Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 367
“Tổ chức hôn lễ lại lần nữa? khụ khụ khụ.......”
Hoàng đế kích động ho không ngừng, ho đến rát cổ, thấy cổ họng hơi ngọt, mặt cứng lại, lại nuốt chửng chút máu nóng xuống, yếu ớt nói: “Nhạc Lâm à, phái người âm thầm đưa công chúa về đây đi, phái cao thủ võ công cao cường nhất đi, ra tay một lần là thành công, nếu như không thành công, trẫm e là kiếp này sẽ chẳng bao giờ gặp lại con gái của ta được nữa......”
Đứa con gái mà ông đã nợ cả đời này, ông muốn gặp mặt lần cuối trước khi chết.
Nhạc Lâm thấy bộ dạng u sầu và không cam tâm của hoàng thượng, hơi chần chừ, dồn ép ý nghĩ lúc hiểm nghèo đó lại, chỉ đáp một tiếng, “vâng, thần phái người đi làm ngay bây giờ.”
Hoàng thượng hít sâu một cái,“các ngươi lui xuống hết đi.”
“chúng thần cáo lui.”
Sau khi các vị đại thần lui xuống hết, hoàng thượng thở dài, căn dặn Lục An ở cạnh:“Lục An, dựa vào hình dáng trưởng công chúa đi làm hai bộ long bào, khụ khụ khụ......., mau đi!”
Lục An kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được,“trưởng công chúa? hoàng thượng người muốn......”
Hoàng thượng ho một lúc lâu, cuối cùng cũng dừng lại, chậm rãi nói:“trẫm thấy dáng người con bé và trưởng công chúa rất giống nhau, nếu như chờ con bé quay về mới làm, sợ là không kịp, làm trước đi.”
Lục An quỳ xuống, kĩnh khiếp sợ hãi,“hoàng thượng, từ cổ đến kim, chưa từng có tiền lệ nữ tử xưng đế, nếu như từ triều thần đến cả thiên hạ đều không phục, sẽ lại lần nữa dẫn tới thiên hạ đại loạn à hoàng thượng.”
Ánh mắt đục ngàu của hoàng thượng nhìn về phía xa xăm, dường như nhìn thấu qua các cánh cửa trùng trùng điệp điệp của hoàng cung, nhìn thấy trong ngàn dãy núi có một cặp đôi thần tiên tựa vai sát cánh cùng nhau sinh sống, mới chưa tới nửa năm mà thôi, chỉ trong tích tắc, mà sao ông lại thấy như sắp hết cả một đời rồi chứ?
Thức Vy à, trẫm tìm ngươi lâu như thế, ngươi thực không thể tha thứ cho lỗi lầm mà trẫm đã sai phạm sao?
Thấy hoàng thượng không nói gì, Lục An lại lần nữa ra lời khuyên ngăn:“hoàng thượng, không phải nô tài nhiều lời, nhưng thiên hạ này, không có đạo lí nữ tử xưng đế à hoàng thượng.”
Khóe miệng hoàng thượng cong cong ý cười,“việc có hợp đạo lí hay không là một chuyện, có phù hợp hay không lại là chuyện khác, con bé chắc chắn sẽ là một hoàng đế tốt!”
Điểm này, ông chưa từng hoài nghi qua
“hoàng thượng......”
“Lục An, năm đó trẫm trúng độc, được Thức Vy đóng giả thành Vệ thái y tới cứu, độc đó......là do ngươi hạ phải không.”Không phải là hỏi, mà là khẳng định.
Lục An giật mình, đồng tử co lại, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, đập đầu liên tục,“hoàng thượng, xin lỗi hoàng thượng, là nô tài nhất thời bị tiền tài che mắt, mới phạm phải sai lầm lớn đó......”
Ánh mắt hoàng đế bình lặng vô cùng, lạnh nhạt nói:“chỉ sợ không phải bị tiền tài che mắt, nói đi, vì sao muốn giúp Thượng Quan Cửu U?”
Nước mắt Lục An chảy ngang chảy dọc, rơi xuống nền đất, từ từ nói:“hoàng thượng còn nhớ Nguyên quý phi không?”
“Trẫm nhớ, nàng ta là công chúa Mộ Dung Thị của hoàng thất Nhu Nhiên? việc này có liên quan gì tới Nguyên quý phi?”
