Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Hàm Yên nhìn bộ dạng ương ngạnh với một cước đá lăn chậu than, đáy lòng có chút thấp thỏm không yên, nhưng vừa nghĩ đến Vu Thức Vy thì lại nghĩ ‘Đừng để người ta bắt nạt’, liền đứng thẳng lưng, trên mặt không lộ ra nửa phần sợ hãi, cung kính gật đầu, nghiêm túc nói: “Bẩm Đường tiểu thư, tiểu thư nhà tôi không hề có ý đó, chỉ là trên con đường Đường tiểu thư đi vừa vặn đi qua trước cửa phủ của Tiền Thái Phó, Tiền Thái Phó bị tịch thu chém giết cả nhà, ma quỷ không tiêu tan, cho nên gian kia thường xuyên gặp chuyện ma quái, tiểu thư nhà tôi mới nhiệt tình chuẩn bị cho tiểu thư chậu than và máu chó đen, nếu tiểu thư đã không tiếp nhận, thì dù sao mấy đứa tỳ nữ này cũng tiếp nhận tấm tình tốt đẹp này.”
Dứt lời, Hàm Yên liếc mắt ra hiệu Đại Phúc và Tiểu Phúc ở phía sau, hai huynh đệ hiểu ý, bưng lên cái bồn máu chó đen kia, giội lên người bốn nha đầu Tư Cầm, Tư Kỳ, Tư Thư, Tư Họa, tốc độ cực nhạnh, làm cho người ta bất ngờ không kịp chuẩn bị.
“A…A…” Trước cửa phủ thái sư lập tức vang lên một hồi tiếng thét lộn xộn, làm cho không ít người qua đường quay đầu lại quan sát, Hàm Yên thừa cơ hét lớn: “Trừ tà rồi.” Người qua đường vừa nghe đến trừ tà, cũng không nghĩ nhiều nữa, nên tiếp tục đi.
Trong giây lát, trên người bốn nô tài Tư Cầm cũng đã bị vãi đầy máu chó đen, quần áo vốn dĩ tinh tươm đẹp đẽ, nhưng bây giờ đã trở nên lộn xộn lung tung, dơ không chịu nổ, trên người lại phát ra mùi máu tanh hôi nồng nặc, làm cho bốn người cảm thấy buồn nôn, Tư Kỳ càng không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo.
Đường Mẫn Nhi thấy vật, đã tức đến mức toàn thân phát run, trở tay cho Hàm Yên một bạt tay, “Tiện tỳ, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, ngươi dám lăng nhục bổn tiểu thư như vậy, đích thị là tiện nhân Vu Thức Vy kia bày mưu đặt kế rồi, xem ta không xé nát da miệng của nhà ngươi.”
Đường Mẫn Nhi thở phì phò muốn cho Hàm Yên một bữa giáo huấn, lại đột nhiên bị một tiếng lành lạnh như khóc thút thít lộ ra cắt đứt, “ Chẳng lẽ đây chính là gia phong của Đương gia ? Lấy oán trả ơn, làm cho người mở rộng tầm mắt.”
Tiếng nói bay bổng rất bình thản, như đang trần thuật vậy, nhưng trong tai mà Đường Mẫn Nhi nghe được, lại vô cùng khinh bỉ và sỉ nhục với nàng ta.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy một người con gái mặc váy lụa màu xanh nhạt cung gấm tổ tuyết nhanh nhẹn đi đến, nàng vén búi tóc đơn giản đang rủ xuống, chỉ cài một cây luy ti lư kim khảm tua hải đường trân châu, tua hạt châu rủ thật dài bên cạnh tai của nàng, làm nổi bật lên sự phong tình khác thường ở phần cổ.
Đến khi tới gần chút nữa mới nhìn rõ dung nhan của người con gái, lông mày nàng như Viễn Sơn, đôi mắt sáng như nước, dưới chiếc mũi ưỡn lên ngạo nghễ là một cái miệng anh đào nhỏ nhắn xinh xắn, tinh xảo đẹp mắt vô cùng, trên khuôn mặt xinh đẹp không điểm không có phấn trang điểm, lại đẹp giống như hoa sen mới nở vậy. Nhưng đẹp nhất không phải là dung nhan của nàng, mà chính là khí chất sâu xa từ bên trong toát ra trên người nàng, tĩnh như hoa lan, U Cốc Trường Phong. Con mắt Đường Mẫn Nhi lóe lên tia hung hăng, người này… Có lẽ chính là Vu Thức Vy rồi.
