Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Biên giới đúng là hỗn loạn thật, dù Thẩm Đạc nắm chắc phần thắng, song cũng không thể nào để cho Tiết Diệu Dẫn theo mình chịu nguy hiểm được.
Chỉ là khi nhìn thấy gương mặt kiên cường, bất khuất và sống lưng thẳng thớm của Tiết Diệu Dẫn, bỗng nhiên hiểu ra yêu cầu mà Tiết Diệu Dẫn nhắc đến hồi sinh nhật của cô là ý gì.
Thẩm Đạc không khỏi bật cười, giữa hai hàng chân mày để lộ sự bất đắc dĩ, tự hỏi trong chớp mắt rồi dứt khoát đồng ý.
Tiết Diệu Dẫn vẫn còn không sao tin được, nhưng nào dám hỏi nhiều, sợ anh sẽ đổi ý mất.
Thẩm Đốc quân thì không hề dị nghị gì với chuyện này, biết hai người có chừng mực, chỉ thầm bực mình sao Thẩm Đạc lại dễ dàng đồng ý như thế, có hơi khác với tác phong thường ngày của anh.
Còn Tiết Chính Dương thì không hề bình tĩnh được như thế, lúc ấy bà Năm đang quấy lỗ tai cho hắn, hắn vừa nghe được tin này thì bật người dậy, làm cho tim bà Năm sợ đến mức muốn nhảy ra ngoài.
“Ôi cha anh tính hù chết em sao! Cái này mà đâm vào tai là điếc luôn đấy!” Bà Năm vỗ ngực, nghĩ mà sợ.
Tiết Chính Dương nào rảnh để ý đến chuyện đó, tóc sắp dựng ngược lên, mang giày chạy nhanh đi cho người chuẩn bị xe, chỉ là dù có nhanh đến đâu đi nữa cũng chẳng thể cản lại được, sau khi về thì tức giận giậm chân.
Bà Tư nói: “Lúc trước Diệu Diệu đòi đi ra nước ngoài anh cũng không thể ngăn cản được còn gì, con bé đã có chủ ý rồi thì sẽ không để cho anh có cơ hội ngăn nó đâu.”
Không nhắc thì thôi, nhắc đến càng làm cho Tiết Chính Dương thêm phần tức giận, có đứa em gái tiền trảm hậu tấu thế này đúng là rầu thúi ruột!
Biên giới vì chiến tranh loạn lạc nên cư dân ở đây đều đã di chuyển đến nơi khác sống từ lâu, dọc đường đi hoang tàn vắng vẻ, các trấn đều do quân đội đóng quân.
Hiện giờ chiến sự vẫn chưa đến nỗi kinh hoàng, song trong quân đội đều đã chuẩn bị đủ cung cho cầu.
Thẩm Đạc dẫn Tiết Diệu Dẫn đi nghỉ ngơi và dưỡng sức, còn đặc biệt cấp cho cô một cái bồn tắm lớn, và đồ đi đường hạn chế mỏi mệt.
Tiết Diệu Dẫn rất hưởng thụ nước ấm mỗi lần tắm rửa, nhưng cũng biết so với phòng tuyến trước mắt thì điều này vô cùng xa xỉ, cô đã chuẩn bị tâm lý chịu mệt chịu khó.
Giờ ngọ ăn xong cơm, Thẩm Đạc lại cho xe đến, dẫn theo Tiết Diệu Dẫn lên xe ngồi.
“Chúng ta sẽ đi chỗ nào?” Tiết Diệu Dẫn thấy xe đang đi về hướng ra khỏi thành phố, có hơi tò mò hỏi han.
Thẩm Đạc lạnh nhạt trả lời: “Đưa em về.”
Tiết Diệu Dẫn phản ứng nhanh như chớp, nhìn dáng vẻ anh không hề giống đùa, vội mở cửa xe đi xuống.
Thẩm Đạc dùng một tay túm cô về lại xe, phát một cái lên mông cô, nhíu mày: “Ngoan chút.”
Tiết Diệu Dẫn lấy trứng chọi đá, thở phì phò kéo cổ áo anh lên án: “Anh đã hứa với em rồi!”
