-
Chương 2
Mưa tuyết giao nhau rơi ròng rã cả một ngày, hoàng hôn chậm rãi buông xuống, bóng đêm dần che đi gió tuyết, từng trận gió nhè nhẹ thổi qua, tạo ra những âm thanh nức nở ma mị.
Trên chiếc giường nhỏ rách nát có một thiếu nữ sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, trên trán nàng đầy những hạt mồ hôi, khuôn ngực kịch liệt phập phồng, mở to miệng vồn vã hô hấp, giống như là vừa mơ thấy một cơn ác mộng, miệng liên tục lẩm bẩm những âm thanh gì đó....
Cuối cùng.......
“Rầm” một tiếng, nàng bật người dậy, trừng to đôi mắt của mình, nhìn về khoảng không phía trước một cách mông lung trống rỗng.
Qua một hồi lâu, cặp mặt đờ đẫn của nàng dần dần có hồn lại, mới cảm giác được trên người nàng đang rất đau, rất lạnh, liền theo bản năng nhìn xuống cơ thể của mình, chỉ thấy bản thân quần áo rách nát, trên người đầy những vết máu, từng vệt từng vệt , vô cùng đáng sợ.
Tuy nhiên, khi nàng nhìn về phía đôi tay mang đầy xưng phồng, mang đầy những vết rạn nứt của mình, đôi đồng tử lập tức co lại, dường như có một tia sét đánh xuyên qua người, trong đầu ong ong liên hồi
Sao.... sao có thể? Tứ chi của nàng không phải đều đã bị chém đứt cả rồi sao? Chuyện này sao có thể??
Vu Thức Vy ngẩng đầu nhìn xung quanh một cách mơ màng, ngơ ngác nhìn gian phòng nàng đang ở, gian phòng này vô cùng đơn sơ, ngoài chiếc giường nhỏ rách nát mà nàng đang nằm ra, thì chỉ còn 1 cái tủ quần áo chỉ còn trơ lại một cánh cửa và một cái bàn như sắp đổ đến nơi, phía trên đặt một chiếc ấm trà đã ố màu cùng một chiếc tách bị mẻ một phần. Nơi này đối với nàng vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc......
Trong lúc vẫn còn ngơ ngác với mọi thứ xung quanh, bỗng “Phanh” một tiếng, cánh cửa gỗ của căn phòng bị đá tung ra, xông vào là một lão ma ma trên người mặt một chiếc áo màu xám tro, sắc mặt của mụ vô cùng hung tợn, trên tay cầm một sợi roi da bám đầy những vệt máu khô.
Sau khi đi vào, mụ không nói lời nào, liền quất roi vào người Vu Thức Vy, tức giận mắng: “ranh con, ta còn nghĩ sao không thấy bóng dáng nhà ngươi đâu, hóa ra là chui vào đây lười biếng à, đồ lười biếng, tiện nhân! Kêu người làm mì thọ cho di dương, ngươi lại cả gan chui vào đây để ngủ!
Roi quất tới đâu, cảm giác đau rát liền đi đến đó, Vu Thức Vy lại hoàn toàn như không cảm nhận được đau đớn, vô cùng kinh ngạc mà nhìn về phía người đang quất roi vào người nàng – Chu ma ma, trong đáy mắt vụt lên một tia sáng.
Chu ma ma! Là Chu ma ma! Bà ta còn sống? Bà ta không phải trong ngày nàng xuất giá đã chết cùng với ngũ di nương rồi sao?
Không, không đúng.....
Vu Thức Vy vội vàng nhìn xuống đôi tay bé nhỏ của mình, đây không phải là đôi tay của một nữ nhân trưởng thành, rõ ràng là đôi tay của một thiếu nữ. Tròng mắt nàng đột ngột thay đổi, nàng dùng hết sức tát vào mặt mình, ngỡ như rằng bản thân đang nằm mộng.
Ai ngờ rằng, nơi bị tát liền truyền đến cảm giác đau rát âm ỉ, không phải, hóa ra là không phải, hóa ra nàng không phải là đang nằm mơ.
Vu Thức Vy như một kẻ điên mà cười phá lên: “hahaha…. Hahaha…..”
Nàng cười một cách điên cuồng, cười một cách bi ai, nước đến khi lệ tuôn rơi như sóng triều. Vốn cho rằng “Chưng hình” sẽ là dấu chấm hết cho cuộc đời bi ai của nàng, vốn cho rằng khi phát lời nguyền độc ác như vậy nàng sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh, không ngờ rằng….. không ngờ rằng, nàng lại có thể trở về quá khứ, trở về thời niên thiếu của nàng.