Nàng đã nghe qua đủ loại tin đồn về nàng ấy ở quốc công phủ, nói nàng thổi như tiên khúc, dụ bươm bướm đến, là tiên tử cái gì đó hạ phàm từ chín tầng mây, tao nhã vô song, vinh hoa không hề thua kém gì so với Đường tỷ của nàng. Lần đó bởi vì nàng bị bệnh không tham gia cung yến, chưa từng thấy sự lợi hại dến nhường nào của Vu Thức Vy.
Hừ, mặc kệ nàng ta lợi hại đến mức nào, Trong Đường Mẫn Nhi nàng chỉ là thứ cặn bã, nàng ta hại. Đường tỷ xuất gia, làm hại Đường huynh thành phế nhân, làm hại nàng bệnh triền miên trên giường, lần này nàng chính là vì muốn chỉnh đốn nàng ta một bữa, làm cho nàng biết người Đường gia họ cũng không phải là loại dễ bắt nạt.
Nghĩ đến đây, trên mặt Đường Mẫn Nhi đổi thành một biểu cảm cao ngạo, vênh váo tự đắc đi tới trước mặt Vu Thức Vy, hai lời chưa nói liền cho Vu Thức Vy một cái tát vang dội, “Tiện nhân, một thứ nữ thân phận thấp hèn, cũng dám giương mặt lên, cho rằng lôi ra cái danh đích nữ, là cao quý thật sự ? Ngươi cũng không nhìn ra thân phận của của mình, ngươi được cho là cái thứ gì cơ chứ ?”
Đường Mẫn Nhi đổ mặt xuống là một bữa nhục mạ, mắng xong còn đắc ý liếc mắt một cái, cười lạnh một tiếng, vừa đi sát một cái liền đẩy Vu Thức Vy ra, đi vào trong, “Tránh ra, ngăn môn cẩu” Bốn tỳ nữ của nàng cũng phẫn nộ trừng mắt liếc Vu Thức Vy, sau đó liền đuổi theo.
Điểm Thúy bị khí thế của Đường Mẫn Nhi dọa cho không kịp phản ứng chú nào, đợi sau khi nàng kịp phản ứng rồi, nộ khí đáy lòng quét ngang, nắm chặt nắm đấm muốn tính sổ với Đường Mẫn Nhi tính sô, lại bị Vu Thức Vy kéo lại. “Đừng nóng vội, một tát này, ta sẽ đích thân đòi lại.”
“Thế nhưng mà tiểu thư, nàng ta ngông cuồng thật rồi, dựa vào cái gì mà mắng người còn không kịp phân trần liền đánh người, nô ty phải đánh lại.”
“Không có thế nhưng mà, ta đã vì nàng ta mà chuẩn bị xong một phần đại lễ rồi.”
Ngay tại thời điểm vừa rồi nàng ta vừa đánh nàng, nàng đem một ít phấn cốt rắc trên người nàng ta, mấy con chó săn trong nội viện đã được thả ra, đợi tí nữa sẽ làm cho nàng ta răng rơi đầy đất.
Quả nhiên, Vu Thức Vy còn chưa đi đến nội viện, bên trong nội viện bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai kinh hãi, còn kèm theo tiếng chó sủa mãnh liệt, tiếng thét chói tai cùng giao nhau với tiếng chó sủa, chấn động đến mức làm cho chim của thái sư phủ đều bay đi mất.
Bước chân của Vu Thức Vy dừng lại, nhìn thoáng qua sau lưng Đại Phúc Tiểu Phúc, dặn dò : “Đóng cửa, đừng cho bất cứ ai vào.”
Nói xong liền đi vào nội viện cùng Hàm Yên và Điểm Thúy.
Phủ thái sư chính là đại viện ngũ tiến ngũ, hiện tại Đường Mẫn Nhi đang bị giam trong sân nhị tiến, nhìn theo cánh cửa lớn tam tiến chưa mở, là đóng chặt lại, Tiểu Ninh gác tại chỗ cửa lớn, không để cho Đường Mẫn Nhi có cơ hội chạy ra.
Trong sân, mấy con chó săn như điên lên mà truy đuổi Đường Mẫn Nhi, thẫm chí đã bắt đầu không chút khách khí xé rách xiêm y nàng.
Đường Mẫn Nhi sợ tới mức hoa dung thất sắc, ôm đầu tán loạn, càng chật vật lẻn lên trên núi giả dưới sự yểm hộ của tỳ nữ, một mực ôm góc núi, dính chặt run rẩy thét to: “Cút ngay, cút…”
Tràn đầy trên khuôn mặt nàng là những giọt nước mắt kinh hãi, từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng có khi nào nàng có khi nào gặp qua tình huống như vậy, quả thực sắp hù chết nàng rồi.
