Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 357
Gánh Xiếc ?
Mọi người chỉ cảm thấy có chút buồn cười, tiết mục không thể lên được mặt bàn như vậy, mà Cố Lan Y cũng dám nói ra, quả thật mất mặt!
Nét mặt Hoàng đế có chút khó coi, vừa muốn nói không được, lại nghe được Diệp hoàng hậu cười nói: "Hoàng thượng, Đại Vân triều chúng ta lại có kỳ nhân như vậy, không bằng mời ra để chúng ta được mở rộng một chút tầm mắt."
Tứ Vương phi Chu Lâm Nguyệt cũng đứng lên nói: "Phụ hoàng, tức nhi chỉ nghe qua xiếc khỉ, lại chưa nghe nói qua ngự hổ, tức nhi cũng muốn tăng thêm kiến thức ."
Chúng tần phi ở trong thâm cung, từ lúc tiến cung thì chưa hề ra ngoài qua, tự nhiên là tò mò, đều nói rằng: "Hoàng thượng, chuẩn đi mà."
Thượng Quan Cửu U cũng nói, "Bản hãn cũng muốn xem xem kỳ nhân Đại Vân đến tột cùng có bao nhiêu kỳ."
Hoàng đế thấy tất cả đều tán thành, không thể làm gì khác hơn nói rằng: "Mời bọn họ vào đi."
Dứt lời, lại nói nhỏ với tiểu thái giám bên cạnh: "Đi mời quý phi tới, nói cho bà biết, hôm nay người của phủ Trấn Quốc Công đều tới."
Tiểu thái giám gật đầu, lặng lẽ lui xuống. Chân trước mới vừa đi, chân sau một tiểu thái giám khác vội vã đi tới, nói nhỏ bên tai hoàng đế: "Hoàng thượng, Bách Lý lão gia cùng phu nhân và nhị tiểu thư ở ngoài cung cầu kiến, có vẻ như đang lo lắng ."
Hoàng đế chớp chớp mắt, trong lòng nghi hoặc, bọn họ tới làm cái gì?
"Để cho bọn họ vào đi."
"Tuân mệnh."
Ước chừng sau một lát, Bách Lý gia và gánh xiếc đồng thời đi vào Gia Khánh điện.
Hoàng đế sắp cho một chổ ngồi, để Bách Lý gia ngồi ở bên người Vu Thức Vy, mà gánh xiếc sau khi hành lễ, đã bắt đầu biểu diễn, trước tiên chính là xiếc khỉ. . .
Dưới đài, Cơ thị nắm tay của Vu Thức Vy, sắc mặt có chút lo lắng, muốn nói lại thôi, làm như có chuyện gì quan trọng muốn nói, " Thức Vy, ngươi. . . Ngươi theo mẫu thân ra ngoài một chút, mẫu thân có lời nói cùng ngươi. . ."
Vu Thức Vy cảm thấy lạ, liền đi theo Cơ thị ra ngoài, đi tới một nơi yên ắng, kính cẩn hỏi: "Mẫu thân, ánh mắt người phức tạp vậy, là vì chuyện gì?"
Cơ thị đột nhiên bắt được tay của Vu Thức Vy, lòng nóng như lửa đốt nói: " Thức Vy , theo mẫu thân đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này, mẫu thân dẫn ngươi quay về Bách Lý thế gia, còn có Vương gia, các ngươi không phải nói muốn làm một đôi thần tiên quyến lữ sao? Hiện tại đây, lập tức đi có được hay không?"
Sắc mặt Vu Thức Vy hơi biến, bắt ngược lại tay của Cơ thị, khẩn trương nói: "Mẫu thân, có phải ngươi đã biết cái gì?"
Nhất định là biết chuyện Thượng Quan Mặc tối nay sẽ tạo phản, cho nên mới đến tìm nàng, quả nhiên là thật lòng đối tốt với nàng, lưỡng sinh lưỡng thế, nàng rốt cục cũng xua tan mây đen thấy trăng sáng.
Ánh mắt Cơ thị đột nhiên trở nên hoảng hốt, mãnh liệt lắc đầu, "Không, ta cái gì cũng không biết, ngươi nên nghe lời của mẫu thân, hiện tại liền rời khỏi nơi này, ngươi chờ ở đây, ta vào gọi bọn họ ra."
Vu Thức Vy đẩy tay bà ra, dùng hai tay bọc lại hai bàn tay đang phát lạnh của bà, cười nói: "Mẫu thân người yên tâm, nữ nhi biết một hồi sẽ phát sinh chuyện gì, nữ nhi đã có chuẩn bị, sẽ không có việc gì đâu."
