-
Chương 1101-1105
Chương 1101 Chứng kiến truyền kỳ kết thúc
Cảm giác này của Dương Quan Quan cũng không sai.
Lôi Thiên Tứ thật sự cô độc, những năm gần đây, ông ta rất hiếm khi nhìn thấy một người tương tự ông ta.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn xuất hiện làm cho ông ta cảm thấy vui mừng, cho nên, ông ta mới có thể tin tưởng hắn như thế, phó thác toàn bộ Tàu thuyền Lôi Thị lại cho hắn.
Sau khi Lôi Tuyết Kiều nghe được những lời Tề Đẳng Nhàn nói, khóc hu hu, nói: “Đều tại anh, nhất định đòi uống rượu cùng ông nội, đều tại anh hại ông ấy!”
Tề Đẳng Nhàn lười nói thêm bất kỳ điều gì với người phụ nữ ngu ngốc này.
Lôi Chấn Kỳ lại nói: “Chuyện này không trách được hắn, là ông nội của con biết bản thân không sống được qua hôm nay, cho nên mới lựa chọn cách thức như vậy rời đi. Chuyện này cũng rất phù hợp với tính cách của ông!”
Lôi Chấn Lân chậm rãi nói: “Sống phải làm người hào kiệt, chết cũng làm ma anh hùng. Đến nay vẫn nhớ Hạng Vũ, không chịu qua Giang Đông*!”
*Bài thơ: Hạ nhật tuyệt cú - Lý Thanh Chiếu.
Mấy người đều đứng dậy từ trên bàn cơm, bái một bái thật sâu với di thể của Lôi Thiên Tứ.
Vẻ mặt Lôi tổng quản bình tĩnh, nói: “Lão gia đi rồi, về sau nhà họ Lôi phải dựa vào hai vị thiếu gia, chuyện tôi có thể làm cũng không nhiều lắm.”
Lôi Chấn Kỳ gật gật đầu, nói: “Chuẩn bị một chút, sau đó phát tang.”
Tề Đẳng Nhàn hơi chắp tay với hai người, nói: “Vậy tôi không quấy rầy mọi người nữa, đợi chút gọi điện thoại đến Nhà thờ lớn Hương Sơn đi, bảo Mục sư sắp xếp lễ truy điệu.”
Đại nhân vật lớn tuổi ở Hương Sơn có hơn phân nửa đều là tín đồ của Thánh Giáo, lúc ấy, sức ảnh hưởng của người phương Tây với thành phố này vẫn còn vô cùng lớn.
Sắp xếp lễ truy điệu ở trong nhà thờ rất hợp lý, đến lúc đó nhà họ Lôi tung ra tin ủy thác quyền quản lý Tàu thuyền Lôi Thị dưới danh nghĩa Thánh Giáo cũng không quá đột ngột.
“Quan Quan, chúng ta đi trước thôi.” Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay với Dương Quan Quan, sau đó nhàn nhạt nói.
“Ừm!” Dương Quan Quan gật gật đầu, hơi chắp tay cúi đầu với di thể của Lôi Thiên Tứ, sau đó xoay người theo sau Tề Đẳng Nhàn rời khỏi nhà họ Lôi.
Hai người Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân hình như đã sớm đoán trước được ngày này, lấy từ trong phòng ra bộ âu phục Lôi Thiên Tứ mặc thời còn trẻ, còn có cả ảnh đen trắng đã sớm chụp xong, bảo Lôi tổng quản và người làm trong nhà hỗ trợ chuẩn bị, đồng thời, bảo Lôi Tuyết Kiều tuyên bố tin tức này ra ngoài, thông báo cho các vị bạn bè thân thích của nhà họ Lôi.
“Ôi, ngày này cuối cùng cũng phải tới, cả đời này của bố quá vất vả!” Lôi Chấn Lân thở dài, thấm thía nói.
“Về sau chúng ta phải gấp bội nỗ lực, nhanh chóng trở thành người giống như bố.” Lôi Chấn Kỳ cười cười, vỗ vỗ bả vai em trai.
Hai người cũng không có quá nhiều cảm xúc bi thương, bởi vì bọn họ đã sớm đoán trước được sẽ có ngày này, đồng thời, Lôi Thiên Tứ dùng phương thức dũng cảm như thế để cưỡi hạc quy tiên, là điều đáng để vui mừng.
Nhân sinh khó gặp được một tri kỷ, trước khi sinh mệnh của ông ấy đi đến hồi kết, nâng chén uống ba trăm ly, say chết trước mặt tri kỷ hảo hữu, như vậy ở nơi chín suối cũng sẽ mỉm cười.
Trên đường, Dương Quan Quan đi theo sau Tề Đẳng Nhàn, nói: “Không ngờ lại có một ngày bản thân có thể chứng kiến một đoạn lịch sử, nhìn một nhân vật không tầm thường như vậy vĩnh biệt cõi đời.”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Sinh lão bệnh tử, là lẽ bình thường. Cho dù võ công luyện có cao hơn nữa, cũng chạy không thoát được một bước này, luyện võ, không phải luyện trường sinh, mà là một loại cảnh giới về tâm linh.”
“Năm xưa Võ thần Tôn Lộc Đường cảm giác được thời khắc tuổi thọ sắp hết, từng nói về việc này với con gái.”
“Con gái ông ấy cảm giác không bình thường, liền mời bác sĩ Germanic tới kiểm tra cho ông ấy, nhưng bác sĩ lại nói cơ thể ông ấy rất tốt, không có vấn đề gì.”
“Sau đó hai ngày, Tôn lão liền cưỡi hạc quy tiên.”
“Khi ông ấy đối mặt với cái chết, cũng là thái độ thong dong. Đó là bậc chân nhân đã minh tâm kiến tính, tìm hiểu huyền cơ sinh tử!”
Dương Quan Quan như suy tư điều gì, sở dĩ cô ta luyện võ là bởi vì báo thù, sau khi báo thù thành công còn nỗ lực như vậy, là bởi vì muốn trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Nhưng mà, sau khi nghe xong những lời này của Tề Đẳng Nhàn, cô ta cảm giác được, trong võ công cũng có triết học rất sâu sắc.
Nếu có thể lĩnh ngộ được những điều này, với sau này sẽ có được trợ giúp.
Tin tức Lôi Thiên Tứ về cõi tiên trong nháy mắt làm kinh động toàn bộ Hương Sơn, thậm chí cả đất nước.
Một số người sau khi biết được việc này, không khỏi cảm thấy hối hận, nếu biết sớm thì đã kiềm chế một chút, chờ qua hôm nay mới bắt đầu.
Cứ như vậy, Tề Đẳng Nhàn cũng không có cách nào để mượn uy danh của Lôi Thiên Tứ, gây sóng gió trong Bệnh viện Thánh Hòa.
Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại cho Nhà thờ lớn Hương Sơn, bảo mục sư bố trí một phen, đến lúc đó làm lễ truy điệu cho Lôi Thiên Tứ ở chỗ này.
“Nếu có thể quen biết Lôi lão sớm hơn mấy năm thì tốt rồi, nói không chừng có thể uống nhiều hơn hai bình rượu.” Sau khi Tề Đẳng Nhàn nói chuyện điện thoại xong, cười nói với Dương Quan Quan.
“Lôi lão thật sự là một nhân vật truyền kỳ cả thế hệ, những kẻ muốn nhân cơ hội này bộc lộ dã tâm nhằm vào nhà họ Lôi thật là đáng giận!” Dương Quan Quan lạnh mặt cắn răng nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Bọn họ sẽ không có được những điều họ muộn, lại còn sẽ mặt xám mày tro cút về nhà mình, cô cứ yên tâm đi.”
Không bao lâu sau hai người đã đến nhà Hứa Trường Ca.
“Cậu giấu rất sâu đấy, làm cho tôi vẫn luôn chẳng hay biết gì cả!” Hứa Trường Ca thấy Tề Đẳng Nhàn, cười ha ha, duỗi tay chỉ vào hắn nói.
“Đó là do bất đắc dĩ, dù sao, một khi thân phận lúc ấy của tôi bị lộ ra thì sẽ vô cùng nguy hiểm.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười, nói với Hứa Trường Ca.
Hứa Ức Như chạy ra, nhìn Tề Đẳng Nhàn từ trên xuống dưới, sau đó khó chịu nói: “Trả bé mập của em lại đi!”
Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười.
Hứa Ức Như cười ha ha, nói: “Đùa với anh một chút mà thôi, hoan nghênh đến nhà của em!”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu hất hất cằm với Dương Quan Quan, thái độ ngạo kiều, ý là —— Cô nhìn đi, tôi đã nói tôi không có quan hệ gì với cô ấy.
Dương Quan Quan lại khịt mũi coi thường, lười phản ứng lại người này.
“Chú Hứa, cháu muốn để chú đảm nhiệm đà chủ Long Môn ở Hương Sơn, ý của chú thế nào?” Tề Đẳng Nhàn bưng chén trà, nhàn nhạt nói với Hứa Trường Ca.
“Rầm!”
Chén trà trên tay Hứa Trường Ca bỗng nhiên rơi xuống mặt đất, sợ tới mức giật mình một cái, còn tưởng rằng lỗ tai của mình có vấn đề.
Ông cười khổ nói: “Tề tiên sinh, cháu đừng nói đùa chú như vậy, tuổi lớn rồi, không chịu nổi đâu!”
Triệu Tân Lan ngồi cách xa đó dựng lỗ tai lên nghe, thấy Hứa Trường Ca có thái độ này, vừa tức vừa bực, xông lên cả giận nói: “Nếu Tề tiên sinh đã nói như vậy rồi thì ông cứ đồng ý đi, không biết điều như vậy?!”
Sau khi nói xong lời này, Triệu Tân Lan vội vàng rót thêm trà cho Tề Đẳng Nhàn, cười nói: “Tề tiên sinh, uống trà nhiều một chút, giúp giải khát.”
Hứa Ức Như nhìn thái độ lúc này của mẹ mình đối với Tề Đẳng Nhàn, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào trán của mình, muốn tìm một cái khe đất để chui vào.
Lúc trước, khi Tề Đẳng Nhàn ngụy trang thành Lý Bán Nhàn đến nhà họ Hứa tạm lánh danh tiếng, thái độ của Triệu Tân Lan đối với hắn, dùng một từ ác liệt vẫn không thể hình dung cho hết!
Nhưng hiện tại thì sao, dáng vẻ siểm nịnh này, nhìn mà đầu ngón chân cô đã có thể đào ra ba phòng một sảnh trên mặt đất.
Hứa Trường Ca cũng bất mãn trừng mắt nhìn Triệu Tân Lan một cái!
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Chú Hứa, chú không nghe lầm đâu, thật ra, cháu sớm đã có suy nghĩ này rồi.”
Chương 1102 Công hiệu của nước thánh
Lời của Tề Đẳng Nhàn làm cho Hứa Trường Ca lâm vào trầm tư.
“Vì sao lại là chú? Hơn nữa, chú cũng không phải hội viên Long Môn, làm đà chủ Long Môn ở Hương Sơn cũng không phải một việc dễ dàng.” Hứa Trường Ca thở dài, nói.
“Quan trọng là nhân phẩm thôi! Việc chú không phải hội viên không quan trọng, đến lúc đó cháu bảo người ở tổng hội nói một câu là được.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
Hứa Trường Ca lắc đầu nói: “Trần Bá Hạ quản lý Long Môn Hương Sơn nhiều năm, tuy rằng cháu đánh chết con ông ta Trần Hùng Phi, nhưng muốn lay động địa vị của ông ta cũng không phải một việc dễ dàng.”
“Huống chi, Trần Bá Hạ và nhà họ Hà có quan hệ vô cùng chặt chẽ.”
“Nhà họ Hà là đại kim chủ Trần Bá Hạ, muốn lật đổ Trần Bá Hạ, nhà họ Hà sẽ không đồng ý.”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong, cười ha ha cười, nói: “Nhà họ Hà không đáng để lo lắng, chỉ cần vài phút là có thể làm cho bọn họ suy sụp, qua mấy ngày nữa là có thể thu lưới rồi!”
Hứa Trường Ca lập tức ngẩn ra, có hơi không dám tin vào lời Tề Đẳng Nhàn, rốt cuộc thì, nhà họ Hà có tiền như vậy, mối làm ăn ở Hương Sơn rất lớn, sao có thể nói lật đổ là lật đổ được.
Hơn nữa, nhà họ Hà gần đây còn buôn bán với người Mỹ, mối làm ăn này hình như còn càng lúc càng lớn.
Vì phát triển xí nghiệp nhà mình, một thời gian trước nhà họ Hà còn tiến hành một đợt góp vốn kếch xù…
Hứa Trường Ca không biết, nhà họ Hà kia hoàn toàn rơi vào bẫy, một đợt góp vốn càng sẽ trở thành bùa đòi mạng bọn họ.
“Bây giờ chú không cần suy nghĩ nhiều vấn đề như vậy, cháu chỉ muốn hỏi chú, chú có đồng ý làm chuyện này hay không?” Tề Đẳng Nhàn như suy tư điều gì, hỏi.
“Nếu có thể, đương nhiên chú đồng ý.” Hứa Trường Ca nghe xong, lập tức nở nụ cười, sau đó lắc lắc đầu.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Vậy thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó sau khi thu phục Trần Bá Hạ, chú lên làm chức đà chủ này đi!”
Sau khi hàn huyên cùng Hứa Trường Ca một hồi, Tề Đẳng Nhàn đứng dậy cáo từ.
“Này, ngày mai có thể cùng nhau ăn một bữa cơm được không?” Vào thời điểm hắn chuẩn bị đi, Hứa Ức Như gọi hắn lại, hỏi.
“Hứa tiểu thư, gần đây tôi tương đối bận rộn, không rảnh đâu! Chờ khi nào rảnh, tôi hẹn em được không.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.
