Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
“Vy Nhi, rốt cuộc muội làm sao vậy?” Hàn Giang Nguyệt cảm thấy khó hiểu, lại gần định cầm lấy tay Vu Thức Vy, nhưng nàng lui hai bước né tránh.
Lúc này Vu Thức Vy đã bình tĩnh lại, khuôn mặt lại khôi phục vẻ đạm mạc lạnh lùng thường ngày, ý cười bên môi cũng càng thêm xa cách: “Bẩm vương gia, thần nữ không sao, chỉ là đột nhiên không được thoải mái, muốn đi nghỉ ngơi một chút, mời vương gia đi thôi.”
Hàn Giang Nguyệt nghi hoặc nhìn Vu Thức Vy, như thể sự kích động vừa rồi của nàng chỉ là ảo giác của y, nhưng nghĩ tới nàng kháng cự việc ban hôn như thế, trong lòng y có chút sầu não, không nhịn được mà hỏi: “Vy Nhi, muội không muốn gả cho ta sao?”
Vu Thức Vy ngẩn ra, không ngờ y lại hỏi ra lời.
Thượng Quan Cửu Ưu đứng nép sau cây cột cũng sững sờ, đây… đây là cầu hôn à? Nửa đêm nửa hôm, một người đàn ông chạy tới khuê phòng của một cô gái, há miệng ngậm miệng gọi Vy Nhi thân thiết như vậy, còn không biết thẹn cầu hôn, cái thứ gì vậy?
Thượng Quan Cửu Ưu hoàn toàn quên mất hắn cũng là một người đàn ông, cũng chạy tới khuê phòng của một cô gái lúc nửa đêm canh ba, còn trốn phía sau người ta nghe lén.
Vu Thức Vy ngẩn ra trong giây lát rồi nhún người, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, sắc mặt xa cách nói: “Bẩm vương gia, thân phận của thần nữ hèn mọn, không xứng với vương gia, vì thế… ưm…ưm…”
Vu Thức Vy còn chưa nói xong, nàng liền cảm thấy hoa mắt, một bàn tay lớn đột nhiên giữ chặt lấy eo nàng, sau đó kéo mạnh nàng lại, rơi vào lồng ngực nóng hổi rắn chắc của y, khiến nàng kêu lên một tiếng, vô thức muốn đẩy ra, nhưng còn chưa kịp hành động thì bờ môi mỏng mang theo hơi lạnh của Hàn Giang Nguyệt đã áp vào môi nàng một cách bá đạo và hung hăng.
Hai môi chạm vào nhau, khiến hai người đều ngẩn ra, giây phút ấy, hai người cảm thấy cảm nhận được một luồng điện xẹt qua, tiếp đó là sự run rẩy đến từ đáy lòng.
Vu Thức Vy mở to mắt, nhất thời quên mất phải phản ứng thế nào.
Hàn Giang Nguyệt thơ thẩn trong giây lát, cảm xúc mềm mại trên môi gần như khiến y phải điên cuồng, máu trong cơ thể sôi lên ùng ục, cái sự khoái cảm mà chỉ khi hai linh hồn chạm vào nhau mới có kia khiến y không khống chế được.
Khoái cảm qua đi, cánh tay đang ôm eo nàng của y siết chặt hơn, cánh môi áp càng sâu, muốn lấy thêm càng nhiều ngọt ngào, trong đầu có một âm thanh không ngừng vang lên, không được buông nàng ra, không được buông nàng ra…
Cuối cùng Vu Thức Vy cũng thanh tỉnh lại dưới cái hôn mãnh liệt của y, ánh mắt nàng trầm xuống, đẩy Hàn Giang Nguyệt ra.
“Bốp”, Vu Thức Vy tát mạnh lên khuôn mặt tuấn tú của Hàn Giang Nguyệt, tức giận mắng: “Vô sỉ, hạ lưu.”
