Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Cảm giác bối rối đó chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, đáy mặt Thượng Quan Cửu U bỗng lóe lên một tia chán chết, bàn tay bắt đầu nhẹ nhàn vuốt ve khuôn mặt nàng, thanh âm lạnh lẽo: “Vu Thức Vy, có biết vì sao bổn vương lại chán ghét ngươi như vậy không?
Vu Thức Vy cảm nhận rõ ánh mắt chán ghét của hắn chăm chăm nhìn về phía mình, quay đầu né tránh bàn tay của hắn, lạnh lùng nói: “bởi vì ta và ngươi đều là cùng một loại người, sâu thẳm bên trông chính là lãnh khốc vô tình, nhìn thấy ta cũng như nhìn thấy chính bản thân ngươi vậy, thay vì nói chán ghét ta, không bằng nói ngươi chán ghét chính bản thân mình, trên đời này, đồng một dạng người chỉ có hai kết cuộc, một là cùng chung chí hướng, hai là ngọc nát ngói lành, đáng tiếc, ta và ngươi chính là thuộc loại thứ hai.’
Thượng Quan Cửu U trên mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc, nàng ta sao có thể đơn giản mà nhìn thấu hắn như vậy kia chứ: ‘nói, ngươi muốn dùng giải dược để cùng bổn vương trao đổi cái gì?”
Vu Thức Vy thấy hắn cuối cùng cũng đã chịu nhượng bộ, liền thu hồi ngân châm, thản nhiên nói: “Ta muốn Vân Hương lầu”
“Vân Hương Lầu?” Thượng Quan Cửu U trừng to đôi mắt mà nhìn Vu Thức Vy, nghiêm nghị nói: “hỗn xược, ai cho ngươi cả gan trước mặt bổn vương mà nảy ra lòng tham như vậy?” hơn nữa còn chỉ rõ là Vân Hương Lầu, vậy nàng ta nhất định biết được bí mật của Vân Hương Lầu, sao nàng ta có thể biết được kia chứ?
Vu Thức Vy chậm chập sữa lại mái tóc rối của mình, hoàn toàn không thèm để ý khuôn mặt đang vô cùng tức giận của Thượng Quan Cửu U, không nhanh không chậm mà nói: “Mạng của vương gia e rằng đáng giá đến mấy lần Vân Hương lầu”
Ý nói chính là, nàng chỉ lấy có mỗi một tòa Vân Hương lầu, đã tốt với hắn quá rồi
“Ngươi....” Thượng Quan Cửu U tức đến mức không thốt nên lời, gương mặt anh tuấn lúc này đây mang đầy sát khí, nàng ta từ đầu đã tính toán hết cả rồi, hạ độc hắn thứ nhất là để dạy dỗ hắn, thứ hai chính là muốn chiếm đoạt đồ vật của hắn.
Tốt lắm, Vu Thức Vy, mạng của ngươi, nhất định sẽ thuộc về bổn vương.
Sau khi chỉnh lại mái tóc rối bời của mình xong, Vu Thức Vy liền quay người lại, đưa tay ra, hoàn toàn không để ý đến đôi mắt như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống của Thượng Quan Cửu u, bình tĩnh nói: “khế đất của Vân hương lầu cùng văn tự bán thân của các cô nương kia”
Cái gì? Nhìn đôi bàn tay thô ráp bé nhỏ chìa về hướng mình, Thượng Quan Cửu U không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, nữ nhân này quả thật không biết xấu hổ là gì, muốn khế đất thì thôi đi, ngay cả văn tư bán thân của các cô nương nàng ta cũng muốn. Đáng giận hơn nữa là, hắn hoàn toàn không có quyền lợi được nói không, đúng là đáng chết mà!
Nhìn thần sắc không chút biểu cảm nào của Vu Thức Vy, hắn thật sự muốn đem nàng trói lên mà đánh một trận cho hả dạ, có một câu nói chỉ rất đúng về tình cảnh hiện tại của hắn, phải nói thế nào nhỉ “ ta thì ruột đau như cắt, còn ngươi thì tiêu dao khoái hoạt”. Câu nói này chỉ tình cảnh của hắn không sai vào đâu được.
