-
Chương 1096-1100
Chương 1096 Ngũ đại cao thủ.
Nghiêm Động sững sờ một lúc, anh ta nhìn Tề Đẳng Nhàn, đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới và nói: “Hắn ta đến nộp mạng thật này!”
Vẻ mặt bình tĩnh của Tề Đẳng Nhàn trong phút chốc biến mất, hắn đứng đó, sát khí tỏa ra từ trên người khiến cho con người ta cảm thấy ngột ngạt!
Năm vị cao thủ đang có mặt ở đó đều cảm thấy khí huyết trong nháy mắt bùng nổ và không ngừng chạy loạn, ai nấy đều đỏ mặt tía tai như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm vậy.
Thậm chí lông tơ trên người Nghiêm Mộc Long còn dựng ngược hết cả lên, cô ta chỉ cảm thấy giống như có một con dao sắc bén đang kề sát vào cổ mình và có thể tước đi mạng sống của mình bất cứ lúc nào.
Giống hệt như những gì Chiến Phi đã từng nói, nếu như chưa từng đích thân đối mặt với Tề Đẳng Nhàn thì sẽ mãi mãi không thể nào cảm nhận được người này rốt cuộc đáng sợ đến nhường nào đâu.
Nghiêm Động cũng không ngồi yên được nữa, toàn thân nổi hết cả da gà, anh ta có cảm giác như đang bị một con hổ nhìn chằm chằm vào vậy, cảm giác này vô cùng đáng sợ.
“Tề Đẳng Nhàn, mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, anh còn đến đây làm gì chứ?”
“Nam Nhân Nhân chẳng có chút quan hệ gì đối với anh cả, thậm chí còn có thể nói rằng con bé là người của Nghiêm gia chúng tôi.”
“Chuyện của Nghiêm gia chúng tôi, một người ngoài như anh mà cũng muốn nhúng tay vào à?!”
Nghiêm Mộc Long là người đầu tiên lên tiếng để phá vỡ sự im lặng, cô ta để lộ ra vẻ thù địch và quan sát Tề Đẳng Nhàn với vẻ nghiêm trọng.
Tề Đẳng Nhàn không trả lời ngay lập tức mà lại bước lên hai bước và lạnh lùng nói: “Ánh sáng của kẻ ác ắt sẽ phải tắt. Ngọn lửa của hắn sẽ không được chói nữa.”
Đây là một câu nói nổi tiếng trong sách thánh, nó thể hiện sự công bằng và chính trực của Thánh chủ cùng với sự khinh thường và ghét bỏ của Ngài đối với thế lực tà ác.
Nghiêm Động nghe thấy vậy thì lập tức cười khẩy và nói: “Mày thật sự cảm thấy bản thân mình ghê gớm lắm à? Bỏ tiền ra mua lấy cái chức tổng giám mục thì thực sự cho rằng mình là tín đồ của Thánh giáo hay sao? Ha ha ha...”
“Chị tao nói không sai, tao xử lý Nam Nhân Nhân như thế nào cũng là chuyện của Nghiêm gia chúng tao, chuyện này liên quan quái gì đến một tên người ngoài như mày chứ?”
“Mày đến đây chẳng lẽ là vì muốn giết chết tao à?”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu và nói: “Đúng, tao đến đây chính là để giết chết mày!’
Sau khi nói xong lời này, hắn khẽ nhướn mày một cái, sát khí trên người hoàn toàn bộc phát ra bên ngoài, đem lại cho người khác một cảm giác sợ hãi đến cùng cực.
Nghiêm Động lần đầu tiên có cảm giác khó thở một cách vi diệu, khí chất đó, khí thế đó áp bức đến mức anh ta suýt chút nữa đã ngạt thở!
Bây giờ cuối cùng anh ta mới hiểu ra rằng Chiến Phi không phải bị Tề Đẳng Nhàn doạ cho sợ đến vỡ mật nên mới bắn tiếng đe dọa mà những gì anh ta nói hoàn toàn đều là sự thật... Chỉ khi đối diện trực tiếp với người này thì mới có thể hiểu ra rằng rốt cuộc hắn đáng sợ đến nhường nào mà thôi!
Nghiêm Động không nhịn được mà mạnh mẽ hít vào một ngụm khí lạnh.
Tề Đẳng Nhàn còn chưa ra tay mà những cao thủ đang có mặt ở đó đều cảm thấy tinh thần căng thẳng, cơ bắp căng cứng, cả người hồi hộp đến cực điểm.
Dáng vẻ này của hắn khiến cho bọn họ không thể không nghi ngờ rằng liệu có phải hắn đang lấy sức hay không, một khi hắn bộc phát thì cảnh tượng sẽ thê thảm đến mức nào cơ chứ? Thủ đoạn của hắn sẽ kinh thiên động địa đến nhường nào đây?
Bất cứ ai đã từng đánh nhau với Tề Đẳng Nhàn đều sẽ không xem thường hắn, thậm chí nhất cử nhất động của hắn cũng đều khiến cho bọn họ cảm thấy căng thẳng.
Sự răn đe về mặt tâm lý đáng sợ đó không phải là thứ mà người bình thường có thể cảm nhận được.
“Giết tao á?”
“Hừ!”
“Chỗ này có năm cao thủ đang bảo vệ tao, nếu như mày dám ra tay thì người phải chết chỉ có thể là mày thôi!”
Nghiêm Động bày ra vẻ mặt khinh thường và lạnh lùng nói: “Tao thừa nhận võ công của mày rất lợi hại, khiến cho tao cảm thấy mày rất nguy hiểm, nhưng tao không phải là con cá chết trên thớt để mặc cho mày xẻ thịt!”
Lục Thái lắc đầu và nói: “Anh đã từng đánh một trận với Hồng Thần Sách, mặc dù anh sống ông ta chết nhưng dù sao thì ông ta cũng là một cao thủ có cùng đẳng cấp với anh. Anh không thể nào không bị tổn hại gì, vậy nên tôi khuyên anh vẫn là nên tạm thời bỏ đi ý định giết chóc đó của mình rồi ngoan ngoãn rời khỏi đây đi. Chuyện ngày hôm nay mọi người đều xem như là chưa từng xảy ra!”
Hai người Trần Bá Hạ, Mạnh Thiên Sanh đã âm thầm tản ra hai bên rồi, Chiến Phi và Nghiêm Mộc Long đối mặt trực tiếp với Tề Đẳng Nhàn, Lục Thái thì ở phía bên cạnh hắn.
“Thế à?”
Tề Đẳng Nhàn hỏi.
Trong lúc nói ra hai chữ này, mí mắt của hắn đột nhiên hướng lên phía trên, hai mắt trợn tròn.
Trong lúc mọi người đều đang ngơ ngác, bọn họ cảm giác như trong phòng có thêm hai ngọn đèn sợi đốt vậy, một luồng sáng chói mắt hiện ra từ trong không trung.
Khi hai chữ này rơi xuống đất, Tề Đẳng Nhàn đã bắt đầu ra tay rồi, hắn lách người một cái, tốc độ như sấm như sét, hắn giơ tay ra và tóm lấy Nghiêm Động ở phía xa.
Khi Tề Đẳng Nhàn di chuyển, năm vị cao thủ đang có mặt ở đây cũng cảm thấy như đang bị lửa lớn bao trùm lấy toàn thân vậy, Chiến Phi đứng ở phía trước để hứng mũi chịu sào và chặn lại đòn tấn công của Tề Đẳng Nhàn.
Lần này, anh ta cuối cùng cũng có dũng khí để ra tay rồi!
Chỉ thấy cánh tay của anh ta rơi xuống đất, phát ra hai tiếng bụp bụp, khí lực chạm vào mặt đất và phát ra những tiếng nổ giòn vang.
Ngay sau đó, cánh tay của anh ta giống như một cây súng vậy, nó giơ lên cao và bắt lấy Tề Đẳng Nhàn! Cú bắt này của anh ta thể hiện rõ công lực của cao thủ đệ nhất Hương Sơn, sức mạnh chạy khắp cơ thể, ở một cú bắt này, ngón tay của anh ta cứng như sắt thép nhưng cánh tay thì lại uốn lượn vặn vẹo như một con rắn hổ mang đang nhảy múa theo tiếng sáo và không thể đoán trước được, chỉ trong chốc lát, nửa thân trên của Tề Đẳng Nhàn dường như đều đã lọt vào bên trong phạm vi tấn công của anh ta.
“Võ công của cái tên Chiến Phi này đúng thật là khá lợi hại, chỉ là trước đây đã bị khí thế của mình làm cho sợ hãi nên vẫn mãi không dám ra tay mà thôi.”
“Đáng tiếc, cho dù anh ta có lợi hại hơn nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì đối với mình cả!”
Tề Đằng Nhàn dừng bước chân lại, hai cánh tay đột nhiên đan vào nhau giống như một cái máy chém, hắn sử dụng kỹ thuật “Rút dao chém cỏ” của Bát quái chưởng, bất ngờ dự đoán chính xác phương hướng tấn công của Chiến Phi và lập tức khóa chặt cánh tay của anh ta vào bên trong hai cánh tay của mình.
Một mình Tề Đẳng Nhàn chiến đấu chống lại năm cao thủ, vậy nên khi ra tay tất nhiên sẽ không có chút do dự, nếu không thì người phải chết ở đây sẽ là chính bản thân hắn.
Nếu đổi lại là người khác bị một chiêu này của Tề Đẳng Nhàn kẹp trúng cánh tay thì sẽ chỉ có thể bị hắn bẻ gãy cánh tay mà thôi, nhưng dù sao thì Chiến Phi cũng là một người có tiếng tăm lẫy lừng, lần này anh ta đã lấy hết can đảm của mình để quyết đánh đến cùng, vậy lên sức mạnh của toàn thân cũng được phát huy toàn bộ.
Anh ta không kêu một tiếng, trên người mang theo một suy nghĩ kỳ diệu, một bàn tay khác siết thành nắm đấm, trong lúc tung ra cú đấm, nó mang theo một hơi thở nóng rực như một khẩu đại bác đang được bắn ra và nghiêng nghiêng đánh về phía huyệt thái dương của Tề Đẳng Nhàn.
Không đợi nắm đấm của Chiến Phi đánh đến, Tề Đẳng Nhàn run người một cái, sức mạnh toàn thân bỗng chốc thu lại, giống như lá sen, ngay cả nước mưa cũng không chạm vào được.
“Soạt!”
Chiến Phi chỉ cảm thấy hai chân của mình giống như một cây bèo không rễ vậy, bàn chân không còn chạm xuống đất được nữa, cả người bị Tề Đẳng Nhàn nhấc bổng lên và ném thẳng ra ngoài.
“Kỹ năng khóa tay và đánh bay của Triêm y thập bát điệt...” Trong lúc còn đang lơ lửng trong không trung, Chiến Phi đã hiểu ra được Tề Đẳng Nhàn vừa mới dùng chiêu thức gì.
Lúc này, Lục Thái đã lướt đến bên cạnh Tề Đẳng Nhàn rồi, võ công của đầy tớ nhà Triệu ra cũng vô cùng lợi hại, cô ta giơ tay ra và tóm lấy cái cổ của Tề Đẳng Nhàn trong sự im lặng.
Cho dù có là lão sư phụ đã rèn luyện khả năng nghe đến cả người tinh thông đang ở đây thì chắc chắn cũng không thể nào nhận ra được đòn đánh lén này của Lục Thái.
Nhưng võ công của Tề Đẳng Nhàn đã đạt đến cấp độ thấy được cả thần luôn rồi, hắn nhận thức được rõ ràng những sự thay đổi cả ở bên trong và bên ngoài, lông tơ trên cổ khẽ động một cái thôi là hắn đã cảm nhận được rồi, hắn lập tức xoay người một cái, trong lúc xoay người, cánh tay của hắn giơ lên như một tấm khiên lớn.
Ngón tay của Lục Thái vừa mới móc vào cánh tay của Tề Đẳng Nhàn thì đã giống như bị vướng vào một sợi dây sắt vậy, có làm thế nào cũng không hất ra được!
Sắc mặt của cô ta bỗng chốc thay đổi, chỉ thấy cánh tay của Tề Đẳng Nhàn thu vào bên trong và nâng lên một cái rồi mạnh mẽ tách bàn tay của cô ta ra, ngay sau đó, khuỷu tay của hắn ép vào bên trong và ép cả người cô ta phải lùi ra phía sau.
“Là Ban lạn thế của Thái cực... Sức mạnh này đúng thật là đáng sợ, nó giống như một dòng sông chảy siết đêm ngày vậy, hoàn toàn không thể đối địch và cũng không thể ngăn cản!” Lục Thái cảm thấy sởn hết cả gai ốc.
Chương 1097 Cuộc chiến quần hùng.
Nếu như là trước đây, chỉ cần Tề Đẳng Nhàn lập tức đấm thêm một cái là sẽ có thể đánh chết Lục Thái ngay tại chỗ.
Sở dĩ hắn làm như vậy chính là vì nắm đấm của Nghiêm Mộc Long cũng đã đến rồi, cách đánh của cô gái này rất uyển chuyển, thường xuyên đánh lén, lực sát thương vô cùng to lớn.
Sau khi hất Lục Thái ra, Tề Đẳng Nhàn di chuyển nắm đấm và đánh về phía cái đầu của Nghiêm Mộc Long.
Nắm đấm này đáng sợ đến cực điểm, mặc dù Nghiêm Mộc Long là người tung ra nắm đấm trước nhưng cô ta có thể cảm nhận được rằng nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn chắc chắn sẽ đến nơi trước nắm đấm của mình!
“Võ công của anh ta đã cao hơn nhiều so với lần đánh nhau đầu tiên rồi!” Nghiêm Mộc Long thầm than trong lòng, chỉ có thể co người lại và tránh người đi.
Cô ta vừa mới lùi ra thì đòn chân của Tề Đẳng Nhàn đã lại đạp xuống.
Nghiêm Mộc Long di chuyển bước đi một cách vô cùng linh hoạt, bùm một tiếng, mặt đất ở trước mặt cô ta bị đạp thành một cái hố sâu cực lớn.
Nếu như cô ta không kịp tránh khỏi cú đạp vừa rồi thì cả bàn chân của cô ta đã bị đạp thành một đống thịt vụn rồi.
Cũng may, chính vào lúc này, hai cao thủ là Trần Bá Hạ và Mạnh Thiên Sanh cũng đã bắt đầu bao vây đến rồi, bọn họ cùng nhau đánh vào điểm yếu của Tề Đẳng Nhàn từ hai bên trái phải!
Mạnh Thiên Sanh sử dụng kĩ thuật khóa tay, hai tay đan chéo trên dưới, vừa móc vừa véo, bên trong ngón tay như được cất giấu huyền cơ, chỉ cần bắt được là sẽ ngay lập tức đâm vào trong da thịt và bắt lấy tĩnh mạch trong người.
Trần Bá Hạ cũng ra tay rất nhanh, ông ta tay đấm chân đá, đồng thời sử dụng cả tay và chân, giống như thể muốn nín thở một lần và bắt tay cùng với Mạnh Thiên Sanh để đánh chết Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức!