Khuôn mặt luôn bình tĩnh thong dong ấy sụp đổ hai lần trong ngày hôm nay, khiến nàng vô cùng tức giận.
Thượng Quan Cửu Ưu nấp trong chỗ tối, hắn trợn mắt há mồm, thấy Vu Thức Vy tát cho Hàn Giang Nguyệt một bạt tai thì mừng thầm, đánh rất hay, đánh chết tên lưu manh Hàn Giang Nguyệt đó, tên khốn, dám hôn nàng, đánh chết y, đánh chết rồi vứt ra ngoài…
Hàn Giang Nguyệt bưng lấy bên má nóng rát, chẳng những không tức giận mà còn cười, nụ cười sáng lạn tươi rói, y nói chắc nịch: “Vy Nhi, muội càng tức giận, càng cho thấy là muội để ý.”
Ánh mắt Vu Thức Vy ngưng lại, càng tức giận là càng để ý?
Nàng tự hỏi lòng mình, nàng đúng là để ý, nhưng không phải kiểu để ý mà y nói, điều nàng để ý là kiếp này không thể để trái tim của y rơi vào trên người nàng nữa, không để y bị tổn thương, chỉ thế mà thôi. Kiếp này, nàng sống vì báo thù, sau khi báo thù xong sẽ ra sao, nàng chưa từng nghĩ tới…
“Vương gia, ngài nghĩ nhiều rồi, dù là ai nhận được sự nhục nhã này đều sẽ tức giận.”
Vu Thức Vy xoay người nói nhàn nhạt: “Mời vương gia rời khỏi nơi đây, chỗ này không hoan nghênh người.”
Hàn Giang Nguyệt quýnh lên, lại ôm lấy Vu Thức Vy, vội vàng giải thích: “Không, không phải nhục nhã, ta đã nói sẽ lấy muội.”
“Nhưng ta không muốn gả cho vương gia.”
Câu nói này như một mồi lửa, đốt cháy dây cung đã kéo căng trong lòng Hàn Giang Nguyệt, cũng đốt cháy sự không cam tâm mà hắn chôn dưới đáy lòng.
Sắc mặt hắn trầm xuống, điên cuồng xoay người Vu Thức Vy lại, hung hăng hôn lên môi nàng một lần nữa, bàn tay giữ chặt lấy gáy nàng, không cho nàng cơ hội đẩy ra, cường thế bá đạo hơn nụ hôn vừa rồi nhiều, như thể muốn nuốt sống nàng vào trong bụng.
“Vy Nhi, ngoại trừ ta, muội sẽ không thể gả cho ai được, muội chỉ có thể là của ta.” Hàn Giang Nguyệt thề nói, đồng thời bá đạo chiếm lấy môi của nàng, nụ hôn như bão táp rơi trên môi nàng, mặt nàng, cổ nàng…
Vu Thức Vy dùng sức giãy giụa, lại không chống lại được sức lực của y, chỉ có thể cố gắng đẩy y ra, cảm nhận được nhiệt độ nóng rực và hơi thở tán loạn của y, chưa khi nào thấy tức giận như thế, người đàn ông này điên rồi, điên thật rồi!
Thượng Quan Cửu Ưu nấp trong bóng tối không thể nhịn được nữa, tiếp tục xem hắn sẽ muốn lật tung căn nhà này lên mất. Hắn bước ra, tức giận nhìn Hàn Giang Nguyệt, hét to lên như một sứ giả chính nghĩa: “Hàn Giang Nguyệt, ngươi buông nàng ra.”
Hàn Giang Nguyệt và Vu Thức Vy đều cứng ngắc lại, hai bờ môi vội vàng tách ra, sau đó đồng thời nhìn sang Thượng Quan Cửu Ưu, sắc mặt hắn lạnh hơn và cũng thối hơn bình thường, ánh mắt như chim ưng tràn ngập tức giận, như muốn đâm hàng trăm hàng ngàn lỗ thủng lên người Hàn Giang Nguyệt.
