Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Vu Thức Vy nghe vậy thì ánh mắt tối lại và trong lòng hiện lên sự thù địch, hôm qua khi ở trước mặt của thái hậu, nàng khó có thể nói được gì, cũng không tiện làm gì cả. Nếu hai người kia đều không khách khí với nàng thì dựa vào cái gì mà nàng phải khách khí với bọn họ?
Kiếp trước, từ khi nàng gả cho Thượng Quan Diệp thì Đường Thục quý phi đã không cho nàng được sống tốt, mỗi ngày đều bắt nàng chưa sáng đã nhất định phải vào cung thỉnh an, sáng, trưa tối một lần, nếu thiếu một lần lại phạt nàng quỳ hết nửa ngày. Nhưng từ vương phủ với trong cung lại không ngắn, nửa năm đo nàng gần như đều tốn hết thời gian trên đường đi thỉnh an và quay về vương phủ, cũng bởi vì vậy nên nàng mới sinh non đứa con đầu tiên. Mãi cho đến nàng có Huyền Việt-đứa con thứ hai thì Đường Thục quý phi mới bằng lòng bỏ qua cho nàng, nhưng vừa chờ nàng sinh con xong lại trở về cuộc sống mỗi ngày trôi qua trên đường thỉnh an, cho dù trong lòng nàng tức giận nhưng lại quá nhu nhược nên không dám nói gì.
Nhưng kiếp này, hừ, gì quý phi với không quý phi gì chứ? Ở đây, nàng thậm chí còn không bằng con kiến, nhưng nàng ta chính là một trong mấy người đứng đầu trong báo thù, nếu nàng đã tiến cung thì cũng không ngại xử lý nàng.
Vu Thức Vy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hoàn toàn không còn sự ngoan ngoãn nữa mà biến thành vẻ sắc bén, nàng hất cằm lên và lộ vẻ giễu cợt nói: “Ta là gì thì ta đương nhiên biết rõ, nhưng ngươi là gì thì có lẽ chỉ có trong lòng những kẻ bên cạnh ngươi mới biết rõ được thôi."
"Cái gì?"
Đường Thục quý phi trợn tròn hai mắt vì cảm thấy không kịp phản ứng, mình nghe sai lầm rồi sao? Tiện nhân này mới vừa nói cái gì vậy?
Vu Vinh Hoa cũng thấy chấn động, nàng ta không nghĩ tới Vu Thức Vy lại dám ngang nhiên mắng quý phi, điều này thật sự vượt ra ngoài dự đoán của nàng ta, khi phục hồi lại tinh thần, nàng ta lập tức quát lớn: “Làm càn, Vu Thức Vy, ngươi dám sỉ nhục nương nương sao? Ngươi muốn chết à..."
Ánh mắt Vu Thức Vy sắc như dao nhìn về phía nàng ta, trên thân nàng cũng phát ra khí thế ép người: “Sỉ nhục sao? Vu Vinh Hoa, ngươi tốt nhất câm miệng lại cho ta, bằng không tiếng nói hay như vậy mà sau này lại không thể nói chuyện thì chẳng trách được ai đâu."
Kiếp trước nàng bị nàng ta xem làm thành người heo, lại khiến nàng bị bỏng mà hỏng mất tiếng nói, bây giờ nàng biết y thuật nên muốn làm hỏng tiếng nói của nàng ta lại là chuyện rất dễ dàng.
Vu Vinh Hoa lại chấn động, Vu Thức Vy lại lộ ra bộ mặt thật sự của mình như thế làm nàng ta nhất thời không biết phải làm sao.
Ngược lại Đường Thục quý phi đã kịp phản ứng, trên gương mặt xinh đẹp vô song lại đầy thâm độc: “Tiện nhân, ngươi dám sỉ nhục bản cung sao?"
"Sỉ nhục thì thế nào?" Vu Thức Vy cười lạnh: “Người ăn ngũ cốc hoa màu, từ trước đến nay làm sao gặp phải quỷ đáng ghét như vậy? Nói thật nương nương đáng ghét tới mức ta chỉ nhìn thấy ngươi đã cảm thấy buồn nôn rồi, cho nên chúng ta tốt nhất là nước giếng không phạm nước sông."
"Ngươi..." Thục quý phi không biết Vu Thức Vy lại miệng lưỡi sắc bén như vậy, nàng ta tức giận tới mức lông mi run rẩy và giơ tay lên chỉ về phía mặt Vu Thức Vy, mắng: "Tiện nhân..."