Vân Hương lầu là điểm tình báo mà hắn đã thành lập được nhiều năm nay, và cũng là hoa viện (lầu xanh) xa hoa nhất của kinh thành này, đạt quan quý tộc, ai đến đây không phải tiêu ít nhất là cả trăm nghìn lượng bạc, không những không ngừng làm giàu cho ngân khổ của hắn, quan trọng hơn là có thể giúp hắn thu thập được bí mật của từng đạt quan trong triều, là một trong những vương bài quan trọng nhất của hắn.
Nữ nhân này, hắn đánh giá thấp nàng ta rồi.
Sau một hồi nghiến răng nghiến lợi, Thượng Quan Cửu U tức giận mà nói với hắc y nhân phía sau: “ A Mông, đem khế đất của Vân Hương lầu đến đây”
A Mông thi lễ, sau đó liền biến mất khỏi mật thất, lúc trở lại trên tay liền xuất hiện thêm một hộp gấm bằng gỗ tử đàn, đưa đến bên tay của Thượng Quan Cửu U.
Thượng Quan Cửu U đau lòng mà đưa cho Vu Thức Vy: “giải dược”
“Sau khi ta trở về liền sẽ sai ngươi đưa đến cho Vương gia”
“Bổn vương dựa vào gì mà phải tin ngươi? Vạn nhất ngươi không giao ra được thuốc giải, lừa gạt bổn vương thì sao?
Vu Thức Vy cười lạnh một tiếng “Vương gia nghĩ rằng đang chơi trò trẻ con sao?”
“Ngươi.... nữ nhân đáng chết này” liên tục sờ vào vảy ngược của hắn, quả thật không thể nhịn nổi nữa rồi, thật là muốn một bàn tay vỗ chết nàng ta mà.
Vu Thức Vy chớp chớp mắt, giật đi hộp gấm hắn vẫn đang nắm chặt trong tay không chịu buông, ngoan ngoãn nói một tiếng: “cám ơn!”
Nói xong liền đi ra ngoài, hoàn toàn lơ đi gương mặt đã tức đến hóa đen kia của Thượng Quan Cửu u, quả thật lãng phí, khuôn mặt đó liên tục thay đổi màu sắc, từ đen sáng tím, vô cùng thú vị.......
Theo yêu cầu của Vu Thức Vy, để khiến người khác không sinh lòng nghi ngờ, A Mông liền đem nàng đến Nguyện Nha Hồ. Khi nàng từ trong hồ nước ngoi lên, phát giác quả thật đang có rất nhiều người tìm nàng.
Người phát hiện ra Vu Thức Vy là Từ Thái Vi, kinh hỉ hô to: “Đừng tìm nữa, Thức Vy ở đây”
Lập tức Diệp Hề Tương, Bát công chúa còn có Hàm Yên đều xông tới, xem nàng có mệnh hệ gì không, Từ Thái Vi cấp tốc lấy ra áo khoác lông chồn mà phủ lên người nàng: “Thức Vy, mau vào thay xiêm y, ta thấy sắc mặt ngươi không tốt chút nào”
Khuôn mặt Vu Thức Vy tái nhợt không huyết sắc miễn cưỡng nở ra một nụ cười, chỉ cảm thấy đầu vô cùng nhức nhói: “Cảm tạ Từ tỷ tỷ, Cảm tạ chư vị”
Nàng liền lập tức được mọi người đỡ vào bên trong, phát giác cách đó không xa là một thân ảnh tử sắc, bước chân không khỏi dừng lại một chút, chân mày khẽ chau lại, Thượng Quan Diệp? Sao hắn ta lại ở đây?
Đám đông lúc này đây mới nhớ tới sự tồn tại của Thượng Quan Diệp, Bát công chúa chạy về phía hắn, kéo hắn đến trước mặt của Vu Thức Vy, giống như là muốn tranh giành công trạng mà nói: “Vu tỷ tỷ, vị này là Bát hoàng huynh của ta, hoàng huynh quả thật là tìm rất nhiều người giúp đỡ để tìm tỷ, người ngoài hỏi đang tìm gì, hoàng huynh còn yểm trợ bảo vừa đánh mất đi ngọc bội quý giá nữa kìa.”
