Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Vu Thức Vy bị nhắc tên ung dung đứng dậy, bước từng bước nhẹ nhàng đến trung tâm điện, lông mi dài như cánh quạ đen, che khuất đi sự lung linh trong đáy mắt, “Thần nữ Vu Thức Vy bái kiến hoàng thượng.”
Nàng cứ đứng yên lặng như vậy, không có vẻ kiêu ngạo của người thường khi được thánh thượng sủng ái gọi tên, cũng không có nửa phần lo sợ khi nhìn khuôn mặt của thiên tử, chỉ là yên lặng đứng đó, vinh nhục không sợ,ung dung như gió với mây.
Hoàng đế hài lòng nhìn khí độ của Vu Thức Vy, nếu nàng biểu lộ ra một chút lo sợ, cũng chính là cái cớ để Đột Quyết cười vào mặt nữ tử hèn nhát của Đại Vân triều, làm mất thể diện của Đại Vân triều.
“Vu nhị nha đầu, trẫm hỏi ngươi, hoa này ngươi có thể thuần phục không?”
Vu Thức Vy không hề lo sợ nhìn về phía bàn tiệc ở trước mặt hoàng đế, khẽ mỉm cười, “Hồi hoàng thượng, thần nữ có thể thuần phục loài hoa này.”
Lời này nói ra khiến mọi người kinh ngạc, mọi người trong điện đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, nàng đang nói gì vậy? Từ trước đến nay họ chưa từng nghe hoa có thể nghe nhạc nhảy múa, trong lòng đều biết rõ đây chẳng qua chỉ là cái cớ để Đột Quyết đánh vào mặt Đại Vân triều mà thôi, nếu có thể khiến loài hoa này nhảy múa chắc chắn là một thiên nhân, nếu không thể chắc chắn sẽ thành trò cười, Vu Thức Vy này có biết mặt lợi và mặt hại của việc này không vậy?
Hoàng đế cũng có phần kinh ngạc, ông ta đoán chắc Vu Thức Vy sẽ nói ra sự thật, nói là trên đời này vốn dĩ không có loài hoa gì có thể nghe nhạc nhảy múa, ông ta muốn nàng lên đây, chẳng qua là mượn cái miệng của nàng để phản công Đột Quyết, đến lúc đó cho dù Hách Liên Thành có nói Vu Thức Vy cô độc hiểu biết ít, đó chỉ ảnh hưởng đến một mình danh tiếng của nàng ta, không liên quan gì đến Đại Vân, đến lúc đó ông ta ra mặt làm hòa vậy là xong chuyện rồi.
Nhưng....
Nhưng thật không ngờ nàng lại nói có thể thuần phục được, có phải nàng quá tự đại rồi không? Ai cũng biết rõ đây là chuyện không thể nào mà, nàng ta có ngốc đi chăng nữa cũng không dám làm bậy ở cung yến, trừ phi nàng đã có đối sách ứng phó?
Thái hậu lại cảm thấy lo lắng nhìn Vu Thức Vy, “Nhị nha đầu, ngươi vẫn nên lui xuống thì hơn.”
Chỗ ngồi đầu tiên phía bên trái Đường Thục quý phi nói khích: “Vu nhị tiểu thư đừng ăn nói ngông cuồng như vậy chứ, đến lúc đó đừng để người khác cười nhạo Đại Vân ta.”
Làm mất mặt quốc gia, chính là chuyện lớn, đó là ý bà ta muốn nói. Vu Thức Vy nhìn vào ánh mắt mưu kế của bà ta, khẽ nhếch môi, đã đợi không được xem nàng mất mặt rồi sao?
Vu Vinh Hoa cũng làm ra bộ dạng lo lắng nói: “Nhị muội muội, ngươi vẫn nên qua đây thì hơn.”
Nương nương và công chúa xung quanh nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Vu Vinh Hoa, nhìn không thấy nửa phần giả dối, trong lòng không thể không hoài nghi, không phải nói là Vu Vinh Hoa hai lần muốn giết tên thứ muội này sao? Sao bây giờ lại lo lắng cho nàng ta? Cũng có người không thèm để ý, ác danh đã mang, ở chỗ họ có rửa như thế nào cũng không thể rửa sạch được.
Vu Thức Vy nhìn sự lo lắng mà cô ta làm bộ ra, trong mắt lóe qua cảm giác buồn cười, thực sự sớm đã cào nát mặt nhau rồi, cần gì phải làm bộ làm tịch? Cho rằng như vậy có thể khiến mọi người thay đổi cách nhìn đối với cô ta sao? Thật là ngây thơ!
