Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 370
Bắc Tề
Khác với trời tháng sáu nóng nực của Đại Vân triều, Bắc Tề vẫn đang trong gió lạnh gào thét và mưa dầm kéo dài.
Sau khi hạ triều, Nguyệt Dung cần theo bát canh hạt sen và đi tới bên ngoài ngự thư phòng: “Phương tổng quản, nhờ ngươi thông báo với hoàng thượng, bản cung tới.”
Phương Vô nhìn gương nàng đỏ ửng vì lạnh mà trong mắt hiện lên một chút thông cảm, hắn nhẹ nhàng lên tiếng: “Dạ nương nương, để nô tài giúp ngài thông báo.”
Bên trong ngự thư phòng vẫn ấm áp giống như mùa xuân không ngừng vang lên tiếng phê duyệt tấu chương, Thượng Quan Cửu U không ngẩng đầu lên nói: “Trẫm không phải đã nói đừng tới làm phiền trẫm sao?”
Phương Vô cúi đầu, cung kính nói: “Hoàng thượng, Nguyệt quý phi tới và mang theo canh hạt sen, nô tài thấy hai tay và gương mặt của quý phi bị lạnh tới mức đỏ ửng nên mới tiến vào thông báo, nếu như hoàng thượng vẫn không đồng ý cho quý phi tiến đến thì để nô tài lại tùy tiện tìm lý do bảo nương nương trở về.”
“Đúng, đuổi đi.” Thượng Quan Cửu U thản nhiên nói.
Phương Vô thở dài và buồn bã nói: “Rốt cuộc chỉ là vật thay nên không thể so sánh với người thật, chỉ tiếc là người thật sự đã trở thành nữ đế, tương lai sẽ có hoàng phu tam cung lục viện, ôi...”
Bút lông trong tay chợt dừng lại, một giọt mực đậm nhỏ xuống tấu chương và nhanh chóng lan ra một mảng lớn.
Thượng Quan Cửu U ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng của Phương Vô, trong mắt lộ ra ánh sáng thay đổi rồi bỗng nhiên nói: “Để cho nàng vào đi.”
Bóng lưng của Phương Vô có phần cứng đờ, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, người tuyệt tình này cuối cùng cũng tỉnh lại rồi sao?
“Vâng, vâng, nô tài sẽ truyền quý phi vào ngay.”
Phương Vô vén tấm rèm bông và cố kìm chế kích động trong lòng rồi mới thản nhiên nói: “Nguyệt quý phi, hoàng thượng...”
Nguyệt Dung vừa nhìn biểu tình trước sau như một của hắn thì nói chung đã biết hoàng thượng nói gì, ánh mắt sáng ngời của nàng chợt ảm đạm xuống: “Bản cung biết rồi, Hạ Hà, chúng ta đi thôi.”
Phương Vô vừa nhìn người muốn đi thì biết mình có hơi thái quá, hắn cuống quít gọi nàng lại: “Nương nương khoan hãy đi, nô tài còn chưa nói hết lời, hoàng thượng cho ngài tiến vào trong...”
Bước chân của Nguyệt Dung chợt dừng lại và bỗng nhiên quay đầu, cho rằng mình nghe nhầm: “Phương tổng quản nói gì?”
Hạ Hà vô cùng kích động mà nắm lấy cánh tay của Nguyệt Dung: “Nương nương, Phương tổng quản nói hoàng thượng cho ngài tiến vào trong...”
Cho nàng... tiến vào trong sao?
Nàng không phải đang nằm mơ chứ?
Từ nửa năm trước, sau khi hoàng thượng về cung thì nàng chưa từng gặp lại hoàng thượng, mỗi lần nàng tới đều bị ngài lấy lý do chính vụ bận rộn mà đuổi nàng đi, nàng biết rất rõ ràng hoàng thượng không muốn gặp nàng, nhưng vẫn theo thói quen mỗi ngày đưa tới một chén canh hạt sen, xem thửcó thể dời được tảng đá này đi không, xem sông băng có thể tan chảy hay không...
Đột nhiên được hoàng được cho vào khiến nàng ngược lại cảm thấy khẩn trương: “Phương tổng quản, bổn cung...thật sự có thể vào trong sao?”
“Mời nương nương.”
Nguyệt Dung cẩn thận đi tới trước mặt của Thượng Quan Cửu U, nửa năm không gặp, cuối cùng nàng lại không dám lớn mật như trước đây, dám nhìn thẳng vào mặt rồng nữa.
“Thần thiếp... Thần thiếp bái kiến hoàng thượng.”
Động tác Thượng Quan Cửu U phê duyệt tấu chương vẫn không dừng, hắn cũng không liếc mắt nhìn Nguyệt Dung mà căn dặn: “Nàng vào bên trong ngồi trước đi, trẫm phải phê duyệt xong những thứ này đã.”