Đợi đã, Chu ma ma vừa nhắc đến mì thọ?
Vu Thức Vy trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, nàng nhớ lại rồi, hôm nay chính là sanh thần 32 tuổi của Vương thị - Ngũ Di Nương – thân mẫu của nàng.
Trước kia Vương thị không bao giờ để nàng làm mì thọ cho bà ta, bởi vì sợ nàng sẽ nguyền rủa bà, sợ nàng sẽ truyền sự không may của nàng cho bà ta, cho nên mỗi năm vào ngày hôm nay, bà ta đều bảo nàng cút đi thật xa, dường chỉ cần không nhìn thấy nàng, thì hoàn toàn không có sự tồn tại của nàng trên cõi đời này. Nhưng thái độ lần này lại vô cùng khác thường, bảo nàng buổi chiều làm mì thọ cho bà ta. Nhưng bởi vì sáng này những giết nứt trên tay nứt toác ra, vô cùng đau nhức, khiến lúc giặt đồ chậm đi cả một lúc, lại bị Chu ma ma đánh đập một trận dã man, vết thương cũ chưa lành, lại thêm những vết thương mới, vết thương bị nhiễm trùng khiến nàng phát sốt, khi quay về phòng liền hôn mê bất tỉnh, nàng vẫn mài mại nhớ trong lúc nàng hôn mê, Lục di nương đã bôi thuốc giúp nàng.
Vậy hôm nay chính là ngày 17 tháng giêng năm 25 Hoàng Hưng,
Nàng vậy mà đã quay về hai mươi sáu năm trước, quay về lúc nàng chỉ vừa mới 15 tuổi, hai mươi sáu năm, đối với nàng mà nói đó là ròng rã cả hai kiếp người
Vu Thức Vy trong lòng bỗng cảm thấy một trận chua sót, phảng phất như trông thấy từng dòng ký ức của kiếp trước chảy ngược về, từng cảnh từng cảnh tái hiện trong đầu
Nàng phảng phất trông thấy trước khi bị Chưng hình đến chết, gương mặt đắc ý của Vu Vinh Hoa khi nói cho nàng biết Thượng Quan Diệp đã âm thầm đồng ý để ả giết Huyền Việt cùng Lưu Chiêu. Phảng phất trông thấy bản thân máu me đầm đìa khi bị biến thành nhân trệ, nhìn thấy tình cảnh sống không bằng chết của bản thân. Phảng phất trông thấy ánh mặt lạnh lùng vô tình của Thượng Quan Diệp khi đày nàng vào lãnh cung. Phảng phất trông thấy cái ngày bản thân không chút hối hận mà mặc giá y gả cho Thượng Quan Diệp, hóa ra từng li từng tí nàng đều nhớ rõ, càng nhớ như in nơi tận cùng sâu thâm của ký ức là nổi bất cam cùng sự hối hận, là nổi căm thù đến mức điên rồ. Trận hồng tuyết của ngày hôm đó là lễ tế cho kiếp trước bi ai của nàng, cũng rửa trôi đi nhân thiện thuần lương của nàng trong kiếp này. Từ thời khắc này, nàng – Vu Thức Vy nguyện làm tu la, còn hơn phải làm kẻ lương thiện, những kẻ đã từng hãm hại nàng, nàng sẽ không buông tha cho bất kỳ kẻ nào.
Vu Thức Vy toàn thân run rẩy, trong đáy mặt lóe lên hận ý cùng lệ khí vô cùng mãnh liệt, dường như bị hãm vây trong vực sâu thăm thẳm không lối thoát, đôi tay bé nhỏ vốn đã sưng phồng của nàng hung hăng bấu chặt lấy tấm chăn bông cũ kỹ, làm cho những vết thương trên đôi tay của nàng nứt ra, máu tươi tuôn ra, nhưng nàng hoàn toàn không hề hay biết.
Chu ma ma nhìn Vu Thức Vy tự tát vào mình, sau lại vừa khóc vừa cười, vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ con ranh này phát điên rồi sao? Còn có, tại sao cặp mắt của nàng lại lạ lẫm như vậy? thậm chí….. thậm chí còn có chút đáng sợ.
Đáng sợ?
Chu ma ma cảm thấy có chút buồn cười, mụ nâng roi lên, tàn nhẫn mà quất lên thân hình gấy yếu của Vu Thức Vy, lập tức một vết máu mới hiện ra, “ranh con, đừng giả điên với ta, mau đứng lên làm việc cho ta.”
