Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 363
Vu Thức Vy nghe thấy âm thanh này, cả người cứng đờ, bỗng nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy cả người Cơ thị đứng thẳng quay lưng lại với nàng, giơ hai tay ra, che nàng trong lòng, màu máu đập vào mắt, một mảng máu đỏ tươi, trường kiếm lạnh lẽo đó, đâm trúng ngực.
Vu Thức Vy sợ tới mức nói không lên lời, cả người không ngừng run rẩy, sau khi phản ứng lại, vội vàng đỡ lấy Cơ thị lên ghế, sau đó cầm hòm thuốc, quay đầu lại nhìn đám thái y, tức giận nói: “Các người, cứu Mẫn thân vương!”.
Các thái y ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đều bị khí thế nổi giận lôi đình trên người Vu Thức Vy dọa cho trong lòng cảm thấy sợ hãi, không dám dừng lại, đồng loạt vây quanh Hàn Giang Nguyệt, cuống cuồng giúp hắn trị thương.
Thượng Quan Mặc không ngờ một Vu Thức Vy nhỏ nhoi, lại có nhiều người không sợ chết như vậy đỡ đao đỡ kiếm cho cô ta, tức giận lại nhấc kiếm lên, muốn ra tay thêm ba lần nữa, nhưng không ngờ có hai bóng người vụt qua giống như ma quỷ, đứng trước mặt hắn, vào lúc hắn chưa nhìn rõ là người nào, đã kề thanh kiếm lạnh lẽo lên cổ hắn.
Bạch Khê và Lộc Nguyệt một trái một phải cầm thanh kiếm đặt lên cổ của Thượng Quan Mặc, sau đó nhìn Vu Thức Vy, hỏi: “Vương phi, người tính xử lý hắn như nào?”
Vu Thức Vy xoay người lại, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng, cả người tỏa ra hận ý muốn ăn tươi nuốt sống người ta: “Từng đao từng dao một róc xương hắn cho ta”.
Bạch Khê gật đầu, cới áo giáp của Thượng Quan Mặc ra, sau đó cởi y phục của hắn, cầm đao chuẩn bị róc xương lóc thịt hắn, lại bị Cơ thị bị đau mà sắp ngất đi và hoàng thượng đồng loạt cản lại: “Dừng tay”.
Vu Thức Vy nhăn mày, nhìn Cơ thị trên trán đầy mồ hôi: “Mẫu thân, hoàng thượng ngăn cản đã đành, tại sao người cũng ngăn cản con?”.
Đáy mắt Cơ thị đều là sự đau khổ, nói: “Thức Vy, nghe lời mẫu thân, tha cho hắn, con tuyệt đối không được giết hắn”.
Vu Thức Vy không hiểu: “Hắn làm thương người và Giang Nguyệt, cho dù có bị chết băm chết dầm cũng không đủ, mẫu thân, con biết người có trái tim lương thiện, nhưng đối với loại người này, không cần thương xót hắn, Bạch Khê, ra tay”.
Bạch Khê không do dự nữa, một đao dóc lên người Thượng Quan Mặc, một lát sau, đem da thịt của Thượng Quan Mặc lóc xuống thành một mảng.
Châu quý phi vội vàng bò tới dưới chân của Thượng Quan Mặc, cái gì mà lạnh lùng lãnh đạm, tất cả đều biến mất hết, bây giờ, Cơ thị chỉ là một người mẹ không nhìn nổi đứa con trai của mình bị thương, khóc tới mức như bị đứt từng khúc ruột, đau khổ vô cùng: “Đừng róc thịt nó nữa, nếu có thì hãy róc thịt ta, là lỗi của ta, bức cung soán vị là chủ ý của ta, không liên quan gì tới nó”.
Hoàng thượng giữ chặt vết thương vội vàng chạy tới, ngăn cản nói: “Trẫm lệnh cho các người, không được róc thịt hắn!”
Bạch Khê không thèm để ý nhìn hoàng thượng một cái, đứng trước mặt hoàng thương, lại một đao nữa róc thịt lóc xương của Thượng Quan Mặc, khiến hắn kêu la thảm thiết giống như lợn bị giết, Bạch Khê lại ra vẻ không để bụng: “xin hoàng thượng thứ tội, từ lúc Vương gia nhà ta cử bọn ta bảo vệ Vương phi, bọn ta chỉ nghe lệnh của Vương phi, ngay cả Ngọc hoàng đại đế, phật tổ như lai đến, cũng chỉ uổng công mà thôi”.
“Ngươi…..”
Hoàng thượng tức tới mức đầu óc mê man, cả người chao đảo, suýt chút nữa té xỉu: “Ngươi dám kháng chỉ không tuân”.
Bạch Khê nhìn hoàng thượng, xem thường vô cùng lại lóc thêm một đao nữa, đáy mắt mang theo ý cười đầy khiêu khích, dáng vẻ khiêu khích “ta chính là kháng chỉ không tuân đấy, ngươi đến đánh ta đi này”.