Từ Thái Vi cũng mỉm cười nói: “Đúng vậy, Thức Vy, là điện hạ đã bảo vệ cho danh tiết của ngươi, ngươi cần phải báo đáp điện hạ thật tốt a”
Điểm Thúy cũng nói giúp vào: “Tiểu thư, người mất tích đi hai canh giờ, điện hạ liền liên tục tìm hai canh giờ đó”
Hàm yên cùng Tiểu Ninh không nói gì, chỉ là ôm chặt lấy Vu Thức Vy, cố gắng truyền chút hơi ấm của mình vào cơ thể lạnh buốt của nàng, Diệp Hề Tương còn đích thân giúp Vu Thức Vy lau khô đi mái tóc của nàng, căn bản hoàn toàn không để ý đến Thượng Quan Diệp
Vu thức Vy nhẹ nhàng đẩy Hàm Yên cùng Tiểu Ninh ra, cảm kích cười với Diệp Hề Tương một tiếng, sau đó nặng nề đi đến trước mặt Thượng Quan Diệp hành lễ, khóe môi nở một nụ cười không được mấy chân thật cho lắm mà nói: “Thần nữ đa tạ điện hạ”
Thượng Quan Diệp nhẹ nhàng nâng nàng lên, trong đáy mắt hiện lên tia ôn nhu: “Vu tiểu thư không cần khách sao, đổi lại là người khác, bổn vương cũng sẽ làm như vậy”
Vu Thức Vy khóe môi khẽ nhếch, trong lúc đừng dậy chỉ cảm thấy trước mắt một màu đen, lảo đảo một chút, liền ngã xuống đất. Thượng Quan Diệp lúc này cách nàng gần nhất, liền không ý thức mà một tay ôm lấy nàng, nhìn sắc mặt rã rời của nàng, trong lòng bỗng thoáng qua chút âu lo: “Vu nhị tiểu thư, ngươi không sao chứ.”
Vu Thức Vy ý thức có chút mơ hồ, cảm thấy bản thân bất cứ lúc nào liền có thể hôn mê bất tỉnh, liền cắn chặt răng đẩy Thượng Quan Diệp ra, lãnh đạm nói: “thần nữ không sao”
Rủ cặp mi dài che phủ đi đôi mắt đang mang đầy sự chán ghét của nàng, sự đụng chạm của hắn, khiến nàng cảm thấy buồn nôn vô cùng, nàng còn có thể tâm bình khí hòa mà cùng hắn hít thở chung một bầu không khí, đúng là kỳ tích mà. Bấp quá nghĩ tới phản ứng tức giận sắp tới đây của hắn, trong nội tâm của nàng liền dấy lên một cảm giác vô cùng sảng khoái.
Nàng đưa tay về phía Hàm Yên bên cạnh, mượn lực đạo của nàng ta, mà cách xa khỏi người của Thượng Quan Diệp, sau đó không nói gì, liền đi về phía bên trong khoang thuyền.
Thượng Quan Diệp có chút kinh ngạc mà nhìn đôi tay trống huơ của mình, lại nhìn về hướng Vu Thức Vy biến mất, là ảo giác của hắn sao? Vì sao hắn lại cảm thấy nàng vô cùng chán ghét hắn, hơn nữa còn không phải chỉ có một lần. Vào yến tiệc hôm trước nàng cũng đã nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy, trong sự chán ghét con đan xen cả hận ý, bây giờ nghĩ lại, ánh mắt đó quả thật khiến người khác vô cùng kinh sơ.
Đây rõ ràng chỉ là lần thứ ba nàng gặp hắn, sao có thể căm ghét hắn như vậy chứ?
Thượng Quan Diệp nhịn không được cười phá lên, nàng chán hay không chán ghét, liên quan gì đến hắn chứ?
Líc này, Lạc Sơ bỗng nhiên bay lên thuyền, sắc mặt lo lắng ghé vào tai Thượng Quan Diệp mà thì thầm: “Điện hạ, không hay rồi, người chúng ta phái xuất kinh đều đã bị kẻ địch nữa đường chặn giết.”
Thượng Quan Diệp khuôn mặt liền biến sắc, thận trọng nhìn về phía bên trong khoang thuyền, trầm giọng nói: “Đi”
Bọn hắn vừa rời đi, bên trong khoang thuyền liên vang lên từng trận thanh âm thảnh thốt: “(tiểu thư) Thức Vy, ngươi sao rồi.”
“Trời ơi, trán của nàng ta nóng quá, nàng ta phát sốt rồi”
“Đi, quay đưa nàng hồi phủ”
..........................
……
Lúc Vu Thức Vy tỉnh dậy đã là nửa đêm, nàng bật người dậy nhìn xung quanh một vòng, phát giác đây là khuê phòng của nàng, mà trên thân nàng chỉ mang một chiếc áo yếm màu trắng, Tiểu Ninh cùng Điểm Thúy đang tựa vào cạnh giường nàng mà ngủ, cách đó không xa, Hàm Yên đang dự định thổi tắt nến.