Một cảm giác đau nhức truyền thẳng vào tim, đồng thời cũng đánh thức Vu Thức Vy, đáy lòng càng nổi lên một tia sát ý. Người đang liên tục quất roi vào người nàng chính là Chu ma ma, là thân tín bên cạnh Vương thị - thân mẫu của nàng, một ác phụ đã luôn giúp cho Vương thị hành hạ nàng, trên người nàng chằng chịt những vết thương mới và những vết sẹo cũ, đều là do mụ ngay ra.
Sắc mặt nàng trầm xuống, đáy mắt hiện lên hàn quang, nghiêm giọng nói: “chu ma ma, ngươi thật to gan, cả gan khi chủ phạm thượng!!!
“Khi chủ phạm thượng?? A...” Chu ma ma cười lạnh một tiếng, nhưng khi đối mặt với ánh mắt đầy hàn khí của Vu Thức Vy liền im bật, trong lòng giật thót lên, giống như bị dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt, toàn thân lạnh buốt, không kiềm được mà run lên.
Tại sao mụ lại cảm thấy con tiện nhân này có chỗ nào đó không đúng?
Mụ nhìn vào Vu Thức Vy, ranh con vẫn là ranh con, khuôn mặt già nua của mụ lộ ra sự tức giận, roi lại được hất lên, mắng: “con ranh này, ngươi điên rồi à?” lại cả gan dám nói chuyện với mụ như vậy?
Vu Thức Vy không tránh cũng không né, huơ tay nắm chặt roi của Chu ma ma vung tới, dùng sức kéo , Chu ma ma hoàn toàn không ngờ tới Vu thức Vy sẽ hành động như vậy, liền bị Vu Thức Vy một phát kéo ngã lên chiếc giường nhỏ của nàng,
Nàng thoáng nhìn thấy đầu giường có một cây kéo, nghĩ cũng không cần nghĩ liền huơ lấy, kề vào cổ của Chu ma ma, dùng đến một thanh âm lạnh lùng đến nổi bản thân còn lạ lẫm mà buông giọng nói: “Chu ma ma, lưỡi kéo vô tình a, ngươi tốt nhất là đừng động đậy”
Chu ma ma sợ đến ngay người, cả cơ thể cứng đơ lại, không ngờ rằng một kẻ từ trước đến nay bị mụ hành hạ đến rắm cũng không dám thả vậy mà lại dám chống trả, hơn nữa lại còn dám dùng lưỡi kéo kề vào cổ mụ, trong lòng hoảng sợ, mụ kinh hoàng nói: “Ranh con, ngươi muốn tạo phản rồi sao?
Tạo phản?
Vu Thức Vy như nghe phải một câu truyện cười nào đó, nhẹ giọng bật cười, một nụ cười còn lạnh hơn cả cái rét buốt của tháng chạp băng giá.
“Ngươi cười cái gì?” Chu ma ma phẫn nộ hỏi.
Vu Thức Vy dần tan đi tiếu ý, ánh mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy phẫn nộ của Chu ma ma, nhẹ nhàng nói: “cười ngươi ác giả ác báo a.
“Con ranh con, ngươi....”
“Rầm” một tiếng, Chu ma ma vẫn còn chưa nói dứt lời, liền bị đập mạnh vào đầu, mất đi ý thức.
Phía trong Hương Tuyết Viện, Vương thị ngồi trên trường kỷ, trên người mặc chiếc áo lụa mềm màu xứ thanh hoa, một bên tóc cài một cây trâm kim ti mẫu đơn, nhàn hạ mà tỉa những nhánh hoa, nhìn thấy đêm đã dần buông, mà Chu ma ma vẫn chưa quay trở về, liền ra lệnh cho nha đầu hậu hạ bên người là Tiểu Ninh: “đi xem tại sao Chu ma ma đến giờ vẫn chưa quay lại?”
“Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay.”
Tiểu Ninh tay cầm đèn lồng bước nhanh ra ngoài, đi đến khuôn viện của Vu Thức Vy, kêu một tiếng: “Chu ma ma”, trong lòng càng thêm bất an, lo lắng nhị tiểu thư gặp phải chuyện gì.
Trong căn phỏng nhỏ đổ nát, ánh sáng yếu ớt mập mờ phát ra từ cây nến, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Tiểu Ninh, Chu ma ma ở đây.”
