• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tuyệt sắc độc phi (1 Viewer)

  • Chương 49

Trong mắt của Diệp trưởng công chúa lóe lên ánh sáng không rõ và khẽ gật đầu rồi nói như vui đùa: "Bản công chúa không ngờ đã nhầm, không phát hiện ra phong thái khuynh thành của Vu nhị tiểu thư."


Vu Thức Vy chớp mắt và mỉm cười: "Thần nữ dù sao cũng phải học cách để bảo vệ mình, đúng không ạ?"

Sau khi Diệp trưởng công chúa nghe xong thì sửng sốt rồi lập tức cười: “Nếu muốn bảo vệ mình thì tại sao ngày đó lại..."

Câu phía sau mà nàng muốn nói là nếu muốn bảo vệ mình vì sao lại để lộ ra phong thái tài hoa của toàn thân với đời, nàng đã nghe được không ít lời đồn đại về Vu Thức Vy ở phủ công chúa, còn có lời đồn nàng nhờ một khúc đàn mà nổi danh bốn biển, điều này làm cho nàng vốn thích nghe hát cũng mong ước được nghe xem nhạc tiên trong lời đồn này hay tới mức nào.

Vu Thức Vy có chút bất đắc dĩ mỉm cười, hóa ra Diệp trưởng công chúa này tới đây để điều tra vụ án sao?

"Thần nữ luôn có lúc không cẩn thận, lại nói lúc đó còn không phải bị người ta ở phía sau đâm một đao sao..." Ngày đó chính là ba nha đầu kia nghe lời Vu Văn Thanh nói mà đâm một đao vào phía sau đâm nàng mới khiến cho nàng sớm để lộ chính mình.

Bát công chúa và Diệp Hề Tương nghe hai người này nói chuyện chỉ có một nửa thì không nhịn được cảm thấy kỳ quái, các nàng rốt cuộc đang nói cái gì vậy?

Bát công chúa giả vờ không vui khoác lên cánh tay của Vu Thức Vy, đoi môi nhỏ nhắn trề ra và nói: "Các nàng tự nhiên có bí mật làm ta ghen tị rồi, nói mau, đó là bí mật gì vậy?"

Diệp Hề Tương cũng cười và nói: "Đúng vậy, ta cũng muốn nghe bí mật của nàng và biểu tỷ."

Diệp Hề Tương là đích nữ của đại ca hoàng hậu, nếu xét về bối phận thì nàng phải gọi hoàng hậu hiện tại một tiếng cô, cho nên nàng tất nhiên sẽ gọi Diệp trưởng công chúa là biểu tỷ, Bát công chúa nhỏ hơn nàng hai tuổi cho nên nàng chỉ cần gọi Bát công chúa là được, hai người tuổi tác tương đương nhau nên cũng không có quy định gì.


Nghe được hai nàng bất mãn lên tiếng thì Vu Thức Vy có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Diệp trưởng công chúa, ánh mắt kia dường như muốn nói, xem đi, Bát công chúa và Diệp tiểu thư lại hỏi rồi.


Diệp trưởng công chúa che miệng cười, đôi mắt của nàng giống như nước mùa thu, ôn hòa nói: "Không phải là bí mật gì cả đâu. Đợi lát nữa ta lại nói với các nàng, ta cũng quên chưa thỉnh an hoàng thúc."

Dứt lời, Diệp trưởng công chúa nhìn về phía Hàn Giang Nguyệt đang đứng thẳng giống như cây ngọc bên cạnh và cung kính hạ thấp người chào: "Chất thần thỉnh an hoàng thúc."

Hàn Giang Nguyệt khoát tay áo và khẽ cười giống như gió xuân ấm áp: “Trưởng công chúa là muốn đi tới trong cung sao?"

"Vâng, chất thần thật sự muốn tới thỉnh an mẫu hậu."

"Vậy hãy đi nhanh đi."

Giọng nói của hắn có phần sốt ruột làm Diệp trưởng công chúa phải bất ngờ nhìn hắn, nàng lại phát hiện đôi mắt của Hàn Giang Nguyệt nhìn chăm chú vào Vu Thức Vy, ánh mắt kia có lưu luyến và cũng có triền miên, ánh mắt rất quen thuộc khiến nàng nhớ ánh mắt mà phò mã Cố Ngọc nhìn nàng, đó là ánh mắt yêu chiều.

Diệp Trường công chúa lại nhìn Vu Thức Vy vẫn lạnh lùng hờ hững thì trong lòng đã hiểu rõ, hóa ra là tương vương có mộng mà thần nữ vô tình.