“Hoàng thượng, sư phụ của nô tài từng là tổng quản bên cạnh Nguyên quý phi", nô tài sau này mới nghe sư phụ nói, Nguyên quý phi chết không phải do bị bệnh không cứu chữa được, mà là bị thái hậu, cũng chính là hoàng hậu năm đó làm thành trùng chủng, nhốt vào hầm đất nhiều năm.
“Trùng chủng? là thứ gì?”hoàng thượng có chút thắc mắc.
Lục An giải thích nói:“thứ được gọi là trùng chủng, chính là lấy thân người làm chủng, trên thân người khoét rất nhiều động máu, lấy máu thịt để nuôi các loại côn trùng, chờ côn trùng lớn lên, sẽ làm vết thương lành lại, sau đó lại khoét, lại nuôi......”
Hoàng thượng nghe xong liền rùng mình nổi hết da gà, da đầu tê dại, liên tưởng đến cảnh tượng đó, càng thấy buồn nôn khiếp sợ, “ngươi nói thực sự là mẫu hậu đã làm chuyện đó với Nguyên quý phi sao?”
Lục An nói:“Hoàng thượng hôm đó thái hậu đã giải thích rõ ràng với Thượng Quan Cửu U rồi, việc này thực ra không phải do thái hậu làm, mà là do cung nữ bên cạnh thái hậu làm ra. Cung nữ đó là do một lần say rượu được thị tẩm, được tiên đế phong làm tiệp dư, sau này sinh lòng đố kị với Nguyên quý phi, nên đã đem Nguyên quý phi đi làm trùng chủng, còn mang trùng chủng tới căn phòng nhỏ sau Trường Xuân cung. Sau khi thái hậu phát hiện ra chuyện này, liền ban chết tiệp dư đó, sau đó đem Nguyên quý phi đã chết giao cho tiên đế. Nhưng khi ấy Cửu U vương còn nhỏ, tận mắt nhìn thấy bộ dạng kinh hãi đó của mẫu thân, hơn nữa còn là ở trong Trường Xuân cung, nghĩ rằng chính là do thái hậu làm ra, cho nên mới nảy sinh ra con đường báo thù dài suốt hai mươi năm......”
“Báo thù?”hoàng đế không ngờ rằng Cửu hoàng đệ cả ngày không nói không cười đó, trong lòng lại cất giấu sự đau khổ như vậy.
“Hoàng thượng, Thượng Quan Cửu U dùng tro cốt của sư phụ uy hiếp nô tài, bắt nô tài hạ độc mãn tính cho người, nô tài vì tro cốt của sư phụ, bất lực đành đồng ý, không ngờ rằng lại bị công chúa phát hiện, rồi cứu hoàng thượng. Mà lần đó, Thượng Quan Cửu U vốn định chờ hoàng thượng chết đi, sau đó thay đổi thánh chỉ, đường đường chính chính kế vị, cũng coi như báo thù cho mẫu thân hắn, còn cả mối thù của vong quốc Nhu Nhiên, vậy là tốt nhất, cách giảm thiểu sát sinh tốt nhất, nhưng cuối cùng vẫn bị công chúa ép tạo phản.”
Hoàng thượng nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, mới nói:“đây có lẽ là vận mệnh, trước sau thì cũng xảy ra!”
“Hoàng thượng, Thượng Quan Cửu U lúc ra đi, cuối cùng cũng tin lời thái hậu nói, cho nên trước khi đi, đã kí kết thư hiệp ước Bắc Tề và Đại Vân vĩnh viễn không xâm phạm, còn hắn thì luôn muốn nói ột câu xin lỗi với công chúa...... ”
Hoàng thượng miệng cười chua xót,“theo như tính cách của Vu Thức Vy, cả đời này đều sẽ không tha thứ cho hắn đâu, Thượng Quan Cửu U nghĩ rằng lợi dụng Thức Vy là có thể báo thù cả gia tộc Thượng Quan, không ngờ rằng Thức Vy thông minh nhanh trí, mưu trí hơn người, không phải người mà hắn có thể điều khiển lợi dụng, càng khó khống chế hơn nữa là hắn đã yêu phải quân cờ mình đầy gai này, đến nỗi thắng được thiên hạ, mà thua con bé......”
