Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Mọi người thấy hoàng hậu không ngừng khen Vu Vinh Hoa, cố ý bỏ qua Vu Thức Vy, trong lòng đều có suy đoán, rõ ràng là Vu nhị tiểu thư thắng thế hơn, nhưng tại sao hoàng hậu lại chỉ thích Vu Vinh Hoa? Mọi người suy nghĩ thật kỹ, liền giật mình, chẳng lẽ hoàng hậu đã đồng ý Vu Vinh Hoa làm thái tử phi? Cho nên mới nói giúp cô ta như vậy.
Mà Vu Vinh Hoa được sự khen ngợi của hoàng hậu, hận ý trong lòng đối với chuyện Vu Thức Vy chiếm hết ánh hào quang của cô ta cũng tiêu tan một nửa, cô ta bất giác nhìn về phía Vu Thức Vy đang ngồi ở giữa điện như không tồn tại, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, hư, Vu Thức Vy, cho dù tài nghệ ngươi hơn người thì có làm sao? Vẫn là không được ai thích, Thức Vy, Thức Vy, ngươi thua thê thảm như vậy, chắc chắn sẽ bị ta mãi mãi giẫm dưới chân mà thôi.
Hàn Giang Nguyệt ở đối diện nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Vu Vinh Hoa, sắc mặt lướt qua vẻ ghê tởm, liền nhìn về phía hoàng thượng, “Hoàng thượng, điệu múa Đôn hoàng phi tiên của Vu đại tiểu thư được thưởng một bộ Tứ thủy hương ngọc, thần muốn biết hoàng thượng sẽ thưởng cho nhị tiểu thư cái gì.”
Nghe vậy, hoàng đế bèn cười, ánh mắt lại dồn về phía Vu Thức Vy, cười hiền nói: “Tuyệt kỹ của nhị nha đầu Vu gia có một không hai, tất nhiên là sẽ có thưởng, nhưng nhất thời trẫm chưa nghĩ ra nên thưởng cho Vu nhị nha đầu cái gì.”
Ông ta xoay đầu hỏi thái hậu, “Mẫu hậu, người xem nên thưởng cái gì?”
Thái hậu suy nghĩ một lúc, ánh mắt chợt sáng lên, đang định nói, nhưng đột nhiên bị Thượng Quan Cửu U ngắt lời, hắn ta thấp giọng nói: “Hoàng Huynh, Vu nhị tiểu thư xem ra đã đến tuổi thành hôn, hiện tại môn phiệt cường quý, vương công đại thần đều ở đây, chi bằng để cho hoàng huynh ban hôn, cho Vu nhị tiểu thư có được một hôn sự thật tốt, như vậy thiết thực hơn là ban thưởng bất kỳ vật gi.”
Hoàng đế và thái hậu vừa nghe, cũng cảm thấy đây là cách tốt nhất, đưa mắt nhìn xung quanh yến hội, tuyển chọn phu quân cho Vu Thức Vy. Các vị công tử của các đại thần đều ưỡn ngực, ra vẻ mong đợi sẽ được ban hôn, nhưng những thế gia công tử cao quý đích thực thì lại không mong vậy, dù sao Vu Thức Vy cũng chỉ là một thứ nữ thân phận thấp kém, trông cũng xinh đẹp, nạp làm thiếp thì được, nếu như cưới về làm chủ mẫu, với thân phận thứ nữ này, lại không thể dùng được, nếu là Vu Vinh Hoa thì còn được, đích nữ của phủ thái sư, cháu của phủ Đường quốc công, với thân phận này làm thái tử phi còn được nữa là.
Sau khi ánh mắt của hoàng thượng và thái hậu đảo quanh một vòng, hai người nhìn nhau, từ trong mắt đối phương có thể đoán ra được ý nghĩ của người đó, hoàng đế nói: “Mẫu hậu, người cảm thấy công tử của nhà nào hợp với Vu nhị tiểu thư?”
Thái hậu có chút đắn đo, muốn mở miệng nói Diệp tam công tử của Ninh quốc công phủ cũng được đó, nhưng nào ngờ chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy Vu Thức Vy ở giữa điện mở miệng nói: “Hoàng thượng, thái hậu nương nương, thần nữ có chuyện muốn nói.”