Hàn Giang Nguyệt mới đầu hơi ngẩn người, sau đó con ngươi lạnh lùng như tụ tập gió bão, hắn nghi hoặc và hơi tức giận nhìn Vu Thức Vy trong lồng ngực mình: “Sao hắn lại ở đây?”
Giọng nói như trượng phu bắt được chứng cớ thê tử ngoại tình, tức giận một cách đương nhiên.
Trên thực tế, quả thật Hàn Giang Nguyệt có cảm giác bị cắm sừng, y nhớ lại vừa rồi mới tới đây, Vu Thức Vy lo lắng tìm khắp phòng, nhất định là đang tìm Thượng Quan Cửu Ưu, hắn lại trốn ngay dưới mí mắt y, thật đáng chết!
Thượng Quan Cửu Ưu cũng nhìn Hàn Giang Nguyệt bằng ánh mắt không kém phần lạnh lùng: “Hàn Giang Nguyệt, không ngờ ngươi lại là một tên vô sỉ như thế, nửa đêm xông vào khuê phòng còn xàm xỡ cô nương nhà người ta, ta đúng là cảm thấy hổ thẹn thay cho ngươi.”
Hàn Giang Nguyệt không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào Vu Thức Vy, hung hăng hôn Vu Thức Vy một cái như để trừng phạt: “Nói đi, sao hắn lại ở đây?”
Dứt lời, thấy còn chưa phạt đủ, hắn lại nhéo mạnh vào eo Vu Thức Vy, khiến nàng không nhịn được kêu lên: “A…”
Tiêng kêu theo bản năng này rơi vào trong lỗ tai của đàn ông lại biến vị, trở nên uyển chuyển thánh thót. Khuôn mặt lạnh lùng của Thượng Quan Cửu Ưu đỏ lên, sau đó ghét bỏ quay đầu sang một bên: “Vu Thức Vy, bộ dạng này của ngươi là sao, còn ra thể thống gì? Ngươi cút lại đây cho bổn vương.”
Nghe hắn nói vậy, Hàn Giang Nguyệt ôm Vu Thức Vy càng chặt hơn, tỏ ra buồn cười nhìn sang Thượng Quan Cửu Ưu: “Thượng Quan Cửu Ưu, người phải cút đi chính là ngươi, nửa đêm canh ba ngươi xông vào phòng của Vy Nhi nhà ta, ngươi ăn no không có việc gì làm sao?”
Thượng Quan Cửu Ưu nghe vậy vô cùng tức giận: “Hàn Giang Nguyệt, ngươi muốn chết hả?”
“Ngươi mới muốn chết.”
Hàn Giang Nguyệt đột nhiên buông Vu Thức Vy ra, không chút e sợ sát khí trên người Thượng Quan Cửu Ưu, hai người nhìn thẳng vào nhau, không ai nhường ai, khí thế rào rạt không chịu thua, chỉ khổ cho Vu Thức Vy ở bên cạnh.
Vu Thức Vy gánh chịu sát khí mà hai người tản ra, không ngừng kêu khổ, có một cảm giác lúng túng khó mà diễn tả được, sao mọi chuyện lại trở nên hài hước như thế?
Thấy hai người đàn ông này chuẩn bị ra tay đánh một trận, Vu Thức Vy không thể nhịn được nữa mà gầm nhẹ: “Đủ rồi, hai người cút ra ngoài ngay cho ta.”
Dứt lời, bên ngoài vang lên giọng nói vội vàng của Tiểu Ninh: “Tiểu thư, Lục Thuỷ ra tay rồi.”
Vu Thức Vy trầm mặt xuống, sau đó đáp: “Bảo Đại Phúc Tiểu Phúc bắt lấy nàng ta.”
“Vâng, tiểu thư.” Tiếng bước chân của Tiểu Ninh xa dần.