Lúc Vu Thức Vy vào, liền nhìn thấy bộ dạng chật vật lạnh run ôm hòn non bộ của Đường Mẫn Nhi, xiêm y của nàng bị chó săn xé đến lộn xộn nát bấy, châu ngọc đầy đầu cũng đều rơi xuống, đầu tóc rối tung rối bời, đâu còn nửa phần dáng điệu hung hăng hăng càn quấy cuồng ngạo trước mặt nàng nữa.
Điểm Thúy nhìn thấy Đường Mẫn Nhi thất bại không chịu nổi, cảm thấy một cơn thoải mái ở trong lòng, cũng ghét bỏ mà gắt một cái, “Đáng đời! Thật là hả lòng hả dạ.”
Hàm Yên cũng nói: “Đúng, đáng đời,” Vu Thức Vy khẽ nhếch khóe môi, cười mà không nói.
Lúc này Đường Mẫn Nhi cũng nhìn thấy Vu Thức Vy, thét to: “Tiện nhân, là ngươi làm có phải không ? Ngươi tốt lắm lại dám thả chó bắt ta, ngươi quả thực muốn chết.”
Trong con ngươi lạnh gia giá của Vu Thức Vy hiện lên một tia tức cười, “Đường Mẫn Nhi, ngươi nói là lấy đi mất một cánh tay hay là một cái chân ? Chúng đã đói bụng ba ngày rồi, một cánh tay hoặc một cái chân có vẻ cũng không thể làm thỏa mãn chúng, như vậy đi, thêm một cái chân thì như thế thế nào ?”
Ngữ khí của nàng rất nhẹ nhàng, sự việc tàn nhẫn máu tươi đầm đìa như vậy đến miệng nàng đơn giản giống như ăn củ cải trắng thôi vậy.
Đường Mẫn Nhi sớm đã biết rõ Vu Thức Vy tính tình tàn nhẫn, nhưng lại chưa bao giờ được chứng kiến, bây giờ nhìn thấy nàng ta nói cười vui vẻ về mạng sống con người như vậy, trong lòng không khỏi tin thêm vài phần. Tin, là một chuyện! Giận, cũng lại là một chuyện! “Vu Thức Vy, con tiện nhân ngươi, đừng tưởng rằng bây giờ ngươi là đích nữ thì như thế nào, ta cho ngươi biết, Đường Mẫn Nhi ta đến công chúa còn không sợ, ta còn có thể sợ mấy con chó dữ của nhà ngươi ? Ngươi đợi đấy cho ta, đợi đến lúc ta xuống dưới sẽ cho ngươi không chịu nổi, cho ngươi chịu hết cực hình, cho ngươi sống không bằng chết.”
“Được, thế thì ta chờ ngươi xuống.”
Vu Thức Vy nói xong liền ngồi xuống, một dáng diệu ung dung thoải mái, còn lệnh cho Hàm Yên và Điểm Thúy đang chặn cửa cùng ngồi xuống, “Chúng ta đều chờ ở đây.”
Đường Mẫn Nhi vừa nhìn thấy Vu Thức Vy nói rõ ràng chờ thì chờ, một chút cũng không hề ra vẻ, thật sự là muốn lên cơn điên rồi, hận không thể xông lên giết chết Vu Thức Vy bây giờ. Có thể vừa thấy ánh mắt khát máu của mấy con cho săn dưới hòn non bộ, trong lòng nàng liền trở nên nhút nhát, nghĩ đến Đường Mẫn Nhi nàng không sợ trời, không sợ đất, hôm nay lại có thể bị mấy con chó truy đuổi không hề phong nghi chút nào, nàng tức chết, thật sự tức chết đi được.
Trước khi đến Vu phủ, nàng tưởng tượng qua vô số hình ảnh chỉnh đốn Vu Thức Vy, và cả bộ dạng thiếu tay gãy chân của nàng ta ở ngay trước mặt, có bộ dàng nàng ta bị chính mình đánh cho thất bại thảm hại răng rơi đầy đất, cũng có bộ dạng nàng ta quỳ khóc ở trước mặt mình cầu xin tha thứ, nhưng chỉ là bây giờ không hề có tình huống như vậy, hoàn toàn trái ngược, tiện nhân Vu Thức Vy kia lại không sao cả, ngược lại chính mình, làm trò cười, làm trò hề cho cả thiên hạ trước mặt nàng ta…
Nghĩ đi nghĩ lại, Đường Mẫn Nhi càng tức giận, giận dữ hét: “Vu Thức Vy, ta chính là đại tiểu thư của Đường Quốc công phủ, ngươi không sợ phụ thân ta sẽ ra tay giết ngươi sao ?”