Hoàng thượng nhìn về phía Vu Thức Vy đang nói chuyện, mới phát hiện ra có phải mình quá gấp rồi không, còn chưa hỏi Vu Thức Vy có đồng ý hay không. Trên thực tế, thánh chỉ ban hôn, bất kể là ai đều cảm thấy vinh dự may mắn, nên cảm kích ân huệ này mới đúng. Nhưng tục ngữ nói cũng có lý, cưỡng cầu không hạnh phúc, cho dù ông ta là hoàng đế chí cao vô thượng, cũng không thể tùy tiện ghép đôi uyên ương được, nếu lỡ ghép sai thì sẽ là bi kịch cả đời của nữ tử.
Thế là, hoàng đế nói: “Ngươi có chuyện gì muốn nói?”
Vu Thức Vy khẽ chau mày, nhưng lại rất đoan trang dịu dàng, “Hoàng thượng có thể ban hôn cho thần nữ, thần nữ vô cùng cảm kích, nhưng hiện giờ thần nữ vẫn còn thủ hiếu, không tiện cưới gả, vẫn mong hoàng thượng thu hồi thánh ý.”
Lời này vừa nói xong, tất cả mọi người trong điện đều bất ngờ, không ai ngờ Vu Thức Vy dám ở trước mặt mọi người từ chối hôn sự mà hoàng thượng ban cho, nhưng những lời của nàng lại quá hợp tình hợp lý, Vu lão phu nhân mất chưa đầy ba năm, đúng thật là không thể thành thân được, cho nên cũng không thể tìm được lý do gì khác, tất cả đều cảm thấy lá gan của nữ tử Vu Thức Vy này thật là lớn.
Thái sư Vu Văn Thanh lúc này vội vàng đứng lên nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, gia mẫu đúng thật còn chưa đầy ba năm, cho nên tiểu nữ mới thành tâm từ chối như vậy.”
Hoàng đế nghe xong gật đầu, “Nếu đã như vậy....”
Lời hoàng thượng còn chưa nói hết, lại nghe thấy tiếng nói của Thượng Quan Cửu U: “Nếu đã không thể thành thân, vậy thì định thân đi, ngày tốt lành như vậy, định ngày đi, kết thúc thời kỳ báo hiếu là có thể thành thân rồi.”
Tất cả mọi người đều nhìn Thượng Quan Cửu U với ánh mắt kỳ lạ, tại sao hắn lại lo lắng cho hôn sự của Vu nhị tiểu thư như vậy chứ? Người ta đã nói là vẫn còn trong thời kỳ báo hiếu, một mực muốn người ta định thân, há chẳng phải đang làm khó người ta sao, với lại hôm nay Vu nhị tiểu thư đã thể hiện ra tài nghệ xuất chúng của mình, có thể nói là làm cho người khác vô cùng kinh ngạc, sau này còn sợ không tìm được mối tốt hay sao? Nhiếp Chính Vương thật sự kỳ lạ mà.
Trong lòng Vu Thức Vy cũng cảm thấy lạ, thậm chí có chút không vui, tên Nhiếp Chính Vương này bị sao vậy? Tại sao nhất định phải để hoàng đế ban hôn cho nàng hắn có ý gì chứ?
Nàng ngước mắt nhìn Thượng Quan Cửu U, đúng lúc bắt gặp ánh mắt như cười như không của hắn, hai người bốn mắt chạm nhau, ánh mắt trong không trung của hai người đan xen đụng vào nhau, tạo nên những tia lửa bay ra bốn phía, khiến cho không khí cũng trở nên ngột ngạt.
Thượng Quan Cửu U lại có hứng thú nhìn Vu Thức Vy có khí thế không kém gì hắn, đáy mắt hiện lên vẻ đùa cợt, tựa như Vu Thức Vy là món đồ chơi của hắn, hắn muốn chơi đùa như thế nào cũng được.
Vu Thức Vy nhìn vẻ đùa cợt trong mắt hắn, nhếch miệng cười, trong lòng trở nên vô cùng lạnh lùng, được, Thượng Quan Cửu U, dám thao túng hôn sự của nàng, hãy nếm thử hậu quả tính kế nàng đi.
