Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Giọng nói này đã thành công ngăn chặn lại đám cung nữ đang xông tới vây quanh Vu Thức Vy, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía bóng người màu trắng đang thong thả đi tới.
Trong khi nói chuyện, chỉ thấy một nam tử áo trắng đi tới, lông mày của hắn như vẽ, tóc mai giống như đao xén, khóe miệng cười như không cười, trên thân lại lộ ra hơi thở lạnh lùng. Trong tay hắn cầm một chiếc quạt giấy phe phẩy, bộ trang phục bằng gấm với màu trắng bạc càng tôn lên vẻ cao quý của hắn. Làn da trắng mơ hồ có ánh sáng chuyển động, hắn ở dưới ánh mặt trời càng giống như đang phát sáng làm người ta hoa cả mắt.
Thục quý phi khẽ nheo mắt, lóe lên một tia sáng lạnh rồi cười nói: “Bản cung tưởng là người nào, hóa ra là Mẫn Thân vương gia..."
Hàn Giang Nguyệt đi tới và từ trên cao nhìn xuống Thục quý phi với ánh mắt cười như không cười lại hiện lên ánh sáng lạnh: “Quý phi muốn bắt được nàng làm cái gì?"
Thục quý phi sửng sốt rồi cười lạnh nói: "Thế nào? Bản cung mời nàng đi tới trong cung của ta làm khách còn không được sao?"
"Đương nhiên không được." Hàn Giang Nguyệt không hề do dự nói: "Đi tới cung điện nát của quý phi cũng sợ làm bẩn người ra."
"Cái gì? Ngươi..."
Thục quý phi tức giận nói không ra lời, Vu Vinh Hoa ở bên cạnh nghe vậy cũng rất tức giận nhìn Hàn Giang Nguyệt rồi chỉ vào Vu Thức Vy và nói: "Vương gia, nữ nhân này đã đánh di mẫu của ta cho nên chúng ta mới muốn dạy cho nàng bài học, nàng dám đánh quý phi đương triều chính là tội chết, chỉ dạy dỗ một chút đã là may mắn cho nàng lắm rồi."
"Quý phi nói nàng đánh quý phi sao?"
Hàn Giang Nguyệt nhìn về phía bàn tay có hơi vặn vẹo của Thục quý phi rồi lại liếc nhìn Vu Thức Vy vẫn không nói gì, sau đó hắn nói giống như đây là chuyện đương nhiên: "Đáng đời!"
Đáng... đời?
Mọi người đều kinh ngạc tới trợn mắt há hốc mồm, cằm cũng sắp rơi xuống đất, trời ạ, Mẫn Thân vương tự nhiên nói thẳng là đáng đời, so với câu của Vu tiểu thư lại càng...
Vu Vinh Hoa cũng thấy khiếp sợ tới mức ngây người, nàng ta cảm giác hôm nay mình đã dùng hết kinh ngạc trong cả cuộc đời rồi, đến bây giờ nàng vẫn còn cảm thấy mình nhất định đang nằm mơ, chuyện không có khả năng phát sinh lại đều đang phát sinh.
Thục quý phi đầu tiên trừng mắt, sau đó tức giận tới mức tròng mắt cũng sắp rơi ra ngoài, nàng không thể tin được đường đường là một Vương gia lại có thể nói ra những lời này, quả thực ra không theo lẽ thường, quả thực... đơn giản là khiến cho người ta giận sôi gan!
Ánh mắt nàng giống như rắn độc nhìn Hàn Giang Nguyệt và mắng: "Làm càn, ngươi chỉ là Vương gia họ khác mà cũng dám vô lẽ với bản cung như vậy sao?”
"Bản vương chính là thân vương nhất phẩm, tại sao lại nói là làm càn, ngươi giữa ban ngày ban mặt lại bắt nạt một nữ tử yếu đuối, với đức hạnh như vậy thì có tư cách gì để làm quý phi chứ? Thật đúng là buồn cười."
"Ngươi..." Thục quý phi chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng, lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống, nàng tức giận chỉ vào Hàn Giang Nguyệt và nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật hay cho một Hàn Giang Nguyệt nhà ngươi, ngươi lại dám khiêu khích với bản cung như vậy, bản cung tất nhiên sẽ không bỏ qua ngươi đâu."
Hàn Giang Nguyệt nghe xong lại chẳng để ý chỉ xem thường cười: “So với bày mưu tính kế xem làm thế nào để đối phó với bản vương thì không bằng suy nghĩ xem nên làm thế nào để cứu tính mạng người của cả Đường gia ngươi thì hơn đấy."