Tiểu Ninh bỗng nhíu chặt mày, dựa vào ánh đèn lồng, vừa tiến vào trong vừa nói: “nhị tiểu thư, người có sao không?”
Trên chiếc giường nhỏ rách nát có một thiếu nữ sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, trên trán nàng đầy những hạt mồ hôi, khuôn ngực kịch liệt phập phồng, mở to miệng vồn vã hô hấp, giống như là vừa mơ thấy một cơn ác mộng, miệng liên tục lẩm bẩm những âm thanh gì đó....
Cuối cùng.......
“Rầm” một tiếng, nàng bật người dậy, trừng to đôi mắt của mình, nhìn về khoảng không phía trước một cách mông lung trống rỗng.
Qua một hồi lâu, cặp mặt đờ đẫn của nàng dần dần có hồn lại, mới cảm giác được trên người nàng đang rất đau, rất lạnh, liền theo bản năng nhìn xuống cơ thể của mình, chỉ thấy bản thân quần áo rách nát, trên người đầy những vết máu, từng vệt từng vệt , vô cùng đáng sợ.
Tuy nhiên, khi nàng nhìn về phía đôi tay mang đầy xưng phồng, mang đầy những vết rạn nứt của mình, đôi đồng tử lập tức co lại, dường như có một tia sét đánh xuyên qua người, trong đầu ong ong liên hồi
Sao.... sao có thể? Tứ chi của nàng không phải đều đã bị chém đứt cả rồi sao? Chuyện này sao có thể??
Vu Thức Vy ngẩng đầu nhìn xung quanh một cách mơ màng, ngơ ngác nhìn gian phòng nàng đang ở, gian phòng này vô cùng đơn sơ, ngoài chiếc giường nhỏ rách nát mà nàng đang nằm ra, thì chỉ còn 1 cái tủ quần áo chỉ còn trơ lại một cánh cửa và một cái bàn như sắp đổ đến nơi, phía trên đặt một chiếc ấm trà đã ố màu cùng một chiếc tách bị mẻ một phần. Nơi này đối với nàng vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc......
Trong lúc vẫn còn ngơ ngác với mọi thứ xung quanh, bỗng “Phanh” một tiếng, cánh cửa gỗ của căn phòng bị đá tung ra, xông vào là một lão ma ma trên người mặt một chiếc áo màu xám tro, sắc mặt của mụ vô cùng hung tợn, trên tay cầm một sợi roi da bám đầy những vệt máu khô.
Sau khi đi vào, mụ không nói lời nào, liền quất roi vào người Vu Thức Vy, tức giận mắng: “ranh con, ta còn nghĩ sao không thấy bóng dáng nhà ngươi đâu, hóa ra là chui vào đây lười biếng à, đồ lười biếng, tiện nhân! Kêu người làm mì thọ cho di dương, ngươi lại cả gan chui vào đây để ngủ!
Roi quất tới đâu, cảm giác đau rát liền đi đến đó, Vu Thức Vy lại hoàn toàn như không cảm nhận được đau đớn, vô cùng kinh ngạc mà nhìn về phía người đang quất roi vào người nàng – Chu ma ma, trong đáy mắt vụt lên một tia sáng.
Chu ma ma! Là Chu ma ma! Bà ta còn sống? Bà ta không phải trong ngày nàng xuất giá đã chết cùng với ngũ di nương rồi sao?
Không, không đúng.....
Vu Thức Vy vội vàng nhìn xuống đôi tay bé nhỏ của mình, đây không phải là đôi tay của một nữ nhân trưởng thành, rõ ràng là đôi tay của một thiếu nữ. Tròng mắt nàng đột ngột thay đổi, nàng dùng hết sức tát vào mặt mình, ngỡ như rằng bản thân đang nằm mộng.
Ai ngờ rằng, nơi bị tát liền truyền đến cảm giác đau rát âm ỉ, không phải, hóa ra là không phải, hóa ra nàng không phải là đang nằm mơ.
Vu Thức Vy như một kẻ điên mà cười phá lên: “hahaha…. Hahaha…..”
Nàng cười một cách điên cuồng, cười một cách bi ai, nước đến khi lệ tuôn rơi như sóng triều. Vốn cho rằng “Chưng hình” sẽ là dấu chấm hết cho cuộc đời bi ai của nàng, vốn cho rằng khi phát lời nguyền độc ác như vậy nàng sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh, không ngờ rằng….. không ngờ rằng, nàng lại có thể trở về quá khứ, trở về thời niên thiếu của nàng.
