Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Chỉ thấy Vu Thức Vy duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó, chân mày vẽ nhạt tựa núi xa, một đôi phượng mâu lấp lánh rực rỡ , đôi môi hồng phấn nóng bỏng mềm mại như cánh đào dưới chiêc mũi nhỏ tinh tế, ngũ quan tinh tế được điêu khắc tinh xảo trên khuôn mặt trắng nõn trái xoan, cộng thêm một đóa hoa mai nhỏ vẽ giữa trán, phối với bộ váy bộ váy yên vân hồ điệp màu ngỗng vàng được may từ phù quang lưu vân cẩm, có thể nói thanh lệ thoát tục. Mái tóc dài óng ánh kết thành kiểu hàm yên phù dung cao nhã, cài đôi trâm bạch ngọc khảm hạt san hô đỏ kết như ý đối xứng nhau, tua rua dài rũ xuống sau gáy, tai đeo đôi khuyên tai thủy tinh hồng phấn chữ phúc, càng lộ vẻ tú lệ xinh đẹp.
Tỉ mỉ nhìn lại, vẻ đẹp này lại không chỉ là đẹp bên ngoài, mà là từ bên trong toát ra vẻ ưu tĩnh mỹ lệ, nhìn mà quyến luyến không thôi, xinh đẹp nổi bật giữa chốn đông, thật đúng cựu tiêu tiên nữ thật bước ra từ trong bức họa thổ cẩm, sáng chói đến không mở mắt ra được.
Vu Vinh Hoa sợ ngây người, cũng kinh ngạc, không chỉ là bởi vì Vu Thức Vy đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy, càng là bởi vì nàng hôm nay cư nhiên cũng trang điểm kiểu hoa mai, giống mình cùng trang điểm kiểu hoa mai! Mà một thân phù quang lưu vân cẩm lại cũng cùng mình như nhau, bất quá kiểu dáng khác nhau, của mình thì là bộ váy khỉ thủy quần màu đỏ nhạt.
Chung quanh các vị quý nữ quý phụ lúc này cũng đều chú ý tới Vu Thức Vy, chỉ cần nhìn một cái liền kinh vi thiên nhân, bắt đầu truyền đến không ít thanh âm tán thưởng.
"Kia là nhà nữ nhi nhà ai a, đẹp quá a."
"Đúng vậy, ngươi xem trang điểm kiểu hoa mai của nàng, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có người trang điểm kiểu hoa mai đẹp mắt như vậy."
"Quả thực so với đệ nhất mỹ nhân Đại Vân triều chỉ có hơn chứ không kém."
Nghe tiếng ca ngợi như thủy triều, nhưng lại không thuộc về mình, Vu Vinh Hoa sắc mặt trở nên có chút khó coi, ngọc thủ tươi đẹp ẩn dưới vân tay áo từ từ co lại nắm thành một đoàn, một đôi mắt đẹp cũng phủ đầy sương mù.
Đáng ghét! Không nghĩ tới Vu Thức Vy trước đây cư nhiên giả xấu đánh lừa ánh mắt của mọi người, mà hôm nay lại dung mạo như tiên hoa nộ phóng như vậy hiện ra ở trước mặt của thế nhân, nhận lấy sự ca ngợi vốn nên thuộc về nàng ta. Trước kia vô luận nàng ta đi tới chỗ nào đều có thể đem cho mọi người đủ sự kinh diễm, nhưng là hôm nay, nhìn ánh mắt nhìn Vu Thức Vy của mọi người chung quanh, mỗi một đôi mắt gần như đều muốn dán lên người của nàng.
Hừ... Nàng nhất định là cố ý, cố ý khiến nàng xấu hổ, tốt! Hảo một Vu Thức Vy, hảo một kẻ có tâm cơ sâu nặng! Một xấu nữ không có danh tiếng, giờ khắc này lại làm cho nàng sinh ra một loại cảm giác nhục nhã hổ thẹn trước nay chưa có, giống như là mình bắt chước khỉ đeo hoa, mà nàng mới là Tây Thi trầm ngư chân chính.
Thực sự là buồn cười...
Vu Vinh Hoa nhẹ nhàng bước nhanh đến hướng Vu Thức Vy, đem một màn đố kị trong đáy mắt kia chôn giấu sâu vào nơi sâu thẳm, trên gương mặt tuyệt sắc ngọc dung nở lên một nụ cười yếu ớt khuynh thành, "Nhị muội muội ngày hôm nay thực sự là đẹp quá a, trước đây đúng là bọn ta mắt kém, lại không nhìn ra, tư sắc này... chậc chậc, nhất định kinh diễm bốn phương."