“Hoàng thượng anh minh, nhưng còn có một chuyện, nô tài không biết có nên nói ra không.”
“Nói đi, trẫm cũng sắp chết rồi, còn có gì mà không nói được nữa?”
“Vậy nô tài cũng to gan nói luôn, thực ra......Thượng Quan Cửu U không phải hoàng tử của tiên đế, Nguyên quý phi năm đó khi vào cung, đã có thai một tháng......”
“Việc này......trẫm đã được nghe mẫu hậu nói rồi, thực ra mẫu hậu và tiên đế từ đầu đã biết chuyện này rồi, nhưng vì để Nguyên quý phi và Cửu hoàng đệ có thể đứng vững ở triều đại Đại Vân, nên đã che giấu chuyện này, chuyện này ngoại trừ tiên hoàng, mẫu hậu và Nguyên quý phi, không có người thứ tư biết, chỉ là không biết Thượng Quan Cửu U làm thế nào mà biết được chuyện này, có lẽ là do Nguyên quý phi trước chết nói với hắn......haiz.......mọi việc trên đời này, quay đi quay lại, nhưng có ai thực có thể nói rõ được chứ?”
“Trẫm không trách ngươi, kiếp này trẫm đã sống quá hồ đồ, nếu nói trách, nên trách bản thân trẫm mới phải, đại hoàng tử và nhị hoàng tử của trẫm lần lượt chết non, lão tam thì bị nhốt vào thiên lao, cuối cùng ở trong nhà lao tự vẫn mà chết, lão tứ thì ngu đần nhưng lại độc ác, lão ngũ thì cố chấp, tự mình giăng bẫy hại chết mình, lão lục thì yếu đuối, lão thất là thái tử mà đã mất tích nửa năm nay, không rõ tung tích, lão bát thì nuôi dưỡng mười mấy năm trời không ngờ lại là con trai của Vu Văn Thanh, lão cửu......chết trong trận săn bắn mùa đông đó......”
“Trẫm có tám hoàng tử, vậy mà hiện giờ chỉ còn lại lão tứ, lão lục, lão thất và lão thập......đây là ông trời trừng phạt sự hồ đồ của trẫm à......nam tử làm đế, tam cung lục viện, nữ tử tranh sủng, những thủ đoạn thầm kín đó, mưu kế quỷ quyệt, một chút cũng không kém với triều đường trẫm nghĩ thôi cũng thấy run sợ, vận khí này, đã đến lúc phải đổi rồi...... ”
Trong lò hương song nhĩ hàm hoàn tỏa ra khói hương bay lượn, đó chính là Long Tiên hương có công dụng an thần mùi hương này hoàng đế đã ngửi rất nhiều năm, nhưng hôm nay mới phát hiện, ông ta chưa từng thực sự thích mùi hương này......
Thiên Sơn
Thượng Thanh cung
Một nam tử áo trắng đang treo dây vải đỏ, đốt đèn lồng đỏ, náo nhiệt linh đình trang trí hỉ đường.
“Tứ sư huynh, huynh treo lệch rồi.”
“Đi đi đi, ngươi mới treo lệch rồi, ta treo thẳng như thế này.”
“Ta nói à tứ sư huynh, đây là lần đầu tiên Thượng Thanh cung của chúng ta tổ chức hỉ sự, hơn nữa là lễ thành hôn của ba đôi tân lang tân nương, chúng ta cần phải chuẩn bị thật cẩn thận đó.”
“Đúng vậy, đại sư huynh và Thiểu Quán, nhị sư huynh và nhị sư tẩu, còn Điểm Thúy và Lạc Thanh Phong, tam hỉ lâm môn, đây đúng là hỉ sự lớn nhất đó.”
“Đúng, chúng ta mấy tên độc thân này có khi lại ké hưởng hỉ khí, ôm về mỹ nhân, hahahaha......”
“Ở đây thì có mỹ nhân gì chứ, ta kiến nghị, chờ ba đôi này tổ chức hôn lễ xong, chúng ta đều xuống núi, đi tìm mỹ nhân, sau đó cưới về nhà, hướng tới đỉnh cao của đời người.”
“Hahaha.......cái này tốt, kiến nghị này rất tốt......”
