Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Mặt trời lặn dần về phía tay, tới gần canh dậu,
Bên trong Phi Vân các, Vu Thức Vy vừa mệt mỏi tiễn đi phu nhân cùng thiên kim của Kinh Triệu Doãn gia, lại nghe gia đinh tiền viện đến báo, biểu muội của nàng đến thăm nàng?
Biểu muội?
Vu Thức Vy cười một một cách bất lực, nào có phải là Lộc Nguyệt nguyện ý đến, rõ ràng là ý muốn của Hàn Giang Nguyệt, mượn danh nghĩa “biểu muội lộc nguyệt” mà đến thăm nàng đây mà.
“Hàm Yên, nói với Lộc Nguyệt cô nương rằng ta đã nghỉ ngơi, không tiện tiếp khách”
Hàm Yên đỡ Vu Thức Vy đến bên giường, giúp nàng đắp chăn xong, chần chừ nói: “tiểu thư, như vậy có chút không tốt thì phải, dù sao Nguyệt Lộc cô nương cũng là thị vệ của Mẫn thân vương.”
Vu Thức Vy nhắm chặt mắt quay đầu đi, thản nhiên nói: “trong lòng ngươi đã biết rõ, vậy thì biết phải làm như thế nào rồi chứ?”
Hàm Yên đáy lóe lên một tia sáng, ngoan ngoãn trả lời: “vâng, nô tỳ lập tức cự tuyệt Lộc Nguyệt cô Nương”
Nói xong, Hàm Yên liền quay người đi về phía bên ngoài, chợt lại nghe Vu Thức Vy nói: “đúng rồi, việc giao cho người lần trước vẫn chưa hoàn thành sao?”
Lúc này đây, Hàm Yên mới chớt nhờ đến tin tức vừa nhận được cách đây một canh giờ, có chút bức bối nói: “Bẩm tiểu thư, nô tỷ lơ đễnh quá rồi, quên mất bẩm báo người, tên sát thủ đó vừa truyền tin đến, việc đã thành, đại thiếu gia lúc này đây đang không quãng ngày đêm mà được đưa trở về, rạng sáng ngày mai liền đến kinh thành.
Nghe vậy, thần sắc Vu Thức Vy nhẹ nhàng hẳn ra, nhếch khóe miệng nói: “thành rồi thì tốt, một lúc nữa giúp ta đi làm một việc khác, cầm phong thư này đi đến Yến Hoa lầu tìm một cô nương tên là Ly Hạ, nói với nàng ta, vào giờ tuất ngày mốt ta muốn gặp nàng ta.
“Tuân lệnh, tiểu thư” Hàm Yên đưa tay nhận thư, lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng bước ra khỏi phòng. Không ngờ rằng đụng phải Điểm Thúy, thấy nàng ta thần sắc vôi vã, liền hô lên: “Điểm Thúy, sao thần sắc của ngươi lại hoang mang như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Điểm Thúy sắc mặt có chút ngưng trọng, nói: “là ở phía đại tiểu thư”
“Vậy ngươi nhanh đi bẩm báo tiểu thư, ta vẫn còn việc phải làm”
Điểm Thùy “ừ” một tiếng liền nhanh chóng bước vào phòng, vôi vàng bẩm báo: “tiểu thư, phía đại tiểu thư có động tĩnh rồi”
“hử?” Vu Thức Vy đứng dậy, cười một nụ cười khó hiểu: “chuẩn bị khi nào động thủ?”
“Bẩm tiểu thư, nô tỳ nghe lén được rằng Vân la bảo Lục Thủy qua đến nửa đêm sẽ động thủ, chúng ta phải đối phó như thế nào đây?”
“Tất nhiên là phải có đầy đủ nhân chứng vật chứng mới có thể khiền người khác tâm phục khẩu phục chứ, đợi đến lúc nửa đêm, cứ nói ta đột nhiên lâm trọng bệnh mà mời phụ thân đến”
“Tuân lệnh, thưa tiểu thư, nhưng vạn nhất lão gia không đến thì sao?”
“yên tâm, phụ thân nhất định sẽ đến”
Nàng chỉ là một thứ nữ, chỉ là phát sốt lại có thể kinh động đến hoàng thượng, hơn nữa còn ban thương cho nàng biết bao nhiêu là trân phẩm, đủ cho thấy hậu ái nàng như thế nào, bên ngoài đều đã lan truyền hoàng đế muốn nàng làm nhi tức phụ của người, Vu Văn Thanh kẻ biết mượn gió bẻ măng như vậy, tất nhiên là sẽ phá lệ mà đặc biệt quan tâm đến nàng.