"Bốp" một tiếng, tay Vu Thức Vy đã nắm lấy tay của Thục quý phi rồi lắc mạnh một cái, chỉ nghe được tiếng gân cốt kêu lên răng rắc, tiếp theo vang lên tiếng thét chói tai của Đường Thục quý phi: “A... tay của bản cung..."
Vu Thức Vy đẩy nàng ta ra và lấy khăn tay lau tay của mình rồi tỏ vẻ ghét bỏ ném xuống đất, nàng đi tới với ánh mắt tàn nhẫn nhìn Thục quý phi: “Ta không không cần biết ngươi là quý phi gì cả, một khi chọc ta thì đi chết đi, ngươi có thể đi tới chỗ hoàng thượng tố cáo, nhưng ta bảo đảm sẽ không có một người nào sẽ tin ngươi đâu."
Vu Vinh Hoa đứng bên cạnh nghe vậy lại kinh sợ tới mức líu lưỡi, há hốc miệng và không thể tưởng tượng nổi nhìn Vu Thức Vy, lúc nãy nàng còn ngoan ngoãn vâng lời mà lúc này lại hung hăng chống lại dì của mình với khí thế hoàn toàn không thua kém, thậm chí còn lớn hơn, đây quả thực... quả thực là...
Chẳng lẽ nàng ta đang nằm mơ sao?
"Vu Thức Vy, ngươi dám đánh quý phi nương nương bị thương, ngươi... các ngươi đứng ngây ra đó làm gì nữa? Còn không mau bắt nàng lại cho ta?" Vu Vinh Hoa thét to.
Lúc này, một đám cung nữ và thái giám phía sau mới từ trong kinh ngạc mà phục hồi lại tinh thần, bọn họ ùa lên và bao vây Vu Thức Vy để nắm nàng, nhưng không ngờ lại bị Vu Thức Vy quát một tiếng: “Đứng lại."
Cho dù một tiếng quát này không lớn nhưng lại thành công làm cho tất cả thái giám và cung nữ dừng lại, không phải bởi vì bọn họ dám chống lại mệnh lệnh của Thục quý phi mà toàn thân Vu Thức Vy trước mặt lộ ra sự uy nghiêm không thể xâm phạm, với khoảng cách chỉ có hai bước mà bọn họ vẫn có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ trên người nàng, nó giống như sấm sét đánh xuống làm cho bọn họ không thể không sợ hãi.
Lúc này, Đường Thục quý phi cũng đã dừng kêu đâu, trên mặt nàng trở nên vặn vẹo, điên cuồng và độc ác nhìn Vu Thức Vy: “Đánh chết nàng cho ta, đánh chết nàng..."
Đáng chết, nàng đường là là đế phi cao quý, dù đi tới chỗ nào mà không phải là tiền hô hậu ủng và người người vây quanh, nàng ta chưa từng bị sỉ nhục như vậy, hơn nữa còn chịu thiệt bởi một con tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, nếu như chuyện này mà truyền đi thì không phải sẽ thành chuyện cười trong thiên hạ sao? Nàng không thể mất mặt như vậy được.
Đám thái giám và cung nữ nhìn thấy Thục quý phi kích động và nổi giận như thế thì cũng không dám chống lại, tất cả đều vây quanh Vu Thức Vy.
Ánh mắt Vu Thức Vy vẫn dịu dàng và không hề nhúc nhích, trong phút chốc nàng móc một khối kim bài từ trong ống tay áo ra, đó chính là khối kim bài do hoàng đế đích thân ban thưởng cho nàng, dù trong hoàn cảnh này nhưng nàng vẫn ung dung nói: "Đây là kim bài do hoàng thượng ban thưởng, ta là khách quý được Bát công chúa mời tới, nếu như các ngươi dám động tới ta thì yên tâm, chủ tử của các ngươi tuyệt đối không có việc gì, nhưng các ngươi có lẽ sẽ rất thảm và biến thành người chịu tội thay, lẽ nào các ngươi không có người nhà sao? Các ngươi hầu hạ nữ nhân mặt người mà tâm địa độc ác như rắn rết này, còn có nguy cơ bị chém đầu, ta thật đúng là cảm thấy thương thay cho các ngươi.”
Một đám thái giám và cung nữ nghe câu nói này thì ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi lại không biết nên làm cái gì. Bởi vì những lời Vu Thức Vy nói rất có lý, nếu không phải nhà nghèo thì ai muốn chạy vào trong cung làm kẻ hầu hạ, nếu như gặp được chủ tử tốt thì đó là may mắn, nếu như gặp phải người như Thục quý phi cứ động chút là đánh chửi thì thật sự là...