Nàng ngước mắt truyền cho thái hậu một nụ cười an tâm, sau đó đi đến trước mặt Diệp Trường công chúa, nói nhỏ với ma ma phía sau Diệp Trường công chúa, ma ma có chút do dự nhìn qua Diệp Trường công chúa, không biết có nên làm theo lời Vu Thức Vy hay không.
Diệp Trường công chúa nhận được ánh mắt hỏi han của ma ma, lại nhìn Vu Thức Vy đang ung dung, không biết nàng ta đang muốn nhờ ma ma làm chuyện gì, nhưng cô ta tin nàng ta, nếu không phải do nàng, đứa con của cô ta chỉ sợ không thể giữ được!
“Ma ma, cứ làm theo lời dặn của nhị tiểu thư.”
Ma ma đáp một câu “Vâng”, liền đi về phía sau điện, một lúc sau, bà ta trở về, trong tay cầm theo một cái kéo.
Các Tần phi sắc mặt liền thay đổi, trong cung yến không được mang theo những vật sắc nhọn, rốt cuộc nàng muốn làm gì?
Đường Thục quý phi không biết Vu Thức Vy muốn làm gì, liền đập bàn, giọng uy nghiêm vội vã nói: “Vu Thức Vy, trong điện mang theoh hung khí, ngươi muốn làm phản sao?
Vu Thức Vy hùa theo nói: “Đúng đấy nhị muội muội, muội mau bỏ xuống, đừng nên làm ra chuyện đại nghịch bất đạo a.”
Âm thanh cô ta vừa dứt, khắp điện truyền lại những tiếng thở dài, đều lo sợ nhìn Vu Thức Vy, dường như giống lời mà Đường Thục quý phi nói, nàng ta muốn mang theo hung khí đại nghịch bất đạo.
Vu Thức Vy bị hai người một người đàn một người hát từ nào cũng muốn dồn nàng vào chỗ chết chọc cười, nàng khẽ che miệng, cười nói: “Quý phi nương thật quá đề cao ta rồi, một nữ tử mềm yếu như ta sao lại dám tạo phản chứ? Giọng nương nương uy nghiêm sắc bén như vậy, người không biết còn tưởng nương nương đang muốn trị tội chết của thần nữ đó.”
Một câu nói làm Thục quý phi tức đến nỗi sắc mặt thay đổi, “Vu Thức Vy, ngươi đang nói bậy gì đó? Bổn cung sao lại muốn dồn ngươi vào chỗ chết chứ.”
“Vậy tại sao nương nương cứ luôn miệng nói thần nữ tạo phản, đây là tội chết tru di cửu tộc đó, hoàng thượng còn chưa mở lời, nương nương đã nói trước là thần nữ muốn tạo phản, thần nữ chỉ muốn hỏi một câu, chứng cứ đâu? Nếu không có chứng cứ, vậy không phải là tội vu khống hãm hại rồi sao?”
Thái hậu nói giúp Vu Thức Vy: “Thục quý phi thực sự nói chuyện có hơi quá rồi, tội danh tạo phản có thể hủy thanh danh cả nhà của một cô nương đó, chẳng lẽ ngươi còn chê thanh danh của Vu gia chưa đủ xấu hay sao?
Cho dù ở trong cung, nhưng thái hậu đều biết rõ những chuyện ngoài cung như trong lòng bàn tay, đương nhiên cũng biết chuyện ác liên quan đến Vu Vinh Hoa tàn hại thứ muội.
Bên phía đại thần, Vu Văn Thanh vội vàng đứng lên, chắp tay nói: “Thần cảm thấy thật hổ thẹn, không còn mặt mũi nào đối mặt với thánh thượng.”
Ông ta ngẩng đầu không vui liếc nhìn Vu Vinh Hoa và Thục quý phi, trong lòng càng thấy ghê tởm Đường gia, nhưng lúc này ông ta đang lo lắng nhị nữ nhi này không biết muốn làm cái trò gì? Trực tiếp làm theo ý thánh thượng nói là chưa nghe nói qua không phải tốt rồi sao? Còn nữa, trước điện cầm một cây kéo, rốt cuộc muốn giở trò gì đây?
Đâu chỉ có ông ta không hiểu, mọi người cũng đều không hiểu, không hiểu Vu Thức Vy cầm kéo rốt cuộc muốn làm gì, nhưng họ tin những gì thái hậu nói, cô gái nhỏ này tuyệt đối không muốn tạo phản giống như những lời Thục quý phi nói, Thục quý phi và đại tiểu thư Vu gia thật sự là quá đáng, dám ngang nhiên ngậm máu phun người, muốn dồn Vu nhị tiểu thư vào chỗ chết!