Đáy mắt Cơ thị hiện lên khổ sở, biểu tình kia như người câm ăn hoàng liên, dù đắng nhưng nói không ra, "Không nữ nhi, con không biết, nghe lời, mẫu thân sẽ không hại con. . ."
Tâm trạng Vu Thức Vy trầm xuống, suy nghĩ một chút nói rằng: "Cũng được, chúng ta cùng đi vào trong, ta giả bộ vết thương cũ tái phát, chúng ta cùng nhau rời khỏi đất thị phi này!"
Cơ thị thấy Vu Thức Vy rốt cuộc cũng đáp ứng, thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve đầu của nàng cười nói: "Thực sự là nữ nhi ngoan của mẫu thân, chúng ta vào đi thôi."
Vu Thức Vy gật gật đầu, khoác lên tay của Cơ thị ,còn chưa bước vào cung điện, liền nghe được một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt và những tiếng khen vang dội, khi vào đến nơi mới phát hiện thì ra là một con bạch hổ đang nhảy xuyên qua vòng lửa.
Sắc mặt mọi người vừa kinh ngạc vừa có chút sợ hãi, dù sao cũng là vua bách thú a, bị lường gạt như vậy, sẽ không nổi điên sao?
Vu Thức Vy đỡ Cơ thị cùng nhau ngồi xuống, ai từng nghĩ đến mông còn ngồi chưa vững, lời còn chưa kịp nói ra, chợt nghe thấy có một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, "A ~ con cọp điên rồi."
Một khắc sau, toàn bộ yến hội rơi vào trong khủng hoảng, mọi người rối rít, vừa thét vừa lui về phía sau.
Vu Thức Vy đưa mắt nhìn sang,còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, liền thấy một quái vật to lớn màu trắng hướng về phía nàng vọt tới.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, chỉ nghe được một tiếng kinh hô "Tỷ tỷ cẩn thận ~", sau đó một thân thể đã chắn trước mặt nàng, đem nàng ôm chặt lấy.
Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, móng vuốt bạch hổ hung hăng đập xuống, ở nàng phía sau lưng dùng sức cào một cái, nhưng bị Hàn Giang Nguyệt nhanh tay lẹ mắt một quyền đánh rớt xuống trên mặt đất.
Bạch hổ chuyển mình một cái, quay đầu xông về phía hoàng thượng, giương miệng to như chậu máu, khí thế uy mãnh vô biên.
Hoàng đế đã sợ đến không có phản ứng, muốn chạy, nhưng hai chân đông cứng như đổ chì chạy không được.
"Ca sát ~" một tiếng, hoàng đế chỉ nghe được thanh âm hàm răng đi vào máu thịt cắn nát xương cốt, một khắc sau, đau nhức từ vai phải truyền đến, cả người ông bị bạch hổ nện xuống mặt đất.
"Trời ahh, hoàng thượng ~" mọi người sợ đến ngưng hô hấp, những người không sợ chết thì đã chạy qua đó.
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt chuyển động, nắm lấy thanh đao trên người một bên thị vệ bên cạnh, liền đến trước mặt bạch hổ, đấu với bạch hổ hai mắt đỏ sậm đã triệt để phát cuồng.
Thái tử và Cố Ngọc liếc nhau, cũng nhặt đao lên, gia nhập chiến đấu, qua chỉ chốc lát, liền thấy bạch hổ bị chém giết tại chỗ.
Hàn Giang Nguyệt ném đao xuống, rất nhanh đi tới trước mặt hoàng đế hiện đang tê liệt nửa bên và máu me đầy người, móc ra thuốc trị thương, muốn đắp cho hoàng đế, lại bị Diệp hoàng hậu quát lớn, "Mẫn thân vương, hoàng thượng là bị bạch hổ cắn thương, sợ có độc, hay là chờ thái y tới xử lý."
Mọi người bị tiếng quát lớn này của hoàng hậu kéo lại tinh thần, một trái tim kinh hoàng không ngừng đập mạnh, Trời ahh, thật là đáng sợ.
Không ít người đã xông tới, quan tâm nói: "Hoàng thượng, hoàng thượng, ngài thế nào rồi?"
Thái hậu cũng thất tha thất thểu chạy vội tới, phủ phục ở bên người hoàng đế, "Hoàng đế, hoàng đế, ngươi thế nào?"