Nhìn thấy ánh mặt tự tin của Vu Thức Vy, Điểm Thúy như uống được một liều thuốc an thần, sắc mắt vốn vô cùng ngưng trọng trong phút chốc cũng trở nên thư thái hơn hẳn, thở phào một tiếng, vui vẻ nói: “vậy nô tỳ liền đi chuẩn bị, kiếm chút việc cho Đại Phúc Tiểu phúc làm, bọn hắn lúc nào cũng đều than rằng rãnh rối đến sắp phát mốc rồi, đồng thời cũng để bọn hắn chuẩn bị tinh thần.”
Vu Thức Vy gật gật đầu: “lui xuống đi, nếu còn có ngươi đến, cứ nói ta đã nghỉ ngơi”
“Tuân lệnh”
Sau khi Điểm Thúy rời đi, Vu Thức Vy cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi”
Cũng không biết ngủ được bao lâu, trong mê mang nghe thấy được một tiếng “Cót két” vang lên, rất nhẹ rất nhẹ, nhưng cũng đủ khiến một người mang đầy tính cảnh giác như Vu Thức Vy tỉnh lại, lọt vào tầm mắt là cạnh giường xuất hiện một bóng người, chưa kịp nhìn rõ là ai, bóng người đó liền giơ tay bóp lấy cổ nàng.
Một cảm giác đau đớn lập tức truyền đến, cũng giúp cho Vu Thức Vy nhìn rõ người đang bóp cổ nàng là ai, liền lạnh giọng nói: “ Nhiếp chính vương, người làm như vậy là có ý gì?”
Gương mặt anh tuấn của Thượng Quan Cửu U vô cùng đáng sợ, ánh mắt lóe sáng như một chim ưng chuẩn bị săn mồi: “là có ý gì? Ngươi bảo sẽ có người đưa đến giải dược cho bổn dương, giải dược đâu?”
Ánh mắt Vu Thức Vy bỗng lóe lên, mới nhớ hình như quả thật mình đã quên mất việc này, lập tức đưa tay về phía gối của mình, lấy ra một bình sứ nhỏ lục sắc đưa đến trước mặt Thượng Quan Cửu U: “Thần nữ lâm trọng bệnh, nhất thời quên mất, mong vương gia thứ lỗi”
Nàng nói vô cùng chân thành, không có chút gì giả vờ như đang ăn năn hối lỗi.
Thượng Quan Cửu U đáy mắt thoáng qua chút ngập ngừng, lực đạo trên tay cũng nhẹ đi một chút, một tay nhận lấy chiếc bình sứ trong tay Vu Thức Vy: “Bổn vương sao có thể biết được đây quả thật là giải dược mà không phải là một loại độc khác kia chứ?”
Nghe đến đây, Vu Thức Vy không kiềm được mà bật ra một nụ cười chế giếu: “nếu là giải dược tất nhiên là có thể giúp vương gia giải độc, nếu là một loại độc khác, vừa hay lại có thể hạ độc chết vương gia, khi đó, thần nữ nhất định sẽ đích thân đến vương phụ giúp vương gia thắp một nén hương.”
“Ngươi....” Thượng Quan Cửu U sắc mặt đen sầm, tức đến mức không nói nên lời, sao hắn lại cảm thấy nữ nhân này càng ngày càng muốn chết đến như vậy? Hắn lại muốn một tay mà vỗ chết nàng ta nữa rồi!!
“Vương gia, giải dược đã giao cho ngài, tay của ngài có phải cũng nên buông ra rồi không?”
Đáy mắt Thượng Quan Cửu U bỗng dưng trầm lại, lúc này đây mới giật mình phát giác bàn tay mình vẫn còn đặt trên cổ của Vu Thức Vy, chiếc cổ thon thả trắng ngần, một cảm giác ấm áp xen lẫn sự mềm mại nhẹ nhành truyền vào lòng bàn tay hắn, khiến hắn có một cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như có một thứ gì đó quấn chặt lấy tay hắn, khiến hắn không tài nào rút tay ra được.
Thượng Quan Cửu U giặt mình trước suy nghĩ của bản thân, vội vàng rút tay ra, ghét bỏ mà nhìn Vu Thức Vy: “Bổn vương bóp cổ ngươi chính là vinh hạnh của ngươi, còn không cho bóp?”
