Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Đường lão thái quân sau khi nghe xong lời của Vu Thức Vy nhìn như cung kính nhưng lại âm thầm chế giễu bà nông cạn, nhất thời mặt lão trầm xuống, hé miệng như muốn nói, cần phải giáo huấn Vu Thức Vy hai câu.
Nhưng không ngờ, một đạo âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng chợt tiếp lời của Vu Thức Vy, "Bổn vương tán thành lời của Vu cô nương..."
Tức thì, ánh mắt mọi người 'soát' một cái nhìn về phía thanh âm phát ra, chỉ thấy có một đạo thân ảnh trắng ngà nhanh nhẹn từ hướng phía nam đi tới.
Người đến chân mày như họa, ăn mặc một thân mãng bào gấm thêu tơ vàng đoàn long ám văn, dưới chân một đôi hài da lộc trắng thuần, eo mang đai ngọc, vẽ ra dáng người cao thẳng, trên đai ngọc treo một miếng ngọc giác hình hoa bỉ ngạn, chùm tua của đuôi miếng ngọc giác lủng lẳng như tuyết. Mái tóc dài đen tuyền như mực một nửa dùng đai tơ bạc buộc lại, một nửa đổ xuống như nước như hoa sau lưng y, tùy tính mà thản nhiên, giản dị mà cao quý.
Khóe miệng của hắn lộ một nụ cười thản nhiên, giống như một đóa Thiên Sơn tuyết liên yếu ớt nỡ rộ , nhiễm bụi trần nhưng không kinh sợ, trong lúc mọi người đang thất thần đã đi tới trước mặt Vu Thức Vy, nhìn chằm chằm vào Vu Thức Vy, cười nói: "Vu nhị tiểu thư nói rất hay."
Vu Thức Vy thu lại ánh nhìn thất thố của bản thân, cẩn thận nhún nhún người hành lễ, mặt không biểu tình nói: "Thần nữ bái kiến Mẫn thân vương."
Hàn Giang Nguyệt cười như ánh ban mai, bộ dạng đỡ lấy, cười nói: "Vu nhị tiểu thư không cần đa lễ."
Thấy hai người đã cúi chào nhau, mọi người lúc này mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần, trong lòng đều là rùng mình, một số thì giật mình, nhưng đa số đều lấy làm lạ, nguyên lai đây chính là Mẫn thân vương gia Hàn Giang Nguyệt phòng thủ biên cương mười năm .
Vẫn còn nhớ rõ năm đó y rời khỏi kinh thành bất quá chỉ là chàng thiếu niên mười lăm tuổi, mười năm công thành, khải hoàn trở về, có ai từng nghĩ rằng ngày đêm kề vai đương thế anh hùng lại là một mỹ nam tử như vậy, làm người khác ngoài ý muốn, càng làm cho người ta không tự chủ được mà kính phục, không tự chủ được muốn vái lạy ở dưới chân y.
"Bái kiến Mẫn thân vương." Mọi người cùng hô to, không ít ánh mắt của quý nữ tiểu thư đã dán chặt trên người Hàn Giang Nguyệt, đều lộ ra ngượng ngùng vẻ.
Hàn Giang Nguyệt hành lễ với mọi người, ý cười trên khóe miệng đã trở nên lạnh nhạt, "Chư vị không cần đa lễ."
Dứt lời, hắn chuyển hướng nhìn Vu Thức Vy con ngươi dã trở nên hỏa nóng lên, "Vu nhị tiểu thư cũng là mới đến sao?"
Vu Thức Vy gật đầu một cái, mặt mày trong lúc đó hết sức lạnh nhạt, "Hồi Vương gia, thần nữ với đích mẫu cùng chúng tỷ muội mới đến."
Nàng nói không hạ mình không kiêu ngạo , ôn hoà, dáng vẻ như căn bản cũng không quen biết y vậy.
Nhưng Hàn Giang Nguyệt cũng phát giác nàng là cố ý cách xa y, chẳng lẽ là bởi vì y giết nương của nàng nên còn đối với y lạnh lùng sao? Nhưng sao y lại cảm giác không phải?
