Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Một đêm bên nhau thoáng như một giấc mộng!
Giọng điệu của người nọ chắc nịch, làm cho tôi thấy hơi tin lời anh ta nói là sự thật.
Ngọc Bạch Long.
Cái gì mà ngọc Bạch Long chứ? Trên người tôi cũng chỉ có một cái vòng bình an bằng Bạch Ngọc mà bà ngoại cho tôi thôi.
Chờ đã, chờ đã.
“Thứ mà anh nói chính là một cái vòng bình an làm bằng Bạch Ngọc trắng nõn, mặt trên còn khắc hình rồng.”
Tôi vừa hỏi anh ta, vừa âm thầm cầu khẩn, tuyệt đối không nên là nó. Bà ngoại nói, đây là thứ mà tôi nhặt từ bên ngoài về khi còn bé, không phải là của anh ta thật đó chứ?
Nếu thật sự là vậy, mình tôi rồi.
Chỉ là một giây sau, câu trả lời của anh ta đã đập tan ảo tưởng của tôi.
“Đúng vậy, chiếc vòng bình an bằng Bạch Ngọc đó là vật tùy thân của ta. Mười lăm năm trước, ta lấy nó làm sính lễ tặng cho ái khanh*, khanh đã nhận lấy, đương nhiên là đồng ý mối hôn sự này rồi. Bây giờ ái khanh đã trưởng thành, hiển nhiên phải thành thân với ta.”
(*) Ái khanh: Cách bậc quân vương gọi người vợ mình yêu quý thời xưa.
Tôi cau mày lắng nghe hết những lời văn vẻ của anh ta. Cũng may mà hồi học trung học, tôi học khoa văn, bằng không đúng là nghe không hiểu anh ta nói cái gì.
Thế nhưng, anh ta như vậy mà là tặng sao? Rõ ràng là bắt nạt tôi còn nhỏ tuổi, ném xuống đất, tùy tiện để cho tôi nhặt.
Nhất thời tôi khóc không ra nước mắt, thế mà tôi lại bị anh ta lừa gạt từ khi còn nhỏ như vậy.
Nhưng càng như vậy, tôi càng có thể nhận định anh ta không phải người.
“Khanh còn có nghi vấn gì nữa không? Nếu như không có, thì vi phu phải vén khăn đội đầu lên cho thanh rồi, không thể làm chậm trễ ngày lành được.”
Người nọ thấy tôi không phản ứng, lại dùng cây gậy kia nâng khăn trùm đầu của tôi lên.
“Đừng, chờ đã.”
Động tác của anh ta làm tôi sợ tới mức đồng tử co lại, vội vàng dùng ngón tay trắng nõn của mình cầm lấy cây gậy kia để ngăn anh ta lại.
“Còn có chuyện gì nữa?” Có lẽ vì tôi dùng mọi cách ngăn cản nên anh ta có chút mất hứng, ngay cả nhiệt độ bên cạnh tôi cũng giảm xuống mấy độ chỉ trong nháy mắt.
Toàn thân tôi run rẩy. Tôi chưa từng giao tiếp với quỷ, không biết nên xử lý tình huống này thế nào. Nhưng nếu bảo tôi cam tâm tình nguyện gả cho anh ta, thì quả thật là tôi không muốn.
“Tôi có thể... có thể từ hôn không?”
Run rẩy nói xong câu đó, tôi cảm giác cả người mình đều mệt lả, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy nhiệt độ xung quanh lại thấp hơn mấy độ. Tuy tôi biết anh ta không phải là con người, nhưng bởi vì đang trùm khăn đội đầu nên cũng không cảm thấy quá sợ hãi. Anh ta tiến tới gần tôi một bước, giọng điệu trở nên lạnh như băng:
“Ái khanh sợ ta.”
Tôi lén lút liếc anh ta. Anh là quỷ, đương nhiên tôi sợ anh rồi, đây không phải là đang nói nhảm sao.
Nhưng tôi lại không dám chọc giận anh ta, chỉ đành cười một cách dè dặt.