Hứa Ức Như lại cảm thấy trong lòng có chút mất mát, thời điểm mới quen biết, cho rằng hắn thật sự chẳng qua chỉ là một thương nhân nhỏ đến từ Nam Dương mà thôi.
Không ngờ lại là một vị đạo lão có địa vị lớn như vậy, một tồn tại ngay cả bố của mình cũng phải ngước nhìn!
Sự chênh lệch như trời với đất làm cho cô cảm thấy thật hụt hẫng.
Sau khi Dương Quan Quan đi ra khỏi cửa lớn nhà họ Hứa, lúc này mới cười nói với Tề Đẳng Nhàn: “Xem ra tiểu thư nhà họ Hứa nhớ mãi không quên anh đấy, anh không chờ mong xảy ra câu chuyện gì đó giữa hai người sao?”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi liếc mắt xem thường, nói: “Ngực cô ấy còn không lớn bằng cô, không chờ mong!”
Dương Quan Quan nghe được lời này, nhất thời dở khóc dở cười, giơ nắm tay lên muốn cho hắn hai đấm, nhưng dù sao công phu cũng hơi kém một chút, ngược lại còn bị “Hắc Hổ Móc Tim” hầu hạ hai lần.
Sau khi trở lại biệt thự Dương Quan Quan mua, Tề Đẳng Nhàn liền vào trong thư phòng gọi điện thoại, gọi khắp nơi tìm hiểu một chút tình hình.
Tin tức Lôi Thiên Tứ qua đời gây ra chấn động rất lớn, Tàu thuyền Lôi Thị đã không có ông ta tọa trấn, càng trở nên không ổn định, hắn phải bảo Giáo Hoàng nhanh chóng từ Triều Tiên đi vào Hương Sơn mới được.
Sau khi gọi xong, Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở trên sô pha, cảm thấy cơ bắp cả người bắt đầu xuất hiện đau nhức.
Đây là kết quả của việc hôm nay chiến đấu quá kịch liệt, dù sao thì chiến đấu với Hồng Thần Sách và năm đại cao thủ khác cũng không phải là một việc dễ dàng.
Cho dù chỉ xảy ra một chút sai sót cũng có khả năng chết ngay tại chỗ.
Nhưng cũng may, người cười đến cuối cùng vẫn là hắn như cũ.
Hắn lại gọi điện thoại cho Tôn Dĩnh Thục, nói hôm nay hắn không quay về, hơn nữa nói một chút tình hình ở nhà họ Lôi cho cô ta.
Tôn Dĩnh Thục nghe xong cũng không khỏi biến đổi sắc mặt, nói: “Lôi Thiên Tứ vừa đi, nhà họ Lôi sẽ càng thêm bấp bênh, những kẻ đầy dã tâm đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Cô bớt buồn đi, bọn họ không có cơ hội đâu. Tàu thuyền Lôi Thị, không thể rơi vào trong tay người ngoài, cuối cùng vẫn do nhà họ Lôi khống chế!”
Tôn Dĩnh Thục cũng nghe được trong giọng điệu của hắn cảm giác mệt mỏi, bảo hắn cứ nghe ngóng tin tức tiếp đi, rồi cúp điện thoại.
Mới vừa cúp điện thoại, Dương Quan Quan liền cầm một ly nước ấm đẩy cửa đi vào.
Việc này làm cho Tề Đẳng Nhàn thầm may mắn vận may của bản thân thật tốt, giữa hắn và Tôn Dĩnh Thục từ trước đã mập mờ, lúc này nếu để cho thư ký Dương bắt gặp bọn họ đang trò chuyện, chậc, phỏng chừng lại phải lãng phí một hồi nước miếng.
“Mối quan hệ giữa mình và Tôn phu nhân là trong sạch…”
“Quan hệ nam nữ trong sạch, hoàn toàn là để nhau thèm muốn cơ thể của đối phương, tuyệt đối không có nhân tố hỗn loạn nào khác!”
Tề Đẳng Nhàn âm thầm nghĩ trong lòng, vì thế, cảm giác tội lỗi của trai đểu nháy mắt biến mất hầu như không còn.
Dương Quan Quan nói: “Tôi thấy anh hình như rất mệt, uống ly nước ấm rồi nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi!”
Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ trong lòng, nước ấm thật sự đúng là vạn năng, nhưng mà, nếu đàn ông cầm nước ấm cho phụ nữ uống, vậy thì hơn phân nửa sẽ bị hung hăng chửi một trận trực nam chết tiệt gì đó! A… Thế giới này, đúng là tiêu chuẩn kép.
“Nếu có tin tức gì, lập tức đánh thức tôi dậy, hôm nay tôi sẽ nghỉ ngơi trong thư phòng.” Tề Đẳng Nhàn khoanh chân ngồi xuống tấm thảm, tay vuốt vuốt chữ “Lâm”, những suy nghĩ tràn ngập trong đầu nháy mắt yên lặng, khí huyết cũng trở nên chậm rãi theo.
Hắn dùng phương thức đả tọa minh tưởng này, so với ngủ thì có thể khôi phục thể lực nhanh hơn.
Đây cũng là lý do vì sao hòa thượng đạo sĩ thời cổ đại vừa đả tọa là có thể mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, hành động này không tiêu hao thể lực, lại còn có thể khôi phục tinh thần.
Cao thủ cấp bậc này như Tề Đẳng Nhàn thậm chí có thể khóa dinh dưỡng trong cơ thể, làm bản thân lâm vào một loại trạng thái yên lặng tới cực điểm, nửa tháng hay thậm chí là một tháng không ăn không uống cũng sẽ không chết.
Dương Quan Quan gật gật đầu, sau đó yên lặng đóng cửa lại đi ra ngoài, cô ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn cũng vất vả rồi.
Nhưng mà, nếu để cho cô ta biết Tề Đẳng Nhàn mấy hôm nay “Một diệp bảy thứ” thì không biết sẽ có cảm xúc gì.
Ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn mở hai mắt, đầu tiên là dùng Hổ Báo Lôi m tẩy gân phạt tủy, cảm giác cơ bắp tê mỏi lập tức biến mất hơn phân nửa, tinh thần cũng khôi phục không tồi.
“Nước thánh quả nhiên lợi hại, nếu bình thường tốn thể lực như vậy, không mất cả ngày nghỉ ngơi, thậm chí hai ngày, thì sẽ không khôi phục lại được.” Hắn chép chép miệng, cảm giác được tinh thần của mình cũng rất tỉnh táo, biết công hiệu của nước thánh tạm thời chưa hoàn toàn biến mất.
Sau khi uống một ống nước thánh, có công hiệu trong khoảng hai mươi tư giờ, trong khoảng thời gian này, tai tinh mắt sáng, cảm giác có sức mạnh, tốc độ khôi phục thể lực nhanh, độ sinh động của tế bào cũng vô cùng cao.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi thư phòng, vừa đi ra ngoài sân liền nhìn thấy Dương Quan Quan cầm trong tay cầm một cây hoa lê thương lớn dài khoảng ba mét đang luyện tập.
“Nhiều nhất sau hai năm nữa, ám kình của cô ta có thể luyện đến xuyên suốt toàn thân, hoàn thành hóa kình! Thiên phú đúng là thứ làm cho người khác phải hâm mộ mà.” Tề Đẳng Nhàn ở một bên nhìn.
Đầu thương dưới động tác của dưới Dương Quan Quan lảo đảo lắc lư, nhưng ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn lại dừng ở sự vật khác cũng đang lắc lư.
Ha, sáng sớm đã được xem cảnh này, cảnh đẹp ý vui, ngay cả bữa sáng cũng không cần ăn!
Chương 1103 Phá đám
Khi võ công từ quyền cước luyện đến binh khí, sẽ có một sự tăng nhanh về chất, đây là điều không thể nghi ngờ.
Bởi vì rất nhiều quyền pháp, đều từ binh khí thoát thai mà ra.
Ví dụ như Hình Ý Quyền đại danh đỉnh đỉnh, coi Nhạc Phi như tổ sư, thoát thương thành quyền, xét đến cùng, đó là biến đổi từ thương pháp giết địch trên chiến trường mà thành.
Còn có các loại Thái Tổ Trường Quyền, Bát Cực Quyền, Bát Quái Chưởng, Thái Cực Quyền cũng đều từ thương pháp, đao pháp giết địch trên chiến trường thay đổi mà thành, sau khi luyện quyền cước đến một trình độ nhất định sẽ phải bắt đầu luyện binh khí, khi đó mới có thể làm quyền pháp càng gần nguồn gốc hơn, đạt tới hiệu quả tiến bộ thêm một bước.
“Thế nào?” Sau khi Dương Quan Quan múa thương xong, hưng phấn quay đầu hỏi Tề Đẳng Nhàn, cô ta cảm giác được sức lực của mình đã tăng lên, năng lực khống chế trường thương cũng tiến một bước.
“Thực sự không tồi, thương rất trắng.” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được tán thưởng một câu.
“???”Dương Quan Quan không khỏi sửng sốt, thật ra nghe không hiểu lời này, thương trắng? Thương pháp có thể sử dụng từ này để hình dung sao? Cái quỷ gì vậy?
Tề Đẳng Nhàn phục hồi lại tinh thần, nói: “A! Luyện thương khá tốt, thương pháp cô luyện là một loại chỉnh kình, chờ khi cô có thể dung hợp lại tất cả chỉnh kính, ám kình xuyên suốt toàn thân, dung nhập vào cốt tủy, vậy sẽ có thể luyện ra được hóa kình. Sau khi hóa kình sẽ là cao thủ thực sự, không phải sợ súng, có thể tránh được đạn.”
Dương Quan Quan lập tức vui vẻ gật gật đầu, không nghĩ tới, võ công của mình, một ngày kia có thể tới được cảnh giới như vậy.
Ăn xong bữa sáng, Tề Đẳng Nhàn lại gặp Hoàng Sung một lát, vết thương của anh ta cũng không quá đáng ngại, tĩnh dưỡng cho tốt là có thể khôi phục lại rất nhanh.
“Cũng sắp đến thời điểm thu lưới rồi, anh liên hệ với Tập đoàn tài chính Boston một chút, nói với bọn họ ra tay đi.” Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại cho Lý Vân Uyển.
Lúc này, bên nước Mỹ đang là buổi tối.
Lý Vân Uyển đáp ứng nói: “Tôi biết rồi, sáng mai sẽ lập tức bảo Jinva liên lạc với bên Tập đoàn tài chính Boston.”
Tập đoàn tài chính Boston đặt đơn hàng đáng kể của nhà họ Hà, bảo nhà họ Hà vận chuyển ngọc thạch đến thị trường nước ngoài.
Nhà họ Hà cũng có giấc mộng mở rộng mối làm ăn ra toàn cầu, đổ lượng tài chính lớn vào Myanmar, mua rất nhiều rất nhiều nguyên thạch.
Chỉ cần Tập đoàn tài chính Boston vào thời khắc mấu chốt này tùy tiện tìm một cái cớ, hủy bỏ đơn đặt hàng, vậy thì tất cả tài chính nhà họ Hà đều sẽ bị bọc vào nguyên thạch, tạo thành hậu quả nghiệm trọng đứt gãy chuỗi tài chính.
Hơn nữa, bên Hương Sơn còn có một Trang sức Trần thị có bối cảnh và tài chính mạnh mẽ.
Mượn cơ hội này, Trang sức Trần thị sẽ liên hợp với các công ty trang sức khác cùng tấn công nhà họ Hà, thông qua cách giảm giá làm cho công ty trang sức nhà họ Hà phải tuyên bố phá sản.
Ván cờ này của Tề Đẳng Nhàn thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng trên thực tế lại liên kết chặt chẽ, dù sao thì, nếu không có Lão Đồ Tể dẫn dụ quân đội cả ngày đánh nhau ở vùng tam giác vàng, nổ tung rất nhiều mỏ nguyên thạch, thế thì giá nguyên thạch cũng không lên cao đến vậy.
Hơn nữa, tên tuổi của Tập đoàn tài chính Boston thật sự quá lớn, Tề Đẳng Nhàn lại chấp nhận hạ vốn gốc, trực tiếp ném hơn một trăm triệu đô la Mỹ cho nhà họ Hà nếm được ngon ngọt.
Bên trên nhà họ Hà còn chậm chạp không phát hiện không được đây là cái bẫy cũng rất bình thường.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lý Vân Uyển, Tề Đẳng Nhàn mặc đại hồng bào đi đến Nhà thờ lớn Hương Sơn.
Ba giờ chiều nay, lễ truy điệu Lôi Thiên Tứ tiến hành ở chỗ này, mà hắn là người chủ trì lễ truy điệu này.
Nhà thờ lớn đã được dọn dẹp qua, trong ngoài thông thoáng, vô cùng sạch sẽ, bên trong, nhân viên thánh chức cũng đều phấn chấn tinh thần, áo mũ chỉnh tề.
Tề Đẳng Nhàn là một người không ngại học hỏi kẻ dưới, dù sao thì hắn cũng chưa từng chủ trì những chuyện như này, hắn trực tiếp tìm mục sư trong Nhà thờ lớn học tập, sau đó tự mình biên soạn một hồi lý do thoái thác trong lòng .
Khoảng hai giờ chiều, di thể Lôi Thiên Tứ được chuyển đến Nhà thờ lớn Hương Sơn, sau đó, bạn bè thân thích biết được tin tức đều mặc lễ phục màu đen đến phúng viếng.
“Tâm trạng hôm nay của tôi, là bi thương, cũng là cao hứng.”
Tề Đẳng Nhàn mặc đại hồng bào, tay cầm quyền trượng Tổng giám mục, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc đứng dưới pho tượng Thánh Chủ, đứng trước di thể, nặng nề nói.
“Tại sao lòng tôi lại thấy bi thương? Bởi vì tôi và Lôi tiên sinh là anh em kết nghĩa, là tri kỷ hảo hữu. Vào ngày hôm qua, tôi mất đi một người bạn như ông ấy, cho nên, tôi cảm thấy bi thương.”
