-
Chương 8
Thật sự thì bọn chúng cũng vô cùng xứng đôi, trai tài gái sắc.
Sai lầm chính là Thượng Quan Diệp yêu Vu Vinh Hoa, nhưng lại vì một lời tiên đoán mẫu nghi thiên hạ liền cưới nàng. Cưới nàng thì thôi đi, ít nhất nàng cũng đã cùng hắn đi qua quãng thời gian gian nan nhất, cho dù không yêu nàng, cũng nên để nửa đời sau của nàng trôi qua trong bình yên. Thế mà, hắn lại quay lưng cưới Vu Vinh Hoa, không chút lưu tình mà phế đi nàng, lại giết đi những đứa con ruột thịt của mình, khiến nửa đời sau của nàng trôi qua trong bi ai thống khổ.
Nghĩ đến quá khứ bi thương của mình, đáy mắt của Vu Thức Vy chỉ toàn là hận ý, nàng miễn cưỡng ép khuôn mặt của mình nở nụ cười, giống như không có việc gì mà đi đến bên Vu Vinh Hoa, vui vẻ nói: “Trưởng tỷ, hôm nay khí trời nóng quá, Thức Vy chịu không được mà toát cả mồ hôi rồi.” Trong lúc nói, nàng dùng khăn tay lau lên trán vốn dĩ chẳng có giọt mồ hôi nào của mình, sau đó liền đưa tay về phía Vu Vinh Hoa: “Trưởng tỷ, Thức Vy cũng giúp tỷ lau a” Động tác của nàng rất nhanh, hoàn toàn không cho Vu Vinh Hoa cơ hội để từ chối.
Đôi mắt phượng của của Vu Vinh Hoa khoáng vẻ khó chịu, có chút không vui, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, ả cũng không thể không đóng tròn vai diễn của mình, xoa nhẹ đầu của Vu Thức Vy, dịu dàng nói: “đa tạ nhị muội”
Vu Thức Vy cười một cách vô cùng ngây thơ “ Trưởng tỷ không cần phải khách sao a.”
Xoay người, nàng cũng giúp Vu Vinh Nhược lau trán, nhẹ giọng nói: “tam muội cũng nóng rồi có đúng không”
Vu Vinh Nhược nở một nụ cười thân mật, nói: “Đa tạ nhị tỷ”
Chỉ là vẫn còn chưa dứt câu, liền nghe thấy phía sau lưng một tiếng thét vang lên: “A, Vu tiểu thư, người....”
Vu Thức Vy cùng đám đông đều vô cùng kinh ngạc mà nhìn về hướng nơi thanh âm phát ra, liền nhìn thấy Vu Vinh Hoa như lên cơn thất tam phong, giữa trước mặt mọi người bắt đầu cởi y phục của mình ra, chiếc váy bách điệp phượng vĩ thêu hoa tử sắc đã bị nàng cởi ra từ lúc nào, hiện tại, đôi tay mềm mại đó đang tiếp tục có ý định cởi đi lớp vải che thân cuối cùng của mình.
Đại phu nhân Đường thị nhìn thấy tình cảnh như vậy, liền bị dọa đến hồn phi phách tán, lúc phản ứng lại, không nói lời nào, liền nhào đến ôm chặt lấy Vu Vinh Hoa.
Nhưng Vu Vinh Hoa lại như bị ma nhập, liên tục trong lồng ngực của Đường thị mà ra sức giãy giụa, cặp mắt phượng bỗng chốc trở nên nóng bỏng hơn, như hai ngọn hỏa hầu, chăm chăm nhìn về phía Thượng Quan Diệp, như muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống.
Đáy mắt Thượng Quan Diệp bỗng trầm xuống, cảm thấy tình hình có chút quái dị, liền đi đến bên Vu Vinh Hoa, muốn biết cuối cùng Vu Vinh Hoa đã xảy ra chuyện gì, không ngờ rằng vẫn chưa đi đến trước mặt ả, ả đã đẩy Đường thị ra, sau đó như một cơn gió mà phóng vào người của hắn.
Trời đất quay cuồng, Vu Vinh Hoa cưỡi lên người của hắn, lột bỏ khăn che mặt, để lộ ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành, khuôn mặt bừng đỏ, ả nhìn hắn với đôi mắt mê hoặc, ôn nhu như nước, nói không hết biết bao nhiêu là cám dỗ. Ả mỉm cười e lệ, sau đó đôi tay mềm mại như không xương kia lần xuống eo của Thượng Quan Diệp, nhanh chóng muốn tháo đi đai lưng của hắn, hấp tấp nói: “Biểu ca, chàng muốn ta không?”