Đợi đã, Chu ma ma vừa nhắc đến mì thọ?
Vu Thức Vy trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, nàng nhớ lại rồi, hôm nay chính là sanh thần 32 tuổi của Vương thị - Ngũ Di Nương – thân mẫu của nàng.
Trước kia Vương thị không bao giờ để nàng làm mì thọ cho bà ta, bởi vì sợ nàng sẽ nguyền rủa bà, sợ nàng sẽ truyền sự không may của nàng cho bà ta, cho nên mỗi năm vào ngày hôm nay, bà ta đều bảo nàng cút đi thật xa, dường chỉ cần không nhìn thấy nàng, thì hoàn toàn không có sự tồn tại của nàng trên cõi đời này. Nhưng thái độ lần này lại vô cùng khác thường, bảo nàng buổi chiều làm mì thọ cho bà ta. Nhưng bởi vì sáng này những giết nứt trên tay nứt toác ra, vô cùng đau nhức, khiến lúc giặt đồ chậm đi cả một lúc, lại bị Chu ma ma đánh đập một trận dã man, vết thương cũ chưa lành, lại thêm những vết thương mới, vết thương bị nhiễm trùng khiến nàng phát sốt, khi quay về phòng liền hôn mê bất tỉnh, nàng vẫn mài mại nhớ trong lúc nàng hôn mê, Lục di nương đã bôi thuốc giúp nàng.
Vậy hôm nay chính là ngày 17 tháng giêng năm 25 Hoàng Hưng,
Nàng vậy mà đã quay về hai mươi sáu năm trước, quay về lúc nàng chỉ vừa mới 15 tuổi, hai mươi sáu năm, đối với nàng mà nói đó là ròng rã cả hai kiếp người
Vu Thức Vy trong lòng bỗng cảm thấy một trận chua sót, phảng phất như trông thấy từng dòng ký ức của kiếp trước chảy ngược về, từng cảnh từng cảnh tái hiện trong đầu
Nàng phảng phất trông thấy trước khi bị Chưng hình đến chết, gương mặt đắc ý của Vu Vinh Hoa khi nói cho nàng biết Thượng Quan Diệp đã âm thầm đồng ý để ả giết Huyền Việt cùng Lưu Chiêu. Phảng phất trông thấy bản thân máu me đầm đìa khi bị biến thành nhân trệ, nhìn thấy tình cảnh sống không bằng chết của bản thân. Phảng phất trông thấy ánh mặt lạnh lùng vô tình của Thượng Quan Diệp khi đày nàng vào lãnh cung. Phảng phất trông thấy cái ngày bản thân không chút hối hận mà mặc giá y gả cho Thượng Quan Diệp, hóa ra từng li từng tí nàng đều nhớ rõ, càng nhớ như in nơi tận cùng sâu thâm của ký ức là nổi bất cam cùng sự hối hận, là nổi căm thù đến mức điên rồ. Trận hồng tuyết của ngày hôm đó là lễ tế cho kiếp trước bi ai của nàng, cũng rửa trôi đi nhân thiện thuần lương của nàng trong kiếp này. Từ thời khắc này, nàng – Vu Thức Vy nguyện làm tu la, còn hơn phải làm kẻ lương thiện, những kẻ đã từng hãm hại nàng, nàng sẽ không buông tha cho bất kỳ kẻ nào.
Vu Thức Vy toàn thân run rẩy, trong đáy mặt lóe lên hận ý cùng lệ khí vô cùng mãnh liệt, dường như bị hãm vây trong vực sâu thăm thẳm không lối thoát, đôi tay bé nhỏ vốn đã sưng phồng của nàng hung hăng bấu chặt lấy tấm chăn bông cũ kỹ, làm cho những vết thương trên đôi tay của nàng nứt ra, máu tươi tuôn ra, nhưng nàng hoàn toàn không hề hay biết.
Chu ma ma nhìn Vu Thức Vy tự tát vào mình, sau lại vừa khóc vừa cười, vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ con ranh này phát điên rồi sao? Còn có, tại sao cặp mắt của nàng lại lạ lẫm như vậy? thậm chí….. thậm chí còn có chút đáng sợ.
Đáng sợ?
Chu ma ma cảm thấy có chút buồn cười, mụ nâng roi lên, tàn nhẫn mà quất lên thân hình gấy yếu của Vu Thức Vy, lập tức một vết máu mới hiện ra, “ranh con, đừng giả điên với ta, mau đứng lên làm việc cho ta.”