“Nhưng mà, tôi lại cảm thấy vui vẻ! Bởi vì Lôi tiên sinh rời đi một cách vô cùng phóng khoáng, linh cữu của ông ấy, cũng là dưới sự chứng kiến của tôi, trở về Thần Quốc Thánh Chủ, có được sự vĩnh sinh.”
Tề Đẳng Nhàn cầm lấy Thánh Điển trên bàn, nắm trong lòng bàn tay, nhìn thoáng qua mọi người dưới đài, chậm rãi nói.
Mọi người ngồi trên băng ghế, thống nhất mặc lễ phục màu đen, toàn bộ bầu không khí trong Nhà thờ lớn có vẻ vô cùng trang nghiêm.
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói: “Nhìn lại cả đời Lôi tiên sinh, tôi chỉ có hai chữ để hình dung —— truyền kỳ!”
“Lôi tiên sinh là một tín đồ trung thành, sự hiểu biết của ông ấy, hành động chính nghĩa của ông ấy, so với hiến tế càng có thể được lòng Thánh Chủ!”
“Cho nên, ông ấy vẫn luôn làm những chuyện chính xác, vẫn luôn trợ giúp người yếu thế, vẫn luôn duy trì một trái tim cảm thông và yêu thương.”
“Ông ấy là một cường giả thực sự, thậm chí là một người vĩ đại.”
“Tại đây, tôi vô cùng tưởng nhớ ông ấy…”
“Amen…”
Nhưng vào ngay lúc này, trong đám người có một người phụ nữ mở miệng nói: “Tề giáo chủ, thứ cho tôi mạo muội, tại sao tôi lại nhớ, Lôi tiên sinh từng nói bản thân là tín đồ Phật giáo? Từ khi nào mà ông ấy sửa lại đức tin thành Thánh Giáo?!”
Người phụ nữ này, Tề Đẳng Nhàn không quen biết.
Nhưng hắn biết rõ, đây là tới phá đám, hơn phân nửa là người do đám người thèm muốn Tàu thuyền Lôi thị sắp xếp tới.
“Vị phu nhân này, tôi rất chắc chắn mà nói với cô, Lôi tiên sinh tín ngưỡng Thánh Giáo. Bởi vì, tôi là Tổng giám mục, chính mắt chứng kiến trên người ông ấy có ánh sáng linh thiêng.”
“Con người không có khả năng cảm ứng được Thánh Chủ, thường thường là Thánh Chủ lựa chọn phàm nhân, rồi sau đó giáng thánh linh xuống, làm cho con người có được sự cứu rỗi.”
“Từ trước đến nay, Lôi tiên sinh đều là tín đồ Thánh Giáo, dùng hai chữ công nghĩa để chỉ hướng cho cuộc đời mình.”
Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt liếc mắt nhìn người phụ nữ kia một cái, bình tĩnh nói, nhưng trong ánh mắt lại có một chút sát khí.
Hắn rất kính trọng Lôi Thiên Tứ, cho nên không muốn vào thời điểm này có người đến quấy rối, nếu thực sự có ai không hiểu chuyện như vậy, có mắt như mù, vậy thì hắn cũng chỉ có thể cầm quyền trượng cho đối phương hai chữ “Avada kedavra”!
Người phụ nữ kia kinh ngạc nói: “Đúng không? Nhưng mà, Lôi tiên sinh rõ ràng từng quyên góp một số tiền cho chùa Bồ Đề ở Hương Sơn, hơn nữa còn là bạn tốt với phương trượng chủ trì của chùa bọn họ.”
Đúng vào lúc này, từ ngoài nhà thờ có một vị tăng già mặc áo cà sa đỏ đi vào.
Vị tăng già này dáng vẻ tầm hơn sáu mươi tuổi, gương mặt hiền từ, chậm rãi đi lên phía trước, nói: “A di đà phật… Bần tăng nghe nói Lôi thí chủ mất, đặc biệt tới phúng viếng!”
Sắc mặt hai người Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân không khỏi trở nên âm trầm hơn vài phần, trước đây Lôi Thiên Tứ từng vì bảo vệ gia tộc bình an, thật sự có đi chùa quyên góp một số tiền hương khói.
Nhưng mà, chuyện đó cũng không có tác dụng, cuối cùng vẫn là gặp được lão đạo sĩ và Tề Bất Ngữ ở đạo quan, lúc này mới làm cho nhà họ Lôi vững vàng trải qua mấy năm nay.
“Anh nhìn xem, phương trượng chùa Bồ Đề Tuệ Ngộ thiền sư tới rồi, ông ấy có thể làm chứng.” Người phụ nữ mỉm cười nói với Tề Đẳng Nhàn.
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn lạnh lẽo, ánh mắt bất thiện rơi vào người Tuệ Ngộ, lão hòa thượng này, một chút tâm thái của người xuất gia cũng không có, vậy mà lại giúp đỡ những tên cẩu tặc đó đến phá đám Tề Tổng giám mục hắn?!
Chương 1104 Thiên Tôn vạn tuế
Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đều dừng lại trên người Tề Đẳng Nhàn, nghiêm túc nhìn kỹ hắn, bắt đầu hoài nghi tính xác thực của những lời hắn vừa nói.
Bọn người kia, muốn đánh thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn, trước mặt công chúng nghi ngờ tính xác thực của chuyện Tổng giám mục hắn nói.
Nếu Tề Đẳng Nhàn thật sự bị chuyện này làm ảnh hưởng, như vậy, thanh danh của hắn trong Thánh Giáo sẽ bởi vậy mà xuống dốc không phanh.
Thân là một Tổng giám mục khu vực phương nam, lời nói không đáng tin cậy như vậy? Vừa rồi còn nói thấy ánh sáng linh thiêng, lát sau đã bị tôn giáo khác vả mặt tại chỗ? Còn có mặt mũi làm Tổng giám mục nữa không?
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo và Lôi thí chủ từng có duyên phận, hôm nay cũng tới phúng viếng.” Một lão đạo sĩ cũng xuất hiện ở ngoài nhà thờ, một tay thi lễ, nói.
Lão đạo sĩ này râu tóc bạc trắng, trên đạo bào nơi nơi đều là mảnh vá, nhìn qua cho người ta một cảm giác có hơi nghèo kiết hủ lậu và lôi thôi.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn chửi má nó, cân nhắc có cần đi đến bên cạnh lão đạo sĩ, nói bên tai ông ta một câu: “Cửu Đầu Xà… Không! Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn vạn tuế.” hay không.
Trong nhà thờ, mọi người đều không khỏi ngây ngẩn cả người, tất cả lại tập trung ánh mắt trên người Tề Đẳng Nhàn, muốn nhìn xem hắn xử lý như thế nào.
“Lôi thí chủ là một vị thành kính…” Sau khi Tuệ Ngộ thiền sư đi vào nhà thờ, chắp tay trước ngực, chuẩn bị gây rối.
Lão đạo sĩ lại đè bả vai Tuệ Ngộ lại, mỉm cười nói: “Lôi thí chủ là một vị tín đồ thành kính Thánh Giáo, nhưng ông ấy là một người Hoa Quốc, vẫn luôn duy trì sự tôn trọng đối với Đạo giáo của bản địa chúng tôi. Tuy rằng Phật giáo là giáo phái ngoại lai, nhưng dù sao cũng đã cắm rễ ở Hoa Quốc, cũng từng có được ân điển của ông ấy.”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi sửng sốt, ồ, lão đạo sĩ không phải tới phá đám, mà là tới hỗ trợ!
Chuyện này, không cần Tề Tổng giám mục hắn mở miệng, hai kẻ từ ngoài đến tự đánh nhau rồi?
Sau khi Tuệ Ngộ nghe được lời này của lão đạo sĩ, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Vị đạo trưởng này, Lôi thí chủ không phải là tín đồ Thánh Giáo, ông ấy tin vào ngã Phật từ…”
Lão đạo sĩ bình tĩnh nói: “Trước đây, bởi vì Lôi thí chủ mọi việc không thuận, cho nên từng đến cả chùa chiền và đạo quan quyên hương khói. Nhưng cuối cùng, ông ấy vẫn lựa chọn Thánh Giáo, bởi vì, ông ấy nghe được thánh âm của Thánh Giáo chi chủ nói với ông ấy, có được ánh sáng thiêng liêng.”
Tề Đẳng Nhàn chửi thề trong lòng, lão đạo sĩ này hiểu về Thánh Giáo như vậy sao?
Tuy rằng Thánh Giáo có “Duy Đức tin” như lời ông ta vừa nói, nhưng mà, muốn sinh ra liên hệ với Thánh Chủ, vậy thì không phải chỉ cần bản thân tin vào tín ngưỡng là đủ rồi.
Bởi vì, không phải người đi tín ngưỡng Thánh Chủ, mà là Thánh Chủ tuyển chọn tín đồ. Cho dù ông là một đại ác nhân tội ác tày trời, nếu Thánh Chủ muốn cứu vớt ông, vậy thì ông cũng có thể cảm nhận được sự vận hành của thánh linh.
Lão đạo sĩ nói lời này có nghĩa là, Lôi Thiên Tứ là tín đồ được Thánh Chủ lựa chọn, mà không phải Lôi Thiên Tứ chủ động đi tín ngưỡng Thánh Chủ.
Kể từ đây, những người gây chuyện trước đó cũng không nói được thêm lời nào nữa.
“Không thì ông làm luôn chức Tổng giám mục này đi?” Tề Đẳng Nhàn nhìn lão đạo sĩ, có lời trong lòng không biết có nên nói hay không.
Sắc mặt Tuệ Ngộ lập tức trở nên khó coi, lão đạo sĩ này luôn cướp lời, cắt đứt câu ông ta đang nói, quá ghê tởm! Hơn nữa, đối phương vừa nói ra lời ra, trong lúc nhất thời ông ta thật sự khó có thể cãi lại.
“Ông nói lời này, không sợ làm Thiên Tôn thất vọng sao?” Tuệ Ngộ nhịn không được, đen mặt nói với lão đạo sĩ.
“Chẳng qua là bần đạo đang nói lời thật lòng, Thiên Tôn tất nhiên sẽ không trách tội. Huống chi, Thiên Tôn tôn sùng vô vi, sao lại bởi vì chút việc nhỏ này mà giáng tội? Ngược lại là hòa thượng nhà ông, người xuất gia không nói dối, ông nói lời này, hơn phân nửa sẽ làm Địa Tạng Vương Bồ Tát rất không hài lòng đấy?” Lão đạo sĩ miệng lưỡi sắc bén, cười đáp lời.
Tề Đẳng Nhàn có thể nghe ra được lão đạo sĩ có học thức uyên bác từ những lời này của đối phương.
Địa Cầu ở trong mắt chư Phật là một thế giới Sa Bà, Sa Bà thế nào? Đó là ngũ trọc thế giới trong miệng Oán Quỷ, tương tự, thế giới này cũng tiến vào thời đại mạt pháp, không có người tu hành nào có thể tu thành chính quả A La Hán.
Vì thế, chư Phật Bồ Tát vứt bỏ ngũ trọc thế giới mà đi, chỉ có một Địa Tạng Vương Bồ Tát ở lại.
Bởi vì ngài từng nói ra ý nguyện vĩ đại —— địa ngục không trống thề không thành Phật.
Cái này và lý niệm của Thánh Giáo không khác biệt lắm, Thánh Giáo nói Thánh Chủ đã vứt bỏ nhân loại, vì vậy, con người và Thánh Chủ không thể tiếp tục chủ động sinh ra liên hệ, mà cần phải được Thánh Chủ lựa chọn.
Tuệ Ngộ lập tức lạnh lùng nói: “Đạo trưởng không nên ăn nói lung tung trong lễ truy điệu của Lôi thí chủ, bôi nhọ người khác! Tôi còn chưa nói xong những lời phía sau, ông đã chỉ trích tôi nói dối, chẳng lẽ không phải trò cười sao?”
Lão đạo sĩ lắc đầu nói: “Ông chính là một trò cười rồi, mau cút đi! Đừng ở chỗ này làm xấu hổ!”
Trong khi nói chuyện,bàn tay to của ông ta một trảo, trực tiếp bắt lấy bả vai của Tuệ Ngộ, mang hòa thượng theo đi ra ngoài.
Sắc mặt Tuệ Ngộ đại biến, lão đạo sĩ chỉ nhẹ nhàng một chút, đã có thể bắt lấy gân mạch của ông ta, làm cho ông ta không phát huy thực lực được.
Hơn nữa, lực tay của lão đạo sĩ quả thực thái quá, một chút đã phá được kim chung tráo của ông ta.
Mắt thấy lão đạo sĩ dẫn theo Tuệ Ngộ ra khỏi nhà thờ, tùy tay ném một cái là có thể ném người ra thật xa.
Tuệ Ngộ ngã ngồi trên mặt đất, cả người tê mỏi, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kiêng kị, không dám tiếp tục giằng co với lão đạo sĩ nữa, xoay người rời đi.
Lão đạo sĩ cười cười, cũng không vào trong nhà thờ nữa.
Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người trở về, mới chậm rãi nói: “Lôi tiên sinh là người thích làm việc thiện, là tín đồ do Thánh Chủ lựa chọn… Linh hồn ông ấy đã hóa thành ánh sáng linh thiêng, tiến vào Thần quốc của Thánh Chủ, có được cuộc sống vĩnh hằng.”
Sau khi nói xong lời này, hắn buông thánh điển xuống, dùng tay vẽ hình chữ thập trước ngực.
Ở đây cũng không thiếu tín đồ Thánh Giáo, tất cả đều đứng dậy vẽ hình chữ thập tiến hành cầu nguyện theo.