Đường Thục quý phi bị thái hâu và Vu Thức Vy nói cho cứng họng, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Đáy mắt Hách Liên Thành hiện lên quang mang u ám, đột nhiên mở miệng nói: “Vu nhị tiểu thư tại sao lại cho rằng quý phi đang nói lời vu khống chứ? Hay là quý phi đã biết chuyện gì rồi, chẳng qua nói như vậy là để nhắc nhở hoàng thượng, dù sao ngươi cũng là một cô nương, ở trước mặt nhiều người như vậy lấy chứng cứ ra quả thật không hay cho lắm?”
Vu Thức Vy cười nhạt, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Hách Liên Thành, không chút lo sợ nhìn ánh mắt như dã thú đó, bình tĩnh đáp trả nói: “À? Vương gia còn có cả thần lực biết trước tương lai sao, hay là vương gia sớm đã biế trong tay quý phi nương nương có chứng cứ gì rồi? Nếu không phải vậy thì thật là kỳ lạ, Đột Quyết cách Đại Vân ta xa xôi ngàn dặm, vương gia cách thiên sơn vạn thủy như vậy cũng có thể đoán ra, quả thật kỳ lạ mà.”
Hách Liên Thành nghe xong, sắc mặt ảm đạm, không ngờ miệng lưỡi Vu Thức Vy lại sắc bén như vậy, lời nào cũng là cái bẫy, thực sự trong nhất thời hắn không biết làm cách nào để trả lời. Nếu không đoán được, vậy hắn làm sao có thể biết trước được? Như vậy ắt sẽ khiến mọi người nhận định giữa hắn và quý phi đang cấu kết. Nếu như đoán trước được, vậy chắc chắn là một trò cười, truyền ra ngoài, chỉ làm cho người khác nói người Đột Quyết thích nói bậy mà thôi.
ở cách đó không xa Thượng Quan Diệp đang cầm chiếc ly chơi đùa trong tay, ôn hòa nói một câu: “Vu nhị tiểu thư có thể khiến cho người ta nói không nên lời, thật sự là có bản lĩnh.”
Vu Thức Vy lại đáp trả, “Cây ngay không sợ chết đứng, đương nhiên là ta hiên ngang ưỡn ngực rồi, còn những người vô lý có giải thích thế nào chăng nữa, cuối cùng cũng không ai tin đâu.”
Sắc mặt Thượng Quan Diệp trở nên khó coi, Vu Thức Vy, cuối cùng ngươi cũng lộ bản chất thật rồi...
Mọi người đều nhìn Vu Thức Vy bằng ánh mắt khác, từ bộ dạng không thay đổi sắc mặt khi đối mặt với quyền quý trong điện, liền có thể nhìn ra đây là một nữ tử hào phóng hiểm nguy không sợ, tuyệt đối không phải là ai cũng có thể so sánh.
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt khẽ cười, nếu không phải tất cả mọi người đều có mặt trong điện, y thật sự muốn ôm nàng vào lòng hôn một cái thật sâu, Vy nhi của y thật sự làm rất giỏi!
Thượng Quan Cửu U nhìn thấy ánh mắt ái mộ không hề e ngại của Hàn Giang Nguyệt, nghiến răng, thì thào trong lòng, ý gì đây? Tròng mắt của một tên đại nam nhân lại mọc ở trên Người Vu Thức Vy, thật sự nhìn thôi đã thấy phiền. Hắn lại nhìn sang Vu Thức Vy, thấy nàng cũng bất giác nhìn Hàn Giang Nguyệt, tầm mắt giao nhau, trong lòng càng thấy tức giận, vì vậy xoay đầu lại không nhìn nữa.
Cuối cùng, hoàng đế vẫn luôn giữ im lặng mở miệng nói: “Được rồi được rồi, đều ngồi xuống hết đi.”
Tuy trong lời nói có vẻ không vui, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy nụ cười, lại có chỗ nào không vui chứ?
Mọi người trong điện đều nghĩ thầm trong bụng, trong lòng hiểu rõ, Vu Thức Vy đây là đang tát vào mặt của Đột Quyết đó, tại sao hoàng đế lại trách tội chứ? Nhất thời trong lòng mọi người đều cảm thấy sảng khoái, nên tát mấy cái vào mặt của Đột Quyết, ai kêu họ đem một chậu hoa đến để sỉ nhục Đại Vân triều chứ.
Ánh mắt thâm độc của Thấm Thủy công chúa nhìn Vu Thức Vy, cư nhiên lại dám tát vào mặt của Đột Quyết, hư!
Cô ta đột nhiên đứng dậy, kiêu ngạo nhìn Vu Thức Vy, xem thường nói: “Không phải ngươi nói muốn thuần phục hoa dao đài này sao? Nói nhiều như vậy trừ phi là không thể thuần phục được muốn trốn tránh?”