“Đâu có, chỉ là tạm thời tôi còn chưa có ý định thành thân, sợ mình làm nương tử của anh không được tốt.”
Lúc nói đến hai chữ “nương tử”, tôi cảm thấy vô cùng ngượng miệng. Thật không biết anh ta làm sao mà có thể gọi một cách trôi chảy như vậy.
“Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại, ta không ngại.”
Sau khi nói xong, anh ta không cho tôi cơ hội phản ứng, lập tức vén khăn đội đầu của tôi lên. Tôi không thể tưởng tượng ra hình dáng anh ta thế nào, nhưng những con quỷ trên TV đều toàn thân xanh lét, mặt xanh nanh vàng, trên mặt còn đọng lại vết máu, hoặc là cụt tay cụt chân.
Tôi sợ rằng sau khi khăn trùm đầu được vén lên, tôi sẽ thấy một hình ảnh giống như vậy.
Trong khoảnh khắc anh ta vén khăn trùm đầu của tôi lên, tôi nhắm chặt hai mắt lại.
Cả người tôi run rẩy, tôi không dám nhìn anh ta, cũng sợ anh ta đến gần tôi.
“Ái khanh, có thể mở mắt nhìn vị phu rồi.”
Giọng nói của anh ta rất cuốn hút, dường như có ma lực, khiến tôi không có một chút xíu năng lực cự tuyệt nào. Theo lời anh ta nói, tôi cũng từ từ mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra.
Khi nhìn thấy anh ta, tôi lập tức trợn tròn mắt.
Đập vào mắt tôi là một người đàn ông trông rất anh tuấn trong bộ trường bào của tân lang thời cổ đại.
Tóc được buộc bằng vũ quan* màu đỏ, nửa còn lại buông xõa trên vai. Quả thực, so với những ngôi sao đóng phim cổ trang, anh ta còn đẹp trai hơn.
(*) Vũ quan: Là một vật đội ở trên đầu tựa như mũ để cố định tóc có gác lông vũ.
Tôi khó khăn nuốt nước miếng. Anh ta chính là chú rể của tôi.
Như vậy hình như không có gì là không tốt cả.
A, không đúng, anh ta cũng không phải là người. Tôi thầm mắng chính mình, vội vàng hoàn hồn.
Hiển nhiên, anh ta rất hài lòng với biểu hiện của tôi, bật cười thành tiếng.
“Nương tử có vẻ rất hài lòng với tướng mạo của vị phu nhỉ?”
Cách anh ta gần hơn, tôi càng thấy được sự khác biệt giữa khuôn mặt của anh ta và người bình thường. Hơn nữa, khi anh ta đến gần tôi, tôi có thể cảm thấy được hơi lạnh thấu xương.
Lạnh đến mức khiến tôi nổi da gà.
Mặc dù anh ta không đáng sợ, nhưng rốt cuộc anh ta cũng không phải là con người. Đúng vào lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng chiêng vang lên từ bên ngoài.
“Cheng” một tiếng, thẳng vào linh hồn. Dường như trong khoảnh khắc đó, có thứ gì đó trở nên khác đi, ngay cả miếng ngọc trắng trên cổ tôi cũng rung lên.
Tôi phát hiện, vẻ mặt của người đàn ông đang đứng trước mặt tôi đã thả lỏng hơn sau khi nghe thấy tiếng chiêng đó.
Mãi cho đến sau này, tôi mới biết rằng tiếng chiêng đó đại diện cho sự công nhận của đất trời đối với một cặp vợ chồng minh hôn.
“Nương tử, đêm Xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa.”
Anh ta nói xong, còn không đợi tôi phản ứng đã bắt đầu hành động.
“A, anh mau tránh ra! Tránh ra! Ai là nương tử của anh chứ? Không muốn.”
Anh ta không quan tâm một chút nào đến sự giãy giụa của tôi, đôi môi lạnh lẽo nhanh chóng hôn lên môi tôi.
“Um um.”
Tôi không thể nói ra được những lời mà mình muốn nói, chỉ có thể phát ra tiếng ầm ừ trong họng,
Trong nháy mắt, tôi không thể động đậy. Không lẽ đây chính là bóng đè trong truyền thuyết ư?