"Cái gì?"
Thục quý phi chỉ cảm thấy giống như một đợt sấm sét đánh trúng nàng, xuyên qua thân thể nàng, cảm giác khủng hoảng khiến cho sau lưng của nàng ớn lạnh, hắn nói vậy là có ý gì? Lẽ nào...
"Không cần suy nghĩ nữa, bản vương muốn đối phó với Đường gia của ngươi cho nên ngươi nhanh chóng về rửa cổ mà chờ bị chém đi."
Hắn nói xong thì xoay người đi về phía Vu Thức Vy và nắm lấy tay nàng rồi kéo nàng rời khỏi nơi khiến hắn chán ghét này.
Thục quý phi vẫn còn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ. Có lẽ ngày hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện khiến nàng chấn động, làm cho nàng không biết phải làm gì. Nàng ngây người nhìn theo bóng dáng của Hàn Giang Nguyệt và Vu Thức Vy đi xa rồi bỗng nhiên, thần sắc trở nên hung ác: “Người đâu, đi mời mẫu thân ta vào trong cung, cứ nói là bản cung có chuyện quan trọng cần thương lượng."
"Vâng, nương nương."
Vu Vinh Hoa đỡ nàng mà ánh mắt mơ hồ có chút lo lắng: “Dì, chẳng lẽ hắn lại thật sự tính đối phó với Đường gia sao?"
Sắc mặt của Thục quý phi trầm xuống và cắn răng nói: "Cho dù hắn dám thì bản cung cũng sẽ làm cho hắn không thể thực hiện được, có một câu nói rất hay, gọi là “tiên hạ thủ vi cường”, đến lúc đó bản cung cũng sẽ trừng trị luôn cả con tiểu tiện nhân Vu Thức Vy kia nữa."
"Đúng vậy, phải xử lý luôn cả đôi cẩu nam nữ đó..."
"Cẩu nam nữ sao?" Thục quý phi giống như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, môi chậm rãi hiện ra một nụ cười đầy tính toán, hôm nay mình vốn sơ suất, Vu Thức Vy, để xem ván kế tiếp thì ngươi còn có thể cười được không...
Trên đường đi về Tê Hà cung, Vu Thức Vy có chút ngơ ngác nhìn bàn tay đang kéo mình mà rút thế nào cũng không rút ra được. Bàn tay hắn thon dài trắng mịn, từng đốt ngón tay giống như ngọc mà lại rất ấm áp, loại hơi ấm này truyền từ mu bàn tay lạnh lẽo của nàng tới trong lòng của nàng, nàng dường như nghe được tiếng băng đang tan ra và hóa thành dòng nước chảy triền miên, tích tích tưới cho trái tim đã khô cạn của nàng và làm hàng nghìn vết nứt trên trái tim nàng cũng dần dần khép lại.
Hắn không biết vừa rồi khi nàng nhìn thấy hắn ra mặt và nói chuyện cho nàng thì trong lòng nàng cảm kích tới mức nào, nhưng càng là như vậy, nàng lại càng không thể để cho hắn phải trả giá vì nàng...
"Vương gia, mong ngài hãy buông tay ra đi." Đây là lần thứ mười Vu Thức Vy lạnh lùng nói vậy.
Hàn Giang Nguyệt dừng lại, ánh mắt hắn sáng ngời nhìn Vu Thức Vy: “Nếu như bản vương không buông ra thì nàng định khi làm thế nào?"
"Ta..." Vu Thức Vy nghẹn lời, khả năng nhanh mồm nhanh miệng của nàng khi ở trước mặt Đường Thục quý phi vừa rồi lại không thấy nữa, người này sẽ không thể chấp nhận được và nàng cũng không muốn tổn thương hắn, nàng đã nợ hắn quá nhiều nên làm sao có thể nhẫn tâm tổn thương hắn được nữa.
"Vương gia, chúng ta thật sự không thích hợp, trong thiên hạ có rất nhiều nữ tử tốt nên Vương gia cần gì phải lãng phí thời gian ở trên người thần nữ chứ?" Vu Thức Vy nghiêm túc nói.
Hàn Giang Nguyệt cũng thu hồi lại ý cười, hắn trở nên vô cùng nghiêm túc và kiên định nói: “Ba nghìn bầu nữa ta chỉ lấy một bầu, bản vương lại chỉ thích có một mình nàng, nếu nàng muốn từ chối bản vương thì hãy trả lại đồ của bản vương lại đây."
