý Vân Uyển cười nói: “Nhưng tôi muốn tối nay qua đó một chuyến! Nhìn tin tức tôi rất vui, muốn chuẩn bị khen thưởng anh một chút.”
“Khen thưởng?” Tề Đẳng Nhàn khó hiểu.
Lý Vân Uyển cười nói: “Mặc bộ đồ ngày hôm qua thêm một đôi tất chân tới bồi anh uống rượu được không?”
Tề Đẳng Nhàn lập tức nói: “Tất chân với uống rượu thì có liên quan gì không?!”
Lý Vân Uyển cười càng thêm đắc ý: “Hôm qua lúc anh uống quá nhiều đã vuốt qua đùi tôi rồi nói nếu có thêm đôi tất chân nữa thì càng thêm xinh đẹp. Sao nào, hôm nay quên hết rồi sao?”
“Tôi tuyệt đối chưa từng nói như vậy!”
Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, sau đó phanh một tiếng cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại rồi hắn còn khó tránh khỏi có chút mặt đỏ tai hồng, đối mặt với yêu tinh như Lý Vân Uyển này thì chút đạo hạnh này của hắn khó tránh khỏi có chút chẳng đủ xem.
Lý Vân Uyển đắc ý dào dạt, trong lòng lại nghĩ: “Lão tổng thần bí? Dù sao lão nương sớm muộn gì cũng bắt được anh!”
Tề Đẳng Nhàn thấy thời gian cũng không còn sớm thì tạm biệt rời khỏi Kiều gia.
Sáng sớm hôm sau, Hướng Đông Tinh dẫn theo một đám người tới biệt thự, sau đó cô ta chỉ huy những người này bày trí lại biệt thự.
Bể bơi lớn ở đẳng sau lại một lần nữa được rửa sạch, sau đó xả đầy nước sạch, trên mặt cỏ cũng bày bàn dài, nhóm đầu bếp bắt đầu chế biến đồ ăn tinh mỹ.
“Chuyện anh là chủ nhân của căn biệt thự này không cần phải lộ ra đâu.” Hướng Đông Tinh nói với Tề Đẳng Nhàn.
“Ồ.” Tề Đẳng Nhàn gật đầu, biết cô ta lại chuẩn bị lăng xê cái gì đó.
Chờ đến chiều thì các khách mời của Hướng Đông Tinh bắt đầu lục đục tiến vào, các doanh nhân lớn lớn bé bé của thành phố Trung Hải, còn có một số nhân vật nổi tiếng có thể tới thì đều tới.
Kiều Thu Mộng và Lý Vân Uyển cùng nhau tới, Tề Đẳng Nhàn thấy hai người thì đi lên đón.
“Sao có cảm giác Vân Uyển cậu có chút ngựa quen đường cũ với nơi này thế?” Kiều Thu Mộng liếc mắt nhìn Lý Vân Uyển một cái, hỏi.
“Tớ đã tới rất nhiều lần, còn từng qua đêm ở trong đó.” Lý Vân Uyển như cười như không trả lời.
“Cậu cứ nói khoác đi….” Kiều Thu Mộng tức giận trợn mắt, vừa lúc thấy Tề Đẳng Nhàn nghênh diện đi tới thì sắc mặt lạnh lùng.
Lý Vân Uyển lại vẫn lúm đồng tiền như hoa khua tay nhỏ chào hỏi: “Hello, ngài Tề, nhớ tôi không?”
Cũng chỉ có yêu nghiệt Lý Vân Uyển này mới dám làm trò ở trước mặt Kiều Thu Mộng như vậy, quang minh chính đại đùa giỡn Tề Đẳng Nhàn.
“Căn biệt thự này là của Hướng tổng sao?” Kiều Thu Mộng liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái hỏi, ngậm miệng không đề cập tới việc hắn từng lấy căn biệt thự này tới ra vẻ.
“Không phải, cô ta mượn.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu trả lời đúng sự thật.
Kiều Thu Mộng đánh giá đống bày trí cực kỳ cổ xưa rồi tới căn biệt thự xa hoa cực điểm này thì âm thầm thở dài, thật không biết bản thân phấn đấu bao lâu nữa mới có thể mua được một căn biệt thự như này đây!