Nhưng tôi cũng không vội vàng suy nghĩ nhiều như vậy, bởi vì anh ta đã bắt đầu hành động.
Anh ta lạnh như băng vậy, lạnh đến nỗi tôi hơi run rẩy, nhưng tôi lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta hành động.
Tôi không hiểu, không phải người ta thường nói ma quỷ kết hôn đều là màu trắng à? Tại sao anh ta lại làm cho mọi thứ đều có màu đỏ vậy?
Nhưng hiện tại cũng không cho phép tôi suy nghĩ quá nhiều.
Bởi vì lúc này, anh ta đã bắt đầu.
Trong lòng tôi dâng lên một chút cảm giác khuất nhục. Vậy mà tôi lại để cho một con quỷ cưỡng bức! Người ta đều có thể đi báo cảnh sát gì đó, nhưng mà tôi ngay cả ấm ức cũng không biết nói với ai.
Một giọt nước mắt chảy xuống dọc theo khóe mắt của tôi, nhỏ vào gối.
Hài hòa, hài hòa, lại hài hòa.
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình vẫn còn nằm trên chiếc giường nhỏ trong nhà mình. Tôi nhìn xung quanh, tất cả mọi thứ đều mang dáng vẻ vốn có.
Tôi chợt thở phào nhẹ nhõm, hóa ra tất cả mọi thứ chỉ là một giấc mộng mà thôi. Mặc dù nó rất chân thật, nhưng trong tiềm thức của tôi chỉ bằng lòng tin rằng nó là một giấc mơ.
Tỉnh dậy, tôi vẫn là tôi lúc ban đầu.
Sau khi ăn sáng, tôi thu dọn đồ đạc của mình, nói lời tạm biệt với bà ngoại, rồi mang theo hành lý của mình, lên đường đến trường.
Cuộc sống đại học mà tôi mong đợi từ khi còn nhỏ sắp bắt đầu rồi, tôi tràn đầy nhiệt huyết và hy vọng đối với tương lai.
Ngọc Bạch Long.
Cái gì mà ngọc Bạch Long chứ? Trên người tôi cũng chỉ có một cái vòng bình an bằng Bạch Ngọc mà bà ngoại cho tôi thôi.
Chờ đã, chờ đã.
“Thứ mà anh nói chính là một cái vòng bình an làm bằng Bạch Ngọc trắng nõn, mặt trên còn khắc hình rồng.”
Tôi vừa hỏi anh ta, vừa âm thầm cầu khẩn, tuyệt đối không nên là nó. Bà ngoại nói, đây là thứ mà tôi nhặt từ bên ngoài về khi còn bé, không phải là của anh ta thật đó chứ?
Nếu thật sự là vậy, mình tôi rồi.
Chỉ là một giây sau, câu trả lời của anh ta đã đập tan ảo tưởng của tôi.
“Đúng vậy, chiếc vòng bình an bằng Bạch Ngọc đó là vật tùy thân của ta. Mười lăm năm trước, ta lấy nó làm sính lễ tặng cho ái khanh*, khanh đã nhận lấy, đương nhiên là đồng ý mối hôn sự này rồi. Bây giờ ái khanh đã trưởng thành, hiển nhiên phải thành thân với ta.”
(*) Ái khanh: Cách bậc quân vương gọi người vợ mình yêu quý thời xưa.
Tôi cau mày lắng nghe hết những lời văn vẻ của anh ta. Cũng may mà hồi học trung học, tôi học khoa văn, bằng không đúng là nghe không hiểu anh ta nói cái gì.
Thế nhưng, anh ta như vậy mà là tặng sao? Rõ ràng là bắt nạt tôi còn nhỏ tuổi, ném xuống đất, tùy tiện để cho tôi nhặt.
Nhất thời tôi khóc không ra nước mắt, thế mà tôi lại bị anh ta lừa gạt từ khi còn nhỏ như vậy.