Thù giết con không đội trời chung!
Khi hai người bố ra tay thì tất nhiên sẽ không nể tình chút nào.
Vẻ mặt của Tề Đẳng Nhàn vô cùng lạnh lùng, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy có bất cứ biểu cảm nào dao động trên mặt hắn, hắn khẽ nghiêng người một cái để tránh khỏi cú bắt của Mạnh Thiên Sanh, đồng thời, cùi chỏ giơ lên một cái, sử dụng Ban lạn thế của Thái cực, giở lại mánh cũ để hất thẳng Mạnh Thiên Sanh ra ngoài.
Đối diện với nắm đấm của Trần Bá Hạ, hắn cũng không hề có ý định chống trả, hắn lắc người một cái và tránh khỏi hai cú đấm, thế nhưng đối với đòn tấn công ở phía dưới thì lại nhấc chân lên để đón lấy trực diện.
Sự mạnh mẽ và hung hãn trong cách đánh của Tề Đẳng Nhàn đã đến một cảnh giới không thể tưởng tượng được nữa rồi, sức mạnh của đôi chân hắn thậm chí còn mạnh hơn cả nắm đấm nữa, ngay khi cơ thịt ở chân hắn dùng lực, ngoại cương lập tức nổ tung, ống quần phồng lên, hai chân đá đạp như một ảo ảnh và linh hoạt như một con chim.
“Đây là dùng kĩ thuật chuyển động của Yến hình để dùng lên kĩ thuật đá chân mà, võ công của người này thật là kinh khủng quá đi!” Lúc này Chiến Phi mới đáp được xuống đất, sau khi đứng vững, anh ta điều hòa lại khí huyết đang chấn động của mình và lại lao lên một lần nữa.
Sau khi chạm chân bốn lần liên tiếp, sắc mặt của Trần Bá Hạ trở nên tái nhợt, chỉ cảm thấy gióng chân tê dại và như muốn đứt lìa, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều hơn thì đã nhìn thấy bóng dáng của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên cúi xuống, luồn qua một cái rồi hiện ra ở trước mặt ông ta.
Hai bàn tay kia nhẹ nhàng giơ lên rồi tách ra hai bên, sau đó sử dụng võ tấn “Thần quy xuất thủy” của Hình ý và tóm lấy bả vai của ông ta.
Có thể dùng võ tấn để đánh người quả thực là một điều không thể tin được trong con mắt của những võ giả bình thường, dù sao thì võ tấn cũng là thứ dùng để tăng cường thể lực và tôi luyện khả năng phối hợp của cơ thể, cách đánh võ là một thứ hoàn toàn khác và thậm chí là trái ngược lại với nó.
Lúc trước Chu Quang Vinh của tập đoàn n Đặc cũng đã bị chiêu “Thần quy xuất thủy” này của Tề Đẳng Nhàn tóm chặt lấy bả vai, sau đó hai cánh tay của hắn tách ra hai bên và mạnh mẽ xé toạc hai cánh tay của anh ta.
Nếu như Trần Bá Hạ bị Tề Đẳng Nhàn tóm được thì kết cục của ông ta cũng sẽ chẳng tốt hơn là bao.
Trần Bá Hạ giơ hai tay lên và đẩy về phía trước nhưng chỉ cảm thấy lực tay của đối phương thật là đáng sợ, chỗ những ngón tay đó thậm chí còn có cả ngoại cương đang bùng nổ, chỉ cần chạm vào một cái đã khiến cho hai cánh tay của ông ta cảm thấy tê dại.
Nhưng dù sao thì ông ta cũng đã câu được một chút thời gian cho bản thân mình rồi, Chiến Phi đã lướt đến phía sau tề Đẳng Nhàn và tung ra nắm đấm, một chiêu “Đơn tiên thủ” đánh thẳng về phía xương cụt của Tề Đẳng Nhàn.
Cho dù Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam có lợi hại hơn nữa thì cũng rất khó có thể bảo vệ được vùng xương cụt yếu ớt nhất của cơ thể con người, một khi xương cụt bị tổn thương thì chắc chắn sẽ không có kết cục nào khác ngoài bại liệt.
Cùng lúc đó, Nghiêm Mộc Long cũng nhanh chóng bước lên, vừa mới bắt đầu đã liên tiếp ra những đòn ngắn, hai tay nhanh như tia chớp, thậm chí còn mang một cảm giác lang thang bất định, khiến cho con người ta khó có thể nắm bắt.
Lục Thái cũng không chịu thua kém, cô ta sải bước lao đến một bên khác của Tề Đẳng Nhàn, hai tay giơ ra và chuẩn bị thi triển sát chiêu để vồ lấy.
Bước chân của Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng như một bậc thầy vũ công điêu luyện, hắn né sang một bên mà không để lại dấu vết, đầu tiên là tránh khỏi ba cú đấm liên tiếp của Nghiêm Mộc Long, sau đó là tung ra một đấm về phía lòng bàn tay của Lục Thái.
Lục Thái bị một đấm này làm cho đỏ mặt, bước chân loạng choạng, cơ thể không tự chủ được mà lùi về phía sau.
Đồng thời, cô ta cảm thấy cơ bắp của mình tê dại và khó chịu như vừa bị điện giật vậy.
Vừa mới đẩy lùi được Lục Thái thì Mạnh Thiên Sanh đã lao đến để lấp đầy khoảng trống rồi, ông ta giơ tay trái ra và bắt về phía cái đầu của Tề Đẳng Nhàn, tay phải nhắm vào bụng hắn và đánh ra một đòn “Hắc hổ móc tim”.
“Cuộc chiến với Hồng Thần Sách thực sự đã tiêu hao không ít, mặc dù đã uống nước thánh, tốc độ hồi phục thể lực rất nhanh nhưng đồng thời đối phó với năm cao thủ như thế này không được ổn cho lắm... Lấy được cái mạng của Nghiêm Động trước rồi nói vậy!” Chỉ trong chớp mắt, bả vai của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên run lên một cái.
Mạnh Thiên Sanh để lộ ra vẻ mặt vui mừng, ông ta cảm thấy lần này Tề Đẳng Nhàn đã phản ứng chậm rồi, dù sao thì cho dù có là người lợi hại hơn nữa, khi đối mặt với sự bao vây của nhiều cao thủ như thế thì cũng sẽ có lúc mất sức hoặc bông lỏng mà thôi.
Ngón tay của ông ta đã chạm đến mái tóc của Tề Đẳng Nhàn rồi, thế nhưng đang định tóm lấy thì lại trượt tay và bắt lấy không khí.
Nhìn kĩ lại một cái, cơ thể của Tề Đẳng Nhàn đã đột nhiên co lại một khúc, từ một người đàn ông cao gần một mét tám đã trở thành một tên lùn chỉ tầm khoảng trên dưới một mét sáu.
Đây là võ công rút xương dường như đã bị thất truyền trong giang hồ hiện đại, sở dĩ nó dường như đã bị thất truyền chính là vì loại võ công này yêu cầu phải bắt đầu tập luyện từ khi còn nhỏ, điều đó quả thực quá tàn nhẫn đối với những đứa trẻ.
Xã hội thời xưa không có nhiều yêu cầu vị trí công việc giống như bây giờ, các nghệ nhân trong giang hồ chỉ có thể dựa vào việc bán nghệ để duy trì sinh kế, vậy nên rất nhiều đứa trẻ ngay từ nhỏ đã bắt đầu luyện võ công rút xương.
Luyện tập thứ võ công này yêu cầu cơ thể phải có một sự dẻo dai nhất định, đồng thời phải hàng ngày tháo dỡ khớp xương và lắp lại những mười mấy lần, sự đau đớn của nó không phải là thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng ra được.
Trong vòng một ngày mà bị trật khớp những mười mấy lần thì là khái niệm gì cơ chứ?
Trong lúc Tề Đẳng Nhàn thu nhỏ người lại để tránh khỏi các đòn tấn công, hắn sử dụng Bát Quái bộ để trượt đi và liên tục tránh được hai người Nghiêm Mộc Long và Chiến Phi, thế nhưng Trần Bá Hạ lại ngay lập tức đá một phát về phía ngực hắn.
Chính vào lúc này, cơ thể của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên nằm sấp xuống, chân và tay đồng thời chạm đất như một con nhện lớn, hắn đồng thời sử dụng tay và chân, soạt một cái lao về phía Nghiêm Động đang xem kịch hay.
Nghiêm Động thấy Tề Đẳng Nhàn luồn ra khỏi phạm vi bao vây của năm cao thủ một cách kỳ quái như vậy và lao thẳng về phía mình thì không khỏi sợ đến tái mét mặt mày, anh ta giật mình một cái và quay đầu bỏ chạy!
Nhưng dù sao thì thứ mà Tề Đẳng Nhàn sử dụng cũng là kỹ năng đẳng cấp ở chỗ của Chiêm Tinh, tốc độ và sức mạnh bùng nổ của hắn cũng không phải là thứ mà Nghiêm Động có thể so bì được.
“Diêm Vương muốn mày chết vào canh thứ ba, ai có thể giữ mày lại đến canh thứ năm chứ!” Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên cao vọt lên, xương cốt phát ra những tiếng kêu răng rắc trong trẻo, cơ thịt ở vùng lưng đột nhiên giãn nở, xoẹt một tiếng, lưng áo của hắn trực tiếp bị căng đến rách ra.
Cơ lưng của hắn nở ra như đôi cánh của một con chim đại bàng, nó mang theo một cảm giác như đang chao lượn và lao thẳng đến phía sau Nghiêm Động chỉ trong chốc lát.
Chương 1098 Hổ tuy già thì vẫn là hổ.
Đây là tuyệt kỹ của Hồng Thiên Đô, lúc này Tề Đẳng Nhàn mới sử dụng đến nó.
Tốc độ của hắn đột nhiên tăng vọt.
Nghiêm Động đã cảm nhận được sát khí ở phía sau, anh ta sợ đến kinh hồn bạt vía, chân trước mềm nhũn và quỳ hẳn một chân xuống đất.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới đuổi kịp thì Nghiêm Động đã quay người lại, cơ thể vươn ra và liên tục tung ra mấy cú đá, thế lớn lực mạnh, chiêu nào chiêu nấy đều rất chí mạng!
“Kỹ năng thấp kém mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ à?”
Tề Đẳng Nhàn thấy Nghiêm Động đánh ra “Mai phục thế” thì bỗng chốc hừ lạnh một tiếng, trong mặt lóe lên một vẻ khinh thường.
Hắn lập tức sử dụng “Niêm chửu thế”, cánh tay mang theo một cú đánh hình vòng cung, chính là cách đánh biến tròn thành thẳng chuyên dùng để chặt chân người khác.
Nghiêm Động nhìn thấy võ công của mình đã bị Tề Đẳng Nhàn hóa giải chỉ trong chốc lát, thậm chí đôi chân còn bị đối phương kẹp lấy thì sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Bị một sát thần tuyệt thế như Tề Đẳng Nhàn tóm lấy chân chỉ trong chốc lát, trong lòng Nghiêm Động sợ chết khiếp đi được, toàn thân nổi hết cả da gà, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên méo mó, trông rất đáng sợ và hung dữ.
Thậm chí anh ta còn ngửi được một luồng hơi thở chết chóc đang không ngừng lại gần, hơi thở đó khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng buồn tè!
“Chị, cứu...” Nghiêm Động há miệng chuẩn bị hét lớn.
Nhưng mới chỉ nói được một nửa thì cơ thể của Tề Đẳng Nhàn đã chen vào trong lòng anh ta, chen được vào rồi thì huých vào một cái.
“Rầm!”
Một tiếng vang lớn, cảnh tượng thê thảm như hiện trường của một vụ tai nạn ô tô!
Cơ thể của Nghiêm Động bay ngược ra ngoài, thế nhưng anh ta lại nhìn thấy cả cái chân của mình vẫn đang bị Tề Đẳng Nhàn nắm ở trong tay.
Lại cố gắng dời mắt xuống thêm một chút nữa, chân phải của anh ta đã bị xé toạc hoàn toàn, cơ thể đang bay ngược ra ngoài mang theo vô số máu tươi và vương vãi khắp nơi.
Trong đầu anh ta bắt đầu hồi tưởng lại từng chi tiết trong cuộc đời mình như một chiếc đèn kéo quân, thậm chí anh ta còn hối hận tại sao trước đây mình lại đánh giá thấp Tề Đẳng Nhàn như vậy, bây giờ tất cả những gì anh ta nghĩ đến trong đầu đều chỉ là những lời mà Chiến Phi đã nói trước đó.
“A!!!” Nghiêm Mộc Long nhìn thấy em trai ruột của mình bị Tề Đẳng Nhàn đánh chết ngay tại chỗ thì gầm lên một tiếng giận dữ, cô ta giơ bàn tay lên và mạnh mẽ đánh về phía sau lưng Tề Đẳng Nhàn.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại hoàn toàn không thèm ngăn cản, cơ bắp trên lưng vẫn phồng lên như trước, khí huyết dâng trào và thậm chí còn mạnh hơn lúc trước một chút!
Nghiêm Mộc Long đánh xuống một chưởng, sức mạnh vô hình đang chuẩn bị đánh vào bên trong và bóp nát trái tim của Tề Đẳng Nhàn thì lại bị ngoại cương trên cơ bắp của đối phương đập ngược lại và hoàn toàn trung hòa.
“Trả cho cô này!”
Tề Đẳng Nhàn bước về phía trước một bước, sau đó quay ngoắt người lại, trong tay vẫn cầm cái chân của Nghiêm Động như một khẩu súng lớn, tiếp sau đó là một chiêu “Hồi mã thương” đâm thẳng vào ngực Nghiêm Mộc Long.
Lồng ngực của Nghiêm Mộc Long bị khớp xương của cái chân đẫm máu kia đâm thẳng vào, cô ta chỉ cảm thấy mình như bị một con ngựa hung dữ đâm thẳng vào ngực, sau khi miễn cưỡng xoay vai để di chuyển cơ thể và di dời sức lực, cả người cô ta lộn ngược về phía sau và lăn lông lốc như một quả hồ lô.
Lục Thái vừa mới lao đến, Tề Đẳng Nhàn đã giơ nắm đấm lên, nắm đấm này không còn tiết kiệm thể lực nữa mà phối hợp với sức mạnh của cơ xô để toàn lực đánh ra!
“Rầm!”
Lục Thái đón lấy nắm đấm này, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cơ thể không kìm được mà quay vòng vòng rồi phịch một tiếng ngồi bệt xuống đất.
Tề Đẳng Nhàn cười lớn và nói: “Chỉ có thế thôi à! Tôi đã giết xong người rồi, chuyện ngày hôm nay cứ kết thúc tại đây đi.”
Sau khi nói xong lời này, bước chân của hắn khẽ động, cơ lưng lại lần nữa mở ra và soạt một tiếng tránh khỏi sự bao vây của Chiến Phi, Trần Bá Hạ và Mạnh Thiên Sanh.
“Nghiêm Mộc Long, cô cứ tạm thời giữ lấy cái mạng của mình đi, lúc khác tôi sẽ đến lấy nó giúp Lục Chiến Long!” Tề Đẳng Nhàn cao giọng nói.