Một cảm giác đau nhức truyền thẳng vào tim, đồng thời cũng đánh thức Vu Thức Vy, đáy lòng càng nổi lên một tia sát ý. Người đang liên tục quất roi vào người nàng chính là Chu ma ma, là thân tín bên cạnh Vương thị - thân mẫu của nàng, một ác phụ đã luôn giúp cho Vương thị hành hạ nàng, trên người nàng chằng chịt những vết thương mới và những vết sẹo cũ, đều là do mụ ngay ra.
Sắc mặt nàng trầm xuống, đáy mắt hiện lên hàn quang, nghiêm giọng nói: “chu ma ma, ngươi thật to gan, cả gan khi chủ phạm thượng!!!
“Khi chủ phạm thượng?? A...” Chu ma ma cười lạnh một tiếng, nhưng khi đối mặt với ánh mắt đầy hàn khí của Vu Thức Vy liền im bật, trong lòng giật thót lên, giống như bị dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt, toàn thân lạnh buốt, không kiềm được mà run lên.
Tại sao mụ lại cảm thấy con tiện nhân này có chỗ nào đó không đúng?
Mụ nhìn vào Vu Thức Vy, ranh con vẫn là ranh con, khuôn mặt già nua của mụ lộ ra sự tức giận, roi lại được hất lên, mắng: “con ranh này, ngươi điên rồi à?” lại cả gan dám nói chuyện với mụ như vậy?
Vu Thức Vy không tránh cũng không né, huơ tay nắm chặt roi của Chu ma ma vung tới, dùng sức kéo , Chu ma ma hoàn toàn không ngờ tới Vu thức Vy sẽ hành động như vậy, liền bị Vu Thức Vy một phát kéo ngã lên chiếc giường nhỏ của nàng,
Nàng thoáng nhìn thấy đầu giường có một cây kéo, nghĩ cũng không cần nghĩ liền huơ lấy, kề vào cổ của Chu ma ma, dùng đến một thanh âm lạnh lùng đến nổi bản thân còn lạ lẫm mà buông giọng nói: “Chu ma ma, lưỡi kéo vô tình a, ngươi tốt nhất là đừng động đậy”
Chu ma ma sợ đến ngay người, cả cơ thể cứng đơ lại, không ngờ rằng một kẻ từ trước đến nay bị mụ hành hạ đến rắm cũng không dám thả vậy mà lại dám chống trả, hơn nữa lại còn dám dùng lưỡi kéo kề vào cổ mụ, trong lòng hoảng sợ, mụ kinh hoàng nói: “Ranh con, ngươi muốn tạo phản rồi sao?
Tạo phản?
Vu Thức Vy như nghe phải một câu truyện cười nào đó, nhẹ giọng bật cười, một nụ cười còn lạnh hơn cả cái rét buốt của tháng chạp băng giá.
“Ngươi cười cái gì?” Chu ma ma phẫn nộ hỏi.
Vu Thức Vy dần tan đi tiếu ý, ánh mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy phẫn nộ của Chu ma ma, nhẹ nhàng nói: “cười ngươi ác giả ác báo a.
“Con ranh con, ngươi....”
“Rầm” một tiếng, Chu ma ma vẫn còn chưa nói dứt lời, liền bị đập mạnh vào đầu, mất đi ý thức.
Phía trong Hương Tuyết Viện, Vương thị ngồi trên trường kỷ, trên người mặc chiếc áo lụa mềm màu xứ thanh hoa, một bên tóc cài một cây trâm kim ti mẫu đơn, nhàn hạ mà tỉa những nhánh hoa, nhìn thấy đêm đã dần buông, mà Chu ma ma vẫn chưa quay trở về, liền ra lệnh cho nha đầu hậu hạ bên người là Tiểu Ninh: “đi xem tại sao Chu ma ma đến giờ vẫn chưa quay lại?”
“Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay.”
Tiểu Ninh tay cầm đèn lồng bước nhanh ra ngoài, đi đến khuôn viện của Vu Thức Vy, kêu một tiếng: “Chu ma ma”, trong lòng càng thêm bất an, lo lắng nhị tiểu thư gặp phải chuyện gì.
Trong căn phỏng nhỏ đổ nát, ánh sáng yếu ớt mập mờ phát ra từ cây nến, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Tiểu Ninh, Chu ma ma ở đây.”
Tiểu Ninh bỗng nhíu chặt mày, dựa vào ánh đèn lồng, vừa tiến vào trong vừa nói: “nhị tiểu thư, người có sao không?”