Vu Thức Vy sao nghe không ra ý châm chọc trong lời nàng ta, mỉa mai nàng tâm cơ sâu nặng, nhưng thực ra nàng cảm thấy mình rất oan, ba nha đầu kia nhất định là nghe theo lời phân phó của Vu Văn Thanh, cố ý giúp nàng hảo hảo trang hoàng lại một phen, chỉ rằng nàng hôm nay có thể vào lọt vào cặp mắt của hoàng tử nào.
Ai... Muốn trách thì trách bản thân từ sau khi sống lại đã dưỡng thành thói quen mất ngủ đến rạng sáng mới ngủ, lúc trang điểm thì mơ mơ hồ hồ, cho nên cũng không thể phát giác ba nha đầu này rốt cuộc trang điểm cho nàng như thế nào.
Vu Thức Vy nét mặt chỉ coi như nghe không hiểu, mỉm cười hảo ý, vinh nhục không sợ nói, "Trường tỷ nói đùa, Thức Vy một thân rơm rạ, sao có thẻ so với trưởng tỷ tư thái của thần nhân Cô Dịch."
Vu Vinh Hoa đáy lòng cười lạnh một tiếng, lúc này càng nhìn Vu Thức Vy lại càng cảm thấy nàng ta là cố ý khiêu khích với nàng, cho rằng dựa vào nàng có thể thắng được đệ nhất mỹ nhân Đại Vân triều, nàng cũng cười cười, trong lòng tức giận như thế nào đi nữa , cũng tuyệt sẽ không thất thố ở trước chốn đông người, nàng nhất định phải khôi phục lại danh tiếng.
Vu Vinh Hoa sóng mắt như tơ, đem bộ diêu trân trâu ngọc bích trên đầu mình tháo xuống, cài lên búi tóc của Vu Thức Vy, "Đôi trâm cài này có vẻ hơi mộc mạc chút rồi, muội muội gương mặt mỹ mạo không nên cô phụ, bộ diêu trân trâu ngọc bích này vừa vặn hợp với một thân phù quang lưu vân cẩm của muội muội!"
Nói đến phù quang lưu vân cẩm, Vu Vinh Hoa cố ý nhấn mạnh ngữ điệu, đáy mắt toàn là vẻ chán ghét, Vu thức Vy nàng bất quá chỉ là một thứ nữ thân phận hèn mọn, cho mình là cái thứ gì, cũng xứng mặc loại vải phù quang lưu vân cẩm ngàn vàng khó có được!
Mọi người xung quanh vừa nghe thấy là phù quang lưu vân cẩm, đều lộ ra vẻ hâm mộ.
Vu Vinh Mỹ ở một bên cũng chua xót nói rằng: "Nhị tỷ tỷ thực sự là bình thường thì không có biểu hiện gì đặc biệt, bỗng nhiên làm điều khiến người ngác kinh ngạc a, thì ra trước đây đều xem tất cả chúng ta là kẻ đuôi mù rồi."
Vu Thức Vy sắc mặt không có nửa điểm tức giận, cười đùa nói: "Tứ muội muội hầ tất lôi tất cả mọi người vào? Mọi người mắt sáng như gương, há là ta chỉ một tiểu nữ tử có thể lừa dối được? Hẳn không phải là muốn hại tỷ tỷ vào chỗ bất nghĩa ? Mẫu thân công bằng nhất, người nói có đúng hay không?"
"Ngươi..." Vu Vinh Mỹ tức đến nỗi mày liễu dựng thẳng lên, muốn tiến lên hung hăng chỉnh lý Vu Thức Vy một phen, lại bị Vu Vinh Nhược cản lại, "Tứ muội không nên hồ nháo."
Đại phu nhân Đường thị vốn là không muốn quản chuyện tiểu đả tiểu nháo của những thứ nữ , đột nhiên bị Vu Thức Vy đem câu hỏi ném ngay vào mặt, nhất thời cưỡi hổ khó xuống, không khỏi trầm giọng nói: "Vu Vinh Mỹ, không được càn rỡ."