Lúc hắn nói ra câu này thì cơ thể của hắn đã đến được chỗ cửa của phòng khách rồi.
Sự kỳ quái của chuyển động và sự nhanh chóng trong tốc độ của hắn khiến cho mấy vị cao thủ đang có mặt ở đó đều hoàn toàn bất lực.
Nghiêm Mộc Long gầm lên: “Giữ hắn ta lại cho tôi, cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải giữ hắn ta lại!”
Cô ta mặc một bộ đồ màu trắng, vốn dĩ trông đang phong độ ngời ngời, thế nhưng giờ đây, trước ngực cô ta lại là một đống thịt vụn và những vết máu nhớp nháp, cả người cô ta trông nhếch nhác như thể vừa mới bò ra khỏi lò mổ vậy.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới đi ra đến cửa thì một nhóm binh lính đã đột nhiên lao ra và chĩa súng thẳng vào người hắn.
“Dừng tay lại hết cho tôi.” Nhưng lúc này, giọng nói vừa rất uy nghiêm vừa rất có sức hút của Lôi Thiên Tứ đã vang lên, không biết từ lúc nào, ông ta đã bế Nam Nhân Nhân đến đây và đang đợi Tề Đẳng Nhàn ra ngoài.
Những tên lính kia nhìn thấy Lôi Thiên Tứ thì đều không khỏi sững sờ, chỉ huy của bọn họ vội vàng giơ tay lên và không cho bọn họ tự tiện hành động.
Giọng nói cuồng loạn của Nghiêm Mộc Long vang lên từ trong phòng, cô ta quát: “Bắn chết hắn ta đi, nổ súng bắn chết hắn ta cho tôi! Nhất định phải giữ hắn ta ở lại chỗ này!”
Lôi Thiên Tứ làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ và lạnh lùng nói: “Nếu như các người muốn nổ súng với bạn của tôi thì phải bắn chết Lôi Thiên Tứ tôi đây trước!”
Khi nói ra những lời này, tấm lưng của ông ta thẳng tắp, toàn thân tràn đầy khí lực, có nhìn trái nhìn phải thế nào cũng có cảm giác như một con hổ đói đang rình mồi vậy.
Lôi Thiên Tứ thực sự chẳng có chút võ công nào, nhưng lúc này đây khi ông ta mở miệng nói chuyện, khí thế mạnh mẽ đó của ông ta cũng uy nghiêm chẳng kém lúc Tề Đẳng Nhàn nói muốn giết chết Nghiêm Động.
“Không ai được hành động, bỏ hết súng xuống cho tôi!” Một tên chỉ huy trầm giọng quát: “Lôi lão là người như thế nào, các người có biết không? Dám lấy súng để chĩa vào ông ấy, tôi thấy các người chán sống rồi thì có!”
Mọi người nghe thấy câu nói này thì nhao nhao bỏ súng xuống, không một cái dám giương súng lên nữa.
Lôi Thiên Tứ mỉm cười với Tề Đẳng Nhàn và nói: “Tổng giám mục Tề, chúng ta đi thôi.”
Nghiêm Mộc Long đã đuổi theo ra đến ngoài rồi, nhìn thấy Lôi Thiên Tứ đứng chung với Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt của cô ta bỗng chốc trở nên tối sầm hơn vài phần, biểu cảm đó giống như có thể ăn thịt người vậy.
“Hôm nay hắn ta không được đi đâu hết!” Nghiêm Mộc Long lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, bốn người Chiến Phi, Lục Thái, Trần Bá Hạ, Mạnh Thiên Sanh cũng xuất hiện ở phía sau Nghiêm Mộc Long, ai nấy đều mang một vẻ mặt nghiêm trọng.
Lôi Thiên Tứ lại cười phá lên và nói: “Nực cười, chỉ cần Lôi Thiên Tứ tôi vẫn còn ở Hương Sơn ngày nào thì có chỗ nào mà cậu ấy không được đi, có chỗ nào không được đến cơ chứ?”
“Các người không phục thì có thể thử động vào tôi trước, xem xem các người có thể khiến cho Lôi Thiên Tứ tôi đây ngã xuống hay không!”
Nghiêm Mộc Long nhìn chằm chằm Lôi Thiên Tứ và nói: “Lôi lão, làm bất cứ việc gì cũng phải biết có chừng mực, phải biết nhìn trước ngó sau, nếu không thì...”
“Cô nhóc, cô cũng biết làm người thì phải nhìn trước ngó sau đấy à?!”
“Đôi mắt của đứa trẻ này đã xảy ra chuyện gì, cô không biết hay sao?”
Lôi Thiên Tứ cười khẩy và nói.
Sau khi nói xong lời này, ông ta gọi Tề Đẳng Nhàn rời đi.
Có Lôi Thiên Tứ ở đây, những binh lính kia sẽ không thể nổ súng với Tề Đẳng Nhàn, những sĩ quan chỉ huy đang có mặt ở đó cũng không gánh nổi cái tội này.
Tề Đẳng Nhàn không nói gì mà chỉ sánh vai bước đi cùng Lôi Thiên Tứ, những nơi mà bọn họ đi qua đều chỉ là những khoảng yên lặng.
Lôi gia bây giờ là một con hổ đã già, thế nhưng mãnh hổ cho dù có già thì vẫn có thể ăn thịt người khác!
Không một ai muốn liều mạng với một con hổ già như Lôi Thiên Tứ cả, bởi vì nếu như làm liều như vậy thì sẽ có thể đánh rơi cái mạng nhỏ của mình và làm tổn thất rất nhiều lợi ích.
Lôi Thiên Tứ hỏi: “Chắc hẳn cái tên súc sinh tên Nghiêm Động đó đã chết toi rồi chứ nhỉ?”
“Một bên chân bị tôi xé toạc, lục phủ ngũ tạng cũng đã bị sức mạnh vô hình của tôi đánh cho tan nát, cho dù Đại La Kim Tiên có giáng thế thì cũng không cứu nổi hắn ta đâu.” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ mặt bình tĩnh.
Lôi Thiên Tứ nghe thấy vậy thì cười phá lên và nói: “Sảng khoái quá đi mất! Không ngờ rằng tôi đã già như thế này rồi mà vẫn có thể cùng một người trẻ như cậu làm ra loại chuyện như thế này.”
Chương 1099 Bụi bặm lắng xuống.
Việc cùng Tề Đẳng Nhàn đi đến bệnh viện Thánh Hòa lần này có lẽ chính là lời cảm ơn hoàn hảo nhất của Lôi Thiên Tứ đối với cuộc đời của mình rồi.
Đồng thời, ông ta cũng rất hài lòng vì đã được quen biết một người trẻ ưu tú như Tề Đẳng Nhàn, đất nước này có thể xuất hiện một người trẻ như vậy đồng nghĩa với việc tương lai sẽ có vô số khả năng có thể xảy ra.
“Tiền bạc và quyền lực đều là những thứ vô cùng đáng sợ, con người khi đi trên con đường này, chỉ cần không cẩn thận một cái thôi là sẽ đánh mất ý nguyện ban đầu của mình.”
“Tôi rất hạnh phúc vì mình chưa bao giờ phạm phải sai lầm ở những việc lớn trong đời, và tôi hy vọng rằng tương lai cậu cũng sẽ không như vậy.”
“Cậu còn xuất sắc hơn tôi của thời trẻ rất nhiều, tôi mong rằng trong tương lai cậu sẽ có thể chói mắt hơn nữa nhưng lại vẫn giữ nguyên được ý nguyện ban đầu.”
Lôi Thiên Tứ vừa đi vừa nói chuyện với Tề Đẳng Nhàn, sau khi chứng kiến tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, ông ta càng hài lòng về cậu nhóc Tề Đẳng Nhàn này hơn nữa.
Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu và nói: “Lời của Lôi lão, tôi đều sẽ ghi nhớ trong tim.”
Lôi Thiên Tứ cười nói: “Cũng chính vì cậu là người như thế nên mới có thể khiến cho tôi yên tâm giao phó Tàu thuyền Lôi thị, nếu như là người khác thì tôi thực sự không thể tin tưởng được dù chỉ một chút.”
“Cậu giống như một người bước ra từ trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, huyết lệ tặng tri kỷ, sinh tử dẫu có sao?”
“Chỉ tiếc rằng chúng ta không gặp nhau sớm hơn một vài năm, bằng không, nếu như chúng ta làm việc cùng nhau thì có lẽ sẽ có thể tạo ra một sự nghiệp kinh thiên động địa luôn đó.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Lôi lão đã xuất sắc lắm rồi, những chuyện mà ông đã từng làm hệt như sấm đánh bên tai, xứng đáng làm tấm gương cho các thế hệ sau.”
Lôi Thiên Tứ nói: “Được rồi, đừng có ở đây tâng bốc lẫn nhau nữa, mau đưa Nhân Nhân về với mẹ của con bé đi, buổi tối cậu đến nhà tôi ăn cơm.”
Sau khi Tề Đẳng Nhàn và Lôi Thiên Tứ chia tay ở bên ngoài bệnh viện, hắn đưa Nam Nhân Nhân về biệt thự của Dương Quan Quan.
Sau khi nhìn thấy cô con gái đang phải quấn gạc quanh mặt của mình, cơ thể Nam Thiến bỗng chốc mềm nhũn và suýt chút nữa đã ngất đi.
Dương Quan Quan vội vàng đưa tay ra đỡ lấy Nam Thiến, đồng thời, cô ấy cũng nổi trận lôi đình và nói: “Có chuyện gì thế? Mắt của Nhân Nhân bị làm sao vậy?”
Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu và nói: “Nghiêm Động đã lấy giác mạc của Nhân Nhân để thay cho giác mạc của con trai mình. Giác mạc của con trai hắn ta có chút vấn đề...”
Dương Quan Quan vô cùng tức giận, cô ấy nghiến răng nghiến lợi và nói: “Hổ dữ không ăn thịt con! Cái tên Nghiêm Động này lại là một tên súc sinh như thế à? Lại còn là hậu duệ của một gia đình danh gia vọng tộc nữa, thế mà ngay cả con gái ruột của mình cũng không chịu buông tha!”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì không khỏi phì cười, từ trước đến nay, những chuyện kỳ quặc quái gở và những chuyện không có nhân tính đều xảy ra ở trong những gia đình danh gia vọng tộc mà.
Mấy cái chuyện anh em bất hòa, tranh quyền đoạt vị, giở trò sau lưng, chém giết lẫn nhau còn hiếm thấy hay sao?
“Nhất định tôi sẽ giết chết cái tên súc sinh đó để báo thù cho Nhân Nhân và Hoàng Sung!” Dương Quan Quan nổi giận đùng đùng, khí chất như đang muốn ăn thịt người.
“Tôi đã xử lý xong người rồi.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Hắn không hề khuyên Dương Quan Quan đừng có tức giận vì chuyện này, bởi vì bất cứ một người học võ nào sau khi nghe thấy chuyện như vậy đều hận không thể rút đao giúp đỡ. Khuyên người khác đừng tức giận hoàn toàn chỉ là nói nhảm mà thôi.
Hỷ nộ ái ố, ai ai cũng có, gặp phải loại chuyện như vậy chắc là bất cứ ai cũng đều sẽ cảm thấy tức giận nhỉ?
Sau khi nói xong lời này, ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc hiện lên một chút mệt mỏi, hắn hỏi: “Hoàng Sung đâu?”
Dương Quan Quan nói: “Đang nằm trong phòng, tôi đã mời bác sĩ tư nhân chuyên nghiệp đến để chăm sóc anh ta rồi, không còn nguy hiểm gì đến tính mạng đâu.”
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu và hỏi: “Xảy ra chuyện như vậy sao lại không ngay lập tức báo cho tôi biết?”
“Tôi cũng chỉ biết sau khi mọi chuyện đã xảy ra mà thôi.” Dương Quan Quan nghe thấy vậy thì thở dài và nói.
Nam Thiến bế Nam Nhân Nhân và nói với tâm trạng sa sút: “Hoàng Sung nói sư phụ Tề khó khăn lắm mới có thể rửa sạch được tội danh ở trên người, không nên liên lụy đến anh nữa nên mới không nói cho anh biết.”
Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ không vui: “Ngu ngốc! Rõ ràng biết bản thân mình không thể giải quyết được chuyện này mà lại không nói cho tôi biết! Cậu ta tưởng mình là ai chứ, Tề Thiên Đại Thánh à?”
Cái tên đồ đệ Hoàng Sung này ấy à, tuy rằng Tề Đẳng Nhàn không thích anh ta lắm nhưng hắn cũng biết bản chất của anh ta không hề xấu, mặc dù không đến mức hào hiệp trượng nghĩa nhưng cũng có thể coi là chân thành nhiệt tình.
“Chuyện của Nhân Nhân cô không cần lo lắng, bây giờ con bé vẫn còn nhỏ, vừa mới làm phẫu thuật xong nên vẫn cần một khoảng thời gian để hồi phục lại.”
“Tôi sẽ sắp xếp bác sĩ đến khám cho con bé, chắc chắn sẽ khiến cho đôi mắt của con bé có thể duy trì sự khỏe mạnh, sau này nếu có cơ hội thích hợp thì sẽ thay giác mạc cho con bé.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Nam Thiến, thở dài một cái và an ủi cô ấy.
Nam Thiến nghe thấy vậy thì gật đầu một cái, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Tề Đẳng Nhàn và hỏi: “Nghiêm Động thực sự đã bị anh đánh chết rồi à? Hắn ta đã chết như thế nào vậy?”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tôi đánh chết hắn chỉ trong một phát.”
Trong mắt Nam Thiến có nước mắt lay động, cô ấy cúi đầu lau đi nước mắt của mình và nghẹn ngào nói: “Chết rồi cũng tốt... Sau này cũng không cần lo sẽ bị cái tên ác quỷ đó dày vò nữa!”
“Mẹ ơi mẹ đừng khóc!”
Nam Nhân Nhân ngoan ngoãn ôm lấy cổ Nam Thiến và giơ tay ra để lau nước mắt cho cô ấy.
Nam Thiến khịt mũi và nói: “Không sao, không sao, mẹ không khóc nữa là được rồi chứ gì.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Nam Thiến, trong lòng khẽ thở dài một hơi, những nơi mà hắn nhìn thấy đã có nhiều thế lực tà ác dơ bẩn như thế rồi, vậy thì những nơi mà hắn không thể nhìn thấy thì còn có bao nhiêu sự bất công chưa được xóa bỏ nữa đây?
Đi vào trong phòng, Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Hoàng Sung đang nằm trên giường, hắn lắc đầu và nói: “Bản thân mình chẳng có chút tài cán gì mà còn muốn xông vào đại bản doanh của người ta à? Tôi dạy cậu võ thuật không phải là để cậu trở nên kiêu ngạo và tự hủy hoại chính mình.”