Nguyệt Dung nhìn một chồng tấu chương lớn đặt trên bàn thì mím lôi lại, chợt nàng tiến lên đặt chén canh hạt sen trong tay ở bên cạnh bàn: “Hoàng thượng, ngài chuyên cần chính vụ, nói vậy hẳn còn chưa có ăn sáng đi, canh hạt sen này vừa ấm, mời hoàng thượng dùng trước cho thân thể ấm áp rồi lại làm việc.”
Giọng nói dịu dàng giống như làn gió mát thổi qua khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Đã lâu rồi Thượng Quan Cửu U chưa từng nghe giọng nói của Nguyệt Dung, lần này nghe lại cảm giác được giọng nói này vô cùng êm tai, uyển uyển giống như chim hoàng oanh rời khỏi cốc, dáng vẻ này giống với người kia, giọng nói của người kia lạnh hơn...
Không, nàng cũng không phải là lạnh lùng với tất cả mọi người, hắn chỉ là một người trong số tất cả mọi người này mà thôi.
Thật là mất hứng, sao mình lại tự nhiên nghĩ tới người không nên nghĩ chứ?
Thượng Quan Cửu U để bút lông trong tay xuống và cầm chén canh hạt sen lên uống, đợi uống vào cổ định cầm khăn lau miệng thì một chiếc khăn trắng kèm theo mùi thơm thoang thoảng đã chạm vào bờ môi và cẩn thận lau.
Thượng Quan Cửu U nhìn qua lại bắt gặp đôi mắt sáng ngời giống như vì sao, vừa hồn nhiên lại ngây thơ, tận tâm tận ý, hắn nhìn thấy bóng ngược của mình ở trong đôi mắt giống hệt với người kia.
Ánh mắt này rất quen thuộc, nàng thích hắn.
“Nguyệt nhi, nàng yêu trẫm sao?”
Tay của Nguyệt Dung giống như điện giật mà vội rụt lại, sắc mặt nàng ửng đỏ cúi đầu và che giấu nói: “Hoàng thượng, ngài còn chưa phê duyệt tấu chương xong, thần thiếp vào bên trong ngồi trước.”
Có lẽ vì quá khẩn trương nên Nguyệt Dung vừa quay đầu liền giẫm lên tà áo mà lảo đảo ngã xuống đất với tư thế rất khó coi.
Trong lúc hoảng loạn, Nguyệt Dung kéo Thượng Quan Cửu U làm hắn cùng ngã xuống: “A… hoàng thượng, xin lỗi, xin lỗi.”
Tay của Thượng Quan Cửu U chống lên trên mặt đất và cảm thấy thú vị khi nhìn thấy dáng vẻ của nàng hoảng loạn giống như con nai con, hắn cười nói: “Nàng luôn ngốc như vậy sao?”
Nguyệt Dung vừa nghe thì sắc mặt đỏ hơn: “Hoàng thượng, thần thiếp mới không ngu ngốc đâu, thần thiếp không phải chỉ hơi sơ suất thôi sao.”
“Như vậy mà nàng còn bảo là không phải ngốc sao?”
“Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không ngốc, ngài xem, canh hạt sen này là do thần thiếp đã tự tay nấu đấy, hạt sen cũng do thần thiếp tự tay bóc, mỗi một viên đều không có bất kỳ sứt sẹo nào đâu, nếu như thần thiếp mà ngốc thì làm sao có thể làm được như vậy chứ?”
“A… nàng quả nhiên ngang bướng giống như một con lừa vậy.”
“A?” Nguyệt Dung trợn tròn hai mắt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại tức giận: “Thần thiếp mới không phải là lừa, là hoàng thượng ngài mới đúng.”
Sau khi Thượng Quan Cửu U nghe xong thì trong lòng càng thêm hăng hái, tại sao lúc trước hắn lại không phát hiện ra nữ nhân này đáng yêu như thế chứ?
“Nguyệt quý phi, bình thường nàng thích làm những gì?” Thượng Quan Cửu U hỏi.
Nguyệt Dung không hề nghĩ ngợi lại buột miệng nói ra: “Nô tì thích chơi diều, đá cầu, cưỡi ngựa, bắn tên...”
“A? Nàng còn có thể biết những cái này sao? Tại sao trẫm lại không biết vậy.”
“Hoàng thượng, từ trước đến nay ngài đều không gặp thần thiếp cho nên tất nhiên không biết rồi.” Nguyệt Dung nói có chút u oán.
Thượng Quan Cửu U chợt xoay người, đặt nàng ở dưới thân, hắn vén tóc của nàng nói: “Vậy nàng không ngại cùng trẫm cưỡi ngựa một lần chứ?”