Trong cuộc đời sát thủ hai mươi năm ngắn ngủi của hắn, ngộ ra một chân lý, đi theo một chủ tử kiêu ngạo khí thế bức người, thì phải hung hăng càn quấy mới đúng!
Hoàng thượng tức tới mức gân xanh nổi hết cả lên, ánh mắt rơi lên người Vu Thức Vy, lấy khẩu dụ làm mệnh lệnh nói: “Vu Thức Vy, bảo hắn dừng tay lại”.
Vu Thức Vy lúc này đã băng bó xong vết thương trên người của Cố thị, còn cho bà nuốt một viên tự mệnh ánh mắt lạnh như dao: “Hoàng thượng, ta sẽ không bảo hắn dừng tay, ta muốn để Thượng Quan Mặc bị róc chết ngay tại đây”.
Hoàng thượng bị khí thể muốn hủy diệt tất cả trên người nàng làm cho sợ hãi lùi về sau vô số bước, nhất thời nói không nên lời: “Ngươi…..”
Chu quý phi từ dưới đất leo lên, nắm lấý hai vai của Vu Thức Vy, cầu xin: “Vu Thức Vy, Vu Thức Vy, ngươi róc xương lóc thịt ta đi, róc xương lóc thịt ta…. Ta chịu thay hắn, ngươi róc xương lóc thịt ta được không?”.
Vu Thức Vy đẩy bà ra, xoay người nhìn Cơ thị vẫn đang vùng vẫy nhất định không chịu đi nghỉ ngơi, quỳ xuống trước ghế, nắm lấy tay bà, khẩn cầu nói: “Mẫu thân, người đi nghỉ ngơi một lát đi, nếu người vẫn miễn cưỡng chống đỡ, con gái cũng không thể giữ nổi cái mạng này của người đâu”.
Bách Lý Ngọc San cũng khổ sở cầu xin: “Mẫu thân, người mau đi nghỉ đi”.
Cơ thị có nỗi khổ không thể nói ra, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang Bách Lí Trường Nguyên, hy vọng Bách Lí Trường Nguyên có thể giữ được cái mạng này của Thượng Quan Mặc.
Bách Lí Trường Nguyên thở dài môt tiếng, sau đó nói: “Phu nhân, phu nhân yên tâm, ta cho dù có phải liều cái mạng này, cùng sẽ làm được”.
Cơ thị nghe xong những lời này, mới thấy yên tâm được, nghiêng đầu sang một bên, rơi vào trong hôn mê.
Vu Thức Vy bắt mạch cho bà, tuy mạch yếu nhưng vẫn còn đập, mới thở phào một chút, sau đó nhìn sang Hàn Giang Nguyệt, nhìn thấy vết thương của huynh ấy cũng đã được băng bó xong rồi, người cũng đã tỉnh lại, còn cười với nàng, trong long mới hoàn toàn yên tâm.
Lúc này, Lạc Thanh Phong bước nhanh tới, đi đến trước mặt của Vu Thức Vy, quỳ một gối xuống nói: “Tiểu thư, phản quân toàn bộ đều đã bị giết sạch, không chừa lại tên nào!”
Vu Thức Vy nhìn Thượng Quan Mặc trên người đầy máu tươi, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, văn từ hoa mỹ nhưng tàn nhẫn vô cùng: “Thượng Quan Mặc, ngươi nghe thấy không? Đội quân của ngươi đã bị giết sạch toàn bộ, không chừa một tên, một vạn binh lính tinh nhuệ đó, bên ngoài điện, giờ chỉ còn lại là những bộ xác ngổn ngang, máu chảy thành sông”.
Lạc Thanh Phong lập tức trả lời: “Tiểu thư, những lời này không phải giả, hơn nữa người của chúng ta đã chặn được đội quân của Trấn quốc công Chu lão tướng ở ngoài cửa của hoàng cung, chúng ta tuy tổn thất nghiêm trọng, nhưng may mà không hổ thẹn, toàn bộ đội quân của Trấn Quốc công đều đã bị diệt sạch, Trần Quốc Công cũng bị chết trong loạn đao”.
Thượng Quan Mặc vốn dĩ vì đau mà ngất lịm đi mấy lần, nhưng sau khi nghe cuộc đối thoại giữa Lạc Thanh Phong và Vu Thức Vy, liền tỉnh lại, phát ra tiếng thét vô cùng to: “Vu Thức Vy, ta muốn giết ngươi….”.
Vu Thức Vy nhướn mày, châm biếm nói: “Nếu ngươi vẫn còn mạng giết ta, vậy cứ đến đây đi….”
Chu quý phi “bụp” một tiếng, quỳ xuống trước mặt Vu Thức Vy, khổ sở cầu xin: “Vu Thức Vy, ta cầu xin ngươi đại từ đại bi, tha cho hắn đi”.
Hoàng thượng nhìn Chu quý phi hèn mọn như vậy cầu xin Vu Thức Vy, tức không có chỗ để trút giận, một tay túm lấy Chu quý phi, nói vọng ra bên ngoài: “Ngự lâm quân, bắt Vu Thức Vy lại cho trẫm”.