Vu Thức Vy cùng Hàn Giang Nguyệt ngồi ở trên mái băng cung ở đối diện, nhìn các vị sư huynh đệ treo đèn kết dải, nói nói cười cười, cũng bất giác bị truyền cảm, vui vẻ dựa vào lòng Hàn Giang Nguyệt, thực lòng nói: “Giang Nguyệt, cảm ơn chàng bằng lòng trong hồ Vong Xuyên chờ ta hai nghìn năm, đổi lấy ân điển của ông trời, ban cho ta một đời trùng sinh...... ”
Hàn Giang Nguyệt vuốt nhẹ mái tóc Vu Thức Vy, nhẹ hôn lên trán nàng, mỉm cười nói: “ cũng cảm ơn nàng đã yêu ta.”
Kiếp trước, vì yêu nàng, cho nên buông tay nàng, để nàng yêu Thượng Quan Cửu U, mà y tự mình lựa chọn âm thầm bảo vệ nàng.
Cũng chính vì yêu nàng, y xuất binh giúp Thượng Quan Cửu U, khi hoàng đế băng hà, lật đổ Thượng Quan Cửu U và các hoàng tử khác, ra sức bảo vệ giúp hắn lên ngôi hoàng đế, nhưng không ngờ rằng hắn mới đăng cơ được nửa năm, đã muốn phế đi người con gái mà y yêu sâu đậm.
Y như một tên điên từ biên quan phi về kinh thành, khi chỉ còn cách kinh thành ba trăm dặm, đã trúng phải mai phục của Thượng Quan Diệp, bị mấy trăm ám vệ của hắn chém chết dưới trăm nghìn nhát đao của bọn chúng.
Đêm đó, vì thương nhớ quá sâu đậm, linh hồn của y bay tới lãnh cung, tận mắt chứng kiến người con gái mà y yêu sâu đậm bị biến thành trệ nhân, nhốt ở chỗ âm u ẩm ướt đó.
Y hối hận, hối hận vì đã buông tay nàng, liền ở cạnh bảo vệ nàng, muốn mãi ở bên cạnh bảo vệ nàng như này, cho tới khi nàng chết.
Nhưng cuối cùng y vẫn bị âm sai phát hiện, đem y đưa về địa phủ, Diêm vương phán y được đầu thai chuyển kiếp, nói kiếp sau y có số mệnh làm đế vương.
Y đã từ chối, thà rằng nhảy vào hồ Vong Xuyên chờ người con gái mà y yêu thương, chứ mãi không đầu thai chuyển kiếp.
Cuối cùng 18 năm sau, y ở trong hồ Vong Xuyên nhìn thấy hình ảnh của nàng, mới hay nàng đã chết, lúc đó nàng thân toàn hồng quang, oán khí xung thiên, đến mức thần quỷ phát khiếp không dám đến gần, Diêm vương trước giờ chưa từng gặp con quỷ nào lợi hại đến thế, liền ban cho nàng số mệnh mười kiếp được làm đế vương, nhưng nàng đã cự tuyệt, nhất định muốn giữ lại kí ức để đầu thai, muốn báo thù. Diêm vương trong lúc phẫn nộ, giáng nàng xuống mười tám tầng địa ngục......
Để giúp nàng trùng sinh, y ở trong hồ Vong Nguyệt tu luyện hai nghìn năm, lấy hai nghìn năm tu luyện của mình để tế trời, đổi lại y và nàng được cùng lúc trùng sinh, mà cái giá phải trả là, sau khi chết hồn phiêu phách lạc, mãi không được siêu thoát......
Ngày mà nàng trùng sinh tỉnh lại, cũng là ngày y trùng sinh quay về, việc đầu tiên sau khi quay lại, liền vội vàng quay về kinh thành, khoảnh khắc mà y bước chân vào phủ Thái sư, bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc, không ngờ nàng đang bị Vương thị đó đè lên trên đất, sắp bị bà ta bóp chết.
Y nghĩ cũng không cần nghĩ, liền dùng tên bắn chết Vương thị, người đàn bà độc ác đó, sớm đã phải chết rồi.
Nhìn bộ dạng lạnh nhạt hờ hững của nàng khi nhìn vào xác Vương thị, đáy mắt ẩn tiết lộ ra hận ý, y liền biết nàng đã trở lại rồi.