Kế tiếp, đó là những người bạn tốt của Lôi Thiên Tứ lên bục kể lại những hồi ức về Lôi Thiên Tứ, trong đó có không ít những ông trùm truyền kỳ và cá sấu lớn giới chính trị đã lui về ẩn cư, bọn họ đều đánh giá cao cuộc đời Lôi Thiên Tứ, hơn nữa cũng tỏ ra tưởng nhớ.
Lôi Chấn Kỳ đứng ở phía dưới, khom lưng cảm ơn với những người thân bạn bè từ trên bục đi xuống.
“Hôm nay cũng may có lão đạo sĩ đó giải vây, nếu không, tôi sợ sẽ phải đích thân kết thúc bằng Avada kedavra trước mặt đám muggle này.” Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm trong lòng, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Cái gì mà chùa Bồ Đề ở Hương Sơn, hắn nhớ kỹ rồi, về sau sẽ vào lúc mở đại hội tôn giáo phải cho bọn họ biết tay, thật sự coi Tề Tổng giám mục là bùn mà nắn à?
Sau khi nghi thức chấm dứt, các khách mời đều ra về.
“Chuyện Tàu thuyền Lôi Thị, hai anh em các người vẫn nên mau chóng thương nghị xong đi, Lôi lão đã không còn nữa, các người cần phải tính toán kỹ càng làm sao mới có thể bán được một cái giá tốt.” Lục Thái một thân hắc y hôm nay cũng tới tham dự lễ truy điệu, trước khi đi cô ta còn nói với hai anh em Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân.
“Tàu thuyền Lôi Thị không có chuyện của các người.” Tề Đẳng Nhàn lại đi tới, lạnh lùng nói.
Lục Thái nghe xong, có chút khinh miệt cười cười, nói: “Võ công của anh là rất lợi hại, nhưng võ công lại không dùng được trong tranh giành quyền lực và thương nghiệp đâu! Anh không giữ nổi Tàu thuyền Lôi Thị đâu, trừ phi, anh đưa năm mươi tỷ đô la Mỹ ra đây.”
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn đầy vẻ lạnh lùng, hiện tại muốn tìm Gusinsky đòi năm mươi tỷ đô la Mỹ đã thực khó khăn, mâu thuẫn giữa bố già Tuyết Quốc và Chính phủ sắp đến trạng thái đỉnh điểm, nơi nơi đều cần phải dùng tiền, không có khả năng rút ra được số tiền lớn như vậy cho hắn mượn.
Chương 1105 Ấn Quy Xà
“Người lần trước nói những lời giống cô bây giờ chính là Từ Ngạo Tuyết, kết quả của cô ta hiện tại thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn chẳng thèm quan tâm tới mấy lời nói nhảm của Lục Thải.
Lục Thải hờ hững nói: “Được thôi, tôi rất chờ mong anh có thể vả mặt mọi người! Nhiều người như vậy muốn động vào Tàu thuyền Lôi Thị, tôi xem anh dùng cái gì để bảo vệ!”
Bây giờ thực sự có quá nhiều thế lực lớn muốn chia cắt nhà họ Lôi, ngay cả thế lực nước ngoài cũng muốn nhúng một tay vào, tình huống này còn hiểm ác hơn nhiều lần tình cảnh của Tập đoàn Hướng Thị ở trung Hải lúc trước.
Cho dù lúc này Tề Đẳng Nhàn thật sự đập vào năm mươi tỷ đô la Mỹ thì tình huống cũng sẽ vô cùng nguy hiểm, dù sao thì hai tổ chức lớn Tài Phiệt Thượng Tinh và Hội Huyền Dương cũng không phải là người thiếu tiền.
Nếu bọn họ cắn răng gặm khối xương cứng này, vậy thì Tề Đẳng Nhàn thật sự sẽ bị bọn họ đập chết.
“Vả mặt cô? Cô sai rồi, chẳng qua cô chỉ là một nha hoàn mà thôi, hơn nữa còn là một kẻ tự nhận là ti tiện, tôi không có hứng thú để vả mặt cô.” Tề Đẳng Nhàn khinh thường cười nói.
Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Còn đi làm nha hoàn cho người ta? Chuyện này trong mắt Tề Đẳng Nhàn đơn giản chính là chà đạp tôn nghiêm nhân cách của mình.
Lục Thải lại ngẩng đầu nói: “Có thể làm hạ nhân của Minh Luật công tử là vinh hạnh của tôi! Tùy anh nói như thế nào cũng được, tôi không để bụng.”
Tề Đẳng Nhàn nghe mà buồn nôn, lắc đầu nói: “Ghê tởm, buồn nôn!”
Lục Thải cười lạnh rời đi, nhưng lúc đi cô ta còn quay đầu lại liếc mắt nhìn đám người nhà họ Lôi một cái, như là đang cảnh cáo.
“Bố tôi vừa mới đi, đã có nhiều đầu trâu mặt ngựa gấp gáp không nhịn nổi nhảy ra làm loạn như vậy, thật sự đúng là kẻ xướng người họa, bên tôi lên sân khấu.” Lôi Chấn Kỳ bất đắc dĩ cười với Tề Đẳng Nhàn, lắc lắc đầu.
“Không cần để ý tới mấy tiếng chó sủa đó, lát nữa tôi sẽ chỉnh đốn hệt bọn họ, một đám phế vật thôi.” Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn đầy khinh thường.
Đến lúc đó Giáo Hoàng vừa lên sân khấu, hắn sẽ nói thẳng: “Các bị đang ngồi đây, đều là phế vật!”
Hắn không tin có ai dám đi vả mặt Giáo Hoàng!
Đến lúc đó người đứng đầu tôn giáo nói một câu, nếu ai dám không nể mặt ông ta, các quốc gia phương tây sẽ đều nảy sinh sự căm thù, gây hậu quả xấu, tự mình gánh chịu.
Lôi Chấn Lân nói: “Vừa rồi cũng may có vị đạo trưởng kia đứng ra nói chuyện, nếu không thì hôm nay ít nhiều gì cũng sẽ có chút phiền toái. Bố tôi lúc trước thật sự có đến chùa Bồ Đề quyên góp tiền nhang đèn, cũng lễ Phật một khoảng thời gian.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Các anh xử lý những chuyện còn lại đi, tôi đi tìm vị đạo trưởng kia tâm sự một lát.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy lão đạo sĩ đang nằm trên một viên đá lớn, rất là khoan thai tự đắc, hắn liền từ trong giáo đường đi ra ngoài nói chuyện với ông ta.
Lão đạo sĩ nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, cũng không mở mắt.
Tề Đẳng Nhàn đi đến bên cạnh ông ta, hơi hơi ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: “Vô Lượng Thiên Tôn vạn tuế!”
Lão đạo sĩ vội vàng ngồi dậy, đường đường chính chính chắp tay nói: “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn!”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Đạo trưởng hôm nay giúp tôi giải vây, tôi vô cùng cảm kích, không biết nên xưng hô với đạo trưởng như thế nào? Đạo quan ở đâu vậy? Sau này, tôi cũng cho người đi quyên chút tiền nhang đèn!”
Lão đạo sĩ cười ha ha, nói: “Ông là ông nội cháu.”
Gương mặt già của Tề Đẳng Nhàn lập tức tối sầm lại, cả giận nói: “Ông nói năng đàng hoàng xem nào? Tuy rằng ông đây thân tại Tào doanh tâm tại Hán, nhưng cũng học được mấy loại ma pháp từ chỗ Giáo Hoàng, cho ông cơ hội một lần nữa sắp xếp lại tổ chức ngôn ngữ.”
Lão đạo sĩ sửng sốt, sau đó trầm mặt: “Một thân công phu của bố cháu đều là bần đạo dạy, ông nói một câu ông là ông nội cháu, sai ở đâu?!”
Tề Đẳng Nhàn nghe được lời này, lập tức giật mình một cái, kinh ngạc nhìn ông ta, nói: “Thì ra ông chính là vị đạo sĩ sư gia thần long thấy đầu mà không thấy đuôi của tôi? Vô Lượng Thiên Tôn, thật là thất lễ!”
Lão đạo sĩ ngồi trên tảng đá, liếc mắt nhìn tên đồ tôn này của mình, nói: “Ông và Lôi Thiên Tứ có chút duyên phận, lần này đến đây cũng coi như là chấm dứt đoạn duyên phận này đi! Đám hòa thượng bây giờ đúng là đáng ghét thật sự, một đám không học Phật pháp, chỉ nghĩ xem kiếm tiền như thế nào, làm sao để được vui vẻ, một chút dáng vẻ của người xuất gia cũng không có.”
“Thật ra tôi chưa từng nghĩ tới vậy mà lại có thể gặp được lão nhân gia ngài, ngài hiện tại đang làm gì vậy? Có muốn đến chỗ tôi ở vài ngày hay không, tôi sẽ chiêu đãi ngài ăn ngon uống tốt.” Tề Đẳng Nhàn hóa thân thành chó liếm.
Lão đạo sĩ cười lạnh nói: “Muốn lôi kéo ông về làm tay chân à?”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Điều đó sao có thể chứ! Cháu chỉ muốn mời ngài ăn bữa cơm, nhưng nếu có tên mù nào tới tìm chết, cháu cũng không có cách nào khác đâu, đúng không?”
Lão đạo sĩ khinh thường cười, tiện tay lấy từ trong tay áo đạo bào ra một cái ấn đồng, ném vào tay Tề Đẳng Nhàn, nói: “Cầm lấy!”
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhận lấy, cẩn thận đánh giá, là một cái Ấn Quy Xà, vô cùng cổ xưa, không biết có niên đại bao nhiêu xa xăm, hỏi: “Khẩu quyết đâu?”
“Khẩu quyết gì?!” Lão đạo sĩ bị những lời này của hắn hỏi cho ngốc luôn, mắt chớp chớp, ngạc nhiên nói.
“Cái này không phải pháp bảo giúp cháu bước lên con đường tu tiên sao? Cháu niệm khẩu quyết một lần, nhìn trời bái tế, lập tức hóa thành một chùm thần quang, trấn áp tất cả kẻ địch.” Tề Đẳng Nhàn vô cùng đắc ý nói.
Lão đạo sĩ muốn tát cho Tề Đẳng Nhàn một cái dính xuống đất, nhưng mà thấy võ công của tiểu tử này cũng không thấp, phỏng chừng rất khó làm thế được, liền lắc lắc đầu, nói: “Đây là Ấn Quy Xà của Chân Vũ Đại Đế, tượng trưng cho thân phận cao nhất của đạo môn.”
Tề Đẳng Nhàn tay phải bấm tay niệm thần chú, quát: “Chân Vũ Đại Đế cấp cấp như luật lệnh!”
Đầy đầu lão đạo sĩ là hắc tuyến, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: “Có phải cháu ngứa da hay không? Có phải cháu muốn ông quất chết hay không?!”
Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, bỏ Ấn Quy Xà vào đại hồng bào, nói: “Không phải chỉ là thử xem thôi sao, nhỡ đâu có thể thành công thì sao? Không ảnh hưởng đến toàn cục, không ảnh hưởng đến toàn cục, không cần để ý đến những chi tiết này.”
“Sư gia, lão nhân gia ngài cho cháu cái Chân Vũ Đại Đế Ấn Quy Xà làm gì? Cháu chính là Tổng giám mục Thánh Giáo khu vực phương nam đấy, không dùng được cái này đâu!”
“Hơn nữa, nếu món đồ này bị lộ ra trước mặt Giáo Hoàng…”
“Vậy không phải hắn ta sẽ biết cháu chính là gián điệp hai mang cao cấp, đại danh đỉnh đỉnh của Thánh Giáo phương tây và Đạo môn phương đông, danh hiệu Xuyên Sơn…”
Lão đạo sĩ thật sự nhịn không nổi nữa, một cái tát mạnh mẽ vỗ vào sau gáy Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn dùng một chiêu “Vương bát nghe sấm, ô quy phơi lưng” trốn sang chỗ khác.
Lão đạo sĩ đen mặt nói: “Không cần thì trả lại đây!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cháu cứ cầm tạm đã, về sau sẽ trả lại cho ông sau. Trong đại hội Tôn giáo chắc chắn sẽ có kẻ có mắt không tròng muốn tìm cháu gây phiền toái, đến lúc đó cháu lấy ra cái ấn này, hớ hớ…”
Lão đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, vươn tay ra trước mặt Tề Đẳng Nhàn.
“Cái gì?” Tề Đẳng Nhàn nhìn tay ông ta, có hơi không hiểu ý, “Xem chỉ tay đoán mệnh?”
Trên mặt lão đạo sĩ lộ ra nụ cười vô sỉ, nói: “Đưa tiền.”
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật, nói: “Không đến mức đó chứ? Người trong nhà cả, còn phải đưa tiền?”
Lão đạo sĩ nói: “Thứ này vô cùng trân quý, giá trị vô song, cháu đánh mất thì làm sao bây giờ? Ít nhất cũng phải đưa cho ông ít tiền thế chấp thì ông mới yên tâm.”
Tề Đẳng Nhàn nhớ tới những lời Lôi Thiên Tứ nói với hắn, Tề Bất Ngữ đã từng cầm theo hai rương tiền lớn đi tìm lão đạo sĩ này, lập tức cảm thấy có hơn đau răng, hoá ra sư gia nhà mình cũng là “Thêm tiền cư sĩ”?!
Cuối cùng, Tề Đẳng Nhàn vẫn đưa tiền.
Lão đạo sĩ còn chỉ cầm đô la Mỹ.
“Thiên Tôn bảo ông đến phương tây truyền bá Đạo giáo, không được dùng đô la Mỹ à?!” Lão đạo sĩ nói, làm cho Tề Đẳng Nhàn không phản bác được gì.
Tề Đẳng Nhàn bỏ ra năm triệu đô la Mỹ mua Ấn Quy Xà trong tay sư gia, đánh giá một chút, như suy tư gì đó nói: “Có phải ông còn từng dạy người khác Thái Cực quyền đúng không?”
Cảm giác này của Dương Quan Quan cũng không sai.