Nhưng càng như vậy, tôi càng có thể nhận định anh ta không phải người.
“Khanh còn có nghi vấn gì nữa không? Nếu như không có, thì vi phu phải vén khăn đội đầu lên cho thanh rồi, không thể làm chậm trễ ngày lành được.”
Người nọ thấy tôi không phản ứng, lại dùng cây gậy kia nâng khăn trùm đầu của tôi lên.
“Đừng, chờ đã.”
Động tác của anh ta làm tôi sợ tới mức đồng tử co lại, vội vàng dùng ngón tay trắng nõn của mình cầm lấy cây gậy kia để ngăn anh ta lại.
“Còn có chuyện gì nữa?” Có lẽ vì tôi dùng mọi cách ngăn cản nên anh ta có chút mất hứng, ngay cả nhiệt độ bên cạnh tôi cũng giảm xuống mấy độ chỉ trong nháy mắt.
Toàn thân tôi run rẩy. Tôi chưa từng giao tiếp với quỷ, không biết nên xử lý tình huống này thế nào. Nhưng nếu bảo tôi cam tâm tình nguyện gả cho anh ta, thì quả thật là tôi không muốn.
“Tôi có thể... có thể từ hôn không?”
Run rẩy nói xong câu đó, tôi cảm giác cả người mình đều mệt lả, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy nhiệt độ xung quanh lại thấp hơn mấy độ. Tuy tôi biết anh ta không phải là con người, nhưng bởi vì đang trùm khăn đội đầu nên cũng không cảm thấy quá sợ hãi. Anh ta tiến tới gần tôi một bước, giọng điệu trở nên lạnh như băng:
“Ái khanh sợ ta.”
Tôi lén lút liếc anh ta. Anh là quỷ, đương nhiên tôi sợ anh rồi, đây không phải là đang nói nhảm sao.
Nhưng tôi lại không dám chọc giận anh ta, chỉ đành cười một cách dè dặt.
“Đâu có, chỉ là tạm thời tôi còn chưa có ý định thành thân, sợ mình làm nương tử của anh không được tốt.”
Lúc nói đến hai chữ “nương tử”, tôi cảm thấy vô cùng ngượng miệng. Thật không biết anh ta làm sao mà có thể gọi một cách trôi chảy như vậy.
“Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại, ta không ngại.”
Sau khi nói xong, anh ta không cho tôi cơ hội phản ứng, lập tức vén khăn đội đầu của tôi lên. Tôi không thể tưởng tượng ra hình dáng anh ta thế nào, nhưng những con quỷ trên TV đều toàn thân xanh lét, mặt xanh nanh vàng, trên mặt còn đọng lại vết máu, hoặc là cụt tay cụt chân.
Tôi sợ rằng sau khi khăn trùm đầu được vén lên, tôi sẽ thấy một hình ảnh giống như vậy.
Trong khoảnh khắc anh ta vén khăn trùm đầu của tôi lên, tôi nhắm chặt hai mắt lại.
Cả người tôi run rẩy, tôi không dám nhìn anh ta, cũng sợ anh ta đến gần tôi.
“Ái khanh, có thể mở mắt nhìn vị phu rồi.”
Giọng nói của anh ta rất cuốn hút, dường như có ma lực, khiến tôi không có một chút xíu năng lực cự tuyệt nào. Theo lời anh ta nói, tôi cũng từ từ mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra.
Khi nhìn thấy anh ta, tôi lập tức trợn tròn mắt.
Đập vào mắt tôi là một người đàn ông trông rất anh tuấn trong bộ trường bào của tân lang thời cổ đại.
Tóc được buộc bằng vũ quan* màu đỏ, nửa còn lại buông xõa trên vai. Quả thực, so với những ngôi sao đóng phim cổ trang, anh ta còn đẹp trai hơn.
(*) Vũ quan: Là một vật đội ở trên đầu tựa như mũ để cố định tóc có gác lông vũ.
Tôi khó khăn nuốt nước miếng. Anh ta chính là chú rể của tôi.
Như vậy hình như không có gì là không tốt cả.