Nghe đến đây, Thương Quan Diệp như bị một tia sét đánh qua, không dám tin mà nhìn vào Vu Vinh Hoa, đồng thời trong lúc ả có ý định cởi đại lưng của hắn hoàn hồn trở lại, liền lập tức đẩy ả ra, nhanh chóng đừng lên nhìn ả tức giận mà nói: “Biểu muội, ngươi điên rồi”
“Hoa nhi, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì”
Đại phu nhân Đường thị một lần nữa nhanh chóng ôm chặt Vu Vinh Hoa, trong lòng kinh động không thua bất kỳ ai ở đây, nhưng hiện tại không phải là lúc truy cứu nguyên do, mà là ngăn cản Hoa nhi tiếp tục hành xử như vậy, bằng không, hôm nay Hoa nhi nhất định sẽ thân bại danh liệt.
Bà vội vàng nhìn về phía bọn Vu Thức Vy, nghiêm giọng nói: “Các ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau qua đây giúp đỡ một tay.”
Vu Thức Vy cùng Vu Vinh Nhược giống như là vừa trong cơn hoảng sợ bừng tỉnh lại, hai người mau chóng vây quanh Vu Vinh Hoa, Vu Thức Vy liền cởi áo choàng, khoác lên mình Vu Vinh Hoa, vội vàng nói: “Trưởng tỷ, tỷ không thể hành xử như vậy.”
Vu Vinh Mỹ đứng cách đó không xa, trong đáy mặt hiện lên tia đắc ý, đang có ý định đi đến giúp đỡ, bỗng cảm thấy phía sau lưng truyền đến cảm giác ngứa ngáy, liền đưa tay lên ngãi, không ngờ rằng càng ngãi lại càng ngứa, cuối cùng không còn quan tâm được việc gì khác, chỉ loạn xạ mà ngãi khắp cơ thể. Tư thế của ả vô cùng quái dị, buồn cười không chịu được.
Tất cả phu nhân nữ tử có mặt tại đó , thấy Vu Vinh Hoa cưỡi lên người Bát hoàng tử trước bàn dân thiên hạ như vậy, vốn đã vô cùng kinh sợ. Giờ phút này đây, lại thấy Vu Vinh Mỹ trước mặt mọi người, mà ngãi khắp cơ thể như thế, tư thế vô cùng khiếm nhã, cuối cùng không nhịn được, đều cười ầm lên, giống như là đang coi một trò hề, có vài người đã bắt đầu nhỏ giọng mỉa mai:
“Trời ơi! Hai vị nữ nhi của Vu gia này đúng là không biết liêm sỉ, không biết xấu hổ là gì”
“Đúng vậy, một ả dâm oa đãng phụ, một ả thô tục rợn người, đúng là khiến người khác buồn nôn”
“Nữ nhi, mau nhắm mắt lại, không được nhìn, sẽ làm ô uế đôi mắt”
“Không ngờ rằng Đích nữ tôn quý của Vu gia, đệ nhất mỹ nhân của Đại Vân Triều, lại có thể là một ả đàn bả dâm đãng đến như vậy, trước mặt mọi người còn làm ra được hành động như vậy, ở chốn không người, thì còn có thể làm đến nước nào nữa,
“Đúng vậy, ngươi nhìn đi, cho tới bây giờ vẫn còn dùng ánh mắt dâm đãng như vậy nhìn Bát hoàng tử, đúng là không biết xấu hổ”
“Gia giáo không nghiêm. Gia môn bất hạnh....”
Lời mỉa mai châm chọc lúc đầu chỉ là những tiếng xì xào to nhỏ, sau ngày càng lớn, càng ngày càng khó nghe, khiến cho Đai phu nhân Đường thị sắc mặt vô cùng khó coi, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào. Bà miễn cưỡng kìm chế cơn giận trong lòng, nhìn về phía Diệp Trưởng công chúa, trầm giọng nói: “Công chúa điện hạ, Hoa nhi có chút không khỏe, chúng thần không thể đi đến vùng ngoại ô cùng chư vị được, phiền công chúa báo lại cho hoàng thượng, xin hoàng thượng thứ tội, Thức Vy, Vinh Nhược, chúng ta đi.”
Dứt lời, bà ta thậm chí còn không đợi Diệp Trưởng công chúa đáp lời, liền nhanh chống cuối đầu ôm lấy Vu Vinh Hoa bước ra ngoài, Vu Vinh Hoa lúc đi trong miệng còn không ngừng thì thầm: “Biểu ca, mau tới đây”
Những tiếng thì thầm này càng khiến Đường thị xấu hổ, bước chân càng nhanh hơn.
Vừa đi được vài bước, Vu Thức Vy bỗng nhiên dừng bước chân lại, nhìn về phía Vu Vinh Mỹ vẫn đang loạn xạ ngãi khắp cơ thể, sau đó lại nhìn về phía Đường thị, vội vàng nói: “Mẫu thân, ta mang tứ muội đi theo, các ngươi cứ đi trước.”