Lôi Thiên Tứ thật sự cô độc, những năm gần đây, ông ta rất hiếm khi nhìn thấy một người tương tự ông ta.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn xuất hiện làm cho ông ta cảm thấy vui mừng, cho nên, ông ta mới có thể tin tưởng hắn như thế, phó thác toàn bộ Tàu thuyền Lôi Thị lại cho hắn.
Sau khi Lôi Tuyết Kiều nghe được những lời Tề Đẳng Nhàn nói, khóc hu hu, nói: “Đều tại anh, nhất định đòi uống rượu cùng ông nội, đều tại anh hại ông ấy!”
Tề Đẳng Nhàn lười nói thêm bất kỳ điều gì với người phụ nữ ngu ngốc này.
Lôi Chấn Kỳ lại nói: “Chuyện này không trách được hắn, là ông nội của con biết bản thân không sống được qua hôm nay, cho nên mới lựa chọn cách thức như vậy rời đi. Chuyện này cũng rất phù hợp với tính cách của ông!”
Lôi Chấn Lân chậm rãi nói: “Sống phải làm người hào kiệt, chết cũng làm ma anh hùng. Đến nay vẫn nhớ Hạng Vũ, không chịu qua Giang Đông*!”
*Bài thơ: Hạ nhật tuyệt cú - Lý Thanh Chiếu.
Mấy người đều đứng dậy từ trên bàn cơm, bái một bái thật sâu với di thể của Lôi Thiên Tứ.
Vẻ mặt Lôi tổng quản bình tĩnh, nói: “Lão gia đi rồi, về sau nhà họ Lôi phải dựa vào hai vị thiếu gia, chuyện tôi có thể làm cũng không nhiều lắm.”
Lôi Chấn Kỳ gật gật đầu, nói: “Chuẩn bị một chút, sau đó phát tang.”
Tề Đẳng Nhàn hơi chắp tay với hai người, nói: “Vậy tôi không quấy rầy mọi người nữa, đợi chút gọi điện thoại đến Nhà thờ lớn Hương Sơn đi, bảo Mục sư sắp xếp lễ truy điệu.”
Đại nhân vật lớn tuổi ở Hương Sơn có hơn phân nửa đều là tín đồ của Thánh Giáo, lúc ấy, sức ảnh hưởng của người phương Tây với thành phố này vẫn còn vô cùng lớn.
Sắp xếp lễ truy điệu ở trong nhà thờ rất hợp lý, đến lúc đó nhà họ Lôi tung ra tin ủy thác quyền quản lý Tàu thuyền Lôi Thị dưới danh nghĩa Thánh Giáo cũng không quá đột ngột.
“Quan Quan, chúng ta đi trước thôi.” Tề Đẳng Nhàn vẫy vẫy tay với Dương Quan Quan, sau đó nhàn nhạt nói.
“Ừm!” Dương Quan Quan gật gật đầu, hơi chắp tay cúi đầu với di thể của Lôi Thiên Tứ, sau đó xoay người theo sau Tề Đẳng Nhàn rời khỏi nhà họ Lôi.
Hai người Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân hình như đã sớm đoán trước được ngày này, lấy từ trong phòng ra bộ âu phục Lôi Thiên Tứ mặc thời còn trẻ, còn có cả ảnh đen trắng đã sớm chụp xong, bảo Lôi tổng quản và người làm trong nhà hỗ trợ chuẩn bị, đồng thời, bảo Lôi Tuyết Kiều tuyên bố tin tức này ra ngoài, thông báo cho các vị bạn bè thân thích của nhà họ Lôi.
“Ôi, ngày này cuối cùng cũng phải tới, cả đời này của bố quá vất vả!” Lôi Chấn Lân thở dài, thấm thía nói.
“Về sau chúng ta phải gấp bội nỗ lực, nhanh chóng trở thành người giống như bố.” Lôi Chấn Kỳ cười cười, vỗ vỗ bả vai em trai.
Hai người cũng không có quá nhiều cảm xúc bi thương, bởi vì bọn họ đã sớm đoán trước được sẽ có ngày này, đồng thời, Lôi Thiên Tứ dùng phương thức dũng cảm như thế để cưỡi hạc quy tiên, là điều đáng để vui mừng.
Nhân sinh khó gặp được một tri kỷ, trước khi sinh mệnh của ông ấy đi đến hồi kết, nâng chén uống ba trăm ly, say chết trước mặt tri kỷ hảo hữu, như vậy ở nơi chín suối cũng sẽ mỉm cười.
Trên đường, Dương Quan Quan đi theo sau Tề Đẳng Nhàn, nói: “Không ngờ lại có một ngày bản thân có thể chứng kiến một đoạn lịch sử, nhìn một nhân vật không tầm thường như vậy vĩnh biệt cõi đời.”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Sinh lão bệnh tử, là lẽ bình thường. Cho dù võ công luyện có cao hơn nữa, cũng chạy không thoát được một bước này, luyện võ, không phải luyện trường sinh, mà là một loại cảnh giới về tâm linh.”
“Năm xưa Võ thần Tôn Lộc Đường cảm giác được thời khắc tuổi thọ sắp hết, từng nói về việc này với con gái.”
“Con gái ông ấy cảm giác không bình thường, liền mời bác sĩ Germanic tới kiểm tra cho ông ấy, nhưng bác sĩ lại nói cơ thể ông ấy rất tốt, không có vấn đề gì.”
“Sau đó hai ngày, Tôn lão liền cưỡi hạc quy tiên.”
“Khi ông ấy đối mặt với cái chết, cũng là thái độ thong dong. Đó là bậc chân nhân đã minh tâm kiến tính, tìm hiểu huyền cơ sinh tử!”
Dương Quan Quan như suy tư điều gì, sở dĩ cô ta luyện võ là bởi vì báo thù, sau khi báo thù thành công còn nỗ lực như vậy, là bởi vì muốn trở nên càng mạnh mẽ hơn.
Nhưng mà, sau khi nghe xong những lời này của Tề Đẳng Nhàn, cô ta cảm giác được, trong võ công cũng có triết học rất sâu sắc.
Nếu có thể lĩnh ngộ được những điều này, với sau này sẽ có được trợ giúp.
Tin tức Lôi Thiên Tứ về cõi tiên trong nháy mắt làm kinh động toàn bộ Hương Sơn, thậm chí cả đất nước.
Một số người sau khi biết được việc này, không khỏi cảm thấy hối hận, nếu biết sớm thì đã kiềm chế một chút, chờ qua hôm nay mới bắt đầu.
Cứ như vậy, Tề Đẳng Nhàn cũng không có cách nào để mượn uy danh của Lôi Thiên Tứ, gây sóng gió trong Bệnh viện Thánh Hòa.
Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại cho Nhà thờ lớn Hương Sơn, bảo mục sư bố trí một phen, đến lúc đó làm lễ truy điệu cho Lôi Thiên Tứ ở chỗ này.
“Nếu có thể quen biết Lôi lão sớm hơn mấy năm thì tốt rồi, nói không chừng có thể uống nhiều hơn hai bình rượu.” Sau khi Tề Đẳng Nhàn nói chuyện điện thoại xong, cười nói với Dương Quan Quan.
“Lôi lão thật sự là một nhân vật truyền kỳ cả thế hệ, những kẻ muốn nhân cơ hội này bộc lộ dã tâm nhằm vào nhà họ Lôi thật là đáng giận!” Dương Quan Quan lạnh mặt cắn răng nói.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Bọn họ sẽ không có được những điều họ muộn, lại còn sẽ mặt xám mày tro cút về nhà mình, cô cứ yên tâm đi.”
Không bao lâu sau hai người đã đến nhà Hứa Trường Ca.
“Cậu giấu rất sâu đấy, làm cho tôi vẫn luôn chẳng hay biết gì cả!” Hứa Trường Ca thấy Tề Đẳng Nhàn, cười ha ha, duỗi tay chỉ vào hắn nói.
“Đó là do bất đắc dĩ, dù sao, một khi thân phận lúc ấy của tôi bị lộ ra thì sẽ vô cùng nguy hiểm.” Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười, nói với Hứa Trường Ca.
Hứa Ức Như chạy ra, nhìn Tề Đẳng Nhàn từ trên xuống dưới, sau đó khó chịu nói: “Trả bé mập của em lại đi!”
Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười.
Hứa Ức Như cười ha ha, nói: “Đùa với anh một chút mà thôi, hoan nghênh đến nhà của em!”
Tề Đẳng Nhàn quay đầu hất hất cằm với Dương Quan Quan, thái độ ngạo kiều, ý là —— Cô nhìn đi, tôi đã nói tôi không có quan hệ gì với cô ấy.
Dương Quan Quan lại khịt mũi coi thường, lười phản ứng lại người này.
“Chú Hứa, cháu muốn để chú đảm nhiệm đà chủ Long Môn ở Hương Sơn, ý của chú thế nào?” Tề Đẳng Nhàn bưng chén trà, nhàn nhạt nói với Hứa Trường Ca.
“Rầm!”
Chén trà trên tay Hứa Trường Ca bỗng nhiên rơi xuống mặt đất, sợ tới mức giật mình một cái, còn tưởng rằng lỗ tai của mình có vấn đề.
Ông cười khổ nói: “Tề tiên sinh, cháu đừng nói đùa chú như vậy, tuổi lớn rồi, không chịu nổi đâu!”
Triệu Tân Lan ngồi cách xa đó dựng lỗ tai lên nghe, thấy Hứa Trường Ca có thái độ này, vừa tức vừa bực, xông lên cả giận nói: “Nếu Tề tiên sinh đã nói như vậy rồi thì ông cứ đồng ý đi, không biết điều như vậy?!”
Sau khi nói xong lời này, Triệu Tân Lan vội vàng rót thêm trà cho Tề Đẳng Nhàn, cười nói: “Tề tiên sinh, uống trà nhiều một chút, giúp giải khát.”
Hứa Ức Như nhìn thái độ lúc này của mẹ mình đối với Tề Đẳng Nhàn, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào trán của mình, muốn tìm một cái khe đất để chui vào.
Lúc trước, khi Tề Đẳng Nhàn ngụy trang thành Lý Bán Nhàn đến nhà họ Hứa tạm lánh danh tiếng, thái độ của Triệu Tân Lan đối với hắn, dùng một từ ác liệt vẫn không thể hình dung cho hết!
Nhưng hiện tại thì sao, dáng vẻ siểm nịnh này, nhìn mà đầu ngón chân cô đã có thể đào ra ba phòng một sảnh trên mặt đất.
Hứa Trường Ca cũng bất mãn trừng mắt nhìn Triệu Tân Lan một cái!
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Chú Hứa, chú không nghe lầm đâu, thật ra, cháu sớm đã có suy nghĩ này rồi.”
Chương 1102 Công hiệu của nước thánh
Lời của Tề Đẳng Nhàn làm cho Hứa Trường Ca lâm vào trầm tư.
“Vì sao lại là chú? Hơn nữa, chú cũng không phải hội viên Long Môn, làm đà chủ Long Môn ở Hương Sơn cũng không phải một việc dễ dàng.” Hứa Trường Ca thở dài, nói.
“Quan trọng là nhân phẩm thôi! Việc chú không phải hội viên không quan trọng, đến lúc đó cháu bảo người ở tổng hội nói một câu là được.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.
Hứa Trường Ca lắc đầu nói: “Trần Bá Hạ quản lý Long Môn Hương Sơn nhiều năm, tuy rằng cháu đánh chết con ông ta Trần Hùng Phi, nhưng muốn lay động địa vị của ông ta cũng không phải một việc dễ dàng.”
“Huống chi, Trần Bá Hạ và nhà họ Hà có quan hệ vô cùng chặt chẽ.”
“Nhà họ Hà là đại kim chủ Trần Bá Hạ, muốn lật đổ Trần Bá Hạ, nhà họ Hà sẽ không đồng ý.”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong, cười ha ha cười, nói: “Nhà họ Hà không đáng để lo lắng, chỉ cần vài phút là có thể làm cho bọn họ suy sụp, qua mấy ngày nữa là có thể thu lưới rồi!”
Hứa Trường Ca lập tức ngẩn ra, có hơi không dám tin vào lời Tề Đẳng Nhàn, rốt cuộc thì, nhà họ Hà có tiền như vậy, mối làm ăn ở Hương Sơn rất lớn, sao có thể nói lật đổ là lật đổ được.
Hơn nữa, nhà họ Hà gần đây còn buôn bán với người Mỹ, mối làm ăn này hình như còn càng lúc càng lớn.
Vì phát triển xí nghiệp nhà mình, một thời gian trước nhà họ Hà còn tiến hành một đợt góp vốn kếch xù…
Hứa Trường Ca không biết, nhà họ Hà kia hoàn toàn rơi vào bẫy, một đợt góp vốn càng sẽ trở thành bùa đòi mạng bọn họ.
“Bây giờ chú không cần suy nghĩ nhiều vấn đề như vậy, cháu chỉ muốn hỏi chú, chú có đồng ý làm chuyện này hay không?” Tề Đẳng Nhàn như suy tư điều gì, hỏi.
“Nếu có thể, đương nhiên chú đồng ý.” Hứa Trường Ca nghe xong, lập tức nở nụ cười, sau đó lắc lắc đầu.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Vậy thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó sau khi thu phục Trần Bá Hạ, chú lên làm chức đà chủ này đi!”
Sau khi hàn huyên cùng Hứa Trường Ca một hồi, Tề Đẳng Nhàn đứng dậy cáo từ.
“Này, ngày mai có thể cùng nhau ăn một bữa cơm được không?” Vào thời điểm hắn chuẩn bị đi, Hứa Ức Như gọi hắn lại, hỏi.
“Hứa tiểu thư, gần đây tôi tương đối bận rộn, không rảnh đâu! Chờ khi nào rảnh, tôi hẹn em được không.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói.