Phát giác Vu Thức Vy tỉnh dậy, khuôn mặt vui mừng, nhanh chóng đi đến bên cạnh nàng: “Tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi”
Điểm Thúy cùng Tiểu Ninh bị thanh âm của Hàm Yên làm cho thức giấc, nhìn thấy Vu Thức Vy tỉnh lại, liền nhao nhao đứng dậy, vui mừng vây quanh Vu Thức Vy, Điểm Thúy âu lo hỏi: “Tiểu thư, người thế nào rồi? Có cảm thấy ở đâu không thoải mái không?
Tiểu Ninh sờ lên trán của Vu Thức Vy, mừng rõ nói: “Hết sốt rồi, tiểu thư hết sốt rồi”
Cả ba nha đầu đều vô cùng mừng rỡ, kẻ đi nấu cháo , người đi bưng thuốc, vô cùng bận rộn.
Vu Thức Vy nhìn cả ba tỏ ra vui mừng như vậy, bất giác mà nở một nụ cười, trong lòng nổi lên một cảm giác ấm áp hạnh phúc, cảm giác này như một giấc mơ vậy, khiến nàng nghĩ đến kiếp trước không biết từ lúc nào đã trở nên xa xăm của mình. Lúc đó nàng vẫn chưa trở thành phế hậu, vẫn là một hoàng hậu cao cao tại thượng, nàng có một phu quân quân lâm thiên hạ, có một cặp kim đồng ngọc nữ đáng yêu, có hậu vị tôn quý mà tất cả nữ nhân trên thế gian này đều ao ước, chỉ là.... đến cuối cùng, tất cả niềm hạnh phúc đó đều biến thành huyền ảnh, vừa chạm vào đã vỡ tan ra.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, trong lòng Vu Thức Vy bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo, cảm giác hạnh phúc, ấm áp vừa rồi cùng trôi đi không sót lại chút gì, chỉ để lại cảm giác hận thù che lấp đi tất cả, Thượng Quan Diệp, Vu Vinh Hoa, mỗi thù của chúng ta, chỉ có thể dùng máu tươi mới có thể gột sạch.
Rạng sáng ngày thứ hai, Vu Văn Thanh liền mang không ít thuốc bổ đến thăm Vu Thức Vy, sau một hồi hỏi han ân cần mới rời đi, các di nương cũng theo nhau mà đến, các tỷ muội huynh đệ đều đến, còn có cả Từ Thái Vi cùng Diệp Hề Tương cũng đến thăm nàng.
Trong buổi sáng ngày hôm đó, Phi Vân Các của Vu Thức Vy đông như trẩy hội, vô cùng náo nhiệt
Ngay cả hoàng thượng cũng bị kinh động đến, đến buổi chiều ngày hôm đó vật phẩm cũng đã được đưa đến, Linh chi nhân sâm, cùng các loại trân phẩm khác, chất đầy một bàn, ngạc nhiên hơn nữa là, còn phái thêm một thái ý đén giúp Vu Thức Vy bắt mạch.
Thế là, đại danh của Vu Thức Vy vang dội cà toàn kinh thành, mọi người đều biết rằng Thái sư phủ có một thứ nữ rất được hoàng thượng sủng ái, còn có thể trở thành nhi tức phụ của hoàng đế. Cho nên cho dù quen biết hay không quen biết đều kéo đến thăm hỏi Vu Thức Vy, Thái sư phủ một lần nữa danh tiếng lẫy lừng.
Phía trong hậu viện của từ đường, một thân tố y kim thoa sau khi nghe thị nữ Vân La bẩm báo về việc của Vu Thức Vy, tức lên mức huơ tay ném mạnh chén trà gốm sứ thanh hóa xuống đất, chén trà rơi xuống đất liền lập tức vỡ tan tành, gầm lên nói: “dựa vào cái gì mà ta lại bị nhốt ở đây, trong khi con tiện nhân hèn hạ vô sỉ đó lại được mọi người nâng niu đến như vậy? Không công bằng, ta muốn giết chết ả ta.”
Đáy mắt lóe lên một tia tàn độc, Vu Vinh Hoa đột nhiên mỉm cười hướng về phía Vân La vẫy vẫy tay: “Vân La, người qua đây, cứ theo sự phân phó của ta mà làm..”