Đường lão thái quân ở một bên bị lơ đi hơn nửa ngày trời đôi mắt lão nheo lại, sâu thẳm trong đáy mắt hiện lên một tia tức giận, nàng Vu Thức Vy rốt cuộc là cái thứ gì, có thể khiến Mẫn thân vương bỏ quên tất cả các nàng?
Đường lão thái quân nhịn không được trầm giọng nói: "Lão thân với Vương gia nhiều năm không gặp, không ngờ tới chàng thiếu niên năm xưa đã trở thành anh hùng thống lĩnh trăm vạn đại quân."
Hàn Giang Nguyệt mâu sắc lóe lên, xoay đầu lại, trào phúng cười, "Đúng vậy, đúng là đã nhiều năm không gặp, không ngờ thái quân từ bi thiện lương đã biến thành lão hồ đồ, nói về mệnh cách xưa nay đều là lời nói vô căn cứ, lão thái quân lại ở trước chốn đông người khi dễ một thứ nữ cùng với những hạng người nông cạn cổ hủ là như nhau, thực sự là già mà không biết tự trọng."
Dừng một chút, hắn đưa mắt nhìn đại phu nhân Đường thị, tiếp tục lạnh lùng trào phúng: "Hôm đó nữ thị vệ của Bổn vương đến phủ thái sư nhận thân, nhưng không ngờ chính mắt nhìn thấy Vu nhị tiểu thư bị thân mẫu Vương thị bóp cổ trên mặt đất, mà toàn bộ phủ thái sư lại không một người tiến lên ngăn cản, nếu không có bổn vương ra tay đúng lúc, Vu nhị tiểu thư lúc này sợ là đã sớm hương tiêu ngọc vẫn. Bổn vương thật muốn biết, chẳng lẽ phủ thái sư các ngươi đối đãi với một thứ nữ là như vậy sao ? Đều nói có kỳ mẫu tất có kỳ nữ, Đường gia thật đúng là khiến bổn vương mở rộng tầm mắt."
Lời nói oanh oanh liên tiếp đến nghẹn, vừa ngoan vừa độc, không để lại nửa phần mặt mũi, thật là nghẹn đến nỗi sắc mặt của người Đường gia lúc trắng lúc xanh, đại phu nhân Đường thị sắc mặt càng đen đến dọa người, nhưng lại không dám nói gì, Mẫn thân vương quyền cao chức trọng, dù là trước mặt thánh thượng cũng dám thẳng thắn không sợ, huống chi là các nàng, lời này ngay kẻ ngốc cũng có thể nghe hiểu là ra mặt vì Vu Thức Vy.
Đường thị sắc mặt cứng ngắc cười cười, đôi mắt trở nên tối tăm đặt lên người Vu Thức Vy, tốt lắm, có thể khiến cho Mẫn thân vương trước mặt mọi người lên tiếng vì nàng, bà thực sự đã xem thường nàng.
Vu Thức Vy trấn định đối mặt với ánh mắt của Đường thị, sắc mặt một mảnh yên tĩnh, quả thực là xử sự không sợ hãi, khí độ thong dong. Kì thực trong lòng từ lâu không ngừng kêu khổ: Hàn Giang Nguyệt a Hàn Giang Nguyệt, ngươi ra mặt vì ta, ta rất cám ơn ngươi, nhưng ngươi thực sự là hại ta thảm rồi biết không? Ngươi đây là đường hoàng lôi kéo cừu hận cho ta a.
Sau này ở phủ thái sư dù là nàng cái gì cũng không có làm, cũng sẽ trở thành cái gai cái đinh trong mắt các nàng, sẽ làm con đường tính kế báo thù của nàng phát sinh biến hóa.
Hàn Giang Nguyệt bắt được ánh mắt như muốn nuốt lấy Vu Thức Vy của Đường thị, lãnh mâu hiện lên một tia sát khí, cười lạnh nói: "Vu phu nhân vì sao hung tợn nhìn chằm chằm Vu nhị tiểu thư như vậy ? Vu nhị tiểu thư cái gì cũng không có nói, cần gì phải đem nộ khí đối với Bổn vương chuyển đến trên người Vu nhị tiểu thư?"