Hứa Ức Như lại cảm thấy trong lòng có chút mất mát, thời điểm mới quen biết, cho rằng hắn thật sự chẳng qua chỉ là một thương nhân nhỏ đến từ Nam Dương mà thôi.
Không ngờ lại là một vị đạo lão có địa vị lớn như vậy, một tồn tại ngay cả bố của mình cũng phải ngước nhìn!
Sự chênh lệch như trời với đất làm cho cô cảm thấy thật hụt hẫng.
Sau khi Dương Quan Quan đi ra khỏi cửa lớn nhà họ Hứa, lúc này mới cười nói với Tề Đẳng Nhàn: “Xem ra tiểu thư nhà họ Hứa nhớ mãi không quên anh đấy, anh không chờ mong xảy ra câu chuyện gì đó giữa hai người sao?”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi liếc mắt xem thường, nói: “Ngực cô ấy còn không lớn bằng cô, không chờ mong!”
Dương Quan Quan nghe được lời này, nhất thời dở khóc dở cười, giơ nắm tay lên muốn cho hắn hai đấm, nhưng dù sao công phu cũng hơi kém một chút, ngược lại còn bị “Hắc Hổ Móc Tim” hầu hạ hai lần.
Sau khi trở lại biệt thự Dương Quan Quan mua, Tề Đẳng Nhàn liền vào trong thư phòng gọi điện thoại, gọi khắp nơi tìm hiểu một chút tình hình.
Tin tức Lôi Thiên Tứ qua đời gây ra chấn động rất lớn, Tàu thuyền Lôi Thị đã không có ông ta tọa trấn, càng trở nên không ổn định, hắn phải bảo Giáo Hoàng nhanh chóng từ Triều Tiên đi vào Hương Sơn mới được.
Sau khi gọi xong, Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở trên sô pha, cảm thấy cơ bắp cả người bắt đầu xuất hiện đau nhức.
Đây là kết quả của việc hôm nay chiến đấu quá kịch liệt, dù sao thì chiến đấu với Hồng Thần Sách và năm đại cao thủ khác cũng không phải là một việc dễ dàng.
Cho dù chỉ xảy ra một chút sai sót cũng có khả năng chết ngay tại chỗ.
Nhưng cũng may, người cười đến cuối cùng vẫn là hắn như cũ.
Hắn lại gọi điện thoại cho Tôn Dĩnh Thục, nói hôm nay hắn không quay về, hơn nữa nói một chút tình hình ở nhà họ Lôi cho cô ta.
Tôn Dĩnh Thục nghe xong cũng không khỏi biến đổi sắc mặt, nói: “Lôi Thiên Tứ vừa đi, nhà họ Lôi sẽ càng thêm bấp bênh, những kẻ đầy dã tâm đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói: “Cô bớt buồn đi, bọn họ không có cơ hội đâu. Tàu thuyền Lôi Thị, không thể rơi vào trong tay người ngoài, cuối cùng vẫn do nhà họ Lôi khống chế!”
Tôn Dĩnh Thục cũng nghe được trong giọng điệu của hắn cảm giác mệt mỏi, bảo hắn cứ nghe ngóng tin tức tiếp đi, rồi cúp điện thoại.
Mới vừa cúp điện thoại, Dương Quan Quan liền cầm một ly nước ấm đẩy cửa đi vào.
Việc này làm cho Tề Đẳng Nhàn thầm may mắn vận may của bản thân thật tốt, giữa hắn và Tôn Dĩnh Thục từ trước đã mập mờ, lúc này nếu để cho thư ký Dương bắt gặp bọn họ đang trò chuyện, chậc, phỏng chừng lại phải lãng phí một hồi nước miếng.
“Mối quan hệ giữa mình và Tôn phu nhân là trong sạch…”
“Quan hệ nam nữ trong sạch, hoàn toàn là để nhau thèm muốn cơ thể của đối phương, tuyệt đối không có nhân tố hỗn loạn nào khác!”
Tề Đẳng Nhàn âm thầm nghĩ trong lòng, vì thế, cảm giác tội lỗi của trai đểu nháy mắt biến mất hầu như không còn.
Dương Quan Quan nói: “Tôi thấy anh hình như rất mệt, uống ly nước ấm rồi nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi!”
Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ trong lòng, nước ấm thật sự đúng là vạn năng, nhưng mà, nếu đàn ông cầm nước ấm cho phụ nữ uống, vậy thì hơn phân nửa sẽ bị hung hăng chửi một trận trực nam chết tiệt gì đó! A… Thế giới này, đúng là tiêu chuẩn kép.
“Nếu có tin tức gì, lập tức đánh thức tôi dậy, hôm nay tôi sẽ nghỉ ngơi trong thư phòng.” Tề Đẳng Nhàn khoanh chân ngồi xuống tấm thảm, tay vuốt vuốt chữ “Lâm”, những suy nghĩ tràn ngập trong đầu nháy mắt yên lặng, khí huyết cũng trở nên chậm rãi theo.
Hắn dùng phương thức đả tọa minh tưởng này, so với ngủ thì có thể khôi phục thể lực nhanh hơn.
Đây cũng là lý do vì sao hòa thượng đạo sĩ thời cổ đại vừa đả tọa là có thể mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, hành động này không tiêu hao thể lực, lại còn có thể khôi phục tinh thần.
Cao thủ cấp bậc này như Tề Đẳng Nhàn thậm chí có thể khóa dinh dưỡng trong cơ thể, làm bản thân lâm vào một loại trạng thái yên lặng tới cực điểm, nửa tháng hay thậm chí là một tháng không ăn không uống cũng sẽ không chết.
Dương Quan Quan gật gật đầu, sau đó yên lặng đóng cửa lại đi ra ngoài, cô ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn cũng vất vả rồi.
Nhưng mà, nếu để cho cô ta biết Tề Đẳng Nhàn mấy hôm nay “Một diệp bảy thứ” thì không biết sẽ có cảm xúc gì.
Ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn mở hai mắt, đầu tiên là dùng Hổ Báo Lôi m tẩy gân phạt tủy, cảm giác cơ bắp tê mỏi lập tức biến mất hơn phân nửa, tinh thần cũng khôi phục không tồi.
“Nước thánh quả nhiên lợi hại, nếu bình thường tốn thể lực như vậy, không mất cả ngày nghỉ ngơi, thậm chí hai ngày, thì sẽ không khôi phục lại được.” Hắn chép chép miệng, cảm giác được tinh thần của mình cũng rất tỉnh táo, biết công hiệu của nước thánh tạm thời chưa hoàn toàn biến mất.
Sau khi uống một ống nước thánh, có công hiệu trong khoảng hai mươi tư giờ, trong khoảng thời gian này, tai tinh mắt sáng, cảm giác có sức mạnh, tốc độ khôi phục thể lực nhanh, độ sinh động của tế bào cũng vô cùng cao.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn rời khỏi thư phòng, vừa đi ra ngoài sân liền nhìn thấy Dương Quan Quan cầm trong tay cầm một cây hoa lê thương lớn dài khoảng ba mét đang luyện tập.
“Nhiều nhất sau hai năm nữa, ám kình của cô ta có thể luyện đến xuyên suốt toàn thân, hoàn thành hóa kình! Thiên phú đúng là thứ làm cho người khác phải hâm mộ mà.” Tề Đẳng Nhàn ở một bên nhìn.
Đầu thương dưới động tác của dưới Dương Quan Quan lảo đảo lắc lư, nhưng ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn lại dừng ở sự vật khác cũng đang lắc lư.
Ha, sáng sớm đã được xem cảnh này, cảnh đẹp ý vui, ngay cả bữa sáng cũng không cần ăn!
Chương 1103 Phá đám
Khi võ công từ quyền cước luyện đến binh khí, sẽ có một sự tăng nhanh về chất, đây là điều không thể nghi ngờ.
Bởi vì rất nhiều quyền pháp, đều từ binh khí thoát thai mà ra.
Ví dụ như Hình Ý Quyền đại danh đỉnh đỉnh, coi Nhạc Phi như tổ sư, thoát thương thành quyền, xét đến cùng, đó là biến đổi từ thương pháp giết địch trên chiến trường mà thành.
Còn có các loại Thái Tổ Trường Quyền, Bát Cực Quyền, Bát Quái Chưởng, Thái Cực Quyền cũng đều từ thương pháp, đao pháp giết địch trên chiến trường thay đổi mà thành, sau khi luyện quyền cước đến một trình độ nhất định sẽ phải bắt đầu luyện binh khí, khi đó mới có thể làm quyền pháp càng gần nguồn gốc hơn, đạt tới hiệu quả tiến bộ thêm một bước.
“Thế nào?” Sau khi Dương Quan Quan múa thương xong, hưng phấn quay đầu hỏi Tề Đẳng Nhàn, cô ta cảm giác được sức lực của mình đã tăng lên, năng lực khống chế trường thương cũng tiến một bước.
“Thực sự không tồi, thương rất trắng.” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được tán thưởng một câu.
“???”Dương Quan Quan không khỏi sửng sốt, thật ra nghe không hiểu lời này, thương trắng? Thương pháp có thể sử dụng từ này để hình dung sao? Cái quỷ gì vậy?
Tề Đẳng Nhàn phục hồi lại tinh thần, nói: “A! Luyện thương khá tốt, thương pháp cô luyện là một loại chỉnh kình, chờ khi cô có thể dung hợp lại tất cả chỉnh kính, ám kình xuyên suốt toàn thân, dung nhập vào cốt tủy, vậy sẽ có thể luyện ra được hóa kình. Sau khi hóa kình sẽ là cao thủ thực sự, không phải sợ súng, có thể tránh được đạn.”
Dương Quan Quan lập tức vui vẻ gật gật đầu, không nghĩ tới, võ công của mình, một ngày kia có thể tới được cảnh giới như vậy.
Ăn xong bữa sáng, Tề Đẳng Nhàn lại gặp Hoàng Sung một lát, vết thương của anh ta cũng không quá đáng ngại, tĩnh dưỡng cho tốt là có thể khôi phục lại rất nhanh.
“Cũng sắp đến thời điểm thu lưới rồi, anh liên hệ với Tập đoàn tài chính Boston một chút, nói với bọn họ ra tay đi.” Tề Đẳng Nhàn gọi điện thoại cho Lý Vân Uyển.
Lúc này, bên nước Mỹ đang là buổi tối.
Lý Vân Uyển đáp ứng nói: “Tôi biết rồi, sáng mai sẽ lập tức bảo Jinva liên lạc với bên Tập đoàn tài chính Boston.”
Tập đoàn tài chính Boston đặt đơn hàng đáng kể của nhà họ Hà, bảo nhà họ Hà vận chuyển ngọc thạch đến thị trường nước ngoài.
Nhà họ Hà cũng có giấc mộng mở rộng mối làm ăn ra toàn cầu, đổ lượng tài chính lớn vào Myanmar, mua rất nhiều rất nhiều nguyên thạch.
Chỉ cần Tập đoàn tài chính Boston vào thời khắc mấu chốt này tùy tiện tìm một cái cớ, hủy bỏ đơn đặt hàng, vậy thì tất cả tài chính nhà họ Hà đều sẽ bị bọc vào nguyên thạch, tạo thành hậu quả nghiệm trọng đứt gãy chuỗi tài chính.
Hơn nữa, bên Hương Sơn còn có một Trang sức Trần thị có bối cảnh và tài chính mạnh mẽ.
Mượn cơ hội này, Trang sức Trần thị sẽ liên hợp với các công ty trang sức khác cùng tấn công nhà họ Hà, thông qua cách giảm giá làm cho công ty trang sức nhà họ Hà phải tuyên bố phá sản.
Ván cờ này của Tề Đẳng Nhàn thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng trên thực tế lại liên kết chặt chẽ, dù sao thì, nếu không có Lão Đồ Tể dẫn dụ quân đội cả ngày đánh nhau ở vùng tam giác vàng, nổ tung rất nhiều mỏ nguyên thạch, thế thì giá nguyên thạch cũng không lên cao đến vậy.
Hơn nữa, tên tuổi của Tập đoàn tài chính Boston thật sự quá lớn, Tề Đẳng Nhàn lại chấp nhận hạ vốn gốc, trực tiếp ném hơn một trăm triệu đô la Mỹ cho nhà họ Hà nếm được ngon ngọt.
Bên trên nhà họ Hà còn chậm chạp không phát hiện không được đây là cái bẫy cũng rất bình thường.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lý Vân Uyển, Tề Đẳng Nhàn mặc đại hồng bào đi đến Nhà thờ lớn Hương Sơn.
Ba giờ chiều nay, lễ truy điệu Lôi Thiên Tứ tiến hành ở chỗ này, mà hắn là người chủ trì lễ truy điệu này.
Nhà thờ lớn đã được dọn dẹp qua, trong ngoài thông thoáng, vô cùng sạch sẽ, bên trong, nhân viên thánh chức cũng đều phấn chấn tinh thần, áo mũ chỉnh tề.
Tề Đẳng Nhàn là một người không ngại học hỏi kẻ dưới, dù sao thì hắn cũng chưa từng chủ trì những chuyện như này, hắn trực tiếp tìm mục sư trong Nhà thờ lớn học tập, sau đó tự mình biên soạn một hồi lý do thoái thác trong lòng .
Khoảng hai giờ chiều, di thể Lôi Thiên Tứ được chuyển đến Nhà thờ lớn Hương Sơn, sau đó, bạn bè thân thích biết được tin tức đều mặc lễ phục màu đen đến phúng viếng.
“Tâm trạng hôm nay của tôi, là bi thương, cũng là cao hứng.”
Tề Đẳng Nhàn mặc đại hồng bào, tay cầm quyền trượng Tổng giám mục, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc đứng dưới pho tượng Thánh Chủ, đứng trước di thể, nặng nề nói.
“Tại sao lòng tôi lại thấy bi thương? Bởi vì tôi và Lôi tiên sinh là anh em kết nghĩa, là tri kỷ hảo hữu. Vào ngày hôm qua, tôi mất đi một người bạn như ông ấy, cho nên, tôi cảm thấy bi thương.”