Hoàng Sung nhếch miệng cười và nói: “Là do tôi không có bản lĩnh như người khác, ngay cả người nhà của mình cũng không bảo vệ được.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy bộ dạng cam chịu lạc hậu của anh ta thì bèn nói: “Không phải do kỹ năng của cậu không bằng người khác mà là do có những người lạm dụng quyền lực của gia đình mình, từ nay về sau cậu phải cố gắng luyện võ hơn nữa, chỉ khi nắm đấm của cậu đủ lớn thì mới có thể bảo vệ được tốt người nhà của mình thôi.”
Hoàng Sung gật gật đầu và hỏi: “Sư phụ... anh đón Nhân Nhân về đây, vậy còn Nghiêm Động...”
“Bị tôi xử rồi.” Tề Đẳng Nhàn nói: “Lúc tôi còn là phần tử khủng bố tôi đã bảo sẽ giúp cậu xử hắn ta rồi nhưng cậu lại cứ muốn tự báo thù cho chính mình, bây giờ hối hận rồi chứ gì?”
Hoàng Sung gượng cười một cái và nói: “Có chút... tôi không thể ngờ rằng hắn ta lại là kẻ không biết điểm dừng đến như vậy, cho dù có nói thế nào thì Nhân Nhân cũng là con gái của hắn ta mà.”
Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và nói: “Từ trước đến nay, những gia đình quyền quý đa số đều máu lạnh như vậy đấy. Đám người đó lúc nào cũng cảm thấy cả thế giới đều đang mắc nợ bọn họ, bọn họ có thể lấy bất cứ thứ gì mà bọn họ muốn, nhưng cậu lại không thể lấy bất cứ thứ gì từ chỗ của bọn họ!”
Nghiêm Động chết trong tay Tề Đẳng Nhàn, điều này khiến cho tảng đá lớn đè nặng trong tim của đôi uyên ương số khổ Nam Thiến và Hoàng Sung trong nhiều năm cũng coi như đã rơi xuống đất rồi.
Chỉ có điều, tình trạng sức khỏe của Nam Nhân Nhân ít nhiều vẫn mang lại một chút ám ảnh.
Nhưng cuộc đời chính là một chuyến tàu không thể dừng lại mà chỉ luôn luôn tiến về phía trước.
“Buổi tối đi với tôi đến Lôi gia dự tiệc đi, Lôi lão mời tôi đến đó dùng cơm.” Tề Đẳng Nhàn mời Dương Quan Quan.
“Được!” Dương Quan Quan không thèm suy nghĩ mà ngay lập tức nói lời đồng ý, cô ấy đã ngưỡng mộ nhân vật làm mưa làm gió của thế hệ cũ là Lôi Thiên Tứ từ lâu lắm rồi.
Khoảng gần đến giờ cơm, hai người ngồi xe đến Lôi gia.
Chương 1100 Sự hào hùng bất diệt.
Lôi Thiên Tứ đã sai người chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn để tiếp đãi Tề Đẳng Nhàn, khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn dẫn theo một cô gái đến, ông ta càng vui mừng hơn nữa.
Trên bàn ăn, Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân ngồi ở hai bên trái phải của Lôi Thiên Tứ, Lôi Tuyết Kiều, người đã từng có chút xích mích với Tề Đẳng Nhàn cũng có mặt ở đó.
Nhìn thấy người con gái bên cạnh Tề Đẳng Nhàn đã đổi từ Từ Ngạo Tuyết thành Dương Quan Quan, trong lòng cô ta càng thêm xem thường hắn hơn nữa, cô ta thầm mắng trong lòng: “Hừ, đồ đàn ông cặn bã!”
Tề Đẳng Nhàn có lẽ sẽ rất vui nếu như biết được suy nghĩ ở trong lòng cô ta, ưu điểm mà anh đây giấu kín như vậy thế mà lại bị cô nhìn thấu trong nháy mắt rồi.
“Hôm nay là một cơ hội rất tốt, mọi người đều đang có mặt ở đây.” Lôi Thiên Tứ cười cười, ông ta mở một bình rượu trắng lâu đời và rót rượu cho mọi người.
Lôi Tuyết Kiều nói: “Ông nội, cháu không uống được rượu trắng!”
Lôi Thiên Tứ lại nói: “Bình rượu này cháu phải uống một chén mới được, dù sao thì có muốn uống loại rượu này thêm lần nữa cũng không còn cơ hội đâu!”
Lôi Tuyết Kiều không nói gì nữa mà để mặc cho Lôi Thiên Tứ rót cho cô ta một chén, nhưng cái mùi nồng nặc của rượu trắng lại khiến cho cô ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
“Rượu ngon đấy!” Tề Đẳng Nhàn ngửi ngửi một chút rồi lên tiếng khen ngợi, sau đó bảo Lôi tổng quản đi lấy giúp một bình nước khoáng một cách rất chuyên nghiệp.
Lôi Thiên Tứ thấy bộ dạng ra vẻ ta đây của Tề Đẳng Nhàn thì cười phá lên, giơ ngón tay cái lên và nói: “Ồ, chuyên nghiệp đấy!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Bố tôi thích món này, tôi học từ ông ấy đấy.”
Dương Quan Quan âm thầm ghi nhớ trong lòng, thì ra Tề Bất Ngữ thích rượu trắng, vậy thì sau này cô ấy sẽ sưu tập một ít rượu ngon, chờ đến dịp Tết thì mang qua đó. Như vậy thì cô ấy mới có thể đặt mình vào vị trí thuận lợi nhất trong cuộc cạnh tranh này!
Lôi Thiên Tứ mỉm cười và nói: “Tổng giám mục Tề là một người rất tốt, cậu ấy hào hiệp trượng nghĩa và vô cùng nhiệt huyết, rất giống với ta của hồi trẻ. Ta mong rằng sau này Lôi gia chúng ta cũng có thể hòa thuận với cậu ấy và mãi mãi làm bạn!”
“Việc ta có thể giao phó Tàu thuyền Lôi thị cho cậu ấy chính là sự tín nhiệm mà ta dành cho cậu ấy, ta cũng mong rằng sự tín nhiệm này có thể do các con tiếp tục kế thừa.”
“Trong cuộc đời của mỗi con người, bạn bè là hiếm có, tri kỷ lại càng hiếm có hơn.”
Lôi Chấn Kỳ gật gật đầu và nói: “Tổng giám mục Tề có ơn cứu mạng đối với con, có ơn huệ lớn lao đối với cả Lôi gia chúng ta, hơn nữa còn một người vô cùng chính nghĩa, Lôi Chấn Kỳ con nhất định sẽ báo đáp cậu ấy cho dù có phải thịt nát xương tan!”
Lôi Chấn Lân cũng mỉm cười và nói: “Tổng giám mục Tề có ơn huệ lớn lao đối với Lôi gia chúng ta, thậm chí còn nhờ Tôn Thanh Huyền tiên sinh đến để chữa bệnh cho con và anh trai, trong lòng con vô cùng biết ơn. Nếu như tổng giám mục Tề đã coi Lôi gia chúng ta như bạn bè thì Lôi gia chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt của tổng giám mục Tề!”
Lôi Tuyết Kiều lại có chút không được vui vẻ, cô ta vẫn có chút mâu thuẫn đối với Tề Đẳng Nhàn, thế nhưng ông nội, bố và cả chú cô ta đã nói như thế rồi, cô ta nào dám làm trái lại?
“Những người có tính cách giống nhau tất nhiên sẽ thu hút lẫn nhau và đi cùng với nhau, mặc dù tôi quen biết Lôi lão có hơi muộn nhưng trong lòng tôi đã mong muốn được kết bạn với những anh hùng như Lôi lão từ lâu lắm rồi.” Tề Đẳng Nhàn nhấp một ngụm nước khoáng rồi nhấc chén rượu trắng lên.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều một hơi uống cạn.
Sau khi uống xong một chén rượu, Tề Đẳng Nhàn khẽ nếm thử một chút rồi lại uống thêm một ngụm nước khoáng.
Đây là cách thưởng thức rượu trắng nồng độ cao thượng hạng mà Tề Bất Ngữ dạy cho hắn, sau khi nhấp một ngụm rượu thì sẽ dùng một ngụm nước khoáng tinh khiết để súc miệng và nuốt xuống rồi lại tiếp tục thưởng thức chén tiếp theo.
“Đúng là rượu ngon, chắc là bình rượu này đã có từ lâu lắm rồi nhỉ, Lôi lão có được nó từ đâu thế?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà hỏi.
“Đây chính là món quà đặc biệt mà một vị lãnh đạo chức cao nào đó đã tặng cho tôi sau khi tôi chi viện một khoản vật tư lớn trong nước. Tôi đã cất giữ nó rất lâu rồi, từ trước đến nay vẫn không nỡ mở ra uống, hôm nay nhân dịp tâm trạng vui vẻ nên quyết định mở nó ra để thưởng thức cùng với mọi người!” Sau khi uống hết một chén, sắc mặt Lôi Thiên Tứ có chút phớt hồng, ông ta cười lớn và nói.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Lôi Thiên Tứ, ánh mắt dần dần tối đi, lúc này hắn cảm thấy tinh thần của Lôi Thiên Tứ rất bất ổn, giống như ngọn nến trước gió vậy.
“Tôi rất thích đọc các tiểu thuyết võ hiệp, nhưng tôi lại không thích những đại hiệp vĩ đại lúc nào cũng nói những lời rỗng tuếch như vì nước vì dân. Thứ mà tôi thích hơn chính là tinh thần hiệp sĩ, sự nghĩa khí và sự nhiệt huyết của những nhân vật trong sách, bởi vì tôi có thể nhìn thấy được những con người như thế ở trong cuộc sống hiện thực.” Lôi Thiên Tứ nói: “Tổng giám mục Tề chính là một trong số đó.”
Tề Đẳng Nhàn nhấc chén rượu lên và nói: “Lôi lão quá khen rồi, tôi chỉ đơn giản là làm những chuyện mà mình cho là đúng mà thôi.”
Hai người Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân đều cảm thấy hôm nay Lôi Thiên Tứ nói nhiều một cách bất thường, vậy nên sắc mặt của hai người cũng trở nên có hơi nghiêm trọng.
Lôi Thiên Tứ vui vẻ uống hết ba chén rượu rồi nói với Tề Đẳng Nhàn bằng gương mặt đỏ bừng: “Chuyện của Lôi gia sau này phải nhờ cậu quan tâm nhiều hơn rồi! Tiền bạc đều là những vật ngoài thân, tôi chỉ mong rằng con cháu đời sau có thể mạnh khỏe bình an mà thôi.”
Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu và nói: “Lôi lão yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây thì tôi sẽ không để Lôi gia bị con chó hung ác nào cắn cho bị thương đâu!”
“Nào, cạn ly!” Lôi Thiên Tứ cười nói: “Cái này không đã, tổng quản, đổi cho tôi sang một cái ly lớn hơn đi!”
Lôi tổng quản âm thầm đi lấy cái ly lớn, một cái ly này chắc phải chứa đến hai lạng rượu mất thôi.
Lôi Tuyết Kiều lại nói: “Ông nội, ông không được uống như vậy đâu, ông đâu còn là thanh niên trẻ tuổi nữa!”
Lôi Thiên Tứ cười phá lên và nói: “Mặc dù ông nội không còn là thanh niên trẻ tuổi nữa nhưng lại là gừng càng già càng cay, tuổi càng cao chí càng cao đấy nhé.”
Lôi Chấn Kỳ xua tay với Lôi Tuyết Kiều và nói: “Tuyết Kiều, đừng nói nữa.”
Lôi Tuyết Kiều bĩu môi với vẻ có chút không hài lòng.
“Cạn!” Lôi Thiên Tứ nâng ly với Tề Đẳng Nhàn, mạnh mẽ chạm ly một cái rồi một hơi uống cạn.
Tề Đẳng Nhàn cũng không khách sáo, hắn một hơi uống cạn hai lạng rượu trắng trong ly, khí huyết trong người bắt bỗng chốc bùng nổ, sắc mặc cũng trở nên phớt hồng, hắn cười nói: “Uống rượu cùng một nhân vật anh hùng như Lôi lão thật là sảng khoái quá đi!”
Lôi Thiên Tứ nói: “Anh hùng cái gì chứ? Tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, năm đó khi làm những việc đấy, tôi cũng thấp thỏm lo sợ lắm chứ, lấy đâu ra nhiều khí phách anh hùng như vậy!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tất cả những người không khuất phục trước những thế lực tà ác đều là anh hùng cả.”
“Tất cả những người có thể lên tiếng vì kẻ yếu đều là anh hùng cả.”
“Tất cả những người có thể giúp đỡ người khác một cách hào phóng đều là anh hùng cả.”
“Ở trong lòng tôi, Lôi lão mãi mãi là anh hùng, mãi mãi là tấm gương để tôi khâm phục và học tập.”
Lôi Thiên Tứ nghe thấy vậy thì cảm thấy vô cùng sảng khoái trong lòng, ông ta nhấc ly rượu trắng lên và nói: “Cạn nhé!”
Tề Đẳng Nhàn cùng Lôi Thiên Tứ uống liên tục ba ly rượu lớn.
Mỗi người trong số họ đều đã uống khoảng nửa cân rượu trắng.
Lôi Thiên Tứ mặt đỏ tía tai, ông ta ngồi xuống ghế, giơ tay ra xoa xoa đầu Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân, mỉm cười và nói: “Nhớ kỹ lời dạy của Lôi gia chúng ta, đừng bao giờ làm điều gì đáng hổ thẹn.”
Sau khi nói xong lời này, ông ta cười phá lên, sau đó dựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm lại một cách thanh thản và ra đi trong cơn say.
“Ông nội!” Lôi Tuyết Kiều sợ hãi kêu lên: “Mau gọi xe cứu thương... Tất cả là do cái tên nhà anh, nếu như không phải tại anh thì tại sao ông nội lại uống nhiều rượu như thế chứ?”
Tề Đẳng Nhàn lại xua xua tay với vẻ mặt bình tĩnh và nói: “Lôi lão đã đi rồi, không cần gọi xe cứu thương đâu.”
Trong lúc nói chuyện, trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, thời đại mà Hương Sơn thuộc về Lôi gia đã hoàn toàn tuyên bố vén màn rồi.
Nhân vật anh hùng một thời đã ra đi ngay trước mặt hắn bằng cách thức hào hùng như vậy.
Dương Quan Quan im lặng nhìn theo, cô ấy chưa từng cảm nhận được nhiệt huyết sục sôi hay hào khí ngất trời nào cả, thứ mà cô ấy cảm nhận được chỉ là một sự cô độc đã ăn sâu vào trong xương tủy mà thôi.
Khi chúng ta quay đầu nhìn lại, năm tháng sớm đã giăng ra thiên la địa võng, điều duy nhất không thể thế thoát ra được chính là nỗi cô đơn của chính bạn.
Khi chúng ta quay về nghỉ ngơi, ngoài đường hoa đã mọc rồi, còn có thể chậm rãi uống rượu không? Vui vẻ uống ba trăm chén cũng khó có thể hóa giải sự âu sầu trong lòng mỗi chúng ta.
Nghiêm Động sững sờ một lúc, anh ta nhìn Tề Đẳng Nhàn, đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới và nói: “Hắn ta đến nộp mạng thật này!”