Lại ở phía sau, một đạo thanh âm già nua vui đùa bỗng nhiên chen vào, "Ba nha đầu khiến làm chủ mẫu ngày càng trở nên nghiêm khắc rồi đó", giữa lúc nói chuyện, còn kèm theo một trận cười đùa.
Đường thị đầu tiên là sắc mặt hơi biến, sau đó đáy mắt lộ ra một vẻ kinh hỉ, tiến lên nghênh đón, giả bộ hờn dỗi: "Ai nha, Thái quân vẫn trêu cười cháu gái."
Người tới chính là lão thái quân Đường quốc công phủ, Đường quốc công chi mẫu, tổ mẫu của đại phu nhân Đường thị với Đường Thục quý phi, thái tổ mẫu của Vu Vinh Hoa , bảy mươi bốn tuổi, thân thể cường tráng khoẻ mạnh như trước.
Lão thái quân ăn mặc một thân váy màu đỏ tía có hoa văn chìm hình mây , bên ngoài khoác một cái áo choàng lông mềm ô kim sắc lụa hoa gấm, đầu đội bộ điêu thử chiêu quân, khí sắc hồng nhuận, hai mắt thần thái sáng lạng, nghiễm nhiên không giống tinh thần suy sụp già nua mà một lão phụ bảy mươi bốn tuổi nên có.
Vu Vinh Hoa nhìn người vừa mới đến trong nháy mắt liền tươi cười rạng rỡ, chạy nhẹ qua đó, vô cùng thân thiết khoác lên cánh tay Đường lão thái quân, nhu thanh nói: "Thái tổ mẫu, Hoa nhi mới vừa rồi còn nghĩ thái tổ mẫu thế nào còn chưa tới, ngài liền xuất hiện, thực sự là thần tiên sống có thể đoán trước đó."
"Ha ha ha..." Đường lão thái quân bị Vu Vinh Hoa một câu nói chọc cười to thoải mái, không khỏi dùng ngón taychạm chạm một cái chóp mũi của nàng ta, sẵng giọng: "Xem cái miệng nhỏ của con là ngọt nhất."
Đường quốc công phu nhân Cố thị cũng cười hiền từ nói: "Đợi lần sau Vinh Hoa trở lại phủ Quốc công a, phải để nàng hảo hảo bồi bồi mẫu thân mới phải."
Vu Vinh Hoa cười duyên nói: "Ngoại tổ mẫu nói rất phải."
Đường lão thái quân nghe xong càng thêm cười đến toe toét , "Hảo hảo hảo, duy chỉ có con tiểu bảo bối này chọc cho lão bà tử ta cười vui vẻ."
Mọi người chung quanh vốn dĩ ánh mắt nhìn Vu Vinh Hoa vẫn còn lưu lại trong sự khinh bỉ việc hôm trước tại Pháp Hoa Tự thoát y trước mặt mọi người , nhìn thấy Đường lão thái quân như trước như vậy cưng chìu Vu Vinh Hoa, không khỏi lại nghĩ tới hôm qua hình bộ phán xử vụ án Vương di nương phủ Thái sư hãm hại Vu Vinh Hoa, chẳng lẽ Vu Vinh Hoa thật sự bị hãm hại?
Vu Thức Vy nhìn một màn bà cháu hoà thuận vui vẻ như vậy , trong lòng không khỏi dâng lên một trận ghen tuông nhàn nhạt, kiếp trước bản thân đối tình thân như vậy có khát vọng cỡ nào, nhưng chung quy cái gì cũng không đạt được, người nàng tin tưởng thì phản bội nàng, người nàng yêu thì vứt bỏ nàng, cuối cùng lòng đầy ngập hận ý mai một ở trong lãnh cung...
Cách đó không xa Vu Vinh Mỹ nhìn một nhà phủ Đường quốc công ở chung ôn hòa, đáy mắt hiện lên một tia đố kị, đi ra phía trước hướng phía Đường lão thái quân dịu dàng cúi đầu, nhu thuận nói: "Thái tôn nữ bái kiến lão thái quân."
Thấy vậy, Vu Thức Vy và Vu Vinh Nhược cũng tiến lên cung cẩn nhún nhún người chào, "Thái tôn nữ bái kiến lão thái quân."
Đường lão thái quân lúc này mới dời mắt từ trên người Vu Vinh Hoa trên người, sơ lược nhìn về phía ba thứ nữ phủ thái sư , mặt mũi hiền lành nói: "Tất cả đứng lên, không cần đa lễ."
Đại phu nhân Đường thị cười cười, sau đó hướng phía Vu Thức Vy vẫy vẫy tay, "Tổ mẫu người xem, đây là Nhị nha đầu Thức Vy, lúc trước ở chỗ Vương thị chịu không ít đau khổ, hôm nay rốt cục vượt qua rồi."
Lời của Đường thị vừa dứt, trong lòng Vu Thức Vy tức thì một mảng sương hàn.
Việc mẹ đẻ của nàng Vương thị hãm hại Vu Vinh Hoa hôm qua liền do hình bộ tung ra, hiện tại khắp kinh thành đều biết chuyện Pháp Hoa Tự đều do thị Vương thị gây nên, người Đường gia sợ là đã sớm hận không thể đem Vương thị thiên đao vạn chém. Đường thị lại lúc này cố ý nhắc tới nàng nữ nhi của Vương thị này, không thể nghi ngờ là muốn người Đường gia đem căm hận đối với Vương thị chuyển dời đến trên người nàng, tâm tư như thế, có thể nói ác độc.
Tuy rằng lòng tràn đầy không nguyện, nhưng Vu Thức Vy không thể không bày ra bộ dáng nhu thuận, nói với Đường lão thái quân: "Thái tôn nữ lần đầu gặp thái tổ mẫu, chúc thái tổ mẫu Phúc Thọ an khang, vạn sự như ý."
Quả nhiên, Đường lão thái quân sắc mặt liền trở nên âm trầm, lại chú ý tới Vu Thức Vy một gương xinh đẹp không thua kém Vu Vinh Hoa, tâm trạng nhất thời trở nên căm hận, giọng nói cũng theo đó chua ngoa: "Nguyên lai ngươi chính là thứ nữ ra đời trong tiết vu lan kia."
Lời này vừa nói ra, mọi người một mảnh ồ lên, ánh mắt nhìn Vu Thức Vy cũng cũng bắt đầu thay đổi.
"Nguyên lai nàng chính là thứ nữ ra đời trong tiết vu lan của phủ Thái sư."
"Ngày hôm trước nhìn thấy nàng cũng không phải bộ dáng này a."
"Lớn lên khá là đẹp đấy, chỉ tiếc là một sát nữ."
"Chúng ta vẫn nên cách xa nàng một chút, tránh để một thân sát khí truyền cho chúng ta."
"Đúng, cách xa nàng một chút."
Người của Đường gia lúc này cũng đỡ Đường lão thái quân rút lui về phía sau vài bước, giữ khoảng cách nhất định, tựa như chứng thực Vu Thức Vy một thân sát khí, là một nữ tử không tốt lành.
Trong lúc nhất thời, Vu Thức Vy như là bị mọi người cô lập, lẳng lặng đứng ở cửa Chính Dương môn, tất cả mọi người đối với nàng chỉ trỏ, công khai trào phúng.
Thấy vậy, Vu Vinh Hoa đáy mắt hiện lên một tia trả thù khoái cảm, hừ! Một thứ nữ thấp hèn cũng dám giành oai với nàng, đáng đời bị người khác làm trò hề.
Không riêng gì Vu Vinh Hoa, Đường gia trên mặt mọi người đều mang vẻ trào phúng, dùng một loại thái độ ngạo nghễ cao cao tại thượng lạnh lùng nhìn nàng.
Vu Thức Vy cũng nhìn người Đường gia, trong lòng đồng dạng châm chọc, người của Đường gia quả nhiên vẫn là như vậy, cho là người của nhà mình mới là cao quý đấy, người bên ngoài đều là đê tiện, kiếp trước sau khi nàng lên làm hoàng hậu, người Đường gia đã không ít ngoài sáng trong tối chà đạp xỉ nhục nàng, lấy xuất thân của nàng mà nói này nọ, yêu cầu Thượng Quan Diệp phế hậu, nàng khi đó vì Thượng Quan Diệp đều nhịn.
Nhưng bây giờ...
Vu Thức Vy không sợ hãi đón nhận ánh mắt của Đường lão thái quân, khẽ cười nói: "Nhân tâm phân thiện ác, có lúc so với quỷ mị càng đáng sợ hơn, thái tổ mẫu băng hồ ngọc xích, sao sẽ dễ tin lời nói vô căn cứ chứ?"