A, không đúng, anh ta cũng không phải là người. Tôi thầm mắng chính mình, vội vàng hoàn hồn.
Hiển nhiên, anh ta rất hài lòng với biểu hiện của tôi, bật cười thành tiếng.
“Nương tử có vẻ rất hài lòng với tướng mạo của vị phu nhỉ?”
Cách anh ta gần hơn, tôi càng thấy được sự khác biệt giữa khuôn mặt của anh ta và người bình thường. Hơn nữa, khi anh ta đến gần tôi, tôi có thể cảm thấy được hơi lạnh thấu xương.
Lạnh đến mức khiến tôi nổi da gà.
Mặc dù anh ta không đáng sợ, nhưng rốt cuộc anh ta cũng không phải là con người. Đúng vào lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng chiêng vang lên từ bên ngoài.
“Cheng” một tiếng, thẳng vào linh hồn. Dường như trong khoảnh khắc đó, có thứ gì đó trở nên khác đi, ngay cả miếng ngọc trắng trên cổ tôi cũng rung lên.
Tôi phát hiện, vẻ mặt của người đàn ông đang đứng trước mặt tôi đã thả lỏng hơn sau khi nghe thấy tiếng chiêng đó.
Mãi cho đến sau này, tôi mới biết rằng tiếng chiêng đó đại diện cho sự công nhận của đất trời đối với một cặp vợ chồng minh hôn.
“Nương tử, đêm Xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa.”
Anh ta nói xong, còn không đợi tôi phản ứng đã bắt đầu hành động.
“A, anh mau tránh ra! Tránh ra! Ai là nương tử của anh chứ? Không muốn.”
Anh ta không quan tâm một chút nào đến sự giãy giụa của tôi, đôi môi lạnh lẽo nhanh chóng hôn lên môi tôi.
“Um um.”
Tôi không thể nói ra được những lời mà mình muốn nói, chỉ có thể phát ra tiếng ầm ừ trong họng,
Trong nháy mắt, tôi không thể động đậy. Không lẽ đây chính là bóng đè trong truyền thuyết ư?
Nhưng tôi cũng không vội vàng suy nghĩ nhiều như vậy, bởi vì anh ta đã bắt đầu hành động.
Anh ta lạnh như băng vậy, lạnh đến nỗi tôi hơi run rẩy, nhưng tôi lại không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta hành động.
Tôi không hiểu, không phải người ta thường nói ma quỷ kết hôn đều là màu trắng à? Tại sao anh ta lại làm cho mọi thứ đều có màu đỏ vậy?
Nhưng hiện tại cũng không cho phép tôi suy nghĩ quá nhiều.
Bởi vì lúc này, anh ta đã bắt đầu.
Trong lòng tôi dâng lên một chút cảm giác khuất nhục. Vậy mà tôi lại để cho một con quỷ cưỡng bức! Người ta đều có thể đi báo cảnh sát gì đó, nhưng mà tôi ngay cả ấm ức cũng không biết nói với ai.
Một giọt nước mắt chảy xuống dọc theo khóe mắt của tôi, nhỏ vào gối.
Hài hòa, hài hòa, lại hài hòa.
Khi tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình vẫn còn nằm trên chiếc giường nhỏ trong nhà mình. Tôi nhìn xung quanh, tất cả mọi thứ đều mang dáng vẻ vốn có.
Tôi chợt thở phào nhẹ nhõm, hóa ra tất cả mọi thứ chỉ là một giấc mộng mà thôi. Mặc dù nó rất chân thật, nhưng trong tiềm thức của tôi chỉ bằng lòng tin rằng nó là một giấc mơ.
Tỉnh dậy, tôi vẫn là tôi lúc ban đầu.
Sau khi ăn sáng, tôi thu dọn đồ đạc của mình, nói lời tạm biệt với bà ngoại, rồi mang theo hành lý của mình, lên đường đến trường.
Cuộc sống đại học mà tôi mong đợi từ khi còn nhỏ sắp bắt đầu rồi, tôi tràn đầy nhiệt huyết và hy vọng đối với tương lai.