Vẻ mặt bình tĩnh của Tề Đẳng Nhàn trong phút chốc biến mất, hắn đứng đó, sát khí tỏa ra từ trên người khiến cho con người ta cảm thấy ngột ngạt!
Năm vị cao thủ đang có mặt ở đó đều cảm thấy khí huyết trong nháy mắt bùng nổ và không ngừng chạy loạn, ai nấy đều đỏ mặt tía tai như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm vậy.
Thậm chí lông tơ trên người Nghiêm Mộc Long còn dựng ngược hết cả lên, cô ta chỉ cảm thấy giống như có một con dao sắc bén đang kề sát vào cổ mình và có thể tước đi mạng sống của mình bất cứ lúc nào.
Giống hệt như những gì Chiến Phi đã từng nói, nếu như chưa từng đích thân đối mặt với Tề Đẳng Nhàn thì sẽ mãi mãi không thể nào cảm nhận được người này rốt cuộc đáng sợ đến nhường nào đâu.
Nghiêm Động cũng không ngồi yên được nữa, toàn thân nổi hết cả da gà, anh ta có cảm giác như đang bị một con hổ nhìn chằm chằm vào vậy, cảm giác này vô cùng đáng sợ.
“Tề Đẳng Nhàn, mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, anh còn đến đây làm gì chứ?”
“Nam Nhân Nhân chẳng có chút quan hệ gì đối với anh cả, thậm chí còn có thể nói rằng con bé là người của Nghiêm gia chúng tôi.”
“Chuyện của Nghiêm gia chúng tôi, một người ngoài như anh mà cũng muốn nhúng tay vào à?!”
Nghiêm Mộc Long là người đầu tiên lên tiếng để phá vỡ sự im lặng, cô ta để lộ ra vẻ thù địch và quan sát Tề Đẳng Nhàn với vẻ nghiêm trọng.
Tề Đẳng Nhàn không trả lời ngay lập tức mà lại bước lên hai bước và lạnh lùng nói: “Ánh sáng của kẻ ác ắt sẽ phải tắt. Ngọn lửa của hắn sẽ không được chói nữa.”
Đây là một câu nói nổi tiếng trong sách thánh, nó thể hiện sự công bằng và chính trực của Thánh chủ cùng với sự khinh thường và ghét bỏ của Ngài đối với thế lực tà ác.
Nghiêm Động nghe thấy vậy thì lập tức cười khẩy và nói: “Mày thật sự cảm thấy bản thân mình ghê gớm lắm à? Bỏ tiền ra mua lấy cái chức tổng giám mục thì thực sự cho rằng mình là tín đồ của Thánh giáo hay sao? Ha ha ha...”
“Chị tao nói không sai, tao xử lý Nam Nhân Nhân như thế nào cũng là chuyện của Nghiêm gia chúng tao, chuyện này liên quan quái gì đến một tên người ngoài như mày chứ?”
“Mày đến đây chẳng lẽ là vì muốn giết chết tao à?”
Tề Đẳng Nhàn gật đầu và nói: “Đúng, tao đến đây chính là để giết chết mày!’
Sau khi nói xong lời này, hắn khẽ nhướn mày một cái, sát khí trên người hoàn toàn bộc phát ra bên ngoài, đem lại cho người khác một cảm giác sợ hãi đến cùng cực.
Nghiêm Động lần đầu tiên có cảm giác khó thở một cách vi diệu, khí chất đó, khí thế đó áp bức đến mức anh ta suýt chút nữa đã ngạt thở!
Bây giờ cuối cùng anh ta mới hiểu ra rằng Chiến Phi không phải bị Tề Đẳng Nhàn doạ cho sợ đến vỡ mật nên mới bắn tiếng đe dọa mà những gì anh ta nói hoàn toàn đều là sự thật... Chỉ khi đối diện trực tiếp với người này thì mới có thể hiểu ra rằng rốt cuộc hắn đáng sợ đến nhường nào mà thôi!
Nghiêm Động không nhịn được mà mạnh mẽ hít vào một ngụm khí lạnh.
Tề Đẳng Nhàn còn chưa ra tay mà những cao thủ đang có mặt ở đó đều cảm thấy tinh thần căng thẳng, cơ bắp căng cứng, cả người hồi hộp đến cực điểm.
Dáng vẻ này của hắn khiến cho bọn họ không thể không nghi ngờ rằng liệu có phải hắn đang lấy sức hay không, một khi hắn bộc phát thì cảnh tượng sẽ thê thảm đến mức nào cơ chứ? Thủ đoạn của hắn sẽ kinh thiên động địa đến nhường nào đây?
Bất cứ ai đã từng đánh nhau với Tề Đẳng Nhàn đều sẽ không xem thường hắn, thậm chí nhất cử nhất động của hắn cũng đều khiến cho bọn họ cảm thấy căng thẳng.
Sự răn đe về mặt tâm lý đáng sợ đó không phải là thứ mà người bình thường có thể cảm nhận được.
“Giết tao á?”
“Hừ!”
“Chỗ này có năm cao thủ đang bảo vệ tao, nếu như mày dám ra tay thì người phải chết chỉ có thể là mày thôi!”
Nghiêm Động bày ra vẻ mặt khinh thường và lạnh lùng nói: “Tao thừa nhận võ công của mày rất lợi hại, khiến cho tao cảm thấy mày rất nguy hiểm, nhưng tao không phải là con cá chết trên thớt để mặc cho mày xẻ thịt!”
Lục Thái lắc đầu và nói: “Anh đã từng đánh một trận với Hồng Thần Sách, mặc dù anh sống ông ta chết nhưng dù sao thì ông ta cũng là một cao thủ có cùng đẳng cấp với anh. Anh không thể nào không bị tổn hại gì, vậy nên tôi khuyên anh vẫn là nên tạm thời bỏ đi ý định giết chóc đó của mình rồi ngoan ngoãn rời khỏi đây đi. Chuyện ngày hôm nay mọi người đều xem như là chưa từng xảy ra!”
Hai người Trần Bá Hạ, Mạnh Thiên Sanh đã âm thầm tản ra hai bên rồi, Chiến Phi và Nghiêm Mộc Long đối mặt trực tiếp với Tề Đẳng Nhàn, Lục Thái thì ở phía bên cạnh hắn.
“Thế à?”
Tề Đẳng Nhàn hỏi.
Trong lúc nói ra hai chữ này, mí mắt của hắn đột nhiên hướng lên phía trên, hai mắt trợn tròn.
Trong lúc mọi người đều đang ngơ ngác, bọn họ cảm giác như trong phòng có thêm hai ngọn đèn sợi đốt vậy, một luồng sáng chói mắt hiện ra từ trong không trung.
Khi hai chữ này rơi xuống đất, Tề Đẳng Nhàn đã bắt đầu ra tay rồi, hắn lách người một cái, tốc độ như sấm như sét, hắn giơ tay ra và tóm lấy Nghiêm Động ở phía xa.
Khi Tề Đẳng Nhàn di chuyển, năm vị cao thủ đang có mặt ở đây cũng cảm thấy như đang bị lửa lớn bao trùm lấy toàn thân vậy, Chiến Phi đứng ở phía trước để hứng mũi chịu sào và chặn lại đòn tấn công của Tề Đẳng Nhàn.
Lần này, anh ta cuối cùng cũng có dũng khí để ra tay rồi!
Chỉ thấy cánh tay của anh ta rơi xuống đất, phát ra hai tiếng bụp bụp, khí lực chạm vào mặt đất và phát ra những tiếng nổ giòn vang.
Ngay sau đó, cánh tay của anh ta giống như một cây súng vậy, nó giơ lên cao và bắt lấy Tề Đẳng Nhàn! Cú bắt này của anh ta thể hiện rõ công lực của cao thủ đệ nhất Hương Sơn, sức mạnh chạy khắp cơ thể, ở một cú bắt này, ngón tay của anh ta cứng như sắt thép nhưng cánh tay thì lại uốn lượn vặn vẹo như một con rắn hổ mang đang nhảy múa theo tiếng sáo và không thể đoán trước được, chỉ trong chốc lát, nửa thân trên của Tề Đẳng Nhàn dường như đều đã lọt vào bên trong phạm vi tấn công của anh ta.
“Võ công của cái tên Chiến Phi này đúng thật là khá lợi hại, chỉ là trước đây đã bị khí thế của mình làm cho sợ hãi nên vẫn mãi không dám ra tay mà thôi.”
“Đáng tiếc, cho dù anh ta có lợi hại hơn nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì đối với mình cả!”
Tề Đằng Nhàn dừng bước chân lại, hai cánh tay đột nhiên đan vào nhau giống như một cái máy chém, hắn sử dụng kỹ thuật “Rút dao chém cỏ” của Bát quái chưởng, bất ngờ dự đoán chính xác phương hướng tấn công của Chiến Phi và lập tức khóa chặt cánh tay của anh ta vào bên trong hai cánh tay của mình.
Một mình Tề Đẳng Nhàn chiến đấu chống lại năm cao thủ, vậy nên khi ra tay tất nhiên sẽ không có chút do dự, nếu không thì người phải chết ở đây sẽ là chính bản thân hắn.
Nếu đổi lại là người khác bị một chiêu này của Tề Đẳng Nhàn kẹp trúng cánh tay thì sẽ chỉ có thể bị hắn bẻ gãy cánh tay mà thôi, nhưng dù sao thì Chiến Phi cũng là một người có tiếng tăm lẫy lừng, lần này anh ta đã lấy hết can đảm của mình để quyết đánh đến cùng, vậy lên sức mạnh của toàn thân cũng được phát huy toàn bộ.
Anh ta không kêu một tiếng, trên người mang theo một suy nghĩ kỳ diệu, một bàn tay khác siết thành nắm đấm, trong lúc tung ra cú đấm, nó mang theo một hơi thở nóng rực như một khẩu đại bác đang được bắn ra và nghiêng nghiêng đánh về phía huyệt thái dương của Tề Đẳng Nhàn.
Không đợi nắm đấm của Chiến Phi đánh đến, Tề Đẳng Nhàn run người một cái, sức mạnh toàn thân bỗng chốc thu lại, giống như lá sen, ngay cả nước mưa cũng không chạm vào được.
“Soạt!”
Chiến Phi chỉ cảm thấy hai chân của mình giống như một cây bèo không rễ vậy, bàn chân không còn chạm xuống đất được nữa, cả người bị Tề Đẳng Nhàn nhấc bổng lên và ném thẳng ra ngoài.
“Kỹ năng khóa tay và đánh bay của Triêm y thập bát điệt...” Trong lúc còn đang lơ lửng trong không trung, Chiến Phi đã hiểu ra được Tề Đẳng Nhàn vừa mới dùng chiêu thức gì.
Lúc này, Lục Thái đã lướt đến bên cạnh Tề Đẳng Nhàn rồi, võ công của đầy tớ nhà Triệu ra cũng vô cùng lợi hại, cô ta giơ tay ra và tóm lấy cái cổ của Tề Đẳng Nhàn trong sự im lặng.
Cho dù có là lão sư phụ đã rèn luyện khả năng nghe đến cả người tinh thông đang ở đây thì chắc chắn cũng không thể nào nhận ra được đòn đánh lén này của Lục Thái.
Nhưng võ công của Tề Đẳng Nhàn đã đạt đến cấp độ thấy được cả thần luôn rồi, hắn nhận thức được rõ ràng những sự thay đổi cả ở bên trong và bên ngoài, lông tơ trên cổ khẽ động một cái thôi là hắn đã cảm nhận được rồi, hắn lập tức xoay người một cái, trong lúc xoay người, cánh tay của hắn giơ lên như một tấm khiên lớn.
Ngón tay của Lục Thái vừa mới móc vào cánh tay của Tề Đẳng Nhàn thì đã giống như bị vướng vào một sợi dây sắt vậy, có làm thế nào cũng không hất ra được!
Sắc mặt của cô ta bỗng chốc thay đổi, chỉ thấy cánh tay của Tề Đẳng Nhàn thu vào bên trong và nâng lên một cái rồi mạnh mẽ tách bàn tay của cô ta ra, ngay sau đó, khuỷu tay của hắn ép vào bên trong và ép cả người cô ta phải lùi ra phía sau.
“Là Ban lạn thế của Thái cực... Sức mạnh này đúng thật là đáng sợ, nó giống như một dòng sông chảy siết đêm ngày vậy, hoàn toàn không thể đối địch và cũng không thể ngăn cản!” Lục Thái cảm thấy sởn hết cả gai ốc.
Chương 1097 Cuộc chiến quần hùng.
Nếu như là trước đây, chỉ cần Tề Đẳng Nhàn lập tức đấm thêm một cái là sẽ có thể đánh chết Lục Thái ngay tại chỗ.
Sở dĩ hắn làm như vậy chính là vì nắm đấm của Nghiêm Mộc Long cũng đã đến rồi, cách đánh của cô gái này rất uyển chuyển, thường xuyên đánh lén, lực sát thương vô cùng to lớn.
Sau khi hất Lục Thái ra, Tề Đẳng Nhàn di chuyển nắm đấm và đánh về phía cái đầu của Nghiêm Mộc Long.
Nắm đấm này đáng sợ đến cực điểm, mặc dù Nghiêm Mộc Long là người tung ra nắm đấm trước nhưng cô ta có thể cảm nhận được rằng nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn chắc chắn sẽ đến nơi trước nắm đấm của mình!
“Võ công của anh ta đã cao hơn nhiều so với lần đánh nhau đầu tiên rồi!” Nghiêm Mộc Long thầm than trong lòng, chỉ có thể co người lại và tránh người đi.
Cô ta vừa mới lùi ra thì đòn chân của Tề Đẳng Nhàn đã lại đạp xuống.
Nghiêm Mộc Long di chuyển bước đi một cách vô cùng linh hoạt, bùm một tiếng, mặt đất ở trước mặt cô ta bị đạp thành một cái hố sâu cực lớn.
Nếu như cô ta không kịp tránh khỏi cú đạp vừa rồi thì cả bàn chân của cô ta đã bị đạp thành một đống thịt vụn rồi.
Cũng may, chính vào lúc này, hai cao thủ là Trần Bá Hạ và Mạnh Thiên Sanh cũng đã bắt đầu bao vây đến rồi, bọn họ cùng nhau đánh vào điểm yếu của Tề Đẳng Nhàn từ hai bên trái phải!
Mạnh Thiên Sanh sử dụng kĩ thuật khóa tay, hai tay đan chéo trên dưới, vừa móc vừa véo, bên trong ngón tay như được cất giấu huyền cơ, chỉ cần bắt được là sẽ ngay lập tức đâm vào trong da thịt và bắt lấy tĩnh mạch trong người.
Trần Bá Hạ cũng ra tay rất nhanh, ông ta tay đấm chân đá, đồng thời sử dụng cả tay và chân, giống như thể muốn nín thở một lần và bắt tay cùng với Mạnh Thiên Sanh để đánh chết Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức!
Thù giết con không đội trời chung!
Khi hai người bố ra tay thì tất nhiên sẽ không nể tình chút nào.