“Nhưng mà, tôi lại cảm thấy vui vẻ! Bởi vì Lôi tiên sinh rời đi một cách vô cùng phóng khoáng, linh cữu của ông ấy, cũng là dưới sự chứng kiến của tôi, trở về Thần Quốc Thánh Chủ, có được sự vĩnh sinh.”
Tề Đẳng Nhàn cầm lấy Thánh Điển trên bàn, nắm trong lòng bàn tay, nhìn thoáng qua mọi người dưới đài, chậm rãi nói.
Mọi người ngồi trên băng ghế, thống nhất mặc lễ phục màu đen, toàn bộ bầu không khí trong Nhà thờ lớn có vẻ vô cùng trang nghiêm.
Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói: “Nhìn lại cả đời Lôi tiên sinh, tôi chỉ có hai chữ để hình dung —— truyền kỳ!”
“Lôi tiên sinh là một tín đồ trung thành, sự hiểu biết của ông ấy, hành động chính nghĩa của ông ấy, so với hiến tế càng có thể được lòng Thánh Chủ!”
“Cho nên, ông ấy vẫn luôn làm những chuyện chính xác, vẫn luôn trợ giúp người yếu thế, vẫn luôn duy trì một trái tim cảm thông và yêu thương.”
“Ông ấy là một cường giả thực sự, thậm chí là một người vĩ đại.”
“Tại đây, tôi vô cùng tưởng nhớ ông ấy…”
“Amen…”
Nhưng vào ngay lúc này, trong đám người có một người phụ nữ mở miệng nói: “Tề giáo chủ, thứ cho tôi mạo muội, tại sao tôi lại nhớ, Lôi tiên sinh từng nói bản thân là tín đồ Phật giáo? Từ khi nào mà ông ấy sửa lại đức tin thành Thánh Giáo?!”
Người phụ nữ này, Tề Đẳng Nhàn không quen biết.
Nhưng hắn biết rõ, đây là tới phá đám, hơn phân nửa là người do đám người thèm muốn Tàu thuyền Lôi thị sắp xếp tới.
“Vị phu nhân này, tôi rất chắc chắn mà nói với cô, Lôi tiên sinh tín ngưỡng Thánh Giáo. Bởi vì, tôi là Tổng giám mục, chính mắt chứng kiến trên người ông ấy có ánh sáng linh thiêng.”
“Con người không có khả năng cảm ứng được Thánh Chủ, thường thường là Thánh Chủ lựa chọn phàm nhân, rồi sau đó giáng thánh linh xuống, làm cho con người có được sự cứu rỗi.”
“Từ trước đến nay, Lôi tiên sinh đều là tín đồ Thánh Giáo, dùng hai chữ công nghĩa để chỉ hướng cho cuộc đời mình.”
Tề Đẳng Nhàn lạnh nhạt liếc mắt nhìn người phụ nữ kia một cái, bình tĩnh nói, nhưng trong ánh mắt lại có một chút sát khí.
Hắn rất kính trọng Lôi Thiên Tứ, cho nên không muốn vào thời điểm này có người đến quấy rối, nếu thực sự có ai không hiểu chuyện như vậy, có mắt như mù, vậy thì hắn cũng chỉ có thể cầm quyền trượng cho đối phương hai chữ “Avada kedavra”!
Người phụ nữ kia kinh ngạc nói: “Đúng không? Nhưng mà, Lôi tiên sinh rõ ràng từng quyên góp một số tiền cho chùa Bồ Đề ở Hương Sơn, hơn nữa còn là bạn tốt với phương trượng chủ trì của chùa bọn họ.”
Đúng vào lúc này, từ ngoài nhà thờ có một vị tăng già mặc áo cà sa đỏ đi vào.
Vị tăng già này dáng vẻ tầm hơn sáu mươi tuổi, gương mặt hiền từ, chậm rãi đi lên phía trước, nói: “A di đà phật… Bần tăng nghe nói Lôi thí chủ mất, đặc biệt tới phúng viếng!”
Sắc mặt hai người Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân không khỏi trở nên âm trầm hơn vài phần, trước đây Lôi Thiên Tứ từng vì bảo vệ gia tộc bình an, thật sự có đi chùa quyên góp một số tiền hương khói.
Nhưng mà, chuyện đó cũng không có tác dụng, cuối cùng vẫn là gặp được lão đạo sĩ và Tề Bất Ngữ ở đạo quan, lúc này mới làm cho nhà họ Lôi vững vàng trải qua mấy năm nay.
“Anh nhìn xem, phương trượng chùa Bồ Đề Tuệ Ngộ thiền sư tới rồi, ông ấy có thể làm chứng.” Người phụ nữ mỉm cười nói với Tề Đẳng Nhàn.
Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn lạnh lẽo, ánh mắt bất thiện rơi vào người Tuệ Ngộ, lão hòa thượng này, một chút tâm thái của người xuất gia cũng không có, vậy mà lại giúp đỡ những tên cẩu tặc đó đến phá đám Tề Tổng giám mục hắn?!
Chương 1104 Thiên Tôn vạn tuế
Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đều dừng lại trên người Tề Đẳng Nhàn, nghiêm túc nhìn kỹ hắn, bắt đầu hoài nghi tính xác thực của những lời hắn vừa nói.
Bọn người kia, muốn đánh thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn, trước mặt công chúng nghi ngờ tính xác thực của chuyện Tổng giám mục hắn nói.
Nếu Tề Đẳng Nhàn thật sự bị chuyện này làm ảnh hưởng, như vậy, thanh danh của hắn trong Thánh Giáo sẽ bởi vậy mà xuống dốc không phanh.
Thân là một Tổng giám mục khu vực phương nam, lời nói không đáng tin cậy như vậy? Vừa rồi còn nói thấy ánh sáng linh thiêng, lát sau đã bị tôn giáo khác vả mặt tại chỗ? Còn có mặt mũi làm Tổng giám mục nữa không?
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo và Lôi thí chủ từng có duyên phận, hôm nay cũng tới phúng viếng.” Một lão đạo sĩ cũng xuất hiện ở ngoài nhà thờ, một tay thi lễ, nói.
Lão đạo sĩ này râu tóc bạc trắng, trên đạo bào nơi nơi đều là mảnh vá, nhìn qua cho người ta một cảm giác có hơi nghèo kiết hủ lậu và lôi thôi.
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn chửi má nó, cân nhắc có cần đi đến bên cạnh lão đạo sĩ, nói bên tai ông ta một câu: “Cửu Đầu Xà… Không! Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn vạn tuế.” hay không.
Trong nhà thờ, mọi người đều không khỏi ngây ngẩn cả người, tất cả lại tập trung ánh mắt trên người Tề Đẳng Nhàn, muốn nhìn xem hắn xử lý như thế nào.
“Lôi thí chủ là một vị thành kính…” Sau khi Tuệ Ngộ thiền sư đi vào nhà thờ, chắp tay trước ngực, chuẩn bị gây rối.
Lão đạo sĩ lại đè bả vai Tuệ Ngộ lại, mỉm cười nói: “Lôi thí chủ là một vị tín đồ thành kính Thánh Giáo, nhưng ông ấy là một người Hoa Quốc, vẫn luôn duy trì sự tôn trọng đối với Đạo giáo của bản địa chúng tôi. Tuy rằng Phật giáo là giáo phái ngoại lai, nhưng dù sao cũng đã cắm rễ ở Hoa Quốc, cũng từng có được ân điển của ông ấy.”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi sửng sốt, ồ, lão đạo sĩ không phải tới phá đám, mà là tới hỗ trợ!
Chuyện này, không cần Tề Tổng giám mục hắn mở miệng, hai kẻ từ ngoài đến tự đánh nhau rồi?
Sau khi Tuệ Ngộ nghe được lời này của lão đạo sĩ, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Vị đạo trưởng này, Lôi thí chủ không phải là tín đồ Thánh Giáo, ông ấy tin vào ngã Phật từ…”
Lão đạo sĩ bình tĩnh nói: “Trước đây, bởi vì Lôi thí chủ mọi việc không thuận, cho nên từng đến cả chùa chiền và đạo quan quyên hương khói. Nhưng cuối cùng, ông ấy vẫn lựa chọn Thánh Giáo, bởi vì, ông ấy nghe được thánh âm của Thánh Giáo chi chủ nói với ông ấy, có được ánh sáng thiêng liêng.”
Tề Đẳng Nhàn chửi thề trong lòng, lão đạo sĩ này hiểu về Thánh Giáo như vậy sao?
Tuy rằng Thánh Giáo có “Duy Đức tin” như lời ông ta vừa nói, nhưng mà, muốn sinh ra liên hệ với Thánh Chủ, vậy thì không phải chỉ cần bản thân tin vào tín ngưỡng là đủ rồi.
Bởi vì, không phải người đi tín ngưỡng Thánh Chủ, mà là Thánh Chủ tuyển chọn tín đồ. Cho dù ông là một đại ác nhân tội ác tày trời, nếu Thánh Chủ muốn cứu vớt ông, vậy thì ông cũng có thể cảm nhận được sự vận hành của thánh linh.
Lão đạo sĩ nói lời này có nghĩa là, Lôi Thiên Tứ là tín đồ được Thánh Chủ lựa chọn, mà không phải Lôi Thiên Tứ chủ động đi tín ngưỡng Thánh Chủ.
Kể từ đây, những người gây chuyện trước đó cũng không nói được thêm lời nào nữa.
“Không thì ông làm luôn chức Tổng giám mục này đi?” Tề Đẳng Nhàn nhìn lão đạo sĩ, có lời trong lòng không biết có nên nói hay không.
Sắc mặt Tuệ Ngộ lập tức trở nên khó coi, lão đạo sĩ này luôn cướp lời, cắt đứt câu ông ta đang nói, quá ghê tởm! Hơn nữa, đối phương vừa nói ra lời ra, trong lúc nhất thời ông ta thật sự khó có thể cãi lại.
“Ông nói lời này, không sợ làm Thiên Tôn thất vọng sao?” Tuệ Ngộ nhịn không được, đen mặt nói với lão đạo sĩ.
“Chẳng qua là bần đạo đang nói lời thật lòng, Thiên Tôn tất nhiên sẽ không trách tội. Huống chi, Thiên Tôn tôn sùng vô vi, sao lại bởi vì chút việc nhỏ này mà giáng tội? Ngược lại là hòa thượng nhà ông, người xuất gia không nói dối, ông nói lời này, hơn phân nửa sẽ làm Địa Tạng Vương Bồ Tát rất không hài lòng đấy?” Lão đạo sĩ miệng lưỡi sắc bén, cười đáp lời.
Tề Đẳng Nhàn có thể nghe ra được lão đạo sĩ có học thức uyên bác từ những lời này của đối phương.
Địa Cầu ở trong mắt chư Phật là một thế giới Sa Bà, Sa Bà thế nào? Đó là ngũ trọc thế giới trong miệng Oán Quỷ, tương tự, thế giới này cũng tiến vào thời đại mạt pháp, không có người tu hành nào có thể tu thành chính quả A La Hán.
Vì thế, chư Phật Bồ Tát vứt bỏ ngũ trọc thế giới mà đi, chỉ có một Địa Tạng Vương Bồ Tát ở lại.
Bởi vì ngài từng nói ra ý nguyện vĩ đại —— địa ngục không trống thề không thành Phật.
Cái này và lý niệm của Thánh Giáo không khác biệt lắm, Thánh Giáo nói Thánh Chủ đã vứt bỏ nhân loại, vì vậy, con người và Thánh Chủ không thể tiếp tục chủ động sinh ra liên hệ, mà cần phải được Thánh Chủ lựa chọn.
Tuệ Ngộ lập tức lạnh lùng nói: “Đạo trưởng không nên ăn nói lung tung trong lễ truy điệu của Lôi thí chủ, bôi nhọ người khác! Tôi còn chưa nói xong những lời phía sau, ông đã chỉ trích tôi nói dối, chẳng lẽ không phải trò cười sao?”
Lão đạo sĩ lắc đầu nói: “Ông chính là một trò cười rồi, mau cút đi! Đừng ở chỗ này làm xấu hổ!”
Trong khi nói chuyện,bàn tay to của ông ta một trảo, trực tiếp bắt lấy bả vai của Tuệ Ngộ, mang hòa thượng theo đi ra ngoài.
Sắc mặt Tuệ Ngộ đại biến, lão đạo sĩ chỉ nhẹ nhàng một chút, đã có thể bắt lấy gân mạch của ông ta, làm cho ông ta không phát huy thực lực được.
Hơn nữa, lực tay của lão đạo sĩ quả thực thái quá, một chút đã phá được kim chung tráo của ông ta.
Mắt thấy lão đạo sĩ dẫn theo Tuệ Ngộ ra khỏi nhà thờ, tùy tay ném một cái là có thể ném người ra thật xa.
Tuệ Ngộ ngã ngồi trên mặt đất, cả người tê mỏi, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kiêng kị, không dám tiếp tục giằng co với lão đạo sĩ nữa, xoay người rời đi.
Lão đạo sĩ cười cười, cũng không vào trong nhà thờ nữa.
Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người trở về, mới chậm rãi nói: “Lôi tiên sinh là người thích làm việc thiện, là tín đồ do Thánh Chủ lựa chọn… Linh hồn ông ấy đã hóa thành ánh sáng linh thiêng, tiến vào Thần quốc của Thánh Chủ, có được cuộc sống vĩnh hằng.”
Sau khi nói xong lời này, hắn buông thánh điển xuống, dùng tay vẽ hình chữ thập trước ngực.
Ở đây cũng không thiếu tín đồ Thánh Giáo, tất cả đều đứng dậy vẽ hình chữ thập tiến hành cầu nguyện theo.