Nguyệt Dung hất cằm: “Được, thần thiếp mới không sợ đâu, khi thần thiếp còn trong khuê phòng, ngay cả các ca ca đều phải cam bái hạ phong đấy...”
Thời gian qua mau, giống như bóng câu qua khe cửa, đảo mắt đã sắp hết chín tháng.
Trong Đức Chính điện truyền đến tiếng kêu thảm thiết, tiếng sau còn thê lương hơn tiếng trước: “A ~ a ~ “
Ở cửa cung, Hàn Giang Nguyệt khẩn trương không ngừng đi qua đi lại, tim cũng muốn dâng lên tới cổ họng rồi, khi y nhìn thấy các cung nữ cầm ra từng chậu máu loãng thì khiếp sợ đến mức run rẩy.
Phu thê Bách Lý thị ở một bên cạnh an ủi hắn: “Vương gia đừng quá khẩn trương, bên trong có mấy thái y và mười mấy bà đỡ, hai mẹ con chắc chắn sẽ bình an thôi.”
Bách Lý Trường Nguyên nói: “Có lẽ là nữ nhi thì sao?”
Bách Lý Ngọc San lắc cánh tay của Bách Lý Trường Nguyên, hờn dỗi nói: “Phụ thân, tỷ tỷ của ta tất nhiên sẽ sinh ra nhi tử.”
Cơ Thị liếc mắt nhìn bọn họ và đưa tay cầu khẩn với trời xanh: “Các thiên thần ở trên cao, bất kể là nam hài hay nữ hài, mong các ngài hãy phù hộ cho nữ nhi của ta được sinh thuận lợi và bình an.”
Bách Lý Ngọc San lại khoác lên cánh tay của Cơ Thị: “Mẫu thân, người yên tâm đi, tỷ tỷ là nữ đế của triều Đại Vân nên phúc trạch thâm hậu, tất nhiên người tốt sẽ gặp may thôi, chúng ta không cần lo lắng quá mức làm gì.”
“Đúng đúng, nữ nhân đều phải trải qua cửa ải này, không sợ, không sợ.” Cho dù Cơ Thị nói như vậy, nhưng hai tay lại còn run rẩy hơn cả người khác, có thể thấy được bà lo lắng tới mức nào.
Hàn Giang Nguyệt càng càng lo lắng hơn nàng, y giữ một cung nữ đang bê chậu máu chạy ra ngoài và lo lắng hỏi: “Tình hình bên trong thế nào rồi?”
Tiểu cung nữ run rẩy: “Hồi bẩm vương gia, nô tỳ cũng không rõ lắm ạ.”
Nàng vừa dứt lời thì nghe được một tiếng trẻ sơ sinh khóc vang vọng cả Đức Chính điện.
Hàm Yên vô cùng lo lắng chạy ra, trên mặt nàng còn vui mừng hớn hở nói: “Sinh rồi sinh rồi, hoàng thượng nàng sinh ra một tiểu hoàng tử.”
Ánh mắt của Hàn Giang Nguyệt nhất thời sáng lên, y không để ý tới sự ngăn cản mà vén rèm lên, chạy vội vào trong.
Khi chạy vào, y còn chưa xem con mình thế nào đã đi tới trước giường của Vu Thức Vy, hắn nắm thật chặt tay của nàng và cầm khăn lau mồ hôi cho nàng, trong mắt hắn đầy nước mắt vui mừng: “Phu nhân, cực khổ cho nàng rồi.”
Vu Thức Vy giống như không còn chút sức lực nào, mí mắt nặng nề sắp không nâng lên nổi, nàng yếu ớt khẽ mỉm cười: “Tiểu tử này thật biết hành người khác, làm mẫu thân nó không còn chút sức lực nào nữa rồi.”
Hàn Giang Nguyệt hôn lên trán của nàng: “Nàng cần phải nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng, tất cả đã có ta rồi.”
Cơ Thị và Bách Lý Ngọc San cũng đi đến, trong tay Cơ Thị ôm tiểu hoàng tử, gương mặt rạng rỡ và vô cùng hiền hòa: “Nữ nhi à, cực khổ cho con rồi, tiểu hoàng tử nặng khoảng ba cân sáu, bộ dạng trắng trẻo lại đáng yêu, da cũng trắng mịn, thật đúng là lấy hết ưu điểm của hai con rồi.”
Vu Thức Vy cố gắng lấy tinh thần, nói: “Cảm ơn mẫu thân đã khen, tiểu hoàng tử còn chưa có nhũ danh, mong mẫu thân và phụ thân cùng ban thưởng cho nó một nhũ danh.”
Cơ Thị không nghĩ tới chuyện vinh quang như vậy sẽ rơi vào trên đầu của mình, bà mừng rỡ đáp ứng và ôm hài tử đi ra gian ngoài, cùng Bách Lý Trường Nguyên thương lượng về chuyện đặt nhũ danh cho tiểu hoàng tử.