Đường thị sắc mặt càng khó coi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vương gia ngài nói đùa rồi, Thức Vy là nữ nhi của ta, ta như thế nào lại tức giận với nàng chứ?"
"Hừ!" Đường lão thái quân hừ lạnh một tiếng, sắc mặt càng không tốt đến đâu, xưa nay bà đi tới nơi nào đều được người tôn kính, chưa từng như vậy trước mắt nhiều người bị người khác đánh vào mặt, còn đánh đến vang bốp bốp, thực sự là tức chết mà, bà tức giận cười lạnh nói: "Vương gia thực sự là khí thế rất lớn, thực sự là làm cả thể xác và tinh thần ta sợ run rẩy a."
Nghe vậy, Hàn Giang Nguyệt không chút do dự trả lại, "Bản vương cũng không thấy có ai sợ run rẩy, thật không biết lão thái quân là dùng con mắt nào thấy được? Chứ không phải là mắt mờ nhìn lầm rồi?"
Xung quang nhất thời vang lên tiếng cười nhạo thấp giọng, trong này có không ít người ngày thường chịu đựng người Đường gia lúc này thực sự là cảm thấy vui vẻ trong lòng.
"Ngươi..."
Đường lão thái quân bị chận đến á khẩu không trả lời được, càng tức giận run cả người, vừa muốn nói, nhưng Hàn Giang Nguyệt không để cho bà có cơ hội mở miệng, cất cao giọng nói với Vu Thức Vy: "Vu nhị tiểu thư bị người ta đối đãi như vậy, vẫn nhiệt tình với người nhưng kẻ khác lại lạnh lùng đối đãi, bổn vương thực sự là không nhìn được, liền thỉnh nhị tiểu thư đi với bổn vương, bổn vương thật muốn xem một chút những người này là làm sao bôi nhọ một người vô tội."
Vu Thức Vy mím mím môi, một trận á khẩu không biết nói gì, Hàn Giang Nguyệt đây là công khai bảo vệ nàng a, ra oai áp đảo những người, bảo các nàng không dám coi thường nàng nữa, thế nhưng... Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển! Lần này không những sẽ không khiến cho mọi người đối với nàng xem trọng , mà tương phản, sẽ chỉ làm mọi người nghĩ nàng là một hồ ly tinh mê hoặc nam nhân, đối với nàng càng thêm khinh thường, càng nặng hơn sẽ nói nàng đã sớm cấu kết âm thầm qua lại với y.
Qua ngày hôm nay, chỉ sợ là toàn bộ kinh thành đều sẽ biết Mẫn thân vương trước mặt mọi người bảo vệ một thứ nữ hèn mọn , mà vị thứ nữ này tên là Vu Thức Vy.
A... Cũng không biết Hàn Giang Nguyệt kiếp này bị gì nữa, thế nào trở nên độc mồm lại vô lại như vậy, đến nỗi thành oan gia với nàng, cứ đến làm rối kế hoạch của nàng, khiến nàng trở tay không kịp, thật sự làm người ta dở khóc dở cười. Bất quá, sự tình nếu đã phát triển thành như vậy, vậy nàng cũng không cần thiết phải che giấu bản thân nữa, đi giả làm bộ dạng nhát gan nhu nhược.
Nghĩ vậy, Vu Thức Vy nét mặt thay đổi mỉm cười, nhún nhún người hành lễ với Đường thị sắc mặt đang đen nghịt, "Mẫu thân, đã là lệnh của Vương gia, nữ nhi không dám vi phạm, liền đi trước vậy."
Trước mặt nhiều người như vậy, Đường thị cũng không tiện phát tiết, nhắm mắt lại nói, "Ừ, đi đi."
"Mẫu thân, người không sao chứ?" Vu Vinh Hoa đỡ lấy Đường thị thân thể đang khẽ run vì tức giận, nhìn bóng lưng sánh vai rời đi của Vu Thức Vy với Hàn Giang Nguyệt , căm hận trong lòng đối với Vu Thức Vy bắt đầu gia tang thêm, Vu Thức Vy, ngươi hãy đợi đấy.