Những ngày tháng sau đó, y nghĩ mọi cách để được đến gần nàng, có được nàng, sợ nàng lại lần nữa yêu phải Thượng Quan Diệp, nhưng ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một Thượng Quan Cửu U, hắn ta dường như có mưu đồ gì khác với nàng, lúc đó y mới rõ, vì hai người họ đều trùng sinh, ván cờ thiên hạ được xáo trộn lại, vận mệnh trên ván cờ này của mọi người đều được thay đổi......
Cũng may, may mà cuối cùng nàng cũng yêu y, y rất hoan hỉ, thậm chí mỗi sáng tỉnh giấc, đều phải xác nhận lại đây không phải mơ.
Bây giờ, y cuối cùng cũng tin rồi, đây đều là sự thật, nàng là thê tử của y, đời nàng kiếp này, nàng và y cuỗi cùng cũng tu thành chính quả......
“Giang Nguyệt, chúng ta sinh lấy vài hài tử đi.” Vu Thức Vy cười nói.
Hàn Giang Nguyệt thu lại hồi ức xa xôi đó lại, cúi đầu hôn lên môi nàng, hôn một lúc lâu sau, mới trả lời: “được.....”
Ngày hôm sau
Cung Thượng Thanh truyền tới tiếng pháo trúc nhộn nhịp hoan hỉ, Tứ sư huynh Vân Đàm mặc bộ hồng bào đại cát tiến về đứng ở tiền đường: “giờ lành tới ~ mời ba tân nương tiến vào......”
Lời nói vừa dứt, Hàm Yên loạng choạng chạy tới, mặt trắng như tờ, “không xong rồi, không xong rồi, tiểu thư......mất tích rồi......”
Hàn Giang Nguyệt tháo xuống bông lụa đỏ trên ngực, kinh ngạc nắm lấy hai vai Hàm Yên, hỏi: “nói rõ ràng xem nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hàm Yên run lẩy bẩy đem một bức thư cực kì khoa trương đưa vào tay Hàn Giang Nguyệt, “vương gia, người xem......bọn họ......bọn họ bắt tiểu thư về làm hoàng đế rồi......”
“Há~” mọi người xung quanh ai ai cũng kinh ngạc mở to mắt, “không ngờ còn có người đi bắt người khác về làm hoàng đế, hahaha......”
“Ha cái đầu nhà ngươi, Lộc Nguyệt, Bạch Khê, còn không mau cùng bổn vương đi tìm thê tử!”
“Vâng, vương gia, nhưng mà......nếu vương phi làm hoàng đế, vậy người......là gì?”
Các huynh đệ trêu đùa nói, “tất nhiên là hoàng phu rồi......”
“Cút cút cút, đừng có ở đây trêu đùa nữa, hai đôi các ngươi thành thân trước đi, chờ ta đưa Vy nhi về, chúng ta lại tổ chức thành hôn sau, “ Lộc Hàm, Bạch Khê, đi thôi......”
“Hahaha......nhị sư huynh vị trí hoàng phu ngồi chắc rồi......”
Hoàng cung Đại Vân
Trên điện Kim Loan, ở giữa ghế rồng sáng loáng, có một nữ tử xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đang ngủ, nàng mặc trên người bộ long bào màu vàng sáng được cắt may rất phù hợp với dáng người nàng, trên đầu đội mũ miện làm bằng trân châu, rất là hoa lệ quý phái.
Hai mắt Lục An liên tục theo sát nàng, thấy nàng có dấu hiệu tỉnh lại, lập tức phẩy tay, ra hiệu cho văn võ bách quan tham kiến tân hoàng đế.
Văn võ bách quan nhận được ám thị của Lục An, xôn xao đồng thanh nói: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế......”
Vu Thức Vy bị âm thanh vang dội làm kinh ngạc tỉnh giấc, vừa mở mắt, ngơ ngác, trời ơi, chuyện gì thế này?
Nàng......nàng sao trên người nàng lại mặc long bào?
Nàng đang nằm mơ sao?
“Hoàng thượng, thái thượng hoàng đã truyền hoàng vị lại cho người rồi, từ giờ trở đi người chính là nữ đế của triều Đại Vân.”
Vu Thức Vy kinh ngạc mở lớn mắt, “nữ đế?”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.......”
(Toàn thư kết—)