“Yêu cầu đó của em anh đã thực hiện.” Ngụ ý, Thẩm Đạc cũng chưa hề hứa sẽ giữ cô lại.
Tiết Diệu Dẫn bị thủ đoạn gian dối của anh chọc tức đến nỗi nhìn anh bằng nửa con mắt, chỉ hận không thể ngất đi luôn.
Thẩm Đạc đưa Tiết Diệu Dẫn ra khỏi vùng biên giới đầy hỗn loạn này, rồi cho binh lính thân cận của mình đi theo, đưa người không mất cọng lông miếng tóc nào về lại Việt Châu.
Tiết Diệu Dẫn túm lấy cửa xe không chịu xuống, Thẩm Đạc nhấc eo cô vác lên trên vai, ném vào bên trong xe về Việt Châu, móc súng lục ra đập mạnh vào nơi khóa cửa, làm hỏng luôn phần khóa ấy.
Tiết Diệu Dẫn không mở được cửa xe ra, đập đập mạnh lên cửa kính, hét, “Thẩm Đạc, anh là tên khốn kiếp!”
Các binh lính chung quanh nghe xong mà rùng cả mình, đứng tư thế nghiêm không dám liếc mắt.
Hai ngón tay Thẩm Đạc đặt sát nhau chỉ về hướng Tiết Diệu Dẫn, chậm rãi nhếch môi lên ướm đượm sự gian xảo.
Dù cho Tiết Diệu Dẫn có đe dọa hay dụ dỗ như thế nào, thì binh lính thân cận đi theo kia cũng không dám làm trái mệnh lệnh Thẩm Đạc, ngựa không ngừng vó chở cô về Việt Châu.
Thẩm Đốc quân thấy Tiết Diệu Dẫn mới đó đã trở về thì cũng không quá kinh ngạc, ông còn bảo thằng con mình sao bỗng nhiên lại sửa tính sửa nết, hóa ra vẫn ngang tàng như thế thôi.
Tiết Diệu Dẫn gọi tiếng ‘cha’ rồi, lập tức về phòng vẽ một con rùa bự chảng, gói trong đống quần áo của Thẩm Đạc, đem cả vali cho binh lính thân cận, bảo anh ta tiện đường mang về luôn đi.
Chỉ là khi nhìn thấy gương mặt kiên cường, bất khuất và sống lưng thẳng thớm của Tiết Diệu Dẫn, bỗng nhiên hiểu ra yêu cầu mà Tiết Diệu Dẫn nhắc đến hồi sinh nhật của cô là ý gì.
Thẩm Đạc không khỏi bật cười, giữa hai hàng chân mày để lộ sự bất đắc dĩ, tự hỏi trong chớp mắt rồi dứt khoát đồng ý.
Tiết Diệu Dẫn vẫn còn không sao tin được, nhưng nào dám hỏi nhiều, sợ anh sẽ đổi ý mất.
Thẩm Đốc quân thì không hề dị nghị gì với chuyện này, biết hai người có chừng mực, chỉ thầm bực mình sao Thẩm Đạc lại dễ dàng đồng ý như thế, có hơi khác với tác phong thường ngày của anh.
Còn Tiết Chính Dương thì không hề bình tĩnh được như thế, lúc ấy bà Năm đang quấy lỗ tai cho hắn, hắn vừa nghe được tin này thì bật người dậy, làm cho tim bà Năm sợ đến mức muốn nhảy ra ngoài.
“Ôi cha anh tính hù chết em sao! Cái này mà đâm vào tai là điếc luôn đấy!” Bà Năm vỗ ngực, nghĩ mà sợ.
Tiết Chính Dương nào rảnh để ý đến chuyện đó, tóc sắp dựng ngược lên, mang giày chạy nhanh đi cho người chuẩn bị xe, chỉ là dù có nhanh đến đâu đi nữa cũng chẳng thể cản lại được, sau khi về thì tức giận giậm chân.
Bà Tư nói: “Lúc trước Diệu Diệu đòi đi ra nước ngoài anh cũng không thể ngăn cản được còn gì, con bé đã có chủ ý rồi thì sẽ không để cho anh có cơ hội ngăn nó đâu.”