Kiều Thu Mộng nhìn Tề Đẳng Nhàn nói: “Về sau anh sẽ không tiếp tục nói căn biệt thự này là của anh nữa đúng không?”
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn động động: “Không nói.”
Lúc này Kiều Thu Mộng mới vừa lòng gật đầu, chỉ sợ Tề Đẳng Nhàn vịt chết không sợ nước sôi cường ngạnh nói căn biệt thự này là của hắn, đến lúc đó khó tránh khỏi lại rước lấy chê cười của người khác.
Lý Vân Uyển thấy ở trong mắt nhưng trong lòng lại có chút buồn cười, đây rõ ràng chính là nhà của Tề Đẳng Nhàn nha!
Party bắt đầu tổ chức, người thú vị vây quanh nhau một vòng khoác lác phẩm rượu, các mỹ nữ thay đồ bơi gợi cảm bơi lội ở bể bơi, soái ca có tâm thông đồng cũng thay quần bơi đi xuống….
Kiều Thu Mộng và Lý Vân Uyển cũng thay đồ bơi, dáng người kia đưa tới vô số ánh mắt.
Từ Ngạo Tuyết và Vương Hổ cũng chọn ngay lúc này cùng tới, hai người xuất hiện dẫn tới mọi người châu đầu ghé tai thảo luận. không nghĩ tới Hướng Đông Tinh sẽ mời hai đối thủ một mất một còn này tới!
“Đây chính là đang ra oai phủ đầu với chúng ta!” Vương Hổ bước chân vào căn biệt thự kỳ danh ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’, hơi nhướng mắt cười lạnh nói.
“Xem ra để nuốt trôi tập đoàn Hướng thị này cũng rất khó khăn đấy!” Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói.
Cô ta rất rõ ràng, người ở trong ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’ chính là Sở Vô Đạo mà Ngọc Tiểu Long muốn gặp nhưng không thể! ‘Vĩnh Dạ Quân vương’ đại danh đỉnh đỉnh!
Mà Hướng Đông Tinh có thể mượn căn biệt thự ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’ này có thể chứng minh theo khía cạnh khác là cô ta có quan hệ không giống bình thường với Sở Vô Đạo.
Nếu có Sở Vô Đạo trợ giúp cho Hướng Đông Tinh thì kế hoạch thâu tóm tập đoàn Hướng thị kia sẽ trở nên gian nan không ít….
Vương Hổ hừ lạnh một tiếng nói: “Vĩnh Dạ Quân vương cái gì cơ? Tôi ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua! Chắc cũng chỉ là vô danh tiểu tốt mà thôi đi?”
“Hướng Đông Tinh quang minh chính đại thương chiến với chúng ta còn tốt, nếu muốn nhờ cái gì mà Vĩnh Dạ Quân vương kai của thế giới ngầm tương trợ.”
“Vậy long môn chúng tôi cũng không phải là ăn chay không!”
Hướng Đông Tinh lại đúng lúc này bước lên sân khấu, mặc một thân váy liền áo thuần trắng, để mặt mộc, tựa như thanh thuỷ xuất phù dung.
Hôm nay cô ta không hề lạnh băng như vậy mà có vẻ tương đối ôn hoà, có thể bắt chuyện hai câu với các khách mời khiến khách mời có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Sau khi thấy Từ Ngạo Tuyết và Vương Hổ thì cô ta chủ động đi tới, cười giao lưu với hai người.
Hướng Đông Tinh còn nói: “Chủ nhân của căn biệt thự này thật ra chính là lão tổng thần bí của Tianlai Capital.”
Mọi người nghe thấy lời này thì đều lắp bắp kinh hãi.
Thần sắc của Từ Ngạo Tuyết càng ngưng trọng thêm, cô ta và Vương Hổ tất nhiên cũng biết chuyện Tianlai Capital do Hướng Đông Tinh lập ra, hơn nữa đẩy Tề Đẳng Nhàn là một tấm gỗ ra bên ngoài chiếu cáo.
“Sở Vô Đạo vậy mà là lão bản chân chính phía sau của Tianlai Capital?”