Nghĩ đến đây thì nàng lại thấy mình ở lại nữa sẽ có phần xấu hổ nên kính cẩn nghe theo nói: "Vâng, thần xin cáo lui."

Nàng lén nhìn hai người và mỉm cười, sau đó lại nháy mắt ra hiệu cho Diệp Hề Tương và Bát công chúa vì muốn dắt Bát công chúa và Diệp Hề Tương xoay người rời đi. Nhưng sắc mặt Vu Thức Vy lại trầm xuống và gọi Diệp Trường công chúa: “Xin công chúa chờ một lát."

Diệp trưởng công chúa quay người lại và nhìn thấy sắc mặt Vu Thức Vy thay đổi thì có chút nghi ngờ nói: "Sao vậy?"

Vu Thức Vy tiến đến bên cạnh Diệp Trường công chúa, rồi cẩn thận ngửi trên người nàng, đột nhiên mắt nàng nhìn chằm chằm vào cái túi thơm thêu hình cây lựu bằng chỉ vàng được treo ở trên thắt lưng cả nàng.

"Công chúa có thể tháo túi thơm này xuống cho thần nữ mượn xem thử được không?"

Diệp Trường công chúa không hiểu nguyên nhân nhưng tay ngọc nhỏ nhắn vẫn tháo túi thơm xuống và đưa tới trên tay của Vu Thức Vy.

Vu Thức Vy đặt ở trên mũi cẩn thận ngửi một hồi, sau đó ánh mắt nàng lóe lên và xác định được suy đoán của mình.

Diệp Trường công chúa nhìn sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi thì trong lòng không nhịn được có chút khẩn trương hỏi: “Chẳng lẽ cái túi thơm này lại có vấn đề gì sao?"

Vu Thức Vy đưa cái túi thơm tới trước mặt Diệp trưởng công chúa và khẽ cười nói: "Bản thân túi hương thì không có vấn đề gì, nó có thể làm cho tinh thần tỉnh táo, chẳng qua là công chúa đang mang thai thì không nên dùng vật này."

Diệp trưởng công chúa nghe vậy lại biến sắc, nàng nhận lấy cái túi thơm: “Nàng làm sao ngửi ra được? Ngự y bên trong phủ của ta cũng không nói cái túi thơm này..."

Vừa nói tới đây thì nàng chợt ngừng lại và sắc mặt có chút trắng bệch, trong mắt rõ ràng đang dao động rồi trở nên sắc bén, nàng nhìn về phía Vu Thức Vy hỏi: “Nàng làm sao biết được?"

"Công chúa có thể tìm bất kỳ đại phu nào ở kinh thành ngửi thử sẽ biết thôi."

Sắc mặt Diệp trưởng công chúa đã bình tĩnh trở lại, nàng đưa túi thơm cho Diệp Hề Tương: “Muội tạm thời giữ cho ta, chúng ta đi thỉnh an mẫu hậu thôi."

Diệp Hề Tương không biết cái túi thơm này có vấn đề gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Vu Thức Vy và Diệp Trường công chúa khó coi thì nàng biết đây nhất định không phải là chuyện gì tốt lành nên vội vàng nói tiếng: “Vâng, biểu tỷ."


Mãi đến khi ba người Diệp Trường công chúa đi rồi, Hàn Giang Nguyệt ở bên cạnh mới hỏi: "Cái túi thơm kia có vấn đề gì vậy?"

Vu Thức Vy lạnh lùng nói: "Ở trong đó có một ít xạ hương rất không tốt cho nữ tử và đặc biệt là nữ tử đang mang thai..."

Vu Thức Vy nói đến đây thì hình như bỗng nhiên phát giác mình đã nói sai nên cuống quít thu lại thần sắc và thản nhiên nói: "Thần nữ cũng chỉ nghe lão nhân gia nói thôi."

Hàn Giang Nguyệt cười với vẻ bí hiểm và nhìn Vu Thức Vy tới mức nàng cảm thấy da đầu tê dại: “Nếu vương gia không có việc gì nữa thì thần nữ lại xin phép cáo lui trước."

Lúc nàng đi ngang qua bên cạnh Hàn Giang Nguyệt lại bị hắn kéo lại và cười nói: “Vy nhi, ta còn chưa có nói xong mà muội vội vàng trốn tránh ta như vậy làm cái gì?"

Mắt Vu Thức Vy lóe lên rồi giả vờ ngây thơ hỏi: “Vương gia còn muốn nói gì nữa? Không bằng ngài hãy nói một lần cho xong đi."

"Ta muốn nói..."