Cái gì gọi là bóp nàng là vinh hạnh của nàng chứ? Vu Thức Vy dở khóc dở cười, cảm thấy người đời ca tụng Cửu U vương lợi hại lợi hại thế nào đều là giả dối, hắn bất quả chỉ là một tên thiểu năng mà thôi.
“Vinh hạnh hay không thần nữ không quan tâm, vương gia đã có trong tay giải dược, vậy thì cũng đã đến lúc rời hỏi đây, thứ lỗi thần nữ không tiễn. Dứt lời, Vu Thức Vy liền nhằm ghiền mắt xoay người đi, vừa quả quyết vừa dứt khoát, điển hình cho loại người vô tâm vô phế.
Thượng Quan Cửu U thấy bộ dạng không chút hoang nghênh hắn của nàng như vậy, trong lòng thoáng có chút không vui, nữ nhân này, còn vô tình hơn cả hắn, đúng là đáng hận mà!
“Nữ nhân chết tiệt, người đợi đó....” Thượng Quan Cửu U nghiến chặt răng nói, xong liền quay đầu rời đi, nhưng vẫn chưa đi được vài bước liền phát giác một đạo lực đang xé gió mà tiến về phía này, tốc độ của đối phương vô cùng nhanh nhẹn, khinh công tuyệt đối không thua kém hắn chút nào, là ai?
Hắn quay đầu lại nhìn Vu Thức Vy, xem ra nàng ta vẫn chưa phát giác được gì, liền nhẹ nhàng búng thân mình lên phía trên cột nhà.
“cọt cẹt” một tiếng, cửa sổ nhẹ nhàng mở ra, theo sau đó là một bóng người lập tức tiến vào.
Vu Thức Vy vẫn chưa đi vào giấc ngủ, tất nhiên liền có thể nghe thấy, cho rằng đó là tiếng động do Thượng Quan Cửu U rời đi mà gây ra, liền đứng dậy, muốn đi đến bên cửa sổ khóa chặt cửa lại, nhưng khi vừa bật dậy, liền đối mặt với một cặp mặt vô cùng kinh ngạc đang nhìn chăm chăm vào nàng.
Vu Thức Vy ngây người hẳn ra, Hàn... Hàn Giang Nguyệt? Sao y lại ở đây?
Hàn Giang Nguyệt kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy một thân tiết y, mái tóc buông xõa, lúc đầu y chỉ định len lén đến nhìn nàng một lúc, ai ngờ lại bị nàng bắt gian lại trận, liền không khỏi xấu hổ mà ngại ngùng dời ánh nhìn về một hướng khác: “hmm, cái đó..... là vậy, bổn vương đi ngang qua đây, cho nên tiện thể ghé thăm muội một chút.”
Vu Thức Vy bị câu nói vô tri của y làm cho bừng tỉnh, không trả lời, đột nhiên nhớ đến, nếu tiếng động lúc nãy là do Hàn Giang Nguyệt gây ra, vậy thì Thượng Quan Cửu U đâu?
Vu Thức Vy nhanh chóng bước xuống giường, mang giày vào, tìm khắp bốn phía bên trong phòng, lúc phát hiện được Thượng Quan Cửu U, liền giật cả mình, hắn quả nhiên vẫn chưa rời đi.
Thượng Quan Cửu U trừng mắt nhìn Vu Thức Vy, đồng thời đưa tay lên cổ làm động tác cắt cổ, ra hiệu nếu nàng khai hắn ta ở đây, đừng hòng được yên thân. Tuy răng Vu Thức Vy cũng chẳng e sợ gì hắn, nhưng tình thế hiện tại quả thật đúng là không thể để Hàn Giang Nguyệt phát hiện ra Thượng Quan Cửu U.
Nhìn thấy Hàn Giang Nguyệt bước gần đến cạnh nàng, gương mặt anh tuấn tràn đầy vẻ lo lắng: “Vy nhi, muội đang tìm gì vậy?”
Vu Thức Vy lại giật nảy cả mình, liền đẩy y sang một bên, bộ dạng tỏ ra vô cùng bình tĩnh mà mời y ngồi xuống: “không có gì, Mẫn thân vương có thể đến thăm thần nữ, thần nữ vô cùng cảm kích, Vương gia mời dùng trà.”
Vu Thức Vy đưa tay với lấy ấm trà giúp Hàn Giang Nguyệt châm trà, có lẽ là trong lòng nàng đang vô cùng hoang mang, cho nên hoàn toàn không nhận ra lúc nãy y vừa gọi nàng là Vy nhi.
Ngược lại, Thượng Quan Cửu U thì nghe vô cùng rõ ràng, cười lạnh một tiếng, Vy nhi? Xưng hô một cách thân mật như vậy....