Vu Thức Vy lạnh lùng nói: “Ai dám? Quân của ta còn đang ở bên ngoài, ai dám ra tay, ta sẽ đem người đó chặt làm tám khúc”.
Lạc Thanh Phong huýt một tiếng sáo, kêu gọi các sát thủ của hội sát thủ, toàn bộ vào trong điện, đứng chặn trước mặt của Vu Thức Vy, tất cả đồng thanh nói: “Ai dám động tới chủ tử, giết không tha”.
Các ngự lâm quân bị hơi thở đầy sát khí trên người những sát thủ này làm cho sợ, không ai dám bước lên trước, chỉ có thể từ từ đi tới bên cạnh hoàng thượng, bảo vệ hoàng thượng.
Hoàng thượng sắp nổi giận, rồi, nhưng lại không thể không giữ cho hơi thở được ổn định, dùng thái độ đàm phán nói: “Vu Thức Vy, phải như nào ngươi mới tha cho lão tam?”.
Vu Thức Vy ngữ khí chắc như đinh đóng cột: “Ta dù thế nào cũng sẽ không tha cho hắn, còn có Diệp hoàng hậu, còn có Chu Lâm Huyên không ít lần đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, à, đương nhiên là còn có Bàn Chủ, không phải là hắn đổ tội cho ta giết vua sao? Người đâu, giết Bàn Chủ và Chu Lâm Huyên trước cho ta”.
Hai tên sát thủ nhận lệnh, nhanh chóng lôi Chu Lâm Huyên và Bàn Chủ tới trước mặt Vu Thức Vy, hai người bị dọa sợ lú hết người, giống như chó nhà có đám liên tục cầu xin: “Vương phi tha mạng,Vương phi tha mạng, tất cả đều là chủ ý của Diệp Hoàng hậu, là chủ ý của bà ta….”
“Ồ?”Vu Thức Vy nâng cằm của Chu Lâm Huyên lên, nụ cười khát máu, nói: “Ngươi nói, đây đều là chủ ý của Diệp Hoàng hậu ? Nói to lên, cho tất cả mọi người đều nghe thấy”.
Chu Lâm Huyên không dám không nghe, lấy toàn bộ sức lực trên người hét lên: “Là chủ ý của Diệp Hoàng hậu, là một tay bà ta tính kế, muốn ở trên yến tiệc ép ngươi vào chỗ chết!”.
Vu Thức Vy kéo tay của Chu Lâm Huyên, nhìn tất cả mọi người cao giọng nói: “Các ngươi đều nghe thấy cả rồi chứ?”.
Tất cả mọi người nhìn Vu Thức Vy bằng ánh mắt sáng quắc, không dám nói gì, thậm chí thở thôi cũng không dám thở.
Chu Lâm Huyên nhìn Vu Thức Vy: “Ta nói ra rồi, ngươi sẽ tha cho ta đúng không? Ta không muốn chết…..”
Đáy mắt của Vu Thức Vy hiện lên một tia hung hiểm, dùng giọng nói vô tình nhất nói: “Ta không có nói ngươi nói ra mọi chuyện rồi thì sẽ tha cho mạng của ngươi, nhưng thấy ngươi giúp ta rửa sạch nỗi oan như vậy, ta sẽ ban cho ngươi được toàn thây”.
Một câu nói nhẹ tựa lông hồng nhưng lại viết ra kết cục của một người, ám vệ giơ tay lên hạ dao xuống, ngay lập tức chấm dứt mạng sống của Chu Lâm Huyên.
Vu Thức Vy lại nhìn sang Bàn Chủ, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên: “Đưa hắn ra ngoài, ngũ mã phanh thây”.
“Vâng, tiểu thư!”
“Đừng giết ta, đừng giết ta….”
Tiếng kêu rất dài biến mất trong màn đêm, khiến một đêm máu chảy thành sông càng thêm đẫm máu.
Trong lòng Vu Thức Vy không thể tha cho Cơ thị, lại trở lại bên cạnh Cơ thị, bắt mạch cho bà ta, thấy mạch của bà ta vẫn còn, thở phào một cái, tiếp tục xử lý việc trong tay: “Người đâu, đem Diệp Hoàng hậu tới đây”.
Diệp hoàng hậu tâm trí hốt hoảng, tóc tai bù xù, người đã phát điên, nhìn Vu Thức Vy, đột nhiên xông tới trước mặt nàng, ôm lấy Vu Thức Vy, cười vui vẻ nói: “Con gái, con gái của ta, mẫu hậu rất nhớ con.”
Vu Thức Vy không có chút đồng cảm nào với bà ta, nàng như này, tất cả đều là do một tay bà ta gây ra, liền hung hăng túm lấy bà ta, trịnh trọng nói: “Diệp hoàng hậu, bà nhìn kĩ lại đi, ta không phải con gái bà, con gái bà vừa sinh ra đã chết luôn rồi, sớm đã chết rồi, bà những năm nay đều coi Vu Vinh Hoa là con gái, chẳng qua chỉ là một trò cười, một trò cười mà thôi….”