Đại thái giám Lý Hải bên cạnh Thục quý phi thấy đám cung nữ và thái giám đều bị thuyết phục thì trong lòng cũng có chút xúc động, hắn nảy ra một ý định nên đi tới trước mặt của Thục quý phi và góp ý: "Quý phi nương nương, nàng giữ kim bài thì chúng ta thật sự không thể tùy ý động tới nàng, không bằng “mời” nàng đến Chiêu Dương cung “Làm khách”, đến lúc đó..."
Trong mắt Đường Thục quý phi chợt sáng lên và cười đầy thâm hiểm: “Người đâu: “mời” Vu Thức Vy đến Chiêu Dương cung “làm khách" cho ta.
Đám cung nữ nghe vậy thì do dự một lát rồi lại tiến lên muốn bắt Vu Thức Vy kéo đi, nhưng Vu Thức Vy lại lui về phía sau hai bước với ánh mắt lạnh lùng đáng sợ nói: “Ta từ chối đi làm khách."
Nàng nói dứt lời thì vòng qua đám người kia rời đi mà không cho bọn họ có cơ hội “mời” mình.
Thục quý phi ở phía sau thấy vậy đã tức giận tới mức nghiên răng ken két, nàng ta giơ tay lên run rẩy và chỉ vào Vu Thức Vy: “Bắt nàng lại cho ta, hôm nay không từ từ giáo huấn tiện nhân này thì bản cung lại không gọi là Đường Tử Huân."
Vu Vinh Hoa cũng kích động nói thêm một câu: "Bắt nàng về trong Chiêu Dương cung."
Thật đúng là phản rồi, chỉ là một thứ nữ nho nhỏ mà nàng còn tưởng rằng mình có thể lên trời được sao? Lại còn dám đánh dì của mình bị thương nữa. Chờ lát nữa xem nàng ta còn có thể kiêu ngạo được nữa không.
Vu Thức Vy không dừng bước và không để ý tới phía sau đã có thái giám và cung nữ từ bốn phía xông lên, chẳng qua nàng vẫn đầy khí phách nói một câu: “Xúc phạm tới thánh thượng sẽ bị mắc tội lớn chu di chín tộc đấy. Thục quý phi là muốn cho toàn bộ Đường gia chôn cùng ngươi sao?"
"Chôn cùng sao?"
Một câu nói nhẹ nhàng như vậy nhưng lại trong nháy mắt hù dọa được Thục quý phi, tiện nhân này dựa vào cái gì mà dám nói với nàng những lời đại nghịch bất đạo như vậy?
Nhìn vết máu bầm trên bàn tay bị thương, Thục quý phi cuối cùng thừa nhận tiện nhân kia thật sự dám nói chuyện với nàng, hơn nữa còn ra tay với nàng, toàn thân tiện nhân này đầy khí thế kiêu ngạo ép người mà không thua bất cứ người nào.
Nàng âm thầm cắn răng, gương mặt nàng vốn đã vặn vẹo lại càng dữ tợn giống như lệ quỷ vậy, ngày hôm nay không trừng trị được người này thì nàng tuyệt đối không nuốt trôi được cơn giận này.
"Vu Thức Vy, ngươi đứng lại, ngươi có tin bản cung hôm nay lại cho ngươi ngũ mã phanh thây rồi băm cho chó ăn hay không."
Vu Thức Vy vẫn đi tới giống như dưới chân có gió thổi, đầu cũng không quay lại mà trả lời một câu nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay: “Không tin."
"Ngươi..."
Thục quý phi bị nàng chọc cho tức giận tới mức trước mắt tối sầm, thân thể lảo đảo và suýt nữa nôn ra máu, tại sao tiện nhân này lại nói chuyện lợi hại như vậy? Hoa nhi nói quả nhiên không sai, nàng chính là một kẻ tiểu nhân hai mặt.
Nàng ta nổi giận đùng đùng nhìn đám cung nữ và thái giám của mình mà gầm hét lên: "Các ngươi đều chết cả rồi sao? Bản cung đã bị bắt nạt thành như vậy mà các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, muốn cho bản cung giao các ngươi đến Hình bộ đúng không? Bắt nàng lại cho ta..."
Các cung nữ đều bị một tiếng rít gào cuối cùng này hù dọa tới mức run rẩy, bọn họ cũng không quan tâm tới chuyện gì nữa mà xông về phía Vu Thức Vy.
Lúc này, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Bản vương xem thử ai dám ra tay..."