Kế tiếp, đó là những người bạn tốt của Lôi Thiên Tứ lên bục kể lại những hồi ức về Lôi Thiên Tứ, trong đó có không ít những ông trùm truyền kỳ và cá sấu lớn giới chính trị đã lui về ẩn cư, bọn họ đều đánh giá cao cuộc đời Lôi Thiên Tứ, hơn nữa cũng tỏ ra tưởng nhớ.
Lôi Chấn Kỳ đứng ở phía dưới, khom lưng cảm ơn với những người thân bạn bè từ trên bục đi xuống.
“Hôm nay cũng may có lão đạo sĩ đó giải vây, nếu không, tôi sợ sẽ phải đích thân kết thúc bằng Avada kedavra trước mặt đám muggle này.” Tề Đẳng Nhàn nghĩ thầm trong lòng, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Cái gì mà chùa Bồ Đề ở Hương Sơn, hắn nhớ kỹ rồi, về sau sẽ vào lúc mở đại hội tôn giáo phải cho bọn họ biết tay, thật sự coi Tề Tổng giám mục là bùn mà nắn à?
Sau khi nghi thức chấm dứt, các khách mời đều ra về.
“Chuyện Tàu thuyền Lôi Thị, hai anh em các người vẫn nên mau chóng thương nghị xong đi, Lôi lão đã không còn nữa, các người cần phải tính toán kỹ càng làm sao mới có thể bán được một cái giá tốt.” Lục Thái một thân hắc y hôm nay cũng tới tham dự lễ truy điệu, trước khi đi cô ta còn nói với hai anh em Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân.
“Tàu thuyền Lôi Thị không có chuyện của các người.” Tề Đẳng Nhàn lại đi tới, lạnh lùng nói.
Lục Thái nghe xong, có chút khinh miệt cười cười, nói: “Võ công của anh là rất lợi hại, nhưng võ công lại không dùng được trong tranh giành quyền lực và thương nghiệp đâu! Anh không giữ nổi Tàu thuyền Lôi Thị đâu, trừ phi, anh đưa năm mươi tỷ đô la Mỹ ra đây.”
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn đầy vẻ lạnh lùng, hiện tại muốn tìm Gusinsky đòi năm mươi tỷ đô la Mỹ đã thực khó khăn, mâu thuẫn giữa bố già Tuyết Quốc và Chính phủ sắp đến trạng thái đỉnh điểm, nơi nơi đều cần phải dùng tiền, không có khả năng rút ra được số tiền lớn như vậy cho hắn mượn.
Chương 1105 Ấn Quy Xà
“Người lần trước nói những lời giống cô bây giờ chính là Từ Ngạo Tuyết, kết quả của cô ta hiện tại thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn chẳng thèm quan tâm tới mấy lời nói nhảm của Lục Thải.
Lục Thải hờ hững nói: “Được thôi, tôi rất chờ mong anh có thể vả mặt mọi người! Nhiều người như vậy muốn động vào Tàu thuyền Lôi Thị, tôi xem anh dùng cái gì để bảo vệ!”
Bây giờ thực sự có quá nhiều thế lực lớn muốn chia cắt nhà họ Lôi, ngay cả thế lực nước ngoài cũng muốn nhúng một tay vào, tình huống này còn hiểm ác hơn nhiều lần tình cảnh của Tập đoàn Hướng Thị ở trung Hải lúc trước.
Cho dù lúc này Tề Đẳng Nhàn thật sự đập vào năm mươi tỷ đô la Mỹ thì tình huống cũng sẽ vô cùng nguy hiểm, dù sao thì hai tổ chức lớn Tài Phiệt Thượng Tinh và Hội Huyền Dương cũng không phải là người thiếu tiền.
Nếu bọn họ cắn răng gặm khối xương cứng này, vậy thì Tề Đẳng Nhàn thật sự sẽ bị bọn họ đập chết.
“Vả mặt cô? Cô sai rồi, chẳng qua cô chỉ là một nha hoàn mà thôi, hơn nữa còn là một kẻ tự nhận là ti tiện, tôi không có hứng thú để vả mặt cô.” Tề Đẳng Nhàn khinh thường cười nói.
Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Còn đi làm nha hoàn cho người ta? Chuyện này trong mắt Tề Đẳng Nhàn đơn giản chính là chà đạp tôn nghiêm nhân cách của mình.
Lục Thải lại ngẩng đầu nói: “Có thể làm hạ nhân của Minh Luật công tử là vinh hạnh của tôi! Tùy anh nói như thế nào cũng được, tôi không để bụng.”
Tề Đẳng Nhàn nghe mà buồn nôn, lắc đầu nói: “Ghê tởm, buồn nôn!”
Lục Thải cười lạnh rời đi, nhưng lúc đi cô ta còn quay đầu lại liếc mắt nhìn đám người nhà họ Lôi một cái, như là đang cảnh cáo.
“Bố tôi vừa mới đi, đã có nhiều đầu trâu mặt ngựa gấp gáp không nhịn nổi nhảy ra làm loạn như vậy, thật sự đúng là kẻ xướng người họa, bên tôi lên sân khấu.” Lôi Chấn Kỳ bất đắc dĩ cười với Tề Đẳng Nhàn, lắc lắc đầu.
“Không cần để ý tới mấy tiếng chó sủa đó, lát nữa tôi sẽ chỉnh đốn hệt bọn họ, một đám phế vật thôi.” Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn đầy khinh thường.
Đến lúc đó Giáo Hoàng vừa lên sân khấu, hắn sẽ nói thẳng: “Các bị đang ngồi đây, đều là phế vật!”
Hắn không tin có ai dám đi vả mặt Giáo Hoàng!
Đến lúc đó người đứng đầu tôn giáo nói một câu, nếu ai dám không nể mặt ông ta, các quốc gia phương tây sẽ đều nảy sinh sự căm thù, gây hậu quả xấu, tự mình gánh chịu.
Lôi Chấn Lân nói: “Vừa rồi cũng may có vị đạo trưởng kia đứng ra nói chuyện, nếu không thì hôm nay ít nhiều gì cũng sẽ có chút phiền toái. Bố tôi lúc trước thật sự có đến chùa Bồ Đề quyên góp tiền nhang đèn, cũng lễ Phật một khoảng thời gian.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Các anh xử lý những chuyện còn lại đi, tôi đi tìm vị đạo trưởng kia tâm sự một lát.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy lão đạo sĩ đang nằm trên một viên đá lớn, rất là khoan thai tự đắc, hắn liền từ trong giáo đường đi ra ngoài nói chuyện với ông ta.
Lão đạo sĩ nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, cũng không mở mắt.
Tề Đẳng Nhàn đi đến bên cạnh ông ta, hơi hơi ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: “Vô Lượng Thiên Tôn vạn tuế!”
Lão đạo sĩ vội vàng ngồi dậy, đường đường chính chính chắp tay nói: “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn!”
Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Đạo trưởng hôm nay giúp tôi giải vây, tôi vô cùng cảm kích, không biết nên xưng hô với đạo trưởng như thế nào? Đạo quan ở đâu vậy? Sau này, tôi cũng cho người đi quyên chút tiền nhang đèn!”
Lão đạo sĩ cười ha ha, nói: “Ông là ông nội cháu.”
Gương mặt già của Tề Đẳng Nhàn lập tức tối sầm lại, cả giận nói: “Ông nói năng đàng hoàng xem nào? Tuy rằng ông đây thân tại Tào doanh tâm tại Hán, nhưng cũng học được mấy loại ma pháp từ chỗ Giáo Hoàng, cho ông cơ hội một lần nữa sắp xếp lại tổ chức ngôn ngữ.”
Lão đạo sĩ sửng sốt, sau đó trầm mặt: “Một thân công phu của bố cháu đều là bần đạo dạy, ông nói một câu ông là ông nội cháu, sai ở đâu?!”
Tề Đẳng Nhàn nghe được lời này, lập tức giật mình một cái, kinh ngạc nhìn ông ta, nói: “Thì ra ông chính là vị đạo sĩ sư gia thần long thấy đầu mà không thấy đuôi của tôi? Vô Lượng Thiên Tôn, thật là thất lễ!”
Lão đạo sĩ ngồi trên tảng đá, liếc mắt nhìn tên đồ tôn này của mình, nói: “Ông và Lôi Thiên Tứ có chút duyên phận, lần này đến đây cũng coi như là chấm dứt đoạn duyên phận này đi! Đám hòa thượng bây giờ đúng là đáng ghét thật sự, một đám không học Phật pháp, chỉ nghĩ xem kiếm tiền như thế nào, làm sao để được vui vẻ, một chút dáng vẻ của người xuất gia cũng không có.”
“Thật ra tôi chưa từng nghĩ tới vậy mà lại có thể gặp được lão nhân gia ngài, ngài hiện tại đang làm gì vậy? Có muốn đến chỗ tôi ở vài ngày hay không, tôi sẽ chiêu đãi ngài ăn ngon uống tốt.” Tề Đẳng Nhàn hóa thân thành chó liếm.
Lão đạo sĩ cười lạnh nói: “Muốn lôi kéo ông về làm tay chân à?”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Điều đó sao có thể chứ! Cháu chỉ muốn mời ngài ăn bữa cơm, nhưng nếu có tên mù nào tới tìm chết, cháu cũng không có cách nào khác đâu, đúng không?”
Lão đạo sĩ khinh thường cười, tiện tay lấy từ trong tay áo đạo bào ra một cái ấn đồng, ném vào tay Tề Đẳng Nhàn, nói: “Cầm lấy!”
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhận lấy, cẩn thận đánh giá, là một cái Ấn Quy Xà, vô cùng cổ xưa, không biết có niên đại bao nhiêu xa xăm, hỏi: “Khẩu quyết đâu?”
“Khẩu quyết gì?!” Lão đạo sĩ bị những lời này của hắn hỏi cho ngốc luôn, mắt chớp chớp, ngạc nhiên nói.
“Cái này không phải pháp bảo giúp cháu bước lên con đường tu tiên sao? Cháu niệm khẩu quyết một lần, nhìn trời bái tế, lập tức hóa thành một chùm thần quang, trấn áp tất cả kẻ địch.” Tề Đẳng Nhàn vô cùng đắc ý nói.
Lão đạo sĩ muốn tát cho Tề Đẳng Nhàn một cái dính xuống đất, nhưng mà thấy võ công của tiểu tử này cũng không thấp, phỏng chừng rất khó làm thế được, liền lắc lắc đầu, nói: “Đây là Ấn Quy Xà của Chân Vũ Đại Đế, tượng trưng cho thân phận cao nhất của đạo môn.”
Tề Đẳng Nhàn tay phải bấm tay niệm thần chú, quát: “Chân Vũ Đại Đế cấp cấp như luật lệnh!”
Đầy đầu lão đạo sĩ là hắc tuyến, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: “Có phải cháu ngứa da hay không? Có phải cháu muốn ông quất chết hay không?!”
Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, bỏ Ấn Quy Xà vào đại hồng bào, nói: “Không phải chỉ là thử xem thôi sao, nhỡ đâu có thể thành công thì sao? Không ảnh hưởng đến toàn cục, không ảnh hưởng đến toàn cục, không cần để ý đến những chi tiết này.”
“Sư gia, lão nhân gia ngài cho cháu cái Chân Vũ Đại Đế Ấn Quy Xà làm gì? Cháu chính là Tổng giám mục Thánh Giáo khu vực phương nam đấy, không dùng được cái này đâu!”
“Hơn nữa, nếu món đồ này bị lộ ra trước mặt Giáo Hoàng…”
“Vậy không phải hắn ta sẽ biết cháu chính là gián điệp hai mang cao cấp, đại danh đỉnh đỉnh của Thánh Giáo phương tây và Đạo môn phương đông, danh hiệu Xuyên Sơn…”
Lão đạo sĩ thật sự nhịn không nổi nữa, một cái tát mạnh mẽ vỗ vào sau gáy Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn dùng một chiêu “Vương bát nghe sấm, ô quy phơi lưng” trốn sang chỗ khác.
Lão đạo sĩ đen mặt nói: “Không cần thì trả lại đây!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cháu cứ cầm tạm đã, về sau sẽ trả lại cho ông sau. Trong đại hội Tôn giáo chắc chắn sẽ có kẻ có mắt không tròng muốn tìm cháu gây phiền toái, đến lúc đó cháu lấy ra cái ấn này, hớ hớ…”
Lão đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, vươn tay ra trước mặt Tề Đẳng Nhàn.
“Cái gì?” Tề Đẳng Nhàn nhìn tay ông ta, có hơi không hiểu ý, “Xem chỉ tay đoán mệnh?”
Trên mặt lão đạo sĩ lộ ra nụ cười vô sỉ, nói: “Đưa tiền.”
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật, nói: “Không đến mức đó chứ? Người trong nhà cả, còn phải đưa tiền?”
Lão đạo sĩ nói: “Thứ này vô cùng trân quý, giá trị vô song, cháu đánh mất thì làm sao bây giờ? Ít nhất cũng phải đưa cho ông ít tiền thế chấp thì ông mới yên tâm.”
Tề Đẳng Nhàn nhớ tới những lời Lôi Thiên Tứ nói với hắn, Tề Bất Ngữ đã từng cầm theo hai rương tiền lớn đi tìm lão đạo sĩ này, lập tức cảm thấy có hơn đau răng, hoá ra sư gia nhà mình cũng là “Thêm tiền cư sĩ”?!
Cuối cùng, Tề Đẳng Nhàn vẫn đưa tiền.
Lão đạo sĩ còn chỉ cầm đô la Mỹ.
“Thiên Tôn bảo ông đến phương tây truyền bá Đạo giáo, không được dùng đô la Mỹ à?!” Lão đạo sĩ nói, làm cho Tề Đẳng Nhàn không phản bác được gì.
Tề Đẳng Nhàn bỏ ra năm triệu đô la Mỹ mua Ấn Quy Xà trong tay sư gia, đánh giá một chút, như suy tư gì đó nói: “Có phải ông còn từng dạy người khác Thái Cực quyền đúng không?”