Hàn Giang Nguyệt ở bên cạnh nhìn thấy ánh mắt hai người đang nhìn nhau, một đôi mắt sắc lạnh lóe qua một tia hàn khí, không kìm nổi mà cắt đứt ánh nhìn khiến hắn khó chịu của hai người, cười nhạt nói: “Hư, có phải Nhiếp Chính Vương muốn ép con gái nhà người ta định thân hay không? Vương phi của bản thân còn chưa có, chỉ là một cây gậy trống mà thôi, nhưng lại muốn ép người ta thành hôn, không ngờ Nhiếp Chính Vương lại có sở thích ép làm khó người khác như vậy.”
Thượng Quan Cửu U vừa nghe, không kìm được nhìn về phía Hàn Giang Nguyệt, chau màu cười nhạt nói: “Bổn vương chính là có sở thích như vậy đấy, thì sao? Mẫn Thân Vương nói giúp Vu nhị tiểu thư như vậy, có phải là đã thích Vu nhị tiểu thư rồi không?”
Những lời này thật ngạo mạn, thậm chí rất đáng đánh, đổi lại là người khác cũng không dám ở trước mặt hoàng thượng hỗn xược như vậy, nhưng Thượng Quan Cửu U lại là ngoại lệ, không chỉ là Cửu Ưu Vương nắm trăm ngàn đại quân trong tay, mà còn là Nhiếp Chính Vương ngay cả hoàng đến cũng phải nể mặt ba phần, không ai dám nói một tiếng không đúng. Nhưng ngoại lệ này cũng chỉ đối với hoàng đế mà thôi, ở chỗ Mẫn Thân Vương Hàn Giang Nguyệt thì không thể nào, hai người có quyền thế như nhau, đều là thiên chi kiêu tử, tuy Hàn Giang Nguyệt không phải là hoàng tử của hoàng gia, nhưng trong lòng bách tính giá trị của hắn tuyệt đối cao hơn tất cả các hoàng tử của hoàng đế, trong mắt bách tính, Hàn Giang Nguyệt và Thượng Quan Cửu U đều giống nhau, hai người họ đều bảo vệ thần, có Hàn Giang Nguyệt và Thượng Quan Cửu U, không một ai dám xâm chiếm biên cương Đại Vân.
Hàn Giang Nguyệt nghe thấy những lời Thượng Quan Cửu U nói, trong lòng bỗng trầm xuống, vẻ mặt càng tỏ vẻ không vui, không khách khí đáp lại, “Bổn vương có thích hay không liên quan gì đến ngươi? Bổn vương chỉ là nhìn không quen một đại nam nhân ức hiếp một cô nương yếu ớt, nếu ngươi có bản lĩnh, thì đừng có ức hiếp người khác chứ.”
Nghe vậy, sắc mặt Thượng Quan Cửu U trở nên u ám, “Hàn Giang Nguyệt, có giỏi thì đánh rắm thêm một lần nữa đi.”
Hàn Giang Nguyệt liếc hắn một cái, “Thì ra người nói chuyện đều là đánh rắm mà ra, thật khiến bổn vương mở rộng tầm mắt.”
“Ngươi....” Thượng Quan Cửu U đập bàn, tức đến nỗi nổi cả gân xanh trên trán.
“Xuy xuy” Một tiếng, trong đám người truyền đến một giọng cười nhẹ, cũng không biết là ai nhịn không được cười ra tiếng, đợi ánh mắt của Thượng Quan Cửu U quét qua, lập tức dừng cười lại.
Thượng Quan Cửu U quay đầu hung dữ nhìn Hàn Giang Nguyệt, ánh mắt đó tựa như hai thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng về phía Hàn Giang Nguyệt. Nhưng Hàn Giang Nguyệt lại không chút lo sợ, ánh mắt hai người chạm nhau “Bang”, chạm đến nỗi bốn phương trời long đất lở, dáng vẻ đó, tựa như sắp động thủ đánh nhau.