"Đồ của ngài?" Vu Thức Vy vô cùng kinh ngạc, nàng hình như không cầm vật gì của hắn mà.
Hàn Giang Nguyệt cầm tay của Vu Thức Vy lê và áp tay nàng đến trên ngực của mình rồi nói rõ từng chữ: "Trái tim ta, nàng trả lại trái tim cho ta thì ta sẽ không dây dưa với nàng nữa, nếu nàng làm không được thì có lý do gì mà yêu cầu ta làm được chứ?"
Vu Thức Vy bị hắn nói vậy lại không thể trả lời được, trên đời này cái gì cũng đơn giản, chỉ có lòng người là khó nhất, lòng người nhìn không thấy sờ không được nhưng lại làm cho người ta không có cách nào khống chế được. Giống như hắn nói vậy, nếu tim hắn đã đặt ở trên người nàng thì cho dù có chết, nàng cũng trả lại được, trừ khi hắn sẽ yêu người khác...
Yêu người khác sao?
Đúng vậy, nàng chỉ nghĩ làm thế nào để rời xa hắn mà chưa từng nghĩ đến chuyện tìm cho hắn một nữ tử khiến cho hai người yêu nhau thật lòng, nếu như hắn yêu nữ tử khác thì tất nhiên cũng sẽ lấy lại trái tim rồi.
Vu Thức Vy nghĩ đến đây thì thu tay lại và khẽ cười, nàng nhún người chào và nói: “Nếu như thần nữ làm được thì hi vọng Vương gia cũng làm được."
Trong ánh mắt của Hàn Giang Nguyệt thoáng lộ ra một sự hoài nghi, tại sao hắn bỗng nhiên có cảm giác mình cũng bị nàng tính kế vậy?
"Ta..."
Trong lúc Hàn Giang Nguyệt muốn nói gì đó thì chợt nghe được phía xa có tiếng cười vọng tới, tiếng nói giống như chim hoàng oanh bay ra khỏi thung lũng, nói chuyện rất vui vẻ.
Vu Thức Vy quay đầu lại nhìn về phía chỗ rẽ thì thấy được mấy nữ tử mặc trang phục các màu đi tới, các nàng đang cười đùa thì nhìn thấy được Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt ở phía trước nên lập tức ngừng tiếng cười.
Bát công chúa chạy tới, trên gương mặt xinh đẹp tươi cười và lộ vẻ bất ngờ: “Vu tỷ tỷ, tiểu hoàng thúc, sao hai người lại ở chỗ này vậy?"
Diệp Hề Tương cũng thản nhiên đi tới, nàng mặc chiếc váy có hình con ông đang hút mật trên đóa hoa Bách Hợp vào buổi sáng sớm cùng búi tóc kiểu Phi Vân Kế rất tự nhiên, trên đầu còn cài một đôi trâm lưu ly hình hoa mai, quả thật rất xinh đẹp động lòng người. Còn có Diệp trưởng công chúa mặc chiếc váy lụa dài màu đỏ có hình cây cỏ và chim nhạn cùng kiểu tóc Tham Loan Kế, trên có cắm ba đôi Phi Phượng Kim Bộ Diêu chạm rỗng và gắn thêm một ít trân châu khiến nàng càng thêm xinh đẹp và cao quý khác người.
Vu Thức Vy nhìn Bát công chúa mỉm cười rồi lại hạ thấp người thi lễ với Diệp trưởng công chúa: “Thần nữ bái kiến Diệp trưởng công chúa."
Diệp trưởng công chúa mỉm cười và giơ tay lên nói: "Đứng lên đi."
Đợi cho tới khi Vu Thức Vy ngẩng đầu lên nhìn thì Diệp trưởng công chúa mới kinh ngạc kêu lên: “Nàng là... nhị tiểu thư Vu gia sao?"
Trong bữa tiệc cung đình, bởi vì Diệp trưởng công chúa vừa mang thai nên không thích hợp để tham gia, vì vậy không biết dáng vẻ xinh đẹp của Vu Thức Vy, ấn tượng của nàng chỉ là Vu Thức Vy khóc cười ở Pháp Hoa tự, cho nên nàng mới có vẻ kinh ngạc như vậy.
Vu Thức Vy nhìn xuống và thản nhiên nói một câu: “Thần nữ chính là Vu Thức Vy."