Vẻ mặt của Tề Đẳng Nhàn vô cùng lạnh lùng, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy có bất cứ biểu cảm nào dao động trên mặt hắn, hắn khẽ nghiêng người một cái để tránh khỏi cú bắt của Mạnh Thiên Sanh, đồng thời, cùi chỏ giơ lên một cái, sử dụng Ban lạn thế của Thái cực, giở lại mánh cũ để hất thẳng Mạnh Thiên Sanh ra ngoài.
Đối diện với nắm đấm của Trần Bá Hạ, hắn cũng không hề có ý định chống trả, hắn lắc người một cái và tránh khỏi hai cú đấm, thế nhưng đối với đòn tấn công ở phía dưới thì lại nhấc chân lên để đón lấy trực diện.
Sự mạnh mẽ và hung hãn trong cách đánh của Tề Đẳng Nhàn đã đến một cảnh giới không thể tưởng tượng được nữa rồi, sức mạnh của đôi chân hắn thậm chí còn mạnh hơn cả nắm đấm nữa, ngay khi cơ thịt ở chân hắn dùng lực, ngoại cương lập tức nổ tung, ống quần phồng lên, hai chân đá đạp như một ảo ảnh và linh hoạt như một con chim.
“Đây là dùng kĩ thuật chuyển động của Yến hình để dùng lên kĩ thuật đá chân mà, võ công của người này thật là kinh khủng quá đi!” Lúc này Chiến Phi mới đáp được xuống đất, sau khi đứng vững, anh ta điều hòa lại khí huyết đang chấn động của mình và lại lao lên một lần nữa.
Sau khi chạm chân bốn lần liên tiếp, sắc mặt của Trần Bá Hạ trở nên tái nhợt, chỉ cảm thấy gióng chân tê dại và như muốn đứt lìa, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều hơn thì đã nhìn thấy bóng dáng của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên cúi xuống, luồn qua một cái rồi hiện ra ở trước mặt ông ta.
Hai bàn tay kia nhẹ nhàng giơ lên rồi tách ra hai bên, sau đó sử dụng võ tấn “Thần quy xuất thủy” của Hình ý và tóm lấy bả vai của ông ta.
Có thể dùng võ tấn để đánh người quả thực là một điều không thể tin được trong con mắt của những võ giả bình thường, dù sao thì võ tấn cũng là thứ dùng để tăng cường thể lực và tôi luyện khả năng phối hợp của cơ thể, cách đánh võ là một thứ hoàn toàn khác và thậm chí là trái ngược lại với nó.
Lúc trước Chu Quang Vinh của tập đoàn n Đặc cũng đã bị chiêu “Thần quy xuất thủy” này của Tề Đẳng Nhàn tóm chặt lấy bả vai, sau đó hai cánh tay của hắn tách ra hai bên và mạnh mẽ xé toạc hai cánh tay của anh ta.
Nếu như Trần Bá Hạ bị Tề Đẳng Nhàn tóm được thì kết cục của ông ta cũng sẽ chẳng tốt hơn là bao.
Trần Bá Hạ giơ hai tay lên và đẩy về phía trước nhưng chỉ cảm thấy lực tay của đối phương thật là đáng sợ, chỗ những ngón tay đó thậm chí còn có cả ngoại cương đang bùng nổ, chỉ cần chạm vào một cái đã khiến cho hai cánh tay của ông ta cảm thấy tê dại.
Nhưng dù sao thì ông ta cũng đã câu được một chút thời gian cho bản thân mình rồi, Chiến Phi đã lướt đến phía sau tề Đẳng Nhàn và tung ra nắm đấm, một chiêu “Đơn tiên thủ” đánh thẳng về phía xương cụt của Tề Đẳng Nhàn.
Cho dù Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam có lợi hại hơn nữa thì cũng rất khó có thể bảo vệ được vùng xương cụt yếu ớt nhất của cơ thể con người, một khi xương cụt bị tổn thương thì chắc chắn sẽ không có kết cục nào khác ngoài bại liệt.
Cùng lúc đó, Nghiêm Mộc Long cũng nhanh chóng bước lên, vừa mới bắt đầu đã liên tiếp ra những đòn ngắn, hai tay nhanh như tia chớp, thậm chí còn mang một cảm giác lang thang bất định, khiến cho con người ta khó có thể nắm bắt.
Lục Thái cũng không chịu thua kém, cô ta sải bước lao đến một bên khác của Tề Đẳng Nhàn, hai tay giơ ra và chuẩn bị thi triển sát chiêu để vồ lấy.
Bước chân của Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng như một bậc thầy vũ công điêu luyện, hắn né sang một bên mà không để lại dấu vết, đầu tiên là tránh khỏi ba cú đấm liên tiếp của Nghiêm Mộc Long, sau đó là tung ra một đấm về phía lòng bàn tay của Lục Thái.
Lục Thái bị một đấm này làm cho đỏ mặt, bước chân loạng choạng, cơ thể không tự chủ được mà lùi về phía sau.
Đồng thời, cô ta cảm thấy cơ bắp của mình tê dại và khó chịu như vừa bị điện giật vậy.
Vừa mới đẩy lùi được Lục Thái thì Mạnh Thiên Sanh đã lao đến để lấp đầy khoảng trống rồi, ông ta giơ tay trái ra và bắt về phía cái đầu của Tề Đẳng Nhàn, tay phải nhắm vào bụng hắn và đánh ra một đòn “Hắc hổ móc tim”.
“Cuộc chiến với Hồng Thần Sách thực sự đã tiêu hao không ít, mặc dù đã uống nước thánh, tốc độ hồi phục thể lực rất nhanh nhưng đồng thời đối phó với năm cao thủ như thế này không được ổn cho lắm... Lấy được cái mạng của Nghiêm Động trước rồi nói vậy!” Chỉ trong chớp mắt, bả vai của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên run lên một cái.
Mạnh Thiên Sanh để lộ ra vẻ mặt vui mừng, ông ta cảm thấy lần này Tề Đẳng Nhàn đã phản ứng chậm rồi, dù sao thì cho dù có là người lợi hại hơn nữa, khi đối mặt với sự bao vây của nhiều cao thủ như thế thì cũng sẽ có lúc mất sức hoặc bông lỏng mà thôi.
Ngón tay của ông ta đã chạm đến mái tóc của Tề Đẳng Nhàn rồi, thế nhưng đang định tóm lấy thì lại trượt tay và bắt lấy không khí.
Nhìn kĩ lại một cái, cơ thể của Tề Đẳng Nhàn đã đột nhiên co lại một khúc, từ một người đàn ông cao gần một mét tám đã trở thành một tên lùn chỉ tầm khoảng trên dưới một mét sáu.
Đây là võ công rút xương dường như đã bị thất truyền trong giang hồ hiện đại, sở dĩ nó dường như đã bị thất truyền chính là vì loại võ công này yêu cầu phải bắt đầu tập luyện từ khi còn nhỏ, điều đó quả thực quá tàn nhẫn đối với những đứa trẻ.
Xã hội thời xưa không có nhiều yêu cầu vị trí công việc giống như bây giờ, các nghệ nhân trong giang hồ chỉ có thể dựa vào việc bán nghệ để duy trì sinh kế, vậy nên rất nhiều đứa trẻ ngay từ nhỏ đã bắt đầu luyện võ công rút xương.
Luyện tập thứ võ công này yêu cầu cơ thể phải có một sự dẻo dai nhất định, đồng thời phải hàng ngày tháo dỡ khớp xương và lắp lại những mười mấy lần, sự đau đớn của nó không phải là thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng ra được.
Trong vòng một ngày mà bị trật khớp những mười mấy lần thì là khái niệm gì cơ chứ?
Trong lúc Tề Đẳng Nhàn thu nhỏ người lại để tránh khỏi các đòn tấn công, hắn sử dụng Bát Quái bộ để trượt đi và liên tục tránh được hai người Nghiêm Mộc Long và Chiến Phi, thế nhưng Trần Bá Hạ lại ngay lập tức đá một phát về phía ngực hắn.
Chính vào lúc này, cơ thể của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên nằm sấp xuống, chân và tay đồng thời chạm đất như một con nhện lớn, hắn đồng thời sử dụng tay và chân, soạt một cái lao về phía Nghiêm Động đang xem kịch hay.
Nghiêm Động thấy Tề Đẳng Nhàn luồn ra khỏi phạm vi bao vây của năm cao thủ một cách kỳ quái như vậy và lao thẳng về phía mình thì không khỏi sợ đến tái mét mặt mày, anh ta giật mình một cái và quay đầu bỏ chạy!
Nhưng dù sao thì thứ mà Tề Đẳng Nhàn sử dụng cũng là kỹ năng đẳng cấp ở chỗ của Chiêm Tinh, tốc độ và sức mạnh bùng nổ của hắn cũng không phải là thứ mà Nghiêm Động có thể so bì được.
“Diêm Vương muốn mày chết vào canh thứ ba, ai có thể giữ mày lại đến canh thứ năm chứ!” Cơ thể của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên cao vọt lên, xương cốt phát ra những tiếng kêu răng rắc trong trẻo, cơ thịt ở vùng lưng đột nhiên giãn nở, xoẹt một tiếng, lưng áo của hắn trực tiếp bị căng đến rách ra.
Cơ lưng của hắn nở ra như đôi cánh của một con chim đại bàng, nó mang theo một cảm giác như đang chao lượn và lao thẳng đến phía sau Nghiêm Động chỉ trong chốc lát.
Chương 1098 Hổ tuy già thì vẫn là hổ.
Đây là tuyệt kỹ của Hồng Thiên Đô, lúc này Tề Đẳng Nhàn mới sử dụng đến nó.
Tốc độ của hắn đột nhiên tăng vọt.
Nghiêm Động đã cảm nhận được sát khí ở phía sau, anh ta sợ đến kinh hồn bạt vía, chân trước mềm nhũn và quỳ hẳn một chân xuống đất.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới đuổi kịp thì Nghiêm Động đã quay người lại, cơ thể vươn ra và liên tục tung ra mấy cú đá, thế lớn lực mạnh, chiêu nào chiêu nấy đều rất chí mạng!
“Kỹ năng thấp kém mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ à?”
Tề Đẳng Nhàn thấy Nghiêm Động đánh ra “Mai phục thế” thì bỗng chốc hừ lạnh một tiếng, trong mặt lóe lên một vẻ khinh thường.
Hắn lập tức sử dụng “Niêm chửu thế”, cánh tay mang theo một cú đánh hình vòng cung, chính là cách đánh biến tròn thành thẳng chuyên dùng để chặt chân người khác.
Nghiêm Động nhìn thấy võ công của mình đã bị Tề Đẳng Nhàn hóa giải chỉ trong chốc lát, thậm chí đôi chân còn bị đối phương kẹp lấy thì sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Bị một sát thần tuyệt thế như Tề Đẳng Nhàn tóm lấy chân chỉ trong chốc lát, trong lòng Nghiêm Động sợ chết khiếp đi được, toàn thân nổi hết cả da gà, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên méo mó, trông rất đáng sợ và hung dữ.
Thậm chí anh ta còn ngửi được một luồng hơi thở chết chóc đang không ngừng lại gần, hơi thở đó khiến cho anh ta cảm thấy vô cùng buồn tè!
“Chị, cứu...” Nghiêm Động há miệng chuẩn bị hét lớn.
Nhưng mới chỉ nói được một nửa thì cơ thể của Tề Đẳng Nhàn đã chen vào trong lòng anh ta, chen được vào rồi thì huých vào một cái.
“Rầm!”
Một tiếng vang lớn, cảnh tượng thê thảm như hiện trường của một vụ tai nạn ô tô!
Cơ thể của Nghiêm Động bay ngược ra ngoài, thế nhưng anh ta lại nhìn thấy cả cái chân của mình vẫn đang bị Tề Đẳng Nhàn nắm ở trong tay.
Lại cố gắng dời mắt xuống thêm một chút nữa, chân phải của anh ta đã bị xé toạc hoàn toàn, cơ thể đang bay ngược ra ngoài mang theo vô số máu tươi và vương vãi khắp nơi.
Trong đầu anh ta bắt đầu hồi tưởng lại từng chi tiết trong cuộc đời mình như một chiếc đèn kéo quân, thậm chí anh ta còn hối hận tại sao trước đây mình lại đánh giá thấp Tề Đẳng Nhàn như vậy, bây giờ tất cả những gì anh ta nghĩ đến trong đầu đều chỉ là những lời mà Chiến Phi đã nói trước đó.
“A!!!” Nghiêm Mộc Long nhìn thấy em trai ruột của mình bị Tề Đẳng Nhàn đánh chết ngay tại chỗ thì gầm lên một tiếng giận dữ, cô ta giơ bàn tay lên và mạnh mẽ đánh về phía sau lưng Tề Đẳng Nhàn.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại hoàn toàn không thèm ngăn cản, cơ bắp trên lưng vẫn phồng lên như trước, khí huyết dâng trào và thậm chí còn mạnh hơn lúc trước một chút!
Nghiêm Mộc Long đánh xuống một chưởng, sức mạnh vô hình đang chuẩn bị đánh vào bên trong và bóp nát trái tim của Tề Đẳng Nhàn thì lại bị ngoại cương trên cơ bắp của đối phương đập ngược lại và hoàn toàn trung hòa.
“Trả cho cô này!”
Tề Đẳng Nhàn bước về phía trước một bước, sau đó quay ngoắt người lại, trong tay vẫn cầm cái chân của Nghiêm Động như một khẩu súng lớn, tiếp sau đó là một chiêu “Hồi mã thương” đâm thẳng vào ngực Nghiêm Mộc Long.
Lồng ngực của Nghiêm Mộc Long bị khớp xương của cái chân đẫm máu kia đâm thẳng vào, cô ta chỉ cảm thấy mình như bị một con ngựa hung dữ đâm thẳng vào ngực, sau khi miễn cưỡng xoay vai để di chuyển cơ thể và di dời sức lực, cả người cô ta lộn ngược về phía sau và lăn lông lốc như một quả hồ lô.
Lục Thái vừa mới lao đến, Tề Đẳng Nhàn đã giơ nắm đấm lên, nắm đấm này không còn tiết kiệm thể lực nữa mà phối hợp với sức mạnh của cơ xô để toàn lực đánh ra!
“Rầm!”
Lục Thái đón lấy nắm đấm này, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cơ thể không kìm được mà quay vòng vòng rồi phịch một tiếng ngồi bệt xuống đất.
Tề Đẳng Nhàn cười lớn và nói: “Chỉ có thế thôi à! Tôi đã giết xong người rồi, chuyện ngày hôm nay cứ kết thúc tại đây đi.”
Sau khi nói xong lời này, bước chân của hắn khẽ động, cơ lưng lại lần nữa mở ra và soạt một tiếng tránh khỏi sự bao vây của Chiến Phi, Trần Bá Hạ và Mạnh Thiên Sanh.
“Nghiêm Mộc Long, cô cứ tạm thời giữ lấy cái mạng của mình đi, lúc khác tôi sẽ đến lấy nó giúp Lục Chiến Long!” Tề Đẳng Nhàn cao giọng nói.
Lúc hắn nói ra câu này thì cơ thể của hắn đã đến được chỗ cửa của phòng khách rồi.