Mọi người trong điện đều nín thở, chỉ cảm thấy mây đen bao phủ trên đầu, che khuất đi toàn bộ ánh sáng mặt trời, không khí trở nên nặng nề và căng thẳng. Bọn họ lo lắng đến nổi tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, lo lắng nhìn hai vị thân vương đang dùng lời nói chém giết nhau, ngay đến thở cũng không dám thở mạnh.
Vu Thức Vy bị khí tức hai người phát ra làm cho kinh ngạc, nhưng lại không chút lo sợ, chỉ cảm thấy buồn cười, trong lòng biết rõ hai người họ có đấu nhau cỡ nào cũng không thể ở động thủ ở trong cung yến này được. Nhưng điều khiến nàng khó hiểu là, Hàn Giang Nguyệt của kiếp này dường như bảo vệ nàng nhiều hơn so với kiếp trước, hôm nay chỉ là lần thứ hai họ gặp mặt nhau, theo đạo lý thì không nên như vậy, rốt cuộc có điều gì mà nàng không biết.
Hoàng đế thấy Hàn Giang Nguyệt và Thượng Cung Cửu Ưu day dưa không thôi, lại nhìn thấy sắc mặt Vu Thức Vy trắng bệt, tưởng rằng nàng đã bị hai vị vương gia làm cho hoảng sợ, không kìm được mở miệng giảng hòa, “Được rồi, được rồi, lần này là trẫm không đúng, hai vị thân vương đừng vì chuyện này làm mất hòa khí, chuyện ban hôn cho Vu nhị tiểu thư nói đến đây thôi, nếu như Nhiếp Chính Vương đồng ý, có thể đợi đến hết thời kỳ báo hiếu của Vu nhị tiểu thư mới làm mai, ta tin là có thể tìm được một mối tốt cho Vu nhị tiểu thư.”
Vu Thức Vy âm thầm thở ra nhẹ nhõm, hoàng đế đã nói vậy rồi, cho dù Cửu Ưu Vương trong lòng không vui, cũng đành chịu, không tiện nói thêm gì nữa. Nàng lập tức làm bộ cảm kích quỳ dưới đất, “Thần nữ tạ hoàng thượng thành toàn, ân nữ cảm kích vô cùng.”
Lúc này, Thượng Quan Cửu U và Hàn Giang Nguyệt nghe thấy những lời này của hoàng thượng, liền thu lại ngạo khí sát phạt nơi sa trường, Hàn Giang Nguyệt chắp tay cung kính nói: “Hoàng thượng anh minh.”
Mặc dù trong lòng Thượng Quan Cửu U không vui, nhưng thời cơ đã mất, nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể cùng nói câu, “Hoàng thượng anh minh.”
Lúc này hoàng đế mới ra hiệu Vu Thức Vy đứng dậy, “Vu nhị nha đầu về chỗ ngồi đi, để trẫm nghĩ xem nên thưởng gì cho ngươi.”
Vu Thức Vy nhỏ nhẹ đáp “Tuân lệnh” liền đứng dậy đi về chỗ ngồi của mình.
Khi đi qua người của Vu Vinh Hoa, đột nhiên nghe thấy Vu Vinh Hoa nói khích nàng một câu, “Hư, tiện nhân, có thể khiến Mẫn Thân Vương và Cửu Ưu Vương tranh cãi vì ngươi, quả thật có bản lĩnh.”
Trong mắt Vu Thức Vy lóe qua một tia khinh bỉ, dừng bước chân bên cạnh Vu Vinh Hoa, cúi thấp đầu, làm ra dáng vẻ bị Vu Vinh Hoa gọi, dùng thanh âm mà người bên cạnh có thể nghe thấy nói: “Trưởng tỷ, tỷ gọi ta làm gì?”
Vu Vinh Hoa liền thay đổi sắc mặt, ánh mắt thâm độc liếc Vu Thức Vy một cái, thấp giọng nói: “Tiện nhân, ai gọi ngươi.”
Ánh mắt Vu Thức Vy lóe lên một tia tàn độc, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệt, liền nắm lấy vai của Vu Vinh Hoa, vội vàng giải thích, “Không phải đâu đại tỷ, tỷ nghe muội nói, muội không có ý muốn chiếm ánh hào quang của tỷ, thật mà, muội đâu có ý định biểu diễn tài nghệ đâu.”