Hoàng đế chỉ cảm thấy trước mắt một màu đen kịt, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng nói một câu, "Trẫm không có việc gì, các ngươi đều trở về chổ ngồi, Mẫn Thân Vương, thái tử, đỡ trẫm ngồi lên."
Thái tử và Hàn Giang Nguyệt nhanh chóng đỡ hoàng đế ngồi vào chỗ ngồi, lòng bàn tay của Hàn Giang Nguyệt đặt ở sau lưng hoàng đế, vì hắn truyền nội lực, thái tử còn lại là kháp ở tâm mạch, vì hắn cầm máu.
Dưới đài, sắc mặt Vu Thức Vy hắc trầm đáng sợ, đỡ Bách Lý Ngọc San, nhìn bạch hổ đã chết nói: "Hoàng thượng, súc sinh này đã bị thuần hóa, đột nhiên nổi điên, thực sự có chút khả nghi."
Bách Lý Ngọc San đang dựa trong lòng Vu Thức Vy, đầu đầy mồ hôi, đau đến lông mày nhăn lại, "Tỷ tỷ lúc nãy người không ở đây, con kia bạch hổ biểu diễn rất đàng hoàng, đột nhiên nổi điên cắn người, bầu gánh khó thoát trách nhiệm!"
Bầu gánh đột nhiên bị điểm danh, sợ đến run run rẩy rẩy quỳ xuống trên mặt đất, cả người run như đang sàng gạo, nơm nớp lo sợ nói: "Hoàng thượng, hoàng thượng, tiểu nhân oan uổng, tiểu nhân oan uổng a, tiểu nhân thật không ngờ súc sinh này sẽ nổi điên a. . ."
Diệp hoàng hậu do dự một chút, nói rằng: "Hoàng thượng, như Bách Lý tiểu thư nói, chuyện này quả thực rất khả nghi, bầu gánh, vấn đề ở trên người ngươi, bạch hổ biểu diễn đang tốt mà, tại sao lại phát điên? Ngày hôm nay không có một lời giải thích, Bổn cung lột da của ngươi ra."
Bầu gánh liên tục dập đầu, đầu đầy mồ hôi lạnh, "Nương nương tha mạng, bạch hổ sẽ không vô duyên vô cớ phát điên, nhất định là bởi vì cái gì, để tiểu nhân ngẫm lại, để tiểu nhân ngẫm lại. . ."
Bầu gánh lẩm bẩm nói, sau đó nhìn bạch hổ một chút, lại nhìn mọi người một chút, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người của Vu Thức Vy, bỗng nhiên hét lớn: "Hoàng thượng, tiểu nhân nghĩ ra rồi, bạch hổ phát điên, là sau khi hai vị phu nhân này đi vào, mới bắt đầu."
Vu Thức Vy trợn to hai mắt, nhìn về phía Bách Lý Ngọc San trong ngực, nhưng thấy đáy mắt nàng chợt lóe lên ý giảo hoạt, liền đẩy mạnh nàng ra xem xem trên người mình, phát hiện không có dị thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà cử động của nàng lại khiến mọi người sợ ngây người, chỉ thấy Bách Lý Ngọc San bị đẩy ra đã ngã trên bàn tiệc.
"khoa la la ~" Bách Lý Ngọc San nện lên trên bàn nhỏ, khiến cho chén dĩa rơi xuống đầy đất.
Bản thân Vu Thức Vy cũng sợ ngây người, cuống quít nâng Bách Lý Ngọc San dậy, nói rằng: "Xin lỗi, mới vừa rồi tay bị chuột rút, đem ngươi đẩy ra, thế nào, có đau hay không?"
Bách Lý Ngọc San nhìn đáy mắt Vu Thức Vy lóe lên ý cười, cắn răng, hung hăng nói, "Không đau."
Mới là lạ, mẹ nó, đau chết đi được!
Lúc này, thái y đã vội vã chạy tới,trước tiên vì hoàng đế trị thương.
Chu Tĩnh Tuyết đi tới trong điện, thấy được một màn này, bạch hổ bị đánh chết, hoàng đế bị thương nặng, dung mạo khuynh thành nổi lên một tầng nghi hoặc, "Hoàng thượng, người đây là. . ."
Hoàng đế nắm lại tay của Chu Tĩnh Tuyết, cười lắc đầu, "Đừng sợ, trẫm không có việc gì."
Chu Tĩnh Tuyết nhanh chóng rút tay mình về, sau đó xoay người nhìn về phía dưới đài,lúc thấy Bách Lý Trường Nguyên và Cơ thị thì ánh mắt ngẩn ra, Cơ thị. . .Cư nhiên là Cơ thị. . .