Lúc này Vu Thức Vy mới quay đầu lạnh lùng nhìn Hàn Giang Nguyệt và Thượng Quan Cửu Ưu: “Các ngươi còn không đi à?”
Hàn Giang Nguyệt đã thu sát khí lại, bước tới gần Vu Thức Vy, quan tâm nói: “Vy Nhi, ra tay cái gì? Muội định làm gì?”
Vu Thức Vy dùng giọng nói không chút phập phồng đáp: “Không có gì, cầu vương gia, cầu nhiếp chính vương, cầu hai người mau chóng rời hỏi đây đi.”
Nghe vậy, Hàn Giang Nguyệt không động đậy gì.
Thượng Quan Cửu Ưu cũng không động đậy gì, nữ nhân này nói là cầu, nhưng ánh mắt có gì gọi là cầu không? Hắn khoanh tay, không nhượng bộ nói: “Sao bổn vương phải đi, nếu thuốc giải của ngươi là giả, bổn vương chết giữa đường thì phải làm sao?”
Ánh mắt Vu Thức Vy lạnh lùng: “Nếu vậy thần nữ sẽ nhanh chóng nhặt xác cho vương gia, sẽ không để vương gia phải làm cô hồn dã quỷ.”
“Ngươi…” Câu nói của Vu Thức Vy khiến Thượng Quan Cửu Ưu nghẹn họng, may mà còn điều chỉnh lại được tâm tình, ngồi lên chiếc giường cách đó không xa, nói vô lại: “Bổn vương cứ không đi.”
Vu Thức Vy nhìn sang Hàn Giang Nguyệt bằng ánh mắt mang theo sát ý: “Ngươi cũng không đi?”
Hàn Giang Nguyệt đương nhiên không đi, nói đùa sao, để nữ nhân của hắn ở trong phòng một mình cùng một người đàn ông khác, hắn không làm được. Y cũng điều chỉnh lại tâm tình rồi ngồi xuống, cũng nói vô lại: “Ta không đi.”
Thấy thái độ vô sỉ của hai tên vô lại này, Vu Thức Vy cảm thấy bất lực: “Được, nếu các ngươi không đi thì ta đi.”
Dứt lời, Vu Thức Vy bước ra khỏi cửa không chút do dự.
Trong phòng chỉ còn lại Thượng Quan Cửu Ưu và Hàn Giang Nguyệt, hai người liếc nhìn nhau, sau đó lạnh lùng quay đầu sang chỗ khác, không còn vẻ vô sỉ trước mặt Vu Thức Vy nữa. Giờ phút này bọn họ mới thực sự là Bắc Giang Nguyệt, Nam Cửu Ưu, một người là lãnh vương, một người là la sát.
“Thượng Quan Cửu Ưu, bổn vương không quan tâm tại sao ngươi lại có mặt ở đây, nhưng bản vương cảnh cáo ngươi, về sau đừng xuất hiện trước mặt Vy Nhi nữa.”
Đáy mắt Thượng Quan Cửu Ưu tỏ ra nghiền ngẫm, cười lạnh nói: “Hàn Giang Nguyệt, ngươi nói xem có phải bổn vương đã nắm được nhược điểm của ngươi rồi không? Nếu bổn vương không để ngươi cưới được Vu Thức Vy thì sao?”
“Ngươi dám!”
Thượng Quan Cửu Ưu xuy một tiếng, hắn cảm thấy hắn tới đây chuyến này thật không uổng công, hắn và Hàn Giang Nguyệt đấu đã nhiều năm, bây giờ xem ra đã tới thời điểm phân ra cao thấp.
Hắn đứng dậy vuốt lại vạt áo, dùng thái độ độc tôn nhìn Hàn Giang Nguyệt: “Hàn Giang Nguyệt, bổn vương tuyệt đối không để ngươi cưới được Vu Thức Vy.”
Dứt lời, hắn thi triển khinh công bay ra cửa sổ, đến không chút tiếng vang, cũng đi trong im lặng.