Hàn Giang Nguyệt thụ sủng nhược kinh mà nhận lấy chén trà từ tay Vu Thức Vy, trên khuôn mặt anh tuấn bỗng xuất hiện một nụ cười ngây ngô: “Vy nhi, đa tạ muội”
Vy nhi?
Vu Thức Vy lúc này đây mới chú ý đến cách xưng hô của Hàn Giang Nguyệt, y lại gọi nàng là Vy nhi?
Kiếp trước, y cũng là như vậy mà gọi nàng, mỗi lần gọi đến tên của nàng, ánh mắt lãnh đạm của y liền trở nên ôn nhu nước. Nàng lúc đó yêu sâu đậm Thượng Quan Diệp, hoàn toàn không để ý đến sự sủng ái được dấu sâu trong mỗi từ Vy nhi mà y gọi nàng. Nghĩ đến những điều mà kiếp trước y đã vì nàng mà bỏ ra, trong lòng Vu Thức Vy bỗng trào dâng lên một cảm giác áy náy vô cùng mãnh liệt. Không được, kiếp này tuyệt đối không thể để y có ý nghĩ như vậy một lần nào nữa.
Sắc mặt Vu Thức Vy bỗng trở nên lạnh lùng hơn hẳn, lãnh đạm nói: “Vương gia không cần khách khí, vương gia cũng đã đến thăm thần nữ, vậy thì xin mời rời đi cho, nam nữ thọ thọ bất thân, về sau, hy vọng vương gia có thể cách xa thần nữ một chút, đừng đến gần thần nữ nữa.”
Hàn Giang Nguyệt nhìn thấy sắc mặt của nàng bỗng trở nên sắc lạnh, có chút ngơ ngác, hỏi: “Vy nhi, muội sao vậy?”
Vu Thức Vy sắc mắt trầm xuống, khí tức quanh người càng trở nên lạnh lùng hơn, bất giác nắm chặt tay của Hàn Giang Nguyệt, kéo y đi về phía cửa sổ, tỏ ra rơi đây không hoan nghênh y chút nào: “vương gia, xin người hãy rời hỏi đây, tránh ảnh hưởng đến danh tiết của thần nữ.”
Trong lòng Hàn Giang Nguyệt vốn dĩ cảm thấy vô cùng trống rỗng, nhưng sau khi nghe được câu nói cuối cùng của nàng, liền thở phào nhẹ nhỏm, dịu dàng mỉm cười: “hóa ra là như vậy, vy nhi nàng không cần lo lắng, ta đã bẩm báo hoàng thượng muốn cưới nàng làm vợ, hoàng thượng cũng đã đồng ý, không lâu sau sẽ lập tức tứ hôn.”
Cái gì?
Thân thể Vu Thức Vy bỗng trở nên cứng đơ, trừng to đôi mắt mà nhìn Hàn Giang Nguyệt, y đã tìm đến hoàng thượng xin tứ hôn? Y rõ ràng mới chỉ gặp nàng có vài lần, sao có thể chứ?
Cho đến lúc này đây, nàng mới phát hiện được điều như không được bình thường ở đây, chính là tính cách của y! Đúng, Hàn Giang Nguyệt của hiện tại so với Hàn Giang Nguyệt của kiếp trước hoàn toàn không giống nhau!
Hàn Giang Nguyệt mà nàng từng quen biết có tính cách vô cùng hướng nội, không giỏi biểu đạt, cho dù có yêu nàng sâu đậm đến như thế nào, cũng phải cho đến lúc nàng sắp gả cho Thượng Quan Diệp mà mượn rượu mới dám nói ra hết nổi lòng của mình, tuyệt đối không phải là dạng bá đạo như vậy, hỏi cùng không đến hỏi nàng một tiếng, đã trực tiếp bẩm tẩu đến hoàng thượng.
Nghĩ đến đây, phía sau lưng của Vu Thức Vy liền đổ ra một trận mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi rùng mình, đôi tay như chậm phải hòa hầu, vội vàng thu tay lại, sắc mắt trở nên trắng bệch.
“Vy nhi, muội sao vậy? Cảm thấy chỗ nào không được khỏe sao?” Hàn Giang Nguyệt đưa tay vuốt ve mặt nàng, có chút sợ hãi nàng đột nhiên biến hóa sắc mặt như vậy
Vu Thức Vy như nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ, hoảng hốt mà lui về sau, khẽ quát một tiếng: “đi ra, lập tức đi ra ngoài.”