Không nhắc thì thôi, nhắc đến càng làm cho Tiết Chính Dương thêm phần tức giận, có đứa em gái tiền trảm hậu tấu thế này đúng là rầu thúi ruột!
Biên giới vì chiến tranh loạn lạc nên cư dân ở đây đều đã di chuyển đến nơi khác sống từ lâu, dọc đường đi hoang tàn vắng vẻ, các trấn đều do quân đội đóng quân.
Hiện giờ chiến sự vẫn chưa đến nỗi kinh hoàng, song trong quân đội đều đã chuẩn bị đủ cung cho cầu.
Thẩm Đạc dẫn Tiết Diệu Dẫn đi nghỉ ngơi và dưỡng sức, còn đặc biệt cấp cho cô một cái bồn tắm lớn, và đồ đi đường hạn chế mỏi mệt.
Tiết Diệu Dẫn rất hưởng thụ nước ấm mỗi lần tắm rửa, nhưng cũng biết so với phòng tuyến trước mắt thì điều này vô cùng xa xỉ, cô đã chuẩn bị tâm lý chịu mệt chịu khó.
Giờ ngọ ăn xong cơm, Thẩm Đạc lại cho xe đến, dẫn theo Tiết Diệu Dẫn lên xe ngồi.
“Chúng ta sẽ đi chỗ nào?” Tiết Diệu Dẫn thấy xe đang đi về hướng ra khỏi thành phố, có hơi tò mò hỏi han.
Thẩm Đạc lạnh nhạt trả lời: “Đưa em về.”
Tiết Diệu Dẫn phản ứng nhanh như chớp, nhìn dáng vẻ anh không hề giống đùa, vội mở cửa xe đi xuống.
Thẩm Đạc dùng một tay túm cô về lại xe, phát một cái lên mông cô, nhíu mày: “Ngoan chút.”
Tiết Diệu Dẫn lấy trứng chọi đá, thở phì phò kéo cổ áo anh lên án: “Anh đã hứa với em rồi!”
“Yêu cầu đó của em anh đã thực hiện.” Ngụ ý, Thẩm Đạc cũng chưa hề hứa sẽ giữ cô lại.
Tiết Diệu Dẫn bị thủ đoạn gian dối của anh chọc tức đến nỗi nhìn anh bằng nửa con mắt, chỉ hận không thể ngất đi luôn.
Thẩm Đạc đưa Tiết Diệu Dẫn ra khỏi vùng biên giới đầy hỗn loạn này, rồi cho binh lính thân cận của mình đi theo, đưa người không mất cọng lông miếng tóc nào về lại Việt Châu.
Tiết Diệu Dẫn túm lấy cửa xe không chịu xuống, Thẩm Đạc nhấc eo cô vác lên trên vai, ném vào bên trong xe về Việt Châu, móc súng lục ra đập mạnh vào nơi khóa cửa, làm hỏng luôn phần khóa ấy.
Tiết Diệu Dẫn không mở được cửa xe ra, đập đập mạnh lên cửa kính, hét, “Thẩm Đạc, anh là tên khốn kiếp!”
Các binh lính chung quanh nghe xong mà rùng cả mình, đứng tư thế nghiêm không dám liếc mắt.
Hai ngón tay Thẩm Đạc đặt sát nhau chỉ về hướng Tiết Diệu Dẫn, chậm rãi nhếch môi lên ướm đượm sự gian xảo.
Dù cho Tiết Diệu Dẫn có đe dọa hay dụ dỗ như thế nào, thì binh lính thân cận đi theo kia cũng không dám làm trái mệnh lệnh Thẩm Đạc, ngựa không ngừng vó chở cô về Việt Châu.
Thẩm Đốc quân thấy Tiết Diệu Dẫn mới đó đã trở về thì cũng không quá kinh ngạc, ông còn bảo thằng con mình sao bỗng nhiên lại sửa tính sửa nết, hóa ra vẫn ngang tàng như thế thôi.
Tiết Diệu Dẫn gọi tiếng ‘cha’ rồi, lập tức về phòng vẽ một con rùa bự chảng, gói trong đống quần áo của Thẩm Đạc, đem cả vali cho binh lính thân cận, bảo anh ta tiện đường mang về luôn đi.