Đường thị sắc mắt càng khó coi hơn nữa, không nói gì, xem như là âm thầm đồng ý, tiếp tục cùng Vu Vinh Nhược ôm lấy Vu Vinh Hoa mà đi ra ngoài.
Vu Thức Vy bước nhanh đến bên Vu Vinh Mỹ, kéo ả ta lên: “Tứ muội, mau đi thôi.”
Vu Vinh Mỹ trong lòng tuy rằng vô cùng chán ghét Vu Thức Vy, những cũng biết rõ lần này mất hết mặt mũi, không phản bác gì, liền theo Vu Thức Vy lên xe ngựa của Vu phủ hồi phủ.
Hai chiếc xe ngựa nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, khiến những dư luận về Vu gia càng thêm kịch liệt
Diệp Trưởng công chúa nhìn về hướng hai chiếc xe ngựa đã biến mất đó, đôi mắt ôn nhu bỗng hiện lên một tia ngờ vực, nàng nhìn về người đứng bên cạnh nàng là Thượng Quan Diệp, nói: “Hoàng đệ cảm thấy việc này như thế nào?”
Thượng Quan Diệp sắc mặt cũng chẳng tốt đến đâu, lạnh giọng nói; “đột nhiên phát sinh việc như vậy, vô cùng quái dị, thần đệ nhất định sẽ tra ra chân tướng sự việc”
Diệp trưởng công chúa nhẹ gật đầu, sau đó nhìn về phía mệnh quan phu nhân cùng chư vị tiểu thư đạt quan quý tộc, thần sắc khôi phục như thường, bình tĩnh nói: “việc này có chút quái dị, trước khi tra rõ chân tướng, hy vọng chư vị không nên đồn thổi bừa bãi.”
Thanh âm của nàng không to nhưng vô cùng rõ ràng, truyền đến tai tất cả mọi người có mặt tại đó, giọng nói nàng mang đầy uy nghiêm của một bề trên khiến cho tất cả mọi người cảm thấy vô cùng kinh sợ, liền hoảng hốt quỳ xuống: “Công chúa nói chí phải”
Diệp Trưởng công chúa huơ nhẹ cánh tay: “Bình Thân, chư vị đều đã dâng hương, vậy thì theo bản cung đi đến vùng ngoại ô nào”
Đám đông liền hô: “Tuân lệnh”
Chỉ là Diệp Trưởng công chúa vẫn chưa đi đến xe ngựa, liền nhìn thấy Hữu thống lĩnh ngự lâm quân Thẩm Gia giục ngựa chạy đến, thần sắc vô cùng hoang mang: “Trưởng công chúa, không xong rồi, Hoàng Thượng gặp phải thích khách rồi.”
“Cái gì?”
Diệp Trưởng công chúa khuôn mặt trắng bệt, mắt tối sầm lại, đứng không vững, suýt chút nữa liền ngã sầm xuống đất, cũng may cung nữ hai bên kịp thời đỡ lấy nàng.
Thượng Quan Diệp cũng liền biến sắc, gấp rút hỏi: “Tình hình của phụ hoàng như thế nào rồi?”
“Đúng vậy, người mau nói tình hình của phụ hoàng như thế nào rồi?” Diệp trưởng công chúa trấn tỉnh lại, không quan tâm gì đến lễ nghi mà nắm chặt tay của Thẩm Gia hội vàng hỏi.
Thẩm Gia thở dốc một hơi, vội vàng nói: “Hoàng tử công chúa không.... không cần phải lo lắng, hoàng thượng không có vấn đề gì, là Cửu U Vương đã giúp hoàng thượng đỡ một dao, hiện tại đang hỏa tốc hồi cung để cứu chữa vương gia.”
Một Bên, Thượng Quan Diệp đã trở mình lên ngựa, thúc ngựa rời đi: “Hoàng tỷ, ta hồi cung trước.”
Diệp trưởng công chúa trong lòng hoảng sợ, run giọng nói với mọi người: “Sự việc hôm nay xảy ra đột ngột, bản công chúa đành tự tiện làm chủ một lần, hủy bỏ chuyến đi ra ngoại ô năm nay, Chư vị đều hồi phủ vậy, trên đường cẩn thận, Chư vị hoàng muội, chúng ta hồi cung.”
Nói xong liền lập tức lên xe ngựa hồi cung, đám đông cũng tự mình hồi phủ, chỉ vừa lúc nãy Pháp Hoa tự vẫn còn trong cảnh ngùn ngụt biển người, nay chỉ còn sót lại tăng lữ trong tự.