Vu Thức Vy nghe bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng tranh cãi thì mỉm cười vào chìm vào trong bóng tối.
Hàn Giang Nguyệt cũng không rời khỏi nàng dù chỉ một tấc, hắn cứ ở bên cạnh trông nàng, mãi đến ngày hôm sau Vu Thức Vy tỉnh lại, hắn mới hoàn toàn yên lòng.
Lục An ở bên ngoài bình phong bẩm báo: “Hoàng thượng, bá quan văn võ nghe được tin tức ngài sinh hoàng tử, không tất cả không hẹn đều đã đi tới bên ngoài Đức Chính điện chúc mừng, vẫn mong vương gia đi ra ứng phó một hồi.”
Hàn Giang Nguyệt tất nhiên sẽ không từ chối: “Phu nhân nàng cố gắng nghỉ ngơi đi, lúc này ta sẽ vượt quyền một lần, cũng không ai sẽ nói gì đâu.”
“Đúng vậy…”
Hàn Giang Nguyệt mới vừa đi thì Cơ thị ôm tiểu hoàng tử đi đến, cười nói: “Nữ nhi à, hôm qua ta với phụ thân con đã thương lượng xong, nhũ danh của tiểu hoàng tử sẽ gọi là Tiểu Thạch Đầu có được không? Ở quê chúng ta có một cách nói, tên hài tử đặt càng bình thường thì mạng sẽ càng tốt, mẫu thân nghĩ đặt là Tiểu Thạch Đầu cũng sẽ không làm tiểu hoàng tử phải xấu hổ, cho nên vẫn muốn xem ý của con thế nào.”
Vu Thức Vy vẫy tay, ra hiệu Cơ thị đưa tiểu hoàng tử tới bên cạnh: “Mẫu thân, hôm qua con sinh ra nó còn chưa thấy nó, con thật không phải là mẫu thân tốt, mẫu thân đưa nó tới cho con hôn nó cái đã.”
Cơ Thị nghe được mấy chữ “không phải là mẫu thân tốt” thì nhất thời không nhịn được nữa, nước mắt lưng tròng, trong giây phút đặt hài tử xuống nhanh chóng xoay người che giấu, trong lòng thầm nghĩ: Nếu con không phải là mẫu thân tốt thì trong thiên hạ này làm gì có mẫu thân tốt nữa?
Đáng thương cho con khiến người ta yêu thương lại không có một mẫu thân tốt, ngày cả một dưỡng mẫu tốt cũng không có...
Vu Thức Vy cảm thấy mới lạ nhìn hài tử do mình sinh ra, nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, không nhịn được hôn lên tóc hài tử, trong lòng dường như được lấp đầy, đó chính là tình yêu đối với hài tử: “Mẫu thân xem này, trông hài tử ngủ thật đáng yêu.”
Sau khi Cơ Thị xoay lại thì, cười nói: “Đúng vậy.”
Thật ra năm đó mình ôm Vu Thức Vy vào trong lòng, nàng cũng đáng yêu như vậy, nào ngờ tạo hóa trêu người...
Vu Thức Vy nhìn thấy Cơ thị nói trong nước mắt thì biết mẫu thân lại nghĩ tới những chuyện không hay đã qua, trong lòng đau xót lại cố nén nước mắt và cười nói: “Mẫu thân, Hàm Yên nói hầm cho con một nồi cháo gà, không biết đã hầm xong chưa, mẫu thân đi xem giúp con với.”
Cơ thị biết Vu Thức Vy đang cho mình bậc thang đi xuống nên lại thuận thế bước xuống: “Được, hài tử tạm thời để ở đây, bên ngoài có nhũ mẫu, nếu như con thấy mệt mỏi thì gọi nhũ mẫu vào.”
“Nữ nhi biết rồi.”
Cơ thị ra khỏi Đức Chính điện thì không thể tiếp tục kìm chế được nước mắt nữa, bà lặng lẽ khóc. Bà chính là người như vậy, trong lòng mềm yếu, không thể chịu nổi khi nhìn thấy người khác ủy khuất, nhất là người bà vô cùng yêu thương.
Đến bây giờ nàng vẫn không thể hiểu được tại sao trước đây Chu Tĩnh Tuyết lại độc ác như vậy, muốn dìm chết hai hài tử.
Nghĩ đến đây, Cơ thị không nhịn được muốn gặp Chu Tĩnh Tuyết một lần, bà kéo một tiểu cung nữ, hỏi: “Tiểu cung nữ, lãnh cung ở đâu?”
Tiểu cung nữ thành thật trả lời: “Hồi bẩm phu nhân, lãnh cung ở phía bắc.”
“Được rồi, không cần nói cho hoàng thượng biết về chuyện ta đã hỏi về lãnh cung...”