Sự kỳ quái của chuyển động và sự nhanh chóng trong tốc độ của hắn khiến cho mấy vị cao thủ đang có mặt ở đó đều hoàn toàn bất lực.
Nghiêm Mộc Long gầm lên: “Giữ hắn ta lại cho tôi, cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải giữ hắn ta lại!”
Cô ta mặc một bộ đồ màu trắng, vốn dĩ trông đang phong độ ngời ngời, thế nhưng giờ đây, trước ngực cô ta lại là một đống thịt vụn và những vết máu nhớp nháp, cả người cô ta trông nhếch nhác như thể vừa mới bò ra khỏi lò mổ vậy.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới đi ra đến cửa thì một nhóm binh lính đã đột nhiên lao ra và chĩa súng thẳng vào người hắn.
“Dừng tay lại hết cho tôi.” Nhưng lúc này, giọng nói vừa rất uy nghiêm vừa rất có sức hút của Lôi Thiên Tứ đã vang lên, không biết từ lúc nào, ông ta đã bế Nam Nhân Nhân đến đây và đang đợi Tề Đẳng Nhàn ra ngoài.
Những tên lính kia nhìn thấy Lôi Thiên Tứ thì đều không khỏi sững sờ, chỉ huy của bọn họ vội vàng giơ tay lên và không cho bọn họ tự tiện hành động.
Giọng nói cuồng loạn của Nghiêm Mộc Long vang lên từ trong phòng, cô ta quát: “Bắn chết hắn ta đi, nổ súng bắn chết hắn ta cho tôi! Nhất định phải giữ hắn ta ở lại chỗ này!”
Lôi Thiên Tứ làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ và lạnh lùng nói: “Nếu như các người muốn nổ súng với bạn của tôi thì phải bắn chết Lôi Thiên Tứ tôi đây trước!”
Khi nói ra những lời này, tấm lưng của ông ta thẳng tắp, toàn thân tràn đầy khí lực, có nhìn trái nhìn phải thế nào cũng có cảm giác như một con hổ đói đang rình mồi vậy.
Lôi Thiên Tứ thực sự chẳng có chút võ công nào, nhưng lúc này đây khi ông ta mở miệng nói chuyện, khí thế mạnh mẽ đó của ông ta cũng uy nghiêm chẳng kém lúc Tề Đẳng Nhàn nói muốn giết chết Nghiêm Động.
“Không ai được hành động, bỏ hết súng xuống cho tôi!” Một tên chỉ huy trầm giọng quát: “Lôi lão là người như thế nào, các người có biết không? Dám lấy súng để chĩa vào ông ấy, tôi thấy các người chán sống rồi thì có!”
Mọi người nghe thấy câu nói này thì nhao nhao bỏ súng xuống, không một cái dám giương súng lên nữa.
Lôi Thiên Tứ mỉm cười với Tề Đẳng Nhàn và nói: “Tổng giám mục Tề, chúng ta đi thôi.”
Nghiêm Mộc Long đã đuổi theo ra đến ngoài rồi, nhìn thấy Lôi Thiên Tứ đứng chung với Tề Đẳng Nhàn, sắc mặt của cô ta bỗng chốc trở nên tối sầm hơn vài phần, biểu cảm đó giống như có thể ăn thịt người vậy.
“Hôm nay hắn ta không được đi đâu hết!” Nghiêm Mộc Long lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, bốn người Chiến Phi, Lục Thái, Trần Bá Hạ, Mạnh Thiên Sanh cũng xuất hiện ở phía sau Nghiêm Mộc Long, ai nấy đều mang một vẻ mặt nghiêm trọng.
Lôi Thiên Tứ lại cười phá lên và nói: “Nực cười, chỉ cần Lôi Thiên Tứ tôi vẫn còn ở Hương Sơn ngày nào thì có chỗ nào mà cậu ấy không được đi, có chỗ nào không được đến cơ chứ?”
“Các người không phục thì có thể thử động vào tôi trước, xem xem các người có thể khiến cho Lôi Thiên Tứ tôi đây ngã xuống hay không!”
Nghiêm Mộc Long nhìn chằm chằm Lôi Thiên Tứ và nói: “Lôi lão, làm bất cứ việc gì cũng phải biết có chừng mực, phải biết nhìn trước ngó sau, nếu không thì...”
“Cô nhóc, cô cũng biết làm người thì phải nhìn trước ngó sau đấy à?!”
“Đôi mắt của đứa trẻ này đã xảy ra chuyện gì, cô không biết hay sao?”
Lôi Thiên Tứ cười khẩy và nói.
Sau khi nói xong lời này, ông ta gọi Tề Đẳng Nhàn rời đi.
Có Lôi Thiên Tứ ở đây, những binh lính kia sẽ không thể nổ súng với Tề Đẳng Nhàn, những sĩ quan chỉ huy đang có mặt ở đó cũng không gánh nổi cái tội này.
Tề Đẳng Nhàn không nói gì mà chỉ sánh vai bước đi cùng Lôi Thiên Tứ, những nơi mà bọn họ đi qua đều chỉ là những khoảng yên lặng.
Lôi gia bây giờ là một con hổ đã già, thế nhưng mãnh hổ cho dù có già thì vẫn có thể ăn thịt người khác!
Không một ai muốn liều mạng với một con hổ già như Lôi Thiên Tứ cả, bởi vì nếu như làm liều như vậy thì sẽ có thể đánh rơi cái mạng nhỏ của mình và làm tổn thất rất nhiều lợi ích.
Lôi Thiên Tứ hỏi: “Chắc hẳn cái tên súc sinh tên Nghiêm Động đó đã chết toi rồi chứ nhỉ?”
“Một bên chân bị tôi xé toạc, lục phủ ngũ tạng cũng đã bị sức mạnh vô hình của tôi đánh cho tan nát, cho dù Đại La Kim Tiên có giáng thế thì cũng không cứu nổi hắn ta đâu.” Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ mặt bình tĩnh.
Lôi Thiên Tứ nghe thấy vậy thì cười phá lên và nói: “Sảng khoái quá đi mất! Không ngờ rằng tôi đã già như thế này rồi mà vẫn có thể cùng một người trẻ như cậu làm ra loại chuyện như thế này.”
Chương 1099 Bụi bặm lắng xuống.
Việc cùng Tề Đẳng Nhàn đi đến bệnh viện Thánh Hòa lần này có lẽ chính là lời cảm ơn hoàn hảo nhất của Lôi Thiên Tứ đối với cuộc đời của mình rồi.
Đồng thời, ông ta cũng rất hài lòng vì đã được quen biết một người trẻ ưu tú như Tề Đẳng Nhàn, đất nước này có thể xuất hiện một người trẻ như vậy đồng nghĩa với việc tương lai sẽ có vô số khả năng có thể xảy ra.
“Tiền bạc và quyền lực đều là những thứ vô cùng đáng sợ, con người khi đi trên con đường này, chỉ cần không cẩn thận một cái thôi là sẽ đánh mất ý nguyện ban đầu của mình.”
“Tôi rất hạnh phúc vì mình chưa bao giờ phạm phải sai lầm ở những việc lớn trong đời, và tôi hy vọng rằng tương lai cậu cũng sẽ không như vậy.”
“Cậu còn xuất sắc hơn tôi của thời trẻ rất nhiều, tôi mong rằng trong tương lai cậu sẽ có thể chói mắt hơn nữa nhưng lại vẫn giữ nguyên được ý nguyện ban đầu.”
Lôi Thiên Tứ vừa đi vừa nói chuyện với Tề Đẳng Nhàn, sau khi chứng kiến tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, ông ta càng hài lòng về cậu nhóc Tề Đẳng Nhàn này hơn nữa.
Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu và nói: “Lời của Lôi lão, tôi đều sẽ ghi nhớ trong tim.”
Lôi Thiên Tứ cười nói: “Cũng chính vì cậu là người như thế nên mới có thể khiến cho tôi yên tâm giao phó Tàu thuyền Lôi thị, nếu như là người khác thì tôi thực sự không thể tin tưởng được dù chỉ một chút.”
“Cậu giống như một người bước ra từ trong tiểu thuyết võ hiệp vậy, huyết lệ tặng tri kỷ, sinh tử dẫu có sao?”
“Chỉ tiếc rằng chúng ta không gặp nhau sớm hơn một vài năm, bằng không, nếu như chúng ta làm việc cùng nhau thì có lẽ sẽ có thể tạo ra một sự nghiệp kinh thiên động địa luôn đó.”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Lôi lão đã xuất sắc lắm rồi, những chuyện mà ông đã từng làm hệt như sấm đánh bên tai, xứng đáng làm tấm gương cho các thế hệ sau.”
Lôi Thiên Tứ nói: “Được rồi, đừng có ở đây tâng bốc lẫn nhau nữa, mau đưa Nhân Nhân về với mẹ của con bé đi, buổi tối cậu đến nhà tôi ăn cơm.”
Sau khi Tề Đẳng Nhàn và Lôi Thiên Tứ chia tay ở bên ngoài bệnh viện, hắn đưa Nam Nhân Nhân về biệt thự của Dương Quan Quan.
Sau khi nhìn thấy cô con gái đang phải quấn gạc quanh mặt của mình, cơ thể Nam Thiến bỗng chốc mềm nhũn và suýt chút nữa đã ngất đi.
Dương Quan Quan vội vàng đưa tay ra đỡ lấy Nam Thiến, đồng thời, cô ấy cũng nổi trận lôi đình và nói: “Có chuyện gì thế? Mắt của Nhân Nhân bị làm sao vậy?”
Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu và nói: “Nghiêm Động đã lấy giác mạc của Nhân Nhân để thay cho giác mạc của con trai mình. Giác mạc của con trai hắn ta có chút vấn đề...”
Dương Quan Quan vô cùng tức giận, cô ấy nghiến răng nghiến lợi và nói: “Hổ dữ không ăn thịt con! Cái tên Nghiêm Động này lại là một tên súc sinh như thế à? Lại còn là hậu duệ của một gia đình danh gia vọng tộc nữa, thế mà ngay cả con gái ruột của mình cũng không chịu buông tha!”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì không khỏi phì cười, từ trước đến nay, những chuyện kỳ quặc quái gở và những chuyện không có nhân tính đều xảy ra ở trong những gia đình danh gia vọng tộc mà.
Mấy cái chuyện anh em bất hòa, tranh quyền đoạt vị, giở trò sau lưng, chém giết lẫn nhau còn hiếm thấy hay sao?
“Nhất định tôi sẽ giết chết cái tên súc sinh đó để báo thù cho Nhân Nhân và Hoàng Sung!” Dương Quan Quan nổi giận đùng đùng, khí chất như đang muốn ăn thịt người.
“Tôi đã xử lý xong người rồi.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Hắn không hề khuyên Dương Quan Quan đừng có tức giận vì chuyện này, bởi vì bất cứ một người học võ nào sau khi nghe thấy chuyện như vậy đều hận không thể rút đao giúp đỡ. Khuyên người khác đừng tức giận hoàn toàn chỉ là nói nhảm mà thôi.
Hỷ nộ ái ố, ai ai cũng có, gặp phải loại chuyện như vậy chắc là bất cứ ai cũng đều sẽ cảm thấy tức giận nhỉ?
Sau khi nói xong lời này, ánh mắt của Tề Đẳng Nhàn bỗng chốc hiện lên một chút mệt mỏi, hắn hỏi: “Hoàng Sung đâu?”
Dương Quan Quan nói: “Đang nằm trong phòng, tôi đã mời bác sĩ tư nhân chuyên nghiệp đến để chăm sóc anh ta rồi, không còn nguy hiểm gì đến tính mạng đâu.”
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu và hỏi: “Xảy ra chuyện như vậy sao lại không ngay lập tức báo cho tôi biết?”
“Tôi cũng chỉ biết sau khi mọi chuyện đã xảy ra mà thôi.” Dương Quan Quan nghe thấy vậy thì thở dài và nói.
Nam Thiến bế Nam Nhân Nhân và nói với tâm trạng sa sút: “Hoàng Sung nói sư phụ Tề khó khăn lắm mới có thể rửa sạch được tội danh ở trên người, không nên liên lụy đến anh nữa nên mới không nói cho anh biết.”
Tề Đẳng Nhàn nói với vẻ không vui: “Ngu ngốc! Rõ ràng biết bản thân mình không thể giải quyết được chuyện này mà lại không nói cho tôi biết! Cậu ta tưởng mình là ai chứ, Tề Thiên Đại Thánh à?”
Cái tên đồ đệ Hoàng Sung này ấy à, tuy rằng Tề Đẳng Nhàn không thích anh ta lắm nhưng hắn cũng biết bản chất của anh ta không hề xấu, mặc dù không đến mức hào hiệp trượng nghĩa nhưng cũng có thể coi là chân thành nhiệt tình.
“Chuyện của Nhân Nhân cô không cần lo lắng, bây giờ con bé vẫn còn nhỏ, vừa mới làm phẫu thuật xong nên vẫn cần một khoảng thời gian để hồi phục lại.”
“Tôi sẽ sắp xếp bác sĩ đến khám cho con bé, chắc chắn sẽ khiến cho đôi mắt của con bé có thể duy trì sự khỏe mạnh, sau này nếu có cơ hội thích hợp thì sẽ thay giác mạc cho con bé.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Nam Thiến, thở dài một cái và an ủi cô ấy.
Nam Thiến nghe thấy vậy thì gật đầu một cái, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Tề Đẳng Nhàn và hỏi: “Nghiêm Động thực sự đã bị anh đánh chết rồi à? Hắn ta đã chết như thế nào vậy?”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tôi đánh chết hắn chỉ trong một phát.”
Trong mắt Nam Thiến có nước mắt lay động, cô ấy cúi đầu lau đi nước mắt của mình và nghẹn ngào nói: “Chết rồi cũng tốt... Sau này cũng không cần lo sẽ bị cái tên ác quỷ đó dày vò nữa!”
“Mẹ ơi mẹ đừng khóc!”
Nam Nhân Nhân ngoan ngoãn ôm lấy cổ Nam Thiến và giơ tay ra để lau nước mắt cho cô ấy.
Nam Thiến khịt mũi và nói: “Không sao, không sao, mẹ không khóc nữa là được rồi chứ gì.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Nam Thiến, trong lòng khẽ thở dài một hơi, những nơi mà hắn nhìn thấy đã có nhiều thế lực tà ác dơ bẩn như thế rồi, vậy thì những nơi mà hắn không thể nhìn thấy thì còn có bao nhiêu sự bất công chưa được xóa bỏ nữa đây?
Đi vào trong phòng, Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Hoàng Sung đang nằm trên giường, hắn lắc đầu và nói: “Bản thân mình chẳng có chút tài cán gì mà còn muốn xông vào đại bản doanh của người ta à? Tôi dạy cậu võ thuật không phải là để cậu trở nên kiêu ngạo và tự hủy hoại chính mình.”