Hàn Giang Nguyệt bỗng nhiên ghé sát bên tai của Vu Thức Vy và cố ý thở vào trong lỗ tai của nàng rồi nói: "Ta muốn nói là ta thích muội, muội từ chối cũng vô dụng, muội càng làm vậy sẽ chỉ khiến cho ta càng thích muội hơn thôi."

Giọng nói này giống như một dòng suối mát trong thung lũng đang róc rách chảy ngược vào trong trái tim của Vu Thức Vy, tập trung lại thành một biển sâu ở trong lòng nàng và vẫn chảy mãi, chảy mãi cuối cùng chảy đến nơi sâu nhất được nàng phong tỏa ở trong lòng.

Nơi đó là chút trái tim chân thành mà nàng giữ lại cho mình sau khi sống lại, chỉ có một chút như vậy, mà bây giờ hắn lại hoàn toàn không có báo trước đã xông vào, giống như hạt giống nảy mầm, mọc rễ và đứng vững lâu dài.

"Vương gia, ngài cần gì phải lãng phí thời gian ở trên người của ta như vậy chứ..."

Cuộc đời này của ta sẽ chỉ sống vì báo thù, ta chưa bao giờ hy vọng xa vời tới bất kỳ điều gì, cho dù một chút cũng không dám thì ngài cần gì phải tới ràng buộc ta như vậy?

Trong mắt Hàn Giang Nguyệt lóe ra một chút bi thương nhưng vẫn kiên định nói: "Bởi vì là muội, cho nên vẫn là muội."

Hơi thở ấm áp lại phả vào bên tai của Vu Thức Vy, nó không chỉ làm cho cơ thể Vu Thức Vy khẽ run rẩy mà trái tâm cũng đập mạnh, nàng vội vàng dùng tay đẩy hắn ra, sắc mặt hơi lúng túng rồi chuyển đề tài nói: "Vương gia, thần nữ muốn biết vừa rồi ở trong Ngự Hoa Viên, tại sao Vương gia lại muốn nói ra những lời đó để dọa Thục quý phi vậy?"

Trong mắt Hàn Giang Nguyệt có chút mất mát không dễ nhận ra, hắn cười và nói: "Ta không hù dọa nàng ta, ta thật sự sẽ đối phó với Đường gia."

"Hả? Vì sao Vương gia lại muốn đối phó với bọn họ chứ?"

"Bởi vì người Đường gia quá đáng ghét, ta nhìn thấy phiền."

Nhìn thấy phiền?

Vu Thức Vy phì cười: “Vương gia thật đúng là thích nói đùa, tuy nhiên thần nữ vẫn phải nhắc nhở Vương gia, Đường Tam công tử của Đường gia lại là người rất khó đối phó nên Vương gia cũng phải cẩn thận một chút..."

Vu Thức Vy còn chưa nói hết thì lại bị Hàn Giang Nguyệt đột nhiên nắm lấy tay nàng và vui mừng, bất ngờ hỏi: “Muội đang lo lắng cho ta sao?"

Trong lòng Vu Thức Vy cảm thấy mệt mỏi: “Vương gia là bằng hữu của thần nữ nên thần nữ đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Vương gia gặp phải rủi ro được."

"Bằng hữu sao?" Hàn Giang Nguyệt nhíu mày không muốn đồng ý, nhưng sau một lát thì hắn lại đành bất đắc dĩ tiếp nhận, bằng hữu còn tốt hơn không phải là bằng hữu, người ta nói gần quan được ban lộc, cuối cùng sẽ có ngày mình lừa nàng được vào tay.

"Nàng yên tâm đi, ta nói như vậy chính là để chọc giận nàng ta, cho nên người nên cẩn thận là nàng mới đúng, nàng vặn tay làm nàng ta bị thương nên nàng nhất định sẽ không từ bỏ ý định đâu."

Trong mắt Vu Thức Vy hiện lên một sự tính toán: “Ta lại đang mong nàng ta không từ bỏ." Nàng nói tới đây lại chuyển đề tài: "Ta nghe nói sau này Ung vương của Mạc Bắc Đột Quyết sẽ dẫn theo Thấm Thủy công chúa tới thăm Đại Vân, đến lúc đó chắc chắn sẽ mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan, vương gia đoán xem trong bữa tiệc này sẽ phát sinh chuyện gì?"

Hàn Giang Nguyệt lại lộ ra nụ cười khó hiểu và nhìn Vu Thức Vy với ánh mắt nóng bỏng: “Muội có muốn xem vài trò hay không?"

Vu Thức Vy ngầm hiểu nên nhìn hắn cười: “Tất nhiên là muốn rồi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom