Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Âm thanh của Vu Thức Vy vẫn còn chưa thốt ra, mới chớp mắt một cái, liền cảm thấy hoa mắt, cảm giác một cơn lạnh lẽo đã đặt trên cổ của nàng, mũi kiếm sắc bén hàn lạnh, chỉ cần nàng khẽ động, sẽ mất mạng trong tức khắc.
"Không ai dám như vậy uy hiếp ta." Vệ Trường Phong lạnh lùng nghi hoặc nhìn Vu Thức Vy, đôi mắt băng lãnh phảng phất chứa đựng băng tuyết của khắp bầu trời , lạnh thấu vào xương cốt tim người, lạnh của sự nguy hiểm trùng trùng .
"Vậy sao?"
Vu Thức Vy nhẹ giọng cười, không chút sợ hãi nào chống lại ánh mắt của hắn, một đôi mắt thâm sâu không thấy đáy tản ra sát khí hàn lệ giống như tử thần vậy, ánh mắt của hai người chạm nhau chằm chằm ở giữa không trung, giống như hai lưỡi kiếm đối đầu nhau, chạm nhau phát ra khí thế không ai thua ai, bộ dáng kia, phảng phất sau một khắc liền sẽ trực tiếp động thủ chém giết nhau một trận.
Vệ Trường Phong bị sát khí tản ra trên người Vu Thức Vy làm kinh ngạc, thiếu nữ trước mặt rõ ràng chưa tới mười lăm, một tiểu thư khuê các, độ tuổi vốn nên ngây thơ rực rỡ, sao lại sẽ có khí thế mạnh mẽ khiếp người thế?
Nhìn một màn kia kinh ngạc trong đáy mắt Vệ Cường Phong, Vu Thức Vy thu hồi sát khí toàn thân, lạnh lùng nói: "Ta mặc kệ ngươi là ai, cái mạng này của ngươi là ta cứu, liền là của ta, nếu muốn đi, trừ phi ngươi chết, hoặc ta chết."
Lãnh mâu Vệ Trường Phong trầm xuống, "Vậy ta sẽ giết ngươi rồi mới đi."
"Ngươi thực sự cho rằng giết ta là có thể đi?" Đáy mắt Vu Thức Vy lóe lên một tia trào phúng, "Hay là ngươi cho rằng bằng ta một nữ tử yếu đuối không thể giữ được ngươi?"
Nghe vậy, Vệ Trường Phong cả kinh, lui về sau một bước, " Chẳng lẽ ngươi lại làm gì rồi?"
Vu Thức Vy cười khẩy tà lệ, "Đương nhiên là làm một vài việc mà ngươi không nghĩ tới."
Dứt lời, bàn tay không tốt lành gì của nàng chậm rãi mở ra, trong lòng bàn tay nàng xuất hiện một cái bình sứ nhỏ màu lam to bằng ngón cái, nói rằng: "Đây là giải dược của thi trùng cổ độc."
"Thi trùng cổ độc?"
Vệ Trường Phong mặt hơi biến sắc, thi trùng cổ độc, nghe đồn cổ độc đệ nhất thiên hạ !
Người trúng loại cổ độc này sẽ phát tác mỗi khi trăng tròn, như vạn con thi trùng gặm cắn thân thể, thống khổ khó chịu, sống không bằng chết, coi như là người có sức chịu đựng tốt, cũng không thoát được sự đau đớn kịch liệt một lòng muốn chết để được giải thoát. Có người nói Diệp môn môn chủ trước, cũng là bởi vì trúng loại thi trùng cổ độc này không có thuốc chữa được mà tự sát thân vong, có thể thấy được là loại kỳ độc.
Hắn có chút bất khả tư nghị nhìn Vu Thức Vy, loại cổ độc này là phương thuốc độc môn của độc vương đời trước , sớm đã thất truyền, nàng làm thế nào mà biết được?
"Thi trùng cổ độc thất truyền đã lâu, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi?" Vệ Trường Phong vẻ không quan tâm nói, thế nhưng mới vừa rồi đáy mắt hắn thoáng hiện lên một tia sợ hãi không dễ phát hiện ra nhưng lại không thoát khỏi đôi mắt của Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy thu lại bình sứ màu lam cầm trong tay, lại lấy ra một cái chuông nhỏ kết bằng bạc, hờ hững liếc nhìn Vệ Trường Phong, vô tư nói: "Vậy nếu không thì thử một lần."
Lập tức, nàng lắc lắc chuông, làm thức tỉnh mẫu cổ trong chuông. Vệ Trường Phong nhất thời đã cảm thấy ngực đau xót, trong tim hình như có vật gì bắt đầu rục rịch vậy, tứ chi xương cốt cũng trong nháy mắt co giựt một chút.
Sau một khắc, sự đau đớn như nước biển đổ đã cuộn trào mãnh liệt tới, chiếm cứ cả người hắn, hắn đau nghiến răng nghiến lợi, khó có thể chịu đựng, hận không thể đập đầu vào trên vách tường để giải thoát. Chỉ nghe "Phanh" một tiếng, nam nhi bảy thước, sát thủ máu lạnh, chỉ trong một hơi thở liền bị hạ ngã xuống, đau đến lăn cuộn trên đất .
Vu Thức Vy lúc này mới thu hồi mẫu cổ, trên cao nhìn xuống hắn, trong mắt không bi không hỉ, đạm mạc như băng: "Hiện tại đã tin?"
Vệ Trường Phong chờ trận đau nhức qua đi, mới đứng dậy ánh mắt đầy sát khí nhìn Vu Thức Vy, "Cho nên, ngươi muốn ta thế nào?"
Vu Thức Vy cũng không vòng vo, "Ta muốn biết là ai phái ngươi tới ám sát hoàng thượng."
Nàng nghĩ, giang hồ với triều đình xưa nay nước giếng không phạm nước sông, hắn nếu là sát thủ giang hồ, nhất định sẽ không nhận vụ ám sát hoàng đế lớn như vậy, trừ phi hắn cùng với hoàng đế có thù không đợi trời chung, bằng không là chuyện này có liên quan với triều đình, người này có lẽ là sát thủ ám vệ có ý đồ ngôi vị hoàng đế. Nhiệm vụ lần này thất bại, bên ngoài xôn xao phát lệnh truy nã hắn, nàng nếu lúc này thả hắn ra ngoài, có lẽ sẽ bại lộ chính mình, cho nên nàng không thể.
"Ta sẽ không nói cho ngươi biết." Vệ Trường Phong không chút do dự nói như đinh chém sắt.
Vu Thức Vy xuy một tiếng cười nhạt, lại đem chiếc chuông kết tơ bạc ra, "Ngươi đã không nói, vậy ta giết ngươi cho xong, dù sao ngươi ra ngoài cũng sẽ bị truy nã, so với trốn trốn tránh tránh kéo dài hơi tàn, chẳng thà chết trong tay của ta, ta ít nhất cũng sẽ đào cái hố chôn ngươi, không đến mức để ngươi phơi xác nơi hoang dã chết không có chỗ chôn thân."
Vu Thức Vy làm bộ lần nữa thức tỉnh mẫu cổ, lại nghe Vệ Trường Phong đột nhiên nói: "Đợi đã."
Vu Thức Vy đôi mắt uyển chuyển, liếc nhìn hắn một cái, "Có di ngôn gì nói hết một lần ."
Vệ Trường Phong lạnh mặt lại, "Ta nói" dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Là Ngũ hoàng tử, là Ngũ hoàng tử phái ta ám sát hoàng thượng."
"Nga? Ngũ hoàng tử Thượng Quan Lăng?" Vu Thức Vy nhíu nhíu mày, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm đôi mắt của Vệ Trường Phong, nàng kham thấu thế sự, am hiểu nhất quan sát lời nói sắc mặt, thấy hắn mặt mày trong lúc đó có một tia chột dạ, tâm đã rõ, cũng không nói ra, hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Vệ Trường Phong."
"Vệ Trường Phong?" Vu Thức Vy chân mày khẽ nâng, tên này tựa hồ ở nơi nào nghe qua... Nàng không rãnh đi truy cứu, lại nói một câu, "Nếu muốn sống, trước hãy lưu lại, nếu là ta phát hiện ngươi một mình rời khỏi, cổ độc này sẽ lập tức lấy mạng của ngươi."
Dứt lời, Vu Thức Vy đi ra ngoài, khi sắp đi tới cửa mật thất, lại nghe được Vệ Trường Phong đột nhiên hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Vu Thức Vy đầu không quay lại bước đi không dừng, nhàn nhạt một câu, "Ta là Vu Thức Vy."
"Vu, Thức, Vy?" Ngươi đến tột cùng là một dạng nữ tử gì?
Vu Thức Vy ra khỏi mật thất, đi tới gian ngoài, trùng hợp Hàm Yên lúc này mở cửa bước vào, trong tay cầm một cẩm hộp tinh xảo , nhìn thấy Vu Thức Vy thì có chút hưng phấn nói rằng: "Nhị tiểu thư, đây là lão gia phái người đưa tới, dặn là tiểu thư phải mặc đi tham gia cung yến ngày mai."
"Cung yến?" Vu Thức Vy sắc mặt hơi khó hiểu.
Hàm Yên giải thích: "Đúng vậy, hoàng thượng tổ chức đại yến, một là chúc mừng Mẫn thân vương khải hoàn hồi triều để đón gió tẩy trần, hai là vì chúc mừng chuyện vui Cửu Ưu vương có công cứu giá phong làm nhiếp chính vương, muốn bách quan trong triều dắt gia quyến tham gia sao."
"Nhiếp chính vương?"
Vu Thức Vy đôi mắt đẹp xẹt qua một tia hồ nghi, đương kim hoàng thượng năm nay mới qua ba mươi lăm, long thể khoẻ mạnh, cớ gì đột nhiên phong một một nhiếp chính vương để nhiếp chính? Hơn nữa hoàng thượng biết rõ Thượng Quan Cửu Ưu xưa nay dã tâm âm tàng, lại vì sao hết lần này tới lần khác phong hắn làm nhiếp chính vương? Nếu là có công cứu giá, chỉ cần phong thân vương hưởng thụ bổng lộc là được rồi, cớ gì phải cấp cho hắn thực quyền? Ngài như vậy rốt cuộc là vì sao?
Vu Thức Vy cẩn thận suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra, không tự chủ bật cười lên, a... Gừng càng già càng cay a...
Nàng cứ nghĩ cứ nghĩ vô ý thức mở cẩm hộp ra, đợi đến khi hoàn hồn thấy trong hộp bộ xiêm y hoa lệ, không khỏi hơi ngơ ngẩn, "Phù quang lưu vân cẩm?"
Chỉ thấy trong cái hộp tinh xảo để một bộ váy yên vân hồ điệp màu ngỗng vàng được gấp chỉnh tề, mà vật liệu may thành bộ váy này chính là khúc vải Phù quang lưu vân cẩm ngàn vàng khó cầu. Chính là Trường Xuân Phường lớn nhất trong thành tạo ra, Trường Xuân phưởng luôn luôn cung cấp sản phẩm dệt cho hoàng gia , người thường muốn một khúc, cầu cũng không cầu được. Nghe nói phù quang lưu vân cẩm này chỉ cần một chút ánh sáng, sẽ phản xạ ra sắc màu mờ ảo, mặc lên người càng như đặt mình trong đám mây sương mù, được mỹ danh 'Cửu tiêu tiên y' , hừ... Vu Văn Thanh lần này thật đúng là ra vốn lớn.
Thấy y phục hơi phồng lên, chân mày Vu Thức Vy không khỏi cau lại, bèn vén lên xem, nguyên lai dưới y phục này lại còn có một đôi hài Kỳ đầu lý tơ vàng chỉ bạc quấn quanh đóa hải đường , bọc lấy một số hạt trân trâu hồng, xa hoa tinh mỹ.
Hàm Yên chỉ cảm thấy trước mắt lóng lánh một mảnh, nhìn đến ngây ra, trên gương mặt trắng đẹp tràn đầy vẻ mê mẫn, "Tiểu thư, đôi hài này thật là đẹp a, còn có y phục này."
Vu Thức Vy ngoài cười nhưng trong không cười câu câu môi cười khẩy, đáy mắt một mảnh băng lãnh, "Đúng vậy, đúng là rất đẹp, bán đi một món vật phẩm thì luôn phải trang trí đẹp lại một phen mới có thể có được càng nhiều lợi ích."
"Tiểu thư, tiểu thư nói cái gì? Hàm Yên nghe không hiểu lắm a."
Vu Thức Vy bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, có một loại cảm giác vô lực sâu sắc, Hàm Yên giờ phút này còn chưa trải nghiệm qua như khi bồi nàng gả vào vương phủ sau đó tiến cung thăng lên làm chưởng sự cô cô, cho nên cũng không có bản lĩnh làm việc giỏi giang trầm ổn khéo léo như lúc sau đó.
"Hàm Yên, cho Đại Phúc đến Hình bộ hỏi thăm một chút khi nào có thể mang thi thể Vương về, đúng rồi còn có, nói với Điểm Thúy biết bây giờ đến Hương Tuyết viện đưa nha đầu Tiểu Ninh hầu bên cạnh lúc Vương thị còn sống đến đây, bây giờ ta sẽ đi ngay đến chỗ đại phu nhân nói muốn tiểu Ninh."
"Vâng, nhị tiểu thư, nô tỳ bây giờ sẽ đi nói cho Điểm Thúy."
Một đêm trằn trọc chưa ngủ, đảo mắt liền tới ngày thứ hai.
Trời vừa sáng, Vu Thức Vy khó mà có chút buồn ngủ, vừa mới ngủ thiếp đi, Hàm Yên Điểm Thúy và tiểu Ninh ba nha đầu liền bắt đầu ăn mặc trang điểm cho nàng, lăn lộn một phen nàng vẫn còn vẻ mệt mỏi muốn ngủ, chờ nàng hoàn toàn tỉnh táo lại thì, mới giật mình phát giác mình đã đến cửa Chính Dương môn rồi, nàng vén màn xe lên nhìn thoáng qua bên ngoài,thấy không ít phu nhân quý nữ ở Chính Dương môn xuống xe, không khỏi cũng nhanh chóng xuống xe ngựa.
Nào biết mới vừa xuống xe liền chạm phải ánh mắt kinh hoàng của Vu Vinh Mỹ, chằm chằm nhìn nàng, giống như là nhìn thấy quỷ, "Ngươi... Ngươi là Vu Thức Vy?"
Điều này sao có thể?
Đánh chết nàng cũng không tin nữ tử trang điểm nồng đậm kiểu hoa mai khuynh thành trước mặt này chính là xấu nữ Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy sắc mặt không đổi, chỉ là nâng mắt nhìn thoáng qua Vu Vinh Nhược cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng , lòng liền chợt hiểu là xảy ra chuyện gì. Không khỏi âm thầm cắn răng, ba xú nha đầu này, nàng nhiều lần dặn trang điểm nồng đậm cho nàng là được, tốt nhất là nhìn không ra hình dạng, hiện tại xem ra, các nàng cũng không có làm theo ý của nàng.
Trong mắt của Vu Vinh Nhược đã tràn đầy sao, đáy mắt lóe ra kinh hỉ, "Nhị tỷ, thì ra tỷ đẹp như vậy."
Vu Thức Vy ung dung cười cười, "Bất quá là vẻ bề ngoài mà thôi."
Trong dư quang, nàng nhìn thấy Vu Vinh Hoa đang nhìn nàng gắt gao, một đôi mắt đó thoáng qua một tia khó tin.