Hoàng Sung nhếch miệng cười và nói: “Là do tôi không có bản lĩnh như người khác, ngay cả người nhà của mình cũng không bảo vệ được.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy bộ dạng cam chịu lạc hậu của anh ta thì bèn nói: “Không phải do kỹ năng của cậu không bằng người khác mà là do có những người lạm dụng quyền lực của gia đình mình, từ nay về sau cậu phải cố gắng luyện võ hơn nữa, chỉ khi nắm đấm của cậu đủ lớn thì mới có thể bảo vệ được tốt người nhà của mình thôi.”
Hoàng Sung gật gật đầu và hỏi: “Sư phụ... anh đón Nhân Nhân về đây, vậy còn Nghiêm Động...”
“Bị tôi xử rồi.” Tề Đẳng Nhàn nói: “Lúc tôi còn là phần tử khủng bố tôi đã bảo sẽ giúp cậu xử hắn ta rồi nhưng cậu lại cứ muốn tự báo thù cho chính mình, bây giờ hối hận rồi chứ gì?”
Hoàng Sung gượng cười một cái và nói: “Có chút... tôi không thể ngờ rằng hắn ta lại là kẻ không biết điểm dừng đến như vậy, cho dù có nói thế nào thì Nhân Nhân cũng là con gái của hắn ta mà.”
Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và nói: “Từ trước đến nay, những gia đình quyền quý đa số đều máu lạnh như vậy đấy. Đám người đó lúc nào cũng cảm thấy cả thế giới đều đang mắc nợ bọn họ, bọn họ có thể lấy bất cứ thứ gì mà bọn họ muốn, nhưng cậu lại không thể lấy bất cứ thứ gì từ chỗ của bọn họ!”
Nghiêm Động chết trong tay Tề Đẳng Nhàn, điều này khiến cho tảng đá lớn đè nặng trong tim của đôi uyên ương số khổ Nam Thiến và Hoàng Sung trong nhiều năm cũng coi như đã rơi xuống đất rồi.
Chỉ có điều, tình trạng sức khỏe của Nam Nhân Nhân ít nhiều vẫn mang lại một chút ám ảnh.
Nhưng cuộc đời chính là một chuyến tàu không thể dừng lại mà chỉ luôn luôn tiến về phía trước.
“Buổi tối đi với tôi đến Lôi gia dự tiệc đi, Lôi lão mời tôi đến đó dùng cơm.” Tề Đẳng Nhàn mời Dương Quan Quan.
“Được!” Dương Quan Quan không thèm suy nghĩ mà ngay lập tức nói lời đồng ý, cô ấy đã ngưỡng mộ nhân vật làm mưa làm gió của thế hệ cũ là Lôi Thiên Tứ từ lâu lắm rồi.
Khoảng gần đến giờ cơm, hai người ngồi xe đến Lôi gia.
Chương 1100 Sự hào hùng bất diệt.
Lôi Thiên Tứ đã sai người chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn để tiếp đãi Tề Đẳng Nhàn, khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn dẫn theo một cô gái đến, ông ta càng vui mừng hơn nữa.
Trên bàn ăn, Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân ngồi ở hai bên trái phải của Lôi Thiên Tứ, Lôi Tuyết Kiều, người đã từng có chút xích mích với Tề Đẳng Nhàn cũng có mặt ở đó.
Nhìn thấy người con gái bên cạnh Tề Đẳng Nhàn đã đổi từ Từ Ngạo Tuyết thành Dương Quan Quan, trong lòng cô ta càng thêm xem thường hắn hơn nữa, cô ta thầm mắng trong lòng: “Hừ, đồ đàn ông cặn bã!”
Tề Đẳng Nhàn có lẽ sẽ rất vui nếu như biết được suy nghĩ ở trong lòng cô ta, ưu điểm mà anh đây giấu kín như vậy thế mà lại bị cô nhìn thấu trong nháy mắt rồi.
“Hôm nay là một cơ hội rất tốt, mọi người đều đang có mặt ở đây.” Lôi Thiên Tứ cười cười, ông ta mở một bình rượu trắng lâu đời và rót rượu cho mọi người.
Lôi Tuyết Kiều nói: “Ông nội, cháu không uống được rượu trắng!”
Lôi Thiên Tứ lại nói: “Bình rượu này cháu phải uống một chén mới được, dù sao thì có muốn uống loại rượu này thêm lần nữa cũng không còn cơ hội đâu!”
Lôi Tuyết Kiều không nói gì nữa mà để mặc cho Lôi Thiên Tứ rót cho cô ta một chén, nhưng cái mùi nồng nặc của rượu trắng lại khiến cho cô ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
“Rượu ngon đấy!” Tề Đẳng Nhàn ngửi ngửi một chút rồi lên tiếng khen ngợi, sau đó bảo Lôi tổng quản đi lấy giúp một bình nước khoáng một cách rất chuyên nghiệp.
Lôi Thiên Tứ thấy bộ dạng ra vẻ ta đây của Tề Đẳng Nhàn thì cười phá lên, giơ ngón tay cái lên và nói: “Ồ, chuyên nghiệp đấy!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Bố tôi thích món này, tôi học từ ông ấy đấy.”
Dương Quan Quan âm thầm ghi nhớ trong lòng, thì ra Tề Bất Ngữ thích rượu trắng, vậy thì sau này cô ấy sẽ sưu tập một ít rượu ngon, chờ đến dịp Tết thì mang qua đó. Như vậy thì cô ấy mới có thể đặt mình vào vị trí thuận lợi nhất trong cuộc cạnh tranh này!
Lôi Thiên Tứ mỉm cười và nói: “Tổng giám mục Tề là một người rất tốt, cậu ấy hào hiệp trượng nghĩa và vô cùng nhiệt huyết, rất giống với ta của hồi trẻ. Ta mong rằng sau này Lôi gia chúng ta cũng có thể hòa thuận với cậu ấy và mãi mãi làm bạn!”
“Việc ta có thể giao phó Tàu thuyền Lôi thị cho cậu ấy chính là sự tín nhiệm mà ta dành cho cậu ấy, ta cũng mong rằng sự tín nhiệm này có thể do các con tiếp tục kế thừa.”
“Trong cuộc đời của mỗi con người, bạn bè là hiếm có, tri kỷ lại càng hiếm có hơn.”
Lôi Chấn Kỳ gật gật đầu và nói: “Tổng giám mục Tề có ơn cứu mạng đối với con, có ơn huệ lớn lao đối với cả Lôi gia chúng ta, hơn nữa còn một người vô cùng chính nghĩa, Lôi Chấn Kỳ con nhất định sẽ báo đáp cậu ấy cho dù có phải thịt nát xương tan!”
Lôi Chấn Lân cũng mỉm cười và nói: “Tổng giám mục Tề có ơn huệ lớn lao đối với Lôi gia chúng ta, thậm chí còn nhờ Tôn Thanh Huyền tiên sinh đến để chữa bệnh cho con và anh trai, trong lòng con vô cùng biết ơn. Nếu như tổng giám mục Tề đã coi Lôi gia chúng ta như bạn bè thì Lôi gia chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt của tổng giám mục Tề!”
Lôi Tuyết Kiều lại có chút không được vui vẻ, cô ta vẫn có chút mâu thuẫn đối với Tề Đẳng Nhàn, thế nhưng ông nội, bố và cả chú cô ta đã nói như thế rồi, cô ta nào dám làm trái lại?
“Những người có tính cách giống nhau tất nhiên sẽ thu hút lẫn nhau và đi cùng với nhau, mặc dù tôi quen biết Lôi lão có hơi muộn nhưng trong lòng tôi đã mong muốn được kết bạn với những anh hùng như Lôi lão từ lâu lắm rồi.” Tề Đẳng Nhàn nhấp một ngụm nước khoáng rồi nhấc chén rượu trắng lên.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều một hơi uống cạn.
Sau khi uống xong một chén rượu, Tề Đẳng Nhàn khẽ nếm thử một chút rồi lại uống thêm một ngụm nước khoáng.
Đây là cách thưởng thức rượu trắng nồng độ cao thượng hạng mà Tề Bất Ngữ dạy cho hắn, sau khi nhấp một ngụm rượu thì sẽ dùng một ngụm nước khoáng tinh khiết để súc miệng và nuốt xuống rồi lại tiếp tục thưởng thức chén tiếp theo.
“Đúng là rượu ngon, chắc là bình rượu này đã có từ lâu lắm rồi nhỉ, Lôi lão có được nó từ đâu thế?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà hỏi.
“Đây chính là món quà đặc biệt mà một vị lãnh đạo chức cao nào đó đã tặng cho tôi sau khi tôi chi viện một khoản vật tư lớn trong nước. Tôi đã cất giữ nó rất lâu rồi, từ trước đến nay vẫn không nỡ mở ra uống, hôm nay nhân dịp tâm trạng vui vẻ nên quyết định mở nó ra để thưởng thức cùng với mọi người!” Sau khi uống hết một chén, sắc mặt Lôi Thiên Tứ có chút phớt hồng, ông ta cười lớn và nói.
Tề Đẳng Nhàn nhìn Lôi Thiên Tứ, ánh mắt dần dần tối đi, lúc này hắn cảm thấy tinh thần của Lôi Thiên Tứ rất bất ổn, giống như ngọn nến trước gió vậy.
“Tôi rất thích đọc các tiểu thuyết võ hiệp, nhưng tôi lại không thích những đại hiệp vĩ đại lúc nào cũng nói những lời rỗng tuếch như vì nước vì dân. Thứ mà tôi thích hơn chính là tinh thần hiệp sĩ, sự nghĩa khí và sự nhiệt huyết của những nhân vật trong sách, bởi vì tôi có thể nhìn thấy được những con người như thế ở trong cuộc sống hiện thực.” Lôi Thiên Tứ nói: “Tổng giám mục Tề chính là một trong số đó.”
Tề Đẳng Nhàn nhấc chén rượu lên và nói: “Lôi lão quá khen rồi, tôi chỉ đơn giản là làm những chuyện mà mình cho là đúng mà thôi.”
Hai người Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân đều cảm thấy hôm nay Lôi Thiên Tứ nói nhiều một cách bất thường, vậy nên sắc mặt của hai người cũng trở nên có hơi nghiêm trọng.
Lôi Thiên Tứ vui vẻ uống hết ba chén rượu rồi nói với Tề Đẳng Nhàn bằng gương mặt đỏ bừng: “Chuyện của Lôi gia sau này phải nhờ cậu quan tâm nhiều hơn rồi! Tiền bạc đều là những vật ngoài thân, tôi chỉ mong rằng con cháu đời sau có thể mạnh khỏe bình an mà thôi.”
Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu và nói: “Lôi lão yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây thì tôi sẽ không để Lôi gia bị con chó hung ác nào cắn cho bị thương đâu!”
“Nào, cạn ly!” Lôi Thiên Tứ cười nói: “Cái này không đã, tổng quản, đổi cho tôi sang một cái ly lớn hơn đi!”
Lôi tổng quản âm thầm đi lấy cái ly lớn, một cái ly này chắc phải chứa đến hai lạng rượu mất thôi.
Lôi Tuyết Kiều lại nói: “Ông nội, ông không được uống như vậy đâu, ông đâu còn là thanh niên trẻ tuổi nữa!”
Lôi Thiên Tứ cười phá lên và nói: “Mặc dù ông nội không còn là thanh niên trẻ tuổi nữa nhưng lại là gừng càng già càng cay, tuổi càng cao chí càng cao đấy nhé.”
Lôi Chấn Kỳ xua tay với Lôi Tuyết Kiều và nói: “Tuyết Kiều, đừng nói nữa.”
Lôi Tuyết Kiều bĩu môi với vẻ có chút không hài lòng.
“Cạn!” Lôi Thiên Tứ nâng ly với Tề Đẳng Nhàn, mạnh mẽ chạm ly một cái rồi một hơi uống cạn.
Tề Đẳng Nhàn cũng không khách sáo, hắn một hơi uống cạn hai lạng rượu trắng trong ly, khí huyết trong người bắt bỗng chốc bùng nổ, sắc mặc cũng trở nên phớt hồng, hắn cười nói: “Uống rượu cùng một nhân vật anh hùng như Lôi lão thật là sảng khoái quá đi!”
Lôi Thiên Tứ nói: “Anh hùng cái gì chứ? Tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, năm đó khi làm những việc đấy, tôi cũng thấp thỏm lo sợ lắm chứ, lấy đâu ra nhiều khí phách anh hùng như vậy!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Tất cả những người không khuất phục trước những thế lực tà ác đều là anh hùng cả.”
“Tất cả những người có thể lên tiếng vì kẻ yếu đều là anh hùng cả.”
“Tất cả những người có thể giúp đỡ người khác một cách hào phóng đều là anh hùng cả.”
“Ở trong lòng tôi, Lôi lão mãi mãi là anh hùng, mãi mãi là tấm gương để tôi khâm phục và học tập.”
Lôi Thiên Tứ nghe thấy vậy thì cảm thấy vô cùng sảng khoái trong lòng, ông ta nhấc ly rượu trắng lên và nói: “Cạn nhé!”
Tề Đẳng Nhàn cùng Lôi Thiên Tứ uống liên tục ba ly rượu lớn.
Mỗi người trong số họ đều đã uống khoảng nửa cân rượu trắng.
Lôi Thiên Tứ mặt đỏ tía tai, ông ta ngồi xuống ghế, giơ tay ra xoa xoa đầu Lôi Chấn Kỳ và Lôi Chấn Lân, mỉm cười và nói: “Nhớ kỹ lời dạy của Lôi gia chúng ta, đừng bao giờ làm điều gì đáng hổ thẹn.”
Sau khi nói xong lời này, ông ta cười phá lên, sau đó dựa vào lưng ghế, hai mắt nhắm lại một cách thanh thản và ra đi trong cơn say.
“Ông nội!” Lôi Tuyết Kiều sợ hãi kêu lên: “Mau gọi xe cứu thương... Tất cả là do cái tên nhà anh, nếu như không phải tại anh thì tại sao ông nội lại uống nhiều rượu như thế chứ?”
Tề Đẳng Nhàn lại xua xua tay với vẻ mặt bình tĩnh và nói: “Lôi lão đã đi rồi, không cần gọi xe cứu thương đâu.”
Trong lúc nói chuyện, trong lòng hắn khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, thời đại mà Hương Sơn thuộc về Lôi gia đã hoàn toàn tuyên bố vén màn rồi.
Nhân vật anh hùng một thời đã ra đi ngay trước mặt hắn bằng cách thức hào hùng như vậy.
Dương Quan Quan im lặng nhìn theo, cô ấy chưa từng cảm nhận được nhiệt huyết sục sôi hay hào khí ngất trời nào cả, thứ mà cô ấy cảm nhận được chỉ là một sự cô độc đã ăn sâu vào trong xương tủy mà thôi.
Khi chúng ta quay đầu nhìn lại, năm tháng sớm đã giăng ra thiên la địa võng, điều duy nhất không thể thế thoát ra được chính là nỗi cô đơn của chính bạn.
Khi chúng ta quay về nghỉ ngơi, ngoài đường hoa đã mọc rồi, còn có thể chậm rãi uống rượu không? Vui vẻ uống ba trăm chén cũng khó có thể hóa giải sự âu sầu trong lòng mỗi chúng ta.