Đường thị thả lỏng người, trên mặt cuối cùng đổi lại nét tươi cười hiền lành đoan trang, vớiĐường lão thái quân nói một tiếng, "Tổ mẫu, chúng ta tiến cung thôi."
Từ khi Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt cùng nhau bước vào hoàng cung này, trong lòng của nàng liền dâng lên một trận phát cuồng đầy hận ý. Kiếp trước, tại đây nàng mất đi hai hài tử, mất đi đôi chân và đôi tay, hơn nữa còn mất đi phần đời còn lại của mình trong nhà lao hoa lệ bị ăn tươi nuốt sống này.
Khi đó, nàng liền bắt đầu từ nơi này một đường giết đến điện Kim Loan, đem những kẻ phản đối Thượng Quan Diệp hết thảy dẫm nát dưới chân, lấy tính mệnh tương trợ Thượng Quan Diệp leo lên đế vị. Công thành xương khô, cuối cùng để cho nàng làm hoàng hậu một triều, phượng lâm thiên hạ, tiếp nhận ánh mắt hâm mộ của thế nhân, có được tôn sùng vinh hoa mà thế gian nữ tử tha thiết ước mơ. Thế nhưng... Thế nhưng đảo mắt nàng đã bị Thượng Quan Diệp phế bỏ làm thành nhân trệ, tiện tay ném vào trong lãnh cung tối tăm không ánh mặt trời.
Kiếp này nhìn lại, ngói đỏ tường cao, tử trụ kim lương, so với lần đầu tiên nhìn thấy cũng không có gì khác biệt, nhưng nàng cũng không còn trái tim nồng nhiệt như thiêu thân lao đầu vào lửa giống như trước, có chỉ là điên cuồng cừu hận thần cản diệt thần.
Hành lang gấp khúc, cung điện trùng trùng, hai người một đường không nói câu nào rốt cục đã đi tới trước điện Lân Đức, trong điện lúc này từ lâu đã ngồi đầy chỗ, phi thường náo nhiệt. Hai người bước vào, nhất thời nhận được sự chú ý của không ít người.
Mọi người chỉ thấy trước cửa một cặp bích nhân đi vào, nữ mỹ, nam tuấn, đều là khí độ bất phàm, nhưng bọn họ nhìn phải nhìn trái, lại cũng không biết rốt cuộc là công tử tiểu thư nhà ai.
Nhưng thật ra Vu Văn Thanh đã nhận ra Vu Thức Vy, cười cười, lại nhìn thấy bên người nàng nam tử bất phàm kia thì, nhất thời biến sắc, bước nhanh tới, gập người ôm quyền hành lễ: "Vi thần bái kiến Mẫn thân vương."
Hàn Giang Nguyệt đứng chắp tay, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói một câu: "Thái sư không cần đa lễ."
Vu Văn Thanh đứng dậy, lúc này mới nhìn về phía Vu Thức Vy, từ ái cười nói: "Vy nhi sao lại cũng đến với Mẫn thân vương? Mẫu thân cùng tỷ muội con đâu?"
Vu Thức Vy nhún nhún người, nói rằng: "Mẫu thân gặp được Đường lão thái quân, sẽ đến ngay thôi."
Đang khi nói chuyện, Đường lão thái quân và Đường thị Vu Vinh Hoa đám người còn lại đã đi tới trước mặt, sắc mặt các nàng nhìn Vu Thức Vy đều khó coi.
Hàn Giang Nguyệt vừa nhìn thấy đám người Đường gia liền một trận chán ghét, lành lạnh hướng phía Vu Văn Thanh nói một câu, "Nghe nói thái sư từng vào biển lửa cứu nữ nhi, nếu đã cứu thì phải che chở thật tốt. Mặc cho người vô cớ lăng nhục một phen, trong lòng cũng sẽ khổ sở, bổn vương hôm nay có thể bảo vệ nàng một ngày, nhưng không bảo vệ được đến một ngày nào đó sẽ bị những thứ dơ bẩn không ra sáng được đó trong hậu viện hãm hại, lời chỉ đến đây, trong lòng thái sư tự có tính toán."
Dứt lời, Hàn Giang Nguyệt đi về phía ghế ngồi bên trái điện Lân Đức.